Dịch: Phong Bụi
Ăn Tết Nguyên tiêu xong, Thủy Vân lâu mở rương đại cát. Trong mười mấy ngày ăn Tết Thương Tế Nhụy cũng không nghĩ tới phải đi mua một tờ báo tới xem một chút, ngày mở rương hôm đó, Cố giám đốc rạp hát Thanh Phong để nịnh bợ Thương Tế Nhụy đã chọn lựa các bài báo khen ngợi liên quan đến Tiềm Long ký của Thương Tế Nhụy trong vòng nửa tháng này toàn bộ mua hết, tự mình ở hậu đài từng chữ từng câu cao giọng đọc cho Thương Tế Nhụy nghe.
Thương Tế Nhụy không giống những đào kép nổi tiếng khác, bên người luôn có một hai văn nhân bợ đỡ như vậy. Y mặc dù rất hưởng thụ cảm giác tiền hô hậu ủng, nhưng sau khi rời rạp hát lại không muốn có người theo bên cạnh. Một Tiểu Lai đã đủ để sai sử. Đối với bạn bè gần gũi với cuộc sống đời thường, y vẫn rất kén chọn. Bình thời Thương Tế Nhụy đúng giờ tới rạp hát hát hí, đốc hí, hát xong rồi chẳng khác gì tan ca, vội vã chạy về nhà ăn khuya ngủ ngon, ai trễ nải một khắc của y y liền nóng nảy. Cố giám đốc rất ít có cơ hội nịnh hót y. Hôm nay mở rương, Thương Tế Nhụy thân là ban chủ, phải dẫn mọi người dập đầu với tổ sư gia, phải đích thân xé niêm phong rương đựng phục trang, phải kiểm tra đồ dùng biểu diễn mới mua, cho nên dậy thật sớm tới sao sát hiện trường, Cố giám đốc có thể coi là đã túm được người.
Cố giám đốc lô lô la la đọc xong một thiên bình luận văn chương như cái loa phóng thanh, các vị đào kép trong Thủy Vân lâu người nào người nấy gật đầu khen, lại thổi phồng thêm một phen. Thương Tế Nhụy bưng một bình trà trong tay, tựa vào ghế dựa của Nguyên Lan cười tủm tỉm nghe, một chút cũng không che giấu lòng hư vinh của mình, nghe rồi nghe vẫn không ngừng uống trà qua miệng bình, điệu bộ càng lúc càng giống mấy người đàn ông thô lỗ hát võ sinh, hát đán người ta nào có thô lỗ như vậy.
Từ trên báo có thể thấy, hí khúc thật sự là một thứ nhã tục đều có thể cùng thưởng thức. Từ văn hào, đại nho đến người kéo xe, người quẩy gánh, khách quen phòng vé của Thương Tế Nhụy trải rộng đủ các giai tầng xã hội. Lúc hát Kinh hí đi đến hí viện Thiên Kiều nhiều hơn, người dân lao động bỏ mấy hào liền mua được một tấm vé là hết một đêm, ngâm nga học hát theo. Có một lần Thương Tế Nhụy ngồi xe kéo, lúc lên dốc núi phu xe để dồn sức đã rống lên một tiếng hí võ sinh của Thương Tế Nhụy—— tai Thương Tế Nhụy rất nhanh nhạy liền nghe ra ý vị Thương phái mình, mím môi không ngừng cười, lúc xuống xe đặc biệt thưởng thêm năm xu. Vở Tiềm Long ký này bởi vì là Côn khúc, tiểu dân thị tỉnh khó học được giống, nhưng mà đặc biệt hợp với sở thích của nhân vật có văn hóa, trên báo chí tương đối náo nhiệt. Dù là người văn hóa vốn không biết hát hí, lúc hạ bút viết cũng rất rõ ràng mạch lạc, không bàn về động tác điệu hát, chỉ riêng nghe bọn họ phân tích nhân vật tình tiết đã cảm thấy rất nhiều điều có ích, tri âm hiếm gặp. Mà đám khổ lực chỉ biết khàn cả giọng kêu một tiếng hay cho y. Lúc mới xuất đạo, Thương Tế Nhụy thích sự ồn ào nhiệt tình này, hát lâu lòng cũng trầm, vẫn là thích nghe chút phản ánh đáng nghiền ngẫm hơn. Cho nên những năm này Kinh kịch được hoan nghênh như vậy, y cũng không dám từ bỏ Côn khúc. Sau khi tới Bắc Bình, Thương Tế Nhụy ngồi vững ngôi báu lê viên, tình trạng kinh tế của Thủy Vân lâu cũng thoải mái hơn chút ít, rốt cuộc có thể tùy tâm sáng tạo một ít hí không vì vé bán, sự phong phú trong tâm hồn những đào kép khác không hiểu được.
Cố giám đốc bật một ngón tay cái lên: “Ha! Người ta đều nói ngày nay Kinh hí lấn át Côn khúc, Cố mỗ tôi liền dám nói câu không! Kinh hí cũng thế, Côn khúc cũng được, còn phải xem là ai hát! Đúng không? Ông chủ Thương tôi nói cho ngài nghe, vì mua một phiếu của ba buổi diễn Tiềm Long ký sau Tết mà đã đánh nhau đến mức xảy ra án mạng rồi đấy! Hiện nay theo giá cả thị trường, một vở hí nếu không có Ông chủ Thương, mấy xu một vé người ta cũng chưa chắc đã bỏ thời gian đi xem. Nếu như có Ông chủ Thương rồi, mấy chục đồng cũng không mua nổi vé!”
Thương Tế Nhụy mặt đầy hưởng thụ: “Giá vé cũng không cần đặt quá cao, không nên quá tham lam.”
Cố giám đốc gật đầu nói phải, nói: “Ông chủ Thương biết hôm nay tới có những ai không? Đều là những người đứng đầu quân giới, chính giới, thương giới, gì mà công tử của Bộ trưởng Kim này, Hà thứ trưởng này, trước khi ngài đến, một đám đại binh đã tới lục soát khắp rạp hát một lượt, nói là sợ có người đặt lựu đạn, bây giờ còn đứng gác ở đó.”
Thương Tế Nhụy nói: “Lúc tới đúng là có nhìn thấy.”
Cố giám đốc bốn phía liếc một cái, lấy tay che miệng, rỉ tai nói với Thương Tế Nhụy: “Nghe nói ấy à, là người ở phía Bắc cũng tới!”
Thương Tế Nhụy nghe không hiểu: “Phía bắc có ai tới? Hoàng thượng trở lại sao?”
Đây là đầu năm 1936, quốc gia mặc dù ở vào tình thế bốn bề thọ địch, các thành phố như Bắc Bình Nam Kinh vẫn là một mảnh ca vũ thái bình. Đào kép như Thương Tế Nhụy không hề quan tâm đến tình hình chiến sự, bên ngoài bắt cướp ồn ào như vậy, y lại không hề biết gì cả. Cố giám đốc thấy y u mê, cũng không tiện giải thích cùng y, cười cười định qua loa cho qua. Thương Tế Nhụy vẫn ở nơi đó truy hỏi: “Rốt cuộc là ai tới? Thần thần bí bí. Là Hoàng thượng sao?”
“Là tôi tới!”
Thương Tế Nhụy nghe giọng nói này, trong lòng liền vui sướиɠ, vừa quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Trình Phượng Đài nắm một tờ báo đẩy cửa đi vào. Đám đào kép Thủy Vân lâu cùng với Cố giám đốc thấy hắn đều hết sức khách khí, cười cười nói nói chào hỏi hắn.
Trình Phượng Đài đặt cái mũ ở trên bàn uống trà nhỏ, áo choàng dài cởi ra, giống như về nhà vậy: “Mỗi lần tôi tới, đều nhìn thấy các người náo nhiệt như vậy vui vẻ như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì tốt thế?”
Nguyên Lan cười nói: “Ở Bình Dương chúng tôi có một câu cách ngôn, nói là ‘Nếu muốn vui, đến gánh hát’. Gánh hát từ trước đến giờ là nơi náo nhiệt nhất vui vẻ nhất. Nếu như người hát hí còn không vui vẻ, làm sao có thể khiến các anh xem hí thấy vui vẻ được chứ ?”
Trình Phượng Đài cũng cười nói: “Lời này cũng không đúng. Nếu mà chuẩn bị diễn Gia Cát Lượng phúng viếng, các ngươi vẫn còn vui như vậy thì sao mà được?”
( Gia Cát Lượng phúng viếng là chuyện xưa được truyền lại, kể về sự tranh đấu giữa hai người trí mưu là Chu Du cùng Gia Cát Lượng. Chu Du giận dữ hết lần này đến lần khác, chết trong tiếng oán hận “Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng”. Chư Cát Lượng biết được tin Chu Du chết, quyết định đi phúng viếng.)Nguyên Lan vỗ lưng Thương Tế Nhụy một cái: “Đúng vậy, cho nên ban chủ chúng tôi không phải không có hí cũng tới canh chừng sao? Nếu ai trước khi hát hí khóc còn dám vui vẻ như vậy ấy à, y nhất định sẽ mắng người! Dữ lắm! Không nhìn ra phải không ? Đừng nói chúng tôi, ngay cả ánh đèn không đủ sáng, sân khấu không quét sạch sẽ, Cố giám đốc cũng không thoát được ăn mắng đâu!”
Cố giám đốc phụ họa cười khổ mấy tiếng, liền nói: “Phải, phải.”
Trình Phượng Đài ngước mắt nhìn Thương Tế Nhụy: “Ừm, quả thật không nhìn ra. Mấy lần đầu tôi thấy ban chủ của các người ấy à, ban chủ của các người như cành liễu trước gió hát Dương quý phi ở Hối Tân lâu, sau khi tẩy trang cũng là văn nhã, lặng lẽ, tôi đều bị y lừa thật lâu! Ai ngờ sự thật lại là một người gân chắc xương to hùng hổ như vậy chứ!”
Thương Tế Nhụy hừ một tiếng. Bốn phía đào kép đều cười rộ. Có Trình Phượng Đài giành phần hay, Cố giám đốc liền muốn cáo từ. Trình Phượng Đài gọi ông ta lại, nói với ông ta chuyện phòng bao. Giờ phút quan trọng này lại đòi phòng bao với Cố giám đốc, thật sự còn khó khắn hơn so với muốn cái mạng già của ông ta. Cố giám đốc khổ sở trình bày, bày tỏ rằng muốn cái mạng già của ông còn có thể thương lượng, muốn phòng bao chính là tuyệt đối không thể, ngại ngùng cười nói “Trình Nhị gia cũng là người làm ăn, người làm ăn vẫn luôn chú trọng uy tín, phòng bao đã cho người ta đặt làm sao có thể thu về chứ ? Ngài đừng làm khó tôi. Hay là tôi mời Nhị gia ngồi ở vị trí ngay đầu, bảo đảm ngay cả nếp nhăn trên xiêm áo của Ông chủ Thương cũng có thể nhìn thấy! Phòng bao nhìn còn không rõ như vậy.”
Trình Phượng Đài khinh thường nói: “Ít lừa gạt tôi thôi! Coi tôi lần đầu xem hí hay sao? Vậy tôi ngồi hậu đài nhìn Ông chủ Thương có được không? Càng rõ ràng hơn! Còn có thể nhìn thấy mông Ông chủ Thương ấy chứ!”
Mọi người một trận cười thật to, Cố giám đốc chỉ là nịnh nọt gật đầu: “Ngài muốn thì như vậy cũng được!”
Trình Phượng Đài trừng lên mắt nhìn ông ta, Cố giám đốc tỉnh ngộ: “Vậy tôi đưa ra chủ ý này cho ngài. Hôm nay Tào tư lệnh cũng tới, Nhị gia cùng tư lệnh chen chúc một chút?”
Trình Phượng Đài thở dài nói: “Nói tới nói lui cũng chỉ có cách này. Tôi còn hẹn Phạm Nhị gia cơ!”
“Vậy không vấn đề gì cả! Ghép thêm một cái bàn, rộng lớn thoải mái, đều là thân thích không phải sao? Theo khẩu vị của ngài chuẩn bị cho ngài loại trà Đại hồng bào tốt nhất! Không thể để ngài ủy khuất được!”
Rạp hát lớn Thanh Phong mặc dù là kiến trúc kiểu phương Tây do người Tây Dương xây dựng, sân khấu kịch nói số một Bắc Bình. Nhưng mà làm ăn buôn bán ở Trung Quốc bán, khó tránh khỏi cũng dính chút phong cách hí viện của Trung Quốc. Lầu hai mỗi một phòng bao đặt một tấm bàn vuông sơn đen, kiêm bán trà quả bánh ngọt, có người phục vụ theo hầu. Ngay cả giám đốc rạp hát cũng có tác phong truyền thống của chưởng quỹ hí viện, trước mặt diễn viên lớn cùng nhân vật quyền thế vô cùng nịnh nọt.
Trình Phượng Đài rút ra một điếu thuốc thơm, Cố giám đốc móc bật lửa ra đốt giúp. Trình Phượng Đài nói: “Lần này thì thôi. Năm nay phòng bao tôi vẫn đặt chỗ cũ ——đặt luôn ba năm! Tránh cho đến lúc không nói tiếng nào liền hết hạn. Phạm Nhị gia cũng giữ lại cho cậu ta.”
Cố giám đốc không ngừng vâng vâng dạ dạ cáo từ. Thương Tế Nhụy cười nói: “Nhị gia biết em có thể hát ở chỗ này ba năm?”
Trình Phượng Đài cười cười với y: “Dù sao Ông chủ Thương bất kể hát ở nơi nào, tôi cũng đuổi theo xem, đã xem liền ba năm không rời chỗ.”
Mấy nữ đào kép lập tức hò hét chê bai hai người bọn họ. Trình Phượng Đài mở báo ra xem tin tức, không để ý các cô. Thương Tế Nhụy thì lại vui vẻ đắc ý giống như ăn đồ ngọt, mơ hồ còn có chút xấu hổ, thuận mồm hỏi: “Anh đang đọc báo gì thế? Có nói về em không?”
Trình Phượng Đài cười nói: “Có biết xấu hổ không hả? Dựa vào cái gì mà tờ báo nào cũng phải nói về em chứ?” Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút cũng đúng, thất vọng đi rửa mặt ăn điểm tâm chuẩn bị trang điểm. Trình Phượng Đài lại thất thanh nói: “Ai! Đừng chứ! Có thật nè!”
Thương Tế Nhụy lập tức liền bị thu hút: “Nói cái gì nói cái gì?”
Trình Phượng Đài nhanh chóng xem qua nội dung một lần, đằng hắng chút cho sạch cổ họng, đầy vẻ không để ý giở trang báo nói: “Có thể nói gì chứ? Đều là gió chiều nào nương theo chiều đó. Lúc Ông chủ Thương hát đán, nói như đinh đóng cột là Ông chủ Thương không có chim. Ông chủ Thương hát sinh rồi, liền nói Ông chủ Thương có hai chim.”
Thập Cửu cùng hai đào kép khác đang hóa trang, cười một cái tay liền run, vẽ hỏng mặt, vừa trách móc Trình Phượng Đài xấu miệng, vừa không nhịn được cười.
Thương Tế Nhụy đứng ở bên cạnh hắn, cầm khăn lông nóng lau mặt, nói: “Cụ thể nói thế nào, anh đọc cho em nghe một chút.”
“Chính là nói như vậy, không có gì đáng đọc.”
“Có! Nhất định là có!”
“Ông chủ Thương lau xong mặt mau lau dầu đi, mặt đều nẻ cả rồi.”
Chỉ là vậy cũng không thể dời đi sự chú ý của Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy hất khăn lông lên người Tiểu Lai một cái, vẫn đeo lấy Trình Phượng Đài: “Em không bôi dầu, anh nói mau! Em phải nghe!”
“Nghe cái gì chứ? Không phải nói cho em rồi sao? Khen em có hai chim chứ gì nữa!”
“Khen thế nào? Đọc từng chữ từng chữ cho em! Mau lên mau lên!”
“Vậy chờ em diễn xong tôi đọc cho.”
“Em không muốn! Em phải nghe bây giờ! Ai nha anh muốn chọc em tức chết hả! Mau lên!”
“Diễn xong rồi đọc thì có làm sao? Báo cũng không nguội.”
Thương Tế Nhụy gãi má túm tai chốc lát cũng không chờ được, rất nhanh liền biến chuyển từ vui vẻ thành giận dữ, hét: “Bảo anh đọc anh cứ đọc! Cứ muốn làm ngược lại điều tôi nói là sao! Anh không biết chữ sao!”
Trình Phượng Đài sửng sốt, nhất thời trên mặt có chút không nén giận được, giương mắt nhìn Thương Tế Nhụy.
Rất nhiều thời điểm, nhất là ở chỗ Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy chính là một con lừa cứng đầu không chút kiềm chế không biết vừa phải. Một khi nổi nóng liền lấy thái độ ít khi đối xử với người ngoài ra, khiến cho mọi người nhìn thấy đều rất ngạc nhiên. Thứ nhất là không ngờ Thương Tế Nhụy đối với Trình Phượng Đài tính khí lại tệ như vậy nóng nảy như vậy, thứ hai là không ngờ Trình Phượng Đài đối với Thương Tế Nhụy lại kiên nhẫn hòa khí như vậy. Hai người bọn họ đã thân thiết đến nước này, hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn bạn bè rượu thịt cùng ăn cùng chơi. Quá khứ hai năm Phạm Liên Phạm Nhị gia ở Bình Dương kia, chơi với Thủy Vân lâu còn chăm chỉ hơn Trình Phượng Đài, cũng tụng Thương Tế Nhụy cực kỳ. Thương Tế Nhụy từ đầu chí cuối đối xử với anh ta rất khách khí, thỉnh thoảng chỉ đùa một chút, dù sao chưa bao giờ có dáng vẻ như vậy. Y có thể đi tới địa vị ngày hôm nay, ngồi vững vàng, há lại là cái loại người không biết tiến thoái được đằng chân lân đằng đâu.
Mấy đại sư tỷ trong lòng đều sửng sốt. Trình Phượng Đài vẫn luôn tuyên bố hắn đang cua đào kép, các cô còn không tin. Bây giờ nhìn lại hẳn là sự thật rồi. Cho dù không phải loại quan hệ da thịt đó, cũng là loại nào đó vô cùng sâu sắc —— các cô cùng nghĩ tới Tưởng Mộng Bình, sau đó trao đổi với nhau một ánh mắt đầy thâm ý.
Nguyên Lan trước cười nói: “Cái tật nóng nảy này của Tế Nhụy vẫn không sửa được, chọc một cái liền nổi nóng —— Nhị gia là đang trêu chọc cậu đấy!” Vừa nháy mắt với Trình Phượng Đài, ý bảo hắn nhân nhượng chút, lui một bước rồi tính.
Thương Tế Nhụy không thể đợi kịp, nói: “Tức chết tôi rồi! Tự tôi xem!” Rút báo ra từ trong tay Trình Phượng Đài, rào rào lật lại một trang, liền thấy được tựa đề chọc vào mắt —— Tiềm Long ký phải cấm diễn, Ông chủ Thương nhất định phải xem.
Thương Tế Nhụy sắc mặt kịch biến, ngồi vào bên người Trình Phượng Đài cau mày lặng lẽ nhìn. Đây là báo hôm nay, đại khái Cố giám đốc cũng chưa chắc biết tin tức. Tiềm Long ký diễn từ trước Tết tới hôm nay, chưa đầy một tháng, nhưng mà bởi vì danh tiếng truyền đi quá nhanh, không biết chọc phải cái nhọt của bên nào mà khiến người ta không cho phép diễn nữa.
Du Thanh cùng Đỗ Thất lúc này đều tiến vào từ cửa sau. Du Thanh cởi ra khăn lụa hồng buộc trên đầu xuống, cười nói “Tôi tới trễ! Quên mất đường đến cửa sau đi như thế nào, may sao gặp được Thất thiếu gia.”
Đỗ Thất hiếm thấy cười thân thiện như vậy: “Tôi là tới chúc Tết muộn tất cả mọi người.”
Sự chào hỏi của bọn họ không nhận được bao nhiêu hưởng ứng, phát hiện các vị đào kép đều đang nghiên cứu biểu cảm của Thương Tế Nhụy, mà Thương Tế Nhụy đang nhìn chằm chằm một tờ báo, biểu cảm quả thật rất đáng nghiên cứu. Y khó khăn học xong bài báo, ngẩng đầu lên lông mày vẫn cau, ánh mắt nhìn thẳng.
Trình Phượng Đài một tay xoa gáy y chậm rãi nói: “Nói diễn xong sẽ đọc cho em, em thế nào cũng nhất định đọc ngay bây giờ. Nguyên Lan sư tỷ mới vừa nói người hát phải vui vẻ trước, người nghe mới vui. Em hiện đang sa sầm mặt, chờ lát nữa lên sân khấu mở rương thế nào.”
Trình Phượng Đài muốn im chuyện để yên lòng người nên gác chuyện lại được, Thương Tế Nhụy thì không thể. Bản thân mình bị kí©h thí©ɧ, thế nào cũng phải tìm mấy người bạn cùng căm thù địch. Du Thanh thò đầu cười hỏi: “Ông chủ Thương sao thế? Xem gì mà xuất thần như vậy?” Thương Tế Nhụy liền giơ báo lên trước mặt Du Thanh: “Đây! Bà chủ Du tới xem một chút!”
Du Thanh là người có học, tu dưỡng, kiềm chế tất nhiên cực tốt, nhận lấy báo liếc qua một cái, thần sắc không đổi, đưa cho Đỗ Thất mỉm cười nói: “Cách mạng bao lâu để lật đổ đế chế, mà đến ngày nay, vẫn cứ kiêng kỵ cho người quyền quý.”
Đỗ Thất cũng là người có học, tu dưỡng còn không bằng Thương Tế Nhụy, đọc xong liền vò tờ báo thành một cục vứt xuống chân tường, mắng to một tiếng: “Mẹ cái con bà nó! Muốn gây sự à ?”
Chúng đào kép cũng rất tò mò đối với tin tức này. Du Thanh sợ ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người khi lên sân khấu, không chịu tiết lộ nội dung, quay đầu nhẹ giọng nói với Thương Tế Nhụy cùng Đỗ Thất: “Chờ tối nay diễn xong, chúng ta tới thương lượng một chút.”
Đỗ Thất hai tay cắm trong túi quần, nổi giận đùng đùng vô cùng bực bội nói: “Kịch bản là do tôi viết, phía trên nếu như có ý kiến gì tôi đi lý luận. Các cậu cứ việc hát!”
Du thanh an ủi anh ta: “Loại tin đồn này cũng chưa chắc đã là thật. Ông chủ Thương quen biết nhiều người nổi tiếng trong giới văn hóa và quan trường như vậy, nếu thật sự có động tĩnh, chẳng lẽ lại không nói trước với cậu ấy sao?”
Đỗ Thất cùng Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút đều cảm thấy có lý. Đỗ Thất vẫn không cam lòng. Thương Tế Nhụy đảo tròng mắt một vòng, bảo Tiểu Lai đến chỗ Cố giám đốc cẩn thận hỏi xem những nhân vật lớn hôm nay có mặt, sau đó đặt mông ngồi sát bên Trình Phượng Đài, nghiêng đầu tựa vào bả vai hắn, buồn buồn ngẩn người. Y mới vừa rồi không giữ chút thể diện nào cho Trình Phượng Đài ngay trước mặt mọi người, Trình Phượng Đài bây giờ cũng lười để ý đến y, mở ra một tờ báo khác đọc, đọc một chút liền cảm thấy đầu Thương Tế Nhụy tuột xuống khỏi bả vai mình, dọa hắn sợ, vội vàng bỏ báo ra đỡ cái đầu ngàn vàng của Thương Tế Nhụy.
“Ông chủ Thương, em bị bệnh gì thế? Trợn tròn mắt ngủ gật à ?”
Thương Tế Nhụy lười nhác chỉnh lại đầu mình, nghẹo cổ chẳng chút sức lực nói: “Mệt mỏi.”
“Còn chưa lên sân khấu em đã mệt mỏi?”
“Hát hí không mệt. Suy tính đối sách, mệt mỏi.”
“Ồ? Em có thể suy tính được ra đối sách gì chứ? Ai cấm hí của em, em liền một kiếm chọc chết người đó à?”
Thương Tế Nhụy chê bai nhìn hắn một cái, ngồi thẳng người khỏi người hắn: “Nông cạn! Anh quá nông cạn!”
Còn không hóa trang nữa sẽ trễ giờ. Thương Tế Nhụy đứng lên lanh lẹ thay quần áo trang điểm, Trình Phượng Đài một trang tiếp một trang xem báo uống trà hút thuốc, tán gẫu cùng nữ đào kép một chút. Hắn dù sao cũng trước khi Thương Tế Nhụy lên sân khấu mười lăm phút mới rời đi.