Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy phong lưu hồi lâu, hai người quần áo xốc xếch nằm ngang trên ghế sa lon nói chuyện. Tiếng chiêng trống, tiếng hát hí lúc rõ nét lúc mơ hồ truyền vào một chút, giống như hàng xóm cách vách mở một chiếc đài điện vô tuyến. Trình Phượng Đài chỉ có thể nghe được là đang hát Kinh hí, khua chiêng gõ trống giọng cao vυ"t, còn về hát vở gì, một chữ cũng không nghe rõ. Tai Thương Tế Nhụy rất thính, vui vẻ nói chuyện, động tĩnh trên sân khấu chẳng lọt chút gì, đều rơi cả vào trong tai, bỗng nhiên giật mình một cái bật ngồi dậy —— cái người kéo hồ cầm đó lại kéo hỏng rồi, nếu như là vào đúng lúc y đang hát ở trên sân khấu, không biết sẽ chọc y nổi trận lôi đình đến mức nào.
Một mực lắng tai nghe đến khi kết thúc hí, tâm tình cười nói cũng chẳng còn, mặc quần áo cài nút áo. Động tác của Thương Tế Nhụy nhanh hơn so với Trình Phượng Đài, mặc chỉnh tề ngồi ở đó vắt vẻo hai chân, nhàm chán hai tay lật qua lật lại, làm một động tác ngón tay hoa lan của tiểu thư trong hí, cảm thấy chiếc nhẫn mà người ái mộ tặng này hiệu quả rất tốt, rất sáng, rất bắt mắt. Trình Phượng Đài vừa cài nút cài, vừa bực bội dòm y đang khoe khoang đắc ý, bỗng nhiên hai bước đi lên phía trước nắm tay y, liền tháo chiếc nhẫn ra.
Thương Tế Nhụy nhảy cỡn lên: “Anh làm gì thế! Trả lại cho em!”
Trình Phượng Đài nói: “Cái thứ này có gì tốt mà em thích thú đến vậy! Đeo nhẫn của người ta, là phải cưới người ta đấy biết không? Em có chịu không?”
Thương Tế Nhụy không chịu, nhưng nói: “Ai nói đeo nhẫn của người ta liền nhất định phải là cưới người ta! Nhẫn em đeo nhiều lắm!”
Trình Phượng Đài nhìn chòng chọc y một trận, nói: “Nhẫn người khác cho em là tiền thưởng. Trên chiếc khăn tay kia thêu gì chứ? Là thơ tình đấy! Chiếc nhẫn liền thành tín vật đính ước rồi! Cô nương ở dưới sân khấu nhìn thấy em đeo, chẳng phải sẽ cho là em có ý đối với cô ấy rồi hay sao?”
Thương Tế Nhụy dĩ nhiên cũng biết tầng hàm nghĩa này, nhưng vì tranh cãi cùng Trình Phượng Đài, nói gì cũng muốn đòi lại, không đưa thì liền muốn lục soát người cướp lại. Trình Phượng Đài bị y bóp ha ha cười to, móc chiếc nhẫn ra đung đưa ở trước mắt Thương Tế Nhụy một cái: “Đây này!” Liền ném chiếc nhẫn kia vào trong bể cá vàng ở góc tường ——trong hồ cá trồng rất nhiều rong lay động, chiếc nhẫn rơi vào tìm không thấy. Thương Tế Nhụy cách lớp thủy tinh bốn mắt nhìn nhau với cá vàng, đang do dự có nên thò tay vào mò hay không, một con cá vàng trợn mắt nhìn, bơi về phía y thổi ra một chuỗi bọt khí, phía dưới bụng còn kéo nửa cục phân cá. Thương Tế Nhụy lập tức cảm thấy những con cá này trông quá ngu ngốc, rất buồn nôn, quả thực khiến người ta không xuống tay được.
Trình Phượng Đài vẫn còn ở kia trêu chọc y: “Ông chủ Thương, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn bị cá nuốt rồi, thật đấy!”
Thương Tế Nhụy nghiêng đầu chỉ Trình Phượng Đài nói: “Vậy anh phải đền cho em!”
Trình Phượng Đài gật đầu: “Cái này dễ thôi.”
Thương Tế Nhụy cố ý gây khó khăn cho hắn: “Em muốn chiếc nhẫn kim cương to ánh lam của chị anh!”
Hỏi xin châu báu đồ trang sức của đàn bà khó khăn chẳng khác gì đòi lấy mạng họ, nhưng mà Trình Phượng Đài nhận lời chẳng chút do dự: “Không thành vấn đề, sẽ lấy được cho em.”
Hai người vừa đi ra khỏi cửa phòng làm việc, Thương Tế Nhụy vừa la hét đói muốn chết, về phía hậu đài đi xem đám đào kép một cái, mấy người có hẹn cùng người ta đã đi trước, còn lại mấy người chậm rãi tẩy trang cười đùa, thương lượng chờ lát nữa đi chỗ nào ăn đêm, nhìn thấy Thương Tế Nhụy thò đầu đi vào trong bên nhìn, ngoắc ngoắc tay với y nói: “Ban chủ qua đây, chúng ta cùng đi ăn bánh bột lạnh với vịt nướng tương, Nhị gia cũng đi cùng đi!”
Thương Tế Nhụy nói: “Tôi muốn ăn mì rưới tương, mấy người ai đi ăn mì cùng tôi?”
Lúc này gần nửa đêm, có ai bụng lớn ăn đồ nặng nề như vậy, đám đào kép chú ý tới vóc dáng, cũng không ai chịu đi cùng y. Chỉ có cái người kéo hồ cầm đó đang thu dọn đồ đạc ở hậu đài, lúc này bắt chuyện nói: “Ban chủ vừa nói thế, tôi quả thật có chút đói.” Hình như là có ý muốn đi ăn mì rưới tương với y.
Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ chỉ bằng tay nghề chắp chắp vá vá kia của ông, lăn lộn không đến nỗi chết đói là nên thỏa mãn rồi, còn ăn gì bữa khuya! Lặng lẽ không nghe không hỏi. Hồ cầm bị làm lơ một hồi, cảm thấy Thương Tế Nhụy phải chăng có chút không coi trọng ông ta, đeo đàn sau lưng gượng cười liền đi. Ông ta vừa đi, Nguyên Lan lập tức cười nói: “Vị này cũng là Nữu gia tiến cử tới? Nữu gia thật đúng là… Bây giờ người ban chủ chúng ta hận nhất chính là ông ta.” Mọi người không hiểu nhìn Nguyên Lan, Nguyên Lan cười nói: “Vị này hồ cầm vừa vang lên, ban chủ chúng ta liền xoắn tay áo nhảy cỡn lên ngồi không yên nha! Nữu gia thế này không phải cắm cây kim dưới mông ban chủ rồi sao?” Sự bắt bẻ của Thương Tế Nhụy đối với cầm sư đã là việc mọi người đều biết, mọi người cũng cười theo. Mặc dù tai bọn họ không tinh bằng Thương Tế Nhụy, cảm thấy tài đánh đàn của vị này cũng không tệ lắm.
Thương Tế Nhụy khai báo hai câu cùng Tiểu Lai, đi ra hậu đài kéo tay Trình Phượng Đài, vô cùng hào sảng khẳng khái nói muốn mời hắn ăn bữa khuya, thật ra thì nội dung bữa ăn khuya đã sớm tiết lộ rồi, chẳng qua chỉ là một tô mì mà thôi, nhưng khẩu khí kia như kiểu há miệng ăn núi uống sông. Thương Tế Nhụy tính tình cũng có chút kỳ lạ, người khác mở miệng hỏi y muốn gì cũng dễ dàng, nhưng bảo y chủ động gọi món mặn món chay gì đó cho người ta, chuyện này căn bản là chẳng bao giờ. Trình Phượng Đài coi như là địa vị yêu thương trong lòng rồi, y cũng chỉ có thể nghĩ đến mời hắn ăn một tô mì để thể hiện tình yêu.
Đi tới trước xe hơi của Trình Phượng Đài, phía bên trong liền có một bóng người xông ra, lại là Thịnh Tử Vân. Một thời gian dài như vậy, cậu ta vẫn chưa đi, chỉ vì chờ Thương Tế Nhụy. Lúc này thần sắc cậu ta đã rất không bình thường, dường như đã khóc lớn một trận, khuôn mặt dưới ánh trăng tỏ ra vàng vọt lại yếu đuối, hơn nữa còn có một sự căm hận, cháy đến mức cổ họng cũng vỡ ra, cầm cánh tay Thương Tế Nhụy, dùng sức kéo ra từ bên người Trình Phượng Đài, giận dữ hét: “Tế Nhụy! Cậu muốn đi đâu với hắn? !”
Thương Tế Nhụy nhất thời không hiểu gì: “Cậu làm gì thế? Chúng tôi đi ăn mì chứ gì nữa!”
Thịnh Tử Vân nhìn chằm chằm hai con ngươi của Thương Tế Nhụy, muốn trực tiếp truyền đạt tâm ý của mình cho y, nhưng mà tâm ý của cậu ta là kiểu gì, chính bản thân cậu ta cũng không hẳn đã hiểu rõ. Hiểu rất rõ ràng trong ngành này không tránh được chuyện như vậy, hơn nữa Thương Tế Nhụy hát tới địa vị hiện tại, đã không cần dựa vào chuyện này để tìm chỗ dựa nữa rồi, y đều là tự nguyện xã giao cùng người. Nhưng mà biết cùng nhìn thấy, lực đả kích dù sao cũng rất khác nhau, nhưng mà người kia không ngờ lại là Trình Phượng Đài! Anh học trò Thịnh Tử Vân càng thêm tức giận, xem thường nhất là thứ thương nhân đầu cơ bất học vô thuật như Trình Phượng Đài, cảm thấy bọn họ đều là những nô ɭệ của đồng tiền không có linh hồn cùng độ sâu, trong mắt chỉ có tiền, không có phong nguyệt. Khi cậu thân thiết cùng Thương Tế Nhụy, Trình Phượng Đài còn chưa biết đến Thương Tế Nhụy cơ mà! Thiệt cho cậu khi đó còn ngu ngốc giảng giải hí của Thương Tế Nhụy cho Trình Phượng Đài!
Thịnh Tử Vân vô duyên vô cớ cảm thấy một loại phản bội kép, vừa tức giận vừa uất ức lại sốt ruột, lời lanh lẹ cũng chẳng nói được một câu, chỉ biết gào bừa, chỉ Trình Phượng Đài, gào thét nói với Thương Tế Nhụy: “Hắn hiểu cậu cái gì? ! Hắn ngay cả hí của cậu cũng nghe không hiểu! ! Cậu làm sao lại cùng hắn… ! !”
Trình Phượng Đài không phục lắm hừ một tiếng, cũng muốn xông lên đánh người.
Thương Tế Nhụy cũng gặp nhiều khách quen phòng vé điên đủ các kiểu rồi, điên đến mức tự cho là đúng thế này thì vẫn là người đầu tiên, thở dài, nhẹ giọng lầm bầm một câu: “Hắn không phải là không hiểu…”
Thịnh Tử Vân lại gào tiếp về phía y: “Hắn có thể hiểu hí của cậu? Vậy tôi thì sao!”
Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ Trình Phượng Đài phải hiểu hí của tôi làm gì, nếu nói hiểu hí, Ninh Cửu Lang diễn đán, Hầu Ngọc Khôi diễn sinh, còn có Đỗ Thất quán thông bách hí cổ kim, ngòi bút nở hoa, còn ai có thể nói là hiểu hí hơn ba người họ? Nhưng mình cũng không nảy sinh tình ý không an phận gì đối với bất cứ ai trong bọn họ mà! Khống chế được thôi thúc muốn nhìn cậu ta bằng ánh mắt xem thường, chớp chớp mắt, nói: “Cậu ấy à, cũng tạm được.”
Thịnh Tử Vân cảm thấy Thương Tế Nhụy trả lời quá qua loa lấy lệ, nhất thời lại nổi điên lên, lời nói không chút mạch lạc vội la lên: “Tạm được? Tạm được là ý gì! Tế Nhụy! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy! Thân thiết như vậy! Tôi coi cậu là tri âm! Chuyện gì cũng đều nói với cậu! Cậu làm sao có thể cùng hắn! Hắn…”
Thịnh Tử Vân xem thường Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài cũng không coi thằng ranh con chưa ráo máu đầu Thịnh Tử Vân ra gì lắm, cười lạnh một tiếng đẩy tay cậu ta ra, ôm bả vai Thương Tế Nhụy, nói: “Y không cùng tôi, chẳng lẽ cùng cậu? Đứa trẻ ranh như cậu nghĩ gì vậy? Biết cái gì gọi là tụng đào kép không? Học hành cho cẩn thận, ít nghĩ những chuyện hạ lưu bậy bạ kia đi!”
Thịnh Tử Vân mặt đỏ nóng bừng. Cậu có thể suy nghĩ chuyện hạ lưu gì? Cậu thật sự không có ôm ấp ý niệm như vậy đối với Thương Tế Nhụy, nghĩ cũng không dám nghĩ chút gì về phương diện đó —— quá ô nhục Thương Tế Nhụy! Nhưng là lại tựa như bị chọc vỡ tâm sự thầm kín không thể nói nào đó, bản thân trước đã tự giật mình, hận đến mức tiến lên đẩy Trình Phượng Đài một cái. Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ ranh con giỏi lắm, lại dám động thủ! Đang định thay anh trai đánh cho cậu ta một trận đau điếng, Thịnh Tử Vân hai mắt rưng rưng nước mắt, chỉ vào mũi Trình Phượng Đài mắng to một tiếng: “Trình Phượng Đài! Ngươi cái tên đại vương bát đản
(khốn kiếp)! ! !” Quay đầu liền vọt vào trong bóng đêm chạy biến mất.
Hai người không khỏi ngây ngô đứng một hồi, Trình Phượng Đài quay đầu về Thương Tế Nhụy, cảm thấy thật buồn cười: “Nó mắng tôi là vương bát đản?”
Thương Tế Nhụy khom người chui vào trong xe hơi, nói: “Anh vốn chính là một vương bát đản.”
“Vương bát đản thì vương bát đản, nó nếu dám mắng tôi là đại vương bát, tôi mới muốn đánh chết nó.” Trình Phượng Đài cũng đi theo lên xe, nắm một bàn tay của Thương Tế Nhụy, đặt ở trên đầu gối mình vỗ vỗ: “Đã sớm nhìn ra, Ông chủ Thương thật đúng là quá hấp dẫn người ta! Bên kia một cô gái gửi thơ tình, bên này lại thêm một thằng nhóc tự mình ghen tuông.”
(1) Vương bát đản: Vương bát chính từ thông tục dùng để chỉ con rùa, thời cổ đại người ta tin rằng con rùa đực không sinh được, rùa cái phải giao phối cùng rắn mới sinh ra con. Vương bát đản là con rùa con.Thương Tế Nhụy lúc này lại không hư vinh nữa, rất nghiêm túc suy tư một chút, bình tâm mà nói rằng: “Bọn họ là tụng em, không phải yêu em.”
Trình Phượng Đài nói: “Cái này có gì khác nhau chứ ?”
Thương Tế Nhụy nói: “Khác nhau rất lớn nhé, nhưng mà em lười giải thích với anh, em sắp chết đói rồi.” Trình Phượng Đài cười cười liền không truy hỏi nữa, nhưng một lát sau, Thương Tế Nhụy tự động nói: “Em cảm thấy, bọn họ là bởi vì hí của em, mới yêu thích em, con người này.”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi cũng là bởi vì Trường Sinh điện, mới bắt đầu thâm giao với em.”
Thương Tế Nhụy nói: “Hoàn toàn khác nhau. Bọn họ chỉ yêu quý Ông chủ Thương hát hí.” Dưới một câu nói này còn cất giấu rất nhiều hàm nghĩa, nhưng Thương Tế Nhụy vốn rất lười biếng, rất không giỏi ứng đối, nói đến điểm mấu chốt liền ngưng, không nói nhiều nữa. Đối với điều này, Trình Phượng Đài không cần suy nghĩ liền hiểu, thay mặt giải thích: “Đúng vậy, bọn họ là từ hí mà thích em, mà tôi là từ hí mà biết em.” Sau khi quen biết mới nảy sinh tình cảm, tình cảm đó chẳng chút liên quan gì đến hí. Tầng ý nghĩa này không cần nói rõ, Thương Tế Nhụy chỉ trong nháy mắt liền hiểu. Chính vì lẽ đó, cái không hiểu hí của Trình Phượng Đài mới đáng quý hơn so với bất cứ ai hiểu hí. Thương Tế Nhụy mặc dù được gọi là hí cốt bẩm sinh, vào lúc này, y cùng hí của y lại là phân gân gỡ xương thành hai tồn tại khác biệt. Y thật ra cũng biết sau khi mình xuống sân khấu, tính khí đối với người gần gũi có chút nóng nảy, có chút ngờ nghệch, còn rất cứng đầu, không khiến người ta yêu thích lắm, chẳng qua là trước mặt người khác tuyệt đối không muốn thừa nhận điều này. Đỗ Thất Du Thanh bọn họ thích chơi cùng y, cuối cùng vẫn là bởi vì không đủ gần gũi, hơn nữa ngoại trừ hí, Đỗ Thất Du Thanh cùng y cũng không có cái gì có thể chơi, có thể nói. Chỉ có Trình Phượng Đài, chẳng giống bất cứ ai, y từ khi vừa mới bắt đầu nhìn thấy hắn liền cảm thấy rất thân thiết trong lòng.
Thương Tế Nhụy nhéo bắp đùi Trình Phượng Đài một cái, gật đầu tán dương: “Nhị gia hiểu cái gì gọi là tụng đào kép nhất rồi.”
Trình Phượng Đài đè tay y, nhẹ giọng nói: “Không sai! Tôi càng hiểu cái gì gọi là yêu đào kép. Nếu như viết ra, có thể viết thành một quyển sách, Vân thiếu gia đều chẳng nhìn nhiều biết nhiều bằng tôi!”
Thương Tế Nhụy miệt thị nói: “Anh chính là nhàn rỗi sinh nông nổi!”
Trình Phượng Đài mới vừa làm xong một đại sự, hàng bị cướp đã đòi lại một món cũng không thiếu, làm sao chịu thừa nhận mình nhàn rỗi, hắn cảm thấy mình thật là quá giỏi giang, là anh hùng hào kiệt một ly rượu bình thiên hạ: “Tôi nhàn rỗi? Lúc tôi bận rộn em có nhìn thấy đâu, thấy rồi em cũng nhìn không hiểu!” Lúc này đường hẻm đối diện một chiếc xe chạy tới, đèn xe rất chói mắt chiếu lên mặt bọn họ. Trình Phượng Đài thò đầu nhìn một chút, hỏi lão Cát: “Xe này của ai? Kiểu dáng không tệ!”
Lão Cát nói: “Nhìn biển số xe là của Lục đại công tử.”
Trình Phượng Đài ồ một tiếng rụt đầu về, ngồi ở trong xe hơi suy nghĩ một chút, trong mắt toát ra hai luồng ánh mắt xấu xa cực, khóe miệng cười tủm tỉm. Thương Tế Nhụy nhìn cái vẻ xấu xa này của hắn, liền có chút ngượng ngùng, bởi vì Trình Phượng Đài mỗi lần không để ý tình huống địa điểm, kéo y làm bừa, chính là cái biểu cảm này, trong đầu nghĩ hắn nếu như ở trong xe ngay trước mặt lão Cát làm bậy, thì phải cho hắn một quyền ngay ngực, quả đấm đã siết chặt, Trình Phượng Đài lại nói: “Nào, để em xem một chút Nhị gia làm chính sự thế nào!” Cất giọng nói với lão Cát: “Để mắt tới đi, đυ.ng vào mông gã.”
Lão Cát nghe mà bối rối: “Ngài nói gì?”
Trình Phượng Đài nói: “Đυ.ng xe gã, chớ làm người bị thương, mau lên!”
Lão Cát đã quá quen với tính khí bốc đồng này của Trình Phượng Đài, trong lòng mặc dù lẩm bẩm, ngoài miệng cũng không nhiều lời, đạp cần ga đuổi theo liền cho cái mông xe một vố, khiến cho cái xe hơi kiểu mới sáng loáng của người ta lõm vào một vết lớn!
Lục thiếu gia ở chỗ kỹ nữ hút no nha phiến, giờ phút này đang chạy đi góp mặt một hội bài, đang ngồi ở đằng sau nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên liền bị đυ.ng nhào tới trước một cái, giật mình! Khách trong các quán ăn ven đường đều rối rít quay đầu chăm chú nhìn vụ tai nạn xe cộ này. Tài xế sau khi xuống xe kiểm tra vừa báo cáo tình trạng tổn thất với Lục thiếu gia liền khiến gã đau lòng muốn chết, đẩy cửa xe ra nổi giận đùng đùng nhất quyết muốn nhìn cho bằng được là cái thứ chó má không có mắt nào, lại dám làm hỏng xe tốt của họ Lục gã. Nhưng hai chân mới vừa giẫm một cái xuống xe đứng ở trên mặt đất, gã liền say thuốc, rạp ở trên cửa xe hồn phi phách tán, nghỉ một lúc lâu cũng không đi nổi.
Thương Tế Nhụy ngạc nhiên nói: “Úi chà anh xem, gã sao vậy, gã bị anh chọc tức phát khóc?”
Trình Phượng Đài lắc lắc đầu, cười nói với Thương Tế Nhụy: “Thằng ranh con, sống chẳng ra cái dạng người nữa rồi, cha gã nuôi được gã, còn muốn giả bộ thanh quan với bên ngoài! Hừ, nằm mơ!”
Thương Tế Nhụy nói: “Cha gã là ai?”
Trình Phượng Đài nói: “Chính là Sở trưởng Lục năm ngoái tới nghe Liệt mã bờm đỏ của em ấy—— cái lão già râu bạc đó ấy!”
Lão già râu bạc đến nghe hí quá nhiều, Thương Tế Nhụy không nhớ lắm, tỉnh tỉnh mê mê mà “Ờ” một tiếng. Trình Phượng Đài bất đắc dĩ nhìn y một cái, lập tức đổi một vẻ mặt ôn nhu dễ thân cận xuống xe đỡ Lục thiếu gia, trong miệng không ngừng xin lỗi, hơn nữa còn vỗ lưng cho gã, tựa như hết sức thương yêu gã.
Lục thiếu gia cùng Trình Phượng Đài vốn là người quen trên bàn bài, vừa nhìn thấy mặt, lửa giận liền tắt ngấm hơn nửa, uể oải nói: “Tưởng là người nào, hóa ra là Trình Nhị gia! Xem tôi này, đều quên mất xe ngài hình dáng thế nào!”
Trình Phượng Đài cười nói: “Chiếc xe rách nát kia của tôi Bắc Bình có thể tìm ra mười bảy mười tám chiếc như vậy, không trách ngài không nhớ được. Chỉ là đáng tiếc cho chiếc này của ngài rồi.” Làm bộ đi vòng qua sau xe, nhìn nhìn chỗ bị đυ.ng hỏng, tiếc hận nói: “Hôm nay tôi đúng là nước lũ trôi miếu Long vương rồi, hồi sau nhất định sẽ tới phủ bồi tội với ngài!”
Lục thiếu gia gia sản bực này, không tiện vì một chiếc xe mà trở mặt với người ta, huống chi trong lòng gã chỉ có ăn uống vui đùa, là một công tử chơi bời thuần túy, thấy Trình Phượng Đài cũng không có suy nghĩ gì khác, nói: “Ngài lúc này đang định đi đâu? Nếu là đi cùng một hội bài, hai anh em ta cùng nhau đi?”
Thương Tế Nhụy ở trong xe nghe liền sốt ruột, sợ Trình Phượng Đài bị Lục thiếu gia túm đi đánh bài, quên mất việc ăn khuya cùng y, thò đầu ra từ trong cửa sổ xe, thấp giọng kêu một câu: “Nhị gia!”
Lục thiếu gia nghe tiếng ngẩng đầu một cái, thấy nửa bên mặt Thương Tế Nhụy được ánh đèn của quán ăn ven đường chiếu sáng, con ngươi tỏa hào quang như lưu ly, lông mày vô cùng đậm, sống mũi vô cùng thẳng. Lục thiếu gia dưới tác dụng của thuốc phiện, cảm thấy khuôn mặt này chẳng những xinh đẹp cực kỳ, hơn nữa còn có một loại dụ dỗ không tiếng động, giống như một bức tranh đậm và rực rỡ, hấp dẫn gã nhìn một cái còn chưa đủ, phải bưng ở trong tay tiếp tục nhìn. Nhưng Thương Tế Nhụy lại giống như một đại cô nương, phát hiện có người, lập tức rụt đầu về, chốc lát đã không thấy tăm hơi.
Lục thiếu gia bước chân khẽ động, từ dưới mắt Trình Phượng Đài lảo đảo chạy đến bên cạnh Thương Tế Nhụy, rạp trên cửa kính xe nhìn chăm chú khuôn mặt Thương Tế Nhụy, lắp bắp nói: “Cậu… Cậu là… Là Ông chủ Thương phải không ?” Thương Tế Nhụy nổi tiếng, có thể nói là thiên hạ không ai là không biết.
Thương Tế Nhụy nhìn Lục thiếu gia cũng cảm thấy có chút quen mắt, sợ rằng quá khứ đã từng nghe hí của y, từng ủng hộ buổi diễn của y, hoặc giả là từng gặp mặt trong bữa cơm trong hội bài các loại. Lục thiếu gia chặn cửa xe, Thương Tế Nhụy không cách nào xuống xe, chỉ đành phải gật đầu mỉm cười với gã, chào hỏi một câu, liền quay mặt đi chỗ khác. Thương Tế Nhụy vẫn luôn xấu hổ, không giỏi giao tiếp như vậy, cộng thêm bụng đói ghê gớm, ngay cả tâm tình hàn huyên cũng không có, chỉ muốn tìm một người đánh cho một trận thật đau. Lục thiếu gia nhìn vào thì lại cảm thấy chàng đào kép nổi tiếng này mặc một bộ trường sam áo khoác màu lam rất mộc mạc, khí chất thanh cao, có một cảm giác thần bí trầm mặc, tóm lại không hề giống với những người khác trong lê viên.
Trình Phượng Đài trong bụng cười thầm, tiến lên đỡ lưng Lục thiếu gia, kéo gã từ trên cửa sổ xe ra. Ánh mắt Lục thiếu gia vẫn cứ dính lên trên người Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài chẹp chẹp miệng, nắm bả vai gã quay người gã lại, đối mặt với mình, cười nói: “Ái chà! Lục thiếu gia, hôm nay thật không đúng dịp, tôi phải đưa Ông chủ Thương đến rạp hát Hồng Thăng bàn chuyện hợp tác, bây giờ đều đã trễ giờ rồi. Ngày khác tôi tới trong phủ bồi tội, làm phiền ngài nể cái mặt này của tôi, đại nhân đại lượng tiếp đón.” Thừa dịp Lục thiếu gia còn hồ đồ, xe Trình Phượng Đài quay đầu đổi đường liền đi, để lại Lục thiếu gia say mê thất thần.
Trình Phượng Đài vừa lên xe liền dùng giọng điệu rất ti tiện rất ngứa đòn luôn miệng ối chà ôi: “Biết Ông chủ Thương dáng dấp tuấn tú từ lâu, không ngờ Ông chủ Thương tuấn tú đến mức cao minh như vậy, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền rớt mất hồn luôn?” Vừa nói vừa bưng mặt Thương Tế Nhụy ngắm nghía trái phải: “Tôi phải xem cho thật kỹ, có đến nổi thế hay không?” Trình Phượng Đài cho tới bây giờ cũng chưa từng thích đàn ông, đối với vẻ đẹp đẽ của đàn ông tương đối chậm tiêu, cũng không cho điều này là thế mạnh có uy lực đến mức nào. Sau đó nhìn thấy đủ loại mỹ nhân trong ngành lê viên, bởi vì mỹ nhân quá nhiều quá đẹp, liền càng không cảm thấy Thương Tế Nhụy tướng mạo thuộc loại xuất chúng. Cuối cùng đưa ra kết luận rằng: “Tuấn tú thì tuấn tú đó, chủ yếu vẫn là người này hấp dẫn quá nhiều người!” Còn nói: “Chỉ một đêm, thèm khát em chạy tới trước mặt đã có liền ba người rồi! Trai có gái có! Bản lãnh thật lớn!” Hắn chẳng hề ghen tuông, chỉ là cảm thấy rất buồn cười. Những người đàn ông đàn bà ái mộ Thương Tế Nhụy kia cũng chẳng tiếp xúc với Thương Tế Nhụy là mấy, liền cứ thế mà nhớ nhung y. Không biết ở trong suy nghĩ của bọn họ, Ông chủ Thương hấp dẫn bao người này đã bị mỹ hóa thành một hình tượng không hợp thực tế như thế nào.
Thương Tế Nhụy dùng hết cảm giác hư vinh ngày hôm nay rồi, lúc này chỉ cảm thấy đói, đói bụng đến phiền não, hậm hậm hừ hừ một chuỗi, nói: “Đây là chuyện đứng đắn của anh? Cái này gọi là chuyện đứng đắn cái rắm! Phì! Gây chuyện thị phi!”
Trình Phượng Đài lườm y một cái, nói: “Nói là em xem cũng không hiểu rồi, còn không tin!” Ngay sau đó học giọng điệu vừa rồi của Thương Tế Nhụy: “Nhưng tôi cũng lười giải thích với em, tôi cũng đói rồi.”
Thương Tế Nhụy nhào lên liền muốn bóp cổ hắn: “Anh dám giở trò lười biếng với tôi? Hửm? Anh dám!”
Trình Phượng Đài kêu khổ cả ngày: “Em đánh tôi đi, em đánh tiếp đi, chớ dừng tay! Để cho bọn họ đều tới xem xem, xong rồi còn có thể thích em, tôi lập tức nhường ngôi!” Náo loạn một trận, bắt cổ tay Thương Tế Nhụy cười nói: “Được rồi được rồi, tôi nói cho em.”
Thật ra thì cũng chẳng có huyền cơ gì đáng nói. Sở trưởng Lục cha ruột của Lục thiếu gia chính là thanh lưu tiền triều, nói tới còn là đồng khoa với Đỗ Minh Ông, thúc phụ của Đỗ Thất, sau khi thay triều đổi đại mặc dù không chịu đựng được lòng danh lợi đi ra làm quan, đối ngoại thì vẫn phải giữ vững thái độ thanh liêm vì dân vì nước, không tùy tiện nhận hối lộ. Ngay cả Phạm Liên bên kia cũng không tác động được —— ở trước mặt đồng nghiệp quan trường, Sở trưởng Lục càng phải cẩn thận đến giọt nước không lọt. Trình Phượng Đài sớm đã hỏi thăm rõ ràng mặt mũi thật của Sở trưởng Lục, cái tên Lục thiếu gia sống không ra cái dạng người này chính là điểm đột phá của hắn.
(thanh lưu: dòng chảy trong trẻo, ý chỉ sĩ phu phẩm đức cao quý, có danh vọng, hoặc người con gái trinh tiết có đức hạnh)“Qua hai ngày nữa, tìm một ngày Sở trưởng Lục có ở nhà, mang tấm chi phiếu đến cửa bồi thường xe hơi cho người ta, số tiền điền nhiều một chút, an ủi Lục thiếu gia. Đυ.ng hỏng xe hơi trả tiền bồi thường, ông già thế nào cũng không thể nói gì được phải không nào? Nhận tiền mà không bị mang tiếng xấu!” Trình Phượng Đài chậm rãi nói: “Đương nhiên, lần đầu tiên đến cửa, nhất định sẽ không gặp được mặt Sở trưởng Lục. Chuyện này cũng giống như đi kỹ viện chơi hoa khôi vậy, không đặt tiền cho đầy đặn, tay xinh cũng đừng hòng sờ được một chút.”
Thương Tế Nhụy lườm hắn hừ lạnh: “Anh thật là có kinh nghiệm!”
Lịch sử giàu lên của Trình Phượng Đài có hơn phân nửa đều là lịch sử hối lộ, lịch sử cấu kết quan thương. Thương Tế Nhụy biết càng nhiều, lại càng coi thường cái cách sử dụng thủ đoạn bất chính để mưu lợi, bại hoại thói đời này của hắn. Có câu nói là người kể chuyện và hát hí khuyên người ta sống đẹp, ba con đường lớn chỉ đi chính giữa. Người chân chính hát hí thấm vào tận xương, sống đều là đạo lý trong hí, những quan niệm về chính về tà nghiêm túc hơn người, chẳng hề bị bầu không khí ngợp trong vàng son của lê viên dính bẩn.
Trình Phượng Đài nói: “Tôi cũng không ép người lương thiện bán da^ʍ, ai bảo ông ta tham chứ, không tham của tôi cũng sẽ tham của người khác phải không nào? Tôi cũng không cần phải làm người tốt nữa!”
Thương Tế Nhụy giận dữ hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ làm quan không ai là không tham?”
Trình Phượng Đài nhìn ra Thương Tế Nhụy đang mâu thuẫn với thế đạo, cảm thấy y đơn thuần và ngây thơ chẳng khác gì một cậu học trò, trong lòng rất thích, vỗ vỗ bắp đùi y, trấn an nói: “Có chứ! Sao lại không có! Người trung quân ái quốc nhất định có!” Giọng nói vừa chuyển, tự giễu nói: “Mặc dù tôi chưa từng gặp.” Hắn chỉ giao thiệp cùng quan viên tay cầm thực quyền, quan thanh liêm phần lớn chỉ chiếm cứ một chức vị trống rỗng.
Thương Tế Nhụy đại nghĩa ngút trời nói: “Bọn họ tham, đều là do những người làm ăn buôn bán các anh làm hư! Càng cho càng tham! Hãm hại trăm họ! Các anh những hạng mất nước này!”
Trình Phượng Đài chẳng chút tức giận, ôm eo gãi bụng y: “Lời này cũng là những lời dạy trong hí sao? Ái chà chà, thật khí phái!”
Thương Tế Nhụy quắc mắt dựng mày nhìn chòng chọc hắn một cái, bổ tách tay hắn ra, vang vang hát rằng: “Nô vốn là người con gái trong khuê phòng hồng nhan lục tấn, bị kẻ gian hại mẹ con giang hồ phiêu linh. Tân An dịch mở tiệm giúp người nguy nan, cứu kẻ nghèo đói, gϊếŧ tham quan, cướp ô lại, trừ cường đạo! —— đây mới là lời dạy trong hí!”
Trình Phượng Đài từ khi quen biết Thương Tế Nhụy, giống như sống ở trong một vở ca múa, cứ lúc nào Thương Tế Nhụy nổi hứng thú, chẳng phân biệt địa điểm liền hát cho một đoạn. Thương Tế Nhụy hát một đoạn, Trình Phượng Đài nhất định phải vỗ tay khen ngợi theo, hai người như hai kẻ thần kinh, mà cũng chơi không biết mệt, ngay cả lão Cát cũng cười bả vai run bần bật.
Thương Tế Nhụy sau khi hát một đoạn xong cảm thấy vở hí này có chút gượng miệng, lại hát một lần nữa, đem tham quan gϊếŧ rồi lại gϊếŧ. Trình Phượng Đài chẳng hề cảm thấy mình cùng một guộc với tham quan ô lại, hắn đối với chuyện này cũng có một loại thái độ phê phán giống vậy, gật gù đắc ý nghe còn rất hăng hái. Chờ xe lái đến quán mì Hồ Ký, Thương Tế Nhụy là một đường vừa đi vừa hát, chưởng quỹ cùng tiểu nhị nhìn thấy hành vi này của Thương Tế Nhụy, cảm thấy hết sức khôi hài liếc nhau một cái, trong lòng ngược lại là vô cùng hiểu. Nghĩ lúc đó Thương Tế Nhụy mới vừa vào Bắc Bình, vẫn còn lạ lẫm, vẫn chưa nổi tiếng, thường thường tới nơi này ăn đêm. Nửa đêm khi ít người, ăn đến lúc cao hứng cũng uống chút rượu hoa điêu, cũng hát đôi câu. Sau đó nổi tiếng ngút trời, biết để ý cử chỉ rồi, làm trò cũng ít đi.
Chưởng quỹ vẫn là chưởng quỹ đó, tiểu nhị vẫn là tiểu nhị đó, bao nhiêu năm đều không thay đổi, biết Thương Tế Nhụy là một người hết sức thú vị, mà lúc riêng tư, là có thể đùa giỡn một chút. Tiểu nhị thấy y hát hí đi vào, liền dùng giai điệu trong hí chào hỏi: “Ya a! Hai vị khách quan, nào nào nào, phòng bên này mời ngồi!”
Thương Tế Nhụy lúc này không hát đán nữa, đổi hát sinh, còn là võ sinh, khuệnh khoạng ngồi xuống, đọc lời thoại: “Này! Tiểu nhị! Huynh đệ chúng tôi hai người đêm khuya đến đây, bụng đói cồn cào, mau đem hết rượu ngon thịt ngon đi lên!”
Tiểu nhị liền khom lưng: “Dạ vâng!”
Tiểu nhị trong điếm là một người hoạt bát, Thương Tế Nhụy là một người điên, hai người một hỏi một đáp, Trình Phượng Đài chỉ bình thản mỉm cười, hắn đã rất quen thuộc với phong cách mất mặt xấu hổ này của Thương Tế Nhụy. Cách đó không xa một người đàn ông say rượu gục xuống bàn lim dim, bị giọng Thương Tế Nhụy làm giật mình co giật một cái, rồi lại ngủ tiếp. Một lúc sau, mì và thức ăn đều lên đủ rồi, Thương Tế Nhụy giơ đũa dựng lên trên bàn so so, so đầu đũa bằng nhau rồi, cũng không đoái hoài chào mời gì Trình Phượng Đài liền bắt đầu gió táp mưa gào quét ngang lá rụng. Trình Phượng Đài có lúc ăn cơm cùng y, cảm thấy không thèm ăn lắm, bởi vì hạ đũa ngay trước mặt Thương Tế Nhụy, luôn có loại cảm giác mất thể diện khi giành ăn cùng chó dữ, không để tâm lắm gắp đồ trong một đĩa thức ăn nguội. Thương Tế Nhụy vừa ăn cơm, cả người liền nóng lên. Lúc này đêm khuya trời lạnh, y vẫn cứ toát mồ hôi hột đầy đầu, khiến người ta nhìn mà thương.
Trình Phượng Đài gọi tiểu nhị tới, chỉ Thương Tế Nhụy một cái: “Nào,
phiến y!”
(phiến: cái quạt, quạt, hoặc là tát, bạt tai trong văn chương)Tiểu nhị sửng sốt một chút, vội vàng xua tay, còn không quên dùng giọng hí đáp: “Không được, thực sự không được!”
Thương Tế Nhụy miệng đầy mì sợi phồng cả quai hàm, giương mắt nhìn chằm chằm Trình Phượng Đài, lại cảnh cáo nhìn nhìn tiểu nhị, quát lên: “Hử!” Lòng nghĩ nếu như Trình Phượng Đài mượn đao gϊếŧ người, y liền hất bát nước súp cay đầy mặt hắn. Nhưng Trình Phượng Đài tại sao phải bảo người tát y chứ, y tối nay không phải rất biết điều sao?
Trình Phượng Đài haizz một tiếng: “Cầm cái quạt to kia, quạt quạt cho Ông chủ Thương! Ngươi nhìn y thế này có khác gì Hỏa Diệm Sơn không!”
Tiểu nhị vui sướиɠ vâng một câu, cầm cây quạt to tới quạt mát cho Thương Tế Nhụy, vào nửa đêm khách ít, anh ta có thể quạt cho đại bảo bối Thương Tế Nhụy này suốt đêm không chê mệt mỏi, vừa quạt vừa tán dóc, Thương Tế Nhụy cũng không phản ứng. Đợi ăn cơm xong, Thương Tế Nhụy rất thoải mái ngồi thẳng người, thở dài ra một hơi, nói: “Nghĩa Mông công đêm hè hầu quạt! Non xanh còn đó, nước biếc còn chảy, ân tình chẳng hết, ngày sau báo đền! Thương mỗ xin cáo từ!” Đứng dậy đá vạt áo dưới liền muốn đi.
Chưởng quỹ xem hí đến náo nhiệt lúc này trừng mắt, tiểu nhị vội vàng xông lên phía trước ôm lấy cánh tay Thương Tế Nhụy: “Hảo hán xin dừng bước!”
Thương Tế Nhụy một tay vén vạt áo khoác của mình, một tay quơ một vòng hất anh ta ra: “Ai! Ya! ! Ngươi tiệm này thật nhiều chuyện! Chớ trễ nải hai huynh đệ ta lên đường!”
Tiểu nhị vừa cuống cuồng liền biên không ra lời, Thương Tế Nhụy vẫn còn ở đó quắc mắt nhướn mày giở công phu so tư thế. Cứ giằng co như vậy tầm nửa phút, ép cho tiểu nhị phải bỏ giọng hí, dùng giọng địa phương Bắc Kinh oai oái kêu lên một câu: “Ngài phải quăng tiền cơm ra rồi hẵng đi ngài ơi!” Lúc này ở cửa lại có ba bốn khách ăn đêm đi vào, nhìn tình thế hai người bọn họ, đánh nhau không giống đánh nhau, hát hí không giống hát hí, có thể là đang bày tư thế chụp hình, dù sao cũng khiến người ta không hiểu nổi. Thương Tế Nhụy thấy người xa lạ, cơn điên lập tức liền thu lại, đàng hoàng thu thế đứng ngay ngắn, tiểu nhị còn siết tay áo y, bị giằng ra giằng ra, rồi lại giằng ra.
Trình Phượng Đài lúc này thản nhiên ngậm một cây tăm, cười nhìn Thương Tế Nhụy, cầm bóp da ra, rút một tờ tiền giấy ra để trả tiền: “Được rồi, huynh đệ, lên đường đi.”
Thương Tế Nhụy xấu hổ dẫn đầu ra khỏi quán, ở trong thời gian ngắn, đều không muốn tới quán này ăn cơm nữa. Chưởng quỹ vẫn rất khách khí, đuổi theo phía sau bảo Ông chủ Thương lần tới tới sớm, nếm thử một chút thịt trâu hương Hồi mới thêm vào buổi sáng. Thương Tế Nhụy cũng không quay đầu lại, đặc biệt nổi giận.
Trình Phượng Đài nói: “Em điên nữa đi! Vẫn phải là tôi bỏ tiền mời.”
Điên cũng phải tìm đúng đối tượng điên cùng, tiểu nhị tiếp hí không nổi, không phải là một người ghép cặp phù hợp.