Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài kẹp Thương Tế Nhụy ôm ra khỏi Tôn phủ, Thương Tế Nhụy vẫn còn tương đối không cam lòng dùng sức giằng ra khỏi hắn, huyên náo đến mức hắn hao hết sức lực, vừa ra khỏi cửa liền hô to lão Cát lái xe. Lão Cát đang cùng mấy người lái xe khác hút thuốc lá khoác lác, nhìn thấy Nhị gia nhà mình đầu đầy mồ hôi ôm Ông chủ Thương, Ông chủ Thương đi một bước giằng ra một cái, Nhị gia đi một bước kéo một cái, trong lòng liền kêu một tiếng mẹ ơi, vội vàng lái xe tới. Vệ binh gác cửa xem không hiểu tình hình, do do dự dự muốn tới giúp em vợ tư lệnh chế ngự tên hát hí này, mới vừa chạm vào Thương Tế Nhụy một cái, liền bị Thương Tế Nhụy xốc một cước lên đá ngửa mặt lộn mèo. Trình Phượng Đài ngay cả vào lúc này, vẫn còn sợ Thương Tế Nhụy bị người ta làm bị thương, lạc giọng quát: “Tránh ra! Không phải chuyện của các ngươi!” Thương Tế Nhụy không biết ý tốt, xoay tay cũng thúc cho hắn một cùi chỏ, đánh cho hắn nhe răng toét miệng. Hai tên vệ binh ai về vị trí của người nấy, trong đầu nghĩ em vợ ngài đây cũng là đáng đời, ngài cho dù muốn chúng tôi tới giúp, chúng tôi cũng không dám tới giúp, Ông chủ Thương này ấy à, bắt trộm cũng không phí lắm sức lực như vậy!
Lão Cát mở cửa xe, trợ giúp Trình Phượng Đài túm đầu nâng chân nhét Thương Tế Nhụy vào trong xe hơi. Thương Tế Nhụy ở bên ngoài còn hơi có chút cố kỵ mặt mũi, vào xe hơi, thì đúng là Tôn hầu nhi đại náo thiên cung rồi, đạp ngang Trình Phượng Đài một cước, lại lật người lại bóp cổ hắn. Trình Phượng Đài là đè được hồ lô, gáo lại nổi lên, cảm thấy Thương Tế Nhụy thật giống như luyện được một loại võ công tà môn, có thể mọc ra vô số tay chân, linh hoạt hơn người, thế nào cũng không bắt y dừng được, khó khăn lắm mới túm được một cánh tay, bất đắc dĩ hô to: “Em… em nổi điên cái gì! Bình tĩnh nói chuyện!”
Thương Tế Nhụy xích lại gần khuôn mặt hắn, nhổ một ngụm miệng phun hoa sen: “Anh tự mình bảo tôi muốn đánh thì đánh anh trước! Tiểu gia hôm nay liền đánh chết anh!” Cái cánh tay kia giằng ra một cái, liền giằng thoát khỏi tay Trình Phượng Đài, túm ngược lại cổ áo của Trình Phượng Đài, đập cái gáy của hắn đè vào cửa sổ xe hơi, đυ.ng ra một cái túi khí lớn, vừa điên cuồng hét lên: “Anh cái tên ăn cây táo rào cây sung khốn kiếp! Anh còn là người sao? Tôi có thù oán với bọn họ! Anh còn giúp bọn họ tổ chức buổi biểu diễn! Anh không phải là người! Anh dám lừa gạt tôi! Tôi đánh chết anh!” Vừa nói vừa giơ quả đấm lên muốn đánh! Trình Phượng Đài trong lòng biết một quyền này của y hạ xuống, không chết cũng bị thương, mạng nhỏ tiêu tùng! Không khỏi theo phản xạ lấy tay bảo vệ đầu và mặt. Thương Tế Nhụy thấy bộ dạng nhát gan đáng thương này của hắn, quả đấm liền khựng lại. Lão Cát nhân cơ hội kịp phản ứng, đạp thắng xe một cái, khiến cho thân thể Thương Tế Nhụy đột nhiên nghiêng một cái, thiếu chút nữa từ ghế ngồi lộn xuống, vẫn là Trình Phượng Đài vững vàng ôm chặt lấy y. Một cái ôm chặt này, liền không thả ra nữa! Trình Phượng Đài biết, muốn dựa vào sức lực cánh tay của mình chế trụ Thương Tế Nhụy là không thể nào, ỷ vào còn có cân nặng sáu mươi mấy ký, cả người nằm ngang rồi đè ở trên người Thương Tế Nhụy, giam y ở trong chỗ ngồi, mặc cho tay chân y đá đá đấm đấm, chỉ để ý ôm sát! Tiếng quả đấm kia đấm vào thịt, nghe mà lão Cát lông mày, râu ria đều nhíu lại, tựa như đang cảm thấy đau thay Trình Phượng Đài!
Trình Phượng Đài phỏng đoán cứ tiếp tục như vậy, hắn tuyệt không thể còn sống cầm cự đến ngõ La Cổ, khó khăn phát ra tiếng kêu, nói với lão Cát: “Đi tiểu biệt thự trước! Nơi đó gần!”
Lão Cát đạp cần ga đi trên đường, đυ.ng đổ vài sọt rau ven đường cũng mặc kệ, chỉ sợ trễ một chút, Nhị gia liền bị Ông chủ Thương sống đánh thành chết! Thương Tế Nhụy sau khi mắng mấy câu, bởi vì ăn nói vụng về, hết lời để mắng, chỉ có thể động thủ cho hả giận, động thủ còn không tính, vừa cúi đầu liền cắn cổ áo Trình Phượng Đài, lay động đầu giống hệt như chó cắn ống quần xé một cái, xiêm y bằng tơ lụa ứng tiếng mà rách. Lão Cát không nhịn được quay đầu nhìn bọn họ, thầm nghĩ chuyện xui xẻo ngày hôm nay chính là do bộ y phục này, xé là tốt, xé bỏ xui rủi. Nhưng mà niềm đắc ý của Trình Phượng Đài ngày hôm nay chính là ở bộ y phục này, ảo não nói: “Tôi ngày đầu mặc bộ y phục này!” Thương Tế Nhụy không nói hai lời, lại cắn một miếng, lúc này hợp với thịt bả vai Trình Phượng Đài cắn cả vào trong miệng, hàm răng trắng chiết ngọc đoạn kim kia của y cắn Trình Phượng Đài đau đến mức tuôn nước mắt.
Gian nan giống như kinh qua địa ngục một lần, đến khi xe lái đến tiểu biệt thự, Trình Phượng Đài đã toàn thân đổ mồ hôi lại còn đau, xiêm y bằng lụa cũng bị xé rách, tóc vốn chải chuốt bóng mượt cũng đã rối loạn, rủ xuống mấy lọn lay động ở trên trán, là hình tượng một người vừa bị giày xéo thê thảm. Đẩy Thương Tế Nhụy từ trong xe hơi ra ngoài, Thương Tế Nhụy vẫn tràn đầy sức lực, có thể tiếp tục lên cơn tiếp tục gây náo loạn, ngang một đấm dọc một đá không để cho ai dễ sống, dính một chút liền đau muốn chết. Lão Cát không dám đến gần, ông mới vừa rồi đã ăn phải mấy cú rồi, mượn cớ đi đỗ xe, lúc này đã không thấy bóng dáng. Trình Phượng Đài thở hổn hển kéo Thương Tế Nhụy vào nhà, giống như kéo một con lừa hoang phát điên. Người ngoại quốc qua lại gần đó nhìn mãi chẳng hiểu, dừng chân đỡ đỡ mắt kiếng, sau đó tránh sang đường xe chạy đối diện, trong đầu nghĩ vị Gentleman Trung quốc này một khi mặc trang phục bổn quốc của hắn vào liền trở nên mất thể diện, vô cùng đáng sợ. Tằng Ái Ngọc bê bụng bự từ trên lầu chạy xuống, cùng vυ" Triệu và cô y tá sợ ngây người, không biết ông thỏ này tại sao lại nổi điên, lần này lại còn đánh nhau cùng Trình Phượng Đài, cẩn thận nhìn một chút, lại là Trình Phượng Đài đơn phương bị đánh!
Trình Phượng Đài dần dần kiệt sức, đá một cước vào mông Thương Tế Nhụy, muốn đạp y đi lên trên lầu. Thương Tế Nhụy nhào về phía trước chợt lảo đảo, trong lòng giận lên, quay đầu liền tung ra một đấm: “Anh mẹ nó còn dám đá tôi!” Trình Phượng Đài vội vàng cầm một chiếc gối dựa trên ghế sô pha ngăn nắm đấm của y: “Không dám! Nào dám!” Hắn liếc thấy Tằng Ái Ngọc, cuống cuồng nói: “Cô ngây ra đó làm gì! Cẩn thận cái bụng!” Tằng Ái Ngọc một khi được nhắc nhở, hai tay ôm lấy bụng liên tiếp lui về phía sau, cô biết con thỏ này chỉ lo nổi điên, không quan tâm đến việc đền mạng! Vυ" Triệu cùng cô y tá đồng loạt bảo vệ trước người cô, như lâm đại địch. Trình Phượng Đài ở trong phòng khách lại chơi một hồi cùng Thương Tế Nhụy, bởi vì Thương Tế Nhụy căn bản không chịu lên lầu, chỉ muốn đánh lộn, hai người vòng quanh ghế sô pha đánh đuổi một trận như mèo vờn chuột, dĩ nhiên cũng chỉ là Thương Tế Nhụy đơn phương đánh đuổi Trình Phượng Đài.
Trình Phượng Đài nói: “Ông chủ Thương, đừng gây rối nữa, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, tôi có thể giải thích! Em đừng có đánh người mà!”
Thương Tế Nhụy cả giận nói: “Nói cái quỷ! Quỷ cũng không nghe anh nói dối! Tôi hôm nay chính là muốn đánh chết anh!”
Cuối cùng Trình Phượng Đài vào trước khi Thương Tế Nhụy hất đổ ghế sô pha, bỗng nhiên dồn đủ sức, xông tới vác Thương Tế Nhụy lên vai chạy lên lầu, miệng còn phải dỗ dành y: “Chúng ta bình tĩnh nói, bình tĩnh nói ha!” Thương Tế Nhụy vừa kêu vừa mắng, vừa đá vừa đánh, cọ rớt một chiếc giày, lộp bộp lộp bộp lăn xuống trên cầu thang. Bản thân y chính là một món đại hung khí, vật từ trên người y rớt xuống, cơ bản chẳng khác gì ám khí, dọa Tằng Ái Ngọc sợ hãi co rúc, lặng lẽ thò đầu ra xem. Vẫn là vυ" Triệu gan lớn, nhặt lên phủi phủi bụi, thầm nghĩ thứ như vậy, thế nào cũng không thể là vật nuôi trong phòng của Nhị gia, quá hung dữ!
Trình Phượng Đài đá văng phòng ngủ ra, ném Thương Tế Nhụy lên trên giường lớn, trở tay liền khóa cửa. Thương Tế Nhụy ngã ở trên giường lớn kiểu Tây dương, nảy nảy theo đệm lò xo của giường, nảy thấy thú vị, mượn đàn hồi liền muốn đánh về phía Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài giơ hai tay lên làm một tư thế đầu hàng toàn diện, ho suyễn thống khổ nói: “Ông chủ Thương, thật đấy đừng làm rộn nữa, đánh nữa là chết luôn đấy!” Vừa đau đớn từ từ cởi y phục ra, vừa đứng trước gương hóa trang, soi vết thương ở trên người đếm cho Thương Tế Nhụy nhìn. Da hắn là một loại trắng do được nuông chiều đã quen, cả người xanh xanh tím tím, loang lổ lốm đốm: “Em nhìn dấu răng này đi! Chó gặm! Kinh thật, rướm cả máu ra rồi! Nhìn đi! Nhìn chỗ bầm tím này nữa này!” Hắn hết sức xót xa cho tấm da thịt này của mình, cũng chưa từng chịu khổ sở như thế, mỗi một vết thương cũng đủ để hắn ngắm nghía hồi lâu, quá thê thảm!
Thương Tế Nhụy cũng không ngờ, y chẳng qua là nhẹ nhàng đập Trình Phượng Đài mấy cái, Trình Phượng Đài đã thành một con mèo đốm! Sự hung ác trong lòng đã hạ cờ thôi trống, ngoài miệng vẫn chưa chịu tha: “Anh chút này nhằm nhò cái rắm! Thế này mà còn có mặt mũi kêu đau! Tôi năm đó học hí! Cha tôi cầm đoạn gậy trúc to như vầy này, đánh tôi! Trên người từ đầu năm đến cuối năm da không một chỗ nào lành lặn!” Lại nghĩ tới buổi hát tại gia hôm nay, y liền có sức lực chưa phát tiết hết, đứng ở trên giường giậm chân một cái nhảy một cái, khiến cho đệm lò xo nảy nảy, thành một tấm giường nhảy nhót, chỉ Trình Phượng Đài nói: “Anh nói mau! Giữa anh và Tràng Tử Tinh có chuyện gì!”
Trình Phượng Đài ở trong gương liền thấy bóng dáng Thương Tế Nhụy nảy lên nảy xuống. Hắn vốn là vừa mệt mỏi lại buồn bực, trong lòng cũng mang ba phần tức giận, lúc này lại bị chọc cười, cười nói: “Tôi và Thường Chi Tân rất tốt! Thân thiết cực kỳ!”
Thương Tế Nhụy phát ra một tiếng gầm. Trình Phượng Đài lập tức nghiêm mặt nói: “Có thể làm gì chứ? Thân thích nhờ tôi giúp đỡ, tôi có thể không giúp sao?”
Thương Tế Nhụy quả quyết nói: “Có thể!”
Trình Phượng Đài xoay người, kiên nhẫn uốn nắn y: “Không thể! Chuyện này là đại sự liên quan đến bát cơm sống qua ngày của người ta, cũng không phải là việc có thể giận dỗi.”
Thương Tế Nhụy cả giận nói: “Bọn họ đối với tôi như vậy! Anh còn giúp bọn họ! Anh ăn cây táo rào cây sung!”
Liên quan tới oán thù giữa Thương Tế Nhụy cùng hai người Thường Tưởng, Trình Phượng Đài lúc không có ai đã từng khuyên bảo y vô số lần, muôn vàn đạo lý nói hết nước hết cái, vẫn cứ luôn là uổng công: “Ông chủ Thương, em phải nói chuyện có lý một chút! Bọn họ làm gì em? Vừa không đánh em, cũng không mắng em. Mấy năm tới Bắc Bình này, tôi chỉ thấy em vừa đánh vừa chửi, khi dễ bọn họ. Gϊếŧ người chẳng qua là đầu chạm đất, em cứ mãi không thôi! Đừng có giống như bọn đàn bà thế!”
Thương Tế Nhụy sau khi nghe xong, giận đến trực giậm chân, khiến cái giường kêu lên kẽo kẹt, gây ra động tĩnh như động đất. Thật ra thì trong lòng y vẫn luôn hiểu rất rõ, Trình Phượng Đài mặc dù cảm động trước tấm chân tình của y năm đó, thậm chí còn nảy sinh tình cảm thương yêu, nhưng mà trên phương diện lý trí, Trình Phượng Đài cho tới bây giờ vẫn không đồng ý cách làm của y! Mỗi lần thấy thái độ thù hận của y đối với hai người Thường Tưởng, Trình Phượng Đài đều không thèm để ý, cho là y trẻ con, hẹp hòi.
Thương Tế Nhụy chỉ vào mũi Trình Phượng Đài, hét: “Anh là đứng nói chuyện không đau thắt lưng (1)! Chị anh năm đó nếu như bỏ anh lại mặc kệ! Anh cũng có thể nói như vậy sao? !”
(1) Ý nói không phải việc của mình nên không hiểu được cảm giác của người trong cuộc.Trình Phượng Đài tưởng tượng một chút tình cảnh Trình Mỹ Tâm nếu vào năm đó bỏ lại hắn đi khuất mắt, mê mẩn phát ra từ nội tâm, nói: “Haizz! Vậy tôi liền quá hạnh phúc, quá tự do!”
Thương Tế Nhụy thấy hắn còn nói năng ngọt xớt, nhảy cỡn lên liền muốn đá hắn. Trình Phượng Đài lui ra hai bước, khoanh tay nhìn y tung tăng ở trên giường từ xa xa, lớn tiếng gầm gừ, như điên như cuồng, sức lực do lửa giận này của y đốt ra phải phát tác ra mới coi như xong. Nhưng mà phát tác càng về sau, cũng không thấy Trình Phượng Đài phát biểu hoặc là khuyên giải an ủi y, thậm chí ngay cả cãi nhau cũng không cãi nhau với y nữa, y liền thấy trống trải, tự mình khiến mình khóc, vừa khóc, vừa mắng: “Vương bát đản… Đều là vương bát đản! Vương bát đản trong hố bò ra!” Chẳng có lấy một câu từ mới mẻ, khóc cũng rất khiến người ta cảm động, nước mắt nước mũi lau hết lên tay áo! Trình Phượng Đài ai yo cười một tiếng, cảm thấy hết sức kỳ diệu, một diễn viên tiếng tăm như vậy, khi ở bên ngoài là như thế, phía sau cánh cửa đóng kín lại là như vầy, căn bản không phải cùng một người! Đồng thời trong lòng cũng có chút thê lương, trong đầu nghĩ hai người thân thiết đã mấy năm này, yêu y nhiều như vậy, nhắc tới vẫn bước không qua nổi bậc chắn tên Tưởng Mộng Bình. Tưởng Mộng Bình dễ dàng, nhẹ nhàng liền có thể kí©h thí©ɧ tất cả những nỗi niềm yêu hận trong y, khiến cho y động tâm, khiến cho y mất khống chế! Trình Phượng Đài dĩ nhiên sẽ không so đo chuyện này với Tưởng Mộng Bình, nhưng nỗi niềm mệt mỏi chua xót trong lòng này vẫn cứ quanh quẩn không tan, đưa tay làm một tư thế muốn ôm y: “Vật nhỏ, mau xuống đi!”
Thương Tế Nhụy lui về sau một bước, không cho hắn ôm: “Tôi là vật nhỏ! Bọn họ căn bản cũng không phải là vật! Người đó thiếu chút nữa hủy hoại tôi! Người đàn ông của cô ta bây giờ còn muốn tới hủy hoại tôi! Anh ăn cây táo rào cây sung! Tôi không trông cậy vào anh nổi nữa!”
Trình Phượng Đài nghe không hiểu cái chuyện hủy hoại không hủy hoại này của y, chỉ cười nói: “Ờ, người cũng bị em đánh rồi, em còn muốn thế nào nữa ?”
Thương Tế Nhụy nặng nề thở hổn hển hai cái, nhìn chung quanh, suy nghĩ một chút, giật tấm trải giường lụa mịn xuống lau mặt một cái, sau đó hoạt bát nhảy tót xuống đất: “Tôi phải mắng chết bọn họ!”
Trình Phượng Đài đứng ở sau lưng y, nhìn y bới tung bàn hóa trang tìm ra hai thỏi môi son, viết viết vẽ vẽ trên giường, chẳng qua vẫn là hai câu vừa mắng kia. Y mắng chửi người cũng tốn sức, chữ viết ra, khắp tấm trải giường ít nhất có tám chữ thiếu nét, Trình Phượng Đài lắc đầu liên tục, than thở đúng là một cái gối thêu hoa. Thương Tế Nhụy vắt óc suy nghĩ viết hết tất cả những câu vàng mắng chửi nghe được trọn đời lên trên tấm trải giường, có chữ không biết đòi Trình Phượng Đài cầm đao, Trình Phượng Đài khoanh tay đứng nhìn: “Tôi không giúp em làm mấy chuyện hạ cấp này, muốn viết tự em viết!” Thương Tế Nhụy hận đến mức phỉ nhổ hắn hai tiếng, theo như quy củ cũ vẽ một con vòng lớn, che đi chữ không biết. Tấm trải giường ngổn ngang mấy chữ đỏ lớn, tổng cộng tốn mất hai thỏi rưỡi son Pháp của Tằng Ái Ngọc. Viết xong thưởng thức một phen, mới cảm thấy trút hết bực tức trong lòng, thở phào sảng khoái, phất tấm trải giường như phất thủy tụ với Trình Phượng Đài, vang lên tiếng gió phần phật rào rào: “Anh! Đi treo lên cửa nhà bọn họ cho tôi!”
Trình Phượng Đài ngồi trên ghế sa lon đốt một điếu thuốc, rất chán ghét nói: “Ông chủ Thương, em như vậy, đặc biệt không có ý nghĩa biết không?”
Thương Tế Nhụy giận đùng đùng tiến lên đuổi hắn đi: “Anh nói ai không có ý nghĩa! Tôi thích thế đấy! Tôi đặc biệt có ý nghĩa! Anh bớt ăn cây táo rào cây sung cho tôi!”
Trình Phượng Đài hôm nay bị y làm sợ, còn chưa lại gần đã nhảy cỡn lên, trợn mắt nhìn Thương Tế Nhụy một cái, chỉ y nói: “Em cách tôi xa một chút!” Quay đầu mở cửa sổ ra, hướng trong sân giận gọi một tiếng: “Lão Cát! Đi lên!”
Lão Cát đi lên vừa nghe nói như vậy, cũng cảm thấy làm nhục nhân cách, đặc biệt không có ý nghĩa, ông một tài xế lái xe hơi quy củ âu phục cà vạt, làm sao có thể làm loại chuyện hạ lưu mà đám tiểu lưu manh lang thang hay làm! Nhưng nhìn đến ngực Trình Phượng Đài phơi bày chỗ nào chỗ nấy tan hoang, cũng không dám ngay mặt phát biểu dị nghị, Ông chủ Thương ngay cả Nhị gia cũng dám đánh, đánh ông ta thì khỏi cần thương lượng, cúi đầu thu lại tấm trải giường, chẳng nói câu nào. Những gì Thương Tế Nhụy làm lúc này chính là bản lãnh trừng trị đồng ngành bẩn thỉu ác độc mà ngành lê viên bọn họ đời đời tương truyền, đổ mực, hất phân, đốt trang phục và đạo cụ, đều đã thành thủ pháp rồi. Y từ nhỏ lăn lộn ở trong ngành này, cho tới bây giờ chưa từng dùng thủ pháp này để khi dễ ai, nhưng bây giờ ngoại trừ thủ pháp này, y cũng không biết nên làm thế nào mới gọi là khi dễ người, kêu lại nói: ” Chờ một chút! Ông còn phải hất phân lên cửa của bọn họ!”
Lão Cát lỗ tai ù ù: “Hất cái gì?”
Trình Phượng Đài sắc mặt không được dễ coi, cau mày nói: “Ông chủ Thương, đủ rồi!”
Thương Tế Nhụy tức giận nói: “Vậy tự tôi đi!” Vừa nói liền chân trần định ra cửa, bị Trình Phượng Đài ôm eo quăng lên trên giường, bực bội lớn tiếng nói với lão Cát: “Phân đó! Phân cũng không biết sao! Chính là cứt! Đi mau!”
Lão Cát nghe được từ này thì chẳng khác gì như ăn phải rồi, buồn nôn vô cùng, cũng sắp ói: ” Cái này … Tôi đi đâu mà lấy, lấy cứt hả Nhị gia!”
Trình Phượng Đài phiền não đuổi ông ta đi ra khỏi cửa : “Vậy thì tự mình làm ra một đống!”
Lão Cát ra cửa, nhưng đại khái cũng không thật sự nghe lời Thương Tế Nhụy, hất phân lên cửa Thường gia. Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ, lão Cát nếu như ngu đến mức thật sự làm vậy, vậy phải lập tức sa thải ông ta, bên người hắn có một tên hát hí đã quá xui xẻo rồi! Thương Tế Nhụy cũng đoán được, lão Cát đại khái không thể nghe lời y đi hất phân, nhưng gây náo loạn xong trận này, có thật sự hất phân hay không đã không còn quan trọng nữa, trong lòng y đã thoải mái hơn. Trình Phượng Đài bị y huyên náo mệt lử, phanh áo ngủ ngồi ở trong góc hút thuốc lá, trong đầu đều đang vọng lại tiếng gầm thét của Thương Tế Nhụy, cảm thấy rất tức giận, bởi vì sức ảnh hưởng từ lâu vẫn như mới của Tưởng Mộng Bình đối với Thương Tế Nhụy, cũng bởi vì Thương Tế Nhụy nhiễm phải thủ đoạn trừng trị người của ngành lê viên —— hắn quá coi thường y như vậy! Thật là không có cách nào mà nói cho thông, nói lý lẽ cũng không hiểu! Không nhịn được ngửa đầu mệt mỏi thở dài một tiếng.
Thương Tế Nhụy nghe tiếng thở dài này, lại hăng tiết lên như gà chọi, xoay mình ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc: “Anh còn dám than thở! Anh cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Anh còn dám tỏ thái độ bực bội với tôi!”
Trình Phượng Đài ném thuốc lá xuống đất, tiến lên đẩy y một cái: “Không chịu thôi thật phải không? Cái đồ thiếu
làm này!”
Thương Tế Nhụy đạp chân một cái: “Tôi mới muốn
làm chết anh! Đồ thối tha không lương tâm!”
Một cước này vừa vặn đá vào ngực Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài bắt được cổ chân y, người liền nhào lên.
Tằng Ái Ngọc ở dưới lầu đang nói chuyện phiếm cùng vυ" Triệu, cô bây giờ dưỡng thai chẳng việc gì làm, ngày ngày phải xem rất nhiều tạp chí giải sầu, cô từ hình ảnh trên báo biết được Thương Tế Nhụy là ai rồi, rất hưng phấn bàn luận cùng vυ" Triệu về kỳ nhân dị sự, tin tức phong lưu của ông chủ Thương nổi tiếng. Vυ" Triệu chỉ biết là Phạm Nhị gia là một người mê hí, lúc vui vẻ thích ngâm nga đôi câu Kinh hí, Trình Nhị gia và hí dường như là hai chuyện chẳng chút liên quan gì với nhau, bỗng nhiên kiếm một đào kép hung dữ như vậy về để đùa giỡn, khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
Tằng Ái Ngọc cười nói: “Trình Nhị gia quá khứ cũng đâu thích khiêu vũ mấy! Vì tôi, còn chẳng phải là ngày ngày chạy đến vũ trường hay sao? Cái này gọi là có dụng ý khác! Bà nhìn y hung dữ thì hung dữ đấy, dáng vẻ ngược lại vẫn rất xinh đẹp!”
Trong lúc các cô nói chuyện phiếm, tiếng ẩu đả gào thét trên lầu vẫn không dừng lại, vυ" Triệu mỗi lần nghe thấy một tiếng, đều phải cau mày ai u một chút lắc lắc đầu, lo lắng và thấy đau thay cho Trình Phượng Đài. Nhưng khi tiếng động này bỗng nhiên dừng lại, phản ứng của vυ" Triệu đầu tiên chính là: Nhị gia bị tên hát hí lỡ tay đánh chết! Tằng Ái Ngọc đặc biệt hăng hái, chẳng chút giống phụ nữ có thai, nâng bụng cười nói: “Vυ" Triệu bà ở nơi này, tôi đi lên xem một chút!” Vυ" Triệu cùng cô y tá cũng không ngăn được cô ta!
Tằng Ái Ngọc lên lầu, lặng lẽ dán vào cửa phòng ý đồ nghe ngóng động tĩnh một chút. Động tĩnh bên trong phòng làm người ta kinh hãi, chỉ nghe thấy tiếng hai người đàn ông thở hổn hển, nghiền giường kêu lên kẽo kẹt.
Giọng Thương Tế Nhụy nói: “Bôi dầu làm cái gì! Phiền toái! Mau nâng mông lên! Tiểu gia liền làm luôn!”
Trình Phượng Đài thì hít hớp khí lạnh, nói: “Em cái đồ súc vật! Nhẹ một chút!”
Tằng Ái Ngọc ngây ngẩn, không dám tin vào tai mình! Nghe thêm chút nữa, Thương Tế Nhụy quả nhiên vẫn cứ miệng rêu rao “Chơi chết anh”, Trình Phượng Đài thì lại không nói một lời, thở hổn hà hổn hển, hiển nhiên là động tình. Sau một lát như vậy, bỗng nhiên vang lên tiếng bàn tay vỗ vào thịt chan chát, Thương Tế Nhụy cười ha ha nói: “Thế nào? Tiểu gia chơi anh có thoải mái hay không hả! Thoải mái liền kêu lên!” Trình Phượng Đài cả giận nói: “Kêu cái rắm! Em ngừng một lúc đi!” Nói xong, không biết Thương Tế Nhụy sử ra thủ đoạn cao diệu gì, Trình Phượng Đài vừa tựa như sảng khoái vừa tựa như đau đớn mà kêu lên “Ai” một tiếng. Lăn lộn trên giường như dời sông lấp bể, động tĩnh hai người này ngủ thật chẳng khác gì đánh nhau.
Tằng Ái Ngọc ưỡn cao eo lên, cảm thấy thai nhi ở trong bụng rung động ùng ục ùng ục, gò má nóng bừng, huyết áp tăng vọt. Cô cũng coi là một người sành sỏi, không biết tại sao, nghe thấy chuyện đó giữa hai người đàn ông, cô lại thẹn thùng như vậy. Nghe nữa chỉ sợ sẽ động thai, vội vàng xuống lầu tìm y tá đo huyết áp, vừa đi xuống cầu thang, vừa lẩm bẩm: “Thì ra Nhị gia không phải là không thích làm cửa sau, hắn là thích bị làm cửa sau nha! Thảo nào!” Thảo nào cái gì? Thảo nào cô dung mạo như hoa như nguyệt, Trình Phượng Đài lại chẳng từng có ý định lấy làm vợ bé, lại nghĩ: “Nhị gia nếu như muốn tìm đàn ông, tìm ai chẳng được, lại đi tìm một tên đào kép bị điên! Mình nhìn Phạm Nhị gia rất được! Em vợ phối hợp anh rể, cũng không làm lợi cho người ngoài!” Nghĩ tới đây, tự mình phì cười vui vẻ. Tình cảm nảy sinh dưới sự bảo vệ chăm sóc của Trình Phượng Đài từ lúc mang thai tới nay, nhất thời cũng tan thành mây khói.
Tằng Ái Ngọc trăn trở hồi lâu chuyện không có lợi cho việc dưỡng thai, thật ra thì cũng không biết trong phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thương Tế Nhụy nửa quỳ ở trên giường, nhắm mắt lại, mông vểnh vểnh về phía sau, trên người đã mềm nhũn, miệng vẫn nói cứng: “Anh nói mau! Tôi làm anh có thoải mái hay không!”
Trình Phượng Đài tức chết, vỗ mông y nói: “Nói hai câu đã nghiện trên miệng là được rồi! Em còn tưởng thật! Chúng ta đây rốt cuộc là ai đang làm ai hả?”
Thương Tế Nhụy ngó ngoáy lung tung tức giận: “Tôi đang làm anh! Chính là tôi đang làm anh!”
Trình Phượng Đài bị y làm cho đau đớn, vội vàng lui ra. Thương Tế Nhụy vừa cảm thấy trống rỗng, xoay mình liền nhào lên: “Anh có làm được hay không hả? Không được đổi tôi tới!” Trình Phượng Đài dùng sức đè ngã y, lại từ từ đi vào, trầm trầm thở dài. Hôm nay trận này, hắn bị huyên náo rất mệt mỏi rất phiền, một chút cũng không muốn làm chuyện này, tất cả đều là bị Thương Tế Nhụy khıêυ khí©h mà cứng rắn. Chờ sau khi làm mới phát hiện, Thương Tế Nhụy thật đúng chính là một kẻ thiếu làm! Hạ thân thoải mái rồi, y cũng ổn định lại.
Trình Phượng Đài dốc hết sức lực làm xong trận này, Thương Tế Nhụy vẫn chưa tận hứng, cái cây phía dưới kia vẫn đứng vững, ánh mắt đều là sự thèm khát. Trình Phượng Đài hoàn thành nhiệm vụ ngửa mặt nằm một cái, y một quyền đấm qua: “Tôi vẫn chưa thoải mái!” Trình Phượng Đài nắm lấy quyền của y, thở dài: “Mệt!”
Thương Tế Nhụy trong lòng tức giận, sói đói vồ mồi nhào lên, hét: “Anh mệt! Anh làm làm trâu làm ngựa cho Tiểu Chu Tử không mệt! Phục vụ tôi liền mệt! Tôi còn chưa bảo anh chọn xiêm y chọn đạo cụ cho tôi cơ mà! Anh mệt cái rắm! Anh là người của ai chứ hả!” Trình Phượng Đài rõ ràng nghe được sự ghen tức trong lời nói của y. Đúng như Phạm Liên đoán, y quả nhiên là để ý chuyện Chu Hương Vân, khó trách cứ mở miệng lại một câu ăn cây táo rào cây sung, nhưng nhắm tới không chỉ là Thường Chi Tân. Vừa muốn giải thích một chút, Thương Tế Nhụy tay giơ lên một cái, Trình Phượng Đài cho là y lại muốn động đến nắm đấm, không ngờ y một tay bấu vào Trình Phượng Đài, liền lật người hắn lại: “Anh vô dụng! Tôi tới!”
Trình Phượng Đài coi như đã biết đại cô nương bị làm nhục là như thế nào rồi, trước da^ʍ uy, hắn đơn giản là không chút năng lực phản kháng liền bị Thương Tế Nhụy lật người lại, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên rồi! Lanh tay lẹ mắt nắm lấy thứ đó của Thương Tế Nhụy, uy hϊếp nói: “Ông chủ Thương, em đừng có súc vật như vậy nhé! Đừng tưởng rằng tôi thật sự không dám đánh em!” Thương Tế Nhụy bị hắn vừa đυ.ng vào liền kích động, đưa đẩy eo, cọ cọ trong tay Trình Phượng Đài, xuân tình trong mắt dào dạt, gò má cũng nóng ửng hồng. Trình Phượng Đài nhớ ra hai người cũng đã rất lâu rồi không làm việc này, thấy nhóc đào kép đã kìm nén đến mức hỏa khí vượng như vậy rồi, hôm nay không dốc hết sức liền không xong, nắm lấy thứ đó của y, cúi đầu ngậm vào trong miệng mυ"ŧ. Thương Tế Nhụy thoải mái túm tóc Trình Phượng Đài, kêu rên hừ hừ, thứ đó của y quả thực cũng không nhỏ, chọc vào cổ họng Trình Phượng Đài cực kỳ khó chịu, nhưng nhìn thấy Thương Tế Nhụy hưởng thụ đến vậy, Trình Phượng Đài trong lòng cũng rất cam nguyện. Phía trong áσ ɭóŧ của Thương Tế Nhụy lộ ra một khối bầm đen lớn ở trên bụng, là mới vừa rồi bị Tào Quý Tu đả thương, Trình Phượng Đài vừa phun ra mυ"ŧ vào y, vừa thương xót đưa một bàn tay bao trùm lên, nhẹ nhàng xoa cho y. Thương Tế Nhụy được bàn tay của hắn nóng hổi ủi qua bụng, cảm thấy vừa đau vừa nhột vừa tê dại, rất nhanh liền hét lên, tiết ra hoàn toàn, kéo Trình Phượng Đài vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Trình Phượng Đài chép miệng nói: “Ông chủ Thương, lẳиɠ ɭơ.”
Thương Tế Nhụy hơi thở bình thường lại, tỉnh táo hơn, cãi lại: “Anh mới lẳиɠ ɭơ.” Y nhớ tới chuyện cũ chất chứa oán hận đã nhiều ngày: “Anh nhìn thấy Tiểu Chu Tử liền lẳиɠ ɭơ, làm người phục vụ hóa trang cho nó! Anh cho tới bây giờ chưa từng phục vụ tôi hóa trang!”
Trình Phượng Đài thực sự rất oan uổng, ôm y nói phải trái: “Trong gánh hát của các em có bao nhiêu kẻ tiểu nhân em còn không biết sao? Tiểu Chu Tử mới đến không kinh nghiệm, tôi không sát sao một chút, có người ghen tỵ hại nó bêu xấu thì làm thế nào? Ông chủ Thương, ngoại trừ em, những thằng đàn ông con trai khác có xinh đẹp hơn nữa tôi cũng không chút tơ tưởng! Dán lại gần cũng không muốn!”
Thương Tế Nhụy cũng nghĩ được đạo lý này, y cũng rất tin tưởng tấm lòng của Trình Phượng Đài đối với y, nhưng mà chuyện ghen tuông cho tới bây giờ đều không theo đạo lý nào cả, tóm lại chính là nhớ tới liền có chút bực bội, không cam lòng, một phen quyền cước mới vừa rồi kia cũng phần nhiều là mượn đề phát huy, đánh chết cái tên chuyên quyến rũ lung tung này: “Bắt đầu từ ngày mai anh cũng làm người phục vụ hóa trang cho tôi! Anh làm thế nào đối với Tiểu Chu Tử, đối với tôi cũng phải thế! Anh chính là quá rảnh rỗi! Tịnh làm những chuyện khiến tôi tức giận!”
Trình Phượng Đài nghe rất vớ vẩn: “Tôi làm phục vụ hóa trang cho em, chỉ có nước gây cản trở thôi! Em dùng tôi có tác dụng gì chứ? Em cũng bằng tổ sư gia sống rồi!”
Thương Tế Nhụy gật gù đắc ý: “Thì sao! Tiểu gia liền thích ra oai, giữ anh lại bưng trà dâng nước, ân cần hỏi han.”
Trình Phượng Đài không làm gì được trước sự ngang ngược của y, đồng ý làm người phục vụ hóa trang cho y, Thương Tế Nhụy lập tức mặt mày hớn hở đắc ý. Trình Phượng Đài thấy y dễ dỗ như vậy, trong lòng cũng rất thích, nói ở bên tai y: “Ông chủ Thương, tôi có tốt không?” Thương Tế Nhụy gật gật đầu: “Cũng tạm được!”
Trình Phượng Đài nói: “Vậy hay là, em liền tạm được với tôi vĩnh viễn đi, quên tuốt sư tỷ của em đi?”
Thương Tế Nhụy vung tay lên: “Tôi không muốn nhớ tới cô ta.”
Trình Phượng Đài xùy y: “Không muốn nhớ tới cô ta, vừa thấy mặt đã hô đánh hô gϊếŧ…”
Thương Tế Nhụy cau mày nói: “Tôi đánh cô ta làm gì? Tôi chẳng thèm đánh cô ta! Là tên họ Thường kia ngấm ngầm nói xấu tôi, tôi đánh tên họ Thường!” Trình Phượng Đài truy hỏi Thường Chi Tân nói xấu y cái gì, Thương Tế Nhụy chuyện này rất để tâm, cắn chặt răng một chữ không phun, loại lời trăm phương ngàn kế khích bác ly gián này làm sao có thể để Nhị gia của y nghe được chứ, chẳng may Nhị gia coi là thật để bụng thì sao? Như vậy sao mà được! Thương Tế Nhụy tự biết mình làm người có nhiều chỗ thiếu sót, vì vậy tuyệt không chịu nhắc nhở Trình Phượng Đài chú ý tới chỗ thiếu sót của y, chỉ nói: “Anh đừng hỏi nữa, dù sao thì cũng là nói xấu tôi! Nói tôi không tốt! Phải đánh chết!”
Trình Phượng Đài ôm cổ y, cười nói: “Vậy em kể cho tôi nghe một chút coi, bay giờ thấy sư tỷ của em, em liền không có chút suy nghĩ gì sao?”
Thương Tế Nhụy phiền nhất người ta hỏi suy nghĩ của y, đại đa số thời điểm, suy nghĩ của y rất ngắn cũng rất nông, căn bản không nắm bắt được, không cách nào nhớ được, suy nghĩ lại một chút, thật thà nói: “Cô ta ấy à, ăn mặc thô tục, hát lại khó nghe.” Y bây giờ nhìn thấy Tưởng Mộng Bình, trong lòng trong mắt đều không xuôi không lọt, cảm thấy cô là một sự tồn tại rất đột ngột, rất không khớp với cuộc đời hí mộng của y. Giống như một khúc nhạc lệch điệu, một điệu cầm kéo chệch dây, gặp phải lần nào liền hỏng bét lần đó, nhưng không đến nỗi không kiềm chế nổi mình giống như quá khứ nữa.
Trình Phượng Đài hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thương Tế Nhụy nói: “Hết rồi!”
Trình Phượng Đài trong lòng vui sướиɠ, lại xác nhận lại: “Thật sự không còn gì nữa?”
Thương Tế Nhụy bị hắn hỏi kỹ, còn hỏi nữa liền muốn đánh người: “Muốn có cái gì chứ? Tôi đã có anh rồi!”
Lời này vừa nói ra, Trình Phượng Đài đột nhiên nghiêng đầu nhìn Thương Tế Nhụy chăm chăm, từ từ rạng rỡ ý cười, sau đó hôn Thương Tế Nhụy thật sâu. Trong miệng Trình Phượng Đài còn lưu lại vị tanh vừa rồi của Thương Tế Nhụy, đầu lưỡi Thương Tế Nhụy ở trong miệng hắn trái trốn phải tránh chống cự lại vị tanh này, ngược lại khơi dậy hứng thú của hắn, không thể chờ đợi liền dựa vào tư thế ôm trơn trượt cắm thẳng vào. Thương Tế Nhụy cả người căng thẳng, sau đó rêи ɾỉ, những âm thanh tuyệt vời này đều bị Trình Phượng Đài nuốt vào trong bụng.
Hai người quấy nhiễu đến hơn nửa đêm, thật lâu sau đó mới ôm nhau thϊếp đi. Sáng ngày hôm sau, Trình Phượng Đài vẫn còn ngủ say, Thương Tế Nhụy đã tinh thần sung mãn tỉnh lại. Vừa mở mắt đã một cái tát vỗ lên lưng Trình Phượng Đài: “Em đói sắp chết rồi.” Trình Phượng Đài giật mình tỉnh dậy lật người lại, không kiên nhẫn lầm bầm một câu: “Tự mình tìm đồ ăn đi!” Vì vậy Thương Tế Nhụy mặc xong xiêm y, đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Tằng Ái Ngọc bây giờ vì để bảo dưỡng thai nhi, sinh hoạt rất điều độ, lúc này ngồi một mình ở trước bàn ăn, phết mứt hoa quả lên miếng bánh mì, thấy Thương Tế Nhụy, mặt đầy vẻ tươi cười khách sáo nói: “Ông chủ Thương, chào ngài, ngồi xuống ăn một chút?” Thương Tế Nhụy trả lời một tiếng, chẳng coi cô nàng ra gì, khuệnh khoạng ngồi xuống phía đối diện, tay áo cuốn lên bắt đầu ăn cơm. Vυ" Triệu trước thả hai chiếc giày vải của y xuống dưới đất cho y xỏ vào, rồi bới cho y một chén cháo thịt vụn hồ tiêu, y chia làm hai ngụm liền húp cạn, tiếp lại ăn rất nhiều bánh mì, xúc xích cùng mứt trái cây. Vυ" Triệu cùng Tằng Ái Ngọc nhìn nhau một cái, âm thầm khinh bỉ lắc lắc đầu, trong đầu nghĩ thế mà là diễn viên Kinh hí nổi tiếng cơ đấy, nhìn cái lối ăn uống này, quá mất thể diện! Nhưng đến khi Thương Tế Nhụy kiên trì bền bỉ ăn một trận, sự khinh bỉ của bọn họ liền trở thành kinh ngạc —— không hổ là diễn viên nổi tiếng, ăn một bữa liền bằng số điểm tâm bọn họ ăn trong một tuần, vυ" Triệu lấy ra hết tất cả các món điểm tâm!
Không bàn về lối ăn, lúc Thương Tế Nhụy ngồi lẳng lặng không nổi điên, rất có khí độ phong lưu như thơ như tranh. Tằng Ái Ngọc nhìn đoạn cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo sắn lên một nửa của Thương Tế Nhụy, gầy gò mà có thịt, nhìn liền biết là một cánh tay đầy sức lực, đùa bỡn Trình Phượng Đài, nhất định không thành vấn đề, dựa vào lượng cơm này, tối hôm qua hẳn cũng xuất lực không ít… Đứa trẻ lại quay cuồng trong bụng Tằng Ái Ngọc, Tằng Ái Ngọc không dám nghĩ thêm nữa. Thương Tế Nhụy cảm giác được ánh mắt Tằng Ái Ngọc, mê mẩn mà dâʍ đãиɠ, rõ ràng là nhìn y chằm chằm, lại sợ bị y bắt gặp, lưu luyến không dời, chạy trốn lại không hề nhanh nhạy. Y đã quá quen thuộc thứ ánh mắt này, luôn có nhiều loại đàn ông hoặc đàn bà, dùng ánh mắt tương tự như này quấn quýt y. Thương Tế Nhụy trợn mắt nhìn cô một cái, Tằng Ái Ngọc bừng tỉnh thu hồi ánh mắt, gượng gạo giương khuôn mặt vui vẻ về phía y: “Ông chủ Thương, ngài ăn nhiều đi! Đừng khách sáo!”
Thương Tế Nhụy miệng nhai thức ăn nhồm nhoàm, nhìn cái bụng tròn xoe kia của cô, rất phản cảm thầm nói: Ánh mắt nhìn đàn ông dâʍ đãиɠ như vậy! Đứa nhỏ này tám phần mười cũng không phải của Phạm Liên.
Thương Tế Nhụy ăn một lúc lâu, Tằng Ái Ngọc một mực ngồi tiếp, đợi đến khi y sắp ăn xong, Trình Phượng Đài mắt lim dim buồn ngủ xuống lầu. Đứng bên cạnh so sánh với Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy thần thái tỏa sáng giống như được tái sinh, Trình Phượng Đài tàn hoa bại liễu tựa như không thoải mái, sắc mặt tinh thần tái nhợt uể oải, trước khi ngồi xuống, còn đỡ eo một cái, đau đến mức xuýt xoa “Ssssi” một hơi, sau khi ngồi xuống, vừa cưng chìu lại vừa như dạy dỗ nói với Thương Tế Nhụy: “Ăn no chưa? Ăn no rồi bôi giúp tôi một miếng bánh mì.” Thương Tế Nhụy thay đổi vẻ nghiêm túc trầm mặc khi đối mặt với Tằng Ái Ngọc, mặt mày tươi cười sung sướиɠ đồng ý, cũng nói: “Bánh mì này căn bản là không đủ no, đều là tổ ong rỗng ruột, chẳng bằng bánh bao.” Bôi một lớp mứt hoa quả thật dày lên một miếng bánh mì. Trình Phượng Đài nhận lấy cắn một cái, lông mày phiền chán nhíu một chút, dường như có nơi nào đó không thoải mái.
Tằng Ái Ngọc nhìn dáng vẻ hắn rất khổ sở, thầm nghĩ đây thật đúng là tạo nghiệt mà! Cuộc sống giàu sang nhàn hạ không thích, đi tìm thứ hiếm lạ, xong chuyện biết đau rồi phải không? Anh cũng nên chịu chút tội này một chút! Cuối cùng vẫn không đành lòng, nhỏ giọng khuyên: “Nhị gia, tôi khuyên ngài hôm nay nên ăn chút gì đó nhiều nước một chút.” Quay đầu nói với vυ" Triệu: “Đi lấy cho Nhị gia chén cháo.”
Trình Phượng Đài không suy nghĩ gì sâu xa ừm một tiếng, nhưng đột nhiên từ trong giọng của Tằng Ái Ngọc nghiền ngẫm ra chút nội hàm khác thường, chậm rãi buông bánh mì xuống, bốn mắt nhìn nhau cùng Tằng Ái Ngọc, liền nhìn thấy sự thương hại cùng quan tâm trong mắt Tằng Ái Ngọc. Trình Phượng Đài trong nháy mắt liền hiểu, thể diện của hắn vứt xuống tận đẩu tận đâu rồi! Muốn nói cái gì đó, nhưng cũng không cách nào mà nói gì, hắn cũng không thể tách mông của Thương Tế Nhụy ra cho Tằng Ái Ngọc nhìn thấy chứng cớ! Ném bánh mì lên trên bàn một cái, tức giận nhìn chòng chọc Tằng Ái Ngọc, cơm cũng không ăn, đứng dậy lên lầu thay quần áo. Thương Tế Nhụy vốn nghe không hiểu nhiều nước với khô mà bọn họ nói là có ý gì, cảm thấy sáng nay Trình Phượng Đài đặc biệt kỳ cục, y vểnh mông bị làm đến hơn nửa đêm, Trình Phượng Đài ngược lại đi ấm ức! Mặt xụ thật dài! Sau đó nghe Tằng Ái Ngọc bực bội oán trách một câu “Đáng đời chơi chết anh đi” . Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, không ngờ lại nghĩ thông! Nghĩ thông một cái, y liền im lặng nở một nụ cười vui mừng. Tằng Ái Ngọc nhìn thấy y Diêm Vương chợt cười như vậy, trong lòng e sợ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy, y cười lên rất đẹp trai! Khó trách Nhị gia chịu đựng để y đánh, để y làm!
Trình Phượng Đài mặc một chiếc áo sơ mi cùng âu phục mà Phạm Liên để lại ở chỗ này, xuống lầu cũng không chào hỏi Tằng Ái Ngọc, chỉ hướng Thương Tế Nhụy xa xa gọi với một tiếng: “Còn chưa ăn đủ à! Không ăn nữa! Đi!” Thương Tế Nhụy đem cái bánh mì Trình Phượng Đài mới cắn hai cái nhét vào trong miệng, cũng không chào hỏi Tằng Ái Ngọc liền đi, y một đường nhai cái bánh mì đó đến tận trong xe hơi, mứt trái cây tràn trề, cắn một cái liền tràn cả ra miệng, ngọt đến mức lòng y cũng tan ra, trong lòng ngọt ngào, y liền nắm tay Trình Phượng Đài, trong lòng càng ngọt thêm. Trình Phượng Đài bởi vì trước đêm mang thương tích lên ngựa, làm có chút mệt lả, nhưng lại bị người ta hiểu lầm sự mệt mỏi của hắn, bực bội khỏi nói. Thương Tế Nhụy nắm tay hắn, hắn còn đang kinh ngạc nghĩ: Mẹ nó chứ, ta mà lại giống người bị đào kép chơi ở trên giường sao? !
Đến ngõ La Cổ nam thả Thương Tế Nhụy xuống, Thương Tế Nhụy còn dặn dò hắn: “Ngày mai đừng quên tới làm người phục vụ hóa trang cho em đấy!” Nói xong sờ soạng mặt hắn một cái, nhảy nhót chạy mất. Trình Phượng Đài sờ sờ mặt mình, càng cảm thấy nghi ngờ.