Chương 129

Dịch: Phong Bụi

Trình Phượng Đài suýt bị chôn sống trong động Lưu Tiên, may mà chạy đúng hướng, không chạy về phía Cổ Đại Lê. Bên ngoài hang động, Cổ Đại Lê và người Nhật đánh nhau đến chết chung, là binh lính của quân Tào đào Trình Phượng Đài ra. Lúc được đào ra, hắn vẫn còn tỉnh táo, gặp Tào Quý Tu, hắn đưa ra nhiều ý kiến về phương án điều trị của mình. Tào Quý Tu làm theo ý kiến của Trình Phượng Đài, không cho quân y động tay, mà chuyển hắn đến thị trấn để phẫu thuật, bác sĩ chính là một linh mục truyền giáo. Linh mục mở ra xem, thấy có quá nhiều mảnh đạn trong thịt, bèn làm dấu thánh giá trên ngực hắn, khâu lại vết thương rồi đưa Trình Phượng Đài về Bắc Bình, giao cho Chúa phù hộ. Trình Phượng Đài trên đường về Bắc Bình bị nhiễm trùng đến hôn mê, thành ra tình trạng hiện tại.

Mợ Hai đi lại không tiện vì đôi chân nhỏ. Trình Phượng Đài nằm lâu trong bệnh viện, cô không yên tâm nếu không gặp được người, sợ chồng bị mấy bác sĩ Tây chữa bậy mà chết. Bà hầu bên cạnh góp ý rằng Trình Phượng Đài không tỉnh lại, có thể hồn phách lạc ngoài, hồn chỉ nhận đường về nhà, không biết đường đến bệnh viện. Chẳng may người về mà hồn không về, cũng coi như là yểu mệnh tại nhà. Mợ Hai cũng tin vậy, sau hai tuần phẫu thuật, thuê hai bác sĩ và bốn y tá, đưa Trình Phượng Đài về nhà chữa trị, ai khuyên cũng không nghe. Về nhà, tình trạng của Trình Phượng Đài dù có dao động, nhưng không xấu đi rõ rệt, các biện pháp y tế được tận dụng hết, chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi.

Để lắp đặt thiết bị và dây điện, màn quanh giường của Trình Phượng Đài được tháo ra, hắn nằm bất tỉnh ở đó, mặt không có chút sinh khí. Lúc này, trong phòng đầy người nhưng dường như không tồn tại, Thương Tế Nhụy cảm thấy mình đang ở trong làn sương nóng mờ mịt, chỉ có Trình Phượng Đài là rõ ràng, sống động. Y dần dần bước ra khỏi làn sương đó, bước vào một thế giới rõ ràng và mát mẻ, y quỳ xuống đặt má lên mu bàn tay của Trình Phượng Đài, mu bàn tay của Trình Phượng Đài cũng lạnh, cuốn đi tất cả cơn cuồng nhiệt, Thương Tế Nhụy nhắm mắt lại.

Mọi người trong phòng đều im lặng, Trình Mỹ Tâm đầy vẻ ghét bỏ, Mợ Hai mặt biến sắc, Phạm Liên nhìn thần sắc của hai chị gái, vội nói: “Ông chủ Thương! Không cần phải làm lễ lớn như vậy!” định đỡ Thương Tế Nhụy dậy. Lúc này, Tiết Thiên Sơn bước lên một bước, đứng trước mặt Trình Mỹ Tâm và Mợ Hai, nói: “Phu nhân Tào, phu nhân Trình, vừa rồi có nói đến khó khăn trong việc dùng thuốc, tôi đã có đối sách. Chúng ta đừng làm phiền bệnh nhân, ra ngoài nói chuyện được không!”

Mợ Hai nhẫn nhịn, liếc mắt ra hiệu cho Phạm Liên trông chừng Thương Tế Nhụy, rồi cùng Tiết Thiên Sơn đi ra ngoài. Phạm Liên dù sao cũng không dám kéo mạnh Thương Tế Nhụy, khuyên y đứng dậy, y không động, Phạm Liên chỉ biết bó tay, quay lại nhìn Đỗ Thất, Đỗ Thất đang ngẩn người nhìn Thương Tế Nhụy. Lúc này, đến lượt An Bối Lặc thể hiện, gã rất thân mật nắm vai Thương Tế Nhụy, cố gắng dìu y đứng dậy, miệng nhẹ nhàng dỗ dành: “Nhụy công tử, xem là được rồi, chúng ta đã làm tròn tình cảm. Sức khỏe cậu là quan trọng, thật đáng thương…” Thương Tế Nhụy quả nhiên bị gã dìu dậy, nhưng sau khi đứng dậy, y khẽ đẩy một tay An Bối Lặc ra, nhìn bình nước muối vàng nhạt của Trình Phượng Đài, hỏi: “Đây là gì vậy?”

Không ai trả lời, một cô y tá bên cạnh khẽ nói: “Đây là dung dịch dinh dưỡng, nước glucose vitamin.”

Thương Tế Nhụy cầm bình thuốc ngắm nghía kỹ: “Dinh dưỡng? Thứ này! Nhạt hơn cả nướ© ŧıểυ!”

Đỗ Thất nghe vậy, vỗ tay một cái, Thương Tế Nhụy tỉnh rồi! Nhìn lại mặt Thương Tế Nhụy, quả nhiên khác hẳn sự u mê trước đó, đôi mắt sâu thẳm linh hoạt như hồ nước trong vắt, chứa đựng ánh mặt trời rực rỡ, chứa đựng sự khẩn thiết và hy vọng. An Bối Lặc lại là người hồ đồ, không có mắt, lại muốn tiến lên thân mật với Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy chẳng thèm nói thêm câu nào, đẩy gã một cái ngã lăn, hầm hầm hỏi cô y tá: “Sao người lại gầy thế này! Cứ mãi không tỉnh! Các người rốt cuộc có biết chữa trị không?”

Nhìn thái độ của Thương Tế Nhụy, dường như sắp đánh người đến nơi, cô y tá sợ hãi khóc: “Tôi làm sao biết được, anh gào cái gì! Anh đi hỏi bác sĩ Phương ấy!”

Bác sĩ Phương vừa bận rộn xong, tranh thủ ra ngoài hít thở, uống một chai nước cam có ga. Nghe thấy trong phòng đàn ông gào, phụ nữ khóc, ông vội chạy vào, để chai nước rỗng lên bàn, chỉnh lại kính, rồi nói: “Bệnh nhân cần yên tĩnh và không khí, xin mời các vị ra ngoài.”

Những người khác nhân cơ hội này ra ngoài, Thương Tế Nhụy tất nhiên không đi, y không coi mình là người ngoài, chỉ vào bình nước muối nhạt hơn cả nướ© ŧıểυ: “Thứ này cứu được mạng sao?”

Bác sĩ Phương đáp: “Không thể.” Thương Tế Nhụy liền muốn nổi giận, bác sĩ Phương tiếp lời: “Đây là thuốc duy trì chỉ số cơ bản của bệnh nhân, tương đương với uống nước gạo.” Thương Tế Nhụy nói: “Uống nước gạo không bằng uống canh sâm!” Bác sĩ Phương gật đầu: “Đương nhiên là tốt hơn, nguyên tắc mà nói, hấp thụ qua đường miệng đầy đủ hơn truyền dịch, nhưng bệnh nhân hiện tại không thể nuốt…”

Thương Tế Nhụy cắt ngang lời ông, bước ra ngoài, hỏi tiểu nha hoàn: “Mợ Hai của nhà ngươi đâu?” Tiểu nha hoàn chỉ đường, y đẩy cửa, nhìn chăm chú vào Mợ Hai giữa mọi người: “Trong nhà có nhân sâm không?”

Người hâm mộ ở Bắc Bình chưa có dịp thấy cách hành xử kỳ lạ của Thương Tế Nhụy. Khi đến Bắc Bình, y đã hết sức che giấu tật xấu của mình, mang tâm trạng muốn nổi danh, bản chất là gì, ít khi để lộ ra ngoài. Lúc này, mọi người đều nhìn y, không hiểu nổi. Trình Mỹ Tâm cười lạnh quay đi. Mợ Hai vô cùng xấu hổ, khó chịu liếc nhìn Thương Tế Nhụy, cúi đầu uống trà. Thương Tế Nhụy nào có biết xấu hổ, thấy Mợ Hai không đáp lời, lập tức lại hỏi: “Vợ hắn kia! Trong nhà có nhân sâm không!”

Đây là cái giọng điệu gì!

Mợ Hai đặt chén trà xuống, đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng, kìm nén cơn giận: “Cậu đang nói chuyện với tôi đấy à?”

Thương Tế Nhụy nói: “Cứ truyền nước thế này thì người làm sao tỉnh? Cho anh ấy uống canh sâm đi!” Nói xong liền quay lại phòng của Trình Phượng Đài.

Cho uống canh sâm là hợp ý của Mợ Hai, nhưng cô lại không tin Thương Tế Nhụy, một kẻ điên, để Thương Tế Nhụy và Trình Phượng Đài ở chung một phòng, nghĩ tới đã thấy rợn sống lưng, quên cả việc phải tiếp đãi khách, Mợ Hai vội vàng đi theo ra ngoài. Trong phòng ngủ, Thương Tế Nhụy đã tháo giày, ngồi xếp bằng trên giường, ngồi cạnh Trình Phượng Đài. Đây là chiếc giường mà vợ chồng họ ngủ! Mợ Hai tức giận lùi một bước, thân mình lảo đảo, được Phạm Liên đỡ. Mợ Hai nghiến răng nói: “Cậu là đồ chết tiệt! Để y như vậy à!” Phạm Liên thật oan uổng, anh ta tay chân gầy guộc, làm sao ngăn được Thương Tế Nhụy chứ!

Mợ Hai chỉ xuống đất, nói với Thương Tế Nhụy: “Cậu xuống cho tôi!”

Thương Tế Nhụy giả vờ điếc, cúi đầu không thèm để ý. Trình Mỹ Tâm bước vào thấy cảnh này, lập tức gọi vệ binh kéo Thương Tế Nhụy xuống giường, Đỗ Thất vỗ bàn cản lại: “Sao vậy? Ông chủ Thương làm gì mà các người phải động tay động chân? Thêm một người ngủ cùng mà cũng không vui à!”

Trình Mỹ Tâm cười lạnh: “Thất thiếu gia! Chủ nhân nhà họ Trình bị thương nặng, đó là nhà Trình gặp vận xui! Không đến lượt người ngoài chỉ trỏ!” Cô nhìn Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương! Nếu cậu là một bà chủ, có quan hệ không rõ ràng với Trình Phượng Đài, giờ chiếm giường, chúng tôi đành phải bịt mũi chấp nhận, nếu họ hàng bạn bè hỏi đến, còn có lời giải thích, nói rằng đây là thϊếp của Nhị gia.” Giọng Trình Mỹ Tâm kéo dài, đầy mỉa mai: “Nhưng cậu là đàn ông mà! Ông chủ Thương, hí cậu hát nhiều hơn chữ tôi biết, cậu dạy tôi, đàn ông với đàn ông tính sao đây?”

Thương Tế Nhụy cảm nhận được Trình Mỹ Tâm đến không có thiện ý, mắt hiện lên sự cảnh giác. Trình Mỹ Tâm không nói nhiều, hất cằm, vệ binh vòng lên kéo Thương Tế Nhụy xuống giường. Thương Tế Nhụy một tay nắm chặt giường, một tay đấm vào mắt vệ binh, làm mắt hắn thâm tím. Những vệ binh khác thấy vậy, nói một tiếng đắc tội, cùng nhau xắn tay áo tiến lên. Rốt cuộc, song quyền nan địch tứ thủ, Thương Tế Nhụy bị kẹt trên giường không thể vùng vẫy, lại phải cẩn thận không chạm vào Trình Phượng Đài, chỉ có thể chịu đòn. Dù sao y thà chịu đánh cũng không chịu đi, không tin mấy tên lính này có thể đánh chết y tại đây.

Đỗ Thất lo lắng kêu gào, một lính khác ôm chặt anh, ngăn lại. Khách khứa nghe động, vào xem thì mặt ai nấy đều kinh hãi. Tiết Thiên Sơn đẩy lính ra, tát vào mặt lính, mắng: “Đồ bẩn thỉu, dám động vào cậu ấy!” Trình Mỹ Tâm giả vờ như không thấy, tên lính đành cúi đầu đứng một bên. An Bối Lặc tức giận tiến tới, đấm vào lính đang kéo Thương Tế Nhụy: “Ai cho phép các ngươi động tay động chân! Còn luật pháp không?” Đấm vài cái, vì có khách chứng kiến, Trình Mỹ Tâm không tiện nói gì thêm, để mặc Thương Tế Nhụy ngồi lại cạnh Trình Phượng Đài. Mợ Hai đã hồn xiêu phách lạc, tim đập loạn, thấy Thương Tế Nhụy mũi chảy máu, máu loang xuống môi, y không thèm nhìn, chỉ dùng ngón cái lau qua, dường như chẳng hề cảm thấy đau, rồi liếʍ sạch vết máu trên môi. Mợ Hai thấy buồn nôn, chóng mặt ngất vào lòng Phạm Liên, cần ra ngoài thở.

Phạm Liên nhìn bác sĩ Phương ra hiệu, bác sĩ Phương lập tức đến đỡ, giả vờ xem xét máy thở của Trình Phượng Đài, nghiêm giọng: “Được rồi được rồi! Mời mọi người ra ngoài! Bệnh nhân đã thở gấp rồi! Có vấn đề tôi chịu trách nhiệm không nổi!”

Trình Mỹ Tâm căm ghét nhìn Thương Tế Nhụy, cùng khách bước ra khỏi phòng. Họ không còn hứng thú trò chuyện, khách khứa thấy cảnh tượng kỳ quái này, ngại ngùng không tiện ở lại nhìn thêm chuyện riêng tư của nhà người ta, cũng vội vã muốn thông báo cho bạn bè về việc này. Ông chủ Thương nhân lúc Trình nhị gia bệnh nặng, đang giành chồng với vợ nhà người ta! Thật là chuyện lớn! Người trong giới Lê viên và thương nhân nghe thấy chắc phải lắc đầu chặc lưỡi! Trình Mỹ Tâm phàn nàn với họ về sự vô lễ của Thương Tế Nhụy, khách khứa đáp ứng qua loa, rồi vội vàng cáo từ. Chỉ có An Bối Lặc và Đỗ Thất không đi, thấy cảnh tượng hôm nay, hiểu rõ vết thương trên người Thương Tế Nhụy là từ đâu mà ra. Trình Mỹ Tâm là ai, là nữ chủ nhân của một gia đình quân phiệt, đừng nói là đánh người, gϊếŧ người cô ta cũng dám, họ ở lại đây để bảo vệ Thương Tế Nhụy. Đỗ Thất không đi, Tiết Thiên Sơn cũng không đi, Trình Mỹ Tâm bước vào, mỉa mai châm chọc một hồi, nói Thương Tế Nhụy không biết xấu hổ, người ủng hộ Thương Tế Nhụy cũng không biết xấu hổ. Đỗ Thất thường ngày hay độc miệng, giờ chỉ âm thầm chịu đựng. An Bối Lặc xấu hổ đỏ mặt, không tiện cãi nhau với phụ nữ, quay lưng nhìn tranh treo trên tường. Tiết Thiên Sơn khoanh tay, ngắm nhìn Đỗ Thất lúng túng, tai nghe thấy gì cũng chỉ cười mỉm.

Đến bữa tối, không ai quan tâm đến bữa ăn của những người trong phòng, ngay cả một nha hoàn thêm trà cũng không có, rõ ràng không được chủ nhân ưa thích. Y tá trực ca và bác sĩ Phương ăn no xong, đến đo nhịp tim thay thuốc cho Trình Phượng Đài, thấy ba người đứng ngồi im lìm như tượng sáp, tốt bụng hỏi: “Ba vị, vẫn chưa ăn cơm à?”

Tiết Thiên Sơn duỗi người, nghĩ đến vợ con một đống lại còn mẹ già ở nhà, ăn cơm nhất định phải đợi mình, không chịu được nữa, cười hỏi Đỗ Thất: “Thiếu gia, đi cùng nhé? Chẳng bằng đi ăn cơm trước?”

Đỗ Thất phất tay: “Cút cút cút!”

Tiết Thiên Sơn liền cút, anh không thích gặp phụ nữ nhà họ Trình, gọi người hầu gọi Phạm Liên đến để nói lời tạm biệt, và nói: “Các anh chèn ép Thương Tế Nhụy, cũng đừng quá đáng quá, vẫn còn một Bối Lặc và một công tử ở đây, làm đến mức mọi người đều mất mặt, sao phải gây thù chứ?” Phạm Liên bận rộn chăm sóc chị mình, vỗ trán, mới nhớ ra đã qua giờ cơm, tự mang cơm tối đến, cùng ăn với họ. Đỗ Thất bị Trình Mỹ Tâm nói không cãi lại được, đối với Phạm Liên thì không phải khách sáo, nhưng anh nói gì, Phạm Liên cũng chỉ biết cười gượng: “Đúng vậy, Tế Nhụy ở đây không làm gì hại, tôi cũng muốn cậu ấy chăm sóc anh rể. Nhưng tôi nói không có tác dụng!” Anh lại quay sang Thương Tế Nhụy nói đau lòng: “Tế Nhụy, đừng trách tôi không giúp cậu. Thật sự là… cậu và anh rể tôi, tình sâu nghĩa nặng, ở ngoài kia ngàn ngày vạn ngày cũng không sao, nhưng vào nhà này, phép tắc lề lối rõ ràng, cậu không thể vượt qua! Chị tôi, vợ chính thức của Trình Phượng Đài, không thích cậu, cậu muốn tôi làm sao đây?”

Thương Tế Nhụy không thích nghe những lời vô nghĩa này, giờ lại càng không muốn nghe, mắt trừng mắt với Phạm Liên hỏi: “Canh sâm đâu rồi? Nấu được chưa?”

Phạm Liên thở dài, đi ra.

Mợ Hai giận đến đau lưng, khóc một trận, mắng một trận, bữa tối chỉ ăn một bát cháo khoai từ, ngồi trên giường hỏi Phạm Liên: “Mấy tên ôn thần đó đi chưa?”

Tranh thủ lúc Trình Mỹ Tâm không có ở đây, Phạm Liên lấy can đảm, cười nói: “Chị, hay để Ông chủ Thương ở lại, cậu ấy không có tật xấu lớn gì, còn đỡ một phần sức cho chị.”

Mợ Hai nghe thấy, run tay chỉ vào mặt Phạm Liên: “Đây là lời người nói à! Y giống người bình thường sao? Giao chồng chị cho y?” Nói xong, mang giày muốn đứng dậy. Phạm Liên và Thịnh Tử Tình, cùng Bà Tư nhanh chóng đến đỡ. Mợ Hai vẫn chóng mặt: “Y không có vấn đề tức là tôi có vấn đề! Không được… tôi phải đi trông chừng.”

Bên kia, An Bối Lặc và Đỗ Thất cũng khuyên Thương Tế Nhụy rời đi, vì lý trí họ cũng thấy, Thương Tế Nhụy ở lại nhà họ Trình thật sự không hợp lý, bị đánh bị mắng không nói, nhìn Trình Phượng Đài thế này, không biết bao giờ tỉnh, cũng chẳng chết ngay được, ở đây bao lâu cho đủ? Nhưng khuyên vô ích. Thương Tế Nhụy giờ đến ăn cơm cũng phải nhìn Trình Phượng Đài mới nuốt nổi. Giờ bắt y đi, là bắt y chết.

Mợ Hai vào phòng, trang điểm ban ngày đã tẩy, giờ nhìn nhợt nhạt mệt mỏi. Cô không có khí thế như Trình Mỹ Tâm, nhìn là người biết lý lẽ, sau khi chào hỏi khách, ngồi lên đôn thêu cạnh giường, cùng Thương Tế Nhụy canh chừng Trình Phượng Đài. Mợ Hai mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, là phụ nữ trong chốn khuê phòng, mắng chồng đánh con quản bà bé có cách riêng, nhưng trước khách, luôn e dè. Mợ Hai không nói, An Bối Lặc và Đỗ Thất lại không thoải mái, bắt chuyện với Mợ Hai. Tình trạng của Trình Phượng Đài, nói đi nói lại cũng chỉ là một chữ thảm, nghĩ đến là Mợ Hai lại muốn lau nước mắt, khiến họ cũng không dám nói thêm.

Bác sĩ Phương đến thay thuốc cuối cùng trong ngày, là thuốc kháng viêm, trong suốt như nước vòi. Thương Tế Nhụy ngẩng đầu nhìn, lo lắng hỏi: “Canh sâm còn chưa đến?”

Mợ Hai nhanh nhìn y một cái, không vui nói: “Không có canh sâm.”

Thương Tế Nhụy thất vọng nói: “Các người muốn để anh ấy chết đói.”

Mợ Hai ngực phập phồng, giận dữ nhìn cậu, muốn nói gì nhưng không thèm nói. Bác sĩ Phương nhìn sắc mặt, giải thích với Thương Tế Nhụy: “Tình trạng của Trình tiên sinh hiện giờ không thể uống canh, nếu bị sặc vào khí quản, sẽ gây viêm phổi.”

Thương Tế Nhụy không tranh cãi, cầm một chén trà bên giường, ngậm một ngụm rồi trực tiếp truyền vào miệng Trình Phượng Đài. Một tay đỡ cổ, tay kia vuốt nhẹ cổ họng, thấy cổ họng nhích nhẹ, đúng là đã nuốt xuống!

Mợ Hai nhìn thấy ngây người, lập tức vui mừng, liền gọi bếp nấu gấp, tự mình đi hầm canh nhân sâm táo đỏ. Bác sĩ Phương dù đồng tình với lợi ích của việc bệnh nhân dùng thức ăn lỏng, nhưng không hiểu sao gia đình lại coi canh sâm là thuốc cứu mạng, còn vị tiên sinh này—bác sĩ Phương sau khi vào kinh thành mới đến nhà họ Tào, không biết Thương Tế Nhụy là ai, thấy cậu trẻ trung, mặc áo dài, nói năng cổ xưa, ngồi xếp bằng trên giường bệnh nhân, giống như một vị Phật đau buồn.

Canh sâm hầm xong, Mợ Hai thổi nguội rồi đặt bên giường, Thương Tế Nhụy lại bưng lên, từng ngụm từng ngụm đút cho Trình Phượng Đài như lúc trước, quá trình rất khó khăn, Trình Phượng Đài không phải lúc nào cũng nuốt, một bát thì Thương Tế Nhụy tự uống hết nửa bát, xong rồi lại thêm. Nhân sâm cống phẩm trăm năm, của hồi môn của Mợ Hai, chuyên dùng để cấp cứu tăng cường tim, tác dụng của thuốc rất mạnh, sau một lần đút xong, mặt Thương Tế Nhụy đỏ bừng như say, mũi lại chảy máu, cậu hít mạnh vào, An Bối Lặc vội đưa khăn tay: “Xì ra! Xì ra cho thoải mái!” Triệu chứng này uống nước đậu xanh là hết, nhưng Mợ Hai ghét y, không thèm quan tâm, hỏi bác sĩ Phương: “Đã uống được canh rồi, có phải không cần truyền nước nữa? Mỗi ngày làm thế, tay đều sưng cả rồi…”

Bác sĩ Phương nói: “Có thể giảm hai chai dịch dinh dưỡng trước để quan sát.” Đã quá nửa đêm, bác sĩ Phương để lại một y tá trực, rồi về nghỉ. Đỗ Thất thức suốt hai ngày hai đêm, rất mệt, suy nghĩ rằng giờ nhà họ Trình cần Thương Tế Nhụy đút canh đút thuốc, chắc sẽ không có xung đột, huống chi anh và An Bối Lặc hai người đàn ông ở sân sau nhà người ta cùng nữ quyến, thật kỳ cục! Phạm Liên nhận ra Đỗ Thất do dự, chủ động nói: “Thất thiếu gia và Bối Lặc gia về nghỉ đi, nhà bận rộn, e không chăm sóc chu đáo, không dám giữ hai vị, tôi thay mặt anh rể cảm ơn!”

Đỗ Thất lễ phép cúi chào sau lưng Mợ Hai nói: “Trình phu nhân, giờ việc gấp là bệnh tình của Nhị gia, mọi chuyện khác, đợi Nhị gia tỉnh rồi hãy tính! Trước đây có điều thất lễ, mong phu nhân bỏ qua! Chúng tôi cũng là tình thế cấp bách! Ngày khác sẽ đến thăm lại!”

Mợ Hai không quay người, không đáp, như ngầm đồng ý. Đỗ Thất nhìn Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy không quan tâm ai đến ai đi, chỉ chăm chú nhìn Trình Phượng Đài. Đỗ Thất thở dài, cảm thán tình cảm một chữ, trăm lần dày vò, mang tâm tư lo lắng, kéo An Bối Lặc đi. Phạm Liên tiễn khách xong, cũng cùng vợ ra về.

Trong phòng yên tĩnh hẳn, Mợ Hai giữ đêm dài cùng ngọn đèn cô đơn, ngồi một lát. Cô nhìn Trình Phượng Đài, lau nước mắt, chồng chưa trút hơi thở cuối, cô đã sớm vào tâm trạng của một góa phụ, nghĩ đến mấy đứa con, những ngày sau thật vô vọng!

Thương Tế Nhụy như đã thấu hiểu được nhân tính, cúi mắt buồn bã nói: “Cô đừng buồn, nếu anh ấy không qua khỏi, tôi sẽ báo thù thay, rồi chăm sóc mẹ con cô.”

Thương Tế Nhụy lúc này là hình dáng một thanh niên bình thường từ đầu đến chân, nói ra lời này rất có hiềm nghi lợi dụng lúc người ta gặp khó! Trong phòng không có người ngoài, Mợ Hai không cần giữ dáng, hạ giọng nói: “Đừng tưởng tạm thời giữ cậu, cậu đã có thể lên mặt!”

Thương Tế Nhụy không phản bác. Mợ Hai lườm y, gọi Thu Phương lấy nước cho Trình Phượng Đài rửa ráy. Thu Phương như một nha hoàn ngoan ngoãn, nhẹ nhàng bê chậu nước nóng, tay cuộn ống tay áo, vắt khăn. Thương Tế Nhụy không cần ngẩng đầu, ngửi đã biết gốc gác của cậu ta. Không phải sao, Thương Tế Nhụy đã gặp hàng ngàn đào kép, dù là bỏ nghề hay đổi nghề, đào kép luôn có một khí chất riêng, nhưng phàm đã bị phấn mực vẽ lên, suốt đời không phai màu.

Thu Phương không có đạo hạnh này, thấy một thanh niên ngồi trên giường, liếc hai mắt, không dám hỏi nhiều, vẫn đến lau mặt cho Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhụy sao chịu để tay người khác chạm vào Trình Phượng Đài, giật khăn che lên mặt Trình Phượng Đài, thô lỗ lau qua loa. Mợ Hai không chịu được, giật lại khăn, tự tay lau kỹ cho Trình Phượng Đài. Rồi đến việc dùng bô, Mợ Hai nhất quyết không đυ.ng. Thu Phương cầm bô, dự cảm Thương Tế Nhụy sẽ giành. Thương Tế Nhụy quả nhiên giành, giật bô, mở chăn một góc dò dẫm một lúc, không tìm thấy chỗ, cúi đầu xuống nhìn, lại nhanh chóng ngẩng lên cảnh giác nhìn người, như sợ người khác nhìn trộm! Tốn nhiều công sức, cuối cùng cũng xong. Thu Phương lấy bô đi đổ, rửa tay xong quay lại, đứng bên giường nói: “Phải mát-xa cho nhị gia, sợ bị loét.”

Thu Phương tuy rất thân thiện nhưng lại nhận về một câu lạnh lùng từ Thương Tế Nhụy: “Ngươi mà còn dám chạm vào anh ấy, ta sẽ đánh chết ngươi.”

Đây chẳng phải là hϊếp yếu sợ mạnh sao? Thu Phương có làm gì mà khiến y ghét thế? Mợ Hai cau mày ngồi xuống, nói với Thu Phương: “Cậu đi đi. Giờ đây đã có người thay cậu rồi!”

Suốt đêm đó, Mợ Hai và Thương Tế Nhụy không nói lời nào. Khi trời sáng, Phạm Liên lại đến, Mợ Hai mới đi nghỉ, bước ra cửa còn không yên tâm dặn dò Phạm Liên: “Để ý y!” ý chỉ Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy vẫn ngồi xếp bằng, nếu không để ý, ai cũng tưởng rằng y đã hóa thành một vị sư già. Phạm Liên gọi y ăn sáng, y ăn ngon lành, không ăn cháo loãng mà muốn ăn bánh mì, thức ăn của nhà giàu thường nhỏ nhỏ xinh xinh, mỗi bữa ăn đến hơn chục cái mới thôi. Ăn xong, Phạm Liên lo y bị khó tiêu, bảo y xuống giường đi lại, nhưng Thương Tế Nhụy lắc đầu, thật sự sợ vừa xuống giường sẽ có lính canh phục kích bắt đi, ở nhà họ Trình động chút là bị đánh, khiến y mắc chứng đa nghi.

Trình Mỹ Tâm ngủ đến mười một giờ mới dậy, thấy Mợ Hai cho Thương Tế Nhụy ở lại, vuốt qua tóc liền đi đưa lời gièm pha với Mợ Hai: “Em dâu thật hồ đồ, chẳng phải dẫn sói vào nhà sao? Y điếc rồi, sau này không hát được, chắc định dựa vào công lao chăm sóc này để bám vào Nhị đệ cả đời! Đến khi Nhị đệ tỉnh lại, làm sao mà thoát được y?” Mợ Hai không phải không lo, nhưng trước tính mạng của Trình Phượng Đài, cô vẫn cố chấp, tin rằng chỉ cần Trình Phượng Đài uống được thuốc, thì cơ hội sống sót rất cao: “Nếu thật vậy, cũng là số mệnh! Coi như nhà họ Trình nợ y!” Trình Mỹ Tâm tức giận nói: “Em dâu à! Nếu em ngày nào cũng nhìn thấy y mà không thấy ghê tởm, tôi cũng không có gì để nói!”

Đến chiều, Phạm Kim Linh và chồng Đỗ Cửu đến thăm bệnh, vừa vào cửa đã bị Trình Mỹ Tâm kéo ra nói thầm, nghe xong Phạm Kim Linh tức giận: “Thật là quá đáng! Y sao dám vào cửa!” rồi chạy thẳng vào phòng ngủ. Tưởng Mộng Bình bụng bầu ngăn lại: “Đừng kích động y! Y có bệnh cũ, không chịu nổi kích động!” Phạm Kim Linh hất tay Tưởng Mộng Bình: “Các người sợ y phát điên, tôi thì không!” Tưởng Mộng Bình đành đẩy Đỗ Cửu lên cản Phạm Kim Linh.

Phạm Kim Linh vào phòng, thấy Thương Tế Nhụy chiếm vị trí quan trọng, rất tự đắc, liền tức giận cầm chén trà không trên bàn lên ném qua. Thương Tế Nhụy nghiêng đầu tránh, không thèm liếc nhìn cô ta.

Phạm Kim Linh nói: “Ngươi xuống ngay! Mau xuống cho ta!” Đỗ Cửu kéo Phạm Kim Linh, nhưng cô đẩy anh ta ra, chỉ vào Thương Tế Nhụy mắng: “Ngươi thật không biết xấu hổ! Dám xông vào nhà người khác! Đồ vô liêm sỉ! Đáng ghét!” Cô không tìm được từ ngữ nặng hơn, chỉ biết nói “vô liêm sỉ” và “đáng ghét”. Thương Tế Nhụy ban đầu không để ý, nhưng sau đó thấy phiền, liền bốc một nắm đậu phộng rang sáng còn lại, ngón cái cong lên, bắn về phía trán Phạm Kim Linh, kêu “bốp” một tiếng giòn tan. Động tác này vừa khôi hài vừa khiến người ta tức giận, mang theo sự đùa giỡn đầy ác ý. Phạm Kim Linh tức đến phát điên, chưa kịp mắng gì, trán lại bị bắn thêm một phát, rồi thêm một phát nữa. Phạm Kim Linh dù đi học xa nhà cũng chưa gặp phải bạn học nam nào xấu xa, đáng ghét đến như vậy, vừa nhục vừa xấu hổ, giậm chân, yếu nhược khóc. Đỗ Cửu vội vàng đến bảo vệ Phạm Kim Linh, nói xin lỗi Thương Tế Nhụy rồi đưa cô ra ngoài.

Ngoài cửa sổ có Tưởng Mộng Bình đứng chờ, từ khi Thương Tế Nhụy đến, cô không biết đã hỏi thăm bao nhiêu lần. Thấy Phạm Kim Linh ra, vội lấy khăn tay lau nước mắt cho cô: “Gây chuyện với y làm gì? Y nghịch ngợm thế đấy!” Phạm Kim Linh tức giận hất tay khăn tay: “Y không phải nghịch ngợm! Y là đồ xấu xa!” Bên kia, vυ" em dắt mấy đứa trẻ theo lệ đến thăm cha, tam thiếu gia đang tuổi nghịch ngợm, thấy Thương Tế Nhụy bắn đậu phộng thú vị quá, liền rời tay vυ" em, loạng choạng ngồi xuống nhặt đậu phộng, không biết bắn, chỉ biết ném vào anh trai, vừa cười khúc khích, vừa tìm đậu phộng khắp sàn. Mợ Hai đến, thấy Phạm Kim Linh khóc lóc, con trai út không biết sao, đang nhặt rác khắp sàn, lòng thật phiền muốn chết, cô ngày nào cũng lo lắng sợ hãi, còn toàn gây thêm rắc rối!

Đại thiếu gia nghi ngờ mình gặp ma, hỏi mẹ: “Trên giường bố có phải có người không? Người đó là ai?”

Mợ Hai im lặng một lúc rồi nói: “Mời về để chăm sóc bố con.”

Đại thiếu gia trực giác không đơn giản, Thương Tế Nhụy ngồi hướng nam, bất động, không giống người hầu hạ, thấy mẹ sắc mặt không vui, không dám hỏi thêm.

Thương Tế Nhụy cứ thế, cắm rễ ở nhà họ Trình. Y suốt cả ngày không nói câu nào, nửa cúi mặt nhìn Trình Phượng Đài, như đang tham thiền. Không ai thấy y ngủ, Mợ Hai nghe nói người điên không ngủ, khi nhắm mắt là lúc hết điên cũng là lúc nằm xuống vĩnh viễn, khá là kinh ngạc. Âm thầm quan sát Thương Tế Nhụy, tuy không ngủ nhưng ăn rất nhiều, ăn sạch bách mọi thứ được bưng lên. Mợ Hai theo thói quen nhà giàu miền Bắc, món ăn nhìn thấy nhiều hơn là ăn, nghi Thương Tế Nhụy cố tình lãng phí, nhưng nhìn kỹ lại, thật là y ăn hết từng miếng. Tuy nhiên, sức ăn này khiến người khác khinh thường, ăn nhiều lương thực thế, không phải người thượng đẳng. Tiểu Lai qua phủ nhà Trình đến đưa đồ dùng hàng ngày cho Thương Tế Nhụy, thuận tiện báo cáo tình hình Thủy Vân Lâu. Thương Tế Nhụy không ở đó, hậu trường càng thêm hỗn loạn, ngày nào cũng cãi vã, tranh tiền tranh vai diễn, tranh đến gió nổi mây vần. Thương Tế Nhụy nghe xong, ra lệnh: “Cứ để họ đánh, đánh tan thì thôi, không cần báo lại tôi.”

Thời gian trôi qua, sang thu sâu, Phạm Liên cũng không đến hàng ngày. Trình Mỹ Tâm đưa các con về Phong Đài, tiếp tục diễn kịch với gián điệp. Bà Tư phải lo chăm sóc mấy thiếu gia và Tưởng Mộng Bình sắp sinh, suốt ngày bận rộn, không có thời gian ở bên Mợ Hai. Không trách người thân bỏ đi, Trình Phượng Đài nằm lâu quá, người thân ai cũng có gia đình, đã ở lại cùng cô nhiều ngày, coi như hết lòng. Cuối cùng, người ở lại bên Mợ Hai lại là Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài uống thuốc bổ rất hiệu quả, rõ ràng dùng ít dịch dinh dưỡng hơn. Mỗi ngày, việc cần làm của Mợ Hai là đặt bát thuốc bổ trên đầu giường, Thương Tế Nhụy bưng lên đút cho Trình Phượng Đài, báo Mợ Hai lần này uống được bao nhiêu ngụm, rồi đặt bát rỗng lại, để Mợ Hai lấy đi thêm. Suốt quá trình, hai người không chạm tay nhau. Mợ Hai vô số lần thấy Thương Tế Nhụy và Trình Phượng Đài môi chạm môi, lạ lùng là không thấy ghen tuông, có lẽ vì Trình Phượng Đài chưa từng hôn cô, có lẽ Thương Tế Nhụy quá đậm chất đàn ông. Lý trí của Mợ Hai biết Thương Tế Nhụy thuộc loại nhân vật tình nhân kép hát hạ đẳng, nhưng nhìn cách y nói chuyện, hành động, không sao ghép được với hình ảnh Thương Tế Nhụy mà cô đã nghĩ.

Trong thời gian ở nhà họ Trình, Thương Tế Nhụy quả thực kiềm chế, không gây rối, không làm phiền gia đình. Mợ Hai ban đêm không thức nổi, để Thương Tế Nhụy và y tá ở lại, vài lần an toàn, cũng dần yên tâm. Đặc biệt vào một ngày, Bắc Bình có trận mưa thu, kèm sấm sét, thời tiết xấu, khiến trạng thái của Trình Phượng Đài cũng xấu đi. Nửa đêm ba giờ rưỡi, mọi người đang ngủ say, y tá cũng ngồi gật gù, Thương Tế Nhụy bỗng hét lên điên cuồng, thì ra Trình Phượng Đài bị đờm mắc cổ, suýt ngạt thở. Mợ Hai nghe tin đến, Trình Phượng Đài đã ổn, cô sờ mặt hắn, nước mắt rơi rào rào. Bác sĩ Phương sợ y tá bị trách, vội nói: “Không sao, không sao, phát hiện sớm, không có gì nghiêm trọng.” Mợ Hai không dám rời đi, ngồi bên giường khóc mãi. Trời sáng mờ mờ, Mợ Hai mệt quá ngủ gục, đầu gục xuống, Thương Tế Nhụy nói: “Đi nghỉ đi, có tôi trông, cô yên tâm.” Mợ Hai mở mắt, ngẩn ngơ một lúc, nhìn đỉnh đầu Thương Tế Nhụy, đột nhiên hiểu ra. Những ngày qua, Thương Tế Nhụy như tham thiền nhìn chằm chằm Trình Phượng Đài, hóa ra là giám sát hơi thở của hắn!

Mợ Hai thở dài nhẹ nhõm, cô thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi.