Dịch: Phong Bụi
Thương Tế Nhụy gác lại Thủy Vân lâu của mình không chăm lo, ngược lại nghiêm túc ghép hí cho Lý Thiên Dao, để trả một chút nợ ân tình của anh ta. Bởi vì là sự việc không nằm trong sắp xếp, bên người cũng không có đem theo người đáng tin cậy để phục vụ, may mà có một Thịnh Tử Vân tự động dính lấy, mặc dù vụng về lại om sòm, nhưng dù sao cũng sẽ không nảy sinh ý đồ gì khác. Thịnh Tử Vân mấy ngày nay bá chiếm Thương Tế Nhụy, thật giống như đang nằm mơ vậy, phục vụ ở bên người Thương Tế Nhụy ríu ra ríu rít chọn đồ hoá trang, đưa nước trà, làm những công việc thấp kém của người hầu kẻ hạ. Lúc ở Bắc Bình, những chuyện này đều là chuyện không thể tưởng tượng được. Cậu ta sung sướиɠ đến choáng váng, không nhịn được hỏi: “Tế Nhuỵ à, qua mấy tháng nữa tôi tốt nghiệp rồi, tìm một công việc tại Thủy Vân lâu của cậu được chứ?”
Nếu như đổi là một ông chủ khác tương đối có đầu óc một chút, chỉ sẽ buông một câu đùa qua loa lấy lệ với Thịnh Tử Vân cho xong, nào có thiếu gia tới làm hạ thủ cho đào kép bao giờ! Nhưng Thương Tế Nhụy từ trước đến giờ luôn coi con đường hí là vô cùng cao thượng, coi bản thân là rất quý giá, cũng không cảm thấy là bôi nhọ sinh viên, gật đầu nói: “Có thể chứ! Chỉ cần cậu có thể tới, tôi liền thuê cậu.” Trong giọng nói đầy ý bố thí.
Thịnh Tử Vân tâm tình kích động, còn muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhưng đã đến lượt Thương Tế Nhụy lên sân khấu rồi. Thương Tế Nhụy chỉ vào bình nước phía trên lò sưởi, nghiêm mặt nói: “Cậu chớ vội, trước coi chừng cái này kỹ cho tôi! Tuyệt đối không được dời mắt!” Thịnh Tử Vân đáp lại một tiếng, nản lòng nhìn chằm chằm bình trà ngẩn người. Cậu rầu rĩ nghĩ cách thuyết phục người trong nhà để có thể thả cho cậu tìm kiếm tự do, suy nghĩ một hồi liền hết một vở hí, cũng không có thời gian nghe Thương Tế Nhụy hát gì! Đến nửa đêm, Thương Tế Nhụy cùng Lý Thiên Dao vừa nói chuyện vừa xuống sân khấu, Thịnh Tử Vân vội vàng hầu hạ Thương Tế Nhụy uống trà tẩy trang, trà kia bị cậu ta pha vừa chát vừa đắng, khăn lông thì lạnh như băng, lúc dỡ trang sức trên đầu trâm gài móc vào tóc giả, kéo đứt một sợi. Thương Tế Nhụy cau mày nhìn cậu ta một cái, nhẫn nhịn, không tiện nổi giận, trong đầu nghĩ ngươi như vậy tới Thủy Vân lâu của ta cũng không làm nổi công việc tỉ mỉ gì, đại học dạy học sinh kiểu gì vậy chứ!
Người phục vụ hoá trang của Lý Thiên Dao vội vã tới, thần sắc mập mờ liếc mắt Thương Tế Nhụy, sau đó ghé vào bên tai Lý Thiên Dao nói gì đó. Lý Thiên Dao nghe liền mặt mày hớn hở, không biết thoả cơn nghiện hạ lưu gì, anh ta hắng giọng nói: “Mau đi nói với những Trương tiểu thư Lý thái thái này là Ông chủ Thương của chúng ta lúc này tới Thượng Hải công cán, chỉ quan tâm đến hát hí không quan tâm đến những chuyện khác. Muốn nhờ ta truyền thư, không làm được, đồng loạt trả lời các cô ấy như vậy!” Dứt lời cười cười với Thương Tế Nhụy như thể khoe công: “Ông chủ Thương, tôi vì cậu, đắc tội không ít người đấy!” Thương Tế Nhụy rất cảm kích cười nói với anh ta: “Ông chủ Lý chịu mệt mỏi rồi!” Mấy ngày nay, cũng bởi vì xì căng đan với Ngô Nguyệt Lai truyền khắp bến Thượng Hải, những tiểu thư, di thái thái có chút thân phận kia liền ngồi không yên, nghĩ rằng một nữ tử phong trần cũng có thể dính một chút, chẳng lẽ các cô lại dính không tới sao? Tình hình như thế vẫn là đồng loạt từ chối thì hơn, được cái này mất cái kia, thiếu chu toàn, qua loa lấy lệ với từng người một thì quả thực không đủ nhẫn nại đến mức đó, chẳng may truyền ra chút lời ra tiếng vào cùng các cô, chuyện qua ngòi bút của báo chí liền càng thêm náo nhiệt, sau này y cũng khỏi tới Thượng Hải nữa, thật sự thành hí yêu rồi.
Lý Thiên Dao hỏi người phục vụ hoá trang: “Cửa sau còn bị chặn không?”
Người phụ vụ hoá trang cười nói: “Ai! Chặn đến mức gió cũng không lọt! Chỉ mong được gặp Ông chủ Thương một lần! Thiên Thiềm đã hai năm rồi không náo nhiệt như vậy! Lần này Ông chủ Thương đến, tôi mới biết thì ra người Thượng Hải lại thích nghe Kinh hí như vậy!”
Lý Thiên Dao nghe lời này cũng không ghen tị chút nào, anh ta hát hí chỉ vì mục đích kiếm tiền, danh tiếng cũng là dùng để đổi thành tiền, Thương Tế Nhụy mang đến thể diện cho anh ta, càng náo nhiệt anh ta càng mừng, nghiêng đầu oán trách với Thương Tế Nhụy nói: “Ngài nói xem bây giờ đi thế nào được! Chúng ta còn phải đi ăn khuya mà.”
Thương Tế Nhụy có chính là biện pháp: “Bảo những người đã tẩy trang rồi quấn khăn quàng che đầu che mặt cùng nhau đi ra ngoài, xong rồi khoá cửa sau lại, liền nói tôi đã đi rồi.”
Một chiêu che trời vượt biển này thật là thông minh, phóng viên, người mê hí đều cho là Thương Tế Nhụy xen lẫn trong đám đào kép kia chạy trốn rồi, không thể làm gì khác hơn là rêи ɾỉ than thở trở về phủ, chưa tới một khắc đồng hồ, người đi sạch cả rồi, Thương Tế Nhụy bọn họ mới lặng lẽ ra khỏi cửa sau. Thịnh Tử Vân lẩm bẩm: “Thật ra thì xe nhà tôi đậu ở ngay lề đường, chúng ta chỉ cần lên xe hơi, bọn họ liền không quấy rầy tới chúng ta được.” Thương Tế Nhụy lười nói rõ cho cậu ta. Lý Thiên Dao cười nói: “Còn không phải là bởi vì có xe hơi của Thịnh gia nhà các cậu sao, đám phóng viên kia cũng không phải là ăn chay, tra theo bảng số xe một cái, ngày mai Thịnh gia nhà các cậu cũng sẽ lên báo cả.” Thịnh Tử Vân lập tức bị dọa câm bặt.
Cửa sau rạp hát Thiên Thiềm mở ở trong một cái hẻm nhỏ, bên cạnh có sạp nhỏ di động bán hoành thánh,bánh trôi nước thịt tươi phục vụ cho mọi người sau khi tan hí ăn đêm. Từ lúc Thương Tế Nhụy mười mấy tuổi lần đầu tiên tới Thượng Hải, quán hoành thánh này đã có rồi, hiện nay vẫn ở chỗ này, bán quán cũng vẫn là ông lão đó, bất kể ngươi là nghệ sĩ nổi tiếng, vai diễn quần chúng, hay người kéo xe, đều chẳng phân biệt, không quen biết, mở miệng liền gọi tiên sinh. Thương Tế Nhụy chỉ cần hát hí ở Thiên Thiềm, hát xong liền nhất định phải đi ăn một chén hoành thánh, Thương Tế Nhụy còn nhớ ông ta, ông ta tựa hồ không nhớ Thương Tế Nhụy chút nào, lần nào cũng phải dặn dò ông ta một câu đừng bỏ hành lá cắt nhỏ vào. Một chén canh nóng bỏng trong vắt, đáy bát mấy khối hoành thánh thịt, lớp vỏ hoành thánh nấu mềm nhũn với nước, ăn vào trong miệng liền cảm thấy tươi ngon đầy đặn. Thương Tế Nhụy múc hai muỗng dầu ớt to vào trong chén hoành thánh, ăn đến mức đầu đầy mồ hôi, vô cùng sảng khoái. Lý Thiên Dao chuyến này nhìn Thương Tế Nhụy hồ tiêu ớt cay chăm chăm ăn từ Nam Kinh đến Thượng Hải, bị dọa sợ muốn chết, ngẫm thấy mỗi người một loại thiên phú, giọng của Thương Tế Nhụy chính là tốt bẩm sinh, không sợ chà đạp. Ăn xong bữa đêm, chuẩn bị trở về khách sạn ngủ, Thịnh Tử Vân trước vào ngồi bên ghế phó lái, nhìn thấy tài xế chụp mũ đắp mặt ngủ gật, liền đẩy anh ta một cái. Tài xế lấy cái mũ từ trên mặt xuống, Thịnh Tử Vân liền sợ ngây người: “Trình nhị ca!”
Trình Phượng Đài chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu ta, quay cửa kính xe xuống thò đầu ra, cũng không nhìn Thương Tế Nhụy, chỉ cười nói với Lý Thiên Dao: “Ông chủ Lý, xin lỗi, tôi có chút chuyện với Ông chủ Thương, ủy khuất ngài gọi xe kéo một chuyến.” Nói xong, hơi híp mắt thần sắc bất thiện hất hất cằm với Thương Tế Nhụy, rành rành là một gã lưu manh, không biết chịu kí©h thí©ɧ gì, không còn mang theo vẻ nho nhã giả tạo nữa. Thương Tế Nhụy không nhận ra những chi tiết này, bỗng nhiên gặp lại, trong lòng khỏi phải nói kích động đến thế nào, lon ton chạy bước nhỏ tới kéo cửa xe bên phó lái ra, không chút lương tâm nói: “Vân thiếu gia, làm phiền cậu cũng gọi một chiếc xe kéo, chúng tôi phải đi làm việc!”
Thịnh Tử Vân cứ thế liền bị đuổi ra đường cái, mắt thấy xe hơi nhà mình một đường lái xa cũng không phản ứng kịp. Lý Thiên Dao ý tứ sâu xa chép miệng nói: “Chẹp cậu nói xem, Trình Nhị gia đi một chuyến xa xôi như vậy đến bến Thượng Hải, liền chỉ là để đến tìm Ông chủ Thương ‘làm việc’? Thế này cũng quá không nhịn được rồi! Đã có phòng thuê sẵn, hai người còn đi ra bên ngoài!”
Thịnh Tử Vân trong giây lát đều đã nghe hiểu, đều đã sáng tỏ, mặt tái xanh đứng đó ngẩn người, cảm thấy sau lưng một tầng mồ hôi lạnh, tay chân lại mềm nhũn, dường như chịu phải một sự khuất nhục bẩn thỉu cực lớn. Lý Thiên Dao tha hồ tưởng tượng theo chiều hướng hạ lưu, càng nghĩ càng vui vẻ, sau khi cười một mình một tràng thì giúp Thịnh Tử Vân gọi xe kéo, Thịnh Tử Vân ngay cả việc tối hôm đó trở về nhà bằng cách nào cũng không nhận ra nữa.
Lý Thiên Dao cho là Trình Phượng Đài có tiền lại rảnh rỗi ngàn dặm tìm thú vui, thực ra không phải vậy. Thượng Hải liên tiếp mấy năm ầm ĩ đình công, bãi khóa, lần này lại ầm ĩ đến cả nhà máy sợi. Sau Tết các công nhân của nhà máy sợi yêu cầu tăng tiền công, yêu cầu nói chuyện cùng ông chủ, ngày nào không gặp được người thì ngày đó máy còn không chạy. Chuyện của Thượng Hải, tất nhiên tất cả đều là chuyện của Trình Phượng Đài. Đúng lúc lão Phúc tấn An vương phủ qua đời, Phạm Liên dính chút thân thích phải đi lo tang. Trình Phượng Đài trời lạnh lật xe ngã ngựa bôn ba bên ngoài, còn chưa cãi vã xong với đám đốc công, ra cửa liền nghe thấy chuyện kia của Thương Tế Nhụy. Đã rêu rao toàn Thượng Hải đều biết, lại xem ảnh trên báo, cũng đầy vẻ như thật, tất cả đều là chuyện ngu xuẩn Thương Tế Nhụy ngày thường làm ra được.
Trình Phượng Đài xoay đầu liền tới bắt người.
Thương Tế Nhụy giờ phút này trong lòng thật sự vui mừng vô cùng, y vừa không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không biết nũng nịu, ôm ôm ấp ấp. Phương thức y biểu đạt vui mừng là bóp bóp cánh tay Trình Phượng Đài như thể trêu đùa, sau đó nắm quả đấm, dùng sức đập một cái vào ngực Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài bị đau, tức muốn chết, đập một cuộn báo vào mặt y. Thương Tế Nhụy mở báo ra đảo mắt qua, đã nhìn thấy tôn dung cùng đại danh của mình, ngẩn người: “Đây là cái gì thế?”
Trình Phượng Đài giận đến mức lắp bắp: “Em đọc đọc đọc… đọc đọc!”
Thương Tế Nhụy nhìn trúng một cái quảng cáo bên cạnh, từng chữ từng chữ đọc cho hắn nghe: “Chuyên – trị – sa – mắt! Sa – mắt – là – bệnh, không – trị – có – thể – mù!”
Trình Phượng Đài không nghiêm mặt nổi, lộ ra một tia cười, lập tức nghiêng đầu lau nụ cười đi, nhưng cũng không kịp, Thương Tế Nhụy đã nhìn thấy. Trình Phượng Đài dành ra một cái tay tới chọc chọc tờ báo, cả giận nói: “Em tới Thượng Hải là để làm cái này?”
Thương Tế Nhụy làm đúng không sợ, hùng hồn nói: “Em có làm đâu!” Hai ba cái vo vo tờ báo, ném ra ngoài cửa xe ném, vỗ vỗ tay về phía Trình Phượng Đài: “Em chẳng làm cái gì hết!”
Trình Phượng Đài vốn cũng không tin Thương Tế Nhụy si mê Ngô Nguyệt Lai như lời đồn đãi, giận là giận y trẻ tuổi đơn thuần, không để ý ngược lại trúng bẫy của hoa giao tế già đời, bị người ta lấy dương bổ âm. Bây giờ nhìn Thương Tế Nhụy mở mắt nói mò đùa bỡn lưu manh với mình, liền thực sự tức giận, cánh tay vòng ôm cổ Thương Tế Nhụy siết siết: “Vậy chúng ta đi tìm Nguyệt Lai cô nương trò chuyện, em giới thiệu cho tôi một chút.” Đoạn đường này lại thật sự đi về hướng Thư Ngụ Nguyệt Lai, trong lúc nói chuyện đã đến cửa.
Trình Phượng Đài gầm một tiếng: “Xuống xe!”
Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu: “Em không!” Y hai mắt chớp chớp dòm hắn, giống như ấm ức, giống như nũng nịu, vô cùng cảnh giác.
Trình Phượng Đài không tin không trị được y, mở ra cửa phó lái, muốn kéo y xuống. Thương Tế Nhụy xoay người lại ôm chặt lưng ghế, hai chân đạp đạp đá Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài hơi gần lại một chút liền ăn phải móng lừa, khăn quàng trắng bị đá in mấy vết dấu chân, cuối cùng mò được một chiếc giày của Thương Tế Nhụy, cũng không thể lôi y ra khỏi xe hơi.
Trình Phượng Đài dẫu sao tương đối cần thể diện, kéo khăn quàng ra giũ giũ: “Em còn dám đá tôi!”
Thương Tế Nhụy ngửa đầu: “Cái này có gì không dám, anh còn tới nữa tôi liền đá vào bi của anh!”
Chỉ trong khoảnh khắc ngửa đầu một chút như vậy, Trình Phượng Đài nắm lấy hai đầu khăn quàng hất ra ngoài một cái, tròng lấy cái cổ lừa của Thương Tế Nhụy như tròng gia súc. Thương Tế Nhụy không đề phòng Trình Phượng Đài sử dụng vũ khí, bị tròng chật vật, oa oa kêu to, cũng cảm thấy mình thật giống một con lừa. Khu biệt thự này đến buổi tối mọi âm thanh đều lắng xuống, đều là nhà của tư sản cỡ vừa, cho dù khó tránh khỏi hai vợ chồng đánh nhau, cũng chỉ sẽ đóng cửa phân cao thấp, nào có ồn ào đến láng giềng mất mặt xấu hổ như vậy! Qua một hồi nữa, nhất định sẽ có người gọi điện cho phòng tuần bộ báo cảnh sát!
Cửa sổ Thư Ngụ của Nguyệt Lai sáng đèn, một thị nữ chạy ra. Thị nữ khoác áo choàng dài thả tóc, mới vừa nghe ồn ào mà dậy khỏi giường. Cô cầm đèn pin chiếu một chút như vậy, chiếu thấy “Ngưu Tử cùng con lừa của mình”, giật mình nói: “Hả! Ông chủ Thương!”
Trình Phượng Đài nghe động tĩnh quay mặt ra, thị nữ càng kinh ngạc hơn: ” Hả! Đây chẳng phải là… Trình tiên sinh?”
Trình Phượng Đài buông dây cương ra, vớt vớt mái tóc xốc xếch: “Ờ, là tôi.” Hắn thở đều rồi thì hỏi: “Nguyệt Lai có nhà không?”
Thị nữ gật gật đầu, lộ ra một nụ cười mỉm chần chừ lại thần bí: “Trinh tiểu thư cũng ở đây.”
Trình Phượng Đài nghe vậy khựng một lát, liền nói: “Được, vậy tôi khi nào rảnh lại tới thăm cô ấy.” Thế là thu trống lui binh, đường cũ trở về, đi đặc biệt lanh lẹ.
Trình Phượng Đài ngừng rồi, Thương Tế Nhụy được nước, ôm cánh tay cười nhạt, dáng vẻ hết sức đê tiện: “Vào đi! Sao không vào nữa! Sợ cái gì! Chúng ta cùng Nguyệt Lai nói chuyện tử tế!”
Trình Phượng Đài trừng y một cái, đóng rầm cửa xe hơi : “Hai ta chưa xong!” Lớn tiếng hỏi y: “Ở đâu!”
Thương Tế Nhụy hít một hơi gầm lại: “Anh gầm cái rắm! Khách sạn Hối Trung!”
Đọ giọng với Thương Tế Nhụy là một chuyện vô cùng không sáng suốt, trong xe hơi nho nhỏ dường như có một cơn lốc thổi qua, chấn Trình Phượng Đài tai mắt ong ong, đều mờ mịt cả, cau mày oán trách: “Em cũng thật biết hưởng thụ.”
Hai người lúc tới giương kiếm căng nỏ, lúc đi mắt lớn trừng mắt nhỏ. Trình Phượng Đài lắng xuống suy nghĩ một chút tất cả những hành động mới vừa rồi, cảm thấy nếu như là tính khí ngày thường của Thương Tế Nhụy nhất định sẽ nhảy cỡn lên đánh người, hôm nay lại không đánh trả, chẳng lẽ là chột dạ? Thương Tế Nhụy nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng. Bởi vì tin chắc Trình Phượng Đài là ngàn dặm xa xôi tới gặp mình, đường xá khổ cực, ghen tuông cũng là chuyện có thể tha thứ, bằng không, đổi là ngày thường, y khẳng định nhảy cỡn lên đánh chết hắn! Dọc theo đường đi hai người cũng không nói một câu, đều tức giận cau mày xụ mặt với nhau. Nhưng khi vào đến trong khách sạn, mới vừa đóng cửa một cái, Trình Phượng Đài liền đè Thương Tế Nhụy đến sau lưng cửa hôn lên, Thương Tế Nhụy cũng không chút do dự ôm lấy vai Trình Phượng Đài, siết hắn đến mức xương đều đau, lúc trước tức giận vì cái gì tất cả đều quên sạch sẽ.
Hai người cứ thế quên hết tất cả hôn một lần, Trình Phượng Đài liếʍ liếʍ môi, cau mày nói: “Ăn cái gì thế, chắc phải cay chết Ngô Nguyệt Lai.”
Thương Tế Nhụy nhào ngược tới đè Trình Phượng Đài lên trên tường, giống như một con chó nhỏ hôn loạn lên trên mặt trên người hắn một trận: “Em không cay chết cô ta! Em chỉ cay chết anh!” Hai cái tay lột y phục của Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài bị y liếʍ đến mức cả người đều là nước bọt, tách tay y ra một chút, tách không ra, cũng không nỡ cưỡng chế đẩy y ra, Thương Tế Nhụy rất ít khi chủ động như vậy, vì vậy vỗ vỗ đầu y, như thể khuyên dụ nói: “Buông ra, tôi đi tắm.” Nhưng Thương Tế Nhụy vẫn cứ ôm lấy Trình Phượng Đài, giống như ôm một báu vật sống, bộc lộ hết sự vui mừng. Đến khi cởϊ qυầи ra, Thương Tế Nhụy một ngụm ngậm lấy, Trình Phượng Đài ngước cổ lên, cục xương ở cổ họng khẽ động, rêи ɾỉ một hơi: ” Con mẹ nó, cay chết tôi rồi…”
Khách sạn Hối Trung được gọi là Viễn Đông đệ nhất lâu, cách âm được coi là rất tốt, Thương Tế Nhụy buổi sáng ở trong phòng luyện giọng cũng không làm phiền người khác. Lần này bởi vì cùng Trình Phượng Đài tiểu biệt thắng tân hôn, động tĩnh quả thực hơi lớn một chút, Sở Quỳnh Hoa thần kinh yếu ngủ không sâu giấc, liền nghe thấy cách vách rầm rầm bịch bịch giống như là tiếng phá dỡ nhà, một lát sau, lại bắt đầu đấm tường. Sở Quỳnh Hoa không rõ chuyện gì, mặc quần áo đứng lên gõ cửa: “Ông chủ Thương, Ông chủ Thương! Cậu không sao chứ?” Bên trong bỗng dưng không có tiếng vang, ngay sau đó, Thương Tế Nhụy xé giọng gào một tiếng. Một tiếng này không thể nói rõ là cái gì, dường như là gặp ác mộng bị dọa sợ, hoặc như là bị dã thú cắn.
Sở Quỳnh Hoa trong lòng sợ hãi, liều mạng gõ cửa gọi Ông chủ Thương, gọi đến mức kinh động nhân viên phục vụ cầm chìa khóa đến, cuối cùng đánh thức cả Lý Thiên Dao. Lý Thiên Dao chân trần, vội vội vàng vàng chạy đến ôm lấy eo Sở Quỳnh Hoa. Nghe Sở Quỳnh Hoa câu trước không hợp với câu sau nói một hồi như vậy, thật là dở khóc dở cười, vội vàng đuổi nhân viên phục vụ, sau đó ghé vào khe cửa phòng Thương Tế Nhụy nghe lỏm trong chốc lát, trên mặt hiện ra một nụ cười mỉm bí ẩn, chậm rãi nói: “Ông chủ Sở, anh nói anh kìa, ai nha, thiếu chút nữa thì gây họa cho Ông chủ Thương rồi. Lúc này nếu mở cửa ra, nhìn thấy cái gì không nên nhìn, còn phải tiếp tục lên báo nữa!”
Sở Quỳnh Hoa sững sờ, Lý Thiên Dao nhướn mày nháy mắt với anh ta, nói nhỏ: “Người tình của Ông chủ Thương tới rồi, biết chưa? Anh an tâm đi.” Vừa đẩy lưng Sở Quỳnh Hoa, đưa anh ta về phòng. Sở Quỳnh Hoa nằm dài trên giường, càng nghĩ càng ngây người, cả người cũng ngây dại, không khỏi rùng mình một cái. Hiện tại anh ta chịu không nổi nhất là kí©h thí©ɧ trên phương diện này. Nhưng mà hai người cách vách kia mặc kệ anh ta, Thương Tế Nhụy lại là thoải mái cao giọng kêu một tiếng, xen lẫn tiếng cười nói của đàn ông. Sở Quỳnh Hoa cầm gối che đầu, cả đêm đều không chợp mắt.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Thiên Dao vừa đẩy cửa ra, liền thấy Thương Tế Nhụy ôm eo Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài đang khóa cửa, chỉ là một chốc lát như vậy, hai người vẫn cứ ở đó ríu rít quấn quýt cười nói, không một khắc nào là không thân thiết. Thương Tế Nhụy dù sao cũng khá xấu hổ, vừa nhìn thấy Lý Thiên Dao, lập tức liền buông lỏng Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài ngược lại cũng không khách khí, chào hỏi: “Ông chủ Lý, cùng đi dùng cơm nhé?”
Lý Thiên Dao cười nói: “Tôi ăn ở trong phòng rồi.”
Trình Phượng Đài nói: “Vậy thì uống ly trà ngồi một chút, dù sao cách giờ bắt đầu diễn còn sớm, tôi đang có tin tức muốn nói cho hai vị ông chủ.” Thương Tế Nhụy dự cảm được Trình Phượng Đài sắp nói một tin tức rất quan trọng, hai mắt sáng quắc, nói: “Ồ, em cũng có chuyện muốn nói cho anh.” Lý Thiên Dao coi như là đã nhìn ra, hai vị này từ hôm qua gặp mặt đến nay liền không tử tế nói được hai câu, tịnh bận rộn “làm việc”!
Mấy người cũng không đi xa, gọi đồ ăn ngay tại trong phòng ăn của khách sạn Hối Trung. Cả một đêm này, Trình Phượng Đài chẳng những không có cơ hội nói tin tức, ngay cả thuốc lá cũng không rảnh hút hai điếu, chỉ bị Thương Tế Nhụy quấn chặt lấy, quầng mắt của hắn thâm đen, thức ăn lên bàn không động đũa, đã vội vàng hút điếu thuốc, nhìn có vẻ đã phải chịu mệt mỏi. Thương Tế Nhụy ngược lại rất khỏe khoắn, miệng nhồi đầy thịt, tâm tình vui sướиɠ, dưới đáy bàn nhẹ nhàng đá Trình Phượng Đài một cước: “Nói mau.”
Trình Phượng Đài dụi tàn thuốc, lông mày khinh bạc vừa nhấc, cười nói: “Được, tôi kể cho hai vị ông chủ một chuyện vui.”
Cái chuyện vui này còn phải kể từ khi Thương Tế Nhụy rời khỏi Bắc Bình. Ân oán giữa Thương Tế Nhụy và Khương gia, Trình Phượng Đài càng nghĩ càng uất ức, thừa dịp Tết đến cả nhà đoàn tụ, Tào Quý Tu cũng từ chỗ trú đóng trở lại, Trình Phượng Đài túm lấy Tào Quý Tu nói chuyện này một lần, xong rồi hỏi ngược lại Tào Quý Tu: “Cậu nói xem có điên tiết không cơ chứ?” Vốn nghĩ Tào Quý Tu dám tùy ý bắn pháo vào người Nhật Bản, hẳn phải là người tính khí nóng này, huống chi cùng Thương Tế Nhụy có quen biết cũ, hẳn nên bất bình giùm bằng hữu chứ? Tào Quý Tu sau khi nghe xong quả nhiên gật đầu một cái, đôi môi mỏng góc cạnh trên khuôn mặt trầm ngâm thanh tú khẽ mở ra khép lại, văng ra câu chửi bẩn, đáp: “Mẹ cha tổ sư lão khốn kiếp, c̠úc̠ Ꮒσα rảnh rỗi liền nói năng bậy bạ, còn giả bộ đạo nghĩa. Ông chủ Thương mấy năm này dây dưa âm mưu quỷ kế với bọn họ nhiều, càng ngày càng thiếu vẻ đàn ông.” Tào Quý Tu vừa nói vừa lắc đầu, bày tỏ không tán đồng với Thương Tế Nhụy. Bên kia Tào Tam tiểu thư cùng cô gia đang biểu diễn điệu nhảy giao tiếp mới nhất đang thịnh hành cho Trình Mỹ Tâm, chung quanh bọn nhỏ quây thành một vòng vỗ tay xem, hai vợ chồng trẻ vừa nhảy vừa cười. Cô Ba của anh ta vừa cười, Tào Quý Tu cũng cười theo, cười như vậy một lúc lâu, Trình Phượng Đài vẫn nói: “Ông chủ Thương không phải là nhu nhược, y là bất đắc dĩ.” Tào Quý Tu bật cười nói: “Cậu dượng à, cậu làm sao còn băn khoăn chuyện này! Lăn lộn trên giang hồ, chịu chút chỉ trích luôn là chuyện khó tránh khỏi. Đừng nói Ông chủ Thương, cha ruột tôi không chịu cho tôi quân lương, tôi cũng chẳng phải không cách nào nói lý sao?” Vốn đúng là vậy, Thương Tế Nhụy chỉ ở trong lòng Trình Phượng Đài là một cục bảo bối không ai được đυ.ng vào, người khác thì nhất định phải chịu chuyện này, đấu đá ám toán trong hí giới là chuyện cực kỳ bình thường. Tào Quý Tu ở trên chiến trường thấy chuyện mất mạng đã quen, nhìn thấy Thương Tế Nhụy mất mặt, hoàn toàn coi thường. Trình Phượng Đài trong lòng hiểu ý, nhanh chóng đổi chủ đề, nói tới việc quân phí cùng Tào Quý Tu. Tào Quý Tu nghiêng người qua, mắt cũng không chớp lắng nghe một hồi, dần dần tươi cười rạng rỡ, nắm tay đặt lên trên đùi Trình Phượng Đài, hết sức yêu mến vỗ vỗ. Dung mạo như thần binh thiên tướng của Tào Quý Tu, chỉ có điểm này là gần gũi, quá khứ anh ta chỉ gọi Trình Phượng Đài là Trình tiên sinh, từ sau tiệc cưới của Tào Tam tiểu thư, đại khái bởi vì đồ cưới Trình Phượng Đài tặng rất chu đáo, Tào Quý Tu liền bắt đầu đổi giọng gọi hắn là Cậu dượng. Trình Phượng Đài đè lại cái tay Tào Quý Tu trên đùi kia, cũng vỗ vỗ, thành khẩn nói: “Ở trong lòng Cậu dượng, thương anh và thương Ông chủ Thương giống nhau, nhìn không nổi hai người chịu ấm ức. Chuyện của anh Cậu dượng còn có thể xuất một chút lực. Chuyện Ông chủ Thương, Cậu dượng thật là có sức cũng không cách nào sử dụng!” Nếu như Trình Phượng Đài đã hiểu ý, Tào Quý Tu anh ta cũng phải có chút hành động, mới có thể coi là giao tình có qua có lại. Tào đại công tử khóe miệng tế nhị cười một tiếng, nói: “Đại nghiệp của nhà Cậu dượng lớn, không tiện chen vào nước đυ.c ngành lê viên, trêu chọc đám người hạ lưu kia. Chuyện Ông chủ Thương, ta giúp Cậu dượng ra chút sức, không để cho Cậu chờ lâu, hôm nay luôn rồi.”
Ngày hôm đó chính là mùng Một đầu năm, Tào Quý Tu mang một đội binh lính đi đến Khương gia. Đối diện cũng có một chiếc xe hơi ngông nghênh chặn ở cửa nhà người ta, hai chiếc xe hơi mũi đυ.ng mũi ngừng lại. Đỗ Thất từ trong cửa sổ xe thò đầu ra phất tay một cái: “Lính kia! Xe đậu về phía sau!” Tào Quý Tu đang vội dốc xong sức lực về nhà ăn cơm, không muốn tốn nhiều miệng lưỡi cùng thứ công tử, lệnh cho phu xe dịch về sau một trượng. Đỗ Thất nhảy xuống xe, cũng lôi kéo một người thiếu niên từ trong xe ra, nói: “Những gì dạy cho ngươi ngươi đều nhớ cả rồi, nhảy thật tốt cho ta! Danh tiếng ban chủ của các ngươi đặt cả trên người ngươi đấy!” Thiếu niên kia chính là Tịch Nguyệt Hồng của Thủy Vân lâu. Trời lạnh như thế này, Tịch Nguyệt Hồng trên người chẳng một tấm áo lông, da, mặc rất gọn nhẹ. Nhưng anh tư hiên ngang, không hề có chút thái độ co rụt gì. Đỗ Thất cầm giày da đá vang cửa Khương gia, người trông cửa nhìn ra thần thái kiêu căng của Đỗ Thất, không phải người đến với mục đích tốt, cản lại ra vẻ muốn đi vào bẩm báo, Tào Quý Tu ở sau lưng đã đạp lên bậc thềm, áo khoác vai phần phật, khí thế bức người. Đỗ Thất cùng Tào Quý Tu quan sát lẫn nhau một phen, không nhìn ra mục đích của đối phương.
Tào Quý Tu đè đè vành mũ, dòm Đỗ Thất trực tiếp hỏi: “Tiên sinh là thăm bạn, hay là gây sự?”
Đỗ Thất nói thật: “Gây sự.”
Tào Quý Tu gật đầu nói: “Vậy khỏi đợi nữa, cùng đi vào thôi.” Vừa nói ngón tay nhẹ nhàng tách một cái, đám binh lính gạt người canh cửa ra tiến quân thần tốc thẳng vào, trong miệng hò hò hét hét khá dọa người. Đỗ Thất mắt thấy đây là tình thế muốn tịch thu tài sản diệt môn, giành trước Tào Quý Tu chắp tay nói: “Vị trưởng quan này, trả thù cũng chia người tới trước tới sau, dù sao ta không cần mạng người nhà họ Khương, đợi ta bên này tranh cãi xong rồi, ngài hãy cùng bọn họ lý luận không muộn, thế nào?”
Tào Quý Tu gật đầu đáp lại. Đỗ Thất cũng không nhường anh ta, dẫn Tịch Nguyệt Hồng tiến vào cửa.
Khương gia đang ăn cơm đoàn viên, bởi vì tự xưng là đại gia đình lê viên, thân thích nữ quyến đồ tử đồ tôn, cộng thêm đồng ngành lê viên thân thiết liền hơn ba bàn. Vào lúc này một nhà già trẻ thân quyến bạn bè toàn bộ đều câm như hến đứng ở nơi đó, giương mắt nhìn đại binh mang súng, có trẻ con đã khóc. Đỗ Thất vào phòng khách chắp tay một cái với lão Khương: “Khương lão gia, chúc mừng năm mới!” Rồi chào các vị ông chủ.
Lão Khương lườm anh ta một cái: “Thất công tử, thời khắc đón năm mới, ngài đây là ý gì?”
Đỗ Thất nhìn một vòng đại binh chung quanh, nhún nhún vai nói: “Ta với bọn họ không phải cùng một đường, chờ chuyện của ta xong rồi, ngài hãy hỏi bọn họ.” Lúc này Tào Quý Tu từ từ đi tới, một mực nhìn chằm chằm Khương lão gia, nhìn đến mức lão già lông măng dựng ngược. Tào Quý Tu không nói lời nào, Khương lão gia cũng không dám hỏi. Đợi đến khi Tào Quý Tu nhìn đủ cái mặt già nua của Khương lão gia rồi, làm một xin động tác tay cứ tự nhiên khiêm nhường với Đỗ Thất, tự ngồi vào trên ghế thái sư xem kịch vui.
Đỗ Thất vỗ vỗ bả vai Tịch Nguyệt Hồng: “Đợt trước Khương lão gia đánh ta trở tay không kịp, hôm nay ta là tới cùng lão gia nói phải trái.” Đỗ Thất quét nhìn bốn phía một lượt, không tìm được chỗ có thể để cho Tịch Nguyệt Hồng phát huy, ánh mắt rốt cuộc dán ở trên một bàn tiệc rượu, kích thước, độ cao thấp của mặt bàn này quá thích hợp làm một võ đài tạm thời. Đỗ Thất liền nói: “Làm phiền, thu lại đĩa thức ăn một chút.” Người làm Khương gia không được chủ nhân chỉ thị, dĩ nhiên là không dám động. Mấy đồng ngành lê viên mới vừa định giúp một tay, ánh mắt Khương lão gia liền quét tới, ngừng họ lại, lão cố ý muốn để Đỗ Thất khó chịu. Lúc này Tào Quý Tu cũng ra hiệu bằng mắt với đại binh dưới trướng, đám đại binh chạy bước nhỏ tiến lên, hất cánh tay một cái như vậy, đĩa thức ăn toàn bộ quét đổ xuống đất loảng xoảng, vỡ nát!
Tất cả mọi người đều bị doạ giật mình, Khương lão gia giận đến mức siết chặt quải trượng, lòng nói các ngươi không phải là không cùng một đường sao? ! Đỗ Thất cũng giật mình, anh ta cho là bản thân đã đủ ngang ngược muốn làm gì thì làm rồi, thì ra so với súng, mình rốt cuộc cũng chỉ là một cây bút. Đỗ Thất tròn mắt nhìn thẳng Tào Quý Tu một cái, lúc này mới xoay người đưa tay ra khom lưng, bày ra tư thế nô tài bên trong cung đình đỡ chủ tử, kéo đủ một tiếng hí, cười nói với Tịch Nguyệt Hồng: “Quý nhân chủ tử, xin mời ngài!”
Thương Tế Nhụy là hí yêu nổi tiếng xa gần, Đỗ Thất chính là hí nô xứng đáng với tên gọi. Vì bản lĩnh giỏi của một người, động tác thấp kém kiểu gì anh ta cũng làm được, cam tâm làm hạng thấp bé. Có điều có thể khiến cho Đỗ Thất khom lưng, Tịch Nguyệt Hồng cũng tuyệt không phải hạng người bình thường. Chỉ thấy Tịch Nguyệt Hồng điểm mũi chân một cái, bàn tay hơi chống giữ một cái ở trên cánh tay Đỗ Thất, phóng qua đám mảnh đĩa vỡ dưới bàn chân, xoay người lên bàn, nhẹ nhàng chẳng khác gì một con chim sẻ, hai chân rơi xuống trên mặt bàn cẩm thạch, Tào Quý Tu nhìn kỹ một chút, phát hiện giày của thiếu niên là đặc chế, bọc chân còn nhỏ hơn ba tấc kim liên, Tịch Nguyệt Hồng không ngờ từ đầu đến cuối đều là đang nhón chân đi đường.
“Có người nói vũ đạo trên trống của Đỗ Thất ta đạo bộ pháp tiên nhân của Khương gia, hôm nay chính là tới cho mọi người xem xem, rốt cuộc hai nhà chúng ta giống nhau hay không!” Đỗ Thất ra hiệu bằng mắt với Tịch Nguyệt Hồng, Tịch Nguyệt Hồng bày ra tư thế, lại giống như một con chim sẻ nhún nhảy, đá đá đạp đạp. Đừng thấy cậu ta mới vừa rồi đi ở bên cạnh Đỗ Thất tràn đầy anh khí, lên sân khấu ngược lại rất có hai phần uyển chuyển phong lưu của Thương Tế Nhụy. Tào Quý Tu mặc dù có thể nghe một chút hí, nhưng thực sự không hiểu thưởng thức bộ vũ điệu này, chỉ cảm thấy tiết tấu đạp có chút dễ nghe, thanh thúy vui vẻ như đang đánh khoái bản, hoặc như là dùng mũi chân đưa bút như long như xà vẽ một bức tranh. Vốn lần này cũng không phải nhảy cho anh ta xem, không có nhạc đệm, tiếng hát và y phục, chính là bộ xương đã bỏ đi da thịt, người trong nghề mới giám định ra được bộ xương trắng này có thơm ngát hay không. Tịch Nguyệt Hồng nhảy xong vũ điệu trên trống rồi, đứng yên lau mồ hôi một cái, nâng lên một cái chân vươn ra cho Đỗ Thất, Đỗ Thất từ bên hông lấy ra một đồ vật, trang bị một phen cho đôi giày của Tịch Nguyệt Hồng. Tịch Nguyệt Hồng tiếp tục đá đá đạp đạp nhảy bộ pháp tiên nhân.
Hai vũ điệu nhảy xong, đến khâu biện bạch, không đợi Đỗ Thất nói chuyện, đám người Khương gia trái phải giễu cợt nói: “Ban đầu nhìn Thương Tế Nhụy nhảy, trong lòng cảm thấy giống. Dù sao cũng là đồ nhà mình, người khác có mang đi sửa đổi thế nào đi nữa, nhìn đều có nét thân quen. Hôm nay tỉ mỉ nhìn, còn không phải là bộ pháp tiên nhân nhà chúng ta hay sao? Thất thiếu gia mất mặt triệt để rồi, chỉ tiếc một bàn thức ăn ngon!” Đám thân quyến Khương gia rối rít phụ họa, Khương lão gia cũng lộ ra một chút đắc ý.
Đỗ Thất đã ngờ tới bọn họ sẽ nói như vậy, chẳng hề tức giận, hỏi ngược lại: “Khương lão gia, vũ điệu trên trống này cùng bộ pháp tiên nhân, ngài nhìn chuẩn rồi chứ?”
Khương lão gia lạnh lùng kiêu ngạo hừ một tiếng đáp lại.
Đỗ Thất vỗ vỗ tay, cao giọng cười nói: “Vậy thì mời mọi người nhìn kỹ kết quả, nhìn một chút xem rốt cuộc là xuất từ một thể, hay là mỗi loại thuộc về một đường khác nhau!”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Đỗ Thất, đồng loạt phát ra một tiếng kêu khẽ. Trên mặt bàn kia chi chít chằng chịt hiện đầy hai màu phấn đỏ lam, một bước là một chấm phấn, rõ ràng, tất cả đều là giày của Tịch Nguyệt Hồng đạp mà ra, trong đôi giày nhảy lại cất giấu một cơ quan như vậy. Mà màu đỏ là vũ điệu trên trống, màu xanh là bộ pháp tiên nhân, vết màu tím nhạt chính là chỗ hai cái chồng lên nhau. Nếu vào lúc trước, giống hay không giống toàn dựa vào miệng đỏ răng trắng một câu nói, ai có người mê hí nhiều hơn, lai lịch lớn hơn, tiếng nói vang hơn, người đó liền chiếm lý. Bây giờ nhìn qua một cái, trong nháy mắt rõ ràng, là người ngoài nghề cũng có thể xem hiểu.
Người Khương gia trố mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không nói ra lời. Mấy ông chủ lê viên đưa mắt nhìn nhau, ngược lại là có thiên ngôn vạn ngữ không thể nói. Khương lão gia đập đập quải côn lên trên đất hai cái, cười lạnh nói: “Chân rơi xuống chỗ nào thì có gì quan trọng chứ? Quan trọng hơn là nhịp đánh thế nào, chỗ nào nhanh chỗ nào chậm, chỗ giống nhau liền nhiều! Có đánh nhịp như thế nào đi nữa, ta nhìn bước chân chồng lên nhau cũng không ít đâu! Ngài ngược lại là nói rõ về bước trùng trước đi!”
Khương lão gia mở ra lối hùng biện cho đám người Khương gia, ỷ vào người đông thế mạnh, mỗi người một tiếng ồn ào lên. Đỗ Thất là người có học ngây thơ, không biết có những tiếng nhơ một khi dính vào rồi liền dính chặt lấy, giống như tay không dính sơn, chỉ quyết định ở miệng thế gian truyền như thế nào, mà không phải là ở chân tướng có rõ hay không. Mọi người ham mới mẻ thích náo nhiệt, ai cũng không phải là Bao Thanh Thiên, truyền một lời ong tiếng ve còn phải giúp ngươi nghiệm chứng cứ. Thương Tế Nhụy chính là hiểu rõ điểm này, cho nên mới nản chí ủ rũ đi tha hương. Trình Phượng Đài cũng hiểu rõ điểm này, không tiếc lợi dụng bàng môn tả đạo để đe dọa miệng lưỡi thế gian. Khương lão gia người già thành tinh, ăn thịt người cả đời, chỉ có lão ăn thịt người, có khi nào thấy bị hậu sinh cắn một cái! Đỗ Thất vừa muốn cãi lại, lão già bỗng nhiên lên tiếng trước áp đảo người, dùng quải côn nhằm vào Tịch Nguyệt Hồng giận dữ, gầm một tiếng: “Ngươi là cái thứ nhơ nhuốc gì! Dám càn rỡ ở trên bàn tiệc của Khương gia ta!” Dứt lời giơ quải côn đánh ngay chân Tịch Nguyệt Hồng, Khương lão gia căn bản võ công hơn nửa đời người. Tịch Nguyệt Hồng bất ngờ không kịp đề phòng, một côn này đánh xuống, xương mắt cá chân sợ là sẽ bị gãy. Miễn cưỡng né một lần, giày múa giẫm lên vết phấn trượt một cái, cả người ngã ngang trên bàn, Khương lão gia lại giơ quải trượng lên, lần này là nhắm vào đầu. Tịch Nguyệt Hồng lòng nghĩ lúc này cũng chỉ có thể né người lăn một vòng, ngã ở trên mảnh đĩa vỡ lăn một vòng bản đinh, vẫn tốt hơn là bị quải trượng đánh vỡ đầu.
Quải trượng đang giữa không trung, Tào Quý Tu bước nhanh về phía trước, bắt được cổ tay Khương lão gia thuận thế đè một cái, ấn nửa người trên của Khương lão gia ở trên bàn! Khương lão gia gò má quẹt đầy bột đỏ xanh, sặc trực ho khan, chật vật cực kỳ. Con em Khương gia thấy anh ta dám động thủ với lão gia, sao có thể để yên? Đang muốn tiến lên tách người ra, Tào Quý Tu liền rút ra khẩu súng ngắn từ trong thắt lưng da, họng súng đặt ở bên huyệt Thái dương của Khương lão gia!
Tào Quý Tu tựa như than phiền, thở dài nói: “Các ngươi đang nói cái gì thế? Ta một câu cũng không nghe hiểu! Còn nói được tiếng người hay không hả?” Giọng nói kia, tựa như anh ta đang ấm ức lây. Con em Khương gia thấy vậy, người khóc người kêu người mắng không hề ít, đám đại binh tự động cô lập bọn họ, dành ra không gian cho sư trưởng nhà mình giở trò lưu manh.
Khương lão gia tuổi đã lớn như vậy, lại là địa vị cao quý, con cháu đồng ngành đều đang ở bên cạnh trơ mắt nhìn, lão có khϊếp sợ đến thế nào đi nữa cũng không chịu tỏ ra sợ hãi, xấu hổ tức giận đan xen, gân cổ ầm ĩ: “Ngươi là côn đồ Đỗ Thất tìm ở đâu ra! Làm lính chính là để khi dễ dân chúng sao!”
Tào Quý Tu crack một tiếng đẩy chốt ra, nhắm ngay bình hoa xa xa liền một súng, pằng, khiến mọi người toàn bộ yên lặng như tờ, Khương lão gia kịch liệt run rẩy. Đây thật là sự tiến triển không kịp chuẩn bị. Tịch Nguyệt Hồng ở sát bọn họ, tựa hồ ngay cả mùi thuốc súng trong họng súng cũng có thể ngửi thấy! Khí thế hung hăng chèn ép sát mặt kia, không giống với sự hô phong hoán vũ của Thương Tế Nhụy ở hí giới, cũng không phải sự tự do phóng khoáng của đám phú thương Trình Phượng Đài, đây mới là quyền thế chân chính, hơi không vừa ý là có thể gϊếŧ người, bá đạo nhất thế giới! Tịch Nguyệt Hồng cũng nhìn ngẩn người, mắt không rời nhìn chằm chằm họng súng kia, xem nó sắp nghiền nát khuôn mặt của đầu sỏ hí giới. Đỗ Thất một đường đá văng mảnh sứ vỡ, nhanh thoăn thoắt kéo Tịch Nguyệt Hồng từ trên bàn xuống, chạy xa mấy bước, lòng nói đừng để chốc nữa súng bắn một cái não văng đầy mặt ngươi!
“Ta cùng hắn tuy không phải một đường, nhưng ngược lại là cùng vì một chuyện.” Tào Quý Tu liếc mắt nhìn đồng hồ đứng, thời gian thật sự không còn sớm, anh ta ngắn gọn nói: “Lão già, lão liền nói cho ta một câu, Thương Tế Nhụy rốt cuộc có dùng bộ pháp tiên nhân của nhà lão hay không, hí của y rốt cuộc có tính là thương phong bại tục hay không?”
Họng súng nóng bỏng chỉa vào Khương lão gia, lão già giờ phút này trong lòng chỉ còn lại sợ hãi. Đấu đá, đùa bỡn quyền thuật cả đời, rốt cuộc cũng không ác độc bằng một kẻ chân chính từng gϊếŧ người, so sánh hai bên, mấy chuyện rách nát chèn ép tới chèn ép lui trong ngành lê viên kia chẳng khác gì xiếc khỉ, căn bản chỉ là giỡn chơi.
Khương lão gia phồng tím mặt đọc một chữ.
Tào Quý Tu nói: “Lớn tiếng một chút, để cho tất cả mọi người đều nghe xem.”
Khương lão gia run giọng nói: “Không.”
Tào Quý Tu ép hỏi: “Cái gì không?”
Giọng Khương lão gia cũng đã rời rạc: “Thương Tế Nhụy… Không dùng của ta, cũng không gọi là thương phong bại tục!”
Tào Quý Tu gật gật đầu: “Nhớ những lời này, sau này cứ theo vậy mà nói. Ngày nào nếu như phản cung, ta còn sẽ đến tìm lão.” Tào Quý Tu quét mắt nhìn đám người mặt đầy vẻ hoảng sợ một cái, lúc lại nhìn về phía Khương lão gia, trong mắt lộ ra một sự khinh bỉ vô cùng rõ ràng, vừa tức giận vừa buồn cười, anh ta chậm giọng nói: “Đừng nói ta là dùng súng ép lão không nói thật. Năm đó ở Bình Dương, Thương Tế Nhụy muốn quay lại hát hí, cha ta không đồng ý, cũng bắn một súng như vậy, sau đó đè vào đầu y hỏi y muốn mạng hay là muốn hí. Y nói muốn hí.” Tào Quý Tu xách cổ áo sau của Khương lão gia, giống như xách một con chó già: “Cái loại gặp gió đẩy thuyền tạp nham như lão, cũng xứng bêu xấu Thương Tế Nhụy sao?” Nói xong ném Khương lão gia vào trong lòng con trai lão một cái, cũng không quay đầu lại rút lui binh đi.
Sau khi Tào Quý Tu đi, Đỗ Thất còn ở Khương gia náo loạn vở gì, Trình Phượng Đài cũng không biết nữa. Tào Quý Tu về nhà vừa kịp lúc dọn cơm, anh ta sống động báo cáo công tác với Trình Phượng Đài, hai người ngồi sát nhau ở trên bàn cơm, đặc biệt mở một chai rượu chát ăn mừng một phen sự sụp đổ của lão tạp nham. Tào Quý Tu chưa từng nói nhiều như vậy cùng Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài móc nhiều lần quân lương như vậy cho hai cha con Tào gia, mỗi lần đều là hàng ngàn trăm vạn, nhưng từ trước tới nay chưa từng vật xứng với giá trị như hôm nay, tâm tình sung sướиɠ hài lòng.
Tào Quý Tu nói: “Sớm biết Cậu dượng là người thống khoái, ta liền tiết kiệm sức lực rồi. Công tác này dễ dàng hơn so với
dùng trí đoạt sinh thần cương nhiều!”
Trình Phượng Đài không hiểu, nhấp miếng rượu cười híp mắt hỏi: “Cái gì
sinh thần cương?”
Tào Quý Tu ôm vai Trình Phượng Đài, đáp không ăn nhập với câu hỏi: “Cậu dượng sau này còn có loại công tác hay ho này cứ việc gọi ta, cho dù là Ông chủ Thương có ăn người sống, ta cũng thay cậu dẹp yên chuyện.” Tào Quý Tu vươn tay bao quát ở trong không khí: “Toàn bộ thành Bắc Bình, chẳng có ai là chúng ta không trêu nổi!”
Trình Phượng Đài rốt cuộc nếm ra vị lưu manh lính của anh ta, cười khan hai tiếng: “Y không có răng miệng tốt như vậy đâu, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn xin cảm ơn đại công tử trước.”
Hai người hợp tác vui vẻ cụng ly.
(Sinh Thần Cương [ 生 辰 㧏] là những kiện phẩm vật quí hiếm được đóng thùng, đóng gói, và ràng buộc thật cẩn thận [ cương 㧏, sợi dây buộc chặt] để làm tặng phẩm chúc thọ nhân ngày sinh nhật [ sinh 生, sinh đẻ; thần 辰, ngày giờ, thời gian] . Một cách dễ hiểu thì có thể dịch Sinh Thần Cương là Birthday’s Present / Gift để dâng hiến làm quà chúc thọ nhân ngày sinh nhật cho Vua hay cho một vị Đại Thần đứng đầu các quan tại triều đình như Tướng Quốc, Tể Tướng, Thủ Tướng, Thái Sư, Thừa Tướng tùy theo mỗi triều đại mà Nhà Vua trị vì hay thân chính và tùy theo mức độ ủy nhiệm quyền lực quốc gia ngoài thẩm quyền luật định dành cho chức vụ của vị đại thần đó.Tiều Cái cùng các huynh đệ là Ngô Dụng, Công Tôn Thắng, Lưu Đường và ba anh em họ Nguyễn lập mưu cướp đoàn xe chở vàng bạc. Đó là lễ vật sinh nhật của Lương Trung Thư biếu cha vợ là thái sư Sái Kinh. Họ có ý định tấn công đoàn xe tại Hoàng Nê Cương. Tiều Cái nhớ đến Bạch Thắng nhà ở thôn An Lạc gần đó. Tiều Cái với các cộng sự đến nhà Bạch, ở lại đây và nhờ sự giúp đỡ của ông. Bảy người Tiều Cái giả làm khách thương buôn táo, trong khi đó Bạch Thắng giả trang làm người bán rượu trắng.Khi Dương Chí dẫn đầu đội lính áp tải lễ vật nghỉ chân ở Hoàng Nê Cương, Bạch Thắng cùng hội của Tiều Cái trộn thuốc mê vào rượu và bán cho quan quân. Dương Chí cùng binh lính uống vào bị thuốc mê, để Tiều Cái và đồng đảng cướp mất lễ vật. Bạch Thắng được chia một phần vàng bạc trong vụ này. (Nguồn: Google, Wiki))