Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài ngày hôm sau mở mắt ra nhìn một cái liền thấy đã hơn mười giờ. Nghe thấy hai thằng con trai lớn đang đá bóng trong sân, Mợ Hai đang đuổi bọn chúng: “Đi ra ngoài chơi, cha đang ngủ cơ mà!”
Nhị thiếu gia ủy khuất nói: “Ba làm sao lúc nào cũng đang ngủ, không ngủ thì chẳng ở nhà.”
Mợ Hai không thể phá hủy hình tượng người đứng đầu gia đình của Trình Phượng Đài trước mặt đứa trẻ, không thể làm gì khác hơn là lừa gạt con trai nói: “Cha con ra ngoài là đi làm ăn! Làm chính sự! Trẻ con đừng nói nhiều. Đi đi!”
Trình Phượng Đài không xấu hổ chút nào, ở trên giường đất ngáp một cái long trời lở đất, Mợ Hai cách cửa sổ nghe được, kêu nha hoàn lấy nước rửa mặt cho hắn. Cô vừa đi vào, Trình Phượng Đài mới nhìn thấy trong lòng cô còn ôm Tam thiếu gia. Tam thiếu gia bây giờ đã hơn một tuổi, một đôi mắt rất to rất sáng, tóc nâu lông mày nâu, nó còn nhỏ như vậy nhưng đã nhìn ra được bộ dạng rất xinh đẹp rồi. Nó nằm ở trong lòng Mợ Hai, ngón tay móc khuy cài cổ áo pha lê của Mợ Hai, trẻ con đều thích những thứ sáng lấp lánh.
Trình Phượng Đài xuống giường nghịch nghịch tóc Tam thiếu gia, nói với Mợ Hai: “Tóc đứa nhỏ này tại sao lại có màu này? Giống như Trá Trá vậy.”
Mợ Hai lườm hắn một cái: “Tóc của trẻ con vốn đã màu vàng rồi. Lớn lên là bình thường thôi.”
Trình Phượng Đài nói: “Vậy sao? Chỉ sợ nó thiếu vitamin gì, ngày mai kêu bác sỹ Tây y tới xem một chút. Hai thằng bé lớn tóc có màu vàng bao giờ đâu!”
Mợ Hai không nhịn được oán trách: “Hai thằng bé lớn lớn đến như vậy rồi, ngón tay anh còn chưa từng động qua bọn nó một chút, còn có thể nhớ được tóc của bọn nó màu gì sao?”
Trình Phượng Đài cào cào tóc mình, có chút phiền não, ngồi xuống: “Tôi còn chẳng phải là bận quá sao?”
“Anh bận? Bận ăn uống gái gú cờ bạc thì có!”
Lúc này nha hoàn đi vào phục vụ đánh răng rửa mặt, Mợ Hai không nói gì nữa.
Trình Phượng Đài vắt khăn lông, vừa lau mặt vừa nói: “Mợ Hai lời ấy sai rồi! Có cuộc làm ăn nào không chốt trong mấy cuộc ăn uống gái gú cờ bạc chứ? Tôi cũng không phải chỉ biết có chơi mà? Chỉ nói riêng hai cái nhà máy sợi ở Thượng Hải của Phạm Liên, nói là chỉ cần tôi bỏ tiền ngồi thu lời, kết quả thì thế nào? Vẫn phải tôi ra mặt nói chuyện giao tình với Thượng Hải bên kia. Phạm Liên tìm khắp Bắc Bình một đầu bếp có thể làm món tôm nướng tẩm rượu Thượng Hải, tôi uống rượu cùng, uống đến mức dạ dày đều đau. Haizz! Mệt mỏi!”
Mợ Hai vừa nghe thằng em trai kia của cô liền không có chuyện gì tốt, chờ đám nha hoàn đi ra ngoài, cau mày nói: “Anh xem hai người các anh cái dáng vẻ kia, cả ngày không có chuyện gì làm, rảnh rỗi! Việc làm ăn của tổ tiên không chịu phát triển, chỉ muốn đi mở mấy cái công xưởng gì gì đó…”
Trình Phượng Đài cũng từng nói Phạm Liên như vậy, nhưng mà bây giờ nghe Mợ Hai oán trách anh ta, lập tức thay đổi suy nghĩ, quay ra bảo vệ em vợ. Cười ngồi chồm hổm dưới đất bóp đầu gối Mợ Hai, vừa lắc lắc: “Ối trời! Mợ Hai của tôi à! Em trai mình đó là bỏ nhà xa quê tránh chiến tranh mà tới Bắc Bình, tôi cửa nát nhà tan thì càng chẳng phải nói rồi! Tổ tiên còn có việc làm ăn gì có thể cho chúng tôi phát triển? Không an trí thêm mấy chỗ sản nghiệp, làm sao nuôi được cả một nhà thiếu gia tiểu thư di thái thái?”
Mợ Hai dừng một chút, hai hàng lông mày lá liễu màu chàm hơi hướng lên, thật là ngậm sương mang tuyết, cười lạnh nói: “Được thôi, tôi sẽ chờ lúc nào đó cưới di thái thái cho anh.”
Trình Phượng Đài không để tâm cười nói: “Lại nghĩ đi đâu rồi, ý tôi nói là di thái thái của ba tôi mà.” Hắn bóp bóp cái mặt tròn trịa của thằng con trai: “Được rồi! Tôi đi đây!” Vừa nói xong liền đội mũ đi ra khỏi cửa.
Mợ Hai đuổi ở phía sau gọi: “Cơm cũng không ăn, anh đi đâu đấy!”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi đi nói chuyện làm ăn!”
Trình Phượng Đài cũng không thể nào đi nói chuyện làm ăn, tự mình lái xe đạp ga đi về phía nam, liền đến nhà của Thương Tế Nhụy. Gánh hát buổi sáng từ trước đến giờ đều là không có chuyện gì, đám đào hát tự mình luyện công đọc hí, Thương Tế Nhụy không cần đi trông chừng, liền ở nhà. Cuộc sống của y dưới sự quán xuyến của Tiểu Lai hết thảy đều đúng giờ giấc, rất theo quy trình. Nếu đến giờ ăn cơm y đang làm việc khác, Tiểu Lai kêu ba tiếng y vẫn chưa tới ăn, Tiểu Lai liền đoạt lấy vật trong tay y, cằn nhằn. Lúc này, Tiểu Lai đương nhiên đúng giờ dọn cơm ra rồi. Thương Tế Nhụy mím môi, ngồi ở bên bàn cơm cau mày xem một quyển sổ, thấy Trình Phượng Đài tới, vui mừng nhảy cỡn lên, chui vào trong lòng hắn.
Trình Phượng Đài túm lấy bả vai Thương Tế Nhụy đè y trên ghế, cười nói: “Ông chủ Thương, ngài ngồi yên, đừng động.”
Thương Tế Nhụy điều chỉnh trái phải ngồi xong. Trình Phượng Đài lui ra hai bước, khuỵu một bên đầu gối xuống, cong tay phải một chút, rất bài bản thỉnh an Thương Tế Nhụy: “Xin thỉnh an Ông chủ Thương. Ông chủ Thương vạn phúc kim an!”
Thương Tế Nhụy nhìn hắn cười rất vui vẻ, liên tục gật đầu.
Trình Phượng Đài nói: “Trông có ra gì không? Tôi hôm qua mới học được của Phạm Liên đấy.”
Thương Tế Nhụy nói câu gì đó không rõ ràng lắm, vẫn cười.
Trình Phượng Đài vỗ vỗ gáy y: “Ông chủ Thương nói gì, nuốt xong đồ trong miệng đi, nói chuyện cho rõ ràng.”
Thương Tế Nhụy cầm bình trà đi ra sân súc miệng, Trình Phượng Đài thấy hộp gỗ trên bàn, là hộp bột trân châu hôm qua Tề vương gia cho y, không khỏi cười nói: “Em ăn cái này sao? Thật sự muốn đẹp sao.”
Thương Tế Nhụy phì phì xuống đất hai cái nhổ sạch sẽ rồi nói: “Đây là phương thuốc Cửu Lang mang từ trong hoàng cung ra ngoài. Mỗi ngày ngậm ở phía dưới lưỡi một chút, rất tốt cho da và gân cốt, người hơn bốn mươi tuổi, nhìn cũng không nhận ra được.”
Trình Phượng Đài nói: “Hoàng cung mà, luôn chú trọng. Em mới vừa rồi nói gì?”
“Em nói là, thói quen thỉnh an này rất tốt, Nhị gia phải duy trì!”
“Được thôi! Từ nay về sau sáng sớm mỗi ngày đều đến nơi này, thỉnh an Ông chủ Thương.”
Thương Tế Nhụy giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Giờ này còn gọi là sáng sớm sao? Đã mười một giờ rưỡi rồi! Qua chín giờ không thể gọi là buổi sáng.” Người thật thà như y rất tuân thủ thời gian. Cái đồng hồ đeo tay da trâu Thụy Sĩ này vô cùng chuẩn xác, lúc ngủ y cũng không cởi, ngày ngày lấy cái này làm thước đo để khảo hạch già trẻ trong gánh hát. Y sẽ thường thường cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay trách cứ: Ngươi nhìn đi! Đều đã mấy giờ mấy giờ rồi, ngươi tới trễ lâu như vậy rồi! Mười phút cũng là tới trễ! Ngươi không cần hát nữa! Hừ! —— Đám đào hát trong Thủy Vân lâu đều rất muốn đập nát cái đồng hồ đeo tay này của y.
Trình Phượng Đài cũng không phải là thủ hạ trong gánh hát của y, dửng dưng ngồi ở trên ghế thái sư, cầm quyển sổ trên bàn tùy tiện lật hai trang: “Chỉ cần ngày vẫn sáng, Nhị gia lúc nào thức dậy, lúc đó được coi là buổi sáng.”
Thương Tế Nhụy không hài lòng hừ hừ hai tiếng, không tranh cãi với hắn. Tiểu Lai bới một chén cơm nóng đặt ở trước mặt Thương Tế Nhụy, mình thì gắp mấy đũa thức ăn đắp lên chén cơm bưng đi phòng bếp ăn, hoàn toàn coi Trình Phượng Đài như không khí. Nhưng mà sự lạnh lùng của cô cho tới bây giờ vẫn không xi nhê gì đối với Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài cũng không để tâm đến cô, trườn mặt vươn đầu ra: “Ông chủ Thương, thưởng một miếng thịt ăn nào.”
Thương Tế Nhụy thật nhanh nhét một miếng thịt vào trong miệng mình trước, rồi lại thật nhanh gắp một miếng cho Trình Phượng Đài chặn lại lời oán trách của hắn. Trình Phượng Đài lật quyển sổ, nhai thịt, nói: “Tay nghề của Tiểu Lai cũng được đấy. Thêm miếng nữa nào.” Tiểu Lai nếu như biết hắn buồn nôn đến nước này, nhất định sẽ đổ sạch đồ ăn, rồi đuổi hắn ra ngoài.
Bởi vì không có đũa thừa, hai người anh một miếng em một miếng thay phiên ăn, cảm thấy món ăn gia đình mùi vị đặc biệt ngon. Lúc ăn được một nửa, Trình Phượng Đài đã xem xong quyển kịch bản hí, ngạc nhiên nói: “Câu chuyện này rất thú vị, hai cô nương yêu nhau nha!”
Thương Tế Nhụy nói: “Liên hương bạn. Hí cũ rồi.” Vừa nói vừa gắp một miếng khoai tây đút cho Trình Phượng Đài.
Trình Phượng Đài kinh ngạc hỏi: “Ông chủ Thương nhận biết được chữ trong này?”
“Biết mấy chữ. Không đọc được hết.”
Trình Phượng Đài lại giở một cái, nói: “Lý Lạp Ông tôi biết, nhưng mà cho tới nay chưa từng nghe nói ông ấy viết vở hí này, câu chuyện này quá kỳ lạ. Có từng diễn chưa?”
Trình Phượng Đài năm xưa khi tự mình đặt đội đi hàng, khắp đại giang nam bắc từng gặp rất kỳ văn dị sự, cho là không có gì có thể khiến cho hắn cảm thấy mới lạ. Hôm nay đọc kịch bản hí của Thương Tế Nhụy, mới biết cảnh đời mình gặp còn lâu mới đủ. Vở hí của mấy trăm năm trước, cô nương trong khuê phòng đã phá cách to gan đến mức độ này, khiến sự hiểu biết của Trình Phượng Đài đối với đàn bà cổ đại hoàn toàn bị phá vỡ. Lại bởi vì là tình yêu cùng giới, Trình Phượng Đài bây giờ đặc biệt để ý.
Thương Tế Nhụy cười nói: “Hí anh không biết còn nhiều lắm! Vở hí này em đã từng cùng Cửu Lang âm thầm sắp, không biết làm sao, cũng không lấy ra diễn.”
Trình Phượng Đài nói: “Rất thú vị, rất thú vị. Lúc nào đó nên diễn một lần, em diễn Thôi Tiên Vân.”
Thương Tế Nhụy lắc đầu than thở: “Em diễn Thôi Tiên Vân, không ai diễn Tào Ngữ Hoa ấy!”
“Dưới tay em nhiều đào hát như vậy, không tìm ra được vai đán nào hát côn khúc sao?”
Thương Tế Nhụy ngẩng đầu, rất kiêu ngạo đáp: “Thủy Vân lâu nào tìm được một Tào Ngữ Hoa xứng với Thôi Tiên Vân em!”
Trình Phượng Đài nhìn cái biểu cảm kiêu ngạo này của y liền muốn chọc y, bóp cái eo y một cái, Thương Tế Nhụy lập tức cười uốn tới ẹo lui, rúc vào trên ghế, khiến chén cơm cũng bị đổ.
“Ông chủ Thương, lời này thật là ngông cuồng! Vậy em nói xem, ngoại trừ Ninh Cửu Lang của em, Thủy Vân lâu ra còn có ai xứng với Thôi Tiên Vân của em?”
“Vậy chỉ có thể là Nguyên Tiểu Địch, ông chủ Nguyên!” Thương Tế Nhụy nói chắc nịch, y tin tưởng cái tên Nguyên Tiểu Địch này cho dù là người không nghe hí cũng nhất định đồn đãi, bởi vì thật sự là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Nguyên Tiểu Địch này, Trình Phượng Đài thật sự cũng từng nghe nói, hơn nữa không chỉ là nghe nói: “Nguyên Tiểu Địch, có phải là đào hát mở cửa hiệu tơ lụa đó không?”
Thương Tế Nhụy kinh ngạc vui mừng reo lên, mắt phát sáng, nhào vào bên cạnh Trình Phượng Đài gọi luôn mồm Nhị gia.
Trình Phượng Đài đắc ý nói: “Ôi giời! Quá quen với anh ta rồi! Tháng trước mới vừa gặp mặt. Lụa thượng đẳng ở chỗ anh ta đều là hàng tôi nhập vào, nếu không có Nhị gia của em, anh ta liền không mở được tiệm, cũng chẳng làm ăn được! Anh ta không phải nói không hát hí nữa rồi sao?”
Thương Tế Nhụy lớn tiếng thở dài nói: “Chính là không hát nữa mới đáng tiếc!”
Khi Thương Tế Nhụy vào kinh, hai chuyện tiếc nuối nhất nhất chính là Hầu Ngọc Khôi cùng Nguyên Tiểu Địch hai nhân vật nổi tiếng đều đã lui về ở ẩn, mỗi lần nhớ tới, đều hối tiếc mình tại sao không vào kinh sớm một chút. Hầu Ngọc Khôi là già thật rồi. Nguyên Tiểu Địch thì không già, anh ta còn trẻ hơn Ninh Cửu Lang mấy tuổi, không biết tại sao lại vội vã lui về như vậy, để cho một đám khách quen phòng vé than thở tiếc nuối vô hạn. Nguyên Tiểu Địch sau khi lui về chỉ hát trích đoạn hí ở tại nhà cho các khách hàng lớn của anh ta —— cũng chính là những phú hào kia. Hoặc là thỉnh thoảng ở hội quán lê viên gặp mặt bằng hữu hát một vở. Thương Tế Nhụy nghe anh ta hát hí hai lần, một lần là ở trong buổi tụ họp ở nhà của người giàu, một lần chính là ở hội quán lê viên, hát Ngọc Trâm ký cùng Nghiệt Hải ký. Thân phận Nguyên Tiểu Địch giống như Hầu Ngọc Khôi, tương đối cẩn trọng, hơn nữa bây giờ đổi nghề làm mua bán rất phát tài, tương đương với việc thoát khỏi thân phận cũ, không còn là đào hát nữa rồi, sẽ không còn có chuyện người ta ồn ào đòi anh ta hát một đoạn không tôn trọng như vậy nữa. Hai đoạn hí mười mấy phút kia đã khiến cho Thương Tế Nhụy âm thầm thần phục. Ở côn khúc, Thương Tế Nhụy chỉ không bằng anh ta.
Thương Tế Nhụy quấn ở bên người Trình Phượng Đài nũng nịu, Trình Phượng Đài liếc mắt nhìn y một chút: “Ông chủ Thương, ý gì thế? Muốn mời ông chủ Nguyên rời núi cùng hát Liên hương bạn với em hả? Vậy không được, người ta nói không hát liền không hát rồi, tôi nếu như ép người ta phải làm thế này phải làm thế kia thì cũng không hay lắm, Nhị gia không làm được.”
Thương Tế Nhụy một khắc không yên như lửa đốt phải mông, một hồi ngồi xuống, một hồi đứng lên nhảy hai cái: “Em không có ý đó! Chỉ là em… em chỉ là kích động! Em chỉ gặp được anh ta có hai lần! Em lâu lắm không nhìn thấy anh ta rồi! Em muốn nghe anh nói một chút về hí!”
“Vậy em đi tìm anh ta đi!”
“Em làm sao tìm được. Em lại không quen biết anh ta.”
“Em cũng đã gặp anh ta hai lần còn không quen biết?”
“Không quen biết! Em đều là trốn ở góc phòng nghe anh ta hát. Em xấu hổ!” Thương Tế Nhụy xấu hổ nhất khi ở trước mặt tiền bối có bản lãnh, ngay cả người ngoài giới thiệu gặp mặt y cũng không dám, muốn né tránh, sợ tiền bối cười nhạo y không thích y, thật không phải là tính tình một diễn viên nổi tiếng nên có.
Trình Phượng Đài đại khái hiểu suy nghĩ của y rồi: “Ờ… sao Ông chủ Thương, Nhị gia làm cầu nối cho em? Để cho hai ngươi gặp một chút?”
Thương Tế Nhụy giậm chân tại chỗ mấy cái, dường như có chút nóng nảy: “Không được. Em sẽ xấu hổ.”
“Vậy phải thế nào?”
“Anh không thể nói là em! Liền nói em là bạn của anh… Hoặc là em đóng giả thành nhóc sai vặt của anh.”
Trình Phượng Đài cười nói: “Được rồi được rồi được rồi, còn nhóc sai vặt nữa, nào có nhóc sai vặt nào xinh đẹp như thế này. Chuyện này anh nhận lời em. Xong rồi em nghĩ xem nên cảm tạ anh thế nào đi nhé.”
Thương Tế Nhụy nói: “Hả? Mỗi lần nhờ anh làm chút chuyện đều phải cảm tạ anh! Thật là không thương nhân nào không gian dối!”
Trình Phượng Đài cười đi tới bên cạnh y, cúi đầu ghé vào bên tai y nhẹ giọng nói: “Chính là không thương nhân nào không ‘Gian’ .”
Thương Tế Nhụy ngây ra một lúc lâu mới nghe ra hàm nghĩa của chữ kia, mặt chợt đỏ bừng.
Tác giả có lời muốn nói: Liên hương bạn vắn tắt câu chuyện: vợ của Giám sinh Phạm Giới Phu (học sinh học tập trong Quốc tử giám) Thôi Tiên Vân tân hôn đầy tháng đến miếu thắp hương, vô tình gặp được Tào Ngữ Hoa, tiểu thư hương thân (hương thân: một giai cấp đặc biệt trong xã hội phong kiến Trung Quốc, chủ yếu cấu thành từ những sĩ tử chưa thi đậu khoa cử, tiểu địa chủ, tiểu quan lại về hưu, dưỡng bệnh, nguyên lão dòng họ ở nông thôn, bọn họ xấp xỉ quan nhưng khác hẳn quan, xấp xỉ dân nhưng cao hơn dân) nhỏ hơn cô hai tuổi. Thôi Tiên Vân mộ mùi thơm cơ thể của Tào Ngữ Hoa, Tào Ngữ Hoa thương xót cho tài thơ của Thôi Tiên Vân, hai người ở trước Thần Phật thề nguyện suốt đời. Thôi Tiên Vân bày kế, cưới Tào Ngữ Hoa cho chồng làm thϊếp, nhưng mục đích lại là để mình cùng Tào Ngữ Hoa “Cùng chung mộng, cùng trang điểm, trong gương khuôn hoa liền cành, thâm khuê từng bước kề vai hát” . —— trích từ bách khoa Baidu.