Dịch: Phong Bụi
Bọn họ ba người trêu ghẹo, tranh cãi nhau ở trên lầu. Trình Phượng Đài Thương Tế Nhụy rửa tay rửa mặt, chỉnh trang lại mình. Phạm Liên nhìn thần sắc Thương Tế Nhụy thong dong tự nhiên, liền bắt đầu trở nên ngứa đòn, cứ nhất quyết đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn Thương Tế Nhụy rửa mặt, để đền bù cho sự tiếc nuối từ trước tới giờ chưa từng đến hậu đài nhìn Thương Tế Nhụy tẩy trang của anh ta. Đây là nói bậy, năm đó ở Bình Dương, anh ta cũng không ít lần xông vào hậu đài.
Thương Tế Nhụy cũng chịu thua anh ta, vừa tạt nước lên mặt, vừa nói: “Tôi thật không hiểu nổi các người, cái này thì có gì đáng xem chứ ? Tẩy trang các người cũng thích xem, ăn bát mì trộn tương các người cũng thích xem.” Nghe cái giọng này, khách quen phòng vé như Phạm Liên vẫn không ít. Trong sự cố chấp khó hiểu của bọn họ, sự ăn uống đái ị của Thương Tế Nhụy dường như cũng đáng để vây xem một phen.
Trình Phượng Đài nói: “Cậu ta chính là kiến thức hạn hẹp như vậy đấy. Sau này em đừng hát hí nữa, bưng bát cơm lên sân khấu ăn cho bọn họ xem!”
Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy nhất cử lưỡng tiện, quả thật vô cùng tuyệt.
Phạm Liên nói: “Dạ, em nào có học nhiều biết rộng bằng anh rể. Cái nên thấy cái không nên thấy của Ông chủ Thương đều để cho anh thấy cả rồi.”
Trình Phượng Đài lườm anh ta một cái: “Cậu hôm nay không phải cũng thấy rồi sao?”
Thương Tế Nhụy trên mặt mang hạt nước, lập tức ngẩng đầu liếc mắt nhìn chằm chằm Phạm Liên, chuẩn bị chỉ cần Phạm Liên nói là nhìn thấy cái mông của y, y liền nhào tới đánh chết anh ta. Phạm Liên khôn ngoan biết bao nhiêu, cũng biết anh rể rõ ràng đang đào cái hố cho anh ta nhảy vào, lại bị Thương Tế Nhụy cảnh giác nhìn trừng trừng như vậy, lập tức sợ hãi, lên tiếng chối ngay: “Em nhìn thấy cái gì của Ông chủ Thương chứ? Em chỉ nhìn thấy cái mông của anh thôi!”
Thương Tế Nhụy cười ha ha một tiếng, tiếp tục cúi đầu rửa mặt, dù sao Trình Phượng Đài da to thịt thô không đáng tiền, nhìn thấy thì cũng chẳng sao.
Trình Phượng Đài cố làm ra vẻ ai ai kêu lên: “Cái tên hạ lưu này! Cứ thế để cậu được lợi nhìn thấy hết rồi!”
Hắn trước kia tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm việc ở tiểu biệt thự còn có cái gì không để cho người ta nhìn thấy, phóng khoáng đến mức biếи ŧɦái, lúc này còn giả bộ là người đứng đắn. Phạm Liên bật cười nói: “Anh làm cho rõ ràng nhé! Người ta vẫn luôn nói nhìn thấy cấu hợp là rất xui xẻo, sao mà anh cứ làm như mình thiệt thòi lắm!”
Thương Tế Nhụy rửa mặt xong, đang soi gương đang lau khô, nói chen vào: “Bình Dương chúng em cũng nói như vậy, xé rách đũng quần là có thể hóa giải!”
Trình Phượng Đài vỗ tay cái đốp: “Cái này không thành vấn đề!” Tiến lên đè Phạm Liên liền muốn giúp anh ta hóa giải. Phạm Liên cũng là một thiếu gia tay trói gà không chặt, sức lực cũng tương đương Trình Phượng Đài, dây dưa mất một hồi, chẳng qua là động tĩnh kia quả thực đáng sợ, hai tay bưng kín đũng quần liều chết phản kháng, oa oa gào khóc, cứ như là đại cô nương bảo vệ trinh tiết. Nhưng mà bữa tiệc sinh nhật này của Phạm Liên đã định trước chưa mở tiệc liền biến đổi bất ngờ. Cửa bị gõ hai cái chưa mời đã tự mở ra. Phạm Kim Linh đi vào liền sững sốt một chút, thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngây dại: “Anh! Các anh đây là… Làm gì vậy!” Trình Phượng Đài vừa nghiêng đầu, nhìn thấy người Phạm Kim Linh dắt trong tay, cũng ngây dại, vội vàng bò dậy từ trên người Phạm Liên: “Không có gì, anh đang đùa giỡn với anh của em ấy mà. Trá Trá sao lại tới đây? Ai đưa em tới?”
Trá Trá thắt hai bím tóc đuôi sam, mặc một bộ sườn xám bằng gấm sa tanh Tứ Xuyên màu xanh nhạt, chân váy gấp nếp màu xanh đá, chân xỏ một đôi giày da đen. Nhìn qua thì giống như là đồng phục của nữ sinh thời nay, nhưng mà đứng bên cạnh làm nền cho Phạm Kim Linh mặc trọn bộ quần áo Tây phương, lại hệt như phong cách của Mợ Hai. Mặc như vậy tuy cũng rất đẹp, nhưng mà những tiểu thư trẻ tuổi nhà giàu như bọn họ, bình thường ngoại trừ sườn xám đồng phục cùng quần áo Tây phương, đều không mấy người còn mặc bộ sườn xám quần áo hai khúc nữa, kiểu này đã lỗi thời rồi.
Trá Trá giãy khỏi tay Phạm Kim Linh, chẳng chào hỏi bất cứ ai, mặt sa sầm tự đi ngồi vào trường kỷ, khó chịu. So với lần đầu Thương Tế Nhụy gặp cô, Trá Trá đã là một cô gái lớn rồi, làn da trắng như tuyết khác hẳn người Hán, màu hổ phách của tóc và con ngươi càng thêm sâu thẳm. Cô cùng anh chị mình chẳng giống nhau chút nào, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, một loại xinh đẹp lãnh khốc thiếu cảm xúc con người. Khi Thương Tế Nhụy đi ra từ phòng rửa tay, cô dường như đã quên đào kép này rồi, chẳng nhìn y lấy một cái, chỉ nhìn Trình Phượng Đài: “Anh, anh còn quan tâm đến em không?”
Trình Phượng Đài gần như cười nịnh nói: “Quan tâm chứ! Em là em gái ruột của anh, anh sao có thể không quan tâm đến em chứ ? Sao mà bực bội một mình chạy ra ngoài thế? Nói với chị dâu em chưa?”
Trá Trá dường như giận dỗi xoay đầu đi, mím môi không nói một lời.
Phạm Kim Linh ngồi xuống bên người cô, nói: “Chị hẳn vẫn chưa biết. Trá Trá tự mình bắt xe kéo tới, tiền xe cũng không mang trên người, may mà người canh cổng còn nhớ cô, trả trước giúp cô, dẫn vào nhà.”
Hai vị cô nương ngồi ở trên chiếc ghế mới vừa thừa hoan, khiến các anh của các cô đều có chút lúng túng. Phạm Liên đằng hắng cổ họng một cái, khinh bỉ liếc Trình Phượng Đài, quyết định ngày mai sẽ tìm người ném nó ra ngoài, để ở chỗ này thật là khiến người ta buồn nôn muốn chết. Trình Phượng Đài vẫn cứ mặt dày vô sỉ như thường, chẳng chút thẹn thùng. Thương Tế Nhụy đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì. Thương Tế Nhụy chỉ sa sầm mặt trợn mắt nhìn Phạm Kim Linh. Phạm Kim Linh cũng nhận ra y đang nhìn cô, hơn nữa hình như là đang nhìn chằm chằm vào cánh tay trần của cô, trong đầu nghĩ cái tên hát hí thối tha, ánh mắt nhìn con gái còn không quy củ như vậy! Hung hăng lườm một cái qua. Bởi vì cô hết sức thân thiết với Tưởng Mộng Bình, nhìn thấy Thương Tế Nhụy liền chán ghét từ tận thâm tâm, người khác đều tụng y là một diễn viên có tiếng, cứ khoan dung y mỹ hóa y như vậy, cô thì không bị lừa đâu! Thật không hiểu nổi loại người hoang đường ác độc, thiên lý khó dung như thế này làm sao có thể thành danh thành gia, nhận hết mọi tung hô, càng không thể hiểu nổi là trong số đó dường như còn bao gồm anh cô và anh rể, thật là chẳng phân biệt được thị phi.
Trình Phượng Đài rất ân cần hỏi em gái: “Có phải chị dâu quở trách em hay không?”
Trá Trá mới nói: “Còn không bằng quở trách em đâu! Chị dâu ép em học nấu ăn!”
“Úi chà! Học nấu ăn à!” Phạm Liên kêu lên. Phạm Kim Linh cũng hết sức kinh ngạc nhìn Trá Trá, cô thậm chí ngay cả mép bếp còn chưa từng đυ.ng tới, Tam tiểu thư của Trình gia lại phải học nấu ăn! Thật là chưa nghe thấy bao giờ.
“Đợt trước còn ép em học thêu! Thêu cái gì mà ‘hoa sen liền cành’ ! Mười đầu ngón tay của em đều bị đâm nát sáu ngón rồi!” Cô đưa tay ra khoe với Trình Phượng Đài, đến nay còn hai đầu ngón tay vẫn đang quấn băng: “Hôm nay thế nào cũng muốn dạy em nấu ăn! Sặc chết em rồi! Em liền tới tìm anh!”
Mỗi khi Trá Trá cùng Mợ Hai nảy ra mâu thuẫn, Phạm Kim Linh đều không khỏi cảm thấy vui mừng. Năm đó Phạm Kim Linh còn nhỏ, chỉ biết là Trình gia chối chối đẩy đẩy, khiến cho chị hết sức thương tâm về vấn đề hôn sự. Có một ngày chị vừa vấn tóc vừa nói với cô, sau này ở nhà cả đời, không gả cho bất cứ ai nữa. Phạm Kim Linh cực kỳ vui mừng! Nhưng mà sau đó không được mấy năm, Trình gia vẫn cứ cưới chị cô, cô vì thế đã hận Trình Phượng Đài hết một thời gian dài. Hôm nay xem ra, chị xuất giá cũng có cái lợi của việc xuất giá, bằng không những điều Trá Trá chịu đựng hôm nay, tám phần mười đều sẽ rơi vào người cô.
Trình Phượng Đài giọng hòa hoãn khuyên: “Cái này ấy à, không thể chỉ trách chị dâu em. Chị dâu em cũng đã đề cập chuyện này với anh rồi, nói những chuyện của đàn bà con gái này em có thể không làm, nhưng dù sao cũng phải biết. Anh suy nghĩ thấy cũng không sai! Sau này tự em thành gia lập nghiệp, biết một chút nữ công gia chánh chẳng lẽ lại không được sao?”
Trá Trá vừa nghe, thì ra hai vợ chồng các người cùng một guộc! Đứng bật dậy liền nổi giận đùng đùng: “Em không thích làm những chuyện này! Em muốn đi học!”
Trình Phượng Đài ôn nhu cười khuyên: “Ừ ! Đi học! Sao có thể không đi học chứ!”
Trá Trá cả giận nói: “Anh đã nhận lời như vậy rồi! Còn cứ kéo hết ngày này sang ngày khác! Chuyện này khó khăn đến vậy sao? !”
Trình Phượng Đài vừa không muốn làm trái ý Mợ Hai, vừa không muốn em gái chịu uất ức, trong lòng rất khó xử, chỉ có thể than ngắn thở dài mỉm cười. Phạm Liên thấy Trình Phượng Đài chẳng tức giận chút nào mặc cho em gái chèn ép, trong đầu nghĩ Trá Trá cô nhóc này càng ngày càng dữ dằn, giảng hòa nói: “Được rồi được rồi, Trá Trá không sốt ruột, chuyện này anh giúp em đốc thúc anh em. Anh ta nếu không lo được, anh sẽ nói với chị! Được không nào? Anh cũng là anh của em mà! Kim Linh, trước dẫn em gái xuống ăn cơm! Hôm nay tạm thời không tranh cãi chuyện này nữa. Chúng ta cũng xuống thôi! Ông chủ Thương, mời!”
Thương Tế Nhụy gật gật đầu. Đoàn người ra khỏi cửa, anh em Phạm gia dỗ dành Trá Trá đi ở phía trước, Thương Tế Nhụy kéo tay Trình Phượng Đài qua ban công đứng, không nói hai lời, đập vào ngực hắn một cái trước: “Phạm Kim Linh là thế nào!”
Trình Phượng Đài ôm ngực đau đến nhe răng toét miệng: “Kim Linh làm sao? Nó lại chiêu gì em chọc gì em à? Em không thể nói chuyện bình thường cùng tôi sao!”
Thương Tế Nhụy thấp giọng gầm lên: “Trên tay cô ta tại sao lại mang vòng ngọc của Tưởng Mộng Bình!”
Trình Phượng Đài cho tới bây giờ đều chưa từng chú ý tới trang sức quần áo trên người nữ quyến, từ khi buôn bán tơ lụa, nhiều lắm là chú ý hơn một chút đối với nguyên liệu vải đang thịnh hành: “Ồ? Vòng tay là của Tưởng Mộng Bình, vậy thì làm sao chứ ? Các cô nương thân thiết với nhau, tặng nhau một món đồ trang sức là không bình thường sao?”
Cái vòng ngọc này có nguyên do trong đó, nhắc tới càng khiến Thương Tế Nhụy nổi giận công tâm: “Bình thường cái rắm! Cái vòng ngọc đó là của mẹ Tưởng Mộng Bình để lại cho cô ta! Cô ta nâng niu như báu vật! Tại sao phải tặng cho Phạm Kim Linh! Hai cô rốt cuộc quan hệ thế nào!”
Trình Phượng Đài nhìn Thương Tế Nhụy kích động đến mức mồ hôi đầy đầu, trầm mặc một hồi. Tưởng Mộng Bình chính là một cái đinh trong lòng Thương Tế Nhụy trong lòng, lúc nào đυ.ng phải một chút, đều có thể châm cho nhóc đào kép này nhảy lên đùng đùng: “Hai người bọn họ rất thân thiết.”
“Rất thân thiết là thân thiết đến mức độ nào!”
Trình Phượng Đài trù trừ không biết có nên nói những lời đang che giấu cho Thương Tế Nhụy nghe hay không, Thương Tế Nhụy cũng nhận ra được hắn có lời không nói rõ, mấy phen thúc giục không có hiệu quả, nhảy nhót nổi điên. Y đối ngoại đối nội chẳng khác gì hai người. Đối ngoại ở trước mặt khách quen phòng vé và những người đồng ngành, là một người thân thiện khoan hòa biết bao nhiêu, vừa khiêm tốn vừa lễ phép, nói năng chậm chạp, chưa từng dễ dàng nổi nóng, thật sự rất có phong độ của người nổi tiếng. Trước mặt Trình Phượng Đài thì chẳng khác gì đứa trẻ bảy tuổi người ghét chó cũng coi thường. Thuần túy là một người hai mặt! Trình Phượng Đài cùng ba thằng con trai của mình cũng không gây náo loạn bằng một mình tên này. Trình Phượng Đài là người không ủng hộ đánh trẻ con, nhìn thấy Thương Tế Nhụy bất chấp tất cả nổi điên, sao mà lòng bàn tay cũng ngứa ngáy đến vậy. Vừa đóng cửa ban công lại, sợ bên ngoài có người đi ngang qua nghe thấy, vừa xụ mặt khuyên bảo: “Em đừng làm rộn nữa tôi nói cho em! Đây đang là ở nhà người khác đấy! Phía dưới còn có bao nhiêu khách!”
“Biết là ở nhà người khác anh mới vừa rồi còn ngủ cùng tôi!” Thương Tế Nhụy giận quá, nói cũng không lựa lời.
Trình Phượng Đài dừng một chút, mắng: “Đừng có không biết xấu hổ như vậy chứ!”
Tiếp theo hai người lặp đi lặp lại đối thoại mấy câu tục tĩu không có chút ý nghĩa nào, bỗng nhiên lại trầm mặc. Trình Phượng Đài tựa vào lan can, móc ra một điếu thuốc hút, cười nói: “Tôi nhớ lúc mới quen Ông chủ Thương, Ông chủ Thương biết nũng nịu cơ mà. Làm sao bây giờ càng quen càng chơi thân, em đối với tôi lại càng thô lỗ thế hả!”
Thương Tế Nhụy nghe giọng Trình Phượng Đài mang theo ý cười, liền biết hắn chịu thua rồi, liền cũng dựa vào lan can. Y cũng không biết tại sao càng thân thiết lại càng dễ dàng cãi vã như vậy, y cùng người khác rõ ràng không như vậy.
Trình Phượng Đài nói: “Nói chuyện của sư tỷ em với em, nói xong ngoan ngoãn cùng tôi xuống ăn cơm, không được phép gây chuyện nữa. Tôi là mang em tới giải sầu, càng giải càng sầu là không được!”
Thương Tế Nhụy gật gật đầu, không tỏ rõ thái độ ừm một tiếng.
Trình Phượng Đài chậm rãi nói: “Sư tỷ của em ấy à, em cũng biết, trái tim nhân từ, tình thương của mẹ quá dư. Quá khứ khi có em thì cưng chìu em, mâu thuẫn với em rồi, thấy một Kim Linh cô nương cũng tính khí trẻ con như em liền cưng chìu Kim Linh cô nương.”
Thương Tế Nhụy trong nháy mắt giận dữ công tâm: “Như tôi? Cô ta có chỗ nào giống tôi? ! Cô ta chỉ là một đứa ranh con!”
“Em nhìn em một chút đi! Mới vừa hứa xong, em nổi điên cái gì?” Trình Phượng Đài nhìn y, vừa hút thuốc vừa cười: “Sư tỷ của em là kiểu người gì em biết rõ hơn tôi. Cô ấy nhìn thấy hai thằng nhóc không mấy thân thiết với người khác của nhà tôi cũng đã thích như vậy, huống chi Kim Linh vừa ngây thơ đơn thuần, lại biết nũng nịu quấn quýt, moi tim móc phổi với sư tỷ của em không kém em ban đầu là bao, sư tỷ của em cũng thương cô cực. Đấy là không kém mấy tuổi, nếu hai người tuổi tác kém xa một chút, tôi thấy kiểu này, sư tỷ của em nhất định muốn nhận Kim Linh làm con gái nuôi.”
Thương Tế Nhụy giận đến mức nặng nhọc thở hổn hển mấy cái, bỗng nhiên gào to: “Phạm Kim Linh sao xứng so cùng với tôi! Tôi coi Tưởng Mộng Bình là tri kỷ! Hai người các cô chỉ là đang chơi trò gia đình! Làm sao xứng so với tôi!” Gào xong đau đớn ôm bụng ngồi xổm xuống, đầu chảy đầy mồ hôi: “Tôi coi cô ta là tri kỷ! Cô ta coi tôi là thứ đồ chơi để cưng chìu! Búp bê! Ngay cả một Phạm Kim Linh cũng có thể thay thế tôi! Cô ta căn bản không hiểu tấm lòng của tôi đối với cô ta!”
Trình Phượng Đài biết y kiểu này lại sắp phát bệnh rồi, dập tắt tàn thuốc, khom người lôi y hai cái. Y ôm đầu gối chẳng khác gì đá tảng gắn chặt trên mặt đất, lôi không nổi y. Trình Phượng Đài dồn lực ra sức kéo một cái, cuối cùng cũng kéo được y đứng lên, mình sau khi lảo đảo mấy bước, lưng đυ.ng vào lan can đá, đau đau.
Thương Tế Nhụy tiện tay ôm Trình Phượng Đài, chôn mặt trong l*иg ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Hận muốn chết rồi!”
Trình Phượng Đài đè đầu y, hôn vành tai y một chút, nhẹ giọng cười nói: “Cũng không phải hận chết rồi sao! Trẻ con quá.”
Thương Tế Nhụy ở trong ngực hắn thở dốc từng tiếng như thút thít, nhẹ nhàng run rẩy.
Đợi đến khi hai người xuống ăn cơm, tất cả mọi người đều đã động đũa rồi, Phạm Liên ở chỗ ngồi của chủ nhân bữa tiệc giữa lại cho hai người bọn họ hai chỗ ngồi ngay bên cạnh. Mọi người nhìn thấy bọn họ, dĩ nhiên là hàn huyên và tâng bốc một hồi. Chẳng qua là Thương Tế Nhụy tinh thần hoàn toàn tiu nghỉu, buồn buồn không vui, miễn cưỡng mỉm cười với mọi người, xoay mặt nhìn thấy Phạm Kim Linh vui vẻ cười nói, liền phẫn hận trực trợn mắt nhìn cô. Trình Phượng Đài chép miệng một cái, đυ.ng đυ.ng cánh tay y ấn y ngồi xuống ghế, múc một chén canh vây cá cho y uống, hy vọng y nể tình thức ăn ngon tạm thời gác lại cừu hận.
Hai người bọn họ tới trễ, còn có người trễ hơn bọn họ. Đỗ Thất phong độ nhẹ nhàng lững thững tới muộn, sau lưng mang theo một người hầu bưng quà tặng, đi vào trong phòng khách, bật tay cái tách chỉ về một bên, người hầu theo phương hướng đã chỉ giao quà tặng cho quản gia, bản thân tháo mũ xuống, khóe miệng vểnh lên: “Xin lỗi Phạm Nhị gia, tôi tới trễ.”
Phạm Liên từ trong thâm tâm cũng không thích Đỗ Thất cho lắm. Đám đào kép chua ngoa một chút còn có thể thứ cho, Đỗ Thất một người có học, một giáo sư trên giảng đường, lại cũng chua ngoa như đám dào kép, thì được coi là nhân phẩm kém cỏi rồi. Một văn nhân cay nghiệt tấm lòng nhỏ như cái lỗ kim thì không đáng giá thâm giao, anh ta cảm thấy đàn ông lòng dạ rộng rãi như Thường Chi Tân, Trình Phượng Đài tương đối đáng mến. Nhưng mà Phạm Liên dẫu sao cũng hết sức biết qua loa lấy lệ trên bề mặt, bình thời mọi người gặp mặt, vẫn chuyện trò vui vẻ, là bạn bè giao tình không tệ. Bên này bàn chủ nhân bữa tiệc đã ngồi đủ người, Phạm Liên vội vàng kêu thêm ghế ngồi, Tiết Thiên Sơn dịch cái ghế một chút, nói: “Thất công tử có thể ngồi chỗ này.”
Đỗ Thất làm như không nghe thấy, chỉ bên cạnh Thương Tế Nhụy, nói với người làm bê ghế: “Đặt nơi này.”
Trình Phượng Đài không thoải mái dịch cái ghế và đĩa thức ăn. Thương Tế Nhụy thấy Đỗ Thất, có chút vui vẻ: “Thất thiếu gia! Anh tới rồi! Gần đây thế nào?” Đỗ Thất từ trước đến giờ lời nói hành động tùy tiện đã quen, ngồi xuống nhìn thấy khóe miệng Thương Tế Nhụy dính một giọt nước canh, đưa tay dùng ngón cái quệt một cái, đưa vào trong miệng mình mυ"ŧ, cười nói: “Rất khỏe mạnh! Ông chủ Thương của anh à.”
Trình Phượng Đài nhìn anh ta liền thấy chán ghét!
Tiệc tùng linh đình, chủ khách đều vui vẻ. Mọi người đứng lên nâng ly chúc Phạm Liên năm nào cũng đều được như ngày hôm nay, Phạm Liên liếc mắt nhìn Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy, trong đầu nghĩ ngày hôm nay bữa tiệc sinh nhật này có hai cái tên này quấy rối, quá mức xấu hổ, nhất định không thể năm nào cũng như vậy! Uống cạn một ly đang muốn ngồi xuống, Tiết Thiên Sơn cao giọng nói: “Các vị khoan hãy ngồi! Rót đầy, đều rót đầy vào!”
Mọi người nhìn gã mặt mũi hồng hào, hình như là có chuyện vui muốn tuyên bố. Quả nhiên Tiết Thiên Sơn nói: “Nhân dịp hôm nay ngày tốt của Phạm Nhị gia, tại hạ cũng muốn lây chút may mắn! Thông báo cho chư vị một tiếng, Mười Tám tháng này Tiết mỗ sẽ cưới di thái thái
(vợ bé)! Các vị khách quý có mặt tại đây nếu như có thời gian, xin nể mặt tới uống ly rượu mừng!”
Phạm Liên mới vừa rồi nói chuyện với gã biết bao nhiêu điều, đều không nghe gã đề cập tới chuyện này, những người còn lại thì càng không biết. Tiết Thiên Sơn không thể so với Trình Phượng Đài và Phạm Liên dựa lưng vào đại thụ hưởng bóng mát, gã làm ăn cần cù thật thà, có chuyện phải tự mình làm, gần như không thường xuyên ở nhà tại Bắc Bình, Bắc Bình cũng rất ít những câu chuyện về gã. Chỉ thấy gã cưới hết người này đến người kia cả thảy chín bà vợ, so với Tào tư lệnh còn hoành tráng hơn, tính luôn một người hôm nay, vừa vặn góp tròn chục.
Lập tức có người hỏi: “Tiết Nhị gia, phu nhân mới là khuê tú nhà nào thế?”
“Lúc nào cũng im hơi lặng tiếng rồi đùng cái thấy anh cưới vợ luôn! Tiết Nhị! Không phải là cưỡng ép dân nữ đấy chứ!”
Mọi người đều rất có hứng thú trêu ghẹo Tiết Thiên Sơn, đùa giỡn gã. Bọn họ mặc dù thường xuyên nhìn thấy chuyện tam thê tứ thϊếp, người có tiền mà chỉ lấy một người vợ giữ mình trong sạch, sau lưng thế nào cũng sẽ khiến mọi người soi mói, suy đoán đủ kiểu, không đơm đặt những chuyện như người này sợ vợ thì sẽ là người này có vấn đề thầm kín, ngụy quân tử. Nhưng mà Tiết Thiên Sơn dường như cưới quá chăm chỉ một chút, điều này lại trở thành một loại chuyện cười khác.
Trình Phượng Đài và Phạm Liên nhìn nhau một cái, trong ánh mắt mang chút khinh thường, trong đầu nghĩ cưới vợ bé còn cần phải mang tới tiệc sinh nhật nhà người khác để tuyên bố, cũng quá đắc ý rồi. Thương Tế Nhụy mơ hồ cảm thấy chút tâm tình vi diệu, cũng không phải là bởi vì y thích Tiết Thiên Sơn mà cảm thấy ghen tỵ hay là như thế nào. Từ khi vào thành Bắc Bình, Tiết Thiên Sơn vẫn luôn đơn phương thề non hẹn biển bày tỏ lòng trung, đeo đuổi hết sức nhiệt liệt. Thương Tế Nhụy cũng đã quen được người ta đeo đuổi như vậy, cũng không để ở trong lòng mấy, chỉ coi gã là khách quen phòng vé rộng rãi bình thường. Nhưng hôm nay nhìn gã dáng vẻ vui mừng đắc ý có người mới, vẫn có chút cảm giác tự tôn và mị lực bị tổn thương, thật là một loại cảm xúc không nói thành lời. Trình Phượng Đài nếu như phán xét gì đối với cảm xúc này của y, nhất định sẽ nói y: Hư vinh! Đây chính là hư vinh của đào kép!
Mọi người còn đang chờ Tiết Thiên Sơn nói một chút về phu nhân mới, Đỗ Thất đã cầm đũa lên mặt không thay đổi bắt đầu nhậu nhẹt. Tiết Thiên Sơn ánh mắt chứa nét cười lướt qua Đỗ Thất, ngừng ở trên người Thương Tế Nhụy, tự mình rót đầy một ly rượu cho Thương Tế Nhụy, nói: “Phu nhân mới của tôi ấy à, chính là —— nào! Ông chủ Thương, nào nào nào, nâng ly lên!”
Tất cả mọi người đều nhìn không hiểu, làm sao mà gã cưới vợ bé còn liên quan đến Ông chủ Thương chứ ? Chẳng lẽ là muốn lấy Ông chủ Thương làm nam thϊếp sao?
Thương Tế Nhụy cũng chẳng hiểu chuyện gì nâng ly đứng lên, bị mọi người đồng loạt nhìn chăm chú như vậy, dường như có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên. Trình Phượng Đài trong lòng thầm mắng: Em con mẹ nó xấu hổ với gã cái rắm!
Tiết Thiên Sơn nói: “Ly này tôi kính Ông chủ Thương! Nhờ Ông chủ Thương đã bao năm dạy dỗ Nhị Nguyệt Hồng! Ông chủ Thương, nào, tôi cạn trước!”
Mọi người một mảnh xôn xao. Tiết Thiên Sơn nhìn trúng nữ đào kép của Thủy Vân lâu, đây là chuyện hợp tình hợp lý mà ngoài suy đoán của mọi người. Thủy Vân lâu nhiều con gái, lại có thanh danh. Chốn về của các cô gái hát hí cũng chính là sau khi có chút danh tiếng liền gả cho người giàu làm vợ bé mà thôi, Thủy Vân lâu vì vậy mà bị châm biếm thành đất lành của các di thái thái Bắc Bình. Có điều Nhị Nguyệt Hồng này mấy năm gần đây có lộ chút tài năng, khuê môn đán hát rất xuất sắc, cũng nhìn ra được là một diễn viên được Thương Tế Nhụy dốc tâm tư đào tạo, còn chưa hát ra danh tiếng gì, liền muốn rửa tay lập gia đình rồi? Thương Tế Nhụy sao có thể cam tâm!
Thương Tế Nhụy dĩ nhiên không cam lòng, ngây người giơ ly rượu không biết nên uống hay không nên uống. Tiết Thiên Sơn rất dứt khoát một hơi cạn sạch, khoe đáy ly với Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy lúc này một chút cảm xúc vi diệu gì cũng chẳng còn nữa, lòng tràn đầy cảm giác khϊếp sợ khi bị cướp giật ngay trước mặt mọi người, thầm nghĩ Nhị Nguyệt Hồng thành đôi với Tiết Thiên Sơn rồi… Mình nuôi cô ta lâu như vậy! Làm sao lại không biết chứ!
Đỗ Thất đoạt lấy ly rượu của Thương Tế Nhụy đặt lên trên bàn, động tác quá lỗ mãng, rượu đều tung tóe hết ra, sau đó kéo tay áo y một cái kéo y ngồi xuống chỗ ngồi, chẳng để cho Tiết Thiên Sơn chút thể diện nào. Thương Tế Nhụy ngơ ngác vẫn còn đang xuất thần, Trình Phượng Đài dòm y khẽ mỉm cười, lại múc cho y một chén canh vây cá, trong lòng đã có tính toán đối với chuyện này.
Tiết Thiên Sơn nghiền ngẫm sắc mặt của Thương Tế Nhụy, nói: “Ông chủ Thương không nên trách tôi lôi kéo người. Thật sự là hàng năm bôn ba bên ngoài, không thể hiếu kính mẹ già. Mẹ già lại cứ thích nghe giọng hát của Nhị Nguyệt Hồng. Tôi chính là vì hiếu thuận, nên phải thực hiện cuộc hôn nhân này.”
Tiết Thiên Sơn định lấy tất cả những cô gái từng chung chăn gối với mình về nhà, cho một danh phận để nuôi, hiếu kính mẹ già cũng không phải là nói dối. Tuyên bố hôn sự ngay trước mọi người có thể thấy rõ quyết tâm, Thương Tế Nhụy dù sao cũng không đến mức vì một Nhị Nguyệt Hồng mà trở mặt với loại thương nhân có thực lực như Tiết Thiên Sơn. Thương Tế Nhụy cực kỳ không vui, ăn cơm xong vội vã đi tìm Nguyên Lan, Thập Cửu các cô hỏi cho rõ ràng. Trình Phượng Đài tất nhiên muốn theo cùng, Phạm Liên vốn còn muốn giữa bọn họ lại đánh hai ván mạt chược, Trình Phượng Đài chỉa chỉa môi về phía Thương Tế Nhụy đang ủ rũ cúi đầu: “Hôm nay y ngoại trừ ngủ cùng tôi một giấc là có chút vui vẻ thì những chuyện khác đều phiền lòng. Cậu chớ giữ y lại, giữ cũng không ra được chuyện gì vui vẻ, chốc nữa chẳng may có người không biết nhìn sắc mặt lại gọi y, y sẽ gây hấn với khách của cậu đấy.”
Phạm Liên liên tưởng đến con người và sự tích của Thương Tế Nhụy người, liền vội vàng đứng lên tiễn bọn họ ra cửa. Đỗ Thất trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, nắm vai Thương Tế Nhụy đi ở phía trước, vừa tiễn y vừa nói: “Nhị Nguyệt Hồng nha đầu kia ấy à, cũng không tệ lắm ——cũng chỉ là một đào kép không tệ lắm! Đào kép vào cùng đợt với nó cũng đều không kém là bao, không cần đau lòng. Dù sao đàn bà con gái hát không được mấy năm vẫn cứ phải lập gia đình, em cho ai ai cũng đều là Du Thanh cả à!”
Thương Tế Nhụy há mồm muốn cãi. Đỗ Thất cướp lời: “Anh biết, em là cảm thấy uống phí tâm huyết hai năm đã bỏ ra vì nó, vẫn không kiếm lại đủ vốn nên giận. Tiết Thiên Sơn tên khốn kiếp này, Bắc Bình nhiều gánh hát như vậy, gã làm sao cứ phải nhìn trúng người của em chứ! Anh cũng giận! Em yên tâm, anh giúp em chỉnh chết gã!”
Thương Tế Nhụy dưới sự bảo vệ của kẻ chua ngoa này rất ngoan ngoãn gật gật đầu, tin tưởng rằng Đỗ Thất nhất định có thể chỉnh chết Tiết Thiên Sơn.
Suốt dọc đường Thương Tế Nhụy cũng không vui vẻ gì, Trá Trá cũng không vui vẻ, suốt dọc đường không nói câu nào. Trình Phượng Đài trước đưa Thương Tế Nhụy tới nơi, dặn dò đôi câu. Tiếp cùng Trá Trá về nhà xin lỗi Mợ Hai. Mợ Hai giận đến lau nước mắt, Trá Trá dùng mọi cách cầu xin, em chồng chị dâu hai người làm kiêu hồi lâu, ngay cả Bà Tư cũng tới hòa giải. Bầu không khí trong nhà căng thẳng như vậy, buổi tối dĩ nhiên cũng sẽ không tiện ra ngoài, kiểm tra sách vở của hai thằng con trai lớn một chút, bế Tam thiếu gia một chút, cuối cùng chuyện cũ đề cập lại, bàn với Mợ Hai về chuyện Trá Trá đi học.
Vợ chồng hai người bọn họ đối với vấn đề giáo dục con trẻ có sự khác biệt cách nhìn to lớn và không thể điều hòa, để tránh Mợ Hai tức giận, Trình Phượng Đài đối với việc quần áo ăn ở của ba thằng con trai cũng không dám quản nhiều. Mợ Hai trước kia khi không vui vẻ với hắn, sớm đã nói rõ, con trẻ tuy là bọn họ cùng hợp lực mà có được, nhưng mang thai mười tháng, công lao chủ yếu thuộc về bản thân cô. Trình Phượng Đài chỉ đáng có quyền lợi thứ cấp, chỉ cho phép quan tâm, không cho phép can thiệp. Cô từ đầu tới cuối chỉ toàn một bộ tư tưởng phong kiến tiêu chuẩn, duy chỉ trong chuyện con trẻ, ý tưởng vô cùng tân tiến, dám khiêu chiến truyền thống. Nhưng mà Trá Trá dù sao cũng không phải là con ruột của cô, cô đối với cô em chồng có tình cảm sâu đậm hơn chăng nữa, cũng không có quyền chi phối, nói rồi nói, giận dỗi ném kéo với kim chỉ cầm trong tay vào trong giỏ, nói: “Tôi chẳng bao giờ nói là không cho Trá Trá học, tôi là không muốn cô ra ngoài học! Bên ngoài bây giờ loạn đến mức nào! Con trai học xấu sửa đổi là xong, người ta bảo là lãng tử quay đầu vàng không đổi! Con gái chỉ cần đi sai một bước, đời này coi như xong!”
Trình Phượng Đài cảm thấy Mợ Hai tuyệt đối là nói quá, cười nói: “Chuyện này mình không cần lo lắng, Trá Trá vào trường học rồi, tôi sẽ bảo con gái của lão Cát theo sát nó. Tôi hỏi qua rồi, lớp trên và lớp dưới chỉ cách nhau một tầng. Hơn nữa còn là trường nữ, thầy giáo nam đều không có mấy người, có gì đáng sợ chứ?”
Chuyện này kéo dài đã mấy năm, Mợ Hai thấy lần này Trình Phượng Đài là chủ ý đã định, cũng không cách nào thay đổi nữa. Lạnh nhạt với Trình Phượng Đài không để ý đến hắn, bế dỗ con.
Trình Phượng Đài nói: “Thằng Ba cũng hơn hai tuổi rồi, cũng không cần bế mãi như thế. Sức khỏe mình không tốt, để bà vυ" chăm nó đi.”
Mợ Hai cũng chẳng để tâm. Cô một khi thật sự tức giận, khép nửa mắt ngẩng cao đầu, kiêu căng đẹp lạnh lùng. Mặc cho Trình Phượng Đài có nói hay đến thế nào cũng tuyệt đối không hữu hiệu, cứ luôn phải chờ thời gian lâu dài quên rồi mới có thể dịu dần. Trình Phượng Đài thì thà cãi nhau long trời lở đất, cũng tốt hơn là lạnh lùng như vậy, khiến cho lòng không yên, cũng không dám thở mạnh. Ngày hôm đó thức thời ngủ từ rất sớm.