Dịch: Phong Bụi
Mùa thu năm 1953 ấy là một mùa mà lê viên Bắc Bình hoa nở đầy cành. Những diễn viên nổi tiếng như Tằng Hồng Ngọc, Tiết Liên, Vương Tiểu Bình, Lý Thiên Dao vân vân trước sau tập hợp lại ở Bắc Bình đi lưu diễn, thăm bạn, bọn họ tới dĩ nhiên là phải nhạn bay qua để lại tiếng, thời gian đó, Thiên Kiều kịch hay hết hồi này đến hồi khác, các tầng lớp trong xã hội đều phấn khởi. Đám văn nhân bận rộn viết bình viết truyện, bậc quyền quý bận rộn mở tiệc mời diễn viên lớn, dân chúng tụng đào kép không còn giới hạn. Toàn bộ thành Bắc Bình chiêng trống vang khắp ngày đêm, cổng thành đầu đường nhuộm một màu phấn mực nồng diễm. Ngay cả Hầu Ngọc Khôi cùng Nguyên Tiểu Địch thoái ẩn nhiều năm cũng bị lây nhiễm trước làn sóng sôi nổi này, ứng lời mời hát mấy vở hí sở trường, quần chúng mê hí vui như ăn Tết.
Thương Tế Nhụy lúc này có thể coi là người bận rộn nhất Bắc Bình, nếu bàn về danh tiếng, y chính là độc chiếm đầu bảng. Tính khí vừa dễ chịu lại không làm kiêu, là người bạn mà rất nhiều diễn viên nổi tiếng đều nói chuyện được. Trong hội quán viên liên tục tiệc rượu, khách đều chỉ định muốn Ông chủ Thương tham gia. Thương Tế Nhụy trong lòng mặc dù cảm thấy phiền, nhưng mà các bằng hữu phương xa tới hết sức quý mến, không đến nơi thì đúng là không nể mặt. Vừa ngồi xuống bên bàn, thấy những thứ thức ăn ngon kia, lập tức quên hết phiền, dù sao y chỉ để ý dùng bữa, không uống rượu xã giao. Người bạn nào đến Kinh đều hẹn y hát cùng, y ngược lại không hề làm kiêu, hát vai phụ cũng vui vẻ. Không ngại phiền phức mà trang điểm, đối lời hát, gác gánh hát của mình sang một bên. Nhưng mà nếu gặp phải đào kép hữu danh vô thực, y nhìn không thuận mắt hẹn y cùng hát hí, y liền tìm đủ loại lý do không đáng tin từ chối người ta, làm cho người ta vô cùng xấu hổ, y còn tự cho là thỏa đáng, dẫn đến vô số lời nói không hay. Thời gian đó Thương Tế Nhụy chính là không ngừng tham gia tiệc rượu, kết giao bạn mới, hợp tác cùng danh gia, bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Mọi người dần dần cũng phát giác ra một chuyện kỳ quái, các diễn viên nổi tiếng khắp các địa phương thay nhau ra sân, mà tựa đề báo chí của bản xứ lại vẫn luôn là Thương Tế Nhụy, hơn nữa còn viết rất trang trọng rất đặc biệt, Ông chủ Thương châu liên bích hợp với ai này, Ông chủ Thương hợp quần tăng sức với ai này, Ông chủ Thương thiên cổ tuyệt xướng cùng ai này. Người không biết còn tưởng các diễn viên lớn ngàn dặm xa xôi đặc biệt tới để tụng hí của Thương Tế Nhụy ấy chứ!
Trong thời gian này, thời gian Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy gặp mặt cũng tương đối ít đi. Sáng sớm mười giờ rưỡi ——cũng không thể gọi là sáng sớm nữa rồi, Trình Phượng Đài từ ngõ La Cổ nam chạy tới ngõ La Cổ bắc đúng giờ thỉnh an, vẫn chưa thỉnh an xong, Thương Tế Nhụy khoác một tấm áo khoác làm bằng nhung đen sấm rền gió cuốn đi ra ngoài, vừa giơ giơ tay với Trình Phượng Đài với một khí thế cực cực kiêu ngạo tự mãn : “Ái khanh mau bình thân!” Vừa nói liền định vượt qua Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài vươn cánh tay ra túm lấy, chính diện liền ôm người vào trong lòng: “Sáng sớm đã đi đâu?”
Thương Tế Nhụy giằng ra một chút: “Hôm nay Du Thanh tới Bắc Bình! Hội quán Lê viên có hí! Ai nha, nhanh, đừng làm trễ chính sự của em!”
“Du Thanh? Chính là nữ đào kép không chịu làm vợ kế của Triệu tướng quân ấy hả?”
“Đúng vậy!”
Trình Phượng Đài đã nghe đồn về Du Thanh đã lâu, hí như thế nào không biết, chỉ biết là cô là con cái dòng dõi thư hương trẻ tuổi độc thân, thề không chịu gả cho Triệu tướng quân uy phong bát diện làm vợ kế, hai năm trước gây huyên náo, rất nổi danh ở khu vực Hà Nam. Trình Phượng Đài vẫn luôn hứng thú với những người đàn bà kỳ lạ hơn là mỹ nhân, hôm nay cũng là có duyên, kéo cánh tay Thương Tế Nhụy còn vội hơn cả y: “Đi đi đi, Nhị gia cùng em đi xem xem.”
“Nhị gia xe của anh đâu?”
“Còn gọi lão Cát nữa thì không kịp mất. Chúng ta ngồi xe kéo đi.”
Trình Phượng Đài vội vã chặn một chiếc xe kéo, sóng vai ngồi cùng Thương Tế Nhụy, bỏ lại Tiểu Lai cùng đi theo vừa ra cửa ở phía sau. Tiểu Lai trong tay ôm bọc lớn những trang sức cá nhân, bột phấn của Thương Tế Nhụy, lúc này nhìn bọn họ đi như gió cuốn, cắn cắn răng, trở tay đóng cửa một cái không đi theo nữa. Từ lúc tám tuổi cho tới nay, cô lần đầu tiên nổi giận với Thương Tế Nhụy, bởi vì người ngồi ở bên cạnh Thương Tế Nhụy kia.
Hôm nay trong hội quán lê viên có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc trên bàn mạt chược, ngay cả em vợ Trình Phượng Đài, Phạm Nhị gia cũng ở đó xã giao hô bạn gọi bè. Trình Phượng Đài lần đầu tiên bước vào hang ổ của đào kép bọn họ, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ. Tượng thờ tổ sư gia trong hội quán lê viên còn to hơn, tinh xảo hơn bức tượng sau hậu đài gánh hát của Thương Tế Nhụy bọn họ, một mỹ nam tử râu dài mặt như quan ngọc, là Đường Minh Hoàng. Trình Phượng Đài làm vận chuyển hàng hóa, cung phụng Quan Công. Một người mặt trắng một người mặt đỏ, dáng dấp ngược lại rất giống nhau. Phạm Liên đảo mắt nhìn thấy Trình Phượng Đài, tiến lên vỗ bả vai hắn rất thân thiết, lại đập vào lưng hắn hai cái, cười vang nói: “Anh rể! Có thϊếp mời không mà anh đã tới rồi! Chờ lát nữa không có chỗ cho anh ngồi đâu!”
Trình Phượng Đài chỉ chỉ bên cạnh: “Dạ, tôi là người hầu của Ông chủ Thương ạ ——” Thương Tế Nhụy ở bên cạnh đã biến mất từ lúc nào, y đã chạy vào nhập bọn với đám đào kép đập răng nói hí từ lâu rồi. Phạm Liên cười to hai tiếng. Bên kia có một người đức cao vọng trọng trong hí giới sợ Trình Nhị gia lúng túng, vội giảng hòa nói: “Anh Liên sao lại nói thế chứ, Trình Nhị gia chịu tới đã là nể mặt, còn có thể không có chỗ cho ngài ngồi sao? Dù là tôi cái bộ xương già này phải dọn ra, cũng không thể thiếu chỗ ngồi cho ngài ấy được!”
Vì vậy Trình Phượng Đài bắt đầu cùng ông lão khách khí tới khách khí lui, nịnh nọt lẫn nhau nói vô số lời xã giao. Một hồi người canh cửa thông báo, nói ban chủ Vân Hỷ ban tới. Mọi người có mặt vẻ mặt đều ngưng lại một chút, không nói rõ được là chán ghét hay là mất hứng. Thương Tế Nhụy nhìn ra cửa một chút, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tứ Hỷ, y liền quay đầu lại tiếp tục tán gẫu. Nhưng mà những người khác vẫn còn nghĩ phải chào hỏi qua loa Tứ Hỷ một tiếng, đều ngừng miệng nhìn ra ngoài cửa, y liền tự mình nói một mình, vui vẻ không chút trở ngại. Y nếu như không muốn qua loa lấy lệ với người nào đó, thật có thể coi người sống thành không khí.
Tứ Hỷ hôm nay mặc một bộ xiêm y gấm màu tím lóng lánh vừa không phù hợp tuổi tác cũng không phù hợp với thân phận của lão, cổ áo gài một khối đá quý gài áo có tua rua của đàn bà. Tóc chải bóng loáng. Một bàn tay đeo ba chiếc nhẫn. Dường như còn trang điểm. Đến tầm tuổi này rồi, trong hí giới cũng coi như có chút địa vị, còn trang điểm giống như ca lang, tiểu quan (nam giới làm nghề ca hát, bán thân), ai thấy cũng đều phải hít hớp khí lạnh. Bên cạnh lão còn dẫn theo người hầu là Tiểu Chu Tử, Tiểu Chu Tử hôm nay đi ra gặp khách, thay một bộ trường sam vải màu lam sạch sẽ, mặt và tay cũng sạch sẽ hơn một chút, tỏ ra rất thanh tú. Cậu rụt rè đi theo sau lưng sư phụ, đi qua bên người Thương Tế Nhụy, nhìn rồi lại nhìn Thương Tế Nhụy. Nhưng mà quan hệ của bọn họ tương tự với vụиɠ ŧяộʍ ngoài hôn nhân, tính khí Tứ Hỷ lại như vậy, Thương Tế Nhụy chỉ coi như không quen biết cậu. Tiểu Chu Tử có chút bị tổn thương, đáng thương lại ngước mắt nhìn về phía Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài cười cười với cậu.
Tứ Hỷ còn chưa đứng yên đã bắt đầu cao giọng cười nói: “Ai ui! Một phòng đầy người như vầy à! Chậc chậc chậc, các diễn viên tiếng tăm đều tới cả rồi mà nhân vật chính vẫn chưa đến sao! Thế thì không tốt! Không đúng với lễ của người làm khách rồi!”
Lão vừa mở miệng càng khiến cho người ta chán ghét, không ai đáp lời. Mọi người tĩnh chốc lát, rốt cuộc có người nhịn bực bội cười nói: “Bà chủ Du lỡ xe lửa chút, y phục lại bị bẩn, đang rửa mặt chải đầu ở phía sau! Ngài trước ngồi uống trà một hồi, cũng sắp dọn thức ăn lên rồi.”
Tứ Hỷ bĩu bĩu môi, ánh mắt liếc vào đám người một cái liền nhìn thấy Thương Tế Nhụy, trong mắt lão lập tức tóe ra một ánh nhìn hiếu chiến xen lẫn căm ghét, người quen thuộc lão nhìn một cái liền biết lão muốn sinh sự. Tứ Hỷ quả nhiên ưỡn ẹo tiến lên khinh bạc cười nói: “Đây không phải là Ông chủ Thương đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta hay sao! Ha ha ha! Ngài chen vào trong một đống mỹ nhân thế này, tôi lại chẳng để ý thấy ngài, đáng chết thật đáng chết thật!”
Đây ý là nói Thương Tế Nhụy đứng ở giữa những đào kép xinh đẹp chẳng nổi bật chút nào. Trình Phượng Đài lặng lẽ mắng một câu: “Mẹ cái lão nhà quê…” Phạm Liên vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn không nên nhúng tay vào tranh đấu giữa đào kép với nhau. Lời Tứ Hỷ tất cả mọi người đều đã hiểu, bầu không khí lập tức rất yên tĩnh, đợi xem Thương Tế Nhụy phản ứng như thế nào. Thương Tế Nhụy dĩ nhiên không nghe hiểu, cũng có thể là bỗng nhiên mở mang trí tuệ nghe hiểu rồi. Y nhìn Tứ Hỷ, ánh mắt ngơ ngác, có chút trống rỗng, sau đó quả quyết xoay đầu lại, nói với người bạn bên cạnh: “Điệu đó vẫn chưa hay, không thể dùng “tiếng bán hoa”. Sau này chờ Đỗ Thất trở lại, tôi cùng anh ta thương lượng xem. Các anh trước đừng có vội.”
Người bạn bên cạnh rất ăn ý nhanh chóng tiếp lời: “Được được, chúng tôi không vội, giao cho Ông chủ Thương và Đỗ Thất công tử chúng tôi luôn yên tâm.”
Người chung quanh đều mím môi cười, Trình Phượng Đài lắc đầu, cười rất thành thực. Thật ra thì thân mật như hắn cũng không nhìn ra Thương Tế Nhụy là ngây ngô thật hay là giả bộ ngây ngô, tóm lại Thương Tế Nhụy có cái bản lãnh ngu một cách cao thâm khó lường, đủ để khiến Tứ Hỷ khó chịu.
Tứ Hỷ mặt liền biến sắc, túm cánh tay Tiểu Chu Tử kéo tới trước mặt Thương Tế Nhụy. Tiểu Chu Tử chân cũng đứng không vững, đầu thiếu chút nữa đυ.ng vào người y. Tứ Hỷ cười lạnh nói: “Ông chủ Thương! Ngài chớ làm lơ tôi! Phải nói tôi đối với ngài quả thật hết sức tình nghĩa, Thủy Vân lâu đầy những diễn viên giỏi còn gác ở một bên, còn cho Nguyên Lan tới xin người ở chỗ tôi! Tôi không nói hai lời liền đồng ý! Ngài nhìn đi! Nuôi dạy lớn đến như vậy rồi, tự gánh hát mình còn chưa cho lên sân khấu một lần, để cho ngài dùng trước!”
Thương Tế Nhụy nhìn nhìn Tiểu Chu Tử, giọng rất lãnh đạm nói: “Đứa nhỏ này là ai? Tôi không quen biết. Nguyên Lan xin người ở chỗ ông, ông nói với tôi làm gì.”
Mấy ông lão có mặt tại nơi này đều không khỏi hối hận, âm thầm oán trách lẫn nhau không biết là ai mời Tứ Hỷ tới, lời nào lời nấy mang súng mang gậy, nếu như khơi dậy tính tình hung hăng của Thương Tế Nhụy, một kẻ đanh đá một kẻ điên, náo loạn thì không biết đến mức độ nào đây. Một cô nương biết quan sát đã sớm chạy nhanh tới hậu viện mời người, lúc này Du Thanh cả người kỳ bào dài tay nền trắng hoa xanh, tựa như một bình sứ Thanh Hoa cổ, chân mang giày cao gót thong thả đi ra. Cô cắt một kiểu tóc ngắn đến tai ôm trọn khuôn mặt mà hiện thời đang rất thịnh hành, tóc đen nhánh, chân tóc cắt thẳng hàng, trông đầy vẻ nữ sinh, tươi trẻ, hoạt bát. Cô vừa đến, Trình Phượng Đài liền cảm thấy phong độ của cô khác hẳn những đào kép khác, đặc biệt trầm ổn, có hàm dưỡng, quả thật là một tiểu thư con cái dòng dõi thư hương.
Du Thanh xuất hiện, lập tức hóa giải sự căng thẳng giữa Tứ Hỷ cùng Thương Tế Nhụy. Cô khom eo với mọi người, nói rất nhiều lời khách khí, chủ khách đều chào hỏi một lượt. Giữa bọn họ là đã sớm là những người bạn tri kỷ nghe danh từ lâu, tỷ như Thương Tế Nhụy đã từng nhận được hai tấm đĩa hát của Du Thanh, Du Thanh đã từng hát hí mới do Thương Tế Nhụy soạn lại. Trước khi ngồi xuống, vốn là Thương Tế Nhụy rất tự nhiên muốn ngồi cùng Trình Phượng Đài, nhưng mà Du Thanh kéo ghế bên người ra nói: “Ông chủ Thương mời tới đây ngồi, chúng ta nói một chút về hí mới được chứ?” Vì vậy Thương Tế Nhụy sau khi tiếc rẻ nhìn nhìn Trình Phượng Đài, dứt khoát, kiên quyết, sung sướиɠ chạy đi. Y đi rồi chỗ ngồi bên cạnh Trình Phượng Đài cũng không trống không, Tứ Hỷ lắc eo to đặt mông ngồi xuống, ánh mắt quyến rũ đảo qua Trình Phượng Đài, tay liền đặt ở trên đầu gối hắn: “Trình Nhị gia! Hai ta đã lâu rồi không gặp nhỉ. Lần trước trên bàn bài ngài kể về những tin đồn thú vị khi đi quan ngoại giao hàng, vẫn chưa kể xong mà, ngài kể tiếp cho tôi đi.”
Thương Tế Nhụy nghiêng đầu nhìn Trình Phượng Đài cười, Phạm Liên ở bên kia Trình Phượng Đài vỗ vỗ đầu gối bên kia của hắn, cũng cười trên sự đau khổ của người khác. Trình Phượng Đài thở dài, trong đầu nghĩ ta còn nói gì cơ chứ, gặp phải lão, ta thật hối hận đã trở về từ quan ngoại.