Dịch: Phong Bụi
Nồi canh táo đỏ ngân nhĩ kia của Tiểu Lai đặt ở trên bếp hầm mấy tiếng đồng hồ, đã nấu nhừ từ lâu. Cô vẫn luôn dựng lỗ tai lo lắng đề phòng nghe động tĩnh, phỏng đoán hai người lúc này chắc hẳn không tránh được một trận gây gổ cãi vã, nói không chừng còn động thủ. Không ngờ hai người ôm ấp, lặng yên không một tiếng động ngủ một giấc trong chăn ấm áp đến gần trưa mới dậy, sau khi tỉnh lại, Thương Tế Nhụy đầu tiên là cách cửa sổ kêu một tiếng muốn ăn, thần khí cũng rất bình thường, không giống như là dáng vẻ vừa cãi vã đánh nhau. Tiểu Lai vội vàng múc hai chén canh ngân nhĩ bưng vào, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.
Thương Tế Nhụy xì xụp ăn hết một chén, lại đi lấy thêm chén mới, ăn xong hai chén Trình Phượng Đài mới rời giường, chậm rãi vừa rửa mặt, vừa nói: “Chớ ăn quá no. Thời gian này hai chúng ta cũng bận rộn quá mức, hôm nay tôi mang em đi ra ngoài một chút, ăn bữa đồ Tây, xem phim chiếu bóng.”
Thương Tế Nhụy vui vẻ nói: “Em muốn đi Thiên Kiều trước! Rồi mới ăn đồ Tây!”
Trình Phượng Đài lau mặt, cười nói: “Nhìn em chán chưa kìa! Thiên Kiều có gì chơi đâu!” Lấy một xấp tiền giấy lẻ cùng đồng xu từ trong lon bánh bích quy của Thương Tế Nhụy ra, vẫn cứ rất thuận theo đi cùng y. Thương Tế Nhụy không tim không phổi không buồn không lo, Trình Phượng Đài thì lại chất chứa một loại tâm tư giải sầu, trong đầu không lúc nào là không tính việc, còn nhìn không khí náo nhiệt của Thiên Kiều này, đều là nhìn mà chẳng để vào mắt được bao nhiêu, còn chưa ly biệt đã phiền muộn. Hai người xem một chút tạp kỹ, lại đi nghe một chút tấu nói, những người ăn mặc áo ngắn chung quanh nhìn thấy Trình Phượng Đài, trước nhìn âu phục giày da của hắn một lúc lâu, sau đó tự động duy trì một khoảng cách ngắn với bọn họ, dường như là sợ bị hắn gây sự, lừa đảo.
Trình Phượng Đài nhẹ giọng cười nói với Thương Tế Nhụy: “Tôi lại quên rồi, tôi nên thay y phục của em trước, rồi mới đi dạo Thiên Kiều.”
Thương Tế Nhụy cũng nói: “Đúng vậy! Cách ăn mặc này của anh quá mời gọi kẻ gian rồi!” Bọn họ nghĩ đến chuyện gặp ăn trộm ở Thiên Kiều, hiểu ý cười một tiếng. Người tấu nói ở đó ra sức phô trương miệng lưỡi, nói một đoạn chọc cười vô cùng thấp kém, vai chọc cười dùng cây quạt đánh đầu vai phụ họa, mọi người đều cười, Trình Phượng Đài cũng cười, duy chỉ có Thương Tế Nhụy dường như ngoài cười trong không cười, vểnh khóe miệng lạnh lùng hừ một cái, như thể những trò chọc cười đó đều không đáng nhắc tới, hết sức kém cỏi. Ngành nghề hạ cửu lưu này của bọn họ, bàn tới đều là sư huynh đệ cách núi cách sông, Thương Tế Nhụy trạm này, liền coi bản thân là đại sư huynh rồi, nên không dễ dàng nhận được sự tán thưởng của y như vậy.
Nắm tay của vai chọc cười đút vào trong tay áo, nháy mắt với người phụ họa, lòng bàn tay người phụ họa lao xuống cầm lấy chiêng đồng nhỏ chen vào trong đám người, vai chọc cười một mặt mặt mày vui vẻ nói: “Mới vừa rồi tặng cho các lão gia thiếu gia một trò đùa, có gia nhìn trò đùa của hai ta, cười rồi; có gia ấy à, y nói, y chờ lát nữa mới cười. Phải nói là đứng trên đường phố mãi nghệ không dễ dàng, hai anh em tôi còn đang rỗng bụng, xin các vị hào phóng, thưởng một hai xu, đủ để hai anh em chúng tôi dọn sạp ăn một bát mì nóng, hai anh em chúng tôi liền ghi nhớ lòng tốt của ngài! Cho dù là nuôi một con chim sáo, kêu đôi câu cung hỷ phát tài, ngài còn phải đút nắm thóc nắm kê, huống chi là một người sống cao bảy tám thước ngài nói có đúng hay không? Ăn no cơm, mới có thể giải sầu cho ngài, hát hí cho ngài… Cảm ơn ngài đã thưởng! Ngài năm sau kim ngọc mãn đường ạ!”
Cái chiêng nhỏ đến trước mặt Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy mí mắt nhìn xuống gã một cái, thờ ơ. Cái chiêng nhỏ rất thức thời chuyển đến chỗ Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài lập tức liền muốn bỏ tiền vào, bị Thương Tế Nhụy đè xuống, nói: “Hắn còn chưa có hát hí cơ mà!”
Trình Phượng Đài biết y tính khí quái gở, không thể làm gì khác hơn là rút nắm tay không từ trong túi quần ra: “Chuyện mấy đồng tiền, em còn so đo.”
Người phụ họa thấy vị tiểu gia người xấu nhiều chuyện này quần áo lụa lạ đắp khắp người, khăn lông quấn cổ che nửa khuôn mặt, ăn mặc rất chau chuốt, giống như một vị thiếu gia, thế nào mà vẫn hẹp hòi như vậy, ngừng một chút, tỉnh bơ lại tiếp tục xin tiền người khác. Xin xong một vòng, vai chọc cười nhét tiền giấy tiền xu vào trong mũ, cười nói: “Mới vừa rồi tôi nghe thấy rồi, có vị tiểu gia kêu hát một đoạn, chúng tôi liền hát một đoạn nhé!”
Phía dưới lập tức có người huýt sáo rộ lên, báo tên mấy đoạn hát Kinh kịch cùng Bình hí nổi tiếng. Thương Tế Nhụy cũng hét lên theo: “Hát một đoạn của Hầu Ngọc Khôi ! Văn Chiêu Quan ! Văn Chiêu Quan!” Một tiếng này của y lấn át hết tất cả trăm thứ tiếng của đủ loại người, toàn khu vực chỉ nghe thấy một tiếng này của y. Người tấu nói tự nhiên cũng bị lấp đầy lỗ tai, rất không cam lòng lau nước mũi một cái, trong đầu nghĩ lúc đưa tiền thì không thấy ngươi, lúc này thì to mồm đến vậy? Một đồng cũng không chịu bỏ ra, còn muốn chọn hí nghe? Bà nội nó chứ! Có hiểu quy củ hay không hả! Bọn họ đều là những kẻ lăn lộn đầu đường xó chợ rất nghịch ngợm, không tiện cứng miệng đắc tội khách, lại không muốn để cho Thương Tế Nhụy được như nguyện, liền cười hì hì đi ngược nói: “Được rồi! Tôi nghe thấy hí vị tiểu gia kia chọn rồi! Tôi liền nghe theo lời phân phó của tiểu gia, làm một đoạn Vương Chiêu Quân của Thương Tế Nhụy!”
Phía dưới cười ầm lên. Trình Phượng Đài ôm eo Thương Tế Nhụy một cái, cũng không nhịn được cười lớn, ý vị trong nụ cười của hắn dĩ nhiên là khác với người ngoài. Thương Tế Nhụy trong lòng gào một tiếng, càng rúc mặt vào trong khăn quàng cổ, còn rất mong đợi.
Vai chọc cười há miệng cất lên một điệu, cất giọng quá cao, hắng hắng giọng làm lại, lại mở miệng lần nữa, vẫn cứ cao, thử ba bốn lần đều không phải ý vị đó, liền có người không nể mặt bật cười, vai chọc cười không đợi người giễu cợt, đã lẩm bẩm tự giễu nói: “Thương Tế Nhụy, Ông chủ Thương… giọng của Ông chủ Thương đúng là đòi mạng người mà, ngày hôm trước Ngọc hoàng đại đế đang ôm Vương mẫu nương nương ngủ ấy à, y vừa cất giọng, khiến mảnh ngói ngọc của Lăng Tiêu bảo điện chấn động rớt xuống một miếng, chém rách đầu Nhị lang thần, đau đến mức ấy à, ba con mắt đều chảy nước mắt…”
Trong đám người có tiếng hỏi: “Làm sao lại chém phải Nhị lang thần rồi?”
Vai chọc cười tỏ ra phiền nói: “Nhị lang thần ghé vào kẽ hở cửa sổ, nhìn lén vợ chồng người ta ngủ chứ gì nữa!” Câu chuyện cười này vừa tục lại chẳng ra làm sao, mọi người cười cho qua, người phụ họa kéo hồ cầm, vai chọc cười nói: “Tôi hát đây, hát đẹp lắm đấy, mọi người lắng nghe nhé, so với Ông chủ Thương cũng không phân biệt được thật giả đâu! Đợi lát nữa nếu như mà có triệu hồi Nhị lang thần ra, mấy người phải cứu tôi đấy!” Dứt lời thật sự liền hít đầy một hơi, hát một đoạn Vương Chiêu Quân. Gã đương nhiên là hát rất không hay, vừa không đẹp, lại không sáng, giọng như thế nào trước chưa nói, một loại khí chất của đám đàn bà già tục hết sức khiến cho người ta không chịu nổi, còn mang theo âm vị Hà Bắc bang tử. Thương Tế Nhụy không kiềm được ha ha hai tiếng, thầm nghĩ ngươi còn dám học ta? Chờ Nhị lang thần một mác đâm chết ngươi đi!
Mọi người vốn là háo hức chờ đợi, vừa nghe xong liền rộ lên, có người hô: “Này tấu nói! Ngươi hát là Ông chủ Thương nào thế!” Có người khác tiếp lời: “Đây không phải là Ông chủ Thương! Đây là bà ngoại Thương!” Chung quanh cười ầm.
Người tấu nói ngừng giọng và hồ cầm lại, ưỡn cái mặt cười ra, nói: “Biết đủ đi các vị! Mới vừa rồi tổng cộng được thưởng một đồng ba hào! Một đồng ba hào nào nghe được Ông chủ Thương? Một đồng ba cũng chỉ có bà ngoại Thương thôi! Nếu lại thêm một đồng ba nữa, là có thể nghe được bà nội Thương rồi!” Gã vừa nói, người phụ họa lại tới đòi tiền. Lần này Thương Tế Nhụy từ trong túi đếm một đồng ba hào cho gã, đại khái là muốn nghe một chút bà nội Thương. Người phụ họa nói cảm ơn, nhận tiền, càng cảm thấy đây chắc chắn là tiểu thiếu gia của gia đình nào đó, hết năm trường học nghỉ dạy chạy ra ngoài chơi, nếu không không thể ngớ ngẩn như vậy. Vai chọc cười nhìn Thương Tế Nhụy một cái, gọi hồ cầm chuẩn bị, cười nói: “Vậy thì nghiêm túc làm một đoạn hát cho các quý ngài đây thôi.”
Vai chọc cười vừa nghiêm túc mở miệng, đoạn hát là Văn Chiêu Quan của Hầu Ngọc Khôi, khí vận rất tròn trịa, giọng rất vang, Thương Tế Nhụy thần sắc thay đổi, ngược lại rất lắng nghe. Mấy năm này Trình Phượng Đài ra vào lê viên, nhĩ lực cũng có thể coi đã được rèn luyện chút, nhẹ giọng khen với Thương Tế Nhụy: “Ái chà! Không tệ nha!” Thương Tế Nhụy thừa nhận nói: “Trông dáng vẻ này, chính xác là đã từng học hí.” Phàm nói là tấu nói hát một đoạn hí, không nói phải hát trọn vẹn một đoạn, chọn ra một đoạn đặc sắc nhất, bốn năm câu coi như xong. Trong đám người tuôn ra mấy tiếng khen ngợi. Người phụ họa lần thứ ba xuống bục thu tiền, Thương Tế Nhụy móc năm đồng tiền ra, đặt vào trong chiêng đồng cho gã. Một tấm vé rẻ nhất của bản thân Thương Tế Nhụy là sáu đồng.
Thương Tế Nhụy hỏi: “Hắn hát không tệ, ngươi hồ cầm cũng không tệ, các ngươi tên gọi là gì?”
Người phụ họa này không nghịch ngợm đáng yêu bằng vai chọc cười, một khuôn mặt thư sinh tái nhợt, dáng vẻ phục tùng, tựa như rất có hàm dưỡng cùng tri thức. Gã nể mặt Thương Tế Nhụy bỏ tiền nhiều, không thể không lưu lại qua loa lấy lệ mấy câu, nhưng dường như không chịu có giao tình cùng một thiếu gia, khom lưng cười nói: “Chúng tôi nào xứng có một cái tên tử tế, nói ra chỉ khiến người ta giễu cợt. Trương Tam Lý Tứ ngài tùy ý, ngài gọi một tiếng, tôi nhất định đáp vâng.” Thương Tế Nhụy liền không tiện truy hỏi, nói về vấn đề khác: “Nghe khẩu âm, là người Thiên Tân sao?”
“Đúng rồi thưa ngài!”
“Chuẩn bị ở lại Thiên Kiều bao lâu?”
Người phụ họa cười: “Nếu như ăn đủ no, ở lại một năm nửa năm cũng không sao. Nếu như ăn không đủ no, qua Tết liền về nhà.”
Thương Tế Nhụy gật đầu nói: “Ta rỗi rãnh còn tới tụng các ngươi.” Y rất hiểu nỗi khốn khó của người mãi nghệ, móc ra một cuộn tiền từ túi quần của Trình Phượng Đài, đếm hai mươi đồng thêm vào. Lúc này ngay cả vai chọc cười kia nhìn thấy cũng đều ngây người, muốn tới nói cám ơn, Thương Tế Nhụy nhưng đã xoay người đi khỏi.
Thương Tế Nhụy vừa xoay đầu đi khỏi, liền than thở với Trình Phượng Đài, nói mấy tên học trò của Hầu Ngọc Khôi chẳng ra làm sao, trước thì không bằng một cô nương như Vương Lãnh, bây giờ nhìn lại, ngay cả người tấu nói trên đường cũng giỏi hơn bọn họ. Lại oán trách mấy sư huynh trong Thủy Vân lâu chỉ biết hút thuốc phiện đánh bạc chơi gái, khiến giọng hát cũng tệ đi, và không xuôi tai bằng giọng một người mãi nghệ. Trình Phượng Đài còn gì có thể nói, dỗ y bớt suy nghĩ mà thôi. Hai người vừa nói, vừa đi về phía trước, bất thình lình cổ tay Thương Tế Nhụy liền bị túm lấy. Trình Phượng Đài còn chưa kịp phản ứng, Thương Tế Nhụy gắng sức kéo một cái, trực kéo người tới mấy bước quăng đến trước mắt, người nọ vẫn cứ như thuốc dán da chó không buông tay, vừa oai oái lớn tiếng kêu nói: “Ông chủ Thương, là tôi! Là tôi đây mà!”
Lão Huyền Nhi từ chỗ đám trẻ lưu lạc nhận được tin, nghe nói Thương Tế Nhụy đang ở Thiên Kiều, lập tức chạy như bay tới tìm lợi. Thương Tế Nhụy thấy ông ta, vừa tức giận vừa chán ghét, lại có chút không thể làm gì, tay quăng chừng mấy lần mới hất được ông ta ra, chán ghét nói: “Buông ra! Mau buông ra! Trên người ông mùi gì thế!”
Lão Huyền Nhi nghe vậy, chột dạ đưa ống tay áo tới dưới mũi ngửi một cái. Con đường kiếm tiền gần đây của ông ta chính là đến bãi tha ma phía bắc thành bới thi thể, đều là những thi thể chết rét, ngã gục trên đường do trời lạnh, trên người dĩ nhiên không có vật đáng tiền. Nhưng có lúc vận khí tốt, răng bọc vàng, tóc dài của thi thể nữ, trang sức đồng đồ, thậm chí còn quần áo, giầy trông khá một chút, đều có thể lấy để đổi tiền. Lão Huyền Nhi ở trên thân người chết cũng có thể vắt ra bốn lượng dầu. Trời lạnh thế này, thi thể cũng đông thành cột băng cả rồi, dường như không đến nổi dính phải mùi hôi thối, sau khi ngửi qua như vậy, liền lại lớn mật kéo tay Thương Tế Nhụy, khẩn cầu: “Nhuỵ quan nhi, Bồ Tát sống, bố thí hai đồng tiền cứu cứu mạng mà, thời tiết này sắp cóng chết tôi rồi!”
Thương Tế Nhụy cau mày nói: “Không có!”
Lão Huyền Nhi lắc lắc tay y, vừa vô lại, vừa đáng thương: “Tôi vừa mới nhìn thấy tiền thưởng cậu cho người tấu nói, thật hào phóng! Một chút liền cho hai mươi đồng! Nhuỵ quan nhi thật sự có tiền đồ, nếu như sinh ra sớm mấy năm, không phải đã vào trong cung hát hí cho Hoàng thượng Lão phật gia rồi hay sao? Thóc thưởng của cha nuôi cậu phải dành cho cậu ăn mới đúng! Vậy còn không thấm vào đâu sao? Cung phụng dành cho Tứ phẩm đấy! Triệu đầu to thấy cậu, cũng phải hành lễ!”
Nhắc tới chuyện này, Thương Tế Nhụy cũng không gấp hất ông ta ra nữa, nói một câu: “Ờ, tôi cùng Cửu Lang từng hát hí cho Hoàng thượng rồi, cũng không có gì đặc biệt!”
Lão Huyền Nhi sớm biết chuyện này, chuyện xưa nhắc lại chỉ là để tìm câu chuyện tâng bốc y, khen Thương Tế Nhụy từ trong ra ngoài: “Triệu Phi Yến mấy ngày trước, tôi đứng ở cửa nghe rồi! Nhuỵ quan nhi, hát được lắm! Tôi nghe ý vị, còn yêu kiều hơn Cửu Lang năm đó!”
Thương Tế Nhụy bị ông ta gãi trúng chỗ nhột, thẹn thùng nói: “Nói chi vậy. Cửu Lang nhất định giỏi hơn tôi, Cửu Lang chỉ là già rồi.”
Lão Huyền Nhi nói: “Hài! Không nói gì khác, chỉ nói đến việc ngày nay hát hí cũng gắn loa lớn, vậy còn có ý nghĩa gì nữa, còn có gì để nghe? Nhuỵ quan nhi dám bỏ loa dùng giọng thật hát, chính là bản lĩnh thực sự! Là nghệ nhân chân chính!”
Trình Phượng Đài biết cứ câu đi câu lại như vậy, bao lâu cũng chẳng xong, ném cả cuộn tiền lẻ ngay ngắn về phía lão Huyền Nhi, phủi phủi tay. Lão Huyền Nhi giống hệt như một con chó tham ăn, phóng nửa người lên, liền chụp lấy tập tiền vào trong tay. Lão lấy được tiền vội vàng đi sòng bạc, cũng không chơi cùng Thương Tế Nhụy một thằng ranh con ngốc nữa, lừa bịp đôi câu, lui ngược bước nhỏ chạy biến. Thương Tế Nhụy mới vừa được lão tụng lên cơn nghiện, mới có chút như vậy đã ngừng, ngược lại dường như có chút hụt hẫng.
Trình Phượng Đài cười nói: “Tiền lẻ cũng xài hết rồi, chúng ta trực tiếp đi ăn cơm xem chiếu bóng đi.”
Thương Tế Nhụy theo thói quen nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhìn một cái ai nha một tiếng, trên cổ tay đã trống không một mảnh, nào còn có đồng hồ đeo tay: “Nhất định lại bị lão Huyền Nhi trộm đi!” Lão Huyền Nhi trộm đồ của y không chỉ một lần, y nhấc chân lên liền định đuổi theo, khí thế giống như một chiếc xe ô tô. Trình Phượng Đài vội vàng ôm y đè lại: “Thôi bỏ đi bỏ đi Ông chủ Thương, sau này lại mua cho em cái khác, so đo gì với lão già đó.” Bỗng nhiên trong lòng thoáng qua một suy nghĩ, vội la lên: “Chiếc nhẫn kia của em còn ở đó hay không!”
Không biết lão Huyền Nhi là chê nhẫn không dễ cởi, hay là cảm thấy kim cương quá quý giá, không có gan chó hạ thủ, chiếc nhẫn kia vẫn yên ổn đeo trên ngón tay lóe lên ánh xanh thăm thẳm. Hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Khi cảm thấy vẫn còn may như vậy, việc mất một cái đồng hồ đeo tay cũng không còn đáng hận như vậy nữa.
Trình Phượng Đài nói: “Ai bảo em cứ thích nghe lão ta tâng bốc! Lão già này nếu như đã trải đời như vậy, còn có thể thật lòng nói hí với em sao? Có điều ấy à, dù sao cũng là chỗ quen biết cũ, người lại sa sút, em tiếp tế một chút cũng không có gì, không cần mỗi lần gặp mặt đều ghét bỏ như gặp ma như vậy.”
Thương Tế Nhụy nói: “Anh làm sao biết em không có tiếp tế! Em vừa tới Bắc Bình liền cho lão ta ở lại Thủy Vân lâu làm việc, lão ta lại toàn gây ra chuyện rắc rối! Còn trộm đồ, trộm cũng trộm ngu, vặn hạt châu trên hí phục của em đem ra tiệm cầm đồ, em có thể không phát hiện ra sao? Sau đó để cho lão ngồi không kiếm cơm, lão còn khuyến khích đám con nít hút thuốc phiện đánh bạc! Già mà không đáng kính! Làm em tức muốn chết!” Y nắm chặt quả đấm giơ giơ lên: “Nếu như đổi là một người qua đường không giao tình, em nhất định sẽ tống lão vào phòng tuần bộ! Quá đáng ghét!”
Trình Phượng Đài nghiêng mặt nghe, dòm y hơi cười. Thương Tế Nhụy liếc thấy một cái, hỏi: “Nhìn em làm gì?”
Trình Phượng Đài cười nói: “Tôi thấy Ông chủ Thương thật ra thì tốt vô cùng, cũng không phải thật sự không có tâm can như vậy.”
Thương Tế Nhụy bĩu môi, không thèm đáp lời.
Ngày hôm nay xem liền hai bộ phim, ở bên ngoài ăn hai bữa cơm, xong rồi vui vẻ về nhà, vừa gõ cửa nhà, cửa không ngờ lại mở. Lúc Tiểu Lai ở nhà một mình, từ trước tới nay vẫn luôn cài chặt then, Thương Tế Nhụy nghi ngờ gọi một câu Tiểu Lai, liền nghe Tiểu Lai liên thanh nói: “Về rồi về rồi!” Nữu Bạch Văn sắc mặt cuống quýt từ bên trong sải bước đi ra, đối diện đẩy Thương Tế Nhụy ra ngoài: “Tiểu tổ tông! Cậu trở về rồi! Đợi cậu cả một buổi chiều đấy! Đi cùng tôi thôi! Trên đường sẽ nói với cậu!” Anh ta quay đầu nặn ra một nụ cười với Trình Phượng Đài: “Nhị gia, làm phiền ngài, còn phải mượn xe ngài dùng một chút! Thất thiếu gia này không biết đi đâu chơi, bây giờ còn chưa tới!”
Trình Phượng Đài không có gì có thể nói, ba người lên xe, Nữu Bạch Văn thò đầu ra từ trong cửa sổ xe, dặn dò Tiểu Lai: “Không cần biết muộn đến thế nào! Thất thiếu gia vừa về đến liền bảo anh ta đến hội quán lê viên, nhớ nhé!”
Tiểu Lai vọt ra gật đầu đáp ứng, thần sắc cũng rất gấp gáp.
Trình Phượng Đài cười giỡn nói: “Nữu gia sao thế, chỗ nào có hí lớn, phải nhờ đến Ông chủ Thương của chúng ta đi cứu sân khấu thế?” Nữu Bạch Văn miễn cưỡng cười một tiếng, anh ta trong lòng cũng rất căng thẳng, còn phải chống đỡ trấn an Thương Tế Nhụy, đè thấp giọng, trấn định nói: “Ông chủ Thương, lão gia tử Khương gia đợi cậu ở hội quán lê viên cả một buổi chiều, phái người tới nhà thúc giục ba lần. Chờ lát nữa cậu đến đó rồi, ông ấy có nói gì cũng chớ mạnh miệng, nghe tôi, nha?”
Thương Tế Nhụy ngẩn ngơ, mới nhớ ra lão gia tử Khương gia là ai, không phải chính là sư đại gia có tiếng mà không có miếng đó của y hay sao! Ngạc nhiên hỏi: “Ông ta tìm tôi làm gì?”
Nữu Bạch Văn haizz nha một tiếng: “Cậu quên hôm nay là ngày gì hay sao? Không phải là ngày giỗ của lão Thương gia hay sao? Khương gia bày lễ truy điệu ở hội quán lê viên cho lão Thương gia, tất cả những nghệ nhân có thể mời đều mời đến, không chờ được cậu, ai cũng không cho phép về. Nguyên Lan mấy người trong Thủy Vân lâu muốn lên dâng hương, đều bị cản ở bên ngoài, tôi sợ mấy người bọn họ gây chuyện, liền khuyên bọn họ trở về… Ông chủ Thương, tình thế này không ổn chút nào! Ép cậu đơn thương độc mã đến chỗ hẹn, bên trong nhất định có âm mưu chờ cậu!”
Thương Tế Nhụy nghe cũng có chút thấp thỏm, nghĩ ngang nghĩ dọc, cũng không nghĩ ra được mình đã làm chuyện gì trái lương tâm, đắc tội vị sư đại gia này, cau mày hỏi: “Chẳng lẽ chính là do lần trước Triệu Phi Yến cùng Trích Tinh đài đυ.ng hí ? Cũng không đến nỗi chứ!”
Nữu Bạch Văn nói: “Chuyện đó ai mà biết! Nói không chừng chính là kết oán bởi chuyện đó thật!”
Trình Phượng Đài lắc đầu mỉa mai nói: “Nữu gia, tôi không nhịn được nói câu này khó nghe một chút. Người hát hí các anh ấy à, ở riêng từng người nhìn ai cũng đều lanh lợi đáng yêu, tụ chung một chỗ liền thể hiện phong độ khí thế quá tệ! Lục đυ.c tranh đấu, mưu hèn kế bẩn, tính toán khôn lỏi ngầm quá mất thể diện! Đàn ông bôi son trát phấn hát mãi hát mãi, đều hát ra lòng dạ đàn bà cả rồi!”
Nữu Bạch Văn cười nói: “Nhị gia đây là kéo cả tôi vào mắng cùng rồi. Có điều lời này ngược lại không sai, những điều bẩn thỉu mất thể diện trong cái ngành này của chúng tôi, người ngoài không nhìn nổi, chính tôi cũng ghét đến ê răng!” Anh ta vỗ vỗ cánh tay Thương Tế Nhụy, lại nói: “Ông chủ Thương này của ngài thì khác hẳn với những người khác, tôi cùng y sư huynh sư đệ nửa vời biết bao nhiêu năm nay, chịu bao khổ sở ấm ức lớn cũng chưa từng thấy y nảy sinh chút ý xấu nào đối với người khác. Y từ trước đến giờ vẫn luôn khiến người ta đố kỵ, người ta gạt bỏ y, tạo tin vịt về y. Y một mình bĩu môi, ngồi đó ôm bụng giận dỗi, cứ ngồi như thế thật lâu! Đây không phải là, y không hại người, người cứ muốn hại y hay sao?” Lời này khiến Trình Phượng Đài nghe rất thoải mái, hắn cũng chính là yêu quý sự khác người này của Thương Tế Nhụy, đơn giản, sạch sẽ, không có sự phức tạp u ám của đào kép bình thường, đồng thời trong lòng cũng dâng lên sự căm giận: một đứa trẻ ngoan ngoãn thế này, cứ khi dễ y làm gì! Không nhịn được quay đầu nhìn Thương Tế Nhụy một cái, mỉm cười với y. Thương Tế Nhụy ngược lại lần đầu biết, bản thân mình ở trong tâm khảm Nữu Bạch Văn thì ra lại là hình tượng một thằng oắt con vô dụng như vậy, còn gì mà ôm bụng giận dỗi, chẳng giống một người đàn ông chút nào, làm người ta không thể nào đồng tình. Y nhớ lại cảnh tượng mình khi còn bé đuổi đánh sư huynh chọc giận y chạy khắp phố, uy phong đến bậc nào! Đám đào kép Bắc Bình ưa âm mưu cùng ám toán, đây không phải là sở trường của y, không có cách nào tiếp chiêu.
Nữu Bạch Văn than thở nói với Thương Tế Nhụy: “Sư phụ tôi trước khi đi dặn tôi hỗ trợ cậu, cậu xem xem chuyện đến mức này, trong lòng tôi cũng không biết nên làm thế nào, nếu có lão nhân gia ông ta ở đây thì tốt rồi.”
Thương Tế Nhụy nói: “Dù cho Cửu Lang vẫn còn ở Bắc Bình, cũng không thể thay tôi phải không ?”
Trong lúc nói chuyện chốc lát đã đến hội quán lê viên. Xe bọn họ mới vừa dừng lại, đối diện liền một chiếc xe chạy tới, chiếc xe này một đường thắng gấp, thiếu chút nữa liền đυ.ng phải nhau, ở trong tiếng kinh hô của lão Cát khó khăn lắm mới ngừng lại ở khoảng cách cách đó hơn nửa mét. Đỗ Thất từ chỗ ngồi tài xế nhảy ra, sắc mặt cũng không dễ coi, la mắng: “Tôi nói này! Lão gia họ Khương hút thuốc phiện no rồi không tiêu hóa được có phải không? Đang dày vò cái gì thế không biết? Cách nửa thành gọi người tới để giải sầu!”
Nữu Bạch Văn vội vàng xua tay, ý bảo anh ta đừng nhiều lời, một mặt cũng mang ra cái vẻ lén lén lút lút mà người làm âm mưu đặc biệt có, gọi Đỗ Thất tới thương lượng. Mấy kẻ to mồm không đủ thể diện trong Thủy Vân lâu kia không đủ để bàn mưu tính kế, bên người Thương Tế Nhụy nhiều người tụng ồn ào như vậy, Nữu Bạch Văn nhìn ra được, chỉ có Đỗ Thất một người trung thành sắt son, trí dũng song toàn, trong đầu nghĩ công phu hàm dưỡng người có học hẳn vẫn hơn đám đào kép chứ ? Nhưng Nữu Bạch Văn cũng nhìn lầm Đỗ Thất, Đỗ Thất vừa nghe ý này, đâu để ý gì mà thảo luận kỹ hơn, cầm cổ tay Thương Tế Nhụy nói: “Anh biết dụng tâm của lão già Khương, bọn họ chính là không chịu nổi có người giỏi hơn bọn họ, muốn chặt bớt khí thế của em. Kịch bản mới của em tất cả đều là do anh viết, trong này cũng có một phần của anh, anh thay em lý luận!”
Thương Tế Nhụy cũng không phải người sợ chuyện, trở tay nắm lấy tay Đỗ Thất, nói: “Em ở Bắc Bình mấy năm nay, một không ngang ngược phách lối, hai không lén hãm hại đồng ngành, em không thẹn với lương tâm, không sợ bọn họ làm gì hết.” Hai người vừa nói liền vào trong hội quán. Nữu Bạch Văn ở phía sau cuống đến độ ai dô một tiếng, ngăn cũng không ngăn được, nhấc áo choàng đuổi theo. Trình Phượng Đài cau mày theo ở phía sau, trong đầu nghĩ hôm nay chuyện này sợ rằng không dễ dàng như vậy.
Bởi vì Tào tư lệnh gả con gái, nghệ nhân các nơi nam bắc đều tề tựu ở Bắc Bình, lúc này có gần một nửa ngồi ở trong phòng khách hội quán lê viên. Bọn họ ngại thể diện của Lão gia họ Khương Vinh Xuân ban, chờ Thương Tế Nhụy cả một buổi chiều, chờ tới bây giờ, đã đầy bụng oán khí, cả người mệt mỏi. Nam đào kép im lặng không lên tiếng hút thuốc lá, nữ đào kép khăn tay che miệng ngáp dài. Người phục vụ tới rót thêm trà, có một võ sinh từ Nam Kinh tới tên Lý Thiên Dao cười nói: “Được rồi, cũng đã rót thêm tám lần rồi, uống nữa chắc tiểu ra khố mất.” Mọi người nghe thấy, đều mím môi nín cười. Lý Thiên Dao gạt gạt nắp chén trà, thuận thế nói: “Lão thái gia à! Ngài đây rốt cuộc là muốn giằng co với ai thế ? Đợi lát nữa Ông chủ Thương tới, không cần ngài hỏi y, ngay cả tôi cũng muốn ăn thịt y rồi! Chờ đợi mệt muốn chết!” Lão gia họ Khương cũng không để ý tới. Con ngươi Lý Thiên Dao trái phải liếc một chút, cười nói: “Hay là tôi bảo các đồng nghiệp hát một đoạn bang tử, giải buồn một chút?”
Đang nói chuyện, Thương Tế Nhụy cùng Đỗ Thất từ bên ngoài đi vào, phía sau là Nữu Bạch Văn Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhụy liếc mắt liền thấy trên bàn thờ bày bài vị của nghĩa phụ y Thương Cúc Trinh, phía trên Thương Cúc Trinh một tầng, đặt tượng Đường Minh Hoàng. Trong lòng y chợt ngây ra một chút, ngắm nhìn bốn phía, tất cả đều là những khuôn mặt khá quen thuộc, Tứ Hỷ cũng gọi đến rồi, ngồi đó lắc cổ dũa móng tay. Thương Tế Nhụy khom người về phía sảnh trên gọi một tiếng Khương sư bá. Lão gia họ Khương nương ánh đèn dầu, hút một ngụm thuốc phiện, rũ mí mắt không phản ứng, bỏ mặc Thương Tế Nhụy đứng không ở nơi đó, khiến y ngượng ngùng, cũng là một loại hạ thấp uy phong. Cả sảnh già trẻ cứ thế trợn mắt nhìn không, nhìn ước chừng nửa khắc. Kịch hay còn chưa bắt đầu, Thương Tế Nhụy đã bị ánh mắt mọi người nhìn cho cả người khó chịu.
Nữu Bạch Văn chỉ đành nặn ra nét mặt vui vẻ tiến lên, nhẹ giọng nói: “Lão thái gia, Thương Tế Nhụy đến rồi.”
Lão gia họ Khương ngửa đầu thở ra một hớp khói, hừ một tiếng: “Lỗ tai ta cũng không có mù!” Nữu Bạch Văn cực lúng túng đứng ở một bên, đến khi lão hút xong một mồi thuốc, thư giãn thần khí, mới vừa chậm rãi kiêu căng nói: “Hôm nay là ngày ngành lê viên chúng ta truy điệu người đã khuất. Thất thiếu gia, ngài là thờ Khổng Thánh nhân, không phải cùng một con đường với những người thờ Lão Lang Thần bọn ta. Đừng để nơi hạ cửu lưu này vấy bẩn tên thánh của người có học các ngài, mời ngài đi ra.”
Điệu bộ này tương tự với Hầu Ngọc Khôi năm đó biết bao. Có điều trong điệu bộ của vị Khương Thái gia này, có chút gì đó âm dương quái khí làm điệu làm bộ, không giống Hầu Ngọc Khôi cứng rắn quật cường.
Đỗ Thất nói: “Từ cổ chí kim, dòng văn nhân hạng nhất chính là những người viết hí. Tôi mặc dù không phải là con cháu lê viên, nhưng đã viết cho Ông chủ Thương nhiều kịch bản như vậy, cũng coi là một chân bước ở trong ngưỡng cửa. Hôm nay thắp một nén nhang cho Thương lão thái gia, là điều nên làm.”
Lão gia họ Khương không bày tỏ thái độ gì. Đỗ Thất cười nói với Thương Tế Nhụy: “Tôi đối với Thương lão thái gia ngưỡng mộ vô cùng, Ông chủ Thương đừng trách tôi chiếm vị trí trước.” Anh thắp hương cho Thương Cúc Trinh xong, cúi người ba cái. Thương Tế Nhụy còn ngây người đứng ở đó. Trình Phượng Đài đằng hắng giọng, nói: “Ông chủ Thương, ngài cũng mau tế bái Thương Thái gia đi, xong rồi còn phải chạy hí đấy.”
Lão gia họ Khương mí mắt vừa nhấc, ai dô một tiếng thật dài, nói: “Vị này chính là Trình Nhị gia phải không!
Trình Phượng Đài nhíu mày một cái, đặc biệt không thích cái giọng của lão: “Không sai, chính là tại hạ.”
Lão gia họ Khương nói: “Trình Nhị gia, ngài là thờ Quan Công, cũng không phải cùng một đường với chúng tôi. Làm sao hiện nay cũng một chân bước vào ngành lê viên, còn kiêm việc sắp trang phục?”
Lão già này từ Đỗ Thất đến Trình Phượng Đài, từng người từng người thay phiên chế giễu, quyết ý muốn khiến người ta không thoải mái. Trình Phượng Đài dưới tình huống này, là tuyệt không cung kính nổi, giễu cợt cười, dáng vẻ công tử cà lơ phất phơ, xoè tay nói: “Cái đó ngược lại không hề. Nước của quý ngành quá sâu, một chân nhảy vào rồi, chẳng phải là bị ngập cả bùn lẫn nước đến tận đũng quần sao? Không chịu nổi.” Lý Thiên Dao nghe lời này hợp ý, ở đó phì cười. Trình Phượng Đài nói tiếp: “Lão nhân gia có chỗ không biết rồi, tôi cùng Ông chủ Thương ký hợp đồng rạp hát, hợp đồng chưa hết hạn, y chính là tài thần của tôi, không được bảo vệ chu toàn sao?” Đám đào kép bản xứ đều biết Trình Phượng Đài người này. Đào kép vùng khác tới tuy không biết, đợi thì thầm nói cho là em vợ của Tào tư lệnh, tất cả cũng đều bừng tỉnh hiểu ra. Bọn họ hát hí một tháng mấy trăm đồng bọc bạc đủ làm cái gì, muốn thành công, sống thoải mái, vẫn phải dựa vào các quý nhân khen thưởng nhiều tung tiền nhiều, nói trắng ra là, người ra nghề hát hí, có tám phần mười là hát cho các quý nhân nghe. Lại nhìn Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy, ai ai trong lòng cũng đều hiểu ý, âm thầm bội phục Thương Tế Nhụy từ đại soái dựa đến thương nhân giàu có, cắm chân ở chốn giàu sang thật vững, thật là một tấm gương sáng trong ngành.
Lão gia họ Khương cười nhạt hai tiếng: “Bảo vệ chu toàn! Y Thương Tế Nhụy nếu là một người chu toàn, không cần các người bảo vệ, tất chu toàn. Y muốn tự mình làm chút chuyện không chu toàn, người ngoài cũng không cách nào giúp y chu toàn!”
Trình Phượng Đài vẫn chưa cãi lại, Thương Tế Nhụy nghi ngờ chau mày. Đỗ Thất trước đã nhảy cỡn lên, anh đi mấy bước đến giữa đại sảnh, xoay người, tay cắm ở trong túi quần nhìn chằm chằm Lão gia họ Khương: “Lão thái gia lời này, Ông chủ Thương đàng hoàng hát hí của y, đã làm chuyện gì không chu toàn? Nếu nhất định phải nói là không chu toàn, thời gian trước Triệu Phi Yến cùng Trích Tinh Lâu đυ.ng hí, ép cho giữa chừng Trích Tinh Lâu khán giả đi mất sáu bảy phần mười, mất mặt thê thảm, đây không phải là một chuyện chu toàn. Ngài không phải là nói lời ác độc giúp Vinh Xuân ban bù lấp đó chứ ?” Anh lạnh lùng cười một tiếng như giễu cợt, ánh mắt liếc qua con trai trưởng của Lão gia họ Khương, hiện đang là ban chủ Vinh Xuân ban: “Hát hí bớt chiêu trò một chút, an phận hát hí là được rồi, chính là việc chu toàn lớn nhất, ngài nói xem?”
Nữu Bạch Văn sợ hãi đến mức trong lòng vỗ tay giậm chân, mặt đầy tiếc hận, lòng nói bên người Thương Tế Nhụy làm sao đều là những kẻ không đốt liền nổ thế này chứ, mấy vị lão gia như Lão gia họ Khương cùng Hầu Ngọc Khôi này đều từng vào cung phục vụ ngự tiền, là nhân vật đắc đạo thành tiên trong đám đào kép, tính khí khó chịu nhất, tự ái cao nhất, có thể nghe nổi lời chống đối sao? Lão gia họ Khương quả nhiên vừa giận vừa sợ, tại chỗ đập tẩu thuốc vào góc bàn, khiến cho cái bầu tẩu toàn bộ đập xuống đầu lìa khỏi xác, cả giận nói: “Lệnh thúc phụ Đỗ đại học sĩ quả thật đã từng viết không ít kịch bản hay, cho ngành lê viên của ta thêm rạng rỡ. Nhưng cho dù có là lệnh thúc phụ hiện ở chỗ này, cũng phải cho cựu nhân bên cạnh Lão Phật gia như ta mấy phần thể diện! Những thứ dạy da^ʍ ô trộm đạo mà ngươi viết kia cũng chỉ có Thương Tế Nhụy coi nó là bảo bối! Ta còn khách khí tôn trọng gọi ngươi một tiếng Đỗ Thất thiếu gia! Chuyện trong ngành Lê viên tự chúng ta nói chuyện, không nhọc phiền ngươi chỉ điểm! Tiễn khách!”
Hí mới Đỗ Thất viết nổi tiếng đến mức như vậy, không có đào kép nào dám nói là không lạ gì, không ghen tỵ. Thế nhưng tính tình Đỗ Thất vẫn luôn quái gở như vậy, không cho phép người khác hát hí của anh ta, ai hát, anh ta liền phải đích thân đến tận cửa chửi mắng một phen. Lời này của Lão gia họ Khương dường như là không ăn được nho nói nho chua, đám đào kép không muốn bị lão nói ra tiếng lòng, vẻ mặt đều có chút nóng nảy. Nữu Bạch Văn sợ lại thêm chuyện tốt cho Đỗ Thất bốc điên, chạy vội lên làm một tư thái tiễn khách, nháy mắt với Đỗ Thất. Đỗ Thất không chịu nghe theo, đầu ngón tay đẩy anh ta một cái, ánh mắt quét qua mọi người, cất giọng nói: “Khương lão thái gia nếu đã nói đến mức này, tôi nhân cơ hội cũng một lời nói rõ với các vị ông chủ! Đỗ Thất bất tài, rảnh rỗi hơn hai mươi năm, hoang phế gia học, tự nhiên không thể so sánh cùng thúc phụ. Dù là có mấy kịch bản thu hút khán giả, đó cũng là nhờ người hí mê yêu lầm! Tôi không dám đầu cơ kiếm lợi! Nhưng nếu các vị ông chủ có muốn nâng đỡ tôi, xin thứ lỗi tôi không nhận phần nâng đỡ này!” Đỗ Thất nói tới chỗ này, đưa tay về phía Thương Tế Nhụy, nghiêm mặt nói: “Nếu không phải gặp Ông chủ Thương, Đỗ Thất cả đời này chưa chắc đã đi viết hí. Sau khi gặp Ông chủ Thương, Đỗ Thất cả đời này không cần viết hí cho người khác nữa. Sáu năm bốn kịch bản, tất cả đều là viết ra dựa trên y, người khác không cách nào hát được, cũng hát không ra ý vị đó!”
Mọi người sắc mặt đều có chút ngượng ngùng không phục. Tứ Hỷ nghe nói như vậy, vặn cổ hi hi cười một tiếng, phần cay nghiệt nén hết ở bên trong, nặn giọng the thé, nói: “Thất thiếu gia thật là! Bị ma che mắt rồi! Ông chủ Thương ấy à, người tuấn tú, hát cũng tốt, khiến ngài vui vẻ, điều này cũng không tệ. Có điều ngài nói ngành lê viên lớn như vậy mà không một ai có thể hơn được Ông chủ Thương? Chỉ có Ông chủ Thương mới hợp hát kịch bản của ngài, điều này thật dường như có chút…” Tứ Hỷ con ngươi linh hoạt liếc một vòng, vỗ tay một cái: “Vậy phải hỏi trời hỏi đất, hỏi tổ sư gia rồi.”
Đỗ Thất cũng không thèm nhìn lão, hỏi ngược lại: “Ông chủ Thương năm đó đương đầu với rủi ro bị phá sân khấu, hắt nước sôi, hỏng danh tiếng hát hết hí mới, gánh chửi mắng gánh phỉ nhổ, hát đến mức hí mới nổi tiếng rồi, các vị ông chủ mới biết có một hậu sinh viết hí là Đỗ Thất, mới muốn nâng đỡ Đỗ Thất một chút. Tôi không biết phải trái hỏi các vị ông chủ một câu, năm đó nếu tôi dâng kịch bản hí đó mời ngài làm cuộc mua bán đại nghịch bất đạo này, ngài có dám nhận hay không?”
Chúng đào kép để tay lên ngực tự hỏi, hỏi ra một mảnh yên lặng như tờ. Thấy đậu hũ canh cua rồi mới biết cua là thứ có thể ăn, bọn họ chẳng qua là muốn cầm hí mới bán thêm một chút vé kiếm thêm một chút tiền, không có can đảm mang hết gia tài ra đánh bạc như Thương Tế Nhụy.
Đỗ Thất nói: “Tôi liền nói rõ, kịch bản hí của Đỗ Thất chỉ viết cho một mình Thương Tế Nhụy, chỉ cho một mình Thương Tế Nhụy hát. Nếu không lấy y làm nhân vật chính, tôi liền hạ không nổi bút. Từ nay về sau các vị ông chủ có gì chỉ giáo liền tới gặp tôi, còn thấy tung tin vịt, bêu xấu trên báo, vậy thì đừng trách tôi truy cứu tới cùng, không để ý giao tình!” Dứt lời nhìn Thương Tế Nhụy một cái, liền chắp tay cáo từ.
Đỗ Thất lúc đến lúc đi đều sục sôi, lên cơn cực kỳ thống khoái. Đào kép từ vùng khác tới đều cảm thấy Thất thiếu gia nghe danh không bằng gặp mặt, cả người đầy gan lì liều lĩnh, là một văn nhân phản nghịch phù hợp với tưởng tượng. Đỗ Thất bởi vì biết rõ quy củ ngành lê viên, cũng tôn trọng quy củ ngành lê viên, có một số việc, anh không tiện nhúng tay, cũng không cách nào thay thế, giành phát uy trước, để cho Thương Tế Nhụy thêm can đảm. Để lại một Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài là người không nói phải trái, nói là phải mang Thương Tế Nhụy đi, liền nhất định phải mang Thương Tế Nhụy đi, ba thúc bốn mời nói: “Ông chủ Thương, thắp hương xong thì đi đi. Tổ sư gia dạy: Cứu sân khấu như cứu hỏa, hí còn to hơn trời! Ngài cũng không thể làm trái lời của tổ sư gia!”
Lý Thiên Dao lại ở đó phun ra một ngụm trà, ha ha cười ra tiếng. Lão gia họ Khương tức giận, nhặt lấy quải trượng gõ sàn nhà, chỉ Trình Phượng Đài nói: “Trình Nhị gia! Ngài chớ càn quấy bảo vệ cái thiếu sót của y! Hôm nay cũng đã mang tượng tổ sư gia mời ra rồi, Thương Tế Nhụy cho dù có là lửa trời thiêu cháy nhà, trước cũng phải tuân theo quy củ nghe sư môn trưởng bối hỏi cho xong!”
Trình Phượng Đài cười nói: “Hay là lão nhân gia ngài cứ nói chuyện của ngài, tôi ở nơi này chờ Ông chủ Thương, không cản trở.”
Lão gia họ Khương lông mày dựng đứng: “Người không có liên quan không được nghe những lời này! Ngoài con cháu Lê viên ra, toàn bộ đều phải mời ra! Ngài trở về đi!”
Trình Phượng Đài vẫn muốn đùa cợt mấy câu, Thương Tế Nhụy lên tiếng: “Anh đi đi, không sao.”
Trình Phượng Đài liếc nhìn Đường Minh Hoàng thờ trên bàn một cái, không khỏi buồn bực, mấy tên hát hí thối tha, quy củ cũng thật nhiều. Có uy thế đại động can qua này, làm sao trước không quét sạch tin vịt bay đầy trời đi chứ ? Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy nhìn nhau một cái, Thương Tế Nhụy thật sự không có ý giữ hắn lại, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Ông chủ Thương, tôi ở bên ngoài chờ em.” Sau đó xụ mặt xuống, không chút vẻ tươi cười, lạnh lùng nhìn chòng chọc Khương gia phụ tử.
Những người không có nhiệm vụ đều đi sạch sẽ cả rồi, Thương Tế Nhụy đứng ở trước sảnh, chờ lĩnh giáo giáo huấn của sư môn. Đại gia Khương gia đứng ở bên người lão gia họ Khương, từ đầu đến cuối không nói một lời, vào lúc này cầm ra mấy món hí phục ném một cái lên người Thương Tế Nhụy, khóe mắt loé sáng dòm Thương Tế Nhụy.
Lão gia họ Khương cầm quải trượng chỉ bộ hí phục kia, nghiêm nghị nói: “Thứ thương phong bại tục! Còn không quỳ xuống dập đầu nhận sai với tổ sư gia!”