Dịch: Phong Bụi
Chúng đào kép vươn cổ thò đầu nhìn kia mấy món hí phục có huyền cơ gì, đáng để động can qua như vậy. Thương Tế Nhụy rũ ánh mắt xuống chỉ liếc một cái, liền biết đó là cái gì, giận đến đứng ở đó cả người phát run, trong lòng nổi lửa, không nói ra lời.
Khương lão gia tử mắng: “Ngươi nói cho ta, đây là cái gì!”
Thấy Thương Tế Nhụy bị bắt khuất phục, Tứ Hỷ vui mừng muốn chết, nhặt mấy món hí phục trên đất kia lên rũ ra, tỏ vẻ kinh ngạc đầy khoa trương, bày ra cho mọi người nhìn, cao giọng cười nói: “Ối giời ôi ! Nhìn xem! Nhìn xem này! Có ai kiến thức rộng tới nói nói xem, đây là cái kiểu xiêm y gì vậy? Chậc chậc chậc… Cái này nếu như mặc vào, lộ ngực lộ thịt, chỉ sợ là khắp các chốn thanh lâu kỹ viện cũng đều không tìm ra một bộ như thế này nhé! Ngược lại cũng có chỗ tốt, cởi còn bớt sức!” Lão nói xong, cũng không đợi có người tiếp lời, tự mình cười một chuỗi dài. Thì ra đây chính là váy lưu tiên may dựa theo y phục cổ mà Thương Tế Nhụy mặc hát Triệu Phi Yến thời gian trước. Váy bên trong bên ngoài mấy tầng, may bằng lụa mỏng, đẹp như sương như khói, phất phơ bay bổng. Giờ phút này rơi vào trong tay Tứ Hỷ, rũ ra theo gió, bị ngang ngược làm nhục ở trước mặt mọi người, thê thảm và oan khuất chẳng khác gì mỹ nhân rơi lệ treo cổ.
Thương Tế Nhụy một bước nhảy lên trước, soạt cái đoạt lấy hí phục, trợn mắt nhìn Tứ Hỷ. Tứ Hỷ không dám va chạm chính diện với y, sợ ăn đòn, hậm hừ một bước ba đong đưa trở lại chỗ mình ngồi, xem y hôm nay sẽ bị dạy dỗ thế nào.
Khương lão gia tử chậm rãi nói: “Đây là hí phục của ngươi?”
Thương Tế Nhụy nói: “Của tôi.”
Quải trượng của Khương lão gia tử gõ lên sàn, mặt liền biến sắc, mắng chửi nói: “Đồ khốn thương phong bại tục! Thứ ngươi mặc này gọi là cái gì! Ai cho phép ngươi ở trên đài làm mấy trò lẳиɠ ɭơ như vậy! Thể diện của sư môn cũng bị ngươi làm cho mất hết! Cha ngươi nếu là còn sống, có khi cũng tức mà chết luôn rồi!”
Lão già nói chuyện chẳng khác gì đang giáo huấn cháu trai, Thương Tế Nhụy hiện nay là một nghệ nhân lớn như vậy, lão ta cũng chẳng giữ lại cho chút mặt mũi nào. Mấy chục đôi mắt nhìn Thương Tế Nhụy, nhất là mấy nghệ nhân vùng khác tới, sớm nghe đến danh tiếng hí yêu Thương Tế Nhụy, ngược lại không được tận mắt thấy y làm trò, có chút đáng tiếc, lúc này nhìn chằm chằm bộ hí phục yêu khí ngất trời kia, quả là được mở rộng tầm mắt.
Thương Tế Nhụy cao giọng nói: “Đây là xiêm y Thất thiếu gia tự mình vẽ theo bản dập Đôn Hoàng, người cổ đại vốn mặc như vậy, tôi hát Triệu Phi Yến là phi tử Hán cung, tại sao không thể mặc? Cũng không có tự mình sửa đổi cái gì!”
Khương lão gia tử nói: “Ngươi dám nói không có sửa đổi? Triệu Phi Yến là cái dạng mà ngươi diễn trong hí đó sao? Triệu Phi Yến nàng ta như thế nào đi nữa cũng là hoàng hậu! Ngươi lại diễn nàng ta thành một kỹ nữ! Những chuyện bẩn thỉu đồϊ ҍạϊ đó là chuyện mà nàng ta đã làm sao? Ta cũng không mặt mũi nói ra!”
Thương Tế Nhụy bị hỏi đến mức giận cười hai tiếng. Lúc Đỗ Thất nói hí, luôn luôn phải giảng giải một lần bối cảnh lịch sử cho y lĩnh hội nhân vật trước. Một khi dính vào hí văn, bản lãnh nghe qua liền không quên của Thương Tế Nhụy không ai có thể bì được, há miệng liền đọc thuộc những câu chuyện ngắn trong Sử ký , Phi Yến ngoại truyện cùng Tây Kinh tạp ký một lượt. Triệu Phi Yến nuôi nam sủng, gϊếŧ hoàng tử, cùng Triệu Hợp Đức hầu hạ cùng giường, tất cả đều là khảo cứu và dẫn chứng của cổ nhân. Kịch bản hí của Thương Tế Nhụy cũng có vở chế bừa, nhưng vở này thật sự không phải là bịa đặt hoàn toàn. Chúng đào kép nghe đều cảm thấy rất có lý.
Khương lão gia tử bị khıêυ khí©h, ngừng lại một chút, cười lạnh nói: “Tiền nhân viết như thế nào, ngươi liền hát như vậy! Vậy còn cần hí làm gì! Dứt khoát đi trà lâu thuyết thư còn nhanh gọn hơn! Ngươi dạy bọn nhỏ cũng biết nói ‘Kinh hí của ta diễn là giai nhân, không là đàn bà’ . Những chuyện bẩn thỉu đồϊ ҍạϊ của bản thân cũng mang lên trên sân khấu!”
(thuyết thư: kể chuyện theo sách)Lời này lão già nói, chúng đào kép nghe cũng cảm thấy không sai. Tây Môn Khánh dụ gian Phan Kim Liên, cái này diễn cũng không thể cởi giày cởi xiêm y ngay trên sân khấu đúng không nào? Vậy phải xem Thương Tế Nhụy rốt cuộc diễn hí này đến một chừng mực nào rồi, nhưng mà chừng mực cái thứ này, vừa không có quy định rõ ràng trên giấy tờ, cũng không có quan tòa thẩm định, thước đo chính ở trong tư tâm của mọi người. Đám diễn viên vùng khác không thể tận mắt thấy phong thái Triệu Phi Yến của Thương thị, chỉ nhìn tấm hí phục mới vừa rồi, mờ mờ ảo ảo, như có như không, không thể tùy tiện phán đoán. Đám đào kép bản xứ trong lòng tuy có thể phân biệt, lúc này nhưng cũng không dám ra mặt —— Thương Tế Nhụy có nổi tiếng đến mức nào, nói cho cùng căn cơ vẫn nông. Khương gia ở Bắc Bình có tư cách xa xưa ba bốn đời, cây lớn rễ sâu, đều có giao tình sâu xa cùng các tòa báo, hí lâu lớn, thế lực quá lớn! Thương Tế Nhụy còn bị gây khó khăn vào hôm nay, huống chi người khác! Thật là không phòng được! Lại nói một lời cổ: Thà đắc tội quân tử, không đắc tội tiểu nhân. Thương Tế Nhụy là một kẻ ngớ ngẩn không đáng lo, Khương gia già trẻ thì lại là những kẻ hung ác cả nhà từ trên xuống dưới!
Cũng có người giao tình tốt với Thương Tế Nhụy, lòng dạ thật thà, chắp tay nói với Khương lão gia tử: “Thái gia có lẽ chưa xem qua Triệu Phi Yến, coi những lời nói bừa chê bai Ông chủ Thương là thật. Tôi chính mắt xem hết cả vở diễn, dựa vào mắt nhìn của người đã hát hai mươi năm như tôi, vở hí này của Ông chủ Thương thực sự không quá đáng. Chúng ta không thấy hí văn minh cùng điện ảnh bây giờ hay sao? Hôn môi ôm eo lộ ngực, gì cũng có! Kinh hí của ta về vấn đề quần áo nội dung, tiến về phía trước một bước, cũng coi là theo kịp trào lưu rồi!” Nói xong để hóa giải bầu không khí, cười mấy tiếng với đồng nghiệp trái phải, trưng cầu đồng tình, các đồng nghiệp chung quanh cũng tán đồng theo gật đầu mỉm cười.
Khương lão gia tử cười lạnh theo mấy tiếng: “Dựa vào mắt nhìn hai mươi năm của ngươi thấy hí của Thương Tế Nhụy không quá đáng. Dựa vào mắt nhìn sáu mươi năm của ta lão già này, không cần nhìn, cũng biết y sai hoàn toàn! Vậy là mắt nhìn hai mươi năm của ngươi chính xác, hay là mắt nhìn sáu mươi năm của ta chính xác? Cũng đừng kéo điện ảnh, hí văn minh gì đó vào đây, quỷ Tây lông khỉ còn chưa cạo sạch sẽ, có thể so sánh với Kinh hí của chúng ta sao! Nói ra những lời quên nguồn gốc thế này, cũng nên đánh!”
Khương lão gia tử ở trong ngành lê viên, thật đúng là chẳng nể mặt mũi bất cứ ai, muốn dạy dỗ ai liền dạy dỗ người đó. Lão rầy một trận như vậy, đám đào kép đều nghiêm mặt không dám cười nữa, cũng chẳng ai còn dám đứng ra nói giúp Thương Tế Nhụy. Bình tâm mà nói, Khương lão gia tử ghi hận Thủy Vân lâu chèn ép Vinh Xuân ban là thật, không ưa Thương Tế Nhụy ngang ngược không theo phép tắc, lật đổ Kinh hí truyền thống cũng là thật. Từ khi Thương Tế Nhụy bắt đầu đến Bắc Bình, trong tay lão già đã siết một bạt tai, nhịn tìm chuyện rắc rối, gọi y tới, diệt bớt uy phong của y, chấn chỉnh phong độ khí thế trong ngành lê viên một chút. Nhưng chẳng thể làm gì khi Thương Tế Nhụy xuất thân thế gia, làm người lại rộng lượng, hiền lành, nhân duyên trong ngành lại thực không tệ, đều có thể nói chuyện cùng các vị cao quan danh sĩ, Khương lão gia tử nghĩ tới nghĩ lui nhịn đến mức sắp cắn nát răng, không dám tùy tiện tung cái bạt tai này ra, chính là vì sợ ném chuột vỡ bình. Nhưng mà cái bạt tai này nhịn tới hôm nay thì không thể nhịn được nữa! Khương lão gia tử biết, bỏ lỡ chuyện rắc rối lần này, sóng gió lần này của Thương Tế Nhụy, sẽ lại phải chờ, còn không biết phải chờ đến năm nào. Lão đã lớn tuổi rồi, lão không chờ nổi! Mấy con trai đệ tử ấy à, luận giao ngang vai vế với Thương Tế Nhụy, nhiều lắm là sử chút ám chiêu vu khống hãm hại y. Thương Tế Nhụy một diễn viên nổi tiếng như vậy, lời ong tiếng ve có thể coi như viền hoa của hí phục, một người một miệng nói, chỉ càng thêm màu sắc thêm danh tiếng cho y, duy chỉ có tát mặt ngay trước mọi người mới là chiêu thật! Dõi mắt trông ngành lê viên hôm nay, người có thể đánh Thương Tế Nhụy thật sự không còn nhiều nữa!
Khương lão gia tử dựa vào hớp tinh thần khí của mồi thuốc phiện mới vừa rồi kia, phẫn nộ quát: “Súc sinh ranh con không sư môn không vương pháp! Cha ngươi còn sống còn phải gọi ta một tiếng đại sư huynh, ta có thể không để ý đến thể diện của một gương mặt già nua mà oan lầm ngươi? Hôm nay nếu như không diệt được luồng yêu phong này của ngươi, dìu không được chính khí ngành lê viên, ta chết cũng không cách nào nhìn mặt tổ sư gia! Còn không mau quỳ xuống! Nhận sai với tổ sư gia, với cha của ngươi!” Cái giọng hát mặt hoa này của lão trầm bổng du dương vang xa, thật là có chút ý khí của Bao Long Đồ năm đó, bất kể rốt cuộc là có dụng tâm gì, nghe ngược lại là rất công chính, rất chính nghĩa, khiến cho lòng người chợt sợ hãi run rẩy.
Thương Tế Nhụy đã nhiều năm chưa bị ai rày như vậy, không kìm được sững sờ một chút, giương mắt không tưởng tượng nổi nhìn lão già. Bị khiển trách chẳng qua là xấu hổ mất mặt, thế này phải quỳ trước tổ sư gia, tương đương với lật đổ tất cả hí mới từ trước, thừa nhận mình diễn không đứng đắn, diễn sai, diễn quá giới hạn, điều này thì tuyệt đối không thể! Thương Tế Nhụy nổi giận. Nữu Bạch Văn đứng ở bên cạnh Khương lão gia tử nháy mắt nhướn mày xua tay với Thương Tế Nhụy, tỏ ý y cố gắng nhẫn nại thêm. Thương Tế Nhụy hôm nay nếu như có chút bất kính gì đối với Khương lão gia tử, tội danh không vâng lời sư môn là rất lớn, đồng ngành hận y nếu như lấy chuyện này làm cái cớ, đề tài vẽ ra cũng không nhỏ. Nhớ năm đó có một vị võ sinh cực kỳ nổi tiếng một thời Giang Hà Nguyệt, chính là bị sư phụ ruột của mình ám toán, buộc anh ta làm ra chuyện ngỗ ngược, kết quả bị giới lê viên hai vùng Bắc Kinh – Thiên Tân liên thủ phong sát, đến mức phải xuôi nam đến Vũ Hán bây giờ vẫn chưa thể về được.
Thương Tế Nhụy quá biết sự ghê gớm trong này rồi! Khương lão gia tử dẫn theo bảy tám tên đồ đệ trông giữ, y muốn đi cũng không đi được, động thủ chỉ có nước thua thiệt, còn gánh cái tội danh to đùng! Thương Tế Nhụy cổ họng nuốt xuống cục tức, trong mắt dường như lấp lánh nước mắt, cứng đầu nói: “Tôi không sai! Tôi không diễn theo hướng da^ʍ hí! Tôi không thẹn với lương tâm!”
Khương lão gia tử vỗ bàn một cái: “Càn rỡ! Ngươi còn dám già mồm!”
Một già một trẻ đối đầu như gà chọi, giằng co hồi lâu, bốn phía không tiếng động. Lại là Tứ Hỷ làm náo động bầu không khí trước, lão cũng coi như người cùng thế hệ với Khương lão gia tử, lúc này có tư cách nói hai câu, chỉ thấy lão lắc đầu đong đưa mông đi tới trước bài vị tổ sư gia, chắp hai tay vái một cái, sau đó rút khăn tay từ trong vạt áo ra, lướt qua bài vị Thương Cúc Trinh làm bộ kêu rên nói: “Lão Thương gia ơi, ngài đáng thương làm sao! Đứa trẻ ngàn chọn vạn chọn, dùng hết tâm huyết nửa đời dạy dỗ, lại khiến ngài không được nở mày nở mặt! Danh tiếng ngài toàn bộ bị hủy ở trong tay y rồi! Tiết tháo bao năm sắp không giữ được nữa rồi! Ngài mau hiển linh nói chuyện đi!”
Tứ Hỷ muốn uy tín không uy tín, muốn đức hạnh không đức hạnh, trong ngành lê viên chẳng có ai để mắt đến lão, lão còn không tự nhận ra, không biết khiêm tốn một chút, còn ở đó đổ dầu vào lửa. Thương Tế Nhụy không tiện chống đối sư đại gia, đối với lão thì không khách khí, nhìn lão một cái, nói: “Ông làm sao biết cha tôi không đồng ý hí của tôi? Ông lộn đầu xuống hỏi ông ấy rồi sao? Hí của tôi cha tôi nhất định thích!”
Mọi người khóe miệng đều cùng khắc chế co giật một chút, dường như là không nhịn được cười cười. Tứ Hỷ đối với loại vẻ mặt giễu cợt quá mức quen thuộc, lập tức một cơn tức giận xông lên đầu, lật mặt, chỉ Thương Tế Nhụy nói: “Thương tiểu tam! Ngươi còn đắc ý! Đừng tưởng rằng ngươi hát nổi tiếng rồi, ngành lê viên thắng làm vua thua làm giặc này chính là thiên hạ của ngươi! Ngươi liền có thể hoành hành bá đạo, đả kích người nổi trội, chiếm lợi ích! Người mê hí dám vì ngươi gϊếŧ người phóng hỏa, công thành cướp trại ! Chuyện tốt gì cũng thay ngươi làm! Ngươi oai phong thật nhỉ! Ta là lão châu chấu đã ra khỏi giếng rồi! Ta không thu thập được ngươi, tự có người thu thập ngươi…” Thương Tam Nguyên là thứ bậc của Thương Tế Nhụy, sau khi rời khỏi Bình Dương thì còn rất ít người gọi y như vậy, cho nên nếu không phải Tứ Hỷ đem đầu ngón tay chọc đến lỗ mũi y, y cũng không phản ứng kịp lời này là đang nói mình, y rõ ràng chẳng bá đạo một chút nào. Móng tay kia vừa nói vừa nói, diệu võ dương oai tựa hồ như muốn cào người ta, Thương Tế Nhụy bắt lấy cổ tay Tứ Hỷ, sử lực nhẹ đẩy một cái, Tứ Hỷ liền lùi lại bốn năm bước, ai ui một tiếng ngã ngồi vào trên ghế, nổi điên còn định nhảy cỡn lên đánh người.
Quải trượng Khương lão gia tử đập xuống đất, trợn mắt nhìn Tứ Hỷ một cái: “Đủ rồi! Chẳng ra làm sao!” Tứ Hỷ nói toàn không ổn, gần như đã chỉ hết ra đề mục hôm nay, không thể tiếp tục để lão mở miệng. Khương lão gia tử đảo tròng mắt một vòng, từ dưới lên trên, âm hiểm độc ác nhìn chằm chằm Thương Tế Nhụy, tay lại chỉ đám đào kép ngồi hàng đầu: “Ngươi là xuất đạo trước, thành ông chủ, sau mới bái kiến ta sư đại gia này, chắc hẳn không phục ta. Hôm nay ta cố ý mời những danh gia nghệ nhân nổi tiếng này đến để đưa ra phán đoán công bằng, ngươi hỏi đồng ngành tại đây xem, phàm là có ba vị nói hí của ngươi không sai, chuyện này lập tức liền cho qua!”
Lời Khương lão gia tử nói chỉ là lời nói mát. Lúc trước một vị đồng ngành đứng ra nói giúp Thương Tế Nhụy, kết quả bị Khương lão gia tử quở mắng một trận, mắng đến ỉu xìu để cảnh cáo, bây giờ nói muốn đòi phán đoán công bằng, còn ai dám ra mặt kiếm chuyện mất mặt chứ? Xen lẫn trong trong đám người âm thầm yên lặng không nghe không nói, cũng không coi là đắc tội Thương Tế Nhụy, cho dù Thương Tế Nhụy ngày sau muốn trách tội, cũng có cái lý là pháp luật không trách đám đông. Nhưng nếu là đứng ra nói mấy lời công đạo, lời đáy lòng, gây chú ý chẳng khác gì cái bia nhắm bắn đơn độc, vậy coi như gặp tai ương! Nói không chừng Thương Tế Nhụy lần này phải lật thuyền, bị toàn bộ ngành lê viên chinh phạt, cô lập, gạt bỏ, trở thành Giang Hà Nguyệt kế tiếp, chẳng lẽ có người còn nguyện cùng y chịu chung số phận? Xin lỗi, không có giao tình sâu như vậy! Người ấy à, tốt hơn hết vẫn là tự lo cho bản thân mình đi!
Vì vậy các vị đang ngồi, người thì cúi đầu nhìn đất, người thì ngẩng đầu nhìn trời; đàn bà nhìn móng tay, đàn ông hít thuốc mũi. Người vừa không có móng tay cũng không có thuốc mũi, xòe nhẫn ra phẩm định chất lượng đá quý. Dù thế nào cũng đều không nhìn Thương Tế Nhụy, bởi vì trong lòng áy náy; cũng không dám nhìn Khương lão gia tử, sợ bị lầm tưởng khıêυ khí©h. Chính là không liên quan đến mình, gác lên thật cao, chuyện không có ích lợi gì cho mình, nửa câu cũng không chịu lắm mồm. Chẳng bằng nói là, ngành lê viên chẳng ai kém cạnh ai, đều là những kẻ đã lõi đời, đã thành tinh cả! Hôm nay người đủ tư cách nhận được lời mời của Khương lão gia tử, lại càng là những nhân vật đáng gờm từng trải qua tranh đấu kịch liệt, rất biết phân biệt hướng gió.
Mỗi một phút mỗi một giây mọi người trầm mặc, phối hợp với cái cười nhạt của người nhà họ Khương, khiến cả người Thương Tế Nhụy đều trở nên khó chịu. Trong những người này có người từng xưng huynh gọi đệ với y, có người từng tặng hoa khen ngợi ở hậu đài Triệu Phi Yến, Thương Tế Nhụy vốn cũng không ngu, y biết ngành lê viên ân nghĩa bạc, chỉ là không ngờ lại bạc đến mức độ này. Đây còn là y, Ông chủ Thương nổi danh chịu tung tiền, đổi thành người nào khác, nói không chừng vào lúc này hẳn đã có người nhảy ra bỏ đá xuống giếng!
Nữu Bạch Văn thấy tình hình này, nghĩa bất dung từ liền muốn dẫn đầu. Anh ta tiến lên một bước, giống như vào triều tấu, còn chưa lên tiếng trước đã mỉm cười cúi người chắp tay. Khương lão gia tử căn bản không cho phép anh ta nói chuyện, nhấp một miếng trà, nói: “Nữu gia! Lão già này luôn luôn kính trọng Ninh Cửu Lang, kính trọng Cầm Ngôn xã. Anh cùng Thương Tế Nhụy là sư huynh đệ hữu thực vô danh chuyện này mọi người đều biết, cũng đừng thay Ninh Cửu Lang bao che cho tiểu bối chứ!”
Thì ra cứ một người bước ra, Khương lão gia tử liền chèn ép một người, vậy còn để cho người nói gì? Rắp tâm dồn người vào chỗ chết quá mức rõ ràng, Tứ Hỷ lại đắc ý, bản thân lão không dám đứng ra động chạm Thương Tế Nhụy, quơ tay múa chân nghĩ kế: “Lão Khương gia! Chúng ta đều thấy rõ ràng, cái này rõ rành rành chính là da^ʍ hí! Chẳng qua có người lì cái mặt, chết không nhận sai mà thôi! Theo ý tôi, lừa không uống nước liền đè đầu, ấn dập đầu trước tổ sư gia, thế là liền trả lại được trong sạch cho quý sư môn rồi, cứ nhất định phải bắt y phục trên miệng sao?” Vừa nói vừa nháy mắt với các đồ đệ của Khương gia, các học trò dòm Khương lão gia tử chỉ thị, Khương lão gia tử không chút phản ứng, tựa như ngầm cho phép, mấy tên học trò liền nhao nhao muốn thử. Nữu Bạch Văn vội kêu một tiếng: “Thái gia! Điều này không thể được!” Nhưng mà cũng không có ai để ý tới anh ta. Chúng đào kép đều mở thật to mắt, Thương Tế Nhụy hôm nay nếu như bị ấn dập đầu, thì mất thể diện thê thảm rồi.
Thương Tế Nhụy cả người căng thẳng.
Đỗ Thất vừa ra khỏi hội quán, liền bực bội đạp ga hết cỡ, như một làn khói lái xe về nhà. Trình Phượng Đài từ đầu đến cuối đều ở bên ngoài chờ Thương Tế Nhụy. Trên trời một hồi bay chút tuyết, một hồi thổi chút gió, khiến Trình Phượng Đài đều đông thành kem cả rồi. Có cái đại sự xã tắc gì có thể nói hơn hai tiếng đồng hồ, còn không có người ra, chẳng có người vào chẳng chút động tĩnh gì? Trình Phượng Đài lúc thì sợ Thương Tế Nhụy bị mọi người ức hϊếp, lúc thì sợ cái tính cục xúc của Thương Tế Nhụy phát tác, gϊếŧ sạch sẽ đồng ngành bên trong, trong lòng không yên tâm chút nào. Lão Cát thấy hắn một hồi ngồi trong xe, một hồi đứng ngoài xe, trở qua trở lại mãi như vậy, quả thực khiến người ta phiền lòng, mua cho hắn hai bao thuốc lá Lạc Đà. Trình Phượng Đài mở ra một bao hút một hơi, bỗng nhiên quyết định, mặc kệ y bên trong như thế nào, mang người đi khỏi là được rồi! Đẩy cửa xe ra suy nghĩ thêm một chút, hắn không hiểu nông sâu ngành lê viên bọn họ, xông vào, gây ra đề tài gì bị đàm tiếu thì biết làm thế nào? Rầu rĩ đến mức lại châm thêm một điếu thuốc nữa.
Mấy tên đồ đệ Khương gia vây Thương Tế Nhụy lại. Thương Tế Nhụy cuộn hí phục kẹp ở dưới nách, thủ thế dòm mấy người bọn họ, quát nói: “Ta xem ai dám động ta!” Y nghĩ xong rồi, chỉ cần đối phương vừa động thủ, y liền mặc kệ đánh trước rồi tính sau! Khương gia một lòng muốn ức hϊếp người quá đáng, vậy liền làm lớn chuyện luôn! Cùng lắm y không lăn lộn ở Bắc Bình nữa, y tìm Giang Hà Nguyệt ghép hí! Nếu có thể đánh tàn phế mấy tên nhà họ Khương, vẫn coi là y lời!
Vừa lúc đó, trong chỗ ngồi dưới kia bỗng nhiên tuôn ra một tiếng hí: “Ai nha! Đao hạ lưu nhân!” Lý Thiên Dao rời chỗ ngồi đứng dậy, phất phất áo bào. Từ lúc vừa mới bắt đầu, Lý Thiên Dao cũng không ngừng gây ra mấy động tĩnh quái lạ, bản thân anh ta cũng là người tính cách không nghiêm túc, hết trò này đến trò khác, Thương Tế Nhụy là một người điên thực sự, đây thì lại là một người giả điên, chốc chốc lại phát tác, tất cả mọi người đều không cho là ngang ngược. Lý Thiên Dao đi tới trước mặt Thương Tế Nhụy khom người một cái, dùng giọng đọc thoại trong Kinh hí nói: “A Ông chủ Thương! Không biết bộ xiêm y này có thể để tại hạ tỉ mỉ xem hay không?”
(Đao hạ lưu nhân: tiếng kêu hô khẩn cấp với người chủ trì, người thi hành án chặt đầu để cứu người sắp bị chặt đầu)Thương Tế Nhụy đều bị anh ta làm cho ngu người, trong bầu không khí nghiêm túc như vậy, thế này là đang làm trò gì vậy chứ? Thương Tế Nhụy thu hồi thủ thế đứng thẳng, ngẩn người đáp lễ với anh ta, sau đó tay chân luống cuống mở hí phục ra cho Lý Thiên Dao xem. Lý Thiên Dao một bên nhìn, một bên trong miệng chặc chặc thành tiếng, ai nha ai nha, còn làm bộ vuốt chòm râu giả căn bản không có kia của anh ta, vừa vuốt vừa gật gù.
Khương lão gia tử đã từng gặp nhiều trò trong ngành lê viên hành, chẳng hề ngạc nhiên, cười lạnh nói: “Xem ra Ông chủ Lý có cao kiến rồi. Ngài xem xem, bộ hí phục này thế nào hả?” Chỉ cần Lý Thiên Dao nói một câu nghiêng về phía Thương Tế Nhụy, Khương lão gia tử sẽ sỉ vả chết anh ta.
Lý Thiên Dao bước chân vững chãi, đi tới trước mặt Khương lão gia tử đọc: “Khải bẩm lão thái gia! Bộ y phục này cực kỳ cổ quái, dài lại không giống dài, ngắn lại không giống ngắn; trên hẹp dưới rộng là dưới rộng trên hẹp. Lộ tay chân, che ngực che mông. Nói nó thương phong bại tục, cũng đúng; nói nó đúc rút tinh hoa cái cũ để sáng tạo cái mới, nhưng cũng thực thực sự đúng nha!”
Trong chỗ ngồi phía dưới thực có người bật cười, hiểu được anh ta chính là một kẻ không đắc tội bất cứ bên nào. Khương lão gia tử nhíu lông mày: “Ngươi nói cái gì thế! Rốt cuộc là như thế nào!”
Lý Thiên Dao làm ra một dáng vẻ Gia Cát Lượng hồi doanh, vén áo choàng vén tay áo, công phu tư thế cực lớn, xoay người: “Hai —— nha! Ông nói ông công đạo, y nói y công đạo; rốt cuộc ai công đạo, tự có trời biết!”
Khương lão gia tử lúc này coi như đã nhìn ra, anh ta chính là đang thay Thương Tế Nhụy giải vây, phá rối. Nhưng mà Lý Thiên Dao chỉ ở hoạt động phương nam, rất ít đi lên phương bắc, chẳng có mấy giao tình với Thương Tế Nhụy. Ngược lại là Khương lão gia tử cùng sư phụ Lý Thiên Dao đã từng là bạn hát ghép hí hai năm, lúc này mắng như dạy dỗ con cháu: “Hồ nháo! Cút ra ngoài!”
Lý Thiên Dao liền ôm quyền: “Tuân lệnh!” Đá góc áo bào vén ở trong tay, bước đi tới cửa, trong miệng đọc một câu hí nói: “Tri ân tất báo chân quân tử, thấy chết không cứu là tiểu nhân!” Một mặt đi thong thả bước chân, thật sự đi ra cửa. Một khi đi khỏi hai cửa, anh ta liền thả áo bào ra, bước chân liền bình thường, khóe miệng nhếch một cái, xoay đầu giễu cợt nói: “Hừ, lão khốn này.” Nhưng anh ta ở Bắc Bình cũng là người lạ đất không quen, vừa đi đường vừa suy nghĩ làm sao để cứu giúp Thương Tế Nhụy, đi tới buồng điện thoại bấm một dãy số, đột nhiên nhớ đến mấy vị nghệ nhân của Bắc Bình giờ phút này đều đang ngồi ở bên trong, cũng chẳng ai thèm đánh một cái rắm! Còn có thể tìm ai, ai có thể xả thân cứu người được chứ? Lý Thiên Dao cười khổ lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra cửa, liền nhìn thấy chiếc xe trong tuyết kia của Trình Phượng Đài. Lý Thiên Dao nghi hoặc đi lên trước, cúi người nhìn vào trong xe qua cửa kính mờ sương xe, Trình Phượng Đài bị giật mình, xuống xe cười nói: “Tiên sinh ngài là?”
Lý Thiên Dao nói: “Trình Nhị gia đúng không? Ngài đang đợi Ông chủ Thương?” Trình Phượng Đài gật gật đầu, không biết anh ta có ý gì, Lý Thiên Dao có thể coi đã tìm thấy một người có thể trông cậy, nói: “Ngài mau vào đi thôi! Nghĩ cái cớ gì đó mang Ông chủ Thương đi, y lần này chịu thua thiệt lớn rồi!”
Trình Phượng Đài vừa nghe thấy thế, cũng không đợi hỏi tên họ Lý Thiên Dao nữa, co cẳng liền chạy vào trong, đi cứu giúp Ông chủ Thương của mình.
Mới vừa rồi bị Lý Thiên Dao phá rối như vậy, việc cưỡng chế ấn Thương Tế Nhụy dập đầu lúc ban đầu liền trì hoãn. Mới vừa rồi cũng là do bị Tứ Hỷ xúi giục, hơi nóng lên đầu, chờ đến lúc đầu óc biết suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng cố kỵ cái điên của Thương Tế Nhụy. Lại thêm câu cách ngôn trong ngành rằng —— hϊếp già chớ khi nhỏ. Thương Tế Nhụy quyết tâm đối nghịch Khương gia tới cùng, vậy hẳn cũng sẽ đối đầu mấy thập niên, Khương lão gia tử chẳng còn nhiều dương thọ mà quản được đến cùng. Nhưng cứ như vậy bỏ qua, dường như cũng rất không cam lòng. Khương lão gia tử hết lời này đến lời khác quở trách tội lỗi của Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy một câu không đáp, đứng nghiêm chịu đựng. Đến nơi này còn có một vị chính là ông chủ Lữ lần trước trộm hát kịch bản của Đỗ Thất, kết quả diễn đến một nửa, bị Đỗ Thất phá sân khấu, vì thế thống hận Thương Tế Nhụy không phải một hai ngày, hôm nay cuối cùng đợi được cơ hội đạp y một cước, phối hợp với Khương lão gia tử, ông chủ Lữ cũng bắt đầu mắng. Đám đào kép còn lại đều cảm thấy họ Lữ đúng là một kẻ thiếu hiểu biết, Khương lão gia tử dám mắng, đó là người ta có bối phận có căn cơ, ngươi thì là thứ gì chứ?
Ông chủ Lữ cũng không dám đề cập tới chuyện diễn trộm kịch bản, chỉ có thể mượn hí phục, nhảy qua nhảy lại lên án mạnh mẽ nói: “… Ông chủ Thương, mấy cái tật xấu này ngài thật sự phải sửa đổi một chút. Có sai ngài liền nhận đi, cứng rắn cắn răng có ích gì chứ ? Lãng phí thời gian của chúng tôi. Triệu Phi Yến gì đó, tôi thấy, thật là còn da^ʍ tiện hạ lưu hơn cả hí tục. Ngày thường kính danh tiếng ngài, chúng tôi không dám nói lời khó nghe. Hôm nay lão thái gia câu nào câu nấy đều có lý, đánh tới mặt rồi ngài còn không nhận sao? Xem xem ngành lê viên từ nam chí bắc, có nơi nào tìm được người mặc xiêm y kiểu này hát từ ngữ thế này, chỉ có vào trong kỹ viện tìm!”
Khương lão gia tử rất hài lòng vị bằng hữu ủng hộ này, vân vê chòm râu, vẫn cái giọng chính nghĩa tràn trề nói: “Địa giới khác ta không quản được, ở Bắc Bình —— nhất là trong sư môn của ta, tuyệt không thể xảy ra chuyện thương phong bại tục thế này. Lão già này chỉ nhằm vào việc không nhằm vào người, không có ý làm khó ai hết. Chính trong cả Vinh Xuân ban của ta, bắt đầu từ hôm nay phàm là hí lên sân khấu, toàn bộ đều phải tỉ mỉ kiểm tra một lần, có đổi lời kịch hát loại mị tục hay không, có đào kép nào không tuân quy củ xen đoạn tục vào hay không. Tra! Tra tỉ mỉ!” Vinh đại gia khom người đáp vâng một tiếng với cha. Khương lão gia tử nói với mọi người: “Hy vọng các vị ông chủ đang ngồi ở đây cũng tự trân tự trọng, tự kiểm tra bản thân mình!”
Ông chủ Lữ nói đầu tiên: “Điều đó là đương nhiên. Tôi một mực dặn dò bọn nhỏ trên sân khấu hát hí phải quy củ, cũng không thể vì vé bán, vì nổi tiếng liền làm ra những thứ mị tục lộ thịt lấy lòng khán giả, sự yêu thích đó không dài lâu!”
Vân Hỷ ban của Tứ Hỷ là gánh hát hát tục nổi danh Bắc Bình, nhưng lúc này cũng tỏ thái độ nói: “Ngài yên tâm đi! Chúng tôi tuyệt đối không! Động tĩnh trên sân khấu coi rất chặt chẽ, tuyệt đối không có chút gì sai sót! Chúng ta hát nửa đời trong ngành lê viên, đều là những người cần thể diện!”
Hai kẻ chẳng chút sạch sẽ đều tranh nhau nói đến thể diện, đám đào kép khác, phàm là có chút chột dạ, đều rối rít bày tỏ nhất định tự kiểm tra. Khương lão gia tử nói lời này, thật ra thì chỉ là vì đề phòng Thương Tế Nhụy. Bởi vì dựa theo vậy quy luật đối đầu, lão hôm nay cho Thương Tế Nhụy một bạt tai ngay trước mặt mọi người, Thương Tế Nhụy ngày sau nhất định sẽ tụ tập vây cánh, đến Vinh Xuân ban của lão tìm sơ suất, hung hăng phản kích một quyền. Lão không ngờ rằng Thương Tế Nhụy có chút khác biệt với bọn họ, Thương Tế Nhụy không phải ăn thịt người mà lớn lên, Thương Tế Nhụy bây giờ chỉ còn lại chán ghét.
Chúng đào kép đang người này người nọ tự lo lấy bản thân, sợ luồng gió bắt yêu quái của Khương lão gia tử càng thổi càng lớn, chớ đến cuối cùng lại lôi ra nợ cũ của mình. Thương Tế Nhụy trợn mắt nhìn ông chủ Lữ và Tứ Hỷ nói bậy nói bạ, trong mắt đều đã tóe ra lửa, chịu đựng đến cuối cùng, hét lớn một tiếng: “Ngươi nói bậy!”
Trình Phượng Đài đi vào hai cánh cửa, liền nghe thấy một tiếng bùng nổ này, hắn biết sắp hỏng bét rồi, gần như là chạy vào, còn chưa vào cửa liền hô: “Ông chủ Thương! Thời gian sắp hết rồi! Tôi tới đón cậu!”
Thương Tế Nhụy vừa nghiêng đầu, Trình Phượng Đài nhìn thấy ánh mắt y, không cần lên tiếng, cũng biết y đã chịu ủy khuất lớn, một đôi mắt con nít vừa quật cường vừa thương tâm, còn có chút ánh nước lấp lánh, hốc mắt đỏ bừng. Đào kép tại hiện trường đều ngồi thẳng, chỉ chỉ chỏ chỏ, rì rà rì rầm, chỉ y một mình đứng đó chống chọi. Cái gì gọi là thanh danh khắp thiên hạ, tri âm không hai ba, Thương Tế Nhụy hiểu rất rõ loại cô đơn này.
Trình Phượng Đài trong lòng chợt xúc động, không cố kỵ liền bắt lấy cánh tay Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy đều đứng đờ cả người, bị hắn kéo một cái, cứng đờ nhích nửa bước, người chợt lắc lư. Khương lão gia tử nhìn thấy, cười lạnh nói: “Ta nói này Trình Nhị gia, ngành lê viên chúng ta dạy dỗ đệ tử môn hạ, chọc cho ngài đau chỗ nào rồi?”
Trình Phượng Đài hận nói: “Chim tôi đau!” Thương Tế Nhụy nhu thuận tự động dựa vào ở trong ngực hắn, một cái tay cắm vào trong cổ áo áo choàng dài của hắn, giống như một người đàn bà đang làm nũng. Tứ Hỷ vẫn cái miệng không nói được lời hay, cười khẩy nói: “Trình Nhị gia đau lòng rồi! Ông chủ Thương biết khiến người ta đau lòng quá nha!” Lời lão vừa mới dứt, cái tay kia của Thương Tế Nhụy bỗng nhiên từ trong ngực Trình Phượng Đài lôi ra một chiếc đồng hồ bỏ túi treo dây chuyền vàng nặng nề, cắn răng đập thẳng vào mặt Tứ Hỷ! Tứ Hỷ ai u vừa hô, che mặt ngã ngồi dưới đất, cũng không biết rốt cuộc bị thương thế nào. Ông chủ Lữ thấy Thương Tế Nhụy ngang ngược, là người đầu tiên không đồng tình, muốn túm lấy y, Thương Tế Nhụy hai bước lên trước, nhấc chân liền đá cho hắn một cái lật ngửa mặt!
Nhịn tới nhịn lui, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi! Người trong sư môn y không tiện động thủ, còn đánh hai kẻ này chính là không đánh thì quá lãng phí!
Khương lão gia tử giận đến cả người run lẩy bẩy, quải trượng cũng không trụ nổi, xông lại mắng to: “Vô liêm sỉ! Ai cho phép ngươi càn rỡ!” Nữu Bạch Văn thừa dịp loạn hỗ trợ, nắm cánh tay Khương lão gia tử giữ lão lại, vừa vỗ lưng xoa ngực giúp lão thuận khí, gọi đồ đệ Khương gia nói: “Còn không mau tới đỡ Thái gia! Chớ để ngài tức giận quá mức!”
Khương lão gia tử giận đến mức hất anh ta ra: “Tránh ra! Ta không cần!”
Chỉ trong chốc lát nói chuyện, Trình Phượng Đài đã sớm kéo Thương Tế Nhụy chạy ra khỏi hai cánh cửa bên ngoài, giống như một đôi uyên ương liều mạng. Khương lão gia tử run lẩy bẩy chỉ theo bóng dáng Thương Tế Nhụy, tức giận nói với hai bên trái phải: “Thương Cúc Trinh làm sao lại nuôi ra một đứa con trai không chuyện ác nào không làm như thế chứ? Hả? !”
Hai kẻ bị thương trên đất bên kia vẫn còn đang rêи ɾỉ. Chúng đào kép đều cảm thấy hôm nay đến không uổng công.