Thương Tế Nhụy được coi là diễn viên nổi tiếng, tất nhiên phải có phong thái của diễn viên nổi tiếng, càng là người tình, y càng muốn bắt tội, trêu chọc một chút. Thủ tục mời diễn viên nổi tiếng về hát tại gia Trình Phượng Đài đã thấy nhiều lần, Thương Tế Nhụy làm mình làm mẩy, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời không cậy quan hệ cá nhân, chuẩn bị một món quà đúng bài đúng bản, quy quy củ củ đi mời diễn viên nổi tiếng, bọn họ cho dù đã thân thiết đến nước này, đi một lần thủ tục như vậy, ngược lại cũng rất thú vị.
Ngày hôm nay hậu đài cũng không có những đào kép khác, Thương Tế Nhụy ở đó thử một bộ trang phục mới, mấy vị sư phó làm tóc, hóa trang, may y phục hầu hạ y đông đến mức gió thổi không lọt, nghe y phát hiệu lệnh, chọn cái này lựa cái kia, cũng chính là một sự phô trương diễn viên nổi tiếng nên có. Bộ xiêm y trên người này quả thực rất mới mẻ, áo khoác lụa mỏng cộng thêm yếm thêu, là một loại y phục cổ đại đã trải qua cách điệu, sửa đổi. Trình Phượng Đài vén lên một ống tay áo rộng trong suốt, nguyên liệu vải rất mỏng, không cần vén lên đã có thể nhìn thấy da thịt dưới vải, vén lên liền nhìn thấy một cánh tay trần, không khỏi nghĩ bộ y phục này má nó quá lộ liễu! Định mời gọi ai không biết! Ngoài miệng không dám bày tỏ bất mãn, chỉ hỏi: “Ông chủ Thương, hí mới à?”
Thương Tế Nhụy nhìn toàn thân mình trong gương, yêu thích không thôi: “Hí mới! Triệu Phi Yến! Đẹp không?” Bộ trang phục trên người y này là do Đỗ Thất cho làm dựa theo một bức bích họa Đôn Hoàng, một trời một vực với hí phục tầm thường, vừa mỏng vừa dán sát người, có thể chạy có thể nhảy, nhẹ nhàng thoải mái, mặc lên người thật là hận không thể lập tức lộn vòng trên không mấy cái.
Trình Phượng Đài cười nói: “Chờ em hóa trang mặc đồ xong thì trời cũng lạnh rồi, lên sân khấu không phải sẽ chết rét sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Anh chưa từng lên sân khấu, bóng đèn sáng như thế trước sau trái phải nướng người ta, giống như phơi dưới ánh mặt trời ngày hè tháng sáu, người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng không lạnh!”
Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ lối ăn mặc này của em, cũng chẳng khác gì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Mọi người phục vụ y xong xuôi, Trình Phượng Đài ngồi xuống cái tủ thấp bên cạnh, nói: “Ông chủ Thương, thương lượng với em chuyện này nhé!” Thương Tế Nhụy gật gật đầu, mọi người liền rất biết ý lui xuống. Thương Tế Nhụy đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương, xoay vòng nhìn kỹ bản thân, nghiền ngẫm dường như còn thiếu một đóa hoa gài bên tai, hai lông mày đại khái cũng phải sửa lại một chút theo như tranh. Trình Phượng Đài siết góc tay áo y, vừa lắc lắc hai cái, vừa dùng lời ngon ngọt nói: “Ông chủ Thương, kéo tay tôi nào?” Thương Tế Nhụy lúc này hưởng ứng yêu cầu, vỗ một cái lên lòng bàn tay Trình Phượng Đài, dùng sức nắm chặt tay hắn. Trình Phượng Đài cảm thấy xương tay bị bóp kêu kẽo kẹt, như thể sắp gãy! Vội vàng hít một hơi lạnh hất y ra, cả giận: “Này! Tên hát hí kia, coi tôi là kẻ gian bắt à!” Thương Tế Nhụy quả thực quá mê mệt bộ trang phục mới này, cũng không cãi lại, chỉ để ý ngắm nghía bản thân.
Một lát sau, Trình Phượng Đài lo lắng đề phòng vớt một cái tay y lên cầm lần nữa, lúc này tay Thương Tế Nhụy ôn thuận phục tùng nằm ở trong lòng bàn tay hắn, không có biến thành hổ báo. Trình Phượng Đài yêu quý nắm bàn tay kia cho thật đủ, lật lại nhìn một cái, trên móng tay y đều sơn màu đỏ tươi. Bộ trang phục này quả thật tỉ mỉ, ngay cả loại chi tiết này cũng cân nhắc đến. Trình Phượng Đài lại chỉ cảm thấy có chút quái dị. Một bàn tay thon dài trắng trẻo như vậy, đầu ngón tay màu máu đỏ tươi, môi y cũng bôi đỏ như máu, vành mắt quét một lớp phấn bạc sáng trong suốt, lại thêm mặc đồ này, giống như một con yêu quái vừa mới mổ bụng trẻ con moi tim ăn, yêu khí tràn lan, đoạt mạng người, lúc ấy chỉ cảm thấy bày trò như vậy không hay lắm. Bởi vì căn cứ vào sự quan sát của Trình Phượng Đài, vẫn luôn có một bộ phận người xem và nhà phê bình hí tuyệt sẽ không tiếp nhận trò này của y, huống chi nhìn lối ăn mặc, lần này yêu mị dữ hơn bất cứ lần nào khác.
Trình Phượng Đài lắc lắc tay y, cười nói: “Ông chủ Thương, em nếu hóa trang như vậy lên sân khấu, chỉ sợ không chỉ có phơi nắng, sẽ còn có nước nóng tắm ấy chứ!” Thương Tế Nhụy ban đầu không phản ứng kịp, cho đến khi nhìn thấy Trình Phượng Đài cười, cười rất xấu xa, y mới hiểu được lời trêu ghẹo này. Đột nhiên rút tay ra khỏi Trình Phượng Đài, soi gương làm một tư thái quyến rũ động lòng người, chất vấn Trình Phượng Đài: “Dáng vẻ này của em —— không đẹp sao? Chỗ nào không đẹp?”
Trình Phượng Đài nói: “Không có chỗ nào không đẹp cả, tôi nhìn em thấy chỗ nào cũng đẹp, ăn chết trẻ con cũng đẹp. Nhưng bọn họ không nghĩ như vậy!”
Thương Tế Nhụy hất dải lụa khoác trên tay một cái, nhẹ nhàng quất lên mặt Trình Phượng Đài: “Bọn họ thích nhìn hay không mặc kệ! Còn ai dám hắt nước sôi vào em, em liền không ngăn cản phía hậu đài động thủ nữa! Phía hậu đài đã muốn đánh bọn họ từ lâu!”
Trình Phượng Đài níu lại tấm lụa kia: “Ồ? Trong hậu đài em nuôi côn đồ, tại sao trước kia ở Hối Tân lâu còn cần tôi anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ?” Thương Tế Nhụy không phục muốn nói gì đó, Trình Phượng Đài lôi tấm lụa kéo người tới gần ôm eo y: “Không cãi vã với em nữa, nói chính sự với em này. Ông chủ Thương, buổi hát tại gia đó em phải đi, có được hay không?”
Thương Tế Nhụy lập tức tỏ vẻ kiêu ngạo, ưỡn ngực lên: “Không đấy, anh không phải chê Trâu Thị của tôi sao?”
Trình Phượng Đài phát giác mình không giải thích rõ ràng được chuyện này, cười khổ nói: “Tôi khen em tám trăm lời tốt đẹp, em chẳng để trong lòng lấy một câu; nói một câu không hay, em liền không chịu bỏ qua? Đỗ Thất còn bới móc chỗ không được của em cơ mà!”
Thương Tế Nhụy nói đến vụ này liền muốn phỉ nhổ hắn, giận đùng đùng nói: “Đỗ Thất nói có tình có lý! Anh đó là miệng đầy lời nhảm nhí! Trâu Thị của tôi hay hơn Hà Dương công chúa nhiều!”
Trình Phượng Đài nói: “Dạ dạ dạ, tôi nhảm nhí. Ngài đại nhân không để bụng lỗi lầm của tiểu nhân, thế nào?”
Thương Tế Nhụy qua khóe mắt từ trên cao cúi xuống nhìn hắn một hồi, khinh miệt chớp lông mi: “Tiểu gia không rảnh!”
Trình Phượng Đài cười cười, móc ra một tấm khăn lụa đỏ từ trong ngực: “Vậy cũng đừng trách tôi là thổ phỉ sống, phải trói Ông chủ Thương lại mang đi!” Vừa nói vừa mở khăn lụa đỏ ra, cầm một đôi vòng ra, lạnh như băng đeo vào cổ tay Thương Tế Nhụy. Vòng này dùng vàng chế thành dạng sợi dây mây, phía trên buộc hồ lô bằng ngọc bích, treo lá cây phỉ thúy, chỗ khuy gài là hai hạt ngọc trai sáng mịn đáng yêu, giá trị cao lại hiếm người mua. Thương Tế Nhụy có rất nhiều đồ trang sức từ trong cung lọt ra, thường thường chọn một hai món quý giá đeo khi diễn, cũng có một số phu nhân và tiểu thư không hiểu hí, chỉ đến để xem trang sức, đồ gài đầu của y. Y có thể nhìn ra được giá trị của đôi vòng này không hề rẻ, rất hợp với thân phận sủng phi của Triệu Phi Yến, hơn nữa khiêu vũ tay áo tung bay, trong ống tay áo lộ ra ánh đá quý đỏ đỏ xanh xanh, chắc chắn rất đẹp mắt. Nghĩ như vậy, cứng rắn xoay người ở trong khuỷu tay của Trình Phượng Đài, soi gương phất thủy tụ một cái, càng thêm tán thưởng bản thân, gật gật đầu.
Trình Phượng Đài vỗ vỗ cái mông y: “Lễ đều đã nhận rồi, vậy là đồng ý nhé!”
Thương Tế Nhụy không đáp lời, hỏi: “Vậy là buổi hát tại gia của ai? Cần anh tới làm người điều hí?”
Trình Phượng Đài nói: “Chính là tên quan họ Tôn ở Nam Kinh kia. Haizz! Ra Tết ngồi cùng anh rể tôi một bàn, nghe hí mở rương của em đó.”
Thương Tế Nhụy suy nghĩ hồi lâu, nhớ ra: “Gã không hiểu hí, ngày đó cái người họ Hàn mới thực sự là người hiểu hí.”
Trình Phượng Đài thấy lời này rất ngô nghê: “Em hát của em, hát xong rồi lãnh thưởng về nhà ăn cơm! Em còn để ý người ta có hiểu hí hay không à!”
Thương Tế Nhụy không vui, cảm thấy lời này ngu muội dốt nát, không đủ tri kỷ, chống bả vai Trình Phượng Đài, đẩy hắn ra một chút, ngạc nhiên nhìn hắn nói: “Hát tại gia cũng không phải là công diễn! Em trải qua khó khăn vất vả nổi tiếng rồi, sẽ không làm cái chuyện nhục nhã đàn gảy tai trâu này! Em lại không thiếu tiền xài!”
Trình Phượng Đài kéo y ôm sát: “Tôi cũng không hiểu hí, năm đó em không phải đã tới nhà tôi hay sao?”
Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ đó là bởi vì mình từ lúc ở Hối Tân lâu vừa thấy hắn liền có chút thích, mặc dù không tới mức yêu đương, nhưng hiếm có lại cảm thấy hắn là một người thú vị, muốn gần gũi nhiều hơn. Suy nghĩ này y sẽ không nói với Trình Phượng Đài, nháo tung trời ở trong lòng Trình Phượng Đài, trực oang oang: “Bận lắm! Bận chết tiểu gia rồi! Thời gian đâu mà đi!”
Trình Phượng Đài cắn răng cười nói: “Không đi? Không đi liền cởi vòng ra trả lại cho tôi!”
Thương Tế Nhụy thuộc tính tỳ hưu, đồ có giá trị bỏ vào túi rồi tuyệt không có lý nào trả lại, cùng người mình càng không chịu thua thiệt, tay giấu ra sau lưng, hướng về phía Trình Phượng Đài vừa lui về phía sau, vừa không ngừng lắc đầu: “Mất rồi.” Trình Phượng Đài vươn bàn chân móc lấy chân y, khiến cho y không cách nào nhúc nhích, ôm y lại cười, lại cụng đầu hôn loạn một trận, hôn tên yêu vật ngàn năm cổ sắc cổ hương chuyển kiếp này: “Có đi hay không? Hửm? Có đi hay không hả ái phi?” Thương Tế Nhụy trốn tránh, cười, cắn chặt hàm răng: “Không đi! Đánh chết cũng không đi! Trẫm đang bận! Ái khanh không được vô lễ!”
Bọn họ huyên náo sung sướиɠ, bên ngoài Thập Cửu mang mấy nhóc đào kép đẩy cửa vào, gặp một màn này, sững sờ một chút, sau đó mặt không đỏ tim không đập làm như chẳng nhìn thấy gì, vốn chính là hai tên đàn ông này không biết xấu hổ, hậu đài là nơi dùng chung người đến người đi, là chỗ để bọn họ thân mật sao? Muốn thân mật, thuê nhà trọ đi! Cô hướng về phía Trình Phượng Đài gật đầu cười cười, đi thẳng vào trong, ném cái bóp xách trong tay lên ghế sô pha, cao giọng nói: “Ôi trời ban chủ à! Thủy Vân lâu chúng ta có tin lớn rồi! Ngài cũng không hỏi một chút!”
Thương Tế Nhụy thật ra là rất biết xấu hổ, nhưng nghe thấy có tin tức, liền không để ý tới xấu hổ nữa, đẩy Trình Phượng Đài ra một cái, dựa vào trước gương hóa trang của Thập Cửu luôn miệng hỏi: “Tin tức gì? Tin tức của ai? Mau nói em nghe.”
Thập Cửu châm một điếu thuốc, bĩu môi với một nhóc đào kép: “Mau nói cho ban chủ nghe!”
Nhóc đào kép tiến lên một bước, giọng nói lảnh lót kể lại hết sức sống động: “Ban chủ ngài bảo chúng em mỗi tuần thay phiên nhau thăm Lê lão bá, hôm nay vừa vặn đến phiên em cùng Lê Xảo Tùng, hai chúng em lĩnh năm mươi đồng tiền trợ cấp của ông ấy, mua bánh bột ngô cùng trái cây đóng lon—— biết lão nhân gia ông ấy giờ không còn lanh lẹ, nên mua bánh bột ngô xốp giòn cùng vải đóng lon! Không cần nhai nhiều! Vốn đều rất tốt ! Ai ngờ vừa vào cửa, Lê bá nhìn thấy Lê Xảo Tùng, ánh mắt đều trợn trừng, hàm răng cũng ngậm chặt! Lê Xảo Tùng gọi ông ấy một tiếng cha, ông ấy liền nghẻo luôn!”
Thương Tế Nhụy thất kinh: “Ông ấy chết rồi? !”
Nhóc đào kép ngẩn ra, vội nói: “Không có, ông ấy ngất đi. Đưa đi bệnh viện kiểm tra, thật là, lại trúng phong! Nửa bên còn lại cũng không nhúc nhích được nữa! Em quay đầu liền đi ngõ La Cổ gọi Tiểu Lai cô nương đến bệnh viện hỗ trợ, sau đó thì trở lại báo tin cho ngài!”
Thương Tế Nhụy ngây người ra đang tiêu hóa chuyện này, Thập Cửu đã rả rích nói chuyện cùng Trình Phượng Đài, hai kẻ nhìn nhiều biết nhiều lại không biết xấu hổ, suy đoán đưa ra mấy giả thuyết ân oán tình cừu giữa phụ tử Lê thị. Đang nói chuyện, Lê Xảo Tùng trở lại từ bệnh viện. Cậu ta vừa vào hậu đài, mọi người mới vừa rồi còn nói chuyện náo nhiệt tất cả đều im bặt, ánh mắt cứ chốc chốc lại dòm cậu. Theo lý mà nói cha cậu bệnh nặng trong người, cậu ta không nên rời khỏi sớm như vậy, vẻ mặt cũng không nên ung dung như vậy. Nhưng cậu ta lại chẳng khác gì việc không liên quan đến mình, cả người nhẹ nhàng trở lại! Thay y phục, cọ nhựa thông cho dây đàn, tự mình rót trà uống. Người khác âm thầm quan sát cậu, tựa như đang dòm ngó một cái bí mật. Thương Tế Nhụy thì trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm một cách quang minh chính đại, mặt đầy vẻ lo lắng và sợ hãi: ” Này! Cậu… Lê bá thế nào rồi?”
Lê Xảo Tùng cọ dây đàn, cũng không ngẩng đầu lên: “Không chết được!”
Thương Tế Nhụy nói: “Vậy cậu tại sao đã trở về rồi?”
Lê Xảo Tùng ngẩng đầu nhìn y một cái: “Tôi tối nay không phải có hí sao? Dù sao cũng có Tiểu Lai cô nương ở bệnh viện rồi!”
Thương Tế Nhụy lỡ miệng nói: “Nhưng mà cậu là…” Lời nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy tin đồn dù sao cũng là tin đồn, dẫu sao không nên hỏi tới việc riêng của người khác, hỏi trước mặt người ta.
Lê Xảo Tùng không để ý chút nào, giọng bình thản, nói ngay trước mặt của mọi người: “Là con trai ông ta thì làm sao? Khi tôi còn bé, ông ấy không nuôi tôi. Ông ta già rồi thì tôi phải đi hiếu kính ông ta sao? Ban chủ, món nợ này tính thế nào vậy? Làm cha thế cũng quá rẻ mạt nhỉ?”
Thương Tế Nhụy tự bản thân sống còn hồ đồ, nói chi là tính toán giùm người khác. Vẫn suy nghĩ chốc lát, vẫn cảm thấy lý lẽ của Lê Xảo Tùng không sơ hở nào có thể tấn công, gần như muốn đồng ý với cậu ta, Lê Xảo Tùng lại nói: “Hơn nữa tôi cũng không phải mặc kệ ông ta, ông ta nếu như nghèo đến mức không có cơm ăn, tôi sẽ nuôi. Nhờ hồng phúc của ngài, ông ấy không nghèo!”
Trình Phượng Đài nhìn nhìn Lê Xảo Tùng, rất không đồng tình lời cậu nói, trong đầu nghĩ Thủy Vân lâu làm sao tịnh đẻ ra những tên không nhận người thân? Vẫn là do ban chủ bọn họ khởi đầu, xấu một cái xấu cả ổ! Xoay mặt nhìn về phía Thương Tế Nhụy, xem y muốn lý luận thế nào. Thương Tế Nhụy hoàn toàn không có gì để nói, y đối với những chuyện bên ngoài hí như luân lý thói đời sâu sắc cảm thấy không cảm xúc và chán ghét, tính cách của Lê Xảo Tùng cũng là loại y không cách nào gần gũi kia, im lặng không lên tiếng chăm chăm nhìn Lê Xảo Tùng ngẩn người, trong đầu thì lại trống rỗng, lòng nghĩ kéo hồ cầm giỏi, quả nhiên cũng có di truyền!
Lê Xảo Tùng ngước lên, thấy Thương Tế Nhụy không hiểu sao còn nhìn mình chằm chằm, liền nói: “Tiểu Lai cô nương bảo tôi chuyển lời đến ban chủ, ba rưỡi tại đại học Yến Kinh có giờ học, ngài đừng quên.”
Lúc này mắt thấy cũng sắp hai rưỡi, Thương Tế Nhụy vội vàng nhảy cỡn lên cởϊ qυầи áo tẩy trang, y cũng có chút e ngại cái tính chua ngoa của Đỗ Thất, tuyệt đối không dám trễ giờ môn học này. Y nơi này bận đến mức hoa tay múa chân, Trình Phượng Đài tiến lên nhấc cằm y lên: “Ha, Ông chủ Thương, em đến chỗ Đỗ Thất nghe giảng thì có thời gian! Hát tại gia thì lại không rảnh! Cho một lời chính xác đi! Em đồng ý sớm, tôi còn có thể sớm chuẩn bị.”
Sư phó làm tóc gỡ trang sức trên đầu xuống cho Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy rất phiền não nói: “Em không phải đi nghe giảng, em là đi lên lớp! Haizz! Không nói với anh nữa, việc của người có ăn có học, anh không hiểu!”
Trình Phượng Đài cảm thấy nực cười, Thương Tế Nhụy chữ mới biết một rổ, thuộc được đôi câu hí, liền như thể hiểu được việc của người có ăn học rồi! “Em không đồng ý với tôi, đợi lão Tôn tới Bắc Bình, gửi thiệp cho em rồi, em chẳng phải vẫn phải đi hay sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Em liền nói em phải chuẩn bị cho đản thần (sinh nhật) của lão Hầu, đang dưỡng giọng! Lão Tôn dám so với lão Hầu sao!” Y ngừng một lát, giống như là trên vai gánh nặng ngàn cân, lão Hầu là một gánh nặng nhất, không khỏi ngẫm nghĩ, suy nghĩ một chút liền mệt mỏi, mặt mày ủ dột nói: “Vừa phải sắp hí mới, vừa phải công diễn, còn phải hát hí của lão Hầu, bao nhiêu là việc, em bận lắm Nhị gia à! Mệt sắp chết rồi!”
Y tranh cãi xong rồi liền tố khổ một chút nũng nịu một chút cùng Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài vốn là một người đàn ông Thượng Hải tinh tế săn sóc, nào chịu được người yêu tố khổ với mình, trong lòng nhất thời tràn đầy thương xót, tiếc nuối chép miệng, hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Thương Tế Nhụy đều mang vẻ đau lòng, lòng nghĩ y thật sự đủ mệt rồi, hoặc là không lên sân khấu, lên sân khấu vừa hát vừa nhảy không hai ba tiếng đồng hồ không xuống được, chờ xuống sân khấu thay y phục, áσ ɭóŧ nhất định ướt đẫm mồ hôi! Trình Phượng Đài đó là bản thân không biết hát hí, bản thân nếu biết hát hí, hận không thể mệt thay Thương Tế Nhụy hai buổi, yên lặng một hồi, dịu giọng nói: “Được rồi, mệt mỏi đến đáng thương, em liền nghỉ ngơi đi.”
Thương Tế Nhụy từ chối tới từ chối lui, chỉ là để làm mình làm mẩy ra oai một chút, muốn Trình Phượng Đài mời như mời hoàng đế vào triều, không phải y không được, khẩn cầu mời mọc mấy lượt —— cầu xin thêm hai ba lần nữa, y liền sẽ tranh thủ giành ra chút thời gian nể mặt. Không ngờ chưa làm mình làm mẩy đủ, Trình Phượng Đài đã thu binh rồi! Tấm lòng thương xót Trình Phượng Đài có trời đất chứng giám, ở nơi y liền bị nhìn thành không đủ chân thành, cau mày một cái, tay đè vòng tay xoay một vòng: “Vòng của anh cho không em à?” Trình Phượng Đài lại hiểu sai ý tứ, cười nói: “Giữ lại chơi đi, Nhị gia của em còn có thể thật sự đòi lại đồ đã cho em sao? Có hát hay không đều cho em.” Thương Tế Nhụy nhất thời cũng không biết nói gì nữa, trong lòng không được tự nhiên, lại có chút ấm áp, ngẫm nghĩ bằng không chờ lát nữa tìm một bậc thang, tùy tiện nể mặt hắn một cái cho xong. Lúc này cửa lạch cạch một cái đẩy ra, Dương Bảo Lê kéo Chu Hương Vân đi tới, trên mặt hai người đều có chút bầm tím. Dương Bảo Lê rất bực bội, tựa như đang chuẩn bị há miệng mắng chửi, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thương Tế Nhụy kia lập tức ngừng công kích, hất Chu Hương Vân ra, đáng thương mang mặt tiến tới trước mắt Thương Tế Nhụy: “Ban chủ ngài nhìn đi! Toàn do Tiểu Chu Tử hết! Buổi tối sao còn diễn được nữa!”
Thương Tế Nhụy nhìn chung quanh cậu ta một chút, lửa giận bốc ba trượng, vỗ đầu liền mắng: ” Sao lại thế này! Hai người các ngươi sao lại thế này! Ăn no không có việc gì làm, bạt tai nhau chơi? !”
Bốn phía đám đào kép đều “phụt” cười một tiếng, sợ đυ.ng vào họng súng, không dám lên tiếng. Trình Phượng Đài không sợ ban chủ bọn họ, cười ha ha.
Chu Hương Vân mắt đỏ giật giật môi, chưa kịp nói câu nào, Dương Bảo Lê đã liến thoắng nói một tràng dài, ấm ức hơn bất cứ ai khác: “Người ta An bối lặc tụng hí của chúng em, nghe xong buổi diễn trưa bảo hai anh em em phụng bồi uống một ly, uống một ly thì uống một ly! Chuyện có gì to tát đâu! Chu Hương Vân còn không chịu, nghiêng đầu tránh! Cái đồ nể mặt còn không biết trân trọng! Chọc giận bối lặc gia, còn chẳng phải là bị chuốc cho no!” Cậu ta xoa xoa mặt mình : “Làm hại em cũng bị ăn hai cái tát theo!”
Loại chuyện này không có gì mới mẻ, có đào kép tuấn tú nào chưa gặp phải mấy vụ thế này trên bàn rượu? Dù là Thương Tế Nhụy bây giờ đi ra ngoài hát hí, gặp phải đạt quan quý nhân châm rượu cho, cũng phải nâng ly rượu cạn trước để thể hiện kính trọng như thường. Thương Tế Nhụy thật sự cũng lười nghe chúng kể lể, trong lúc tẩy trang liếc nhìn Chu Hương Vân một cái: “Ngươi làm sao không uống?”
Chu Hương Vân mặt đỏ bừng, xấu hổ cực kỳ, lần chần một lúc lâu, Thương Tế Nhụy sốt ruột đến độ muốn mắng người, cậu mới dùng giọng cực thấp cực thấp nói: “Gã muốn em dùng miệng…”
Thương Tế Nhụy vừa nghe liền hiểu, Trình Phượng Đài cũng vừa nghe liền hiểu, cái cách chơi này không coi là mới mẻ, hai người bọn họ làm suốt rồi. Nhưng đối với một đứa trẻ dễ xấu hổ như Chu Hương Vân , hiển nhiên là kí©h thí©ɧ cùng làm nhục quá mức. Thương Tế Nhụy bực tức lớn tiếng nói: “Thế có gì mà sợ! Dùng miệng thì dùng miệng, ngươi ngậm ngụm rượu, phun vào trong miệng gã là xong!” Vừa kêu lên như vậy kêu đến mức mọi người đều nghe thấy, trên mặt ai nấy đều làm ra biểu cảm, Chu Hương Vân xấu hổ rớt nước mắt. Trình Phượng Đài trừng hai mắt nhìn sang Thương Tế Nhụy, trong đầu nghĩ dáng vẻ em dường như hiểu rất rõ! Em cứ mặc kệ như vậy sao? Trong lòng chua chát không biết nên buồn hay nên vui. Thương Tế Nhụy trên vai vắt một cái khăn lông đi rửa mặt, trên mặt xoa bọt xà bông thơm, bỗng nhiên nghiêng đầu nói với Thập Cửu: “An bối lặc càng ngày càng hạ lưu, muốn chơi không thể đến kỹ viện chơi sao? Đến quấy rối Thủy Vân lâu chúng ta! Còn đánh người! Chẳng nể giao tình chút nào!”
Thập Cửu ha cười một tiếng: “Không thể trách An bối lặc mê mẩn đến hồ đồ, ai bảo Ngọc Đường Xuân của Tiểu Chu Tử giống hệt cậu như đúc ra cùng một khuôn chứ!” Vừa nói lời này, ánh mắt lại liếc Trình Phượng Đài.
Thương Tế Nhụy há miệng muốn phản bác, bọt xà bông liền bay vào trong miệng, đắng ngắt, y liền phì phì mấy cái nhổ sạch sẽ, cúi đầu rào rào rào rào rửa mặt, đợi đến khi rửa mặt xong, muốn nói gì cũng đã quên.
Dương Bảo Lê nói: “Ban chủ! Ngài nói Tiểu Chu Tử một chút đi! Tuần sau An vương phủ có buổi hát tại gia, nó còn đắc tội với người ta như vậy nữa, chúng ta sẽ còn bị liên lụy theo! Em cũng không dám diễn cùng nó nữa, ban chủ!”
Thương Tế Nhụy dấp lược vào nước sạch chải tóc, đưa lưng về phía mọi người mặc trường sam, không nhịn được nói: “Các ngươi chịu chơi cùng An bối lặc, thì liền chơi với gã; không muốn chơi với gã, liền đánh cho gã chạy biến. Chuyện cũng chẳng có gì!” An bối lặc ở trước mặt y hèn hạ giống như con chó, y đối xử với người ta như thế nào cũng không có gì quan trọng. Nhưng Chu Dương hai nhóc đào kép nào dám nhe răng, chỉ có thể bị khi dễ!
Thập Cửu phản đối nói: “Chúng mày đừng nghe ban chủ! Ban chủ chỉ thích nói càn! Tao thấy An bối lặc nếu như thật sự yêu thích Tiểu Chu Tử, Tiểu Chu Tử liền nương nhờ vào gã cho xong! Chớ làm mình làm mẩy chọc giận người ta, sau này rơi vào tay ngược lại phải chịu đau khổ!” Cô cười chúm chím quan sát mặt mũi Chu Hương Vân: “Dáng dấp tuấn tú như thế này, sợ là trốn được mùng Một, cũng không chạy khỏi Mười Lăm, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, chấp nhận đi!”
Hai câu nói doạ cho Chu Hương Vân kinh hãi run lẩy bẩy, sợ đến mức lui một bước tại chỗ, khàn cổ họng tuyệt vọng kêu lên: “Ban chủ!” Cậu thiện diễn tư phàm, nhưng chưa bao giờ nhớ nhung tình yêu ở thế gian, cũng không muốn làm Chiêu Quân hiến thân cho Hung Nô, lá gan lại nhỏ, phàm có đàn ông lạ đến gần cậu, cậu liền cảm thấy sợ. Mà Thương Tế Nhụy người ngu gan lớn, không cách nào lĩnh hội được sự sợ hãi này của Chu Hương Vân, An bối lặc tiêu xài hào phóng, tướng mạo cũng không xấu xí, làm sao cứ sợ bị gã “tụng diễn viên nổi tiếng” như vậy chứ ? Nào có đào kép chưa xuất đạo, không chỗ dựa không bị người ta “tụng ” chứ, chuyện này có là gì! Cái này không coi là vấn đề nha! Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Chu Hương Vân, trong lòng nảy sinh ra cảm giác của một kẻ thành thục, từng trải qua mọi biến cố cuộc đời, dõi mắt từ trên cao nhìn xuống, trong đầu nghĩ đứa nhỏ này thật sự quá non nớt, lúc mình lớn bằng nó … Không, lúc mình còn nhỏ hơn nó, chuyện gì cũng đã trải qua, chuyện gì cũng không sợ, đã là ông chủ Thương vĩ đại!
Thương Tế Nhụy lên mặt cụ non thở dài, liền muốn phát biểu đôi câu khuyên người tiến bộ. Trình Phượng Đài thì chịu đủ rồi, Thủy Vân lâu này đúng là một ổ tú ông tú bà ép người lương thiện làm kỹ nữ, làm gì mà thế nào cũng phải bắt đứa trẻ vừa mãi võ vừa bán thân, chẳng may ép ra mạng người! Tâm tư chuyển một cái, vỗ đùi, thông suốt cười nói: “Đều là hát tại gia, Tiểu Chu Tử, cậu dứt khoát đi cùng tôi thay ban chủ của các cậu đi! An bối lặc nơi đó không cần sợ, tôi đi nói! Thế nào?”
Chu Hương Vân cầu cũng không được, đưa mắt nhìn Thương Tế Nhụy chờ câu trả lời của y. Thương Tế Nhụy ngẩn ngơ, thẫn thờ nói: “Ờ, tùy mấy người, tôi mặc kệ, tôi sắp trễ rồi.” Nói xong nhấc chân liền đi học. Trình Phượng Đài nắm áo khoác lên theo sau, đuổi theo y kêu: “Tôi lái xe đưa em đi! Móng tay! Sơn móng tay của em còn chưa lau kìa!”
Thương Tế Nhụy lập tức đưa ngón tay lên miệng gặm sơn móng tay.