Chương 97

Dịch: Phong Bụi

Tưởng Mộng Bình sớm muộn cũng sẽ gặp phải Tằng Ái Ngọc. Từ khi uống bài thuốc bí truyền bên bờ sông Tần Hoài mới hơn một tháng, trên người liền có cảm giác, vì vậy cứ cách dăm ba hôm lại đi bệnh viện kiểm tra; Tằng Ái Ngọc bên này cũng thường xuyên gây chuyện. Nhưng lại cứ khéo như vậy, các cô vừa gặp mặt đã đàm luận liên quan tới Trình Phượng Đài cùng đứa trẻ, nói cũng nói không rõ ràng, cứ không rõ ràng như vậy, tựa như vậy mà không phải là vậy. Tưởng Mộng Bình ngày hôm đó bệnh cũng không khám nữa, hoảng hoảng hốt hốt về nhà, trong lòng tính toán tới tính toán lui đau lòng thay Mợ Hai họ Trình, buổi tối lúc ăn cơm nói tới những gì nghe và thấy hôm nay với Thường Chi Tân. Thường Chi Tân mặc dù không biết ngọn nguồn của đứa nhỏ này, nhưng biết rất rõ cách làm người của Trình Phượng Đài, nói: “Em rể cũng không đến nỗi đem con mang đến trước mặt em họ đâu, tám phần mười là len lén nuôi ở bên ngoài đùa giỡn. Chuyện cho tới nước này, khuyên cũng không kịp nữa rồi, em đừng để lộ ra với em họ, liền coi chuyện ngày hôm nay không thấy gì hết.”

Tưởng Mộng Bình ngẩn người: “Đùa giỡn? Lén nuôi bà Hai là chuyện có thể đùa giỡn sao? Không ngờ anh sẽ nói như vậy.” Thường Chi Tân ý thức được bản thân mình nói sai đã không còn kịp rồi, Tưởng Mộng Bình đau khổ cười một tiếng: “Có phải hôm nay anh giấu giếm giúp hắn một lần, ngày mai hắn cũng giúp anh giấu giếm em một lần?” Vừa nói trong mắt liền lã chã nước mắt, Thường Chi Tân vội vàng gác đũa lại lau nước mắt cho cô, ra sức khuyên giải an ủi. Tưởng Mộng Bình vì chuyện của nhà người khác khó chịu đã mấy ngày, Phạm Kim Linh bên kia cũng là ôm một cục tức không chỗ trút, vừa gặp mặt liền tố khổ với nhau, hai bên đều kinh hãi, vẫn là tin tức của Tưởng Mộng Bình kinh hãi hơn. Phạm Kim Linh đứng bật dậy, kéo tay Tưởng Mộng Bình liền đi, cả kinh kêu lên: “Chị dâu! Chị cũng quá hồ đồ! Chuyện lớn như vậy làm sao có thể không nói cho chị em biết! Vậy có khác gì giúp người bên ngoài tư thông chứ! Chờ ngày nào đó chị em biết, chúng ta liền thành đồng lõa rồi!”

Tưởng Mộng Bình trong lòng thật ra thì rất nghe theo lời Thường Chi Tân, vừa có lòng chính nghĩa đồng cảm với người cùng cảnh ngộ, lại cảm thấy nhúng tay vào chuyện nhà người khác dù thế nào cũng không ổn. Phạm Kim Linh vừa bùng nổ, cô ngược lại căng thẳng, dọc đường đi trái tim cứ đập thình thịnh. Hai người tay cầm tay, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, trơn trượt lại lạnh như băng, giống như các cô đang làm chuyện sai trái gì vậy, nhưng các cô thì có lỗi gì đâu? Cũng không thể để chị em gái của mình bị lừa gạt bị khi dễ mà! Khoảnh khắc Phạm Kim Linh bước vào cửa Trình gia kia, trong lòng vừa giận vừa cuống, một sự không cam lòng xông lên cổ họng, không nhịn được bản thân đã khóc trước. Tưởng Mộng Bình vốn chính là một người đa sầu đa cảm, không có việc gì cũng phải than thở hai tiếng, thấy em gái nhỏ khóc đầy thương tâm, cô không khỏi rơi lệ theo, thương cho Mợ Hai, thương cho các cô thân là đàn bà chịu ấm ức. Hai người em chồng chị dâu khóc sướt mướt đi vào gần nhà trong, doạ Mợ Hai giật mình, Mợ Hai ngàn vạn lần không thể ngờ rằng các cô khóc vì mình, đầu tiên cho là Đỗ Cửu hoặc là Thường Chi Tân gây chuyện rắc rối —— phàm là đàn bà rơi nước mắt, tám chín phần mười đều là vì đàn ông. Đến khi nghe các cô lộn xộn không theo trình tự nói rõ nguyên do câu chuyện, Mợ Hai khóc cũng không khóc nổi, cô sững sốt một lúc thật lâu, sau đó cả người mềm nhũn, ngửa về sau một cái bất tỉnh. Phạm Kim Linh cùng Tưởng Mộng Bình kêu la om sòm vừa quạt vừa bóp nhân trung, gọi người tỉnh lại, lúc này Bà Tư và Trá Trá, cùng hai thiếu gia nghe động tĩnh đều tới, bọn họ đứng đầy vây bên mép giường, Nhị thiếu gia lay lay mẹ mình, sợ khóc hu hu. Mợ Hai mở mắt ra quét mắt nhìn người nhà một vòng, uể oải nói: “Tất cả bọn nhỏ đi ra ngoài, Trá Trá cũng đi ra ngoài.” Bọn nhỏ mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, liền nghe thấy Mợ Hai ở bên trong phòng oà lên một tiếng khóc: “Hắn thế này là không để cho tôi đường sống rồi mà!” Trá Trá dừng chân một cái, hai thiếu gia cũng dừng lại. Bên trong, cất lên ngay sau đó là tiếng khuyên giải tha thiết của đám đàn bà, bọn nhỏ nín thở nghe, không nghe được đầu cua tai nheo gì, loáng thoáng biết là cha khiến cho mẹ đau lòng. Nhị thiếu gia lặng lẽ hỏi anh: “Cái gì gọi là dã chủng bên ngoài?” Đại thiếu gia mặt cũng đầy vẻ mơ hồ, nhưng trong lòng biết không phải là lời khen, không tiện giải thích với em trai. Trá Trá không còn nhỏ nữa, cô biết rõ sự phong lưu hoang đường của anh mình, cau mày nói: “Mau trở về luyện chữ, không cho phép nghị luận chuyện của người lớn!” Bọn nhỏ liền mang theo sợ hãi đi khỏi. Trá Trá do dự một chút, đi tới phòng khách lật lật danh bạ điện thoại, liên tục gọi hết mấy dãy số tìm anh cô, vừa nhìn ngó bốn phía, phòng ngừa có bà hầu già hay nha hoàn nghe thấy đi báo cáo cho chị dâu. Điện thoại vừa thông, cô nhanh chóng nói: “Anh anh mau trở về đi, chị dâu biết chuyện của anh rồi.” Cô không đợi Trình Phượng Đài đặt câu hỏi, bổ sung nói: “Biết đứa bé bên ngoài của anh rồi.” Nói xong một câu này, liền cúp điện thoại, cau mày đứng ngây người một lúc lâu, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét và buồn nôn đối với những chuyện này.

Mợ Hai nghiêng người dựa vào một cái gối dựa hình trụ lớn, nước mắt tuôn ra không ngừng, cầm khăn tay không ngừng lau, cô đã không còn để ý đến việc mất thể diện rồi, sụt sùi nói với mấy chị em: “Tôi nào có chỗ nào có lỗi với hắn chứ! Nếu nói về gia sản, đồ cưới tôi mang tới còn nổi tiếng khắp Thượng Hải! Nếu nói về con cái, mọi người nhìn xem, liên tiếp ba đứa đều là thằng cu! Hai cô em chồng tôi đối xử như con ruột! Hắn ở bên ngoài chơi đào kép, tôi không phải không biết, mọi người thấy tôi đã từng cãi vã gì với hắn chưa? Đạo lý làm đàn bà tôi đều hiểu! Thế mà hắn lén nuôi bà Hai! Tẩm ngẩm tầm ngầm ngay cả con cũng có rồi! Lừa gạt tôi khốn khổ biết bao!”

Bà Tư cúi đầu than thở, Tưởng Mộng Bình ở bên cạnh lau nước mắt giùm, Phạm Kim Linh giúp oán trách mấy tiếng, cô một cô gái tân phái, không vừa mắt nhất là mấy chuyện cưới vợ bé này nọ, mắng đầy chân tâm thật ý, lòng đầy căm phẫn, đáng tiếc dẫu sao tuổi còn nhỏ, không nghĩ ra được ý kiến thiết thực hay ho. Mấy chị em bàn không ra kết quả, cuối cùng quyết định mời Trình Mỹ Tâm tới làm quân sư —— dù sao cũng là chuyện tốt em trai cô làm ra, thời khắc này, người nhà chồng phải có trách nhiệm đứng ra nói chuyện.

Trình Mỹ Tâm ngồi xe hơi nhỏ trang điểm lộng lẫy mà tới, vừa đến liền nhìn thấy Mợ Hai mắt đỏ nằm nghiêng ở trên giường, thấy cô vào phòng, cũng không đứng dậy chào đón giống như bình thường, mà là nghiêng đầu rơi lệ, lại thấy mấy vị thân thích nữ khác trên mặt có nhiều nỗi niềm khó nói. Trình Mỹ Tâm lập tức ý thức được chuyện lớn không ổn, trong miệng ai yo yo bước nhanh về phía trước, từ dưới nách rút ra khăn tay của mình thấm lên nước mắt của Mợ Hai, mặt đầy vẻ thương xót: “Em dâu nào đừng khóc nữa, người em vốn hư nhược, không thể thương tâm như vậy. Xảy ra chuyện gì em cứ nói với chị, chị đứng ra lấy lại công bằng cho em!”

Mợ Hai mang theo tiếng nức nở nói: “Em trai chị hại em khổ sở quá!” Rồi cũng không chịu nói gì nữa, để Bà Tư toàn quyền nói giùm, ấp a ấp úng kể lại đại khái câu chuyện cho Trình Mỹ Tâm nghe. Trình Mỹ Tâm nghe được những lời này, phản ứng đầu tiên không phải trách cứ Trình Phượng Đài không thỏa đáng, mà là nhìn Tưởng Mộng Bình một cái, trong lòng âm thầm tức giận việc cô xen vào việc của người khác, khiến nhà bọn họ thêm loạn. Trình Mỹ Tâm không cho là đúng cười nói với Mợ Hai: “Cái câu chuyện vu vơ này, chị còn tưởng chuyện lớn gì đâu! Chỉ dựa vừa một cuộc gặp mặt, vài ba lời nói, điều mợ Bình nghe thấy chưa chắc đã là sự thật. Em dâu không biết rồi, đàn ông bọn họ ở bên ngoài, thường có chuyện làm giúp bạn bè việc này việc kia, ngay cả vợ bé bên ngoài của bạn bè cũng trông chừng giúp. Những người đàn bà kia không giống với chúng ta, phần lớn xuất thân không sạch sẽ, dù sao gặp đàn ông đã quen, không kiêng kỵ gì. Người Mợ Bình hôm đó nhìn thấy, có khi là vợ bé bên ngoài của người bạn nào của Nhị đệ ấy chứ! Không thể đổ hết lên đầu Nhị đệ được! Tốt hơn hết là đợi nó trở lại cẩn thận hỏi một chút! Chỉ cần có một câu không giải thích được rõ ràng, chị thay em xử nó!” Vừa nói vừa nhìn chòng chọc Tưởng Mộng Bình, trên mặt khẽ mỉm cười, ánh mắt chứa đầy ác liệt, dọa Tưởng Mộng Bình nhất thời không dám lên tiếng.

Đang nói chuyện, tiểu nha đầu từ bên ngoài nói vào, rằng Nhị gia trở lại. Bà Tư cùng Tưởng Mộng Bình Phạm Kim Linh tự giác lùi ra ngoài, chỉ để lại mình Trình Mỹ Tâm làm bồi thẩm. Trình Mỹ Tâm ngồi vào cuối giường Mợ Hai, một tay đặt lên trên tay Mợ Hai an ủi cô. Đám người bà Tư gặp Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên ở cửa, Phạm Kim Linh trợn to mắt nhìn anh rể một cái, Tưởng Mộng Bình không hòa khí như trước kia, gương mặt lạnh lùng mắt nhìn thẳng. Trình Phượng Đài không biết mình sắp gặp xui xẻo, vẫn cười đùa với Phạm Liên nói: “Cậu nhìn nỗi oan uổng tôi phải chịu này xem. Chờ lát nữa chị cậu muốn đánh cậu, cậu không được phép tránh, cũng để tôi được trút giận một chút.”

Phạm Liên hổ thẹn cười khổ đáp lại.

Kế hoạch ban đầu của Trình Phượng Đài và Phạm Liên là đến khi đứa trẻ ra đời, đuổi Tằng Ái Ngọc đi, rồi để cho Phạm Liên bế con đến trước mặt Mợ Hai thổ lộ rõ ràng. Mục đích là tránh cho Tằng Ái Ngọc và Mợ Hai gặp nhau, thuận lợi nói dối, bằng không, Mợ Hai ghét nhất gái phố hoa, nhìn thấy điệu bộ mẹ của đứa bé thế này, nói không chừng liền không thừa nhận đây là con cái của Phạm gia bọn họ. Bây giờ toàn bộ kế hoạch đều bị làm rối loạn, không thể làm gì khác hơn là để cho Phạm Liên tới tự thú sớm, tranh thủ sự thông cảm của chị gái. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra tư tưởng của Mợ Hai lại không đơn giản như bọn họ nghĩ, Mợ Hai nhìn thấy Trình Phượng Đài mang Phạm Liên tới nhận sai, lúc này nhận định Trình Phượng Đài đã nhận được mật báo, ép Phạm Liên tới gánh tội hộ —— một cặp con em nhà giàu hành vi chưa từng đứng đắn từ trước tới nay, kẻ làm em vợ thì nói dối che đậy việc xấu thay anh rể, kẻ làm anh rể thì không khuyên được người ta học cái tốt, ngược lại chìm đắm trong gái gú cờ bạc cùng em vợ. Lời từ miệng hai người này nói ra nào có gì là thật!

Mợ Hai cười lạnh nói: “Ồ? Đó là con của cậu à? Nhà cậu lại không có sẵn vợ, phải cần lén nuôi ở bên ngoài thêm đinh sao? Toàn coi tôi là đồ ngu!” Cô đột nhiên rút tay ra khỏi tay của Trình Mỹ Tâm, nắm lấy một bình hoa đầu giường, dùng hết sức lực toàn thân ném về phía Phạm Liên. Phạm Liên khẽ tránh một cái, đầu vẫn bị đập chảy máu.

Mợ Hai chỉ vào Phạm Liên căm hận khóc lóc nói: “Năm đó tôi xuất giá, tôi có anh em cùng mẹ của mình không nâng đỡ, nâng đỡ cậu làm gia chủ. Cậu liền ăn cây táo rào cây sung như vậy báo đáp tôi? Không phải cùng một mẹ, quả nhiên tàn nhẫn với nhau được!”

Phạm Liên trong lòng vô cùng hổ thẹn, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước mặt chị gái, cúi đầu nói: “Lời này của chị Cả, thật khiến cho em không đất dung thân.” Máu trên trán anh ta một hồi liền chảy nửa gương mặt, cũng không dám bịt vết thương, lau máu, máu chảy giàn giụa nói: “Nhưng đứa nhỏ này đúng là của em, em cùng mẹ của đứa nhỏ có mâu thuẫn, không muốn nhìn thấy cô ta, nhờ anh rể thay em chăm sóc. Chị Cả tuyệt đối không thể oan uổng anh rể! Anh rể là một người có chừng mực.”

Lời nói này không hẹn mà khớp với suy đoán lúc trước của Trình Mỹ Tâm, Mợ Hai gần như phải hoài nghi phải chăng Trình Mỹ Tâm cũng liên quan đến trong đó, thông đồng cùng bọn họ. Trình Mỹ Tâm cũng cảm thấy chột dạ, một mặt thầm mắng hai người này ngu xuẩn, một mặt lại kéo tay Mợ Hai nặng nề nắm chặt biểu đạt lòng trung. Mợ Hai ngược lại mặc cho cô nắm tay, dưới cái nắm chặt, Trình Mỹ Tâm cả kinh kêu lên: “Ối trời! Người em dâu sao lại nóng như vậy!” Trình Phượng Đài sửng sốt một chút, lập tức đi mời bác sĩ. Bởi vì tức giận một trận lớn như vậy, lại đau đớn khóc một hồi lâu, Mợ Hai làm động tới bệnh cũ dẫn đến hàn nhiệt, bác sĩ dặn dò mấy câu như nghỉ ngơi cho khỏe không thể tức giận v.v… rồi tiêm cho cô một mũi hạ sốt. Mợ Hai nhìn Phạm Liên một cái, mệt mỏi nói với bác sĩ: “Cũng chữa cho nó một chút.”

Vết thương của Phạm Liên đã ngừng chảy máu, anh ta quỳ dưới đất né tránh bác sĩ, bác sĩ không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc cáo từ. Mợ Hai nói cho Phạm Liên nghe, cũng nói cho Trình Phượng Đài: “Cậu quỳ cũng uổng phí. Tôi chỉ biết bên ngoài bây giờ có một đứa bé, mẹ của đứa bé còn gọi Nhị gia là người đàn ông của cô ta. Còn về những gì cậu nói, tôi một câu cũng không tin.”

Trình Phượng Đài ở bên ngoài là một người lanh lợi biết bao nhiêu, nhưng khi thấy Mợ Hai tức giận hắn liền sợ sệt. Từ khi kết hôn tới nay, hai vợ chồng phàm là có gì không vui, Trình Phượng Đài đều là không nói năng gì, sau đó thì nhượng bộ. Chuyện cho tới bây giờ, mỗi khi Mợ Hai nổi giận, hắn vẫn luôn giống như một thiếu niên chưa từng trải đời. Huống chi đây là lần đầu tiên thấy Mợ Hai nổi giận như vậy, còn đập chảy máu đầu Phạm Liên, càng không nói ra lời. Trình Phượng Đài không nói một lời nào, Mợ Hai từ đầu tới cuối đều không nhìn tới hắn, sau khi trút giận một trận với Phạm Liên xong, nằm ngang người trở mình vào trong giường. Trong phòng chẳng một ai động đậy, Trình Mỹ Tâm ghém ghém góc chăn cho Mợ Hai, trong đầu nghĩ lần này coi như hỏng bét rồi, không có chỗ cho cô chen vào nói rồi. Hai anh em đều có thể coi là đàn ông trải đời, lúc ngu xuẩn rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào, chịu thẩm vấn còn phải tránh hiềm nghi cơ mà, bị cáo dẫn theo em vợ ruột làm nhân chứng, còn làm ăn gì, dù là một mực già mồm phủ nhận căn bản không có đứa trẻ nào, là Tưởng Mộng Bình nhận lầm người, cũng còn tốt hơn tình trạng bây giờ nhiều! Chị em Trình Mỹ Tâm nhìn nhau một cái, Trình Mỹ Tâm trừng lớn mắt. Trình Phượng Đài chỉ chỉ Mợ Hai nằm trên giường nháy nháy mắt, ý bảo chị mau mau khuyên đôi câu, Trình Mỹ Tâm im lặng phì về phía em trai mình một cái, lười để ý hắn. Hai chị em lại cùng nhìn Phạm Liên. Phạm gia vẫn tuân theo quy củ cũ, già trẻ có thứ bậc, trưởng thứ khác biệt, cha qua đời rồi, anh chị đối với đám em đánh cũng đánh được, mắng cũng mắng được. Thấy Phạm Liên sống khϊếp nhược như vậy, chị em Trình gia cũng phải tặc lưỡi xuýt xoa kinh hãi, phải biết rằng bây giờ Phạm Liên là gia chủ, nếu như quay ngược lại thời điểm khi anh ta vẫn còn là thiếu gia, càng không biết phải chịu bao nhiêu giận dữ.

Mợ Hai bỗng nhiên mở miệng nói: “Chị đã hứa đứng ra lấy lại công bằng cho tôi, bây giờ chị nói thế nào?”

Trình Phượng Đài lòng tràn đầy kỳ vọng Trình Mỹ Tâm có thể giảng hòa, lừa gạt được chuyện này, ngày tháng dài lâu, Mợ Hai tự nhiên sẽ nhìn hiểu thực chất câu chuyện. Trình Mỹ Tâm là hạng người gì, bàn về mưu kế bàn về nhìn rõ, mười Trình Phượng Đài cũng địch không nổi cô, cô dựa vào cái gì để cho Trình Phượng Đài như nguyện, cô còn có ý đồ dài rộng hơn nhiều! Trình Mỹ Tâm sâu xa so đo một phen, nói: “Nhị đệ không bằng trước dọn ra ngoài ở mấy ngày, cậu ở trước mắt em dâu, em dâu không có cách nào dưỡng bệnh. Chờ em dâu bớt giận rồi hãy nói.”

Mợ Hai cả người cứng đờ, cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn ly thân với Trình Phượng Đài, nhất là chuyện này tương đương với việc trục xuất Trình Phượng Đài khỏi cửa, một ngôi nhà không có lão gia trượng phu, sao có thể được! Mợ Hai giùng giằng ngồi dậy, dường như có chút mờ mịt. Trên mặt cô từ trước đến giờ luôn hoá trang kiểu cũ, đánh phấn rất đậm, lúc này son đỏ đều bị lau đi, mặt trắng tỏ ra rất tiều tụy. Trình Phượng Đài ở trong chuyện này có thể nói là không thẹn với lương tâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Mợ Hai, cũng rất không đành lòng. Trình Mỹ Tâm vỗ vỗ lưng Mợ Hai để cô yên tâm, vừa nháy mắt với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cuối cùng nói: “Tôi đến chỗ Phạm Liên ở mấy ngày, mình nghỉ ngơi cho tốt. Chờ mình bớt giận, tôi sẽ từ từ nói rõ chuyện này với mình.” Hắn kéo Phạm Liên từ dưới đất dậy, Phạm Liên ảo não nhìn hắn một cái, Trình Phượng Đài đáp lại bằng một ánh mắt khinh bỉ.

Mợ Hai vốn là rất không muốn để Trình Phượng Đài rời nhà, cho tới nay, cô vì muốn buộc Trình Phượng Đài ở nhà có thể nói đã bày ra đủ loại chiêu trò, bây giờ làm sao chịu chắp tay nhường nhịn, nhưng nhìn thấy Trình Phượng Đài đồng ý nhanh như vậy, lại còn không xin tha, hơn nữa lại mày đưa mắt liếc cùng Phạm Liên, tựa hồ gian kế được như ý. Đúng rồi, hắn nhất định là mong chờ chẳng kịp rồi! Mợ Hai trong ngực lại dâng lên nỗi oán hận, không nhịn được cúi người xuống kịch liệt ho khan hai tiếng, Trình Mỹ Tâm vuốt sống lưng giúp cô, cô mặt lạnh nói: “Người đi… Để con dấu ở lại! Tiền của Trình gia tất cả đều là tài sản phái sinh từ Phạm gia tôi, anh bề ngoài giống người hành vi không khác gì chó, đắc ý cái gì! Tôi nói cho anh biết! Đừng có mơ mang ra ngoài được một cắc mà tiêu trên người nhân tình nhân ngãi của anh! Anh nếu như có cốt khí liền ly hôn không mang tài sản!”

Lời này vừa nói ra, chớ nói Trình Phượng Đài sắc mặt đại biến, ngay cả Trình Mỹ Tâm cũng cảm thấy nhói tim, khó chịu. Trình Phượng Đài ngược lại hít một hơi, hắn mấy lần xuất quan đi hàng, trải qua núi đao biển lửa, kết quả ở trong mắt vợ hắn, phần gia tài này vẫn chẳng qua là vật diễn sinh của đồ cưới. Lòng hiếu thắng cầu tiến, lòng tự lập của Trình Phượng Đài, bao nhiêu khổ cực đã từng chịu như vậy, đều bị một lời phủ định. Thế này bảo người ta đi đâu mà kêu oan chứ? Trình Phượng Đài khuôn mặt xanh mét, không nói hai lời móc quyển chi phiếu, hộp dấu ký tên từng vật từng vật móc ra đặt lên trên mặt bàn. Trình Mỹ Tâm lúc này có chút luống cuống, trừ phi là thứ đàn ông ăn bám ăn chùa chân chính, nếu không chẳng có người đàn ông nào không cảm thấy đây là sự sỉ nhục cực lớn, vội vàng nói: “Em dâu tức giận hồ đồ rồi! Nói lời nóng giận!” Mợ Hai cũng đã nhận ra mình lỡ lời, dĩ nhiên lúc này không thể chịu cúi đầu, quay mặt đi không nói. Trình Phượng Đài ở đó bàn giao tài chính, Phạm Liên trực túm tay áo hắn, hắn hất Phạm Liên ra sải bước liền đi. Mợ Hai ở sau lưng hắn phát ra một tiếng khóc lớn.

Trình Phượng Đài vừa rời khỏi tầm mắt của Mợ Hai, lập tức sống lưng thẳng đứng, giọng cũng lớn, ăn nói cũng trôi chảy, tóm lại là sự gan lì và quyết đoán đã trở lại, đùng đùng tính sổ với Phạm Liên: “Nói tiền của Trình gia đều là của Phạm gia các người, nực cười! Sổ sách Phạm gia các người đều nằm ở trong tay cậu, cậu lật ra mà tính thử coi, ngoài đồ cưới ra tôi đã lấy của nhà vợ một cắc nào chưa? Có cắc nào là không phải tự bản thân tôi kiếm! Bỏ mặc sinh tử chạy đến ổ thổ phỉ bảy ra bảy vào chém ra được một con đường! Tôi Triệu Vân chứ ai! Người Phạm gia các người thì ở đâu? Toàn con mẹ nó rúc ở trong ổ ôm dái!”

Phạm Liên hôm nay là tội nhân từ đầu đến cuối, chọc chị gái nổi giận lôi đình không nói, còn trực tiếp dẫn đến sự bất hòa giữa chị và anh rể, không khỏi gật đầu liên tục như con sâu dập đầu: “Anh rể đích thực là hán tử đỉnh thiên lập địa, em chính là một thằng phế vật ăn sản nghiệp tổ tiên, không dám so sánh với anh.”

Trình Phượng Đài vừa đi vừa kêu nha hoàn thu thập hành lý, nói mình phải đi xa, y phục bốn mùa đều phải mang đủ, ống điếu thuốc sợi cũng phải mang theo. Vυ" nuôi của Mợ Hai là vυ" Lâm theo sát ở phía sau, muốn khuyên lại không có chỗ chen miệng, chỉ liên mồm gọi Nhị gia, cản chỗ này cản chỗ kia không để cho hắn đi. Trình Phượng Đài vẫn luôn chán ghét những bà hầu già, nha đầu lớn tuổi Mợ Hai mang từ nhà mẹ tới này, các bà bởi vì nóng lòng hộ chủ, thường thường trong lúc vô tình khích bác tạo nên rất nhiều mâu thuẫn vợ chồng, ngày thường ở trong nhà này đánh gà mắng chó, gần như là nhân vật nửa cha mẹ vợ. Lúc này Trình Phượng Đài cũng không cần nể mặt mũi bà ta, cười lạnh nói: “Vυ" Lâm tới đúng lúc lắm, bà cẩn thận tra xét, tôi mang đi đều là quần áo thường ngày của mình, vàng bạc tài bảo của Phạm gia các người một cái cũng không động đến.” Vυ" Lâm mồ hôi lạnh nhễ nhại, trong lòng thật sợ đại cô gia bỏ lại chủ nhân bọn họ chạy mất, cuống đến độ sắp khóc. Trình Phượng Đài không phí lời nhiều cùng bà ta, quay đầu đến phòng Trá Trá, bực bội tuyên bố nói: “Em thu dọn đi, bây giờ đi cùng anh, em không phải muốn đi học sao, anh Hai đưa em đi học!” Trá Trá ban đầu không hề phản ứng lời điên khùng của anh trai, cho đến khi cô nhìn ra anh trai mình đang nghiêm túc. Trình Phượng Đài bất cứ lúc nào trong khóe mắt lông mày cũng ẩn chứa chút nét cười vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt, một khi trở nên lãnh khốc, toàn bộ giống như biến thành một người khác, đổi một khuôn mặt khác. Hai anh em rất lanh lẹ thu thập vật dụng mang theo, đóng đầy ba cái rương lớn cột vào phía sau xe hơi, giống như là chạy nạn. Bà Tư cùng Tưởng Mộng Bình các cô nghe thấy phong thanh đi ra nhìn, cũng sợ ngây người. Tưởng Mộng Bình thấy lần này gây ra đại họa, sợ run, tay chân bủn rủn, nói: “Tôi hại em họ rồi.”

Phạm Kim Linh nhìn thấy tên đàn ông phụ tình cút ra khỏi nhà, ngược lại rất sung sướиɠ, nói: “Chị dâu không nên quá mềm lòng! Anh rể em hắn là có tội phải chịu báo ứng, chị em sau này cũng khỏi phải chịu ấm ức, hẳn còn phải cảm tạ chị ấy chứ!”

Tưởng Mộng Bình vặn khăn tay, trong lòng lúc thì lạnh lẽo lúc thì tâm tư rối bời.

Trình Mỹ Tâm đi giày cao gót lốc cốc lốc cốc từ phía sau đuổi theo ra, móng tay nhọn chọc chọc đầu Trình Phượng Đài, dùng tiếng quê nói: “Làm sao càng sống càng thụt lùi vậy! Đừng có thần kinh nữa đi! Hồi trước ở Thượng Hải huyên náo dữ như vậy cậu cũng không hé răng nửa lời, cũng không nói muốn bỏ nhà ra đi, bây giờ tính khí trở nên nóng nảy như vậy rồi à? Mới nói một câu đã muốn trở mặt?” Trình Phượng Đài không nhịn được nghiêng đầu đi, móng tay ở trên trán vạch ra một vệt hằn màu trắng, Trình Phượng Đài cười mà như không nhìn cô: “Không phải chị bảo tôi ra ngoài ở mấy ngày sao? Ngay cả bây giờ, tôi cũng không hề cãi vã với cô ta cơ mà?” Phạm Liên nhoài người trên cửa sổ xe hơi hấp tấp nói: “Anh rể trước hãy ở chỗ em! Chúng ta trò chuyện một chút.”

Trình Phượng Đài nhìn cũng không thèm nhìn anh ta: “Tôi chẳng có lời gì để nói với cậu cả! Bản thân cậu trước hãy lau sạch cứt đầy mông của mình đi!”

Phạm Liên nhìn nhìn Trá Trá trong xe, ý đồ lợi dụng cô để khiến Trình Phượng Đài dao động: “Anh đi nơi nào cũng có thể thích ứng, một thiếu nữ như cô Ba thì phải làm sao? Lang thang bên ngoài cùng anh sao?”

Trình Phượng Đài nói: “Không tới phiên họ Phạm nhà ngươi lo!” Một mặt dùng ba-toong gõ gõ vào lưng ghế lão Cát, lão Cát khởi động xe chạy vυ"t đi như một làn khói, suýt nữa nghiến lên chân Phạm Liên.

Trình Phượng Đài sầm mặt không nói lời nào, lão Cát cũng không dám hỏi, loanh quanh cửa trước phố lớn vòng mấy vòng, nghe Trá Trá hỏi: “Anh, chúng ta đi đâu thế?”

Trình Phượng Đài tỉnh lại từ trong nỗi niềm khó chịu của bản thân, bị hỏi một câu ngây người. Thân thích của hắn tất cả đều là thân thích bám váy, bạn bè tất cả đều là bạn bè rượu thịt, tám phương không chỗ nương tựa, một thân một mình. Lúc rời nhà còn cảm thấy rất cứng rắn, bây giờ chỉ càng cảm thấy bất lực, thế giới lăn lộn suốt mười năm, thật ra thì cũng chẳng khác là bao so với thời niên thiếu, phát sinh chút biến cố, hắn vẫn cứ là một người cô độc —— không, không phải như vậy, bây giờ rất khác.

Trình Phượng Đài nói: “Chúng ta đi… Đi ngõ La Cổ nam.”

Lão Cát trong lòng gật đầu, phải rồi, vẫn cứ là nhờ cậy nhân tình, Mợ Hai đuổi thế nào anh cũng đều không oan uổng.

Lúc Trình Phượng Đài đến Thương trạch, rất không khéo, Thương Tế Nhụy mang theo Tiểu Lai đốc hí ở Thủy Vân lâu. Trình Phượng Đài và Trá Trá ăn cơm ở trong tiệm cơm, ngồi ở trong xe đợi rồi lại đợi, gần như đến nửa đêm, Trá Trá đã buồn ngủ đến mức tựa vào đầu vai anh ngủ. Thương Tế Nhụy với Tiểu Lai một người ngồi một chiếc xe kéo từ đầu kia ngõ hẻm tới, chiếc xe của Trình Phượng Đài lớn như vậy chặn ở đầu hẻm, Thương Tế Nhụy hoàn toàn không thấy, Tiểu Lai nhìn thấy rồi cũng làm như không nhìn thấy. Trình Phượng Đài nhào tới bóp còi, bim bim hai tiếng, Thương Tế Nhụy mới chớp chớp con mắt nhìn lại. Nhưng Trình Phượng Đài hôm nay muốn ra vẻ một chút, ngồi ngay ngắn ở trong xe không động đậy.

Thương Tế Nhụy thấy Trình Phượng Đài thần thần bí bí không ló đầu, không kiềm được đến gần tìm hiểu cho rõ ràng. Trình Phượng Đài cũng không xuống xe, cách cửa kính xe trách móc: “Trễ như vậy mới về nhà! Ranh con, biết bọn tôi đợi em bao lâu không!”

Thương Tế Nhụy cả ngày trời vừa mệt lại buồn ngủ, ngáp một cái nói: “Vậy không trách em được, em lại không biết anh hôm nay sẽ tới.” Nói xong quay đầu bước đi, cũng không để ý đến Trình Phượng Đài nữa. Trình Phượng Đài cố nén cục tức, đập cái này đánh cái kia xuống xe, dùng gậy ba-toong đẩy cửa Thương trạch ra, mang theo em gái rất oai vệ đứng ở trong sân. Lão Cát xách vali da lớn, dòm Trình Phượng Đài chờ chỉ thị, Trình Phượng Đài hất cằm về hướng phòng phía nam của Thương Tế Nhụy, lão Cát liền chuyển vali da vào. Thương Tế Nhụy cầm bàn chải đánh răng và cái lon đứng dưới gốc cây mai đánh răng, nhìn nhìn Trá Trá, lại nhìn nhìn vali da, nhận ra chuyện không bình thường, đôi mắt nhìn chăm chăm vào mặt Trình Phượng Đài đảo lia lịa. Trình Phượng Đài cười nói với Tiểu Lai: “Phiền Tiểu Lai cô nương dẫn em gái tôi ở tạm phòng của cô một đêm, xin nhờ cô cả!” Trá Trá vì có thể đi học, khổ gì đều có thể chịu được, ngoan ngoãn cười cười với Tiểu Lai. Tiểu Lai mặc dù không thích Trình Phượng Đài, nhưng cũng không tiện tỏ thái độ với một cô bé, rất ôn hòa dẫn Trá Trá đi vào phòng ngủ.

Thương Tế Nhụy nhổ ra một ngụm bọt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Kéo đàn kéo đống.”

Trình Phượng Đài ngồi trên ghế đá nhỏ ngửa mặt lên trời thở dài ra một hơi, vô cùng chán nản nói: “Tôi bị Mợ Hai đuổi ra khỏi cửa, chuẩn bị từ nay về sau sống cùng em, em có muốn hay không…”

Trình Phượng Đài lời vẫn chưa nói xong, Thương Tế Nhụy hoan hô một tiếng nhào lên lưng Trình Phượng Đài, cười to một chuỗi không chút chừng mực, y một tay cầm bàn chải đánh răng một tay cầm lon đánh răng cũng không kịp gác lại, hơn nửa nước súc miệng trong lon đều thuận thế tạt hết vào ngực Trình Phượng Đài, tưới lạnh thấu tim. Thương Tế Nhụy ngày thường cũng coi là người thích đùa, thi thoảng cũng nói mấy lời quái dị, tìm chút vui vẻ, hi hi ha ha, nhưng Trình Phượng Đài cho tới bây giờ chưa từng thấy y có thể vui vẻ đến mức như vậy, cười không dừng được, kinh động bốn phía, chó láng giềng lại bắt đầu sủa cùng.

Trình Phượng Đài gần như bị Thương Tế Nhụy đè gãy eo, khó khăn nói: “Đè chết rồi đè chết rồi! … Haizz, mau cút ra, cọ bọt đánh răng đầy mặt tôi rồi!” Thương Tế Nhụy không buông, ngực dán lấy lưng hắn, cánh tay siết cổ hắn thật chặt, tóc tai quấn quít. Lão Cát từ trong phòng đi ra liền không mặt mũi nào nhìn hai người bọn họ nữa, từ góc độ lão Cát, Thương Tế Nhụy giống như đang hôn Trình Phượng Đài, ở bên ngoài phòng trước mặt người khác, hôn Trình Phượng Đài nhiệt tình như vậy.

Thương Tế Nhụy nghe thấy lão Cát đi ra, chỉ đành phải thu dọn lại chút dạng người, chạy đi múc nước súc miệng. Trình Phượng Đài hắng giọng một cái nói với lão Cát: “Hôm nay khổ cực anh rồi, trở về đi thôi, ngày mai cho anh nghỉ nửa ngày, buổi trưa hãy tới.” Lão Cát đáp lời một tiếng, Trình Phượng Đài còn nói: “Trong nhà anh để mắt lưu ý giúp tôi chút. Chuyện tôi bên này, miệng anh phải kín.” Lão Cát cười: “Nhị gia thiệt là, vẫn chưa yên tâm tôi sao?” Trình Phượng Đài cũng cười cười.

Thương Tế Nhụy cả ngày mệt nhọc, vào lúc này chẳng còn buồn ngủ nữa, ngồi ở mép giường vui mừng hớn hở ngâm nga một tiểu khúc thô tục, vừa cởi vớ. Nhìn thấy Trình Phượng Đài tiến vào, vỗ vỗ bên cạnh bảo hắn qua ngồi, hỏi: “Anh làm sao mà bị vợ đuổi ra ngoài thế? Động thủ rồi sao? Vì chuyện gì? Mau mau kể em nghe!” Tươi cười rạng rỡ như vậy, dường như đang truy vấn một chuyện cực kỳ đáng mừng.

Trình Phượng Đài cởi dây giày liếc y một cái: “Em có biết nhìn tình hình một chút không hả? Trong lòng tôi đang không vui vẻ, em ở trước mặt tôi không thể thu đắc ý lại chút sao?” Thương Tế Nhụy cười khóe miệng ngoạc đến tận tai, ánh mắt cũng cong cong, sáng rỡ, dáng vẻ vui mừng tràn trề, y nói thật: “Không thể! Em không nhịn được!” Trình Phượng Đài giận đến mức đá một cước vào mông y: “Đi, lấy cho Nhị gia một chậu nước nóng rửa chân tới đây, phục vụ thoải mái rồi mới kể cho em.” Thương Tế Nhụy vèo một cái chạy xuống giường, mang chậu rửa chân và nước nóng tới cho Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cởϊ qυầи áo ướt sũng bọc chăn ngâm chân, mí mắt rũ xuống, trên mặt chỉ có một biểu cảm mệt mỏi. Thương Tế Nhụy ngồi chồm hổm dưới đất ngửa mặt dòm Trình Phượng Đài: “Nhị gia, anh bây giờ thoải mái chưa?”

Trình Phượng Đài nói: “Bình thường. Cũng không phải rất thoải mái.”

Thương Tế Nhụy kêu to một tiếng: “Nhị gia! Anh sao có thể giở trò vô liêm sỉ thế chứ!” Một tay thật nhanh mò xuống đáy quần Trình Phượng Đài, túm lấy thứ quan trọng kia của Trình Phượng Đài: “Anh còn giở trò vô liêm sỉ nữa, em liền bóp đấy!”

Trình Phượng Đài chợt run rẩy, vỗ vỗ đánh đánh đuổi Thương Tế Nhụy ra xa chút, tức giận nói: “Em là một ông chủ lớn như vậy, thế nào mà vẫn giở trò lưu manh chứ!” Sau đó đành phải chậm rãi kể chuyện. Thương Tế Nhụy nghe rất say sưa, gật gù đắc ý, vô cùng vui vẻ, xoa tay, cuối cùng bình luận nói: “Cái người đó từ nhỏ đã như vậy, lúc nào cũng thích chen vào chuyện vợ chồng nhà người ta. Có cô ta khích bác nghĩ kế, anh cùng Mợ Hai sẽ không thể hòa hợp lại!” Cái người đó là danh hiệu của Tưởng Mộng Bình, Trình Phượng Đài nghe sợ hết hồn hết vía, càng thêm buồn bực một tầng. Thương Tế Nhụy còn nói: “Nhưng bản thân anh đúng là một thằng đàn ông bám váy đàn bà lập nghiệp mà! Mợ Hai cũng không nói oan cho anh, anh tại sao phải tức giận thật sự chứ?” Trình Phượng Đài nghe lời này cảm thấy bị đả kích, cùng Mợ Hai không dễ nổi cơn ngay trước mặt, cùng Thương Tế Nhụy thì không kiêng kỵ gì, nhất thời cầm ghẻ lau chân quất cánh tay Thương Tế Nhụy một cái, lời nói bén nhọn vẻ mặt đanh lại: “Nói bừa!” Thương Tế Nhụy hôm nay thật sự vui vẻ, bị đánh một cái cũng không giận, cười hì hì nắm một đầu ghẻ lau chân rút ra.

Trình Phượng Đài cười lạnh, nói: “Tôi vẫn chưa ăn của em nhé, không đến lượt em gọi tôi là kẻ bám váy!”

Thương Tế Nhụy nghiêm túc nói: “Sau này anh liền ăn của em đi, làm kẻ bám váy của em.”

Trình Phượng Đài nhìn y một cái, lơ đãng nói: “Tôi tiêu xài nhiều lắm, bình thường xài đều là hàng Tây dương tốt nhất. Có một cô em gái phải đi học, còn có một khuê nữ nhỏ phải nuôi, em nào có thể nuôi nổi —— nào, lau chân cho tôi đi.”

Thương Tế Nhụy giấu ghẻ lau chân ra sau lưng, lắc lắc đầu, miệng nói: “Em có đầy tiền, nuôi mấy người các anh không thành vấn đề!”

Trình Phượng Đài làm bộ muốn cọ một đôi chân ướt nhẹp lên người Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy ngồi chồm hổm dưới đất ôm đầu né qua né lại, y phục vẫn cứ bị cọ ướt, vì vậy gào một tiếng ngã nhào lên Trình Phượng Đài, muốn đem nước cọ lại lên người hắn. Hai người này ở cùng nhau chính là nhàm chán như vậy, cũng không biết có gì có thể chơi, vô duyên vô cớ liền náo loạn ầm ĩ, hết sức vui vẻ. Dưới thân Thương Tế Nhụy đang đè một Trình Phượng Đài cởi hết nửa thân, trong lòng rất xúc động, chỉ cảm thấy ngày hôm nay Trình Phượng Đài mới tính là toàn bộ thuộc về y, người Tây phương nói hai vợ chồng là quan hệ thân thể và xương sườn, bây giờ Trình Phượng Đài chính là xương sườn của y rồi —— tên công tử chẳng được tích sự gì này sẽ hoàn toàn lệ thuộc để y nuôi, dắt díu nhau đến ở, gào khóc đợi mớm ăn, cầm gậy to đánh cũng không dám chạy —— Trình Phượng Đài lại cũng không có chỗ nào khác có thể đi! Biết được điều này, trong lòng Thương Tế Nhụy yên tâm cực kỳ, ngực y giống như được rót đầy nước mật đường, căng tròn thành một quả bóng da, dồi dào tới cực điểm, lại từ lông măng, thất khiếu rỉ ra nước đường, trong miệng y có thể nếm ra vị ngọt, cổ họng chỉ muốn phát ra tiếng cười to, trên người không chỗ nào là không thỏa mãn, không chỗ nào là không vui vẻ, không ngờ có thể có người khiến y sung sướиɠ giống như được nhận tiền thưởng ngập sảnh đường. Bắt đầu từ ngày này, Trình Phượng Đài ở trong lòng Thương Tế Nhụy liền có vị trí khác trước, y cho tới bây giờ chưa từng thuơng yêu một người đến như vậy.

Lòng Thương Tế Nhụy chuyển biến quanh co trăm ngàn khúc, nhưng bởi vì miệng đần, một câu êm tai cũng không biết nói, chỉ có phản ứng của thân thể là rất trực tiếp, rất mãnh liệt. Hai người ở trên giường lăn một vòng, Trình Phượng Đài đυ.ng phải chỗ mãnh liệt của Thương Tế Nhụy, vừa định trêu chọc mấy câu, Thương Tế Nhụy ôm cổ hắn nói: “Thật đấy, Nhị gia, dưới thân anh đang ngủ một kho vàng lớn, đủ cho chúng ta dùng cả đời! Sau này anh liền yên tâm đi theo em đi!”

Trình Phượng Đài vốn coi thường số tiền mãi nghệ ba cọc ba đồng kia của Thương Tế Nhụy, nghe y lủng củng nói nghiêm túc như vậy, trong lòng ngược lại vô cùng cảm động. Nhớ năm đó Mợ Hai mặc dù hồng trang (áo cưới) mười dặm, nhưng cầm đồ cưới nuôi nhà chồng dù sao cũng không phải là chuyện vinh quang gì, Mợ Hai đưa mà tủi thân, Trình Phượng Đài nhận mà uất ức, bằng không sau đó cũng sẽ không liều chết xuất quan đi hàng. Quan hệ giữa Thương Tế Nhụy và hắn bị bài xích ở bên ngoài luân thường thế tục, tâm ý của y đối với hắn cũng ở ngoài luân thường thế tục, hai người bọn họ chẳng phân biệt ai gả ai cưới, không để ý lời nói của người ngoài, chỉ hành xử dựa vào tình nghĩa.

Trình Phượng Đài hôn một cái lên gương mặt Thương Tế Nhụy: “Được, từ nay về sau em chính là kho vàng lớn của Nhị gia! Giờ thì để cho tôi nhìn xem trong kho vàng có những gì nào!” Vừa nói một tay vừa chui vào trong y phục của Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài chưa hiểu ý của Thương Tế Nhụy, chỉ coi kho vàng là cách tự xưng đầy tự hào của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy bị khıêυ khí©h đến mức lửa lòng tán loạn, cũng không giải thích cho hắn, nhanh chóng cởi hết quần áo cùng nhau điên đảo.

Một đêm này Thương Tế Nhụy bởi vì trong lòng vui vẻ, trên người là đặc biệt có lực khí, có nhiệt tình, đèn điện cũng không chú ý tắt, cùng Trình Phượng Đài ở trong phòng ngủ sáng chưng triền miên cả đêm. Thường thường Trình Phượng Đài xong chuyện liền thϊếp đi, lại bị hàm răng chắc khỏe của y gặm tỉnh, động tĩnh đêm nay cũng đặc biệt vang dội, khiến cho chó láng giềng theo y sủa đến trời sáng. Trình Phượng Đài ở trong khe mất hồn rảnh ra một tay móc vào miệng Thương Tế Nhụy, trong đầu nghĩ Trá Trá nhất định sẽ nghe thấy, năn nỉ nói: “Tổ tông! Chớ kêu! Em gái tôi ở đây!” Thương Tế Nhụy một khi hoang dại chính là một kẻ không biết xấu hổ, bây giờ cho dù có là mẹ ruột Trình Phượng Đài ở cách vách, cũng không ngăn được y sung sướиɠ kêu rên. Y há miệng ngậm hai ngón tay của Trình Phượng Đài, cuốn ở lưỡi cắn cắn, lại dùng sức mυ"ŧ, Trình Phượng Đài cũng liền thần hồn xuất khiếu, cái gì cũng không để ý nổi nữa.