Dịch: Phong Bụi
Người mê hí đều đi hơn nửa, phía dưới chỉ còn lại một ít khách quen phòng vé mê người, ly mâm bừa bãi người đi trà lạnh một mảnh, vô cùng thê lương vô cùng ảm đạm. Đám người mê hí giống như Đường Minh Hoàng (cũng chính là Đường Huyền Tông), hơi có chút bạc tình, lúc nhiệt tình thì ba ngàn sủng ái dồn hết cho một người, lúc lạnh nhạt thì liền để mặc quý phi một mình ở Bách Hoa đình. Thương Tế Nhụy – Dương quý phi này ngược lại nghĩ cũng thông, dường như không nghe thấy chung quanh hết thảy, vẫn còn ở trên đài hát hăng say, đang chuẩn bị hạ eo thưởng thức rượu, lúc này một đàn ông mặc áo chẽn ngắn nổi giận đùng đùng xách một bình trà nóng bỏng đi qua trước mặt Trình Phượng Đài, đến gần rồi dùng sức hất lên trên đài, cả bình trà lẫn nước sôi toàn bộ hất lên trên người Thương Tế Nhụy.
“Hát bà nội mày! Con đ* này! ! !”
Thịnh Tử Vân ở lầu hai kêu lên một tiếng: “Tế Nhụy!”
Thương Tế Nhụy lui về sau một bước, liếc người đàn ông kia một cái, ổn định tinh thần lại tiếp tục hát. Ông lão kéo hồ cầm lập tức kéo theo. Trên sân khấu chính là quy củ này, chỉ cần đào vẫn còn hát, ông chỉ việc kéo, cho dù là xảy ra án mạng hay là đổ máu, không liên quan đến cầm sư.
Người đàn ông kia sau một đòn không làm nhiễu được vở diễn của y, càng giận điên lên, hai tay chống lan can muốn nhảy lên đánh y. Trình Phượng Đài hiểu ra rồi, là Thương Tế Nhụy sửa kịch khiến quần chúng tức giận, những người mê hí không đồng tình, muốn cho y nếm chút lợi hại. Thương Tế Nhụy mảnh dẻ ôn nhu ốm yếu như một cô nương, nào có thể chịu nổi một cái tát của người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ, đây chẳng phải là muốn lấy mạng người sao! Với tính khí của Trình Phượng Đài, tất nhiên sẽ không ngồi nhìn không quan tâm, mấy bước liền chạy đi lên túm lấy vai của người khách đang điên cuồng, kéo gã xuống: “Vị tiên sinh này, đừng khích động, có gì thì nói.”
Người khách điên cuồng mắt đều đã đỏ lên, chỉa vào Thương Tế Nhụy quay đầu tức giận mắng: “Con đ* này chà đạp Dương quý phi!”
Trước kia vẫn luôn cười nhạo rằng lo âu thay cổ nhân, hôm nay thật đúng là gặp rồi. Dương quý phi chết xương cốt cũng tan thành cát bụi cả rồi, ngàn năm sau, vẫn còn có người đứng ra hộ vệ nàng, nếu phương hồn quý phi nương nương có biết, nhất định cảm động phát khóc. Trình Phượng Đài cười nói: “Không phải đâu! Một đào hát làm sao có thể chà đạp Dương quý phi? Người chà đạp Dương quý phi, rõ ràng là ông bố chồng tệ hại đó của nàng!” (Đường Minh Hoàng chính là giật vợ – Dương quý phi của con trai.)
Trình Phượng Đài cái miệng này, cũng đang giờ phút quan trọng rồi còn thêm dầu vào lửa đùa giỡn người khác, không phải là muốn ăn đòn sao? Người khách điên cuồng lửa giận bốc lên đầu, gầm thét một tiếng giơ quyền đánh liền. Trình Phượng Đài quai hàm bị đánh một cái nặng nề, khóe miệng bị răng vập phải, ở trên cằm chảy ra một cái vết máu. Hắn là người đọc sách người làm ăn, cho tới bây giờ cũng không biết đánh nhau, nhưng mà hắn cũng ác cũng hăng, trong tay không biết mò tới cái gì liền đập thẳng vào người ta, nhanh chuẩn ác, đánh cho người khách điên cuồng như thể vỡ động mạch chủ, máu mũi phun ào ào, bắn tung toé cả người Trình Phượng Đài.
Mấy tiểu nhị của hí lầu nhìn thấy sự việc không ổn, chạy tới kẹp tách hai người ra, đỡ Trình Phượng Đài qua một bên ngồi xuống, luống cuống tay chân hầu hạ. Bọn họ từ mới vừa rồi liền bắt đầu khoanh tay xem cuộc vui, nhìn hồi lâu. Bởi vì ông chủ dặn dò, là phải cho Thương Tế Nhụy một chút dạy dỗ, ăn một lần đau khổ làm y sợ, y mới không dám sửa hí nữa——luôn luôn vì việc Thương Tế Nhụy sửa hí, khách xem hí thường thường không ngồi tới cuối liền hùng hùng hổ hổ đi mất, trong lầu ít đi bao nhiêu tiền trà nước! Ông chủ cũng muốn đánh y, hiện tại tình hình này, gọi là mượn đao gϊếŧ người. Ai ngờ em vợ Tư lệnh Tào cản đường vừa đỡ, anh hùng cứu mỹ nhân một hồi, lần này thì lớn chuyện rồi.
Chưởng quỹ chỉ huy người áp tải người khách điên cuồng về cục cảnh sát, sau đó tự mình nói xin lỗi Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cầm một cái khăn tay ướt lạnh như băng úp lên khoé miệng, cười nhạt với chưởng quỹ: “Bây giờ mới ra? Lúc sớm các ngươi ở chỗ nào chứ? Mở tiệm làm ăn mà các ngươi khoanh tay xem náo nhiệt? Mà cũng yên lòng được sao?”
Chưởng quỹ ra sức cúi người gật đầu xin lỗi liên tục. Trên lầu Trá Trá cùng Thịnh Tử Vân chạy xuống. Trá Trá từ phía sau ôm cổ anh, gò má dán sát vào tóc hắn. Trình Phượng Đài vỗ vỗ cánh tay cô: “Lỏng chút lỏng chút, siết chết anh Hai rồi.”
Thịnh Tử Vân nhìn nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài không nhìn cậu ta. Cậu ta liền yên tâm đi quan tâm Thương Tế Nhụy, ngửa mặt nói với trên đài: “Tế Nhụy, Tế Nhụy! Đừng hát nữa! Đừng hát nữa! Người đều đi hết rồi!”
Chưởng quỹ một bên ứng phó Trình Phượng Đài, một bên trong lỗ tai rót đầy tiếng hồ cầm cùng hí, bị Dương quý phi này làm cho phiền chết, xoay người cúi người chắp tay với trên đài: “Ông chủ Thương, ngừng đi, khách đều bỏ đi cả rồi!”
Trình Phượng Đài giận trừng ông ta: “Đều bỏ đi đâu mà đều bỏ đi! Nhị gia không phải khách sao? Hát! Hát xong thì thôi! Nếu không một quyền này không phải ăn vô ích sao!” Chỉ chỉ bọn họ, “Ngồi hết xuống nghe hí cho tôi!”
Ở dưới sự lạm dụng uy quyền của Trình Phượng Đài, Thịnh Tử Vân cùng chưởng quỹ cùng với một đám tiểu nhị, tâm thần không yên ngồi ở trong bầu không khí trống trải hỗn loạn lại quỷ dị này nghe một vở tuồng. Bọn họ tối nay cũng thật trái với lòng, có người giấu nhà tụng đào hát, có người khoanh tay đứng nhìn thấy chết mà không cứu, âm thầm để ý sắc mặt Trình Phượng Đài, nghe mà không biết cái gì với cái gì.
Người duy nhất tự tại, là Thương Tế Nhụy.
Trình Phượng Đài ở phía dưới nhìn Thương Tế Nhụy hát, nói, múa, đánh, vẫn nghe không hiểu hí văn, chỉ là nhìn con người này. Mới vừa rồi đánh nhau ầm ĩ như vậy y vẫn còn có tâm tình ca diễn, hát chuyên tâm dồn chí như vậy, không biết là hát cho ai nghe, không để tâm đến người xung quanh như vậy. Trình Phượng Đài tựa hồ lĩnh hội được phong tư khuynh thành y đứng trên cao hát năm đó rồi.
Thương Tế Nhụy, đây chính là Thương Tế Nhụy trong lời đồn đãi.
Quả nhiên rất đáng nể.
Hí hát xong. Thương Tế Nhụy khuỵu gối cúi người về phía dưới đài, là lễ nghi của phụ nữ khi xưa. Trình Phượng Đài vỗ tay, học quy củ của hí viện, lớn tiếng hô một câu tuyệt.
Trở lại phía sau đài, Thương Tế Nhụy gỡ mũ đội đầu, mặt thì chưa tẩy trang, ôm bộ trang phục diễn lên rêи ɾỉ than thở. Lúc diễn xiêm áo mặc nhiều, mới vừa rồi một chút kia, người ngược lại không bị bỏng, nhưng quần áo thì hỏng rồi. Nước trà vương ố một góc vải kia không giặt sạch được. Thương Tế Nhụy cũng không hiểu mới vừa rồi người khách đó kích động vì điều gì, chẳng qua chỉ là thêm mấy câu hí từ —— hơn nữa y tự cho là thêm không tồi, khách nghe không cần thiết phải nổi nóng thành như vậy. Thương Tế Nhụy thật sự cảm thấy mình ủy khuất vô cùng.
Trình Phượng Đài cởi âu phục nhuốm máu xuống gác ở trên khuỷu tay, mang em gái đi tới phía sau đài, đi theo phía sau nữa là Thịnh Tử Vân cùng chưởng quỹ. Thương Tế Nhụy nhìn thấy hắn liền để trang phục diễn ở một bên, đứng dậy.
Chưởng quỹ giơ tay về phía Trình Phượng Đài, nói: “Ông chủ Thương, đây là Trình Nhị gia.” Bởi vì hai người này đều là nhân vật hiển hách, có tên tuổi ở Bắc Bình, giới thiệu rõ tên ngược lại tỏ ra thừa thãi lại không tôn trọng.
Thương Tế Nhụy lòng nói chẳng phải là Trình Phượng Đài em trai Trình Mỹ Tâm hay sao, tôi biết, vừa mỉm cười gật đầu gọi một tiếng Trình Nhị gia. Giọng y nói chuyện phù phiếm mà khàn khàn, trống rỗng lại mềm nhẹ, tựa như bệnh nhân trung khí (hơi từ bụng) yếu ớt vậy, khác hẳn lúc trên đài.
Trình Phượng Đài đã quá quen thuộc với Thương Tế Nhụy qua những lời đồn thổi, ánh mắt lướt một vòng trên vạt áo giữa của y, có loại ảo giác đang nhìn phụ nữ cổ đại thay quần áo, rất cấm kỵ, rất mê người. Bình thời nghe quá nhiều lời ong tiếng ve, hôm nay vừa thấy, liền rất có hứng thú đối với Thương Tế Nhụy.
“Ông chủ Thương, mới vừa khiến ngài sợ hãi rồi.”
Thương Tế Nhụy cười nói: “Đa tạ Nhị gia cứu giúp mới đúng, làm hại Nhị gia bị thương, thật là có lỗi.”
Trình Phượng Đài nói: “Thì ra ông chủ Thương đều nhìn thấy cả sao? Cậu gặp sóng gió mặt không đổi sắc, lòng thật vững vàng.”
Thương Tế Nhụy lòng nói tôi đâu chỉ nhìn thấy anh đánh nhau, từ lúc anh ngồi cắn hạt dưa tôi đã nhìn thấy anh, suốt tối miệng lách tách lách tách không dừng. Sau đó còn bảo cô gái nhỏ lấy đồ đánh tôi —— nể tình anh cứu tôi lúc cuối cùng, những điều này bỏ qua vậy. Nghĩ tới đây, Thương Tế Nhụy bỗng nhiên trong lòng khựng lại một chút, hơi nhíu lông mày, ánh mắt ngừng ở trên người Trình Phượng Đài. Y ca diễn từ trước đến giờ luôn có một loại thái độ coi trời bằng vung thiên địa hư vô, năm đó ở trên lầu thành Bình Dương, phía dưới súng pháo rung trời y cũng có bản lãnh không nghe không thấy. Hôm nay sao vậy? Em trai Trình Mỹ Tâm có gì đáng nhìn đâu.
Thương Tế Nhụy phục hồi tinh thần lại cười nói: “À… Lòng vững vàng, ngành của chúng tôi học chính là điều này.”
Thịnh Tử Vân cũng không nhịn được nữa, không để ý đến câu “có lời muốn hỏi” của Trình Phượng Đài, tiến lên bưng mặt của Thương Tế Nhụy, nhìn chằm chằm khóe lông mày của y, vội la lên: “Mặt của cậu —— quả thật tím bầm hết rồi.”
Thương Tế Nhụy mặc cậu ta bưng cằm, mỉm cười nói: “Vẫn còn chưa tẩy trang mà, nào có thể nhìn ra tím bầm.”
Trình Phượng Đài nói: “Đúng là tím bầm rồi. Cái này… Thật là xin lỗi.” Đẩy lưng Trá Trá một cái, Trá Trá tiến lên nói: “Chị, xin lỗi chị. Ném đau chị rồi, em không phải cố ý.”
Thương Tế Nhụy nhận được lời xin lỗi này, tỏ ra có chút giật mình, cũng không để ý giải thích mình là anh không phải chị, vội vàng nói: “Tiểu thư quá khách sáo rồi, tôi làm sao dám nhận. Nên là Tế Nhụy tạ ngài đã khen thưởng, ngài đã coi trọng rồi.”
Trá Trá nhìn y, lại không nói nữa.
Mấy người lớn lại khách sáo mấy câu nữa, Trình Phượng Đài nói: “Ông chủ Thương, chờ cậu tẩy trang xong, tôi đưa cậu về nhé, tôi có sẵn xe ở bên ngoài.”
Thương Tế Nhụy nói: “Đa tạ Nhị gia. Không làm phiền nữa. Hôm nay không khéo, tôi phải bận chuyển chỗ, có nhiều đồ phải thu dọn lắm.”
Trình Phượng Đài kinh ngạc hỏi: “Chuyển chỗ? Cậu không hát nữa sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Hát. Nhưng không hát ở nơi này nữa.”
Chưởng quỹ nghe ý này không ổn lắm, phụng bồi cẩn thận hỏi: “Ông chủ Thương, sao lại nói như vậy, tại sao phải đi? Chúng tôi chỗ nào không chu đáo rồi?”
Thương Tế Nhụy nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Các ông rất chu đáo. Là tự tôi muốn đi.”
Chưởng quỹ biết tối nay một màn mượn đao gϊếŧ người, để mặc hành hung bị Thương Tế Nhụy nhìn thấu rồi, Thương Tế Nhụy không nói rõ ra, đó là để giữ mặt mũi giữ giao tình cho hai bên. Khuyên thêm đôi câu lấy lệ, phái người giúp y gói ghém trang phục và đồ dùng biểu diễn, lại nói một phen nghĩa khí trên bề mặt.
Thương Tế Nhụy nói: “Ngài không nên khách khí, tôi chỉ lấy phần mình nên được nhận. Nhưng muốn hỏi xin ngài mang một người đi, lão bá hôm nay kéo hồ cầm, tôi rất vừa ý.”
Chưởng quỹ lúc này bày tỏ chỉ cần bản thân ông lão đồng ý, Hối Tân lầu liền không thành vấn đề.
Thương Tế Nhụy chuyển hướng Trình Phượng Đài cười nói: “Một ít chuyện vụn vặt phía sau đài, khiến cho Nhị gia chê cười rồi.”
Trình Phượng Đài cười một tiếng: “Nếu ông chủ Thương bận, như vậy Trình mỗ xin cáo từ.”
Thương Tế Nhụy gật đầu một cái: “Haizz, một đống lộn xộn này cũng không giữ ngài nữa.” Nói xong cất giọng kêu Tiểu Lai, một cô gái mặc xiêm áo hoa xanh lam tết tóc chạy tới gần nghe sai sử.
Thương Tế Nhụy nói: “Chọn một áo khoác ngoài của tôi, chọn cái tốt nhé, mang tới cho Nhị gia mặc.”
Trình Phượng Đài từ chối nói không cần không cần, có xe ở bên ngoài, không lạnh. Nhưng đảo mắt áo liền được lấy tới, Thương Tế Nhụy nắm cổ áo giũ tấm áo ra, hầu hạ hắn mặc vào.
“Nhị gia chớ có chê.”
Trình Phượng Đài trong lòng khẽ dao động, trong mắt lại lộ ra ánh mắt phong lưu cám dỗ đó. Từ nhỏ đến lớn phụ nữ con gái phục vụ hắn mặc quần áo nhiều không đếm xuể, người giúp việc, tình nhân và người tán tỉnh trong các buổi gặp mặt, hôm nay lại có phúc để cho Dương quý phi phục vụ hắn một lần. Mặc quần áo vào, hắn xoay người lại, Thương Tế Nhụy lại dịu dàng giúp hắn sửa sang lại cổ áo, giống như một người vợ mặc quần áo ngủ sáng sớm chuẩn bị trang phục cho chồng, ôn nhu cẩn thận, vừa thẹn thùng vừa bẽn lẽn. Y không nhìn Trình Phượng Đài một chút nào, Trình Phượng Đài lại cúi đầu đánh giá y. Trên má hai mảnh phấn hẹp dài, mùi hương son phần nồng đậm, lông mày như mực, phía trên tóc mây dán mấy mảnh thủy tinh giả đá quý sáng long lanh. Thật ra thì đào hát đã trang điểm, trông đều cùng một hình dáng, không thấy được chút khác biệt gì hơn ở Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài cũng không biết sao mình nhìn y chăm chú đến thế, thế nào cũng không dời mắt nổi, hắn thậm chí cảm thấy Thương Tế Nhụy sát gần hầu hạ hắn mặc quần áo nói không chừng chính là đang dẫn dụ hắn, trong trường phong nguyệt có loại thủ đoạn này, giả vờ đυ.ng chạm vương rượu lên người người ta, sau đó gần sát liếc mắt đưa tình. Mặc dù Thương Tế Nhụy không giống như vậy. Vẻ mặt Thương Tế Nhụy đoan trang thản nhiên, một chút mắt liếc cũng không đưa.
Thương Tế Nhụy đúng là không phải như vậy. Y chẳng qua là cảm kích lòng hiệp nghĩa của Trình Phượng Đài, trong lòng áy náy, mượn tấm áo mặc cho hắn, chứ không có ý tứ gì khác.
Y phục mặc xong rồi, Trình Phượng Đài kéo em gái lên tiếng cáo từ, Thịnh Tử Vân vẫn còn quan tâm bên người Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài đi ra cửa lại quay đầu nói: “Vân thiếu gia, chúng ta cùng đi.”
Thịnh Tử Vân hiện ra mấy phần hốt hoảng, kéo tay Thương Tế Nhụy một chút dặn dò đôi câu, bất đắc dĩ đi theo.
Thịnh Tử Vân lên xe, nín thở chờ Trình Phượng Đài hỏi. Từ khi làm quen Thương Tế Nhụy, cậu đã bất tri bất giác tiêu rất nhiều tiền, tặng giỏ hoa, mua trang sức, không có cái nào là Thương Tế Nhụy đòi cậu, đều là cậu tự nguyện. Thật giống như chỉ có bỏ ra những thứ này, mới có thể thân cận Thương Tế Nhụy như một việc đương nhiên. Nhưng là một học sinh lấy đâu ra tiền, chuyện cậu báo biên lai hoa về nhà ở Thượng Hải, chẳng lẽ đã lộ chân tướng?
Thịnh Tử Vân nắm chặt hai tay đợi hết một đường, Trình Phượng Đài nhưng không mở miệng, ngón tay đè trên bờ môi ẩn ẩn ý cười, không biết đang suy nghĩ gì. Đến đại trạch Trình gia, Trình Phượng Đài kéo em gái xuống xe, phân phó tài xế đưa Thịnh Tử Vân về ký túc xá trường học. Thịnh Tử Vân thầm nghĩ vươn đầu một đao rụt đầu cũng một đao, không nhịn nữa, liền thò đầu ra cửa kính xe hỏi: “Anh Hai, anh định hỏi em cái gì?”
Trình Phượng Đài dừng một chút: “Hỏi cậu cái gì à? Ha… Tôi cũng quên rồi. Để sau nói đi.”
Trình Phượng Đài về đến nhà, trước xem bà vυ" đưa Trá Trá đi ngủ, lại ra bên ngoài phòng khách ăn chút điểm tâm. Len lén mò vào phòng ngủ, mợ Hai còn chưa ngủ, hút tẩu thuốc, ánh mắt lạnh như băng nhìn vệt tím bầm trên khóe miệng hắn. Có người hầu tiến lên cởϊ qυầи áo cho Trình Phượng Đài, mợ Hai liền đảo mắt nhìn cái áo choàng dài kia, đập mạnh tẩu thuốc đồng trắng vào chum nhổ, bang bang vang lớn. Một câu cũng không nói với hắn, lại đi nhét thuốc vào tẩu.
Trình Phượng Đài sờ mép một cái, đuổi người hầu đi, đạp cởi giày da leo lên giường đoạt gói thuốc của cô, cười nói: “Mợ Hai đang mang bầu tiểu cô nương mà, không cho phép hút thuốc lá nữa.”
Vốn tưởng rằng có thể múa miệng đôi câu trêu chọc cô, ai ngờ mợ Hai lạnh lùng lườm hắn một cái, cũng không tranh cướp với hắn, xoay mình liền ngủ.
Trình Phượng Đài vừa ngẫm, lập tức biết là việc tối nay đã đến tai cô rồi, ưỡn mặt nhào vào người vợ táy máy tay chân dùng mọi cách quấy nhiễu, phiền không chịu được. Mợ Hai cuối cùng không chịu nổi quấy rầy, vén chăn ngồi dậy, mặt lạnh lùng nói: “Nhị gia làm anh hùng cả đêm rồi, còn có tinh thần sao?”
Trình Phượng Đài cười nói: “Tôi chỉ làm anh hùng ‘cả đêm’ ở chỗ mợ. Làm gì có chỗ nào khác đâu!”
Mợ Hai cười nhạt: “Ít nói lời hỗn trướng đi! Tôi thật không biết, Nhị gia còn biết đánh nhau cơ đấy! Thương Tế Nhụy là nhân vật gì chứ? Anh tưởng rằng y chưa từng thấy đàn ông tranh mặt cậy mạnh đánh nhau vì y? Y thấy nhiều ấy chứ! Cần đến anh giở võ à! Người ta nếu như không phải nhắm về phía danh tiếng của Trình Nhị gia anh, anh có bị đánh vỡ đầu y cũng sẽ không nhìn anh lấy một cái! Bị khách quen chê bai, cần đến anh ra mặt giúp y sao? ! Xen vào việc của người khác!”
Trình Phượng Đài bị cô mắng như vậy, đầu óc lạnh đi, cũng cảm thấy mình xen vào việc của người khác. Nhưng vậy thì thế nào chứ? Hắn chính là cái tính tình anh hùng lo chuyện bất bình, ai có thể nói gì! Đang muốn làm sắc mặt giận, mợ Hai mũi nhọn liền chuyển trước hắn một bước: “Tôi không có tư cách quản anh! Tôi có là cái gì đâu! Năm đó ngu ngốc đi nửa cái Trung Quốc, mang cả đống của hồi môn chạy tới làm vợ anh. Anh cũng là tuyệt lộ mới bịt mũi miễn cưỡng nhận tôi. Tôi chỉ là một cô gái nông thôn không có kiến thức, bàn về tài năng bàn về tướng mạo, có điểm nào xứng với Trình Nhị gia anh đâu!”
Trình Phượng Đài vừa nghe thấy chuyện cũ năm xưa này liền không giận nổi nữa, cười dỗ nhét mợ Hai vào trong chăn. Mợ Hai nói tới chuyện thương tâm, vành mắt chóp mũi có chút đỏ lên, cũng chẳng giận dữ nữa, chỉ thấy đáng thương.
Trình Phượng Đài nói: “Làm sao mà cứ không hài lòng một cái liền nói chuyện này ra? Những chuyện này đừng nhắc lại nữa. Cưới được mợ là may mắn của Trình Phượng Đài tôi, tôi vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của mợ. Chuyện tối nay —— cũng đừng nói lại nữa, là tôi quá manh động. Đừng nghe bọn họ nói bừa, cũng không có đánh thật đâu.”
Lời tới chỗ này, không có gì để nói nữa rồi. Mợ Hai họ Trình len lén rơi một giọt nước mắt, không biết là bởi vì sự ôn nhu của Trình Phượng Đài hay là bởi vì phẫn uất ứ đọng. Vợ chồng hai người nằm hồi lâu, cô dời người một chút, đầu tựa vào trên cánh tay chồng, ôn nhu nói: “Trá Trá gần mười ba tuổi rồi, là một đại cô nương rồi, sau này đừng mang cô đi ra ngoài xuất đầu lộ diện nữa.”
Trình Phượng Đài gật đầu đồng ý.