Chương 30

Dịch: Phong Bụi

Thật ra thì từ xưa tới nay, câu chuyện nam đán có chút đoạn tụ là vô số kể, thậm chí còn là tai kiếp khó thoát. Hoàn cảnh chung bẩn thỉu thối nát như vậy, một thiếu niên một thân một mình bị nhấn chìm trong đó, cho dù bản thân không muốn, dưới đủ loại bức bách cũng rất khó giữ được sự trong sạch. Điều này căn bản là chuyện được ngầm thừa nhận ngầm cho phép trong lê viên.

Nếu người người đều như vậy thì giữa đồng ngành với nhau còn bới móc nhau làm gì. Nhưng mà Hầu Ngọc Khôi chính là muốn để cho Thương Tế Nhụy xấu hổ, ông ta chính là không coi trọng Thương Tế Nhụy. Vốn là trong ngành vẫn luôn là người hát sinh địa vị cao hơn người hát đán, hai mươi năm trước xuất hiện một Ninh Cửu Lang, bất ngờ kéo địa vị của vai đán cao lên, lại chia đều thiên hạ cùng vai sinh. Đến Thương Tế Nhụy thì lại càng quá mức, hoàn toàn lật chuyển âm dương điên đảo càn khôn! Riêng chỉ có như vậy thì không nói làm gì, hát ngon lành, hát an phận, không ai nói y làm sao. Nhưng mà y lại cứ luôn muốn sửa hí, sửa đổi một kịch bản êm đẹp vẽ thêm những chi tiết lung tung không tưởng tượng nổi. Điều này bảo Hầu Ngọc Khôi nhìn sao mà chịu được! Đơn giản là đại nghịch bất đạo, thứ phản nghịch trong ngành lê viên! Sau đó nghe nói Thương Tế Nhụy từng ở cùng với hai đời quân phiệt, Tào tư lệnh là chỗ dựa của y, hơn nữa đều có dây dưa với An bối lặc, Cục trưởng Chu vân vân.., người quyền quý cũ mới. Vì vậy đoán chừng Thương Tế Nhụy bán thân cầu vinh, chính là một tướng công (tướng công: từ chỉ nam giới bán thân) chỉ biết đến tiền. Chỉ là nghĩ không thông Ninh Cửu Lang năm đó làm sao cũng hết lời khen ngợi y, còn tụng đến mức không tiếc sức lực còn sót lại, khổ hạ tâm huyết, Hầu Ngọc Khôi biết Ninh Cửu Lang cũng không phải là loại người tham đồ tài sắc hư danh như vậy.

Hầu Ngọc Khôi không nể mặt mũi Thương Tế Nhụy. Nữu Bạch Văn không kịp mở miệng giảng hòa, An bối lặc đã bất bình giùm Thương Tế Nhụy. Hắn ta có tính khí lỗ mãng của đàn ông Mãn Mông, lập tức lạnh mặt xuống nói: “Lão Hầu, trong thuốc lá có bồi thuốc súng hay sao? Ngài cũng được coi là lão tiền bối đức cao vọng trọng trong ngành, bới móc ba cái chuyện vớ vẩn này còn ra cái gì? Ông chủ Thương giỏi là được rồi, nói mấy cái đó làm gì để mọi người đều không thoải mái!”

Hầu Ngọc Khôi ha ha cười lên: “Được rồi, khiến Bối lặc gia đau lòng rồi. Không nói nữa, không nói nữa!” Ông ta thở ra một hơi thật dài, duỗi người một cái, nói: “Có điều giỏi hay không ấy à! Ngài nhìn thì không thể tính.”

Nữu Bạch Văn lại muốn nói một chút với ông ta rằng bản lãnh Thương Tế Nhụy lớn thế nào, công phu sâu ra sao, dồn đầy một hơi chuẩn bị nói một bài luận văn dài dằng dặc. Nhưng mà Hầu Ngọc Khôi không thích nghe, lật người lại, sai tùy tùng đốt thuốc cho ông ta: “Có lỗi với ngài rồi Bối lặc gia, tôi còn phải hút một liều nữa. Tuổi tác lớn rồi, tinh thần kém hơn trước kia nhiều quá…”

An bối lặc lười đáp lại lời ông ta, cười hì hì tính thân cận Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy bỗng nhiên quay người, Nữu Bạch Văn thần kinh căng thẳng, cho là y giận dỗi muốn đi, hai bước lên trước chắn đường y, nhẹ giọng nói: “Ông chủ Thương! Ông chủ Thương! Hí hôm nay đều là tôi phụ trách, ngài nhất định đừng làm khó tôi! Ông chủ Hầu tính khí vốn đã thế rồi! Ngài nể mặt tôi! Nể mặt tôi có được hay không?”

Thương Tế Nhụy sững sờ một chút, nhìn anh ta nói: “Ờ. Anh tránh ra, tôi phải đi hóa trang.”

Thương Tế Nhụy mặc dù tính tình trẻ con, dễ dàng nổi điên, nhưng đối với lão tiền bối lại vô cùng tôn trọng vô cùng lượng thứ, tuyệt sẽ không mạnh miệng hoặc là phất tay áo bỏ đi gì gì đó. Y hóa trang trong lúc An bối lặc luyên thuyên không dứt, Hầu Ngọc Khôi còn ở trên giường không nhanh không chậm hút thuốc, tựa như đã quên hẳn chuyện hát hí. Thương Tế Nhụy vẽ mặt, trong miệng ngâm nga giai điệu của Dốc Vũ Gia. Y một khi dính vào hí âm, lập tức thoải mái vui vẻ, trên một cái bàn khác có đặt đĩnh bạc ba lượng ba dùng cho vở hí, y móc tới sờ nghịch một chút. An bối lặc nói: “Bạc này mặc dù nhẹ, nhưng nhìn cũng rất thật.”

(1) Đĩnh bạc ba lượng ba, dùng trong vở hí “Dốc Vũ Gia”, đó là khi Tiết Bình Quý thử lòng vợ mình, đã đưa thỏi bạc này ra để dụ dỗ, nhưng bị Vương Bảo Xuyến châm biếm.

Thương Tế Nhụy cười nói: “Bởi vì nó là mạ bạc.”

Hầu Ngọc Khôi bỗng nhiên nghiêm nghị quát lên: “Bỏ xuống!”

Thương Tế Nhụy tay cầm đĩnh bạc liền ngây người. Trước An bối lặc nổi đóa, Nữu Bạch Văn vội vàng lấy thỏi bạc trên tay Thương Tế Nhụy ra đặt trở về, vừa nháy mắt ra hiệu chắp tay với Thương Tế Nhụy, vừa nịnh nọt Hầu Ngọc Khôi, nói chút chuyện mới mẻ ý đồ kéo sự chú ý của ông ta ra khỏi Thương Tế Nhụy. Nữu Bạch Văn thật sự phập phòng lo sợ đến mức sắp mệt chết rồi, đứng đầu một gánh hát cũng không khó khăn như vậy. Thật vất vả phục vụ Hầu Ngọc Khôi trang điểm mặc đồ lanh lẹ xong, bên ngoài trời cũng đã tối rồi, ánh đèn từng ngọn từng ngọn chiếu lên trên sân khấu, đặc biệt có loại cảm giác phồn hoa và long trọng. Các khách khứa hứng thú đã nồng, cười nói rộn rã, nơi này giống như một tòa hí viện nho nhỏ.

Hầu Ngọc Khôi sau khi hóa trang xong, ngược lại tướng mạo rất dễ nhìn, mặt mũi cũng đầy đặn hơn chút, mắt to mày rậm, cũng được coi là có chút anh vũ của Tiết Bình Quý. Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm giầy của Hầu Ngọc Khôi, tay nắm một góc áo của mình, sau đó lại không tự chủ cắn móng tay, đang ngồi yên lành ở trên ghế, đột nhiên đứng lên, giẫm chân hai cái lại ngồi xuống. Nữu Bạch Văn và An bối lặc đều cảm thấy y đang căng thẳng, bằng không chính là mắc tiểu. Hẳn là mắc tiểu chứ không phải là căng thẳng. Y là ai cơ chứ, Thương Tế Nhụy cơ mà! Tình cảnh gì còn chưa từng thấy! Nếu nói rằng thân phận khách xem hí quý trọng, y ở Thiên Tân đã từng hát cho hoàng đế nghe; nếu nói là sợ sân khấu đông, khi đi hát riêng ở Thượng Hải, rạp hát Thiên Thiềm ba ngàn chỗ ngồi chật cứng. Chiến trận lớn đến thế nào cũng đã từng xông pha, hôm nay có nhằm nhò gì, y có cái gì có thể căng thẳng, nhất định là mắc tiểu rồi!

Nữu Bạch Văn lặng lẽ nói: “Ông chủ Thương, có cần đi vệ sinh trước hay không? Trên sân khấu thời gian có thể sẽ khá dài.”

Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu, chăm chú gặm móng tay.

Bát Tiên quá hải hát phía trước cũng sắp diễn xong. Hầu Ngọc Khôi nhắm mắt dưỡng thần, mắt vẫn nhắm nói: “Đừng gặm nữa, sắp cụt cả rồi.”

Thương Tế Nhụy đỏ mặt một chút, thả tay xuống.

Hầu Ngọc Khôi mắt hé ra một kẽ hở nhìn y: “Sợ rồi?”

Thương Tế Nhụy rụt rè nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn chưa đối hí với ngài.”

Hầu Ngọc Khôi cười nhạt: “Không cần! Dốc Vũ Gia là hí cũ bao nhiêu năm rồi. Hát đúng bài bản đúng quy củ, bớt những thứ hoa hòe không cần thiết đi, liền không ai hắt nước sôi ngươi cả.”

Thương Tế Nhụy bị ông ta châm chọc, lòng càng căng thẳng hơn, lại bắt đầu gặm móng tay. Y dĩ nhiên không phải căng thẳng khi hát tại nhà cho lão Phúc tấn, y là căng thẳng Hầu Ngọc Khôi. Hầu Ngọc Khôi không thể nghi ngờ chính là thần trong lòng y, có thể hát đối với ông ấy trên cùng một sân khấu là chuyện chỉ trong mơ mới có. Hôm nay là cơ hội ngàn năm hiếm có, nếu như sai sót một chút gì đó, y cũng sẽ hối tiếc cả đời!

Tiểu Lai rất rõ tâm tư y, Thương Tế Nhụy mỗi khi nhớ tới thì liền phát một lần đĩa hát của Hầu Ngọc Khôi, kính như Phật âm, chỉ thiếu nước lập bài vị trường sinh của lão nhân gia ông ta. Hầu Ngọc Khôi làm nhục Thương Tế Nhụy như vậy, người khác nhìn thấy bất bình phẫn nộ, Tiểu Lai thấy thì đau lòng. Đặc biệt là khi Thương Tế Nhụy nhẫn nhục nhẫn khuất, thật thà như vậy ngoan ngoãn như vậy, thật là đáng thương chết người.

Tiểu Lai đứng ở sát bên cạnh Thương Tế Nhụy, kỳ vọng như vậy có thể cho y một ít dũng khí và sự ủng hộ. Hầu Ngọc Khôi mở mắt quét qua Thương Tế Nhụy, trong đầu nghĩ không cho ngươi gặm móng tay, ngươi tại sao lại gặm nữa rồi? Bất mãn kéo dài giọng hừm một tiếng, Thương Tế Nhụy vội vàng rụt tay về. Nữu Bạch Văn cúi đầu trộm cười, Hầu Ngọc Khôi liếc về phía anh ta một cái, đeo râu giả lên chuẩn bị lên sân khấu. Chính ông ta cũng không phát giác, bởi vì sự biết điều và ngoan ngoãn của Thương Tế Nhụy, thái độ của ông ta bất tri bất giác đã dịu dần một chút.

Vương Bảo Xuyến khổ thủ hầm lạnh suốt mười tám năm, trông ngóng phu quân Tiết Bình Quý. Trích đoạn hí lần đầu vợ chồng gặp lại sau bao năm xa cách, Tiết Bình Quý làm bộ như kẻ háo sắc đùa giỡn vợ, dò xét nàng có phải liệt nữ thật hay không.

Thương Tế Nhụy trước khi lên sân khấu nhắm nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, y liền không còn là cậu bé đào hát biết điều ngoan ngoãn nữa rồi. Tính tình ngạo cốt cùng cương liệt của Vương Bảo Xuyến cũng lộ ra từ trong ánh mắt y, trong từng cử chỉ, nét đi đứng đều toát lên vẻ đoan trang. Hầu Ngọc Khôi hoàn toàn bị chấn động, cảm thấy người đứng đối diện thật sự là một vị thục nữ trinh liệt, khiến bản thân ông cũng thật sự trở thành Tiết Bình Quý. Đoạn hí này yêu cầu rất cao đối với khí tức và mồm miệng, hơi không để ý liền nói vấp. Thương Tế Nhụy giỏi thật sự, mỗi một chữ đều tròn trịa vang vọng, nhẹ nhàng đúng dịp đúng phách từ trong miệng phun ra, khí định thần nhàn. Y là thực lực đúng với lời đồn, hát diễn đều giỏi. Ngay cả Hầu Ngọc Khôi cũng hoàn toàn không bới ra được chỗ thiếu sót. Hầu Ngọc Khôi đều có chút bị thu hút rồi.

Trình Phượng Đài đã nhìn quen việc Thương Tế Nhụy hóa trang một nhân vật liền giống như biến thành một người khác rồi, một hồi trinh liệt bất dịch, một hồi lẳиɠ ɭơ tận xương, uống trà nhìn lên sân khấu mỉm cười. Hắn hoàn toàn không hiểu hí, Phạm Liên thì hiểu. Phạm Liên chặc chặc khen ngợi: “Tối nay Ông chủ Thương thật không giống bình thường.”

Trình Phượng Đài hỏi: “Chỗ nào không giống bình thường?”

“Rất vào trạng thái, rất dùng sức lực. Cũng phải thôi, cùng một sân khấu với Hầu Ngọc Khôi, không dồn hết sức lực sao được? Khí thế yếu một chút liền bị vùi lấp, sẽ chỉ thấy được Tiết Bình Quý.” Phạm Liên vỗ tay than thở: “Buổi diễn hôm nay nếu có thể ghi lại vào đĩa hát thì tốt biết bao nhiêu! Thật là kiệt tác truyền đời!”

Tề vương gia ở nơi đó đứng lên, hô to một tiếng hay. Hôm nay ông ta quả thực không uổng chuyến này.