Dịch: Phong Bụi
Hai người trên sân khấu sảng khoái dốc sức đối xong một vở kịch, âm nhạc dừng lại, bọn họ vẫn chưa lập tức tỉnh lại từ trong hí, đứng tại chỗ nhìn nhau sững sờ. Giọng Hầu Ngọc Khôi nổi tiếng là “Mây che trăng”, lúc mở đầu hát bình thường, càng về sau càng hay, thật giống như trăng non gợn mây, thanh lãng thoải mái, âm đan điền đỡ cho cổ họng, một chút cũng nghe không ra là người đã sắp bảy mươi tuổi . Mấy người già dưới sân khấu thưởng thức, đều cảm thấy ông ta không hề kém so với khi xưa, bảo đao chưa già.
Thương Tế Nhụy thì đang ở độ phong hoa nở rộ, hát chút hí vậy chẳng khác gì đi chơi. Hai người không thở dốc mặt không đỏ. Ngược lại Thuận Tử trong lúc bọn họ hát diễn dựa vào lan can chạm hoa của sân khấu sủa điên cuồng, bây giờ mệt đến ngất ngư, thè lưỡi thở hổn hển ở đó. Một nha đầu đến muốn ôm nó đi, nó còn không chịu, móng vuốt ôm lan can không buông ra, hiển nhiên là chưa nghe đã.
(Mây che trăng: ý chỉ giọng hát do điều kiện không tốt nên chọn cách hát giấu đi khuyết điểm của mình, không đủ cao nhưng tạo ra được cách hát phù hợp với đặc điểm giọng của mình, tạo ra mỹ cảm trong sự mông lung)Phạm Liên vỗ bàn lắc đầu khen ngợi: “Vở hí này có thể danh lưu thiên cổ rồi, hôm nay đến thật không uổng phí! Đời này cũng đáng giá!” Tiếp lấy trà thay rượu một hơi cạn sạch, hết sức sung sướиɠ. Trình Phượng Đài nghe không ra cái gì hay dở, chỉ cảm thấy nhìn có chút không đúng, làm sao hai người đàn ông trên sân khấu ánh mắt nhìn nhau lại có một sự nhiệt tình nóng cháy như vậy.
Hầu Ngọc Khôi hỏi: “Tiểu tử, hát thêm một đoạn nữa chứ?”
Thương Tế Nhụy gật đầu: ” Được!”
Hầu Ngọc Khôi hỏi: ” Đoạn nào?”
Thương Tế Nhụy nói: “Đều được!”
Hầu Ngọc Khôi nói: “Ha! Khẩu khí không nhỏ!”
Thương Tế Nhụy rất ngượng ngùng cười cười.
Hầu Ngọc Khôi nói: “Không giở hết bản lĩnh ra thì không thu phục nổi ngươi!”
Đoạn đối thoại ngắn gọn này chỉ có bọn họ nghe thấy, người phía dưới chỉ thấy bọn họ nhìn nhau thật sâu một lúc lâu. Nữu Bạch Văn thấy hai người có biến cố, chạy lên sân khấu nghe ngóng. Hầu Ngọc Khôi nói như vậy, Nữu Bạch Văn không ngừng cười nói: “Lão nhân gia ngài nói gì vậy? Ngài là Thái Sơn Bắc Đẩu đã được phong thần! Hát nhiều một chút, chính là chuyện cầu mà không được cơ mà! Đó là nể mặt lão Phúc tấn rồi!” Anh ta một mặt vươn cổ hỏi Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, ngài xem… ?”
Hầu Ngọc Khôi trợn mắt: “Hỏi y làm cái gì! Ta còn không quyết định nổi việc của một thằng nhóc con sao? !”
Thương Tế Nhụy lại rất ngượng ngùng gật gật đầu, bày tỏ thật sự hết thảy đều để Hầu Ngọc Khôi quyết định, y không có ý kiến, vạn sự nghe sắp đặt. Nữu Bạch Văn bật cười ngay tại chỗ. Trước kia Thương Tế Nhụy đối với Ninh Cửu Lang cũng ngoan ngoãn như vậy, có điều bởi vì Ninh Cửu Lang cưng chìu y, y có lúc còn nũng nịu, tranh cãi đôi câu. Ở Hầu Ngọc Khôi nơi này, y thật là ngoan hệt như thỏ con.
Nữu Bạch Văn cười nói: “Tôi cả gan đưa ra chủ ý cho hai vị, nhà mình hát tại nhà, lối ăn mặc cũng không cần sửa lại, dứt khoát làm một vở Phần Hà loan thế nào?”
Phần Hà loan và Dốc Vũ Gia trang phục không khác nhau là bao, nội dung cũng tương tự nhau. Có điều Dốc Vũ Gia chỉ cần mồm miệng rõ ràng, giọng hát đúng điệu, ai ai cũng có thể lên đài chơi một đoạn. Phần Hà loan thì quá mức khảo nghiệm năng lực diễn xuất, vũ đạo, động tác,v.v… Không phải là người lành nghề không thể diễn, không phải là người lành nghề không thể phẩm. Rất nhiều danh linh đều khó có thể diễn Phần Hà loan một cách xuất sắc, là một vở hí rất thử thách năng lực. Hơn nữa hai người này còn chưa diễn ghép với nhau từ trước, trước hôm nay thậm chí còn chưa từng gặp nhau bao giờ, độ khó càng lớn hơn, chắc chắn là một trận mạo hiểm.
Hầu Ngọc Khôi từ trên cao nhìn xuống Thương Tế Nhụy: “Vở hí này khó đấy!”
Thương Tế Nhụy lưng thẳng tắp: “Không sợ!”
Hầu Ngọc Khôi hài lòng cười cười, quay đầu nói với Nữu Bạch Văn: “Vở hí này không náo nhiệt lắm, ngày hôm nay sợ là phải kiêng kỵ, ngài tốt hơn là hỏi ý lão Phúc tấn một chút.”
Từ Hi thái hậu thích xem hí tác công nhất (tác công: chỉ kiểu hí lấy vũ đạo, động tác, biểu cảm v.v… làm phương thức biểu diễn chính) , lão Phúc tấn cũng thích nhất, các khách khứa lại càng chỉ mong trong tối nay tất cả đều là hí của hai người bọn họ, có hí xem là mừng lắm rồi, nào còn dám lựa chọn bi kịch hay hài kịch. Chủ bữa tiệc đã gật đầu, lại càng không còn gì để nói, tất cả các vở hí khác xếp sau hết, để dành chỗ cho một vở Phần Hà loan của hai người bọn họ.
(2)Phần Hà loan nội dung vở kịch dựa trên hồi 41 “Trở về” củaChinh Đông toàn truyện . Tình tiết chủ yếu là đầu thời nhà Đường, danh tướng Tiết Nhân Quý sau khi đầu quân, thê tử Liễu Nghênh Xuân sinh con trai là Tiết Đinh Sơn. Đinh Sơn sau khi lớn lên vì nhà nghèo mà ngày ngày đi đánh nhạn nuôi thân. Một ngày, Tiết Nhân Quý phú quý hồi hương, đi tới khúc ngoặt sông Phần Hà, vừa lúc gặp được Đinh Sơn đánh nhạn, bởi vì Đinh Sơn tiễn pháp tinh thục khiến cho Nhân Quý tán thưởng. Lúc này, đột nhiên có mãnh hổ đi tới, Nhân Quý sợ hổ đả thương người, phi ám tiễn, không ngờ ngộ thương Đinh Sơn. Nhân Quý mới hốt hoảng bỏ chạy, đến hầm trú gặp gỡ Liễu Nghênh Xuân, kể lại tình cảnh sau khi xa cách. Bỗng nhiên Nhân Quý phát hiện đôi giày nam giới dưới giường mà nghi Nghênh Xuân bất trinh, Nghênh Xuân mới nói rõ là giày của con trai, liền muốn gặp con trai, mới biết người vừa rồi ngộ thương trí mạng chính là con trai mình Đinh Sơn, vợ chồng bi thương không thôi, khóc chạy về phía khúc ngoặt sông Phần Hà.Hầu Ngọc Khôi cùng Thương Tế Nhụy một trước một sau xuống sân khấu, vào hậu đài, Hầu Ngọc Khôi ném một món đồ trong tay về phía sau. Thương Tế Nhụy theo phản xạ tiếp lấy nhìn một cái, là đĩnh bạc ba lượng ba dùng để biểu diễn.
Hầu Ngọc Khôi nói: “Tiểu tử, tạm được.” Rõ ràng là khích lệ, giọng ông ta vẫn cứ cao ngạo như vậy.
Thương Tế Nhụy lập tức mặt mày liền hớn hở, lặng lẽ kêu Tiểu Lai cất thỏi bạc đi, y muốn làm kỷ niệm, không tính trả lại cho người ta.
Hai vị đào hát rất đơn giản đổi mấy món phục sức, khiến cho nhân vật nhìn khác trước một chút. Ngược lại là đợi đào hát đóng vai Tiết Đinh Sơn trang điểm cần một chút thời gian. Trong thời gian này, Hầu Ngọc Khôi nhắm mắt ngồi, mấy người tùy tùng hết xoa bóp bả vai cho ông ta, lại pha trà đặc, cắt trái cây, động tĩnh ra oai gần như muốn khuấy lật toàn bộ hậu đài. Hầu Ngọc Khôi hút thuốc suốt mấy chục năm, nghiện thuốc lá vô cùng nặng, bình thường cứ hát xong một vở là phải hút một hớp. Tùy tùng cầm dụng cụ hút thuốc tới chuẩn bị đốt cho ông, không ngờ ông khoát khoát tay, lại cho lui xuống. Tối nay ông ta bị Thương Tế Nhụy kích cho lão phu nổi cơn cuồng ngạo của thiếu niên, tinh thần rất phấn chấn, không cần hút thuốc để kí©h thí©ɧ tinh thần.
Thương Tế Nhụy ngồi ở một xó xỉnh, lặng lẽ ôn lại hí trong đầu một lần, tự mình cảm thấy mười phần chắc chín. Đối hí cùng lão tiền bối mặc dù quá mức khảo nghiệm căn cơ, nhưng là bọn họ một bước một động tác đều khớp với nhau, vậy thì ăn chắc rồi. Hí tối nay, nếu muốn ở khúc nào đó tạo sự độc đáo nhằm ăn tiền thưởng sợ rằng không được, chỉ có thể trong vững vàng thấy được bản lĩnh thực.
Hầu Ngọc Khôi nhắm hai mắt, nói: “Tiểu tử, sư phụ là vị nào thế?”
Thương Tế Nhụy không biết đây là đang nói chuyện với y, cúi đầu không phản ứng, Nữu Bạch Văn vội vàng đυ.ng đυ.ng cánh tay y, Thương Tế Nhụy mờ mịt hỏi: “Hả?”
Nữu Bạch Văn ghé bên tai y nói: “Đang hỏi ngài học nghệ của ai đấy!”
Thương Tế Nhụy vội nói: “À! Gia sư Thương Cúc Trinh. Trước cung phụng tại Thăng Bình thự (cơ sở phục vụ các hoạt động diễn xuất trong cung).”
Hầu Ngọc Khôi hé mắt nhìn nhìn y, lại nhắm lại: “Ngọc Kỳ Lân Thương Cúc Trinh! Lớn tuổi một chút người nào không biết ông ta. Ta cùng ông ta còn là bạn cũ đấy! Ông ta cũng tới kinh thành? Ha! Lão già kia.”
Hầu Ngọc Khôi rất nhiều năm không hỏi giang hồ, Thương Tế Nhụy nổi tiếng ngất ngưởng, báo lớn báo nhỏ thay nhau phỏng vấn viết bài, ông ta lại không biết chút gì về thân thế của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy nói: “Gia sư nhiều năm trước đã qua đời rồi.” Hầu Ngọc Khôi trên mặt lập tức lộ ra nét kinh ngạc, hỏi tình hình lúc Thương Cúc Trinh qua đời, Thương Tế Nhụy không muốn nói tỉ mỉ, nói vài ba lời liền cho qua.
Hầu Ngọc Khôi nghe xong yên lặng một hồi, bỗng nhiên bật cười: “Ông ta còn nhỏ hơn ta mấy tuổi cơ mà! Ngược lại đi trước ta cơ đấy! Năm đó trong cả đám người cũng chỉ mình ông ta tranh cường háo thắng nhất, xem thường cái này xem thường cái nọ, điệu lão Phật gia đặt ra ông ta cũng dám nhận xét này nọ! Hôm nay vùi trong đất trùng ăn chuột cắn, còn kiêu ngạo cái rắm!”
Sư phụ Thương Tế Nhụy bị người khinh miệt như vậy, vẻ mặt Thương Tế Nhụy vẫn nhàn nhạt, dường như không có chút cảm xúc bất bình phẫn nộ gì.
Hầu Ngọc Khôi lại hỏi: “Thương Cúc Trinh hát sinh, đán hí của ngươi là ai dạy?”
Chuyện này nói ra thì dài, nhất thời nửa khắc nói không rõ được. Thương Tế Nhụy nói: “Đán hí là học lẻ tẻ, học một chút nhà này, học một chút nhà kia, không thành thể hệ gì cả. Sau đó là Cửu Lang giúp tôi chỉnh lý.” Nói cách khác, y là tự học. Hầu Ngọc Khôi nhắm hai mắt lại, không hỏi gì nữa.
Đào hát diễn Tiết Đinh Sơn đã hóa trang xong, kịch hay mở màn. Vở Phần Hà loan này Trình Phượng Đài trước kia cũng từng xem Thương Tế Nhụy diễn qua, mỗi lần đều có một loại cảm giác xem chiếu phim. Thật ra thì so với xem phim, người ngồi dưới sân khấu cũng không thể nhìn rõ biểu cảm của đào hát trên sân khấu, bởi vì cách quá xa, rạp hát không cần phải nói, thường có người ngoại quốc mang ống dòm đến xem hí —— chính là để nhìn được chân thực. Hí hát tại gia cho dù là khoảng cách gần nhất, ít nhất cũng xa hai ba trượng. Nhưng Trình Phượng Đài tựa như có thể nhìn thấy biểu cảm của Thương Tế Nhụy, diễn đến chỗ bi thương, hắn còn có thể nhìn thấy Thương Tế Nhụy nhập vai đến chảy nước mắt. Nhưng mà hí lần này khác với những vở hí diễn lúc trước, không có người hô hay cùng ủng hộ, người xem phía dưới đều yên lặng như tờ, người người ánh mắt đăm đăm.
Trình Phượng Đài có chút lo âu, hỏi Phạm Liên: “Diễn thế nào? Tôi thấy không tệ mà!”
Phạm Liên mắt nhìn chăm chăm sân khấu, cắn răng thấp giọng nói: “Cái gì gọi là không tệ! Đây đã là đạt đến trình độ tuyệt vời rồi!”
Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ nếu diễn tốt, cậu còn cắn răng nghiến lợi như hung thần ác sát làm gì. Trình Phượng Đài phát giác mình ngoại trừ Trường Sinh điện, những hí khác tương đối ngoài nghề, quay đầu mới vừa muốn thỉnh giáo Phạm Liên, Phạm Liên vung tay lên, thiếu chút nữa đập vào mũi hắn: “Anh rể! Chớ quấy rối! Nhãn phúc của cả đời này đều dồn vào hôm nay cả rồi! Chuyện có lớn bằng trời cũng để hồi sau hãy nói!” Lúc này đừng nói là anh rể, cho dù là cha ruột mẹ ruột Phạm Liên cũng không để ý tới.
Trong bầu không khí bi thương mà sân khấu tạo dựng nên, từng mảng lớn mảng lớn lụa đỏ trên thọ đường cũng tỏ ra ảm đạm lạnh lẽo. Trình Phượng Đài hậm hực nhìn quanh, nhìn thấy khách khứa đều nhìn chăm chú rưng rưng nước mắt, Tề vương gia ở nơi đó lau nước mắt xì nước mũi, so với lúc gặp lão Phúc tấn còn xúc động hơn nhiều. Lão Phúc tấn cũng cầm khăn tay lau nước mắt mấy lần, An vương gia thò người ra khuyên mấy câu, đại khái là trấn an ngạch nương chớ có coi hí là thật, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào, lão Phúc tấn vẫn cứ lệ tuôn. An vương gia trong lòng rất không được tự nhiên, không biết hôm nay vở hí này rốt cuộc là để chúc thọ hay là phúng viếng, muốn bảo trên sân khấu dừng lại, nhưng mà lão Phúc tấn lại không đồng ý.
Trình Phượng Đài trong lòng cũng đang suy nghĩ vở hí này tốt nhất đừng có là chủ ý của nhóc đào hát! Là tên nào bị đứt dây thần kinh, chỉ lo mình hát thống khoái, không để ý hôm nay là trường hợp gì. Hồi sau đắc tội Vương gia bị tính sổ thì lại uống đủ một bầu trà nóng.