- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 96
Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
Chương 96
Dịch: Phong Bụi
Thương Tế Nhụy trở lại Bắc Bình cũng không thoải mái được mấy ngày, trong Thủy Vân lâu liền xảy ra chuyện rắc rối. Đầu tiên là Lê Xảo Tùng khi phối hí mở rương cho Thương Tế Nhụy hồ cầm lệch âm, đây là sai lầm rất không nên xảy ra, Thương Tế Nhụy xuống sân khấu vỗ bàn giậm chân oán giận một trận với Lê Xảo Tùng —— dù sao cũng là người Ninh Cửu tiến cử, không thể không giữ mặt mũi cho anh ta, hơn nữa trong Kinh hí hồ cầm có vai trò rất quan trọng, các gánh hát từ trước đến giờ đều vô cùng tôn sùng sư phó hồ cầm. Chưa tới một ngày, Chu Hương Vân ở trên sân khấu đang hát rất ổn, cũng không phải hí tác công cần nhiều công phu gì, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn ngã quỵ, khiến cho dưới sân khấu đám người mê hí ồn ào chê bai, ném vỏ đậu phộng đầy đầu đầy mặt Chu Hương Vân, kêu cậu: “Đứng lên con trai ngoan của ba, Tết cũng đã qua rồi, ba không có tiền mừng tuổi cho con đâu!” Thương Tế Nhụy đang hóa trang một nửa, cầm cây quạt che mặt tự mình lên sân khấu cáo lỗi với tất cả mọi người, mới làm sóng gió lắng xuống.
Chu Hương Vân ngã nhào ở trên sân khấu vẫn không đến nỗi sợ, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, đến khi Thương Tế Nhụy đi lên sân khấu, Chu Hương Vân sợ đến mức trên lưng toát một tầng mồ hôi lạnh, run rẩy ngẩng đầu, thấy bàn tay phía sau lưng kia của Thương Tế Nhụy siết chặt thành nắm đấm. Thời khắc này trái tim Chu Hương Vân liền tựa như bị Thương Tế Nhụy bóp ở trong nắm đấm đó, bóp đến mức máu đều bị vắt khô, một chút hơi thở nóng hổi cũng không có. Thương Tế Nhụy đối với đám đào kép dưới trướng có thể nói là dung túng, nhưng mà không hề khoan dung. Ý là nói, đám đào kép minh tranh ám đấu phẩm đức bại hoại y đều không quan tâm, lề lối Thủy Vân lâu kém đến như vậy, y vẫn thản nhiên như không. Nhưng nếu như ai làm hỏng hí, phạm đến dưới mí mắt của Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy sẽ một đối một chỉnh sửa đến cùng, tương đối ác độc, đám đào kép nhỏ tuổi đều từng chịu đòn đau từ y, chưa nói đến những đào kép bán thân đánh chết khỏi bàn, cho dù có là các sư huynh sư tỷ chiếm lợi thế về bối phận, lúc hợp tác cùng Thương Tế Nhụy hát lạc giọng, bọn họ thà mang hóa trang mặt hoa chạy trốn ra đường chính, cũng không dám trở lại hậu đài đối mặt với một con lừa đang tức giận.
Chu Hương Vân được dìu đến hậu đài nghỉ ngơi, Thương Tế Nhụy xuống sân khấu tiếp tục hóa trang, một câu cũng không trách cứ cậu ta, nhưng hậu đài cực kỳ yên tĩnh, mọi người thỉnh thoảng ném ánh mắt thương hại hoặc là cười trên sự đau khổ của người khác về phía Chu Hương Vân, đều biết cậu ta rất nhanh sẽ gặp phải tai ương. Thương Tế Nhụy tối nay hát Song Dương công chúa, sau khi lên sân khấu, Dương Bảo Lê không đứng đắn tiến tới bên tai Chu Hương Vân nói: “Bằng không mày cũng chạy đi! Bọn tao che giấu giúp mày, liền nói mày bị bệnh không chịu nổi nữa, đi gặp đại phu rồi.”
Chu Hương Vân mỏi mệt lắc lắc đầu. Lê Xảo Tùng ở bên cạnh nhìn cậu một cái.
Thời khắc chịu đựng giày vò qua nhanh như vậy, Thương Tế Nhụy đã hát xong hí, nhưng người vẫn chưa đi ra khỏi hí, y thẳng lưng, ngẩng cao đầu, trên khuôn mặt hoa đào đầy thần khí kiêu ngạo, áo khoác ngoài đỏ thẫm phẩy một cái, roi ngựa tua dày trong tay còn chưa bỏ xuống, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lên ngựa. Thương Tế Nhụy đi tới trước mặt Chu Hương Vân, Chu Hương Vân vội vàng miễn cưỡng chống tay đứng lên, Thương Tế Nhụy nói chuyện mang âm nữ trong hí: “Cởi hí phục ra cho ta!”
Chu Hương Vân ý thức được sắp xảy ra điều gì, cam chịu số phận tự mình cởi xuống tầng tầng lớp lớp hí phục, lộ ra bên trong một lớp y phục hí lót màu trắng dán vào người. Thương Tế Nhụy giơ tay liền là một roi. Roi trong hí gọi là roi, trên thực tế chính là một cây gậy gỗ bọc trọn bằng tua rua, Chu Hương Vân gầy gò như vậy, côn gỗ đánh vào xương, cứng đối cứng, thật là đau chết luôn. Chu Hương Vân cả người chấn động một cái, cắn môi không lên tiếng. Thương Tế Nhụy đã sớm nhìn ra Chu Hương Vân mấy ngày nay dáng vẻ buồn bã mất hồn mất vía, nghĩ hẳn là sau một cái Tết thoải mái tự tại, tâm tư trở nên lười biếng, vậy chẳng phải càng phải đánh một trận cho da thịt chắc lại sao? Đánh tới cái thứ ba, Lê Xảo Tùng đi lên ngăn Thương Tế Nhụy lại: “Đủ rồi ban chủ, cậu sắp đánh gãy xương nó rồi!”
Thương Tế Nhụy quan sát anh ta: “Không đến lượt anh nói!” Giơ tay lên lại muốn đánh, Lê Xảo Tùng bắt lấy cổ tay y. Ở trong Thủy Vân lâu, đã rất lâu không có ai xung đột với Thương Tế Nhụy rồi, Thương Tế Nhụy làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ tạo phản, hai người giằng co như thể đang so cổ tay. Tiểu Lai nhìn thấy âm thầm lo lắng, Tịch Nguyệt Hồng lắc lắc đầu, không cần nhìn cũng biết Lê Xảo Tùng không phải là đối thủ của Thương Tế Nhụy. Quả nhiên không quá thời gian mấy giây, Thương Tế Nhụy vứt roi xuống, vặn hai tay của Lê Xảo Tùng ra sau lưng, Lê Xảo Tùng đau không dằn nổi, phát ra một tiếng gào thét thảm thiết, trên trán trong nháy mắt mồ hôi lạnh nhễ nhại, môi cũng trắng bệch. Thương Tế Nhụy ngây dại, y sử ra chút lực này tuyệt không đến nỗi khiến cho người khác đau thành như vậy, vội vàng buông lỏng tay, ngây ra dòm Lê Xảo Tùng, ngược lại tỏ ra vô tội. Lê Xảo Tùng thở dốc mấy hơi, suy yếu nói với Thương Tế Nhụy: “Ban chủ qua đây nói chuyện một chút.”
Hai người ở trong căn phòng cách vách chứa đồ linh tinh bí mật nói chuyện, trong lúc nói chuyện liền nghe thấy Thương Tế Nhụy rống giận mấy tiếng tựa như sét đánh, ai cũng đều nghĩ phải chăng Lê Xảo Tùng không biết điều, lại tiếp tục chọc giận Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy giận lên đánh chết anh ta, bên cạnh ngay cả một người nói giúp cũng không có. Nguyên Lan Thập Cửu bọn họ mấy người vỗ ngực, ánh mắt hoảng sợ nhìn nhau, Thập Cửu thấp giọng nói: “Ai yo, ngươi nói xem ban chủ có phải hay không đang đánh người, hù chết ta!” Tiểu Lai cố sức nâng Chu Hương Vân từ dưới đất lên, để cậu nằm ngang ở trên ghế sa lon, rót cho cậu hai miếng nước nóng. Chu Hương Vân không dám lộn xộn, nhưng cậu bây giờ thực sự không có sức lực, ngay cả Tiểu Lai cũng có thể tùy tiện táy máy với cậu ta.
Cửa hậu đài rầm một tiếng liền vỡ, Thương Tế Nhụy thẳng tắp đi tới phía Chu Hương Vân, sờ soạng một chút trên trán cậu ta. Chu Hương Vân vừa nằm xuống liền hoàn toàn mất hết khí lực, ánh mắt cũng mơ hồ. Thương Tế Nhụy xoay người viết năm sáu dãy số điện thoại, dặn dò nói: “Tiểu Lê Tử gọi điện thoại cho Trình Nhị gia, bảo hắn nhanh chóng lái xe tới, tìm chỗ này không có ở đấy liền gọi lần lượt, thế nào cũng phải tìm cho ra người.” Dương Bảo Lê nhận lệnh đi làm, Thương Tế Nhụy nhìn Chu Hương Vân, nói với Tiểu Lai: “Cô tẩy trang trên mặt nó đi, thay quần áo khác.” Tiểu Lai trong lòng khẽ thả lỏng, lại có chút cảm giác quá mừng mà muốn rơi lệ, cảm kích nhìn Lê Xảo Tùng một chút. Lê Xảo Tùng mặt mũi bình thản, vẫn xuôi tay đứng như vậy.
Từ mấy năm trước bà Ba của Nguyên Tiểu Địch tới Thủy Vân lâu gây rối, Trình Phượng Đài liền chép lại số điện thoại mấy chỗ ngày thường hay đặt chân đến cho Thương Tế Nhụy để cho y phòng lúc cần, hôm nay vẫn là lần đầu tiên dùng tới. Trí nhớ Thương Tế Nhụy chính là tốt như vậy, mấy dãy số có thể ghi nhớ mấy năm không quên. Nhưng mấy cuộc điện thoại này Dương Bảo Lê gọi quả thực khó khăn, Trình Phượng Đài không ở trong nhà cũng không ở chỗ làm việc, hắn đang ở tiểu biệt thự cãi vã cùng Tằng Ái Ngọc. Tằng Ái Ngọc suốt mấy ngày Tết đều không thấy Trình Phượng Đài, không ai quan tâm cô, cũng không ai để ý đến cô, vừa bắt được cơ hội liền phải ra sức làm bộ, chỗ này đau chỗ kia đau không lúc nào ngớt. Trình Phượng Đài ban đầu nể cái bụng nhô lên của cô còn dỗ dành cô một chút, cố ý mua kẹo mật ba khía của Đạo Hương Thôn tới, cô được voi đòi tiên, lại nháo muốn ăn anh đào. Băng thiên tuyết địa, đi đâu mà kiếm anh đào cho cô! Tằng Ái Ngọc lui một bước nói cái loại anh đào bọc đường tô điểm trên bánh kem cũng được, bắt Trình Phượng Đài đi nhà hàng Lục Quốc mua cho cô. Trình Phượng Đài chỉ vào mũi cô giận quá mà cười, nói câu nặng lời: “Đừng nói đây không phải là con của tôi, cho dù là máu mủ ruột thịt của tôi, chọc tôi điên là tôi cũng không cần nữa! Dù sao cũng không vào được cửa Phạm gia, cô cứ nghĩ kỹ đi tôi mà không muốn nó nữa, còn ai sẽ cần nó!” Nói đến mức Tằng Ái Ngọc lập tức liền câm bặt. Chuông điện thoại reo, Trình Phượng Đài nhận nghe một hồi, xoay người rời đi. Lúc ra cửa vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tằng Ái Ngọc co rúc ở trên ghế sa lon ngẩn người, người lay động lay động. Trình Phượng Đài âm thầm thở dài. Tằng Ái Ngọc cuối cùng thắng lợi, sau khi ăn xong cơm tối, lão Cát đội trời lạnh đưa tới hai hũ anh đào đặt ở trên bàn, nói: “Đây là Nhị gia bảo mua.” Tằng Ái Ngọc mới vừa rồi đấu khẩu cùng Trình Phượng Đài một giọt nước mắt cũng không rơi, lúc này hai mắt ngược lại lệ ướt.
Thương Tế Nhụy tẩy trang xong, ngồi ở đối diện Chu Hương Vân bất động như núi, thần sắc không vui vẻ lắm. Trình Phượng Đài còn chưa tới, Tiểu Lai đưa qua cho y một chén canh đậu đỏ, ánh mắt y nhìn chằm chằm Chu Hương Vân, húp canh sì sụp. Chu Hương Vân bị y làm ồn mở hé mắt ra, Thương Tế Nhụy mới vừa rồi đánh lầm cậu, cố ý lấy lòng nói: “Ngươi muốn ăn sao?” Chu Hương Vân không có sức lực lắc đầu, lại lần nữa nhắm mắt lại. Tiểu Lai nhẹ giọng cầu khẩn nói: “Ông chủ Thương, cậu cũng đừng gọi cậu ta nữa.”
Lúc Trình Phượng Đài chạy tới, hậu đài đã tản đi gần hết rồi. Thương Tế Nhụy không nói lời thừa thãi, chỉ Chu Hương Vân nói: “Em phải dẫn nó đi khám đại phu quỷ Tây.” Trình Phượng Đài không rõ đầu đuôi, tiến lên sờ sờ trán Chu Hương Vân, nóng phỏng tay: “Ối! Tiểu Chu Tử bệnh cũng không nhẹ đâu! Đi bệnh viện truyền nước muối đi.” Nhìn Chu Hương Vân ngủ như đã chết, cầm lấy một tấm áo khoác ngoài bọc lấy toàn thân cậu ta rồi bế cậu ra xe. Thương Tế Nhụy không muốn người khác dính sát lấy Trình Phượng Đài, lúc này liền không lười nữa, nói: “Để em!” Vác Chu Hương Vân trên vai như vác bao gạo, hỏi Lê Xảo Tùng: “Cánh tay kia của anh cũng đi chữa một thể chứ?”
Lê Xảo Tùng ngồi ở trong ánh đèn lắc lắc đầu, tính khí anh ta vừa cô độc vừa cổ quái, Thương Tế Nhụy cũng không miễn cưỡng anh.
Trình Phượng Đài mang người đến bệnh viện Hiệp Hòa, lên cơn sốt rõ ràng là bệnh khoa nội, Thương Tế Nhụy nhất định muốn chữa khoa chấn thương. Trình Phượng Đài giải thích với y hồi lâu, y vẫn cứ không nghe, cuối cùng tìm một quân y Anh quốc đều có kinh nghiệm về tổn thương ngã đánh tiến hành cứu chữa, nghe nói cho dù là đầu rớt, ông ta cũng có thể may lại. Quân y đo nhiệt độ cho Chu Hương Vân nói là sưng phổi, xua tay lia lịa bảo chuyển khoa nội. Thương Tế Nhụy nói với Trình Phượng Đài: “Anh bảo với ông ta, hậu môn Tiểu Chu tử bị người khác chọc hỏng.” Trình Phượng Đài thất kinh, xì xà xì xồ truyền lời lại cho quân y nghe. Loại chuyện này quân y đã gặp nhiều ở trong bộ đội ngoại quốc bọn họ, ánh mắt đảo một vòng trên mặt Trình Thương hai người, kéo bình phong làm kiểm tra.
Chu Hương Vân lần này là bị thua thiệt nhiều. Vốn cậu ở tiểu biệt thự ăn ở rất tốt, theo Tằng Ái Ngọc ăn bữa ăn của phụ nữ có thai, ăn đến người cũng mập ra. Nhưng bởi vì ngăn cách với thế sự, cậu không ngờ Thương Tế Nhụy trở về Bắc Bình muộn, đến mùng Năm Tết, trong đầu nghĩ trở về Thủy Vân lâu nhìn qua một cái, chẳng may không ai biết tung tích của cậu không ai thông báo cậu, bỏ lỡ hí mở rương. Lúc này hơn nửa đào kép Thủy Vân lâu đều ở An vương phủ hát tại gia, góp phần làm tăng sự hoành tráng cho tang lễ của lão Phúc tấn, đúng lúc gặp phải Dương Bảo Lê trở lại lấy trang sức gài đầu. Dương Bảo Lê nhìn thấy Chu Hương Vân tự tại an nhàn, trong lòng liền không thoải mái, cứng rắn kéo đến An vương phủ dốc sức, nói: “Đều đang bận rộn ở đó cả! Chỉ có mày là lười biếng! Ban chủ cho mày nghỉ ngơi sao?” Chu Hương Vân thật thà như vậy, nghe được hai chữ lười biếng trong lòng trong lòng có chút áy náy, nghĩ trước mặt nhiều người như vậy, lại là trong tang sự của lão Phúc tấn, An bối lặc chắc không đến nỗi làm gì với mình. Nhưng An bối lặc chính là một con súc sinh sống, Chu Hương Vân chân trước bước vào An vương phủ, chân sau liền bị che miệng kéo tới trong phòng cưỡng bức. Lê Xảo Tùng vốn thận trọng, phát hiện không đúng liền đi theo, cứu người không thành, bản thân cũng bị đánh bị thương cánh tay.
Giống như tiên đoán trong quá khứ của Thập Cửu, Chu Hương Vân đã khiến An bối lặc thèm thuồng đến mù quáng, rốt cuộc cũng lọt vào tay liền dốc sức giày vò. Vị quân y Anh quốc kia kiểm tra xong đi ra, khuôn mặt hết sức nghiêm trọng, nói rằng triệu chứng viêm tại vết thương của Chu Hương Vân rất nặng, trước tiên cần hạ sốt, sau đó là khâu lại. Ngoại trừ cái này ra trên người có mấy chỗ bị đánh tím bầm, tuyệt không phải một trận tìиɧ ɖu͙© quá khích gây ra, rõ ràng là cường bạo, phải báo cho cảnh sát.
Trình Phượng Đài nghe xong rất tức giận, nhưng hắn biết cảnh sát sẽ không làm gì An bối lặc, nếu như chuyện rùm lên, Chu Hương Vân ngược lại sẽ gặp phải sự trả thù còn lớn hơn. Thương Tế Nhụy nghe lời này cũng kêu: “Báo cảnh sát Tiểu Chu Tử liền không sống nổi!” Y đã tận mắt chứng kiến sinh sinh tử tử của biết bao đào kép như vậy, một nhóc đào kép, An bối lặc nếu như tìm người thần không biết quỷ không hay đánh chết cậu thì có thể làm được gì? Vị quân y kia không hiểu tình hình xã hội Trung Quốc, đau lòng thất vọng nhìn bọn họ: “Nếu như các ngươi là thân nhân của nó, các ngươi thật là hèn nhát!” Trình Phượng Đài không dám dịch những lời này cho Thương Tế Nhụy nghe.
Trình Phượng Đài ra khỏi bệnh viện rồi vẫn còn nói An bối lặc không phải là người: “Ông chủ Thương, em thấy đấy, trên người hai khối bầm đen lớn như vậy! Nói gã không phải là người còn nhẹ, chó cũng không làm được loại chuyện này! Thằng ranh con ấp ra từ trong trứng rùa…”
Thương Tế Nhụy sắc mặt trầm xuống: “Không cho phép mắng chửi người!”
Trình Phượng Đài giận vỗ tay lái: “Làm ra loại chuyện này không nên mắng?”
Thương Tế Nhụy không mặt mũi nói máu bầm kia là mình hạ độc thủ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Dù sao cũng không cho phép mắng chửi người, mắng chửi người có gì là bản lãnh!”
Trình Phượng Đài gật đầu: “Em nói đúng, có cơ hội tôi gϊếŧ chết gã thay Tiểu Chu Tử.” Hắn đứng ra vì Chu Hương Vân, hao phí tâm tư, cuối cùng vẫn cứ không thể bảo vệ Chu Hương Vân, trong lòng có loại cảm giác thất bại.
Thương Tế Nhụy dòm hắn: “Anh kích động như vậy làm gì! Còn phải gϊếŧ người vì nó!”
Trình Phượng Đài hừ một tiếng nói: “Tôi thế này gọi là hành hiệp trượng nghĩa.”
Thương Tế Nhụy nói: “Tôi biết, anh là bởi vì Tiểu Chu Tử dáng vẻ xinh đẹp.”
Vốn tưởng rằng Trình Phượng Đài sẽ phản bác y, không ngờ Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút, nói: “Dáng vẻ Tiểu Chu Tử đúng là rất thanh tú.” Thương Tế Nhụy vừa định phỉ nhổ hắn, Trình Phượng Đài lại nói tiếp: “Có điều đàn ông con trai vóc người có đoan chính đến thế nào đi nữa, tôi cũng không cảm thấy xinh đẹp.” Trình Phượng Đài bởi vì không thích đàn ông, cho nên không cách nào mang theo tình cảm ngắm nghía và đánh giá cái đẹp của đàn ông, đẹp đến mức như thần tiên, đối với hắn cũng không có sức hấp dẫn, trong lòng không chút rung động. Nhưng trong mắt Thương Tế Nhụy, một chữ đẹp này không chỗ nào là không có, đơn giản là một sự tồn tại rõ rệt nhìn thấy mà giật mình, có thể khơi dậy tình cảm rất nhiều rất sâu trong y, to thì có thể so với nhật nguyệt mây tía, nhỏ thì có thể so với một cây trâm hoa cỏ cài tóc, đều có thể lưu lại trong lòng y một cái bóng. Giống như hôm nay, Thương Tế Nhụy trong lòng nghĩ, nếu như không phải bởi vì Chu Hương Vân dáng dấp xinh đẹp, y hạ thủ nhất định sẽ còn nặng hơn.
Trình Phượng Đài nghiêng đầu rất nhanh nhìn Thương Tế Nhụy một cái, thành khẩn nói: “Tôi ngược lại cảm thấy Ông chủ Thương rất xinh đẹp.”
Thương Tế Nhụy giống như nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết tình cảm vậy, không tự chủ được tiếp nối một câu: “Em cũng là đàn ông, em nào có xinh đẹp.”
Trình Phượng Đài lại nghiêng đầu nhìn y một cái: “Lông mày rất đẹp, còn cả sống mũi nữa.”
Thương Tế Nhụy trong lòng rất hưởng thụ.
Trở lại Thương trạch, Tiểu Lai đã làm xong cơm nước đang để ủ ở trên bếp, hỏi Chu Hương Vân bệnh thế nào rồi, Thương Tế Nhụy qua loa lấy lệ mấy câu, đối với một cô gái trong khuê phòng, y ngại nói ra chân tướng, vả lại Chu Hương Vân mang thương chống đỡ bao nhiêu ngày như vậy, chính là vì sợ người khác nhìn ra, Thương Tế Nhụy quyết định không nói cho bất kỳ ai chuyện của Chu Hương Vân, muốn giữ bí mật giúp cậu ta—— ngoại trừ đối với Trình Phượng Đài.
Tiểu Lai ấp a ấp úng nói: “Ông chủ Thương, tôi muốn mấy ngày nay đi bệnh viện chiếu cố Tiểu Chu Tử. Cậu ấy không ai thân thích, lại bị thương ở chỗ như vậy.”
Thương Tế Nhụy sững sốt một chút: “Cô biết? Làm sao cô biết?”
Tiểu Lai không đáp lời. Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, nói: “Không được, cô không thể đi, cô đi ai nấu cơm cho tôi, tôi sẽ thuê y tá cho Tiểu Chu Tử.”
Tiểu Lai nói: “Tôi gọi quán cơm đầu đường hàng ngày đưa cơm tới.”
Thương Tế Nhụy nói: “Không được, vậy thì không ai nấu nước pha trà cho tôi.”
Tiểu Lai biết Thương Tế Nhụy nhiều lúc rất ích kỷ, chẳng qua hỏi thẳng một câu, không nói gì nữa liền đi. Trình Phượng Đài nói: “Em để cho cô ấy đi đi, hiếm thấy cô ấy có lòng như vậy, ăn cơm nấu nước có là cái gì, chẳng đến mấy ngày.”
Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu, ngồi nghiêng đối diện ăn cơm với Trình Phượng Đài, ăn được một nửa bỗng nhiên nói: “Nhị gia, em hoài nghi Tiểu Lai thích Tiểu Chu Tử.”
Trình Phượng Đài cười: “Một người ngu như em, còn có thể nhìn ra ai thích ai sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Tiểu Lai là người của đại ca em, em không thể để cho cô ấy tốt với người khác.”
Trình Phượng Đài lười nghe những lời ngốc nghếch của y, thổi canh nóng trong chén nói: “Được, em liền trông Tiểu Lai cho kỹ, sau này sinh thằng con trai cùng họ với em.”
Thương Tế Nhụy lầm bầm nói cháu em vốn là phải cùng họ với em, ăn cơm xong tiễn Trình Phượng Đài ra cửa, dưới ánh trăng cây hồng mai kia đúng thì khai hoa, từng đoá từng đoá vây quanh, nở rộ, từng khóm từng khóm trĩu trên đầu cành.
Trình Phượng Đài thấy liền nói: “Ngày mai tôi gọi thợ làm vườn tới chỗ em cắt tỉa lại cành lá một chút, một cây mai đẹp biết bao, em không sửa sang nó liền mọc hỏng.”
“Đừng cắt, đây là hoa mai trong Tử Cấm Thành, là đồ Cửu Lang được ngự ban, Cửu Lang nói cứ để nó mọc dại, nếu không nhìn thấy bóng trước kia của cây mai chiếu vào trên cửa sổ, thiên hạ của nước nhà lại không còn, trong lòng liền khó chịu.” Thật ra thì nhiều năm chưa từng cắt tỉa cành lá, hình thái thợ làm vườn cung đình thiết kế đã mất dáng, sắp mọc thành một cây dại rồi. Thương Tế Nhụy hơi có chút dáng vẻ cảm khái, nói: “Mùa đông năm nay em đều ở bên ngoài, hoa mai trắng nở từ lúc nào em cũng không biết.”
Trình Phượng Đài ngắt một đóa mai đỏ để trong lòng bàn tay, đưa đến trước mắt Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, em lặp lại lần nữa, đây là hoa gì?”
Thương Tế Nhụy nói: “Hoa mai trắng.”
Y nói hùng hồn như vậy, Trình Phượng Đài ngược lại phải nghi ngờ mình là kẻ mù màu!
Trình Phượng Đài kéo Thương Tế Nhụy vào trong phòng, hướng về phía bóng đèn lại hỏi y: “Bây giờ là màu gì?” Dưới bóng đèn sợi vôn-fram, màu đỏ nhàn nhạt kia liền nhuộm một tầng vàng nhạt, vì vậy Thương Tế Nhụy nói: “Nhìn như vậy, là màu ánh ban mai rồi.”
Trình Phượng Đài ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Biết Ông chủ Thương đến bây giờ, mới biết Ông chủ Thương không biết màu sắc. Chẳng lẽ cho tới bây giờ không cảm thấy nó là hoa đỏ sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Ban ngày em thấy nó là màu đỏ son.”
Trình Phượng Đài bật cười: “Màu sắc phân còn rất tỉ mỉ. Nếu biết nó là màu đỏ son, tại sao đến buổi tối liền sửa lời?”
Thương Tế Nhụy ngược lại kinh ngạc: “Thấy màu sắc gì thì nó chính là màu sắc đó. Dưới ánh sáng mặt trời một màu sắc, dưới trăng sáng một màu sắc, dưới bóng đèn lại là một màu sắc khác, điều này có gì không đúng. Tại sao phải lấy màu sắc ban ngày làm chuẩn? Nói không chừng nó vốn chính là màu phấn trắng, bị mặt trời chiếu thành màu son ấy chứ! Các anh đều nhìn lầm rồi, các anh mới là kẻ mù.”
Trình Phượng Đài bị y hỏi ngây người, sửng sốt hồi lâu không nghĩ ra lời phản bác, nhưng cũng không chịu thừa nhận mình là kẻ mù: “Như vậy, theo quan niệm đó của em, hí phục mực dầu trong gánh hát đều là hai loại màu sắc ban ngày và buổi tối sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Dĩ nhiên không phải rồi! Những thứ kia là màu sắc con người điều phối ra, là vật chết, vật chết là sẽ không thay đổi, chỉ có thể cũ đi. Vật còn sống thì sẽ theo biến hóa đa đoan theo ngày đêm trăng sao xuân hạ thu đông, đổi màu sắc có là cái gì, trong trứng còn có thể biến ra gà cơ mà, đúng không?” Y vừa nói vừa thở dài đầy bất đắc dĩ, y từ nhỏ đã biết cảm ngộ mình nhìn trời đất vạn vật thường xuyên khác với mọi người, ngay cả là Nhị gia mà y yêu quý, cũng không thể hoàn toàn lĩnh hội thế giới của y: “Nhị gia, anh quá nhàm chán, cả ngày hỏi em mấy cái câu hỏi nhàm chán dễ hiểu, em cũng lười giải thích thêm cho anh.”
Trình Phượng Đài nghe những lời nói bậy nói bạ đầy vẻ đàng hoàng đứng đắn của y, trong lòng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lại cảm thấy cũng có chút đạo lý, cuối cùng mang theo đạo lý của Thương Tế Nhụy, đầu óc mơ hồ đi về nhà. (Bụi: nghe lú luôn rồi :=) ) ) )
Sau đó mấy ngày, bát quái duy nhất trong Thủy Vân lâu là Thương Tế Nhụy đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt hết thảy ngoại giao với An bối lặc, thiệp mời hát tại gia của An vương phủ không cho phép bất cứ ai nhận, ai để An bối lặc vào hậu đài, người đó liền không cần vào hậu đài nữa. Hậu đài đào kép chín người mười ý, không nghĩ ra Thương Tế Nhụy tại sao phải kết thù với An vương phủ. Các gia tộc vương hầu thế hệ trước chỉ có An vương phủ là càng ngày càng hưng vượng, không có khí tượng suy bại, đối với đám đào kép cũng cực kỳ hào phóng, hát xong hí trực tiếp thưởng kim nguyên bảo. Dù là có mâu thuẫn lớn bằng trời, chỉ cần không tới mức gϊếŧ cha đoạt vợ, để tuột mất thần tài sống như vậy hiển nhiên rất không sáng suốt, rất trẻ con. Các sư huynh sư tỷ cả đêm họp bàn tính toán cho con đường kiếm tiền của mình, nhưng cứ nghĩ đến cái tính khí ương bướng cứng đầu, không nghe lọt bất cứ lời nào của Thương Tế Nhụy, đều không thương lượng ra đối sách, bởi vì ai cũng không dám làm người cưỡi con lừa cứng đầu đó. Thương Tế Nhụy chưa nói cho bọn họ biết điều này là vì nguyên do gì, thứ nhất là vì lo nghĩ cho danh dự của Chu Hương Vân, Chu Hương Vân da mặt mỏng như vậy, mang thương tích chống đỡ đã mấy ngày đều chỉ vì giấu giếm chuyện này. Thứ hai, nếu để cho đám người chỉ biết tiền không biết người bọn họ biết chỉ vì một Tiểu Chu Tử, nhất định càng không chịu, biết đâu ngược lại còn hại Tiểu Chu Tử.
Thương Tế Nhụy vì Chu Hương Vân nhiều nhất chỉ có thể làm đến bước này.
Tiểu Lai mặc dù không có cách nào chiếu cố bên cạnh Chu Hương Vân, rốt cuộc cũng không ngăn được cô ninh nồi cháo đậm đặc ngày ngày mang cho Chu Hương Vân. Như vậy mang được nửa tháng, bỗng nhiên có một ngày, Thương Tế Nhụy nhất thời nổi hứng muốn đến thăm Chu Hương Vân, kêu Trình Phượng Đài đưa y đi. Sau một lát Trình Phượng Đài tự mình lái xe tới, không nhịn được nói: “Trước phải đi ngõ Đông Giao Dân một chuyến, vị bà nội kia lại gây chuyện.”
Thương Tế Nhụy nhanh chóng chui vào trong xe: “Em cũng phải đi!”
Tiểu Lai bưng lon cháo cùng trứng vịt mặn cũng muốn đi theo, Thương Tế Nhụy ánh mắt khẽ động, nhận lấy tất cả nồi chén gáo chậu: “Tôi vừa khéo mang đi, cô ở nhà đợi.” Tiểu Lai cũng oan uổng, cô đối với Chu Hương Vân tất cả đều chỉ là sự đồng cảm, thương cậu là người thật thà, hết lần này tới lần khác Thương Tế Nhụy cứ đa nghi, đề phòng bọn họ như đề phòng trộm cướp.
Tằng Ái Ngọc ưỡn bụng bự, không bao lâu nữa là sinh, cô cả ngày nằm trên ghế sa lon xem tạp chí ăn quà vặt, hoặc là đi vòng quanh sân một chút, cách hàng rào tre khıêυ khí©h người ngoại quốc ở sứ quán cách vách. Cô nghe tiếng xe hơi của Trình Phượng Đài, lập tức vò rối tóc nằm xuống, Trình Phượng Đài vừa vào cửa, Tằng Ái Ngọc liền thều thào nói: “Tiểu tổ tông trong bụng cả đêm không ngừng xoay mình, giày vò tôi sắp chết đến nơi. Trông tình thế này, tám phần mười là một mạng đổi một mạng, bà này phải chết trong tay nó rồi!”
Tằng Ái Ngọc che người nằm ở bên trong dựa lưng ghế sa lon cao ngất, Trình Phượng Đài không thấy được người cô, nhưng có thể cảm nhận được mùi vị giả bộ bệnh tật rất rõ ràng, cười lạnh nói: “Cô khoan hãy nói, chút tiền như vậy mua một cái mạng của cô, cô thật không lỗ tí nào.”
Tằng Ái Ngọc xì một tiếng: “Cái rắm con mẹ ngươi!” Cô còn muốn nói gì nữa, giọng Thương Tế Nhụy đã vang lên: “Nhị gia nói đúng!” Tằng Ái Ngọc giật mình chống ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy Thương Tế Nhụy giấu mặt đứng ở trong phòng ăn. Thương Tế Nhụy không thèm hỏi đã động tay, nhón lấy một miếng bánh quy rắc đường trên bàn ăn ăn. Trình Phượng Đài hai ba bước lên lầu, vào trong phòng lục tung tìm một hộp thuốc lá, tìm một hồi tay không xuống, hỏi vυ" Triệu: “Kỳ quái, hộp thuốc lá cũ kia của tôi bà có thu dọn không? Trên vỏ có khắc một con chim ưng.”
Vυ" Triệu hết sức lo sợ nói: “Chưa từng thấy, biết đồ đặc của Nhị gia đắt tiền, nếu như thấy cũng nhất định cất cho thật kỹ, thật sự không thấy.”
Trình Phượng Đài không tiện truy hỏi nữa, cười nói: “Không phải thứ gì đáng tiền, chỉ là dùng biết bao năm, không nỡ bỏ, là bản thân tôi hồ đồ, làm mất lúc nào cũng không biết.”
Thương Tế Nhụy chính là không có nhẫn nại với tính khí đàn ông tỉ mỉ mấy thứ linh tinh này của Trình Phượng Đài, cái tay bốc bánh quy huơ lên, nói: “Không phải tìm nữa, sau này lại mua cái khác cho anh, chúng ta mau đi thôi.”
Trình Phượng Đài liền nói với Tằng Ái Ngọc: “Vυ" Triệu, chải qua tóc cho cô ta, cầm một tấm áo khoác dày ra, còn chậm trễ nữa thầy thuốc sắp tan ca rồi.”
Tằng Ái Ngọc nhìn nhìn Thương Tế Nhụy, dường như có chút hoảng sợ: “Tôi là khó chịu từng cơn từng cơn, cơn khó chịu qua rồi thì không sao hết, tôi không đi bệnh viện đâu.”
Thương Tế Nhụy nói thay Trình Phượng Đài: “Không được, cô phải đi, đã nói từ trước rồi phải đi là phải đi, không thể đổi. Đổi rồi bọn tôi liền uổng chuyến này, chẳng lẽ cô đang đùa giỡn chúng tôi hay sao?” Giọng y vô cùng nghiêm túc, tỏ ra có chút hung hăng. Tằng Ái Ngọc không dám trả lời, giương mắt dòm y. Trình Phượng Đài cười nói: “Đúng đấy, Ông chủ Thương nói đúng đấy! Chuyện đã quyết định, làm sao có thể đổi chứ?”
Tằng Ái Ngọc ỷ vào việc Trình Phượng Đài thương xót đứa trẻ, cứ mặc sức dùng mọi cách nũng nịu dày vò hắn, đối với Thương Tế Nhụy lại hết sức nghe lời, trong lòng âm thầm mắng một tiếng con thỏ đáng chết, chỉ đành phải khoác áo đội mũ thỏa đáng cùng y tá ngồi vào trong xe hơi. Đến bệnh viện, Thương Tế Nhụy muốn kéo Trình Phượng Đài cùng đi gặp Chu Hương Vân, Trình Phượng Đài chỉ quan tâm dáng dấp thai nhi có đẹp hay không, chẳng chút để tâm đến Chu Hương Vân, đuổi y nói: “Ông chủ Thương tự mình đi đi, vết thương của cậu ta vốn muốn giấu ghiếm, thấy tôi càng ngượng ngùng.” Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút thấy cũng đúng.
Tằng Ái Ngọc nhìn thấy Thương Tế Nhụy vừa đi, gần như là lập tức khôi phục trạng thái kiêu căng hách dịch, sai Trình Phượng Đài đi lấy số thay cô, Trình Phượng Đài nhìn cô ta một cái, y tá vội vàng nói: “Tằng tiểu thư, để tôi đi cho, chỗ này tôi quen thuộc.” Tằng Ái Ngọc dựa vào người y tá một chút: “Cô ở với tôi, tôi mệt chết đi được.” Trình Phượng Đài cũng nói với y tá: “Cô ở chỗ này chăm sóc cô ta.” Bản thân chịu đựng nhẫn nhục đi lấy số, Tằng Ái Ngọc trong lòng vô cùng đắc ý. Đến lúc chờ xem bệnh, xếp hàng trước Tằng Ái Ngọc đã có bốn năm người, Tằng Ái Ngọc miệng không chịu yên, nói chuyện phiếm cùng các cô mới biết phần lớn là đến xem bệnh phụ khoa—— đàn bà Trung quốc mang thai có cực khổ đến thế nào đi nữa, cũng không có xu hướng đi bệnh viện của người Tây chữa trị, nhiều lắm là uống hai toa thuốc dưỡng thai mà thôi. Những bệnh nhân khác nhìn dáng vẻ Tằng Ái Ngọc vừa nói vừa cười rất có tinh thần, ngược lại cảm thấy cô đỏng đảnh, khuyên cô nói: “Bụng bự không thoải mái chính là phải dưỡng thai, ra ngoài đi đi lại lại là không tốt, lúc tôi mang bầu đứa đầu ấy à, nằm trên giường suốt chín tháng!” Tằng Ái Ngọc dầu gì cũng từng là học sinh cấp ba trường kiểu Tây, không thèm để ý tới những lời như vậy, quay lại mỉm cười nói với một thiếu phụ ngồi sát gần mình: “Tôi thấy cô khí sắc rất tốt, chẳng giống có bệnh phụ khoa chút nào. Đàn bà mắc bệnh phụ khoa, sắc mặt liền lộ ra cả, đều là vàng khè vàng khè.”
Thiếu phụ nghe lời này, tựa như xấu hổ không dám mở miệng, khuôn mặt càng thêm xấu hổ đỏ hồng: “Tôi không phải bị bệnh, tiên sinh tôi bảo tôi tới kiểm tra xem xem có phải mang thai hay không.” (tiên sinh: chồng)
Tằng Ái Ngọc cười nói: “Cô có mang thai hay không bản thân cô không biết, còn phải tiên sinh cô bảo cô tới kiểm tra sao?”
Thiếu phụ nhu thuận cười cười cúi đầu xuống, Tằng Ái Ngọc thấy cô thân thiết, dần dần cùng cô chuyện trò, nói cho cô các loại triệu chứng tiền kỳ mang thai, thiếu phụ nghe hồi lâu, nói: “Tôi quá khứ thân thể không tốt, thời gian này vẫn luôn uống thuốc sắc trợ đậu thai, kết quả… cũng không biết là có, hay là uống thuốc phản tác dụng, phải đến xem một chút mới yên tâm.”
Tằng Ái Ngọc cảm khái nói: “Ai, cái số mệnh con người! Chỉ nói đến chuyện con cái thôi, cô đây là cầu cũng không được, tôi đây là tránh cũng không kịp, nếu có thể đổi một chút thì tốt.”
Thiếu phụ nói: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, cho dù chịu khổ nhiều hơn nữa vì con cái, ngẫm nghĩ đến việc trên người đứa trẻ có một nửa máu xương của tiên sinh cô, cô là đang chịu khổ giúp tiên sinh cô, thì chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện thôi.”
Tằng Ái Ngọc ánh mắt khẽ động, biểu cảm cũng ôn nhu lại, tỏ ra ngây dại: “Nghe cô nói như vậy, tôi liền biết cô cùng tiên sinh của mình yêu thương nhau biết bao nhiêu rồi.”
Thiếu phụ cười nói: “Tôi nhìn trang phục cô mặc, còn có người đặc biệt đi cùng khám bệnh, tiên sinh của cô đối đãi với cô cũng nhất định rất tốt, rất thương cô.”
Nói cũng kỳ quái, Tằng Ái Ngọc rõ ràng mang đứa con của Phạm Liên, nghe những lời này, trong lòng lại chỉ hiện ra bóng dáng Trình Phượng Đài. Còn không phải là sao? Từ lúc thương lượng giá trị con người của đứa bé này, đến việc chăm sóc muốn gì có đó sau này, Trình Phượng Đài thật sự rất giống một chồng làm tròn trách nhiệm. Tằng Ái Ngọc dĩ nhiên trong lòng hiểu rõ, tất cả những điều tốt đẹp này đều là vì đứa trẻ, không phải dành cho cô, nhưng là một người đàn bà phiêu bạc đã lâu, bỗng nhiên được quan tâm thật tâm thật ý, vẫn cứ không nhịn được sinh ra ảo giác, cô chưa bao giờ khát vọng có một người chồng giống như bây giờ.
Tằng Ái Ngọc thương tiếc vuốt ve cái bụng nhô lên của mình, ôn nhu nói: “Tốt cái gì chứ! Tính khí thiếu gia, suốt ngày đấu khẩu với tôi, bảo hắn làm chuyện gì ấy à, thế nào cũng phải kiểu cách với tôi một lúc lâu, ngoài miệng một chút thua thiệt cũng không chịu, cuối cùng còn không phải vẫn phải làm cho tôi đấy sao, chính là tính khí lề mề của đàn ông Thượng Hải bọn họ…” Nói tới chỗ này, cô mới nhớ ra bảo y tá đi tìm Trình Phượng Đài: “Đi tìm Nhị gia xem nào, người chạy đi đâu rồi, mau cầm tờ đơn ghi số tới đây.” Y tá vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy Trình Phượng Đài từ đầu kia hành lang thong thả bước chậm đi tới, Tằng Ái Ngọc cười nói với thiếu phụ: “Cô nhìn xem đàn ông bọn họ, tôi ở chỗ này chịu khổ chịu sở, hắn vẫn cứ ra vẻ ông lớn, tám phần mười là không chịu nổi bức bối, đi ra ngoài hút thuốc rồi.”
Thiếu phụ nhìn thấy Trình Phượng Đài từ xa xa đi tới, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng, đầu óc đều bối rối, không nói câu nào, nghiêng đầu mà chạy vào nhà vệ sinh ở góc xiên đối diện. Tằng Ái Ngọc ngược lại sững sốt, lòng nói làm sao thấy đàn ông liền thẹn thùng thành như vậy chứ? Trình Phượng Đài ném tờ đơn ghi số vào trong tay cô, nói: “Chờ lâu như vậy vẫn chưa đến phiên sao? Vị bác sĩ phụ khoa này gặp còn khó hơn so với Chủ tịch Quốc hội, tôi lại ra bên ngoài hút điếu thuốc đây!”
Tằng Ái Ngọc lúc này trong lòng còn tồn một tia nhu tình, kéo vạt áo hắn bảo hắn ngồi xuống, nói: “Anh liền ngồi yên đợi một lúc ở chỗ này đi, đi qua đi lại làm cái gì!”
Trình Phượng Đài không hoạt động, đứng ngồi không yên : “Tôi một người đàn ông, ở chỗ cửa này đợi không thích hợp lắm.”
Tằng Ái Ngọc nói: “Tôi rất nhanh liền đi ra thôi, những lời bác sĩ nói kia tôi đều thuộc lòng cả rồi, chẳng qua chỉ là hít thở không khí trong lành nhiều một chút, ăn nhiều vitamin một chút.”
Trình Phượng Đài nói: “Cô cũng thuộc cả rồi, còn đi chuyến này có mưu đồ gì? Chẳng lẽ thật đúng như Ông chủ Thương nói, cố ý đùa bỡn tôi?”
Tằng Ái Ngọc ngữ khí lập tức thay đổi, nói: “Vậy cũng không phải phải nhìn một chút mới yên tâm sao? Chẳng may có chuyện không may, anh cũng uổng công chờ mong suốt thời gian vừa rồi, tôi cũng chịu khổ sở vô ích! Ông chủ Thương đó của anh là lo sinh hay là lo nuôi thế? Toàn ở đó nói mát! Tôi thấy ấy à, y chính là không ưa thấy bà đây có bản lãnh này!” Vừa nói vừa tự hào vỗ vỗ cái bụng bự, bịch một tiếng.
Trình Phượng Đài run rẩy trong lòng theo, nói: “Cô có can đảm liền nói ngay trước mặt Ông chủ Thương đi, chớ lấy khuê nữ của tôi để ra vẻ ta đây.”
Tằng Ái Ngọc mí mắt trợn lên: “Cứ là một thằng nhóc thì sao?”
Trình Phượng Đài nói: “Thằng nhóc nhà tôi nhiều lắm, tôi liền không hiếm lạ gì nó.”
Hai người mỗi người một lời nói chuyện một hồi, rất nhanh liền đến phiên Tằng Ái Ngọc, Tằng Ái Ngọc vừa muốn vào phòng khám, chợt nhớ tới thiếu phụ kia, liền đi tới cửa buồng vệ sinh hướng vào trong tìm người, hô: “Này… Thái thái gì ơi, đến phiên cô khám bệnh rồi.”
Trong buồng vệ sinh truyền ra giọng nói ấp úng: “Cám ơn cô, tôi có chút không thoải mái, cô khám trước đi.”
Tằng Ái Ngọc nghe liền vội la lên: “Ấy chết! Không sao chứ! Có cần gọi y tá giúp cô hay không?” Bên trong vội vàng nói: “Không cần, không có gì.” Lúc này Trình Phượng Đài không nhịn được đi tới kéo Tằng Ái Ngọc một cái: “Làm gì vậy? Bác sĩ đang giục rồi.” Tằng Ái Ngọc không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài, lại lầm bầm nói: “Vị thái thái này mới vừa rồi xếp hàng trước tôi, chiếm vị trí của người ta ngại lắm!” Trình Phượng Đài vì vậy không nhịn được quay đầu lại một lần, hắn luôn cảm thấy giọng nói kia có chút giống Tưởng Mộng Bình.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 96