Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài đi ra khỏi phòng của các bà phu nhân tìm Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy đã trốn mất dạng từ lâu. Sân cỏ bên ngoài đều là con nít đang chơi, tầng dưới cùng trong phòng khách, các tiên sinh các phu nhân đã bưng ly rượu ăn điểm tâm, thấp giọng nói chuyện. Trong đó Phạm Liên cùng Tiết Thiên Sơn nói chuyện rất hợp ý, hai người ngồi ở trên một chiếc ghế sa lon dài, Tiết Thiên Sơn hút xì gà, híp mắt liên tục gật đầu, một tay quàng qua vai Phạm Liên; Phạm Liên thì nắm tay đặt lên đầu gối người ta vỗ vỗ đánh đánh, mặt mày hớn hở. Nhìn hai nhà tư bản này chẳng khác gì một mẹ đẻ ra, rõ ràng có âm mưu, không biết lại thống nhất với nhau âm mưu gì rồi.
Bình thường trong tiệc xã giao, nếu không phải bị ép đến trước mắt, Trình Phượng Đài ngay cả chào hỏi Tiết Thiên Sơn cũng lười. Xa xa đứng ở đầu cầu thang, gọi một người hầu bưng mâm rượu truyền lời với Phạm Liên. Người hầu kia đã quen với chuyện như vậy, nghiêng người bưng rượu đến trước mặt Phạm Liên, lặng lẽ nhìn chăm chăm về phía đầu cầu thang, gật đầu một chút. Phạm Liên nhận được ám chỉ, chưa thỏa mãn tạm gác lại chuyện với Tiết Thiên Sơn tới gặp Trình Phượng Đài.
Trình Phượng Đài tựa vào tay vịn cầu thang, hút thuốc, rất không hài lòng: “Nói chuyện gì với gã mà vui vẻ như vậy? Kiềm chế chút đi! Cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu!”
Phạm Liên không biết Trình Phượng Đài có thái độ thù địch với Tiết Thiên Sơn, coi như tình địch, cười nói: “Vậy anh nói một chút xem ai tốt đẹp? Nào có ai tốt đẹp chứ? Cái chuyện kiếm tiền này, chính là xem ai lừa giỏi hơn ai!” Lại nói: “Dĩ nhiên em cũng không muốn lừa anh ta, cùng nhau làm giàu mà!”
Trình Phượng Đài nghe cái giọng đầy vẻ đắc ý này của anh ta, chẳng khác gì đã bỏ được tiền vào trong túi, không khỏi suy đoán hỏi: “Lại là chuyện làm nhà máy?”
Phạm Liên biết người anh rể này của anh ta bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị di dân cả nhà, một mực không đồng ý làm nhà máy, lập tức thấp giọng, thần bí giải thích: “Lần này không giống với chuyện làm nhà máy sợi ở Thượng Hải, lúc này là phía trên ăn thịt, chúng ta chia nhau uống một chút canh.”
Trình Phượng Đài lập tức trong lòng hiểu rõ, dập tắt điếu thuốc quở trách Phạm Liên cùi chỏ móc bên ngoài, có chuyện tốt lại gạt người trong nhà. Sau đó cũng không hỏi quy mô nhà máy cùng đường dây tiêu thụ hàng hóa, chỉ nói người bắt gặp có phần, hắn cũng phải chen một chân vào.
Phạm Liên đấm vào ngực hắn một cái, cười nói: “Em cũng biết anh nhất định sẽ làm cùng! Anh ranh ma lắm! Nên cũng không vội tới tìm anh, trước thỏa thuận xong với người ngoài đã rồi tính!”
Thời gian này thượng tầng đã thối rữa tương đối ghê gớm, chuyện đoạt lợi của dân không tiện tự mình ra mặt, liền xúi giục con em phía dưới mở xưởng buôn bán, bọn họ ở phía sau màn giúp đỡ. Phạm gia ở Nam Kinh có người trong tộc làm quan chức cấp cao; Tiết Thiên Sơn là một kẻ miệng lưỡi ngọt tay cứng rắn, làm việc gọn gàng; Trình Phượng Đài là thương nhân, vốn liếng trong tay rất linh hoạt, nguồn hàng cũng đầy đủ. Ba người một người ra quyền, một người ra lực, một người ra tiền, rất nhanh có thể lập xong xưởng, đến lúc đó ngày kiếm đống tiền không thành vấn đề.
Trình Phượng Đài liếc về Tiết Thiên Sơn bên kia một cái: “Chỉ một lúc vậy thôi đã thỏa thuận xong với gã rồi sao?”
Phạm Liên cười nói: “Chuyện tốt người khác cầu còn không cầu được, anh ta có gì mà không đồng ý? Em đây cả đại gia đình đều ở Bắc Bình này, anh ta cũng không sợ em gài bẫy anh ta!” Vừa nói thở dài: “Ai, hai chúng ta là đã quen trải qua những tháng nhàn nhã, thích rảnh rỗi. Chứ nếu chăm chỉ chịu khó một chút tự mình làm, nào tới phiên anh ta làm giàu chuyến này chứ!”
Trình Phượng Đài cũng cười thở dài nói: “Có thời gian thì chơi bời thoải mái nhiều chút, nếu nói đến tiền, đời này kiếm cũng đủ xài rồi, tội gì còn phải mệt như con chó vậy, phải biết bảo trọng.” Vừa nói huých cùi chỏ vào Phạm Liên, cười đểu nói: “Cậu vẫn chưa cưới vợ, càng phải bảo dưỡng cho thật tốt.”
Phạm Liên hất cằm về phía Tiết Thiên Sơn: “Vị nhân huynh này nghĩ khác chúng ta, vị nhân huynh này bỏ lại mẹ ruột vợ nhỏ, liều cái mạng già kiếm tiền đấy! Anh nói xem nhà anh ta tiền bạc cũng không ít, sao mà nhìn thấy chút lợi nhuận liền không ngại đường xa vạn dặm xông pha thế chứ?”
Trình Phượng Đài nói: “Xuất thân nghèo khổ chân chính chính là như gã vậy, dù là dưới đất rớt một hạt mè cũng phải khom người nhặt ăn, nhìn thấy tiền còn thân thiết hơn cả mẹ ruột. Sợ nghèo mà!”
Phạm Liên cảm thán lắc đầu một cái: “Có lúc em thật bội phục anh ta, tay trắng dựng nghiệp lại không có hậu đài, kiếm được một gia sản như hiện tại thật không đơn giản, là nhân tài rồi còn gì. Có lúc ấy à, quả thực cũng nhìn không quen. Vì kiếm chút tiền mà trải qua những ngày tháng quá khổ cực! Em thấy anh ta cưới vợ bé hết phòng này đến phòng khác, cũng chẳng thấy có thời gian mà ngủ cùng!”
Trình Phượng Đài cười đểu nói: “Cái này thì có gì mà sợ? Tôi không phải đã bỏ sức lực giúp gã rồi hay sao?”
Phạm Liên nghĩ đến quãng thời gian trong quá khứ Trình Phượng Đài từng vụиɠ ŧяộʍ với bà Tám của Tiết gia, cũng xấu bụng cười theo. Sau khi cười xong, hai tên thiếu gia được gọi là đã nếm trải chút mùi đời, chút đau khổ này mang trên mặt vẻ thương hại cùng khinh bỉ đồng loạt nhìn Tiết Thiên Sơn. Thiếu gia chính là thiếu gia, dù là đã thực sự nếm trải đau khổ, trong máu vẫn là tư tưởng thiếu gia, hưởng thụ cuộc sống, hướng về sự thoải mái vẫn là quan trọng nhất. Đối với những người leo lên từ tầng lớp dưới, những người lao khổ dốc hết tâm tư kiếm được thêm chút nào hay chút đó, ít nhiều vẫn có một loại thái độ xem thường của kẻ nhìn xuống từ trên cao.
Phạm Liên còn muốn dẫn Trình Phượng Đài cùng Tiết Thiên Sơn bàn bạc kỹ kế hoạch một chút. Trình Phượng Đài nhìn chung quanh nói: “Hôm nay nhà cậu hò hét ầm ĩ, người lại nhiều, không phải chỗ để nói chuyện. Cậu chốt trước với gã đi, sau này chúng ta hẹn nhau bàn lại.” Phạm Liên suy nghĩ một chút, cũng được, xoay người vừa muốn đi ra, Trình Phượng Đài gọi anh ta lại: “Này! Cái người đó! Cái người hát hí đó đâu!”
“Người hát hí nào? Hôm nay tới có những mấy người hát hí, hát sinh hát đán, hát văn hát võ, thích dạng nào em giới thiệu cho anh.” Hắn đang hỏi ai, Phạm Liên vừa nghe liền hiểu, càng muốn giả bộ hồ đồ với hắn: “Hát thế nào chưa nói, hình dáng tư thế bảo đảm không kém cái người kia là bao!” Không đợi Trình Phượng Đài đạp anh ta, thở dài nói: ” Dạ, em biết, trong lòng anh rể bây giờ cũng không chứa được bất cứ người hát hí nào khác rồi. Người đã đặt ở trên lầu trong phòng cho anh rồi, chỗ này của em sắp thành quán trà Vương bà rồi!”
(Vương bà là người ở huyện Cảnh Dương. Bà được Thi Nại Am nhắc tới là không có họ hàng quyến thuộc. Thuở trẻ thì bà làm gái phong trần, lẳиɠ ɭơ phóng đãng. Về sau ở tuổi trung niên thì bà làm bà mai.Chướng mắt trước cảnh “chồng xấu vợ đẹp” của cặp vợ chồng Võ Đại Lang và Phan Kim Liên, bà hiểu tâm tình của Phan Kim Liên nên nhiều lần xui ả bỏ chồng nhưng không được. Sau vụ Phan Kim Liên lỡ tay làm rơi sào vào đầu Tây Môn Khánh, biết Tây Môn Khánh si mê ả, Vương bà nhận tiền giúp đỡ móc nối để đôi bên nhiều lần tư thông với nhau để kiếm lợi từ chuyện mèo mỡ trái thiên lí. Sau khi sự việc đổ vỡ, bị Võ Đại Lang phát hiện, chính Vương bà là người chủ trương bày kế cho đôi gian phu da^ʍ phụ bỏ thuốc độc hại chết Võ Đại Lang.Võ Tòng từ Đông Kinh về, nhận thấy cái chết của anh trai có nhiều uẩn khúc, ông điều tra thông tin từ Hà Cửu Thúc và Kiều Vận Ca (một chú bé bán lê rất thân thiết với Võ Đại Lang) và biết được Vương bà đã nhúng tay vào vụ án. Vào ngày tang lễ, trước bàn thờ Võ Đại Lang, Võ Tòng ép Phan Kim Liên và Vương bà khai tội, rồi gϊếŧ chị dâu để tế anh. Còn Vương bà bị quan huyện Dương Cốc xử tử lăng trì.)Trình Phượng Đài hai tay cắm ở trong túi quần, thong thả đi lên cầu thang, cười cười với Phạm Liên: “Ranh con, thức thời đấy!”
Phạm Liên bỗng nhiên níu cánh tay Trình Phượng Đài lại, cách tay vịn hoa lệ của cầu thang nhìn hắn. Cái tư thế này khiến cho khuôn mặt trắng của Phạm Liên được nhìn trọn vẹn dưới ánh đèn, giống như một tấm vải trắng trải phẳng, bởi vì không cười, không chút qua loa, mà hết sức nghiêm túc. Giọng nói của anh ta quả nhiên cũng rất nghiêm túc: “Mới vừa rồi em có nói qua với y hai câu. Em không biết anh có thích y đến vậy thật hay không, ít nhất y thực sự thích anh đến vậy.”
Trong lời này bao hàm quá nhiều lo lắng âm thầm, Trình Phượng Đài nghe hiểu toàn bộ, hơn nữa tự dưng cảm thấy kinh hãi. Phạm Liên là nhân tài đặc biệt được đào tạo ra từ đại gia đình kiểu cũ, là cao thủ đối nhân xử thế, đánh giá chuyện đánh giá người vô cùng chuẩn xác, anh ta chính là dựa vào sự tỉnh táo và nhạy bén này mới có thể sống yên ổn tới ngày hôm nay. Trình Phượng Đài đối mặt với câu nói tựa như lời chất vấn này của anh ta, dường như bị Thương Tế Nhụy thích đến như vầy như vầy chính là một kết cục cực kỳ bi thảm có thể tưởng tượng được, không cần nói cũng biết.
Tình huống hiện tại hiển nhiên không thích hợp nói chuyện này, nhưng Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút, hắn sau khi thân thiết với Phạm Liên thì đã bao nhiêu năm chẳng giấu nhau điều gì, nhưng trong chuyện với Thương Tế Nhụy vẫn chưa từng dốc hết tâm sự, liền nói đơn giản rằng: “Cái thích của tôi đối với y cùng cái thích mà cậu nghĩ có thể có chút không giống nhau. Cậu cũng đừng hỏi tôi không giống nhau chỗ nào, chuyện này nhắc tới thì quá sâu xa, tôi nói không hết, mà nói rồi cậu cũng chưa chắc đã có thể hiểu.” Mới vừa rồi Thương Tế Nhụy cũng trả lời một câu tương tự như vậy, dù sao bọn họ chính là không chịu nói rõ với Phạm Liên: “Tôi và y là tình nhân, nhưng tôi không phải đang chơi đào kép như cậu nghĩ.”
Phạm Liên nói: “Em không cho là anh đang chơi đào kép, em biết anh đã rung động thật sự, đang yêu thật lòng.”
Bọn họ anh rể em vợ cùng nhau lăn lộn trong chốn phong nguyệt nhiều năm, Phạm Liên biết rõ sở thích của Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhụy là một thanh niên vừa đơn giản lại vừa ngốc nghếch, hoàn toàn không có tí hấp dẫn nào, hoàn toàn không phải đối tượng Trình Phượng Đài có hứng thú từ trước tới nay. Nếu như nói là nếm thử cái mới mẻ, thì cũng quá kiên nhẫn, tốn thời gian, dựa vào tính cách có mới nới cũ của Trình Phượng Đài, cho dù là món ngon có quý hiếm đến như thế nào, ăn hai ba năm hẳn cũng sẽ chán, đối xử lạnh lùng, ví dụ hắn đối với vũ nữ tiểu thư. Có thể thấy tấm lòng chân thành của hắn đối với Thương Tế Nhụy không phải bình thường. Nhưng mà cái câu yêu thật lòng này lại chứa chút ý tứ trêu ghẹo. Bởi vì Phạm Liên cho rằng yêu phải là chuyện triền miên, đau đớn, trăn trở, lưu luyến, anh thế nào cũng không hiểu nổi hai người đàn ông yêu nhau như thế nào. Nhất là Thương Tế Nhụy thẳng ruột ngựa, ngây ngây ngô ngô, thiếu cái loại thú vị tinh tế hàm xúc khi yêu. Trình Phượng Đài thì càng không giống. Anh ta thật không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi hai người này tâm tình hay nũng nịu, giận dỗi —— đặt trạng thái giữa anh ta cùng bạn gái vào hai người này tưởng tượng một chút, cảm thấy rất buồn nôn.
Trình Phượng Đài không nghe ra hàm ý châm chọc của anh ta, nói: “Không thể nói là yêu đơn giản như vậy, nếu như là yêu tôi sao lại tìm y được chứ? Có gì để nói với y chứ! … Mà sao trong đầu cậu toàn mấy chuyện yêu yêu đương đương, không yêu đương thì liền là mấy chuyện trên giường kia chứ? Xấu xa!” Phạm Liên trừng mắt lại muốn phản bác, Trình Phượng Đài vỗ vỗ cánh tay anh ta: “Được rồi, chuyện này cậu cũng đừng quan tâm nữa, tôi tự có chừng mực.” Nói xong, nhẹ nhàng cựa người ra liền đi lên lầu, khiến trong lòng Phạm Liên càng thêm buồn bực, bực bội thầm nghĩ: cách đáp trả của mấy người sao có thể thống nhất như vậy chứ, nhất định là đã ngầm thỏa thuận từ trước, chuyên dùng để bịt miệng người. Bây giờ hỏi các người đôi câu, các người chê tôi nhiều chuyện, sau này gây họa, cũng đừng khóc đến tìm tôi hỗ trợ!
Lúc trước Trình Phượng Đài còn khen Phạm Liên là một người “rất tốt rất trượng nghĩa”, chắc hẳn ngày sau thật sự có chuyện khó khăn gì, anh ta hẳn cũng không đến nỗi lãnh khốc, vô tình như bây giờ dự đoán. Nhưng mà bây giờ Phạm Liên ôm đầy lãnh khốc vô tình ngồi trở về bên người Tiết Thiên Sơn, Tiết Thiên Sơn thấy sắc mặt anh ta không tốt, liền nhìn về phía xa xa một cái, cười nói: “Trình Nhị gia?” Phạm Liên cười cười: “Đó nào có phải anh rể tôi, rõ ràng là oan gia!”
Tiết Thiên Sơn gật đầu: “Không đề cập tới, tôi cũng suýt quên các cậu là thân thích. Nói như vậy, Ông chủ Thương hôm nay cũng tới phải không?”
Phạm Liên trong lòng giật mình, ngay cả Tiết Thiên Sơn cũng biết đến gian tình của hai người này rồi! Ấp úng cười cười ừ một tiếng. Tiết Thiên Sơn phóng khoáng nói: ” Được! Đến rất đúng dịp!” Không biết anh ta muốn làm gì.
Phòng sinh hoạt phòng vệ sinh trên lầu hai toàn bộ để mở cho khách dùng, khách sau khi chiếm phòng rồi, liền học người Tây phương lấy vòng hoa trên tay cầm bên trong cửa xuống treo ra bên ngoài, tỏ vẻ xin chớ quấy rầy. Thương Tế Nhụy dĩ nhiên không biết quy củ nhỏ đặc biệt này, có điều Trình Phượng Đài đứng ở bên ngoài, liền nghe thấy máy hát trong phòng đang bật. Ngoại trừ Thương Tế Nhụy, không thể là người khác. Mở cửa đi vào lấy vòng hoa treo ra bên ngoài, Thương Tế Nhụy đang đứng ở trước tủ thủy tinh chọn chọn lựa lựa, cầm trong tay mấy đĩa hát, Trình Phượng Đài muốn rút từ trong tay y ra một đĩa xem một chút, Thương Tế Nhụy siết chặt không buông tay.
Trình Phượng Đài vỗ cái mông y một cái: “Buông ra! Cho tôi xem một chút thì làm sao?”
Thương Tế Nhụy bất đắc dĩ buông một tấm ra, vừa nhìn, không ngờ là đĩa hát Phiêu linh lệ y ghi âm lúc thời niên thiếu. Đúng là được mở rộng tầm mắt, những năm này chỉ thấy những diễn viên không bằng y kia ra hết đĩa này đến đĩa nọ, chỉ có y khéo léo từ chối mấy công ty đĩa hát, không chịu mở miệng vàng. Lại lấy những đĩa khác xem, toàn là những trích đoạn nổi tiếng Canh nương, Xuân khuê mộng, Thập Tam muội, Thiết cung duyên v.v…, chỉ có một đĩa Hồng lâu nhị ưu là hát cùng Tưởng Mộng Bình. Điều này hẳn cũng không đến nỗi phạm vào điều kiêng kỵ của y, khiến cho y không còn muốn ghi âm đĩa hát nữa.
Trình Phượng Đài cầm một đĩa bỏ vào trong máy hát, Thương Tế Nhụy gào lên đoạt lại, chồng ba đĩa hát khác lên nhau, đập lên đùi một cái, tất cả đều vỡ thành hai mảnh! Trình Phượng Đài cực kỳ đau lòng! Giấu cái đĩa hát duy nhất còn sống sót ra sau lưng, nổi giận trợn mắt nhìn Thương Tế Nhụy: “Điên rồi à? ! Đĩa hát hay như vậy em làm gì mà phải hủy? Tiểu tử ngốc!”
Thương Tế Nhụy không nói hai lời, nhào lên liền muốn cướp lại. Hai người trốn trốn né né, dây dây dưa dưa lăn lộn cùng một chỗ. Thương Tế Nhụy ép Trình Phượng Đài lên một tấm trường kỷ kiểu Âu châu, đè cho âu phục của hắn đều nhàu nát, thở dốc nói: “Anh đưa đây!”
“Đưa làm gì! Lại bẻ gãy nữa?”
“Quá khứ em hát không hay!”
“Không hay em liền muốn bẻ gãy nó? Cái tính khí này của em là sao vậy!”
“Chính là như vậy đó! Mau đưa cho em! Đồ của em! Không mượn anh xen vào!”
Trình Phượng Đài giơ đĩa hát lên cao cao chút, một tay đè Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy nằm ở trên người hắn xoay cái mông vặn eo muốn với lấy, khiến người hắn cũng nóng lên. Bọn họ một người muốn hủy diệt lịch sử khiến người ta không hài lòng của bản thân, một người muốn bảo vệ lịch sử mà người mình thương không muốn cho hắn biết, nhưng đều quên những thứ này đều là vật sưu tầm của Phạm Liên, bọn họ là khách, quả thực không có tư cách tự tiện tranh đoạt vật sưu tầm của chủ nhân.
Thương Tế Nhụy dốc sức, nghiêm túc gây náo loạn, Trình Phượng Đài một chàng thiếu gia chưa bao giờ là đối thủ của y, cảm thấy y chẳng khác nào con báo đực trẻ tuổi mạnh mẽ, cơ bắp căng ra, gầy gò lại dẻo dai nằm phục trên người đá đạp, lăn lộn lung tung, như sắp đạp đứt cả ruột người ta, xương cốt cũng bị đè đau nhức.
Trình Phượng Đài chịu đựng đến mức ho khan hai tiếng, hung hăng vỗ cái mông y nói: “Con mẹ nó, còn gây rối nữa tôi sẽ thông chết em!”
Chóp mũi Thương Tế Nhụy đối diện với chóp mũi của hắn, trợn mắt: “Tới luôn! Làm đi!”
Trình Phượng Đài bị ánh mắt như lưỡi dao sắc bén này nhìn chằm chằm, trong lòng tà hỏa phút chốc phừng lên, ngoài miệng ngược lại hạ giọng, nói sát bên tai y: “Vậy để cho tôi nghe một chút, cho tôi nghe giọng hát trong quá khứ của Ông chủ Thương một chút.”
Thương Tế Nhụy nửa tin nửa ngờ: “Nghe xong liền trả em?”
Trình Phượng Đài bảo đảm: “Nhất định trả em. Mau dậy đi! Sắp đè bẹp Nhị gia của em rồi!”
Thương Tế Nhụy xoay mình bò dậy từ trên người hắn, thoải mái ngồi ở trên trường kỷ, vỗ vỗ trường kỷ, nói vu vơ: “Loại ghế này của người ngoại quốc thật là thoải mái, còn thoải mái hơn ghế sa lon cùng Tịch Mộng Tư
(giường Simmons).”
Trình Phượng Đài nói: “Trong này không có lò xo, chỉ là bọt biển. Thoải mái hả? Thoải mái thì mua cho em một cái.” Trong tay cẩn thận trân trọng đặt đĩa hát của Thương Tế Nhụy vào, lại rót hai ly rượu chát, đưa một ly cho Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy ngửa đầu một cái liền hết, chép chép miệng: “Chua, chả khác gì nướ© ŧıểυ lừa.”
Trình Phượng Đài cau mày cười nói: “Em cũng biết nướ© ŧıểυ lừa chua? Cho dù là nướ© ŧıểυ lừa cũng không uống cái kiểu này của em nhé!” Lại rót cho y một ngụm nữa, ngồi xuống sát bên y.
Từ trong máy hát chậm rãi bay ra tiếng hát i i a a, vừa nghe liền có thể nhận ra được đây là giọng của Thương Tế Nhụy, giọng mềm mại non nớt như nước, trong trẻo hơn so với bây giờ một chút, giữ âm thì không được lâu dài nhẹ nhàng như bây giờ. Trình Phượng Đài thưởng thức rượu, nghe hí, thần sắc say mê, cực có một loại cảm khái đuổi ngược dòng thời gian. Hắn đã bỏ lỡ những năm tháng tuyệt đẹp này, hôm nay chỉ có thể dùng lỗ tai lĩnh hội một hai. Thương Tế Nhụy ngâm nga theo, nằm ngang lật dọc như con khỉ, nhảy nhót ở trên trường kỷ, cuối cùng cởi giày ra đặt chân đặt ở trên đùi Trình Phượng Đài, dùng một tư thái say rượu gối tay vịn ngửa mặt lên trời nằm, trong miệng ngâm nga hí, trong lòng không mang theo cảm xúc gì, chỉ là vô cùng thản nhiên. Bỗng nhiên cảm thấy phía sau mông vướng phải cái gì, nghiêng cái mông đưa tay móc móc khe hở của trường kỷ, móc ra được một cái trống lắc cùng một nhúm vớ nho nhỏ của trẻ con, y vứt cái vớ nhỏ đi, bắt đầu lắc trống theo tiết tấu trong hí.
Trình Phượng Đài đánh lòng bàn chân của y một chút: “Em không thể ngừng được một lúc hả!”
Thương Tế Nhụy trong máy hát đã tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù đã nổi tiếng khắp chu vi trăm dặm Bình Dương, đặt trong đất nước Trung Quốc lớn như vậy vẫn không coi là gì. Thương Cúc Trinh để bồi dưỡng tài năng của y, mang gánh hát đến Thiên Tân Vũ Hán Quảng Châu mấy địa phương lưu diễn một chuyến, mới coi là chân chính khiến Thương Tế Nhụy, Thủy Vân lâu trở nên nổi tiếng. Cuối cùng đi lưu diễn tới Thượng Hải, giám đốc công ty đĩa hát con mắt tinh tường nhìn ra báu vật mời y ghi âm bốn đĩa hát, có cá nhân y, cũng có hát cùng người khác, mỗi đĩa hát phát hành không quá ba bốn trăm. Đến khi Thương Tế Nhụy danh tiếng vang vọng cửu châu, kỹ năng hát cũng đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, hẳn nên là nghiêm túc ghi âm mấy đĩa hát thì y cũng đã không còn muốn chứa giọng hát của mình ở trong cái đĩa tròn nhỏ nữa rồi.
“Vậy, Ông chủ Thương tại sao không chịu ghi âm đĩa hát nữa thế ?” Trình Phượng Đài một tay đưa vào trong gấu quần Thương Tế Nhụy xoa bóp bắp chân y, bóp đến mức Thương Tế Nhụy cứ luôn đạp bụng hắn: “Em không ghi lại kịch hay đáng tiếc biết bao! Tỷ như thời gian trước Du Thanh còn ở đây, Lê bá vẫn chưa bị bệnh, ghi âm hai vở sở trường của các em cho khách quen phòng vé một cái kỷ niệm.”
Thương Tế Nhụy tại sao không muốn ghi đĩa hát, lại có một câu chuyện cũ thế này. Tình tình Thương Tế Nhụy cũng chẳng khác gì nghĩa phụ Thương Cúc Trinh, đều thích phô trương. Lúc ban đầu ghi đĩa hát, được giám đốc công ty ngàn tụng vạn tụng, y cũng đắc ý vô cùng, cảm thấy rất vinh dự. Sau đó cha chết chị lập gia đình, Thương Tế Nhụy mang gánh hát vào Bắc Bình, bái làm môn hạ của Ninh Cửu Lang, thật lòng bội phục Ninh Cửu Lang. Ngày nào đó đi ngang qua một con hẻm nhỏ, một căn hộ cửa mở một nửa, cô gái trang điểm đậm, tóc mai gài một đóa hoa đỏ thẫm, vạt áo cởi một nút, tựa vào khung cửa dường như đang mặc cả cùng người bán hàng rong, trong cửa là tiếng mấy người đàn ông uống rượu chơi vung quyền. Vừa nhìn liền biết hẳn là một gái bán hoa ngầm. Thương Tế Nhụy đang muốn đi nhanh qua bọn họ, liền nghe thấy cô gái kia nói: Hai đồng, không hơn! Lấy Bích ngọc trâm, Gặp nhau trong vườn dâu của Ninh Cửu Lang nghe một chút, hát thiếu một đoạn liền đập tan cái hộp hí của ông!
Người bán hàng rong vâng vâng dạ dạ, bê cái máy hát to đùng kia theo cô gái vào phòng, chỉ chốc lát sau tiếng tầm hoan tác lạc xen kẽ với tiếng hát hí của Ninh Cửu Lang. Thương Tế Nhụy đứng ở bên ngoài, nghe vào trong tai chỉ cảm thấy như hàng ngàn con kiến gặm xương, chỉ muốn đá văng cái cửa vọt vào đánh nhau một trận, đập nát bét cái máy hát ra. Từ đó về sau đều rất dị ứng với chuyện ghi đĩa hát. Ninh Cửu Lang sau biết nguyên do này, cười nói chúng ta hát hí ở trên sân khấu, phía dưới loại người gì cũng có, tại sao chỗ bán da^ʍ ngầm phát đĩa hát của ta con liền không vui chứ ? Thương Tế Nhụy rất khó nói rõ vấn đề này, y chỉ là cảm thấy nếu như là đặc biệt tới nghe hí, dưới sân khấu có là phạm nhân sắp bị tử hình y cũng chịu hát; nhưng mà phát một đĩa hát tùy thời tùy chỗ giải trí, người nghe miệng lại nói những lời bậy bạ, lòng suy nghĩ những chuyện bậy bạ, tai nghe hí lại chỉ vì náo nhiệt một chút, Thương Tế Nhụy không muốn chút nào. Vậy chẳng khác gì bôi nhọ thứ rất quan trọng trong lòng y.
Ninh Cửu Lang sau khi nghe như vậy, cười nhạo y tuổi còn trẻ, ngược lại là chẳng khác gì lão cứng đầu Hầu Ngọc Khôi đó. Hầu Ngọc Khôi cũng chính bởi vì nguyên nhân đó mà cả đời ước chừng cũng chỉ ghi hai đĩa hát. Mà khi đó, Thương Tế Nhụy còn không chưa quen biết Hầu Ngọc Khôi.
Thương Tế Nhụy trong máy hát đang hát:
—— bị dây dưa chợt nhớ tới tình cảnh khi cưới, coi như ban đầu đã từng được mấy chút vuốt ve. Ta không khỏi đi sắp khăn gấm gối thêu, khỏi phụ đêm xuân một khắc ngàn vàng của hắn. Thì ra không nhịn được đã ngủ say, đợi ta tới sẽ cùng chàng định lại mối uyên ương.
(Trích trong “Xuân khuê mộng” kịch bản mượn dựa trên tình cảnh cuối thời Đông Hán Công Tôn Toản cùng Lưu Ngu Hỗ tranh quyền vị, phát động nội chiến, nhân dân Hà Bắc chịu thống khổ bởi chiến tranh và chia ly. Tráng sĩ Vương Khôi tân hôn chưa đầy mấy tháng, bị ép nhập ngũ, trước trận trúng tên mà chết. Thê tử Trương thị, suốt ngày ở nhà đứng ngóng trông, bất giác tích nhớ nhung thành mộng. Mộng Vương Khôi giải giáp trở về, Trương thị vừa vui mừng, vừa ai oán. Bỗng nhiên trống trận kinh thiên, loạn binh lộn xộn, chỉ thấy xương khô và máu me, sợ tới mức Trương thị giật mình bừng tỉnh, mới biết đều là cảnh trong mơ.Hát thật là một chữ ba tiếng thở than, thướt tha siết lấy người ta.
Trình Phượng Đài buông ly rượu xuống, tiến tới trước mặt Thương Tế Nhụy cười đầy ý xấu. Thương Tế Nhụy hiểu ý của nụ cười này, nụ cười của Trình Phượng Đài ở trong mắt y nhất luật coi là mời gọi, giơ trống lắc lên, cản mặt Trình Phượng Đài lắc hai cái: “Anh xem, chơi vui mà?”
Trình Phượng Đài đoạt lấy trống lắc, quăng ra xa, động thủ cởi nút áo trường sam của Thương Tế Nhụy: “Cái đó không vui, cái này mới vui.” Vừa nói một chân quỳ ở trên giường, cả người nằm ở trên người y, chuyên tâm dồn chí vụng về cởi cái nút. Bộ trường sam này mới được mặc, nút áo đặc biệt ráp, Thương Tế Nhụy trong lòng hiểu mà không cần nói, hết sức phối hợp ngước cổ lên để cho hắn dễ dàng hạ thủ hơn, trong miệng lại cười nhạo nói: “Ha ha! Đây là ở nhà em vợ anh đấy! Anh đúng là cái đồ vô lại đại da^ʍ không biết xấu hổ!”
Trình Phượng Đài cởi một nút áo ra rồi lại không cử động, Thương Tế Nhụy cho là cái tên vô lại dâʍ ɖu͙© này sau khi ăn một câu mắng của mình đã cải tà quy chánh, đang muốn ngồi dậy nói chuyện, bị Trình Phượng Đài đè chặt ở trên trường kỷ: “Đừng động đậy, để tôi ngắm một hồi.” Vừa dùng vẻ mặt si mê nhìn chăm chú Thương Tế Nhụy một hồi, từ cằm đến cổ, từ cổ đến đoạn xương quai xanh mảnh mai trong vạt áo, thở dài nói: “Tôi từ trên người Ông chủ Thương phát giác ra rằng, trường sam cởi một nút áo, lộ ra một phần cổ, trong nghiêm túc lại mang cám dỗ, đặc biệt hấp dẫn. Sườn xám của đàn bà mặc dù cũng là kiểu này, nhưng mà không học được cái vị này.”
Thương Tế Nhụy che cổ: “Anh bảo Phạm Liên cũng mặc trường sam vào, ngày ngày cởi nút áo cho anh ngắm là được rồi!”
Trình Phượng Đài buồn nôn đến mức không dám tưởng tượng ra hình ảnh đó. Tiếp tục chính sự, tách hai tay Thương Tế Nhụy ra, y ôm chặt lấy, nói gì cũng không chịu lộ cổ ra. Nhóc đào kép này chính là như vậy, nếu nói là cởi mở, thì đúng là rất phóng đãng, ví dụ bây giờ, ở nhà người ta làm khách đến một nửa liền muốn làm bừa một chút, y cũng sẽ không khước từ. Có lúc khen y chỗ nào xinh đẹp, y còn hận không thể đem gương tới soi mình một chút. Nhưng cũng là cùng một chuyện giống vậy, nói không chừng lúc nào đó lại bỗng nhiên xấu hổ, cứng đầu không chịu nghe lời. Trình Phượng Đài đến nay cũng chưa hiểu nổi cái quy luật này, cố gắng mấy lần không có kết quả, cười nói: ” Được, em che đi, nhất định không được buông tay, nói gì cũng không được buông tay.”
Thương Tế Nhụy nhìn Trình Phượng Đài nghiêm túc gật gật đầu, trong mắt rất ngây thơ. Trình Phượng Đài bị y nhìn như vậy, cả người ngứa ngáy, phía dưới liền căng đến sắp nổ, kéo quần của Thương Tế Nhụy đến đầu gối, mình chỉ cởi khóa quần. Bởi vì không trơn, tiến hành hết sức khó khăn, làm ướt từng chút một, cọ mài từng chút một, làm đến mức đầu đầy mồ hôi. Cuối cùng dứt khoát giúp Thương Tế Nhụy tiết trước một lần, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính y bôi đầy lên mông y, mới thuận lợi tiến vào.
Trình Phượng Đài thỏa mãn thở dài một cái, hôn bắp chân Thương Tế Nhụy một chút. Thương Tế Nhụy sau khi xuất tinh thần hồn bồng bềnh, trường kỷ lại vô cùng hẹp, Trình Phượng Đài thân thể nóng hầm hập trực chèn ép y trên ghế. Tai y nghe bản thân mình mấy năm trước hát hí trong máy hát, mà vào giờ phút này mình đang bị đàn ông đè ra làm loại chuyện đó, người da^ʍ / đãng như thế nào đi nữa, trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác rất quái dị, thật là thần hồn điên đảo. Tay chân như nhũn ra đẩy Trình Phượng Đài hai cái, thở ra một hơi thật dài. Sau đó phát hiện, y vẫn là thích cảm giác chật hẹp khi bị Trình Phượng Đài chèn ép này.
Trình Phượng Đài vội vàng cười nói: “Ông chủ Thương, mau che cổ! Cổ đẹp đều bị tôi nhìn thấy rồi!”
Thương Tế Nhụy bị làm cho đờ đẫn như đang đi vào cõi thần tiên, nghe giục y che, y liền lập tức che thật chặt, tư thế kia giống như là đang bóp cổ mình, vừa ngốc nghếch vừa buồn cười. Trình Phượng Đài cười to hai tiếng, từ từ cử động. Hai người nửa người trên quần áo đầy đủ, bên dưới thì mở toang ra, Thương Tế Nhụy hát theo hí của chính mình, cao cao thấp thấp ngâm nga. Trình Phượng Đài đối với chuyện này không có cảm thụ gì khác, chỉ cảm thấy khá trợ hứng, có một cảm giác khác lạ, cho nên cố ý dùng sức khuấy y, khiến cho y nhịn không nổi bật ra tiếng kêu.
Một đĩa hát phát xong, buổi trưa đã quá nửa, đến lúc dọn cơm rồi. Phạm Liên biết hai người này một khi ở chung một chỗ là gắn như keo như sơn, sai một người giúp việc đi gọi cũng không mời nổi bọn họ, huống chi như thế đối với Thương Tế Nhụy cũng tỏ ra không đủ kính trọng. Người được chúc thọ cứ thế bỏ lại khách, tự mình đi lên truyền thiện, đứng tới cửa liền nghe ra chút động tĩnh khác thường, thần sai quỷ khiến mở nắm đấm cửa, giương mắt đi vào trong vừa nhìn quanh, Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy thật sự thật sự đang gắn như keo như sơn ——cái mông hai người còn dính chung một chỗ ấy chứ!
Thương Tế Nhụy kêu lên: “Úi cha!”
Trình Phượng Đài nổi giận quát: “Đóng cửa!”
Phạm Liên hôm nay nói nhiều đôi câu với Thương Tế Nhụy, cũng bị lây chút bệnh ngu, vừa đóng cửa liền nhốt cả mình vào bên trong phòng. Vừa muốn đi ra ngoài, trong hành lang bên ngoài cửa vừa vặn có hai vị khách nữ đi tới, ở đó than phiền trời nóng nực, trong phòng khách không thông gió. Các cô cứ đứng đó chỉ lo nói chuyện, trong thời gian ngắn dường như chưa bỏ đi ngay. Phạm Liên nếu đi ra ngoài, các cô chỉ cần quay đầu lại một cái liền dễ dàng nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Trình Phượng Đài mắng: “Mắt chó mù rồi à! Không nhìn nhìn chốt cửa mà đã vào rồi!”
Phạm Liên ngượng cực kỳ, cãi lại: “Anh mẹ nó làm đào kép làm đến tận trong nhà tôi! Anh có còn là người hay không hả?” Anh ta là đại thiếu gia người có học chân chính, không tùy tiện nói lời thô tục, có thể thấy đã cực kỳ tức giận, tiến lên hai bước, hạ thấp giọng xuống tức giận mắng Trình Phượng Đài: “Còn nói hai người không phải mối quan hệ chỉ ở trên giường kia! Hai người thật sự không phải nhỉ! Đều không cần làm trên giường rồi còn gì! Tôi là mắt chó mù rồi! Mắt chó mù rồi tôi mới tin mấy lời kia của anh!”
Trình Phượng Đài cho tới bây giờ chưa từng gặp phải cãi nhau trong tình huống này, tình huống tương tự ở chỗ vũ nữ tiểu thư cậu ta cũng không phải là chưa từng thấy! Làm sao lúc này liền đặc biệt không nhìn nổi rồi? Đang muốn mắng lại, Thương Tế Nhụy cả người run rẩy sắc mặt đỏ ửng chỉ Phạm Liên: “Anh! Xoay qua chỗ khác!”
Phạm Liên ngẩn ra, lập tức xoay người lại đứng ngay ngắn. Anh ta cũng là lửa giận xông lên đầu, lại chỉ lo mắng anh rể mình, quên mất ông lớn đào kép này. Có điều chợt nhìn qua, ông lớn đào kép bị làm ướt dầm dề choáng váng co tròn người lại, còn tưởng rằng ngất rồi, thì ra vẫn còn tinh thần đến vậy.
Thương Tế Nhụy quả thực bất chấp xấu hổ hay không xấu hổ gì gì rồi, y đang thoải mái đến mức nước mắt chứa chan, nhẹ nhàng tát Trình Phượng Đài một cái, kêu hắn quay mặt về phía mình: “Anh! Cử động cho tôi! Nhanh lên một chút!”
Trình Phượng Đài tuân lệnh, ra ra vào vào ra sức cử động, dù sao trước mặt Phạm Liên, hắn cũng không ngại ngùng. Phạm Liên nghe được giọng của Thương Tế Nhụy, bỗng nhiên liền vui vẻ, hướng về phía vách tường lắc lắc đầu, phì cười, móc thuốc lá ra hút một điếu. Cho là Trình Phượng Đài ở nơi này chơi đào kép, xem ra thật ra là đào kép đang chơi hắn! Bắt làm thế nào là phải làm thế đó, chậm trễ còn phải ăn bạt tai, mệt chả khác gì con chó. Phạm Liên lập tức cảm thấy hả giận: Cái đồ bán chim!
Trình Thương hai người sảng khoái trọn vẹn, lấy tấm trải bàn bằng ren trên bàn uống trà tới lau người, từ từ mặc quần, Phạm Liên lúc này mới dám lộn lại, cười hì hì đánh giá bọn họ: “Hai người các anh, một tên Tây Môn Khánh, một tên Phan Kim Liên. Thật sự biến nơi này của tôi thành quán trà Vương bà rồi!”
Trình Phượng Đài vỗ lưng Thương Tế Nhụy: “Nào! Kim Liên! Mau gọi cậu ta một tiếng mẹ nuôi!”
Thương Tế Nhụy không đùa giỡn kiểu này, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc, một tiếng không hé răng. Ngoại trừ mặt vẫn rất đỏ, những thứ khác căn bản không nhìn ra là người vừa mới trải qua một trận mây mưa. Y là dùng nghiêm túc để che giấu xấu hổ, làm bộ hết thảy coi như chưa từng xảy ra, như thể người mới vừa rồi ngủ cùng Trình Phượng Đài không phải y.
“Chớ! Cũng đừng đem tôi ra trêu đùa! Tôi đảm đương không nổi!” Phạm Liên xua tay lia lịa: “Còn nữa mấy người bê cả cái ghế kia đi đi, tôi cứ nhìn nó là da đầu lại tê dại.”
Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy đối với cái ghế kia ngược lại là rất có cảm tình, thật sự có ý định bê nó đi.
Phạm Liên nói: “Được rồi, tìm mấy người chính là muốn gọi đi ăn cơm. Dưới lầu chắc cũng đã ăn rồi, rửa mặt rồi mau xuống đây đi.” Đang muốn đi, khóe mắt liếc thấy mấy cái đĩa hát vỡ trên đất, hú lên quái dị: “Ông trời ơi! Đây là ai làm!”
Thương Tế Nhụy còn chưa lên tiếng. Trình Phượng Đài nói: “Dù sao cũng không phải tôi, tôi không có thiếu dạy dỗ như vậy.” Thương Tế Nhụy hừ lạnh một tiếng biểu đạt bất mãn.
Phạm Liên ngồi xổm trên đất khóc không ra nước mắt: “Tuyệt bản đấy! Ông chủ Thương của tôi ơi! Tất cả đều vỡ cả rồi! Cái này thì trêu ai ghẹo ai cơ chứ? Ôi trời ơi! Đau lòng muốn chết! Đau lòng muốn chết!” Kêu đi kêu lại mấy câu nói này, thật khiến cho người ta nghe cũng cảm thấy đau lòng mấy phần. Mấy đĩa hát được Phạm Liên mang từ Bình Dương tới quan ngoại, lại từ quan ngoại mang tới Bắc Bình, trong hai năm mà Thương Tế Nhụy đi theo Trương đại soái Tào tư lệnh sau đó lại đi khắp nơi lưu diễn kia, anh ta toàn dựa vào mấy đĩa hát này để bớt cô đơn, hiện nay dù có tiền cũng khó mà mua được.
Trình Phượng Đài hướng về phía gương thắt cà vạt không để ý tới anh ta. Thương Tế Nhụy không nhịn được nói: “Anh đừng như vậy. Tôi không phải còn sống ở đây sao! Anh đừng khóc như khóc tang tôi vậy .”
Trình Phượng Đài hướng về phía gương ha ha cười to, Phạm Liên một chút cũng không cười nổi.
Thương Tế Nhụy nói: “Hơn nữa cũng không phải tất cả đều bị vỡ, còn một tấm mà!” Phạm Liên ánh mắt sáng lên, Thương Tế Nhụy lấy cái đĩa Xuân khuê mộng từ trong máy hát ra, dùng sức bẻ một cái, đĩa ngay trước mắt Phạm Liên thây nát thành hai đoạn: “Lần này mới là tất cả đều bị vỡ.”
Trình Phượng Đài không nhịn được cười như điên, ôm Thương Tế Nhụy hôn trán y. Phạm Liên giận đến liên tục gào lên: “Anh rể! Anh còn không để ý quản y! Nhìn đi nuông chìu y quá rồi! Y trước kia có như vậy đâu!”
Trình Phượng Đài nói: “Y khí lực lớn như vậy, tôi không quản được y.”
Thương Tế Nhụy liền nói: “Tôi trước kia cũng là như vậy, không như vậy là bởi vì tôi và anh chưa quen thuộc.”
Phạm Liên vừa nghe y nói như vậy, không khỏi sinh ra một cảm giác vinh dự được diễn viên nổi tiếng coi là người của mình, xin mấy vé xem hí làm bồi thường liền bỏ qua.