Chương 18

Dịch: Phong BụiBên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ - Chương 18Hai người ngồi ở trong quán cà phê mờ tối, Trình Phượng Đài gọi cho Thương Tế Nhụy bánh ngọt sô cô la cùng bánh ngọt mứt quả, mình chỉ cần một ly cà phê. Thương Tế Nhụy muỗng lớn muỗng lớn múc kem, khẩu vị tốt kinh người. Trình Phượng Đài hút thuốc lá nhìn y ăn.

Thương Tế Nhụy liếʍ liếʍ cái muỗng, nói: “Ngày đó Nhị gia sao lại đi mất. Khiến tôi tìm mãi.” Y ngước mắt nhìn Trình Phượng Đài, ánh mắt người hát hí luyện rất trọn vẹn, ở trong ánh sáng u tối của nơi này, càng đen lánh trong suốt, sáng ngời xinh đẹp, “Vở Trường Sinh điện kia, Nhị gia có hài lòng chăng?”

Không đề cập tới Trường Sinh điện thì thôi, nhắc tới Trường Sinh điện, Trình Phượng Đài đầy một bụng lời muốn nói. Thương Tế Nhụy khơi chuyện lên một cái, Trình Phượng Đài liền phát biểu những bình luận đã kìm nén mấy ngày nay ra một cách lưu loát, đầy cảm xúc. Nói rằng vở hí này động lòng người như thế nào, tuyệt diệu như thế nào. Tài ăn nói của hắn tốt vô cùng, kịch Anh quốc học được ở đại học cũng không phải lãng phí, ước chừng là khen hết sức đúng ý. Thương Tế Nhụy vừa vui mừng vừa cảm động, xoa tay thở dài nói: “Tôi cũng cực kỳ thích chi tiết này… Đúng vậy, câu hát đó, chỉ có Nhị gia chú ý tới.”

Thương Tế Nhụy mặc dù nội tâm thê lương trống trải, là một yêu tinh ngang dọc ngàn năm ở trong hí. Nhưng thực tế ở phương diện làm người, y vẫn còn là một thiếu niên nông cạn, khát vọng nhận được sự tán thưởng, nhiệt tình, đeo đuổi và ca tụng của mọi người. Trình Phượng Đài phẩm bình hết một lần từ hí đến với con người y một cách hết sức phiến tình, câu nào câu nấy đều đánh trúng vào tâm khảm y, điều này khiến cho y có chút choáng váng ngây ngất.

Thương Tế Nhụy mỉm cười uống một ngụm cà phê, đắng đến tê dại đầu lưỡi, bỏ vào trong ly thêm hai cục đường vuông, chờ đường khuấy tan, y lại không muốn uống nữa. Y một lòng một dạ nghe Trình Phượng Đài phát biểu. Trình Phượng Đài người này nhìn như tên cà bông chẳng chút nghiêm túc, lúc cảm tính nổi lên, không ngờ là một dáng vẻ khác, xuất khẩu thành văn, lãng mạn động lòng người, hút thuốc, cau mày, ánh mắt rất thâm thúy rất ưu buồn, giống như một thi nhân dạo chơi ngâm thơ trong kịch, có một loại khí chất thâm trầm mờ ảo.

Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tiên sinh tân thời như Trình Phượng Đài sẽ thích hí của y, hơn nữa thích đến mức sâu sắc như vậy. Cái này đã vượt qua phạm vi kinh ngạc, thật sự có thể gọi là kỳ tích.

Trình Phượng Đài nói: “Quá khứ tôi luôn cảm thấy, dù là diễn giống hơn nữa, người và hí cũng không thể nào là một. Làm sao đến cậu, tôi lại cảm thấy là một cơ chứ.”

Thương Tế Nhụy nói: “Bởi vì tôi dùng hồn để diễn mà.”

Trình Phượng Đài hút một hớp khói, tỉ mỉ thưởng thức câu nói này, đem người và hí của Thương Tế Nhụy chồng lên nhau cùng nghiền ngẫm, suy nghĩ. Thương Tế Nhụy nói: Vì sư tỷ, tôi chết cũng nguyện ý! Sau đó trong hí Dương quý phi liền treo cổ chết ở gò Mã Ngôi. Dương quý phi ba ngàn sủng ái ở cả một thân, sở hữu sự giàu có phồn hoa vô vàn, cuối cùng người mình yêu không cứu nổi nàng, muốn nàng chết một mình; Thương Tế Nhụy tài nghệ long thịnh, sáng rọi lê viên, cũng có tài sản ngàn vạn. Nhưng người y yêu quý nhất từ bỏ y, bỏ mặc y trong hồng trần cuồn cuộn, để mặc y một mình lẻ bóng. Nhìn như vậy, Thương Tế Nhụy cùng Dương quý phi, thật ra rất giống nhau.

Nghĩ tới những điều này, Trình Phượng Đài trong lòng nóng lên run lên, có chút ngồi không yên, ánh mắt nhìn Thương Tế Nhụy đầy ắp thương xót cùng nhiệt tình, trang trọng nghiêm túc giống như buổi tối hôm đó ở Hương Sơn vậy, có điều có thêm một phần ôn nhu.

Lúc này đã qua nửa đêm một chút, ngoài cửa sổ tuyết sương mờ mịt, trong quán cà phê chỉ còn lại bọn họ hai người cùng một đôi tình nhân người Tây phương, đôi tình nhân mặt kề mặt nói thì thầm, phục vụ viên len lén ngáp một cái, rũ mí mắt ngủ gật. Thương Tế Nhụy trầm mặc theo sự yên lặng của Trình Phượng Đài, mới vừa rồi song phương cũng quá nhiệt tình, nhất thời nói hết lời của cả một đời, bây giờ cần lắng đọng một hồi nghiền ngẫm một hồi. Nhưng mà nội dung lắng đọng không liên quan đến hí kịch. Trình Phượng Đài âm thầm hạ một quyết tâm, Thương Tế Nhụy tựa như dự cảm được quyết tâm của hắn. Một người là dồn thế đợi phát, một người là trông mong ngóng trông. Hai người cất giấu một loại xôn xao trong lặng lẽ, khiến cho thời gian chảy yên tĩnh phát ra tiếng vang tích tắc khe khẽ, giống như một đoạn âm thanh trống không mở đầu đĩa hát, sẵn sàng chờ đợi một tiếng phá vỡ im lặng kia.

Rốt cuộc, Trình Phượng Đài rất nghiêm túc gọi tên y: “Thương Tế Nhụy à…”

Thương Tế Nhụy kêu: “Dạ. Nhị gia.”

Trình Phượng Đài dừng một chút, sau đó dập tàn thuốc, cùi chỏ cánh tay chống ở trên bàn, trầm giọng nói: “Chỉ cần em chịu, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Thương Tế Nhụy không chắc lắm ý trong lời nói của hắn, sững sốt hồi lâu, chậm chạp nói: “Nhị gia đây là…”

Trình Phượng Đài nói: “Tôi biết em nhất định không thiếu người, nhưng tôi nhất định là người khác biệt nhất so với những người khác.”

Thương Tế Nhụy tim đập như trống: “Nhị gia quả thật khác biệt so với những người khác. Nhưng… Ngài làm sao bỗng nhiên lại…”

Nhu tình trong mắt Trình Phượng Đài lóe lên, từng tia từng sợi đều đang quấn lấy y: “Em nếu là Dương quý phi, cũng phải có một Đường Minh Hoàng; em nếu là Ngu Cơ, cũng phải có một Sở bá vương. Em bây giờ một mình, không thể coi là một vở hí.”

Thương Tế Nhụy ngơ ngác nhìn hắn, giọng nói có chút phát run: “Nhị gia đây là, muốn làm sân khấu của em.”

Trình Phượng Đài cười nói: “Đúng vậy. Em liền ở trong lòng bàn tay của tôi, hát một vở đi!” Nói xong lời này, hắn nhìn thấy trong mắt Thương Tế Nhụy từ từ hiện lên một tầng lệ quang, lời hắn nói vừa vặn nắm được trái tim của Thương Tế Nhụy rồi.

“Vậy em thật sợ, cả đời này cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Nhị gia rồi.”

Bọn họ bởi vì hí mà sinh tình, những lời tỏ tình này cũng nói giống như trích đoạn hí. Trình Phượng Đài vốn đang lo lắng tối nay bày tỏ có quá đường đột hay không, sau đó thấy Thương Tế Nhụy rơi lệ, mới biết Thương Tế Nhụy vẫn luôn chờ đợi một người như vậy, chờ đợi từ rất lâu rồi.

Thương Tế Nhụy cúi đầu rớt hai giọt nước mắt. Trình Phượng Đài đi tới, kéo y từ chỗ ngồi lên ôm vào trong lòng vỗ vỗ lưng.

Thương Tế Nhụy hít hít mũi nói: “Nhị gia, để em suy nghĩ một chút.” Y không biết trải qua Tưởng Mộng Bình, y còn có thể thật lòng nhiệt tình yêu một người một lần nữa hay không. Tưởng Mộng Bình đã tổn thương y quá sâu, tựa hồ đã tiêu hao hết toàn bộ tâm hồn, sức lực, tinh thần của y.

Trình Phượng Đài nhẹ giọng cười nói: ” Được. Em suy nghĩ đi. Tôi chờ. Chờ ông chủ Thương sánh bước cùng nhau…”

Chờ Thương Tế Nhụy khóc sảng khoái, Trình Phượng Đài đưa y về nhà, dọc theo đường đi đều nắm tay y, đến nơi, rỉ tai với y một câu. Thương Tế Nhụy gật gật đầu, lưu luyến không thôi xuống xe, Trình Phượng Đài nhìn y vào cửa rồi mới bảo lão Cát lái xe. Lão Cát nhìn sự quyến luyến trong cái đưa mắt giữa hai người liền toàn hiểu rõ, cố ý lái xe thật chậm, vừa đúng như sự lưu luyến của Trình Phượng Đài.

Tiểu Lai ra cửa liền nhìn bóng đuôi xe, không khỏi nhíu mày, lại thấy Thương Tế Nhụy ánh mắt ẩm ướt, chóp mũi hồng hồng, đôi mày khóe môi nhếch lên nụ cười mông lung như say sưa, Tiểu Lai trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sợ, cô đã bốn năm rồi không nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy của Thương Tế Nhụy. Từ sau chuyện xảy ra ở Bình Dương, Thương Tế Nhụy bị kí©h thí©ɧ sâu sắc, một thiếu niên vốn hoạt bát khéo léo như vậy lại trở nên lười biếng, chán nản đối với hết thảy sự vật sự việc, lời cũng không đáp lại nhiều, tính cách cũng lạnh lùng hơn lúc trước. Có lúc trên mặt cười, trong lòng cũng không thực sự vui vẻ, vui giận đều ở trên bề mặt, không động đến trái tim. Tựa như trải qua chuyện ở Bình Dương, tâm và thần Thương Tế Nhụy đã chết hơn một nửa. Nhưng y hôm nay bỗng nhiên cười rạng rỡ, cười thực sự phát ra từ nội tâm, Tiểu Lai càng cảm thấy kinh sợ.

Thương Tế Nhụy không phát hiện, vượt qua Tiểu Lai, vừa cởi khăn quàng vừa đi vào trong, khăn quàng cởi được một nửa, nghĩ tới đây là Nhị gia mới vừa tự tay đeo cho y, tay dừng một chút, trên mặt nét cười liền sâu. Hất khăn quàng như thủy tụ một cái, dồn lực đầy một hơi, cao giọng kêu lên trong viện:

“A! Phi tử! Đợi trẫm sánh bước cùng nàng ! ! !”

Cái chất giọng tốt như đánh từ vàng đúc từ bạc đó của Thương Tế Nhụy, tuy là hát đán, nhưng khí thế còn át cả vai sinh, một tiếng kêu như phá ba mươi ba tầng trời, chấn lật lò luyện đan của Thái thượng lão quân. Lúc này đêm đã rất khuya, y trong chốc lát làm kinh động phía đông trẻ khóc, phía tây chó sủa, đánh thức láng giềng trong chu vi hai dặm, tuyết đọng trên mái hiên lã chã rơi xuống. Cũng không biết là người nào hiểu hí, nghe một tiếng này, trong lúc ngủ mơ giật mình ngồi bật dậy, cách mấy viện trùng trùng khen y một câu : “Ông chủ Thương! Giỏi lắm! ! !”

Thương Tế Nhụy chắp tay một cái hướng lên trời, tạ khán giả.

Tiểu Lai nhìn y, trong đầu nghĩ, y quả nhiên lại sắp điên rồi.

Thương Tế Nhụy vui vẻ có thừa, chẳng nghĩ đến điều gì nữa. Trình Phượng Đài trên đường đi về, lại có chút lo lắng, nghĩ mình rõ ràng biết núi có hổ, lại cứ xông về phía núi mà đi. Thương Tế Nhụy đó là ai chứ, bốc đồng si điên, không thuận theo cũng không buông tha, nào có phải là người có thể dính vào.

Bắc Bình thậm chí là cả Trung Quốc, trăm ngàn đào hát ai hắn cũng có thể chạm vào, duy chỉ có Thương Tế Nhụy là không nên chạm vào. Hoặc là bỏ ít tiền chạm vào chút cũng được, chỉ có điều tuyệt đối không thể động tình. Trong cái thế đạo này, bất luận quan lại phú thương, hay là ưu linh danh xướng (làm nghề ca hát), thậm chí là thái thái đang là vợ người ta hay tiểu thư trong khuê phòng đợi gả, ỷ vào chút tài thế liền muốn làm gì thì làm, đạo đức luân lý chỉ hợp đặt ở trên đầu bách tính bình dân, đối với bọn họ mà nói chính là đồ bỏ. Nhìn qua đều là những nhân vật danh giá vẻ vang, vạch ra nhìn, bên trong đã bẩn thỉu thối rữa từ lâu. Nhưng mà làm loạn cũng có một quy tắc của làm loạn, không nằm ngoài bốn kiểu: mưu tiền tham quyền, háo sắc mộ danh. Chỉ cần không vượt ra khỏi bốn kiểu này thì không coi là vượt quá giới hạn, loạn đến thế nào cũng có thể có một kết thúc, cũng coi là trong hỗn loạn có trật tự. Nếu vượt ra khỏi bốn kiểu này, giống bây giờ Trình Phượng Đài đối với Thương Tế Nhụy, danh lợi nhan sắc không mưu đồ bất cứ cái gì, chỉ là trân trọng yêu thương trong lòng, vậy thì tiền đồ khó đoán, cát hung khó dò.

Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút chị gái anh rể, vợ, em vợ của hắn, còn có anh họ, chị dâu mới nhận, những thân bằng hảo hữu bên người hắn này, ai ai cũng đều có ngàn vạn ân oán tình thù với Thương Tế Nhụy, một ngày nào đó sự việc bại lộ, phiền toái lớn đây.

Trình Phượng Đài gác chân lên, đốt một điếu thuốc ở trong xe. Từ ngõ La Cổ Bắc đến ngõ La Cổ Nam, xe hơi chớp mắt liền đến nơi, hắn còn chưa hút được hai cái, lão Cát liền mở cửa xe cho hắn.

Trình Phượng Đài xuống xe, vứt nửa điếu thuốc tàn trên đất, giầy da giẫm lên dập tắt. Dù sao hắn bây giờ cũng đã thích chàng đào hát này rồi, thích đến ăn ngủ không yên, dù thế nào cũng phải nâng niu, bao bọc trong tay. Còn về sau này sẽ có phiền toái gì, thì cứ mặc kệ đi.