Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài suốt ngày ở bên ngoài chơi, Mợ Hai ở nhà cũng có trò giải trí của mình, trò giải trí của cô hiển nhiên an tĩnh nhàm chán hơn nhiều. Cho dù là sau khi đã lập gia đình, Mợ Hai cũng tuân thủ nghiêm ngặt cổ huấn, không bao giờ dễ dàng hội kiến đàn ông ngoài dòng tộc, cùng vui với cô đều là các cô nương, dâu nhà mình hoặc là thái thái tiểu thư nhà khác.
Trình Phượng Đài ngày hôm nay về đến nhà cũng phải hơn mười giờ rồi, gian nhà chính trong nội viện vẫn đèn đóm sáng chưng, tiếng cười nói lanh lảnh, lò than cháy đỏ rừng rực. Hai con trai cùng Cô Tư cởi giày, nằm ở trên một cái giường đất ném đậu túi chơi, trên giường đất tung tóe mứt táo đậu phộng và kẹo, vẫn là Cô Tư thắng được nhiều nhất, bà vυ" của cô ngồi ở bên giường đất bóc chiến lợi phẩm cho cô ăn. Mợ Hai cùng Phạm Kim Linh, Tưởng Mộng Bình, cùng với Bà Tư Trình gia ngồi đánh bài cùng một bàn. Các cô đều mặc trang phục ở nhà. Bà Tư mặc một chiếc sườn xám, bên ngoài quấn một tấm khăn lông bạch hồ sõa vai. Mợ Hai vẫn mặc bộ sườn xám màu hoa hồng kiểu cũ, trên đầu một đôi gài tóc hình kim phượng xoè đuôi. Mái tóc uốn xoăn của Phạm Kim Linh được bên thành một cái đuôi sam, mặc váy áo Tây phương, trên cổ và tai đeo một bộ trang sức ngọc trai hồng. Tưởng Mộng Bình chỉ mặc một bộ áo bào lụa dài tay đã đủ bộc lộ sự thanh lịch xinh đẹp của cô rồi. Thật là gấm lụa châu ngọc, phấn xạ chi hương, đều có phong vận riêng. Ở giữa những ôn hương noãn ngọc này, Trá Trá mặt không biểu cảm ngồi sát ngày bên cạnh Mợ Hai, nghiêng người nhìn Mợ Hai chăm chăm, tựa như đang cầu xin điều gì, Mợ Hai cứ mãi sờ bài, cũng không để ý tới cô.
Trình Phượng Đài từ trước đến giờ tự tại phóng khoáng, người lớn trẻ con đều không sợ hắn, thấy hắn trở lại, rối rít gọi anh, anh rể một tiếng, đồ chơi trong tay vẫn giữ nguyên, cái mông cũng không dịch khỏi ổ. Chỉ có Mợ Hai mắt lạnh nhìn nhìn Trình Phượng Đài, im lặng. Trá Trá chỉ lo nhìn chằm chằm Mợ Hai, cũng không để ý anh.
Trình Phượng Đài cười nói: “Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy? Tết rồi sao?”
Tưởng Mộng Bình cảm thấy rất ngại, khom người ngượng ngùng nói: “Tôi lại quấy rầy cả đêm, thật là…”
Trình Phượng Đài thấy vị mỹ nhân này liền cảm thấy thân thiết, giơ tay lên không ngừng ấn xuống: “Chị cứ ngồi! Chị cứ ngồi! Chị dâu là khách hiếm! Lúc này mới mấy giờ, còn sớm mà! Chị chỉ để ý chơi tận hứng là được, muộn em bảo xe đưa chị về.”
“Không cần đến xe của anh rể đâu.” Phạm Kim Linh ngửa mặt nói: “Anh Hai muộn chút sẽ tới đón chúng em.”
Trình Phượng Đài lòng nói, anh Hai cô nếu như bị đàn bà quấn lấy, chui rúc trong chăn, nào còn nhớ tới mấy người là ai. Vừa đứng ở sau lưng Phạm Kim Linh nhìn bài của cô một chút, cúi người xuống nói: “Đánh Trung Đỏ kìa!”
Phạm Kim Linh đẩy hắn ra: “Anh rể! Anh đừng có quấy rối! Bài đều bị anh gọi ra rồi!”
Trình Phượng Đài liền ngồi ở một bên uống trà. Mợ Hai nhìn nhìn Trình Phượng Đài, cười nói với Tưởng Mộng Bình: “Dù sao anh họ cũng không ở nhà, em ngược lại có lòng giữ chị dâu ở lại một đêm, đánh bài, trò chuyện ——người khác có thú vui, chúng ta lại không biết tìm thú vui sao!”
Tưởng Mộng Bình nghe không hiểu được ám chỉ trong lời nói của Mợ Hai, sững sờ một chút, mới cười nói: “Chi Tân bây giờ ngược lại không phải là người thích tìm thú vui, anh ấy tối nay đi Thiên Tân phá án.”
Mợ Hai nói: “Anh họ rất tốt. Không giống người em trai kia của em, em trai em gái bà dì già trẻ lớn bé trong nhà, hắn chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ thích ở bên ngoài chơi bời, cũng chẳng biết ở bên ngoài có thứ gì hay ho hấp dẫn như vậy.” Trong miệng cô nói em trai, nhưng lại lườm nguýt Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài thầm nghĩ bị cô nói đúng rồi, thật đúng là có một thứ rất hay ho hấp dẫn ấy chứ!
Mợ Hai vốn không quản hắn quá chặt, nhưng dạo gần đây hắn đi ra ngoài quả thật quá thường xuyên, Mợ Hai có chút bất mãn, lại không tiện nói ngay mặt. Ý tứ trong lời nói này, Bà Tư cùng Phạm Kim Linh đều hiểu, ngay cả người giúp việc bà vυ" trong phòng cũng hiểu, chỉ Tưởng Mộng Bình chậm chạp không phát giác, về điểm này, cô cùng Thương Tế Nhụy thật là sư tỷ sư đệ đồng môn.
Tưởng Mộng Bình cười nói: “Em Liên còn nhỏ, tâm bất định. Đợi sau này lấy vợ rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Mợ Hai nói: “Điều này cũng chưa chắc, cũng phải là một người vợ có thủ đoạn, chế ngự được hắn, bằng không chỉ có nước chịu ấm ức thôi. Hắn từ nhỏ đã được nhà cưng chìu quen rồi mà! Từ nhỏ đã là một ông tướng rồi! Ngoại trừ ăn uống chơi bời, trong mắt còn cái gì khác đâu!”
Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ còn nói tiếp thì còn lâu mới nói hết, Mợ Hai có thể chỉ chó mắng mèo như vậy nói hai tiếng đồng hồ ấy chứ! Đánh trống lảng nói: “Ai! Trá Trá sao thế? Không vui à? Nói anh nghe nào.”
Trá Trá nghiêng đầu, không trả lời Trình Phượng Đài.
Mợ Hai buột miệng nói: “Anh giờ mới nhớ tới hỏi cô!” Nói một chút phát hiện giọng quá cao, ngay trước mặt người ngoài, không quá thích hợp, liền hạ nhẹ giọng lại nói: “Cô Ba muốn đi học, tôi không đồng ý.”
Đang nói chuyện này, Trá Trá cau mày nói: “Chị dâu, hai đứa cháu của em đều có thể đến trường học…”
Mợ Hai nói: “Bọn nó là con trai, cô là cô gái. Không giống nhau. Cô muốn học, không phải đã mời thầy dạy rồi hay sao? Nếu là ngại thầy giáo học vấn không đủ, không dạy nổi cô, chị đổi cho cô.”
“Chị Kim Linh là con gái, không phải cũng đến trường học hay sao?”
“Kim Linh là mười lăm tuổi mới vào trường học, cô còn kém hai năm nữa cơ mà.” Mợ Hai liếc nhìn Phạm Kim Linh: “Huống chi đó là lúc chị đi lấy chồng, anh Hai nó lén lén lút lút giấu nhà cho nó vào trường học, cũng không thương lượng với chị. Nếu như chị mà ở nhà, anh Hai nó cũng không dám đưa ra cái chủ ý này.”
Phạm Kim Linh trong lòng lén lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ tôi nếu như không đi học được chút vậy, cũng sẽ trở thành một cô nương kiểu cũ trong đình đài lầu các, đời người còn cái gì thú vị để nói chứ.
Trá Trá cao giọng nói: “Con gái Lão Cát còn nhỏ hơn em bốn tuổi, cũng đi học rồi.”
“Lão Cát là người thế nào, chúng ta là người thế nào? Chuyện này cũng có thể so sánh sao?” Mợ Hai giọng chậm rãi, kiên định nói: “Chuyện này, qua hai năm nữa rồi bàn.”
Người trên bàn này, Tưởng Mộng Bình là khách, không tiện xen vào chuyện nhà người khác. Phạm gia em gái em trai xưa nay vẫn luôn sợ chị, cũng không dám nói. Bà Tư luôn nghe theo sự sắp đặt của Mợ Hai. Trá Trá lâm vào tình thế tứ cố vô thân. Lúc này Cô Tư từ trên giường đất bò dậy hô: “Chị dâu, em cũng muốn đi học cùng chị Ba!”
Trình Phượng Đài nhìn có chút hả hê cười một tiếng, không nghĩ tới lại còn một kẻ nữa dám tạo phản.
Bà Tư lập tức quát con gái: “Mỹ Âm! Ngồi xuống!”
Mợ Hai chuyển hướng Bà Tư, rất hòa nhã mỉm cười hỏi: “Dì, dì thấy thế nào?”
Bà Tư này mặc dù là thϊếp của phụ thân Trình Phượng Đài, ở Trình gia bối phận lớn nhất, nhưng bây giờ người cầm giữ sinh kế của gia đình chính là Mợ Hai. Mợ Hai khi chưa về nhà chồng, thân là trưởng nữ, trời sinh một loại cường thế uy nghi của người địa vị cao quyền chức trọng. Bà Tư xuất thân từ nhà nghèo, còn nhỏ hơn Mợ Hai hai tuổi, bình thường vẫn có chút sợ hãi cô, ở trước mặt Mợ Hai, trên mặt luôn là nụ cười lấy lòng. Cô cũng biết những tư tưởng tân phái của Trình Phượng Đài, nhưng càng sợ đắc tội Mợ Hai hơn, dĩ nhiên chỉ có thể nói: “Tiểu thư nhà chúng ta kiều kiều nộn nộn, Mỹ Âm ăn cơm còn phải để bà vυ" đút cơ mà! Làm sao có thể đi học? Ý tôi cũng là đợi hai năm nữa, sau khi lớn, thân thể chắc chắn hơn một chút thì hãy tính, không ngay cả bút cũng cầm không vững.”
Mợ Hai rất hài lòng gật gật đầu: “Suy nghĩ của dì cũng giống con.” Rồi nói với Trá Trá: “Cô thấy rồi đấy, tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau. Thương cô là đứa trẻ không cha không mẹ, lại lớn lên ở bên cạnh chị, trưởng tẩu như mẹ, chị đại khái vẫn có thể quyết định việc của cô được. Chuyện đi học bây giờ cũng không cần nói nữa —— chị là không thể đồng ý rồi. Con gái con đứa ở bên ngoài, chẳng may không cẩn thận xảy ra chuyện rắc rối gì, chị còn có mặt mũi nào nhìn tổ tông Trình gia nữa? Nếu không tự cô nói chuyện với anh cô. Hắn đồng ý với cô rồi thì chị chẳng nói gì nữa.”
Trá Trá liền quay đầu lại, lớn tiếng kêu lên: “Anh!”
Trình Phượng Đài cười cười, trong đầu nghĩ không đấu lại chị dâu mày mới nhớ có thằng anh này hả?
“Anh đã nói rồi đợi hai năm nữa rồi tính, còn hỏi anh cái gì? Nhà chúng ta đã định ra quy củ từ lâu, anh chỉ cần lo kiếm tiền, những chuyện khác đều do chị dâu em quyết định. Em phải nghe lời. Chị dâu nuôi lớn em giống như mẹ vậy, còn có thể hại em sao?”
Trình Phượng Đài nếu như nháy nháy mắt, không cẩn thận sẽ bị Mợ Hai phát giác. Hắn chỉ có thể nhìn em gái, ánh mắt bình tĩnh, rất dùng sức. Trên cái thế gian này, đại khái chỉ có Trá Trá cùng Phạm Liên có thể lĩnh hội dụng ý cái ánh mắt này của hắn. Trá Trá lúc này liền không nói nữa, ngồi thêm một hồi, rồi cáo từ đi ngủ.
Mợ Hai lên tiếng: “Bọn nhỏ cũng đều đi ngủ đi. Không còn sớm nữa.”
Trình Phượng Đài đứng lên ngoắc ngoắc tay với bọn nhỏ: “Đi! Ba đưa mấy đứa về phòng.” Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia nghe lời này, đều có một loại cảm giác được yêu mà sợ, cha chúng nó đã rất lâu rồi không ngó ngàng gì tới chúng, vội vàng xỏ giày chạy đến bên cạnh cha, Nhị thiếu gia vừa muốn nắm lấy tay phụ thân, không ngờ Trình Phượng Đài ngồi xổm xuống, nói: “Mỹ Âm tới! Anh cõng em!” Mỹ Âm hoan hô một tiếng nhoài người lên trên lưng Trình Phượng Đài, cánh tay ôm cổ hắn, mứt táo dính trên tay bôi đầy cổ áo hắn, Trình Phượng Đài không thèm để ý, Nhị thiếu gia thất vọng cực kỳ, cắn môi dường như sắp khóc đến nơi. Anh nó kéo tay áo nó, bảo nó không được nũng nịu.
Trình Phượng Đài cõng em gái, cười nói với Phạm Kim Linh: “Linh cô nương, cô phụng bồi chị dâu chơi vui vẻ nhé! Cái thằng anh Hai khốn kiếp kia của cô nếu không tới đón các cô được thì liền phái người đi gọi lão Cát, nhất định phải nhìn thấy chị dâu cô vào cửa mới được đi khỏi. Thật ra thì ở lại vẫn tốt hơn.”
Phạm Kim Linh bây giờ cùng Tưởng Mộng Bình rất thân thiết, còn cảm thấy thân thiết hơn so với anh ruột chị ruột, cô tất nhiên quan tâm hết mức, nào có đến lượt Trình Phượng Đài dài dòng lo việc rỗi hơi.
Trình Phượng Đài lại nói với Tưởng Mộng Bình: “Chị dâu, xin lỗi không tiếp chuyện được xin lỗi không tiếp chuyện được. Ngày khác khi nào anh họ trở lại, nói với anh ấy là em mời anh ấy ăn cơm nhé!”
Tưởng Mộng Bình cười nói: “Ai, tôi nhất định chuyển lời cho anh ấy. Anh ấy bận bịu thực sự.”
Trình Phượng Đài nói: “Sau này anh họ không ở nhà, chị cứ tới chỗ này chơi, chơi cùng Mợ Hai nhà chúng tôi, mấy người nói chuyện hợp nhau.”
Mợ Hai được hắn quan tâm một chút, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, khẽ cười nói: “Mau đi ngủ đi, lại nói nhiều rồi.” Trá Trá đứng dậy từ bên cạnh Mợ Hai muốn đi, Mợ Hai kéo cổ tay cô một chút, ánh mắt ấm áp: “Ngoan lắm…”
Tình cảm giữa em chồng chị dâu bọn họ không tầm thường, thật gần như tình cảm giữa mẹ với con, không vì chút chuyện này mà có gì trở ngại. Trá Trá vỗ vỗ tay Mợ Hai, ôn nhu nói: “Chị dâu. Em biết. Chị cũng là muốn tốt cho em. Em biết.”
Trình Phượng Đài lượn quanh qua một cái hành lang, đỡ em gái nhỏ từ trên lưng xuống bỏ vào trong lòng bà vυ", lại đuổi hai thằng con trai đi, chuẩn bị nói chuyện cùng Trá Trá. Mỹ Âm ngúng nguẩy tay chân kêu anh vẫn chưa cõng đủ, không chịu xuống, nước mắt dưng dưng bĩu môi, bà vυ" dốc mười phần tinh thần dụ dỗ cô bế cô đi. Nhị thiếu gia vòng quanh bên chân Trình Phượng Đài mấy vòng, vẫn như cũ khó dứt, Trình Phượng Đài nói: “Í, mau trở lại phòng đi, con đi theo ta làm cái gì?” Trước khi Nhị thiếu gia khóc ra tiếng, Đại thiếu gia liền lôi nó đi.