Dịch: Phong Bụi
Hai người ngủ đến buổi trưa mới tỉnh lại như cũ, Thương Tế Nhụy vừa tỉnh liền không ở yên, lật người như cá chép, chăn nổi sóng hồng, đánh thức Trình Phượng Đài, liền nghe y kêu: “Nhị gia! Nhị gia dậy chơi với em! Chúng ta tám chuyện!”
Trình Phượng Đài mắt nhắm, nói không rõ ràng: “Không dậy nổi, phải nằm một hồi nữa, em nói cho tôi nghe đi.”
Thương Tế Nhụy biết Trình Phượng Đài một khi ngủ nướng thì sẽ ngủ rất lâu, nhưng y lại là người không chịu nổi đói, liền mò bánh quy sô cô la từ đầu giường ra ăn, ăn rơi vụn bánh đầy giường, sau đó cầm tay áo đồ ngủ lau miệng, rơi đầy vụn đường xuống, khiến Trình Phượng Đài bị đâm thức dậy, cầm lấy lon mở mắt ra kiểm tra.
“Ông chủ Thương đây là bánh quy hiệu gì thế? Có phải là loại lần trước tôi mua cho em không? Làm sao nhiều vụn bánh như vậy chứ ?” Thương Tế Nhụy vừa muốn mở miệng, Trình Phượng Đài chặn y lại: “Được rồi được rồi được rồi, nuốt xuống rồi nói, phun đầy mặt tôi mất…”
Thương Tế Nhụy nuốt một cái: “Là bánh anh mua. Bởi vì không đủ ngọt, em bảo Tiểu Lai đổ nửa lon đường trắng vào, quả nhiên liền ngon hơn nhiều.”
Trình Phượng Đài cạn lời, nắm cằm y: “Ông chủ Thương, em há miệng, để tôi xem xem răng em.”
Thương Tế Nhụy nuốt sạch sẽ bánh quy trong miệng, giống như một con mèo lớn đang ngáp, “A” há to miệng, để cho Trình Phượng Đài kéo mặt y ra hướng sáng kiểm tra răng y. Cả người y đều là một tác phẩm nghệ thuật trời cao chú tâm điêu khắc, bộ da thịt này có thể vào sách giáo khoa mỹ thuật. Không phải người đẹp như vậy cũng không thể phát ra âm thanh dễ nghe đến thế. Chỉ nhìn thấy trên dưới hai hàng răng xinh xắn lả lướt chất như băng ngọc, thật ứng với bốn chữ “răng như vỏ sò”, không một chút tỳ vết, vết bẩn.
Trình Phượng Đài gật gật đầu: “Được rồi, em… ăn tiếp đi.” Trong lòng quả thực nghĩ không ra, mình là người chẳng bao giờ ăn đồ ngọt, răng hàm trong ngược lại sâu mất mấy cái. Thương Tế Nhụy suốt ngày ngâm ở trong hũ đường, răng còn có thể đẹp như vậy. Thật có người được trời ưu đãi như vậy, chuyện gì tốt cũng để y chiếm hết.
Thương Tế Nhụy hào hển ăn bánh quy ngọt, vừa kể chuyện, kể cho Trình Phượng Đài chuyện liên quan tới Du Thanh. Y phàm là biết một chút gì, Trình Phượng Đài không mấy ngày cũng nhất định sẽ biết, bởi vì Trình Phượng Đài là “người của y”, không có gì phải giữ bí mật. Có điều nếu người khác biết y thì ra là như vậy, sợ rằng chẳng còn dám nói bí mật gì cho y nữa.
Trình Phượng Đài nghe xong vở Nora bỏ nhà ra đi này, tán dương: “Du Thanh tính cách thật là mạnh mẽ.”
Thương Tế Nhụy gật đầu: “Tính khí này của cô em thích! Là một người có suy nghĩ riêng!”
Trình Phượng Đài nhìn đúng thời cơ, cánh tay vòng qua eo y, dẫn dắt từng bước: “Em có thể thấy được, người phụ nữ có học vấn có kiến thức như Du Thanh, gặp phải người đàn ông mình thích, cũng ném phụ bỏ mẫu, không nhận người thân.”
Thương Tế Nhụy nhai bánh quy phun mảnh vụn: “Đúng vậy! Rất thống khoái!”
Trình Phượng Đài muốn hút thuốc, thuốc lại ở trong túi áo khoác để quá xa, liền lấy một cái bánh quy từ trong lon bánh của Thương Tế Nhụy rũ đường trên bánh xuống, ăn: “Ông chủ Thương, từ ví dụ này, có thể nhìn ra đạo lý gì?”
Thương Tế Nhụy nghiêng đầu một cái: ” Hử ? … Đạo lý gì? Em không biết.”
Trình Phượng Đài cũng không nghĩ y sẽ biết, chậm rãi nói cho y: “Phần lớn đàn bà trên cõi đời này ấy à, vì tình mà sống vì tình mà chết, lý tưởng quan trong nhất đời này chính là tình yêu. Những thứ khác đều là hư không, đều là giả, có huy hoàng hơn nữa cũng không thể lấp đầy tim của các cô. Có thể có một người chồng thương yêu các cô, nuôi dưỡng con của mình, trải qua những ngày tháng bình đạm ân ái liền chẳng còn cần gì nữa rồi.”
Thương Tế Nhụy chen miệng nói: “Nói đúng! Cho nên nữ đào kép của Thủy Vân lâu lấy chồng xong liền không hát hí nữa, còn ngày ngày mong ngóng muốn lập gia đình! Tốn bao nhiêu công sức học hí như vậy, chịu khổ như vậy, chẳng lẽ là để chuẩn bị làm vợ bé cho người ta sao?”
Trình Phượng Đài cười nói: “Đúng phải không? Người chạy theo tình yêu không cần cha mẹ em cũng đều thấy rồi, thân bằng hảo hữu tiền đồ hát hí, đem ra so với người mình yêu để chọn lựa, những thứ kia thật là… Hài, hai cấp bậc tình cảm, căn bản là không cách nào so sánh! Cũng tỷ như sư đệ cái thứ này, nói rách trời cũng chỉ coi là một người cùng lớn lên từ nhỏ. Kẻ độc thân vì người cùng lớn lên từ nhỏ mà không cần tình yêu mặc dù cũng không nhiều, tôi ngược lại vẫn thấy được mấy người. Đàn bà vì người cùng lớn lên từ nhỏ mà không cần tình yêu, tôi từ Nam đến Bắc gặp hơn nửa người Trung Quốc, ha, thật sự là không có! Tình yêu chính là đạo nghĩa của đàn bà, chính là tiền đồ của đàn bà! Hiểu không? Em nhìn thêm chút nữa Vương Bảo Xuyến, Đỗ Lệ Nương, Hoắc Tiểu Ngọc, Lý Hương Quân trong hí của em… Sao? Còn có rất nhiều cô gái thiên cổ xưng tụng cũng thế không phải sao? Làm sao em hát hí liền khen các cô, hạ màn rồi, mình gặp liền phải mắng mẹ?” Trình Phượng Đài xiết chặt cánh tay ôm eo y, đánh giá y: “Trong hí ngoài hí, chuyện ai người ta cũng làm như vậy, còn có thể gọi là chuyện sai trái sao? Chúng ta là người nói phải trái, không thể dùng một câu cam kết để bóp chết thiên tính của một người thiếu nữ thanh xuân, có phải hay không?”
Lời tới chỗ này, dụng ý lần này của Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy trong bụng cũng đã hiểu rồi. Thương Tế Nhụy cảm thấy những lời bàn này mặc dù không sai, nhưng mà hết sức đáng ghét, thiên tính tình yêu trên hết, thuộc về gia đình của các cô gái càng đáng ghét hơn. Y không biết ở trong mắt các cô gái, y một lòng kinh doanh sinh kế hạ cửu lưu giải trí cho chúng sinh, một chút cũng không tính toán cho tương lai của mình mới là ngu xuẩn hết sức, còn có gì quan trọng hơn so với người nâng đỡ mình trải qua hết nửa đời sau chứ? Hai phe chẳng những là chí hướng không giống nhau không thể chung đường, ngay cả hiểu cho nhau cũng không làm được.
Cho nên mặc cho Trình Phượng Đài tách ra, nắn vụn, nói ra tình vào lý, phản ứng đầu tiên của Thương Tế Nhụy vẫn là: “Các cô dĩ nhiên có thể sống vì tình chết vì tình, ai bảo các cô đều không có em trai!”
Trình Phượng Đài ngẩn ngơ, chưa từng thấy suy luận lệch lạc như vậy. Nhìn y vẻ mặt thành thật, cũng không giống như là cưỡng từ đoạt lý, đùa bỡn vô lại. Nói cho y hiểu sao cứ tốn sức như vậy chứ, thật không phải là việc người bình thường làm được: “Điều này không phải đã nói hết rồi sao, cha mẹ có công ơn nuôi dưỡng cũng có thể không cần, huống chi là anh chị em bằng và kém hơn chứ ?”
Thương Tế Nhụy há miệng liền mắng: “Anh mới bằng và kém hơn! Anh mới bị bằng! Tôi và cô ấy là tri kỷ!” Y một hớp nuốt hết một miếng bánh quy hừ lạnh một tiếng: “Tình yêu! Cấp thấp! Các sư huynh sư tỷ sau khi đổi giọng đều nói là có tình yêu rồi, nếu yêu không thành công, qua một thời gian đổi người khác lại kêu là tình yêu như thường! Yêu cái rắm!”
Trình Phượng Đài liếc y một cái, nói: “Ai, cũng chớ nói như vậy. Người khác tôi không biết, nhưng tình yêu của sư tỷ của em cùng Du Thanh nhất định không cấp thấp. Các cô yêu một người đàn ông, nhất định cũng xuất phát từ tri kỷ và linh hồn. Huống chi tôi thấy sư tỷ của em cùng Thường Chi Tân, cũng tri âm không kém gì em đâu! Chính em hồi tưởng một chút, sư tỷ của em bình thời ngoại trừ dỗ em chơi, nói một chút hí, có từng cùng em tán gẫu chuyện khác? Tôi nhìn ra được, cô ấy và Thường Chi Tân giao lưu tinh thần rất sâu sắc. Vốn chỉ riêng một tình yêu em liền cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, tình yêu cộng thêm tri kỷ, hai lớp, em lấy cái gì để giữ chân sư tỷ em? Muốn giữ chân cô, không phải cố ý ủy khuất cô sao? Còn nói đối tốt với cô?”
Thương Tế Nhụy lại hừ lạnh một tiếng, đầy mặt không cam lòng, thêm không thể phản bác. Hiển nhiên là Trình Phượng Đài mắt lạnh đứng xem liền nói chuẩn xác tình hình của bọn họ. Thương Tế Nhụy vốn là một thằng nhóc con thiếu dây thần kinh, Tưởng Mộng Bình lại là thiếu nữ đa sầu đa cảm, có tâm sự gì cũng sẽ không nói cho y, huống chi là gì mà “Giao lưu tinh thần” . Chỉ có Thương Tế Nhụy một phía cho là đã “giao lưu tinh thần” cùng Tưởng Mộng Bình, coi Tưởng Mộng Bình là tri âm. Tình cảm đơn phương không liên quan đến tình yêu.
Trình Phượng Đài mang chính bọn họ ra mà nói: “Sao, nói gần đi. Ví dụ nói, em như bây giờ thân thiết với tôi, sư tỷ của em không chịu, muốn hai ta chia tay, em làm thế nào đây?”
Thương Tế Nhụy rất kinh ngạc nhìn hắn một cái, cả giận nói: “Cô ta dựa vào cái gì mà không chịu! Chính cô ta đã bỏ đi cùng Tràng Tử Tinh! Còn có mặt mũi không chịu! Tôi đánh chết cô ta!”
Trình Phượng Đài vội vàng sửa lời: “Được rồi được rồi, không phải nói bây giờ, là ban đầu, nếu ban đầu như vậy thì sao?”
Thương Tế Nhụy liền kinh ngạc hơn, không dám tin tưởng Trình Phượng Đài có thể hỏi ra một câu rõ ràng dễ thấy như vậy: “Ban đầu sư tỷ muốn chúng ta chia tay, vậy em nhất định sẽ chia tay với anh chứ gì nữa! Em có thích anh đến thế nào đi nữa cũng sẽ chia tay với anh! Làm sao có thể vì một tên lưu manh xấu xa mà để chị thương tâm!”
Trình Phượng Đài nghe câu nói như chặt đinh chém sắt này của y liền sửng sốt.
Thương Tế Nhụy lắc lư đầu, suy luận: “… Không đúng, phải nói ban đầu em đã có sư tỷ, căn bản sẽ không để ý đến những người khác. Mặc kệ anh vì ta muốn sống muốn chết, hộc máu ói gan, chết cũng chết vô ích! Em chỉ chơi cùng chị mình, không thời gian để ý đến anh!”
Trình Phượng Đài thật sự muốn hộc máu ói gan rồi, buông tay duỗi chân ngửa mặt hướng lên trời liên tục cười khổ, sau đó đột nhiên nghiêng người, cách quần cắn cái đó của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy ai nha kêu đau, thiếu chút nữa cầm lon bánh quy đập chết Trình Phượng Đài: “Làm gì mà cắn em!”
Trình Phượng Đài chôn mặt trên cái bụng nhỏ của y: “Ghen, trong tim chua xót, chua sắp chết rồi.”
Thương Tế Nhụy ăn bánh, nhìn hắn: “Ồ, vậy phải làm sao bây giờ? Em là nói thật mà.”
Chính là nói thật mới đáng ghét. Trình Phượng Đài kéo cổ y xuống: “Nào, cái miệng ăn đường hôn tôi một cái, cho tôi ngọt một chút là không chua nữa.”
Thương Tế Nhụy qua loa chạm môi hắn một cái liền muốn chạy, bị Trình Phượng Đài đè lên giường gặm cắn một trận. Đường trắng cùng sô cô la, vị lúa mì nhàn nhạt của bánh quy, Thương Tế Nhụy trở thành một miếng điểm tâm ngon lành, khiến cho người ta yêu không dời miệng. Hôn đến khi hai người hô hấp dồn dập, Trình Phượng Đài cười to, nắm cằm Thương Tế Nhụy, nhìn y thật sâu: “Ông chủ Thương nói rất đúng! Đàn ông rồi sẽ gặp người đàn bà mình thích, đàn bà rồi sẽ gặp người đàn ông mình thích! Người nào rồi cũng sẽ có, sớm muộn cũng sẽ xảy ra, vậy còn tính cái rắm! Tình của Ông chủ Thương mới quý như vàng! Nếu không vào sinh ra tử một kiếp trong hí của Ông chủ Thương, không nhìn thấu linh hồn của Ông chủ Thương, vậy có tư cách gì nói với Ông chủ Thương như vậy chứ!”
Hai kẻ có quan điểm khác người mà cùng chung một chí hướng ôm lấy nhau cất tiếng cười to, trong lòng sảng khoái, tràn đầy hào hứng. Thương Tế Nhụy nhoài người lên trên người Trình Phượng Đài cái bụng dán cái bụng: “Anh nói anh hiểu linh hồn em, vậy phải nói ra một hai ba bốn .”
“Tôi quá khứ chưa từng nói sao?”
“Nói rồi cũng phải lặp lại lần nữa! Bảo anh nói thì anh cứ nói đi!”
Lời này thế nào cũng phải nói đến hai năm đầu, Trình Phượng Đài nhớ lại một phen, nói: “Ban đầu ngưỡng mộ em, thật ra thì vẫn là bởi vì cái bệnh của em đối với sư tỷ kia.”
Thương Tế Nhụy ở nơi đó liều mạng gật đầu, ngoại trừ mấy mụ đanh đá trong Thủy Vân lâu kia cho tới bây giờ chưa từng có ai chấp nhận hành vi trong quá khứ của y, Trình Phượng Đài cũng luôn chọn thái độ phê bình. Hôm nay hắn nói như vậy, ngược lại vẫn là lần đầu tiên, Thương Tế Nhụy đắc ý một cái liền lắc lư loạn cả lên, Trình Phượng Đài vỗ vỗ cái mông y, nói: “Con trai bằng tuổi em đều là ăn uống chơi đùa, xoay quanh đám con gái. Chỉ có em là giẳng co cùng sư tỷ mình, em lại không vì mục đích cưới cô ấy làm vợ, tôi đúng là chưa từng thấy người nào ngu ngốc như vậy.”
Thương Tế Nhụy nghe vậy liền nhe răng, Trình Phượng Đài vội nói: “Ai ai, được rồi. Tôi cũng là gặp nhiều người đấu tranh sống chết vì tư dục, danh lợi, chưa từng thấy người nào dốc hết tâm huyết vì người hát hí cùng, vì nghĩa tỷ nghĩa muội như vậy. Tình yêu cùng danh lợi đem so với phần ân tình này đều nhạt nhòa. Phần ân tình này rất sạch sẽ.”
Lời này coi như còn được. Thương Tế Nhụy gật gật đầu, tựa vào bụng Trình Phượng Đài tách ngón tay hắn chơi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ấy à, sau đó xem Trường Sinh điện của Ông chủ Thương rồi, lại không thể nào dứt ra được nữa!”
Thương Tế Nhụy gặm gặm ngón tay Trình Phượng Đài: “Anh lâu lắm rồi không khen hí của em.”
Trình Phượng Đài mặc y gặm cắn ngón tay, ẩm ướt nong nóng, đâm đau: “Khen hí của Ông chủ Thương, với khen người của Ông chủ Thương giống nhau mà.”
Thương Tế Nhụy ngước mặt: “Vậy anh liền khen nghe chút nào.”
Trình Phượng Đài cười cười, trầm mặc một chút, ánh mắt xa xa nhìn chằm chằm màn giường, chậm rãi nói: “Đừng thấy Ông chủ Thương không học hành mà nhầm, tôi cảm thấy trong trái tim của Ông chủ Thương ấy à, thông suốt hơn so với bất cứ ai, có tuệ căn hơn so với bất cứ ai. Nhìn những đế vương, tể tướng, tài tử giai nhân, ông lão lái đò, đứa trẻ trên lưng trâu xanh kia. Ông chủ Thương vai gì cũng diễn rất thật. Như thể trong trái tim có rất nhiều linh hồn, khoác trang phục, hóa trang lên sân khấu, những linh hồn kia liền mượn người em để hoàn dương, hát lên trăm ngàn nhân tình thế thái kiếp trước. Đến khi tan hí, hồn vía của bọn họ cũng tan, câu chuyện của bọn họ vẫn sống ở trên người em… Ông chủ Thương phải là người trong suốt nhất nhẹ nhàng nhất, mới có thể chứa hết những thứ này; lại vừa phải là người thâm trầm nhất lại vừa dày nặng nhất, mới có thể biết những thứ này. Tôi đã từng thấy nhiều bộ da thịt xinh đẹp, lời nói, tài nghệ, tính tình cố ý rèn luyện ra. Vừa tinh xảo vừa cao nhã, tiến thoái thích đáng, xử thế thức thời, mị lực tỏa khắp. Chỉ là để có thể được hoan nghênh trong xã hội cao tầng, để được thuận lợi, xin một chỗ tốt, tóm lại là đều có mục đích. Tôi chưa từng thấy người như Ông chủ Thương… Ừm, giống như một đóa hoa vậy, giống một ngọn lửa, chỉ để ý tự mình nở tự mình cháy. Đối với những người thích xem hí của em, em sẽ dốc sức cho bọn họ nhìn thấy những gì đẹp đẽ nhất. Đối với những người không thích xem hí của em, em cũng sẽ không vì muốn lấy lòng bọn họ mà sửa đổi chính mình, làm trái với lòng mình—— bởi vì hoa luôn phải nở, lửa luôn phải cháy, bất kể có người xem nó hay không. Một diễn viên lớn như vậy mà còn có thể sống một cách tự nhiên, đặc biệt hiếm có, đặc biệt hiếm thấy, đây là tự nhiên thực sự…”
Trình Phượng Đài nói rất tỉ mỉ, chi tiết. Thương Tế Nhụy ngậm đốt đầu ngón tay của hắn, khẽ rũ mi mắt, trầm tĩnh ngẫm lại những lời nói này. Cõi đời này thiên ngôn vạn ngữ, tôi và anh chỉ cần hai ba từ. Đổi lại là người khác liền nói không ra, đổi lại là người khác cũng nghe không hiểu. Thương Tế Nhụy biết tất cả những kiên trì, cố chấp, những hiểu lầm, khuất nhục mà mình từng chịu đựng, vào giờ khắc này đều đáng giá. Trình Phượng Đài đã lắp đầy những khe hở trong lòng y, điệu hát một mình một kiểu của y cũng có người đánh nhịp, khe khẽ hát theo rồi.
“Tất cả mọi người đều nói, Ông chủ Thương là một nhân vật kiệt xuất như vậy, phải có một người xuất sắc thành đôi mới hợp. Nhưng mà bọn họ cũng không dám yêu em. Chỉ có Nhị gia của em mới dám vào nơi dầu sôi lửa bỏng, nguyện làm người xuất sắc.”
Thương Tế Nhụy bất chợt nhảy bổ một cái, đè Trình Phượng Đài ở dưới người gặm cổ họng cùng xương quai xanh hắn, gặm đến mức cổ Trình Phượng Đài dính đầy nước miếng, có một loại sắp bị cưỡng bức mà bất lực, đau đến mức hô hoán lên: “Ai nha! Được rồi được rồi! Tôi cảm kích rồi Ông chủ Thương! Tôi biết Ông chủ Thương cảm động rồi! Ss… Ai ui cắn đau quá cắn đau thế!” Thương Tế Nhụy không giống Trình Phượng Đài, biết uốn ba tấc lưỡi lời ngon tiếng ngọt chẳng thiếu, cũng không giống Đỗ Thất biết viết biết vẽ, có thể viết những chuyện phong lưu vào trong hí từ, y cái gì cũng không biết, lúc cảm xúc sôi trào, không phải một quyền đánh Trình Phượng Đài trút giận, thì chính là gặm bừa cắn loạn một trận như vậy, như thể phải ăn người ta vào trong bụng, giống như một con động vật nhỏ.
Trải qua lần giao lưu thuần khiết cao thượng trên giường này, hai người đều cảm thấy còn thân mật không khoảng cách hơn so với làm chuyện kia, ngay cả khi Trình Phượng Đài phải đi ngoài phòng nhặt quần, Thương Tế Nhụy cũng không nỡ buông hắn ra, chỉ dính chặt vào người hắn y nũng nịu, ôm lấy một cánh tay hắn kẹp ở giữa chân, kẹp chặt hết mức.
Trình Phượng Đài xoa xoa hạ thân y, cười nói: “Làm sao túm được cái gì cũng kẹp vào đũng quần vậy hả? Tôi mới nói hai câu thân thiết với em, liền khiến em nổi xuân tình rồi, ông chủ lớn họ Thương có tài tử phong lưu gì chưa từng trải qua, còn không có kiến thức như vậy?” Vừa vỗ vỗ cái mông y, rút cánh tay ra, mạo hiểm giá rét đi ra ngoài nhặt quần. Cái lỗ bị đập vỡ trên cửa sổ không biết lúc nào đã được Tiểu Lai dùng giấy bản cứng rắn dán lên, nghĩ đến hẳn là sợ Thương Tế Nhụy ngủ bị cóng, lòng thật là chu đáo. Nhưng mà quần của Trình Phượng Đài lại không được thu vén tốt như vậy, đáp xuống dưới mái hiên, còn có chút ẩm ướt. Tiểu Lai dù là trong lòng nghĩ ra được, cũng sẽ không giúp hắn hơ khô quần.
Trở lại trong phòng ném vào trong lò sưởi thêm mấy cục than, vừa hong quần, vừa nói: “Ông chủ Thương, mau mặc quần áo vào dậy thôi.”
Thương Tế Nhụy trong lòng kích động vẫn chưa bình tĩnh lại, chỉ biết lăn lộn khắp giường.
“Tôi hình như nhìn thấy Tiểu Chu Tử tới.” Trình Phượng Đài nói, “Ngay tại trong phòng Tiểu Lai.”
“Nhất định là tới đòi tiền mừng tuổi ! Để Tiểu Lai đuổi nó đi, em không có tiền, không có bao lì xì.” Thương Tế Nhụy bỗng nhiên lăn bò dậy nhào tới lưng Trình Phượng Đài: “Đúng rồi Nhị gia, tiền mừng tuổi của em đâu!”
Trước hai năm bởi vì vui, Trình Phượng Đài đến Tết đều sẽ gói một phong bao lì xì cho y đè ở phía dưới gối. Hai năm đã qua đã thành thông lệ, y vẫn còn ghi nhớ.
“Ồ, bản thân em không chịu cho người khác, chỉ biết đòi người khác thôi à? Không nhìn ra em còn keo kiệt như vậy.” Trình Phượng Đài cười rút ra hai tờ tiền lớn từ trong bóp da: “Cầm đi. Thiếu gia.”
Thương Tế Nhụy liếc một cái, còn không vui: “Không gói trong phong bì đỏ, em không thèm, anh coi em là ăn xin à!” Rất nhanh mặc xong quần áo, lôi Trình Phượng Đài: “Nhị gia, chúng ta cùng đi gặp Tiểu Chu Tử!”
Trình Phượng Đài nào có hứng thú để ý đến Tiểu Chu Tử, nhẹ nhàng rút tay ra: “Ông chủ Thương tự mình đi đi, quần tôi còn chưa khô đây này.”
Thương Tế Nhụy đi được một lúc bằng thời gian uống cạn chén trà, Trình Phượng Đài hơ khô quần mặc chỉnh tề, ngậm thuốc lá ra cửa vươn vai, liền nhìn thấy Tiểu Chu Tử lau nước mắt được Thương Tế Nhụy cùng Tiểu Lai tiễn đi. Mới nửa tháng không gặp, chút thịt Tiểu Chu Tử nuôi được khi ở nhà Thương Tế Nhụy đều trả về hết thảy, mặc áo mùa đông cũng gầy rõ rệt, giống như người giấy. Tiểu Chu Tử không chú ý tới Trình Phượng Đài, đi tới cửa bỗng nhiên quay người quỳ xuống, dập đầu một cái trong tuyết với Thương Tế Nhụy, nghẹn ngào nói: “Hôm nay trở về em sợ không còn gặp được Ông chủ Thương nữa, đại ân đại đức Ông chủ Thương đối với em, Chu Hương Vân kiếp sau xin báo đáp ngài!”
Năm ngoái dường như có một Sở Quỳnh Hoa, trước khi chia tay cũng nói như vậy. Sở Quỳnh Hoa vốn là tự xót tự thương, hận trời hận mệnh, người yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, nói ra loại lời quyết biệt này chỉ để giống với cảm xúc bi thương của bản thân, chưa chắc giống với sự thật, cho nên cũng không ai coi là thật mà để bụng. Chu Hương Vân lại không phải người như vậy. Sắc mặt Thương Tế Nhụy cùng Tiểu Lai đều rất nặng nề. Tiểu Lai nâng cậu bé lên nhét tiền vào trong tay nó, Thương Tế Nhụy chỉ hứa mấy câu như “Ta nhất định sẽ cố hết sức, ngươi cố chịu đựng thêm một thời gian nữa” v,v…
Tiễn Chu Hương Vân đi rồi, Trình Phượng Đài tiến lên phía trước nói: “Lại bị sư phụ nó hành hạ phải không?”
Thương Tế Nhụy gật đầu: “Nhị gia làm sao biết?”
Trình Phượng Đài nói: “Chuyện này cũng chẳng cần đoán! Tứ Hỷ là cái loại người gì? Tiểu Chu Tử bộc lộ tài năng ở chỗ em, rất nhiều người đều hỏi thăm nó muốn tụng nó chứ còn gì, Tứ Hỷ càng chịu không nổi.” Vừa nói nhìn Thương Tế Nhụy một cái, cười nói: ” Chủ ý Chiêu Quân xuất tái là em đưa ra, hí cũng là diễn ở Thủy Vân lâu, Ông chủ Thương nhẫn tâm để cho mỹ nhân bị hung nô giẫm chết sao?”
Cái ví dụ này khiến Thương Tế Nhụy và Tiểu Lai đều cười. Vương Chiêu Quân của Chu Hương Vân hết sức tuyệt vời, sau ba bốn buổi hí, Bắc Bình thành nhắc tới Vương Chiêu Quân liền nghĩ ngay đến Chu Hương Vân, Thương Tế Nhụy ở trên nhân vật này cũng không thấy hơn cậu bé bao nhiêu. Tiểu Lai để che giấu nụ cười kia, khép cửa lại bước nhanh trở về nhà.
Thương Tế Nhụy anh tư ào ào đứng chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời nói: “Trẫm, tuyệt không phải quả nghĩa chi quân, tất sẽ cứu Minh phi khỏi nơi nước sôi lửa bỏng.”
Trình Phượng Đài vỗ cái đét vào mông y một cái, làm bộ ghen nói: “Người hát hí các em có câu gì ấy nhỉ? Muốn học thành tài, trước phải ngủ cùng sư phụ. Tiểu Chu Tử một mỹ nhân bán thành phẩm như vậy, Ông chủ Thương không phải sẽ tính toán nước màu mỡ không chảy ruộng ngoài đấy chứ ?”
Thương Tế Nhụy chán ghét liếc hắn: “Thô tục. Quá thô tục. Anh cho em là anh à!”
Trình Phượng Đài quay lại ôm eo y: “Được rồi, tôi thô tục. Ông chủ Thương đi mặc quần áo vào, chúng ta đi ra ngoài ăn thịt.”
Hoạt động ăn cơm này Thương Tế Nhụy thích nhất: “Chúng ta đi ăn thịt bò bít tết!”
“Ừ, ăn thịt bò bít tết.”
Bọn họ đang chuẩn bị ra cửa, cửa liền tự mở. Cái đầu bóng nhẫy dầu của Phạm Liên lộ ra từ trong khe cửa, đi vào trong nhìn quanh: “Tế Nhụy! Năm mới mạnh khỏe nhé!” Lại nhìn một cái: “Úi chà! Anh rể cũng ở đây! Ngài đây là đến chúc Tết Tế Nhụy của chúng ta sao?”
Trình Phượng Đài ghét cái kiểu biết rồi còn giả bộ hồ đồ của anh ta, nháy nháy mắt: “Cậu tới đây làm gì? Hai ngày trước Thường Chi Tân đi công tác, cậu cũng không đi tiễn một chút, ngủ nướng trên giường của cô nào rồi hả?”
“Đừng nói bừa chứ, em phải đi nói chuyện làm ăn.”
“Ăn Tết ai làm ăn với cậu? Chỉ có người ngoại quốc làm ăn với cậu. Cậu là may váy ngủ cho nữ vương Anh quốc, hay là bán đĩa trà cho tổng thống Mỹ hả ?”
Phạm Liên hồi đó ở Bình Dương lui tới khá ân cần với Thủy Vân lâu bọn họ, sau này đến Bắc Bình, nhưng là thành khách hiếm của Thương trạch. Không ngờ ngày lễ lớn thỉnh thoảng tới cửa viếng thăm, nhưng lại không được hoan nghênh lắm. Thương Tế Nhụy còn ở đó chắp tay sau lưng xem náo nhiệt, cũng không thèm chào hỏi anh ta. Anh ta vừa bị Trình Phượng Đài chế giễu, lại bị Thương Tế Nhụy thờ ơ.
Phạm Liên ai oán nói: “Tế Nhụy, cậu thấy anh rể tôi, có phải rất tàn ác khốn kiếp hay không?”
Thương Tế Nhụy nhìn anh ta một chút, nghiêm mặt nói: “Nhị gia nói đúng!”
Phạm Liên bị nghẹn lời, Trình Phượng Đài ha ha cười to.
“Được rồi, cậu không có việc không lên điện Tam Bảo, tới tìm Ông chủ Thương làm gì, nói mau đi.”
Phạm Liên trong đầu nghĩ anh Đại lão gia ngon lành không thích làm, ngược lại chạy vội tới làm giám đốc cho đào kép cơ đấy? Trừng Trình Phượng Đài một cái, vừa tiến tới trước mặt Thương Tế Nhụy cười nịnh nói: “Tế Nhụy, cậu một cái nhấc tay, thương lượng cùng rạp hát để một phòng bao cho tôi nhé?”
Thương Tế Nhụy còn chưa lên tiếng, Trình Phượng Đài trước đã nhìn có chút hả hê cười: “Không phải chứ Phạm Nhị gia! Mới đầu năm tiền liền xài hết rồi? Còn không mua nổi một phòng bao? Úi trời ô, quá thảm rồi! Nào! Gọi một tiếng cha, tôi mua cho cậu.”
Phạm Liên cũng ghét cái sự đắc ý này của hắn, cau mày nói: “Đi đi đi, anh suốt ngày ôm đùi Tế Nhụy thì biết cái gì? Năm sau người đặt phòng bao đều là những người gì, phú không đấu với quan, hiểu không? Đừng nói phòng bao của em không đặt nổi, phòng bao của anh có hay không còn chưa biết đâu!”
Trình Phượng Đài không khỏi cùng Thương Tế Nhụy nhìn nhau một cái, có chút đoán không ra đây là tình huống gì.
Phạm Liên nhìn thần sắc hai người, kinh ngạc hỏi: “Sao thế, hai người cũng không biết à?”
Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy song song mê mang nhìn về phía anh ta.
Phạm Liên haizz một tiếng: “Thật sao, hai người mấy ngày này bị ao rượu rừng thịt làm thần hồn điên đảo rồi à! Bản thân Tế Nhụy cũng không biết?”
Thương Tế Nhụy không hiểu, lắc đầu: “Hí viện có giám đốc, Thủy Vân lâu có phòng kế toán có sư huynh. Tôi muốn lo việc hát hí sắp hí, những việc khác không quan tâm!”
Phạm Liên giận y không chí tiến thủ, nói: “Vở Tiềm Long ký này của Tế Nhụy cũng không phải là giỡn chơi thôi đâu! Nổi tiếng kinh khủng! Nam Kinh bên kia đều nghe thấy tiếng rồi. Năm nay Nam Kinh muốn điều một nhóm đại quan mới nhậm chức tới Bắc Bình khảo sát, cộng thêm nơi đây vốn đã có thứ trưởng của cục gì đó, ai ai cũng trông mong muốn xem hí của Tế Nhụy. Tôi chỉ một người làm ăn buôn bán nhỏ, không dám đắc tội bọn họ đâu!”
Thương Tế Nhụy nhón nhón mũi chân, lắc lư đầu, vẻ đắc ý bộc lộ rõ ràng.
Phạm Liên ăn nói khép nép nhìn Thương Tế Nhụy: “Tế Nhụy, đánh tiếng với rạp hát, châm chước một chút nhé?”
Thương Tế Nhụy xoay mặt nghiêm túc nhìn anh ta: “Không! Không liên quan đến tôi.”
Phạm Liên còn chưa kịp than vãn, Thương Tế Nhụy chạy trở về nhà trong: “Tôi phải đi ra ngoài ăn cơm cùng Nhị gia! Liên Nhị gia gặp lại sau nhé!”
Phạm Liên xoay đầu tìm Trình Phượng Đài khóc kể: “Anh rể, em làm gì đắc tội y rồi?”
Trình Phượng Đài cũng không biết: “Cái này phải hỏi chính cậu chứ, cậu cướp đồ ăn của y hay là chê hí của y rồi? Ngấm ngầm nói xấu y hả? Dù sao y ngoại trừ ăn, hí và tám chuyện ra, những chuyện khác đều không để ý.”
Phạm Liên tỉ mỉ nhớ lại từng ly từng tí lần gần đây nhất gặp Thương Tế Nhụy cho tới hôm nay, trước mặt người khác hay sau lưng người khác có chỗ nào là không tụng không đùa giỡn đâu, cũng không có bất kỳ chuyện gì đắc tội y. Thật là càng nghĩ càng ủy khuất, mắt thấy sắp khóc, Trình Phượng Đài vội vàng chặn anh ta lại: “Dừng lại dừng lại! Không phải chỉ là hí mở rương thôi sao! Ngồi phía dưới không phải cũng có thể nghe sao, sao mà cứ nhất định phải phòng bao?”
Phạm Liên có nỗi niềm khó nói: “Em cái này… Mới quen một người bạn gái.”
Trình Phượng Đài khinh bỉ mắt liếc nhìn anh ta, Phạm Liên chắp tay chắp tay với hắn. Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút: “Ngày đó tôi nghĩ cách giúp cậu. Nếu không thành công, chỉ có thể ủy khuất bạn gái nhỏ của cậu thôi.”
Phạm Liên vô cùng vui vẻ: “Anh rể chịu hỗ trợ liền là chuyện tốt rồi!”
Trình Phượng Đài nhướn mày, Thương Tế Nhụy đã mặc bộ đồ mới từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Phạm Liên vẫn còn chưa đi, ném một cái liếc mắt qua.
Trình Phượng Đài vỗ vai Phạm Liên: “Tôi giúp cậu, cậu cũng giúp tôi một chút. Hôm nay ra cửa không lái xe, cầm chìa khóa xe của cậu tới, buổi tối tôi trả cậu.”
“Vậy em về thế nào?”
“Cậu kêu xe kéo chứ gì nữa! Nếu có thời gian rảnh đi bộ trở về cũng được.” Trình Phượng Đài trả lời như chuyện đương nhiên: “Cậu không phải muốn lấy lòng Ông chủ Thương một chút sao?”
Thương Tế Nhụy mới chỉ trong chốc lát, đã chờ đợi đến sốt ruột rồi, nhiều lần nhìn đồng hồ đeo tay, tội trễ nải chuyện ăn cơm của y lớn lắm, cũng sắp nổi giận đến nơi rồi. Phạm Liên có việc cần nhờ người, chỉ đành ông đây không tình nguyện giao chìa khóa xe ra, đưa mắt nhìn bọn họ đi không chút lưu luyến.