Chương 93

Dịch: Phong Bụi

Hai năm này, Sở Quỳnh Hoa là bị con trai cả của lão già nhốt lại. Nếu như chẳng qua là đơn thuần gϊếŧ chết anh ta, làm tàn phế hoặc là dùng mọi cách hành hạ, chuyện này cũng không có gì hiếm lạ, nhưng đối phương lại tử tế nuôi Sở Quỳnh Hoa ở trong biệt thự nhỏ kiểu Tây cho ăn cho uống, phái người canh giữ anh ta, cách dăm ba hôm lại ngủ anh ta một đêm. Câu chuyện của Sở Quỳnh Hoa vốn đã u u oán oán tốn nước mắt người đời, từ đây có xu hướng nghiêng về chuyện hạ lưu. Lưu Hán Vân sau khi tra ra chuyện này vô cùng tức giận, cho là chuyện này tương đương với chuyện con trai bức gian tiểu thϊếp của người cha đã mất, dâʍ đãиɠ đến mức nào! Ông nghĩ đến Cẩm sư phụ, nghĩ đến nếu như mình không còn nữa, thằng con trai không ra hồn của mình làm ra chuyện không bằng heo chó với Cẩm sư phụ.

Lưu Hán Vân cảm thấy như đang phải trải qua chuyện giống vậy, giận đến phát run, trực tiếp phái mấy binh lính đi đến biệt thự nhỏ kiểu Tây giải cứu Sở Quỳnh Hoa ra, hồi sau gọi cái tên không bằng heo chó đó tới, chửi mắng cho một trận. Nghe nói khi binh lính xông vào biệt thự nhỏ kiểu Tây, Sở Quỳnh Hoa mặc quần áo ngủ vạch ngực lộ chân đang du đãng trong phòng, nhìn mặt mũi anh ta mơ màng, đẹp đến kinh thiên động địa, thiếu chút nữa khiến cho đám binh lính mắc sai lầm tại chỗ. Đám binh lính không thể làm gì khác hơn là tìm tới một tấm áo khoác da lông trùm quanh đầu anh ta, Sở Quỳnh Hoa hét ầm lên, đám binh lính cũng không nói rõ ràng, trực đem người đưa đến chỗ Cẩm sư phụ. Ra cửa, đám binh lính tụ chung một chỗ, mồm miệng không sạch sẽ nói khó trách vị công tử kia lúc phân gia sản không để ý danh tiếng cứng rắn đòi dẫn Ông chủ Sở đi, một người đẹp thành bộ dáng đó, còn cần phải phân đực cái gì nữa chứ?

Thương Tế Nhụy trú tạm ở chỗ Cẩm sư phụ, Lý Thiên Dao liền cũng cả ngày ngâm ở trong Cẩm trạch. Lúc Sở Quỳnh Hoa bị đưa tới, Lý Thiên Dao đang nói với Thương Tế Nhụy: “Còn tưởng cậu sẽ đòi Lưu ủy viên quà ra mắt gì ghê gớm lắm cơ, cậu không biết đâu, anh nuôi của cậu từng đòi một chức huyện quan đó. Cậu chỉ đòi một Sở Quỳnh Hoa thôi à?”

Cẩm sư phụ cũng rất không hài lòng, cảm thấy Thương Tế Nhụy suy nghĩ đơn thuần chịu thua thiệt, một thời cơ tốt như vậy, đòi trăng đòi sao Lưu Hán Vân cũng sẽ đồng ý, kết quả lại đòi một đào kép đã hết thời! Đây là đạo lý gì chứ? Cẩm sư phụ nói: “Con rất để ý Sở Quỳnh Hoa, chẳng lẽ là đối với cậu ta…” ông ta đưa ánh mắt đầy ẩn ý dòm Thương Tế Nhụy, lông mày đều sắp nhướn đến sau gáy rồi. Thương Tế Nhụy vội vàng xua tay. Cẩm sư phụ chỉ cười một tiếng, không tin lắm.

Sở Quỳnh Hoa có thể thoát ra khỏi hổ huyệt, vẫn là dựa vào việc bản thân hát tốt, Thương Tế Nhụy tiếc tài yêu tài, coi trọng anh ta, thường xuyên để ở trong lòng coi là một chuyện hối tiếc. Một đào kép khổ học bao năm xuất sư, huyết lệ chảy xuống tích lại có thể rót ngược sông Tần Hoài, hát ra chút tiếng tăm thì càng khó khăn, đủ loại ám toán xã giao, tai ương bất ngờ. Không có lý nào chịu nhiều khổ trong khổ như vậy, cuối cùng lại là để cho người ta chơi đùa dâʍ ɭσạи. Thương Tế Nhụy từng hoang phế một năm khi ở bên Tào tư lệnh, hôm nay nhớ tới liền đau lòng, thực sự không nhìn nổi chuyện này. Nhưng là tấm lòng tốt đẹp này của y không mấy người hiểu được, Cẩm sư phụ liền nghĩ, với tính cách hồ đồ, thiếu tinh tế của Thương Tế Nhụy, nếu không phải người y vô cùng quan tâm, y có thể nợ một ân tình lớn để cứu giúp hay sao? Chuyện Sở Quỳnh Hoa bị giam lỏng, hí giới Nam Kinh không ai không biết, nhưng chẳng ai nảy sinh ý nghĩ cứu người. Chuyện này nào có thể nói chính xác chứ? Nói không chừng người ta ở trong ổ giàu sang đang sung sướиɠ ấy chứ! Thương Tế Nhụy dựa vào cái gì mà xuất thủ chứ?

Đến khi Sở Quỳnh Hoa như hoa sen nhỏ nước đứng trước mặt mọi người, Cẩm sư phụ liền càng không tin. Sở Quỳnh Hoa nổi tiếng nhờ diễn vai thanh y bi kịch, khí chất bản thân cộng thêm dung mạo này, có chán nản hơn nữa cũng không tỏ ra chán nản, có tiều tụy hơn nữa cũng không tỏ ra tiều tụy, ngược lại càng động lòng người, Lý Thiên Dao cũng nhìn không rời nổi mắt. Cẩm sư phụ lập tức trong lòng hiểu rõ, giả vờ rất gấp mắng: “Đám binh lính đáng chết, mang người tới như vậy, hẳn lạnh cóng cả rồi!” Quay đầu phân phó người làm nấu nước cho Sở Quỳnh Hoa tắm, nấu chút cháo trắng nóng, đồng thời nói: “Nhất thời cũng không dọn dẹp được phòng ngủ khác, thêm giường chăn ngay tại phòng Nhuỵ Quan Nhi đi.” Thương Tế Nhụy đang muốn kháng nghị, Cẩm sư phụ vỗ vỗ vai Thương Tế Nhụy, nhẹ giọng nói: “Con trấn an cho tốt.” Thương Tế Nhụy liền không nói gì nữa. Cẩm sư phụ còn tưởng rằng mình đã bắc cho Thương Tế Nhụy nấc thang che mặt mắc cỡ, ngày hôm đó để cho hai người bọn họ đoàn tụ một chút, hiếm thấy không sắp xếp bàn cơm.

Sở Quỳnh Hoa tắm xong, ăn cháo, trên mặt không có một chút biểu cảm, ngây ngẩn trống rỗng, giống như một bức tượng điêu khắc bằng băng. Thương Tế Nhụy ngồi trên chiếc ghế đẩu thêu ở mép giường, cùng Sở Quỳnh Hoa mặt đối mặt ngây ngẩn một hồi, người bên cạnh y luôn là vây quanh y vồn vã xun xoe, nào biết an ủi người khác, nín nhịn hồi lâu, như thể nũng nịu cầm cánh tay Sở Quỳnh Hoa lắc lắc, nặn ra được một câu: “Ông chủ Sở, anh cũng đừng buồn nữa!”

Những lời này chẳng chút nội dung, nói cũng như không nói. Sở Quỳnh Hoa không để ý đến y.

Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, cảm thấy ở phương diện này mình hẳn có thể coi như tiền bối của Sở Quỳnh Hoa, chuyện cũ không nỡ nhìn lại, nhưng ai bảo y tốt bụng như vậy, chịu tự vạch vết sẹo cũ để khai thông tư tưởng cho Sở Quỳnh Hoa. Dụng ý khi Thương Tế Nhụy nói chuyện cũ là thân phận chúng ta đều giống nhau, gặp chuyện như vậy, tôi còn rất ổn, anh làm sao liền nghĩ không thông chứ ? Nhưng câu chuyện của Sở Quỳnh Hoa là một vở Vương Lão Hổ cướp hôn, thân bất do kỷ, Thương Tế Nhụy chính là một vở Lỗ Tân Tốn lịch hiểm ký nhiệt liệt dâng trào, sự khác biệt trong đó quá lớn. Thương Tế Nhụy càng nói càng thống khoái, Sở Quỳnh Hoa càng nghe càng tự xót xa, dứt khoát nhắm mắt lại: “Cảm ơn ý tốt của Ông chủ Thương, tôi muốn tự mình ở yên một chút.” Dứt lời xoay người hướng vào trong ngủ. Thương Tế Nhụy coi như đã biết muốn dỗ một người vui vẻ khó khăn đến chừng nào rồi, nhưng y tại sao lại cứ nhất định phải dỗ Sở Quỳnh Hoa vui vẻ chứ, cho tới bây giờ chỉ có người khác dỗ dành y! Đứng lên phất phất vạt áo, đang định khép cửa vào đi ra, Sở Quỳnh Hoa bỗng nhiên rầu rầu nói: “Ông chủ Thương, cậu không nên cứu tôi…”

Thương Tế Nhụy sững sốt một chút, lòng nói nếu như gϊếŧ người không phải đền mạng tôi ngay bây giờ liền đánh chết anh.

Sở Quỳnh Hoa ở chỗ Cẩm sư phụ mấy ngày, Cẩm sư phụ cũng dần dần nhìn ra giữa Thương Tế Nhụy và anh ta là trong sạch. Sở Quỳnh Hoa cả ngày không nói một lời ngồi đó ngẩn người, mặt đầy sầu bi. Thương Tế Nhụy đối đãi với anh ta quả thực rất khách khí, khách khí xong rồi quay đầu liền đi ra ngoài tận tình chơi đùa, cùng mấy người bạn cũ ở Nam Kinh ăn ăn uống uống nghe tiểu khúc, trong lúc đó vẫn là đi lại gần gũi nhất với Lý Thiên Dao. Thương Tế Nhụy nhớ tới sự tương trợ lần đó ở hội quán lê viên, đối đãi với Lý Thiên Dao có thể nói là cầu gì được đó, ngay cả nhà anh ta cũng nhắm mắt tới thăm hỏi một lần, lần lượt tham quan tám đứa bé Thôi sư tỷ sinh hạ trong mười mấy năm nay, phát tiền mừng tuổi một lượt, ăn cơm trưa, chặn được vợ chồng đánh nhau một lần. Sau khi ăn xong Lý Thiên Dao dẫn Thương Tế Nhụy ra ngoài đi bộ, lắc đầu nói: “Ở nhà thật chẳng có gì thú vị, ngày ngày nhìn gương mặt già nua của mụ đàn bà xấu xí kia, thật khiến cho người ta phát chán! Tôi chuẩn bị đi Thượng Hải một lần, Lôi Song Hòa bọn họ tìm tôi cùng hát hí, cậu và tôi cùng đi đi!”

Thương Tế Nhụy vừa nghe liền lắc đầu, y không muốn nhìn nhất là cái nơi tô giới tràn ngập với những tòa nhà chọc trời như Thượng Hải, thật chẳng khác gì đi ra nước ngoài. Ví như y cũng không thích Thiên Tân lắm, nhưng người Thiên Tân dầu gì cũng là tay tổ về hí, người Thượng Hải còn không hiểu hí, nghe nhìn chẳng hiểu gì, chỉ reo hò bừa, đến nơi đó có gì thú vị! Lý Thiên Dao hiểu rất rõ tâm tư của y, nói: “Cậu chớ lắc đầu, vở hí mới kia của cậu vốn là nên diễn ở Thượng Hải, người Thượng Hải rất thời thượng, rất thích kiểu đó.” Thương Tế Nhụy cười ha ha: “Tôi chính là không thích giao thiệp cùng người ngoài nghề!” Lý Thiên Dao thần thần bí bí nói: “Vậy tôi nói một tin tức này, cậu nghe rồi nhất định muốn cùng đi với tôi, cậu có tin hay không? Tiết Liên Ông chủ Tiết Tết Nguyên Đán muốn hát Tống Giang đề thơ ở Thiên Thiềm, cậu không đi hả?” (Thiên Thiềm: rạp hát hí nổi tiếng ở Thượng Hải được xây dựng vào năm 1926, có 3 tầng khán đài, thiềm: con cóc)

Lý Thiên Dao liền nhìn thấy Thương Tế Nhụy giống như một bóng đèn điện, ở trong nháy mắt liền sáng lên.

Theo ý của Cẩm sư phụ, Thương Tế Nhụy nên trọ ở Nam Kinh tầm mười ngày nửa tháng, một mặt tranh thủ đi lại bồi dưỡng tình cảm với Lưu Hán Vân, một mặt làm lợi cho mình, để cho Cẩm sư phụ nắm ở trong tay khoe khoang một phen, lôi kéo nhân duyên. Nhưng Thương Tế Nhụy đã thay ông ta gặp không ít khách, ăn không ít bữa, ngày sau này còn dài, ép quá thường xuyên cũng không hay. Cẩm sư phụ gói đồ túi lớn túi nhỏ cho Thương Tế Nhụy lên đường, Sở Quỳnh Hoa cũng đi theo. Sở Quỳnh Hoa cũng không muốn ở nơi thương tâm này thêm một khắc nào nữa, ngày đêm giật mình, sợ oan gia kẻ thù sau khi sóng gió lắng xuống lại tới uy hϊếp. Cẩm sư phụ là một lão tú ông, hạng buôn người chuyên bán đào kép, đi theo ông ta sớm muộn gì cũng lại bị bán lần nữa, Thương Tế Nhụy đối đãi người mặc dù chưa thể nói là quan tâm chu đáo đến đâu, chân thành thì đúng là chân thành, tuyệt sẽ không phản bội bạn bè. Dọc đường đi Sở Quỳnh Hoa dán sát đi theo Thương Tế Nhụy. Gương mặt xinh đẹp kia trắng sáng trong trẻo trong trời đông, đôi mắt ngậm nước, thân hình lay lắt, chợt nhìn như thể Thương Tế Nhụy đang kéo một con diều mỹ nhân bay nhanh. Trên xe lửa khó tránh khỏi có chút chuyện va chạm, người có dụng tâm khác thường ngửi thấy vẻ nữ tính của vai đán trên người Sở Quỳnh Hoa, thế nào cũng phải đi đi lại lại qua đó, quay đầu nhìn anh ta mấy lần. Sở Quỳnh Hoa đã bị thứ đàn ông này dọa sợ, mặt đầy khuất nhục nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này Thương Tế Nhụy liền sẽ thô lỗ lớn tiếng đấm rầm một cái vào cái bàn vuông nhỏ trước mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn cái bà nội ngươi! Tiểu gia bực mình rồi đấy!” Đối phương nghe y khẩu âm phương Bắc, ngang ngược không lý lẽ, phỏng đoán đây chắc chắn là thiếu gia địa chủ bao đào kép tới phía Nam tránh rét. Lý Thiên Dao lắc đầu cười. Thương Tế Nhụy kéo khăn quàng của Sở Quỳnh Hoa lên, che kín nửa gương mặt của anh ta. Mùa đông này, Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài đều đang gánh vác trách nhiệm của sứ giả vệ hoa.

Ba người tới Thượng Hải, bao ba căn phòng ở khách sạn Hoà Bình. Sở Quỳnh Hoa cả ngày ngồi trơ ngẩn người, Thương Tế Nhụy khuyên một lần hai lần thấy anh không nghe lọt, dứt khoát chẳng để ý tới anh ta nữa. Thương Tế Nhụy lần này tới Thượng Hải cũng là bí mật, bởi vì y ở Thượng Hải cũng có rất nhiều bạn bè cùng người hâm mộ hí, ăn uống xã giao sợ rằng không chịu nổi. Y bây giờ đối với Thượng Hải vẫn chưa thể nói là thích, nhưng một khi nghĩ tới đây là quê hương của Trình Phượng Đài, là nơi Trình Phượng Đài sinh sống từ nhỏ, Thượng Hải ở trong lòng y liền có một ý nghĩa đặc biệt. Thương Tế Nhụy tâm tư thô kệch, chút ý nghĩa đặc biệt này nhạt như mây khói, thoáng qua rồi biến mất, y còn nhớ lời Trình Phượng Đài nói muốn dẫn y đi Đại Thế Giới chơi. Mấy ngày chờ Tiết Liên mở hí đó, Lý Thiên Dao từ bên bờ sông Tần Hoài chuyển chiến tới đường bốn làn xe chạy, vẫn cứ lưu luyến quên đường về ở chốn yên hoa. Thương Tế Nhụy nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bị anh ta kéo đi hoa thiên tửu địa chơi cùng, thật ra thì chỉ là cởi giày nằm trên sạp một chút, vừa ăn đồ nhắm, vừa nghe cô nương đánh đàn hát khúc. Lý Thiên Dao cười nhạo Thương Tế Nhụy là học giả khúc nghệ trong kỹ viện, Thương Tế Nhụy lại cảm thấy rất vinh quang, một trong những sở thích của y chính là đào ra những âm thanh dễ nghe ở trong những người nghiệp dư trên đường, đồng thời còn sắp hạng trình độ khúc nghệ của từng kỹ viện y từng đi dạo, tỳ bà hay nhất vẫn là Tiểu Ngọc Đào, hát hay thì nhiều lắm. Lý Thiên Dao nghe rất không phục, buông cần thuốc phiện xuống xỏ giày vào, nói: “Đi, mang cậu đi nghe người giỏi nhất, cho cậu mở mang tầm mắt ở bến Thượng Hải! Hồi sau về kể cho Đỗ Thất công tử phát thèm!”

Lý Thiên Dao dẫn Thương Tế Nhụy đến nơi nổi tiếng nhất Thượng Hải – Thư Ngụ. Thư Ngụ là một biệt thự nhỏ kiểu Tây nằm sâu trong ngõ, sơn màu lam nhạt, thực tế là kỹ sở cao cấp. Lúc này vừa mới lên đèn, bầu trời lất phất mấy bông tuyết lạnh như băng. Lý Thiên Dao tiến lên liền gõ cửa, Thương Tế Nhụy cảm thấy xấu hổ, đứng ở dưới nấc thang nhìn chằm chằm một cây mai vàng, giữ một khoảng cách rất xa với Lý Thiên Dao. Cửa không lâu sau liền mở, thị nữ dẫn ra một cô nương, thị nữ vừa buộc dây giày cho cô, vừa che ô cho cô, miệng đầy ân cần. Cô nương kia cắt kiểu tóc ngắn ngang tai của học sinh, mang mạng sa che mặt, hai tay để vào trong túi áo khoác, khom lưng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Cô nhìn qua giống như một bệnh nhân lao phổi, Lý Thiên Dao không khỏi lui ra nửa bước. Cô nương kia nhận lấy cây ô, thờ ơ quan sát Lý Thiên Dao một chút, Lý Thiên Dao cũng quan sát cô một lượt, ánh mắt cô nương sáng lạ thường, không phải là dáng vẻ bệnh tật.

Lý Thiên Dao dẫn Thương Tế Nhụy vào phòng, nhỏ giọng nói ở bên tai Thương Tế Nhụy: “Cậu thấy Thượng Hải thời thượng đến mức nào chưa, ngay cả cô nương cũng tới chơi cô nương.” Thương Tế Nhụy nhìn anh ta, cười nói: “Anh biết người ta tới để làm chuyện này chắc?” Lý Thiên Dao chép miệng: “Này! Mắt nhìn người của tôi cậu còn không tin sao! Có làm chuyện này hay không, tôi mắt đối mắt một cái là biết.” Thương Tế Nhụy không đủ kiên nhẫn nghe anh ta nói chuyện vớ vẩn: “Nói bậy nói bạ!” Lý Thiên Dao quay đầu cười nói với thị nữ: “Hôm nay tới vội vàng, không biết Nguyệt Lai có rảnh hay không? Tôi mang bạn tới nghe cô hát một khúc, không ăn cơm, ngồi một chút liền đi, bảo Nguyệt Lai tuỳ tiện chiêu đãi chúng tôi một ly trà là được.”

Lúc này, trên lầu một người đẹp kỳ bào thong thả bước xuống, cười khanh khách nói: “Ông chủ Lý quá khứ cũng không phải là người khách khí như vậy, năm vừa rồi ít tới, xa cách với Nguyệt Lai rồi!” Một mặt dặn dò chuẩn bị thức ăn, một mặt dẫn bọn họ vào phòng khách nhỏ. Nếu như không rõ chân tướng, nhìn không bài trí bên trong phòng ốc thế này, thật đúng là không nhìn ra là làm sinh kế gì! Trong phòng khách trang trí rất nhiều sách cùng dụng cụ thủy tinh, tranh sơn dầu, trong bình hoa cắm một vài bó hoa giả bằng vải nhạt màu, nhã nhặn cực kỳ. Thương Tế Nhụy bó tay bó chân ngồi, nghe Lý Thiên Dao cùng Ngô Nguyệt Lai nói chuyện phiếm nói chuyện cũ, ríu ra ríu rít tiếng địa phương Giang Nam, qua thời gian uống một ly trà mới vào chủ đề chính. Ngô Nguyệt Lai vô cùng hào sảng, lúc này chỉnh chỉnh áo khoác vai đứng lên, nói: “Tôi nhìn ra được, vị bằng hữu này của ông chủ Lý là một tay tổ, tôi sẽ hát một đoạn Tử thoa ký cho ngài nghe chút nhé.” (tử thoa: trâm cài tóc màu tím)

Ngô Nguyệt Lai còn chưa mở miệng, bày một dáng vẻ như lên sân khấu, Thương Tế Nhụy nhìn thấy ánh mắt cô, cũng biết cô nương này thực sự có công phu, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô hát xong, Ngô Nguyệt Lai nhún gối cười nói: “Biểu diễn vụng về, xin tiên sinh đừng cười nhạo.” Thương Tế Nhụy lúc này giống như vừa dốc sức uống rượu ngon, trong cổ họng phát ra một tiếng than thở thoải mái, vươn đầu ngón tay ra chỉ chỉ Nguyệt Lai, lời ở bên miệng nhưng lại nói không ra. Lý Thiên Dao cũng cuống cuồng thay y, đè tay y xuống nói đi nói lại: “Cậu muốn nói gì thì nói, nghiến răng nghiến lợi thế này, là muốn ăn thịt người sao?”

Thương Tế Nhụy nói: “Sư phụ cô là Diêu Hi Phù!”

Ngô Nguyệt Lai ngẩn người: “Ái chà! Ngài ngay cả chuyện này cũng có thể nghe ra được?”

Thương Tế Nhụy cười chắp tay với Nguyệt Lai: “Nói như vậy, ngài chính là sư tỷ của tôi rồi!”

Ngô Nguyệt Lai nhìn Lý Thiên Dao một cái, do dự cười nói với Thương Tế Nhụy: “Tôi đã nhiều năm không liên lạc với Diêu sư phụ rồi, ngài thứ cho tôi kiến thức nông cạn.”

Lý Thiên Dao ở bên cạnh trực vỗ bắp đùi: “Này, y mà cô cũng không biết? Thương Tế Nhụy Ông chủ Thương đấy!”

Ngô Nguyệt Lai phát ra một tiếng kêu kinh ngạc thật lớn.

Lần này, ngồi một lúc thành ngồi lâu, hai người ở Thư Ngụ đến tận đêm khuya, Thương Tế Nhụy vốn đã nói trước với Lý Thiên Dao, tới Thượng Hải một câu cũng không hát, ai còn khuyến khích y khai giọng, y liền cùng người đó trở mặt. Vào lúc này đang hát ghép cùng Nguyệt Lai sư tỷ, hát đối mấy đoạn hát nổi tiếng năm đó của Diêu sư phụ, nói đến tình cảnh học hí trong quá khứ, lại cùng nhau cười to. Ngô Nguyệt Lai là cao thủ tuyệt đỉnh trong trường xã giao, cho dù là nhóc con da mặt non như Thương Tế Nhụy, đến chỗ cô cũng như mới gặp mà như đã quen từ lâu, ký tên trên sổ ký âm của cô, đồng ý tặng cô đĩa hát. Nếu không phải Lý Thiên Dao ngắt quãng xin cáo từ, hai người thật sự sẽ còn nói chuyện rất dài rất lâu.

Ra khỏi cửa lớn Thư Ngụ của Nguyệt Lai, Thương Tế Nhụy cùng Lý Thiên Dao lên đường về nhà. Thương Tế Nhụy bồi bạn đi dạo kỹ viện khắp các nơi, lần đầu cảm thấy cô nương cũng thú vị, nói với Lý Thiên Dao: “Thật là kỳ quái, bất tri bất giác đã trễ đến thế này, tôi hôm nay nói nhiều như vậy, như thể đã quen biết Ngô Nguyệt Lai từ rất lâu rồi.”

Lý Thiên Dao cười nói: “Còn không phải vậy sao! Cậu thấy cô làm sinh kế đó, thật ra thì rất ít giữ người qua đêm. Nói chuyện một hồi là có thể cầm tù lòng người, đây là bản lãnh lớn đến thế nào chứ!”

Thương Tế Nhụy sâu sắc đồng ý, gật gật đầu, trong lòng khâm phục: “Tôi vốn còn muốn mời cô ấy đến Thủy Vân lâu! Bây giờ nhìn lại, bản lãnh này của cô mới là lợi hại thật sự, so với hát hí mạnh hơn nhiều!”

Qua tầm ba bốn ngày như vậy, thị nữ Thư Ngụ của Nguyệt Lai đưa cho Thương Tế Nhụy một tấm vé xem hí. Đêm đó trong lúc nói chuyện Thương Tế Nhụy nói đến Thượng Hải là để xem hí của Tiết Liên, Ngô Nguyệt Lai nhớ kỹ như vậy, thật sự đem vé xem hí đến cho y, còn là vé phòng bao, hẹn trước cùng Thương Tế Nhụy phẩm hí. Chuyến đi này, Lý Thiên Dao bội phục nhất vẫn là duyên đàn bà của Thương Tế Nhụy, hắng giọng, nói: “Tôi mặc dù không tán thành cậu đong đưa với người khác sau lưng Trình Nhị gia, nhưng ai bảo tôi với Ông chủ Thương cậu thân thiết hơn, tất nhiên phải thiên về phía cậu, bao che cho cậu. Huống chi Trình Nhị gia bản thân cũng có thái thái, cậu có chút qua lại cùng cô nương, chắc hẳn hắn sẽ tha thứ.”

Thương Tế Nhụy ngượng đỏ mặt: “Nói năng vớ vẩn cái gì!”

Lý Thiên Dao thấy y chẳng có chút kinh nghiệm gì với cô nương, vì vậy dùng bả vai đυ.ng y một cái, tốt bụng chỉ điểm: “Tôi muốn nghỉ ngơi hai tháng ở Thượng Hải, xem Tiết Liên nhiều ta đều có thể xem, lần này không đi nữa. Cậu đến hôm đó trước đến Thư Ngụ đón Nguyệt Lai, sau cùng nhau đến rạp hát, ha?”

Thương Tế Nhụy cao giọng nói: “Tôi còn lâu mới đi!”

Thương Tế Nhụy nói không đi liền không đi, ngày khai hí hôm đó, vẫn là gặp Ngô Nguyệt Lai ở rạp hát. Ngô Nguyệt Lai một bộ kỳ bào gấm dệt, bên ngoài khoác áo choàng dài lông chồn, đeo trang sức đá quý đồng bộ. Cô ở trong Thư Ngụ thanh nhã tươi tắn như một cây hoa ngọc trâm, bây giờ lại là một đoá mẫu đơn đỏ nở rộ. Lần này gặp nhau, Thương Tế Nhụy lại cảm thấy cô rất xa lạ, ngay cả biểu cảm thái độ cũng trở nên rất khác, cần phải làm quen lại từ đầu.

Hai người ở trong phòng bao nói chuyện phiếm chốc lát, đến khi Tiết Liên ra sân, Ngô Nguyệt Lai tự động im lặng. Vở《 Tống Giang đề thơ 》 này của Tiết Liên sở dĩ khiến cho Thương Tế Nhụy để tâm đến như vậy, đương nhiên là có chỗ bất phàm của hắn. Kỹ năng hát, đọc, múa, đánh của Tiết Liên thì không cần phải nói, phàm là nghe lọt tai Thương Tế Nhụy, vậy tuyệt đối không thể kém được. Chỗ hiếm lạ của Tiết Liên là ở chỗ hắn có thể vừa hát hí, vừa có thể mực đầm đìa, viết bài thơ kia của Tống Giang lên tấm màn trắng trên tường, tay cùng miệng đồng bộ thành một, chữ cùng hí nước chảy mây trôi, biểu hiện ra cảm xúc sục sôi khi ở vào tình cảnh đó của Tống Giang. Chữ viết kia cũng rất khá, có căn cơ bút mực mấy thập niên, nhìn hắn bút đi như long xà, thật là một sự hưởng thụ song trùng, tràn ngập tiêu sái cùng thống khoái!

Con đường hí này của Thương Tế Nhụy, giọng Nam điệu Bắc đều có thể học được ba phần, duy chỉ có bản lãnh này của Tiết Liên là khiến cho y không theo kịp. Vì vậy đợi đến khi Tiết Liên hạ màn cảm ơn, Thương Tế Nhụy lại quên mất bản thân, y quên mình là ông chủ Thương, đứng lên dồn khí lực hô một tiếng hay, y nếu như nghiêm túc cất cao giọng, thật chẳng khác gì Trương Phi mạnh mẽ vậy, “Đầu cầu Đương Dương một tiếng rống, gầm gãy nhịp cầu nước đảo dòng”. Rạp hát ở Thượng Hải tổng thể tương đối văn minh yên tĩnh, không thể sục sôi giống Bắc Bình, Thiên Tân, toàn bộ rạp hát bị một tiếng này của y làm cho kinh động, giỏi lắm, còn tưởng rằng sấm ở trên trời đánh vỡ trần nhà. Tiết Liên ở trên sân khấu cũng bị doạ hết hồn, mờ mịt nhìn quanh xuống dưới sân khấu. Ngô Nguyệt Lai ngồi thẳng người, rất buồn cười nhìn Thương Tế Nhụy một cái, lòng nói một ông chủ lớn như vậy, thế nào lại học đám người mê hí ồn ào vậy chứ ? Thế này cũng thật quá thiếu trang trọng!

Mấy ngọn đèn ở chỗ ngồi chiếu khán giả rõ ràng, tầng dưới bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu kinh ngạc: “Ông chủ Thương? !” Là Thịnh Tử Vân, cậu ta trở về nhà ở Thượng Hải để ăn Tết.

Thương Tế Nhụy bị Thịnh Tử Vân vạch trần thân phận, đang muốn lui về phía sau, mấy phóng viên tại đó còn lanh lợi hơn khỉ, vừa nghe kêu Ông chủ Thương, lập tức liền biết, nào có thể bỏ qua tin tức như vậy, rối rít quay đầu hướng về phía Thương Tế Nhụy, click click loang loáng ánh đèn. Ngô Nguyệt Lai trầm tĩnh kéo kéo tay áo Thương Tế Nhụy: “Mau đi thôi, một chốc bọn họ hẳn sẽ đuổi theo!” Cô dẫn Thương Tế Nhụy đi, hai người chẳng khác gì tránh ma, một đường chạy vội tới phòng hóa trang của đám đào kép, chỗ đó luôn là người không phận sự miễn vào, tương đối an toàn. Đám đào kép trong phòng hóa trang rất nhiều người đều là chỗ quen biết cũ với Thương Tế Nhụy, càng nhiều người biết Ngô Nguyệt Lai hơn, gặp mặt vô cùng bất ngờ, một đám người thân thiết nhiệt tình vây quanh hai người trò chuyện mấy câu, Tiết Liên liền trở lại.

Thương Tế Nhụy đối mặt Tiết Liên cảm thấy rất chột dạ, đều là người mãi nghệ, đều biết việc cướp ánh đèn sân khấu thất đức đến mức nào, tổn hại giao tình đến mức nào. Tối nay khỏi cần biết Tiết Liên dốc sức hát biết bao nhiêu, hiếm lạ đến mức nào, Thương Tế Nhụy giấu đầu hở đuôi bộc lộ thân phận như vậy, ngày mai tin tức toàn Thượng Hải đều sẽ chỉ viết về y, chẳng có chút gì về Tiết Liên. Bởi vì Thương Tế Nhụy tán thưởng tài năng của Tiết Liên, cho nên cũng không muốn Tiết Liên chán ghét y, đứng ở trước mặt Tiết Liên lắp bắp, nặn ra một dáng vẻ cười mỉm thuần lương, cực kỳ ngoan ngoãn.

Tiết Liên ngược lại hàm dưỡng rất tốt, hai tay ôm lấy cánh tay Thương Tế Nhụy, lắc lắc cả người y, cười nói: “Hây dà Ông chủ Thương của tôi à, cậu tới Thượng Hải làm sao không nói với chúng tôi một tiếng chứ ? Còn phải cho tôi một sự ngạc nhiên vậy sao?”

Thương Tế Nhụy ấp úng giải thích mấy câu, cũng không ai nghe rõ đứa nhỏ này thầm thì trong miệng cái gì, Tiết Liên cũng không quan tâm, nói: “Không phải tôi bới móc lễ nghi của Ông chủ Thương, ngài trốn tránh như vậy cũng không thích hợp lắm, như thể ông chủ ngài đây có gì không thể để người ta biết vậy, những phóng viên kia há chẳng phải càng tung tin vịt sao? Cho dù ngài không quan tâm, đối với vị tiểu thư này cũng là rất thất lễ.” Hắn nắm chặt lấy tay Thương Tế Nhụy, sải bước liền đi ra ngoài: “Tôi mới vừa rồi cùng khán giả chào hỏi, liền nói Ông chủ Thương là đặc biệt tụng Tiết mỗ tôi mà đến, ngài và tất cả mọi người gặp mặt một chút trò chuyện một chút, thoải mái hào sảng, tốt biết bao!”

Tiết Liên rốt cuộc vẫn là ăn hơn Thương Tế Nhụy mấy năm cơm trắng, từ lúc Thương Tế Nhụy kinh sợ liếc một cái liền nghiêng đầu chạy, hắn trong nháy mắt liền nghĩ xong đối sách, không thể để cho tiểu tử này cướp trắng sự chú ý của mọi người. Chẳng những như vậy, còn phải tương kế tựu kế, để cho Thương Tế Nhụy nâng kiệu cho hắn! Thương Tế Nhụy bị hắn dắt đi, trong lòng cũng buồn bực, không phải chỉ là mấy phóng viên thôi sao, y đánh cũng dám đánh, còn đến nỗi phải trốn? Đều là Ngô Nguyệt Lai chưa thấy qua cảnh đời, khiến cho y cũng căng thẳng theo.

Thương Tế Nhụy lên sân khấu, ôn hòa chào hỏi khán giả, để cho phóng viên chụp hình, bởi vì cảm thấy tối nay có lỗi với Tiết Liên, vì vậy làm theo yêu cầu hát chay một đoạn hí trợ hứng. Tiết Liên tận dụng hết mức, cả sinh cả đán đều bảo Thương Tế Nhụy diễn đủ, kiếm đủ mặt mũi. Chờ đến lúc xuống sân khấu, Ngô Nguyệt Lai đã đi rồi, ngược lại là Thịnh Tử Vân vẫn si tâm đợi chờ, một đường tiễn y về đến khách sạn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thiên Dao cho là Thương Tế Nhụy đêm qua tám phần mười là trọ ở bên ngoài, ai ngờ sáng sớm sáu rưỡi, căn phòng cách vách y y nha nha luyện giọng. Lý Thiên Dao quyết định chờ lát nữa phải đùa giỡn Thương Tế Nhụy một chút, bọn họ ở trong phòng mình ăn điểm tâm, kèm theo phần cơm còn có một tờ báo của ngày hôm đó. Ngày hôm qua Thương Tế Nhụy ở trên sân khấu chụp nhiều ảnh như vậy, kết quả đăng lên báo lại là tấm ảnh Ngô Nguyệt Lai rúc vào bên người y lôi tay áo y, hai người tâm hoảng ý loạn, nhìn liền biết là có chuyện! Lý Thiên Dao đọc hết tin tức một lượt, sau đó gấp báo lại, thở dài. Anh ta một người ngoài không dính líu gì đến câu chuyện cũng đều cảm thấy rầu rĩ thay Thương Tế Nhụy.

Lý Thiên Dao không nói với Thương Tế Nhụy chuyện trên báo, không tới nửa ngày, Thương Tế Nhụy tự mình liền biết rồi. Thằng bé bán báo trên đường ầm ĩ rao gì mà “Thương Tế Nhụy đến Thượng Hải thăm Tiết Liên, thực tế tư hội Ngô Nguyệt Lai” nói Thương Tế Nhụy thành thấy sắc quên bạn. Thương Tế Nhụy dùng khăn quàng che lại miệng mũi, đi lên đoạt lấy báo lật một cái, thấy tấm ảnh mình trông như kẻ gian kia, giận đến lăn lộn trong lòng, lại nhìn nhân vật thời gian địa điểm trên báo viết mặc dù là thật, những thứ khác hoàn toàn là viết vớ viết vẩn, làm sao một bài tin tức lại còn có thể viết ra hoạt động trong lòng của nam nữ nhân vật chính? Y lại bị phóng viên đùa bỡn! Thằng bé bán báo kia vẫn vẫy tay, hô to kêu to chiêu mối làm ăn, Thương Tế Nhụy cả giận nói: “Không được phép rao nữa! Đều là đang nói bậy!” Đập tờ báo vào trong tay thằng bé bán báo một cái, xoay người rời đi. Thằng bé bán báo đuổi theo y mấy bước, dùng tiếng Thượng Hải mắng to về phía y: “Ngươi người này bị điên à! Đọc không mua! Đồ nhà quê!”

Lý Thiên Dao vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mang Thương Tế Nhụy trở về Bắc Bình tránh xì căng đan, nhưng đám đồng nghiệp biết được Thương Tế Nhụy tới Thượng Hải, cũng rất nhiệt tình đặt bữa liên lạc khoản đãi y. Ông chủ công ty đĩa hát cũng đích thân tìm tới, muốn cùng Thương Tế Nhụy bàn một chút về việc hợp tác. Thương Tế Nhụy cho là hiện tại lúc này trở về Bắc Bình, liền có vẻ như chột dạ, một xì căng đan thật không đáng làm y chột dạ, cho nên cực kỳ ung dung không vội vã cùng bạn bè hí giới ăn cơm tụ họp nói chuyện làm ăn, chỉ là thẹn với Ngô Nguyệt Lai, chuyện vốn không có, đón gió bắt bóng nói y như thật, ắt hẳn có chút làm dơ danh tiếng của Ngô Nguyệt Lai. Y nói ra nỗi áy náy này cho Lý Thiên Dao nghe, Lý Thiên Dao nhìn y ngu thành cái dạng này, không nhịn được xoa đầu Thương Tế Nhụy như xoa lông chó, cười nói: “Thì ra ngài thực sự không biết bản thân mình là nghệ nhân lớn đến chừng nào! Có xì căng đan với cậu như vậy thổi phồng giá trị con người lên biết bao! Tin vịt nói chính là Ông chủ Thương ngài khuất phục dưới gấu váy Ngô Nguyệt Lai. Ngô Nguyệt Lai chỉ mong tranh thủ thời cơ, để cho phóng viên đăng thêm mấy bài nữa ấy chứ! Ngài ngược lại tự suy nghĩ cho mình một chút, tự dưng gánh một cái hư danh, còn là cùng nữ tử phong trần, ngài có chịu nổi cục tức này hay không?” Lý Thiên Dao nói lời ra khỏi miệng, bỗng nhiên bị dẫn dắt nảy ra sáng kiến, mắt thấy dọc chuyến đi này Thương Tế Nhụy bị người ta lây hào quang vô số, anh ta ngược lại trông nom núi châu báu tay không mà về, vậy thì không được! Phải nghĩ cách để Thương Tế Nhụy cùng anh ta hợp tác mấy vở hí mới phải, mượn danh tiếng của Thương Tế Nhụy, vé bán nhất định không kém được!

Thương Tế Nhụy lưu lại ở Thượng Hải mấy ngày nay, người vui mừng nhất vẫn là Thịnh Tử Vân. Thịnh Tử Vân hỏi nhà mượn xe hơi nhỏ, ngày ngày đưa đón Thương Tế Nhụy du ngoạn khắp nơi, như thể một người hầu nhỏ. Bây giờ, bên người Thương Tế Nhụy không có giám đốc, không có đào kép, không có Tiểu Lai, cũng không có Trình Phượng Đài, chỉ có cậu ta bá chiếm cả ngày, cho tới bây giờ chưa từng thanh tĩnh như vậy! Cậu ngồi sát Thương Tế Nhụy, nói đông nói tây cho Thương Tế Nhụy nghe, theo chủ ý của mình mang Thương Tế Nhụy vào quán ăn, trong lòng khỏi nói sung sướиɠ biết bao nhiêu! Nhưng mà cuộc sống tốt đẹp như vậy không kéo dài nổi tới giữa tháng Giêng, liền bị Trình Phượng Đài quấy nhiễu triệt để!