🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Dịch: Phong Bụi
Thương Tế Nhụy vào hậu đài không bao lâu, khiến tất cả mọi người đều không nghĩ tới là hôm nay lại có một vị khách quý đến trễ, chủ nhân cũ của Trình phủ ở Bắc Bình —— Tề vương gia không ngờ lại tới chúc thọ thím mình. Vị Tề vương này bởi vì từng ở ngay trước đông đảo mọi người phát biểu mấy lời bàn luận phản đối Quốc Dân Đảng, bị Chủ tịch Quốc hội Tưởng (Tưởng Giới Thạch) uy hϊếp phải núp ở Thiên Tân không dám ló đầu, hôm nay đúng là ăn gan báo rồi.
Tề vương gia tuổi ngoài bốn mươi, quần gấm áo thêu, dung mạo anh tuấn uy nghi, rất phô trương, mang theo mấy hộ vệ có súng. Ông ta đầu tiên là dập đầu ba cái thật nhanh nhẹn trên mặt đất lạnh như băng với lão Phúc tấn, nói: “Thẩm thẩm vạn an! Cháu đến trễ! Cháu bất hiếu mà!” Ông ta nào có bất hiếu, liều chết chúc thọ, thật là hiếu thuận còn hơn con ruột.
Lão Phúc tấn thấy ông ta, ngoài giật mình ra còn cảm thấy rất cảm động. Bà luôn luôn cho là Tề vương gia là chắt nội bên nhà chồng bà, không tính là chỗ thân tình ruột thịt, không ngờ hôm nay xem ra, Tề vương gia ngược lại rất nghĩ đến bà. Lão Phúc tấn bảo An vương gia nâng ông ta dậy, nói: “Khó cho ngươi còn nhớ đến ngày này. Trên đường có bình an?”
Tề vương gia bi thống nói: “Có lần sinh nhật nào của lão nhân gia ngài mà cháu từng quên? Cho dù có gặp nguy hiểm, cháu cũng phải tới. Hôm nay nước nhà giang sơn mất mác, trưởng bối trong tộc dần dần thưa thớt, đồng bối thì tán lạc chân trời, cháu chính là một cô hồn dã quỷ của tiền triều! Chỉ có ngài là mẹ ruột của cháu, là người tâm phúc của cháu! Đáng hận nhất thời lỡ lời bị cầm giữ ở Thiên Tân, không thể hầu hạ bên người, cháu hối hận vô cùng!”
Một đoạn cõi lòng nam nhi âm luật hài hoà hữu lực này người ngoài nghe thấy cũng phải cảm động, huống chi là từ miệng một người với thân phận như Tề vương gia nói ra, huống chi lại là nói cho thím ruột nghe. Người lớn tuổi từ trước đến giờ vẫn luôn dễ mềm lòng, ánh mắt lão Phúc tấn dần dần thấm đượm một loại thương cảm cùng dịu dàng. Tề vương gia vung tay lên, hộ vệ sau lưng mở hộp gỗ đàn hương bưng trong tay ra, trình lên một bức tượng Quan Âm thủy tinh sợi vàng cao chừng một thước. Hiếm thấy một khối thủy tinh lớn như vậy, hình khắc còn có thể đẹp như vậy, sợi vàng bên trong từng sợi đều đặn rõ ràng, hình quạt dàn đều sau lưng Quan Âm nương nương, thật giống một chùm phật quang sáng lóng lánh. Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên đều được coi là những người đã nhìn thấy không ít đồ tốt cũng cảm thấy hôm nay được mở rộng tầm mắt.
Người ngoài chỉ kinh ngạc bởi chất liệu hiếm hoi của tượng Phật, duy chỉ có lão Phúc tấn nhận ra đây là vật chưng bày trong noãn các của Trữ Tú Cung. Năm ấy nắng chiều của Tử Kinh Thành chiếu vào từ ngoài chấn song, chiếu lên bức tượng Quan Âm này sáng bừng. Bà khi ấy vẫn còn là phúc tấn An vương trẻ tuổi , vào cung thỉnh an Thái hậu, nhìn tượng Quan Âm giống như khối băng bị mặt trời chiếu sắp tan chảy, dị bảo hiếm quý khắp phòng, chỉ có món này phát sáng. Đảo mắt bãi bể hoá nương dâu, bà mới biết thứ bị tan chảy trong nắng chiều không phải là bức tượng Bồ tát thủy tinh này, mà là nước Đại Thanh ba trăm năm của bọn họ!
Lão Phúc tấn nhìn kỹ Tề vương gia, rưng rưng nói: “Ngươi gầy hơn trước nhiều, là ở Thiên Tân buồn bực phát ốm đây mà! Haizz! Chỉ tại cái miệng kia của ngươi!” Bà một ngón tay chỉ ông ta: “Nghe một vở hí còn không kiềm chế được tính khí, chẳng khác gì khi còn nhỏ mà! Tuổi đã cao, có lời gì mà không nhịn được, sao mà cứ phải cứng đầu! Ngươi còn có thể cứng đầu trước họng súng sao? ! Xem một vở hí liền kích động đến mức kêu to gây náo loạn, những lời đó thời nay có thể rêu rao ra ngoài miệng sao? Cửu Lang cũng vậy, trước kia còn thấy nó là đứa trẻ hiểu biết, ra khỏi cung rồi, cũng học được cái thói không an phận. Tạo kia cái vở hí suýt mất đầu kia!”
Tề vương gia rất biết điều cúi đầu, dáng vẻ dường như rất thụ giáo.
Lão Phúc tấn quay đầu nói với An vương gia: “Ta thấy chuyện của Tề thân vương, cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ thiếu một người giảng hòa qua bên kia nói tốt một chút. Hoàng thượng đều bị bọn họ bức ra khỏi kinh thành, cũng không thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt Ái Tân Giác La! Các ngươi là huynh đệ một nhà, cái gì có thể giúp đỡ thì nên giúp đỡ mới phải.”
An vương gia tuyệt đối không muốn dính phải cái tai hoạ mà Tề vương gia gây ra, nhưng ông ta lại là người con có hiếu, ngạch nương nói như vậy, ông chỉ có thể đáp vâng. Trình Phượng Đài nhìn vở tuồng này, len lén cười nói với Phạm Liên: “Tôi nghe nói Tề vương gia này cố chấp không biết sợ, hôm nay xem ra cũng không ngốc đâu! Sau này còn có thể viết một vở hí ——Mượn Phật chúc thọ ấy chứ.”
Phạm Liên nói: “Ông ta là có chút lỗ mãng. Có điều thế đạo này có ai là ngu thật sự? Khù khờ thật sự chẳng phải đã sớm bị người ta lừa gạt sạch sẽ sao? Ông ta có thể bán vương phủ với giá tiền cao, còn có thể giữ được phần gia tài kia của mình, không coi là ngu.”
Trình Phượng Đài nghĩ tới phủ Vương gia của ông ta liền nhức nhối, hối tiếc nói: “Cậu cũng cảm thấy cái giá mà ông ta đưa ra cao phải không ? Haizz, ông ta không ngu, là tôi ngu.”
Phạm Liên nói: “Anh đó là không muốn ủy khuất chị của em, ngàn vàng mới mua được một nụ cười của chị ấy đấy mới là đại trượng phu.”
Phạm Liên rất biết cách nói giúp anh rể chối bỏ trách nhiệm giải sầu, Trình Phượng Đài lập tức thoải mái hơn: “Đúng vậy. Nghĩ đến là để chị cậu vui vẻ, lòng tôi đây liền thoải mái hơn.”
Lúc này Tề vương gia đã nói chuyện xong với lão Phúc tấn và An vương gia, đi tới chỗ Phạm Liên chào hỏi, chắp tay nói: “Phạm Nhị gia, lâu không gặp.”
Phạm Liên nổi danh giao thiệp rộng rãi tri giao thiên hạ, đến một chỗ nào đó, phàm là nhân vật có chút thân phận hoặc là có chút đặc biệt anh ta rất nhanh liền kết giao bằng hữu, cùng Tề vương gia tự nhiên cũng gọi là có chút giao tình. Phạm Liên lại giới thiệu ra mắt Trình Phượng Đài với Tề vương gia, mọi người trò chuyện mấy câu, giao điểm giữa bọn họ chẳng qua cũng chỉ có tòa Vương phủ đó.
Tề vương gia hỏi: “Trình Nhị gia ở vẫn thoải mái chứ ?”
Trình Phượng Đài vẫn luôn cảm thấy hắn bỏ nhiều tiền như vậy mua lại vương phủ, ánh mắt Tề vương gia nhìn hắn giống như đang nhìn một tên thiểu năng, dưới tác dụng tâm lý này, liền tìm một cái cớ cho mình, tỏ vẻ hắn con mắt tinh tường, nhận biết giá trị đồ vật trong vương phủ: “Tạm được, ngoại trừ có chút lạnh. Vườn hoa kia quả thực rất vừa ý người, người nhà tôi rất thích. Vương gia đưa ra giá cao, cũng có lý. Chỉ riêng mấy khối Thái hồ thạch kia cũng đã rất hiếm thấy trên thị trường.”
Tề vương gia cười nói: “Giá cao không phải là bởi vì vườn hoa. Trình Nhị gia hẳn biết, ngạch nương tôi gieo mình chết ở nơi đó. Nhưng mà chuyện về sau ngài không biết. Năm đó trở lại từ Tây An chỉ mò được mấy tấm áo trong giếng lên , thi thể ngạch nương tôi đã tan ra từ lâu. Mấy năm sau luôn có nha đầu nhìn thấy bóng dáng ngạch nương tôi đi loanh quanh trong vườn. Bà là ôm hận mà chết, hồn không tiêu tan! Lúc bán nhà tôi liền nghĩ, không thể bán rẻ, bán rẻ là có lỗi với ngạch nương tôi.”
Phạm Liên nghe rợn cả tóc gáy, lại có chút buồn cười, hai cảm xúc đối nghịch nghẹn ở trong ngực, hơi há miệng ngu ngơ nhìn Tề vương gia, lại nhìn nhìn anh rể anh ta. Tề vương gia vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cũng không giống như đang đùa hoặc là cố ý làm người ta sợ, thậm chí có thể từ trên mặt ông ta nhìn ra một sự ngay thẳng cùng thành thực.
Trình Phượng Đài trong lúc nhất thời cũng có chút ngẩn người, nhăn mày trợn mắt nhìn Tề vương gia: “Ông… chuyện này…”
Tề vương gia chắp tay một cái với Trình Phượng Đài: “Ngài ngồi chơi. Xin thứ cho Bổn vương không tiếp nữa.”
Đợi Tề vương gia đi xa, Trình Phượng Đài ngẫm nghĩ lại, vỗ một cái vào tay vịn của ghế: “Ta thao ông nội hắn!”
Một tiếng này của hắn giọng rất lớn, khách khứa chung quanh đều quay đầu nhìn hắn, ngay cả An vương gia cũng quay lại nhìn. Ông nội Tề thân vương chính là tiên đế gia, Trình Phượng Đài muốn thao ông ta, tội này cũng không nhỏ.
Phạm Liên vội vàng đè cánh tay hắn, khuyên nhủ: “Anh rể. Được rồi. Ông ta là thật sự ngớ ngẩn! Thật sự ngớ ngẩn! Không phải đang chơi anh! Ai cũng biết ông ta ngớ ngẩn!”
Thật ra thì chuyện cho tới bây giờ, Phạm Liên cũng không hiểu Tề vương gia đến tột cùng là ngớ ngẩn thật hay là giả bộ ngớ ngẩn. Người mà người tinh tường như anh ta cũng nhìn không hiểu, người khác càng không thể nào nhìn ra chân tướng.
Tề vương gia là một điều bí ẩn.
Thương Tế Nhụy bị Nữu Bạch Văn kéo đi phòng hóa trang, ở cửa liền bị thằng con trai vô tích sự kia của An vương gia chặn đường. An bối lặc lâu rồi mới thấy Thương Tế Nhụy, vui vẻ cực kỳ, trong miệng lời tuôn ra như đổ đậu: “Ông chủ Thương, làm sao không thấy cậu ở tiệc rượu! Ta còn muốn uống cùng cậu hai ly mà! Cậu trốn đi đâu thế? Như thế là không nể mặt rồi! Cái món cá chép rán xì dầu cậu ăn chưa? Từ Hàng Châu ngựa không ngừng vó chở tới đây , một ngày cũng không trì hoãn. Còn có món ốc phù dung… Ấy! Ông chủ Thương!” Hắn thấy dáng vẻ Thương Tế Nhụy đối với hắn không ân cần lắm, liền đưa tay đi với cánh tay Thương Tế Nhụy, không với trúng.
Nữu Bạch Văn hết sức nhức đầu, lại sợ đắc tội An bối lặc, mặt mày vui vẻ hơi ngăn cản: “Bối lặc gia, ngày hôm nay không như bình thường, lỡ hí của Ông chủ Thương thì không có cách nào mà giải thích , ngài vẫn là ngồi vào ghế xem hí đi.”
An bối lặc đẩy anh ta ra : “Ta trò chuyện với Ông chủ Thương làm sao mà lỡ hí, tránh ra! Ông chủ Thương, Ông chủ Thương…”
Thương Tế Nhụy nào thèm phản ứng lại với cái tên này, qua loa lấy lệ đôi câu bước chân không ngừng đi vào phòng hóa trang . Chúng đào hát thấy y tới, đều rất nhiệt tình chào hỏi y. Thương Tế Nhụy hoà nhã dễ gần, không câu nệ, nhân duyên trong ngành rất tốt. Chỉ có một người nằm ở trên ghế, mặt hướng lên trời đắp khăn lông nóng không phản ứng chút nào, trên chiếc bàn nhỏ bên người là một bộ dụng cụ hút thuốc, không khí trong phòng hóa trang còn lưu lại vị ngọt mới rồi của thuốc phiện. Thương Tế Nhụy đoán được đây chính là Hầu Ngọc Khôi, người khi phụng chiếu tiến hí, vừa cất giọng liền làm mấy con chim yến lông vàng trong cung giật mình chết.
Nói tới Hầu Ngọc Khôi, đây chính là danh linh kỳ ưu được xếp hạng đầu trong lịch sử lê viên. Khi Thương Tế Nhụy vào kinh ông ta đã cáo ẩn, Thương Tế Nhụy mộ danh mà không biết làm sao, chỉ có thể mua hai tấm đĩa hát ba ngày hai lần lấy ra phát rồi nghiền ngẫm, một hồi học theo, một hồi hát đối, thành bạn tri kỷ đã lâu. Hôm nay nhân vật trong lòng tâm niệm đã lâu gần ngay trước mắt, Thương Tế Nhụy trống ngực đập cuồng loạn, lỗ tai cũng nóng lên, giống như một tiểu cô nương lần đầu hẹn hò.
Hầu Ngọc Khôi mới vừa hút hai liều thuốc, lúc này đang sảng khoái, hiển nhiên không phải thời điểm tốt mời hí. Nữu Bạch Văn nhẹ giọng ghé vào bên tai ông ta nói: “Ông chủ Hầu, ngài nghỉ ngơi? Tinh thần vẫn tốt chứ ạ? Tôi có một hộp thuốc lá thượng hạng, hồi sau sẽ đưa đến trong phủ ngài.”
Hầu Ngọc Khôi không đáp lời.
Nữu Bạch Văn vẫn vểnh mông nịnh nọt tiếp: “Ông chủ Hầu, ngài chính là thiên hạ đệ nhất sinh! Trước chẳng ai bằng sau cũng chẳng ai hơn, vang dội Trung Hoa! Hôm nay ấy à, tôi tìm thiên hạ đệ nhất đán tới phối hợp với ngài này! Bảo đảm hai người sẽ hát ra một vở tuyệt vời! Ngài đoán đoán xem là ai ?”
Hầu Ngọc Khôi vẫn không để ý.
Nữu Bạch Văn bị ghẻ lạnh, khuôn mặt ngượng ngùng thật không biết làm thế nào, ngoắc ngoắc tay với Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy đứng lại gần, đỏ mặt, thẹn thùng: “Ông chủ Hầu. Tôi… Thương Tế Nhụy…”
Ai có thể ngờ Ông chủ Thương vạn sự không để tâm cũng có thời điểm ngượng ngùng như vậy, mấy đào hát ở đó nhìn thấy đều cười. Thương Tế Nhụy bị bọn họ cười càng thêm xấu hổ.
Hầu Ngọc Khôi hừ cũng không hừ một tiếng, khiến người ta hoài nghi phải chăng ông ta đang ngủ. Nữu Bạch Văn khom người xuống, gần như là hà hơi ở bên tai ông ta, nói: “Phải nói là vai đán của Ông chủ Thương đây thực sự đủ để gây bão rồi. Giọng vừa cao vừa thanh, xoay vần chuyển điệu phải gọi là nhất tuyệt! Ha! Ngài chưa từng nghe qua đâu! Hiếm thấy còn biết diễn, còn biết đánh võ! Tuổi tác nho nhỏ, nhưng đã được coi là người tài giỏi hiếm hoi của lê viên chúng ta rồi, chẳng còn ai giỏi hơn y đâu… Ý của lão Phúc tấn là, mời hai ngài cùng diễn một vở Dốc Vũ Gia, ngài thấy thế nào?”
Hầu Ngọc Khôi cứ như vậy sét đánh cũng không động đậy, ngủ gà ngủ gật, lắng nghe còn có tiếng ngáy, khiến cả Nữu Bạch Văn và Thương Tế Nhụy đều mờ mịt. Vẫn là An bối lặc che chở Thương Tế Nhụy, vạch khăn lông của Hầu Ngọc Khôi ra, cười nói: “Ông chủ Hầu! Lão Hầu! Trời sáng rồi! Tỉnh lại đi ha!”
Hầu Ngọc Khôi mặt mũi là kiểu người già gầy gò, gò má lõm vào, hốc mắt một vòng xương rõ ràng nhô ra. Bởi vì hàng năm hút thuốc, sắc mặt hiện lên một lớp xanh khói. Ông ta chán ghét giơ tay che ánh sáng, thong dong nhấc mí mắt lên nhìn nhìn An bối lặc, kéo dài giọng nói: “Ối chà! Bối lặc gia! Không đi về phía trước phụng bồi lão Phúc tấn, lại tới hậu đài trêu chó ghẹo mèo sao!”
An bối lặc đến hậu đài chỉ vì Thương Tế Nhụy, Hầu Ngọc Khôi vừa so sánh như vậy, Thương Tế Nhụy chẳng khác nào bị đánh đồng với đám chó mèo. An bối lặc rất bất an nhìn nhìn Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy đối với những ý ngoài lời nói này dĩ nhiên là không phát giác chút nào. Y chỉ nghe hiểu ý trên bề mặt chữ kia, sâu hơn chút nữa, y có lẽ nghe không ra.
Nữu Bạch Văn vội tiến lên trước: “Ông chủ Hầu, vở hí này…”
“Hí gì? Hôm nay không phải là Định Quân sơn sao?”
“Lão Phúc tấn điểm thêm Dốc Vũ Gia ! Tôi bây giờ liền phục vụ ngài hóa trang?”
“Ờ… Dốc Vũ Gia , Dốc Vũ Gia là vở kịch hay! Ai Vương Bảo Xuyến?” Không đợi Nữu Bạch Văn khen một lần nữa, Hầu Ngọc Khôi liền ngoài cười trong không cười khoát khoát tay: “Ấy! Nữu gia, chúng ta có điều cần nói trước. Ngài cũng đừng đào từ trong đống thỏ ra một cái kỹ nữ cho ta nhé? Làm nhục hí! Ta cũng đã từng này tuổi rồi, hát đôi cùng cái thứ bán mông, ta không chịu nổi nhục!”
Lúc này Thương Tế Nhụy đã nghe ra ý trong lời nói của ông ta rồi, sắc đỏ trên mặt dần dần rút đi, mím mím môi, rất khổ sở. Người khác nói y thế nào cũng chẳng sao, Hầu Ngọc Khôi nói y như vậy, đặc biệt đau đớn đặc biệt ủy khuất.
Y đã hiểu, mọi người thì càng hiểu. Với tính khí cao ngạo của Hầu Ngọc Khôi, nói tiếp sợ rằng còn có lời càng khó nghe hơn, đám đào hát sợ Thương Tế Nhụy xấu hổ ngay trước mọi người, ai có thể lánh đều lánh hết ra ngoài, không đi được liền ngồi ngay ngắn chỉ để tâm vào việc hóa trang, ra dáng vẻ bịt tai không nghe. Hai vị nhân vật lớn này nếu như gây nhau, bảo đảm lại ra một tin tức lớn.