Chương 128

Dịch: Phong Bụi

Thương Tế Nhụy chạy đến cửa hông nhà họ Trình, gõ cửa đến mức gần như làm cửa vỡ. Khi cửa vừa mở một khe hẹp, y không quan tâm mà đẩy cửa vào trong. Lúc này, nhà họ Trình đang trong tình trạng cảnh giác cao độ, không chỉ Trình Mỹ Tâm dẫn theo con cái và binh lính canh giữ ngày đêm, mà cả Phạm Liên, vừa mới cưới, cũng đến sớm về muộn mỗi ngày để chờ sai sử. Hôm nay, vừa lúc Phạm Liên vừa rời đi thì Thương Tế Nhụy đến, nhưng chưa kịp bước qua cửa thứ hai, người giữ cửa đã dẫn chó ra bao vây y, không cho tiến thêm bước nào. Người giữ cửa nhìn thấy Thương Tế Nhụy ăn mặc sang trọng, không dám chắc là ai, nên chắp tay nói: “Thưa ông, đã khuya rồi, nếu ông muốn gặp chủ nhà, xin hãy để chúng tôi thông báo trước. Việc xông thẳng vào thế này là không phải phép.”

Thương Tế Nhụy trên mặt chỉ có vẻ hoảng hốt không che giấu được: “Trình Phượng Đài đâu? Tôi đến thăm anh ấy.”

Mấy người giữ cửa vốn không có ý định động thủ, nhưng vì Thương Tế Nhụy thấy người cản mình nên đã ra tay trước. Sau đó, vệ sĩ của Trình Mỹ Tâm nghe thấy động tĩnh cũng kéo đến. Những người này vốn là đội vệ sĩ từng bảo vệ Thương Tế Nhụy trước đây, đội trưởng Lý nhận ra là ông chủ Thương, người mà Trình gia nhị gia luôn yêu thương, nên khuyên nhủ: “Ông chủ Thương! Ngài đừng động thủ! Nói chuyện thế nào mà lại đánh nhau thế này, ngài nhìn xem! Ngài mau dừng lại đi! Để chúng tôi đi báo cho ngài! Đều là người nhà! Người nhà cả!” Nói mãi cũng tách được Thương Tế Nhụy ra khỏi đám giữ cửa, rồi chạy vào trong báo tin. Kết quả là, Trình Mỹ Tâm nghe thấy bên ngoài có ông chủ Thương đến vào ban đêm, liền nghiến răng: “Các ngươi còn hỏi ta? Không đánh chết y đi, còn đến hỏi ta!”

Mợ Hai bên cạnh lo lắng: “Y đến làm gì?”

Trình Mỹ Tâm nói: “Tình nhân kép hát còn có thể làm được gì! Cướp tiền, cướp xác! Đến giở trò vô lại!” Nói xong, căm hận ra lệnh: “Đi! Đánh cái tên kép hát đó ra ngoài cho ta! Đánh chết y có ta gánh đỡ!”

Đội trưởng Lý khổ sở nhận lệnh, tập hợp hơn chục binh sĩ, chỉ định chỉ được dùng tay chân, không được dùng đao kiếm, rồi hùng hổ dẫn đội vào sân ngoài. Thương Tế Nhụy từ xa nhìn thấy cảnh này, biết là kẻ đến không có ý tốt. Tay không đánh bảy tám người thì không vấn đề, đối với mấy người có võ công, ba bốn người cũng tạm được, nhưng nếu thay bằng cả một đội quân thay phiên nhau thì trâu khỏe cũng không chịu nổi. Nhân lúc đám giữ cửa sơ hở, Thương Tế Nhụy vung tay, giật lấy một cây gậy cầm trong tay. Y như Tôn Ngộ Không, có gậy trong tay liền như thần binh lợi khí Kim Cô Bổng, có thêm tự tin. Lúc này, mu bàn tay y đã rách da chảy máu, nhưng trên người vẫn còn sức, chắc đủ để gặp được Trình Phượng Đài.

Đội trưởng Lý còn đang thương lượng: “Ông chủ Thương, ngài về đi, nhà này gặp chuyện không vui, không có thời gian tiếp khách. Ngài có việc gì thì ngày mai đến hỏi lại?” Thương Tế Nhụy chỉ thở dốc nhìn anh ta, ánh mắt như ác thần, không chịu thương lượng. Đội trưởng Lý không quan tâm ông chủ nào hay là nghệ sĩ nổi tiếng gì, chỉ vì trước kia từng theo Tào Tư Lệnh, sau lại theo Ông Cậu mà không dám thật sự động thủ, khó xử nói: “Làm gì có nhà nào không tiếp khách, khách lại đánh lên tận cửa! Ông chủ Thương, coi như tôi xin ngài, xin ngài nương tay cho!”

Thương Tế Nhụy thế là liền nương cái tay quý giá của mình, dùng sức hạ mạnh xuống, một chọi mười lại đánh nhau với đám binh lính. Y sử dụng toàn bộ ba mươi sáu chiêu thức Thương gia côn, thật sự rất lợi hại, đánh bị thương không ít binh lính. Mười mấy người nhất thời không thể khống chế được y, nhưng đánh như thế này thì đến bao giờ mới xong? Y không phải đến để luyện tập! Trong lúc giằng co, Thương Tế Nhụy hét to: “Trình Phượng Đài!” Y gọi: “Trình Phượng Đài! Anh trả lời tôi một tiếng đi! Nhị gia!”

Giọng y vang qua những bức tường cao của ngôi nhà, truyền thẳng vào trong nội viện, làm Phượng Ất ở phòng bên cạnh bật khóc nức nở.

Mợ Hai hoảng hốt, tay cầm khăn cũng vò nát: “Chị, chị nghe thấy không?”

Trình Mỹ Tâm mặt mày u ám: “Nghe thấy rồi. Khóc tang đấy!”

Mợ Hai tim đập chân run, lập tức đứng dậy: “Đây là thứ gì vậy! Đừng để xảy ra án mạng! Tôi đi xem thử.”

Trình Mỹ Tâm không ngăn được cô ấy, đành phải đi cùng. Mợ Hai vội vàng bước đi, gần đến nơi lại dừng chân, bình tĩnh lại, chỉnh đốn lại dung nhan, trong lòng nảy sinh một cảm giác căng thẳng khác. Nghe thật buồn cười, Thương Tế Nhụy là người quen cũ của anh họ và chị dâu họ cô, đồng thời cũng được em trai cô tôn sùng, Thương Tế Nhụy từng đến nhà mẹ đẻ cô hát cho các cụ nghe, Thương Tế Nhụy còn có mối quan hệ không bình thường với chồng cô. Cô và Thương Tế Nhụy có mối duyên oan nghiệt sâu sắc, đã nghe nhiều người kể và mô tả về y, nhưng chưa bao giờ thực sự gặp mặt y. Cũng có thể coi là gặp rồi – Mợ Hai đã từng thấy Thương Tế Nhụy trên sân khấu, trong vai Trâu Thị lẳиɠ ɭơ yêu diễm, còn có trong bức ảnh, một chàng trai mặc áo dài trông rất nho nhã.

Mợ Hai vỗ nhẹ lên ngực, chỉnh lại tóc, nâng váy bước qua ngưỡng cửa. Vừa ngước mắt nhìn, cô không thể ngay lập tức nhận ra ai là Thương Tế Nhụy. Ở đây không có Trâu Thị yêu kiều, cũng không có chàng thanh niên nho nhã dưới gốc cây mai. Thương Tế Nhụy bị thương, máu dính trên người, khuôn mặt không còn giữ được vẻ đẹp, toát ra vẻ mạnh mẽ và hung dữ, cây gậy trong tay y đập vào da thịt người phát ra những âm thanh đau đớn trầm đυ.c rợn người. Đây đâu phải Thương Tế Nhụy trong tâm trí Mợ Hai? Đây là một hảo hán từ Thủy Bạc Lương Sơn đến! Cô không dám tin, quay sang nhìn Trình Mỹ Tâm.

Trình Mỹ Tâm lạnh lùng ra lệnh: “Nổ súng! Bắn chết kẻ xâm nhập nhà lương dân này!”

Mợ Hai không chịu nổi cảnh dao kiếm và máu me, vội vàng ngăn lại: “Đừng đánh nữa! Dừng tay hết đi!”

Nghe thấy vậy, binh lính và Thương Tế Nhụy quả nhiên dừng tay. Thương Tế Nhụy chống gậy, đứng đó thở, liếc mắt nhìn Trình Mỹ Tâm, rồi ánh mắt dừng lại trên người Mợ Hai không rời. Mợ Hai thật sự sợ đôi mắt đó, hung dữ, như muốn ăn thịt người. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, thái độ đàng hoàng lên tiếng: “Ông chủ Thương?”

Thương Tế Nhụy gật đầu: “Mợ Hai.”

Hai người nhìn nhau từ xa, rồi cùng chìm vào im lặng.

Nếu là lúc bình thường, Thương Tế Nhụy chắc chắn sẽ quan sát kỹ dung mạo và trang phục của Mợ Hai, và thầm khen bộ áo đỏ hồng rực rỡ này thật đẹp, kiểu tóc này thật khéo. Vì nghề nghiệp, y thích ngắm nhìn những lối trang điểm cổ điển, lụa là gấm vóc, trang sức đầy đầu, thế mới gọi là đẹp. Y còn sẽ nói với Trình Phượng Đài: vợ anh trông trẻ lắm đấy! Không hề nhìn ra lớn hơn anh năm tuổi, bây giờ tóc anh đã bạc, càng không thấy chênh lệch tuổi tác.

Nhưng lúc này, trong lòng Thương Tế Nhụy chẳng còn chút chỗ trống nào, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo và bình tĩnh. Y cảm thấy mình sắp phát điên, đôi tay luôn run rẩy, giọng cũng run rẩy. Y biết mình đang làm điều ngốc nghếch, có hàng nghìn cách vào nhà họ Trình một cách đường hoàng, y lại chọn cách tồi tệ nhất! Y dùng nắm đấm để xông vào! Bây giờ phải bình tĩnh, nói chuyện tử tế với vợ hắn, có lẽ còn có cơ hội, có lẽ…

Trình Mỹ Tâm đứng bên cạnh, cười không thật lòng, giọng cao vυ"t: “Hóa ra là ông chủ Thương! Tôi tưởng là thời buổi loạn lạc, bọn cướp từ đâu tới!”

Thương Tế Nhụy không thèm nhìn cô, nắm chặt cây gậy, chỉ nói với Mợ Hai: “Tôi nghe nói Nhị gia bị thương nặng, vội vã đến thăm, mong Mợ Hai thông cảm, cho tôi xem thương thế của anh ấy.”

Giọng điệu của y cũng là giọng điệu của người đàn ông bình thường, hơi khàn và mềm, đúng mực và ổn định, không có gì giống với những gì Mợ Hai tưởng tượng. Mợ Hai không nói gì, cô vẫn không thể liên kết Thương Tế Nhụy với chàng thanh niên trước mặt này, những lời châm chọc và mắng nhiếc cô đã chuẩn bị đầy một bụng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trình Mỹ Tâm lại nói: “Thế ngươi đến muộn rồi!”

Thương Tế Nhụy nghe mà ngơ ngác, Mợ Hai cũng nhìn bà chị chồng. Trình Mỹ Tâm thở dài: “Chỉ mới đây thôi. Cậu ấy vừa tắt thở, ngươi liền đến, đúng là số phận định sẵn là không có duyên phận!”

Thương Tế Nhụy không tin, thở dồn dập, cơ thể hơi lướt về phía trước, y không thể kiềm chế được nữa, muốn xông vào. Trình Mỹ Tâm nhận ra ý định của y, liền nói: “Sao? Không tin à? Vậy thì đi theo tôi!” Mợ Hai lo lắng nhìn Trình Mỹ Tâm, Trình Mỹ Tâm nhếch mép, dùng ánh mắt buộc Thương Tế Nhụy vứt bỏ cây gậy, sau đó dẫn y qua vườn hoa, qua lầu các, hướng về phía từ đường.

Từ đường trong nội viện, đã bố trí thành hình thức linh đường, thật sự có một chiếc quan tài đen tuyền nằm đó. Thương Tế Nhụy hít một hơi sâu, trong lòng còn chưa cảm thấy gì, nhưng chân đã mềm nhũn, không thể bước tiếp.

Trình Mỹ Tâm tự tay châm que diêm, thắp hai cây nến trắng, rồi nói với Thương Tế Nhụy: “Vào đi! Vừa rồi chịu bao nhiêu trận đòn, chẳng phải là để gặp cậu ấy một lần sao!”

Thương Tế Nhụy vịn vào khung cửa bước vào, đi được hai bước lại đứng lại. Trình Mỹ Tâm rút ra hai cây nhang, đưa về phía y: “Lại đây! Qua nhìn cậu ấy đi.” Thương Tế Nhụy không nhận, Trình Mỹ Tâm liền cắm nhang vào lư hương, trầm giọng nói: “Em trai tôi đáng thương, lúc nhỏ gia đình gặp biến cố lớn, suốt ngày lo sợ. Lớn lên lấy vợ, liều mạng kiếm được gia tài này, nhìn thấy cuộc sống yên ổn rồi thì người Nhật lại không buông tha cho nó… Nó còn chưa đến tuổi bước qua cầu Nại Hà mà!” Trình Mỹ Tâm lùi lại một chút, đứng cạnh Mợ Hai, chỉ tay vào quan tài: “Có lời nào, chưa kịp nói với cậu ấy, thì nói đi.”

Thương Tế Nhụy loạng choạng bước tới vài bước, hình dáng của chiếc quan tài dần hiện rõ, bên trong lót lụa màu vàng. Nếu bước thêm vài bước nữa, có lẽ sẽ thấy được mũi giày và một chút tóc bạc. Toàn thân Thương Tế Nhụy rơi vào một cảm giác lạnh lẽo tột độ, lạnh đến mức run rẩy không ngừng, y hé môi, hút khí qua kẽ răng, ngũ tạng lục phủ đều bị lạnh đến co giật, đau thắt lại! Những hình ảnh trước mắt dần trở nên mờ mịt, biến đổi thành những sắc màu mạnh mẽ, cuồng loạn, xông thẳng vào đầu y! Y không thể bước tiếp nữa!

Trình Mỹ Tâm quay ngươi về phía một chiếc gương nhỏ để soi mặt, dùng khăn tay lau đi vết son lem ở khóe miệng, chuẩn bị cho một tràng mắng chửi tiếp theo. Cô cố ý kích động Thương Tế Nhụy, hy vọng y sẽ ra tay trước, như vậy cô có thể danh chính ngôn thuận gϊếŧ chết Thương Tế Nhụy dưới danh nghĩa tự vệ, mà Mợ Hai cũng không kịp can thiệp. Nhưng ai ngờ, phía sau Thương Tế Nhụy không dám bước tới để nhìn chiếc quan tài, mà quỳ thẳng xuống đất, đầu gối va vào gạch xanh kêu lên một tiếng đau đớn, nghe thấy cũng đủ thấy đau. Sau đó, từ cổ họng y phát ra tiếng khóc xé lòng, hay có thể nói là tiếng gào thét, không giống tiếng người, mà giống như tiếng con thú sắp chết trong tuyệt vọng.

Trình Mỹ Tâm ngạc nhiên, rồi lại hả hê, quay người lại đóng hộp phấn, khoanh tay trước ngực, cô thích nhìn cảnh này! Cô gần như hiện rõ niềm vui trên mặt! Còn Mợ Hai bên cạnh thì cảm thấy toàn thân căng thẳng, nghe Thương Tế Nhụy khóc đến kinh khủng, thật sự giống như phát điên. Trình Mỹ Tâm vỗ vỗ tay cô, an ủi và nói đùa: “Trương Phi gào đứt cầu Đương Dương, y muốn gào đứt cầu Nại Hà đây mà!”

Thương Tế Nhụy khóc đau đớn vài tiếng, giống như bị đâm vài nhát, ruột gan đứt ra, máu chảy đầy đất, sau những tiếng gào thét đó, đột nhiên dừng lại, như người đau đến chết đi. Trình Mỹ Tâm nghi ngờ không phải y ngất đi rồi đấy chứ, cổ căng ra để nhìn. Bên kia, Thương Tế Nhụy quỳ trên đất, dần thu mình lại, co lại thành một khối nhỏ. Y bắt đầu khóc lại, lần này là kiểu khóc khác, từ tận đáy lòng phát ra, tiếng khóc kéo dài, không phải khóc cho người nghe, mà là khóc cho ma nghe, như muốn thông đến cõi Hoàng tuyền.

Mợ Hai đã quen với tiếng khóc của trẻ con, nghe thấy Thương Tế Nhụy khóc như vậy, nước mắt lập tức rơi. Những giọt nước mắt này tuyệt đối không phải là tha thứ hay thương hại Thương Tế Nhụy. Cô khóc chỉ vì tiếng khóc này, sự đau khổ thuần khiết như vậy, nỗi bi thương tột cùng của nhân gian. Mợ Hai liên tục lau nước mắt, Trình Mỹ Tâm bên cạnh, người đã có ý định gϊếŧ Thương Tế Nhụy, nhưng nghe thấy tiếng khóc xé lòng như vậy, cô cũng ngừng chế giễu, thần sắc có chút thương cảm, phàm là người đã từng trải qua sinh ly tử biệt, không thể không động lòng.

Còn có người bị tiếng khóc của Thương Tế Nhụy thu hút đến, Tưởng Mộng Bình ôm cái bụng to, đầy lòng thương xót. Từ khi Thương Tế Nhụy ở tiền viện hét lớn gọi Trình Phượng Đài, cô đã nghe thấy, mặc đồ dậy khỏi giường và đi ra đây, vừa thấy Thương Tế Nhụy co ro trên đất đau khổ, lòng cô cũng thắt lại: “Tế Nhuỵ, có phải Tế Nhuỵ không?” Cô nhận ra tiếng khóc này, giống hệt như hồi nhỏ, vừa khóc vừa chui vào lòng cô. Bà vυ" dìu Tưởng Mộng Bình bước qua ngưỡng cửa cao, nhưng Tưởng Mộng Bình không dám tiến lại gần, cô mang thai, sợ Thương Tế Nhụy gây nguy hiểm, chỉ dám đứng cách y năm bước mà nghe tiếng y khóc.

Mợ Hai lau khô nước mắt, trách móc: “Ai đưa mợ nhỏ tới đây! Nếu bị thương hay bị va vấp thì sao mà được! Mau quay về đi!”

Tưởng Mộng Bình không chịu đi, cô chưa từng thấy Thương Tế Nhụy khóc như vậy, khóc đến khản cả giọng, khô cả mắt, khóc đến mức những người không liên quan cũng phải đau lòng rơi lệ, lòng thương xót che lấp đi những hận thù trước đây. Cô sắp làm mẹ, đối với một người mẹ, không có lỗi lầm của đứa trẻ nào là không thể tha thứ, Thương Tế Nhụy bây giờ chẳng phải là một đứa trẻ cô độc sao? Tưởng Mộng Bình dịu dàng dỗ dành y: “Đừng khóc nữa, mau dậy đi, đất lạnh lắm! Nhị Gia chưa chắc đã không qua khỏi, chúng ta tìm cách chữa trị! Được không?”

Trình Mỹ Tâm thầm nghĩ không ổn rồi, Tưởng Mộng Bình này, cái gì cũng tốt, chỉ là mềm lòng và miệng nhanh nhảu! Thường xuyên làm hỏng chuyện! Cô bước nhanh ra cửa, vẫy tay gọi binh lính bên ngoài, một khi Thương Tế Nhụy nhận ra mình bị lừa, chắc chắn sẽ gây rối, lúc đó, chỉ cần y động một ngón tay, cô sẽ ra lệnh bắn ngay!

Binh lính yên lặng vây quanh, nín thở sẵn sàng đối phó. Tưởng Mộng Bình đau lòng tột độ, vẫn chưa nhận ra điều gì, một tay bảo vệ bụng, tay kia nhẹ nhàng đặt lên vai Thương Tế Nhụy, giống như vuốt ve một con hổ: “Tế Nhuỵ, đứng dậy đi, khóc nữa sẽ mệt người đấy.”

Thương Tế Nhụy nằm im một lúc, đột nhiên đứng dậy, Tưởng Mộng Bình không đề phòng, giật mình ngã về phía sau, may mà có Mợ Hai đỡ cô. Thương Tế Nhụy chạy vài bước đến bên quan tài, thấy bên trong trống không, nhưng y không thở phào hay có vẻ sắp làm ầm ĩ, ánh mắt y mờ mịt, hơi thở gấp gáp, lẩm bẩm: “Nhị Gia đâu? Trình Phượng Đài đâu?” Y không nhìn ai xung quanh, ánh mắt lướt qua tìm kiếm: “Các người giấu anh ấy ở đâu?” Tìm quanh một vòng, mọi người đều tránh xa y, không tìm thấy Trình Phượng Đài trong nhà, y quay người chạy ra ngoài!

Ở đây có lẽ không ai biết gốc bệnh của Thương Tế Nhụy, nhưng Tưởng Mộng Bình thì biết! Cô quên mất mình đang mang thai, theo sau y bước đi khó khăn, hét lên: “Chặn cậu ấy lại! Đừng để cậu ấy ra ngoài!” Những vệ binh vừa bị Thương Tế Nhụy đánh, bây giờ thấy y lao tới như một quả đạn pháo, ai dám ngăn! Vội vã đóng cửa, nhưng không kịp, Tưởng Mộng Bình nhìn Thương Tế Nhụy chạy ra phố, không thể đuổi theo, không thể gọi lại, mệt đến mồ hôi nhễ nhại, nói với người gác cổng: “Nhanh! Đi nhanh…” Cô nuốt nước bọt, giữ eo thở đều: “Đi Thủy Vân Lâu! Nói với họ, ông chủ của họ đang mất phương hướng, đến nơi cậu ấy hay tới để chặn cậu ấy lại! Mau đi!” Người gác cổng nhận lệnh, vội vàng chạy đi.

Trình Mỹ Tâm sợ hãi nói với Mợ Hai: “Thấy chưa, chị đã nói tên này bị thần kinh, đầu óc không bình thường! Đáng sợ không?”

Mợ Hai nhìn Thương Tế Nhụy chạy mất dạng, lòng còn run sợ, may mắn là y không làm ai bị thương: “Y… bị điên rồi sao?”

Trình Mỹ Tâm một tay kéo Tưởng Mộng Bình lo lắng, tay kia đẩy lưng Mợ Hai, dẫn cả hai vào nhà: “Ai mà biết? Dù sao thì cũng chưa bao giờ tỉnh táo.” Giọng điệu nhẹ nhàng, dẫn đến hai ánh mắt lo âu, có lẽ vẫn còn xúc động bởi tiếng khóc của Thương Tế Nhụy vừa rồi, Trình Mỹ Tâm rõ ràng cảm thấy sự lo lắng và trách móc của họ, không hài lòng nói: “Tôi có nói gì đâu! Đùa chút thôi, vừa chạm đã lộ tẩy, y mang bệnh cũ, đυ.ng vào là phát điên! Lúc thì khóc, lúc thì cười, ai mà biết được!” Trên mặt cô vẫn tỏ vẻ không quan tâm, chỉ thấy sung sướиɠ.

Thủy Vân Lâu nhận được tin Thương Tế Nhụy phát điên chạy đi, tập hợp người đi tìm khắp thành Bắc Bình, tìm khắp nơi, kể cả kỹ viện cũng tìm, nhưng không thấy gì. Thương Tế Nhụy không có người thân, người anh duy nhất thì hành tung bấp bênh, ngay cả khi có người muốn vì y mà ra mặt báo thù, cũng không có lý do chính đáng. Tiểu Lai là người đầu tiên không thể ngồi yên, khóc lóc đi đập cửa nhà họ Trình, yêu cầu họ đưa ra lời giải thích. Bên ngoài dù có đồn đại cô là thϊếp của Thương Tế Nhụy, nhưng không có danh phận chính thức, rốt cuộc vẫn chỉ là một nha hoàn, nhà họ Trình hoàn toàn không để ý đến cô. Thủy Vân Lâu sau đó nhờ Phạm Liên đến nói chuyện, nhưng Phạm Liên chưa kịp mở miệng, đã bị chị gái mắng một trận, mắng rằng nhà có anh rể trọng thương thế này, anh không lo, lại đi lo cho một tên đào kép, không biết nặng nhẹ. Tên đào kép đó chạy đi đâu phát điên, họ làm sao mà biết?

Nhưng Thương Tế Nhụy dù sao cũng là đào kép nổi tiếng khắp thiên hạ, mất tích hơn hai mươi bốn giờ, tự nhiên có những người nổi tiếng trong xã hội chuẩn bị đứng ra giúp Thủy Vân Lâu nói với nhà họ Trình. Chưa kịp ra mặt ức hϊếp đàn bà trẻ nhỏ nhà họ Trình thì chiều hôm đó đã tìm thấy Thương Tế Nhụy, không phải do đặc biệt đi tìm, mà là có người hâm mộ đến Hương Sơn ngắm lá đỏ, giữa lưng chừng núi gặp được y. Lúc này đã hai ngày một đêm kể từ khi Thương Tế Nhụy mất tích, trên người y có vết thương, có máu, quần áo bẩn thỉu, thấy người mà không nói gì, thần sắc không bình thường. Đỗ Thất tự mình lên núi đón y về, tìm bác sĩ chữa trị, vừa cởϊ áσ ra, Đỗ Thất tức giận mắng: “Mấy mụ đàn bà nhà họ Trình tàn nhẫn quá! Trình Phượng Đài có chết cũng không phải do em hại chết, sao lại trút giận lên em?”

Thương Tế Nhụy cúi đầu, đưa gì ăn nấy, đưa gì uống nấy, ăn no uống đủ lại muốn ra ngoài. Đỗ Thất và Tiểu Lai ngăn y lại: “Đi đâu đấy?”

“Đến Hương Sơn.” Thương Tế Nhụy nhìn về phía xa: “Đi tìm Nhị Gia!”

Đỗ Thất nói: “Nhị Gia đang ở nhà dưỡng thương mà!”

Thương Tế Nhụy cố chấp nói: “Nhị Gia đang đợi em ở Hương Sơn.”

Đỗ Thất nói: “Hắn nằm liệt giường rồi! Sao có thể đợi em ở Hương Sơn?”

Giọng Thương Tế Nhụy run rẩy: “Anh ấy chính là ở Hương Sơn!”

Đỗ Thất và Tiểu Lai không khỏi nhìn nhau, trên mặt đối phương đều thấy sự nghi ngờ, họ nào biết được nguyên do bên trong. Nhìn Thương Tế Nhụy ăn cơm, mặc quần áo mọi cử động đều rất bình thường, ngoài việc không thích nói chuyện, dường như đang ở trạng thái cảm xúc rầu rĩ cực độ — dù sao từ khi tai điếc, y đã không thích nói chuyện với ai rồi, chuyện này không phải vấn đề! Sao vừa mở miệng lại nói những lời kỳ lạ như vậy!

Đỗ Thất chỉ vào Thương Tế Nhụy hỏi Tiểu Lai: “Bệnh tâm thần sao? Bệnh tâm thần rồi đấy!”

Tiểu Lai nói: “Thất thiếu gia để ý đến cậu ấy, đừng để cậu ấy ra ngoài nữa! Tôi đi tìm Nguyên Lan! Có lẽ cô ấy có cách!”

Nguyên Lan đến nơi, Thương Tế Nhụy đã nổi nóng, vật lộn với Đỗ Thất trên đất. Dù gì cũng hai ngày không ăn uống, vừa mới ăn vào chưa kịp hóa thành sức lực, lại hai ngày không ngủ, người cũng rất mệt, Đỗ Thất và y đánh nhau ngang ngửa, thấy Nguyên Lan và Tiểu Lai, anh liên tục kêu gọi lấy dây trói y lại. Tiểu Lai nào nỡ trói Thương Tế Nhụy, lo lắng đến lắc tay Nguyên Lan, Nguyên Lan bị lắc đến văng não ra cũng không có cách nào, cái gọi là cách tốt, chẳng qua là dựa theo kinh nghiệm trước đây, giáng hai cái bạt tai cho Thương Tế Nhụy.

Đây luôn là việc của Nguyên Lan, cô không hề do dự, xắn tay áo, tháo nhẫn vàng ra, nói: “Thất thiếu gia giữ chặt y, đừng để y động đậy!”

Đỗ Thất sợ bị đánh nhầm, không dám động. Nguyên Lan tát Thương Tế Nhụy hai cái, Tiểu Lai đem khăn lạnh tới, Nguyên Lan nhận lấy lau mặt cho y: “Tế Nhụy, cậu tỉnh lại đi, đừng làm chúng tôi sợ! Tưởng Mộng Bình đi rồi, lại đến một tên Trình Phượng Đài! Cậu nợ gì họ kiếp trước vậy! Vì vợ người khác, chồng người khác, chúng ta không đáng chịu khổ thế này!” Nói đến đây, mắt cô cũng đỏ lên, căm hận, là hận cái tình chân tình của Thương Tế Nhụy.

Thương Tế Nhụy bị đánh choáng váng, đầu óc mơ hồ, khăn lạnh kí©h thí©ɧ, lại tỉnh táo, sức lực giảm xuống, Đỗ Thất đỡ y ngồi lên mép giường. Thương Tế Nhụy nói nhỏ: “Tôi muốn uống thuốc.”

Nguyên Lan hỏi: “Thuốc gì?”

Tiểu Lai hiểu ra: “Tôi đi sắc ngay, cậu đừng đi, đợi tôi sắc thuốc.”

Thương Tế Nhụy gật đầu: “Ừ, tôi uống thuốc rồi đi.”

Nguyên Lan giậm chân, nói với Đỗ Thất: “Thế này không phải vô ích sao!”

Bệnh điên của Thương Tế Nhụy phát tác nhiều lần, từ trước khi cãi nhau với Tưởng Mộng Bình đã có bệnh này, phát tác có khi kéo dài hàng chục ngày, có khi chỉ một lúc, là bí mật của người cũ ở Thủy Vân Lâu. Y lúc nhỏ bị một trận sợ hãi, qua chẩn đoán của thầy thuốc chân đất, bị mất một phần hồn, từ đó thần trí không ổn định, giống như khớp xương bị trật, trật quen thì thường xuyên trật, cũng không có cách chữa đặc biệt, đánh hai cái để mặc đó, dần dần sẽ tỉnh lại. Nhưng Đỗ Thất chưa từng thấy chuyện này, nên khi anh đề nghị đưa Thương Tế Nhụy vào viện tâm thần, Nguyên Lan và Tiểu Lai cực lực phản đối, và còn lườm anh một cái. Ba người họ không ngủ cả đêm, canh chừng Thương Tế Nhụy suốt đêm. Thương Tế Nhụy ngủ không lâu, luôn gặp ác mộng, toát mồ hôi lạnh rêи ɾỉ tỉnh dậy, tỉnh dậy là muốn đi Hương Sơn, không ai ngăn được, cuối cùng đành phải trói lại. Trói chặt Thương Tế Nhụy không thể ngủ, mở mắt đờ đẫn. Đỗ Thất xòe năm ngón tay lắc trước mặt y, y cũng không chớp mắt.

Đỗ Thất hỏi hai người có kinh nghiệm: “Y đang tích tụ sức lực, đợi đánh bại tôi rồi chạy sao?”

Nguyên Lan dựa vào đầu giường buồn ngủ: “Có lẽ vậy.”

Tiểu Lai nói: “Thất thiếu gia đừng chọc cậu ấy nữa! Để cậu ấy nghỉ ngơi!”

Đỗ Thất không thể ngủ, uống một ly trà lạnh, đấm bàn: “Không phải mấy mụ nhà họ Trình làm cậu ấy phát điên, nhưng vết thương này, chúng không thoát được liên quan đâu! Mẹ nó! Không tha cho chúng được! Dám đánh người!”

Đỗ Thất chạy ra ngoài, giọng điệu rất ác liệt gọi điện thoại, nói: “Người tình cũ của anh gặp nạn rồi, anh không đến giúp, anh còn là người sao?”

Đối phương nói gì đó, Đỗ Thất mắng một loạt lời thô tục, ra lệnh đối phương đến lúc trời sáng, rồi cúp máy. Trời vừa sáng, Tiết Thiên Sơn đến, Đỗ Thất mệt không chịu nổi ngã xuống giường, ngủ ngược đầu với Thương Tế Nhụy. Tiết Thiên Sơn đứng ở đầu giường nhìn Đỗ Thất một hồi lâu thật đã nghiện, sau đó mới nhẹ nhàng đánh thức anh: “Thiếu gia, tôi đến rồi, ngài có gì dặn dò.”

Đỗ Thất triệu Tiết Thiên Sơn đến và còn gọi những nhân vật cao quý có liên quan đến nhà họ Trình như An Bối Lặc, cuối cùng gọi điện thoại cho Phạm Liên, lớn tiếng chửi mắng: “Phạm nhị gia, đừng có mà hϊếp người quá đáng! Trình Phượng Đài là cái thá gì! Sống thì để thao! Chết rồi lại không cho nhìn? Hắn ta có chết thật thì cũng không đến lượt các người trút giận lên Thương Tế Nhụy! Đều là những người nổi tiếng, thật coi Thương Tế Nhụy là vợ bé nhà các người à!” Phạm Liên rất ghét sự thô lỗ của anh, hoàn toàn không giống người có học thức, lời nói ra đều xúc phạm, bèn im lặng không nói gì trong điện thoại. Tiết Thiên Sơn thì lại vô cùng khen ngợi, say mê nghe Đỗ Thất chửi người. Đỗ Thất nói: “Giờ tôi muốn dẫn vài người, cùng Thương Tế Nhụy, đến xem Trình Phượng Đài còn sống hay không. Tốt nhất khuyên đám đàn bà nhà các người an phận một chút, chọc giận ta mẹ nó ta đánh cả phụ nữ đấy!” Nói xong liền cúp điện thoại. Thương Tế Nhụy bị nhà họ Trình đánh, một phần lớn là do sự liều lĩnh và bốc đồng của y, trong thời điểm này sao trách được nhà họ Trình phòng bị kỹ càng? Đến lượt Đỗ Thất thì hoàn toàn không nói lý lẽ, suýt làm Phạm Liên tức chết.

Trước bữa trưa, Tiểu Lai tắm rửa sạch sẽ cho Thương Tế Nhụy, thay quần áo, vuốt tóc gọn gàng, cùng mọi người đến nhà họ Trình thăm bệnh. An Bối Lặc hiếm khi có cơ hội gần gũi Thương Tế Nhụy, một mình dẫn đầu, đích thân dìu Thương Tế Nhụy đi bộ và cho y ngồi trong xe của mình, nói: “Nhụy công tử, cậu khổ gì thế này? Cậu vì hắn mà bệnh, hắn cũng không biết, nhà hắn không biết ơn, còn đánh cậu, tôi thấy mà đau lòng lắm!” Thương Tế Nhụy không phản ứng, An Bối Lặc càng bạo gan, đặt đầu y lên vai mình, Thương Tế Nhụy cũng ngoan ngoãn. An Bối Lặc hạnh phúc nói: “Lỡ như… Lỡ như Trình Phượng Đài thực sự không ổn, tôi sẽ đưa cậu về Hàng Châu dưỡng bệnh, tôi có một căn nhà lớn, đầy đủ người hầu, đồ đạc! Sẽ coi cậu như Bồ Tát mà thờ!” Nói rất kích động, ôm chặt Thương Tế Nhụy vào lòng, trong xe ngoài tài xế không có ai, vừa định hôn lên mặt Thương Tế Nhụy thì đến cửa nhà họ Trình. Thực ra, từ đầu đến cuối phố chỉ vài bước chân, để làm màu, đoàn người đi năm chiếc ô tô, chắn hết nửa con phố, người bán hàng rong không qua được, liền hò hét chửi rủa, gặp lúc Đỗ Thất tâm trạng cực kỳ tệ, đóng sầm cửa xe mắng: “Không qua được? Không qua được thì bay qua! Đi đi!” Tiết Thiên Sơn mỉm cười yêu thương, ra hiệu cho lái xe đến giải quyết. Đỗ Thất nhìn lướt qua đếm đầu người, An Bối Lặc còn quấn lấy Thương Tế Nhụy chưa xuống xe, anh bước tới gõ cửa xe: “Bối Lặc gia! Đang thỏa mãn cái gì thế? Hôm nay ngài là người có thân phận cao, giữ chút mặt mũi đi!”

An Bối Lặc đành chỉnh lại cổ áo, tức giận kéo Thương Tế Nhụy xuống xe. Phạm Liên sau khi nhận điện thoại đã cùng chị gái và Thịnh Tử Tình chuẩn bị đón tiếp, lúc này mở cửa ra đón họ. Trình Mỹ Tâm đương nhiên cũng có mặt, phong thái phu nhân Tư lệnh, áp đảo cả đám ông lớn có mặt. Đỗ Thất vừa rồi hống hách là thế, đứng trước Trình Mỹ Tâm cũng phải kiềm chế nhiều. Trình Mỹ Tâm như không thấy Thương Tế Nhụy, mời khách dùng trà, ăn điểm tâm ngoài sảnh, sau đó kể khổ, nói bọn thổ phỉ gan to, dám tấn công quân Nhật, lại nói mỗi năm Trình Phượng Đài đưa bao nhiêu tiền cho bọn thổ phỉ, bọn chúng lại không coi mạng hắn ra gì, thật đáng chết. Khách nghe mà gật đầu liên tục, đặt chén trà xuống, tìm cớ muốn đi thăm bệnh. Nếu chỉ có một hai người đến, Trình Mỹ Tâm chắc chắn chặn cửa, nhưng cùng lúc đến mấy vị gia, không thể để họ về tay không, hơn nữa thông báo ra ngoài Trình Phượng Đài bị thương nặng cũng có lợi về dư luận.

Trình Mỹ Tâm liếc mắt ra hiệu cho Mợ Hai, Mợ Hai đáp lại với vẻ nghiêm trọng, liếc nhìn Thương Tế Nhụy, thấy y không ăn uống, thần sắc ủ rũ. Mợ Hai lén ra hiệu cho Phạm Liên, ý bảo anh ta trông chừng Thương Tế Nhụy. Phạm Liên từng thấy Thương Tế Nhụy phát điên, hơi sợ, gật đầu nhè nhẹ, nắm tay Thịnh Tử Tình, trong lòng có chút sợ hãi.

Đoàn người đi về phía phòng trong, Thịnh Tử Tình đi đến bên Thương Tế Nhụy trò chuyện, nói: “Ông chủ Thương, khi tôi mới đến Bắc Bình đã xem vở ‘Du Long Hý Phụng’ của cậu, khi nào thì ‘Tiểu Phụng Tiên’ của cậu công diễn?” Thương Tế Nhụy không để ý, ánh mắt dõi thẳng tới cuối hành lang. Thịnh Tử Tình nhận ra Thương Tế Nhụy không bình thường, ra hiệu cho Phạm Liên, Phạm Liên càng sợ, nói với cô: “Người này không có quy củ, lát nữa cậu ta phát điên, em đừng đến gần, bị đánh cũng là vô ích!”

Thịnh Tử Tình kinh ngạc: “Cậu ấy sẽ không thế chứ!”

Phạm Liên nhướn mày: “Cậu ta quá thế đấy!”

Trong lúc nói chuyện, Thương Tế Nhụy đã đi theo sau mọi người, bước vào phòng ngủ.