Dịch: Phong Bụi
Nếu như phải nói sau khi Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy trải qua chuyện đó, tình cảm giữa hai người quả thật có xảy ra chút thay đổi gì thì đó chính là trở nên càng khó chia lìa hơn, hoặc là gọi là yêu cuồng nhiệt cũng rất thích hợp. Trình Phượng Đài tiêu hồn ở trên người Thương Tế Nhụy rồi, lập tức hối hận không kịp đối với việc bản thân mình hai năm qua chỉ ngồi ôm không làm loạn.
Tự mắng mình thậm tệ, không bằng một thằng ngu, không thôi chép miệng ngẫm lại, hết lần này đến lần khác nhớ lại biểu cảm trạng thái của Thương Tế Nhụy ở trên giường mà ý da^ʍ, nhiệt tình chẳng khác gì một thằng nhóc vừa biết đến mùi đời. Mà Thương Tế Nhụy ngay sau khi Trình Phượng Đài bày tỏ tình yêu với y thì đã có đủ các kiểu các dạng ám chỉ công khai, chẳng biết làm sao Trình Phượng Đài cứ luôn thờ ơ, lúc chung chăn gối, Thương Tế Nhụy có chút động tác cọ cọ, Trình Phượng Đài liền bắt lấy tay y không cho y lộn xộn, nói chút chuyện khác đánh trống lảng. Thương Tế Nhụy cho là do Trình Phượng Đài không tiếp nhận đàn ông. Sau này tâm nguyện được đền bù, hai người có thêm một tầng quan hệ khác, chính là thêm một tầng thân mật cùng tùy ý khó nói thành lời, đều cảm thấy tình ý càng thêm sâu sắc hơn.
Trình Phượng Đài ở nhà ăn Tết, trong bữa cơm đêm giao thừa ngày ba mươi Tết, Đại thiếu gia Nhị thiếu gia theo thứ tự ngồi ngay ngắn. Tam thiếu gia còn chưa biết nói, nằm ở trong lòng vυ" nuôi, để vυ" nuôi bóc tôm cho nó ăn. Bà Tư ngồi bên cạnh Mợ Hai, Trá Trá và Mỹ Âm châu đầu ghé tai không biết đang nói gì. Bên ngoài pháo bông lóe lên, theo ở trong phòng đột nhiên sáng bừng, khién bọn nhỏ cũng không lòng nào ăn cơm, chỉ ngó dáo dác muốn đi ra ngoài để chơi pháo. Người một nhà đang ở thời gian vui vẻ hòa thuận nhất. Trình Phượng Đài nhìn thấy cuối bàn tròn lớn có mấy chỗ ngồi còn trống không, người nhà không tính là nhiều, quả thực ngồi không đầy được. Trong đầu nghĩ lúc này Thương Tế Nhụy nhất định cũng cùng Tiểu Lai ăn cơm giao thừa. Chủ tớ hai người lẻ loi. Bữa cơm đêm giao thừa từ trước đến giờ nhiều thức ăn mặn, Thương Tế Nhụy nhất định sẽ ăn đến căng tròn bụng, Tiểu Lai lại không ngăn được y. Sau đó giống như phụ nữ có thai hai tay chống sau lưng, khó khăn chờ đợi tiêu hóa bớt.
Nếu Thương Tế Nhụy có thể ngồi ở chỗ này cùng hắn ăn bữa cơm đêm giao thừa, đó mới có thể gọi là đoàn viên.
Trình Phượng Đài siết ly rượu bỗng nhiên cười một tiếng, lại rất thất vọng lặng lẽ thở dài. Mợ Hai vừa cùng Bà Tư nói chuyện, vừa liếc mắt dò xét hắn một cái, cũng uống một ly rượu theo.
Thương Tế Nhụy nơi này hoàn toàn không thê lương như Trình Phượng Đài nghĩ, Du Thanh làm khách tại Bắc Bình, đêm ba mươi ở cùng Thương Tế Nhụy, mang theo hai bình rượu hoa điêu thượng hạng tới. Mấy đào kép ở một mình trong Thủy vân lâu cũng dựa theo lệ cũ năm ngoái, người nào người nấy đều mang rượu và thức ăn tới dồn dập, dựng ở khách đường một cái bàn tròn lớn, hành tửu lệnh (1), nói chuyện cười, náo nhiệt vô cùng. Thương Tế Nhụy ăn đến mức cả người nóng lên, giày cũng cởi, cổ áo cũng mở rộng, ngồi xếp bằng ở trên ghế oa la la so hát mặt hoa cùng vai tịnh (2). Đến khi qua nửa đêm, đám đào kép say gục được sắp xếp cho ngủ, không say tự mình đi về. Du Thanh vẫn còn rất hứng thú, rút lui khỏi bàn tròn, dời ngồi vào trước bàn bát tiên tự rót tự uống, kể với Thương Tế Nhụy rằng cô năm đó trốn khỏi nhà như thế nào, quyết liệt với người nhà như thế nào, mẹ cô vì cô mà khóc hỏng hai mắt như thế nào, anh trai lại ngàn dặm lùng bắt, ngay trước mặt mọi người cho cô một bạt tai như thế nào.
(1) Hành tửu lệnh: là trò chơi uống rượu trợ hứng cho bữa tiệc, bình thường đề cử một người làm lệnh quan, những người còn lại nghe lệnh thay phiên nói thơ từ, nối ngữ hoặc làm những trò chơi khác, người trái lệnh hoặc người thua sẽ bị phạt uống, cho nên còn gọi là “Hành lệnh uống rượu”. Uống rượu hành lệnh, không chỉ lấy rượu trợ hứng, thường thường còn đi kèm điền từ thơ phú, trả lời câu đố, yêu cầu người hành tửu lệnh nhanh nhẹn cơ trí, có tài văn chương, tài hoa. Hành tửu lệnh là biểu hiện hiếu khách truyền thống của cổ nhân, lại là kết tinh nghệ thuật uống rượu và sự thông minh tài trí của bọn họ.
(2) Vai tịnh: còn gọi là mặt hoa, diễn những nhân vật chính trực, thô lỗ, tàn bạo, ngu ngốc… giọng to, vang dội.
Thương Tế Nhụy là một người từ nhỏ đã mất người thân, nghĩa phụ nghĩa huynh sau này cũng là xây dựng trên tình cảm tri âm hợp tác, sự lĩnh hội tình thân rất mỏng manh, cũng không có gì hướng tới, tự nhiên không chen miệng được gì. Du Thanh nói, y nghe, trong ly sứ xanh rót đầy rượu hoa điêu, y thè lưỡi liếʍ liếʍ, vừa cay lại ngọt, ăn rất vui vẻ, thuận miệng hỏi một câu: “Nếu đi khỏi nhà trong lòng khổ như vậy, vậy thì vì cái gì chứ? Ở nhà làm một khách quen phòng vé có tiếng, cũng có thể hát hí mà! Cô xem Phạm Liên, Hoàng Tam công tử, An bối lặc. Thiếu gia tiểu thư nhà quyền quý ở trong phòng vé luôn rất được cưng chìu.”
Du Thanh đau khổ cười một tiếng: “Không vì danh, không vì lợi, chỉ vì theo đuổi một người mà đi.”
Thương Tế Nhụy lập tức tìm được điểm có chuyện li kỳ, rượu cũng không uống nữa, chờ cô tiếp tục nói: “Ồ? Vậy theo đuổi được chưa?”
Du Thanh liếc mắt nhìn y: “Người kia giống như Nhị gia của cậu vậy, là một người đã có gia thất.”
Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói toạc ra chuyện y cùng Trình Phượng Đài, mặc dù chuyện của bọn họ cũng không định gạt người khác, bỗng nhiên được nhắc tới, không khỏi sững sốt một chút. Sau đó Thương Tế Nhụy phát giác, y rất thích người khác gọi Trình Phượng Đài là “của y” : “Anh ta cần gia thất, không cần cô sao?”
“Anh ta không chỉ có một người vợ! Con cái cả đống nữa, nào có chỗ cho tôi dung thân.”
“Anh ta nếu quyết tâm thật sự cần cô, vợ của anh ta có thể làm gì, dù sao cũng không chỉ có một người vợ.”
Du Thanh chỉ chậm rãi lắc đầu: “Chính là không chỉ có một người vợ mới phiền toái.”
Thương Tế Nhụy cố gắng giúp cô bớt phiền não, suy nghĩ một chút: ” Ừ… Vậy thì liền không gả cho anh ta, hai người ở cùng nhau là được.”
“Không gả cho anh ta làm sao ở cùng nhau được?”
Thương Tế Nhụy tự hào nói: “Cô nhìn tôi cùng Nhị gia này, tôi cũng không kết hôn cùng anh ta, chúng tôi không phải vẫn luôn ở bên nhau sao?”
Du Thanh cảm thấy y thật đúng là một đứa con nít, suy nghĩ rất ngây thơ đơn giản, không cùng một tầng suy nghĩ với cô. Nếu có thể ngây thơ đơn giản cả đời như vậy, đừng bị thực tế đánh thức, ngược lại sẽ rất hạnh phúc.
Du Thanh nhéo nhéo tai Thương Tế Nhụy, cười nói: “Ông chủ Thương nói rất đúng. Chỉ là hôm nay ăn Tất niên, không biết làm sao, đặc biệt nhớ anh ấy…”
Thương Tế Nhụy nghe vậy cũng buồn bã, thở dài nói: “Lúc ăn cơm ngược lại vẫn ổn, gác lại đũa mới cảm thấy, hôm nay tôi cũng đặc biệt nhớ Nhị gia.”
Hai con người không được như ý cậu một ly tôi một ly, than thở, dần dần liền uống nhiều. Thương Tế Nhụy hai mắt đều mờ cả rồi, mượn rượu che khuôn mặt mắc cỡ, dè dặt hỏi một câu: “Người kia của cô cũng ở Bắc Bình sao? Tôi quen không?”
Du Thanh hai mắt mê ly nhìn y một cái, cũng không vội đáp lời, cười si mê nằm gục ở trên bàn, say. Thương Tế Nhụy thấy cô vừa ngủ, lập tức cũng không chịu nổi, gò má dán vào chiếc bàn gỗ sơn lạnh như băng bất tỉnh nhân sự. Du Thanh thấy y gục xuống, nhẹ nhàng cười một tiếng, đứng dậy mặc áo choàng dài đi tìm Tiểu Lai: “Ông chủ Thương say rồi, cứ ngủ như vậy ngày mai nhất định sẽ trặc cổ. Cô gọi bừa một con ma men dậy, bế y lên trên giường đi.”
Tiểu Lai cười đáp vâng, nhìn má Du Thanh đỏ bừng, tựa như có men say, liền nói: “Đã trễ như vậy, Bà chủ Du không bằng ở lại phòng tôi ngủ một đêm đi.”
Du Thanh cười nói: “Tôi đặt xe kéo đợi ở bên ngoài rồi, về rất tiện.”
Tiểu Lai nghe thấy lời này cũng không suy nghĩ nhiều. Du Thanh đuổi cô đi phục dịch Thương Tế Nhụy, tự mình ra cửa, ở trong đêm tối lủi thủi mà đi, trên mặt tất cả đều là vẻ mờ mịt. Đi suốt một tiếng đồng hồ, ngừng ở trước cửa một gia đình, nước mắt trong mắt chảy xuống.
Đầu năm mùng Một Trình Phượng Đài cùng Mợ Hai mang hai thằng bé lớn đi chúc Tết nhà Tào tư lệnh, phát tiền mừng tuổi ở Tào gia xong, ăn cơm trưa, lại lượn đi gặp Thường Chi Tân Tưởng Mộng Bình. Mợ Hai hai năm trước sinh con thân thể yếu đuối, đây là lần đầu đến Thường gia, ở trên xe suy đoán nói với Trình Phượng Đài, vợ chồng bọn họ hai người ở Bắc Bình không cha không mẹ lại không có con, ăn Tết nhất định rất vắng vẻ. Vào cửa nhìn một cái, hai vợ chồng ở nơi đó lặng yên dùng bánh nếp đọc sách, so với lần đầu tiên Trình Phượng Đài tới thì có thêm một bức tượng Quan Âm bằng Hán ngọc, trước tượng phật đốt đàn hương, trong phòng càng thêm vẻ thanh nhã. Tưởng Mộng Bình thấy cả nhà bọn họ, thân thiết nhiệt tình nhét vào trong tay bọn nhỏ rất nhiều kẹo, bởi vì không chuẩn bị tiền mừng tuổi, liền lật sách rút ra hai tấm đánh dấu sách mạ vàng bảo bọn nhỏ nhận lấy, vừa nắm tay hai đứa bé hỏi han, sờ đầu sờ mặt. Đại thiếu gia đã tương đối lớn rồi, Nhị thiếu gia lại hướng nội, bất ngờ song song lủi mất, khiến Tưởng Mộng Bình âm thầm ước mơ.
Mợ Hai kéo tay Tưởng Mộng Bình, thấp giọng nói: “Chị thật sự thích trẻ con như vậy, không bằng tìm đại phu xin phương thuốc, uống chút thuốc thử xem?”
Tưởng Mộng Bình sờ gò má mình than thở: “Hai năm này cũng đã khám một lượt các đại phu ở Bắc Bình rồi, ngay cả người trước kia là thái y cũng đã khám. Ai…”
Mợ Hai dường như cảm động lây cau mày, ưu sầu thay cô, sau đó nảy ra một kế, đuổi hai thằng con cởi giày lên giường vợ chồng bọn họ nằm một chút. Hai vị thiếu gia thẹn thùng, trước ánh nhìn chằm chằm của mẫu thân và mợ cứng người xếp hàng nằm im.
“Cái này gọi là lây dương khí.” Mợ Hai đắc ý giải thích: “Người phía Bắc chúng em trước khi động phòng đều phải gọi mấy đứa bé trai tới nằm lên giường, năm sau mới có thể có thằng cu béo mập. Hồi sau em lại đem áo của thằng Ba tới cho chị, chị chèn ở phía dưới gối ngủ, càng linh!” Mợ Hai nói tới chỗ này, lại nghĩ tới một món nữa, khăn tay che miệng, rỉ tai với Tưởng Mộng Bình: “Chỗ em còn có rượu bổ, mùa đông cho đàn ông uống là tốt nhất, chờ em đưa cho chị, chị dụ anh họ trước khi ngủ uống một ly.”
Tưởng Mộng Bình tin là thật, mặt lập tức đỏ bừng. Nhưng mà các cô cũng không suy nghĩ một chút, lúc Mợ Hai cùng Trình Phượng Đài kết hôn cái gì cũng không có, còn chẳng phải liền lúc ba thằng con trai. Cô đây chẳng qua là bệnh cuống tìm bừa thuốc mà thôi.
Đàn bà trẻ con ở trong nhà ồn ào nháo nhác, Thường Chi Tân cùng Trình Phượng Đài ở trong phòng khách mỗi người một điếu thuốc lá. Thường Chi Tân năm ngoái thăng chức quan nhỏ, tiền lương tăng không được bao nhiêu, ngược lại lại bị ủy nhiệm một nhiệm vụ vất vả mà không được cám ơn, thường thường phải đối nghịch với bên bị cáo. Anh lại cá tính ngay thẳng không a dua, đi ngược dòng, tuyệt đối không chịu nhận hối lộ đưa hối lộ, cho nên rất dễ bị thù dai, trả thù. Qua năm anh phải đi vùng khác lấy chứng cứ, sợ Tưởng Mộng Bình ở nhà một mình không an toàn, muốn cô ở Trình gia mấy ngày.
Thường Chi Tân lẩm bẩm giải thích cho hắn: “Vốn là ở Phạm gia cũng được, đứa bé Kim Linh kia cũng hợp với Mộng Bình, ba ngày không thấy liền đến cửa tìm cô chơi. Nhưng mà Phạm Liên một người đàn ông, vẫn là thiếu chu đáo chút, Kim Linh lại quá nhỏ. Một đám dì ghẻ mà cha bọn họ để lại kia thì mồm năm miệng mười…” Vừa nói rất nhức đầu cười cười: “Vẫn là chỗ cậu tốt hơn, em họ lại là người đã làm mẹ, rất chu toàn, Mộng Bình nói chuyện với cô ấy cũng hợp.”
Vợ chồng bọn họ ở bên ngoài từng có rất nhiều truyền thuyết ân ái, tới nơi này, phần ân ái này mới cụ thể hơn, khiến cho người ta cảm động trước sự tỉ mỉ của một người đàn ông đối với vợ mình.
Trình Phượng Đài chẳng nói hai lời, vỗ bả vai anh cười nói: “Nhà em phòng trống nhiều, người hầu hạ cũng đủ, chị dâu cùng Bà Tư, Mợ Hai, Kim Linh cô nương vừa vặn góp đủ bàn mạt chược, ngày ngày náo nhiệt. Anh cứ yên tâm đi, chú ý an toàn bản thân! Gặp chuyện tìm em cùng Phạm Liên, người một nhà đừng khách khí.”
Thường Chi Tân gật gật đầu, cau mày hít mạnh một hớp thuốc lá lớn. Trình Phượng Đài cảm thấy anh năm sau lạnh lùng hơn năm trước, không thể tưởng tượng ra tình cảnh anh năm đó ở Bình Dương làm khách quen phòng vé, cùng Tưởng Mộng Bình Thương Tế Nhụy phong hoa tuyết nguyệt, hát hí. Sợ rằng anh hôm nay bản thân nhớ lại những ngày tháng thiếu gia rảnh rỗi kia cũng cảm thấy chớp mắt như cách một đời ấy chứ.
Trình Phượng Đài bọn họ về đến nhà, Phạm Liên gác chân chờ ở trong phòng khách đã lâu. Thấy chị và anh rể, tiến lên làm lễ, cười nịnh nói: “Chúc chị năm mới mạnh khẻo! Anh rể năm mới mạnh khỏe!” Hai thiếu gia thấy anh ta so với thấy Trình Phượng Đài còn thân thiết hơn, nhào tới ôm eo đòi tiền mừng tuổi, Phạm Liên phát cho mỗi đứa một cái lì xì, sau đó vác Nhị thiếu gia lên vai đùa giỡn. Trình Phượng Đài ra dấu bằng ánh mắt cho anh ta mấy cái anh ta cũng không nhìn thấy, ở trước mặt Mợ Hai lại không tiện làm quá rõ ràng, mượn cớ vào phòng thay đồ, hét một tiếng Phạm Liên thật lớn.
Phạm Liên còn ở đó chơi cùng đám cháu ngoại, đáp lại: “Vâng!”
Trình Phượng Đài nói: ” Vào đây !”
Phạm Liên lưu luyến cháu ngoại, cũng không quay đầu lại, cách phòng kêu: “Vào làm gì! Thay tã cho anh à?”
Mợ Hai cười chúm chím quát anh ta: “Ngay trước mặt trẻ con, không có quy củ vậy hả!”
Trình Phượng Đài từ bên trong nói: “Con trai ngoan, vào đi, phát tiền mừng tuổi cho con!”
Phạm Liên liếc mắt nhìn chị, ý là cái miệng kia của anh rể cũng chẳng kém, mới chậm rề rề lê bước vào. Trình Phượng Đài đang cởi vớ, cầm chậu than làm ấm chân, nói: “Qua đây nói chuyện.”
Phạm Liên chê bai nói: “Ha! Có chuyện gì mà nói? Lấy chân xông em à?”
Trình Phượng Đài nhấc chân ngửi ngửi, cười nói: “Làm gì mà xông cậu? Còn dài dòng nữa tôi nhét vớ vào miệng cậu đấy.”
Phạm Liên đặt mông ngồi đối diện hắn: “Em cũng đang có lời muốn thương lượng với anh, anh nói trước đi.”
Trình Phượng Đài hạ giọng xuống thật thấp, bảo đảm bên ngoài không nghe thấy: “Cái vị ở ngõ Đông Giao Dân kia, bất kể ai hỏi đến, cậu cũng ừ cho tôi. Đừng dính gì đến tôi, tôi chỉ là cho cậu mượn nhà mà thôi.”
Phạm Liên buột miệng kêu lên: “Dựa vào cái gì chứ? !”
Trình Phượng Đài trực muốn lấy vớ chặn miệng anh ta, Phạm Liên đã im miệng trốn xa rồi, thấp giọng không cam lòng nói: “Anh làm cô ta cũng không ít! Làm sao đổ hết lên đầu em chứ?”
Trình Phượng Đài rất điềm nhiên: “Nếu như lúc này cậu có người rồi, tôi nhất định sẽ không đổ lên đầu cậu. Cậu một thân một mình, nói nhiều chút sợ cái gì? Huống chi vốn là có phần của cậu nhé!”
Phạm Liên lụng phụng nói: “Em không phải sợ chị giáo huấn em sao?” Ghé đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa: “Có phải chị nảy sinh nghi ngờ gì anh?”
Trình Phượng Đài thở dài một cái, nhất thời cũng không nói ra miệng, vợ cả chưa bao giờ lý luận những chuyện vớ vẩn này với hắn, ngược lại Thương Tế Nhụy thì hô đánh kêu gϊếŧ, đây coi là chuyện gì chứ?
Trình Phượng Đài nói: “Không phải chị cậu, là vị ông lớn hát hí kia.”
Phạm Liên sững sốt một chút, sau khi kịp phản ứng cười ha ha trên sự đau khổ của người khác: “Ông chủ Thương à? Anh cũng thật là đáng đời ! Sức lực kia của y, em cùng anh cộng lại cũng không đủ mà đem so, em vẫn là hào phóng một chút cõng cái nợ phong lưu này vậy!” Giọng anh ta vừa chuyển, lại nói: “Đã như vậy, từ hôm nay trở đi, anh không được phép đυ.ng vào cô ta nữa. Em thấy tởm anh cũng không phải một hai ngày rồi!”
“Được, từ hôm nay trở đi, cậu liền chàng bán dầu độc chiếm hoa khôi.” Trình Phượng Đài cười nói: “Cậu muốn nói cái gì với tôi thế?”
“Chính là những mảnh đất của Phạm gia bảo kia. Em muốn bán.”
Trình Phượng Đài thu nét cười nhìn anh ta một cái: “Đây là đại sự đấy.”
“Từ em trở xuống, các em trai em gái đều học ở trong thành, sau này ai chịu về lại mảnh đất hoang tàn nghèo nàn đó? Chúng em ở Bắc Bình cũng không dễ xử lý. Quan trọng nhất vẫn là người Nhật Bản khó đối phó. Anh rể, em thấy thế cục cũng không tốt, người Nhật Bản không tốn chút sức lực liền chiếm được ba tỉnh phía Đông, được món hời lớn như vậy, dã tâm còn thu lại được sao?”
Đối với thế cục Trung Nhật, Trình Phượng Đài cũng có cảm giác giống vậy: “Cậu nếu như thật sự có chủ ý này, bây giờ cũng nên đánh giá người mua rồi, cũng không phải là một con số nhỏ, người mua trong thời gian ngắn nhất định không thể trả đủ, bắt đầu thu tiền sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng. Còn có chú bác anh em trong tộc, bọn họ nếu phản đối thì làm thế nào? Chia đất cho bọn họ, hay là chia tiền? Trước cứ thăm dò chiều hướng một chút. Hơn nữa nhà bao nhiêu người như vậy, cậu chỉ dựa vào khoản tiền này miệng ăn núi lở dù sao cũng không ổn. Qua hai năm nữa đám em gái lần lượt xuất giá, đám em trai lần lượt thành gia, sẽ cần một khoản chi tiêu cực lớn, lợi tức không đủ xài đâu, tìm phương hướng đẻ ra tiền chưa ?”
Những lời này câu nào câu nấy đều nói trúng tim Phạm Liên, Phạm Liên sâu sắc đồng tình: “Em cũng vừa mới nảy sinh ý niệm này, trước nói qua cùng anh một chút, tiếp theo gặp phải chuyện gì lại tới thương lượng với anh. Được rồi, em phải đi rồi.”
Trình Phượng Đài vung tay lên, cũng không tiễn anh ta.
Phạm Liên vừa ra khỏi phòng, nha hoàn Anh Hoa của Mợ Hai mời anh ta đi một chuyến, nói là Mợ Hai tìm cữu lão gia (ông cậu) có lời. Phạm Liên trong đầu nghĩ đôi vợ chồng này hôm nay thật thú vị, ăn Tết mà đều có lời cần nói với mình. Theo Anh Hoa vào đông phòng, Mợ Hai đã thay một bộ áo dài sắc thu mặc ở nhà, đang dụ Tam thiếu gia chơi. Thấy anh ta tới, một cái liếc mắt, nha hoàn vυ" nuôi đều lui xuống, cài cửa lại cho bọn họ. Phạm Liên trong lòng nhất thời căng thẳng, trên mặt trấn định như thường, tiến tới bên cạnh chị trêu chọc Tam thiếu gia.
Mợ Hai liếc về phía một cái ghế: “Ngồi đó đi!”
Phạm Liên tư thế đàng hoàng ngoan ngoãn ngồi yên.
“Cậu ngày nào cũng dính chặt một chỗ với anh rể cậu, tôi hỏi cậu, hắn gần đây có người nào mới rồi?”
Phạm Liên con ngươi đưa qua đưa lại, cũng không biết chị nắm giữ được bao nhiêu tình báo rồi, nếu là lỡ miệng chối, không khỏi tỏ ra quá giả tạo, chị sẽ không tin. Nếu là nhận, lại không biết tiết lộ đến mức nào cho thỏa đáng.
Mợ Hai tức giận liếc anh ta: “Cậu không cần suy nghĩ cách nói hộ cho hắn, đàn ông các cậu có mấy đồng tiền ở trên tay, có người nào giữ được không lén ăn vụng? Cho dù trong lòng không có ý niệm này, cũng không ngăn được thứ lẳиɠ ɭơ lao vào lòng! Tôi không phải người ghen bậy bạ, chỉ hỏi cậu, hắn gần đây gặp ai? Gốc gác thế nào?”
Phạm Liên nói thật: “Gần đây thật sự không có! Thật sự thật sự không có! Chị tại sao lại hỏi như vậy? Anh rể đối đãi chị không tốt à? Hay là không về nhà? Em giúp chị dạy bảo anh ta!”
Mợ Hai bĩu môi cười một tiếng: “Cậu thấy hắn lúc nào ở nhà được lâu? Đối đãi tôi cũng chẳng có gì.”
Trình Phượng Đài cho dù có một trăm nhân tình, đối xử với cô cũng vẫn cung phụng như minh châu như thường lệ, sẽ không khinh thường chút nào. Mợ Hai biết điều này vừa là lương tâm làm người của Trình Phượng Đài, cũng là bởi vì, hắn đối với cô, so với đối đãi với đám tình nhân dù sao cũng là hai tấm lòng không giống nhau. Trừ hai năm đầu khi mới thành thân còn có chút cãi vã, Trình Phượng Đài hiện tại cho tới bây giờ chưa từng nói một chữ không với cô, thỉnh thoảng cô nổi tính đại tiểu thư lên, Trình Phượng Đài cũng vẫn mặt mày vui vẻ chào đón, còn nghe lời, chịu đựng hơn so với em trai và con trai cô. Nhưng nghe nói hắn cùng đàn bà bên ngoài đều không như vậy. Hắn đối với bọn họ, lúc thích thì thân thiết ngon ngọt, nhà cũng không thèm về, cãi vã thì cũng huyên náo vô cùng ghê gớm, tốc độ thay lòng rất nhanh, là một kẻ phụ tình có mới nới cũ. Nếu bảo Trình Phượng Đài tùy ý đối đãi với cô như đối đãi với đàn bà bên ngoài như vậy, cũng yêu cô theo kiểu gió đến mưa đi, thay đổi không ngừng như vậy, cô nhất định không thể thích ứng. Nhưng mà có lúc, giống như đêm ba mươi lần này, cô nhìn thấy Trình Phượng Đài vì người khác mà mất hồn mất vía, ngược lại cũng sẽ cảm thấy hâm mộ. Cho dù là sự mê luyến ngắn ngủi của Trình Phượng Đài, cô cũng chưa từng có được.
“Anh rể nếu không có gì không ổn, như vậy chị đại khái là nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi nghĩ nhiều? Tôi thấy hắn hồn vía đều bay mất rồi, thương Trá Trá như vậy mà lúc ăn bữa cơm đêm giao thừa, Trá Trá nói chuyện với hắn hắn cũng không hề nghe.”
Phạm Liên suy nghĩ một chút, Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy thế nào cũng đã hơn hai năm, không thể coi là chuyện gần đây, lời tiếp theo liền không thể coi là nói dối: “Vậy em biết rồi, tám phần mười là vì anh ấy gần đây nhìn trúng một cái xe mới mà phiền lòng. Từ nước ngoài tới, phương diện thủ tục có chút không dễ làm. Chị biết anh rể đấy, anh ấy là một người say mê đồ chơi, đàn bà và xe, trong mắt anh ấy không phải giống nhau sao?”
Cách giải thích này Mợ Hai rất tin tưởng, nghĩ kỹ một chút, thư thái nói: “Đàn bà cũng được, xe cũng được, say mê đồ chơi thì thôi. Cậu coi chừng hắn kỹ cho tôi, đừng để kẻ nào có tâm sâu, có con rồi…”
Phạm Liên kiên quyết chen miệng nói: “Chị đúng là thích suy nghĩ nhiều, đều là chuyện xã giao, có ai ngu vậy, còn sinh con cho anh ta? Chị cũng không biết anh ta xấu đến mức nào đâu! Ai dám chứ? Cho dù có người dám, anh ta sẽ nhận sao? Cái tính khí kia của anh ta!”
Mợ Hai còn muốn nói gì nữa, lời đến khóe miệng, mím môi một cái, nói: “Tôi chọn cho hắn mấy nha đầu thông phòng, trắng trẻo lanh lợi như vậy, hắn còn coi thường. Ban đầu không bằng liền để hắn cưới cô nữ sinh đó về, để hắn bớt đi ra ngoài đi.”
Phạm Liên thỉnh thoảng nhìn vào trong thế giới của chị mình một cái, liền bị kích một trận nổi da gà. Mấy nha đầu chân to gọi là thông phòng kia, ngoại trừ da thịt thanh xuân tỏa sáng, những thứ khác toàn bộ đều là một di vật cổ tiền triều, cũng biết thêu thùa bện nút kết đồng tâm, hầu hạ thái thái uống canh, phục vụ lão gia ngủ. Đừng nói Trình Phượng Đài, anh ta từ nhỏ lớn lên trong đại gia đình kiểu cũ, cũng cảm thấy chịu không nổi, trong đầu nghĩ chị đến nay cũng không tính là hiểu Trình Phượng Đài, chỉ coi hắn là hoa hoa công tử lưu luyến sắc đẹp, nhưng cũng khiến người ta không biết nói thế nào.
Mợ Hai còn ở đó nói: “Thật ra thì tôi cũng không phải người không rộng lượng! Hắn tìm một cô nương trong sạch lấy về nhà, theo quy củ nhà chúng ta, tôi có thể nói gì? Cứ nhất định phải chạy ra bên ngoài, có cô nương nhà lành nào cả ngày lẫn đêm quấn lấy đàn ông ở bên ngoài chứ? Tôi dám thoải mái sao? Đừng để cưới về một con yêu nghiệt gieo họa! Quấy nhiễu cuộc sống thái bình!”
Phạm Liên cười nói: “Anh rể ở bên ngoài nào có phải đều là lêu lổng cùng đàn bà? Đánh bài uống rượu nghe hí đều là chơi, chị có cưới cho anh ta một nàng tiên, cũng không khóa chân được anh ta hai ngày.”
Mợ Hai lườm anh ta một cái: “Không chỉ hắn! Cậu cũng vậy đấy! Nàng dâu đứng đắn chẳng thấy người nào, chỉ biết chơi thôi, cậu còn không bằng hắn đấy!”
Phạm Liên cũng biết nói rồi nói thế nào cũng sẽ kéo đến anh ta, mồm miệng bôi mỡ nói: “Chị, em có một chủ ý nói cho chị nghe một chút. Dứt khoát sau này đến nơi nào chị cũng đi theo anh ta, muốn chơi cùng chơi với nhau, đánh bài ngồi một bàn, khiêu vũ chị cho anh ta ôm, thế là yên tâm rồi.”
Mợ Hai bị anh ta chọc cười. Phạm Liên cũng cười theo: “Em nói thật đấy! Các phu nhân tân thời không phải đều thế sao? Bất luận tiệc lớn tiệc nhỏ, mình đi theo chồng ra ngoài giao thiệp, vừa đánh bài vừa khiêu vũ, còn biết uống rượu, đàn ông đều không cần vợ bé nữa rồi. Chị nhìn anh họ cùng chị dâu Mộng Bình chính là phu xướng phụ tùy như vậy, tình cảm mới tốt như vậy.”
Mợ Hai gắt anh ta một cái: “Tôi xuất đầu lộ diện còn ra quy củ gì! Chẳng lẽ vợ cả lại đi làm việc của vợ bé sao? Bọn họ những thứ kia tôi không học được. Nhưng mà theo như cậu nói, tôi vẫn là thừa dịp còn sớm xem xét giúp hắn một người an phận đáng tin biết gốc gác đặt ở bên người trông chừng hắn, tránh để yêu tinh dụ dỗ hư hỏng.”
Phạm Liên vỗ vỗ bắp đùi không lời chống đỡ. Thường thường chỉ là anh ta cùng Trình Phượng Đài có thể hiểu được ý nghĩ của Mợ Hai, Mợ Hai không cách nào hiểu được ý nghĩ của bọn họ. Phạm Liên trong đầu nghĩ, cô bây giờ tuy nghĩ như vậy, đến ngày nào đó vạch trần ra bên người Trình Phượng Đài sớm đã có một nam yêu tinh, không biết sẽ nghĩ thế nào. Ở gia đình tầng lớp bọn họ, đào kép cùng kỹ nữ tiếng xấu không phân cao thấp. Mợ Hai có thể chứa được một cô vợ nhỏ ở dưới sự quản hạt của cô, cùng Trình Phượng Đài ra đôi vào cặp, nhưng là chưa chắc đã chứa chấp được một người đàn ông đào kép ở bên cạnh Trình Phượng Đài. Phạm Liên từng cho là Trình Thương hai người lăn lộn không thể quá một năm, bây giờ nhìn lại, lại có khuynh hướng càng diễn biến ác liệt hơn, khiến cho người ta phập phồng lo sợ. Anh ta quyết tâm sau này có cơ hội, phải thăm dò thật kỹ hai người này, ít nhất phải khuyên bọn họ ít gây chú ý một chút.