Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài không dám nói cho mợ Hai mình đây là đi tìm Thương Tế Nhụy giáo huấn, bởi vì cũng cảm thấy thế này có chút lỗ mãng có chút ngờ nghệch. Hắn và Thương Tế Nhụy chẳng qua là giao tình đùa giỡn xã giao, còn xa mới đến mức độ moi tim moi phổi nói chuyện riêng. Nhưng mà với tính tình nói gió chính là mưa của hắn, nếu đã định ra nội dung cần giáo huấn, vậy thì thế nào cũng phải lập tức phát biểu ra, không chờ được.
Trình Phượng Đài đi tới rạp hát Thanh Phong thật sớm, gõ cửa đi vào tìm Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy hóa trang được một nửa, trên mặt chỉ có một cái lông mày, vừa thấy là Trình Phượng Đài, liền biết là đến tính sổ, mục đích bất thiện.
“Trình Nhị gia, chuyện gì?”
Trình Phượng Đài thấy nửa bên lông mày kia của y liền muốn cười, lòng nói cậu như vậy còn dám ra mở cửa: “Có lời muốn nói với cậu.”
“Nhưng tôi còn có hí.”
Trình Phượng Đài không mời tự vào, cởi xuống mũ và khăn quàng, ngồi xuống ngay trên một cái ghế sa lon gần đó, đốt điếu thuốc, cầm đầu điếu thuốc chỉ y: “Vậy thì cứ hát. Khuya bao nhiêu tôi cũng chờ.”
Phía sau đài luôn luôn là cấm hút thuốc, nhưng không ai dám yêu cầu Trình Phượng Đài dập thuốc. Thương Tế Nhụy không nói một lời trở lại chỗ ngồi hoá trang tiếp, hôm nay không khí không bình thường, hai phe đều có khó chịu tích tụ, cũng không thể hi hi ha ha giống như thường ngày rồi. Trình Phượng Đài hết nhìn đông tới nhìn tây, phòng hóa trang của hí ban vĩnh viễn là sáng ngời, chật chội, năm sắc bảy màu, Thương Tế Nhụy quản lý hết sức lỏng lẻo, phía sau đài càng thêm chật chội hỗn loạn, quần áo ngổn ngang treo mấy hàng, đĩa màu dầu bày như bàn trong bếp. Đồ loạn, người còn loạn hơn. Từ mới vừa rồi Trình Phượng Đài vừa vào cửa, ánh mắt của các nữ đào hát liền bay tới, sự mị hoặc và lẳиɠ ɭơ trong đó không kém gì gái nhảy kèm. Các cô có người biết đây là Trình Nhị gia ham chơi háo sắc, tiêu tiền không đếm, là một kim chủ, leo lên được hắn, ngày đổi đời đã tới rồi. người mặc dù không biết Trình Phượng Đài, nhưng dựa vào sự trải đời của các cô, từ ăn mặc khí độ là có thể đoán ra lai lịch đàn ông. Làm quan không thể không để ý thể diện như vậy, tìm đến tận phòng hóa trang của đào hát, như vậy nhất định là thế gia công tử hoặc là thương nhân nhỏ, hiếm thấy tướng mạo tuấn tú, khiến người ta nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Một nữ linh hí phục mở rộng, lộ trung y màu trắng bên trong ở trước mặt trước Trình Phượng Đài làm dáng vẻ khiêu gợi thoảng qua mắt, hận không thể lộ cả bắp đùi ra. Trình Phượng Đài ánh mắt cười tủm tỉm dõi theo cô một lúc, lòng nói đây tột cùng là Thủy Vân Lâu hay là Bách Hoa Lâu vậy chứ, sao mà cứ như vào kỹ viện.
Thương Tế Nhụy đối với những thứ gió trăng ngay trước mắt này không biết gì cả, rất nghiêm túc hướng về phía gương vẽ lông mày. Cô nương bện bím tóc lớn Tiểu Lai sợ tro thuốc lá bị gió thổi một cái dính lên hí phục, nghiêm mặt đi tới để một đĩa sứ đựng bột màu cho Trình Phượng Đài làm cái gạt tàn thuốc. Trình Phượng Đài cười cười với cô, cô vẫn cứ nghiêm mặt.
Trình Phượng Đài nói: “Phiền cô nương rót cho tôi thêm ly trà nóng.”
Tiểu Lai làm bộ như không nghe thấy, quay đầu rời đi.
Hí của Thương Tế Nhụy diễn đến chín giờ rưỡi tan cuộc. Trong thời gian đó, Trình Phượng Đài hút nửa gói thuốc lá, âm thầm diễn luyện nội dung giáo huấn một lần, tự cảm thấy chữ nào chữ nấy đầy sức nặng khiến người ta sâu sắc tỉnh táo, thế đạo tình cảm con người đều đầy đủ, nhất định sẽ khiến chàng đào hát khóc lóc chảy nước mắt nước mũi hối hận không thể quay lại lúc ban đầu.
Tối nay Thương Tế Nhụy đại khái không có sửa hí, bên ngoài tiếng vỗ tay như sấm rền thật lâu không nghỉ, Thương Tế Nhụy cảm ơn người xem suốt hơn hai mươi phút mới lui về cánh gà. Y ngày hôm qua bị Tư lệnh Tào cướp về nhà, nhưng tâm tình quả thực tệ hại, dùng hết sức lực giằng co, thà chết không chịu ngủ cùng Tư lệnh. Tư lệnh Tào cũng không dám ép quá mức, sợ y lại nổi cơn điên, tát cho trái phải hai cái bạt tai, đá vào mông một cái tống ra khỏi phòng. Thương Tế Nhụy trên mặt nóng hừng hực, để nguyên quần áo cuộn tròn trên ghế sa lon dưới lầu, trong lòng rất loạn. Người giúp việc Tư lệnh phủ thấy Tư lệnh nổi giận, lại sợ uy quyền của Trình Mỹ Tâm đều không dám bỏ thêm củi vào lò cho y, cũng không dám cho y một cái thảm đắp tạm, mặc y tự sinh tự diệt. Sau nửa đêm lửa trong lò tắt, phòng khách so với ngoài nhà còn lạnh lẽo hơn. Thương Tế Nhụy ôm một cái đệm dựa ghế sa lon run lẩy bẩy, chuyện xưa khi ở Bình Dương tới dồn dập, một chút ủy khuất ở Tư lệnh Tào nơi này liền không cảm thấy là gì. Khó chịu như vậy suốt đêm, đến sáng sớm mới có chút buồn ngủ, nhưng Trình Mỹ Tâm gọi nô sai tỳ ồn ào trở lại, thấy Thương Tế Nhụy như con chó, con mèo nhỏ co rúc ở nơi đó, trong lòng đắc ý, kéo dài giọng bén nhọn cười một tiếng. Thương Tế Nhụy không đợi cô lên tiếng châm chọc, bò dậy liền đi, đi ba giờ mới về đến nhà. Sau đó ngủ một lúc, sau đó hí ngày hí đêm diễn liền đến bây giờ.
Hí đêm đã hứa với khách xem sẽ giả trang Mục Quế Anh, một trận diễn xong mồ hôi đầy người, người đã mệt mỏi không muốn động đậy. Vào phía sau đài ngồi trên ghế dựa nghỉ một chút, Tiểu Lai bưng cho y ly trà đặt ở trên đài hóa trang, Trình Phượng Đài hai bước lên trước đoạt lấy uống hết sạch, uống xong dựa bên cạnh gương, vừa nửa híp mắt nhìn Thương Tế Nhụy, vừa phun khói thuốc phì phì, gạt tro thuốc lá vào hết trong ly trà.
Thái độ này rất không tốt, rất lưu manh. Thương Tế Nhụy vẫn cảm thấy hắn là một thổ phỉ lưu manh kiểu quý tộc, không nghiêm túc, thiếu đức hạnh. Bình thường vẫn luôn đi lại ở dải đất phồn hoa, vì vậy quý khí nhiều hơn một chút; hôm nay là đến tính sổ, vì vậy mùi thổ phỉ nhiều hơn một chút.
Tiểu Lai giận đùng đùng trợn mắt nhìn Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhụy mệt mỏi đến sắp khóc rồi, thở dốc hai hơi, nói: “Rót thêm ly trà nữa —— cho Nhị gia. Sau đó giúp tôi tẩy trang, đừng để Nhị gia đợi lâu nữa. Haiizz…”
Trình Phượng Đài nhìn Thương Tế Nhụy từng chút từng chút rửa sạch bột phấn, từ một đào hát phấn nồng mực đặc biến thành một đứa trẻ giản dị mi thanh mục tú, cả người có một loại sạch sẽ cùng chân thực phá kén mà ra. Chẳng qua là phía dưới vành mắt bầm đen một mảnh, gò má phảng phất có chút sưng vù, tinh thần cũng không tốt. Sắc mặt này Trình Phượng Đài gặp nhiều, rõ ràng là dáng vẻ sau khi hưởng thụ sinh hoạt ban đêm.
Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ cậu giỏi lắm, quấy rối tiệc đầy tháng của con tôi, hù dọa vợ chồng son người ta khóc sướt mướt, cậu con mẹ nó gây náo loạn xong rồi tìm đàn ông hưởng thụ thoải mái. Thật là thứ thiếu dạy dỗ!
Thương Tế Nhụy lau khô hạt nước trên mặt, mặc áo choàng dài vào, nói với Trình Phượng Đài nói: “Được rồi. Nhị gia. Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Lai đuổi theo hai bước, trong mắt tất cả đều là lo âu. Thương Tế Nhụy vỗ vỗ vai cô, cười nói với cô: “Cô dọn dẹp xong liền ngồi xe về nhà, chờ cửa tôi, tôi muộn chút sẽ trở lại.”
Tiểu Lai gật đầu một cái.
Lên xe ngồi ổn định rồi, Trình Phượng Đài nói: “Đi thôi, đi Hương Sơn.”
Giờ này mà lên Hương Sơn, người bình thường nghe đều phải sững sốt một chút. Có điều tài xế lão Cát là lão gia nhân Trình Phượng Đài mang từ Thượng Hải tới, ông sớm đã quen với cá tính kỳ quặc của Nhị gia nhà mình, Hương Sơn còn gần, bây giờ cho dù bảo ông đi Bảo Định lượn một vòng ông cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Lão Cát chỉnh chỉnh vành mũ lưỡi trai, rất bình tĩnh cho xe chạy. Thương Tế Nhụy thì trong lòng lại lo lắng, thầm nghĩ chẳng lẽ bởi vì đêm qua đăng đường nhập thất (vào nhà, dùng để chỉ cưới thê thϊếp vào nhà), Trình Mỹ Tâm không cho phép, nên giờ phái em trai tới vĩnh tuyệt hậu hoạn? Suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy không thể nào, Trình Phượng Đài là thân phận gì, hắn muốn gϊếŧ người, cần gì phải tự mình động thủ. Nhưng nếu nói là vì chuyện gây náo loạn tiệc đầy tháng, hắn sao cần thiết nửa đêm canh ba tìm tới hỏi tội, quá chuyện bé xé ra to rồi. Hoặc là còn có chuyện khác? Không phải chứ! Giữa y và Trình Phượng Đài, ngoại trừ đùa giỡn liền không có chuyện gì khác nữa rồi.
Thật ra thì Trình Phượng Đài chỉ là muốn tìm một chỗ thật xa để giáo huấn, bởi vì sợ Thương Tế Nhụy nổi điên, nếu là ồn ào ở trong thành phố, đang nửa đêm, vừa đánh vừa chửi thật không dễ coi.
Xe chạy trong đêm lạnh lẽo suốt hơn một tiếng đồng hồ, đến dưới chân núi Hương Sơn, Trình Phượng Đài để cho lão Cát lái xe đèn chiếu ở phía sau, hắn cùng Thương Tế Nhụy đứng ở trong phạm vi đèn xe từ từ tản bộ nói chuyện. Ở nơi này đêm khuya tối om, bốn bề cỏ dại hoang vu, hai luồng đèn trắng như tuyết trước xe chiếu vào người bọn họ, phía trước là một con đường trùng điệp vô tận, tình cảnh tương đối quỷ dị. Thương Tế Nhụy ngược lại không sợ, chuyện tới lúc này, y ngược lại vô cùng hiếu kỳ, nín thở ngưng thần chờ Trình Phượng Đài lên tiếng.
Trình Phượng Đài nói: “Lời tôi muốn nói sau đây, có thể nói là giao tình cạn mà lời lẽ sâu. Nhưng hy vọng ông chủ Thương có thể nể mặt nghe một chút.”
Thương Tế Nhụy nhìn quen dáng vẻ đùa giỡn của Trình Phượng Đài, bây giờ nghiêm túc, cũng rất buồn cười, nín cười nói: “Nhị gia xin cứ nói là được.” Đây là câu trong hí văn.
Trình Phượng Đài liền bắt đầu nói.
Bài luận văn dài đằng đẵng này của Trình Phượng Đài cuối cùng có thể tổng kết mấy điểm như sau, đầu tiên là chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, chuyện cũ nhớ mãi không quên, hại người hại mình, không phải là việc đại trượng phu nên làm. Ánh mắt của người đàn ông là phải nhìn về phía trước, cứ nhìn chằm chằm vào những chuyện nhi nữ tình trường thì có tiền đồ gì? Thứ hai là hy vọng ông chủ Thương nhớ tình xưa niệm ơn cũ. Mộng Bình cô nương trước kia đã chăm sóc cậu người sư đệ này nhiều, hôm nay đã làm vợ người ta, sống tương đối hạnh phúc, vậy thì ân đoạn nghĩa tuyệt hai bên không liên quan gì đến nhau. Y còn cứ có cơ hội liền đạp bọn họ một cái, không đạo đức không cao thượng, là hành vi của tiểu nhân. Thứ ba là khuyên y đặt mình ở đúng vị trí. Chưa nói Mộng Bình là sư tỷ y không có huyết thống, cho dù là chị em ruột, sau khi lớn lên vì người mình yêu mỗi người một ngã cũng rất nhiều. Mộng Bình đối với y là tình thân, đối với Thường Tam thiếu gia là tình yêu, hai người làm sao có thể so sánh với nhau chứ. Y một người làm em trai, không có lập trường nói này nói nọ với hôn sự của chị mình, y như thế là vượt quá giới hạn.
Thương Tế Nhụy yên lặng nghe, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, hơi gục đầu, tóc mái che khuất cả đôi mắt. Trình Phượng Đài cảm thấy y đại khái là có chút không chịu nổi, nhưng mà không chịu nổi cũng phải chịu, chuyện này lâu năm lâu ngày càng thêm rắc rối, chính là phải cho y một đòn đau ngay đầu, mắng cho y tỉnh. Nhưng Thương Tế Nhụy chẳng chút phản ứng gì, không giống như là dáng vẻ sắp tỉnh ngộ hoặc là bị làm cho xúc động. Trình Phượng Đài tính nôn nóng vừa bốc lên, lời sau đó liền có chút khó nghe, có chút giống như mắng người, một mặt vừa nói, cũng cảm thấy mình quá phận, liền chờ Thương Tế Nhụy giống như lời đồn đãi vừa chạm vào liền điên. Trong đầu nghĩ dù là mắng không khiến y tỉnh ra được, chỉ đợi y nổi điên một cái, liền ném người này trở về thành phố, sau này không qua lại với nhau nữa, mắng một trận thoải mái này cũng coi là thực hiện công đạo, giải hận giúp bạn rồi.
Trình Phượng Đài nói thêm suốt 45 phút, đến mức tự mình khô miệng khô lưỡi từ nghèo ý tẫn. Hương Sơn ban đêm rất lạnh, lạnh đến mức tuyết chưa rơi đã đóng băng. Trình Phượng Đài nắm tay đút trong túi áo khoác, rụt đầu rụt cổ, rất không hài lòng đối với thái độ Thương Tế Nhụy, liền thêm mấy câu phê bình nữa. Một mực phát biểu hết lời trong bụng, lời mới nghĩ ra tại chỗ cũng nói xong, quở trách người cũng mắng xong, Thương Tế Nhụy vẫn cúi đầu như cũ, cằm chậm rãi cọ khăn quàng, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Trình Phượng Đài cả giận nói: “Cậu! Nói gì đi!”
Thương Tế Nhụy ngẩng đầu lên, rất mệt mỏi mềm giọng nói: “Không phải vậy. Nhị gia, không phải như vậy.”
” Hử ?”
“Người đàn bà kia vốn là thân thiết cùng nghĩa huynh của tôi, nhưng rồi nửa đường ném nghĩa huynh của tôi đi, đi theo Ruột Sống. Ruột Sống khi đó đã có vợ, người vợ đó không phải nhà cưới cho, là chính hắn ban đầu nhìn trúng. Hắn có thể vì người đàn bà kia mà vứt bỏ vợ trước, cũng có thể vì người tình khác mà vứt bỏ người đàn bà kia… Thiếu gia nhà giàu là hạng lang tâm cẩu phế nhất, đều không phải là người tốt.”
Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút, người đàn bà kia là Tưởng Mộng Bình, Ruột Sống (Tràng Tử Tinh, đọc gần giống tên của Thường Chi Tân) chính là Thường Chi Tân. Chàng đào hát này thật quá trẻ con, hận một người ngay cả tên cũng không chịu gọi, liền đặt biệt hiệu. Nhưng mà câu nói cuối cùng Trình Phượng Đài rất không thích nghe, cái gì gọi là thiếu gia nhà giàu lang tâm cẩu phế nhất, đây là đang mắng ai chứ?
“Bọn họ gạt tôi qua lại với nhau, tôi tức đến như vậy, còn một câu nặng lời cũng không nỡ nói với cô, tôi đối với cô ta vẫn nói năng nhỏ nhẹ … Thế nhưng cô ta thì sao, cô ta nghe phiền liền nói tôi chẳng là cái gì cả, nói cô ta muốn như thế nào không tới phiên tôi quản, nói tôi thương tâm đều là đáng đời tự chuốc lấy.”
Trình Phượng Đài dừng bước lại nhìn y, cái này thật là không giống như là lời từ miệng Tưởng Mộng Bình nói ra. Thương Tế Nhụy vẫn không để tâm đi về phía trước.
“Tôi làm sao lại chẳng là cái gì chứ. Vì cô ta, tôi chết cũng đồng ý! Tại sao phải tranh giành cùng Ruột Sống? Bởi vì người đàn bà kia đã cam kết với tôi. Cô ta nói tôi vĩnh viễn là người quan trọng nhất đối với cô ta, ai cũng không bằng vị trí của tôi ở trong lòng cô ta, chúng tôi xương thịt tương thân, sẽ mãi không xa rời nhau. Nhưng nói xong lời này không bao lâu, cô ta liền thân thiết với Ruột Sống, cô ta nói lời này đều là để dỗ tôi! Suốt mười năm sống nương tựa lẫn nhau, không bằng ba tháng cô cùng Ruột Sống! Chuyện không làm được, cô ta tại sao phải hứa với tôi? Cô ta lừa gạt tôi… Tôi bị cô ta lừa gạt như một thằng ngốc vậy…”
Trình Phượng Đài đi ở sau lưng y, nhìn bóng lưng y, bị câu “Vì cô ta tôi chết cũng đồng ý” làm chấn động. Trình Phượng Đài có ba chị em gái ba đứa con, ai ai cũng đều là thủ túc cốt nhục chí thân chí ái, nhưng cho dù là đối với Trá Trá yêu mến nhất, Trình Phượng Đài cũng không dám nói chịu chết vì cô như vậy. Im lặng hồi lâu, liền cảm giác mình đã hiểu Thương Tế Nhụy vô cùng sâu sắc. Tình cảm con người, luân thường đạo lý ở Thương Tế Nhụy nơi này đều là trống rỗng, cho tới bây giờ chưa từng hiểu thông, chưa từng hiểu rõ. Y chỉ để tâm đến trái tim của mình. Mổ bụng mổ ngực giao cả trái tim trần trụi, nóng bỏng cho một người, nếu như người nọ không cầm lấy, rớt vỡ, y liền muốn nổi điên.
Trình Phượng Đài nói: “Cô ta hứa với cậu không sai. Nhưng mà cái hứa hẹn này bản thân cũng không hợp lý lẽ ở đời, trái với tình cảm con người. Cậu làm sao còn có thể buộc cô thực hiện chứ?”
“Chỗ nào không hợp lý! Dựa vào cái gì tình cảm của chúng tôi dù thế nào cũng phải nhường chỗ cho thứ tình yêu nam nữ vớ vẩn đó? Tôi cùng cô ta là tri kỷ! Tri kỷ mới là trân quý nhất!”
Trình Phượng Đài bật cười. Thương Tế Nhụy thiếu niên ngây ngô như vậy, làm em trai làm con trai người ta còn được, làm tri kỷ của người ta, dù thế nào cũng cảm thấy không thích hợp chỗ nào đó, hẳn là cả chỉnh thể đều không thích hợp. Tưởng Mộng Bình nhìn qua là một người đàn bà đa sầu đa cảm, phong hoa tuyết nguyệt, tâm tỉ mỉ như sợi tóc, Thương Tế Nhụy chỉ biết ngây ngô vui đùa, làm sao có thể quan tâm đến những cảm xúc nhạy cảm của cô chứ.
Trình Phượng Đài nói: “Được, coi như tri kỷ cao hơn tình yêu. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, cậu coi cô ấy là tri kỷ, cô ấy lại không coi cậu là tri kỷ, cô ấy cảm thấy Thường Chi Tân tương đối tri kỷ. Vậy cũng không phải là lỗi của cô ấy, là chính cậu không tranh bằng ấy chứ!”
Thương Tế Nhụy vẫn cố nói: “Vậy cô ta cũng không nên hứa với tôi. Cô ta nếu hứa với tôi, không làm được, là không được! Tôi phải nháo!”
Trình Phượng Đài thật sự không tranh luận nổi đạo lý này cùng y rồi: “Như vậy… Cậu cũng không thể tìm côn đồ khi dễ Tưởng Mộng Bình. Chị em một thời, cậu làm thế thì…”
Thương Tế Nhụy hạ thấp giọng, không được tự nhiên nói: “Tôi đây chẳng qua là muốn hù dọa cô ta một chút, cũng sẽ không thật sự làm gì cô ta, lại không có đánh cô ta, hù dọa một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào…”
Những lời này của y giọng điệu hết sức trẻ con, Trình Phượng Đài nhịn không được cười lên một tiếng, nhưng vẫn mắng nói: “Có ai lại dùng cách này hù dọa một người đàn bà chứ? Còn nữa, phái binh đập sạp hí của cô ấy cũng là hù dọa? Đều phá nát đường sống của người ta rồi.”
Thương Tế Nhụy quay đầu nhìn Trình Phượng Đài, kinh ngạc trợn to hai mắt: “Cái gì mà phái binh đập sạp? Tôi lấy đâu ra binh.” Y dừng một chút, suy nghĩ, cũng đã hiểu ra.
Năm đó y bị Tưởng Mộng Bình nói một câu đáng đời, thương tâm muốn chết, thật là một khắc cũng không thể ở lại Bình Dương, bỏ lại Thủy Vân Lâu cả đêm chạy ra khỏi thành. Không ngờ ở trên đường không chạy bao xa, ngẫu nhiên gặp phải bộ đội của Đại soái Trương ngay phía trước mặt. Đại soái Trương từng là khách quen phòng vé của Thương Tế Nhụy, vẫn luôn rất si mê y, chỉ hận hàng năm đánh đông dẹp tây, không thể đeo đuổi thân cận y. Lúc gặp lại mặt, không khỏi tâm tư đại động, chặn ngang ôm Thương Tế Nhụy lên lưng ngựa, cười to nói: Ta đang muốn vào Bình Dương, cậu yên tâm theo ta, sẽ không còn ai dám khi dễ cậu!
Đại soái Trương chính là Đại soái Trương, biện pháp ngăn chặn người khác khi dễ tốt nhất chính là khi dễ người khác trước. Hắn nhất định là vì để lấy lòng Thương Tế Nhụy, một là không làm nếu đã làm là làm đến cùng, phái binh dạy dỗ Tưởng Mộng Bình —— chỉ đơn giản là ép bọn họ đi khỏi còn chẳng phải là một cái nhấc tay! Trình Phượng Đài thầm nghĩ, khó trách Thường Chi Tân nói thời gian đó tất cả các hí lâu rạp hát đều không dám mời Tưởng Mộng Bình, Thương Tế Nhụy lấy ở đâu thế lực lớn có thể ảnh hưởng đến việc làm ăn của các rạp hát như vậy, nghĩ đến hẳn cũng là áp lực Đại soái Trương gây nên.
“Phái binh đập sạp cũng đáng đời! Chính cô ta nói không cần Thủy Vân Lâu, cho tôi. Kết quả thế nào? Còn mang đàn ông tới phía sau đài đi lang thang!” Thương Tế Nhụy phẫn hận nói: “Còn nói sẽ không bao giờ để tôi nhìn thấy cô ta nữa. Hừ! Cô ta hát ở trên con đường đó, tôi một ngày không biết phải đi qua mấy lần, lần nào cũng có thể nhìn thấy cô ta. Cô ta lúc nào cũng nói không giữ lời! Cô ta lần nào cũng lừa gạt tôi!”
Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ, nếu như có một người nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào việc mình thực hiện những cam kết xa rời thực tế như vậy, mình thế nào cũng phải chết cho hắn xem.
Tối nay nói chuyện, Trình Phượng Đài đã hoàn toàn hiểu được Thương Tế Nhụy vừa đáng hận vừa đáng thương là ý gì. Hận y khăng khăng nhẫn tâm không thực tế, đồng thời cũng sâu sắc thương tiếc cho sự cuồng si của y.
Ở trong lòng Trình Phượng Đài, vẫn là thương tiếc nhiều hơn là hận.
Thương Tế Nhụy trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, bóng người nhỏ gầy đứng ở trong ban đêm trời đông giá rét dáng vẻ nhỏ bé, đơn độc lay động. Lòng thương hương tiếc ngọc của Trình Phượng Đài lại nổi lên, trong lòng thương y muốn chết, tự nhủ, đây nếu là một cô nương, mình sẽ ôm lấy y.
Nhưng mà Thương Tế Nhụy tướng mạo đó khí chất đó, đặc thù giới tính rất mơ hồ, cho dù không phải cô nương, cũng vẫn là một thiếu niên, rất khiến cho người ta thương tiếc. Vì vậy Trình Phượng Đài liền đi lên phía trước, sốc sốc bả vai y, Thương Tế Nhụy rất tự nhiên dựa vào ngực hắn. Trình Phượng Đài phát giác thân thể y đang hơi run, không biết là lạnh hay là kích động. Y dán má vào vai Trình Phượng Đài, nói: “Nhị gia, đừng nói nữa được không? Chỉ nghe đến tên bọn họ thôi, tôi liền… trong lòng liền khó chịu…”
Trình Phượng Đài nói: “Được. Không nói nữa, không nói gì nữa, tôi đưa cậu về nhà.”
Trên đường trở về cũng không nói gì, Thương Tế Nhụy nghiêng đầu nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, hai bàn tay đan xen đặt trên đầu gối, tựa như dáng vẻ bất an trong lòng có điều sợ hãi. Trình Phượng Đài thật không đành, âm thầm trách móc mình lỗ mãng, tìm chút lời bắt chuyện nói: “Ông chủ Thương nghỉ ngơi ở đâu?” Giờ phút này hắn đối với Thương Tế Nhụy còn giữ một phần cẩn thận, lời thừa thãi không dám nói nhiều.
Thương Tế Nhụy quay đầu nói: “Ngõ La Cổ số Ba Mươi Mốt. Qua miếu thần tài ngói vàng đi về phía bắc là đến.”
Trình Phượng Đài cười nói: “Vậy cũng vừa khéo! Tôi ngụ ở phố Nam. Thì ra chúng ta còn là láng giềng.”
Thương Tế Nhụy đáp lại hắn đôi câu, bởi vì tâm tình không được tốt, cũng không thể trò chuyện với hắn. Đến nhà Thương Tế Nhụy, một tứ hợp viện nhỏ phía Bắc ngõ La Cổ, xe ngừng lại, Trình Phượng Đài nói: “Tôi nói chuyện khó nghe, đường đột. Còn tưởng rằng cậu sẽ nổi giận với tôi.”
Thương Tế Nhụy lắc đầu nhàn nhạt cười nói: “Nhị gia nói quá lời. Ngài có lòng tốt. Tôi cho tới bây giờ không nổi giận với người vô can.”
Câu này hàm nghĩa dường như là nói Trình Phượng Đài người sơ giao lời nói chưa có trọng lượng, còn chưa đủ tư cách khiến cho y nổi giận. Trình Phượng Đài nghe, bỗng nhiên trong lòng chợt thấy khó chịu. Thật may Thương Tế Nhụy lại tìm lời bù lại: “Tôi hát phá hỏng tiệc đầy tháng của Tam thiếu gia, tôi nợ Nhị gia một vở hí.”
Trình Phượng Đài nói: “Cái này không thành vấn đề.” Hắn còn không dám mời Thương Tế Nhụy tới hát hí lần nữa ấy chứ.
Thương Tế Nhụy kiên quyết nói: “Không. Nhất định phải trả.”
Trình Phượng Đài cười với y một tiếng: “Được. Vậy tôi đợi cậu.”
Thương Tế Nhụy xuống xe, khẽ gõ mấy cái cửa viện gọi Tiểu Lai. Trình Phượng Đài cố ý đậu đèn xe chiếu sáng cho y, nhưng mà Thương Tế Nhụy hiển nhiên không cần, cửa mới vừa hé ra một chút, y liền rất nhanh chóng lắc mình chui vào. Y một lần cũng không quay đầu lại nhìn một chút. Không biết tại sao, điều này cũng khiến cho Trình Phượng Đài cảm thấy hơi mất mác. Mấy cành cây cây hòe trong viện cách vách bị đèn xe phản chiếu lởm chởm tái nhợt, giống như một cái mạng nhện ôm trọn đêm tối, vừa lạnh vừa dày.