Chương 126

Dịch: Phong Bụi

Nhà họ Trình chuẩn bị rời khỏi Bắc Kinh, có vô số công việc cần làm, từ việc phân phát đồ đạc cho đến quyết định việc đi hay ở của những người hầu. Sau khi Trá Trá rời đi, Mợ Hai vì đau lòng mà mắc bệnh nặng, mãi đến giờ mới có chút khởi sắc. Vào buổi tối, khi mặt trời lặn, trong khu vườn có chút gió mát, Trình Phượng Đài yêu cầu bật hết đèn trong vườn lên, dìu Mợ Hai và dẫn các con dạo chơi trong vườn để hóng gió. Những cảnh đẹp trước mắt chẳng còn thấy được mấy lần, vì không biết kết cục của Tư lệnh Tào bên kia ra sao. Rời khỏi sự bảo vệ của Tư lệnh Tào, Trình Phượng Đài chỉ có thể dựa vào hai nước Anh và Mỹ, ngay cả khi sau này trở về nước, cũng không thể định cư ở Bắc Kinh. Cả gia đình ngồi dưới ánh đèn sáng ăn trái cây, uống nước ngọt và kem, nghe nhạc thịnh hành, nhưng không thể che giấu được bầu không khí u ám và buồn bã. Vợ chồng Trình Phượng Đài có chung một nỗi lo, việc Trá Trá rời đi không chỉ gây đau lòng mà còn là điều cấm kỵ, Trình Phượng Đài không cho phép ai nhắc đến em gái này. Đám trẻ con tuy không thân thiết với Trá Trá, nhưng trong nhà đột nhiên mất đi một người, lại không được phép nhắc đến, trong lòng cũng có áp lực rất lớn, buồn bã không muốn nói chuyện.

Trình Phượng Đài thấy mọi người đều u ám, có lòng muốn làm bầu không khí trở nên vui vẻ, uống cạn một hơi nước ngọt, đưa tay mời Mỹ Âm nhảy một điệu fox-trot. Hai anh em có chiều cao chênh lệch lớn, Trình Phượng Đài thỉnh thoảng bế Mỹ Âm lên, xoay tròn trong không trung, Mỹ Âm vui vẻ kêu lên, mọi người cũng cười theo, chỉ có Bà Tư vẫn hồn bay phách lạc, mắt sưng húp, như đã khóc thầm, đôi mắt u oán từ trong bóng đèn nhìn ra, ánh mắt rơi vào con gái mình. Khi mọi người chơi đủ và giải tán, Trình Phượng Đài cố tình về phòng muộn, tìm cớ ở lại trong vườn hút thuốc, âm nhạc hòa cùng tiếng côn trùng, xa gần đan xen, càng thêm tĩnh lặng.

Bà Tư bóp chặt khăn tay, bước đến sau lưng hắn, khẽ gọi: “Nhị Gia.”

Khi Bà Tư mới vào cửa, Trình Phượng Đài còn nhỏ, không biết nói chuyện với thϊếp của cha mình, sau khi kết hôn, để tránh hiểu lầm, càng không nói chuyện. Mặc dù sống cùng nhau hơn mười năm, nhưng cả hai chỉ trò chuyện không quá bảy tám câu mỗi năm. Bà Tư muốn nói chuyện với Trình Phượng Đài phải đặc biệt lấy hết can đảm, huống chi hôm nay còn nói về việc trọng đại như vậy.

Chưa kịp nói rõ, nước mắt Bà Tư đã rơi xuống, Trình Phượng Đài cảnh giác dập tắt điếu thuốc và nhìn quanh, sợ bị các nha hoàn, bà hầu nhìn thấy rồi mách lại với Mợ Hai, gây thêm rắc rối. Bà Tư khóc không thành tiếng, như thể cô đang thú nhận một tội ác hơn là bàn bạc với Trình Phượng Đài về con đường tương lai. Đợi mãi không thấy cô nói gì, nhìn đồng hồ đã đến giờ hẹn với Thương Tế Nhuỵ, Trình Phượng Đài không kìm được nữa, dùng tiếng Thượng Hải nói: “Ba đã mất nhiều năm, dì một mình nuôi dưỡng Mỹ Âm đến bây giờ, đã là đủ tình nghĩa với ba rồi.”

Bà Tư ngước lên, mắt đẫm lệ, rất ngạc nhiên.

“Nếu dì có con đường khác, không muốn cùng chúng tôi về Thượng Hải, tôi sẽ đưa dì năm mươi nghìn tệ để an cư. Chỉ có một điều, Mỹ Âm phải đi theo tôi. Em ấy đã lớn rồi, chuyển đến gia đình mới, sẽ không quen, cũng không tiện.” Trình Phượng Đài ánh mắt u sầu nhưng dịu dàng: “Những khổ cực ngày xưa đều là vì hai cô em gái, không thể cuối cùng lại mất cả hai được.”

Bà Tư rơi lệ, nhớ lại những năm tháng thiếu thời gian khổ của Trình Phượng Đài, trong lòng càng thêm áy náy và đau đớn, khóc một hồi mới gật đầu đồng ý. Trình Phượng Đài đứng dậy cười nói: “Tôi sẽ qua bên Mợ Hai nói chuyện, mấy ngày này, dì hãy ở bên Mỹ Âm nhiều hơn.”

Trình Phượng Đài đến hí viện, buổi diễn đêm đã kết thúc, tiếp theo là chương trình đặc biệt dành riêng cho Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhuỵ đã đuổi phần lớn người đi, chỉ giữ lại bạn diễn và Hồ cầm của Lê Xảo Tùng, kịch bản cắt chẳng đầu chẳng đuôi, chuẩn bị vài tiết mục đích thân y biểu diễn, giống như một buổi diễn các trích đoạn. Người ngoài không hiểu nguyên do, mơ màng chơi cùng ban chủ của họ, ngay cả Vương Lãnh cũng đến. Sau khi biểu diễn xong hai màn Thái Ngạc thời niên thiếu, thỏa mãn niềm đam mê hí kịch, tẩy trang xong đến chào hỏi Trình Phượng Đài: “Xin lỗi nhị ca, hôm nay không thể hát lâu hơn. Tôi cũng phải đi rồi, sáng mai lên đường sớm.” Cô cười nói: “Chỉ vì hai màn này mà tôi đã thức đêm học lời thoại.”

Trên sân khấu, tướng quân Tùng Pha đã đổi người, cùng Tiểu Phượng Tiên ở thanh lâu uống rượu vui vẻ, nhưng thực ra là kiềm chế chí lớn, tâm sự chân tình. Dưới khán đài chỉ có một mình Trình Phượng Đài làm khán giả, nhưng diễn xuất và trang phục không hề qua loa. Ánh mắt của Trình Phượng Đài dán chặt vào Thương Tế Nhuỵ, hơi nghiêng đầu nói chuyện với Vương Lãnh. Vương Lãnh nói: “Chúng ta đều đi rồi, ông chủ Thương sẽ cô đơn lắm.”

Trình Phượng Đài đáp: “Y sẽ không cô đơn đâu, y còn có hí mà.”

Vương Lãnh nói: “Không phải lúc nào cũng hát hí, khi hạ màn vẫn phải đối mặt với cô đơn chứ!”

Trình Phượng Đài không biết đáp lại thế nào, Vương Lãnh cũng không nán lại lâu hơn, biết ý mà cáo từ. Thực ra tâm trí của Trình Phượng Đài cũng không nằm trong vở kịch, mà chỉ đầy ắp hình ảnh và âm thanh của Thương Tế Nhuỵ. Hắn muốn nhìn người này thật kỹ, cho đến khi mắt cay xè, ướt đẫm hơi sương. Còn về số phận và câu chuyện của Tiểu Phượng Tiên, hắn không quan tâm.

Cuộc tình chóng vánh giữa Tiểu Phượng Tiên và Tùng Pha tướng quân cũng đến hồi kết. Bên ngoài đầy rẫy nguy cơ, hai người sắp phải chia tay. Thương Tế Nhuỵ xoay người, hát với Thái Ngạc:

Một sợi tình vương vấn cả đời.

Ngày tháng đẹp đẽ trôi qua vội vàng.

Rót rượu ngon nâng chén vàng, tạm biệt Người,

Non sông tan vỡ, chỉ đợi Người gánh vác.

Tướng quân ơi —

Câu thoại này kéo dài âm điệu, đột ngột dừng lại, đợi rất lâu vẫn không thấy câu tiếp theo. Lê Xảo Tùng kéo qua hai lần nhị hoàng tán bản, nhưng cả người và giọng của Thương Tế Nhuỵ đều đông cứng, không phát ra một tiếng động nào. Lời từ biệt giữa Tiểu Phượng Tiên và Thái Ngạc đã bị Thương Tế Nhuỵ nuốt chửng. Ánh mắt hai người chạm nhau, Lê Xảo Tùng lập tức ngừng đàn, anh có thể thấy rõ Thương Tế Nhuỵ không nhập tâm vào vai diễn.

Thương Tế Nhuỵ giữa chừng dừng diễn, đối diện là Tùng Pha tướng quân ngơ ngác. Hôm nay vở này, tập dượt không gọi là tập dượt, diễn xuất cũng không hẳn là diễn xuất. Nếu là tập dượt thì không cần phải ăn mặc trang trọng thế này; nếu là diễn xuất thì Thương Tế Nhuỵ chưa từng quên lời giữa chừng. Tùng Pha tướng quân vẫn giữ dáng vẻ trong vở kịch mà nhìn y, Thương Tế Nhuỵ đứng giữa sân khấu, sắc mặt biến đổi, tâm ý xoay chuyển ngàn lần, hồn phách như lơ lửng giữa không trung, từ mơ hồ đến giằng co, cuối cùng trở lại thực thể.

Thương Tế Nhuỵ nói: “Tôi đói rồi.”

Nói xong, y ngay lập tức cởi bỏ trang phục diễn, không đi vào hậu trường mà nhảy xuống sân khấu, đi thẳng tới chỗ Trình Phượng Đài: “Nhị gia, chúng ta đi ăn đêm.” Thương Tế Nhuỵ dường như thực sự đói lắm rồi, dùng cả hai tay tháo bỏ trang sức trên đầu đưa cho Tiểu Lai, để lộ mái tóc ngắn vốn có, khoác áo dài bên ngoài bộ trang phục lót, đội một chiếc mũ có mành che mỏng màu nhạt, không tẩy trang, may mà chỉ là lớp trang điểm nhẹ, ban đêm nhìn không rõ. Y kéo tay Trình Phượng Đài, không quay đầu lại, như đang chạy trốn.

Tùng Pha tướng quân bất giác kêu lên: “Ban chủ!”

Lê Xảo Tùng phủi bụi phấn trên đầu gối bằng khăn, mặt không cảm xúc quay đầu xuống sân khấu. Tiểu Lai nhặt trang phục của Thương Tế Nhuỵ lên, khoác lên tay, lặng lẽ nhìn theo hướng Thương Tế Nhuỵ rời đi một lúc. Tùng Pha tướng quân xòe tay, nói với Tiểu Lai: “Thôi! Tiểu Phượng Tiên bỏ rơi tướng quân chạy mất, đây là đang diễn đoạn nào? Lâm Xung dạ bôn chứ gì nữa!”

Trình Phượng Đài nhìn Thương Tế Nhuỵ đêm nay, cảm thấy khác hẳn thường ngày. Thương Tế Nhuỵ luôn yêu cầu mọi thứ phải đúng quy củ, trong hậu trường đặt sai một món binh khí y cũng phải nói, trên sân khấu làm sai một động tác y cũng phải phàn nàn. Đêm nay, giữa chừng dừng diễn, mang trang phục mà rời khỏi sân khấu, dù thế nào cũng không phải là quy củ, nhưng y lại không nói gì về sự không đúng của mình.

Hai người họ không ngồi xe, đi không xa thì đến một quán ăn. Ngày xưa, đêm Bắc Bình nhộn nhịp biết bao, người đánh bài, nghe kịch, nhảy múa, sau buổi diễn đều đến đây ăn. Hiện tại chỉ còn vài quán ăn dám mở đêm, làm cũng rất kín đáo, phải đẩy cửa vào mới biết đang kinh doanh. Thương Tế Nhuỵ đội mũ có mành che, thỉnh thoảng nói chuyện lộ ra phần mũi, môi và mi mắt, dưới ánh đèn nhìn gần lớp trang điểm sân khấu, màu đỏ, trắng và xanh đen nồng đậm, tạo nên hình ảnh như một diễm quỷ trong chuyện Liêu Trai, thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm để ăn tủy người, vừa quỷ dị vừa xinh đẹp, khí chất uy nghiêm, mang theo câu chuyện trăm năm, không giống với đào kép trẻ nghịch ngợm ngày thường.

Họ chọn vào một quán mới mở bán đồ Tứ Xuyên để ăn. Mặc dù đã gần nửa đêm, vẫn có vài thực khách trong quán. Thương Tế Nhuỵ ngồi vào chỗ, kéo mũ xuống, nói: “Lúc nhỏ, diễn xong hí đêm đói cồn cào, không kịp tẩy trang rửa mặt, thay đồ liền lén ra ngoài ăn đêm.” Y lắc đầu: “Sau này làm chủ gánh hát, nổi tiếng, phải làm gương. Nếu không, đào kép cả hậu trường đều không tẩy trang ra ngoài ăn uống dạo phố, chẳng khác gì Mục Liên cứu mẹ, quên đóng cửa Phong Đô, thả ra hàng vạn tiểu quỷ. Dân thường phải báo tuần cảnh mất.”

Trình Phượng Đài lấy một chiếc khăn trắng ra đưa cho y, cười nói: “Báo tuần cảnh không có tác dụng, phải lên Hồi Long Quán cầu đạo sĩ.” Thương Tế Nhuỵ đặt khăn lên môi lau chùi, son trong lớp trang điểm hí khi ăn sẽ đắng, cần phải lau sạch trước. Đúng lúc đó, tiểu nhị trong quán mang đồ ăn tới, thấy Thương Tế Nhuỵ đang cúi đầu lau miệng, ngạc nhiên nói: “Tôi bảo sao chưa mang đồ ăn mà khách quan đã bị cay đến chảy máu miệng! Trời ạ, làm tôi sợ hết hồn!”

Thương Tế Nhụy trợn mắt lên: “Các người không phải quán Tứ Xuyên sao? Nghe giọng đặc Bắc Kinh thế?”

Tiểu nhị khom lưng: “Ngài muốn chạy bàn người Tứ Xuyên? Có ngay!” Rồi vẫy tay: “Thằng đần! Lại đây!” Đổi sang một cậu trai trẻ, ngờ nghệch nhưng thật thà. Thương Tế Nhuỵ gọi hai món, yêu cầu nhiều ớt. Khi món ăn được dọn lên, ớt đỏ ngập tràn cả bát, Trình Phượng Đài không dám động đũa. Thương Tế Nhuỵ vừa ăn vừa uống trà lạnh, tỏ vẻ rất thích thú.

Trình Phượng Đài nói: “Ăn thế này, giọng hát của em còn giữ được không?”

Thương Tế Nhuỵ giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, y vừa ăn vừa lén nghe cặp đôi bàn bên cạnh đang cãi nhau. Trình Phượng Đài đặt tách trà xuống cười: “Tai của em lại ngon rồi à?”

Cãi nhau một hồi, cô gái vung túi xách, che mặt chạy ra ngoài. Chàng trai để lại tiền, vội vàng đuổi theo. Bàn ăn đó từ đầu tới cuối không hề động đến. Thằng đần nhét tiền vào túi, đổ qua đổ lại mấy cái đĩa, Thương Tế Nhuỵ nhìn thấy, vội ngăn lại: “Này! Đừng đổ đi! Phí phạm quá!” Y nói với Thằng đần: “Mang sang đây, tôi mua đồ ăn thừa.”

Mua đồ thừa cũng không phải kiểu mua như thế này. Thằng đần còn trẻ, thật thà, tiếng bản địa nói không lưu loát, ứng phó không nổi với người không biết xấu hổ như thế này, quay lại gọi anh chàng Bắc Kinh đến. Anh chàng người Bắc Kinh nghe yêu cầu của Thương Tế Nhuỵ, cười gượng gạo: “Ôi trời, thế này không được đâu! Hai vị ăn mặc thế này, là người thượng phẩm! Không thể ăn đồ thừa! Người ta sẽ cười cho đấy!”

Thương Tế Nhuỵ nói: “Sao lại không được? Ông nhận ra tôi là ai, mà biết tôi là người thượng phẩm?”

Anh chàng người Bắc Kinh không nhận ra Thương Tế Nhuỵ là ai, chỉ nhìn cách ăn mặc và dáng vẻ của hai người, đoán là ông lớn có tiền tụng đào kép, dẫn đào kép đến để vui chơi, liền cười nói: “Thứ lỗi cho tôi mắt kém, đoán ngài là một đào kép nổi tiếng.”

Thương Tế Nhuỵ nói: “Nghe đến Thủy Vân Lâu bao giờ chưa?”

Anh chàng người Bắc Kinh coi như bị hỏi đúng rồi: “Ôi trời! Cho dù tôi có ở Tứ Xuyên mười năm, cũng sao có thể không biết đến ông chủ Thương của Thủy Vân Lâu chứ? Quý phi say rượu, Du viên kinh mộng, cái đài điện nghe đến mòn cả rồi!”

Thương Tế Nhuỵ nói: “Cái gì mà Ông chủ Thương! Từ hôm nay trở đi chỉ có Ông chủ Chu! Tôi! Chu Hương Vân của Thủy Vân Lâu! Nghe qua Chiêu Quân xuất tái của tôi chưa!”

Anh chàng người Bắc Kinh gãi đầu: “Cái này thì… chưa nghe.”

Thương Tế Nhuỵ đập bàn: “Chưa nghe thì lần sau nghe, bây giờ mang bàn đó qua đây cho tôi!”

Anh chàng người Bắc Kinh không nói lại được với tên đào kép già mồm này, cúi đầu để Thằng đần mang đồ ăn qua. Thương Tế Nhuỵ không phải đùa, y ăn thật, không chỉ ăn một mình mà còn mời Trình Phượng Đài ăn cùng. Trình Phượng Đài làm sao có thể ăn đồ thừa, bật một điếu thuốc cười không ngớt, hành động của Thương Tế Nhuỵ không xứng với bộ dạng đẹp đẽ của y hiện giờ: “Sao em lại xấu xa như vậy! Tiểu Chu đã làm gì khiến em không vui? Đến mai, mọi người đều sẽ biết cậu ấy ăn đồ thừa ở quán rồi!”

Thương Tế Nhuỵ nói: “Ăn đồ thừa không xấu hổ!”

Trình Phượng Đài nói: “Không xấu hổ, vậy em nên báo tên thật của mình chứ!”

Thương Tế Nhuỵ không nói gì nữa, cúi đầu ăn, ăn xong tính tiền, anh chàng người Bắc Kinh nhìn thấy đống bát đĩa trống không, nhướng mày lên nói: “Ồ! Bàn ăn này thật không hề uổng phí!”

Trình Phượng Đài trả đủ tiền ăn theo giá gốc. Anh chàng người Bắc Kinh lập tức cười tươi như hoa: “Cảm ơn ông lớn!” rồi khom lưng với Thương Tế Nhuỵ: “Ông chủ Chu, ngài về sau thường đến nhé! Chúng tôi có rất nhiều đồ thừa!”

Thương Tế Nhuỵ nói: “Không đến nữa, cái tên chạy bàn, miệng lưỡi độc địa.”

Ra khỏi quán ăn, trời đêm sâu thẳm, vạn vật yên tĩnh. Thương Tế Nhuỵ ăn nhiều ớt, môi đỏ au như thể đã tô thêm một lớp son, tinh thần cũng vô cùng phấn khích, bỏ mũ để Trình Phượng Đài cầm, tự mình vung tay vung chân để xua tan cái nóng, vừa đi vừa bất ngờ nói: “Nhị gia, hôm nay mới phát hiện, trước đây em thật ngốc!”

Trình Phượng Đài cười: “Bây giờ em cũng không thông minh đâu!”

Thương Tế Nhuỵ không đôi co với hắn: “Để mang lại chút chân thực vào trong hí, hơn nữa để khiến người khác ghen tị, em đã đeo bao nhiêu vàng bạc đá quý trên đầu, vừa nặng vừa dễ bị trộm, ngốc chưa! Hí là giả, trang sức trong hí có cần phải là thật đâu!”

Trình Phượng Đài đồng ý: “Ngốc thật.”

Thương Tế Nhuỵ lại nói: “Em có tiền rồi, có danh tiếng rồi, vẫn phải cố gắng hát hí cho thế nhân nghe. Cuối cùng thì thế nhân vẫn thích những vở hí phổ thông hơn, những tác phẩm em tự hào, họ lại không quan tâm lắm.” Khi Thương Tế Nhuỵ nói về “thế nhân”, y đang nói về người hâm mộ của mình. Y tiếp xúc nhiều với những văn nhân như Đỗ Thất, thẩm định văn học của họ luôn cao hơn một bậc so với người hâm mộ bình thường, nhưng khi bán vé biểu diễn, không thể tuỳ tiện hành động dựa vào chênh lệch thẩm định văn học. Bát cơm của Lê viên ngàn năm, ăn chính là một chữ “tục”. Đạo lý này nói ra ai cũng hiểu, hiếm thấy Thương Tế Nhuỵ than phiền, trên người y vốn cũng nhiễm một phần khí chất văn nhân. Y nói tiếp: “Tiêu tiền đòi tự sát, tụng em là họ. Khi nghe lời ong tiếng ve, đồn thổi, nghi ngờ em, hủy hoại em, cũng là họ. Thỉnh thoảng xảy ra chút sai sót, bọn họ còn muốn đánh em, chửi em, vu oan cho em. Người họ yêu mến là Dương Quý phi, Đỗ Lệ Nương mà Thương Tế Nhuỵ hát, nhưng lại đánh, lại chửi Thương Tế Nhuỵ con người này, đánh nát tượng đá rồi lấy đâu ra bóng? Ngu ngốc không cơ chứ? Em ngu ngốc, họ càng ngu ngốc hơn!”

Trình Phượng Đài sờ mặt y: “Có uống rượu đâu nhỉ, sao nói lời như đang say thế?” Thương Tế Nhuỵ quay đầu lại, đôi mắt sáng rực. Y coi hát hí là một nghề cao quý nhất trên thế gian, không giống bất kỳ nghề nghiệp nào khác, coi người hâm mộ là cha mẹ áo cơm của mình, phục vụ họ với tất cả lòng chân thành. Tuy nhiên, trong đêm nay lại làm điều không bình thường, nói những lời không bình thường. Có thể thấy rằng những sự kiện gần đây, đặc biệt là dư luận từ những người hâm mộ đã thực sự làm cho trái tim Thương Tế Nhuỵ nguội lạnh. Y tuy tâm tư thô ráp, nhưng không phải một tấm thép, y biết đau, biết giận, biết do dự và suy ngẫm, cũng sẽ thất vọng chán nản, đều là bản chất của con người. Trình Phượng Đài lờ mờ cảm nhận được điềm báo ẩn dưới sự tỉnh ngộ này, sợ rằng mình sẽ tin vào điều này, hắn cố ý nói: “Em nói như vậy, làm cho những người thực sự yêu thương và ủng hộ em đau lòng.” Hắn chậm lại bước chân: “Chắc chắn người yêu thương và ủng hộ em vẫn nhiều hơn một chút.”

Thương Tế Nhuỵ cười, khuôn mặt ngây thơ: “Nhị gia, hát hí thật tuyệt. Một khi em đứng trên sân khấu, liền quên hết những người đánh em, chửi em.”

Trình Phượng Đài trong lòng yêu thương vô hạn: “Vậy thì em hãy cứ tiếp tục hát, vui vẻ biết bao.”

Thương Tế Nhuỵ ngẩng đầu lên trời hà hơi: “Nhị gia, ăn đêm cay đến mức bụng em đầy hơi nóng, em hiện giờ rất muốn hát hí.”

Trình Phượng Đài nói: “Vậy thì em cứ hát.”

Thương Tế Nhuỵ nói: “Em hát thật đấy.”

Trình Phượng Đài nói: “Hát đi, có tôi nghe đây.”

Dịch: Phong BụiBên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ - Chương 126Thương Tế Nhuỵ xoay người tại chỗ, tay tạo hình một bông lan, tiếng hí theo hơi nóng đó bắt đầu tràn ra từ từ. Đó là âm thanh thế nào nhỉ! Trình Phượng Đài thầm nghĩ, đó là tiếng từ trên trời truyền xuống, truyền đến nhân gian để cứu khổ cứu nạn, nghe thấy có thể quên sống, có thể quên chết, có thể quên phiền muộn, khơi dậy ý chí của con người, an ủi linh hồn người đã khuất, được gọi là âm nhạc của thiên thần. Vì vậy, nhân gian càng khốc liệt, tiếng hí càng lan tràn không dứt, đó chính là sự ưu ái của trời cao! Là linh khí ngưng luyện bao lâu trên trần gian, cơ duyên đã luân hồi bao nhiêu kiếp, mới có thể truyền tải được âm thanh trong trẻo này!

Trình Phượng Đài sao dám cất giấu riêng đây.

Ngày hè thường khó ngủ dễ thức giấc, lại cộng thêm việc phải dậy để đi tiểu, nên có không ít người nghe thấy tiếng này cũng mặc áo xỏ giày ra ngoài xem, nhìn thấy trên phố vào buổi sáng sớm, ánh đèn đường mờ ảo, một người đàn ông trường sam, hí trang đứng đó hát hí, có một người khác đang nghe một cách si mê. Họ cũng không sợ hai người là hồn ma hay người điên, vì tất cả đều bị tiếng hí bắt mất hồn, ngờ rằng họ đang mơ, trong giấc mơ người cũng không phải là người, mà là một bóng hồn, gặp thần tiên hay ma quỷ cũng không cảm thấy lạ. Nếu không phải là đang mơ, không thể giải thích được cảnh tượng này! Nhân gian nào có âm thanh nào hay đến thế!

Tiếng hát của Thương Tế Nhuỵ không chỉ thu hút người, mà còn thu hút cả ma quỷ. Lính Nhật đang tuần tra từ xa kết đội chạy đến, thổi còi báo động, người dân tập trung lại rồi tan ra như ong vỡ tổ, Trình Phượng Đài kéo Thương Tế Nhuỵ theo cũng chạy, họ có bị lính Nhật bắt, cũng không có gì quan trọng, chỉ là không muốn giao tiếp với người Nhật. Khi Thương Tế Nhuỵ tỉnh lại từ trong hí, chính y là người kéo Trình Phượng Đài chạy, chạy một mạch đến phố La Cổ, hai người dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đắm đuối, trên khuôn mặt của đối phương, nhìn thấy một thần thái rẽ da thịt ra, giống như sau khi gặp phải kinh hoàng hoặc ngạc nhiên lớn, bản chất thực sự của một người, một biểu cảm không có biểu cảm, lại có tất cả các biểu cảm.

Trình Phượng Đài còn chưa kịp thở đều, đã bị Thương Tế Nhuỵ ấn lên cửa hôn, hôn đến mức cánh cửa kêu cọt kẹt. Trong phòng, Tiểu Lai chưa ngủ, đang chờ Thương Tế Nhuỵ về, liền hỏi: “Anh Nhuỵ về rồi?’

Thương Tế Nhuỵ gọi: “Ngủ đi! Đừng ra ngoài!” Y không muốn Tiểu Lai mở cửa nhìn thấy, liền leo qua tường, nửa người nhô ra, đưa tay về phía Trình Phượng Đài, ánh mắt nóng rực như lửa. Trình Phượng Đài đồng tâm đồng niệm với y, hiểu rất rõ tình trạng hiện tại của họ là chỉ thuộc về nhau, không thể bị nhìn thấy, không muốn bị nhìn thấy, muốn trốn tránh cả thế giới. Thương Tế Nhuỵ mạnh mẽ kéo Trình Phượng Đài lên tường, Trình Phượng Đài vừa chạy xong còn đang nhũn hết chân, nhảy xuống dưới, Thương Tế Nhuỵ đón lấy hắn, không đón khéo, hai người ngã lăn trên đất. Thương Tế Nhuỵ ôm chặt Trình Phượng Đài liền phát điên, dùng lực mạnh đến mức hắn cảm thấy khó thở, không đầu không đuôi hôn hắn, nói là hôn nhưng thực ra là dùng răng cắn môi hắn, Trình Phượng Đài còn chút lý trí nói: “Về phòng đi! Đừng làm loạn ở đây!”

Lôi lôi kéo kéo nhau về phòng, Thương Tế Nhuỵ đá mạnh đóng cửa, phát ra tiếng vang lớn, sau đó ngã xuống giường, giường cũng kêu răng rắc. Họ không nói câu nào, trên giường quần thảo ầm ĩ, làm rơi hết các mặt nạ treo trên màn. Mãi đến khi trời sáng, tiếng động mới dừng lại, ngoài kia Tiểu Lai dậy quét dọn, rửa mặt, có chim hót, bóng cây mai mà Trình Phượng Đài mới trồng được ánh sáng chiếu vào tạo bóng trên cửa sổ phòng ngủ. Thương Tế Nhuỵ gối đầu lên cánh tay Trình Phượng Đài, đặt mặt nạ lên mặt, qua hai lỗ hổng nhìn bóng cây mai, y nhớ Cửu Lang từng nói rằng cây mai trong sân không cần cắt tỉa, để nó mọc tự nhiên mới tốt, nếu không mỗi ngày nhìn cái bóng cũ đó mà nhớ về triều đại trước, lại càng đau lòng. Thương Tế Nhuỵ trước đây nghe không thấy cảm xúc gì, bây giờ bỗng nhiên hiểu ra, đợi đến khi Trình Phượng Đài mang con cái đi, y mỗi ngày nhìn bóng cây mai trên cửa sổ, đến lúc đó có đau lòng không nhỉ?

Trình Phượng Đài trở mình, rút cánh tay ra: “Em ngủ đi, Nhị gia đi đây, còn nhiều việc phải lo.” Nói xong thì liên tục ngáp, tinh thần uể oải, lại ngã xuống: “Không được, vẫn phải ngủ một lát, trưa ăn cơm gọi tôi dậy, tôi phải đi gặp bọn Nhật.” Cái thân thiếu gia này, so với Thương Tế Nhuỵ, thật sự là không đủ dùng.

Thương Tế Nhuỵ nói: “Tối qua không phải còn rất hăng hái sao? Bây giờ lại yếu ớt thế này, hóa ra anh chỉ sống dựa vào sắc tâm.”

Trình Phượng Đài nói: “Thực ra, đối với em, tôi không có nhiều du͙© vọиɠ.”

Thương Tế Nhụy trừng mắt lên liền động thủ, bóp cổ họng Trình Phượng Đài: “Quần còn chưa kéo lên, anh đã không chịu trả tiền!”

Trình Phượng Đài giùng giằng cười: “Em như thế này, a, người man rợ như thế này. Bề ngoài có đẹp đẽ đi nữa, cũng không tính là gợi cảm!” Thương Tế Nhụy hậm hực buông hắn ra, không ngờ hắn giọng điệu nghiêm chỉnh lại, thấp giọng nói: “Thân thiết với em đến nước này, chỉ có ôm ngủ em mới hả giận.”

Thương Tế Nhụy nói: “Ồ.” Y rất hiểu, khi y yêu Trình Phượng Đài đến tột cùng, trong lòng y cũng sẽ vô cớ sinh ra một cơn giận dữ kỳ lạ, tự nhiên nổi giận, chỉ muốn đánh hắn hoặc ngủ với hắn.

Ngày hôm đó, Thương Tế Nhuỵ không luyện giọng, sợ làm ồn đến giấc ngủ của Trình Phượng Đài, bữa sáng cũng ăn lặng lẽ trong sân. Cả buổi sáng, y thậm chí không nói chuyện với Tiểu Lai, sợ phát ra tiếng động. Đợi đến khi Trình Phượng Đài thức dậy, Thương Tế Nhuỵ mới bắt đầu nói liên tục, chỉ đông chỉ tây, thao thao bất tuyệt, nhưng Trình Phượng Đài lại không để ý đến y, vì chút nữa có hẹn với Sakata ở câu lạc bộ, tâm trạng không vui, ăn vài miếng cơm, dặn Thương Tế Nhuỵ uống thuốc đúng giờ rồi rời đi.

Tại câu lạc bộ Nhật Bản, bên cạnh Trình Phượng Đài là một kỹ nữ mặc kimono, kỹ nữ tay cầm điếu thuốc, vòng tay qua cổ Trình Phượng Đài, thỉnh thoảng đưa điếu thuốc lên môi anh. Trình Phượng Đài cầm bài, bận rộn đánh bài với các sĩ quan Nhật, kỹ năng đánh bài của hắn là nhờ ngày đêm rèn luyện trên bàn bài, binh lính đâu phải đối thủ của hắn. Trình Phượng Đài thắng vài ván, ngang ngược nhả khói thuốc trên bàn, khói hun khiến cho mấy người Nhật nhăn mặt khó chịu.

Sakata không chạm đến cờ bạc, không chạm đến phụ nữ, cũng không chạm đến rượu thuốc, gã là thanh gươm của nhà Kujo, không đến lượt gã hưởng thụ những thú vui trần thế. Nhưng lúc này gã đứng sau lưng Trình Phượng Đài, bị bao quanh bởi rượu, sắc, tài lộc, nhìn cực kỳ chịu đựng, nói: “Trình tiên sinh, nơi này người nhiều miệng lắm, xin mời ngài vào phòng riêng nói chuyện.”

Trình Phượng Đài vừa nói vừa nhả khói: “Tôi đã đến rồi, không chạy được đâu, trễ một chút không sao!” Hắn chỉ tay vào vài người bạn bài: “Hơn nữa, họ cũng không để tôi đi đâu, đúng không?”

Giữa bạn bài không cần lời nói, hiểu ý nhau ngay, lập tức có sĩ quan phát biểu ý kiến. Sakata chỉ còn cách nhẫn nhịn, đợi họ chơi xong một ván. Có một sĩ quan thua đến tức giận, định giở trò ăn quỵt, Trình Phượng Đài vội vàng gom lại các con chip: “Này, này, này! Người Nhật các người làm sao vậy! Nghiện cướp bóc lắm sao? Nếu vậy thì khỏi chơi bài nữa, trực tiếp đến nhà tôi lấy tiền cho đỡ mất công!” Nhét hết các con chip vào trong cổ áo kỹ nữ, thắt lưng cô ấy buộc chặt, vừa khéo như một cái túi tiền, nhét đến mức ngực căng phồng lên, không ngừng cười vui vẻ.

Trình Phượng Đài vỗ mạnh vào ngực cô gái: “Thấy không? Thà cho kỹ nữ chứ không để các người được lời nhé!”

Sakata nghe hiểu, mặt không đổi sắc.

Từ khi nửa ép buộc nuốt chửng “Con đường tơ lụa” của Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài càng trở nên ngang ngược trước mặt Sakata, như một chủ nợ đầy oán khí, lời nào lời đấy cũng chỉ chó mắng mèo. Sakata thực sự nợ hắn, nhưng dù sao đây cũng không phải là thái độ mà một người dân mất nước nên có đối với kẻ xâm lược. Biết làm sao được, Sakata vẫn còn có chuyện cần nhờ đến Trình Phượng Đài.

Trong phòng yên tĩnh, Trình Phượng Đài nghe xong lời của Sakata, cười không khách sáo: “Đã nói từ trước rồi, những tên cướp trên con đường đó chỉ nhận người nhà, tôi tốt bụng để lại người của tôi cho các ông, các ông lại không yên tâm tôi, còn nhất quyết thêm vài tên lính Nhật vào. Bị lộ thì trách ai?” Trình Phượng Đài phẩy tay: “Nữ thổ phỉ trên đường đó ăn thịt người, tôi không quản được.”

Sakata chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, đi đi lại lại hai bước: “Trình tiên sinh không định giải cứu người của anh sao?”

Trình Phượng Đài cười: “Đừng! Bây giờ họ là người của các ông rồi!”

Sakata nhìn hắn với vẻ mặt trầm ngâm. Trước đây có thể dùng tình nhân đào kép của Trình Phượng Đài để đe dọa hắn, nhưng bây giờ, việc kinh doanh của Trình Phượng Đài đã có cổ phần của các quan chức cao cấp Nhật Bản, người Anh cũng sẵn lòng nể mặt hắn, cộng thêm quan hệ với Tư lệnh Tào, Sakata không thể lần nào cũng ép buộc Trình Phượng Đài làm việc nguy hiểm. Nếu ép Trình Phượng Đài quá đáng, hắn chơi trò độc thân, ngược lại sẽ phơi bày ra trách nhiệm của Sakata do ham tiện lợi, để thổ phỉ cướp mất quân trang. Sau khi suy nghĩ, Sakata chỉ còn cách đưa ra điều kiện, hứa sẽ chia phần lợi nhuận và nói rằng chỉ cần Trình Phượng Đài đồng ý ra mặt đàm phán với Cổ Đại Lê, dù thành hay không, cũng sẽ ghi nhận công lao của hắn.

Đến mức này, Trình Phượng Đài không thể từ chối thêm nữa, cũng sợ rằng Sakata sẽ làm điều gì đó xấu xa nếu bị ép quá mức. Người ngoài nhìn họ có vẻ như cấu kết với nhau, nhưng thực tế lại là mối quan hệ hai bên đối địch e ngại lẫn nhau. Trình Phượng Đài nói: “Không cần cho tôi tiền, tôi không cần tiền. Trong thời loạn lạc, một thương nhân giàu có là rất nguy hiểm. Ví dụ, nếu không có uy danh của Tư lệnh Tào, tôi cũng không được an toàn, phải không?”

Sakata nói: “Trình tiên sinh nghĩ nhiều rồi, tôi là người tuân thủ quy tắc.”

“Được, chúng ta nói về quy tắc.” Trình Phượng Đài dập tắt đầu lọc thuốc lá, thở ra một hơi: “Tôi, Trình Phượng Đài, vì người Nhật các ông mà danh tiếng bị huỷ hoại, khiến người người chửi bới, em gái cũng vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Đến bây giờ, cho dù con đường đó là do tôi bán bằng vàng thật bạc thật cho các ông, bán xong rồi còn phải lo sửa chữa sao? Đây là quy tắc gì?”

Sakata định phản bác, nhưng Trình Phượng Đài giơ tay ngăn lại: “Lần cuối cùng, tôi thay các ông làm một chuyến, sau đó con đường này không liên quan gì đến tôi nữa, các ông muốn dùng để đánh nhau, kiếm tiền, tùy các ông. Xong việc, tôi trở về Thượng Hải ông đừng cản tôi, ông đã không còn cần đến tôi nữa rồi.”

Sakata nhìn chỏm tóc bạc của hắn, đồng ý trong thầm lặng. Trình Phượng Đài nói tiếp: “Chờ sau lễ cưới của em vợ tôi rồi hãy xuất phát, quân trang không thể hư được, người của ông ấy à, muốn gϊếŧ thì đã gϊếŧ lâu rồi.”

Vào đêm sau lễ cưới của Phạm Liên và Thịnh Tử Tình, đã có người Nhật mặc thường phục đứng trước cửa chờ Trình Phượng Đài, tất cả đồ dùng cho chuyến đi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Nhị gia lên đường. Chuyến đi lần này là đi đâu, Trình Phượng Đài không nói rõ với Mợ Hai, lần trước bị Cổ Đại Lê bắt giữ đã làm cho người trong gia đình sợ hãi. Phạm Liên đưa hắn ra xe, vừa gật đầu vừa nhả ra hơi rượu: “Hơn mười năm rồi, có lần nào là em không chăm sóc tốt giúp anh? Ồ, lần trước không tính, lần trước Trá Trá là tự mình chạy, không phải là em để sói cắp đi đâu!”

Trình Phượng Đài nghe nhắc đến Trá Trá, tâm trạng liền không vui: “Còn lần trước nữa? Nhóc đào kép bị điếc khắp bốn thành đều biết, cậu còn giả vờ.”

Phạm Liên ngáp rượu, mặt lộ vẻ khó xử: “Y khác nào tiểu thϊếp của anh, anh đi xa, em cứ chạy đến phòng tiểu thϊếp, không phải phép.”

Trình Phượng Đài không đôi co với anh ta, đặt tay lên ngực anh ta vỗ nhè nhẹ: “Cẩn thận trông coi cơ ngơi lớn của tôi, đừng để tôi lột da cậu.” Nhìn lên bậc thềm thấy Mợ Hai đang đứng lo lắng, sợ cô rơi nước mắt, hắn vội vàng đóng sập cửa xe lại.

Vừa nhắc đến Thương Tế Nhuỵ, Trình Phượng Đài trong lòng lại nhớ nhung, nhất định phải bảo xe vòng đến phố La Cổ, nói rằng có một món đồ quan trọng cần lấy. Hắn cũng không biết lúc này Thương Tế Nhuỵ có ở nhà không, chỉ biết gõ cửa một lúc lâu mà không ai trả lời, người Nhật trong xe liên tục thúc giục, Trình Phượng Đài đành phải rời đi. Hắn vừa lên xe, Thương Tế Nhuỵ đã quay về, nhưng không thấy người của Trình Phượng Đài, chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe, dù không phải xe của Trình Phượng Đài, nhưng Thương Tế Nhuỵ có linh cảm là hắn ngồi bên trong, lập tức bỏ lại Tiểu Lai chạy theo, chạy đến tận góc phố. Đêm khuya, người Nhật đưa Trình Phượng Đài đi làm nhiệm vụ bí mật, phía sau có người đuổi theo không buông, dù thế nào rất đáng ngờ. Tài xế dừng xe, hai người mặc thường phục nạp đạn vào súng, Trình Phượng Đài quay đầu nhìn lại, thấy Thương Tế Nhuỵ đang thở hồng hộc rạp người bên ngoài cửa sổ, vội vàng nói: “Không sao, là bạn tôi!”

Người Nhật lẳng lặng cất súng, Thương Tế Nhuỵ đã nhìn thấy rồi, lập tức căng thẳng, gõ cửa sổ: “Họ là ai? Anh đi đâu?”

Trình Phượng Đài xuống xe cười nói: “Mấy ngày trước tôi không phải đã nói rồi sao? Hàng hóa có chút vấn đề, mười ngày nửa tháng sẽ về. Không ngờ lại gấp thế, phải đi ngay đêm, qua đây nói với em một tiếng.”

Thương Tế Nhuỵ cảnh giác nhìn vào những người Nhật trong xe: “Anh có ổn không? Nếu không, em đi cùng anh?”

Trình Phượng Đài nói: “Em đi theo làm gì, chúng tôi mang theo có chút lương thực, trên đường đi không đủ cho một bữa của em đâu.”

Nói xong câu này, vốn muốn khiến Thương Tế Nhuỵ cãi lại cười đùa một chút, nhưng kết quả là cả hai lại im lặng, dưới ánh đèn đường nhìn nhau đầy lưu luyến. Hơi lâu một chút, người Nhật lại thúc giục trong xe, Thương Tế Nhuỵ lưu luyến không rời, lòng trống rỗng đến sợ, vô cùng bực bội, y đấm một cái vào nóc xe, gào lên: “Gào cái gì mà gào! Mấy giờ rồi? Hàng xóm không ngủ sao?”

Cú đấm này mạnh mẽ như một quả bom không nổ rơi trên nóc xe, cả chiếc xe rung lên khe khẽ. Trình Phượng Đài nhíu mày kéo tay y lại, dù là da dày thịt cứng cũng phải đau, ngầm vừa bóp vừa nắn, cảm thấy đau thay y: “Tính khí xấu bớt lại chút! Bác sĩ đã nói gì? Còn muốn giữ tai nữa không?”

Thương Tế Nhuỵ khó chịu trong lòng, ngoảnh mặt đi, thở hắt ra từ lỗ mũi. Trình Phượng Đài đặt tay lên má y, kéo y lại, trán chạm trán, nhẹ giọng nói: “Ở nhà, nhớ uống thuốc đầy đủ!”

Trình Phượng Đài trở lại xe, tất cả người Nhật đều lén nhìn hắn, đồng thời không thoải mái dịch chuyển vị trí, nhưng hắn vờ như không biết. Trong gương chiếu hậu, Thương Tế Nhuỵ đứng ở đầu hẻm, bóng dáng như hồn ma cô độc, vẫn đứng đó nhìn tiễn biệt, khiến lòng Trình Phượng Đài vô cùng đau xót. Đến cuối năm nay, họ đã quen biết nhau tròn năm năm, vẫn thân thiết như vậy, thậm chí còn thân thiết hơn cả năm năm trước, thế này phải làm sao đây?