🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Dịch: Phong Bụi
Thương Tế Nhụy hát xong một đoạn hí, khi trở về hậu đài câu đầu tiên liền hỏi: “Hôm nay người ngồi trong phòng bao của Trình Nhị gia là ai?” Thân thiết cùng Trình Phượng Đài ba năm nay, y đã hình thành một thói quen chính là bất kể nhập vai sâu đến đâu, lên sân khấu trước tiên phải liếc mắt nhìn phòng bao của Trình Phượng Đài một cái, muốn nhìn thấy Trình Phượng Đài ngồi ở chỗ đó, mới yên tâm mở miệng hát. Hôm nay liếc nhìn về bên kia một cái, lại nhìn thấy hai người đàn bà ngồi ở chỗ đó, không biết là ý gì.
Tiểu Lai không muốn y ngay trước mặt mọi người hỏi những chuyện này, nhét miệng bình trà vào trong miệng y chặn lời của y. Thương Tế Nhụy nhấp mấy hớp trà, ngửa về sau né tránh không cần, ngồi vào trước gương vừa thêm màu vẽ trên môi, vừa hỏi tiếp: “Nhị gia đâu? Hắn hôm nay không tới sao?”
Y há mồm ngậm miệng Nhị gia Nhị gia, khiến Tiểu Lai cũng tức sắp chết, liền muốn nói châm chọc y mấy câu. Nguyên Lan đi tới đặt tay lên vai Thương Tế Nhụy, ghé vào bên tai y rì rà rì rầm một trận, nói mà trực khiến hai mắt Thương Tế Nhụy sáng lên, vui sướиɠ reo lên một cái: “Thật à! Cô ta tới rồi!” Vừa nói lập tức chạy đi vén rèm sân khấu, muốn xem tỉ mỉ. Tiểu Lai nghĩ thầm Mợ Hai không có việc không lên điện Tam Bảo, còn không biết có âm mưu gì, cậu có gì mà vui mừng thế chứ ? Đây không phải là ngây thơ đến ngốc nghếch hay sao?
Thương Tế Nhụy quá tò mò về vợ của Trình Phượng Đài, y cùng Mợ Hai hai bên đều là nghe tiếng đã lâu, nhưng chưa thấy mặt nhau, vừa nhìn liền thấy Mợ Hai nghiêng mặt cùng Bà Tư đang nói chuyện. Bởi vì ngày thường nghe Trình Phượng Đài miêu tả qua, y thành ra vừa nhìn liền biết ai là Mợ Hai. Mợ Hai ngồi ở trong chỗ mờ tối, mày mắt không nhìn ra có xinh đẹp động lòng người hay không, cũng thấy da dường như rất trắng, rất thùy mị hấp dẫn, y phục ánh ra ánh sáng tối màu lấp lánh của tơ lụa. Kiểu tóc và cách ăn mặc của cô đều là kiểu Thương Tế Nhụy thấy thuận mắt, Thương Tế Nhụy không thích cách đàn bà bây giờ đều ăn mặc chật để lộ ra đường cong của ngực và mông, ngày nóng còn để trần cánh tay và chân, cũng không thích kiểu tóc uốn xoăn của các cô, vẫn cảm thấy cách ăn diện này của Mợ Hai tương đối ưa nhìn. Còn chưa kịp có nhiều cảm xúc hơn, y đã phải thu lại tâm tư lên sân khấu, chờ hát xong đoạn Trâu Thị gặp Tào Tháo, Mợ Hai giữa chừng đứng dậy, lúc này đã đi rồi, giám đốc Cố một đường tiễn cô ra cửa, tiễn lên xe hơi. Thương Tế Nhụy sau đoạn này ở trong hí chỉ có một đoạn Trương Tú gϊếŧ thím, đi ra mới nửa phút liền kết thúc. Y hát xong phần hí trọng tâm của mình, Mợ Hai liền đứng dậy, có thể thấy quả thật là cố ý tới nhìn y, Thương Tế Nhụy nghĩ ra được điều này, từ trong thâm tâm nảy sinh ra một sự đắc ý chẳng phân biệt được hay dở.
Sau khi diễn xong ra cảm ơn khán giả, Lôi Song Hòa bọn họ tẩy trang rất nhanh, trên mặt phủ khăn lông nóng, ngủ gật. Thương Tế Nhụy hôm nay quá mức hưng phấn, cởi hí phục xuống rồi còn chậm chạp không chịu tẩy trang, đám nữ đào kép của Thủy Vân lâu còn đang thảo luận về Mợ Hai. Thảo luận đi thảo luận lại từ số tuổi của Mợ Hai đến lối ăn mặc của Mợ Hai hôm nay, nói cô năm đó đồ cưới có bao nhiêu, nổi tiếng đến mức nào.
Thương Tế Nhụy quá khứ cho tới bây giờ đều chưa từng có ý nghĩ tìm hiểu thân thế của Trình Phượng Đài, lời bây giờ đến bên tai, cứ thế không tim không phổi hi hi ha ha nghe, thật giống như chẳng liên quan chút gì đến y, nghe đến tiền hồi môn của Mợ Hai, nghe đồn là một con số kinh người, càng cảm thấy trước món tiền cưới như vậy, Trình Phượng Đài và Mợ Hai là vợ chồng gạo muối, hôn nhân giao dịch, không có tình yêu chân thành. Lại nghĩ Trình Phượng Đài vì đồ cưới mà lấy vợ, thật đúng là một tên yếu đuối vô tích sự! So với bản lãnh đúc ra từ sắt này của mình, hắn đời này đúng là còn lâu mới bì kịp!
Giám đốc Cố nâng tiền thưởng của Mợ Hai ở bên cạnh đợi hồi lâu, đợi mãi không thấy có cơ hội lẳng lặng giao đồ vật cho Thương Tế Nhụy. Khó khăn lắm chờ được bọn họ tám xong, Lôi Song Hòa đang lim dim lại tỉnh, cùng hai vị diễn viên diễn Trương Tú, Điển Vi đến thương lượng cùng Thương Tế Nhụy,
minh đản (sinh nhật của người đã mất) của Hầu Ngọc Khôi nên tổ chức thế nào. Nhắc tới chuyện này, thời gian bọn họ quen biết Hầu Ngọc Khôi dài hơn so với Thương Tế Nhụy, thời điểm Thương Tế Nhụy ra nghề, Hầu Ngọc Khôi đã thoái ẩn, nhưng trông ra giao tình giữa Thương Tế Nhụy cùng Hầu Ngọc Khôi chưa chắc đã cạn hơn bọn họ, dường như chỉ có thâm sâu hơn. Hơn nữa bây giờ trong giới lê viên có đại sự đám cưới đám tang gì cần tề tụ một sảnh, Thương Tế Nhụy món ăn này là nhất định phải long trọng mà bưng lên bàn, “Không Thương sao thành tiệc”, thiếu hí của y, dường như cả sảnh đường sẽ không thể coi là đẳng cấp vậy. Thương Tế Nhụy xuống khỏi hí không lâu, khắp nơi vẫn còn mang dáng vẻ trong hí, lời nói cử chỉ cũng nữ tính hơn so với bình thường. Bản thân y không cảm thấy, nhưng dáng vẻ nắm ống tay áo, vểnh ngón tay hoa lan bưng ly trà, rất khiến cho người cười rộ, lúc uống trà, lại còn rất tự nhiên dùng tay áo che miệng lại. Lôi Song Hòa bọn họ ngày thường đã từng nhìn thấy tính cách của Thương Tế Nhụy, tuy không hùng phong lẫm lẫm, cũng tuyệt không có vẻ nữ tính, đặc thù của võ sinh cùng đán dung hợp trên người y, tạo thành một loại khí chất tương tự với vai sinh trong côn khúc, dù sao cũng lanh lẹ hơn càn đán bình thường nhiều. Lúc này liền cười trực vỗ lưng y: “Thương lão đệ! Ha ha! Thương lão đệ! Thật đúng là hí cốt trời sinh mà! Nhập vai sâu, đúng là nhập vai rất sâu!” Tất cả mọi người đều cười.
Thương Tế Nhụy cũng không biết anh ta cụ thể là chỉ cái gì, tóm lại là một câu khen ngợi, cúi đầu xuống cũng xấu hổ cười theo một tiếng, cười rất xinh đẹp.
Bọn họ bàn trong chốc lát chưa bàn bạc ra được điều gì rõ ràng, hẹn ngày khác nói tỉ mỉ hơn, người nào người nấy loạt soạt thu dọn đồ lặt vặt thay y phục chuẩn bị về nhà, lúc này giám đốc Cố mới có cơ hội giao tiền thưởng cho Thương Tế Nhụy, nhân lúc bốn bề không ai để ý, lặng lẽ nhẹ giọng nói bên tai Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, ngài nhìn cái này, vừa rồi Mợ Hai họ Trình thưởng cho.” Thương Tế Nhụy vừa nghiêng đầu, nhìn trúng đóa hoa gắn hạt châu kia. Giám đốc Cố dừng một chút, dùng giọng nói càng khẽ hơn nói: “Mợ Hai họ Trình nói, thưởng cho Trâu Thị.”
Thương Tế Nhụy cầm đóa hoa gắn hạt châu lên, ngạc nhiên mừng rỡ đến mức lớn tiếng reo lên: “Thưởng cho Trâu Thị? Cho tôi à?” Lập tức tháo xuống bông cúc màu xanh da trời bên tóc mai, gài đóa hoa gắn hạt châu lên đầu, hướng về phía gương soi trái soi phải.
Hậu đài bỗng nhiên liền yên ắng mấy giây.
Giám đốc Cố khóe miệng giần giật, lặng lẽ đứng im một bên, Nguyên Lan, Thập Cửu cùng Tiểu Lai đồng loạt cảm thấy đây đúng là một thằng nhóc mất mặt hết sức, ngu xuẩn đến mức khiến cho người khác nguội cả lòng, lười giải thích rõ cho y. Dương Bảo Lê trẻ tuổi, tâm tư không sâu, vừa nhìn thấy yên ắng liền muốn làm không khí sôi nổi lên, ngồi xổm trước mặt Thương Tế Nhụy nịnh nọt nói: “Hi! Ban chủ! Vở hí này của chúng ta có một ông chủ Lôi là Tào Tháo đầu thai! Giờ lại thêm ngài! Trâu Thị đầu thai!”
Nhưng cậu ta dù sao cũng là một đứa trẻ thông minh, lời nói ra khỏi miệng, hoảng hốt liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, cũng nghĩ không ra rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, dường như là rất khó nghe, cũng không nói gì nữa.
Tào Tháo đầu thai Bao Công đầu thai đều có, Kim Liên đầu thai Trâu Thị đầu thai, còn chẳng phải là một lời rất khó nghe hay sao? Chỉ đơn giản gọi một tiếng như vậy, miễn cưỡng có hai cách hiểu theo nghĩa tốt và theo nghĩa xấu. Đặt ở thân phận Mợ Hai mà nói Thương Tế Nhụy, đó chính là mắng chửi người không lệch đi đâu được. Tiếc rằng Thương Tế Nhụy bản thân không nhặt miếng mắng này lên, người ngoài cũng không thể giúp y nhặt lên chỉ rõ, bưng vào trong tay y, chỉ có thể cứ như vậy đi!
Tốc độ lan truyền lời ong tiếng ve trong ngành lê viên nhanh như bay, Lôi Song Hòa bọn họ từ lâu đã nghe đồn người tình mới của Thương Tế Nhụy là em vợ của Tào tư lệnh, là một người làm ăn rất có tiền, đối với vở kịch ngày hôm nay cũng nhìn hiểu phần nào, lúc này liền khe khẽ bật cười. Lôi Song Hòa cùng Thương gia cũng là chỗ quen biết lâu năm. Ở Thiên Tân hồi đó cũng biết đứa nhỏ của Thương gia có chút ngô nghê, ông già Thương không việc gì cũng phải đánh y hai cái, nói “Cho nó sáng dạ ra chút”. Hai người chỉ hợp tác qua một vở Đại Thám Nhị
(chính là Đại Bảo Quốc, chương trước có chú thích). Nhớ khi đó Thương Tế Nhụy là một thiếu niên lặng lẽ dễ xấu hổ, dáng dấp rất nhanh nhẹn rất gầy, lượng cơm ăn vô cùng lớn, giao tiếp với người khác cũng không mấy thân thiết, dường như có chút cao ngạo, ngốc ngược lại không cảm thấy ngốc lắm. Hôm nay mới phát giác, thì ra đây là một kẻ ngốc ngoài mặt thông minh, ngốc nghếch trong bụng, ngu không thể hiện ra mặt. Đồng nghiệp trong lê viên lúc thiếu tiền, nghe nói cũng hỏi mượn y chút tiền, luôn luôn là cầu gì được nấy, chưa bao giờ đòi nợ. Lôi Song Hòa trong đầu nghĩ tiểu lão đệ này là một người rất dễ lợi dụng, phải lôi kéo nhiều một chút. Gần lúc đi, lại vỗ vỗ lưng Thương Tế Nhụy lần nữa, hào sảng cười to một hồi, chấn điếc tai Thương Tế Nhụy: “Thương lão đệ! Ha ha ha ha ha! Thương lão đệ! Chúng ta ngày khác gặp nhau ở Hồng Tân lâu nhé! Tôi mời! Nếm thử một chút món hải sâm nướng hành! Ha? !” Anh ta vỗ Thương Tế Nhụy vỗ đến mức yêu thích không rời tay, liền nghe phía sau có người gọi Nhị gia, quay đầu nhìn thấy một công tử mặc áo sơ mi âu phục com lê, tóc trơn mặt phấn cười chúm chím đi tới, biết vị này nhất định chính là Trình Nhị gia rồi.
Trình Phượng Đài kêu một chiếc xe kéo, cùng Mợ Hai gần như là chân trước chân sau ra cửa. Phu kéo xe nhìn hắn mặt đầy vẻ tay chân chẳng chuyên cần, ngũ cốc chẳng phân biệt, không biết đường, khí chất thái độ nhìn một cái liền biết không phải người bản xứ, liền kéo hắn chui đủ mọi hẻm nhỏ. Không ngoài sở liệu, Trình Phượng Đài quả nhiên không biết đường. Trình Phượng Đài ngày thường chỉ đi đại lộ mà xe hơi có thể qua, mà tình huống đường xá phía nam thành tương đối phức tạp, hắn cũng đã biết phu xe cố ý mang hắn đi lòng vòng, cũng không nghĩ ra được cách nào để tự cứu. Mà phu kéo xe miệng nói nhảm chẳng dứt, còn rất khiến người ta yêu thích, Trình Phượng Đài khó đưa tay đánh người mặt tươi cười, chỉ có thể chịu trận nhét vào trong túi áo ba lỗ của phu xe một tờ tiền giấy, nói: “Người anh em, anh còn chạy tiếp như vậy nữa, chúng ta có khi ra khỏi cổng Sùng Văn mất thôi!” Phu kéo xe ngượng ngùng cười cười, quẹo tám chỗ cua, mới kéo đến rạp hát.
(cổng Sùng Văn: một trong những cổng thành của Bắc Kinh, nằm ở phía đông nam)Đi vào đã nhìn thấy Thương Tế Nhụy bị người vỗ vỗ đánh đánh một trận, khoan hãy nói, ngày thường nhìn y cùng nữ đào kép, tiểu nam đán lăn lộn chung một chỗ, cảm thấy y vẫn là phong độ của vai sinh nhiều hơn chút. Hôm nay bị các hán tử hát mặt hoa vây quanh so sánh ra, thật đúng là dáng vẻ của một người hát đán! Toát lên vẻ thanh tú! Giám đốc Cố vội vàng tiến lên giới thiệu, nói Trình Phượng Đài là cổ đông ở nơi này, Lôi Song Hòa bọn họ mấy người khách khí chào hỏi cùng Trình Phượng Đài một lúc, mới thật sự giải tán, lúc giải tán trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ thầm: Chỉ dựa vào cái tướng mạo này, hắn chơi đào kép nhất định không mất tiền!
Đám người túm năm tụm ba đi sạch sẽ rồi, Trình Phượng Đài đóng cửa lại kín mít, Thương Tế Nhụy nhún cái liền nhảy lên lưng Trình Phượng Đài, trong miệng không ngừng gọi Nhị gia, đặc biệt hưng phấn cùng kiều mỵ, tiếng gọi kéo dài giọng kia, nghe mà khiến Trình Phượng Đài trong lòng tê dại.
“Nhị gia anh sao tới trễ thế! Em hát xong cả rồi! Dáng vẻ đẹp cực!”
Trình Phượng Đài cõng y xoay một vòng, mới cứng rắn tách y ra: “Có thể tới được đã là tốt lắm rồi! Nhị gia của em thiếu chút nữa thì bị người kéo ra ngoài Bắc Bình bán đứt rồi!”
Thương Tế Nhụy mới xuống khỏi lưng, lại nhào vào trong ngực hắn, thấp xuống một đoạn người làm tư thái nũng nịu dựa dẫm, yểu điệu mắng: “Hử! Ai dám ăn tim hùm gan báo bán Nhị gia của em thế! Xem em xé gã ra làm tám mảnh!” Đây là dùng giọng của vai đán đọc thoại. Trình Phượng Đài ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của màu vẽ, lại nghe thấy cái điệu này, chẳng khác gì trong lòng đang ôm một đại cô nương, khỏi nói vui vẻ đến mức nào. Bệnh điên xuống hí chưa thoát khỏi vai diễn của Thương Tế Nhụy, gặp Trình Phượng Đài là huyên náo dữ nhất, Trình Phượng Đài vẫn luôn hoài nghi y chỉ có ba phần mười là thật, bảy phần mười còn lại là cố ý trêu chọc người mà điên. Lúc diễn những kỹ nữ như Tô Tam còn rất tốt, lúc diễn những người phụ nữ diễm lệ như Trâu Thị cũng không tệ, chỉ sợ vai y diễn là Tam nương dạy con, liền coi Trình Phượng Đài như con trai mà giáo huấn! Còn có một lần diễn không biết là thần tiên phương nào, y phục trắng bay bay đầy vẻ đạo mạo, xuống sân khấu chẳng nói được một câu tiếng người, trực đuổi Trình Phượng Đài kêu nghiệt súc, khiến đào kép cả Thủy Vân lâu đều cười nghiêng ngả. Một mực điên đến khi tẩy trang mới coi là xong!
(Nội dung Tam nương dạy con là chỉ thời Minh triều, Tiết Quảng có thê, thϊếp và Tam nương Vương Xuân Nga, thê sinh ra một người con trai, tên là Ỷ Ca, trong nhà có một người hầu Tiết Bảo. Tiết Quảng đi ra ngoài làm ăn buôn bán, nhờ bằng hữu đưa tiền về nhà, nhưng bằng hữu nuốt mất số tiền đó, nói dối rằng Tiết Quảng đã chết, thê, thϊếp đều bỏ đi, Tam nương nuôi dưỡng Ỷ Ca không phải con ruột lớn lên, nhưng quá trình Ỷ Ca trưởng thành lại bị châm chọc là đứa trẻ không có mẹ, trở về hậu đỉnh đυ.ng phải Tam nương, sau này là Tiết Bảo dẫn Ỷ Ca nhận lỗi với Xuân nương, hai người mới có thể hòa hảo, sau này Ỷ Ca thi trúng trạng nguyên. Tiết Quảng chuyển tòng quân làm quan, quan tới Thượng thư bộ binh, Tam nương nuôi Ỷ Ca đến trưởng thành,, cuối cùng Tiết Quảng trở về nhà,cả nhà đoàn viên)Trình Phượng Đài thấy Thương Tế Nhụy tự mình vui vẻ lên cơn điên, cũng biết không chịu phải ấm ức, nói không chừng Mợ Hai căn bản không tới, là hắn suy nghĩ nhiều. Đang muốn yên lòng trêu chọc đào kép một chút, vừa cúi đầu, chỉ thấy đóa hoa gắn hạt châu buổi chiều lúc ra cửa hắn gài cho Mợ Hai kia, bây giờ đang yêu kiều gài bên tai Thương Tế Nhụy!
Trình Phượng Đài cả kinh thất sắc, cầm bả vai Thương Tế Nhụy đưa y ra xa một chút, định thần nhìn lại thật sự đúng là nó, muốn đưa tay gỡ đóa hoa gắn hạt châu kia xuống. Thương Tế Nhụy uốn người liền chạy, hì hì cười nói: “Làm gì! Em không cho anh!”
Trình Phượng Đài cũng không tâm tình nào mà trêu chọc chơi đùa với y, cau mày đi túm y lại: “Đừng làm rộn! Mợ Hai đã tới sao? Cô thế nào rồi?”
Thương Tế Nhụy dùng ngón tay hoa lan điểm hắn: “Anh đoán xem! Anh nói xem, là em đeo đẹp hơn, hay là vợ anh đeo đẹp hơn?”
Trình Phượng Đài túm y đè lên bàn hóa trang, giận, cười nói: “Em đừng làm bộ đàn bà đỏng đà đỏng đảnh với tôi!” Tay tiến vào dưới váy Thương Tế Nhụy chụp lấy, đè lại thứ kia nhéo một cái: “Em cắt cái thứ này đi, tôi nói cho em biết ai đẹp hơn! Nói chuyện cho cẩn thận!”
Thương Tế Nhụy tự cảm thấy giờ phút này là một cô gái, rất nhu nhược giãy giụa hai cái dưới người Trình Phượng Đài, chủ yếu là sợ giãy giụa xé rách hí phục: “Chẳng thế nào cả! Cho em tiền thưởng cùng đóa hoa này, khen em là Trâu Thị đầu thai!” Y còn ăn miếng mắng này rất ngon lành.
Trình Phượng Đài không ở trong tình cảnh lúc đó, vừa nghe như vậy, cũng nghe không ra thâm ý trong đó, cảm thấy hẳn sẽ không phải là lời gì tốt đẹp. Mợ Hai cho tới bây giờ đối với hí kịch hay ca nhạc đều không có chút cảm xúc nào, Trình Phượng Đài lúc ở Thượng Hải đàn dương cầm, cô cũng không muốn nghe, sau khi tới Bắc Bình nhà mở sảnh hát hí, cô cũng không muốn xem. Không thể nào bị Thương Tế Nhụy đánh động được? Vậy Thương Tế Nhụy thật sự thành thần tiên rồi!
Thương Tế Nhụy đẩy Trình Phượng Đài ra, ngồi vào trước bàn hóa trang gọi Tiểu Lai vào tẩy trang cho y, chiếc nhẫn ánh lam trên tay một hồi ngâm ở trong nước nóng, một hồi đánh xà bông lên, nhúng nước chịu nóng chẳng để ý chút nào, nếu như Trình Mỹ Tâm nhìn thấy, nhất định đau lòng muốn chết. Tiểu Lai gỡ đóa hoa gắn hạt châu xuống, mới vừa gác lên trên bàn, Trình Phượng Đài liền đoạt đi: “Tôi về nhà trước, ngày khác lại tới chơi cùng em.”
Thương Tế Nhụy tẩy trang được một nửa, cũng bớt đi một nửa nữ tính, một cái mãnh hổ vồ ngực, liền đoạt lại đóa hoa gắn hạt châu: “Đưa đây! Đây là của Mợ Hai cho em!”
Tiểu Lai không nhịn được trợn mắt xem thường, thật sự coi là đồ tốt sao? Còn vội chạy đi cướp!
Trình Phượng Đài giơ hoa lên thật cao: “Chớ có giống như chó giữ đồ ăn vậy. Cô ấy cho em, em lại không thể cho tôi sao?” Một tay nắm lấy cái tay y muốn đánh người hôn một cái, cười nói: “Ông chủ Thương, đừng làm rộn nữa, tôi ngày khác nhất định tới!” Vừa đóng cửa liền đi.
Thương Tế Nhụy nặng nề hừ chừng mấy tiếng, rất không thoải mái.
Trình Phượng Đài lúc về đến nhà, cảm thấy hôm nay thần thái nha hoàn và hầu gái già có chút kỳ quái, trong phòng, Mợ Hai cũng đang ngồi ở trước gương tẩy trang —— cô còn không nỡ tẩy trang, trong phòng đèn điện đã tắt, bên gương đặt một ngọn đèn dầu, cô ngây người nhìn mình trong gương suy nghĩ tâm sự, nghe thấy Trình Phượng Đài đi vào, cô cũng không nhúc nhích.
Trình Phượng Đài đi tới sau lưng cô, móc đóa hoa vải từ trong túi ra khều khều cánh hoa, khều cho cánh hoa đứng thẳng lên, gài trở về mái tóc cô, cười nói: “Mình nhìn mình kìa, làm gì vậy chứ?”
Mợ Hai từ từ thở ra một hơi, nhìn chằm chằm đóa hoa gắn hạt châu bên tóc mai, nói: “Tôi tối nay, ngược lại nhớ Triệu Nguyên Trinh rồi.”
Trình Phượng Đài không nói lời nào.
Mợ Hai tự mình nói: “Không biết Triệu Nguyên Trinh bây giờ như thế nào, lập gia đình chưa?”
Trình Phượng Đài cười một tiếng: “Cô ấy với tính tình và sức khỏe như vậy, lập gia đình cũng khó khăn.”
Mợ Hai nói: “Quá khứ tôi không coi trọng cô ấy, hôm nay mới biết, người và người ấy à, chỉ sợ so sánh. Triệu Nguyên Trinh nói thế nào đi nữa cũng là tiểu thư nhà danh giá, quy củ vẫn có, có càn quấy đến thế nào đi nữa cũng không đi quá giới hạn.” Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ mình thế là chưa hiểu cô ta, không thấy được lúc cô ta đi quá giới hạn. Mà một tiêu chuẩn duy nhất khảo sát đàn bà của Mợ Hai chính là giữ kẽ giữa trai gái, đi đứng hành xử đoan trang, điều này Triệu Nguyên Trinh đúng là rất phù hợp. Mợ Hai nói tiếp: “Tiểu thư có chút tính tình kỳ lạ, thân thể yếu đuối, cũng không tính là tật xấu gì lớn. Có lúc hồi tưởng lại chút, cảm thấy những chuyện cô ấy làm, những lời cô ấy nói đó còn rất thú vị. Cô lòng dạ cũng không xấu.”
Người năm đó nhìn thế nào cũng coi thường Triệu Nguyên Trinh, đối đầu gay gắt là cô, bây giờ người phủi lớp bụi cũ đưa ra sự công nhận cũng là cô. Trình Phượng Đài hiểu rất rõ ý tứ trong những lời này của Mợ Hai, tâm tư đàn bà càng coi là thật mà thảo luận, các cô lại càng coi là thật mà suy nghĩ, Trình Phượng Đài đánh răng rửa mặt, miệng ngậm đầy bột đánh răng hàm hàm hồ hồ nói: “Haizz, đừng nhắc tới cô ta nữa, tôi từ nhỏ đến lớn nhìn cô ta suốt, nhìn mười mấy năm! Tôi cũng nhìn phát ngán rồi!”
Mợ Hai bỗng nhiên liền giương cao giọng: “Vậy anh cũng không thể đi nhìn cái loại đó chứ!” Rốt cuộc cũng nhắc đến vấn đề chính. Trình Phượng Đài ngẩn người, vẫn đánh răng súc miệng như thường không đáp lại. Mợ Hai vừa mở lời, liền không thể dừng lại được. Tối nay cô chán ghét Thương Tế Nhụy kinh khủng, công phu hàm dưỡng gì đó cũng kiềm chế không nổi sự chán ghét cùng khinh miệt này, chính là cái cảm giác trong bát cơm có một con ruồi rơi vào. Đừng nói Trình Phượng Đài là chồng cô, bây giờ ngay cả là người đàn ông nào đó trong Phạm gia muốn thân thiết cùng thứ đó, cô cũng phải liều mạng phản đối. Nhưng với sự tu dưỡng của cô thì không cách nào nói ra những lời quá đáng, chỉ miêu tả một lượt sự lẳиɠ ɭơ của Thương Tế Nhụy với Trình Phượng Đài: “Dưới đài mấy trăm tên đàn ông cùng rộ hết lên! Càng ồn ào y còn càng hăng hái hơn! Ngay trước nhiều người như vậy nha! Đong đưa lẳиɠ ɭơ! Kỹ nữ cũng không làm nổi những động tác kia của y! Tôi thật sự không biết, đây là mãi nghệ hay là bán thân? Đây rốt cuộc là cái thứ gì đầu thai? Đây không phải là một yêu nghiệt sống hay sao!”
Trình Phượng Đài đã từng xem qua Trâu Thị của Thương Tế Nhụy, biết bầu không khí tại hiện trường triền miên cùng nóng bỏng đến thế nào, nếu như không phạm pháp, mấy tên đàn ông thật sự có thể xông lên sân khấu lột Thương Tế Nhụy ăn sạch sẽ! Nhưng hắn chẳng thấy ghen tuông chút nào, ngược lại cảm thấy vô cùng tự hào —— tên nhóc làm điên đảo chúng sinh này trong lòng chỉ có hắn, toàn bộ thân thể và trái tim đều chỉ thuộc về hắn! Đối mặt với sự tức giận của Mợ Hai, Trình Phượng Đài chỉ có thể mỉm cười. Mợ Hai ngay sau đó đưa ra phán xét đối với nhân phẩm của Thương Tế Nhụy: “Anh quên y từng cùng Trương đại soái Tào tư lệnh rồi sao? Đừng nói quan lớn muốn y, y là một đào kép không thoát được! Tối nay tôi nhìn thấy, y có thể không phải là loại người đó sao? Yêu mị làm dáng! Không vậy làm sao câu dẫn được tư lệnh chứ! Khó trách chị tức giận! Đúng là… Hạ tiện!” Cô xoay người lại, nhìn chăm chú vào Trình Phượng Đài: “Anh sao lại không ngại bẩn chứ ? Lăn lộn cùng y!”
Trình Phượng Đài lúc này đã nằm lên giường, đối với những lời này chẳng hề cảm thấy tức giận, cũng không có ý đi biện bạch, tóm lại chính là một câu cũng không để trong lòng, nghe rất lâu, thấy Mợ Hai không nói ra được từ gì mới nữa, kéo dài giọng dụ dỗ nói: “Được rồi được rồi, đi ra ngoài một chuyến mình không mệt mỏi sao? Mau ngủ đi, tôi mệt mỏi quá rồi.” Lòng nghĩ ở phương diện này, chính bản thân y còn bừa bãi dữ hơn, vừa khéo hợp với Thương Tế Nhụy, giữa đàn ông với nhau nào có quan tâm cái này.
Mợ Hai tháo xuống đóa hoa bên tai bực bội ném vào trong ống nhổ đàm đầu giường, đoong – hạt châu đập vào cạnh ống nhổ, tinh tang vang lên thanh thúy: “Chơi! Anh đừng có chơi bời ở bên ngoài rồi mang một thân đầy bệnh về!” Thương Tế Nhụy ở trong lòng cô đã là thứ bẩn thỉu ngàn người cưỡi vạn người đè, lòng bàn chân chảy mủ, cả người mọc mụn. Nhưng thái độ Trình Phượng Đài giống như bông vải vậy, nghe mắng mà chẳng đáp lại một tiếng nào. Mợ Hai l*иg lộn một trận, mặc dù không có hiệu quả, nhưng rõ ràng lửa giận trong lòng đã giảm đi nhiều, lên giường chê bai đẩy đẩy Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài đã ngủ, bị cô đẩy nửa người lộ ở bên ngoài cũng chẳng tỉnh. Vào thu ban đêm rất lạnh, Mợ Hai không đành, lại đắp kín chăn cho hắn. Trong đầu nghĩ tính tình người miền nam đúng là dễ chịu, một trận nổi đóa vừa rồi như vậy, đặt ở trên người chú bác anh em quê cô, thẹn quá hóa giận động thủ cũng khó nói, Trình Phượng Đài thì chẳng tức giận chút nào, luôn mỉm cười, nhẹ giọng nhẹ dỗ dành. Quá khứ mới vừa kết hôn, cô tính tình cũng không dễ chịu, Trình Phượng Đài tức giận đá băng ghế đập bàn cả người run rẩy, nhưng ngay cả ngón tay cũng chẳng hề chạm vào cô một chút nào, một câu nặng lời cũng chưa từng nói, sau khi cãi vã còn suy nghĩ tặng hoa tặng kẹo cho cô. Hắn chính là trẻ tuổi, ham thích chơi bời ở bên ngoài! Chỉ có mỗi điểm này quá mức không ổn! Thật là hết cách trị! Nếu như có người có thể khiến cho tật xấu này của hắn bớt đi, thành thật ở nhà nhiều một chút, mình cũng không phải không thể chứa chấp người đó, nhưng nhất định phải là một người sạch sẽ, chính phái, dẫn Trình Phượng Đài đi lên trên đường tốt.
Mợ Hai ngửa mặt nằm xuống, trong lòng chứa đầy nhu tình và bất đắc dĩ đối với Trình Phượng Đài, còn vừa nghĩ đến Triệu Nguyên Trinh.