Chương 17

Dịch: Phong Bụi

Ngày hôm đó, lúc sau, đến khi người xem toàn bộ đi hết rồi, Trình Phượng Đài còn ngồi ở đó thần hồn vẫn chưa trở về, lòng nghĩ những vở bi kịch kinh điển như Romeo và Julietv.v mà xưa kia từng xem, so với vở kịch này của Thương Tế Nhụy, chẳng khác gì "Tiểu quả phụ thượng mộ phần". Vừa không tạo được cảm giác gì, lại có vẻ giả bộ. Thút tha thút thít, nam nữ ranh con. Mặc dù Trường Sinh điện bản thân cũng chính là nhi nữ tình trường giữa đế vương và phi tử, nhưng kịch bản hí vừa thay đổi, lại do Thương Tế Nhụy diễn, lại cứ không giống nhau như vậy . Y chuyển trọng điểm của Trường Sinh điện từ sự đau đớn triền miên sang sự thăng trầm của đời người cùng thế sự vô thường, chủ đề rộng lớn, rất dễ chạm đến lòng của người đàn ông.

(Tiểu quả phụ thượng mộ phần tên một vở kịch truyền thống Giang Tô. Biên diễn dựa theo ca múa cùng truyền thuyết dân gian Tô Bắc. Từng truyền lưu rộng khắp ở Bắc bộ Giang Tô, Thượng Hải v.v. Kể về tình cảnh một tiểu quả phụ nông thôn vào Tiết Thanh Minh bồng đứa trẻ, tảo mộ trước mộ phần vong phu. Vở diễn chủ yếu tạo thành từ những tình tiết hài hước xảy ra ven đường giữa tiểu quả phụ cùng Hải Chu Lão người đẩy xe. Ngôn ngữ khôi hài, động tác tinh tế, giọng hát giàu phong vị quê cha đất tổ. Trong kịch tiểu quả phụ khóc chồng trực tiếp giao lưu cùng người xem. Hàng năm vào Thanh Minh, vở kịch này vở kịch nhất định phải diễn ở trên các sân khấu kịch Giang Tô.)

Dưới đài nhiều người vỗ tay khen ngợi Thương Tế Nhụy như vậy, hướng về người mà đến, hướng về danh tiếng mà đến, hướng về náo nhiệt mà đến. Nhưng có mấy người chân chính hiểu được chứ. Nếu hiểu, hẳn đã ngồi xuất thần giống như Trình Phượng Đài rồi, đợi hồn phách đãng du từ thời đại Thịnh Đường phiêu bạc trở lại vị trí vốn có, trước lúc này, không cách nào nhúc nhích được.

Trình Phượng Đài cầm khăn mặt lật sang mặt khác, thấm thấm nước mắt chảy ra, hỉ nước mũi một cái, đứng dậy ra khỏi rạp hát. Hắn lần này khóc quá xấu mặt, không thể lại đi hậu đài để mất mặt thêm nữa, quá mất mặt.

Bên ngoài tuyết đã rơi xuống, là trận tuyết đầu năm nay tại Bắc Bình, trời tối đen như mực, mặt đất trắng xoá, một thế giới âm dương lưỡng cực phân chia. Trình Phượng Đài hai tay đút trong túi áo, chậm rãi bước tới trước về phía ngõ La Cổ, lão Cát nhấn còi hai cái mời hắn lên xe, hắn mặc kệ không để ý tới. Lão Cát không biết hắn lại chịu phải kí©h thí©ɧ gì, nổi tật xấu gì, cũng không dám chọc hắn, điều khiển tốc độ xe đến mức chậm nhất, chậm rãi bò theo phía sau hắn.

Thương Tế Nhụy ở hậu đài vừa tẩy trang vừa nghe Thịnh Tử Vân khen ngợi y, mỗi lần hí diễn xong giải tán, Thịnh Tử Vân đều có một xe đầy những mỹ từ muốn nói với y, mặt mày hớn hở, còn hưng phấn hơn so với nhân vật chính.

Thương Tế Nhụy lại không ngừng nhìn mãi về phía cửa, chờ không thấy Trình Phượng Đài, không nhịn được ngắt lời cậu ta: “Nhị gia đâu?”

Thịnh Tử Vân nói: “Anh ấy lúc trước dường như đã uống chút rượu, ánh đèn trên đài sáng lên, chói khiến anh ấy trực rơi nước mắt. Bây giờ hẳn còn đang ngồi tại chỗ đợi bớt say.”

Thương Tế Nhụy nhớ đến lúc cảm ơn cuối buổi diễn, nhìn thấy Trình Phượng Đài vết nước mắt giàn giụa, biểu cảm kia của hắn thật giống như không ổn lắm, tựa như cố nén nỗi đau sâu sắc, nhìn mà khiến Thương Tế Nhụy trong lòng kinh hãi. Đây tuyệt không thể là say. Thương Tế Nhụy lau sạch dầu tẩy trang trên mặt, chạy đến trước đài nhìn lên chỗ khán giả ngồi, trên chỗ ngồi đã không một bóng người. Không từ mà biệt không phải tác phong của Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhụy trong lòng nghi ngờ, bất kể Thịnh Tử Vân còn ở sau lưng lớn tiếng kêu, lập tức đốt một ngọn đèn l*иg đi từ trong con hẻm tối đuổi theo tìm hắn. Đuổi ra đến đầu hẻm, liền nhìn thấy bóng lưng Trình Phượng Đài bước chậm trong tuyết, tấm lưng kia như có ngàn vạn ưu tư nặng nề lượn lờ, khiến cho không ai dám quấy rầy.

Thương Tế Nhụy không đuổi theo nữa, gảy tâm đèn lẳng lặng nhìn hắn một hồi, muốn gọi hắn lại, có nhiều chuyện muốn hỏi, hỏi hắn rằng vở hí tối nay thế nào, có xem hiểu hay không, có thích hay không. Nhưng Thương Tế Nhụy lại mơ hồ cảm thấy, chẳng cần hỏi gì nhiều nữa. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đến khi bóng người Trình Phượng Đài biến mất ở trong tuyết sương, Thương Tế Nhụy cũng trở về.

Trình Phượng Đài đi bộ ở trong tuyết gần nửa đêm, lão Cát lái chậm xe, theo hắn nguyên một đường. Khi về đến nhà, áo khoác đều ướt đẫm, trên tóc và bả vai còn có một tầng tuyết mới chưa tan, đi vào cửa, không nói một lời nào với gia đinh dọc đường, chạy thẳng tới nội viện. Thói quen thường ngày của mợ Hai tất cả đều là phong tục xưa cũ còn sót lại của quý tộc Mãn Thanh, lúc ngủ mấy người hầu từ nhà mẹ đẻ đi theo khi được gả tầng tầng lớp lớp bảo vệ trong viện trong phòng, để sẵn sàng lúc nào cũng có thể sai khiến. Má Lâm gác đêm bên phòng phụ thấy Trình Phượng Đài trở lại, lên tinh thần mặt mày vui vẻ chào đón, phủi tuyết trên vai cho hắn, nhẹ giọng nói: “Hôm nay là ngày gì, Nhị gia lại đội tuyết nhớ đến về nhà. Mợ Hai ngủ sớm rồi. Tứ tiểu thư điểm tâm buổi chiều tham ăn, ăn hơi nhiều sữa chua, có chút đau bụng, phiền suốt nửa đêm, uống thuốc mới ngủ được.”

Trình Phượng Đài nghiêng đầu qua, hơi cau mày, ánh mắt chằm chằm nhìn mặt bà ta. Má Lâm bị hắn nhìn tim đập rộn lên, nghi ngờ lại gọi hắn một tiếng Nhị gia, Trình Phượng Đài cứ thế nhìn chằm chằm bà, biểu cảm kia giống như là nằm mộng bị bóng đè. Má Lâm cầm cánh tay hắn lắc lắc mấy cái, cũng không thấy phản ứng, sợ hãi luôn miệng gào thét: “Nhị gia! Nhị gia ngài sao thế? Anh Hoa! Anh Hoa mau gọi mợ Hai!”

Mợ Hai đã quen với việc chồng thường thường trắng đêm không về, nhất là hôm nay Thương hội mời khách, sau buổi tiệc khó tránh có chút xã giao thanh sắc (ca hát, gái gú), vào lúc này đã ôm đứa nhỏ ngủ say từ lâu. Nửa đêm đám nha đầu bà vυ" rối rít ôm lấy một Trình Phượng Đài thất hồn lạc phách phá cửa mà vào, thật là dọa cô sợ vô cùng, cùng người giúp việc cùng nhau thay quần áo lau người nấu sữa bò cho hắn uống. Trình Phượng Đài sắc mặt trầm tĩnh để mặc các cô dày vò, cho hắn uống thì hắn uống, cởϊ qυầи áo liền cởi, nhưng mà hoàn toàn không trả lời, như thể thần hồn lìa khỏi xác.

Mợ Hai cùng má Lâm hoảng sợ liếc nhau một cái, má Lâm thấp giọng nói: “Đông Chí sắp tới, sợ là trên đường đυ.ng phải cái gì không sạch sẽ.”

Mợ Hai vội nói: “Bà lớn tuổi, việc nhìn thấy cũng nhiều, mau giúp hắn giải quyết đi!”

Má Lâm gật đầu nói: “Cái này dễ.” Nói xong lấy một lọ son từ bàn trang điểm, đầu ngón tay chấm một chút đỏ, trong miệng lầm rầm lầm rầm lời chú, rồi bôi lên trên ấn đường của Trình Phượng Đài.

Lúc này Trình Phượng Đài đã tỉnh táo lại, bắt lấy cổ tay bà cầm ra xa: “Làm gì vậy chứ?”

Mợ Hai cùng đám nha hoàn, má Lâm đều thở phào nhẹ nhõm, vỗ đầu gối vỗ đùi cười nói: “Có thể coi là ổn rồi! Nhị gia à, ngài mới rồi bị ám đấy.”

Trình Phượng Đài không nhịn được chau mày, phất tay nói: “Nói nhăng gì đó. Tất cả ra ngoài đi, ngủ thôi.” Lên giường phát hiện thằng con trai nhỏ của hắn đã bị các bà các cô đánh thức, không khóc cũng không nháo, ở trong chăn mở to mắt rất ngoan ngoãn nhìn hắn.

Trình Phượng Đài lại không nhịn được phiền hất cằm về phía đứa trẻ: “Bế cả nó đi.”

Mợ Hai vội nói: “Bế đi đi bế đi đi.”

Người hầu bế Tam thiếu gia thối lui ra khỏi phòng. Trình Phượng Đài chui trong chăn nằm một cái, thở một tiếng thật dài, vô cùng ưu buồn.

Mợ Hai chỉ vào năm Trình Phượng Đài mười sáu tuổi cửa nát nhà tan ấy nhìn thấy bộ dạng chán chường này của hắn, không kiềm được kinh ngạc vô cùng, ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng hỏi: “Người Thương hội nói gì với anh? Bọn họ làm khó anh sao?”

Trình Phượng Đài lắc lắc đầu.

“Vậy anh đây là làm sao?”

Trình Phượng Đài nhắm hai mắt lại: “Không sao. Chỉ là có chút khó chịu.”

Mợ Hai bình thời làm bộ không coi hắn ra gì, nhưng trong lòng thương yêu hắn như con vậy, nghe lời này, đau lòng không biết làm như thế nào cho phải, mười đầu ngón tay thon vuốt lên mặt Trình Phượng Đài, vẻ mặt ôn nhu hỏi: “Khó chịu vì chuyện gì chứ?”

Trình Phượng Đài nói: “Dương quý phi thắt cổ chết. Đường Minh Hoàng đau lòng muốn chết.”

Mợ Hai ngẩn ra, móng tay cắt qua cằm hắn: “Anh điên rồi à?”

Trình Phượng Đài ừm một tiếng: “Tôi điên rồi.”

Mợ Hai tắt đèn ngủ, lười để ý đến hắn. Trình Phượng Đài nếu như điên lên, tốt nhất là đừng để ý tới.

Trình Phượng Đài bởi vì một vở "Trường Sinh điện" của Thương Tế Nhụy mà say túy lúy không tỉnh nổi, mấy ngày liên tiếp mất hồn mất vía, trầm mặc ít nói. Cũng không ra khỏi cửa tìm hoa thơm cỏ lạ hay kết bạn, cũng không ra khỏi cửa đánh bài bàn bạc làm ăn, chuyện gì cũng thiếu hứng thú. Ở nhà hút hút điếu thuốc, tính toán sổ sách một chút, than ngắn thở dài, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hoặc là ôm cô Ba Trá Trá ngồi không, vừa ngồi liền ngồi cả ngày. Trá Trá hai cánh tay khoác cổ hắn đọc sách, hắn chỉ thẫn thờ, trong phòng chỉ có tiếng lật sách khe khẽ. Mợ Hai thấy một màn này liền quở trách hắn: “Cô Ba con gái lớn như vậy rồi, anh sao có thể lúc nào cũng ôm trong lòng. Cho dù là anh em ruột, cũng là nam nữ khác biệt! Bị người khác nhìn thấy biết nói thế nào!”

Trình Phượng Đài ôm Trá Trá suốt hơn bảy năm, chẳng cảm thấy có gì không ổn. Nhất là lúc có tâm sự, trong lòng liền không thể thiếu Trá Trá. Năm đó nhà xảy ra biến cố, Trá Trá vẫn còn là đứa bé nhỏ tí xíu, giống như một búp bê nhỏ biết đi, Trình Phượng Đài liền cả ngày ôm cô vào lòng chịu đựng qua cửa ải khó khăn. Trá Trá bị Trình Phượng Đài ôm suốt hơn bảy năm này, cũng sớm đã quen, biết ăn uống, đọc sách, gấp giấy, ngủ gà ngủ gật trong lòng anh trai, không trễ nải việc của bản thân cô.

Hôm nay mợ Hai vừa giáo huấn, Trình Phượng Đài thật giống như có chút nghe lọt, vỗ vỗ cái mông Trá Trá: “Con gái lớn rồi?”

Trá Trá ừm một tiếng.

Trình Phượng Đài nói: “Vậy anh Hai không thể ôm em nữa rồi. Đi xuống đi.”

Trá Trá uốn éo người, không xê dịch. Trình Phượng Đài cũng thích cô không xê dịch, bất đắc dĩ nhướn nhướn lông mày với mợ Hai, tiếp tục ôm.

Mợ Hai lườm bọn họ một cái, không lời có thể nói, nhưng sau suy nghĩ lại, Trình Phượng Đài mấy ngày nay thần hồn điên đảo, thật giống như phát điên, ôm em gái thì ôm em gái vậy, cũng không phải mới ôm một hai ngày, vẫn tốt hơn so với việc hắn làm mấy chuyện lạ gì khác. Sau đó lại cho gọi tài xế lão Cát vẫn luôn đi theo Trình Phượng Đài tinh tế vặn hỏi một hồi. Tính khí Trình Phượng Đài không giống với những lão gia nhà giàu khác, bên người không có người hầu, chỉ có mỗi lão Cát là thân cận nhất. Lão Cát vốn đã nghe biết uy danh của mợ Hai, chân run rẩy khai ra một nửa chuyện ở tiểu biệt thự, khai ra Phạm Nhị gia, che giấu chuyện cô nàng vũ nữ. Thật ra thì ông ta cũng không biết chân tướng Trình Phượng Đài tẩu hỏa nhập ma, rạp hát Thanh Phong cùng Thương Tế Nhụy liền chỉ một lời nói lướt qua. Mợ Hai nghe xong gọi em trai vào nhà, oán giận nói: “Cậu nói đi, cậu sao lại đắc tội anh rể cậu rồi? Cậu xem xem hắn bây giờ, cơm nước chẳng màng, đều bị cậu chọc giận chẳng còn tinh thần gì nữa rồi.”

Phạm Liên còn đang giận chuyện Trình Phượng Đài tranh cướp đàn bà ở tiểu biệt thự cơ mà, thật đúng là có miệng khó cãi có khổ khó nói, cúi đầu chịu một trận giáo huấn, trong ngực ấm ức muốn nghẹt thở, thở dài nói: “Haizz, vậy em đi xem anh ta một chút —— bồi tội với ông lớn!”

Trình Phượng Đài vào lúc này không ôm Trá Trá, bởi vì đến lúc Trá Trá luyện đàn rồi. Trình Phượng Đài đang táy máy một cái máy hát đĩa mang tới từ Thượng Hải. Máy hát đĩa hồi lâu không dùng, không biết là để ở trong phòng kiểu Trung Hoa bị ẩm ướt, hay là bộ phận máy móc nào bị hư, không phát ra được thanh âm gì. Phạm Liên vào phòng, hắn liền ngoắc ngoắc anh ta: “Tới đúng lúc lắm, cậu không phải học kỹ thuật sao? Giúp tôi nhìn một chút, làm sao câm rồi?”

Phạm Liên lòng nói tôi vì anh bị giáo huấn hồi lâu, anh lại như người chẳng liên quan gì, bực tức đi tới, nhìn một cái, cả giận: “Đại ca! Anh đã cắm điện đâu! Có thể hát mới là lạ.” Thông điện, máy hát đĩa y y nha nha hát lên. Giọng nữ mềm mại kiều mỵ, là kiểu hát hai năm trước lưu hành ở bến Thượng Hải. Giọng kiều nhu của con gái Nam phương khiến Phạm Liên nghe mà cảm thấy ngứa ngáy thấm vào tận xương, ngồi trên ghế nhấp một hớp trà, đang nhộn nhạo, Trình Phượng Đài lặng lẽ đổi đĩa hát. Chồng đĩa hát cũng đã lâu không được che đậy, giấy mặt bìa đều đã ngả vàng. Mới đổi một đĩa còn chưa nghe được hai ba câu, lại đổi, hắn chỉ cưỡi ngựa xem hoa nghe ba bốn đĩa. Một nha đầu chạy vào nói: “Nhị gia, Tam tiểu thư nói ngài bên này âm nhạc ồn ào, quấy rầy cô luyện đàn…”

Trình Phượng Đài phất tay một cái: “Biết rồi.” Nha đầu đi, hắn ném một chồng đĩa hát lên trên giường đất, mình cũng leo lên tựa vào bên cửa sổ hút thuốc: “Buồn nôn, chẳng cái nào dễ nghe.”

Phạm Liên ngồi vào mép giường, nhặt một đĩa hát lên lật một cái, đều là đỉnh của đỉnh, nói: “Cái này còn không dễ nghe, còn có cái nào được gọi là dễ nghe nữa?”

Trình Phượng Đài im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Thương Tế Nhụy.”

Phạm Liên nhất thời hiểu hơn nửa, thầm nói tôi nhìn ra hai ngươi có gì mờ ám từ lâu rồi mà, anh còn chống chế! Cố ý hỏi: “Trình Nhị gia cũng bắt đầu mê hí rồi?”

Trình Phượng Đài mắt liếc nhìn anh ta, cười cười.

Phạm Liên nhìn liền càng hiểu, vỗ vỗ đầu gối hắn, lắc lắc hắn: “Nếu là mê hí, chuyện này dễ thôi, đĩa hát của y chỗ em cũng có, đưa cho anh từ từ mê. Nếu như không chỉ mê hí ấy à…”

Phạm Liên không ngừng lắc đầu, lời khuyến cáo cũng chỉ nói đôi câu như vậy, cũng không muốn nói nhiều. Người ngoài không biết lai lịch Thương Tế Nhụy, chẳng may đâm đầu vào có thể tha thứ. Trình Phượng Đài không phải là không biết Thương Tế Nhụy là người như thế nào, lời đồn đãi cũng nghe rồi, người thật cũng gặp rồi, bữa tiệc đầy tháng hôm đó, dáng vẻ si điên tàn nhẫn cũng đã nhìn thấy rõ. Hắn nếu còn tự chui đầu vào lưới, đó chính là bị ma quỷ ám, đi vào tử lộ, ai cũng khuyên không nổi.

Trình Phượng Đài đập điếu thuốc, nói: “Tôi thật đúng là không chỉ mê hí, nhưng cậu cũng đừng có nghĩ bậy bạ.”

Phạm Liên rửa tai lắng nghe. Trình Phượng Đài mím môi tìm kiếm từ ngữ để hình dung hồi lâu, cuối cùng góp thành một câu: “Tôi cảm thấy, Thương Tế Nhụy, trong lòng ý có thứ gì đó mà không đơn giản như nhìn qua vậy đâu. Y thật sự là người từ trong sách từ trong hí bước ra.”

Phạm Liên cười nói: “Em lần đầu gặp y ở Bình Dương, tặng y một câu rằng: Thân ở hồng trần, hồn ở hí trung. Y đương nhiên là không đơn giản, em đã biết từ lâu. Bằng không, y sỉ vả Thường Chi Tân không chừa chút mặt mũi gì như vậy, em đã không để ý tới y nữa rồi.” Phạm Liên thở dài nói: “Thật ra là mộ tài chứ gì!”

Trình Phượng Đài nói: “Không. Tôi không nói y hát như thế nào, cái đó tôi không hiểu. Ý tôi là… linh hồn của y rất có chất lượng, là có tư tưởng, tình cảm phong phú, tinh tế. Không phải là một đào hát chỉ dựa vào giọng hát. So sánh với y, tôi thậm chí cảm thấy chúng ta đều là mấy túi rượu túi cơm, cái xác biết đi mà thôi.”

Phạm Liên cười nói: “Haizz! Chỉ nói bản thân anh thôi, đừng tính em vào, không có chúng ta nhé.”

Trình Phượng Đài cũng chỉ cười cười, không cãi lại. Phạm Liên cảm thấy hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng văn nhã tĩnh lặng, có chút khí chất ngượng ngùng của thời thiếu niên. Thật ra thì Trình Phượng Đài quá khứ là như vầy, sau đó làm ăn, giao thiệp với những người phù phiếm, trải qua đời phù phiếm ba ngàn, mới dần dần lưu manh vô liêm sỉ, miệng lưỡi trơn tru. Khi nào gặp phải chuyện xúc động đến tâm linh, hắn liền trở về một phần tính cách này.

Trình Phượng Đài nói: “Quá khứ vẫn luôn không hiểu làm sao văn nhân mặc khách không yên lành nghiên cứu học vấn, đều chỉ ưa thân cận đào hát. Trải qua Thương Tế Nhụy, tôi đã hiểu. Em vợ, không dối gạt cậu, tôi ấy à…”

Lúc này Trá Trá luyện xong đàn, đẩy cửa vọt vào phòng nhào vào trong lòng Trình Phượng Đài nói mệt, lại làm như không thấy Phạm Liên. Phạm Liên liền vội vàng đứng lên, còn có một vài lời cảnh cáo, cũng không tiện nói. Trình Phượng Đài dập thuốc lá, cởϊ áσ khoác cho Trá Trá, lấy tấm chăn ở trên giường bọc kín cô ôm vào trong lòng. Phạm Liên đã gặp đủ các loại đàn bà bị Trình Phượng Đài ôm chặt tán tỉnh đùa vui, hôm nay thấy hắn ôm em gái nhà mình như vậy, trong lòng không khỏi khó thích ứng, chào một tiếng liền đi.

Sau khi nói qua đôi câu với Phạm Liên, Trình Phượng Đài cảm thấy ổn định lòng mình, coi như là hoàn toàn tỉnh hồn lại rồi, cũng biết mình muốn cái gì rồi. Đêm, vắt một cái khăn lông nóng lau mặt, bôi kem dưỡng lên, bôi sức cho tóc trơn mặt mượt, thơm ngát chuẩn bị ra cửa. Mợ Hai quá khứ hận nhất là hắn không ngoan ngoãn ở nhà, không có việc gì cũng đi ra ngoài dạo chơi suốt đêm, nhưng mấy ngày nay hắn bỗng nhiên ở lì trong nhà, ngược lại làm cho người ta lo lắng nghi ngờ không biết làm sao. Hôm nay thấy hắn khôi phục như thường, cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm, dặn dò hắn cứ việc chơi thoải mái, chơi tận hứng, trong nhà hết thảy đều thái bình, không cần vội vã trở lại.

Đêm nay, Trình Phượng Đài đi tìm Thương Tế Nhụy.

Trình Phượng Đài không vào hậu đài, trời đổ tuyết nhỏ mịt mùng, hắn bảo lão Cát đậu xe ở bên cạnh đầu hẻm tối, bản thân thì rất lặng lẽ ngồi ở đằng sau hút thuốc lá, cửa kính xe mở đến lưng chừng, bông tuyết nhỏ vụn bên ngoài lất phất bay vào, nhào lên mặt hắn, hắn cũng không quan tâm. Ngược lại là lão Cát có chút lạnh, rụt rụt cổ chà xát tay, quay đầu liếc mắt nhìn Trình Phượng Đài, cảm thấy hắn gần đây thật là không giống thường ngày. Ở chỗ này chờ hồi lâu, không phải là vì muốn gặp Thương Tế Nhụy hát Kinh hí đó hay sao, về hậu đài ấm áp đợi chẳng lẽ không được sao? ‘Thương môn lập tuyết’ thế này, không biết là ý gì. (Thương môn lập tuyết : đứng dưới tuyết, trước cửa nhà họ Thương)

Đến khi hí tan, khách quen phòng vé còn tụ tập thật lâu trước cửa hí viện không tan, muốn nhìn ngắm hình dáng thực của ông chủ Thương, mặt đối mặt khen một tiếng ‘Hảo’ với y. Nhưng người quả thực hơi nhiều, cảm xúc cũng rất kích động, Thương Tế Nhụy không dám tùy tiện ra mặt dẫn đến hỗn loạn. Lại đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cảm xúc mạnh mẽ của khách quen phòng vé đã qua, dần dần giải tán, trong hẻm tối mới túm năm tụm ba đi ra mấy linh ưu vừa tan diễn. Các nữ đào hát có lẽ lập tức còn phải chạy tới hội diễn đêm nào khác, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đầu hẻm sớm có phu xe kéo chờ các cô. Thương Tế Nhụy cùng Tiểu Lai lững thững đi ở cuối cùng, chủ tớ hai người cùng chung một cái dù, Thương Tế Nhụy cao hơn Tiểu Lai một cái đầu, vì vậy y cầm cao cán dù, trên cánh tay Tiểu Lai khoác một chiếc giỏ mây, bên trong chắc hẳn là đựng dụng cụ uống trà, điểm tâm của Thương Tế Nhụy. Hai người tựa sát cùng sánh bước trong gió tuyết, nhìn qua rất ấm áp rất thân mật.

Trình Phượng Đài vừa nhìn thấy y, chợt nhào tới tay lái nhấn còi xe hai cái, dọa lão Cát giật mình. Thương Tế Nhụy cùng Tiểu Lai nghe thấy đồng thời ngẩng đầu một cái, Thương Tế Nhụy biết chiếc xe này, trên đầu xe có một người phụ nữ cánh dài tỏa sáng lấp lánh, lập tức cười vui vẻ. Tiểu Lai thấy biểu cảm này của Thương Tế Nhụy, cũng đoán được đây là xe của ai, cô đã lâu không thấy ai có thể khiến cho Thương Tế Nhụy cười vui vẻ như vậy, lập tức xụ mặt, dừng bước lại không muốn đi nữa.

Tiểu Lai nhìn thấy Trình Phượng Đài, liền nhớ đến Bình Dương năm đó. Thường Chi Tân dựa vào thân phận khách quen qua lại cùng Thủy Vân Lâu. Thường Tam công tử anh tuấn danh giá, vừa chịu tiêu tiền, vừa rất thú vị, dụ được Tưởng Thương hai chị em đáp trả cho anh ta một vở "Bạch Xà Truyện". Nhưng chỉ có Tiểu Lai biết, Thương Tế Nhụy từ lúc mới đầu đã rất không thích Thường Chi Tân. Sau khi xảy ra chuyện, y từng âm thầm nói với Tiểu Lai rằng: Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, tôi liền ghét hắn, cảm thấy hắn sẽ cướp đi của tôi rất nhiều thứ, tôi đấu không lại hắn. Cô nhìn xem, quả nhiên liền ứng chuẩn.

Bây giờ Tiểu Lai đối với Trình Phượng Đài cũng có cảm giác giống như vậy.

Thương Tế Nhụy nhét chiếc ô giấy dầu vào trong tay Tiểu Lai, vội nói một câu: “Về nhà chờ tôi.” Sau đó hứng bông tuyết đầy trời chạy về phía xe hơi. Trình Phượng Đài đã mở rộng cửa xe từ lâu, bắt lấy cánh tay Thương Tế Nhụy kéo y đi vào, xe hơi liền lái đi. Tiểu Lai cầm dù, mờ mịt theo đuổi hai bước ở trong tuyết, trong lòng trống trải, có chút lo sợ.

Thương Tế Nhụy ở trong xe hất hất tóc, phủi phủi bông tuyết trên y phục, cười hỏi: “Nhị gia chờ bao lâu rồi? Sao không vào hậu đài?”

Trình Phượng Đài không đáp lời, nhìn y khẽ cười cười, biểu cảm cùng trước kia có chút không giống nhau lắm. Trong nụ cười không còn thấy vẻ lưu manh, lịch sự ôn nhu, như có thiên ngôn vạn ngữ, nhìn giống như một người đứng đắn. Chỉ là nét dụ hoặc như có như không trong mắt không đổi được, còn khuôn mặt trắng trẻo nữa.

Thương Tế Nhụy lại hỏi: “Chúng ta bây giờ đi đâu?”

Trình Phượng Đài từ từ nói: “Mời ông chủ Thương ăn khuya. Ông chủ Thương muốn ăn cái gì?”

Thương Tế Nhụy không chút do dự nói: “Tôi muốn ăn đồ ngọt.”