Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài về đến nhà, Mợ Hai đúng lúc đang ở trong phòng Bà Tư thêu hoa nói chuyện. Trình Phượng Đài không dám sai sử nha đầu, sợ nha đầu thông báo, Mợ Hai quay lại càm ràm hắn, tự mình lặng lẽ lau mặt chuẩn bị nghỉ một giấc, ngay tại lúc đang cởϊ qυầи áo, Trá Trá luôn là vẻ mặt mất hứng xông vào, giống như một bà quản gia nhỏ, há miệng liền cao giọng, nói: “Anh! Những ngày qua anh đã đi đâu làm gì!”
Trình Phượng Đài rất nhẫn nại qua loa lấy lệ nói: “Haizz! Anh bận!”
Trá Trá cau mày nhìn hắn một cái, trầm mặc một hồi, rốt cuộc không nhịn được nói: “Em biết anh đang bận cái gì.”
Trình Phượng Đài kinh ngạc cười nói: “Em biết? Em biết từ chỗ nào?” Hắn nhìn thấy vẻ trầm tĩnh thành thục trong mắt Trá Trá kia, dường như thật sự biết, liền cố ý nói: “Trá Trá trưởng thành rồi, ngay cả chuyện này cũng có thể biết. Xem ra là nên nghe chị dâu em, tìm một nhà chồng cho em rồi!”
Trá Trá nghe lời này, gần như là nhảy cỡn lên muốn liều mạng với anh trai. Cô mang một chút phong cách dị vực mắt to mày rậm như vậy, lúc hung dữ liền tỏ ra đặc biệt hung dữ, trong con ngươi màu hổ phách dường như muốn tóe ra mảnh vụn băng. Trình Phượng Đài lập tức giơ tay đầu hàng, ăn nói khép nép dỗ cô: “Em gái ngoan em gái ngoan, em chớ kêu, anh Hai biết lòng em nghĩ gì. Dầu gì cũng tha cho anh được yên ổn thái bình qua Tết, đợi đến đầu mùa xuân, được hay không?”
Trá Trá chưa trả lời, Mợ Hai đã vén rèm cửa đi vào phòng, hậu viện này tất cả đều là thiên hạ của cô, Trình Phượng Đài muốn lén lén lút lút tránh tai mắt cô là không thể nào. Mợ Hai cả người căng tràn một luồng khí nghiêm nghị chuẩn bị hỏi tội, không ngờ vừa vào phòng, chỉ thấy hai anh em như hai con gà chọi đứng ở đó. Trá Trá mặt lộ vẻ giận dữ, Trình Phượng Đài giương mắt nhìn, cô ngược lại không tiện lên cơn, tiến lên khoác lấy cánh tay Trá Trá, chẳng phân biệt được thị phi tức giận thay Trá Trá: “Mấy ngày không về nhà, vừa về một cái liền chọc cho em gái mất hứng. Anh làm sao thế hả? Không vừa mắt chúng tôi đến vậy?” Trình Phượng Đài không dám đáp lời. Mợ Hai quay đầu mềm mỏng khuyên Trá Trá đi khỏi. Trình Phượng Đài hắng giọng một cái, giả bộ không có việc gì cởϊ qυầи dài áo ngoài chui vào trong chăn, tấm chăn kia lạnh như băng, cóng đến mức trong miệng hắn xuýt xoa hít khí, cũng không dám đòi đốt giường sưởi, đòi bình sưởi trước mặt Mợ Hai. Hắn hai ngày không về, biết Mợ Hai nhất định không vui, lúc này chỉ đành rụt đầu làm người, không chủ động kiếm chuyện. Mợ Hai ở trong phòng làm bộ dọn dẹp kim chỉ, sột soạt bận rộn, không nói chuyện với hắn, cố ý cho hắn biết bản thân đang tức giận. Trình Phượng Đài quả nhiên không tiện khò khò ngủ thϊếp đi lúc này, ngáp một cái dài, chột dạ cười nói với Mợ Hai: “Hai ngày này bận rộn, mệt chết tôi rồi.” Đừng nói hắn đây là nói láo, coi như thật sự bận rộn chính sự, trắng đêm không về nhà thì cũng là chơi bời lêu lổng cùng đối tượng làm ăn, sắc mặt Mợ Hai cũng không dễ coi hơn là bao.
Trình Phượng Đài không chuyện phiếm được tới đôi câu, nghiêng đầu một cái liền ngủ. Mợ Hai lúc này mới nhỏ giọng rón rén bước, vén màn giường lên nhìn hắn một chút, chỉ thấy trên môi hắn vụn râu xanh rì, phía dưới hốc mắt cũng xanh đen, khí sắc trên mặt rất không tốt, một tướng mạo ngủ không đủ, móc rỗng thân thể, không biết cái tên yêu tinh nam hát hí đó giày vò người ta thế nào. Mợ Hai hận hắn không nổi, lại thương hắn, bảo nha hoàn đổ nước nóng vào bình sưởi tự tay nhét vào trong chăn cho hắn. Trình Phượng Đài chân không chạm phải, nóng đến mức hắn giật mình một cái trong giấc mộng.
Mợ Hai nói: “Bên ngoài chơi có vui đến thế nào đi nữa, vẫn là ở nhà ngủ ngon giấc hơn chứ ?”
Trình Phượng Đài phát ra một tiếng ậm ừ không rõ trong cổ họng.
Mợ Hai bên này cho Trình Phượng Đài ngủ rồi, bên ngoài lão Cát chờ giao áo choàng, khăn quàng v.v mà Trình Phượng Đài để ở trong xe lên mới cáo lui, chỉ là một thủ tục thường ngày như vậy không biết làm sao ngay hôm nay ma xui quỷ khiến, Mợ Hai dòm Trình Phượng Đài áo khoác liền có chút ngẩn người, sau đó đặt áo choàng dài trên đầu gối, từ từ kiểm tra một lần túi trong túi ngoài —— cô từ trước cho tới bây giờ chưa từng làm như vậy, vợ lục tung túi áo bên trong bên ngoài của chồng, quá thiếu đức hạnh nha, trong lòng lại còn cảm thấy xấu hổ hơn so với Trình Phượng Đài kẻ chơi bời lêu lổng ở bên ngoài này. Trong túi cũng không có vật gì không thể để người khác nhìn thấy, một tấm khăn tay gấp ngay ngắn, bóp da, bật lửa cùng thuốc lá, một tờ giấy nhớ ghi mấy số điện thoại, một chiếc lược bỏ túi đồi mồi. Mợ Hai sau khi xem xong từng món một thì bỏ lại vào trong túi, cuối cùng cầm cái bóp da kia ở trong tay, suy ngẫm một lúc, mở ra nhìn một cái liền tự nhủ cười: “Thật là một ông lớn, đi ra khỏi nhà chỉ mang mấy tờ tiền như vậy.” Cô phát hiện có một mảnh giấy trân trọng mà đơn độc gài riêng trong một lớp, không chung một chỗ với tiền giấy, liền tiện tay rút nó ra, đó là một tấm ảnh, cô nhìn một cái, vẻ mặt liền ngây dại. Thật ra thì cô hôm nay lật xem đồ của Trình Phượng Đài, cũng không phải là vì muốn bắt quả tang gian tình với Thương Tế Nhụy hoặc là cái gì khác người, cô chỉ là muốn nắm rõ Trình Phượng Đài, tìm hiểu hành tung thực của Trình Phượng Đài. Hơn nữa khuôn mặt từng xa xa nhìn thấy ở trên sân khấu trong quá khứ cũng không đủ để cho cô biết rõ hình dáng Thương Tế Nhụy, trang điểm của Kinh hí từ trước đến giờ đều rất nồng diễm rất dày. Nhưng Mợ Hai không cần suy nghĩ nhiều, chỉ liếc một cái liền biết y là Thương Tế Nhụy. Chỉ là mặt mũi cùng vẻ mặt của một bé trai, tựa như chẳng chút lòng dạ xấu xa, cười sạch sẽ xinh đẹp đến vậy, giống như một đứa trẻ nhà lành được dạy dỗ đàng hoàng. Hết thảy những thứ này dĩ nhiên chỉ là lớp ngụy trang vụng về của đào kép, Mợ Hai có thể liếc một cái liền nhìn thấu lớp ngụy trang của y, sau đó vô cùng giận dữ, chạy thẳng tới phòng bà Tư. Bà Tư nhìn thấy ảnh lại không nhận ra, cười nói: “Ái chà! Đây là Nhị gia cùng ai thế này? Chụp đẹp thật!” Đợi sau khi cô biết chân tướng, cũng giật mình tại chỗ, kêu lên một tiếng dùng khăn tay che miệng. Trong đầu nghĩ hai tên đàn ông này lại phách lối như vậy, vụиɠ ŧяộʍ còn mang ảnh chụp kỷ niệm. Thế đạo này cũng chính là như vậy, về phương diện tác phong đối với phái nam thì cực kỳ khoan dung, ngay cả Thương Tế Nhụy một loại đồ chơi bán nam bán nữ này cũng không cần sợ bàn tán, có thể thoải mái giữa ban ngày khoác tay nhân tình, nghĩ đến điều này, thì có chút oán trách mình rồi. Mợ Hai lúc này cuối cùng hoàn hồn lại từ trong khϊếp sợ, cắn răng nghiến lợi nói: “Dì nói xem đàn ông hoang đường đến mức nào? Mang một tấm ảnh đào kép đi khắp nơi, vậy có khác gì đám đàn ông rảnh rỗi mê đào kép đâu! Thật là bị ma quỷ bắt mất hồn rồi mà! Truyền ra ngoài mất mặt biết bao nhiêu! Tôi cho hắn nha đầu mặn mà như vậy không cần, hết lần này tới lần khác đi mê đào kép!” Mợ Hai ở đó giận dữ, Bà Tư trong lúc vô tình lật tấm ảnh lại một cái, kinh hô: “Ai nha, chỗ này còn có một hàng chữ này!” Đợi cô nhìn rõ chữ, không khỏi căng thẳng đến mức nhìn chòng chọc Mợ Hai một cái, không dám nói tiếp nữa.
Mợ Hai thấy thần sắc cô như vậy, trong lòng sững sốt một chút, hỏi: ” Viết gì vậy? Dì đọc tôi nghe một chút.”
Bà Tư nhỏ giọng đọc hàng chữ lên.
Mợ Hai hỏi: “Sao lại gọi là kháng lệ (vợ chồng, hiền thê)?”
Bà Tư dòm mặt cô, ngập ngừng, trù trừ nói thật: “Kháng lệ chính là… Chính là ý chỉ vợ chồng trong văn viết.”
Mợ Hai sửng sốt hồi lâu không nói ra lời, nháy mắt chuyển bất mãn đối với Trình Phượng Đài sang Thương Tế Nhụy, chỉ ảnh cười lạnh nói: “Y một nam đào kép, còn muốn làm vợ chồng với Nhị gia? Thứ không biết xấu hổ! Y nằm mơ đi!”
Bà Tư vốn cho là Mợ Hai sẽ khóc lóc hoặc là mắng chửi, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý hai người cãi vã một trận lớn, mình chịu chút ảnh hưởng. Không ngờ Mợ Hai sau khi mắng một tiếng xong liền không nói gì thêm nữa, một mình buồn bực. Bà Tư là một người rất trung thành, nghĩ lúc này hẳn nên mắng Thương Tế Nhụy đôi câu cho Mợ Hai trút giận một chút mới phải, lại sợ nói sai lời đổ dầu vào lửa. Nghĩ như vậy hồi lâu, ở trong bụng góp đủ câu từ rồi, nhưng chỉ nghe Mợ Hai căm hận cắn răng nói một câu: “Trên đời từ đâu tới thứ yêu nghiệt thế này? Sớm muộn cũng bị sét đánh, cho ông trời đánh chết y đi!” Sau đó hít một hơi thật sâu, gài tấm ảnh vào trong khăn tay hết sức khí độ đứng lên phất phất vạt váy, dặn dò: “Được rồi, chuyện này đừng cho người khác biết, nhé? Tôi đi đây.” Bà Tư không khỏi bội phục cô, năm đó hồi cô mới vào cửa không ngừng ghen tuông giận dỗi Trình Phượng Đài, bây giờ thì càng ngày càng độ lượng và có hàm dưỡng rồi, bằng không cũng không làm nổi bà chủ một hộ lớn. Bất kể trong lòng tức giận sôi trào đến thế nào, biểu hiện của cô cũng như không có gì.
Trình Phượng Đài một hơi ngủ hơn mười tiếng đồng hồ, cơm tối cũng không ăn. Giữa trưa ngày hôm sau chậm chạp tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên chính là đi tìm Thương Tế Nhụy chơi, suy nghĩ thêm một chút, haizz, người vào lúc này đã đến Nam Kinh từ lâu rồi. Trước khi ăn Tết từ trước đến giờ vẫn luôn là thời điểm các gia đình bận rộn nhất, Trình Phượng Đài cũng có rất nhiều sổ sách ân huệ cần sắp xếp xử lý, nhưng hắn mấy ngày trước đã quá mệt mỏi ở trên người Thương Tế Nhụy, bỗng nhiên rảnh rỗi, cũng không có tâm tình làm chính sự , trong điện thoại hẹn gặp mặt Phạm Liên, hai người một khi nói chuyện liền phải trêu ghẹo nhau, Trình Phượng Đài cười cợt, nói: “Tôi không nói nhảm với cậu nữa, mau ra đây, gọi cả Thường Chi Tân ra nữa, tôi và anh ấy đã lâu không gặp rồi, chúng ta phải uống một chầu đã đời.”
Phạm Liên ở bên đầu kia nói: “Trước khi đi phải nói rõ nhé, Chi Tân không thích mấy cái chỗ đó, anh cũng đừng để em bị ăn mắng!”
Trình Phượng Đài cười nói: “Chỗ tôi chọn đứng đắn cực kỳ! Thường Chi Tân nhất định sẽ thích. Nếu như có cô nương nào táy máy tay chân với các cậu, tôi sẽ đánh cô ta ra cho!” Có thể thấy vẫn phải có cô nương ngồi cùng.
Điện thoại mới vừa cúp xuống, nụ cười trên mặt Trình Phượng Đài vẫn nở. Mợ Hai vào nhà nhìn hắn một cái, tự cho là đoán đúng chiều hướng của hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt không dễ coi lắm: “Lại ngồi không yên?”
Trình Phượng Đài soi soi gương, chỉnh chỉnh khăn lụa trong cổ, thẳng thắn nói với cô: “Cùng Phạm Liên, còn có Thường Chi Tân, ăn cơm tối.”
Mợ Hai chỉ để ý lấy một khung thêu căng ra thêu, ý là không thèm nghe hắn nói dối. Trình Phượng Đài cũng không thèm để ý, cười một cái đầy vẻ lấy lòng với Mợ Hai.
Đến chạng vạng tối, Trình Phượng Đài cùng hai ông cậu đúng hẹn gặp mặt, nơi hẹn đúng thật là nơi tốt, một tòa viện thanh tĩnh u nhã một cổng, ba tiểu cô nương đứng ở một bên hầu rượu, ngoài ra còn có một cầm nương gảy đàn dao sau bức rèm. Thường Chi Tân tiến vào phòng không khỏi ngẩn người, sau đó ánh mắt chuyển một vòng bốn chung quanh phòng, khẽ mỉm cười, quả nhiên vẫn là thích. Mặc dù anh bây giờ cách cuộc sống với rượu ngon và giai nhân này đã rất xa vời.
Phạm Liên trầm trồ ngạc nhiên, làm bộ mình cho tới bây giờ chưa từng uống rượu nơi kỹ viện: “Sao còn có các cô gái chứ! Hồi sau chị Bình hỏi tới, hỏi em tối nay mang Chi Tân đi đâu, em cũng không cách nào giải thích được!” Miệng thì nói rất đứng đắn, đôi mắt thì lại cứ dính vào mặt các cô gái, nụ cười bên khóe miệng cũng không giống như là một quân tử.
Trình Phượng Đài lập tức vỗ bả vai Thường Chi Tân, dặn dò ba tiểu cô nương kia: “Các em tiếp hai anh là được, người này không cần để ý đến.” Phạm Liên đập hắn một đấm. Các tiểu cô nương đều hé miệng cười. Thường Chi Tân còn chưa gọi thức ăn, trước đã chọn khúc, cách bức rèm nói chuyện mấy câu cùng cầm nương. Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên nhìn nhau cười một tiếng, trong đầu nghĩ hôm nay chọn đúng chỗ rồi. Đàn ông bọn họ ở chung một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, cuối cùng ngoài nói về đàn bà ra chính là nói đến chính trị. Thường Chi Tân đảm nhiệm công chức ở trong nha môn, bởi vì chức vị cho phép, không khỏi hỏi thăm chiều hướng của Tào tư lệnh từ Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài không dám tùy ý khoe khoang cơ mật, đè lại tay Thường Chi Tân, nói rằng: “Thường huynh, hôm nay chúng ta không nói quốc chính đại sự. Những lời anh hỏi này em đều nhớ, tương lai em có tin chính xác, nhất định sẽ là người đầu tiên tới nói cho anh.”
Thường Chi Tân gật gật đầu, vỗ vỗ tay hắn, cười nói: “Đây cũng chỉ coi như là không có chuyện kiếm chuyện để nói mà thôi. Tôi bây giờ không thể so với các cậu nến đỏ rượu xanh chuyện vui nhiều, mỗi ngày cứ mấy công việc như vậy, nhàm chán cực kỳ, không có gì có thể lấy ra trò chuyện cùng các cậu.”
Phạm Liên nói: “Em từ lâu đã khuyên anh đi Nam Kinh, em giới thiệu công việc cho anh, anh lại không muốn. Bắc Bình rốt cuộc có cái gì quyến rũ anh? Đừng có đúng như bọn họ nói nhé, anh không nỡ rời xa Ông chủ Thương của chúng ta!” Phạm Liên vừa pha một trò đùa thấp kém như vậy, vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài chỉ cười cười. Thường Chi Tân tức giận nhìn chòng chọc anh ta một cái. Phạm Liên càng đắc ý, ôm cổ Thường Chi Tân: “Em biết, vậy anh chính là không nỡ rời xa em!”
Thường Chi Tân căn bản lười đáp lại anh ta, mặc anh ta ôm vai bá cổ, mình lặng lẽ uống một ly rượu, nghiêm mặt nói: “Đừng đùa nữa, tôi kể cho các cậu một chuyện riêng trong nhà.”
Trình Phượng Đài thấy vậy ngẩn ngơ, cùng Phạm Liên đưa mắt nhìn nhau, Phạm Liên hắng giọng đứng đắn ngồi yên. Thường Chi Tân lại tự rót tự uống một ly, tiếp đó bảo các cô nương đi khỏi, chỉ lưu lại một vị cầm nương đang gảy khúc Thu phong từ kia, Thường Chi Tân dường như không đành lòng ngắt khúc nhạc, nương theo tiếng đàn, anh do dự, chậm rãi nói: “Tôi không tiện rời khỏi Bắc Bình, là bởi vì chị Bình của các cậu. Trên người chị Bình của các cậu có chút bệnh, không thể rời bỏ thuốc của lão thái y ở Bắc Bình.”
Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên trong lòng đột nhiên cả kinh, liên tưởng tư thái yếu đuối ngày thường của Tưởng Mộng Bình, lòng đoán cô hẳn mắc bệnh nan y nào đó, còn chưa mở miệng muốn hỏi, sắc mặt Thường Chi Tân dường như vô cùng đau khổ nói: “Bệnh kia ngay cả là đối với các cậu, cũng khó mà nói ra miệng. Mấy năm đó, bọn họ hát hí mạng khổ, lưu lạc ở mấy tỉnh Trung Nguyên, khắp nơi đều là thiên tai, chiến tranh, khắp nơi bị người khi dễ. Chị Bình cậu vì kiếm sống… Cũng là thân bất do kỷ, ăn một liều thuốc lạnh, khiến thân thể hỏng mất.”
Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên đều là người hiểu nhiều biết rộng, thường thường qua lại ở chốn gió trăng, làm sao có thể không biết thuốc lạnh là cái gì. Cuộc sống của tử đệ lê viên khó khăn, hình dáng tuấn tú chút càng có một nỗi khổ sở không thể nói với người khác, nghĩ đến hẳn là để tránh cho châu thai thầm kết, mới nhẫn tâm làm vậy. Thật là tình cảnh tuyệt vọng biết bao nhiêu! Thường Chi Tân một người kiêu ngạo như vậy, có thể nói bí mật khiến anh tan nát cõi lòng này cho bọn họ nghe, là đã coi bọn họ như chí thân thủ túc rồi, lúc này, bọn họ ngoại trừ phụng bồi Thường Chi Tân cùng nhau yên lặng ra, nói lời an ủi gì cũng đều không thích hợp. Thường Chi Tân trầm mặc một lúc lâu, nói: “Những năm này chúng tôi vẫn luôn muốn có một đứa con, Trung y Tây y đều khám một lượt. Tôi ngược lại không phải là thế nào cũng phải có một đứa con, là chị Bình của các cậu, cảm thấy thiếu nợ tôi, cảm thấy…” Thường Chi Tân mím mím môi, không cách nào nói thêm được nữa. Nếu cả đời làm ngành nghề thấp kém, không cách nào sống một cách thể diện, đương nhiên là tự lo cho bản thân còn không xong, không thể suy nghĩ gì khác được nữa. Nhưng ai bảo Tưởng Mộng Bình lại gặp Thường Chi Tân, cô rốt cuộc có thể sống một cách tử tế hơn, đàn bà nào có ai không muốn làm mẹ, cô thật sự muốn đến phát điên rồi.
Trình Phượng Đài nhớ đến vẻ mặt Tưởng Mộng Bình khi nhìn mấy đứa bé nhà hắn, nghĩ đến sự đa sầu đa cảm của Tưởng Mộng Bình, đầy bụng xót xa, hắn không khỏi cảm thấy khó chịu thay bọn họ. Phạm Liên cũng rũ đầu im lặng không lên tiếng. Phía bên kia rèm tiếng đàn không biết dừng lại từ lúc nào, ba người bên ngoài chẳng hề phát hiện, cho đến khi cầm nương vén bức rèm đến gần tới vén áo thi lễ, Thường Chi Tân vội vàng quay mặt chỗ khác, lau đi nước mắt chứa chan trong khóe mắt. Cầm nương này đã không còn trẻ, trên mặt đắp một tầng phấn mỏng, không giấu được nếp nhăn, nhìn hẳn đã ngoài bốn mươi, khó trách chỉ ở sau rèm lộ tiếng đàn. Trình Phượng Đài phiền cô không biết quan sát, giờ phút quan trọng này chạy ra làm gì, khiến cho Thường Chi Tân lúng túng biết bao. Bên kia Phạm Liên lửa giận so với hắn còn lớn hơn, trách mắng: “Được rồi cô đi ra ngoài đi, nơi này không cần cô nữa.”
Cầm nương mặt khẽ hạ thấp, nói khẩu âm Giang Nam rất nặng: “Tiên sinh xin chớ tức giận, mới vừa rồi những lời tiên sinh nói đó, tôi ở trong sương phòng to gan đều nghe hết cả, xin ba vị tiên sinh tha thứ cho tôi không hiểu quy củ.” Thường Chi Tân bỗng nhiên dựng đứng lông mày, nhìn cầm nương kia, Trình Phượng Đài cũng rất nghi ngờ ý đồ của cầm nương. Cầm nương nói tiếp: “Vốn là có mấy lời hẳn nên lặng lẽ tìm vị tiên sinh này, nói với ngài ấy lúc không có ai. Nhưng sợ các vị quý nhân việc nhiều, hôm nay đi, chuyến sau cũng sẽ không còn tới nơi đơn sơ này nữa, vậy tôi coi như có lỗi rồi.”
Trình Phượng Đài rất đề phòng hơi hất cằm với cô: “Có lời gì, cô nói luôn.”
Cầm nương ngẩng mặt lên, nói: “Vị tiên sinh này nói tôn phu nhân là ăn thuốc lạnh mới không có bầu, duyên cớ này thái y làm sao hiểu mà chữa trị chứ? Phi tần trong cung không có bầu phần nhiều là do can khí ứ đọng, thái y sợ rằng ngay cả toa thuốc của thuốc lạnh cũng chưa từng thấy. Chỗ tôi vừa hay có một bài thuốc bí truyền hồi xuân tục kinh, là năm xưa từ bên sông Tần Hoài mang ra ngoài, chuyên chữa thuốc lạnh, trị cung hàn, không dám nói thuốc không hiệu nghiệm, mười chị em cũng đã linh nghiệm bảy tám người, tôn phu nhân nóng lòng mong con, dù thế nào cũng phải thử một lần.”
(tục kinh: tiếp tục có kinh nguyệt, cung hàn: tử ©υиɠ nhiễm lạnh)Phản ứng đầu tiên của ba người bọn họ chính là gặp phải kẻ lừa đảo rồi, gái làng chơi luôn là hoa ngôn xảo ngữ, giỏi tâm kế, không thể tin được. Nhưng Thường Chi Tân có bệnh vái tứ phương, liên tiếp hỏi mấy câu liền, dường như đã bị cô nắm được điểm yếu. Phạm Liên lẩm bẩm với Thường Chi Tân: “Em thấy kiểu này, cô ta có thể linh hơn cả thái y sao? Đừng để chị Bình uống hỏng người, lại uống ra thêm bệnh khác.”
Tư duy của Thường Chi Tân chặt chẽ biết bao, nghe Phạm Liên nói anh cũng không phải không do dự. Trình Phượng Đài thấy cầm nương kia nói ra bệnh lý rõ ràng mạch lạc, ngồi ở bên cạnh suy nghĩ một lúc, nói: “Như vậy, cô bán toa thuốc đó cho chúng tôi, chúng tôi cầm đi cho thái y kiểm tra xem. Nếu như không thích hợp uống, cũng không đòi cô trả lại tiền; nếu như uống có tác dụng, ngày khác quay lại đền đáp cô.”
Cầm nương nói: “Toa thuốc kia phải gặp được người mới có thể mở, mỗi người một toa, đâu phải đều có thể uống giống nhau?”
“Ồ, cô còn biết xem bệnh?” Trình Phượng Đài kinh ngạc vừa nhìn chằm chằm Thường Chi Tân, vừa cười nói: “Vậy ngày mai tôi tới đón cô đi qua xem một chút.” Thường Chi Tân cũng không có ý kiến gì phản đối.
Trải qua chuyện như vậy, ba người không còn hứng thú lưu lại nữa. Trình Phượng Đài lúc đi tới cửa viện gọi tú bà nơi này tới tỉ mỉ nghe ngóng lai lịch cầm nương, nghe rồi cũng không thấy có gì kỳ hoặc. Ba người rời khỏi tiểu viện, tuyệt không nói đến đề tài mới vừa rồi, mà Trình Phượng Đài vào ngày hôm sau thật sự đi đón cầm nương. Ăn xong cơm trưa, lão Cát lái xe chạy khỏi không tới chốc lát, hây dà một tiếng tự mình bật cười: “Nhị gia xin lỗi, tôi hồ đồ rồi!” Trình Phượng Đài hoàn hồn lại nhìn một cái, cũng cười, thì ra lão Cát đã thành thói quen tự nhiên, lên xe đạp cần ga, trực tiếp lái đến đường phố phía đông chỗ Thương Tế Nhụy ở. Trình Phượng Đài nói: “Dứt khoát lái đến đó đi, thà vòng thêm một đoạn, chứ đừng đi vào đường mòn.” Vừa nói, một tay lau sương mù ngưng bám trên cửa sổ xe, quay mặt nhìn bên ngoài. Thương Tế Nhụy người không ở nơi này, hắn cũng muốn nhìn cửa nhà của Thương Tế Nhụy nhiều thêm một chút. Xe chầm chậm lái đến gần, ngoài ý liệu, cổng Thương trạch mở toang, một bóng lưng màu sắc xinh đẹp giang chân chống nạnh, đứng ở ngưỡng cửa quơ tay múa chân lớn tiếng rêu rao, mấy lần muốn xông vào trong, đều bị Tiểu Lai ngăn cản. Bóng lưng nhỏ gầy của Tiểu Lai ở đó so sánh, giống như là một nha đầu khoẻ mạnh canh giữ gia súc lớn, không để cho trâu ngựa xông ra khỏi chuồng trong hương thôn, dường như vạm vỡ hơn bình thường. Lúc này không cần Trình Phượng Đài dặn dò, lão Cát thắng gấp một cái, cùng Trình Phượng Đài đồng loạt xuống xe, thừa dịp Ông chủ Thương không ở nhà đến cửa bắt nạt, thế mà được sao? Chuyện này cũng không cần Nhị gia nhà ông động thủ!
Kia bóng lưng xinh đẹp kia vừa quay đầu lại, Trình Phượng Đài mới nhận ra không ngờ lại là Tứ Hỷ. Tứ Hỷ thời gian trước mới vừa bị Thương Tế Nhụy đánh, nửa bên mặt còn băng vải thưa, vậy mà hôm nay tìm tới cửa cũng không phải trút giận vì mình. Lão biết Trình Phượng Đài đối với Thương Tế Nhụy là thật lòng thật dạ, dù sao cũng là miếng thịt không ăn được, cũng không cần hư tình giả ý nịnh nọt nữa, lập tức giọng the thé nói: “Ối dà! Trình Nhị gia! Tại sao lại là ngài thế! Sao mà nơi nào cũng đều có ngài thế! Có lỗi với ngài rồi, hôm nay chuyện này là thật sự thật sự không liên quan gì đến ngài!”
Tứ Hỷ chỉ vào trong một cái, chỉ ra một Chu Hương Vân mà Tiểu Lai đang bảo vệ sau lưng. Chu Hương Vân vẫn là bộ y phục màu lam đó, mùa đông nhét thêm vải bông thật dày, nhìn thân hình vẫn vô cùng gầy vô cùng gầy, thật là một chút cũng không bắt mắt. Sự kinh hoàng xấu hổ trên mặt cậu muốn giấu cũng không giấu được, trong mắt chứa chan nước mắt. Thừa dịp Thương Tế Nhụy đi xa, An bối lặc ý đồ lén lút ăn miếng thịt thơm, phái Tứ Hỷ đi bắt người. Năm mới đến, Chu Hương Vân không nhà để về chạy tới Thương trạch, Tứ Hỷ một đường đuổi theo, vì vậy náo loạn một vở ưng già bắt con gà con như vậy. Ưng già mặc dù là một con ưng già thiếu móng không lông, bắt một Chu Hương Vân cũng đã đủ. Nhưng chuyện xảy ra ở trước cửa nhà Thương Tế Nhụy, Trình Phượng Đài làm sao có thể để cho người khác ngay trước mặt hắn khi dễ thủ hạ của Thương Tế Nhụy, nháy mắt với lão Cát, lão Cát hộ tống Chu Hương Vân từ sau lưng Tiểu Lai vào trong xe. Tứ Hỷ cuống đến độ trực giậm chân, muốn túm lấy Chu Hương Vân, Trình Phượng Đài ngăn ở trước mặt, đẩy một cái liền có thể khiến lão nghiện này lảo đảo. Tứ Hỷ ốm yếu đỡ vách tường mới đứng vững, lại định phản công trở lại, cùng hung cực ác. Lão người này chỉ có hai loại trạng thái giả nói giả cười cùng nổi điên không biết xấu hổ, khó trách gây thù chuốc oán khắp nơi, cũng không có ai lý luận với lão, chỉ sợ tiểu nhân khó dây dưa. Trình Phượng Đài chán ghét lão đào kép này cực kỳ, nhanh chóng ngồi vào trong xe khóa cửa, mới nói với Tứ Hỷ: “Ông trở về nói với An bối lặc, Chu Hương Vân tôi mang đi rồi. Tôi xem xem gã có tìm đến cửa nhà tôi đòi người hay không! Ông cũng phải thức thời!” Chọc Tứ Hỷ giận đến mức kêu to mắng to ở sau xe, lời rất khó nghe, Trình Phượng Đài cũng không để ý đến lão. Tiểu Lai thì đã gài cổng lớn lại thật chặt từ lâu.
Ngày này tuyết mỏng trên đường chưa tan ra, xe ở trên đường lái rất chậm. Chu Hương Vân yên lặng ngồi ở bên cạnh Trình Phượng Đài, hai tay đan vào nhau, cả người run lẩy bẩy, hẳn là bị dọa sợ, cũng có lẽ là lạnh cóng. Trình Phượng Đài vì tiêu sái dễ coi, trời có lạnh đến thế nào đi nữa cũng không chịu đốt than ở trong xe, có điều vẫn luôn chuẩn bị một lò sưởi xách tay bằng đồng để sưởi ấm. Lúc này Trình Phượng Đài cầm lò sưởi xách tay đưa cho Chu Hương Vân, Chu Hương Vân đờ người nhận lấy, dè dặt dùng tay bao quanh, ấm áp, trên người tan sương, nước mắt đông lại kia liền không ngừng lăn xuống. Cậu khóc nấc lên.
Trình Phượng Đài có chút thương xót cậu. Nhất là hôm nay, hắn bôn ba bởi chuyện của Tưởng Mộng Bình, càng thêm một tầng cảm xúc. Những nhóc đào kép xinh đẹp, phong tình vạn chủng khiến người ta nảy sinh ra những ý muốn kỳ quái này, Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ, không biết Thương Tế Nhụy năm đó khi gặp phải những loại chuyện nhơ nhuốc thế này, y đã ứng phó như thế nào. Vừa nghĩ như thế liền cảm thấy không thể nghĩ thêm được nữa, đúng như Thương Tế Nhụy nói, bản thân y không cảm thấy ấm ức, nhưng Trình Phượng Đài luôn kêu đau thay y.
Đi đến gánh đàn hát đón vị cầm nương kia. Cầm nương quả nhiên rất có kinh nghiệm giang hồ, biết hôm nay phải đi gặp phụ nữ đàng hoàng, cô liền ăn mặc giống như một người phụ nữ làm nghề chải tóc, mặt cũng không hóa trang, đồ trang sức cũng không đeo, ăn mặc giản dị một tấm áo vải bông. Dọc theo đường đi Trình Phượng Đài không nói lời nào, cô cũng không mở miệng, đến trước cửa Thường gia, Trình Phượng Đài chỉ đường cho cô, bảo tự cô tìm đường đi lên, cũng nói: “Chốc nữa Thường thái thái hỏi cô quen biết Thường tiên sinh thế nào, cổ chỉ nói là sư muội của Trương thái y. Xem xong bệnh thì xuống, tôi ở giao lộ phía trước đợi.”
Cầm nương đồng ý, Trình Phượng Đài lúc này mới quay lại sắp xếp cho Chu Hương Vân. Chu Hương Vân khô nước mắt, đã thôi khóc, đầu cúi xuống thật thấp, hỏi cậu có nơi nào để đi không, cái đầu kia nặng nề lắc hai cái. Trình Phượng Đài liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy làn da trắng mịn, sống mũi gầy thẳng xinh xắn của cậu, một hàng lông mi rất dài, chớp mắt loạt soạt, không lúc nào ngừng run rẩy. Một nửa khuôn mặt nghiêng này giống như bản phác thảo pho tượng Hy Lạp trong lớp mỹ thuật, ngũ quan đều là được mài giũa theo tỷ lệ mà ra, mặc dù chưa vẽ xong, nhưng đã thấy công phu. Nếu không nói đến khí chất thần vận, lông mày đôi mắt ngược lại còn đẹp hơn Thương Tế Nhụy, so với bất kỳ đào kép nào Trình Phượng Đài từng gặp cũng đều xinh đẹp hơn, ngày sau nhất định là một nhân vật diễm tuyệt lê viên. Trình Phượng Đài dòm cậu, trong đầu nghĩ chuyện tốt làm tới cùng, sắp xếp cho đứa nhỏ này một chỗ nương thân mới được, liền dùng tiếng Thượng Hải cười nói: “Lão Cát à, hay là để cho Tiểu Chu Tử đến nhà anh ăn tết, liền nói là em trai họ của anh.” Lão Cát bị dọa sợ xua tay lia lịa: “Ngài tha tôi đi Nhị gia, con gái nhà tôi ăn tết ngày ngày ở nhà, ngài đem một cậu bé xinh đẹp như vậy qua, sớm muộn gì cũng Tây Sương ký.” Trình Phượng Đài nghe vậy ha ha cười to, cố ý hỏi: “Cậu ta xinh đẹp hay Ông chủ Thương xinh đẹp.” Lão Cát quay đầu nghiêm túc quan sát Chu Hương Vân một chút, nói: “Ý vị của ông chủ Thương, người khác không dễ so sánh cùng.” Lão Cát bởi vì nói là lời thật lòng, cho nên Trình Phượng Đài đặc biệt hưởng thụ.
Bọn họ dùng tiếng quê trêu ghẹo, Chu Hương Vân chẳng nghe hiểu một câu nào, chỉ bị bọn họ anh một cái tôi một cái nhìn đến mức tim đập rộn, đoán được là đang bàn luận mình, nhưng bản thân có gì đáng để đàm luận đâu? Đến khi Trình Phượng Đài ha ha cười lên, Chu Hương Vân cũng mờ mịt giật giật khóe miệng, lại rũ đầu xuống.
Nói không tới mấy câu, cầm nương liền quay trở lại rồi. Trình Phượng Đài hỏi thẳng cô có chữa được hay không, cầm nương rất bảo thủ, nói trước uống hai toa thuốc xem xem, cũng không có nói sâu gì về căn nguyên bệnh lý, ngược lại tỏ ra cao thâm khó lường. Trình Phượng Đài tại chỗ hứa hẹn tặng cô một phần hậu lễ.
Đưa cầm nương trở về, lò sưởi trong tay Chu Hương Vân đã tắt từ lâu, cậu còn vững vàng bưng khối băng này ở trong tay, ngẩn ngơ. Sự chú ý của Trình Phượng Đài lần nữa trở lại trên người cậu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, ngược lại là có hai cửa hàng, ăn tết cũng có tiểu nhị ở lại trông nom, có thể cho cậu nương nhờ. Có điều Chu Hương Vân nồng nặc vẻ nữ tính của vai đán, nhìn qua không khác gì một cô gái trưởng thành, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, người tốt thấy cũng phải sinh lòng xấu xa, ở cùng một đám trai trẻ, cực kỳ không an toàn. Đừng có hồi sau lửa gần rơm bị làm thịt rồi, Thương Tế Nhụy trở lại chắc chắn sẽ liều mạng với hắn. Trình Phượng Đài suy đi nghĩ lại, cuối cùng nói: “Đi tiểu biệt thự.” Lão Cát vỗ gáy một cái, trong lòng hô to Nhị gia anh minh.
Tằng Ái Ngọc vác bụng bự ngày thường ăn to uống lớn không thấy làm sao, Trình Phượng Đài vừa tới một cái cô liền không sống được. Trùm chăn, trên trán đắp khăn lông lạnh, sắc mặt vàng khè. Trình Phượng Đài vào nhà trước hết vỗ bụng bự của Tằng Ái Ngọc một cái: “Khuê nữ ngoan.” Tằng Ái Ngọc một cái tát đánh rụng tay hắn: “Kêu ai thế hả! Chớ chiếm tiện nghi!” Trình Phượng Đài cũng không quan tâm, cười nói: “Cô cũng đừng giả chết, ăn khóe miệng còn chưa lau sạch.” Tằng Ái Ngọc giơ tay lên lau miệng, mới phát hiện trúng con mẹ nó cái bẫy xưa như quả đất, ngồi dậy mắt trợn trắng. Trình Phượng Đài ngồi đối diện cô, gác hai chân đặt trên bàn uống trà nhỏ, đốt một điếu thuốc lá, ném hộp diêm ra thật xa trên bàn. Lúc hắn cười híp mắt, luôn giống như là không có ý tốt. Chu Hương Vân lúc không có ai nghe Thương Tế Nhụy gọi Trình Phượng Đài là đồ lưu manh, nhưng nhìn Trình Nhị gia dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng tao nhã lễ độ, một người cực kỳ lịch thiệp. Hôm nay đến nơi này một lúc, Chu Hương Vân mới nhìn ra vẻ lưu manh.
Trình Phượng Đài cười nói: “Tôi để đứa nhỏ này ở chỗ này mấy ngày. Cô không cần phải để ý gì đến cậu ta, chỉ cần theo cô ăn ba bữa cơm thôi.”
Tằng Ái Ngọc nhìn Chu Hương Vân một chút, cười lạnh nói: “Mới mấy ngày liền đổi người rồi sao? Còn càng ăn càng non!”
Trình Phượng Đài không giải thích với cô ta, dặp tắt thuốc lá đứng lên: “Đi!” Hắn từ đầu tới cuối không nói qua hai câu với Chu Hương Vân, cảm thấy trẻ con vẫn chưa thành người, ngơ ngác ngây ngẩn, không có gì để nói. Chu Hương Vân từ đầu tới cuối đều không dám thẳng mặt nhìn Trình Phượng Đài một cái, cậu vẫn luôn cảm thấy rất căng thẳng, rất sợ, Trình Phượng Đài vừa đi, Chu Hương Vân chợt mất chỗ dựa, càng sợ hơn, nhìn phương hướng Trình Phượng Đài rời đi ngây người hồi lâu.