Dịch: Phong Bụi
Sau đó mấy ngày, ở trong một hội chơi bài, đám người giàu sang rảnh rỗi là ăn uống vui đùa lại vui vẻ tụ tập. Trình Phượng Đài kể chuyện ở Hối Tân lầu cho Phạm Liên nghe, kể cả những lời lên án mạnh mẽ kia của mợ Hai nữa, Phạm Liên nghe mà vỗ tay đầy khoái trá: “Chị thật là thẳng thắn! Ngày thường nhìn anh chơi bời, tôi đã rất muốn mắng anh rồi, thế nhưng mà không dám. Rốt cuộc vẫn là chị thẳng thắn!”
Trình Phượng Đài cười nói: “Anh dám mắng một cái thử coi! Tôi đối với chị anh, đó là cảm ơn đội đức không dám nổi giận, anh thì là cái gì chứ!”
Phạm Liên trả miếng nói: “Không thể nói như vậy, nhớ năm đó chuẩn bị đồ cưới cho chị —— Ha! Cái đó nào có gọi là đồ cưới, đơn giản là chia gia sản mà! Mang đi nhiều hoàng kim bạc trắng cùng đồ cổ như vậy, chỉ để lại cái vỏ trống rỗng cho tôi. Người làm huynh đệ như tôi đã nói gì chưa? Đây cũng là một mảnh tình ý của tôi đối với anh rể anh rồi! Anh phải nhớ cho rõ lòng tốt của tôi đấy.”
Trình Phượng Đài vỗ mạnh lưng anh ta một cái: “Cái tên để vợ bé nuôi như anh, anh có thể nói gì? Nói rồi thì ai thèm để ý đến anh nữa.”
Phạm Liên đánh trả một cái: “Thì ra nơi này chỉ có một mình tôi là vợ bé nuôi hả? Anh còn dám nói tôi!”
Nhà của chủ nhà ngày hôm nay cũng là nhà kiểu Trung Hoa, là phủ của phò mã trước kia. Những vương phủ dinh thự thời tiền Thanh bây giờ đều bị bọn họ nhóm phú thương mới cất lên mua lại. Hai người bọn họ vừa nháo vừa trêu chọc nhau, ngoặt qua hai dãy hành lang, Trình Phượng Đài liếc thấy trong khách sảnh đối diện cái ao có một thanh niên mặc áo chẽn ngắn màu trắng đang ngồi, văn nhã thanh tú, xa xa nhìn thấy Trình Phượng Đài, cười chúm chím gật gật đầu.
Trình Phượng Đài híp mắt nói: “Đây là chàng học trò nhà nào thế? Sao mà… Ha, nhìn cứ như một đào hát ấy.”
Phạm Liên đẩy mắt kính nhìn một cái, bật cười: “Còn không phải là một đào hát sao! Anh rể! Hay là tôi cho anh mượn kính nhé? Anh vừa mới kể về người ta một lúc lâu, lúc này đã không nhận ra rồi sao?”
Trình Phượng Đài vẫn là mặt đầy vẻ mê mang, Phạm Liên vỗ bả vai hắn: “Đây là Thương Tế Nhụy đó!”
Trình Phượng Đài cau mày nhìn nhìn kỹ, lắc đầu: “Là y sao? Không giống, không giống một chút nào.”
“Chỗ nào không giống?”
“Ngày đó tôi nhìn y, nhất cử nhất động của y giống như đàn bà, thần khí trong mắt—— rõ ràng là Dương quý phi. Hôm nay lại trở thành một thư sinh.”
Phạm Liên gật đầu: “Là vậy mà. Đào hát chính là như thế mà.”
Trình Phượng Đài đứng ở hành lang, lại nhìn kỹ Thương Tế Nhụy thêm chút nữa.
Ăn xong cơm tối, chủ nhà tổ chức đánh bài, ba gian phòng khách tương liên vừa hát trống lớn vừa đánh mạt chược, đánh bài Tây, trong hoa viên là vũ trường, các loại giải trí muốn gì có đó, cực kỳ náo nhiệt. Trình Phượng Đài đánh hai ván bài Tây liền bị Phạm Liên bắt đánh mạt chược. Thương Tế Nhụy thì một mực phụng bồi chủ nhân ngồi ở trong nhĩ thất (phòng bên phòng chính) nghe trống lớn, vừa nghe vừa vỗ nhịp ngâm nga theo đôi câu, y kịch gì cũng thích, kịch gì cũng biết một chút.
Chủ nhân nhà này Hoàng lão gia là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, ở trong thâm trạch đại viện tiền Thanh, khắp nhà toàn là đồ Tây dương, mặc áo chẽn cổ Tàu ăn đồ tây, không Trung không Tây, điểm này rất giống Trình Phượng Đài. Hoàng lão gia đã già cỗi, mắt hoa mơ hồ, da mặt một chút hào quang cũng không có, Thương Tế Nhụy vẫn là một chàng thiếu niên xinh đẹp tươi tắn, hai người ngồi tựa sát nhau, nhìn giống như là một đôi cha già con thơ.
Hoàng lão gia vỗ vỗ mu bàn tay Thương Tế Nhụy, cười nói: “Hay là, ông chủ Thương cũng hát cho chúng tôi nghe một vở trống lớn?”
Thương Tế Nhụy nói: “Cách ngành như cách núi, tôi hát bừa sai nhịp, nào có ra gì đâu.”
Cô nương hát trống lớn hơi hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn, nghe bọn họ nói chuyện. Hoàng lão gia nắm tay Thương Tế Nhụy lắc lắc, cười nói: “Cô không biết cậu ta sao? Đây là ông chủ Thương Thương Tế Nhụy.”
Cô nương mặt đầy vẻ kinh ngạc, lại nhìn về phía Thương Tế Nhụy, ánh mắt sáng lên: “Làm sao có thể không biết! Tôi còn là người mê hí của ông chủ Thương mà!” Giậm chân một cái, oán giận nói: “Ai nha! Hoàng lão gia ngài hôm nay kêu tôi tới chính là để chọc ghẹo tôi mà! Để tôi mất mặt trước mặt nhân vật lớn rồi!”
Mọi người đều ha ha cười to. Thương Tế Nhụy cũng cười, rút tay khỏi tay Hoàng lão gia vái chào cô nương: “Không dám nhận không dám nhận. Vẫn là câu nói kia, cách ngành như cách núi. Cô nương ở bên kia trên núi, cũng là nhân vật lớn vậy.”
Thương Tế Nhụy ngày thường chỉ biết mình mình cắm đầu chơi hí, hơn nữa vì để giữ giọng, không thường tham gia loại yến hội đông người ồn ào thế này. Nói cho cùng, y không thể coi như là người trong trường thanh sắc. Cho nên có mấy vị tại nơi này đối với Thương Tế Nhụy chỉ là nghe danh chưa từng thấy người, hôm nay thấy được mặt mộc người thật rồi, nào chịu để y qua cửa, chen chúc tìm lời bắt chuyện cùng y một lần, xong rồi thế nào cũng phải bắt y hát một vở. Thương Tế Nhụy thật không muốn hát, hai ngày nay thời tiết chuyển lạnh, y lại tái phát tật cũ, giọng không được cao thanh lắm. Nhưng lần này không từ chối nổi, có tụng y hơn nữa, y cũng chẳng qua chỉ là một đào hát, góp náo nhiệt trên bề mặt, chính là bổn phận của y.
Thương Tế Nhụy chậm rãi đứng dậy hỏi: “Các vị muốn nghe gì? Đào Hoa Phiến được không?”
Phía dưới không có ai nói không được cả. Thương Tế Nhụy liền bắt đầu hát. Giọng y xuyên qua nhà cửa như phá bình bạc, tiếng nhạc khiêu vũ trong vườn hoa bị tiếng hát hí che lấp. Đám người tuổi trẻ dừng bước nhảy nhìn về phía phát ra tiếng hát, trong đêm cuối thu này, trăng sáng nhô lên cao, sao nhỏ thưa thớt, hợp với một giọng mát lạnh vυ"t cao chín tầng trời, thật có một loại cảm giác khoáng đạt mát mẻ tai mắt minh mẫn. Cái gì mà vũ khúc tròn, tiểu dạ khúc, so sánh với Thương Tế Nhụy, lập tức liền trở thành những thứ âm thanh hỗn độn tầm thường, không lọt nổi vào tai. Cũng chỉ có chất giọng như băng tuyết này của Thương Tế Nhụy, mới hợp với khung cảnh trăng thanh gió mát, mới là trên Quảng Hàn Cung Hằng Nga phất tay áo, trên trời dưới nhân gian cộng diễn một khúc này.
Tiếng nói chuyện trong phòng chơi bài cũng dần dần khẽ đi, mọi người đều đang dựng lỗ tai nghe Thương Tế Nhụy hát hí. Giọng hát này quá thanh mát, hơi khói khắp phòng tựa như cũng bị nó đánh tan. Trình Phượng Đài ngậm thuốc lá, cũng đang nghe. Lúc này nghe Thương Tế Nhụy hát hí, có loại cảm giác vi diệu chợt gặp cố nhân, cảm thấy rất thân thiết.
Vừa hát xong một đoạn, thiếu gia tiểu thư khiêu vũ bên ngoài nhào chạy cả vào. Thiếu nữ cầm đầu nhìn chăm chăm Thương Tế Nhụy một cái, sau đó nhào tới người Hoàng lão gia ôm lấy cổ ông ta, làm nũng nói: “Ba ba ba ba, cho chúng con mượn vị hát hí này một lúc đi, chỉ một lát thôi.”
Hoàng lão gia vỗ cô một cái: “Gọi ông chủ Thương!”
“Được được được, ông chủ Thương ông chủ Thương. Con mang ông chủ Thương đi nhé, chốc nữa trả lại ba ba!” Vừa nói vừa hôn một cái lên má cha cô.
Các thiếu niên thiếu nữ không nói lời nào đẩy Thương Tế Nhụy ra cửa. Hoàng lão gia sờ sờ bên má vừa bị con gái thơm một cái, nói với người chung quanh: “Kỳ lạ nhỉ, bọn nó đám thanh niên này, từ lúc nào cũng biết nghe hí rồi!”
Người cười nói: “Không nghe hí là bởi vì chưa gặp người hát hay. Gặp người hát hay rồi, giống như ông chủ Thương vậy, hình dáng xinh xắn, hí lại tinh thông, ai có thể không yêu chứ?” Lời này vào tai mọi người, vô hình sinh ra một ý tứ mập mờ. Hoàng lão gia nghĩ cũng hết sức đồng ý, vuốt râu híp mắt cười.
Trình Phượng Đài thấy Thương Tế Nhụy bị bọn họ tiền hô hậu ủng cuốn ra phòng khách, một bóng người nhỏ nhắn gầy gò màu minh nguyệt, tuấn tú thanh khiết như nhành liễu non ướt sương, Hoàng tiểu thư dán vào bên người y so ra, lập tức tỏ ra eo tròn vai thô, phong thái thô kệch, giống như một bà chị cả ngờ nghệch. Bọn họ đi tắt qua phòng mạt chược, Hoàng tiểu thư thấy Trình Phượng Đài, lại chạy tới ôm cổ hắn nói: “Trình Nhị ca, chờ lát nữa đi ra nhảy cùng em một bản nhé.”
Trình Phượng Đài bị cô nhào nghiêng về phía trước, tàn thuốc trong miệng thiếu chút nữa bỏng mu bàn tay, vội hút hai cái, tắt thuốc đi: “Không đi!”
Hoàng tiểu thư làm nũng nói: “Tại sao vậy tại sao vậy! Anh khiêu vũ tốt như vậy!”
Trình Phượng Đài bóp bóp mặt cô, cười nói: “Đúng thế! Tôi đã nhảy tốt như vậy, còn nhảy nữa làm gì. Tôi bây giờ phải luyện tập kỹ thuật đánh bài!”
Người bên cạnh cười nói: “Tiểu thư đừng quấn Nhị gia nữa, anh ta tối nay không mang em gái ra ngoài, thiếu ngôi sao may mắn này, từ lúc bắt đầu liền thua đến tận bây giờ, cũng thua cuống lên rồi, tuyệt đối không dời nổi bàn đánh bài đâu.”
Hoàng tiểu thư hất cằm một cái: “Vậy, Phạm Liên, anh đi ra!”
Phạm Liên hôm nay lại ngồi đối diện Trình Phượng Đài, trợn mắt nhìn bài vô cùng chuyên tâm, trông ra, anh ta mới giống người đang cuống lên kia: “Tôi cũng không đi!”
Hoàng tiểu thư mày dựng lên: ” Này! Anh!”
Người ngoài lại cười nói: “Anh Liên hôm nay vận may tuyệt hảo, nhìn dáng vẻ, hẳn là muốn cho anh rể anh ta thua chỉ chừa cái quần rồi! Anh ta càng rời không nổi bàn đánh bài! Tiểu thư ra bên ngoài chơi đi, nơi này khói thuốc mù mịt, khéo bị sặc.”
Hoàng tiểu thư trợn mắt trừng Phạm Liên, buông Trình Phượng Đài ra liền đi ra ngoài chơi. Một lát sau, chất giọng băng tuyết của Thương Tế Nhụy lại vang lên, không biết hát cái gì, hình như là Ngọc Đường Xuân.
Trình Phượng Đài đốt một điếu thuốc, liếc mắt nhìn Phạm Liên một chút: “Anh làm sao không đi ra ngoài chơi? Sợ Hoàng tiểu thư vừa ý anh hả?”
Phạm Liên trừng hắn: “Ở trong nhà người ta anh nói nhăng cuội gì đấy! Tôi không đi ra ngoài chơi, bởi vì tôi muốn thắng lại toàn bộ số tiền đã thua trong quá khứ. Anh thì sao, thảm như vậy còn cố thủ trận địa, thật muốn thua chỉ còn cái quần hả?”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi à? Tôi không thích chơi cùng trẻ ranh.”
Một bà bé nhà họ Hoàng bàn bên cạnh nghe những lời này, nghiêng đầu nói: “Lời này cũng không đúng, tiểu thư nhà chúng tôi năm nay mới mười bảy. Trình Nhị gia thì sao? Hai mươi hai hay là hai mươi ba? Kém có mấy tuổi, đã ra vẻ trưởng bối rồi sao.”
Trình Phượng Đài thở dài: “Không nói về tuổi tác. Tôi luôn cảm thấy tôi già rồi, làm cha Hoàng tiểu thư cũng dư sức.” Những lời này rõ ràng là khi dễ người ta. Bà bé nhà họ Hoàng dùng mu bàn tay cười đánh hắn hai cái: “Làm cha của cô ấy hả, vậy mà cũng nói được.”
Phạm Liên cũng thở dài theo hắn nói: “Tôi rất thích lăn lộn cùng anh, liền cũng cảm thấy mình đã già rồi.”
Hai người lại nhìn nhau thở dài một tiếng.
Trình Phượng Đài thời thiếu niên nhà xảy ra biến cố, trải qua nhân tình ấm lạnh, rồi sau đó ở thương giới lăn lộn một mình chống đỡ, trong lòng vô số năm tháng đã tăng vọt. Mà Phạm Liên thân là con trai thứ trong gia đình kiểu cũ, từ nhỏ lớn lên trong việc nhìn sắc mặt người khác mà sống, tâm kế và cách làm người đều tương đối cơ trí lão luyện. Bọn họ mặc dù mới chừng hai mươi tuổi, giao thiệp xã giao cùng một đám người trung niên, cũng là linh hoạt lả lướt như cá gặp nước, không ai dám xem thường bọn họ.
Buổi tụ họp tiến hành đến mười giờ một khắc (15 phút), Thương Tế Nhụy ở trong vườn hoa lúc hát lúc nghỉ. Trình Phượng Đài ở bên trong phòng thua hơn ba ngàn tệ, ngồi cũng ê cả mông, đầu óc cũng có chút căng thẳng. Uống một hơi cạn sạch chút trà còn sót trong ly, tắt tàn thuốc, ngoắc gọi một đứa cháu nội họ Hoàng: “Nào qua đây! Cháu chơi giúp chú một lát, chú đi giải quyết nỗi buồn cái.”
Bà bé nhà họ Hoàng lại đánh hắn: “Cái gì mà cháu, người ta còn lớn hơn anh ba tuổi đấy! Anh đúng thật là không biết xấu hổ !”
Phạm Liên cuống đến độ vỗ bàn hô to: “Anh rể không cho phép đi! Anh thấy thua mượn cớ đi tiểu để chuồn phải không!”
Trình Phượng Đài túm hai cái đồng xèng ném vào đầu anh ta.
Bên ngoài trong vườn hoa treo đầy đèn màu, các tiểu thư và công tử đều không khiêu vũ nữa, quây thành một vòng nhìn Thương Tế Nhụy hát hí. Trình Phượng Đài nhìn bọn họ một vòng, phát hiện ánh mắt kia của bọn họ, hớn hở như say, rõ ràng là nhìn người nhiều hơn nhìn kịch. Trên vạt áo màu trăng non kia của Thương Tế Nhụy không biết được ai chấm phá một điểm nhấn, gài một bông mai đỏ tươi, trên tuyết trắng dặm một chút đỏ, giống như một chiếc châm gài áo màu sắc phối hợp khéo léo, vô cùng nổi bật. Y cầm một cái quạt múa khoe màu đua sắc, còn mệt hơn so với hát hí trong hí viện, bởi vì không được đệm, không được nghỉ hơi chút nào.
“Hoàng tiểu thư, thật sự hát không nổi nữa rồi.”
Hoàng tiểu thư nói: “Vậy chúng ta khiêu vũ đi!” Nói xong đưa tay về phía Thương Tế Nhụy, muốn nhảy cùng y một khúc.
Thương Tế Nhụy ngẩn người, không có nhận lời mời của Hoàng tiểu thư, so với khiêu vũ, y thà hát hí: “Vậy… Tôi hát thêm một vở nữa cho các vị.”
Trình Phượng Đài nhìn mà buồn cười, đám học sinh tiểu thư này tác phong tân phái, không thẹn thùng không ngượng ngùng nhất, Thương Tế Nhụy sắp bị bọn họ làm khó muốn chết rồi. Vì vậy quyết định lại làm chuyện tốt xả thân cứu mỹ nhân một lần nữa, tách đám người ra cười nói: “Hoàng lão gia chờ ông chủ Thương suốt từ nãy đến giờ, các cô các cậu còn giữ người nữa à? Giải tán giải tán, sau này đến rạp hát nghe đi.” Để tránh rơi vào khẩu chiến với Hoàng tiểu thư, tiến lên túm lấy Thương Tế Nhụy liền đi. Hoàng tiểu thư cuống lên với cậu đào hát hai cái, rốt cuộc không túm được, giận đến giậm chân.
Cổ tay Thương Tế Nhụy ở trong tay Trình Phượng Đài, nhỏ xíu, hơi lành lạnh, da thịt giống như làm bằng ngọc. Biểu cảm trên mặt cũng là bình thản, có lúc không để tâm vào hiện tại, ngôn ngữ chậm chạp, không có chút khí tức mị hoặc nào như trong lời đồn đãi, thật là còn có phong độ của người trí thức hơn so với Phạm Liên Thịnh Tử Vân những sinh viên đúng nghĩa này.
Trình Phượng Đài mang y xuyên qua vườn hoa xuyên qua cầu nhỏ, đi tới một nơi tĩnh lặng bên hồ nước, cười nói: “Ông chủ Thương thật là chiều bọn họ, hát hơn một canh giờ, tôi nghe cũng mệt thay cậu.”
Thương Tế Nhụy mỉm cười muốn nói gì, nhưng cổ họng nghỉ một chút liền không cất nổi lời, cau mày húng hắng một chút. Trình Phượng Đài xua xoa tay: “Ấy! Cậu đừng nói chuyện. Tôi cũng là trốn ra được. Chúng ta ở nơi này yên lặng ngồi một lúc là được.” Một bên gọi một nha hoàn qua đường đến, hơi mỉm cười nói: “Làm phiền cô nương, làm cho một ly trà nóng tới.” Không lâu lắm nha hoàn liền bưng trà nóng tới, Trình Phượng Đài tự tay nhận lấy đưa cho Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ không ăn nước trà điểm tâm bên ngoài, e sợ có người bỏ thuốc làm hại giọng y, đây không phải là bệnh nghi ngờ của y nặng, Ninh Cửu Lang vừa là thầy vừa là bạn của y cũng từng bị người hãm hại như vậy. Thân ở nơi danh lợi, không thể không để tâm một chút. Nhưng mà hôm nay Trình Phượng Đài đưa cho y ly trà này, y vô cớ cảm thấy rất yên tâm, ngồi ở trên băng đá từ từ uống, giọng liền thoải mái nhiều. Trình Phượng Đài lượm một cục đá, đứng ở bên cạnh hồ chơi trò ném đá lướt nước, bóng trăng ở trên mặt nước ngưng kết thành một cái mâm ngọc tỏa sáng, bị hắn đánh tan. Hai người quả thật lẳng lặng không nói lời nào, xa xa là tiếng nhạc ồn ào huyên náo, bọn họ ở chỗ này làm bạn cùng hồ sen gió mát, mát mẽ an tĩnh, ngược lại có loại cảm giác tựa như nằm mơ. Thương Tế Nhụy nhìn khuôn mặt bên của Trình Phượng Đài dưới ánh trăng, thầm nghĩ người em trai này của Trình Mỹ Tâm, ngược lại một chút cũng không giống Trình Mỹ Tâm. Thẳng thắn, cởi mở, quan tâm, còn có lòng hiệp nghĩa như vậy, dáng dấp cũng dễ nhìn hơn so với Trình Mỹ tâm… Thật là không tồi.
Trình Phượng Đài bỗng nhiên quay đầu lại đυ.ng phải ánh mắt của y, cười cười, nghịch cục đá trong tay.
Bọn họ yên tĩnh trong chốc lát, lập tức có người tìm tới, người đến vừa đi vừa vỗ tay cười lớn tiếng nói: “Ha! Trình Nhị gia trốn ở chỗ này sao! Em vợ anh khắp thiên hạ kêu người tìm anh đấy!”
Trình Phượng Đài nhướn mày với Thương Tế Nhụy, cười khổ nói: “Tôi phải trở về rồi, hôm nay không thua đến mức chỉ còn cái quần không được rồi. Cậu thì sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Tôi đi vào cùng anh. Từ chối Hoàng lão gia nhiều lần rồi, hôm nay nhất định phải phụng bồi tới cùng.”
Trình Phượng Đài cười nói: “Vậy cậu ngồi ngay bên cạnh tôi đi, bảo đảm không còn ai dám sai khiến cậu.”
Thương Tế Nhụy gật gật đầu.