Dịch: Phong Bụi
Thật ra thì đối với Thương Tế Nhụy, mợ Hai họ Trình cũng có quen biết một chút. Khi hai vợ chồng nói chuyện phiếm, mợ Hai đã kể với Trình Phượng Đài hai ba lần. Mỗi một lần kể đều có chút khác biệt với phiên bản ban đầu, nhưng mà câu chuyện cũng đại khái là như vậy.
Lời đồn rằng, Thương Tế Nhụy hồi vẫn còn ở Bình Dương, ái mộ một sư tỷ trong gánh hát tên là Tưởng Mộng Bình. Tưởng Mộng Bình vào năm đó cũng là một đào hát có tiếng tại địa phương, chuyên hát thanh y, cùng Thương Tế Nhụy gánh vác Thủy Vân lầu, chiếm hết danh tiếng ngành Lê viên trong thành phố Bình Dương. Sau đó Tưởng Mộng Bình lén Thương Tế Nhụy có người khác, người nọ là cậu Ba của Thường gia ở Bình Dương – Thường Chi Tân, cũng là anh họ bên nhà ngoại của mợ Hai.
Thường gia là một hộ lớn, quy củ cũng nghiêm, giữa các anh em âm thầm sử dụng thủ đoạn tranh đoạt gia sản, huyên náo đến mức bể đầu chảy máu. Thường Chi Tân mặc dù không phải là con trai bà Cả, nhưng ít nhiều cũng có thể được phân một phần gia sản không nhỏ, chỉ chờ ông lão trên giường bệnh nhắm mắt lại, là anh ta có thể mang vàng cùng Tưởng Mộng Bình cao chạy xa bay. Ai ngờ ngay tại lúc Thường lão gia sắp nằm xuống đất, tư tình giữa bọn họ bị người có lòng xấu xa trong gánh hát bắt gặp, đảo mắt truyền đến tai Thương Tế Nhụy .
Sau khi Thương Tế Nhụy biết được, lập tức nổi giận đùng đùng, chặn Thường Chi Tân ở trước cửa hí viện lớn tiếng, ồn ào đến mức ai ai cũng đều biết. Lúc này, anh em Thường gia có thể coi là tìm được cớ, khuyến khích mấy trưởng lão và các bà vợ trong tộc, suốt ngày ở bên tai ông lão nói này nói nọ. Còn tìm nhà báo đăng báo, nói gì mà Tam thiếu gia họ Thường say mê một nữ linh, cam nguyện đánh đàn làm khúc cho cô, còn có một số nội dung diễm tục, khiến cho ông lão tức chết. Ông lão vừa chết, bọn họ dùng lý do bôi nhọ môn phong trục xuất Thường Chi Tân khỏi cửa, ngoài ra một cắc cũng không chia cho anh. Thật ra thì lúc ấy Thường Chi Tân hoàn toàn có thể vứt bỏ Tưởng Mộng Bình lên tiếng chối bỏ, nhưng mà anh ta không chút do dự thừa nhận, chỉ mang theo mấy bộ quần áo liền rời khỏi Thường gia. Bên kia, Thương Tế Nhụy thấy Tưởng Mộng Bình là quyết tâm muốn chung sống cùng Thường Chi Tân, trong lúc giận dữ, sử dụng các loại thủ đoạn đẩy cô ra khỏi Thủy Vân lầu, khiến cô ở Bình Dương không có đất đặt chân. Qua bao lâu sau, Thường Chi Tân cùng Tưởng Mộng Bình kết hôn rời khỏi Bình Dương. Thương Tế Nhụy giận dỗi đi theo Đại soái Trương quân phiệt ở địa phương, ở Bình Dương tương đương với thân phận quý phi nương nương, áp trại phu nhân. Lại không tới một năm sau, Đại soái Trương đánh trận với chồng Trình Mỹ Tâm – Tư lệnh Tào, bị đánh bại, chết, Thương Tế Nhụy bị Tư lệnh Tào thu vào giường, cả Thủy Vân lầu, mang một lô một lốc người từ Bình Dương tới Bắc Bình.
Phiên bản này ngưng luyện hơn hoàn thiện hơn, hơn nữa mợ Hai là một người phúc hậu, lúc kể chuyện không thêm tình cảm cá nhân vào trong. Bất kể sự thật thật giả có mấy phần, về việc chọn lời vẫn tương đối khách quan. Chỉ sau khi kể xong câu chuyện mới bình luận: “Nam cưới nữ gả mọi người tình nguyện, y là một sư đệ, chỉ riêng việc tơ tưởng đến sư tỷ đã đáng đánh, còn có mặt mũi đi ngăn. Gây ra náo loạn nhường ấy…”
Khi Trình Phượng Đài vẫn còn ở học Thượng Hải, câu chuyện bỏ trốn vì tình thấy quá nhiều, trong xương có rất nhiều ảo tưởng lãng mạn. Vì vậy luôn miệng khen ngợi mối tình Thường Tưởng. Ở trong câu chuyện này, Thương Tế Nhụy chính là nhân vật phản diện phá vỡ hạnh phúc của người khác, tạo xung đột trong hí kịch. Nhưng bởi vì tình tiết kịch cần, bởi vì kết cục viên mãn của hai người Thường Tưởng, nhân vật phản diện liền không đáng ghét như vậy nữa.
Trình Phượng Đài nói: “Thường Chi Tân người này, biết co biết duỗi, ý chí không thay đổi, rất có cốt khí, có cơ hội nhất định phải gặp một lần… Tưởng Mộng Bình đó, là một mỹ nhân phải không?”
Mợ Hai lườm hắn: “Lại chẳng phải? Đẹp lắm. Nghiêng nước nghiêng thành. Đáng tiếc là, có chủ rồi.”
Trình Phượng Đài ngả người xuống gối lên tay, cố ý chép miệng một cái: ” Ừ. Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc.” Mợ Hai bên cạnh lập tức tẩu thuốc sắp giáng xuống, Trình Phượng Đài sớm có chuẩn bị, ha ha cười lớn nắm lấy tẩu thuốc, đè vợ xuống ngửa mặt ở trên giường. Trình Phượng Đài trên người cũng có mùi thuốc lá, mùi thuốc lá kia xen lẫn trong hương nước hoa Pháp, biến thành một loại hương hỗn tạp lạnh như băng. Mợ Hai bị cánh tay gầy gò của hắn ôm lấy, lại ngửi thấy mùi này, nhất thời cả người mềm nhũn.
Trình Phượng Đài môi vuốt ve gò má của cô, cười nói: “Đáng tiếc, Nhị gia cũng có chủ rồi, có mợ Hai rồi.” Vừa nói chuyện, làm bộ đánh giá mợ Hai một lượt: “Anh cũng không tin Tưởng Mộng Bình nghiêng nước nghiêng thành hơn so với vợ anh, vợ anh cả người trắng bóc. Phải giấu cho kỹ, bên ngoài người xấu nhiều lắm.”
Mợ Hai cũng ngắm nhìn Trình Phượng Đài ngay gần sát. Đôi mi thanh đôi mắt tuấn tú một khuôn mặt gầy dài, màu da trắng nõn, lông mi vừa dài vừa đậm, hơi toát lên chút xinh đẹp của phụ nữ. Cặp mắt kia khi nhìn người khẽ mỉm cười, lại lưu manh lại xảo quyệt, thật là xấu xa cực, phàm là đàn bà, ai thấy cũng đều mặt đỏ tim đập. Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, mợ Hai vẫn không đỡ được, bị hắn nhìn một hồi, người liền nóng lên.
Đây là người đàn ông nhỏ của cô, anh tuấn phong lưu, tân phái tân thời, quen lời ngon tiếng ngọt, là một hoa hoa công tử tiêu chuẩn. Thật may là người không xấu, biết kiếm tiền biết giao thiệp, yêu quý gia quyến, là một người chồng tốt. Nhưng mợ Hai vẫn luôn cảm thấy chưa đủ, bởi vì cô vẫn luôn không nắm bắt được hắn —— Tính tình của Trình Phượng Đài, lúc gió lúc mưa, phóng túng tùy tiện. Nếu thuận theo ý hắn, khi tính khí hắn tốt, chịu giơ tay đi đón nướ© ŧıểυ của trẻ con. Một khi không như ý, tính khí xấu, mẹ ruột cha ruột cũng dám gϊếŧ, không có gì là hắn không dám —— nhưng sợ rằng mị lực của hắn cũng chính là ở chỗ này.
Mợ Hai họ Trình vẫn còn nhớ chuyện năm đó. Cô từ nhỏ biết mình có hôn ước với tiểu thiếu gia Trình gia ở Thượng Hải, nhưng đến khi Trình thiếu gia mười bảy tuổi, cô hai mươi hai tuổi, cô tràn đầy ước mơ chuẩn bị lập gia đình, Trình thiếu gia lại không chịu cưới cô. Trình gia hủy hôn sự! Tư tưởng tân thời ở bên kia đại dương vẫn chưa truyền đến phương Bắc, vì vậy đối với Phạm Đại tiểu thư mà nói, đây quả thực là chuyện đòi mạng. Bất kể bên ngoài đã thay đổi thành cái thế giới gì, cô vẫn là đàn bà tiền triều, không lấy hai chồng, không thờ hai chủ. Nhà muốn cho cô chuyển sính, nhưng là cô búi tóc phụ nữ có chồng thề tuyệt không gả nơi khác, một lòng một ý làm bà cô già.
Như vậy hơn một năm, có một ngày Trình gia gửi thư tới, trong thư giọng tha thiết, mời cô đi qua một chuyến. Nhưng khi đó, Phạm Đại tiểu thư đã nản lòng, đã không còn muốn hòa hảo cùng Trình thiếu gia, cô đi Thượng Hải, chỉ để gặp oan nghiệt trong vận mệnh của cô một lần để xem hắn có dáng vẻ như thế nào.
Ngày đó tuyết rơi lớn, cô trong vòng vây của đám người hầu tỳ hứng chịu gió bụi đi tới nhà họ Trình. Trình gia là phòng ốc vườn hoa kiểu Tây phương, trước cửa xây một hồ phun nước, trang phục của người giúp việc cũng là dáng vẻ người ngoại quốc. Đúng là một thế giới khác, một thế giới cô không hợp nổi. Phạm Đại tiểu thư đứng ở trong vườn hoa nhìn một bức tượng bé trai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một thiếu niên tuấn mỹ trắng nõn chạy ra. Thiếu niên mặc một bộ quần áo rất mỏng bằng sợi nhung, chân trần chạy đến trước mặt cô, mắt đầy khao khát cùng mong đợi nồng nhiệt.
Trình Phượng Đài ở trong tuyết ngắm cô hồi lâu, bông tuyết tích ở trên lông mi, tựa như mới vừa khóc không kịp lau sạch nước mắt, da trắng như tuyết lông mi trắng như tuyết, cũng giống một bức tượng điêu khắc.
Hắn bỗng nhiên nở một nụ cười mỉm hoảng hốt rất nhanh lại chợt tắt, mở miệng gọi cô: Nương tử…
Liền vì một tiếng nương tử này, Phạm Đại tiểu thư ném đi tất cả oán giận, trở thành mợ Hai họ Trình, vì Trình Phượng Đài mang tới nửa số gia sản của giang sơn Phạm gia, vì Trình Phượng Đài sinh con dưỡng cái, vì Trình Phượng Đài lo liệu gia sản.
Trình Phượng Đài là món nợ của mợ Hai họ Trình, phải dành cả đời để trả.
Trình Phượng Đài vừa cởi nút áo sơ mi của mình, vừa lộn xộn ở trên người mợ Hai: “Chị gái tốt ơi, chúng ta cùng tạo một bé gái nghiêng nước nghiêng thành nhé?”
Mợ Hai say đỏ mặt, nhẹ giọng mắng một câu: “Đồ khỉ.”