Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Phong Bụi

Bên sông Tần Hoài Nam Kinh, vào lúc giao thừa, nhà khác làm buôn bán cần đóng tiệm thì đóng tiệm, cần đóng rương thì đóng rương, chỉ có khu vực này vẫn cứ sôi động, so với những ngày thường còn náo nhiệt hơn mấy phần. Tới Yến Kiều Nam, trong một gian lầu các, đèn đốt nhập nhèm, nước sông phản chiếu ánh đỏ của đèn l*иg, lại phản chiếu ánh đỏ vào trong phòng, thì nhìn trong phòng lấp lánh tựa như nước thủy tinh, bên ngoài trên sông có người đang hát bình đàn (1), thanh âm chập chờn theo ánh nước, trong ồn ào có tĩnh lặng, thích hợp cực kỳ.

(1) Bình đàn: một hình thức nghệ thuật của Tô Châu, vừa kể chuyện vừa đàn.

Thương Tế Nhụy cùng Lý Thiên Dao cũng nằm sóng vai trên giường La Hán. Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm ánh nước dập dờn, nhìn thật lâu, người giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi giạt, nhưng mà chiếc thuyền nhỏ này cũng là chở không nổi bao nỗi sầu. Từ Bắc Bình đến Nam Kinh, dọc đường đi y đều rất rầu rĩ, vốn tưởng rằng đi xa một chuyến, ăn ăn uống uống là có thể khuây khoả, trên thực tế còn không bằng ở bên cạnh Trình Phượng Đài, nghe hắn càm ràm lải nhải nói chút chuyện. Không cần người phê bình, Thương Tế Nhụy cũng biết bản thân ngây thơ cực kỳ, mỗi lần gặp phải thất bại chân chính, y thế nào cũng phải u uất rất lâu mới có thể quên được, y quá dễ dàng lo âu. Nhưng Đỗ Thất nói đây chính là đặc thù của nghệ thuật gia cao cấp, nhạy cảm, yếu ớt, dễ bị thương tổn, trong bụng chứa tâm can làm từ thủy tinh, mặc dù ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, vấp ngã một cái cũng liền vỡ toang. Đỗ Thất mang mấy ví dụ từ cổ chí kim, trong và ngoài nước kể cho y nghe, có người tự sát, có người nổi điên, có người cắt lỗ tai. Nghe đến mức Thương Tế Nhụy sờ sờ lỗ tai mình, trong lòng cảm thấy khϊếp sợ phát hoảng. Ở trong ngành lê viên, đào kép cao cấp thường thường cũng không có kết quả tốt. Cõi đời này hết thảy thiên tài đều là có cùng một kết cục. Thương Tế Nhụy tin chắc bản thân là một thiên tài.

Thương Tế Nhụy ngẩn người không vui vẻ. Lý Thiên Dao dọc đường đi giống như một nghệ nhân tấu nói kể chuyện, tung hứng, chọc cười, hát, chọc Thương Tế Nhụy cười, dù sao cũng là tấu nói đơn đọc, chọc mãi cũng mệt, bây giờ muốn nghỉ một chút, ở bên kia bắt tay kỹ nữ, dây dưa nói: “Chị gái tốt, cho tôi một mồi thuốc hút nào.”

Cô kỹ nữ cười nói: “Muốn hút thuốc thì tìm tiệm thuốc, chỗ chúng tôi không có.”

Lý Thiên Dao vừa cầu xin vừa đè cô kỹ nữ ra cù, cô kỹ nữ chịu thua, mở khóa một cái hộp ngầm, bưng ra mười tám loại vũ khí dùng để hút thuốc phiện, thủ pháp thành thạo đốt cho Lý Thiên Dao một mồi. Lý Thiên Dao giải được cơn nghiện, tinh thần sảng khoái, lại lần nữa chỉnh đốn cờ trống chọc Thương Tế Nhụy cười, nháy mắt với cô kỹ nữ, đưa cần hút thuốc đến. Cô kỹ nữ lập tức mềm mại không xương tựa sát vào người Thương Tế Nhụy, nhét cần hút vào miệng Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy đang ngẩn người, bất thình lình trong miệng bị một cái gậy quấy đảo, bị dọa giật mình.

Lý Thiên Dao cười nói: “Đồ chơi này giải sầu còn tốt hơn cả rượu. Cậu thử một chút, hút mấy ngụm, bảo đảm chuyện phiền lòng gì cũng không nghĩ nữa, lập tức lên tiên.”

Cô kỹ nữ nửa người đều quấn lấy, vặn eo làm dáng, nhất định đòi Thương Tế Nhụy phải hút ra một ngụm, cộng thêm Lý Thiên Dao ở bên cạnh ân cần khuyên dụ, Thương Tế Nhụy nằm đã mơ màng rồi, cũng thật sự cực kỳ buồn bực, lại thật sự ngậm lấy hút một ngụm thuốc, sau một ngụm lại một ngụm nữa. Lý Thiên Dao phá giới cho chàng Thương, cùng cô kỹ nữ nhìn nhau cười cười, có cái loại vui vẻ tinh nghịch khi kéo người vào nhóm. Nhưng mà Thương Tế Nhụy hút gần nửa ống thuốc, chợt buông tay, ném cần thuốc cho Lý Thiên Dao: “Không cảm giác, sặc chết tôi rồi!” Quay đầu phát hiện cô kỹ nữ một tay đặt ở trên đũng quần mình chầm chậm xoa, liền đầy vẻ chê bai dùng hai ngón tay nắm tay kỹ nữ, xách cô ra, nằm đó tiếp tục rầu rĩ một mình.

Lý Thiên Dao lắc đầu than thở: “Tôi coi như là hiểu cậu tại sao cứ mãi nghĩ không thông như vậy rồi. Cậu nói xem cậu không thích hút thuốc phiện, không thích đánh bạc, không thích chơi gái, cậu thích cái gì chứ, cậu chỉ thích hát hí. Hí xảy ra chuyện rắc rối, liền không phải như trời sập rồi sao?” Vừa nói liền ôm chầm cô kỹ nữ hôn môi, nói: “Người ấy à, nên phân trái tim thành nhiều phần, cái nào cũng yêu một chút. Chẳng may có cái nào sụp, còn có cái khác để mà sống.”

Thương Tế Nhụy nghe vậy lắc lắc đầu: “Ăn uống chơi gái đánh bạc đều thử cả rồi, tôi chính là không thích được gì khác.” Vừa nói như vậy, trong đầu thoáng qua bóng dáng Trình Phượng Đài, có điều y dĩ nhiên sẽ không nói điều này ra miệng, suy nghĩ một chút nói: “Ờ, tôi cũng rất thích ăn.”

Lý Thiên Dao bật người dậy: “Có cái thích thì dễ làm rồi!” Vừa nói khoác y phục lên muốn dẫn Thương Tế Nhụy đi ăn đồ ngon, Thương Tế Nhụy nghe đến ăn, trong lòng cũng có ba phần hứng thú. Lại nghĩ đến đám đào kép vì bảo dưỡng giọng, phần lớn có khuynh hướng thích ẩm thực Hoài Dương (2), tinh xảo quá mức, mùi vị không đủ, ở nơi này trên địa giới miền nam, nhất định là ăn thức ăn miền nam không thể nghi ngờ. Thương Tế Nhụy lại là đàn ông con trai Sơn Đông ăn thịt miếng to, nào ăn quen những thứ cá tôm rau dưa chế biến tinh xảo kia, không kiềm được oán trách nói: “Nơi này chẳng có gì ăn được.” Lý Thiên Dao vừa đi vừa nói: “Chúng ta lên thuyền hoa ăn thịt dê nướng, thịt dê có thích không? Trong thuyền bốn bề thông gió, đỡ khói xông lửa đốt, còn có thể ngắm đèn—— cậu mặc nhiều một chút, ban đêm trên mặt sông lạnh lắm!” Lý Thiên Dao liệt kê những món muốn ăn một lần cho tú bà, nắm tay Thương Tế Nhụy đi xuống. Vì để cho cô nương cùng khách lên thuyền thuận lợi, khỏi bị mưa gió, dưới hương lầu đặc biệt dùng gạch xanh xây ra một gian bến tàu bên trong phòng gọi là cửa nước, cách bên ngoài cửa nước một bước chính là mạn thuyền, ngược lại cũng rất chu đáo, tỉ mỉ. Lý Thiên Dao bỗng nhiên nói: “Ông chủ Thương chờ tôi một chút, tôi đi gọi cho sư tỷ của cậu cuộc điện thoại.” Lý Thiên Dao đi, Thương Tế Nhụy đứng ở cửa nước đợi, giống như đợi ở trong một phòng giam nho nhỏ. Bởi vì bốn vách trống trơn, cho nên đặc biệt có thể nhận được âm thanh, nghe Lý Thiên Dao ở đó gọi điện thoại, đầy vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, nói: “Cô đàng hoàng ở nhà bón sữa chăm con cho tôi, ít hỏi nơi đàn ông đi thôi! … Hây! Ném con đi? Con là một mình tôi nuôi hay sao? Không có phần của cô hay sao? Cô không đau lòng thì cô ném đi, ném hết cả mấy đứa lớn kia đi! Cô mang thai mười tháng không dễ dàng, tôi còn không dễ dàng sao? … Tôi sung sướиɠ chứ! Đang ở cùng Thương tiểu sư đệ của cô! Còn có ai á? Thương Tế Nhụy ấy! … Tôi ngủ y làm gì! Tôi mang y tới ngủ đàn bà! Đi dạo kỹ viện chứ gì nữa! … Thích tin hay không thì tùy!” Nói tới chỗ này, Lý Thiên Dao trầm mặc xuống, đoán chừng là đầu bên kia điện thoại mắng rất thảm, anh ta không có lực đáp lại, không thể làm gì khác hơn là hô: “Ông chủ Thương! Ông chủ Thương! Mau tới nói với sư tỷ của cậu hai câu!” Thương Tế Nhụy rất vội vã chạy lên lầu, hướng về phía ống nghe gọi một tiếng Thôi tỷ tỷ, những thứ khác một câu cũng chưa kịp nói, Lý Thiên Dao liền mắng vào trong điện thoại: “Ít con mẹ nó nói nhảm đi! Hối hận có ngày hôm nay, thì không nên đấu với tôi từ lâu rồi! Ôm con suy nghĩ đi!” Dứt lời liền quẳng điện thoại đi, thần sắc trên mặt vô cùng sung sướиɠ, lúc ăn cơm khẩu vị cũng đặc biệt tốt, một mình ăn hết nửa cân thịt dê, uống nửa cân rượu cất mùa đông. (cân: bằng 0.5kg)

(2) Ẩm thực Hoài Dương là một trong bốn phái ẩm thực truyền thống lớn của Trung Quốc. Nó bắt nguồn từ phong cách nấu ăn bản địa của khu vực xung quanh hạ lưu sông Hoài và sông Dương Tử và tập trung vào các thành phố Hoài An, Dương Châu và Trấn Giang ở tỉnh Giang Tô.

Câu chuyện về Lý Thiên Dao cùng vị Thôi sư tỷ này của Thương Tế Nhụy, người bình thường nghe kể sẽ cảm thấy rất hiếm lạ. Hai người không để ý đến sự phản đối của Thương lão ban chủ cố ý kết hôn, hơn nữa sau khi cưới Thôi sư tỷ liền không hát hí nữa, người không biết chuyện luôn cho là bọn họ vợ chồng ân ái, cảm tình hòa hợp. Trên thực tế toàn không phải chuyện như vậy. Lý Thiên Dao từ lần đầu tiên thấy Thôi sư tỷ, hai người liền bát tự không hợp, lúc nào cũng xung khắc. Thôi sư tỷ hát cũng là vai sinh, bọn họ ở trên đài cướp khí thế, cướp tiết mục, nhưng mà võ đài Kinh hí dù sao cũng là thiên hạ của đàn ông, Thôi sư tỷ tranh cường háo thắng không thua kém bậc mày râu, Lý Thiên Dao liền lấy sự khác biệt giữa trai gái để chê bai làm nhục Thôi sư tỷ. Đến dưới sân khấu càng không ai nhường ai. Hai người tranh đoạt tình nhân, từ đàn ông cướp đến đàn bà, Lý Thiên Dao câu dẫn cô nương mà Thôi sư tỷ yêu thương, Thôi sư tỷ từng nhào tới trên giường một vị hào khách đánh gãy xương sống mũi của Lý Thiên Dao, huyên náo chẳng ra làm sao. Chuyện này dĩ nhiên đều là nghe kể lại, khi đó Thương Tế Nhụy còn quá nhỏ, không hiểu những thứ này, huống chi việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Thương Cúc Trinh cũng không cho người khác nghị luận. Sau đó Thôi sư tỷ cùng Lý Thiên Dao đánh bạc thua ngược lại thật, Thương Tế Nhụy chính mắt nhìn thấy Thôi sư tỷ hai mắt rưng rưng, ngay trước mọi người thề không hát hí nữa. Nhưng Lý Thiên Dao nói cô ngoài miệng thề rồi, nói không chừng tôi vừa đi cô liền lên hát, cô hoặc là làm nha đầu cho tôi, hoặc là làm vợ tôi, tôi phải nhìn thấy cô mới yên tâm. Thôi sư tỷ lập tức thu hồi nước mắt, chỉ lỗ mũi Lý Thiên Dao nói bà cô bây giờ gả cho mày, mày không lấy mày chính là đồ con rùa, bà cô dày vò không chết được mày hay sao.

Con gái lê viên nhiều câu chuyện kỳ lạ, loại tình tiết người thường nhìn không thể hiểu nổi này, cũng không truyền bá quá lâu trong ngành lê viên, nhắc tới đều nói là Thôi sư tỷ tính khí quá nóng nảy, Ông chủ Lý lại thích gây chuyện, cho nên không có gì để nói, một đôi hoang đường mà thôi. Thương Tế Nhụy nhớ loáng thoáng ấn tượng đối với Thôi sư tỷ tạm được, chỉ vì cô là một trong số ít nữ đào kép không làm thϊếp của người giàu. Lý Thiên Dao trong miệng ăn thịt còn không nghỉ ngơi, rất đắc ý kể với Thương Tế Nhụy mình ở nhà chỉnh trị Thôi sư tỷ thế nào, khiến cho cô sinh con hết đứa này đến đứa khác, chẳng thể đi đâu được, cũng chẳng làm được cái gì. Thương Tế Nhụy chẳng biết chút gì về những việc trong gia đình, hừ hừ ha ha hai tiếng, vùi đầu ăn thịt. Có điều cô kỹ nữ đối với đề tài như vậy lại là rất hào hứng. Các cô mất đi cơ hội đoan đoan chính chính làm vợ người, vì vậy cũng hy vọng những người phụ nữ khác được làm vợ người tuy khác đường nhưng cùng một kết cục giống các cô, cũng không có kết quả tốt như vậy, ở đó ra sức khuyến khích Lý Thiên Dao nói nhiều một chút. Lý Thiên Dao uống nhiều, nói cũng nhiều, dần dần càng thêm oai phong, Thương Tế Nhụy thì càng không thích để ý tới, cô kỹ nữ bị y thờ ơ lúc này phát huy tác dụng, cầm một đôi đũa sắt ngồi sát bên cạnh, giúp Thương Tế Nhụy hết miếng này đến miếng kia lật nướng thịt. Đang lúc nhóm người cẩu nam nữ này vui vẻ hòa thuận, liền nghe cửa rầm một tiếng vang thật lớn, người đến giẫm đến mức thuyền trầm xuống, gió lạnh thổi vào, thổi tắt hai cây nến đỏ. Giống hệt hiệp khách trong Tam hiệp ngũ nghĩa ra sân. Người đàn bà kia trong lòng bế đứa trẻ, thân hình khí thế hết sức dũng mãnh, nếu như cắt tóc bỏ đi váy với thoa, nhìn qua chẳng khác gì đàn ông. Cô đi vào cửa không nói hai lời, vọt tới trước mặt Lý Thiên Dao nhấc tay liền cho một cái tát. Lý Thiên Dao bị đánh hồ đồ, mờ mịt định thần nhìn lại, lửa giận bốc ba trượng: “Cô con đàn bà thối tha! Tạo phản hả!” Anh ta vén tay áo lên còn chưa kịp đánh lại, người đàn bà đột nhiên rầy một tiếng: “Anh xem tôi có dám hay không? !” Vừa nói, vừa đưa đứa trẻ từ cửa sổ ra treo trên mặt sông! Tấm chăn bọc đứa trẻ rơi vào trong nước, đứa trẻ bị gió lạnh thổi, giơ cánh tay duỗi chân khóc thê lương, nó giãy giụa nhiều như vậy, khiến cho người ta lo lắng qua một lúc nữa người đàn bà sẽ không giữ nổi nó.

Thương Tế Nhụy vốn là trong miệng ngậm một miếng thịt, vừa nhai vừa nhìn, nhìn tới chỗ này cũng bị doạ phát hãi. Càng khỏi nói Lý Thiên Dao. Lý Thiên Dao đầu gối mềm nhũn, cồm cộp quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch đến mức không nói ra lời. Người đàn bà mở cờ đắc thắng, đá giày da Lý Thiên Dao cởi trên đất về phía anh ta một cái, ra lệnh: “Xỏ vào!” Lý Thiên Dao tứ chi hướng lên trời mang giày. Người đàn bà tiếp tục hất cằm: “Đi phía trước! Về nhà!” Lý Thiên Dao giống như phạm nhân bị áp giải, ủ rũ cúi đầu không nói một lời đi ở phía trước, cũng không dám chào hỏi Thương Tế Nhụy nữa, bởi vì không có mặt mũi. Người đàn bà hung tợn nhìn chòng chọc anh ta một cái, sau đó nhanh chóng cởi chiếc áo ghi-lê bằng da lông của mình ra bọc lấy đứa trẻ đang khóc, hướng về Thương Tế Nhụy lại là vẻ mặt ôn hòa: “Mười mấy năm không gặp mặt, nhóc con Tế đã lớn như vậy rồi. Cậu ở lại Nam Kinh thêm mấy ngày, nha? Ăn tết đến nhà cùng dùng cơm.”

Thương Tế Nhụy lúc này mới khom người gọi cô một tiếng Thôi sư tỷ, trong lòng nghĩ, cô ném trẻ con đánh đàn ông như vậy, tôi cũng không dám đến nhà cô ăn cơm.

Lý Thiên Dao người đi lầu trống, Thương Tế Nhụy ở trong kỹ viện một khắc cũng không chịu được, tự đi ra quán trọ ngủ lại không đề cập tới. Y chuyến này tới Nam Kinh là để tránh dư luận giải sầu một chút, vì vậy chẳng nói với ai, hành trình sắp xếp rất bí mật rất kín đáo. Nhưng câu chuyện Lý Thiên Dao gây ra này quả thực quá buồn cười, không tới hai ngày giới lê viên Nam Kinh liền truyền khắp, hỏi tới tình cảnh lúc ấy, tất nhiên không thể lọt một Ông chủ Thương. Ông chủ Thương đường xa tới, có lý nào lại không ai hay biết? Cách một ngày, có xe dừng ở cửa quán trọ tới đón y, là người Cẩm sư phụ phái tới, Thương Tế Nhụy cũng không dám không nghe lời, chỉ là trong lòng mệt mỏi, Cẩm sư phụ người này kiểu cách, tính tình chú trọng tiểu tiết, biết y tới mà không nói lời nào, chốc nữa không biết sẽ nổi cơn thế nào.

Quả nhiên đến nhà Cẩm sư phụ, một tòa viện nhỏ có ao hồ lầu các, Cẩm sư phụ cũng không ra mặt, để mặc Thương Tế Nhụy thật lâu. Những người khác làm sư phụ nhìn thấy học trò nổi tiếng trở thành nghệ nhân, ít nhiều đều có chút thái độ lôi kéo, càng khỏi nói Cẩm sư phụ vốn cũng không phải là sư phụ chính truyền của Thương Tế Nhụy. Loại sư phụ nửa đường nhận nhau này Thương Tế Nhụy ít nhất có nhiều bằng cả một bàn tay như vậy, có thể thấy Cẩm sư phụ đúng là thích ra vẻ. Thương Tế Nhụy vốn tính khí hấp tấp, uống hai ly trà liền không nhịn được phải đi loanh quanh mấy vòng ở trong phòng. Cửa bỗng nhiên mở một cái, Cẩm sư phụ có lời mời.

Cẩm sư phụ cũng thật biết ra vẻ, để mặc Thương Tế Nhụy chờ không, ông tự ngủ một giấc trưa ở trong phòng ngủ, lúc này khoác y phục cái miệng nhỏ ngậm trà sâm, mí mắt cũng không nhấc lên một chút. Thương Tế Nhụy đứng ở trong phòng gọi một tiếng Cẩm sư phụ, giống như vẫn còn đang học nghề dưới trướng.

Cẩm sư phụ vẫn rũ ánh mắt, lãnh đạm nói: “Ông chủ Thương, ngài đừng thế, ta không dám nhận là sư phụ của ngài nữa rồi.” Ông ta quả nhiên bắt đầu kiểu cách, tựa như đang rất tức giận.

Thương Tế Nhụy im lặng không lên tiếng đứng ở nơi đó, cũng không nũng nịu cũng không cầu xin tha thứ, nhìn Cẩm sư phụ mặc quần áo rửa mặt, ngồi vào trước gương vẽ mày dặm phấn. Nam đán thời bọn họ có rất nhiều người tác phong đều là như vậy, trong sinh hoạt hàng ngày cũng phải hóa trang, phối túi thơm, mặc trang phục tơ lụa màu sắc tươi tắn. Cẩm sư phụ liếc hộp phấn một cái, lại liếc Thương Tế Nhụy một cái, lòng nói thằng nhóc ngốc nghếch này. Thương Tế Nhụy ngẩn người một lúc, lúc này mới tiến lên giúp Cẩm sư phụ hóa trang. Cẩm sư phụ hỏi y: “Ta nghe nói ngươi ở Bắc Bình chịu ấm ức, sao thế, chịu ấm ức liền ẩn núp? Vô dụng như vậy, sau này cũng đừng nói từng học hí của ta!”

Thương Tế Nhụy mím mím môi không đáp lời. Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, lúc này mới qua có mấy ngày, chuyện liền trèo núi vượt biển truyền tới Nam Kinh. Thương Tế Nhụy cảm thấy mất mặt cực kỳ, giống như ngực mọc một cái mụn, căn bản không muốn cho người khác nhìn thấy.

Cẩm sư phụ trên mặt dặm xong phấn, tự mình nhấc bút soi gương kẻ lông mày, nói: “Không phải chỉ là một lão già Khương sao! Cũng có thể khiến ngươi ngượng thành như vậy! Ngày đó ta nếu có mặt tại đó, có thể mắng lão đến mức rắm cũng không dám đánh một cái, ngươi có tin không? Quá khứ hồi cha ngươi còn sống, lão đến chỗ nào cũng đều làm nền cho cha ngươi, ta thấy chính là oán hận tích luỹ nhiều năm, cố ý trả thù trên người ngươi.”

Thương Tế Nhụy cúi đầu nghịch một chiếc đồng hồ bỏ túi tráng men của Cẩm sư phụ, ồ một tiếng, nói: “Vậy cũng có thể làm gì chứ, ông ta là sư bá phụ.”

Cẩm sư phụ nặng nề đặt bút kẻ lông mày xuống, nghiêng đầu phẫn hận nói với Thương Tế Nhụy: “Nói trắng ra là, lão già Khương cân ra được mấy lạng? Cho đến ngày nay, danh tiếng của bộ xương già đó sao có thể so sánh được với ngươi. Hỏng là hỏng ở chỗ lão là sư bá phụ của ngươi, truyền đi, ngươi chính là người từng bị sư môn trách tội, danh không chính thì ngôn không thuận, điều này mới gọi là khó nghe!” Thương Tế Nhụy bị nói đau, vẻ mặt hơi đổi: “Dù sao con học hí cũng tạp, sư môn nhiều lắm! Không quan tâm tới cái này!” Cẩm sư phụ cả giận nói: “Vớ vẩn! Đó là Thương gia sư môn chính truyền của ngươi! Là cái gốc ngươi an thân lập mệnh mà! Có thể giống với những chỗ khác sao?” Thương Tế Nhụy trong lòng cũng biết cái lý này, chỉ là không phục mà thôi.

Cẩm sư phụ nhìn về phía bóng dáng mình trong gương, người tuổi đã hơn năm mươi, tóc cũng đã thấy sợi bạc rồi, da mặt nổi lên nếp nhăn, ăn mặc trang điểm rực rỡ, khó tránh khỏi tỏ ra mấy phần quái dị. Nhưng ở trong mắt bản thân mình, ông vẫn là Cẩm Bạch Nhi khéo léo kiêu ngạo năm nào, là một nghệ nhân có thể ngồi ngang hàng cùng Ninh Cửu Lang!

Cẩm sư phụ si mê nhìn bản thân, đột nhiên hỏi: “Chuyện này, Ông chủ Ninh nói thế nào?”

Thương Tế Nhụy nói: “Cửu Lang gọi điện thoại cho con, viết thư, bảo con chỉ việc để ý an tâm hát hí, những việc khác không cần để ở trong lòng. Đợi thời gian lâu dần, thị phi trái phải tự có bàn luận công bằng.”

Cẩm sư phụ cười lạnh nói: “Thật đúng là lời nói mát! Ninh Cửu Lang lão năm đó nếu là gặp chuyện như vậy, lão có bản lãnh ầm ĩ đến trước Hoàng thượng đòi công bằng! Thoái ẩn mấy năm, ngược lại thành thế ngoại cao nhân rồi. Thiệt cho ngươi một câu một tiếng Cửu Lang, kính trọng lão như sư phụ ruột.” Nếu Ninh Cửu Lang xía vào chuyện của Thương Tế Nhụy, Cẩm sư phụ mới lười nhúng tay. Ninh Cửu Lang không quản được chuyện của Thương Tế Nhụy, Cẩm sư phụ liền không quản không được. Hơn nữa, Thương Tế Nhụy dầu gì cũng coi như là học trò của ông, đã từng mất công dạy dỗ, hôm nay trổ mã tiền đồ lớn như vậy, nói ra là một nhân vật tiếng tăm, khiến ông nở mày nở mặt không ít, sao có thể để cho người khác hãm hại. Cẩm sư phụ cùng Thương Tế Nhụy mặt đối mặt, nói: “Được rồi, đứa trẻ đáng thương, ngoại trừ ta, ngươi đều không thể trông cậy gì vào người khác nữa rồi. Ai bảo ta cùng cha ngươi là bạn hát cũ chứ? Giờ thì bảo người thu thập hành lý của ngươi tới đây, ngươi ở chỗ này của ta, xem ta giúp ngươi bố trí!” Dứt lời còn rất hoạt bát dùng đầu ngón tay điểm lỗ mũi Thương Tế Nhụy một cái, mang đến một chút hương thơm. Thương Tế Nhụy sờ sờ mũi. Cẩm sư phụ khí chất giọng điệu cực kỳ giống một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi nhanh nhẹn khéo léo, Thương Tế Nhụy căn bản không theo kịp lối suy nghĩ của ông. Thương Tế Nhụy chỉ có thể làm một cô gái ở trên sân khấu.

Cẩm sư phụ ngay đêm đó liền mời tới những bạn cũ trong hí giới cùng giới văn hóa ăn lẩu, do Thương Tế Nhụy làm nhân vật chính, mọi người cười cười nói nói thổi phồng nhau. Thương Tế Nhụy vốn không giỏi những công phu xã giao này, bây giờ phải làm, lại càng là miễn cưỡng cười vui. Ăn xong cơm tối đã là ban đêm mười một giờ, lại khuyến khích Thương Tế Nhụy thay trang phục hí hát một trích đoạn côn khúc ở trong đình cho mọi người nghe, mấy nhân vật có mặt mũi reo hò lên phục vụ y thay y phục, coi y chẳng khác gì một Thái tử, căn bản không cách nào từ chối. Thương Tế Nhụy trong lòng mặc dù phiền, nhưng tối nay tay sáo cực tốt, sau khi cất giọng, lập tức vứt đi hồng trần thế tục, một lòng một dạ ngụp lặn trong hí. Cẩm sư phụ cười tủm tỉm ghé vào bên tai người khác nói nhỏ, không ngơi ngắm nhìn Thương Tế Nhụy. Cái ao nhỏ sau lưng kia, ở trong đêm hàn giống như một khối băng lớn đang từ từ tan, gió nhẹ thổi một cái, trong đình nhỏ lạnh đến thấu lòng, các khách nhân người nào người nấy bưng lò sưởi ấm áp trong tay, Thương Tế Nhụy cóng đến gò má cũng tê dại, hát mãi hát mãi hắt hơi một tiếng kinh động cả núi sông, khiến tay sáo cả kinh thổi lệch điệu. Mọi người đều cười, nói: “Có lỗi có lỗi rồi! Làm chàng Thương lạnh cóng rồi!” Không đợi Thương Tế Nhụy thay hí phục, một lão tiền bối văn hóa có uy vọng nhất trong đám khách nổi nhã hứng, nắm vạt váy Thương Tế Nhụy vảy mực ở trên y phục hí lót bên trong viết liền đôi câu thơ. Nếu như đổi là một người trong nghề, có thể nhận được chữ của lão tiền bối sẽ vô cùng vui vẻ. Thế nhưng Thương Tế Nhụy lại là người mù chữ, nhìn thấy hí phục dính chấm mực, khỏi nói cũng biết đau lòng đến mức nào. Viết xong thơ, lão tiền bối nắm tay Thương Tế Nhụy ngồi xuống nói chuyện, hòa ái nói: “Cẩm sư phụ của cậu mới vừa nói để cho cậu đến chỗ tôi hát hí hai ngày?”

Thương Tế Nhụy nghe, giương mắt nhìn về phía Cẩm sư phụ, ánh mắt rất bất thiện. Đều là người trong ngành, không cần ngẫm nghĩ cũng biết hát hí hai ngày là ý gì.

Thủ đoạn giành lấy thiên hạ của Cẩm sư phụ ước chừng tất cả đều là những thủ đoạn phong lưu đó, lúc còn trẻ tự mình ra trận, lâu năm sau này tự có học trò giúp ông ta lung lạc lòng người. Bây giờ nói muốn bố trí giúp y, thì ra rốt cuộc là cái cách bố trí như vậy! Nào có được! Y bây giờ đã có Trình Phượng Đài rồi nha! Cũng không thể ở trên giường những người khác nũng nịu kiếm lợi ích!

Lão tiền bối kia không đợi Thương Tế Nhụy từ chối, liền nói: “Nhưng ta hôm nay vừa nghe《 Tầm mộng 》của cậu liền biết, trong lòng chàng Thương đã có người rồi, có phải hay không?”

Lão tiền bối quả nhiên là lão tiền bối, ở trên hí không ngờ có thể có lĩnh ngộ đến bậc này, cũng coi là một tri âm, Thương Tế Nhụy gật đầu nói: “Ngài thánh minh!” Bởi vì đêm đã khuya, y chỉ thay hí phục cũng không hóa trang, khuôn mặt mộc của thiếu niên, gò má chóp mũi cóng đến đỏ ửng đáng yêu, đặc biệt thành khẩn thật thà, có chút đáng thương. Ông lão không khỏi có chút tiếc nuối trong lòng, cười nói vói Cẩm sư phụ: “Ngươi xem xem ngươi kìa, còn tịnh không tin! Đây là một đứa trẻ đầy si tâm, ngươi cũng đừng hòng định đoạt y được!” Dứt lời để Thương Tế Nhụy tiễn ông ta lên xe, đoàn người cũng đều giải tán cả.

Thương Tế Nhụy quay người trở lại liền chuẩn bị tỏ thái độ với Cẩm sư phụ, xưa không giống nay nữa, y đã là một nghệ nhân nổi tiếng rồi, Cẩm sư phụ còn lén làm ra loại thủ đoạn này là không thể được! Kết quả Cẩm sư phụ tiên phát chế nhân, nổi nóng trước y, ngồi đó quay lưng lại với y, giọng the thé giống như hát hí: “Trong lòng có người! Có người thì sao nào! Trong ngành này đã có biết bao nhiêu người bị hủy hoại bởi ba chữ người thật lòng này rồi? Ngươi từ nhỏ lớn lên ở trong ngành lê viên này, còn có thể không biết? Thật sự có người rồi thì chẳng bằng đừng đi ra hát nữa, thành thật làm ban chủ Thủy Vân lâu của ngươi, sạch sẽ trông nom người trong lòng ngươi đi! Chớ có đi ra hát hí còn làm giá! Nhìn được, không sờ được, mất hứng biết bao nhiêu!”

Thương Tế Nhụy quá khứ mặc dù cũng không có thủ thân như ngọc, nhưng là y rất hận loại giọng điệu coi người hát hí như kỹ nữ biết hát, toàn bộ lẫn lộn đầu đuôi, giống như người người đều là nhằm vào cái tiếng xinh đẹp của y mới tụng hí của y. Nếu như đổi là người khác nói ra loại lời vô liêm sỉ này, y nhất định sẽ ba bước thành hai bước, tiến lên một cước đá kẻ đó ngã sấp mặt. Cẩm sư phụ dù sao cũng là sư phụ. Thương Tế Nhụy tức giận trợn mắt nhìn ông ta một cái, trở lại trong phòng ngủ đóng sầm cửa, y quyết định ngày mai nhất định phải đi khỏi, Nam Kinh cũng không ở được nữa rồi, trở về Bắc Bình thôi, dù sao cũng chẳng có nơi nào là thanh tịnh!

Ngày hôm sau, Thương Tế Nhụy vì tránh ở trên bàn cơm đối mặt với Cẩm sư phụ, cố ý tránh giờ cơm mới ra khỏi cửa phòng. Ra cửa nhìn một cái, Cẩm sư phụ ôm cây đợi thỏ, ngồi ở trong phòng, trước mặt một bàn đầy thức ăn đều được úp nắp, hiển nhiên là đang đợi y ăn cơm. Lúc này Cẩm sư phụ đã đổi một khuôn mặt khác, vẻ mặt ôn hòa với y, nói: “Mới vừa tỉnh ngủ à? Còn không mau tới dùng cơm! Chớ để thức ăn nguội lạnh!” Một mặt bảo người làm bỏ nắp đậy ra, vừa tự tay gắp thức ăn múc canh cho Thương Tế Nhụy, cười nói: “Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, một bữa có thể ăn một bàn đơn, một giấc có thể ngủ đến mặt trời lên cao ba sào. Cẩm sư phụ của con già thật rồi, trời vừa sáng liền ngủ không yên giấc, dứt khoát thức dậy hâm cho con một nồi trùng thảo vịt già, nhuận phổi nhất đấy.”

Giơ tay không đánh người mặt cười, Thương Tế Nhụy không thể làm gì khác hơn là hiền lành ăn canh, nghe Cẩm sư phụ ở bên cạnh nói dông dài: “Con đứa nhỏ này chính là rất ngang bướng, bướng còn bướng không đúng chỗ. Cẩm sư phụ của con từng nhìn con lớn lên, lại chơi thân cùng cha con, còn có thể hại con sao? Trong lòng có người con không sớm nói cho ta nghe, ta nếu như biết rồi, nào đến nỗi trơ trơ làm ra chuyện đó! Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng bị người ngoài nhìn ra, thấy được tình cảm thầy trò chúng ta mỏng manh đến thế nào! Lòng ta nguội lạnh quá!”

Thương Tế Nhụy nghe Cẩm sư phụ hoàn toàn thay đổi thái độ, ngược lại thật giống như mình có lỗi với ông ta vậy, huống chi dù sao cũng là sư phụ, cũng không tiện dễ dàng trở mặt xích mích. Thương Tế Nhụy trong lòng có chút lúng túng, mượn cớ ăn cơm cầm bát cản mặt, mờ mịt nhai nuốt miếng lớn. Cẩm sư phụ là cao thủ giao thiệp ngang dọc hai giới thương- chính, tính tình Thương Tế Nhụy ông ta rõ như lòng bàn tay, biết rõ chỉ cần nói ngọt nói mềm, Thương Tế Nhụy liền không có lý nào không phục. Vì vậy Cẩm sư phụ sử dụng thủ đoạn, nằm ở bên tai học trò mình thì thà thì thầm nói nhỏ, vừa nói, còn thỉnh thoảng đẩy đầu vai Thương Tế Nhụy một chút, chính là một loại tư thái nũng nịu với đàn ông. Ý của Cẩm sư phụ, không ngờ là muốn Thương Tế Nhụy bái một vị đại nhân vật làm cha nuôi! Vị đại nhân kia tên nói ra là đại danh đỉnh đỉnh chân chính, dù Thương Tế Nhụy có một chữ không biết đến thế nào đi nữa đối với chính trị, vị đại nhân vật này y nhất định cũng phải nhận ra. Đâu chỉ nhận ra, năm xưa cũng từng có một chút giao tình, trong thời gian Thương Tế Nhụy học hí với Cẩm sư phụ kia đã từng cùng nhau phụng bồi đại nhân vật này ăn cơm, nghe hí. Khi đó đại nhân vật còn chưa lên đến chức vụ này, đã là khách trong trướng của Cẩm sư phụ, hơn nữa ở hí giới rất có uy tín, có lúc phát biểu bình luận chỉ điểm giang sơn, tỏ ra rất có trình độ, là một tay tổ có tư cách thực sự. Bởi vì thân phận đặc thù, ý kiến ông ta phát biểu bình thường cũng không có ai dám phản bác. Đại nhân vật quá khứ từng trêu ghẹo Ninh Cửu Lang nói: Ngươi là “Lê viên thượng thư”, dưới một người trên vạn người. Ta cũng nên phong chức “Lê viên Ngự sử” làm chút, chuyên môn nghiên cứu kỹ những vương hầu tương tướng này của các ngươi! Cửu Lang nghe xong không ngừng kêu không dám, nhưng biệt hiệu Lê viên Ngự sử thì đã truyền ra ngoài.

Thương Tế Nhụy kinh ngạc cực kỳ, bật cười với Cẩm sư phụ nói: “Vậy thế nào mà được! Sư phụ chớ đùa con!”

Cẩm sư phụ đang định nói, Kiều Lạc Ông chủ Kiều kéo hồ cầm không đợi người làm thông báo, đong đưa cái đầu đẩy cửa đi vào, sau lưng còn một Lý Thiên Dao đi theo. Lý Thiên Dao ở nhà chịu đựng hai ngày, chờ dấu bàn tay trên mặt biến sạch sẽ mới lần nữa đi ra phấn chấn tinh thần, anh ta trước vấn an Cẩm sư phụ, nhìn ra được ngày thường qua lại với Cẩm sư phụ cũng rất chuyên cần. Kiều Lạc đi vòng qua sau lưng Cẩm sư phụ, cầm cái muỗng của Cẩm sư phụ trực tiếp múc canh vịt già từ trong nồi uống, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ta gặp tiểu Lý ở cửa, liền dắt cả vào. Đỡ cho quy củ của cái thâm trạch đại viện lớn như vậy của ông khiến cho người ta trời giá rét chờ nửa ngày chết cóng.” Ông ta đến nhà Cẩm sư phụ chẳng khác gì trở về nhà mình, chê canh vịt nhiều dầu mỡ, kêu người làm pha trà cho ông ta, hơn nữa còn tùy ý hút thuốc lá, ho khan, ói đàm ở phòng ăn. Quy củ trong toà thâm trạch đại viện này chẳng chút nào thực hiện được ở trên người ông. Cẩm sư phụ người tỉ mỉ sạch sẽ như vậy, lại dung túng Kiều Lạc hết mực, tức giận nhìn ông ta một cái, cũng không quở trách ông ta cái gì, cười nói với Lý Thiên Dao: “Tiểu Lý tới khéo lắm, nếu như ngươi và Nhuỵ Quan Nhi thân thiết, ta cũng coi ngươi như người của mình, hiện tại đang có một chủ ý muốn thương lượng với ngươi.” Liền nói lại một lần chuyện mới vừa rồi.

Lý Thiên Dao nghe, vỗ bàn kêu tuyệt, vui mừng thay Thương Tế Nhụy: “Việc này đương nhiên là tốt rồi! Lời Lưu ủy viên nói chẳng khác gì thánh chỉ, ông ta có thể đứng về phía Ông chủ Thương chúng ta, ai muốn nói vớ nói vẩn còn không phải cân nhắc trước một chút sao!”

Người hát hí bọn họ bái vài cha mẹ nuôi là chuyện rất thường gặp, những đào kép không có chỗ dựa kia, có một phu nhân huyện trưởng đã đủ để bọn họ dập đầu gọi mẹ nuôi rồi. Thương Tế Nhụy xuất thân lê viên thế gia, vì vậy bớt được rất nhiều cha nuôi và mẹ nuôi, không ngờ đã trưởng thành nổi tiếng rồi, ngược lại thanh cao đến cuối vẫn khó giữ được.Vị cha nuôi Cẩm sư phụ tìm cho Thương Tế Nhụy này danh tiếng lớn địa vị cao, vừa khiến cho người ta nhận được sủng ái mà kinh sợ, lại khiến cho người ta do dự trong lòng, Thương Tế Nhụy dù sao vẫn giữ lại đôi phần thanh cao, muốn y đuổi theo người ta kêu cha, tóm lại vẫn là không bỏ được thể diện.

Kiều Lạc húp phải lá trà, lúc này nhổ phì lá trà vào trong ly một cái, phe phẩy đầu chen miệng nói: “Thật gọi là chiêu tồi! Cái lão già cứng đầu Lưu Hán Vân đó, mặt khó đăm đăm lòng dạ ác độc, chỉ giỏi chỉnh đốn người mình! Tam tiểu thư nhà lão vì sao mà không còn nữa? Thằng nhóc Thương sau này đội cái họ của lão, đóng cái dấu của lão rồi, không phải chỉ còn nước cúi đầu cụp tai bị lão chỉnh đốn hay sao! Bắc Bình bên kia thích nói gì để cho bọn họ nói đi, rồi cũng sẽ có ngày lắng xuống, đi ra ngoài kiếm cơm, không chịu nổi chút giày vò này mà cũng được sao? Tội gì phải dẫn hổ đuổi sói!”

Cẩm sư phụ lông mày chợt dựng lên: “Cái ông già này! Chuyện này ảnh hưởng gì đến ông! Cần ông lắm mồm lắm miệng!”

Kiều Lạc buông ly xuống cười lạnh nói: “Lòng dạ ông người khác không biết, ta lại có thể không biết sao? Học trò nhận tình nhân cũ làm cha, thân càng thêm thân, ông là người kẹp ở giữa hưởng lợi nhiều nhất, hai đầu đều được lòng nhỉ!”

Kiều Lạc vừa dứt lời, Cẩm sư phụ nắm lấy miếng gác đũa bằng sứ ở trước mặt liền ném qua, mắng: “Mau cút đi cho ta!” Kiều Lạc ôm đầu né một cái, nhét thuốc lá hộp diêm vào trong ngực, đi luôn.

Lý Thiên Dao ở nhà đã quen cảnh cãi nhau ầm ĩ náo loạn chó sủa gà bay, đối với màn này không hề thấy lạ, im lặng cười hai cái. Thương Tế Nhụy cũng không tiện biểu hiện ngạc nhiên, hơn nữa Cẩm sư phụ gọi tình nhân là Lưu ủy viên, gọi Kiều Lạc lại là lão già này, ý tứ bên trong đã quá rõ ràng, đánh ra máu cũng không coi là chuyện to tát gì. Cẩm sư phụ nghiêng đầu mỉm cười nói: “Con đừng nghe lão già này nói bậy nói bạ, con nhận Lưu ủy viên một tiếng cha, ông ấy ở Nam Kinh con ở Bắc Bình, hai bên không liên hệ nhau, ông ta có thể chỉnh đốn gì? Con nuôi của ông ta nhiều lắm! Dựa vào lý lịch lớn nhỏ cũng không tới lượt con diện kiến nha! Trước qua được cửa ải trước mặt này rồi tính sau! Lời đồn cũng đã truyền tới tận Nam Kinh rồi, đợi con trở về, không chừng lão già Khương vẫn không chịu thôi lại tiếp tục bôi xấu con ấy chứ!”

Lý Thiên Dao cũng không ngừng khuyến khích: “Cẩm sư phụ nói đúng, đúng là ý như vậy. Ông chủ Thương cần phải suy nghĩ kỹ, qua thôn này không còn tiệm nữa đâu, ta cũng không thể tiếp tục chịu sự ăn hϊếp của lão già Khương nữa! Ngay trước mặt bao nhiêu người thân thiết có xa lạ có, chỉ lỗ mũi liền mắng, lão giờ mới được có bao nhiêu thành tựu chứ! Đủ tư cách sao ! Cậu thì là ông chủ Thương vĩ đại cơ mà! Tôi cũng cảm thấy không nhịn được thay cậu!”

Thương Tế Nhụy nghĩ đến sự nhục nhã vô cùng trong hội quán lê viên ngày đó, trong lòng cũng là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Y vốn tính tình nóng nảy, nào có thể chịu đựng được đến cái ngày xa xôi khi những lời phỉ báng lắng xuống đó. Y rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi. Cửu Lang đã từng dặn dò trăm nghìn lần, mọi việc đều phải thương lượng nhiều cùng các sư huynh sư tỷ, tuyệt đối không thể tự ra quyết định. Lời dặn dò đó vào lúc này đều bị quên mất, Thương Tế Nhụy trong lòng chỉ nghĩ đến việc khiến Khương sư bá chịu khuất phục ra sao, bản thân mình được hãnh diện thế nào, suy nghĩ một hồi, thần thanh khí sảng, lập tức gật đầu với Cẩm sư phụ, nói: “Xin nghe theo lời sư phụ.”

Cẩm sư phụ vỗ tay một cái khen ngợi một tiếng, ngày kế liền bày tiệc rượu lớn, mời hết những người có tiếng tăm ở phương nam tới. Lưu Hán Vân ngồi ở vị trí đầu, dáng vẻ uy nghi không tùy tiện nói cười. Nói lời công bằng, Lưu Hán Vân không chỉ có thành tích chính trị dày dặn, làm người cũng được coi là chính phái, không tham ô, không làm việc có lợi cho cá nhân. Qua nhiều năm như vậy, từ Bắc Bình đến Thượng Hải rồi đến Nam Kinh, gió trăng tình trường bên người chỉ có một Cẩm sư phụ, các học trò dưới trướng của Cẩm sư phụ ông ta cũng chưa bao giờ chạm vào. Ông ta từng viết mấy quyển bình hí cùng chú thích, ngay cả Đỗ Thất tự cao tự đại như vậy cũng phải gật đầu khen ngợi. Bảo Thương Tế Nhụy nhận ông làm cha nuôi, không tính là làm nhục Thương Tế Nhụy. Có điều Kiều Lạc nói cũng có lý, vị Lưu ủy viên này yêu thích danh dự, tính cách cô độc liêm khiết, chuyện gì không hợp mắt ông lập tức người thân cũng không nhận, ngay cả ruột thịt máu mủ cũng phải đưa vào chỗ chết. Tam tiểu thư nhà ông ta năm đó đi học ở ngoại quốc, trong bụng mang thai đứa trẻ, bạn trai lại bất ngờ chết bởi một tai nạn trên biển, cô không thể làm gì khác hơn là vác bụng một mình trở lại nhà tìm một chút nương tựa. Nào ngờ Lưu Hán Vân sâu sắc cho là nhục, cho đây là vụиɠ ŧяộʍ, nói Lưu gia chưa bao giờ có con gái có bầu trước khi lập gia đình, lại sử dụng gia pháp đánh một trận rồi đuổi ra khỏi nhà. Tam tiểu thư đáng thương dưới sự đả kích của cả hai sự việc, không qua mấy ngày liền hương tiêu ngọc vẫn. Cẩm sư phụ ước chừng cũng từng ngồi ăn cùng Tam tiểu thư mấy bữa cơm, từng tán gẫu mấy lần, nghe tin cô chết vẫn vô cùng thương tiếc. Lưu Hán Vân một giọt nước mắt cũng không nhỏ xuống. Cẩm sư phụ cũng không nhịn được nói ông ta lãnh khốc.

Lưu Hán Vân khó sinh được con trai, qua năm mươi tuổi liền bắt đầu thích nhận con trai nuôi để bù đắp tiếc nuối, đối với việc này rất là quen tay. Lần này cộng thêm Thương Tế Nhụy, con nuôi Lưu gia coi như là sĩ nông công thương nghệ các ngành các nghiệp đều đầy đủ cả. Lưu Hán Vân ở trong tiệc rượu uy nghi thận trọng, cho đến lúc uống trà Thương Tế Nhụy kính, mới coi y là con cháu nhà mình, nói cho mấy câu đạo lý lập thân làm người, dặn y thân ở lê viên, cẩn giữ bổn phận vân vân, ngoài ra long trọng tặng cho y một gậy như ý bằng vàng khảm ngọc. Nghe nói các con nuôi của ông ta đều có gậy vàng như ý cùng một cách thức như vậy, khiến người ta nghi ngờ sau lưng gậy như ý phải chăng có khắc ám hiệu, để tiện gom đám con nuôi thành một đội ngũ. Sau khi kết thúc tiệc rượu, hai cha con nói với nhau một hồi chuyện riêng tư, nói từ hí trên sân khấu đến tình người ở dưới sân khấu, một già một trẻ cách nhau nhiều tuổi, ngược lại có thể nói chuyện rất hợp. Lưu Hán Vân khẽ gật đầu nói: “Những năm này ở Bắc Bình không uổng công đâu, trong bụng rất nhiều chân tài thực học, có kiến thức, giỏi hơn Cẩm sư phụ của ngươi một chút.” Cẩm sư phụ ở bên cạnh mím mím môi, nhấp một hớp trà. Thương Tế Nhụy cúi đầu nghe. Lưu Hán Vân lại nói: “Cẩm sư phụ của ngươi lúc này đứng ra bảo đảm cho ngươi, ta cũng tin tưởng đứa trẻ Thương Cúc Trinh dạy dỗ. Ngươi mượn danh tiếng ta đáp trả khí thế, chuyện này cũng không có gì, trẻ con ở trong giang hồ hiểm ác, cha nuôi nguyện ý làm bùa hộ mạng cho ngươi. Chỉ có điều ta ngươi cha con nói trước, ngươi nếu như ỷ vào ta làm xằng làm bậy, làm chuyện bất nghĩa, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”

Thương Tế Nhụy chớp chớp mắt suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ tới mình sau khi trở thành người trong nha môn sẽ đi gài bẫy hãm hại ai, vì vậy trịnh trọng gật đầu, bảo đảm mình là một người tốt có lương tâm. Cẩm sư phụ vội vàng cười nói: “Lưu ủy viên chính là quá nghiêm khắc, sắp dọa cho Ông chủ Thương của chúng ta sợ quá rồi!” Lưu Hán Vân trên mặt lúc này mới hòa hoãn xuống, nói: “Còn về chuyện ngươi cùng Khương gia, Cẩm sư phụ của ngươi đều đã nói rõ ràng với ta, ngươi yên tâm.”

Thương Tế Nhụy nhớ đến câu Lý Thiên Dao nói kia, rằng qua qua thôn này không còn tiệm nữa, trong lòng bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu nói: “Lại xin cha nuôi giúp con một chuyện, nếu như cha nuôi cũng cảm thấy khó làm, con liền tuyệt vọng rồi.” Vừa nói, vội vã lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, phía trên sao chép một cụm địa chỉ.

——–
« Chương TrướcChương Tiếp »