Chương 90

Dịch: Phong Bụi

Thương Tế Nhụy dọc đường đi nắm chặt tay Trình Phượng Đài không nói một lời, Trình Phượng Đài một câu cũng không dám hỏi y. Xe lái đến ngõ La Cổ, Thương Tế Nhụy ngồi ở trong buồng xe không nhúc nhích, cũng không xuống xe, cũng không nói chuyện, ánh mắt đăm đăm. Trời lạnh như vậy, tay y siết Trình Phượng Đài lại toát mồ hôi đầy tay. Trình Phượng Đài cùng y ngồi không, đến tận lúc chân cũng đông cứng mất cảm giác, mới lắc lắc tay y, nói: “Về đến nhà rồi, hửm?”

Thương Tế Nhụy dường như bị giật mình, lông mi đột nhiên chớp chớp, đầu ngón tay cũng run lên. Trình Phượng Đài nhớ tới đám thỏ nhà Triệu Nguyên Trinh ở Thượng Hải nuôi, có lúc một hai con chạy vào trong sân nhà hắn, đang ăn cỏ đưa lưng về phía người, từ phía sau hù to một cái, đám thỏ chính là vẻ mặt vừa đờ đẫn vừa đáng thương như vậy, trông ai cũng giống chó sói. Thương Tế Nhụy mới vừa rồi đá liên hoàn kèm đánh hung hãn như vậy, vào lúc này thực sự yếu ớt cực kỳ, ủy khuất vô cùng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ tan nát cõi lòng, là một đứa trẻ mồ côi bị người lớn ăn hϊếp. Trình Phượng Đài đau lòng không chịu nổi, cúi người hôn trán y hồi lâu, mới dắt y từ trong xe ra. Thương Tế Nhụy vào nhà gục đầu nằm trên giường một cái, ngay cả người cũng không lật lại, như chết.

Tiểu Lai thấy hai người bọn họ tinh thần không bình thường, cũng không dám đặt câu hỏi, lặng lẽ vào nhà đốt chậu than, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài ngồi ở mép giường cởi giày cho Thương Tế Nhụy, đặt chân y lên giường nhét vào trong chăn, sau đó ở ngoài miệng giơ ngón trỏ lên, nháy nháy mắt với Tiểu Lai. Tiểu Lai cúi đầu xuống mím môi, đốt xong chậu than liền đi.

Trình Phượng Đài hôm nay dù thế nào cũng không thể về nhà. Cởϊ áσ khoác chui vào chăn, ôm Thương Tế Nhụy giọng nhỏ nhẹ: “Ông chủ Thương, sao thế, nói với tôi chút nào.” Thương Tế Nhụy hỏi một câu không nói, hai hỏi câu không đáp, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ có miệng mà khó mở lời. Làm cho Trình Phượng Đài nơm nớp lo sợ, sợ y ăn phải đòn đánh lén, lặng lẽ nắn bóp hai cái trên vai trên lưng y. Thương Tế Nhụy tựa vào bả vai hắn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên hít sâu một hơi, xoay mình cưỡi trên người Trình Phượng Đài, hai con mắt sáng quắc mắt nhìn xuống hắn, như hai ánh sao sáng trong đêm khuya.

Trình Phượng Đài còn chưa dự cảm được nguy hiểm, vỗ vỗ gáy Thương Tế Nhụy, đầy yêu thương đầy ôn nhu nói: “Nằm yên đi, gió thổi vào trong chăn rồi.”

Thương Tế Nhụy không nói lời nào, đột nhiên lật người Trình Phượng Đài lại! Trình Phượng Đài còn chưa hiểu, quần liền bị lột! Thương Tế Nhụy bắt lấy cổ tay hắn, dùng cái thứ nửa cứng nửa mềm để vào giữa khe mông hắn, mạnh mẽ thọc hai cái, một cánh tay khác để ngang lưng Trình Phượng Đài vững vàng giữ lấy. Trong đầu Trình Phượng Đài nổ tung, không biết làm sao trong một chớp mắt, một con thỏ ngoan ngoãn liền biến thành một con lừa điên, một chút tư tưởng chuẩn bị cũng không có, trở tay không kịp! Trên người bị một người sống sờ sờ nặng gần 60 cân đè, thở cũng không ra hơi, căng giọng đứt quãng mắng ra mấy câu uy hϊếp tuyệt tình, Thương Tế Nhụy toàn coi như gió thổi bên tai. Thương Tế Nhụy giờ phút này tuyệt không thể nào tìиɧ ɖu͙© dâng cao, thuần túy chỉ để lên cơn điên, phát tiết một chút, trong lòng y đang chất chứa hỏa khí ngất trời, ai ở gần y, ai thân thiết với y, người đó liền xui xẻo đáng đời.

Cái thứ nửa mềm kia rốt cuộc cũng cọ đến mức cứng như thép, chảy ra dịch làm dơ hạ thân Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài một chàng công tử tay chân mảnh khảnh, một khi bị Thương Tế Nhụy dùng lực giữ chặt khớp xương, thật sự liền không có cách nào phản kháng, giãy giụa một trận vô nghĩa, sức lực đều bị Thương Tế Nhụy làm tiêu tan. Thương Tế Nhụy quá khứ từng dọa hắn nói rằng: một tên thiếu gia như anh, em có thể một người đánh tám! Trình Phượng Đài cảm thấy câu này nhất định là nói quá, nói tôi thế nào cũng cao hơn em một đoạn, to hơn mấy cân nữa, em có thể đánh một người như tôi liền coi là người có công phu rồi, còn tám! Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, Trình Phượng Đài khóc không ra nước mắt, chỉ có thể phục! Thương Tế Nhụy động tình, càng tỏ ra giống như một con lừa điên không cương, trong miệng thở phì phì, cúi người hôn tai Trình Phượng Đài; vừa giống như chó sói đang kiếm ăn, răng cắn xé cổ áo sơ mi của Trình Phượng Đài ra chút, gặm lấy cổ hắn liền không buông ra. Trình Phượng Đài rốt cuộc cũng là người trải qua gió to sóng lớn, không có sức chống lại, ngược lại liền nhanh chóng tỉnh táo lại, giọng thấp trầm, lạnh lùng nói: “Ông chủ Thương, trong lòng em không thoải mái, tôi ngồi nói chuyện cùng em một hồi. Em nếu như vô duyên vô cớ coi tôi là nơi trút giận, hai chúng ta liền sẽ không có lần sau nữa. Tôi không giỡn với em đâu!”

Hai người ở bên nhau mấy năm này, Trình Phượng Đài đối phó Thương Tế Nhụy vẫn là có chút bí quyết. Thương Tế Nhụy không sợ Trình Phượng Đài mắng y, không sợ Trình Phượng Đài đánh y, chỉ sợ Trình Phượng Đài nghiêm mặt lại, đối xử lạnh lùng với y như người xa lạ, điều này có thể khiến cho lòng y hốt hoảng vô cùng, sợ hãi vô cùng. Vừa nghe thấy giọng điệu này của Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy ở trong cơn giận cơn điên cân nhắc một chút, từ từ ngưng động tác, cứng đờ ở đó do dự rất lâu, sau đó phát ra một tiếng rêи ɾỉ tựa như nghẹn ngào, cả người liền từ một tên lưu manh hóa thành một miếng kẹo mạch nha vừa mới ra lò, quấn chặt lấy người Trình Phượng Đài lật người cọ cọ, dính phát ớn.

Trình Phượng Đài tay chân vừa được giải phóng, liền đẩy y ra khỏi thân dưới, giận đến mức mắng rằng: “Em đúng là đồ thần kinh! Khoẻ như vậy em làm thịt bọn chúng đi! Hϊếp yếu sợ mạnh! Chỉ biết gác đại bác chùm chăn! Chỉ giỏi đánh người mình!”

Cây đại bác ở trong chăn của Thương Tế Nhụy đang gác sừng sững thật cao, súng đạn sẵn sàng, tên đã lắp vào cung, cây đại bác này thật đúng là chỉ đánh người mình. Môi y ghé vào hõm vai Trình Phượng Đài rúc rúc, hơi thở nóng bỏng phun khắp cổ Trình Phượng Đài, hơi thở của Trình Phượng Đài cũng tràn đầy phổi y, hai người không hẹn mà cùng rùng mình một cái, ỷ vào Trình Phượng Đài thương y, y liền rất vô lý yêu cầu: “Cọ cọ cho em!” Vừa nói, cũng không chờ Trình Phượng Đài gật đầu, liền đem khẩu đại bác kia nhét vào trong bắp đùi Trình Phượng Đài bắt Trình Phượng Đài kẹp chặt, từng chút từng chút một cử động.

Trình Phượng Đài trước mắt nổ đom đóm, cũng không biết là giận quá hay là như thế nào, cảm thấy Thương Tế Nhụy không phát điên, ngược lại hắn sắp bị Thương Tế Nhụy biến thành người điên rồi! Thường ngày đè Thương Tế Nhụy ở dưới người làm việc, Thương Tế Nhụy một dáng vẻ thiếu niên đầy tình thú không nam không nữ, lẳиɠ ɭơ khả ái, khiến cho hắn căn bản không cảm thấy có gì không ổn. Hôm nay dường như là lần đầu tiên kinh ngạc phát hiện ra Thương Tế Nhụy là một nam tử hán chẳng chút lai tạp, cái thở dốc, mùi cơ thể, gân cốt, tính công kích chỉ thuộc về đàn ông kia. Trình Phượng Đài đột nhiên cảm thấy kinh ngạc một cách khó hiểu, thì ra Thương Tế Nhụy cũng không phải là trẻ con nữa rồi! Thương Tế Nhụy mỗi lần cắm vào hắn một chút, đều giống như cắm vào tâm khảm hắn, ngoài chấn kinh và khó chịu ra, mơ hồ còn có một chút sợ hãi. Khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại từ trong khϊếp sợ, một giọt mồ hôi nóng trên trán Thương Tế Nhụy đang rơi vào trong mắt hắn, cay đến mức Trình Phượng Đài nghiêng đầu trực dụi mắt, mắng: “Tên hát hí thối tha! Nhẹ một chút! Bi của Nhị gia đều bị em mài rách cả rồi!” Thương Tế Nhụy chỉ quan tâm đến sự sung sướиɠ của bản thân, đâu để ý đến hắn, không kiên nhẫn hừ hừ một tiếng, lau mồ hôi đầy đầu đầy mặt, một tay liền đem Trình Phượng Đài trở mình, tiếp tục làm từ phía sau. Trình Phượng Đài sống sắp ba mươi tuổi, vẫn là lần đầu tiên bị người khác lăn qua lộn lại táy máy ở trên giường như vậy, thật là giận đến ngực phát đau, mắt nổ đom đóm! Nhưng bây giờ cái tư thế này khiến cho hắn phát giác ra chút nguy hiểm, cái cây gậy cứng rắn trơn trượt kia của Thương Tế Nhụy cọ sát khe mông của hắn như vậy, mấy lần trượt qua giữa khe mông, Trình Phượng Đài cũng không dám phát biểu ý kiến gì chọc Diêm vương nữa. Thương Tế Nhụy cứ như vậy bắn đại bác rỗng trên người Trình Phượng Đài một lúc lâu, khiến cho nửa thân dưới bẩn dầm dề, rốt cuộc mệt mỏi kiệt sức phù phù thở hào hển, ngã trên lưng Trình Phượng Đài một cái, cũng không để ý cảm giác Trình Phượng Đài như thế nào. Trình Phượng Đài cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận liền ùn ùn kéo đến, đẩy Thương Tế Nhụy ra, không nói câu nào, mặc quần áo làm như muốn đi.

Thương Tế Nhụy lặng lẽ nhìn hắn mặc áo, rồi mặc thêm quần dài, đột nhiên ôm eo hắn đem đầu tựa vào đũng quần hắn, nghẹn ngào gào khóc không nước mắt, một luồng hơi nóng phả lên chỗ đó của Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cũng không dám làm gì y, bởi vì thứ chí mạng nhất của mình đang ở ngay tại bên miệng y, thế này chẳng may nói giận dỗi khinh suất một chút, cắn xuống một cái, thê thảm khỏi phải nói. Lại cẩn thận nghe Thương Tế Nhụy gào khóc, dường như là một câu: “Bọn họ oan uổng em! Anh cũng không để ý đến em!”

Trình Phượng Đài hận đến nhắm mắt lại.

Thương Tế Nhụy tính khí tuy nóng, nhưng lại có một điểm tốt, biết mình đuối lý, mặc cho Trình Phượng Đài mắng chửi thế nào, không cãi lại không đánh trả cũng không tức giận, tựa như rất biết sai. Trình Phượng Đài đây là tính khí đàn ông Giang Nam, gặp chuyện không tiện động thủ, chỉ có thể chiến tranh lạnh hoặc là càm ràm, không ngừng dạy dỗ giáo huấn người ta, mắng xong là liền thoải mái. Thương Tế Nhụy rất biết hắn. Trong đêm đó, Tiểu Lai nghe thấy động tĩnh trong phòng cách vách chưa từng dừng, một lúc muốn qua xem xem, một lúc lại cảm thấy dư thừa, trong lòng cứ mãi không yên.

Trình Phượng Đài tiết bực bội đủ rồi, lông mày cũng giãn ra, ánh mắt cũng thuận hơn, đánh giá cái đầu hơi rũ xuống kia của Thương Tế Nhụy, nói: “Đừng có không nói không rằng như thể thật sự biết điều, trong lòng chắc đang mắng tôi dài dòng mãi không thôi có phải không!”

Thương Tế Nhụy rũ đầu không nói lời nào, sức lực như lừa điên mới vừa rồi tiêu tan chẳng còn thấy, Trình Phượng Đài bưng mặt y lên nhìn một cái, thấy y xụ khóe miệng bĩu môi, trong mắt một chút ngấn lệ cũng không có, chỉ là một gương mặt xui xẻo.

Trình Phượng Đài cười nói: “Tôi còn tưởng rằng em bị tôi mắng khóc cơ đấy!”

Thương Tế Nhụy hừ xuỳ một tiếng, xoay mình gối lên trên gối: “Cái này có gì đáng để khóc, em còn lâu mới khóc!”

Trình Phượng Đài hỏi: “Mới vừa rồi ở hội quán lê viên cũng không khóc?”

Thương Tế Nhụy cao giọng nói: “Bọn họ mà xứng để em khóc sao? !”

Trình Phượng Đài nhìn chằm chằm y một hồi, không nhịn được nở một nụ cười mỉm, cởϊ qυầи áo lần nữa nằm trở về trong chăn, cùng y sóng vai gối cùng một gối bắt đầu hỏi đầu đuôi chuyện ở hội quán lê viên. Thương Tế Nhụy ban đầu không chịu nói, Trình Phượng Đài hỏi dồn quá, y mới câu được câu chăng, nói qua loa vài câu. Trình Phượng Đài đốt một điếu thuốc bằng chậu than, ngậm bên khóe miệng, cau mày hút một hơi, ngẫm nghĩ: “Hí phục làm sao lại chạy vào trong tay lão Khương? Lời em dạy dỗ bọn nhỏ ở hậu đài, bên ngoài làm sao biết? … Xem ra ấy à, gian tế trong Thủy Vân lâu căn bản không chỉ một.”

Thủy Vân lâu trên dưới gần trăm người, xuất hiện một phản đồ thân ở Tào doanh lòng tại Hán điều này là không thể tránh khỏi, rốt cuộc là ai, phòng bị thế nào, xử trí ra sao. Thương Tế Nhụy nghĩ tới những chuyện này, cảm thấy rất rối rắm, rất thống khổ, ngực giống như có một bàn chải lông đang cọ rửa xương sườn y, cọ đến mức đau ngứa không chịu nổi, thật là không có cách nào suy nghĩ! Y sâu sắc sợ hãi những rối rắm phân tranh trong nhân thế, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ cảm xúc, y chỉ muốn cả người nhẹ nhàng khoan khoái hát hí, nhưng hát hí vừa khéo lại là một sự nghiệp liên quan mật thiết đến danh lợi, một khi bước vào ngành này, cả đời không thể nào nhẹ nhàng khoan khoái được, tin vịt cùng thị phi cứ thế không mời mà tới.

Thương Tế Nhụy ôm ngực như mắc bệnh Tây Thi, mặt mày ủ ê: “Khó chịu, phiền! Em cảm thấy phiền muốn chết!” Trình Phượng Đài trìu mến vỗ vỗ lưng y, đặt trán lên trán y, trong lòng tràn đầy trìu mến, một đứa con nít bị khi dễ không có cách nào trả đũa, quá khiến người ta đau lòng mà. Thương Tế Nhụy nằm trên ngực Trình Phượng Đài, âm thầm hồi tưởng những ấm ức người bình thường không tưởng tượng nổi mà mình đã chịu trong suốt mười mấy năm qua. Nỗi khổ luyện công khi còn bé, còn khổ hơn so với xuống địa ngục, toàn thân gân cốt đều phải giãn mở, mềm ra rồi nặn thành người mới, còn phải ngày ngày chịu đòn đau của nghĩa phụ. Sau khi lớn lên, chịu đựng sự quấy rầy của đám mê hí, sự suồng sã của đám quyền quý. Ở trên sân khấu hát hí vốn là thời điểm vui vẻ nhất, ít phải suy nghĩ nhất, nhưng phàm là hát sai một chút nửa chút, dưới sân khấu thật sự liền có kẻ mắng bà nội, ném bình trà bay lên đập người, thế này cũng chưa coi là gì, vừa xuống sân khấu liền phải chịu một cái bạt tai trời giáng của nghĩa phụ, có thể đánh bắn ra não người. Hát tại nhà cho người giàu sang, mười lần thì có bảy lần chẳng khác nào vào ổ sói, bị ép ở lại qua đêm là chuyện thường tình, cửa viện liền cài lại, không muốn cũng không cho đi. Những lời chửi rủa gièm pha tới từ đồng ngành, cho tới bây giờ cũng đều chưa từng gián đoạn. Các loại thủ đoạn như hất phân, đăng báo, dán chữ to… cũng đều là học được từ đồng ngành sau khi chính bản thân đã trải qua. Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cùng ai những điều này, ngay cả với Trình Phượng Đài y cũng không nói, nhắc tới tự đau buồn tự thương xót tỏ ra quá kiểu cách. Ba ngàn tử đệ lê viên đều trải qua như vậy, đâu đâu cũng thấy, không chỉ một mình y là khổ, không đáng than phiền. Chỉ riêng chuyện ngày hôm nay, Thương Tế Nhụy là thật sự thất vọng, ngành này đã chẳng còn lại mấy người tốt nữa rồi.

“Chẳng chút ý nghĩa.” Y nhìn lêи đỉиɦ giường, lẩm bẩm nói: “Thật chẳng chút ý nghĩa. Em không muốn ở cùng bọn họ nữa, dù sao em cũng đã tích đủ tiền, không cướp khán giả của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tìm em nữa.”

Trình Phượng Đài nghe lời này, giật mình, ngoài miệng cười nói: “Em không phải từng nói bình sách, một người một chiếu liền có thể làm, rời khỏi bọn họ em coi như hát không nổi sao.”

Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút: “Em có thể giống như Cửu Lang với Cẩm sư phụ, làm một gánh hát tư, người không cần nhiều, trừ đi văn võ tràng, mười mấy người là đủ rồi!”

Trình Phượng Đài biết đại khái loại gánh hát tư nhân kiểu này, phần nhiều là nghệ nhân thoái ẩn một nửa dẫn gánh, dạy đều là đồ đệ của mình, hát toàn là sân khấu tại nhà của người quen. Trên thị trường, bỏ tiền mua vé, đặt phòng bao thật ra là cách chơi thông tục nhất, người mê hí chân chính biết thưởng thức, ví dụ như thế gia công tử giống như Đỗ Thất có tiền lại rảnh rỗi, thường thường rất vui lòng mời những gánh hát nhỏ như vậy, cách đình đài hồ nước, thanh tĩnh mời dăm ba người bạn tốt thưởng thức trà nghe hát. Nếu có nhã hứng, hoặc là đóng vai ghép hí, hoặc là thổi địch gảy đàn. Sau khi hát xong, chủ nhà cùng đào kép cười nói một hồi, nói hí một hồi, hai bên đều hết sức đã ghiền. Tấm lòng khoáng đạt như vậy không phải người mê hí bình thường nào cũng chơi được, đào kép bình thường cũng không đủ tư cách ăn bát cơm ân huệ này. Thương Tế Nhụy sau khi nổi tiếng đã từng ghép hí cùng những gánh hát nhỏ như vậy mấy lần, cảm thấy phong cách quả thật hoàn toàn khác với công diễn tại sân khấu tại nhà phổ thông, những cái khác trước không nói, trước tiên là không có loại hành động hạ lưu như sờ tay ôm eo này, khán giả đều là thành tâm nghe hí mà tới.

Trình Phượng Đài vuốt ve tóc y, đồng ý nói: “Loại gánh hát nhỏ này rất hay, người hát cao cấp, người nghe cũng cao cấp, thanh tĩnh.”

Thương Tế Nhụy nghe được cái từ thanh tĩnh này, bỗng nhiên ngây ra nghĩ đến y mới chỉ chừng hai mươi, ở trên sân khấu tính sơ cũng còn hơn mười năm phồn hoa cẩm tú, cứ như vậy thoái ẩn sao? Y không khỏi chùn bước, đánh trống lui binh, lắc đầu nói: “Em còn quá trẻ, tư cách mở gánh hát nhỏ vẫn chưa đủ.” Lại nói: “Hơn nữa bọn họ đều không thích xem mặt hoa, không thích xem hí võ, công phu của em sẽ hoang phí.” Y vốn là định hát đán đến bốn mươi tuổi, gánh hát nhỏ là chuyện sau bốn mươi tuổi rồi. Nếu như tùy tiện tiến hành kế hoạch trước thời hạn, trong lòng cảm thấy không chắc chắn, y vẫn chưa rạng rỡ đủ cơ mà! Trình Phượng Đài trầm mặc, không gấp khuyến khích điều gì, hắn cũng biết Thương Tế Nhụy không nỡ bỏ, chỉ nói như vậy mà thôi.

Trình Phượng Đài lải nhải nói chuyện giúp y quên buồn phiền, kể những điều hắn nhìn thấy khi vào nam ra bắc, kể về những chuyện bất bình trên cõi đời này, cười nói: “Lão già Khương nhiều lắm chỉ là bôi xấu thanh danh chút em mà thôi, nhìn những đồng nghiệp trong cùng thương hội của tôi kìa, nếu không phải ngại uy phong của Tào tư lệnh, bọn họ có khi còn cấu kết thổ phỉ lấy mạng của tôi, bắt cóc con của tôi ấy chứ, em có tin hay không? Chuyện này không thấy đao thấy máu hơn so với ngành lê viên các em hay sao?” Thương Tế Nhụy buồn buồn nghe giọng nói của Trình Phượng Đài, bỗng nhiên giữa mùa đông toát ra một lớp mồ hôi lạnh, tim giật giật sợi gân trên trán, thình thịch đập ghê gớm, một cơn buồn nôn trong đầu khó nhịn nổi. Y biết bản thân mắc bệnh, bệnh tim, năm đó ở Bình Dương, nguồn gốc căn bệnh bắt nguồn từ chuyện Tưởng Mộng Bình, sau phàm là bị kí©h thí©ɧ liền phát tác, bên ngoài người ta đồn y có bệnh điên, ngược lại không hoàn toàn là phỉ báng. Thương Tế Nhụy thống khổ rên khẽ một tiếng, cắn một cái vào bả vai Trình Phượng Đài, từ từ nhay nghiền người ở giữa răng môi này.

Trình Phượng Đài đau đến hít một hớp khí lạnh, trong lòng lại chậm rãi dâng lên một cảm xúc thương con sâu sắc, vừa đau khổ, vừa ôn nhu. Hắn nhịn đau, một tay đè gáy Thương Tế Nhụy vừa hôn lên tóc y. Vốn chuyện tranh giành đấu đá nhau của đám hát hí thối tha, trong mắt Trình Phượng Đài chẳng bằng con muỗi, nhưng lại cứ đau lòng như vậy, bị Tứ Hỷ nói đúng rồi, nhìn thấy Thương Tế Nhụy khó chịu, hắn liền đau lòng phát hoảng, vừa muốn dâng hiến toàn bộ bản thân mình cho con thú điên Thương Tế Nhụy này, bị y nhai sống mới hiểu được nỗi đau này. Thương Tế Nhụy cắn đủ một miếng lớn da thịt người yêu rồi, trong cổ họng ư ử ra tiếng nhìn chằm chằm Trình Phượng Đài, đôi mắt tràn đầy yêu thương trong bóng đêm kia của Trình Phượng Đài.

Thương Tế Nhụy lại cúi đầu xuống, gắn môi với Trình Phượng Đài trong một cái hôn thật sâu khó tách rời. Thương Tế Nhụy giống như trở lại thời niên thiếu hèn nhát nhỏ yếu như vậy, trong đầu nghĩ danh tiếng mình có lớn hơn nữa, một khi có vấn đề gì, chỉ có Nhị gia đối với mình là thật sự không xa không rời, tấm lòng từ ban sơ không thay đổi. Danh tiếng mình phấn đấu nhiều năm như vậy là cái gì, đều là giả cả! Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ nhóc đào kép này thoạt nhìn thì kim ngọc mãn đường, vô cùng sầm uất vô cùng náo nhiệt, khi chân chính trong lòng hoảng hốt khổ sở, người trông nom y trằn trọc trở mình cũng chỉ có một mình. Cứ vậy quần áo xốc xếch triền miên cùng một chỗ trong đêm đông, hai người đều sinh ra một loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau giữa vũ trụ hồng hoang, ân ái thân mật trong lòng qua một đêm tăng thêm vô số, không thể diễn tả thành lời với người ngoài cuộc.

Ngày hôm sau Nữu Bạch Văn chọn một thời điểm không sớm không muộn tới Thương trạch, không ngờ hai người kia quấn quít một đêm, trời sáng mới chợp mắt, vào lúc này vẫn còn đang ôm mộng lớn! Nữu Bạch Văn nhìn quanh một cái về phía cửa sổ phòng ngủ, nhẹ giọng nói với Tiểu Lai: “Còn ngủ sao?” Tiểu Lai đáp vâng. Nữu Bạch Văn đè giọng càng thấp hơn một chút: “Trình Nhị gia cũng ở đây?” Tiểu Lai lụng bụng khuôn mặt nhỏ nhắn, xấu hổ không mở miệng.

Nữu Bạch Văn biết chỉ cần có Trình Phượng Đài phụng bồi Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy liền không xảy ra tật xấu gì to tát, vui mừng gật đầu cười nói: “Để cho bọn họ ngủ, để cho bọn họ ngủ. Hôm nay mặt trời đẹp, tôi ở trong sân phơi nắng chút, cô cứ làm việc của cô đi.” Tiểu Lai pha một bình trà, Nữu Bạch Văn thật sự ở đó phơi nắng cả buổi trưa. Trong phòng hai tên kia tỉnh rồi cũng không biết có khách tới, ở trên giường thì thầm nói chuyện, cười cợt đùa giỡn. Thương Tế Nhụy trong l*иg ngực có mối phiền muộn vắt ngang, nào có tâm tư cùng Trình Phượng Đài đùa giỡn. Trình Phượng Đài cố ý trêu chọc y, nói thứ dưới háng kia bị Thương Tế Nhụy cọ rách, nắm tay Thương Tế Nhụy bắt xoa xoa. Thương Tế Nhụy vừa nắm chặt liền dùng sức bóp một cái, Trình Phượng Đài gào lên, doạ Nữu Bạch Văn sợ nhảy cỡn lên từ trên ghế, không nhịn được lòng hiếu kỳ, lỗ tai ghé vào bên cửa sổ, liền nghe thấy Thương Tế Nhụy cách cửa sổ rất nghiêm túc nói: “Ai bảo anh trêu tôi! Tôi gϊếŧ chết anh!”

Nữu Bạch Văn tâm thần không yên uống trà, trong đầu không tránh khỏi suy nghĩ bậy bạ: Đều nói càn đán “bị khi dễ”, bây giờ nhìn lại, càn đán có thể nổi tiếng đến mức như Thương Tế Nhụy, ngược lại có người vội chạy đến để “bị khi dễ”. Trình Nhị gia… Không ngờ nha!

Lại qua ba khắc đồng hồ (khoảng 45 phút), Thương Tế Nhụy kêu Tiểu Lai rót nước rửa mặt, Tiểu Lai vào phòng nói với y Nữu Bạch Văn tới, Thương Tế Nhụy một bên đánh răng một bên bảo cho Nữu Bạch Văn vào nói chuyện. Hai người bọn họ tuy không là người ngoài, Nữu Bạch Văn đi vào trong gian phòng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của hai người đàn ông, cảm giác vẫn có chút không được tự nhiên, tóm tắt nói nhỏ: “Tối hôm qua tôi cùng Ông chủ Ninh nói chuyện điện thoại.” Thương Tế Nhụy nghe đến Ninh Cửu Lang, lau mặt được một nửa liền dừng lại, cung kính lắng nghe, lời Ninh Cửu Lang nói trước đám đông không gì ngoài chút trấn an, Nữu Bạch Văn chuyển lời xong, nói tiếp: “Còn nữa, sáng sớm mấy vị ông chủ kia cho người đến chuyển lời, nói là chiều sẽ đến chỗ cậu ngồi một chút, tôi thấy là đến bù đắp tình nghĩa. Ý cậu thế nào?” Nữu Bạch Văn sợ Thương Tế Nhụy nổi giận, giành trước khuyên nhủ: “Tôi thấy vẫn là nên gặp một chút, thể hiện sự độ lượng của ta!”

Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Gặp! Tất nhiên là gặp!” Y bỏ khăn mặt vào trong nước, ngẩng đầu tỉ mỉ soi soi gương, sau đó cúi người hất nước lên mặt, bồm bộp vỗ gò má, khiến cho khí sắc của mình nhìn qua khá hơn một chút, không thể tiều tụy ở trước mặt đồng ngành. Thương Tế Nhụy y lúc nào cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực rạng rỡ vô lượng !

Trình Phượng Đài ở trong buồng đằng hắng một cái: “Em đang làm gì vậy! Tát miệng mình chơi? —— Ai tới thế?”

Thương Tế Nhụy thật thà nói lại: “Ờ! Em không nói cho anh!”

Sự thân mật này giữa hai người bọn họ khiến cho Nữu Bạch Văn càng lúng túng hơn, Trình Phượng Đài sắp rời giường rồi, đối mặt bắt gặp gian tình như vậy, chẳng phải ngượng lắm sao, sau này muốn giả bộ ngu cũng không được nữa rồi. Nữu Bạch Văn chủ động tránh đi ra sau đường phố mua chút đồ ăn, có ý kéo dài thời gian một lúc, đến khi xách thức ăn trở lại, Trình Phượng Đài quả nhiên đã thức dậy. Trình Phượng Đài khoác áo bông mặc ở nhà của Thương Tế Nhụy, khuôn mặt ngái ngủ, ngồi đó thổi uống một ly trà. Hắn không dám tùy ý đi đi lại lại, thức dậy mới phát giác, hai hòn kia thật sự bị Thương Tế Nhụy cọ rách da, cọ vào quần liền đau, uất ức muốn chết! Gặp mặt chào hỏi nhau xong, Trình Phượng Đài thái độ vô cùng tự nhiên, giống như là nam chủ nhân của cái nhà này vậy, lại còn gọi ngồi xuống, lại còn gọi dùng bữa, Nữu Bạch Văn ngược lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều. Ngồi vào bàn cơm được một hồi thì các ông chủ đến thăm, Trình Phượng Đài nhịn đau một chút, cười nhạt hừ hừ, khó thấy Thương Tế Nhụy mặc trang phục tiếp khách: “Bọn họ mặt cũng dày thật đấy!” Hắn nghiêng đầu nói với Thương Tế Nhụy: “Em không phải biết lên cơn điên sao? Chớ chỉ biết ngang ngược trong chăn! Đợi chốc nữa bọn họ tới, tôi xem em dùng tấm gài cửa đuổi đánh bọn họ ra ngoài, ha?”

Nữu Bạch Văn vừa nghe liền cuống lên, động tác giơ đũa xua xua rất mạnh, trong đầu nghĩ Trình Nhị gia này không nói lời khuyên nhủ, lại thế nào còn đổ dầu vào lửa chứ! Trong lòng anh ta vẫn còn sót lại ấn tượng lỗ mãng của Thương Tế Nhụy thời niên thiếu, vẫn chưa đủ hiểu Thương Tế Nhụy. Ngành lê viên không thể nào chứa chấp một người điên thật sự. Thương Tế Nhụy chỉ muốn làm gì thì làm với người thân cận nhất, đối với người ngoài y là một quân tử ©υиɠ khiêm nhường cực chuẩn mực, rất có lý trí cũng rất cẩn thận, phát biểu hành sự đều rất có đạo lý.

Ví dụ bây giờ, Thương Tế Nhụy rất dửng dưng không bị khıêυ khí©h, nuốt ngụm canh nóng, mặt đầy vẻ từ bi vi hoài, săn sóc chúng sinh: “Dưới tình huống đó bo bo giữ mình, không phải là sai. Không hùa vào mắng em đã được coi là bằng hữu rồi.”

Cực kỳ thông tình đạt lý, Nữu Bạch Văn ra sức gật gật đầu: “Ngày hôm qua đó là ngại bối phận, mấy vị ông chủ khó mà nói được gì, trong lòng ắt đều hiểu rõ. Ngay cả tôi, mới vừa mở miệng một cái liền bị chặn họng —— ngay cả tôi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh cơ mà!”

Trình Phượng Đài không ưa hàm hồ thị phi của bọn họ, nhìn xa trông rộng phát biểu rất nhiều phê bình đối với ngành lê viên, cười lạnh nói: “Thật là có bài có bản! Tại chỗ không nói lời nào, không đắc tội ông chủ Khương; hiện tại nói ngon ngọt, không đắc tội Ông chủ Thương. Người hát hí cũng quá biết làm người, cũng quá dễ làm người!” Thương Tế Nhụy biết hắn ngày hôm qua bị cưỡng ép đè “làm” một trận, chỗ dưới đau tâm tình không tốt, vì vậy cũng không so đo hay cãi cố với hắn, chỉ lo cắm đầu ăn cơm. Nữu Bạch Văn rất khiêm tốn nghe càm ràm, sau đó mỉm cười nói: “Đây chính là ngành lê viên mà! Không giống Nhị gia, một mình thuê chút binh, có mấy cây súng là có thể làm xong một vụ mua bán, ngài dám đập bàn với cả cái thương hội, nói không qua lại nữa liền không qua lại nữa, không ai vướng mắt ngài. Ngành lê viên không phải chính là cái kiệu hoa người kiệu người hay sao! Sân khấu ngắn, thanh xuân càng ngắn hơn, kết quả chính là không ai có thể rời bỏ ai, ai cũng căm ghét ai.”

Trình Phượng Đài cười: “Nữu gia nói lời thật rõ ràng.” Nữu Bạch Văn cũng cười, hai người đυ.ng một ly rượu. Hồi lâu, đến lúc các ông chủ hát hí tỉnh ngủ ăn no đi ra hoạt động, quả nhiên dăm ba người cùng nhau đi tới Thương trạch, ríu ra ríu rít đứng đầy sảnh. Trình Phượng Đài đã từng cảm thấy đám đào kép là rất thần bí rất thi ý , hôm nay biết được nội tình, căn bản lười xem mặt mũi bọn họ, ở phòng ngủ dựa vào đầu giường xem báo, giữ lại một lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Nữu Bạch Văn sợ Thương Tế Nhụy ứng phó không được những thứ này, còn giống như một đại sư huynh cùng ở bên cạnh xã giao, liền nghe thấy một đám người lòng đầy căm phẫn lên án Khương gia. Thương Tế Nhụy rất hào phóng cảm ơn bọn họ, đầy hòa khí tiễn bọn họ đi, trong toàn bộ quá trình đối đáp, đãi khách chu đáo cực kỳ, Nữu Bạch Văn không có chút cơ hội nào chen miệng. Trình Phượng Đài suy ngẫm đến bản thân trong chốn xã giao làm ăn bàn chuyện mua bán đều không chu toàn bằng Thương Tế Nhụy như vậy, hắn nóng giận lên là muốn mắng người, Thương Tế Nhụy chuyện cho tới bây giờ, ngoài sáng trong tối đều chưa từng mắng Khương gia một câu.

Đám đào kép trò chuyện hơn nửa giờ mới đi, Tiểu Lai mới vừa đem ly trà xuống, tốp an ủi thứ hai lại tới, khiến cho trà nóng cũng không kịp nấu. Tốc độ truyền lời trong cái ngành này từ trước đến giờ vẫn luôn là nhanh nhất, vào lúc này chắc rằng toàn bộ giới lê viên Bắc Bình đều biết Khương Thương chú cháu đánh nhau rồi. Có một bộ phận đào kép tuy nói là để tìm cơ hội bù đắp tình cảm, ôm hư tình giả ý; một phần khác chỉ là thuần túy bất bình giùm, chán ghét sự bá đạo của Khương gia, thương tiếc sự ủy khuất của Thương Tế Nhụy, tuyệt không thể đóng cửa không tiếp khách đối với bọn họ. Mọi người trong phòng chính nói chuyện, đại khái là nhóm đào kép này đặc biệt có giao tình với Thương Tế Nhụy, câu chuyện vừa bắt đầu một cái, liền nói đến vô tận, chặn Trình Phượng Đài trong phòng ngủ không ra được. Hắn một ngày một đêm không về nhà, trong lòng sợ Mợ Hai trách tội, thành ra cũng muốn trở về xem xem một chút rồi, khó khăn lắm chịu đựng được đến lúc nhóm khách cuối cùng ra về, Trình Phượng Đài lập tức muốn cáo từ, chỉ thấy Thương Tế Nhụy vén rèm cửa lên, khóe miệng chân mày đầy vẻ ưu sầu như một đứa trẻ, vẻ khéo léo chu toàn mới rồi chẳng còn chút xíu nào nữa, không nói hai lời chặn ngang ôm Trình Phượng Đài một cái, cằm đặt ở trên vai hắn, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Phiền, phiền chết đi được, lòng em sắp phiền muốn chết…”

Trình Phượng Đài bất đắc dĩ than thở, sờ đầu Thương Tế Nhụy, nói gì cũng không thể để y một mình vào lúc này.

Hai người ăn qua loa xong cơm tối, rửa mặt liền lên giường đi nằm. Trên giường trong chăn tay chân quấn lấy nhau, rì rầm nhỏ to nói chuyện. Trình Phượng Đài chỉ cần ngủ gật ngừng nói, Thương Tế Nhụy liền không vui đạp chân: “Nói, anh tiếp tục nói, yên tĩnh lòng em liền khó chịu!” Trình Phượng Đài mấy năm này rảnh rỗi, sớm đã nói hết những điều trải qua trong đời người với y, ngay cả khi vết sẹo lên sởi khi còn bé cũng cho Thương Tế Nhụy xem rồi. Vào lúc này chỉ có thể vắt óc suy nghĩ, bắt đầu nói chuyện riêng tư của người khác. Theo mức độ xa gần thân sơ của hắn, người xui xẻo đầu tiên chính là cô gái hàng xóm ở Thượng Hải Triệu Nguyên Trinh, nhưng mà Triệu gia cũng là một nhà rất truyền thống, rất ít sự tích có thể đồn đại . Nói đến sự đối đầu giữa Mợ Hai và Triệu Nguyên Trinh, mượn một bọc phân của Nhị thiếu gia khiến cô ấy ghê tởm, Thương Tế Nhụy chê cười rất tục khí, bình luận: “Vui mà, cô ta sau đó thế nào?”

Trình Phượng Đài nói: “Sau đó tôi vì làm mua bán, liền theo Tào tư lệnh tới Bắc Bình, thỉnh thoảng mới gọi điện thoại với cô ấy, không biết cô ấy thế nào rồi.” Vừa nói cười một tiếng: “Dù sao cô ấy người này cuộc sống ngày qua ngày không có thay đổi gì.”

Một mực nói đến quá nửa đêm, câu chuyện của Triệu Nguyên Trinh liền kể xong, vốn là một cô gái trong khuê phòng hơn hai mươi tuổi cũng không có nhiều chuyện kỳ diệu có thể kể như vậy, nói chuyện này được đến hơn nửa đêm, đã là Trình Phượng Đài miệng phun hoa sen rồi. Trình Phượng Đài buồn ngủ nhắm mắt lại, Thương Tế Nhụy đạp hắn cũng không tỉnh, liền xoay mình nhoài người đến trên người hắn cắn lỗ mũi hắn: “Chớ ngủ! Chơi cùng em!” Trình Phượng Đài che mũi mở mắt ra, cau mày cười nói: “Tôi thật là tạo nghiệt rồi mà, nhà ba thiếu gia từ nhỏ đến lớn tôi đều chưa từng dỗ đêm nào tử tế, lại báo ứng ở trong tay em… Em làm sao mãi không mệt mỏi vậy chứ ?”

Năm đó sau khi bị thương ở Bình Dương, Thương Tế Nhụy suốt một tháng trắng đêm khó ngủ, trời sáng rồi mới miễn cưỡng khép mắt hai ba giờ —— đây cũng là một trong những hậu di chứng. Dĩ nhiên y sẽ không nói rõ với Trình Phượng Đài, chỉ là một mực quấy rầy hắn. Đổi là ngày thường, Trình Phượng Đài tính khí có mát hơn nữa cũng sẽ không để y vô lý gây rối như vậy, nhất định phải rầy y. Nhưng lần này, Thương Tế Nhụy thật sự chịu ấm ức, có lý do đàng hoàng, rất có tư cách giày vò một phen. Theo lệ phụng bồi nói chuyện đến lúc trời sáng, hai người ngủ bù đang say giấc nồng. Đỗ Thất mới vừa kết thúc một trận bài bạc trắng đêm, nhân lúc còn phấn chấn một mạch xồng xộc đến cửa vào phòng, thấy người trên giường, anh nhíu mày một cái, gõ gõ khung cửa gọi người tỉnh giấc, sau đó đầu ngón tay móc móc về phía Thương Tế Nhụy: “Đi ra!”

Trình Phượng Đài bực bội trở mình. Thương Tế Nhụy tự biết tính khí không nóng nảy bằng Đỗ Thất, xuất phát từ tâm lý sợ mạnh hϊếp yếu, chỉ đành phải hạ thấp tư thái nhịn cơn buồn ngủ, mặc y phục vào đi ra nói chuyện. Đó lại là một phen nói chuyện lâu. Đỗ Thất ban đêm ở trên bàn rượu nghe nói bóng nói gió, cái tin đồn này cũng đồn chẳng chút chứng cứ, không biết là tên đệ tử nào của Khương gia vị đồn thổi ra bên ngoài, nói rằng điệu múa trên trống của Thương Tế Nhụy là trộm bộ pháp tiên nhân bí mật không truyền ra ngoài của Khương gia, cho nên mới chọc giận sư đại gia! Đỗ Thất vừa nghe, vỗ bàn mắng chửi Khương gia phụ tử một trận ngay tại chỗ, mắng đều là những lời thô tục khó nghe, công khai muốn kết mối hận này, làm cho người đồn lại cũng ngượng ngùng xấu hổ.

Nghe đến chỗ này, Thương Tế Nhụy cũng không nhịn được tức giận mắng một câu “Nói bậy”! Đỗ Thất một tiếng cao một tiếng thấp ở đó quát mắng, huyên náo đến mức Trình Phượng Đài không cách nào chìm vào giấc ngủ. Đến khi Đỗ Thất giải toả xong cơn điên rượu, trở về phủ ngủ, Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy đều đã cùng hết cơn buồn ngủ. Cơm trưa mang lên bàn mới ăn hai miếng, cửa lại cộc cộc vang lên.

Thương Tế Nhụy dường như bị doạ sợ gác đũa lại xoa xoa miệng chuẩn bị đón khách, vừa nói: “Em bây giờ nghe thấy gõ cửa liền sợ!”

Trình Phượng Đài cười nhạo nói: “Em nên lắp cái cửa kính xoay tròn như ở tiệm cơm quốc tế, như vậy khách đến tiện biết bao nhiêu!”

Người đến lại chính là Lý Thiên Dao, một tay xách một vò Thiệu Hưng Hoàng, một tay kia xách một con gà quay cùng thịt trâu kho mặn, ngâm nga một khúc hát dáng vẻ rất tự tại rất hào sảng, chẳng hề coi mình là người ngoài. Anh ta cùng Thương Tế Nhụy quen biết đã lâu, Thương Cúc Trinh lúc còn sống, anh từng ghép gánh cùng Thủy Vân lâu hai tháng, trong hai tháng này, âm thầm tán tỉnh được một sư tỷ. Lão ban chủ vì chuyện này mà ghi hận anh ta, song phương một nam một bắc, không qua lại với nhau nữa. Nhưng anh ta đại khái còn niệm chút giao tình cũ này, nếu không ở hội quán lê viên cũng sẽ không xuất thủ tương trợ. Thương Tế Nhụy mang lòng cảm kích, đối đãi anh ta cực kỳ khách khí.

Lý Thiên Dao thấy Trình Phượng Đài ở chỗ này, cũng không hỏi một câu có thuận tiện hay không, có quấy rầy hay không, chỉ cười nói: “Tìm một ngày nào không hát hí, hai anh em ta cùng tiếp Trình Nhị gia uống một ly!” Trình Phượng Đài thấy anh ta cũng đặc biệt dùng lễ đối đãi, chẳng những đứng dậy chào đón, còn đích thân đem rượu cầm đi phòng bếp bảo Tiểu Lai hâm một chút. Lý Thiên Dao thấy Trình Phượng Đài trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, dưới mắt một khoảng thâm quầng, sắc mặt cũng trắng, môi cũng khô, tư thế đi lại dường như là có chút kẹp trứng, không khỏi kinh ngạc chẹp chẹp sờ miệng, nghiêng đầu hết lần này đến lần khác nhìn kỹ lại Thương Tế Nhụy, cảm thấy vô cùng tự hào. Giữa chủ khách rượu qua ba tuần, Lý Thiên Dao mới nói: “Tôi chuyến này là tới cáo từ Ông chủ Thương, ngày mai liền chuẩn bị trở về Nam Kinh ăn tết.” Anh ta nhìn Thương Tế Nhụy, cười ha ha: “Hí giới Bắc Bình bị Khương lão gia tử rung lắc một trận như vậy, uốn cong thành ngay cũng loạn thành một mớ hỗn độn rồi! Chỗ tôi nơi đó nhỏ, thanh tịnh! Dù sao cũng đóng rương rồi, Ông chủ Thương hay là cùng tôi đi một chuyến giải sầu một chút?”

Thương Tế Nhụy nhất thời lộ ra một loại biểu cảm vi diệu như thể khao khát, do dự nói: “Sợ rằng không đi được, tôi mấy ngày nay khách nhiều.”

Lúc này liền nhìn ra sự thật thà trong tính tình của Thương Tế Nhụy rồi. Trình Phượng Đài dòm y cười một tiếng: “Chính là bởi vì khách nhiều, em mới càng phải đi. Vừa vặn đúng dịp ăn tết, chờ mớ hỗn độn này của Bắc Bình lắng xuống thì em hãy trở lại.”

Lý Thiên Dao cũng nhìn Thương Tế Nhụy mỉm cười, đạo lý dễ hiểu như vậy, Thương Tế Nhụy hơi suy nghĩ một chút cũng hiểu. Đêm cùng ngày đó thu thập hành lý, thông báo thân hữu. Ngày hôm sau đồ đạc giản dị gọn gàng cùng Lý Thiên Dao đi Nam Kinh, ngay cả Tiểu Lai cũng không mang theo. Trên đường Trình Phượng Đài tự mình lái xe đưa bọn họ đến trạm xe, đến chỗ rồi chắp tay lia lịa với Lý Thiên Dao, trịnh trọng nói: “Ông chủ Lý, người liền kính nhờ ngài, ngài nhọc tâm chăm sóc y chút, tôi vô cùng cảm kích!”

Đem Thương Tế Nhụy như đứa con nít trân trọng phó thác như vậy, Lý Thiên Dao rất cảm động, đáp lễ với Trình Phượng Đài, hào sảng cười nói: “Trình Nhị gia yên tâm, Ông chủ Thương về nhà nếu như ngắn mất một mảnh móng tay, ngài cứ lôi tôi ra hỏi!”

Thương Tế Nhụy xông pha giang hồ nhiều năm như vậy, lên trời xuống đất không chỗ nào không tới, có lúc nào nhận được thương yêu đến vậy, thấy một màn trước mắt này, chính bản thân cũng cảm thấy thật xấu hổ, ở đó nhìn trời ngắm đất làm bộ không nhìn thấy, trong lòng lại sinh ra chút thanh thản. Trình Thương hai người trước khi chia tay lại lặng lẽ nắm nắm cái tay, Lý Thiên Dao cũng làm bộ không nhìn thấy.