Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài mỗi lần đưa Thương Tế Nhụy về nhà, đều phải nhìn y vào cửa rồi mới rời đi. Lần này bởi vì phải chia cách mấy ngày, thời gian đưa mắt nhìn y liền lâu hơn bình thường một chút. Tiểu Lai vẫn không nể tình, để cửa mở một kẽ hở, khoác cánh tay Thương Tế Nhụy kéo vào trong, cũng không cho y cơ hội quay lại nhìn một chút. Trình Phượng Đài cười khổ, đã hai năm rồi, cái cô Tiểu Lai này vẫn phòng hắn chẳng khác gì phòng sói, chưa từng châm chước tí ti.
Trình Phượng Đài thở dài nói: “Đi thôi!”
Lão Cát nhìn đồng hồ đeo tay một cái, dựa vào tác phong ăn ngủ nghỉ của Trình Phượng Đài, lúc này vẫn không tính là muộn: “Đi nơi nào đây, Nhị gia?”
Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút: “Về nhà vậy. Bắt đầu từ ngày mai anh cũng nghỉ đi, ở cùng vợ con nhiều một chút. À? Trường học của con gái anh đã nghỉ chưa ? Nghỉ rồi thì tới gặp Mợ Hai một chút, vừa vặn để cô ấy cho tiền mừng tuổi.”
Lão Cát nhắc tới cô con gái độc nhất của mình híp mắt cười, vừa khởi động làm nóng xe, vừa nói: “Mấy ngày trước được nghỉ rồi. Nó cũng là cô nương lớn như vậy rồi, sao còn cầm tiền mừng tuổi nữa!”
Trình Phượng Đài xua tay: “Chỉ lớn hơn Trá Trá một tuổi, còn nhỏ lắm! Hồi sau gặp Mợ Hai rồi, bảo cô bé khen khen trường học tỉ mỉ một chút, năm sau tôi cũng dễ đưa Trá Trá vào học, hai cô bé cũng có thể làm bạn với nhau.”
Hai người vừa nói chuyện, Trình Phượng Đài bỗng nhiên thần sắc khẽ động, hỏi lão Cát: “Ấy? Có nghe thấy gì không ?”
Lúc này xe đã lái đi ra xa hơn mấy trượng, lão Cát nói: “Không có gì. Hay là tiếng máy? Thời tiết lạnh mà!”
Trình Phượng Đài cẩn thận nghe nghe, cau mày nói: “Tôi làm sao nghe như là Ông chủ Thương gọi tôi nhỉ…” Lập tức hô lớn một tiếng dừng xe, nhảy xuống bước nhanh về phía Thương trạch. Lão Cát mới vừa khởi động xe lại tắt máy, trong đầu nghĩ lúc nào cũng cứ chợt tắt chợt mở như vậy, chiếc xe này cũng chẳng còn nhảy nhót được mấy ngày, cũng không biết Trình Phượng Đài lần này đi vào muốn trì hoãn bao lâu, nhìn thấy đầu hẻm quán hoành thánh sắp dẹp quầy, hay là trước cứ gọi một chén hoành thánh tới ăn. Vừa nhìn một cái ngược lại nhìn thấy đầu hẻm có một chiếc Rolls-Royce đang đỗ, ở khúc quanh lộ ra nửa cái đầu xe đen bóng. Tại thành Nam người lái nổi loại xe này quả thực không nhiều, lão Cát không khỏi nhìn rồi lại nhìn.
Trình Phượng Đài hai ba bước tiến vào Thương trạch, cửa khép hờ. Đẩy cửa ra, ở trong đêm đông khắp nơi tuyết đọng phát ra một tiếng két lớn. Hai người trong sân kia nghe tiếng trông qua, Trình Phượng Đài cũng đưa mắt nhìn. Vừa nhìn một cái, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dồn hết lên đầu, xông lên mắt nổ đom đóm. Thương Tế Nhụy đang nhào vào trong lòng một người đàn ông, ôm cổ người ta; người đàn ông kia ôm eo Thương Tế Nhụy, cúi mặt, giống như muốn hôn y.
Tiểu Lai thấy Trình Phượng Đài đã đi rồi mà còn trở lại, ngược lại hít một hơi khí lạnh, tiến lên một bước chuẩn bị sẵn sàng kéo Thương Tế Nhụy ra, sợ Trình Phượng Đài cùng người kia tình địch gặp nhau đỏ con mắt, chẳng may một lời không hợp đánh nhau lại vạ lây người bên cạnh.
Thương Tế Nhụy may là cho dù chậm tiêu, cũng cảm giác được giờ phút này bầu không khí không ổn, ngượng ngùng buông người đàn ông ra, ngượng ngùng đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng gọi một tiếng Nhị gia.
Đàn ông kia cười tươi rói đáp một tiếng: “Ơi! Nhụy quan nhi!”
Đồng thời, Trình Phượng Đài lạnh lùng hừ một cái: ” Ừ…”
Xong rồi hai người đột nhiên hai mắt nhìn nhau một cái, đều đang nghĩ tên khốn kiếp này đáp bừa cái gì chứ ? Trong đêm trời đất tối om, đàn ông kia nhận ra Trình Phượng Đài trước, sau khi hoảng sợ, lập tức trấn định, sau đó lấy một giọng điệu chậm chạp không rõ dụng ý, ngoài cười trong không cười nói: “Ái chà? Đây chẳng phải là Trình Phượng Đài Trình Nhị gia đến từ Thượng Hải sao?”
Trình Phượng Đài có nhiều tiền đi nữa cũng chỉ là một thương nhân, danh tiếng chỉ truyền bá ở trong vòng, ngoài cái vòng ăn uống vui đùa này ra, cũng chẳng mấy người biết có một nhân vật như hắn. Không giống Thương Tế Nhụy, người nghe hí người không nghe hí đều thấy quen mặt. Trình Phượng Đài khẽ híp mắt nhìn người đàn ông, hồi tưởng. Gã nếu như là một người miền Nam, vóc dáng cũng không tính là lùn, người đàn ông này còn cao hơn hắn một chút, dáng người cũng phải xấp xỉ Tào tư lệnh. Tướng mạo cũng mũi cao mắt ưng, khoác một bộ áo choàng dài lông chồn, trông càng cao lớn hơn, dáng vẻ giàu sang khí độ. Một nhân vật như vậy nếu có gặp nhau hẳn không thể dễ dàng khiến người ta quên, Trình Phượng Đài lại thế nào cũng không nghĩ ra.
“Ngài là vị nào?”
Đàn ông ngậm cười, nói chậm cả giận: “Tiết Thiên Sơn.” Thái độ đó dường như là nói ra cái tên này, Trình Phượng Đài liền nhất định sẽ như sấm bên tai ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Trình Phượng Đài ngược lại là đã nghe qua cái tên này, Tiết Thiên Sơn Tiết Nhị gia, gia sản không nhỏ, vợ không ít, làm ăn buôn bán khắp nơi cũng lưu tình khắp nơi, một lão gia thương nhân biết chơi biết tiêu tiền. Nhưng có tiền cũng thế, biết chơi cũng vậy, ở trong những người đàn ông tầng lớp này, cũng không tính là có gì đặc biệt. Trình Phượng Đài sở dĩ quen thuộc cái tên này, là bởi vì hắn từng có gian tình với bà Tám của Tiết Thiên Sơn. Hôm nay gặp bản chủ, hắn không những không có một tí ti chột dạ, ngược lại nộ khí đằng đằng ghen tuông, thật là hϊếp người quá đáng.
Trình Phượng Đài đã không bày tỏ ngưỡng mộ đã lâu, Tiết Thiên Sơn chỉ đành cười nói: “Trình Nhị gia nhất định là quên rồi, tôi và cậu hai năm trước đã từng gặp mặt ở một bữa cơm của thương hội. Ngày đó Trình Nhị gia tính khí rất nóng nảy, chắc hẳn không để ý đến người ngoài.”
Trình Phượng Đài mơ hồ nhớ đến cơn nóng giận phát ra tại một bữa cơm của thương hội hai năm trước, nhưng thật đúng là không chú ý tới lúc ấy ngồi cùng có những nhân vật nào. Từ chối cho ý kiến tương đối lãnh đạm gật đầu một cái qua loa lấy lệ một câu, cũng không có ý kết giao lần nữa với Tiết Thiên Sơn ở chỗ này.
Bên kia Thương Tế Nhụy thấy hai người này nói chuyện bỏ mặc mình, dường như có chút không cam lòng lại gọi một tiếng Nhị gia thật khẽ. Trình Phượng Đài quá khứ nghe y gọi Nhị gia, trong lòng liền vừa ấm nóng vừa ngọt ngào. Giờ phút này nghe y gọi Nhị gia, chỉ thấy tràn đầy lửa giận cùng ghen tức: y đang gọi Nhị gia nào chứ? Trước ở trong xe nghe được mấy tiếng lớn tiếng gọi kia, tất nhiên đều là gọi Tiết Nhị. Liền hất cằm về phía phòng, lạnh lùng nói: “Đi vào!”
Tiết Thiên Sơn chép miệng một cái: “Trình Nhị gia, cậu đối với y quá dữ dằn rồi.” Quay đầu rất thân thiết nói: “Ông chủ Thương vào nhà ngồi trước đi, tôi cùng Trình Nhị gia nói chuyện một chút.” Vừa nói vừa cùng Trình Phượng Đài đi tới dưới mái hiên đứng hút thuốc. Thương Tế Nhụy thì lén lén lút lút xoay bên nọ chạy bên kia, chạy tới sau nhà nghe lén. Y tự cho là trốn rất khéo, nhưng Tiết Thiên Sơn cùng Trình Phượng Đài đều nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ giấu đầu hở đuôi của y rồi. Tiết Thiên Sơn ha ha cười một chút, cúi đầu đốt điếu thuốc, cho Trình Phượng Đài một điếu. Trình Phượng Đài đẩy điếu thuốc của anh ta đi , cầm thuốc lá của mình ra hút, liếc mắt nhìn hành động của Thương Tế Nhụy, vừa bực mình vừa buồn cười, nhất thời cũng bởi sự vụng về của y mà mềm lòng. Tiểu Lai ở phía xa nhìn, cũng không khỏi đỏ mặt thay Thương Tế Nhụy, suy nghĩ một chút chuyện ngu xuẩn, mất mặt Thương Tế Nhụy đã làm dù sao cũng không thiếu chuyện này. Cuối cùng mặc kệ, trở về phòng, mặc bọn họ thích làm gì thì làm.
Trình Phượng Đài chỉ lo nhìn chỗ Thương Tế Nhụy trốn, biểu cảm rất bực bội, nhưng mà nụ cười trong mắt đã bán đứng hắn, thật giống như một phụ huynh đang đợi một đứa trẻ nghịch ngợm bại lộ tung tích rồi lôi ra phê bình một trận.
Tiết Thiên Sơn nhìn hắn một cái, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Tiết mỗ cùng Ông chủ Thương quen biết nhiều năm, rất thích Ông chủ Thương, hy vọng Trình Nhị gia không tranh đoạt tình yêu.”
Trình Phượng Đài ngẩn người, không nghĩ tới tên này sẽ đi thẳng vào vấn đề như vậy, còn với một cái giọng thích ăn đòn như vậy. Thương Tế Nhụy cũng ngẩn người, trong đầu nghĩ Tiết Nhị gia cũng thích mình, Trình Nhị gia cũng thích mình, thế không phải là sắp đánh nhau rồi sao? Dĩ nhiên loại chuyện hai người bởi vì thích y mà đánh nhau này, quá khứ cũng không phải là chưa từng xảy ra, Thương Tế Nhụy rất thích xem người ta đánh nhau vì y, vừa là hư vinh của đào kép, cũng là một loại nghịch ngợm của trẻ con. Nhưng là lần này người tham dự tranh đoạt tình nhân chính là Trình Phượng Đài, cho nên trong lòng đặc biệt ngọt ngào, cảm thấy hay ho thì ít mà cảm động thì nhiều.
Trình Phượng Đài nhướng mày, nói: “Tiết Nhị gia làm ăn xa, bỏ mặc Ông chủ Thương suốt hai năm, bây giờ nhớ lại, không khỏi có chút muộn rồi.”
“Sao lại muộn? Tiết mỗ cùng Ông chủ Thương thân thiết từ trước, cậu mới biết y mấy ngày. Tôi đối với Ông chủ Thương chính là một tấm lòng si!”
Trình Phượng Đài quắc mắt. Ở trước mặt hắn, lại còn có người dám khoe khoang si tâm đối với Thương Tế Nhụy. Si tâm của hắn đối với Thương Tế Nhụy có thể khiến bản tính cũng thay đổi, dùng lễ đối đãi, không tham sắc dục, suốt hai năm bầu bạn bên người bảo gì nghe nấy. Nếu như có một ngày, hắn có thể chiếm được toàn bộ Thương Tế Nhụy, điều đó dĩ nhiên là tốt. Nếu như không có ngày đó, hắn vẫn chịu bỏ ra từng đó thời gian cùng tình yêu vì Thương Tế Nhụy như vậy. Bên nhau không vì sắc dục, yêu sâu đậm không vì chiếm cứ. Điều này ở một người đàn ông mà nói không dễ dàng, ở Trình Phượng Đài mà nói, là đặc biệt không dễ dàng. Hắn có thể bỗng nhiên hào phóng cho người đàn bà hắn thấy dễ thương một đống tiến, không mưu đồ gì, chỉ là hứng lên thì làm, kiếm một nụ cười của người đẹp. Tiền không coi là thứ gì quan trọng. Nhưng nếu như bỏ ra rất nhiều thời gian cùng sự quan tâm, thì chính là không thể không thu hồi một ít báo đáp thực chất rồi. Vì vậy người quen thuộc hắn, ví dụ như Phạm Liên cùng lão Cát, luôn cho là hắn cùng Thương Tế Nhụy đã là quan hệ nhân tình từ lâu rồi. Suốt hai năm này đi đâu cũng như hình với bóng, không biết dưới trướng phù dung đã triền miên bao nhiêu lần, thậm chí suy đoán Trình Phượng Đài sở dĩ lưu luyến quên lối về, chưa bao giờ bớt hứng thú là bởi vì Thương Tế Nhụy ở trên giường phục vụ hắn cực kỳ tốt. Bây giờ nếu như nói Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy trên thực tế là trong sạch, đừng nói người ngoài sẽ không tin, chính bản thân Trình Phượng Đài nói ra, cảm giác cũng không giống là thật. Cho nên căn bản cũng không tin sẽ có người đàn ông nào còn có thể làm được những điều này.
Trình Phượng Đài tức giận ném thuốc lá xuống đất giẫm tắt, xem ra là chuẩn bị cùng Tiết Thiên Sơn tranh luận một phen, hoặc là dứt khoát quyền cước xông lên, đánh cho anh ta kêu cha gọi mẹ. Không ngờ Tiết Thiên Sơn đi trước một bước đè bả vai Trình Phượng Đài xuống, liếc về phía Thương Tế Nhụy ẩn thân một cái, lại nháy mắt với hắn mấy cái, dung âm lượng chỉ hai người mới nghe được, nói: “Ông chủ Thương rất thích xem chuyện này, dỗ y vui vẻ có vấn đề gì đâu?” Vừa nói, giương cao giọng nói: “Tôi là thật tâm thích Ông chủ Thương, sẽ không nhường y cho người khác!”
Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ mình nghiêm túc ghen tuông, tên này còn cùng mình diễn kịch?
Tiết Thiên Sơn khôi phục lại giọng thấp, nói ở Trình Phượng Đài bên tai: “Thật ra thì ta càng thích cậu như vậy… thâm tình như vậy.” Dứt lời nhìn Trình Phượng Đài khẽ mỉm cười. Lời này nếu là nói với người bên cạnh, thì ý tứ kia tương đối rõ ràng. Rơi vào mình, Trình Phượng Đài liền có chút phản ứng không kịp. Thương Tế Nhụy không nghe được hai người đang nói gì, ló đầu ra bên ngoài dò xét, Tiết Thiên Sơn nhìn thấy, lại cao giọng nói: “Ông chủ Thương! Em nói sao? Giữa tôi và cậu ta, em chọn ai?”
Thương Tế Nhụy thấy mình bị phát hiện, lắp bắp lộ ra nửa người từ sau nhà, vô cùng lúng túng và khó xử. Khoảnh khắc Trình Phượng Đài nhìn thấy Thương Tế Nhụy kia liền kịp phản ứng rồi, nắm đấm nhắm thẳng vào mặt Tiết Thiên Sơn mà tới: “Chọn cái con mẹ mày!”
Tiết Thiên Sơn bị đánh một cái, lảo đảo hai bước, vịn tường đứng vững.
Thương Tế Nhụy hai bước chạy đến, kêu lên một tiếng về phía hai người bọn họ: “Oa! ! !”
Tiểu Lai vẫn luôn để ý động tĩnh ngoài phòng, nghe Trình Phượng Đài vừa chửi, Ông chủ Thương vừa oa, thầm nghĩ quả nhiên quả nhiên, vội vàng xỏ giầy ra cửa dò xem, trước kéo Thương Tế Nhụy qua một bên, thấp giọng tức giận trách mắng y: “Bọn họ đánh nhau, cậu tiến lại oa cái gì? Không sợ đánh phải mình sao!” Một mặt nhanh chóng liếc nhìn trên người mấy người một lần. Trình Phượng Đài tính khí hung hăng, Tiểu Lai cũng biết rõ, thấy hắn đánh người, ngược lại không cảm thấy bất ngờ. Tiết Thiên Sơn cũng là kẻ không đứng đắn, miệng lưỡi giỏi sinh sự, sớm muộn phải ăn đòn. Bỏ mặc Trình Phượng Đài, vội vàng xin lỗi Tiết Thiên Sơn.
Tiết Thiên Sơn trên mặt bị chiếc nhẫn của Trình Phượng Đài rạch rách ra một vệt máu, những chỗ khác cũng không bị thương gì, nhưng mà lại ủy khuất nói với Tiểu Lai: “Tiểu Lai cô nương không hỏi một chút chuyện gì xảy ra, đã tới nói xin lỗi với tôi thay hắn, tôi ngược lại thành khách bên ngoài rồi.”
Trình Phượng Đài lạnh lùng nói: “Không sai. Trong lòng ngươi biết là được.”
Tiểu Lai quay đầu hung hăng trừng hắn một cái, xoay mặt lấy khăn tay của mình đè vết thương cho Tiết Thiên Sơn, cười nói: “Tiết Nhị gia nghĩ nhiều rồi. Ngài ở trong nhà của Ông chủ Thương nếu như có xảy ra sơ suất gì, dĩ nhiên là chủ nhân nhà chúng tôi chiêu đãi không chu toàn. Ông chủ Thương miệng vụng về lòng thẳng thắn ngài cũng biết, tôi chỉ thay mặt Ông chủ Thương bồi tội, không hề vì người nào khác.”
Tiểu Lai đối với Thương Tế Nhụy vừa là người hầu vừa là em gái, cũng không phải là loại nha đầu to chân to tay để sai sử, về phương diện học chữ, đối nhân xử thế còn giỏi hơn Thương Tế Nhụy nhiều. Trình Phượng Đài sớm nhìn ra địa vị của cô không tầm thường, dùng mọi cách lấy lòng mà không được. Bây giờ nghe mấy câu ôn nhu, thỏa thϊếp của cô đối với Tiết Thiên Sơn, Tiết Thiên Sơn vẫn cứ ông đây không thoải mái, trong đầu nghĩ ngươi nên biết đủ đi, Tiểu Lai có bao giờ vẻ mặt ôn hòa nói nhiều lời như vậy với ta đâu chứ. Trình Phượng Đài không hiểu nổi, cùng là những thằng đàn ông đăng đường nhập thất, làm sao mà thái độ của Tiểu Lai đối với Tiết Thiên Sơn lại dịu dàng như gió xuân, đối với hắn lại lạnh mặt lạnh lòng y như mẹ kế. Hắn rốt cuộc chỗ nào không bằng cái tên khốn này?
Trình Phượng Đài tự thấy không cam lòng. Tiết Thiên Sơn ngược lại rất nhanh điều chỉnh lại, vuốt lại xiêm áo, phong lưu hào phóng cười nói: “Có lời an ủi này của Tiểu Lai cô nương, tôi cũng sẽ không so đo gì với hắn.” Vừa nói vừa chậm rãi gấp chiếc khăn tay mang vết máu lại gọn gàng, nhét vào bên trong túi áo sát ngực, ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Lai. Tiểu Lai tựa hồ đã quen với dáng vẻ khinh bạc của anh ta, cho nên cũng không có gì để mắc cỡ, ngược lại sửa sang lại áo quần giúp anh ta, Trình Phượng Đài nhìn mà ghen tức muốn chết.
Tiết Thiên Sơn hài lòng trước sự ôn nhu của Tiểu Lai, còn so đo gì nữa thì lại có vẻ không nể mặt cô nàng rồi, cũng sẽ mất phong độ trước mặt Thương Tế Nhụy. Sau khi nói mấy câu quan tâm chu toàn với Thương Tế Nhụy, ưu nhã nói câu hẹn gặp lại với chủ tớ hai người. Tiểu Lai muốn tiễn anh ta ra cửa, anh ta thương hương tiếc ngọc ngăn Tiểu Lai: “Cô nương dừng bước, xe tôi đỗ ở ngay đầu hẻm, cô đừng ra kẻo lạnh cóng.” Trước khi đi còn không quên cười gật đầu một cái với Trình Phượng Đài, tựa như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, đi hết sức tiêu sái.
Trình Phượng Đài đến cuối cùng cũng không hiểu nổi, người này nháo ra một vở kịch như vậy, rốt cuộc là tính khí thế nào.
Tiết Thiên Sơn đi rồi, Tiểu Lai còn muốn thuận tiện tiễn luôn Trình Phượng Đài ra cửa. Trình Phượng Đài không cần cô đuổi khách, tự mình đi ra, mãi cho đến cửa cũng không quay đầu liếc mắt nhìn Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy nhất thời hoảng hồn, nghĩ Trình Phượng Đài nhất định bởi vì Tiết Thiên Sơn mà giận y rồi. Mới vừa muốn đuổi theo giữ hắn lại, Trình Phượng Đài dặn dò mấy câu với lão Cát xong liền quay trở lại.
Lão Cát lái xe đi. Trình Phượng Đài tự ý đi vào trong phòng Thương Tế Nhụy, đi ngang qua bên người y, ngừng chân lại, nói: “Em qua đây!” Không nhìn ra vui giận. Tiểu Lai chợt nắm chặt cánh tay Thương Tế Nhụy, trực giác Thương Tế Nhụy nếu như đi vào liền hỏng bét, sợ rằng lại nảy ra xung đột. Thương Tế Nhụy cười cười với cô, theo sát phía sau đi vào, ngực vẫn đang thình thịnh nhảy loạn. Trình Phượng Đài tuy chưa nổi giận với y bao giờ, nhưng ngay trước mặt y đã từng nhiều lần nổi giận với người khác, một khi nổi giận miệng đầy lời thô tục, một cước có thể đạp tan cái ghế. Trình Phượng Đài bây giờ hiển nhiên là đang tức giận. Mặc dù dựa vào EQ của Thương Tế Nhụy, vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn Trình Phượng Đài rốt cuộc đang giận vì chuyện gì.
Đóng kín cửa rồi, Trình Phượng Đài ngồi xuống ở mép giường, híp mắt mỉm cười ngoắc ngoắc Thương Tế Nhụy: “Tới đây nào, Ông chủ Thương.”
Thương Tế Nhụy vô cùng cảnh giác: “Làm gì? Em không tới.”
Trình Phượng Đài rất ôn hòa cười nói: “Sao lại giống như một đại cô nương vậy, còn trốn tôi? Nào! Qua đây tôi nói với em chuyện này.”
Thương Tế Nhụy chậm chạp lê qua, vừa mới tới bên cạnh, tay Trình Phượng Đài liền chụp tới, Thương Tế Nhụy bị hắn khí lực rất lớn đè ở trên đùi, ghìm lấy cổ họng, giống như túm cổ một con chim, Thương Tế Nhụy giãy giụa như thế nào đi nữa cũng không bay thoát.
Khí lực trên tay Trình Phượng Đài mạnh như vậy, khuôn mặt và giọng nói vẫn cứ cười cười : “Ông chủ Thương trả lời vấn đề vừa rồi đi. Giữa tôi và Tiết Thiên Sơn, em chọn ai hả?”
Thương Tế Nhụy kinh hoảng hô to: “Chọn anh! Chọn anh! Em chọn chắc anh rồi!”
Trình Phượng Đài ngừng một lát, một tay còn giữ cổ y, tay kia nắm cằm y liền hôn xuống. Bọn họ ôm ôm hôn hôn không ít, hôn càng giống như một loại chào hỏi triền miên, cái hôn đầy xâm lược và thô bạo như vậy cho tới bây giờ chưa từng có, hai người răng môi mấy phen nghiền mài, Thương Tế Nhụy cảm thấy khóe miệng đau xót, trong miệng lan ra một mùi vừa lạnh vừa mặn—— môi của y bị Trình Phượng Đài cắn chảy máu. Máu y ở so với nhiệt độ của Trình Phượng Đài lại có vẻ lạnh hơn.
Hôn kịch liệt như vậy hồi lâu, Trình Phượng Đài ý loạn tình mê hơi có chút giãn ra, Thương Tế Nhụy gắng sức đẩy một cái, nhảy lên một cái chạy xa vài thước, lau vết máu trên khóe miệng, thật là sợ hết hồn hết vía.
Trình Phượng Đài rất tiếc nuối thở dài: “Ai, Ông chủ Thương chạy cái gì chứ ? Qua đây, chúng ta nói tiếp.”
Thương Tế Nhụy lòng nói anh đây nào có phải muốn nói chuyện với tôi chứ ? Anh đây rõ ràng là muốn sống ăn tôi mà!
Thương Tế Nhụy trước sau trải qua mấy người đàn ông, về chuyện này có thể không coi là ngu. Nhưng y cũng chỉ cho là Trình Phượng Đài bị Tiết Thiên Sơn kích, quá mức tức giận, không biết Trình Phượng Đài trước hôm nay đã nung nấu ý niệm này suốt bao lâu. Mỗi lần nhóc đào kép đến mép, nhìn y chớp một đôi mắt ngốc nghếch như đứa con nít, cảm thấy không nỡ hạ “chim”, không đành lòng, cảm thấy ôm ôm hôn hôn, trong sạch cũng tốt. Đây là mối tình còn thuần khiết còn trân trọng hơn so với mối tình đầu, sợ gây thêm rắc rối; sợ sau khi ngủ cùng nhau rồi, quan hệ giữa hai người sẽ đi theo chiều hướng không tốt; sợ là ngoại trừ tri kỷ ra, không chỗ nào có thể đặt y vào. Hôm nay bị Tiết Thiên Sơn kích động, liền không để tâm nữa, không bằng bỏ túi chắc ăn, không quản nhiều như vậy nữa. Thương Tế Nhụy cùng già trẻ lớn bé làm bậy làm bạ, ngớ ngớ ngẩn ngẩn liền bị các loại khốn kiếp lừa lên giường, ngớ ngớ ngẩn ngẩn cũng không coi chuyện này có gì quan trọng. Không thể để những kẻ tham đồ sắc đẹp kia được ngủ rồi lại ngủ, bọn họ yêu nhau thật lòng, cảm tình sâu sắc ngược lại không trải qua chút gì.
Trình Phượng Đài mỉm cười đứng lên, kéo lỏng cà vạt, từng bước một đi về phía Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy giống như một con thỏ bị hoảng sợ, thợ săn ép sát tới, y ngược lại quên chạy trốn, ngược lại vểnh tai, sợ bỏ sót lời tỏ tình của thợ săn.
“Cũng đừng nói Ông chủ Thương không có suy nghĩ này. Không phải hát mấy vở da^ʍ hí sát bên tai tôi sao? Không phải thừa dịp tôi ngủ còn cọ vào người tôi? Không phải ghen tôi cướp đàn bà cùng Đỗ Thất? Không phải nói…” Trình Phượng Đài ép Thương Tế Nhụy đến trong góc, hai người mặt dán sát mặt hơi thở giao nhau, hô hấp của Thương Tế Nhụy đã nóng lên rồi, Trình Phượng Đài hôn mũi y một cái, rỉ tai nói: “Không phải nói là chọn tôi sao?”
Thương Tế Nhụy mặt chợt đỏ lên, im lặng trong chốc lát, sau đó gật đầu thật mạnh một cái.
Trình Phượng Đài lại lần nữa hôn sâu xuống. Phía sau Thương Tế Nhụy là một cái bàn vuông, phía trên bày mấy thứ chai chai lọ lọ đựng phấn mực dầu màu, y ngửa về sau một cái, đυ.ng đổ mấy cái rơi xuống đất rớt bể. Trình Phượng Đài ôm eo y không dằn nổi, dứt khoát vung tay lên gạt hết mấy lọ còn lại xuống đất, lớn tiếng vang rào rào, sau đó xoay người Thương Tế Nhụy đè ở trên bàn liền lột quần.
Tiểu Lai nghe thấy tiếng động lạ, tối nay lần thứ hai vội vã hoảng sợ khoác áo da xỏ giày chạy ra, đứng ở dưới cửa sổ thấp giọng kêu: “Ông chủ Thương! Ông chủ Thương! Sao thế?”
Bên trong lại là một trận tiếng chân bàn cọ vào nền gạch chói tai. Tiểu Lai trong đầu nghĩ nguy rồi, đúng như dự đoán động thủ rồi. Với võ công của Thương Tế Nhụy, cô tất nhiên không sợ Thương Tế Nhụy thua thiệt, chỉ sợ Thương Tế Nhụy không nỡ trả đòn Trình Phượng Đài, mặc hắn nổi giận gây sự. Khi Thương Tế Nhụy thật lòng yêu một người, dù là người đó có hung dữ với y, y cũng sẽ không nỡ đả thương đối phương, chỉ biết vừa chạy vừa nhảy tìm chỗ trốn, nhưng phòng chỉ rộng từng đó, y có thể trốn ở chỗ nào.
Tiểu Lai trong lòng căng thẳng, cửa lại gài rồi, không thể làm gì khác hơn là ra sức đập cửa sổ gọi: “Ông chủ Thương! Ông chủ Thương nói gì đi! Cậu làm sao rồi?”
Trình Phượng Đài đang ở trong phòng vùi đầu vào nghiệp lớn, trong lúc hợp gian gây ra động tĩnh ái muội. Không ngờ nhóc đào kép này không dễ làm, vào mấy lần vẫn không vào được. Thương Tế Nhụy đau đến kêu mẹ, rớt nước mắt nói: “Dầu! Dầu!” Trình Phượng Đài mới nhớ ra kinh nghiệm học hỏi từ vũ nữ tiểu thư, xách quần bốn phía tìm dầu. Từ trong bình bị vỡ có gần nửa bình thanh dầu dùng để tẩy trang, lấp lánh dưới ánh đèn, bôi một chút vào phía sau Thương Tế Nhụy, lại bôi lên hàng của mình một lớp, lúc này mới đưa vào.
Thương Tế Nhụy nằm ở trên bàn, tay nắm cạnh bàn, bị khí huyết tràn đầy của Trình Phượng Đài trào lên đầu, mặt đỏ bừng, chỉ có thở hổn hển, một tiếng cũng không phát ra được. Thanh dầu dư thừa ở trong thân thể, bị Trình Phượng Đài lúc vừa ra vừa vào ép ra, chảy từ bắp đùi tới mắt cá chân, giống như một con rắn nhỏ lạnh như băng trờn ở nơi đó. Tiểu Lai dán sát vào cửa sổ, nhìn thấy bên trong một bóng người lắc lư trái phải cũng không biết là ai. Trình Phượng Đài không muốn đáp lời Tiểu Lai, nắm được eo Thương Tế Nhụy, bỗng nhiên dùng sức thúc một cái, vọt tới huyệt bên trong cơ thể Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy một trận co quắp, Trình Phượng Đài cũng bị xoắn không thể cử động.
Thương Tế Nhụy ngẩng đầu lên, kêu lớn một tiếng: “Ngao!”
Tiểu Lai lui về phía sau một bước, tim đập thình thịch.
Thương Tế Nhụy sau đó kêu lên: “Ai ui má ơi!”
Tiểu Lai khó tin mặt đầy vẻ khϊếp sợ.
Thương Tế Nhụy còn ở nơi đó ngao ngao kêu không ngừng. Trình Phượng Đài không nhịn được phì cười, hôm nay hắn coi như là ngủ với loài gì đây? Sao lại là cái tiếng như vậy chứ? Hít thở sâu hai cái, ở sau lưng Thương Tế Nhụy tiếp tục động, Thương Tế Nhụy mới coi như phát ra một chút rêи ɾỉ tương đối bình thường, càng về sau dần dần không có khí lực vịn dọc bàn, một tay hươ hai cái về sau, nắm bắp đùi Trình Phượng Đài, bóp cho Trình Phượng Đài cũng xanh tím.
Trình Phượng Đài thở hào hển nói: “Buông ra chút.”
Thương Tế Nhụy cắn tay áo mình, lắp bắp rêи ɾỉ: “Đứng không vững…” Vẫn là từ từ buông tay ra.
Trình Phượng Đài vỗ vỗ cái mông y: “Tôi là nói ở đây, buông lỏng ra chút, sao lại chặt như vậy, cắn chết Nhị gia của em rồi…” Tuy nói như vậy, nhưng lại rất thoải mái thở dài một cái, dường như là thể nghiệm cho tới bây giờ chưa từng có.
Thương Tế Nhụy cảm thấy hàng của Trình Phượng Đài như cây gậy sắt không ngừng quấy, chọc thủng bụng, như muốn gϊếŧ người. Không khỏi mang theo chút nức nở, bật ra tiếng nói: “Là thứ kia của anh… như con lừa vậy…”
Trình Phượng Đài đè đầu y ở trên bàn, vừa ra sức, vừa cãi vã với y: “Làm sao biết giống như con lừa? Ông chủ Thương bị lừa làm rồi?”
Thương Tế Nhụy cũng không đáp được lời gì nữa, chỉ biết nằm rêи ɾỉ rồi. Bên ngoài trời tuyết bay. Tiểu Lai đã chạy mất dạng từ lâu, chăn che kín đầu, cả đêm không chợp mắt.