Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài vừa thích nghe lời ong tiếng ve, cũng thích nói lời ong tiếng ve, đây là điểm mất thể diện nhất trong tính cách của hắn. Buổi trưa ngày hôm sau, liền kéo Phạm Liên từ trong chăn đàn bà ra ngoài túm đến quán cà phê, kể lại đêm Hương Sơn giữa hắn và Thương Tế Nhụy.
“Thật không ngờ.” Trình Phượng Đài lắc đầu thở dài nói: “Tôi thật không ngờ được, Thương Tế Nhụy lại có tính tình tốt như vậy. Ôn nhu như vậy, dịu dàng như vậy, cậu không biết tôi nói khó nghe đến mức nào đâu, y lại không tức giận.”
Phạm Liên còn chưa tỉnh lại từ mộng xuân, mắt nhắm mắt mở húp mạnh cà phê: “Y tính tình tốt ấy hả? Ha ha! Anh đấy là chưa thấy chuyện xảy ra ở Bình Dương năm đó ấy chứ…” Phạm Liên gác ly xuống lại tiếp tục rót hơn nửa ly nóng, cắn một miếng bánh mì lớn, nói: “Vả lại, y tức Trình Nhị gia anh cái gì? Anh tiền nhiều thế lớn, nổi hứng lên một cái, thích xen vào chuyện người khác thôi. Y mạnh hơn nữa cũng là một đào hát, tội gì đắc tội anh.”
Đây là lời nói thật, nhưng Trình Phượng Đài không thích nghe, lần nữa đốt một điếu thuốc, nói: “Những lời thương lượng giữa Tưởng Mộng Bình và Thương Tế Nhụy cậu ban đầu không biết phải không? Tưởng Mộng Bình đối với người sư đệ này, nói chuyện rất nặng lời.”
Phạm Liên nuốt bánh mì xuống yên lặng hồi lâu, thở dài nói: “Phàm là liên quan đến Thường Chi Tân, Tưởng Mộng Bình liền không phải là Tưởng Mộng Bình mà anh nhìn thấy rồi.”
Trình Phượng Đài vốn là có chút trách cứ Tưởng Mộng Bình lời lẽ lạnh lùng tổn thương người, nghe được một câu này, âm thầm cảm thán tình yêu cái thứ này, cũng cảm thấy bình thường trở lại:
“Thương Tế Nhụy là người điên điều này không giả. Nhưng mà Tưởng Mộng Bình cùng Thường Chi Tân hai người lớn cũng không dỗ dành y đến nơi đến chốn.”
Phạm Liên lắc đầu giễu cợt nói: “Y gàn bướng đến mức đó, không có cách nào dỗ dành ấy chứ. Chuyện năm đó tôi đều thấy ở trong mắt, Thường Chi Tân Tưởng Mộng Bình không sai, một chút cũng không. Nam cưới nữ gả anh tình em nguyện, Chủ tịch Quốc hội cũng không xen vào được, có đúng hay không? Thường Chi Tân vì nói phải trái với y còn lấy cả “Luật Dân sự“ ra! Nếu đổi thành Trình Nhị gia anh, Thương Tế Nhụy gây náo loạn đến mức không ngơi nghỉ như vậy, anh lại chẳng xé nát y ấy chứ?”
Trình Phượng Đài thành khẩn gật đầu: “Thường Chi Tân cũng không tệ, cũng coi là văn nhân quân tử.”
Hai người nói rất náo nhiệt, quyết định cùng nhau đi thăm vợ chồng Thường gia, tiếp tục đề tài cùng người thật, nhân vật chính. Lần trước Trình Phượng Đài không thấy Tưởng Mộng Bình, lần này cần phải ra mắt cô bày tỏ sự áy náy. Bọn họ hai tên thong thả ăn no uống đủ đến nhà người ta, thời gian đã gần đến chạng vạng tối. Vào lầu vừa khéo nhìn thấy Tưởng Mộng Bình quấn một chiếc khăn choàng dệt kim trên vai, ở dưới lầu làm thức ăn trong phòng bếp dùng chung cùng người làm nữ, Phạm Liên híp mắt cười gọi cô một tiếng chị dâu. Tưởng Mộng Bình quay đầu lại thấy hai người bọn họ, vội vàng bỏ lại công việc trong tay, rửa rửa tay, dịu dàng nhỏ giọng chào hỏi bọn họ.
Trình Phượng Đài nghe được giọng nói thanh thoát trong trẻo của cô liền có một loại cảm giác tiêu hồn thực cốt, con mắt chứa phong lưu nhìn lại nhìn Tưởng Mộng Bình, thầm nói Thường Chi Tân diễm phúc không cạn: “Chào chị dâu! Lần trước em tới, không thấy chị.”
Tưởng Mộng Bình nói: “Sau đó Chi Tân nói với tôi rồi, vất vả em rể quá, cố ý đi một chuyến đến thăm tôi.” Vừa dẫn bọn họ đi lên lầu. Trình Phượng Đài ở trên cầu thang hơi giơ cánh tay che chở sau lưng Tưởng Mộng Bình, nếu như cô bỗng nhiên trượt chân ngửa về sau một cái, Trình Phượng Đài liền có thể vững vàng ôm lấy eo cô, rất chu đáo rất lịch sự. Phạm Liên ở phía sau thấy được không ngừng lắc đầu, cảm thấy động tác này của hắn quá thiếu chừng mực ý tứ, chẳng khác là đối đãi chị dâu như những đàn bà bên ngoài kia, thiếu tôn trọng.
Thường Chi Tân mới vừa tan ca về nhà, đang ở trên lầu trong phòng uống trà đọc báo. Rể với anh em vợ ba người gặp mặt, vỗ vai bắt tay chuyện trò vui vẻ, dáng vẻ tự nhiên như là bạn tốt nhiều năm. Bọn họ ngồi xuống không nói gì khác, vẫn là xoay quanh Thương Tế Nhụy.
Trình Phượng Đài nói: “Em đã thay hai vị giáo huấn y, đáng tiếc hoàn toàn nói không thông, em cũng bế tắc. Cái tên tiểu tử điên cuồng này, đối nhân xử thế hết thảy đều không chú ý đều không quan tâm, chị dâu dỗ y một câu cốt nhục tương liên y coi là thật, hận đến mức không quay đầu lại nữa.”
Tưởng Mộng Bình nói đến người sư đệ mãi không hiểu chuyện này liền đỏ hoe mắt, nói: “Em rể làm sao có thể nói xuôi được y? Y đứa nhỏ này, đinh là đinh vít là vít rất cố chấp… Có điều khi đó, tôi cũng không phải cố ý lừa gạt y mà…” Cô dừng một chút, thấp giọng nói: “Tôi nói y là người quan trọng nhất của tôi, tôi thật sự khuyên mình như vậy, vì y không vui, tôi còn chia tay với Chi Tân… Nhưng chuyện tình cảm, làm sao có thể khống chế được chứ. Càng về sau, trái tim không nghe theo lời mình nữa.”
Lời này là gián tiếp bày tỏ tình yêu với Thường Chi Tân. Thường Chi Tân vẻ mặt dịu dàng, một chút xíu nghiêm nghị do thói quen nghề nghiệp cũng đều không thấy nữa, trên mày trong mắt đều là nhu tình.
Tưởng Mộng Bình xoa xoa khóe mắt, nói: “Sau này, đứa nhỏ này nếu còn nổi điên như vậy, lại không ai chịu im hơi lặng tiếng nhường nhịn y, làm sao mà được chứ ?”
Trình Phượng Đài nhìn cô cười một tiếng, lòng nói sẽ không, kiểu tình cảm chim non nhận mẹ này, cả đời cũng chỉ một lần. Trải qua chuyện với cô về sau này, y chỉ sợ sẽ không còn điên nữa.
Bỗng nhiên cảm thấy Thương Tế Nhụy đối với Tưởng Mộng Bình là uổng phí một mảnh si tâm, gửi gắm không đúng người, không nhịn được nói: “Trước đêm qua, em đối với Thương Tế Nhụy rất nhiều ý kiến, bây giờ em ngược lại rất thương tiếc cho y, chỉ vì một câu nói của y: ‘Vì sư tỷ, chết cũng đồng ý’ . Đây không giống lời nói dối. Tấm lòng này của Thương Tế Nhụy, chị dâu biết không?”
Tưởng Mộng Bình trầm mặc rất lâu, trong lòng đặc biệt chua xót, thở dài nói: “Tôi biết. Đứa nhỏ ngốc này…” Thường Chi Tân tựa như cũng bị chạm đến, rũ mắt không lên tiếng.
Chuyện liên quan đến tình cảm, thường thường không thể phán định đúng sai. Thương Tế Nhụy điên điên khùng khùng không hiểu lý lẽ đời thường, dựa vào thân phận sư đệ, lòng tràn đầy ý muốn độc chiếm Tưởng Mộng Bình. Tưởng Mộng Bình cần tình yêu cần hôn nhân, muốn đi con đường nhân sinh của bản thân mình, không thể dỗ y phụng bồi y hát hí cả đời. Hai người dùng tình cảm nông sâu không giống nhau, phương hướng si tâm cũng không giống nhau, hai đầu không khớp vào, chẳng phải liền sụp đổ sao.
Trò chuyện một hồi, Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên cứng rắn nhất định muốn kéo Thường Chi Tân tới quán uống rượu, khiến Tưởng Mộng Bình uổng công chuẩn bị cơm tối. Nhưng cô thật là một phu nhân tốt số một, chỉ hơi giữ lại, liền cười tiễn chồng cùng hai tên hồ bằng cẩu hữu ra cửa, lại chạy chậm lộn trở lại phòng lấy khăn quàng cho Thường Chi Tân.
Thường Chi Tân nói: “Đến lúc đó em cứ ngủ đi, anh mang chìa khóa rồi.”
Tưởng Mộng Bình nhẹ giọng nói: “Không. Khuya bao nhiêu em cũng chờ anh.”
Thường Chi Tân tràn đầy trìu mến, tình cảm khó tự kiềm chế, ngay trước mặt người khác cầm tay cô một chút. Cô đỏ đỏ mặt, cũng trở tay nắm lấy.
Trình Phượng Đài nhìn thấy hâm mộ muốn chết, những đàn bà bên người hắn kia, mợ Hai thì khỏi phải nói, chỉnh thể là một mỹ nhân lạnh lùng kiểu Tiết Bảo Thoa(1), không nói cười tùy tiện, đã mười năm làm vợ chồng, một câu mềm mỏng với Trình Phượng Đài cũng chưa từng nói. Đàn bà bên ngoài da^ʍ / đãng kiều mỵ có thừa, ôn nhu quan tâm thì chưa đủ. Khi nào có thể có một người phụ nữ dịu dàng như gió xuân mưa phùn như thế này ở bên người, đời này coi như sống không uổng phí.
(1)Tiết Bảo Thoa giản thể: 薛宝钗; bính âm: Xuē Bǎo Chāi, có nghĩa là cây trâm quý, là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần, một trong Kim Lăng thập nhị thoa chính sách. Bảo Thoa là mẫu đơn trong các loài hoa, đứng đầu trong hoa thơm cỏ lạ.Phạm Liên thấy ánh mắt này của Trình Phượng Đài, tức giận nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Anh rể, danh hoa đã có chủ, có một số việc anh thừa dịp còn sớm mau chóng từ bỏ ý niệm, tôi không thể giúp anh đâu.”
Trình Phượng Đài mắng anh ta: “Cút.” Nhân lúc đợi chờ nhìn quanh một vòng căn nhà này của vợ chồng Thường gia. Thường Chi Tân cùng Tưởng Mộng Bình một người là thiếu gia nhà giàu, một người là danh linh hí giới, cũng từng là những nhân vật phong quang rạng rỡ, náo nhiệt cực kỳ. Hôm nay trút bỏ phồn hoa, tĩnh tâm trải qua cuộc sống bình thản củi gạo dầu muối, ngược lại cũng rất phù hợp. Nhà tuy không thể nói có đồ chưng bày gì xa hoa thời thượng, nhưng sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng, trên ghế sa lon, khăn trải bàn một chút vết ố, bụi bặm cũng không có. Làm chồng chính trực đáng tin, làm vợ ôn nhu hiền huệ, hạnh phúc viên mãn cực kỳ. Nếu nói còn có gì thiếu sót, dường như chỉ là thiếu một đứa bé. Trình Phượng Đài nhà có con trai có em gái, một phòng đầy trẻ con, lúc bình thường chê ồn ào, hôm nay xem ra, nếu một gia đình thiếu trẻ con sẽ rất lạnh lẽo, luôn có sự tiếc nuối khó nói nên lời, không thể coi là hoàn chỉnh.
Ba người đàn ông ra cửa, liền tìm một quán cơm gần uống rượu dùng bữa nói lời ong tiếng ve, nói càng về sau lại đi vòng đến Thương Tế Nhụy, lúc này bọn họ đều đã uống có chút ngà ngà say, nói chuyện rất thoải mái, Trình Phượng Đài vỗ một cái lên lưng Phạm Liên, cười nói: “Cũng may cậu không giống Thương Tế Nhụy, nếu không tôi nhức đầu muốn chết.”
Phạm Liên nói: “Tôi cùng Thương Tế Nhụy, tình huống không giống nhau. Thảo nguyên nhà chúng tôi ngay sát Mãn Mông, phong tục tập quán cũng theo Mãn Mông. Cô nương chưa lấy chồng ở nhà mẹ xưng vương xưng bá nắm quyền lớn, các em trai em gái chị ấy đánh được cũng mắng được. Mấy người chúng tôi hồi nhỏ không sợ cha mẹ, chỉ sợ chị ấy. Chị phải xuất giá, chúng tôi xếp hàng vui mừng tiễn đi còn không kịp, sao có thể nháo với người anh rể cứu khổ cứu nạn chứ?”
Thường Chi Tân có chút bị tổn thương: “Vậy là tôi ngược lại xui xẻo tám đời, mới vớ được một cậu em vợ như vậy.”
Trình Phượng Đài dùng ngón tay chỉ vào anh ta, nói: “Anh cũng chẳng phải có lý đến thế. Em nghe nói rồi, anh là bỏ vợ cả rồi mới lấy chị dâu, có phải hay không? Rất có hiềm nghi có mới nới cũ. Khó trách người ta làm em trai lại không yên tâm.”
Phạm Liên chợt tỉnh người, ném cho Trình Phượng Đài một ánh mắt nghiêm túc, thầm nghĩ cái miệng anh lại mẻ rồi.
Thường Chi Tân không để tâm, xua tay nói: “Em rể, cậu tại sao còn không biết, điều Thương Tế Nhụy thống hận là có người chiếm vị trí độc nhất vô nhị trong lòng Mộng Bình, đẩy y xuống. Còn về người kia phẩm giá tính cách như thế nào, đều không phải trọng điểm, đây là y tìm lý do mà thôi. Cậu nghĩ mà xem, lúc trước Mộng Bình có hôn ước cùng nghĩa huynh y, y sao không làm khó? Bởi vì y biết, Mộng Bình không yêu nghĩa huynh của y.”
Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút, cảm thấy rất hợp lý, gật gật đầu: “Nói đúng. Anh thật hiểu y.”
Thường Chi Tân lộ ra một nụ cười rất kỳ quái, Phạm Liên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta cười một cách tùy tiện như vậy: “Tôi đương nhiên hiểu y. Cậu có biết hay không, năm đó khi Thương Tế Nhụy đuổi theo tôi không chịu thôi không buông tha thề không bỏ qua, người khuyên can liền nói: ‘Haizz! Tam gia! Ông chủ Thương ra sức cắn anh không nhả miệng như vậy, chúng tôi đều nghi ngờ người y yêu thật ra là anh ấy chứ! Anh phải nhìn rõ một chút.’ tôi nói yêu tôi tôi cũng không cần y, nít ranh hôi sữa, một chút phong tình cũng không có, chỉ biết nổi điên.”
Trình Phượng Đài chống tay trên bả vai Phạm Liên cười to, đây nếu là chân tướng câu chuyện, vậy thì giống như viết tiểu thuyết, bọc quần áo này trùm bọc quần áo kia, quá ly kỳ rồi. Phạm Liên chưa từng nghe Thường Chi Tân nói tới chuyện này, cũng cười không ngừng được, một tay dùng sức vỗ Thường Chi Tân. Thường Chi Tân chọc bọn họ cười rũ rượi, mình chỉ châm một ly rượu mỉm cười uống cạn, dáng vẻ rất đạm mạc. Liên quan tới Thương Tế Nhụy, bởi vì ám ảnh khắc quá sâu, anh ta kể chuyện cười cũng không vui nổi.
Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy sau buổi Hương Sơn dạ đàm, trong tình cảm xảy ra một ít thay đổi. Có điều chẳng qua là thay đổi đơn phương Trình Phượng Đài chiếm đa số. Hắn thật sự yêu thích Thương Tế Nhụy, bị cảm động sâu sắc bởi tình cảm tràn trề của Thương Tế Nhụy đối với Tưởng Mộng Bình —— là tình cảm tràn trề, không phải là tình yêu. Nếu đó là tình yêu, liền không đáng giá một đồng. Khi bị tình yêu làm mê muội đầu óc, người muốn sống muốn chết đầy rẫy. Tình yêu của Thương Tế Nhụy không liên quan đến tình / dục, y là tấm lòng thuần túy khát vọng chiếm cứ Tưởng Mộng Bình, là thứ tình cảm thuộc về tinh thần, tinh khiết trong sáng. Trình Phượng Đài bản thân là một con bệnh gió trăng tình sắc, nhìn thấu nhìn chán thứ tình yêu thể xác rồi, vì vậy hết sức sùng bái tình cảm tinh thần. Ánh mắt nhìn lại Thương Tế Nhụy liền hoàn toàn không giống như trước nữa.
Sau đó, tụ họp ở trên bàn bài bạc, còn có người nói thị phi về Thương Tế Nhụy, Trình Phượng Đài liền dùng một loại giọng khoan dung, thông cảm cười, nói xen vào: “Thương Tế Nhụy, y vẫn còn con nít mà! Bụng lại thẳng, đầu óc lại nóng, nào biết chừng mực, huyên náo hơi dữ một chút cũng không có gì.” Thậm chí còn nói: “Tôi thấy Thương Tế Nhụy rất hiểu đạo lý, nếu không phải sư tỷ đã hứa trước đó, y cũng không đến nỗi làm thành như vậy. Vẫn là không được dỗ dành đến nơi đến chốn.” Ý trong lời nói, tựa như còn trách cứ vợ chồng Thường Chi Tân không làm trọn nghĩa vụ đối với sư đệ.
Những lời này nói nhiều, lại thấy hắn cùng Thương Tế Nhụy vui vẻ cười nói, người người đều biết giao tình giữa hai người bọn họ rất tốt, liền không nói lời ong tiếng ve trước mặt hắn nữa. Nếu còn có người không có mắt nói những lời thô tục về Thương Tế Nhụy ở trước mặt Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài liền sẽ phản pháo sắc bén, khiến cho người nọ không xuống đài được. Tóm lại sự yêu mến của hắn đối với Thương Tế Nhụy là tương đối rõ ràng.
Lần đó trên bàn mạt chược nói tới cổ phiếu, Trình Phượng Đài mua cổ phiếu rất chính xác, hắn từ trước đến giờ rất giỏi làm những chuyện không bỏ vốn mà kiếm lời nhiều thế này, liền phát biểu một số suy nghĩ của mình về thế cục kinh tế. Thương Tế Nhụy cười nói: “Trên tay tôi đang có một ít kết dư (tiền thừa ra sau kết toán cuối năm), Nhị gia hiểu nhiều như vậy, không bằng dẫn tôi làm một cuộc đi?”
Trình Phượng Đài nói: “Ồ? Kết dư có bao nhiêu?”
Thương Tế Nhụy nói: “Tám ngàn tệ.”
Trình Phượng Đài nói: ” Được. Không thành vấn đề. Ngày mai phái người đến chỗ ở của cậu lấy tiền.”
Thương Tế Nhụy vừa muốn tiền đẻ ra tiền lãi mẹ đẻ lãi con, vừa không yên tâm khi tiền mặt rời khỏi tay, hối hận nói: “Đừng ngày mai gấp như vậy à! Tôi muốn suy nghĩ kỹ một chút.”
Trình Phượng Đài đốt một điếu thuốc vung tay lên, không nhịn được phiền buột miệng một tiếng, nói: “Chuyện kiếm tiền còn có gì để suy nghĩ. Thua thì tính là của tôi, thắng thì tính là của cậu. Trước cuối năm nay bảo đảm giúp cậu tăng tới mười ngàn tệ. Mọi người đều làm chứng.”
Bốn phía cùng ồn ào ồ hết lên, có người oán giận nói: “Nhị gia làm sao đối xử cao thấp khác biệt! Chúng tôi nhờ anh dẫn làm một cuộc anh cũng ngại phiền toái, làm sao với ông chủ Thương lại bao lãi lo bù chứ?”
Trình Phượng Đài ngậm thuốc lá cười nói: “Bởi vì tôi đặc biệt thương y mà.”
Thương Tế Nhụy nghe lời này, rất vui vẻ nhìn Trình Phượng Đài liền cười, cười dương dương đắc ý, càng giống như đứa bé, vô cùng khả ái. Trình Phượng Đài thật muốn xoa xoa đầu y, bế đến trên đầu gối xoa xoa y.
Thương Tế Nhụy vốn có hảo cảm đối với Trình Phượng Đài, sau đêm Hương Sơn này, hảo cảm lại thêm một tầng, hơn nữa càng thêm tín nhiệm hơn. Gặp mặt là kêu Nhị gia Nhị gia không dừng được, giống như nũng nịu vậy. Phàm là lúc Trình Phượng Đài nói chuyện, y nhất định phải xen vào hai câu, dù là bị Trình Phượng Đài trêu ghẹo cũng không sợ, hai người mỗi người một câu đáp qua đáp lại vô cùng náo nhiệt, thêm rất nhiều trò cười, người ngoài lúc này mới phát hiện ông chủ Thương cũng có lúc biết đùa như vậy. Thương Tế Nhụy tựa như tìm được trên người Trình Phượng Đài một chút lệ thuộc như năm đó đối với Tưởng Mộng Bình, điều y mong mỏi có được chính là sự sủng ái vô hạn đến từ người bề trên. Trình Phượng Đài cũng không phụ lòng y, gặp phải chút chuyện vặt vãnh cần nhờ đến quan hệ, nhờ Trình Phượng Đài hỗ trợ ra mặt, Trình Phượng Đài luôn là cười nói: “Chuyện này, người khác nói thì không được, ông chủ Thương mở miệng, còn có thể hai lời sao!” Vừa đỡ lưng Thương Tế Nhụy, mời y nể mặt ăn bữa cơm. Lúc vận chuyển hàng, Trình Phượng Đài nhìn thấy món đồ chơi nhỏ thú vị liền giữ lại hai món, chỉ để cho Thương Tế Nhụy cùng Trá Trá chơi, còn như ba thằng con trai của mình kia, hắn cho tới nay không hề nhớ tới.
Một lần giữ lại cho Thương Tế Nhụy một hộp âm nhạc đựng đồ trang sức, một cái hộp bát giác sơn đen, trên nắp hộp là một đóa hoa hồng trắng tinh khắc từ ngà voi, làm rất tinh tế. Mở ra, bên trong còn có một búp bê nhỏ nhảy ba-lê xoay vòng vòng ở trên gương. Phạm Liên nhìn thấy, chơi một phen, nói: “Anh rể, cái này thú vị ghê, cho em đi.”
Trình Phượng Đài nói: “Chỉ còn lại một cái này, là giữ cho ông chủ Thương.”
Phạm Liên nói: “Có của y mà không có của em sao?”
Trình Phượng Đài nói: “Đồ đàn bà trẻ con chơi, cậu lấy làm gì?”
Phạm Liên không phục: “Thương Tế Nhụy là đàn bà sao?”
“Y không phải đàn bà, y là trẻ con. Cậu là đàn bà hay là trẻ con chứ ?”
“Em tặng người khác.”
“Tôi cũng là tặng người khác.”
“Em là em vợ ruột của anh!”
“Cha ruột cũng không có cửa nhá!” Trình Phượng Đài nhặt cái ba toong dựng bên tường, cười muốn đánh chân anh ta: “Bỏ xuống!”
Phạm Liên ủy khuất đặt hộp âm nhạc về chỗ cũ, tâm tư khẽ động, quay người lại híp mắt nhìn chằm chằm Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cho là anh còn định mè nheo, giọng hung dữ quát anh ta: “Nhìn cái gì! Thích tự mình bỏ tiền mua đi!”
Phạm Liên tình thế khẩn cấp bước nhanh đi tới bên người hắn, đặt mông ngồi xuống: “Anh rể.”
Trình Phượng Đài mắt liếc nhìn anh: “Hử?”
“Anh có phải là đối với Thương Tế Nhụy…”
Trình Phượng Đài nhìn biểu cảm da^ʍ / tiện đó của anh ta liền đoán được anh ta muốn nói nhăng cuội gì rồi. Phạm Liên quả nhiên nói: “Vừa ý y rồi?”
Trình Phượng Đài cười nói: “Cậu cái đồ tim phổi thối nát này, mau cút!” Vừa nói vừa ba toong đánh xuống thật. Phạm Liên liền vội vàng cút.
Sau đó Phạm Liên liền nói ra sự hoài nghi này với Thường Chi Tân. Thường Chi Tân vốn rất có ý kiến đối với Thương Tế Nhụy, rất khinh bỉ nhân phẩm của y, nghe xong cười lạnh nói: “Quá khứ làm sao không nhìn ra Thương Tế Nhụy tên tiểu tử này có sức mị hoặc như vậy chứ? Đầu tiên là Đại soái Trương, sau đó là Tư lệnh Tào, từ nay về sau, có lẽ còn có thêm một Trình Phượng Đài.”
Phạm Liên yên lặng không nói. Vốn là một người đàn ông cùng diễn viên vai đán qua lại gần một chút, liền khó tránh khỏi khiến người ta nảy sinh nghi ngờ. Huống chi Trình Phượng Đài phong lưu đa tình như vậy, sau khi trò chuyện mấy phen cùng một đào hát cũng phong lưu đa tình giống vậy, sinh ra chút tình cảm gì mập mờ, đó cũng là điều đương nhiên. Chẳng qua là những chuyện phong lưu Trình Phượng Đài cho tới bây giờ chưa từng dối gạt anh ta, nếu anh ta cũng chưa nắm được đầu mối gì xác thực, có thể thấy sự việc mới chỉ ở giai đoạn manh nha, giữa hai người còn chưa có gì.
Thật ra thì khi đó, Trình Phượng Đài đúng là chỉ thuần túy thương tiếc Thương Tế Nhụy, không có ý đồ gì khác. Còn về tình cảm thương tiếc này vào nửa năm sau đột nhiên thay đổi vị, thì tựa hồ lại là chuyện số mệnh định trước, thiên ý khó đổi rồi.