- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 87
Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
Chương 87
Dịch: Phong Bụi
Sóng gió của Thương Tế Nhụy chưa thổi qua cuối năm, hai tòa soạn nói bậy bạ kia liền bị người nhân nửa đêm đập phá, chẳng những đập sạp, lại còn trát phân, trong vòng nửa năm tuyệt đối không hoạt động được. Thương Tế Nhụy ngày hôm sau nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên là cực kỳ hả hê, khen ngợi nghĩa cử, nhưng mà hơi suy nghĩ qua một chút, cũng biết không phải là chuyện gì tốt. Gọi từng người thân tín tới thẩm vấn, hiềm nghi số một chính là Trình Phượng Đài và Đỗ Thất, hai người này lập tức lên tiếng phủ nhận, nói mình tuyệt sẽ không hồ đồ đến mức thêm tội danh cho Thương Tế Nhụy. Đây quả thực cũng là lời nói thật, khoản nợ này cuối cùng vẫn chỉ có thể đổ lên đầu Thương Tế Nhụy, không phải y sai khiến, cũng là y sai khiến. Ai nói xấu y, y liền đập chén cơm của người đó, chẳng phải ngồi vững cái danh hí bá hay sao. Thương Tế Nhụy lẩn quẩn vòng vo hỏi hết một lượt, đều không hỏi được ra đầu mối, chuyện này cuối cùng trở thành án treo. Trong ngành ồn ào đàm luận suốt mấy ngày, cuối cùng cũng không thể náo nhiệt đến cuối năm, chuyện trong Tứ Cửu thành nhiều, nổi lên không được bao lâu liền bị chuyện nhà Tào tư lệnh gả khuê nữ dập tắt.
Con rể mới của Tào gia là một vị con em nhà quan tiền triều của cải sung túc, năm trước vừa đi du học trở về, làm một chút công trình học vấn ở đại học, không dây dưa gì với chính giới quan giới hiện tại, tình trạng cũng tương tự Đỗ Thất, nhưng tính cách người ta chính phái hơn Đỗ Thất nhiều, là đàn anh lớp trên của Tào Tam tiểu thư, em rể Tào Quý Tu tự mình duyệt. Nghe nói ông em rể này ngoại trừ nhu nhược một chút, những vấn đề khác không có gì là không tốt. Nhu nhược một chút cũng tốt, Tào Quý Tu thực sự không nhìn nổi có người ức hϊếp em gái mình.
Tào tư lệnh không biết nợ Tào Quý Tu cái gì, cha con hai người từ đầu đến cuối giống như kẻ thù vậy, trong một số ít chuyện, Tào tư lệnh lại bất ngờ thuận theo chủ ý của con trai, gã rõ ràng rất coi thường cậu con rể thư sinh này, chung thân đại sự của Tam tiểu thư vẫn là do Tào Quý Tu làm chủ. Tào Quý Tu từ chỗ đóng quân quay về hai tháng nay chính là để chuẩn bị hôn sự của em gái. Anh ta không hề vô trách nhiệm chẳng lo bất cứ chuyện gì như Trình Mỹ Tâm nói, anh ta nay đi gặp một gã làm quan, mai đi gặp một ông nhà giàu, giống như một đóa hoa giao tế nam chạy ngược chạy xuôi khắp kinh thành, không ngờ góp được một khoản hồi môn cực kỳ dày dặn. Trình Phượng Đài nghe được tiếng gió, ngồi ở nhà bày trận chờ đợi suốt một thời gian, chỉ chờ cháu ngoại tới vay tiền, không ngờ Tào Quý Tu tựa như hạ thủ lưu tình, từ đầu đến cuối đều không hề đến cửa.
Ngày hôm đó, Trình Phượng Đài đến nhà Thương Tế Nhụy, Tào Quý Tu đang ngồi ở trong nhà bưng ly trà uống, hai người ôn chuyện một chút, nói tới chuyện cũ năm xưa, cười hết sức vui vẻ. Trong phòng bật đèn điện, hơi nóng của ly trà bốc lên, bao trùm lấy khuôn mặt của Tào Quý Tu, mờ mờ ảo ảo, quay lưng lại ánh đèn mà nhìn, bớt đi chút mạnh mẽ mà càng thêm văn nhã; đôi chân dài của anh ta đã quen đi ủng, lúc này không chỗ gác không chỗ để, ở dưới đất vươn ra thật xa, người ngồi nghiêng ở trên ghế, chính là một tư thái dễ chịu thả lỏng hiếm thấy. Bỗng nhiên nhìn thấy Trình Phượng Đài đi tới, gác lại ly trà giùng giằng ngồi thẳng dậy, biểu cảm cũng lập tức thay đổi.
“Cứ như vậy đi.” Anh ta nói với Thương Tế Nhụy: “Buổi diễn tại nhà sẽ giao toàn bộ cho cậu, cậu chọn lựa nhân tài. Nữu Bạch Văn nơi đó cũng giúp tôi nói một tiếng, mời toàn bộ diễn viên giỏi tới, không cần tiết kiệm tiền thay tôi.” Một mặt chuyển về phía Trình Phượng Đài, gật gật đầu gọi một tiếng Trình Nhị gia. Trình Phượng Đài cũng gật gật đầu, gọi anh ta một tiếng đại công tử. Tào Quý Tu cũng không hỏi xin tiền Trình Phượng Đài, cũng không cần qua loa lấy lệ, một lời thừa thãi cũng không có, đội mũ lên liền đi, rất không phải phép, Trình Phượng Đài ngược lại cũng không trách cứ.
Tào Quý Tu chân trước ra cửa, Trình Phượng Đài liền liếc mắt nhìn Thương Tế Nhụy, cười mà như không nói: “Tên cháu ngoại này của tôi ngày thường chẳng lúc nào mặt mày vui vẻ, với em ngược lại trò chuyện hợp nhỉ.”
Thương Tế Nhụy biết Trình Phượng Đài nói thế luôn là ý ghen tuông, nhưng y chính là thích nhìn Trình Phượng Đài ghen tuông vì y, cố ý nói: “Đúng vậy! Em cùng đại công tử rất thích tán gẫu một chút chuyện xưa.”
Trình Phượng Đài liếc nhìn y một cái: “Hai người còn có chuyện xưa?”
Thương Tế Nhụy nói: “Có chứ, nhiều lắm! Em hát một chút hí cho anh ta, anh ta thổi chút khẩu cầm cho em. Phối hợp nhau cũng coi như là Bá Nha Tử Kỳ(1)!”
(1)Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha – một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ – một tiều phu bên Hán Giang.
Tương truyền một năm nọ, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua nước Sở. Trên đường trở về đến sông Hán, gặp đêm trung thu trăng thanh gió mát, ông lệnh cho quân lính dừng thuyền uống rượu thưởng nguyệt. Cao hứng mang đàn ra gảy nhưng bản đàn chưa dứt đã bị đứt dây. Nào ngờ nơi núi cao sông dài này dường như có người biết nghe đàn, lại cũng ngờ thích khách, Bá Nha truyền quân lên bờ đi tìm thì vừa hay có tiếng chàng trai nói vọng xuống, rằng mình là một tiều phu, thấy khúc đàn hay quá nên dừng chân nghe. Bá Nha có ý nghi hoặc sao một người đốn củi lại biết nghe đàn, nhưng khi chàng trai đối đáp trôi chảy, thậm chí biết rõ bản đàn Bá Nha vừa gảy thì ông không còn mảy may ngờ vực nữa, bèn mời xuống thuyền đàm đạo. Trên thuyền, Bá Nha gảy khúc nhạc Cao sơn Lưu thủy, người tiều phu rung cảm sâu sắc, cao đàm khoát luận, khiến Bá Nha khâm phục hết mực.
Chàng trai trẻ đó chính là Tử Kỳ (Chung Tử Kỳ), một danh sĩ ẩn dật, đốn củi bến sông để được sớm tối phụng dưỡng mẹ cha già yếu. Được người tri âm, thấu cảm ngón đàn cũng là tấm chân tình của mình, Bá Nha có ý mời Tử Kỳ rời non cao rừng thẳm về kinh cùng mình để sớm hôm đàm đạo và vui hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng Tử Kỳ thoái thác vì việc hiếu. Quan sự không thể chần chừ, Bá Nha đành phải xuôi thuyền về kinh, không quên hẹn Tử Kỳ tại chốn này một ngày nọ ông sẽ trở lại đón cả gia quyến Tử Kỳ về với mình.
Mùa thu năm sau Bá Nha trở lại bến sông xưa, nhưng không còn gặp được Tử Kỳ vì Tử Kỳ đã mất trong một cơn bạo bệnh. Tương truyền, trước khi chết Tử Kỳ còn trăng trối phải chôn chàng nơi bến sông Hán Dương, cạnh núi Mã Yên, để giữ lời hẹn với Bá Nha. Bá Nha tìm đến mộ Tử Kỳ, bày đồ tế lễ, sầu thảm khóc gảy một bản nhạc ai điếu. Đàn xong, ông đập đàn vào đá, thề trọn đời không đàn nữa vì biết mình từ nay vĩnh viễn không còn bạn tri âm.
Trình Phượng Đài kéo y qua, nghiến răng nặng nề vỗ mấy cái vào mông y, nói: “Muốn bị làm. Cố ý muốn bị làm đúng không?”
Thương Tế Nhụy còn cứng miệng: “Đúng vậy! Muốn bị làm thì làm sao!”
Trình Phượng Đài cười lên: “Thế không phải là lời cho em rồi sao?”
Những lời kế tiếp, thật sự là hạ lưu đến mức không thể nào nghe nổi nữa, hai người càng nói càng dán lại gần nhau, dây dưa quấn quít, trong miệng mới vừa hôn ra mùi vị, Tiểu Lai liền ở bên ngoài gọi: “Ông chủ Thương, đến giờ rồi, phải đi diễn rồi.”
Trình Phượng Đài cau mày một cái, vẫn mặc kệ, hôn dọc xuống phía dưới cổ, chuẩn bị cởi nút áo, Tiểu Lai lại ở bên ngoài không có ý tốt, gọi: “Ông chủ Thương, hôm nay diễn Hoàng hạc lâu mà cậu đắc ý đấy!”
Thương Tế Nhụy đột ngột đẩy Trình Phượng Đài ra, vừa lẩm bẩm: “Hôm nay là Gia Cát Lượng của em đấy!” Y ngoại trừ dịp Tết đến đóng rương diễn vai ngược giới tính, bình thường rất khó được hát lão sinh.
Trình Phượng Đài vẫn ôm y không buông: “Vậy hôm nay Ông chủ Thương của tôi đâu!”
Thương Tế Nhụy mặc kệ hắn sống chết, ồn ào thu dọn đồ đạc chuẩn bị xe đi rạp hát. Trình Phượng Đài vẫn chưa từ bỏ ý định, dây dưa nói: “Vậy thì, em hôn môi tôi một cái tử tế, chỗ tôi có một tin tức hay ho.”
Tình báo của các đạt quan quý nhân mà Trình Phượng Đài nắm giữ khẳng định nhiều hơn so với Thương Tế Nhụy, nhưng động tĩnh của các đạt quan quý nhân trong vòng quan hệ này, không có gì là đám đào kép không biết, sớm muộn cũng phải biết. Thương Tế Nhụy không động tâm: “Anh có thể có tin tức gì hay ho.”
Trình Phượng Đài nói: “Tin tức về kẻ thù của em, có muốn nghe hay không?”
Thương Tế Nhụy lập tức thay đổi như vừa bị tiêm thuốc, bước rạng chân ngồi vào trên người Trình Phượng Đài, ôm cổ hắn đánh đu: “Nói mau nói mau! Bọn họ thế nào rồi, sắp ly dị rồi sao!” Lắc đến mức Trình Phượng Đài trực “Ai u” kêu: “Não sắp bị em lắc phun ra rồi!” Hắn chỉ miệng mình, chụt một cái về phía Thương Tế Nhụy, trong mắt đều là ý cười phong lưu. Thương Tế Nhụy hiểu ý, một ngụm ngậm lấy môi hắn, đưa cả lưỡi vào. Hai người cứ như vậy chem chép hôn ra tiếng ước chừng mấy phút, Thương Tế Nhụy dần dần chìm đắm, lại là Tiểu Lai ở bên ngoài gọi: “Ông chủ Thương, cậu hôm nay không hát hí nữa sao!”
Thương Tế Nhụy cuối cùng chép miệng một cái, mới đứng lên, trên mặt không cần hóa trang hai má đỏ hồng, y vào lúc này không đòi nghe tin tức nữa, hạ thân nổi lên chút phản ứng, giống như cây súng lục nhỏ diễu võ dương oai đè lên bụng Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài ngược lại là cầm chặt lấy, tốt bụng cởi đai quần Thương Tế Nhụy: “Trong vòng năm phút, Nhị gia sẽ cho nó bằng luôn! Không làm trễ giờ hát hí của em.”
Bất kỳ người đàn ông nào, nghe những lời này cũng đều cảm thấy bị vũ nhục, Thương Tế Nhụy cũng không thể ngoại lệ, siết chặt quần cả giận nói: “Nhảm nhí! Anh mới năm phút!” Đứng lên liền đi, đi tới gian bên trong thay y phục. Lúc y nhẫn tâm thì thật sự nhẫn tâm, thật sự không để tâm tới bản thân nữa, Trình Phượng Đài dụ dỗ muốn giúp y làm, y còn rất nghiêm túc né tránh: “Trước khi lên sân khấu không thể làm bậy! Trung khí sẽ bị hụt!” Thật giống như trước kia chưa từng làm bậy bao giờ, vừa mặc quần áo vừa vẫn nhớ: “Mau! Tin tức gì!”
Trình Phượng Đài giúp y quấn khăn quàng, cười nói: “Không phải tin tức về người đó với người đó, là Kim Linh.”
Phạm Kim Linh cùng Tưởng Mộng Bình còn hơn cả chị em gái, đối với y lại không thân thiện như vậy, là kẻ thù đứng thứ ba trong trận doanh phe địch. Thương Tế Nhụy hứng thú không giảm: “Cô ta làm sao?”
“Cô ta sắp đính hôn rồi, em đoán xem đối tượng là ai? Là Cửu đường đệ của Đỗ Thất công tử của em đấy.” Trình Phượng Đài cười khanh khách vỗ y một cái: “Lần này hay rồi, nước màu mỡ không chảy ruộng người ngoài, móc nối hết với nhau rồi.”
Đỗ gia nhiều đời làm quan, xem thường nhất là thương nhân, lần này kết hôn cùng Phạm gia rất khiến cho người ta ngạc nhiên. Thương Tế Nhụy chưa kịp ngẫm nghĩ nguyên do trong đó, chỉ đơn thuần không thấy người có gì tốt, đấm ngực giậm chân tiếc rẻ một phen, đến tận lúc hát hí xong, ăn khuya cùng Trình Phượng Đài, y cũng bàn luận chuyện này, chê Phạm Kim Linh thay Đỗ gia.
Trình Phượng Đài cười nói: “Mấy kẻ hủy hoại danh tiếng em như thế mà em còn bỏ qua, chỉ độc giằng co với một con nhóc con. Em thế này có gọi là bắt nạt kẻ yếu hay không?” Thương Tế Nhụy nghe thế, không cam lòng trực hậm hừ.
Ngày cưới của Tào Tam tiểu thư nháy mắt liền tới. Đây có thể coi là một trong những chuyện náo động nhất thành Bắc Bình năm nay, các vị hiển quý chức vụ chính trị quan trọng có thể tới đều tới, người không thể tới cũng phái đại biểu tới, làm bốn mươi tám bàn tiệc rượu, mới đủ cho người ta ngồi. Thương Tế Nhụy xuất phát từ tư tâm, dùng danh tiếng của Tào tư lệnh, mời hết những diễn viên xưa nay y ngưỡng mộ từ bốn phương tám hướng tập trung về, giúp y giải cơn nghiện hí, hận không thể mỗi một vở đều lên sân khấu hát mấy câu, vui vẻ nhảy nhót, coi như ăn Tết sớm.
Nhưng ngày hôm nay cũng có người rất không vui. Đỗ gia đúng như dự đoán phái Cửu công tử tới dự tiệc, một là để lộ mặt ra trước mọi người một chút, chuẩn bị cho việc ra làm quan sau này; hai là trước khi đính hôn, trai gái dưới sự giám sát của người lớn tiếp xúc một phen. Phạm Kim Linh vốn là hẹn trước muốn Tưởng Mộng Bình xem xem vị hôn phu của cô một chút, giúp cô giám định. Nhưng Thương Tế Nhụy tới, Tưởng Mộng Bình liền không dám tới. Nhìn dáng vẻ hoành hành bá đạo đó của Thương Tế Nhụy, Phạm Kim Linh hận muốn chết! Lại thêm Đỗ Cửu không thức thời, cứ ngâm nga bừa theo Thương Tế Nhụy, dường như có vẻ rất say mê. Phạm Kim Linh nhất thời liền mất hứng, không nói một lời bỏ lại Đỗ Cửu, chạy đến bên cạnh Mợ Hai, dựa bả vai Mợ Hai buồn bực. Mợ Hai dòm Thương Tế Nhụy ở trên sân khấu làm trò, trong lòng cũng đang không thoải mái, lườm em gái một cái, nói: “Còn có chút quy củ gì không? Ngồi ăn tử tế đi.”
Phạm Kim Linh nói: “Nơi này vừa nóng lại bức bối, em đi xem cô dâu một chút.”
Tào Tam tiểu thư thay y phục ở phía cuối, chờ lát nữa phải ra mời rượu, trong phòng hóa trang, nha hoàn, bạn học, đào kép xin tiền thưởng đứng đông đúc, hoa đỏ liễu xanh mùi thơm lượn lờ. Phạm Kim Linh vốn cũng chơi thân cùng cô, lúc này gặp mặt, cảm thấy thân thiết từ trong thâm tâm, bá vai ôm lưng cài trâm hoa cho cô, nói chút lời chị em. Đang nói chuyện cởi mở, bên ngoài bỗng nhiên truyền vào một tiếng giọng cao của Thương Tế Nhụy, Tào Tam tiểu thư quá quen với tiếng này, thời gian cô còn con gái ước chừng nguyên một năm, sáng sớm ngày ngày đều là được giọng cao này Thương Tế Nhụy đánh thức đi học, lúc này nghe được, như thấy bạn cũ, hết sức hoài niệm, cười nói với Phạm Kim Linh: “Ấy? Ông chủ Thương đang hát vở gì thế?”
Phạm Kim Linh trầm mặt xuống, môi mím chặt, cô hận ai ai cũng đều tụng Thương Tế Nhụy như tụng bảo bối: “Không biết. Y có thể hát cái gì mới mẻ chứ, y có lực khí cũng không tốn vào việc hát hí.”
Một năm Tào Tam tiểu thư cùng Thương Tế Nhụy tiếp xúc kia, vừa vặn là thời điểm Thương Tế Nhụy thất ý phát điên, nhưng nhiệt tình của Thương Tế Nhụy đối với hí, chính là lúc điên cũng không thể quên. Tào Tam tiểu thư kinh ngạc nói: “Không thể nào! Ông chủ Thương rất ra sức! Quá khứ lúc ở nhà mình, tuy nói là dưỡng bệnh, nhưng không ngày nào là không luyện giọng.”
Chuyện này vừa mở đầu, các nữ quyến có mặt ở đây đều hứng thú bừng bừng bắt đầu bàn tán về đề tài này, hỏi thăm Tào Tam tiểu thư về chuyện đã qua của Thương Tế Nhụy, Tào Tam tiểu thư chỉ nói không biết. Hỏi mấy nhóc đào kép của Thủy Vân lâu, đám nhóc đào kép cũng nói mới tới, không biết chuyện xưa của ban chủ. Phạm Kim Linh dù sao cũng là một cô bé ngây thơ hồn nhiên, trong lòng căn bản không giấu được lời, chuyện cô biết nhiều hơn so với bất cứ ai có mặt ở đây, cho nên lời nói ra nhiều hơn bất cứ ai khác, còn toàn nói lời không dễ nghe, kể hết lịch sử Thương Tế Nhụy chia rẽ uyên ương, làm xấu làm ác, bổn ý là muốn gợi ra phản cảm của mọi người đối với Thương Tế Nhụy, sau đó cùng coi như kẻ thù. Ai ngờ những chuyện cũ khác người này của Thương Tế Nhụy, trong mắt các cô nương chỉ thấy khác với chúng nhân, càng tràn đầy mị lực. Nói càng về sau, người yêu y vẫn cứ yêu y, người vốn chưa từng để ý đến y, cũng sinh ra hứng thú đối với y. Có cô nương bày tỏ đã đổ gục tại chỗ, cáo từ đi ra trước sân khấu để xem phong thái của Thương Tế Nhụy. Phạm Kim Linh bị bức bối dồn trong ngực, hồi lâu không lên tiếng, yên lặng trở về chỗ ngồi.
Tào Tam tiểu thư thay xong xiêm áo đi ra mời rượu rồi, mấy nữ đào kép nhỏ lĩnh tiền thưởng nói lời cát tường, cũng lặng lẽ cùng nhau lui ra ngoài, mấy đứa đến hậu đài vừa thấy Thương Tế Nhụy, lập tức nhoài người đến bên tai y tố cáo, nói: “Ban chủ, Phạm gia Tam tiểu thư có thù gì với ngài thế? Mới vừa rồi ngay trước mặt cô dâu với rất nhiều người hủy danh tiếng ngài!” Kể hết đầu đuôi lời Phạm Kim Linh nói cho Thương Tế Nhụy. Mấy đứa cũng là không thù không oán với Phạm Kim Linh, chẳng qua là thói quen trong cái ngành này khó sửa đổi, yêu thích ton hót thị phi. Thương Tế Nhụy lập tức dựng đứng mày lạnh, thừa dịp nghỉ ngơi giữa các vở cũng ghé vào bàn tiệc. Hỏi đám nhóc đào kép: “Đỗ Cửu là người nào?” Đám nhóc đào kép chỉ cho y, y từ phía sau lưng mỉm cười đi tới gần, nói: “Cửu công tử, cậu khỏe không.”
Phạm Kim Linh nhìn thấy y, cả người đều đề phòng, thật giống như nhìn thấy một con yêu tinh sống. Đỗ Cửu nhìn thấy y đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó cũng không biết nói gì cho phải, thấy y hoàn toàn là hóa trang nữ giới, mặt trước đã ngượng đỏ. Thương Tế Nhụy xã giao với một tiểu tử chưa ráo máu đầu như cậu ta dễ như trở bàn tay, khom người châm một ly rượu cho Đỗ Cửu, tao nhã lễ phép cười nói: “Tôi cùng Thất ca của cậu là bạn tốt, em trai của anh ấy, tôi không thể không tới chào hỏi.”
Thương Tế Nhụy nói chuyện với Đỗ Cửu, vô tình lại như cố ý quét qua Phạm Kim Linh một cái, tựa như khıêυ khí©h, thị uy, mà Đỗ Cửu lại thật sự là quá kém cỏi, luống cuống tay chân bưng rượu lên, đυ.ng ly với y, mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn ngượng đỏ, dường như đối đãi Phạm Kim Linh còn chưa từng tâm hoảng ý loạn như vậy. Thật ra thì hơn phân nửa cũng là bởi vì tin đồn giữa anh trai cậu ta Đỗ Thất cùng Thương Tế Nhụy quá mức ồn ào, khiến cho Thương Tế Nhụy ở trong mắt cậu ta vừa thần bí lại vừa quyến rũ, đã không còn là hình tượng một trang nam nhi. Phạm Kim Linh thì bất chấp nguyên do này, giận đến tóc cũng nổ tung, vành mắt đỏ ửng, lại quăng đũa chạy mất.
Một màn này, Trình Phượng Đài ở một bàn khác thấy rất rõ ràng. Trình Phượng Đài bị kẹp ở giữa một đám chính khách thương nhân bàn luận viễn vông, tâm thần ý niệm đều không rời khỏi Thương Tế Nhụy. Trang phục và trang điểm của Thương Tế Nhụy quá gây chú ý, ghé lại gần Đỗ Cửu trêu ghẹo, toàn bộ là một vở “Kim Liên giỡn em chồng(2)”, chọc Trình Phượng Đài giận đến trực cau mày. Hắn không hi vọng hành vi Thương Tế Nhụy có thể có giới hạn một chút, đều là đàn ông, có khác gì nhau đâu? Nhưng ngay trước mặt hắn thế này, cũng quá không coi hắn ra gì rồi!
(2) Võ Tòng từ sau khi đánh hổ ở đồi Cảnh Dương, Huyện lệnh Dương Cốc yêu mến sự dũng cảm khỏe mạnh của chàng, đề bạt làm Đô đầu bắt trộm, thường xuyên phục vụ ở nha môn. Trên đường đi gặp huynh trưởng Võ Đại, trò chuyện về sự tình sau khi chia tay, mới biết Võ Đại đã cưới Kim Liên của nhà họ Phan làm vợ, sống nhờ nơi đây. Mà học nghề bán bánh hấp để sống tạm. Mời Võ Tòng về nhà nhận mặt chị dâu, Phan thị bản tính dâʍ đãиɠ, thấy Võ Tòng mặt mũi khôi ngô, tác phong đường hoàng, không khỏi nhộn nhạo. Giựt dây huynh đệ ở chung, để dễ bề chăm nom. Võ Tòng tính tình thẳng thắn, cũng không nghi có nguyên do gì khác. Gật đầu đồng ý, liền trọ lại nơi này. Từ đó về sau sớm ra đêm về, mãi thành thói quen. Một ngày công vụ đã xong, quay về nhà nghỉ ngơi, mà Võ Đại vẫn chưa trở về, Phan thị thầm nghĩ thừa cơ lúc này, có thể toại tư nguyện, chuẩn bị rượu và đồ ăn, ép buộc Võ Tòng cùng đối ẩm, không những mày mắt đưa tình, còn không ngừng dùng ngôn ngữ dụ dỗ, nghĩ rằng em chồng trẻ tuổi nhất định sẽ thức thời. Không ngờ Võ Tòng một nam nhi nghĩa hiệp, nào chịu làm chuyện lσạи ɭυâи, phẫn nộ rời khỏi chỗ ngồi. Phan thị thẹn quá hóa giận, chờ Võ Đại về đến nhà, ngược lại khóc lóc kể lể Võ Tòng vô lễ với chị dâu, ngang ngược đùa giỡn. Võ Đại không tin là thật, Võ Tòng cũng không nói nguyên nhân. Vội vàng lấy hành lý liền trở về nha môn nghỉ trọ.
Trong bàn này của Trình Phượng Đài, một vị lai lịch cực lớn Phan cục trưởng lúc này cũng nhìn thấy Thương Tế Nhụy, nheo mắt lại run lẩy bẩy chỉ y, cười nói: “Ôi trời! Tôi nói này, đây là Ông chủ Thương phải không ?”
Tào tư lệnh nhìn một cái về bên kia, phất tay một cái với sĩ quan phụ tá, sĩ quan phụ tá lập tức mời Thương Tế Nhụy tới. Tào tư lệnh một câu cũng không nói, chỉ chỉ bầu rượu bạc trên bàn, sau đó chỉ ngón tay vẽ một vòng, ý là phải bảo y luân phiên mời rượu, “lượn một vòng” bàn này. Thương Tế Nhụy chốc nữa còn phải hát hí, căn bản không thể uống rượu, sau khi “lượn một vòng”, vậy tửu lượng cũng phải rất khả quan. Nhưng ai dám không nể mặt mũi Tào tư lệnh hôm nay.
Hiện tại ngày hôm nay, người có thể khiến cho Thương Tế Nhụy không thể không tiếp rượu đã không nhiều, góp vừa đủ một bàn, gần như có thể gọi là cảnh tượng hoành tráng. Đại khái bởi vì không quen tay, Thương Tế Nhụy bưng bầu rượu lên, không kiềm được liếc nhìn Trình Phượng Đài một cái, Trình Phượng Đài cũng đang không chớp mắt nhìn y. Vẫn là lần đầu tiên gặp nhau như vậy, hai người, một người là đào kép tiếp rượu, một người là khách quý trên bàn tiệc. Trong ánh mắt Trình Phượng Đài chẳng chút cười cợt cùng hài hước, chỉ có sự xa lạ căng thẳng.
Thương Tế Nhụy bắt đầu từ vị kia Phan cục trưởng kia, châm rượu cho từng người một đang ngồi, tiếp một ly. Đến phiên Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài ngược lại không nhìn đến y. Nếu như là ngày thường, hai người công khai gặp nhau, nhất định phải mày mắt đong đưa một phen. Thương Tế Nhụy trong lòng cũng lẩm bẩm, ngón làm ăn này y năm xưa làm quen làm thuộc, phụng bồi uống một ly rượu, nói hai câu cười đùa, có gì đại nghịch bất đạo? Sao mà nhìn thái độ hiện tại của Trình Phượng Đài giống như y phạm phải tội lỗi gì ấy. Chột dạ như vậy, ly rượu châm cho Trình Phượng Đài đặc biệt đầy. Trình Phượng Đài không cười nói cùng y, cũng không nhìn y, một hớp uống cạn, uống xong khoe đáy ly với Thương Tế Nhụy, giống như đang giận dỗi vậy. Thương Tế Nhụy đi tiếp rượu, đó là có ăn có uống có tung hô, là một đứa con cưng, một nhân vật chính xứng đáng không thẹn, lần đầu buồn rầu như vậy. Có Trình Phượng Đài ngồi ở chỗ này, liền chẳng có gì thú vị nữa, trong lòng có nỗi xấu hổ vô hình, nỗi hốt hoảng vô hình, y cũng cảm thấy mình giống như đã phạm phải tội lỗi gì đó! Thương Tế Nhụy không tỉ mỉ suy nghĩ chính mình, như thể giận dỗi theo, cũng uống một ly. Lượn xong một vòng, trên mặt liền nóng bừng, may mắn có lớp trang điểm hí đắp trên mặt, cũng không nhìn ra. Những người có mặt tại đó người thì khen Thương Tế Nhụy hóa trang đẹp, người thì khen Thương Tế Nhụy hát tốt, bọn họ vẫn coi Thương Tế Nhụy là vật phẩm sưu tầm của Tào tư lệnh, mồm năm miệng mười, bình đầu phẩm đuôi, giống như đang giám định bảo vật. Phan cục trưởng vỗ vỗ mu bàn tay Thương Tế Nhụy, cười nói: “Các ông nói đều không vào điểm trọng yếu, theo tôi thấy, Ông chủ Thương ấy à, tư thế dáng vẻ là đẹp nhất!” Mọi người rối rít phụ họa, bày tỏ trưởng quan nói rất chí lý. Phan cục trưởng giải nghiện trên miệng còn chưa đủ, còn đưa cái bàn tay khô quắt ra, nhéo eo Thương Tế Nhụy hai cái đầy dụng ý: “Cái eo này, các ông nhìn xem, dẻo dai biết bao nhiêu! Ngoại trừ Ninh Cửu Lang năm đó, còn có ai có thể so sánh bằng?”
Ánh mắt Trình Phượng Đài chợt trở nên hung tợn, soạt một cái đứng bật dậy, cái ghế kéo lê trên đất vang lên một tiếng roạt, Phạm Liên cũng không kéo hắn dừng lại được. Bên kia Thương Tế Nhụy phản ứng nhanh hơn, bắt lấy tay của Phan cục trưởng kéo ra giơ lên giữa không trung. Người cả bàn đều ngẩn ra, cảm thấy y thế này là đang phạm thượng tác loạn. Mày rậm của Tào tư lệnh dựng đứng, trong cổ họng phát ra một tiếng hỏi trầm trầm, chẳng khác gì hổ gầm, ánh mắt thì nhìn Trình Phượng Đài chăm chăm, cũng không biết rốt cục là muốn hù dọa ai. Trình Phượng Đài cũng cứ như vậy mắt đối mắt cùng Tào tư lệnh, trong mắt vừa nhục nhã vừa đau lòng, bản thân hắn ngược lại thành người bị đùa giỡn đó.
Trình Phượng Đài lưu ý Thương Tế Nhụy, Mợ Hai cũng ở đó lưu ý Trình Phượng Đài. Bàn này của bọn họ có điều gì khác thường, Mợ Hai là người đầu tiên nhận ra được, thấy Trình Phượng Đài đứng thẳng ở nơi đó, đứng bên cạnh là Thương Tế Nhụy, Tào tư lệnh vẫn còn đang trợn mắt, liền biết là không ổn rồi, vội vàng gọi Trình Mỹ Tâm đi qua xem một chút. Trình Mỹ Tâm đoán được chuyện gì xảy ra, giày cao gót lộc cà lộc cộc, đong đưa eo đi qua, tay khoác lên vai Trình Phượng Đài, dùng sức thật lớn ấn hắn ngồi xuống, vẻ mặt hớn hở yêu kiều cười nói: “Các vị lão tổng, đã uống rồi sao? Còn bụng không đó? Chờ lát nữa chú rể và cô dâu tới mời rượu, các vị làm chú làm bác là không được phép từ chối đâu nha!” Cô quan sát Thương Tế Nhụy một chút, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai, cười nói: “Ha ha! Ngài nhìn Ông chủ Thương, chính xác là không bỏ được Phan cục trưởng khí độ bất phàm của chúng ta mà, ngay trước mọi người, nắm chặt đến như vậy.”
Lời này nói tất cả mọi người đều cười. Thương Tế Nhụy xòe tay ra, cúi đầu lúng túng nói: “Tôi có chút sợ nhột…”
Bên cạnh có kẻ ham chuyện cầm lấy bầu rượu, rót đầy vào trong ly: “Không sao hết không sao hết, sợ nhột không sao. Ông chủ Thương à bồi cục trưởng đại nhân của chúng ta uống ba ly, giải nỗi ngứa ngáy trong lòng của cục trưởng chúng ta trước một chút.”
Phan cục trưởng ở Kim Lăng đã lâu, duyệt khắp hai bờ sông Tần Hoài, chưa từng thấy diễn viên nổi tiếng nào non nớt nhút nhát như vậy, chính là bảy phần ngứa ngáy, ba phần hiếm lạ. Thương Tế Nhụy mới vừa rồi trêu ghẹo Đỗ Cửu như cá gặp nước, hiện tại người nào người nấy đều biết nói chuyện hơn so với y, cao minh hơn so với y, y mang men say, hoàn toàn không phải là đối thủ, không tìm ra lời từ chối. Ba ly này xuống bụng nhất định sẽ say, hí tiếp đó cũng không thể nào hát được, chỉ là tiếc rẻ những diễn viên nổi tiếng đã mời, Thương Tế Nhụy thật sự oán hận muốn chết.
Trong bàn này người người là anh hùng, người người là ông trùm, hạng như Nữu Bạch Văn không có tư cách nói chuyện, hạng như Phạm Liên không tiện nói chuyện, Trình Mỹ Tâm càng vui vẻ để Thương Tế Nhụy chịu chút giày vò. Trình Phượng Đài tuyệt nhiên không thể để cho Thương Tế Nhụy chịu ấm ức, đang muốn mở miệng giải vây, thì liền xuất hiện một trận mưa đúng lúc. Vương Lãnh hôm nay theo cha tới uống rượu mừng, từ xa xa nhìn đến bây giờ, trong l*иg ngực bộc phát khí phách của hiệp nữ, đi tới nũng nịu kêu một tiếng Phan bá bá, cười nói: “Chờ lát nữa con muốn chơi một đoạn hí, Ông chủ Thương đã hứa là sẽ nâng đỡ con rồi, ngài chuốc say y, con biết làm thế nào?” Lại nói: “Con vừa khéo là giọng ưa rượu, càng uống càng hát hay, ngài dứt khoát thưởng rượu này cho con đi!”
Phan cục trưởng chỉ đành từ ái cười nói: “Nha đầu Tiểu Lãnh, nơi nào có hí, nơi đó liền có mi! Uống say lên sân khấu mất mặt rồi, không cho tố cáo với cha mi đâu nhé!”
Vương Lãnh hoạt bát bật ra một câu giọng Bắc Kinh: “Được ngay! Ngài liền đợi mà xem!” Dứt lời thật sự uống ba ly lớn, tính ra cũng phải gần nửa cân(3). Những người làm quan này không biết tâm tính gì, tự mình uống không đủ, còn rất thích nhìn người khác uống, mà cứ phải uống giống như lừa uống nước(4), bọn họ mới cảm thấy sung sướиɠ. Vương Lãnh một khuê nữ, uống ba ly thỏa thích, rất chu đáo, khiến cho tất cả các vị quan lão gia có mặt đều vui vẻ hết mức, cũng không thể nói gì được. Ngay sau đó chú rể, cô dâu tới mời rượu, Vương Lãnh cùng Thương Tế Nhụy liền cáo lui. Trình Phượng Đài nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Tế Nhụy, dường như muốn cùng đi, Trình Mỹ Tâm cắn răng đẩy hắn: “Cậu là cậu của cô dâu đấy! Lúc mời rượu cậu lại có thể không có mặt sao?” Lại lườm hắn một cái: “Mợ Hai cũng đang nhìn đấy!” Trình Phượng Đài lúc này mới miễn cưỡng ngồi xuống, uống xong rượu của cô dâu, còn định thừa loạn chuồn đi, Tào Quý Tu đã xông ra ngăn hắn lại. Tào Quý Tu đã say bảy tám phần, nắm chặt tay hắn không ngừng lắc qua lắc lại, nói: “Trình Nhị gia! Chỉ có hôm nay, tôi phải gọi ngài một tiếng cậu! Tôi phải cám ơn cậu!”
(3) Cân: đơn vị tính của TQ, bằng 1/2kg
(4) ý chỉ uống nhiều mà không biết mùi vị gì.
Trình Phượng Đài chỉ coi là anh ta lên cơn say rượu, cười nói: “Không dám không dám, đại công tử coi lời nói giỡn là thật rồi.”
Tào Quý Tu hai tay vỗ vỗ bả vai hắn, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Nghiêm!”
Trình Phượng Đài không tự chủ căng thẳng người. Tào Quý Tu anh khí bộc phát, đứng thẳng đá một cái, đạp gót chân, hành một quân lễ vang vang đầy sức lực với Trình Phượng Đài: “Cám ơn cậu!”
Trình Phượng Đài đáp lại một cái lễ không đâu vào đâu. Tào Quý Tu vỗ vỗ bả vai hắn, xiêu xiêu vẹo vẹo đi khỏi. Phạm Liên tới bá cổ Trình Phượng Đài: “Thế là làm sao? Anh góp quân lương cho cậu ta hả?”
Bản thân Trình Phượng Đài cũng đang cảm thấy kỳ quái.
Thương Tế Nhụy lượn qua một cái hành lang, người hơi ít một chút, y liền đỡ cây cột mà nôn thốc nôn tháo. Vương Lãnh vỗ lưng y, khó chịu thay y, hỏi: “Anh đã uống bao nhiêu?” Thương Tế Nhụy ói đầu cũng không ngẩng lên được, đưa ra hai ngón tay, có lẽ ý nói là hai cân. Vương Lãnh nói: “Tôi đi gọi Tiểu Lai cho anh nhé?” Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu. Vương Lãnh lại nói: “Vậy kêu phòng bếp làm chút đồ giải rượu cho anh?” Thương Tế Nhụy lại lắc đầu, trực nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, nhận lấy khăn tay Vương Lãnh đưa cho lau miệng, nói: “Tôi không say. Nôn sạch sẽ mới hát hí được, nếu không đầu óc nóng lên, sẽ phạm sai lầm!”
Vương Lãnh cau mày cười nói: “Anh cũng quá giày vò bản thân rồi!”
Thương Tế Nhụy không chút để tâm đi dặm lại lớp trang điểm, hỏi Vương Lãnh: “Chốc nữa em thật sự sẽ hát một đoạn với tôi sao? Hôm nay danh gia nhiều, em cũng làm một đoạn Hầu phái đi! Lộ mặt chút! Sau này nếu muốn hát chuyên cũng dễ dàng.”
Vương Lãnh nhón nhón mũi chân, ợ rượu, trả lời không khớp gì với câu hỏi: “Aizz! Hát hí một cách sạch sẽ cũng thật là khó khăn!”
Thương Tế Nhụy nhìn cô, cười nói: “Hí còn có không sạch sẽ sao?”
Vương Lãnh nói: “Anh chớ khuyến khích tôi hát chuyên, tôi không quen nổi những chuyện này.”
Thương Tế Nhụy không thể thấu hiểu được tính tình của một tiểu thư có học, trong lòng lặng lẽ cảm thấy Vương Lãnh đang làm kiêu. Hát hí khó khăn nhất là bị đánh, là bị đói, là phải ép bản thân hết vở này đến vở khác xông qua cửa ải danh lợi cửa ải sinh tử, còn về giao thiệp xã giao, căn bản không đáng nhắc đến. Nếu như muốn nói là ấm ức, thái độ Trình Phượng Đài hôm nay ngược lại khiến cho y có loại ấm ức khó hiểu. Cái loại ấm ức đó là từ trên người Trình Phượng Đài bắn ra, giống như một đứa bé, té ngã không cảm thấy đau lắm, nhưng khi cha mẹ vừa xuýt xoa vừa trách mắng, thái độ sốt sắng, đứa trẻ liền cũng cảm thấy đau. Đây là nỗi đau bị hù dọa mà sinh ra, suy nghĩ kỹ một chút, vẫn cứ là chẳng có gì đáng để đau.
Hai người bọn họ đi về phía trước chưa được hai bước, có người ở trong bóng tối nhỏ giọng kêu: “Ông chủ Thương, là Ông chủ Thương sao?”
Thương Tế Nhụy gặp nhiều kiểu giả vờ ngẫu nhiên gặp mặt này rồi, gật gật đầu liền đi, căn bản không muốn để ý tới. Người nọ từ trong bóng tối nhảy ra, cũng kéo Thương Tế Nhụy vào trong bóng tối, tốc độ rất nhanh nói: “Ông chủ Thương, ngài không nhận ra tôi rồi, tôi là người chuẩn bị trang phục của ông chủ Sở Sở Quỳnh Hoa đây mà!”
Thương Tế Nhụy ngơ ngác ồ một tiếng, vẫn có chút không phản ứng kịp.
Tốc độ nói của người kia cực nhanh, trong đó cảm xúc đau lòng xót xa cũng tràn trề: “Ông chủ Thương! Ông chủ Thương ơi! Ông chủ Sở ở Nam Kinh khốn khổ lắm! Anh ấy cùng người nhà đó! Hai người đàn ông nhà đó căn bản không phải người! Là ác quỷ! Chẳng khác gì muốn chà đạp anh ấy đến chết mà! Ngài nếu như có chút giao tình cùng Ông chủ Sở, ngài hãy phát chút thiện tâm cứu anh ấy một mạng, tôi đây xin được cảm ơn ngài trước!” Vừa nói chuyện, quỳ xuống đất bịch bịch dập đầu hai cái với Thương Tế Nhụy, sau đó nhét một tờ giấy vào trong tay Thương Tế Nhụy, người quay đầu liền đi khỏi. Trên tờ giấy viết một địa chỉ của Nam Kinh. Thương Tế Nhụy cùng Vương Lãnh trợn mắt há hốc mồm. Trong thời gian sau đó, Thương Tế Nhụy cùng Vương Lãnh liền có nhiều chuyện để nói, nói về Sở Quỳnh Hoa, hai người bọn họ tưởng tượng ra các phiên bản về câu chuyện đáng sợ, nguy hiểm của Sở Quỳnh Hoa, chẳng qua là không hề đề cập tới phải đi Nam Kinh cứu. Chuyện này quá giống một cái bẫy. Thương Tế Nhụy cùng Sở Quỳnh Hoa cho tới bây giờ chưa từng có giao tình liên quan đến tính mạng.
Cho đến khi hỷ yến kết thúc, Thương Tế Nhụy còn đang hưng phấn vì đầu mối về Sở Quỳnh Hoa. Ngày thường, y có sự kiện gì lớn, người thứ nhất muốn tìm chính là Trình Phượng Đài. Nhưng hôm nay giữa hai người có chút vi diệu, Thương Tế Nhụy làm kiêu, giương mắt dòm hắn, nhưng không tìm hắn. Trình Phượng Đài muốn tìm Thương Tế Nhụy, bị Tào tư lệnh cùng Mợ Hai cản bước. Tào tư lệnh bảo hắn vào thư phòng nói chuyện, Mợ Hai phải về nhà trông con. Trình Phượng Đài bảo Phạm Liên đưa đàn bà con gái bọn họ mấy người về nhà trước, Mợ Hai lập tức nghi ngờ hắn muốn đi cùng Thương Tế Nhụy lêu lổng. Hôm nay cả một ngày, tai cô mắt cô đều bị Thương Tế Nhụy rót đầy, lửa giận nín nhịn đầy trong người. Phạm Kim Linh cũng có một cục lửa giận giống vậy, mặt mũi hai chị em đều rất khó coi.
Mợ Hai hỏi Phạm Liên: “Tào tư lệnh thực sự tìm anh rể cậu? Chuyện gì ghê gớm thế, nói cả đêm?”
Phạm Liên cười nói: “Cái này em không biết được! Tào tư lệnh mà! Nói không chừng là đại sự việc quân việc nước ấy chứ!”
Mợ Hai cười lạnh. Phạm Kim Linh đang dìu cô đi yên lành, bỗng nhiên nghiêng đầu mắng: “Muốn chết hả! Nhìn chằm chằm bọn ta làm gì?” Chỉ thấy một nhóc đào kép mặt đầy màu vẽ thụt lùi hai bước, nhanh chân chạy không thấy bóng đâu nữa. Phạm Kim Linh tức giận nói: “Ranh con này em biết, là Thủy Vân lâu bọn họ, một ổ trộm cắp lén lén lút lút!”
Mợ Hai triệt để lạnh mặt, chắc là Thương Tế Nhụy phái tới giám thị bọn họ đã đi xa hay chưa, để có thể hẹn hò riêng với Trình Phượng Đài! Bước chân dừng một chút, ngẫm nghĩ thấy không cam lòng, muốn đi quấy rối bọn họ, ngẫm nghĩ lại cảm thấy mất giá với chán ghét, cuối cùng mang bực bội bỏ đi.
Nhóc đào kép đúng là do Thương Tế Nhụy phái tới giám thị, Trình Phượng Đài cũng đúng là đang bàn chuyện đại sự việc quân việc nước cùng Tào tư lệnh. Thương Tế Nhụy nghe được Trình Phượng Đài còn ở lại Biệt thự họ Tào, vốn là muốn chờ một chút, chờ không quá một khắc đồng hồ liền mất hết kiên nhẫn, mệt mỏi về nhà đi ngủ, trong đầu nghĩ Trình Phượng Đài ngày mai nếu như cười đùa hí hửng đến tìm y, y nhất định phải cắn hắn mấy cái. Trình Phượng Đài chờ Tào tư lệnh tiễn khách về xong, thời gian đã qua nửa đêm. Hắn cho là Tào tư lệnh muốn giáo huấn chuyện hắn với Thương Tế Nhụy hôm nay, vì vậy bày ra dáng vẻ xảo quyệt không tim không phổi, Tào tư lệnh nhiều lắm mắng hắn đôi câu là xong chuyện rồi.
Tào tư lệnh gỡ găng tay trắng xuống, ném lên bàn, mặt đầy vẻ nghiêm nghị đi thẳng vào vấn đề: “Trong vòng hai năm, Trung – Nhật nhất định sẽ đánh một trận! Giao binh cho Tào Quý Tu mang, ta rất không yên tâm, qua Tết ta chuẩn bị lên đường đến chỗ trú đóng. Chị cậu chăm sóc bọn trẻ ở lại Bắc Bình, ta để lại một tổ cảnh vệ, một khi có động tĩnh, cậu lập tức đưa bọn họ đi khỏi đây. Sau đó cậu cũng mang gia đình đi khỏi, Bắc Bình không phải chỗ nên ở lâu.”
Đây là một tháng trước mùa xuân năm 1937. Tình thế đại cuộc mặc dù vẫn luôn không quá lạc quan, có thể đoán trước sẽ đến mức độ này, không thể nào không làm người quan sát chiều hướng trong trung tâm vòng xoáy chính trị. Tào tư lệnh nói thẳng đến mức này, đã là tình thế tên đã lắp vào cung, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Trình Phượng Đài bị giật mình, hỏi: “Anh rể, thương đội ở phương bắc của em…”
Tào tư lệnh vỗ bàn một cái, mắng mẹ một câu: “Tiểu tử mày tiền rơi vào mắt! Thật sự xảy ra chiến tranh! Mày giữ tiền hay là giữ mạng! Tao thấy một mình mày cũng không giữ được!”
Trình Phượng Đài sững sờ một lúc, phục hồi tinh thần lại, hơi rượu tỉnh không còn chút gì, bắt đầu dồn dập hỏi Tào tư lệnh về những sắp xếp sau này. Tào tư lệnh hỏi gì đáp được đó, hoạch tính đã hết sức chu đáo, chẳng những nghĩ xong chỗ đi chỗ ở cho vợ con, ngay cả gia đình Trình Phượng Đài, cũng đã chuẩn bị tốt đường lui cho bọn họ. Hai người bàn tới quá nửa đêm, Trình Phượng Đài từ chốn tửu sắc ca múa, bỗng nhiên đánh rơi đến thời điểm một đêm trước khi chiến tranh bùng nổ, như thể người rơi vào mộng cảnh. Ra khỏi Biệt thự họ Tào, bầu trời mới vừa có chút hửng sáng, là một loại sáng qua cửa kính sương mù, cũng là cảnh sắc trong mộng, Trình Phượng Đài tâm tư nặng nề, còn chưa tỉnh lại từ trong mông muội, liền trực tiếp đi về phía Thương trạch.
Lúc này Tiểu Lai đã dậy, đun một nồi canh ngân nhĩ táo đỏ trên bếp, để chốc Thương Tế Nhụy ăn sáng. Trình Phượng Đài không leo đến hậu viện giẫm chum nước để nhảy tường, gõ cửa một chút, Tiểu Lai đã mở ra, Trình Phượng Đài không có tâm tình cười ha hả, mà là mặt đầy vẻ đứng đắn gật gật đầu với cô, nói một tiếng cám ơn. Tiểu Lai né người nhường cho hắn đi vào. Cô biết hôm nay Trình Phượng Đài không như bình thường, cũng biết Trình Phượng Đài hôm nay tại sao không như bình thường. Phàm là người có mấy phần thật lòng với Thương Tế Nhụy, liền không nhìn nổi y ở trước mặt người vừa mãi nghệ vừa bán nụ cười. Trình Phượng Đài là một người có thân phận cần thể diện, cô nghĩ Trình Phượng Đài lúc này nhất định hẳn đã chê bai Thương Tế Nhụy, xem thường Thương Tế Nhụy rồi, trong lòng dâng lên một nỗi tiếc nuối cùng đau thương “đúng như dự đoán”.
Nếu như dựa theo tính khí vốn có của Trình Phượng Đài, lần này nhất định phải đập vỡ hai món đồ dùng trong nhà để phát chút uy phong, để cho nhóc đào kép biết mà kiêng dè. Nhưng sau khi trải qua một phen mật đàm với Tào tư lệnh, tâm cảnh của hắn đã không còn như trước, những trò ghen tuông thường tình hoàn toàn đã trở thành chuyện nhỏ. Trình Phượng Đài cởϊ áσ khoác, mò lên giường Thương Tế Nhụy, kéo y từ phía sau lưng một cái. Thương Tế Nhụy không cần mở mắt liền biết là ai, nói không rõ tiếng: “… Tôi đánh chết anh!”
Miệng Trình Phượng Đài ghé lên cổ y, suy đi nghĩ lại, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói với y, nhưng bụng Thương Tế Nhụy quá rộng quá thô, nói gì cũng đều là ném đá biển khơi, không nghe được tiếng vang. Trình Phượng Đài đắn đo một lúc, vẫn là nói: “Ông chủ Thương, tôi không vui khi em uống rượu xã giao với người khác.”
Thương Tế Nhụy trong miệng nói không rõ ràng, còn mang theo cơn buồn ngủ: “Chính anh cũng ngày ngày đều uống rượu xã giao.”
Trình Phượng Đài muốn nói tôi xã giao cùng em xã giao có thể giống nhau sao? Tôi là chơi người ta, em là bị chơi. Nhưng nếu lời này nói ra, ngoại trừ tìm gây gổ ra thì chẳng có tác dụng gì, Thương Tế Nhụy lăn lộn đã lâu ở ngành này, y đã rất mơ hồ đối với cảm giác tôn nghiêm thông thường, chỉ đành cười nói: “Em nếu nhìn thấy tôi bị người ta nắm nắm tay bóp bóp eo, em có chịu không?”
Thương Tế Nhụy đem lòng so với lòng suy nghĩ một chút, khẳng định không chịu: “Ờ, em cũng phiền, nhưng mà ai hát hí cũng phải trải qua như vậy, có thể làm gì được chứ?”
Trình Phượng Đài ôm y chặt thêm, thử thăm dò nói: “Vậy… cùng lắm là chúng ta không hát hí nữa.” Lời này chính hắn nghe cũng cảm thấy nực cười.
Thương Tế Nhụy quả nhiên há mồm đáp trả lại hắn một câu: “Nhảm nhí!” Sau đó không nhịn được nói: “Từ ngày đầu anh biết tôi đến nay, tôi chính là sống như vậy, anh cũng không nói một chữ không. Anh hôm nay nhớ ra không hài lòng, quá muộn rồi!”
Thương Tế Nhụy không phải là không chột dạ, nhưng mà càng chột dạ, càng phải khuyên bản thân có lý chẳng sợ, nói lớn tiếng một chút để thêm can đảm cho mình, tỏ ra đạo lý của ông đây đệ nhất thiên hạ. Y vừa lớn tiếng, tính khí nóng nảy của Trình Phượng Đài cũng bộc phát, đẩy y từ trong lòng ra một cái: “Con mẹ nó không cách nào mà nói cho em hiểu! Cút đi!”
Thương Tế Nhụy trong chốc lát bị đẩy ra khỏi cái ôm ấm áp, co ro ở trên tấm đệm lạnh. Nhưng y cũng không muốn gây gổ đánh nhau cùng Trình Phượng Đài, bởi vì không có tự tin. Cuộn chăn lăn một vòng tại chỗ, cuốn mình thành một cái bánh nướng to đùng kín mít chắc chắn, cả tấm chăn đều ở trên người y. Trình Phượng Đài giận đến mức buột miệng mắng to y mấy câu, lời rất khó nghe, nhưng y toàn bộ coi như không nghe thấy, lại đạp y hai cái, y giống như một cọc gỗ tròn khẽ đung đưa, rất nhanh giữ thăng bằng, sừng sững ở chỗ bất bại. Còn giằng co nữa, Trình Phượng Đài bị cóng hắt hơi to hai cái, Thương Tế Nhụy ở trong ống chăn nhìn có chút hả hê cười ngây ngô: “Ha ha! Con lừa chảy nước mũi rồi!”
Trình Phượng Đài cũng giận đến bật cười một tiếng, nhắm vào mông y lại một cước nữa: “Nhường chăn lại!”
Thương Tế Nhụy lắc lư trái phải: “Là anh kêu tôi lăn! Tôi lăn rồi đấy!” (trong tiếng Trung cút và lăn đồng âm khác nghĩa)
Trình Phượng Đài lại hắt hơi cái nữa, đá y nói: “Nhanh lên một chút! Chim cũng bị đông cứng rồi!”
Thương Tế Nhụy lúc này mới giùng giằng tách cái bánh nướng to đùng từ trong ra ngoài một kẽ hở, lộ ra cái nhân ấm áp bên trong, Trình Phượng Đài chui vào trong như con cá lù đù, ôm y để sưởi ấm thân thể, thành khẩn nói: “Tôi chủ yếu là thương em, không muốn thấy em bị người ta không tôn trọng.”
Thương Tế Nhụy nhắm mắt lại nói: “Anh chủ yếu chính là ghen! Bản thân tôi không cảm thấy đau, anh thay tôi á ui bừa cái gì? Bọn họ giỡn chơi với tôi, tôi cũng không đối xử thật lòng với bọn họ! Nắm cái tay chút có làm sao, nắm rớt được miếng thịt nào hay sao? Thuận Tử còn liếʍ miệng tôi kìa! Anh cũng không mắng nó!” Thương Tế Nhụy dừng một chút, hừ một tiếng, nói một sự thật: “Từ khi có anh, tôi không từng lén để ý những người khác, anh còn chưa hài lòng!”
Những lời lý lẽ không đâu vào đâu này lại thấu lộ ra câu hỏi triết học “không phải cá, sao biết buồn vui của cá”, chợt nghe thật đúng là không có sơ hở nào để tấn công, khiến người hài lòng. Đợi đến khi Trình Phượng Đài tìm được từ ngữ để biểu đạt sự không hài lòng, Thương Tế Nhụy đã ngủ lại, suy nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là: Haizz! Nhị gia bây giờ chẳng khác gì một cô vợ nhỏ, học đòi giận dỗi quản đàn ông rồi! Sau này uống rượu xã giao nhất định không thể được để Nhị gia bắt gặp, hắn có mặt mình liền chạy, đỡ cho hắn giận dỗi, mình cũng giận dỗi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 87