Chương 95

Dịch: Phong BụiBên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ - Chương 95Thương Tế Nhụy nghe xong tin tức, ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, hô to một tiếng sung sướиɠ! Lý Thiên Dao cũng nói hả giận, nói: “Đến buổi đoàn viên của Khương gia nên là Ông chủ Thương tự mình đi, tát mặt ngay trước mặt mới gọi là thật sự sung sướиɠ!” Thương Tế Nhụy bên miệng treo nụ cười, chậm rãi lắc đầu: “Tôi không đi, tôi sợ phiền.” Thương Tế Nhụy không có kiên nhẫn để xử lý ngay cả một chút xíu sự vụ phức tạp.

Trình Phượng Đài ngẫm nghĩ, sung sướиɠ ăn vài miếng thịt bò bít tết, chợt nghiêm mặt nói: “Ờ, còn có một tin tức xấu phải nói cho Ông chủ Thương. Lão Phúc tấn của An vương phủ mùng Hai Tết đã mất rồi, Thuận Tử khách quen phòng vé kia của em không ăn không uống, kêu khóc ba ngày ba đêm. Đến lúc hạ táng, nhảy xuống hố đào mộ phần, nói thế nào cũng không lên, An vương gia liền cho người chôn cùng.”

Thương Tế Nhụy còn chưa nói gì, Lý Thiên Dao đã biến sắc: “Đây là thời đại nào rồi, An vương phủ còn chuộng việc chôn người sống chết theo ?”

Trình Phượng Đài cười: “Ai, Ông chủ Lý, ngài không biết…”

“Thuận Tử chết, An vương phủ lớn như vậy liền chẳng còn ai hiểu hí nữa rồi!” Thương Tế Nhụy bởi vì tâm tình sung sướиɠ, cố ý cắt đứt lời Trình Phượng Đài, trêu chọc Lý Thiên Dao, Trình Phượng Đài lập tức hiểu ý, hai người dùng ánh mắt nói chuyện với nhau, cười rồi lại cười, cười hết sức xấu xa.

Trình Phượng Đài bưng ly rượu lên nói: “Một ly này kính Thuận Tử, trung can nghĩa đảm.”

Thương Tế Nhụy cầm ly trà cụng với hắn một cái thật vang: “Kính tri âm lê viên.”

Lý Thiên Dao vẫn ở đó hoảng sợ trăn trở: “Không phải, tôi nói… Một người sống sờ sờ đấy! Cứ như vậy chôn à? Vô pháp vô thiên! Vẫn tưởng rằng đây là thiên hạ của Ái Tân Giác La bọn họ sao!”

Trình Phượng Đài không khỏi ha ha cười to, chuyển chủ đề lên tiếng hỏi: “Ông chủ Thương rời khỏi Bắc Bình hơn nửa tháng, có tin tức gì cần nói với tôi không?”

Thương Tế Nhụy nghe Trình Phượng Đài tung cả ngàn vàng ra mặt thay y, chuyện bái Lưu Hán Vân làm cha nuôi liền khó mà nói ra miệng, cảm thấy giống như là phụ lòng Trình Phượng Đài đã tốn công tốn sức xoay xở. Lý Thiên Dao không thèm để ý, chen lời nói: “Ông chủ Thương! Ha! Ông chủ Thương của chúng ta bây giờ coi như là một nửa công tử ủy viên rồi!” Tiếp nói chuyện đó cho Trình Phượng Đài nghe. Kiến thức về phương diện tình hình cục diện chính trị của Trình Phượng Đài dĩ nhiên mạnh hơn nhiều so với đám đào kép, nghe xong trong lòng tính toán tới tính toán lui, so đo lợi hại, hồi lâu không nói lời nào, không nhìn ra đang vui hay đang giận. Lý Thiên Dao ý thức được mình lắm mồm, tỏ ra ngượng ngùng. Trình Phượng Đài mới cười giỡn nói: “Ông chủ Thương có phúc thật, nhất định nhận được một bao lì xì thật to rồi phải không. Bữa ăn này em tính tiền.” Ngoài ra hi hi ha ha cũng không nói gì thêm nữa, ăn cơm xong mỗi người nghỉ một chốc lại đi rạp hát. Lúc ở riêng với nhau, Thương Tế Nhụy không nhịn được hỏi: “Chuyện em nhận cha nuôi, anh nghĩ thế nào?” Trình Phượng Đài lại rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Lưu Hán Vân một mực ở Nam Kinh, tôi không hiểu nhiều về ông ta. Ngược lại đám con nuôi kia của ông ta, các hậu sinh có tiền đồ không có chỗ dựa trong các ngành đều bị ông ta vơ vét cả, chỉ dựa vào điểm này, nếu như nói ông ta chỉ thích thanh danh không có dã tâm, tôi không tin. Nhân vật chính trị quá phức tạp, Ông chủ Thương không nên dính vào.”

Mấy câu nói cắt trúng vào sự lo lắng âm thầm của Thương Tế Nhụy, nghe mà y uể oải mất hứng. Tính khí của y có một phần rất giống hôn quân, thích nghe nịnh nọt, đạo lý có đúng đến thế nào đi nữa, nói nghe không trúng liền không được. Vốn còn muốn ôm Trình Phượng Đài càn quấy một phen, bây giờ liền chẳng còn tâm trạng, đắp chăn khò khò ngủ thẳng một mạch. Có điều y cũng có ưu điểm, vừa ngủ dậy, rất nhanh liền quên sạch những chuyện nhỏ nhặt này, vui vẻ như thường đòi ăn đòi uống. Ngược lại thì Lý Thiên Dao đối với An vương phủ tức tối bất bình rất lâu, Trình Phượng Đài lái xe đưa bọn họ đến rạp hát, Lý Thiên Dao ở trong xe thì thầm suốt dọc đường, tận đến lúc vào hậu đài, còn không nhịn được nói với mọi người: “Mấy người biết không! Bắc Bình vương phủ bây giờ còn dùng người sống tuẫn táng! Chôn cùng quan tài! Có đáng sợ không cơ chứ?” Người nghe đổi mặt biến sắc, liên tục bày tỏ bị kinh sợ.

Thương Tế Nhụy chỉ ở đó im lặng toét miệng cười, thế mà y cũng kìm nén nổi. Trình Phượng Đài nhìn cảm thấy vừa đáng yêu lại đáng ghét, không khỏi quẹt chóp mũi y một cái, thấp giọng nói: “Có cảm thấy mình rất nhàm chán hay không hả? Cái này có gì đáng nghịch ngợm chứ ?”

Thương Tế Nhụy cười hết sức đắc ý: “Em thích thế, vui mà!”

Trình Phượng Đài thật muốn hôn y.

Hậu đài chuẩn bị vào hí tiếng chiêng tiếng trống dồn dập, thời gian trôi qua liền đặc biệt mau. Hôm nay cả ngày đều không thấy Thịnh Tử Vân ló mặt, Thương Tế Nhụy căn bản cũng không đề cập tới cậu ta. Trình Phượng Đài tự động phụ trách công việc của người phụ trách trang phục, dựa vào bàn hóa trang quơ tay múa chân, nói trang sức lam bảo thạch đẹp mắt, hợp với trang phục, cầm cây trâm liền muốn cắm lên trên đầu Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy không khỏi cảm thấy phiền, quay đầu né một chút: “Chớ quấy rối!” Lý Thiên Dao ở đó đùa tục cười nói: “Ông chủ Thương, để cho Nhị gia cắm giúp cậu một chút đi mà!”

Thương Tế Nhụy cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy nắm tay đấm cho Trình Phượng Đài hai cái.

Lúc Thương Tế Nhụy lên sân khấu áp trục, Trình Phượng Đài đầu tiên là bưng bình trà đứng ở phía sau màn nhìn một hồi, sau đó ngồi ở chỗ ngồi của Thương Tế Nhụy giống như thường ngày, vừa húp trà của Thương Tế Nhụy, vừa đọc báo, trò chuyện cùng Lý Thiên Dao. Lý Thiên Dao mấy ngày này cũng coi như đã hiểu thấu tính khí của Thương Tế Nhụy, lòng nói chút nữa Ông chủ Thương xuống đài, thấy anh uống sạch trà của y rồi, chẳng phải lại bị đập tiếp? Một lúc sau trên sân khấu tiếng đàn dứt, Trình Phượng Đài đổ thêm nước nóng vào trong bình trà, lại thêm một chén mật ong, từ từ lắc bình trà cho đều. Lý Thiên Dao âm thầm thán phục sự tỉ mỉ của đàn ông bản xứ, một thiếu gia không ngờ lại có tâm tư hầu hạ người, thực sự thực sự hiếm thấy. Thương Tế Nhụy tan hí, một luồng gió lốc cuốn trở về hậu đài, mùa đông mà mồ hôi ướt đẫm trang phục nặng nề, hoá trang trên mặt đều bị mồ hôi ngâm lấm tấm. Y không nói một lời hất hất cằm về phía Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài đưa bình trà đến bên miệng y, như thể tưới hoa tưới một phen, hỏi y: “Được chứ ?” Thương Tế Nhụy nói: “Tạm được. Mật nhiều dính họng.” Trình Phượng Đài nói: “Nhớ rồi!” Thợ chải đầu giúp Thương Tế Nhụy tháo trang sức trên đầu, Trình Phượng Đài thấy cái chậu rửa mặt kia là mọi người dùng chung, tay sờ một cái, bên trong chậu quả nhiên dính một lớp son phấn dơ bẩn. Hắn chán ghét cau mày một cái, dùng xà bông hung hăng chà rửa hai lần, sau đó rót nước nóng sôi sùng sục, ngâm cả khăn lông ở bên trong, dùng nhiệt độ cao khử trùng một chút.

Lý Thiên Dao chính là không hiểu nổi Trình Phượng Đài. Nếu như nói là người mê hí, mới vừa rồi Thương Tế Nhụy hát hí, không hề thấy hắn để ý nghe; nếu như nói là người mê người, bí quyết tụng đào kép là ở chỗ dàn hàng phô trương, có thể thỏa mãn lòng hư vinh của đào kép, tặng hai giỏ hoa còn thích hợp hơn nhiều so với tặng đôi đệm giày bằng vàng. Trình Phượng Đài lại không phải là người thiếu tiền, ở nơi này lặng lẽ làm việc vặt, bỏ công sức vào những việc không dễ nhìn thấy hết việc này đến việc khác, giống như lót một lớp đệm giày bằng vàng cho Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy bản thân không phát hiện được, người ngoài càng không hay biết, mục đích là gì chứ? Tụng đào kép lại tụng ra dáng vẻ chung sống qua ngày, hiếm lạ không cơ chứ?

Ngoài cửa một nhóc chạy việc vặt chạy vào, cuống cuồng nói: “Ông chủ Lý! Bên ngoài có một tên quỷ Tây giả đến! Trong miệng xì xà xì xồ tiếng Anh, xông thẳng về phía hậu đài!”

Tiếp theo lập tức là đại trục của Lý Thiên Dao, Lý Thiên Dao không thể phân thân ra được. Thương Tế Nhụy đẩy Trình Phượng Đài: “Anh nghe chưa, một tên quỷ Tây giả đến đấy! Anh đi gặp hắn xem xem!”

Trình Phượng Đài ủy khuất: “Sao lại thế Ông chủ Thương, tôi ở trong lòng em thì ra chính là một tên quỷ Tây giả?” Mặc dù nói như vậy, vẫn cười nói với Lý Thiên Dao: “Tôi biết mấy câu tiếng nước ngoài, chuyện này cứ giao cho tôi đối phó đi, đừng chậm trễ việc lên sân khấu của Ông chủ Lý.” Lý Thiên Dao chắp tay lia lịa nói cám ơn với Trình Phượng Đài, vội vã vào hí.

Bên ngoài sở dĩ là một “Tên quỷ Tây giả”, bởi vì người ấy à, mắt đen tóc đen, diện mạo thiên về thanh tú, dễ thấy là một người gốc Đông Á. Trong tay người thanh niên bưng một chiếc hộp, cùng nhóc chạy việc vặt ngươi đuổi ta chạy, một đường tránh né, dáng người cực kỳ linh hoạt khéo léo. Khi nhóc chạy việc vặt quyết định dốc sức đột ngột nhào vào hắn, hắn liền giơ cái hộp lên thật cao, thật giống như nâng ngọc tỷ, kêu một tiếng: “Oh, my god!”

Trình Phượng Đài tiến lên phía trước kéo nhóc chạy việc vặt ra, gật gật đầu với người thanh niên, khách khí dùng tiếng Anh hỏi hắn có việc gì. Thanh niên đại khái không ngờ địa giới hát cổ khúc này lại có một người biết nói tiếng Anh, trong miệng ngược lại lắp bắp, bày tỏ mình là bạn của Thương Tế Nhụy, vội tới tặng quà Thương Tế Nhụy. Hỏi hắn tên là gì để dễ vào truyền lời, hắn lại hàm hàm hồ hồ không nói ra được. Trình Phượng Đài đương nhiên là không tin hắn, đám người mê hí vì để có thể gặp mặt Thương Tế Nhụy một lần, giả là bạn bè của y cũng không gì lạ, còn có người giả là em họ cô ruột của y, lỗ mãng để hắn đi vào gặp chàng Thương, chẳng may vừa khóc vừa cười lên cơn điên, kéo cũng kéo không đi thì làm thế nào. Trình Phượng Đài mỉm cười với hắn, dáng vẻ do dự không tin. Thanh niên liền tỉnh ngộ, mở hộp ra cho Trình Phượng Đài xem qua, cũng giải thích mấy câu nói. Trình Phượng Đài nhìn thấy vật trong hộp lập tức tin tưởng tám phần, lại nghe thấy thanh niên nói: “Tôi cùng tiên sinh Thương Tế Nhụy từng gặp mặt ở đại học Yến Kinh, là tiên sinh Đỗ Nhược Phòng giới thiệu cho chúng tôi quen biết nhau.”

Đỗ Nhược Phòng chính là tôn tính đại danh của Đỗ Thất công tử, không có lý gì không tin nữa rồi. Trình Phượng Đài dẫn thanh niên vào hậu đài, Thương Tế Nhụy đang rửa mặt. Trình Phượng Đài mời thanh niên ngồi đợi một hồi, thanh niên cũng không ngồi, cứ mãi cười hì hì bưng cái hộp nhìn Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy trên mặt còn vương hạt nước, thấm khô mắt liếc mắt nhìn thanh niên, không nhận ra hắn là ai. Thanh niên cũng không vội tự giới thiệu, tựa như chắc chắn rằng Thương Tế Nhụy nhất định còn nhớ hắn. Nhưng hắn đoán sai Thương Tế Nhụy rồi, nếu hắn là một nhân vật được viết vào kịch bản hí, bất kể cách bao nhiêu năm, Thương Tế Nhụy nhìn thấy khuôn mặt hắn liền có thể gọi ra tên. Một người sống mặt mũi giản dị không trang điểm, Thương Tế Nhụy còn có thể để trong lòng sao? Lúc này có người bán hàng rong từ cửa sau đưa mấy chén chè bánh trôi hoa quế vào cho nữ đào kép ăn, Thương Tế Nhụy ngửi được mùi ngọt, không ngờ hai bước nhảy tới thò đầu nhìn ngó: “Mấy người đang ăn cái gì thế?” Duyên với phụ nữ của Thương Tế Nhụy tốt như vậy, chỉ hơi hỏi một câu, lập tức liền có một chén bưng ăn trong tay.

Thanh niên không nhịn được nữa, dùng khẩu âm Sơn Đông nói: “Ông chủ Thương, tôi là Tuyết Chi Thừa đây! Cậu quên tôi rồi!”

Trình Phượng Đài nghiêng đầu kinh ngạc nhìn tiểu tử này, như thể vừa nghe mèo kêu một tiếng “gâu”, trong đầu nghĩ ngươi con mẹ nó biết nói tiếng Trung Quốc à? Vậy ngươi giả bộ với ta làm cái méo gì!

Thương Tế Nhụy múc một miếng bánh trôi vào miệng, mắt nhìn Tuyết Chi Thừa. Tuyết Chi Thừa biết mình còn không chứng minh thân phận, sẽ bị lôi ra khỏi hậu đài, cuống đến độ đặt hộp xuống, cầm một cái quạt xếp trên bàn hóa trang, xòe quạt ra làm hai động tác múa không biết nên gọi là gì: “Hồ Điệp phu nhân!”

Một chiêu này nhắc nhở rất hiệu quả, dính líu tới phương diện hí kịch, Thương Tế Nhụy không gì là không nhớ ra được, dù chỉ là một động tác một câu từ, bằng không, mặt đối mặt nói một tràng với y đều uổng công. Thương Tế Nhụy vội vàng một hơi ăn hết hai miếng bánh trôi còn lại trong chén, xoa xoa tay: “Thì ra là anh! Đã lâu không gặp! Anh trông khác không giống đợt trước lắm! Mời ngồi mời ngồi!”

Cũng không trách Thương Tế Nhụy không nhớ nổi Tuyết Chi Thừa. Năm đó gặp nhau ở Câu lạc bộ kịch nói đại học Yến Kinh đã qua sáu bảy năm. Khi đó Tuyết Chi Thừa một câu tiếng Trung cũng không biết nói, toàn nhờ Đỗ Thất phiên dịch, huơ tay múa chân kể cho Thương Tế Nhụy nghe câu chuyện Hồ Điệp phu nhân. Thương Tế Nhụy ngại thể diện Đỗ Thất, ngày kế mời Tuyết Chi Thừa đến viện nghe hí. Tuyết Chi Thừa cùng Thương Tế Nhụy ở trong hoàn cảnh ngôn ngữ không thông, cứ thế trò chuyện suốt mấy ngày. Tuyết Chi Thừa mang tiêu bản côn trùng mình thu thập được ở Trung Quốc ra cho Thương Tế Nhụy xem, tất cả đều là sâu lớn bướm lớn, khiến Thương Tế Nhụy buồn nôn muốn chết. Cách một ngày, Thương Tế Nhụy mang Tuyết Chi Thừa đi uống sữa đậu ăn bánh quẩy vòng, cũng khiến Tuyết Chi Thừa buồn nôn muốn chết. Trước lúc chia tay, Tuyết Chi Thừa còn ôm Thương Tế Nhụy rớt nước mắt, dáng vẻ như thể tình bằng hữu rất sâu đậm.

“Đỗ từng nói cậu là Muse (nàng thơ) của anh ấy, là nơi xuất phất tất cả linh cảm nghệ thuật của anh ta. Cho nên lần đó, tôi là đặc biệt đi Bắc Bình để gặp cậu.” Tuyết Chi Thừa nói: “Sau khi gặp cậu, tôi mới tin Đỗ không hề khoa trương. Tôi học tiếng Trung Quốc, chính là để có một ngày chính miệng nói cho cậu những lời này.”

Thì ra Tuyết Chi Thừa là tìm đồng hương của Thương Tế Nhụy để học tiếng Trung Quốc. Thương Tế Nhụy không biết Muse là ai, ngại không mở miệng hỏi, nhìn biểu cảm Tuyết Chi Thừa say mê như vậy, chắc hẳn không tệ, là thứ tốt, vì vậy lễ phép mỉm cười nói cảm ơn. Trình Phượng Đài cảm thấy vô cùng nổi da gà, không nhịn được cúi đầu nói bên tai Thương Tế Nhụy: “Muse chính là thần tổ sư ngành hí của người ngoại quốc. Ý hắn là nói, Ông chủ Thương ngài ấy à chính là một nhân vật giống như tổ sư gia vậy.”

Lời này đặt ở trong Thủy Vân lâu nịnh nọt còn dễ chấp nhận, ra ngoài Thủy Vân lâu, đó chính là không biết trời cao đất rộng, khiến cho người ta không thể chấp nhận nổi! Thương Tế Nhụy giống như bị lửa đốt mông, nhảy bắn ra khỏi ghế chắp tay lia lịa: “Sao lại nói thế! Thương mỗ ngàn vạn lần không xứng!”

Tuyết Chi Thừa đặt chiếc hộp vẫn luôn bảo vệ rất tốt kia đặt trên đầu gối, nói: “Mấy ngày trước nghe nói cậu cũng ở Thượng Hải, tôi liền tới tìm cậu, nhưng đám người làm của cậu ngăn cản tôi gặp cậu. Hôm nay tôi chỉ có thể làm bộ như người ngoại quốc, bọn họ không có cách đối phó với người ngoại quốc.”

Thương Tế Nhụy muốn nói anh vốn chính là người ngoại quốc mà! Lời đến khóe miệng, Tuyết Chi Thừa từ từ mở hộp ra, phơi bày đồ vật ở bên trong đến trước mắt Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy liền nuốt lời xuống. Trong hộp một con bướm xanh lam tĩnh lặng đậu ở trên cây trâm vàng, đôi cánh lấp lánh óng ánh, giống như tơ lụa, giống như trân châu, giống như ánh trăng chiếu trên mặt biển, chất liệu có quý giá đến mấy cũng không thể làm ra được ánh sáng đẹp đẽ đến như vậy.

Tuyết Chi Thừa nói: “Tôi nhớ cậu từng nói, vật trên sân khấu càng thật càng tốt. Đây là một con bướm thật tôi bắt được ở đại lục Châu Mỹ.”

Thương Tế Nhụy không tránh khỏi sự cám dỗ của ánh hào quang, đưa trâm điệp về phía đèn ngắm rồi lại ngắm, phía sau con bướm dán một tấm thủy tinh cực mỏng, trâm dưới đáy là vàng đỏ, chắc hẳn cài vào hoạt động trên sân khấu cũng rất bền chắc. Đám đào kép xúm lại liên tục trầm trồ, nói: “Con bướm này rất giống như trang sức điểm lông chim xanh, có điều điểm lông chim xanh cũng không điểm được một mảnh lớn như vậy.”

Tuyết Chi Thừa chỉ nhìn một mình Thương Tế Nhụy: “Bên trong còn có bài thơ tôi làm vì cậu, xin cậu hãy nhận cùng nó!”

Thương Tế Nhụy nhận quà của đám người mê hí đã quen, hơi đẩy đưa một chút liền nhận. Tuyết Chi Thừa ở hậu đài ngồi một lúc rất lâu, khoe khoang với Thương Tế Nhụy tiếng Trung của hắn, nói khái quát cái nhìn của hắn đối với văn hóa hí khúc Trung Quốc, luận điệu trong đó dĩ nhiên cực kỳ ngoài nghề, tịnh lấy Opera phương Tây, Kyogen của Đông Dương so sánh. Hắn không biết Hí khúc của Trung Quốc tự thành một thể, không cần bắt chước, cũng không có cách nào so sánh, thí dụ như tiếng Anh có ưu mỹ đến thế nào đi nữa cũng không thể phiên dịch được Kinh thi, dùng tai người ngoại quốc nghe Hí Trung Quốc, dù thế nào cũng không chuẩn. Thương Tế Nhụy không tranh luận với hắn, dùng thái độ qua loa lấy lệ với đám người mê hí, nhàn nhạt mỉm cười nghe, chỉ coi như tiếng dế kêu. Tuyết Chi Thừa càng nói càng đã ghiền, Thương Tế Nhụy mỉm cười không nói, ở trong mắt hắn lại thành một loại tán thưởng, nói mãi nói mãi, lấy tay đè lên tay Thương Tế Nhụy nắm lên lắc lắc.

Trình Phượng Đài nhìn không quen kiểu nũng nịu của hắn, dường như ai cũng thích sờ sờ, cọ cọ Thương Tế Nhụy, trên người Thương Tế Nhụy có mật hay sao? Trình Phượng Đài tách tay Tuyết Chi Thừa ra, dùng tiếng Anh làm bộ làm tịch nói với hắn: “Thật xin lỗi, Đỗ chắc là chưa nói với cậu, ở Trung Quốc, diễn viên Hí khúc đóng vai nữ không thể bị đàn ông dưới sân khấu tùy ý đυ.ng chạm, nếu không sẽ chọc giận Muse của Trung Quốc chúng tôi.”

Tuyết Chi Thừa lại thích nghe loại lời nói bừa này, càng cảm thấy Hí khúc Trung Quốc sâu không lường được, dè đặt thần bí. Lập tức thu lại tay chân, đoan trang ngồi nói chuyện. Thương Tế Nhụy mặc dù nghe không hiểu tiếng Anh, thấy Trình Phượng Đài dòm y cười, cũng đoán được Trình Phượng Đài lại đang nói bừa lừa gạt tiểu tử ngốc rồi.

Trải qua lần tiếp xúc này, ai nấy cũng đều thấy được Tuyết Chi Thừa là một kẻ ngốc. Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài mày đưa mắt liếc không để tâm đến thực tại, hắn hồn nhiên không nhận ra. Cho đến khi Lý Thiên Dao xuống sân khấu tẩy trang, mọi người chuẩn bị đi về, Tuyết Chi Thừa lúc này mới thỏa mãn cáo từ, trước khi đi bảo đảm với Thương Tế Nhụy rằng sắp tới sẽ có một ngày tới Bắc Bình tìm y, Thương Tế Nhụy gật gật đầu: “Anh tới, tôi sẽ mời anh đi uống sữa đậu.” Thầy Sơn Đông của Tuyết Chi Thừa không dạy hắn cái từ sữa đậu này, hắn không cách nào ghép từ này vào đúng hình ảnh, trong lòng cảm thấy được sủng ái mà kinh sợ.

Tuyết Chi Thừa vừa đi, mọi người lập tức đùa giỡn Thương Tế Nhụy. Lý Thiên Dao khoa trương cười nói: “Kinh nha! Ngay cả người Nhật Bản cũng đều nghe hí rồi! Vẫn là Ông chủ Thương có bản lãnh nha!”

Thương Tế Nhụy tự cho là bất phàm xua tay, xem thường người ngoại quốc từ tận đáy lòng: “Bọn họ biết cái gì! Ông nói gà bà nói vịt, xem cái mới mẻ mà thôi! Bọn họ nếu như muốn hiểu hí, trừ phi đầu thai lại một lần nữa!”

Mọi người nghe xong đều cười. Trình Phượng Đài bóp gáy Thương Tế Nhụy một chút, nhẹ giọng nói: “Ông chủ Thương một cái chớp mắt nhận đại quan làm cha nuôi, một cái chớp mắt lại có người mê hí Nhật Bản, còn có gì mà tôi không biết nữa không?”

Con ngươi Thương Tế Nhụy đảo tròn nhìn vào mặt hắn, cười híp mắt: “Điều anh không biết nhiều lắm! Năm đó Cửu Lang tiếp đãi sứ giả ngoại quốc thay Tề vương gia, người ngoại quốc có đỏ, có trắng em đều thấy nhiều rồi, một người Nhật Bản có coi là gì!”

Lý Thiên Dao nói: “Người còn có đỏ sao?”

Thương Tế Nhụy đáp: “Có người ngoại quốc cả khuôn mặt đều đỏ ửng, không cần hóa trang đã có thể hát Quan Công!”

Đêm đó lão Cát làm xong việc Trình Phượng Đài giao, lần nữa quay lại vị trí làm tài xế. Dưới cánh tay Trình Phượng Đài kẹp chiếc hộp Tuyết Chi Thừa tặng, cùng lão Cát châu đầu ghé tai nói chuyện một lúc lâu, trên con đường trước mặt bỗng nhiên xông ra một người, Lý Thiên Dao kêu to một tiếng, lão Cát vội vàng đạp thắng gấp. Lý Thiên Dao nghi ngờ nói: “Đây không phải là Vân thiếu gia sao?”

Thịnh Tử Vân biểu cảm phẫn uất, đứng ở trước xe hơi căm tức nhìn Trình Phượng Đài, trên mặt cậu ta tất cả đều là nước mắt, đập một đấm lên nắp xe hơi, hét: “Trình Phượng Đài! ! !”

Trình Phượng Đài bị Thịnh Tử Vân gọi cả tên lẫn họ, lúc ấy liền đưa tay mở cửa xe, dự định dạy Thịnh Tử Vân một ít quy củ, ai ngờ hắn còn chưa làm gì, Thịnh Tử Vân đã quay đầu chạy. Trình Phượng Đài lẩm bẩm một câu ranh con, trong lòng biết rõ Thịnh Tử Vân vì nguyên do gì. Thương Tế Nhụy dường như mơ hồ biết sự căm giận cùng nước mắt của Thịnh Tử Vân là vì cái gì, không ít người mê hí có ham muốn độc chiếm đối với y, giống như đối với người yêu, nhưng vậy thì sao chứ? Hai người này hoàn toàn không đặt Thịnh Tử Vân ở trong lòng, ngay cả một câu cũng đều không đàm luận về cậu ta.

Thương Tế Nhụy cùng Lý Thiên Dao ngồi ở đằng sau trò chuyện, Trình Phượng Đài không chen lời vào, trong lúc rãnh rỗi liền mở cái hộp của Tuyết Chi Thừa ra. Bên trong ngoài trâm điệp, quả nhiên còn có một phong thư, trang thư gấp rất cẩn thận, in hoa in cỏ còn vẩy nước hoa, chữ Trung Quốc phía trên cũng rất thanh tú. Trình Phượng Đài đọc bài thơ một lần, lập tức vo thư thành cục giấy ném ra ngoài cửa sổ, trong lòng mắng một câu cút mẹ ngươi đi.

Cứ như vậy thoải mái hát hí ngủ nghỉ, liền sắp tới Tết Nguyên Tiêu, ngày này bất luận thế nào cũng nên trở về. Trình Phượng Đài đi Thịnh gia trả lại xe hơi, gặp mặt ăn cơm cùng bạn học cũ Thịnh Tử Dạ, không gặp phải Thịnh Tử Vân. Thịnh Tử Vân thời gian trước vì làm người phục vụ hóa trang cho Thương Tế Nhụy mà ở lại Thượng Hải, đại học vào học rồi, cậu ta cũng không muốn đi học, toàn nói dối gia đình. Nhưng ngay ngày hôm sau đêm lệ rơi đầy mặt đó, Thịnh Tử Vân như thể tránh ma vội vàng trở về Bắc Bình. Thịnh Tử Dạ trong lòng nổi lên nghi ngờ, không khỏi vặn hỏi Trình Phượng Đài mấy câu về tình hình em trai ở Bắc Bình, anh ta không hỏi thì thôi, vừa hỏi tới, Trình Phượng Đài liền giống như nói tới một tin đồn thú vị: “Trẻ con bây giờ tuổi nhỏ mà ghê gớm, kinh thật! Hồi chúng ta đi học nhiều lắm là mời bạn học nữ uống chút đồ uống lạnh, đi dạo công viên. Trẻ con bây giờ không ngờ biết cả tụng đào kép! Hây dà, thật không biết nó học ở đâu!”

Thịnh Tử Dạ đẩy đẩy mắt kính, cau mày nói: “Tụng đào kép? Diễn viên Kinh kịch à?”

Trình Phượng Đài nói: “Chuyện này tôi không thể nói cho cậu.”

Thịnh Tử Dạ lông mày nhíu càng chặt, nhìn dáng vẻ không nghiêm túc của Trình Phượng Đài, khóe miệng lại không nhịn được có chút ý cười: “Tôi nhờ cậu trông nom nó cho tốt, cậu làm sao bây giờ mới nói cho tôi? Đây là chuyện từ bao lâu rồi?”

Trình Phượng Đài nói: “Sớm hơn nữa tôi cũng không phát giác. Nó là một thằng nhóc lớn tướng, tôi có thể dắt nó vào thắt lưng hay sao? Lại còn học văn, nghe một chút hí cũng là chuyện hết sức bình thường, sao có thể ngờ được nó có ý định này.”

Thịnh Tử Dạ thu lại nụ cười: “Nếu tôi hôm nay không hỏi cậu, cậu cũng không nghĩ ra phải nói với tôi. Vậy thì lấy công chuộc tội! Thuê giúp tôi nhà ở Bắc Bình, không thể ở ký túc xá nữa, tôi tìm một người trông chừng nó.”

Trình Phượng Đài nhận lời, trở lại quán trọ thu thập hành lý, gặp Lý Thiên Dao đang nhét tiền cho Thương Tế Nhụy. Hát hơn một tuần lễ như vậy, Thương Tế Nhụy kiếm riêng được hai ngàn tệ, Lý Thiên Dao viết một tờ chi phiếu bỏ vào trong phong bì đỏ, nhưng Thương Tế Nhụy không chịu nhận, ở đó đẩy đẩy kéo kéo với Lý Thiên Dao. Lý Thiên Dao một lòng muốn làm ân huệ này, không chịu để người ta nói là lợi dụng Thương Tế Nhụy, làm người không ra gì. Thương Tế Nhụy quyết tâm không muốn, nói: “Từ lúc bắt đầu đã thỏa thuận là giúp anh đứng trên sân khấu một chút, cũng không đề cập tới chuyện tiền bán vé. Anh bây giờ đưa tiền cho tôi, tôi không thể nhận, chúng ta đã thỏa thuận rồi!” Ở trong đầu Thương Tế Nhụy, chuyện “đã thỏa thuận rồi” chính là thép rèn là đồng đúc, không thể thay đổi —— cho dù là thay đổi theo hướng có lợi cho y, y không chịu linh hoạt trong chuyện này, có thể nói là khó chịu trong người, không thể nào thích ứng. Trình Phượng Đài vẫn luôn cảm thấy việc y không biết linh động như vậy, trên thực tế là một loại biểu hiện của tâm trí phát triển không đầy đủ, nếu thoát khỏi quy tắc và ước định, y liền không làm. Lý Thiên Dao chỉ cho là Thương Tế Nhụy ngại, vẫn nhét tiền vào trong ngực y, Thương Tế Nhụy bấu chặt lấy cổ tay Lý Thiên Dao, Lý Thiên Dao buồn bực: “Thế là thế nào Ông chủ Thương, tôi tặng tiền cho cậu, cậu ngược lại giống như bắt kẻ gian thế à.”

Trình Phượng Đài tách hai người ra trước khi Thương Tế Nhụy nổi nóng, nói với Lý Thiên Dao: “Giao tình rút đao tương trợ này của hai vị ông chủ, dính vào tiền tục biết bao nhiêu! Sau này một nam một bắc hát hí, còn nhiều lúc phải nhờ Ông chủ Lý lắm, Ông chủ Lý còn sợ không có cơ hội lui tới sao?”

Lý Thiên Dao nghe xong cười cười, cũng không cố nữa. Sáng sớm ngày hôm sau Trình Thương hai người mang một Sở Quỳnh Hoa lên đường trở về Bắc Bình, Lý Thiên Dao đi tiễn biệt, anh ta kéo Thương Tế Nhụy bước ra mấy bước, nói với Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương là người không câu nệ tiểu tiết độ lượng có phúc, cái vòng lê viên của Tứ Cửu thành này nước quá sâu, lòng người tráo trở, Ông chủ Thương phải thận trọng từng bước.”

Thương Tế Nhụy gật đầu cười nói: “Binh tới tướng đỡ vậy, tôi từ nhỏ lăn lộn trong cái vòng này mà lớn lên, luôn có phương pháp dẹp chuyện.”

Lý Thiên Dao nói: “Cũng chưa từng thấy cứ nhất quyết phải đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn và hậu quả như vậy, giống như lần này, khiến người ta ghê tởm! Chúng tôi thì không còn con đường nào khác, cam chịu số mệnh lăn lộn trong vũng bùn không bận tâm đến thể diện, nhưng cậu thì khác.” Anh ta liếc về phía Trình Phượng Đài một cái: “Mấy ngày nay tôi người ngoài đứng bên quan sát, thấy Trình Phượng Đài không phải người tụng diễn viên bình thường, đối xử với cậu quả thật như một tấm chân tình. Sau này có cơ hội bỏ hí, hãy để Trình Phượng Đài giúp đỡ cậu, giúp cậu làm chút buôn bán đứng đắn như Nguyên Tiểu Địch, có thể diện có mặt mũi, không tốt hơn so với lăn lộn trong chốn hạ cửu lưu sao?”

Thương Tế Nhụy rất không nghe lọt loại lời tự coi nhẹ tự khinh miệt bản thân này, lúc ấy nét cười liền có chút biến đổi, chỉ là không tiện bài xích Lý Thiên Dao, nhất là loại lời có ý hướng một ngày nào đó không hát hí nữa này, y nằm mơ cũng sẽ không mơ đến chuyện này, liền lấy làm lạ sao Lý Thiên Dao lại có thể nghĩ ra được, thật là hoang đường đến buồn cười! Thương Tế Nhụy thật ra cũng biết, phần lớn đồng ngành của y chỉ coi hát hí là sinh kế nuôi gia đình sống qua ngày, mà không phải là một sự nghiệp mệnh trời sắp đặt, nhảy máng đổi nghề đậu cành cao đều là những điều quá đỗi bình thường. Người chân chính thích hát hí, hai bàn tay không biết đếm có trọn hay không.

Lý Thiên Dao nhận ra được mình lỡ lời, vội vàng cười xòa: “Cậu nhìn tôi kìa, nói những lời khốn kiếp này, Ông chủ Thương đừng nên tức giận.”

Sắp chia tay, Thương Tế Nhụy bỗng nhiên thông hiểu tình người, thân thiết quan tâm nói: “Những lời Ông chủ Lý nói cho tôi chính là tính toán tốt nhất trong lòng ngài, tôi rất cảm kích. Có điều ấy à, thật sự là mỗi người một chí hướng, tôi từ nhỏ đã sinh ra ở trong nước đầm lầy này, nếu như lên bờ, tôi cũng sẽ không thở được nữa.”

Hai người nói đến đó là hết lời, chắp tay cáo từ nhau. Thương Tế Nhụy lên xe lửa, Lý Thiên Dao vẫn ở trên sân ga đưa mắt nhìn bọn họ. Thương Tế Nhụy vẫy tay từ biệt về phía Lý Thiên Dao, giữa dòng người, tựa như nhìn thấy Lý Thiên Dao vẽ một khuôn mặt hoa của Lưu Cẩn trong《 Chùa Pháp Môn》, rồi chớp mắt lại như không phải.

Thương Tế Nhụy nhận cha nuôi quả nhiên rất có tác dụng. Vốn trải qua Tào Quý Tu hù dọa một cái như vậy, Khương gia đã không dám nói thêm câu nào nữa, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được người khác nói ra nói vào. Đến khi bình luận của Lưu Hán Vân vừa xuất hiện trên báo, toàn bộ lê viên Bắc Bình yên lặng như tờ, những nhà bình hí khác gặp gió chuyển đà rối rít hùa theo, rốt cuộc cũng đền bù cho Thương Tế Nhụy một chút danh tiếng. Trong đó duy chỉ có thiếu hai người, Đỗ Thất cùng Thịnh Tử Vân. Đỗ Thất là ghét bọn họ miệng lưỡi nịnh hót khó coi, không muốn cùng giọng điệu với bọn họ, biên tập mấy lần mời viết bài anh ta đều từ chối. Lần nữa chứng minh với mọi người Thất thiếu gia là loại người quật cường thà gây gổ chứ không thích hùa theo, không thể tùy tiện trêu chọc. Thịnh Tử Vân bên này thì một lời khó nói hết. Thịnh Tử Vân vì yêu mà sinh hận, người cậu ta hận cũng không phải là Thương Tế Nhụy. Cậu ta hận Trình Phượng Đài phong lưu hoang đường, dụ dỗ lừa gạt Thương Tế Nhụy một kẻ si hí đơn thuần, ô nhục một cách hạ lưu thể xác cùng danh dự Thương Tế Nhụy. Sau khi trở lại trường học yên ắng mấy ngày, có một ngày đường hẹp gặp nhau, cậu liền gọi Phạm Kim Linh dừng bước.

Phạm Kim Linh bởi vì quá khứ từng có tin đồn đính hôn với Thịnh Tử Vân —— không biết tên khốn nào nói Thịnh Tử Vân tới Bắc Bình học, thực tế là vì chuyện liên hôn giữa hai nhà Thịnh Phạm. Đại khái trước kia các vị phụ huynh từng thương lượng chuyện này, nhưng cuối cùng chỉ là nói một chút mà thôi, cũng không thật sự nối dây bắc cầu gì cho bọn họ. Trong hai năm này cô toàn tránh xa Thịnh Tử Vân, chính là để tránh tin đồn, huống chi cô cùng Đỗ Cửu bây giờ tình đầu ý hợp như vậy.

Thịnh Tử Vân nói: “Cô qua đây với tôi, tôi có lời muốn nói với cô.”

Người bạn học nữ bên cạnh Phạm Kim Linh đẩy đưa nháy mắt với cô, khiến cô ngượng đến mức tức giận, lời cũng không dễ nghe: “Tôi không đi! Có gì thì nói ở chỗ này!”

Thịnh Tử Vân bắt được cổ tay cô liền kéo cô trong góc khuất người. Phạm Kim Linh trên mặt nộ khí đằng đằng, trong lòng cũng không hoàn toàn tức giận. Cho dù cô tuyệt đối không có ý vừa ý Thịnh Tử Vân, lòng dạ thiếu nữ vẫn luôn không tránh được chút mơ mộng. Huống chi, lúc Thịnh Tử Vân trầm mặc như vậy, nhìn qua rất có chút dáng vẻ thiếu niên anh tuấn. Phạm Kim Linh dưới ánh nhìn chăm chú của Thịnh Tử Vân đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Thịnh Tử Vân nói ra những lời đáy lòng mà vốn không nên nói gì đó, cô nhất định phải cự tuyệt một cách nhanh chóng quyết đoán. Chờ năm nay tốt nghiệp xong cô liền đính hôn với Đỗ Cửu rồi, tuyệt không thể để cho Thịnh Tử Vân ôm ảo tưởng vào lúc này.

Giọng Thịnh Tử Vân vô cùng lãnh khốc, nói với cô: “Bảo anh rể cô cách Thương Tế Nhụy xa một chút, hắn là người có gia đình, hẳn nên làm tốt trách nhiệm với gia đình.”

Phạm Kim Linh sững sốt một chút, trợn to hai mắt: “Anh nói vớ vẩn gì thế! Anh rể tôi cùng Thương Tế Nhụy —— đó cũng là Thương Tế Nhụy câu dẫn anh rể tôi!”

Thịnh Tử Vân cả giận nói: “Vu khống! Thương Tế Nhụy hồi Tết bận rộn hát hí ở Thượng Hải, anh rể cô đuổi theo qua đó làm gì? Vậy mà còn có thể là Thương Tế Nhụy câu dẫn hắn sao?”

Phạm Kim Linh đầu óc ngơ ngác, nhất thời cũng không nghĩ ra lời thích hợp để phản bác Thịnh Tử Vân, hai người trợn mắt nhìn nhau, không vui mà đi khỏi. Sau khi tan học Phạm Kim Linh chạy đến Trình gia gặp chị, chị của cô vẫn cứ mười năm như một ngày ngồi xếp bằng ở trên giường đất hút thuốc, thêu thùa, dỗ trẻ con ngủ, thấy cô câu nói đầu tiên liền nói: “Con gái con đứa đi đường hấp tấp vội vàng, đuôi sam cũng lộn xộn cả rồi, trán thì một mớ tóc tán loạn. Sắp tới gả cho người ta rồi, xem em rể chán ghét em thế nào!” Mợ Hai không nói hai lời liền kêu bà giúp việc tới giúp Phạm Kim Linh bện lại đuôi sam. Phạm Kim Linh tóc vừa chải xong, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh. Mợ Hai ở đó lải nhải nói với cô buổi tối ăn sủi cảo nhân thịt dê, ngày thường cũng bởi vì Trình Phượng Đài ăn không quen đồ ăn từ bột mì, cả nhà đều ăn cơm theo, hôm nay em gái đến nhà chơi, có thể thoải mái ăn một lần, không cần nhân nhượng Trình Phượng Đài. Nói cho cô cháu bên nhà ngoại thím Năm sắp kết hôn, nhưng trong sính lễ có một đôi bình hoa bát bảo họa mỹ nhân, một lư hương bạch ngọc, hai món này là đồ của Phạm gia bọn họ, nhất định là bị thím Năm trộm đi cho nhà mẹ đẻ. Thím Năm đoán chừng Phạm Đại tiểu thư cô xuất giá rồi không lo được chuyện nhà, thật ra thì cô cái gì cũng biết.

Phạm Kim Linh ngồi ở trước bàn trang điểm không nói lời nào, từ khi có Đỗ Cửu, cô đối với chuyện hôn nhân trai gái cũng dần dần có nhận thức, có thể cảm thấy được chị và anh rể không xứng đôi. Phạm Kim Linh chột dạ không chắc chắn thay chị mình, không dám lỗ mãng đem lời đồn đãi nói cho chị nghe, hỏi: “Hồi Tết anh rể không ở nhà, là đi đâu vậy?”



Mợ Hai nói tới chuyện này liền bực tức, oán trách Phạm Liên vô dụng, phải để Trình Phượng Đài vất vả vượt nửa Trung Quốc chuyến này. So với em trai, Mợ Hai hiển nhiên càng thương người chồng trẻ của mình hơn. Phạm Kim Linh nghe xong cũng im lặng, ăn xong cơm tối, tâm sự nặng nề mà đi khỏi.