Dịch: Phong Bụi
Nhà báo Hoàng gần đây trải qua những ngày đặc biệt dễ chịu, dựa vào mấy tin tức độc nhất của Thương Tế Nhụy kiếm được trang bìa lớn, được chủ biên thưởng rất nhiều, anh ta lập tức đổi toàn bộ xiêm y giày da mới toanh, hút thuốc cũng dám hút nhãn lạc đà, lúc này đang ngậm điếu thuốc, ở trong tối phòng cọ rửa những bức ảnh còn lại hôm đó, chuẩn bị mang đi tặng Thương Tế Nhụy lôi kéo chút quan hệ. Bỏ đi tấm ảnh chụp một mình Thương Tế Nhụy đã đăng báo thì ảnh chụp chung Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài có chừng mười tấm, nhà báo Hoàng lựa lựa chọn chọn, phát hiện trong đó có một tấm hình thế này: Trình Phượng Đài gập một cánh tay, nghiêng nghiêng chống lên thân cây mai, Thương Tế Nhụy đứng ở trước người hắn, che kín gần nửa người Trình Phượng Đài, cũng có một cánh tay gập ở sau lưng. Trình Phượng Đài mang theo nụ cười thản nhiên hờ hững, là dáng vẻ tiêu sái một chàng công tử nên có, Thương Tế Nhụy thì lại mím môi, cười rạng rỡ vô cùng, giống như miệng ăn vụng được một viên kẹo, mở miệng thì sợ sẽ rơi ra, ngậm miệng lại không giấu được vẻ ngọt ngào, dáng vẻ tràn đầy vui mừng như vậy.
Hai người đều tuấn tú, nhưng mà mỗi một người lại có vẻ phong lưu riêng nổi bật trên mặt giấy. Nếu là tổ hợp một nam một nữ, nhất định có thể khiến người ta khen một tiếng trai tài gái sắc, một đôi bích nhân. Nhà báo Hoàng lúc chụp hình cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, lúc này cầm ảnh, không khỏi xem chăm chú, không biết là kỹ thuật chụp ảnh của mình đã tiến rất xa, hay là do đôi này tuấn mỹ ăn ảnh hơn người, bố cục tinh tế, ánh sáng đan xen, có thể nói là chụp ra được một bức tranh màu nước! Trong đầu nghĩ chốc nữa Thương Tế Nhụy nhận được tấm ảnh, nhất định cũng phải khen ngợi anh ta! Lập tức rửa tấm ảnh này thêm hai tấm nữa.
Một đồng nghiệp lặng lẽ tiến vào phòng tối, ghé đầu vào từ phía sau vai nhà báo Hoàng: “Ối chà! Ảnh ai đây ta?”
Nhà báo Hoàng lập tức bỏ tấm ảnh vào trong phong thư, bực bội nói: “Liên quan gì đến ông!” Cất bước liền đi. Đồng nghiệp kia nhận được thái độ không thân thiện, tức giận hùng hùng hổ hổ lật tung một trận, một dải phim kẹp trên sợi dây, gã tiện tay giật xuống đưa về phía ánh sáng nhìn một cái, kinh ngạc vui mừng “hê” một tràng dài.
Nhà báo Hoàng hôm nay tới hậu đài Thủy Vân lâu nhưng lại không đúng lúc. Hai ngày này bởi vì trên báo chí chẳng chút kiêng dè phán xét Thương Tế Nhụy, rất nhiều đồng nghiệp hí giới liền tự động hẹn nhau tới bày tỏ tiếng nói ủng hộ và đứng về phía Thương Tế Nhụy, lại đúng lúc Vương Lãnh đến tìm Thương Tế Nhụy đối hí, Trình Phượng Đài cùng Đỗ Thất cũng ở đây, người mấy bên chen chúc ở trong hậu đài không còn chỗ trống. Nhà báo Hoàng rất thức thời, chuyện trò cùng mấy vị diễn viên một chút, để lại ảnh liền đi, trước khi đi còn nháy nháy mắt, thật giống như trong phong thư có đặt bảo bối gì quý giá. Thương Tế Nhụy không nhịn được quay lưng lại với mọi người rút tấm ảnh ra lật xem, thấy tấm ảnh chụp chung bên cạnh cây mai, cũng cảm thấy mặt mũi động lòng người, thi tình họa ý, giương mắt nhìn nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài nháy nháy mắt với y, đáp lại y một nụ cười mỉm dí dỏm khác hẳn trong ảnh, y lại giơ hình nghiêm túc nhìn chòng chọc một hồi, không biết Nhị gia trong ảnh cùng Nhị gia trước mắt này, người nào mới giống Nhị gia của y hơn. Vương Lãnh ngồi ngay bên cạnh Thương Tế Nhụy, không khỏi tò mò đưa ánh mắt đánh giá về phía y, thuận tiện nhìn liếc được tấm ảnh chụp chung khiến Thương Tế Nhụy yêu thích không buông tay này. Trong ảnh hai người rõ ràng là đứng một trước một sau, nhưng Vương Lãnh cảm thấy, cái tay sau lưng Thương Tế Nhụy kia đang nắm tay của Trình Phượng Đài—— vẻ mặt của bọn họ chính là khiến cho người cảm thấy như vậy.
Mấy đồng nghiệp hí giới nói chuyện khẳng khái, rối rít bảy tỏ lòng trung với Thương Tế Nhụy, nói với y rằng không nên coi những lời trên báo nói là thật, bọn họ đều yêu hí của y, yêu con người y, đẩy y lên vị trí đứng đầu của lớp diễn viên mới, dỗ cho tâm tình Thương Tế Nhụy trở nên rất tốt. Những người lâu năm trong Thủy Vân lâu như Nguyên Lan ở bên cạnh nghe, thái độ nhưng lại ngượng ngùng không coi là vậy, không hề kích động hùa theo. Chỉ có Đỗ Thất chẳng khác gì một hộp quẹt, thổi một cái liền nhem lửa, vỗ bàn mắng mẹ mấy tên phần tử hiềm nghi nói xấu Thương Tế Nhụy một trận, nói bọn họ già đầu không chết chỉ làm giặc, mắng hết những lời đám đào kép không dám mắng. Mọi người gật đầu mỉm cười nghe, tựa như cũng hết sức đồng ý. Đợi hồi lâu, đợi tiễn đám đồng nghiệp về hết rồi, Nguyên Lan cười hì hì tựa như nói giỡn gật đầu nói: “Thất thiếu gia có tám ngàn cân lòng trung, tám ngàn cân lòng nghĩa, hôm nay mang hết ra, sắp đè chết ban chủ của chúng tôi rồi!”
Đỗ Thất không hiểu hàm nghĩa trong đó, nhướn lông mày lên: “Thất gia ta trung nghĩa song toàn, làm sao lại đè chết Tế Nhụy được?”
Ở chỗ này, Thập Cửu có thể xưng là tri âm của Nguyên Lan, đáp thay cô: “Ngài ở hậu đài Thủy Vân lâu Từ mẫu mắng Tào (1), truyền đi, không ai dám tính sổ với Thất thiếu gia ngài, chỉ tính sổ lên đầu ban chủ chúng tôi. Ngài nói xem, ban chủ của chúng tôi có phải gánh một ngàn sáu trăm cân thị phi thay ngài hay không?”
(1) Từ mẫu mắng Tào là tên vở kịch dựa trên tiểu thuyết cổ điển Tam Quốc Diễn Nghĩa, kể rằng Lưu Bị có được Từ Thứ, từng đánh bại Tào Tháo. Tào Tháo lường được Lưu Bị tất có người tài ba tương trợ, dọ thám biết được mưu sĩ Đan Phúc mới có được, mưu lược rất lớn, liền dùng kế lấy Đan Phúc về phe mình. Mưu sĩ Trình Dục của Tào Tháo biết Đan Phúc là tên giả của Từ Thứ, lại biết Từ Thứ đối xử mới mẹ rất hiếu thuận, liền viết thư mời mẹ già của hắn đến. Từ mẫu không đồng ý, mắng to Tào Tháo gian ác; cầm nghiên mực, ném về phía Tào Tháo, Tào Tháo bị chọc giận, muốn gϊếŧ Từ mẫu, Trình Dục khuyên can, dùng kế giả mạo chữ viết, viết thư gọi Từ Thứ đến. Từ mẫu gặp đứa con, quở trách đứa con không thông minh, tự sát mà chết.Lời này đừng nói Đỗ Thất không thèm để ý, ngay cả bản thân Thương Tế Nhụy cũng không coi là gì, đám đàn ông con trai bọn họ trẻ tuổi khí thịnh không sợ hãi miệng lưỡi người đời đến mức độ này, huống chi Đỗ Thất cất tiếng vì Thương Tế Nhụy! Nếu như trách Đỗ Thất nói năng lỗ mãng, cũng không khỏi quá mức không biết ơn!
Thương Tế Nhụy giễu cợt nói: “Vậy thì làm sao, Thất thiếu gia không mắng sai, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Trình Phượng Đài nhíu mày một cái, cười khổ lắc lắc đầu với Nguyên Lan.
Đỗ Thất nhiệt tình bắt chuyện một lúc cùng Vương Lãnh, hài lòng nghe cô hát một đoạn, mới nghênh ngang trở về phủ. Vương Lãnh ở trong giới chơi hí nghiệp dư ở quê nhà cũng thường thấy rất nhiều tình người nóng lạnh, biết rõ bất luận là vòng quan hệ nào, bản chất cũng đều là vòng thị phi, lúc này vừa mới đến, tuyệt không phát biểu bàn luận gì, chỉ luận hí cùng chàng Thương, không bao lâu hai người liền hi hi ha ha kết giao bằng hữu. Ngày thường Trình Phượng Đài lời nói hơi khinh bạc một tí, Thương Tế Nhụy liền trừng mắt, đổi lại là mình, chính là gặp được diễn viên tốt liền chị chị em em thân thiết chẳng biết giữ ý một chút nào. Càn đán giọng cao phổ biến, gặp phải càn sinh phải hạ tông mới có thể phối hợp, hát cùng khôn sinh thì không phải băn khoăn về điều này, có thể hoàn toàn thả giọng hát thoải mái. Thương Tế Nhụy nắm tay Vương Lãnh, lắc qua lắc lại, thở dài nói: “Thoải mái! Cùng em đúng là rất thoải mái!” Y không cảm thấy lời mình nói có chỗ nào không ổn, người ngoài nghe lại mím môi cười, Vương Lãnh cũng khó mà tiếp lời, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười đáp lại. Vào buổi tối, Thương Tế Nhụy lại nhất quyết kéo con gái nhà người ta đi ăn lẩu Mãn Châu, cuối cùng vẫn là bị Trình Phượng Đài khuyên thôi, cười nói: “Em hứa với Nữu gia thế nào ấy nhỉ? Đã hứa là trước bữa cơm tối sẽ đưa Vương tiểu thư về nhà.” Vì vậy liền bảo lão Cát lái xe tiễn Vương Lãnh về, quay đầu nhìn nhìn bốn bề vắng lặng, giơ chân lên thúc đầu gối vào mông Thương Tế Nhụy, nói: “Đây là một tiểu thư nhà quan lại, thỉnh thoảng mới hát một vở, em đừng quá nhiệt tình! Còn dám thoải mái! Cẩn thận Vương gia chém đứt cái chân chó của em!”
Thương Tế Nhụy biết lời nhắc nhở này có lý, nhưng vẫn ôm mông giơ nắm đấm lên, dứt khoát ngông nghênh đánh lại. Trình Phượng Đài ăn một đấm của y, thấy y sau đó rút ra một phong thư từ trong ngực, vỗ vào ngực Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài mở ra nhìn một cái, khen một tiếng cũng cười, nhặt ra tấm hình chụp chung dưới tán cây mai kia, nói: “Vừa vặn một kiểu hai tấm, tấm này cho tôi, tôi giữ làm kỷ niệm.”
Thương Tế Nhụy gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lật tấm ảnh trong tay Trình Phượng Đài lại, rạp người viết một hàng chữ. Trình độ viết chữ rách nát đó của Thương Tế Nhụy Trình Phượng Đài biết rõ, nhất thời cảm thấy một tấm ảnh đẹp sắp bị chà đạp, có chút đau lòng, muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi.
Người càng không biết viết chữ, lúc cầm bút càng căng thẳng. Thương Tế Nhụy nắm bút thép thật chặt, đầu ngón tay cũng trắng bệch, run run rẩy rẩy lôi thôi lếch thếch viết xuống bốn chữ to: Trăm năm hảo hợp. Coi như là cho đề tự. Một đầu khác lại viết: Chàng Thương dắt theo hiền thê, chụp ảnh trong nhà dưới tàng bạch mai.
Trình Phượng Đài nhìn chữ, thật đúng là giận cũng giận không nổi, cười cũng cười không nổi, cũng biết quái chiêu của y là vô tận! Bóp gáy của Thương Tế Nhụy lắc qua lắc lại, tựa như hạ quyết tâm phải bóp chết y. Thương Tế Nhụy gào khóc kêu to, nhưng vẫn không sợ, lấy tấm kia của mình cũng đề chữ y như vậy.
Trình Phượng Đài nói: “Làm sao tôi ngay cả tên cũng không có?”
Thương Tế Nhụy nói: “Có tên mà!” Y dùng đầu ngọn bút chỉ vào hai chữ “hiền thê”: “Cái này chính là anh nè!”
Trình Phượng Đài cực kỳ tức giận, cũng cực kỳ buồn cười: “Em chính là người theo chủ nghĩa đàn ông cường điệu, việc gì cũng đổ lên đầu tôi, thừa nhận hay không?” Nói không sai, Thương Tế Nhụy chính là khắp nơi thể hiện khí khái trượng phu của y, nếu y cưới một người con gái, đại khái sẽ có người theo chủ nghĩa nữ quyền khuếch trương nhân cách người vợ, Trình Phượng Đài cũng là đàn ông, ngược lại chỉ có thể mặc cho y lấn áp, nhìn đi nhìn lại mấy hàng chữ kia, giận cũng bớt chút rồi, buồn cười cũng bớt chút rồi, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, gọi Thương Tế Nhụy lại: “Ông chủ Thương em đợi chút, cây mai trong sân nhà em kia nở hoa màu gì?”
Thương Tế Nhụy không chút nghĩ ngợi: “Trắng!” Trình Phượng Đài không cần hồi tưởng cũng có thể nhớ là đỏ, nhưng thấy y chỉ hươu thành ngựa chắc như đinh đóng cột như vậy, không khỏi hoài nghi mình mới là kẻ mù màu. Do dự suy nghĩ một chút, hỏi lại Thương Tế Nhụy một lần nữa: “Đỏ chứ ? Không tin hỏi Tiểu Lai!” Thương Tế Nhụy không nhịn được giơ giơ nắm đấm lên: “Nói nhảm nhiều! Hỏi cô ấy làm gì! Em nói trắng chính là trắng, ở nhiều năm như vậy, em có thể nhớ lộn sao?” Trình Phượng Đài cân nhắc vì một cây mai chịu một trận đòn sợ rằng có chút oan uổng, cũng chỉ có thể ngậm miệng, ngồi dán vào bên người Thương Tế Nhụy chọc ghẹo một phen mới cáo từ.
Đến minh thọ Hầu Ngọc Khôi hôm đó, tuy nói là buổi điếu niệm trong nội bộ các diễn viên, nhưng bởi vì tiếng tăm của Hầu Ngọc Khôi, buổi diễn trích đoạn hí quần anh tụ hội này vẫn phát hành vé bán. Nữu Bạch Văn đã dẫn Vương Lãnh tới từ sớm, Vương Lãnh không có người quen ở chỗ này, Nữu Bạch Văn tiếp đó phải thu vén những chuyện khác, liền đem cô giao phó cho Thương Tế Nhụy chăm sóc. Thương Tế Nhụy hôm nay hát Dốc Vũ gia và Tọa cung cùng cô, thân cận nhiều hơn cũng là điều nên làm, sau khi cùng mọi người hàn huyên, một mình đối diện trang điểm cùng Vương Lãnh, nói nói cười cười. Thương Tế Nhụy hóa trang là cả một quá trình trộm long tráo phượng, từ một nhóc con tuấn tú dần dần biến thành cô nương trong veo mềm mại như nước, hết sức khiến người ta yêu mến. Vương Lãnh nhìn y liền nhớ đến người bạn trai nhỏ bé của mình xa xa nơi quê nhà, đó cũng là một vị càn đán, không kiềm được rung động, cười nói trêu y: “Em gái ngoan!”
Thương Tế Nhụy sững sốt một chút, thấy Vương Lãnh trang điểm đã xong, chân đi ủng đế dày, mặt đeo râu giả đen nhánh, lông mày kiếm, mắt tinh anh, bật thốt lên liền kêu: “Ơi! Anh trai tốt!” Hai người phục hồi tinh thần lại, ngây thơ hồn nhiên cùng cười rộ, đã bị người có ý nhìn trọn vào trong mắt. Tiểu đồ đệ của Hầu gia bỗng nhiên hoảng hốt chạy tới hậu đài, nói: “Sư huynh mau mau lên sân khấu nhìn một chút, tấm màn cũ hình như bị mọt gặm thành lỗ rồi!”
Mọi người giật mình chạy lên trên sân khấu xem. Hôm nay treo là tấm phông tùng bách đồ nền vàng mà Hầu Ngọc Khôi năm đó thường dùng, lúc vừa mới treo trời còn chưa sáng, bây giờ ánh đèn sân khấu vừa bật sáng, đầu ngọn cây tùng mọt gặm rõ ràng một cái lỗ đen ngòm, đặc biệt nổi bật trên nền vàng sáng. Thương Tế Nhụy ngửa đầu nhìn, lòng vô cùng xót xa —— đây là đồ được ngự ban đấy! Di vật hiếm biết bao nhiêu! Không nhịn được tính nóng nảy thất thanh cả giận nói: “Thế này là thế nào! Ai quản rương quần áo!”
Các sư huynh sư đệ lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía Đại sư ca. Đại đồ đệ của Hầu Ngọc Khôi nhất thời mặt liền khó coi, trợn mắt nhìn Thương Tế Nhụy một cái. Ngày như hôm nay, Thương Tế Nhụy không hát ghép cùng gã, rõ ràng là có ý khinh thường, chẳng những như vậy, lại còn mang theo một tiểu nha đầu chẳng chút tiếng tăm tới thay thế gã, khiến người ta cực kỳ xấu hổ. Bây giờ lại càng không nể mặt, người của Hầu gia còn chưa nói gì, y đã kêu ầm lên rồi!
Thương Tế Nhụy vẫn ngẩng đầu ở đó xuýt xoa đau lòng, Hầu đại đồ đệ xanh mặt không lên tiếng. Nữu Bạch Văn trong lòng biết các học trò của Hầu Ngọc Khôi đối với sư phụ cũng chỉ là chút tình cảm bày ra cho người ngoài xem, giờ phút này nhất quyết sẽ không có người đứng ra nói chuyện đắc tội đại sư huynh, không thể so với Thương Tế Nhụy, là một kẻ ngu thực sự, cười giảng hòa, nói: “Lụa thật quả thật không dễ giữ, tấm phông này từ triều Đại Thanh giữ tới bây giờ, cũng đã hơn nửa đời người rồi! Người mất màn rơi, cũng là chuyện bình thường… . Thế này đi, vị ông chủ nào ở gần đây, làm phiền cho mượn tấm phông nền, thừa dịp còn chưa mở viện, chúng ta nhanh chóng treo lên!”
Lời này vốn là nói với đám học trò ruột của Hầu Ngọc Khôi, nhưng mà các học trò của Hầu gia đều là hát hí ghép gánh, ăn nhờ ở đậu, nói gì tới phông màn của chính mình. Đại đồ đệ không có hảo ý, nói: “Chúng tôi đều không ở gần, chỉ có Ông chủ Thương là ở gần đây.”
Gác cái giọng điệu kỳ quái của gã sang một bên, hiện tại ở gần nhất, thật đúng là chỉ có Thủy Vân lâu của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy cũng không nhìn ánh mắt của Nữu Bạch Văn một chút, cũng không suy nghĩ dụng ý của đại đồ đệ một chút, hậu quả của việc đổi phông màn, xoay người liền gọi một tiếng về phía phòng bao: “Nhị gia!”
Trình Phượng Đài vốn không thích thú gì nhìn Thương Tế Nhụy hát ghép cùng con gái, hôm nay là bị uy hϊếp mà tới, đang nhắm mắt dưỡng thần lim dim. Nghe Thương Tế Nhụy cao giọng lớn tiếng gọi, thò nửa người ra xem rốt cuộc có chuyện gì, chỉ thấy đào kép khắp sân khấu ngẩng đầu dòm hắn, hắn không hiểu chuyện gì chỉ đành gật đầu với đám đào kép một cái, cười một tiếng, giống như đại duyệt binh. Thương Tế Nhụy ngay trước mặt mọi người bại lộ Nhị gia của y, biết ngượng ngùng rồi, nhấc vạt váy chạy đến trong phòng bao, rỉ tai đôi câu với Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài lập tức đứng dậy, đi Thủy Vân lâu một chuyến chạy việc thay y.
Việc đã đến nước này, Nữu Bạch Văn muốn nói lại thôi, cũng không thể nói gì được, nhìn tính khí này của Thương Tế Nhụy, ông ta bây giờ muốn nói gì mà lo sợ về sau, nhất định sẽ bị coi là bụng dạ hẹp hòi với khích bác. Trình Phượng Đài đi bằng xe hơi, chưa cần tới nửa khắc đã trở lại giao nộp, mang về một tấm phông màn được gấp gọn gàng, chính giữa nền trắng là một đóa hoa hải đường lớn, vừa sạch sẽ, vừa thần khí, hoàn toàn khác hẳn với cái kia. Hầu đại đồ đệ cười lạnh treo tấm phông lên, như thể gian kế đã được như ý vậy. Quả nhiên, chờ đám người mê hí vừa ngồi xuống, nhìn thấy tấm phông nền chuyên dụng này của Thương Tế Nhụy liền phát điên, cũng không để ý hôm nay là ngày gì, trên sân khấu là ai đứng, hết tiếng này đến tiếng kia từ phía dưới gọi tên chàng Thương, gọi đến mức người đần như Thương Tế Nhụy cũng phát hiện ra điều không ổn, trợn mắt há mồm nhìn Nữu Bạch Văn. Nữu Bạch Văn cũng tức giận, trong đầu nghĩ từ sớm không thương lượng với tôi một câu, bây giờ biết bị lừa, dòm tôi còn có tác dụng gì? Những diễn viên khác thì càng tức giận, đã nói rõ là làm minh thọ cho Hầu Ngọc Khôi, hiện tại nhìn động tĩnh này, sao lại trở thành nâng kiệu làm nền cho Thương Tế Nhụy y? Các học trò của Hầu Ngọc Khôi trước sự bày mưu tính kế của đại sư huynh cũng không nóng nảy, cũng không hành động gì, nháy mắt nhướn mày lén cười với nhau, xem náo nhiệt. Nữu Bạch Văn cuối cùng thở dài, lên sân khấu trấn an khán giả.
Buổi hí này ngược lại hát rất hoàn hảo, không ai là không dốc sức, cũng không có nhầm lẫn sai sót gì. Trên sân khấu hát đều là những trích đoạn ngắn nổi tiếng thời kỳ thịnh niên của Hầu Ngọc Khôi, nhưng người khán giả nhìn, người khán giả yêu, khuynh đảo vì y, lại đều là Thương Tế Nhụy! Một màn quay xe trước ngựa, mua hộp trả ngọc(2) này không biết Hầu Ngọc Khôi dưới đất biết được sẽ có cảm tưởng thế nào. Thật ra thì dựa vào sự yêu mến của Hầu Ngọc Khôi đối với Thương Tế Nhụy, lại là hí tổ lâu năm rạng rỡ cả đời, chưa chắc sẽ rảnh mà giận dỗi bậc con cháu vãn bối vì việc này, quá mất giá! Thật đúng là người chết chẳng giận, người sống lại không đồng ý, ngày hôm sau trên báo chí liền mắng chửi, đưa ra những lời nhận xét vô trách nhiệm, đại ý chẳng qua là nói, Thương Tế Nhụy dựa vào tiếng tăm của bản thân, trong mắt không coi ai ra gì, lâm thời thay đổi phông nền, ngay cả khí thế của Hầu lão gia tử cũng dám cướp! Thật đúng là một hí bá! Tiếp tục như vậy nữa, ngành lê viên Bắc Bình cũng sắp đổi thành họ Thương rồi! Người biết chuyện biết sự thật không phải như vậy, nhưng cũng không có chỗ nói, nói cũng không ai để ý, báo chí trước giờ chỉ cố dụ tai mắt người ta, không phải nơi để nói lý lẽ, mắng Thương Tế Nhụy, vĩnh viễn có sức hấp dẫn hơn so với khen Thương Tế Nhụy, mọi người luôn là thích nhìn người nổi tiếng gặp họa hơn.
(1)
Thứ mua về để đựng ngọc lại đắt hơn ngọc, ý chỉ vị trí chủ yếu và thứ yếu đảo lộn, cái thứ yếu lại tốt hơn cái chủ yếu.Vụ mưu hại lần này đối với Thương Tế Nhụy, Trình Phượng Đài coi như người biết chuyện kiêm người tham dự, cũng không khỏi cảm thấy oan khuất tức giận. Một hồi muốn đi giáo huấn học trò Hầu gia một chút, một hồi lại muốn đi gây sự với tòa soạn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không thể thực hiện —— điều này sẽ chỉ càng mang đến thị phi cho Thương Tế Nhụy.
Thương Tế Nhụy bản thân cũng rất phiền não. Lúc nào cũng có người bôi đen y không giả, nhưng đều là cách một thời gian, bôi đen một lần, rất có tiết tấu và quy luật. Làm sao mà đã cuối năm rồi, sắp Tết đến nơi rồi, còn không chịu buông tha cho y. Nguyên Lan Thập Cửu nói đùa rằng đến Tết, đám người đối địch lĩnh được tiền mừng tuổi là ổn thôi. Thương Tế Nhụy bản thân ngay cả tinh thần giậm chân mắng người cũng không có, chỉ lặng lẽ ủ rũ lẩm bẩm, khiến Trình Phượng Đài cũng chịu tội theo, nhớ tới là tức giận, liền đè Trình Phượng Đài đánh một trận, gào nói: “Em hát “Tuyết tháng sáu” nhiều liền thật sự thành Đậu Nga! Tức chết em rồi!” Y có quen với gió miệng sóng lưỡi đến thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một thiếu niên, không cách nào có hàm dưỡng sâu hơn. Trình Phượng Đài cũng rất thông cảm y, cố hết sức đánh không trả đòn, mắng không nói lại, thấy không chịu nổi nữa thì bồi mấy câu dễ nghe rồi đi cho khuất mắt. Một lần bị Thương Tế Nhụy trút giận không chịu nổi, tìm Phạm Liên giải sầu nói tới chuyện này, nói bụng dạ mấy người hát hí bọn họ chẳng sạch sẽ hơn so với con buôn nha phiến là bao, đàn ông con trai hát lão sinh còn có thể làm ra đòn âm hiểm chẳng khác gì mấy mụ đàn bà, ai ngờ việc này cũng có thể bị người ta túm lấy bàn tán chứ? Phạm Liên cười xua xua tay, nói: “Anh chưa từng nghe câu cách ngôn này rồi: Bao bố nhiều sợi, đào kép đa tâm. Mấy người hát hí bọn họ tâm tư lại càng khúc khuỷu vòng vo hơn người bình thường. Hơn nữa, nơi tranh danh đoạt lợi, có ngành nào nghề nào không bẩn giống nhau?”
Trận công kích đối với đức hạnh của Thương Tế Nhụy này trông có lẽ phải kéo dài đến cuối năm, nửa đường bỗng nhiên ngọn gió chuyển một cái, mang thêm Vương Lãnh, truyền ra xì căng đan giữa Thương Tế Nhụy với cô. Trong nhà Vương Lãnh còn chưa biết chuyện, bạn trai nhỏ của Vương Lãnh tuy xa cuối chân trời, cũng đều là người trong hí giới, gió thổi qua tai, náo loạn giận dỗi một trận ra trò. Hiền thê Trình Phượng Đài của Thương Tế Nhụy nghe được tin đồn này, biết rõ ràng là Thương Tế Nhụy bị oan uổng, cũng gây sự ghen tuông, ấn Thương Tế Nhụy lên trên giường chỉnh đốn một trận, trách Thương Tế Nhụy không nghe lời hắn, không giữ khoảng cách với Vương Lãnh một chút. Thương Tế Nhụy bốn chân hướng lên trời bị hắn làm cho liên tục duỗi chân, gào nói: “Người bị đồn đoán với em nhiều lắm! Du Thanh quá khứ cũng dính đồn đoán với em! Đỗ Thất cũng dính đồn đoán với em!”
Trình Phượng Đài đổ mồ hôi như mưa, lật người Thương Tế Nhụy lại, bốp bốp mời cái mông y ăn bạt tai: “Cho nên tôi liền hối hận không quản em từ sớm! Quản sớm thì đã chẳng việc gì!”
Thương Tế Nhụy kêu lên: “Anh có bản lãnh thì đi đăng báo đi!”
Trình Phượng Đài nắm eo y từ từ đi vào: “Em chớ có kích tôi, kích tôi tôi làm thật đấy!” Lời này dù sao cũng chỉ là nói vậy mà thôi, nhưng Thương Tế Nhụy lại cho là thật.