🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài bị đánh thức bởi từng cơn đau nhói như châm trên đầu, mở mắt ra, xung quanh trắng như tuyết, hắn nằm trên giường bệnh truyền nước. Thương Tế Nhụy nằm ở bên gối hắn, dùng móng tay nhổ tóc bạc của hắn—— vì chuyện của Trá Trá, hắn trong mấy ngày ngắn ngủi liền buồn đến bạc tóc. Hôm qua trời tối, Thương Tế Nhụy không nhìn thấy, đến khi trời sáng nhìn thấy, cũng không nói đau lòng, cũng không nói cảm khái, trợn mắt liền giúp hắn nhổ suốt một giờ đồng hồ. Mắt Thương Tế Nhụy từ trước đến nay vốn đã chẳng ra làm sao, tay chân lại hấp tấp, tóc đã nhổ đặt ở bên mép giường, trong mười sợi thì có ba sợi đen.
Trình Phượng Đài khẽ nghiêng đầu: “Nhổ nữa liền trọc mất.”
Mắt Thương Tế Nhụy cứ mãi nhìn đầu hắn trừng trừng, hiển nhiên chưa thỏa mãn.
Trình Phượng Đài hiếm thấy ốm một lần, cộng thêm trong lòng vốn không thoải mái, gây phiền toái đủ đường, lúc thì nói truyền nước muối tay lạnh, muốn Thương Tế Nhụy ấp tay hắn; lúc thì miệng khát muốn uống nước cam. Thương Tế Nhụy đẩy hắn ra một chút, lại bị hắn dựa vào, chỉ có chịu đựng, nhẫn nhục chịu khó nghe sai sử hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi phiền, giận nói: “Về về về, về tìm vợ anh phục vụ anh!” Mắng xong cũng không tính thật sự cho hắn trở về, ấn ở trên giường vuốt mí mắt hắn, cho hắn nhắm mắt: “Ngoan ngoãn ngủ một lát! Đòi cái này đòi cái kia! Muốn ăn đòn không?”
Trình Phượng Đài nói: “Em trông cho kỹ, đừng để cho không khí vào trong ống. Lão Cát sao vẫn chưa trở lại.” Bỗng mở mắt ra: “Không cho phép nhổ tóc của tôi nữa!”
Thương Tế Nhụy ấm ức thu tay về.
Hai người chung chăn gối lâu, Thương Tế Nhụy nghe tiếng hô hấp của Trình Phượng Đài, liền có thể biết hắn có ngủ hay không. Trình Phượng Đài nhắm mắt dưỡng thần tận hưởng thanh nhàn trong chốc lát, nghe Thương Tế Nhụy hỏi hắn: “Người Nhật Bản đem những cô bé kia đi đâu vậy?”
Trình Phượng Đài nói: “Thượng Hải.” Ngừng một lúc, bổ sung nói: “Nhà máy sợi.”
Thương Tế Nhụy đại khái đã hiểu.
Trình Phượng Đài chậm rãi nói: “Thừa dịp tôi tìm em gái, mang một đám bé gái tới gạt lương tâm tôi. Sakata, tên khốn.”
Lúc mới bắt đầu, Sakata quả thật chân tâm thật ý giúp Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài hoài nghi Trá Trá đi về phía Tây gia nhập cộng sản, Sakata thông báo các cửa ải dọc đường, đem những thiếu nữ lục soát được trong thời gian này vốn là định sung làm quân kỹ tụ tập một xe chở đến Bắc Bình, cho Trình Phượng Đài xem. Các thiếu nữ được lựa theo ngoại hình của Trá Trá, tất cả đều là tóc nâu vàng, mái tóc vàng của Trá Trá là bởi vì chủng tộc, các cô thì là thuần túy dinh dưỡng không đầy đủ. Nhưng có mấy đứa bé bóng lưng giống Trá Trá như đúc, khiến Trình Phượng Đài tan nát cõi lòng, hắn nhìn qua những đứa trẻ đáng thương này xong, trong lòng liền không nỡ, không thể trơ mắt nhìn các cô rơi vào hố lửa, liền bàn với Sakata rằng nhà máy sợi mới mở ở Thượng Hải đang thiếu nữ công nhân, chịu mua lại những đứa trẻ này luôn tại chỗ, Sakata có lý nào lại không đồng ý. Qua lại mấy lần như vậy, Sakata tựa hồ phát hiện cơ hội làm ăn từ trong đó, mấy lần sau này, những đứa bé gái đưa tới dáng người, tuổi tác hoàn toàn không để ý nữa, kiểu gì cũng có, dù sao đã nhắm chuẩn vào việc Trình Phượng Đài không đành lòng, nhận hết theo danh sách.
Trình Phượng Đài nói: “Trá Trá, tôi không tính tìm nữa. Còn tìm tiếp, Sakata sẽ vì gạt tiền mà bắt người, đây không phải là tạo nghiệt sao?” Vừa nói lông mày nhíu lại, khóe mắt rỉ ra nửa giọt nước mắt chực rơi: “Không tìm nữa. Không tìm nữa.” Thương Tế Nhụy nhìn thấy nước mắt của hắn, trong lòng đau thắt lại, vội vàng đưa tay ra phủ ở trên mặt hắn.
Từ đó về sau, Trình Phượng Đài và Phạm Liên trong tối mặc dù tung ra tay chân tìm loạn như ruồi không đầu, trên bề mặt tựa hồ đã từ bỏ người em Ba này rồi. Đến hơn một tháng sau, thời tiết chính thức chuyển sang nóng bức, Thương Tế Nhụy ở nhà lật kiểm đồ cũ y muốn đổi bán cầm đồ thì Trình Phượng Đài tới. Tiểu Lai ra cửa, Thương Tế Nhụy ở bên trong hỏi: “Ai?” Tiểu Lai vội vàng lên tiếng đáp lại: “Tới thu tiền nước! Tôi đi xem một chút!” Một tay cài cửa lại, nhẹ giọng nói với Trình Phượng Đài: “Nhị gia đi theo tôi.” Người ta vẫn nói thời gian dài nhìn thấu lòng người, tấm lòng của Trình Phượng Đài đối với Thương Tế Nhụy phơi ra đã lâu, Tiểu Lai không khỏi có chút đổi cái nhìn, đối xử với hắn cuối cùng cũng được coi là mặt mày vui vẻ, gặp phải chuyện cũng chịu thương lượng cùng hắn. Tiểu Lai đi ở phía trước, để lại cho Trình Phượng Đài một bóng lưng với bím tóc đen nhánh, nói: “… Hôm qua bán một bộ trang sức đội đầu mũ phượng Đông Châu, hôm nay lại đang kiểm đếm trang sức vàng, giấu không cho phòng ngoài biết.”
Cho dù là cự phú như Trình Phượng Đài, cũng không thiếu những lúc trong tay không đủ tiền mặt, phải xoay xở, vì vậy nghe cũng không vội, cười nói: “Có phải hí mới tốn nhiều tiền hay không? Chốc nữa tôi nói với y.”
Tiểu Lai nghiêng đầu cắn cắn môi, liếc nhìn hắn một cái: “Sáng sớm hôm nay có người bên ruộng cống đến, nói người Nhật Bản cho nổ đê, trên trăm mẫu ruộng ngập hết trong nước. Tôi sợ tai y không chịu nổi, không dám để y biết.”
Trình Phượng Đài thần sắc hơi ngưng trọng, cái này ngược lại là tai nạn. Phòng kế toán mang mấy người nông dân lao khổ ở tại trong nhà trọ, bọn họ may mắn không bị chết chìm, chạy thoát nạn, chịu rất nhiều khổ sở. Trình Phượng Đài không hai lời chịu bỏ tiền sắp xếp cho vợ con bọn họ, chỉ có một điều kiện: “Ông chủ Thương người đang cần thương dưỡng, không được phép cho y biết chuyện ruộng bị ngập.” Đám người khốn khổ mặc dù thấy tiền thì chẳng khác nào thấy sinh lộ, nhưng gạt ông chủ, họa lớn như vậy, cũng không hay lắm, đưa mắt nhìn nhau không dám nhận lời. Tiểu Lai nói: “Đây là người nhà của Ông chủ Thương, các anh nghe theo dặn dò, chớ có nhiều chuyện.” Tiểu Lai đã lên tiếng, thì chẳng còn gì đáng để do dự nữa, mấy người dập đầu hết lời cảm ơn Trình Phượng Đài.
Ra khỏi nhà trọ, Trình Phượng Đài và Tiểu Lai khớp lại lời, bịa ra lời nói dối để giấu Thương Tế Nhụy. Thật ra thì gạt Thương Tế Nhụy có gì khó, bọn họ chẳng khác nào bảy bước thành thơ, đi một đoạn đường ngắn ngủi, liền bịa xong lý do. Chút tâm cơ kia của Thương Tế Nhụy, giữ được mạng trên giang hồ thì vừa đủ, muốn phòng ám toán từ người thân đúng là không đủ dùng. Về đến nhà, Tiểu Lai kéo màn cửa lên, đối ánh mắt với Trình Phượng Đài một cái. Trình Phượng Đài bước vào liền cười nói: “Ông chủ Thương, trời nóng nực, ở nhà lật đáy rương. Đi, cùng tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Trên đất trải một cái chiếu mát lớn, Thương Tế Nhụy chân trần ngồi xổm ở trong đống vàng bạc châu báu đồ cổ tranh chữ, đầu rủ đến xuống đũng quần. Trình Phượng Đài nghi ngờ tai y lại điếc, tháo mũ xuống đặt lên đầu y: “Này! Em không nóng hay sao!”
Thương Tế Nhụy giơ tay vén cái mũ lên, nhặt bình trà lên húp một hơi thống khoái: “Vừa đến liền hô to gọi nhỏ! Vui vẻ cái gì thế? Tìm được em gái anh rồi sao?”
Nghe lời này, sắc mặt Trình Phượng Đài trầm xuống, cúi đầu thở dài một tiếng, đá rơi giày da, vừa thả lỏng lại vừa phiền muộn ngồi xếp bằng ở trên chiếu: “Cũng coi như là tìm được rồi.”
Thương Tế Nhụy hỏi: “Lúc nào trở lại?”
Trình Phượng Đài lắc lắc đầu. Thương Tế Nhụy lau miệng: “Trẻ con chơi đùa quá mức rồi! Em giúp anh bắt nó trở về!”
Trình Phượng Đài một tay vỗ lên bắp đùi, lại thở dài một tiếng.
Tội lúc này Trình Phượng Đài gặp phải, Trình Mỹ Tâm tự nghĩ cũng có trách nhiệm, nếu không phải giữ hắn ở Bắc Bình phối hợp ứng biến, Trá Trá chưa chắc có cơ hội rời nhà, bây giờ lại bị Sakata vắn số gây rắc rối. Trình Mỹ Tâm cũng không thương lượng với Tào tư lệnh, đánh bạo khai ra một người, chỉ ra Mật Tư Đặc Phương, người hay bịa hồ sơ bệnh lý giả cho Tào tư lệnh kia, nói với Trình Phượng Đài: “Để cho bác sĩ Phương nói với em tin tức của em Ba.”
Thân phận bác sĩ Phương bị bại lộ, mang đến tin tức mới nhất bên phía Duyên An. Trá Trá quả nhiên đi về phía Tây gia nhập cộng sản, nghe nói khi đi tới khu cách mạng, giày mất một chiếc, trên người một xu cũng không có. Trình Phượng Đài lập tức nhờ bác sĩ Phương truyền lời, nói trẻ con không hiểu chuyện, hy vọng Duyên An có thể châm chước thả người. Bác sĩ Phương đẩy đẩy mắt kính, trả lời không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, bày tỏ cộng sản từ trước đến giờ chưa bao giờ tạm giam cưỡng bách, nếu Trá Trá bởi vì mâu thuẫn gia đình bỏ nhà ra đi, tổ chức có thể thay mặt hòa giải từ bên trong. Nhưng dẫu sao Trá Trá tuổi đã hơn mười sáu, đã trưởng thành, kết quả sau khi khuyên thuyết là ở lại hay là đi, hoàn toàn do bản thân cô quyết định. Trình Phượng Đài đi lại gần Sakata như vậy, dù thế nào cũng không đi Duyên An được, chỉ đành viết thư năn nỉ Trá Trá hồi tâm chuyển ý, liên tiếp mấy bức thư như đá chìm đáy biển, Trá Trá không trả lời thư, bị ép sốt ruột trực tiếp đăng báo thanh minh cắt đứt quan hệ anh em với Trình Phượng Đài.
Chuyện phát triển đến bước này, bách tính toàn bộ thành Bắc Bình đều đang bàn luận tiểu thư Trình gia sao lại suy nghĩ không thoáng đến như vậy, từ bỏ cuộc sống thiên kim vạn kim, muốn chạy đi gia nhập cộng sản chịu khổ. Thương Tế Nhụy cũng là từ nơi này biết được tung tích của Trá Trá, ngay cả y cũng biết rồi, Trùng Khánh bên kia tất nhiên cũng biết, không ngờ cũng đưa ra kế sách, nói nếu Trình Phượng Đài chịu bỏ ra số tiền lớn, bọn họ có thể thông qua thủ đoạn ngoại giao mang Trá Trá từ Duyên An trở về. Sakata thì tỏ thái độ nói nể tình Trình Phượng Đài bỏ công sức không ít, chờ có một ngày quân Nhật tiêu diệt cộng sản rồi, lấy được toàn bộ biên cương Trung Quốc, nhất định không truy cứu sai lầm tuổi trẻ thiếu suy nghĩ của Trá Trá, hứa hẹn cô bình an trở về nhà. Trình Phượng Đài cũng không để ý đến bọn họ, chỉ cần xác nhận Trá Trá bình an, lòng hắn coi như yên tâm. Việc cắt đứt quan hệ anh em này mặc dù rất đau lòng, nhưng đối với người theo suy nghĩ phương Tây như Trình Phượng Đài, trẻ con sau khi trưởng thành mỗi người một chí hướng, cũng không phải là không thể chấp nhận, cho dù có là con gái. Sau đó cả đêm chuẩn bị một khoản tiền nhờ Bác sĩ Phương giao cho Duyên An, trên danh nghĩa là phần gia sản sau khi cắt đứt quan hệ mà Trá Trá nên nhận được, trên thực tế cha bọn họ để lại chỉ có nợ nần, làm gì có tài sản để lại. Trình Phượng Đài nghĩ rằng Duyên An bên kia nhận được tiền rồi, có thể đối xử tử tế với Trá Trá.
Nỗi lo buồn của Trình Phượng Đài còn chưa nói hết đã bị cắt đứt, hắn phát hiện Thương Tế Nhụy gần đây hơi có chút ý thân cộng, chỉ thấy Thương Tế Nhụy xua tay nói: “Không cần bận tâm nhiều, Cộng sản nói chuyện làm việc rất đáng tin, Trá Trá đi theo bọn họ anh cứ yên tâm! Tốt hơn so với chạy đi Trùng Khánh nhiều.” Trình Phượng Đài cười nói: “Trùng Khánh thì làm sao?” Thương Tế Nhụy gác bình trà xuống, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói Hà Nam bị lụt rồi, là chính phủ phá đê.”
Trình Phượng Đài cười chúm chím dòm y, không để lộ thái độ: “Thật à? Sao tôi nghe nói là người Nhật Bản làm.”
Thương Tế Nhụy cúi đầu chọn bảo bối: “Anh biết cái gì, tin tức của lê viên chúng em là nhanh nhạy nhất.” Thương Tế Nhụy không hiểu bí quyết gìn giữ tranh chữ, đồ cổ, may là khí hậu Bắc Bình tương đối khô ráo, vết mực trên tranh chữ không bị tổn hao nhiều. Y quy những vàng bạc được thưởng bao năm qua vào một loại, lại chọn qua chọn lại mấy bức tranh chữ, gọi Tiểu Lai lại, phân phó bức nào đưa cho nhà nào, gặp người ta nên nói thế nào. Tiểu Lai việc nào việc đó đều gật đầu ghi nhớ. Trong đó có một chiếc quạt xếp được bọc trong một túi quạt bằng gấm, đầy vẻ phóng đãng, giống như đồ chơi của nữ nhân cùng thi nhân mặc khách.
Thương Tế Nhụy cầm ở trong tay vỗ vỗ, đặc biệt dặn dò: “Cái này, đưa đến phủ Tiết Thiên Sơn. Nếu là thái thái, di thái thái đi ra tiếp khách, cô chớ nói nhiều, thế nào cũng phải giao tận tay hắn.”
Trình Phượng Đài lòng nghi ngờ vốn lớn, rút cây quạt mở ra nhìn, một mặt quạt vẽ ong mật bên hoa thược dược không có gì lạ, chỗ ký tên có chút thú vị, là Đỗ Thất, Trình Phượng Đài lập tức hiểu.
Thương Tế Nhụy nói: “Tiết Thiên Sơn cho cô cái gì cô cũng nhận hết, chớ khiêm nhường giúp tôi.” Tiểu Lai vâng lời.
Trình Phượng Đài nói: “Đỗ Thất hẳn phải giận em lắm.”
Thương Tế Nhụy xem thường: “Anh ta tức giận còn ít sao, giận rồi thì thôi.”
Trình Phượng Đài cười nói: “Thiếu tiền đến vậy sao? Em có chỗ nào cần tốn nhiều tiền đến vậy chứ?”
Thương Tế Nhụy nói: “Em à? Em chuẩn bị gom tiền mua một máy bay lớn, nổ chết người Nhật, thông minh không?”
Thương Tế Nhụy nói lời mê sảng đã quen, Trình Phượng Đài căn bản không coi những lời này là thật, cười cười, chậm rãi nói: “Nếu thật sự thiếu tiền, anh cho em ý này hay. Em cũng nghe nói, Hà Nam bên kia xảy ra lũ lụt không yên ổn, không đáng để tốn tâm tư, không bằng đưa khế ước đất cho anh, anh sẽ đổi thành năm năm tiền mặt cho em.”
Thương Tế Nhụy ngẩn ra một chút, sau đó liền mở ra một hộp gấm, trong hộp chứa rất nhiều khế ước hợp đồng, y lật một hồi rút ra khế ước đất và khế ước bán thân của đám người làm, lầm bầm: “Cho em ít tiền còn cần thế chấp, anh cũng quá ranh ma, cầm đi!”
Trình Phượng Đài gập khế ước lại nhét vào trong túi: “Sau này chuyện ruộng đất em đừng để ý nữa, yên tâm hát hí của em đi. Làm ông chủ gánh hát đã đủ chật vật rồi, em còn muốn làm địa chủ.” Thương Tế Nhụy tự nhận vô năng, không già mồm. Trình Phượng Đài thuận tay lật giở hộp gấm, bỗng nhiên ha cười một tiếng, nhặt một tờ ra: “Em xem đây là cái gì?”
Đây là khế ước bán thân năm đó của Thương Tế Nhụy, kẻ lừa gạt giả làm cậu của Thương Tế Nhụy, ấn xuống một dấu vân tay to lớn đường hoàng, ở bên cạnh dấu vân tay đó, còn có một chấm đỏ nho nhỏ, Ông chủ Thương còn nhỏ bị túm lấy cái tay nhỏ bé ấn lên. Năm tháng lâu dần, dấu vân tay mờ dần, biến thành một nốt ruồi son, chính bằng chấm đỏ giữa chân mày của Dương quý phi trong hí. Thương Cúc Trinh trước khi lâm chung trả lại khế ước bán thân của mọi người, người khác sau khi nhận được, lập tức đốt ngay trên ngọn nến, loại đồ vật này vừa là sự sỉ nhục, vừa là hậu hoạn, là lai lịch không vinh dự. Duy chỉ có Thương Tế Nhụy, chấm mực vẽ một dấu gạch chéo tỏ vẻ hủy bỏ, không biết xuất phát từ tâm tư gì, vẫn còn giữ lại.
Trình Phượng Đài cầm lên, nhìn rồi lại nhìn, cười nói: “Tờ này cũng cho tôi đi, hiếm có biết bao.”
Thương Tế Nhụy lườm hắn một cái: “Cái này có gì mà hiếm có, thì ra Đại thiếu gia bến Thượng Hải, cái gì cũng chưa từng thấy.”
Trình Phượng Đài nhìn rồi lại nhìn, thật sự cất vào trong ngực. Thương Tế Nhụy nói: “Mất hiệu lực rồi, anh giữ cũng vô ích.”
Trình Phượng Đài chọc y: “Vậy em viết thêm cho tôi một cái có hiệu lực đi.”
Thương Tế Nhụy lại gật đầu: “Được, em viết thêm cho anh một cái.” Vừa nói, vừa mở ra phần cuối của hộp con dấu, ngón tay quệt quệt trong mực một chút, đưa đến gò má Trình Phượng Đài quệt một dấu vân tay đỏ tươi chói mắt. Vốn là lời nói đùa, chuyện đùa giỡn, không có bất kỳ duyên cớ gì, khi đầu ngón tay Thương Tế Nhụy đυ.ng phải mặt Trình Phượng Đài, trong lòng hai người lại đồng thời run lên, cơn tê dại và run sợ từ kẽ hở trong tim truyền đến lông tóc và da khắp người, người liền ngây ra, vệt đỏ tươi này, giống như là máu nhỏ ra từ đầu ngón tay của Thương Tế Nhụy, rơi lên hồn phách Trình Phượng Đài!
Hai người sợ run bốn mắt nhìn nhau, trong mắt không một chút đùa giỡn, Thương Tế Nhụy có dự cảm xấu, vội vàng thu tay, dấu tay ở trên mặt Trình Phượng Đài kia vẽ ra một dấu móc.
Trình Phượng Đài nói: “Tung tích của Trá Trá có rồi, qua một thời gian nữa, chậm nhất là cuối năm, tôi phải đi rồi.”
Thương Tế Nhụy hỏi: “Đi đâu?”
Trình Phượng Đài nói: “Trước là về Thượng Hải, sau đó đi Hồng Công, cũng có thể trực tiếp đi Anh.”
Thương Tế Nhụy hỏi: “Bao lâu thì trở lại?”
Trình Phượng Đài không một chút ngập ngừng, liền nói: “Khi nào chiến tranh kết thúc, thì tôi trở lại.”
Thương Tế Nhụy gật gật đầu, Trình Phượng Đài vẫn là nói ra lời đó rồi, y sớm đã chuẩn bị tâm lý, chiến tranh vừa nổ ra, người có tiền chung quanh bán nhà bán đất trốn chạy, Trình Phượng Đài cho dù dám liều mình ở cùng quân tử, rốt cuộc vẫn còn một đại gia đình phụ nữ và trẻ con không thể rời bỏ hắn. Trình Phượng Đài cảm giác được cảm xúc của Thương Tế Nhụy trầm xuống, không nhịn được cười chúm chím nhìn y nói: “Hay là, em đi cùng tôi, coi như đi lưu diễn?”
Câu hỏi vừa đưa ra Thương Tế Nhụy liền bùng nổ, để xuống ngọc trong tay, chỉ châu báu đầy mặt đất: “Hay là, những thứ này tất cả đều thuộc về anh, anh ở lại?” Y lúc nói lời này, thở hổn hển, cuống đến mức sắc mặt khó coi, Trình Phượng Đài cũng chỉ im lặng. Thương Tế Nhụy đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng, vung hai cước đá văng vàng bạc châu báu, lại đá vào vai Trình Phượng Đài một cái, hoặc có thể nói là dùng sức chạm một cái, Trình Phượng Đài lúc này ngã ngửa ra. Thương Tế Nhụy lập tức nhào tới, túm lấy cổ áo hắn, mắt đỏ ửng: “Những gì em có đều cho anh! Được không? Anh ở lại cùng em? Được không?”
Trình Phượng Đài chẳng hề giận y ngang ngược, ngược lại lòng tràn đầy thương xót, ôm cổ y kéo y xuống, hai người trán chạm vào nhau. Trình Phượng Đài cười nói: “Tôi tránh người Nhật Bản một thời gian, cũng không phải là không trở lại.” Thương Tế Nhụy nước mắt bắt đầu như vỡ đê, ôm Trình Phượng Đài vừa hôn vừa cọ, day tan, ăn mất điểm đỏ trên quai hàm của hắn, vẫn cảm thấy không đủ.
Trình Phượng Đài hai ngày sau qua thăm Thương Tế Nhụy, đúng lúc tai y không dùng được, ở nhà nghỉ hí, thấy Trình Phượng Đài mang hai công nhân và một cái cây đến, chọn một nơi ở trong sân, mũi chân chỉ chỉ đá lát sân, công nhân liền tiến lên gảy gạch ra. Thương Tế Nhụy phe phẩy cái quạt đi ra nhìn bọn họ trồng cây, kéo dài âm hí giễu giễu: “Ha! Dám động thổ trên đầu thái tuế!” Trình Phượng Đài đứng ở dưới bậc thang, ngửa đầu nói ở bên tai y: “Cho em chi phiếu, lại cho em thêm cây bạch mai!” Thương Tế Nhụy không nghe rõ, nhận lấy chi phiếu gật đầu: “Được.” Chờ trồng xong cây mai, Trình Phượng Đài tự mình ở dưới gốc cây lượn quanh một vòng đạp cho chặt đất, rồi nói với Thương Tế Nhụy: “Đây là cây mai trắng thực thụ!” Thương Tế Nhụy không biết gì cả, vẫn gật đầu đáp lời: “Ờ! Tốt!” Nếu như là trong quá khứ, y nhất định nổi trận lôi đình, bởi vì cây này cực kỳ chiếm sân luyện công. Trình Phượng Đài nhìn ra Thương Tế Nhụy đang điếc, lấy giấy bút viết hai chữ bạch mai treo ở trên thân cây đong đưa theo gió tuyên bố rõ ràng, hai người liền ăn cơm ở dưới tàng cây. Bọn họ lại trở nên vui vẻ, như thể việc ly biệt xa tận cuối chân trời. Trình Phượng Đài nói: “Ngày khác tai đỡ thì gọi điện thoại cho tôi, tôi mang em ra ngoài đi dạo một chút.” Thương Tế Nhụy vừa thấy Trình Phượng Đài động đậy miệng, liền mang theo nét mỉm cười nói: “Được.” Tóm lại, Trình Phượng Đài nói cái gì cũng được.
Qua hai ngày Trình Phượng Đài không đợi được điện thoại của Thương Tế Nhụy, đã tự mình tới rồi. Thương Tế Nhụy rốt cuộc góp đủ tiền mua phi cơ, nhờ cô gái ăn mặc hợp mốt từng chăm sóc Hàn tiên sinh dưỡng thương kia tới lấy. Hơn mấy chục cân vàng, đàn bà còn mang giày cao gót, cổ tay mảnh khảnh mỗi tay một vali, nhắc vali da lên, đi nhanh như gió, có thể thấy là một người có luyện võ có nội công. Cô vừa đi, vừa khách khí với Thương Tế Nhụy: “Dừng bước thôi! Không cần tiễn nữa! Ai! Tấm lòng yêu nước của ngài thật đúng là, Ông chủ Thương, tôi phục ngài! Bên ngoài truyền toàn những lời nói vô căn cứ! Tôi cũng tức giận thay ngài! Được rồi, mau trở lại đi! Để người ta nhìn thấy không hay!”
Cửa vừa mở ra, đón đầu liền gặp phải Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài hiếm lạ nhìn người phụ nữ: “Mật Tư Lâm? Cô sao lại ở nơi này thế!”
Mật Tư Lâm phản ứng nhanh nhạy: “Trình Nhị Gia! Thật là trùng hợp! Đến để lấy một số đồ cho giám đốc của chúng tôi.”
Trình Phượng Đài nhìn vào hai chiếc vali da lớn: “Phạm Liên thật biết cách sai bảo người khác. Để tôi bảo lão Cát đưa cô đi một chuyến nhé.”
Mật Tư Lâm vội vàng nói: “Những món trang sức này giám đốc dùng để diễn, không nặng lắm. Ngài bận việc ngài đi, tôi đi đây!’ Bóng lưng của cô ấy nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, bước đi như gió, Trình Phượng Đài cũng không nghi ngờ gì, nghiêng đầu nhìn Thương Tế Nhụy: “Hôm nay tai có nghe được không? Cũng không gọi điện cho tôi. Đi thôi, hôm nay chúng ta ra ngoài thành.”
Thương Tế Nhụy không muốn: “Nhân lúc tai còn nghe được, em muốn dàn dựng hí mới.”
Trình Phượng Đài nói: “Gần đây tôi bận lắm, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.” Hắn nhìn Thương Tế Nhụy với ánh mắt cầu xin: “Trên đường đi để em nhổ tóc bạc cho tôi, được không?” Đây là sở thích mới của Thương Tế Nhụy, y nhìn những sợi tóc bạc lẻ loi mai phục trên đầu Trình Phượng Đài rất không vừa mắt, muốn thách thức thị lực và sự khéo léo của mình. Xe rời thành phố, đường đi xóc nảy, đầu của Trình Phượng Đài cũng khổ sở, trong mười sợi tóc mà Thương Tế Nhụy nhổ ra, phải có năm sợi là tóc đen. Lão Cát nhìn trong gương chiếu hậu thấy rất không đành lòng, cố gắng lái xe ổn định hơn, nhưng càng cố gắng thì đường càng xóc nảy, kết quả là trong mười sợi có tám sợi là tóc đen, Thương Tế Nhụy cũng cảm thấy ngượng ngùng, liền nói trước: “Ai ya, nhìn này, tóc bạc của anh thật tinh quái, còn biết trốn tôi!” Trình Phượng Đài không vui ngồi thẳng dậy xoa xoa đầu: “Tôi cũng muốn trốn em đấy!” Thương Tế Nhụy nói: “Dù sao trời cũng đang nóng, mai anh đến hậu trường của em, để thợ trang điểm cạo trọc đầu anh đi.” Trình Phượng Đài xua tay: “Không cần đến thợ cạo, lát nữa trên đường về, em cứ nhổ sạch hết đi cho tôi, giống như nhổ lông lợn ấy!” Thương Tế Nhụy cười mím môi, đưa tay xoa rối tóc Trình Phượng Đài và hỏi: “Chúng ta đi đâu chơi vậy?”
Thương Tế Nhụy hiện giờ rất ghét việc gặp bác sĩ vì mỗi lần đều là hy vọng hão huyền. Trình Phượng Đài thấy y đã lên xe rồi, mới nói: “Đi gặp một lão thái y—”
Thương Tế Nhụy nhìn đồng hồ, bực bội nói: “Phí thời gian thôi phải không! Thái y em gặp còn ít à?”
Trình Phượng Đài nói: “Người này không giống, chuyên trị bệnh cho hoàng đế. Đồng Trị, Quang Tự, đều được ông ta chữa trị.”
Thương Tế Nhụy nói: “Phải rồi! Đồng Trị, Quang Tự, đều bị ông ta chữa chết cả!”
Trình Phượng Đài vỗ y: “Không được nói điều không may!”
Lão thái y đã về hưu nhiều năm, thời loạn lạc con gái thủ tiết, con cháu bất tài, lão thái y đành phải trở lại nghề cũ, quay về phục vụ các gia đình quý tộc trong kinh thành. Mợ Hai vì lo cho Trá Trá mà mắc chứng “Mai hạch khí”, lão thái y có tay nghề tuyệt vời, uống ba thang thuốc là khỏi bệnh. Vì vậy, Trình Phượng Đài kiên quyết dẫn Thương Tế Nhụy tới nhờ vả, vào nhà trước tiên uống một chén trà nhạt, lão thái y vừa ngủ trưa dậy, được con gái đỡ ra. Trình Phượng Đài mang ra bánh quy và bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn, lão thái y quên mất Trình Phượng Đài, nhưng nhận ra bánh ngọt, nhìn họ một cái, run rẩy cười nói: “Sao vậy, thân thể phu nhân lại không ổn sao?”
Cô con gái góa phụ đỏ mặt liên tục xin lỗi, rồi dâng lên đôi kính lão. Lão thái y đeo kính vào nhìn rõ Thương Tế Nhụy, bừng tỉnh: “Ồ, là công tử nhà ngài bị bệnh à?”
Danh y thường không dễ dàng chữa trị cho người nổi tiếng, chữa khỏi thì là chuyện tốt, nhưng nếu không khỏi, danh tiếng cũng bị hủy hoại. Trình Phượng Đài cố ý giấu thân phận của Thương Tế Nhụy, cười dài: “Ngài à! Đừng quan tâm đây là ai, cứ xem tai của y trước đi!”
Lão thái y cúi đầu: “Gì? Bị bệnh ở đâu?”
Cô con gái góa phụ ghé miệng sát tai lão thái y, từng chữ một hét lớn: “Cậu ấy! Điếc rồi!”
Thương Tế Nhụy không chịu nổi nữa, đứng bật dậy định bỏ đi, lẩm bẩm: “Hai ta chẳng biết là ai điếc nữa!” Trình Phượng Đài đẩy đẩy, kéo kéo y ngồi lại xuống ghế. Thương Tế Nhụy hết sức bực bội, miễn cưỡng chìa tay ra cho lão thái y bắt mạch, cau mày lườm nguýt, lão thái y thì vuốt râu trầm ngâm, hai người đối diện nhau, một già một trẻ thể hiện rõ hai trạng thái cảm xúc đối lập. Khám khoảng một khắc, lão thái y hỏi: “Tai còn nghe thấy tiếng gì không? Là tiếng sáo bồ câu, phải không?”
Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy liếc mắt nhìn nhau, họ còn chưa nói triệu chứng, lão thái y đã tự mình chẩn đoán ra, mơ hồ cảm thấy lần này gặp được chân nhân rồi. Trình Phượng Đài tranh đáp: “Nghe thấy! Chính là tiếng sáo bồ câu!”
“Nghe thấy là tốt! Có tiếng là có cách chữa!” Lão thái y gật gù: “Công tử nghĩ lại xem, có phải bị thương chưa khỏi hẳn mà đã bị chọc giận?” Không đợi Thương Tế Nhụy trả lời, lão thái y khẳng định vỗ vỗ tay y: “Còn trẻ mà! Đừng nóng nảy quá! Đời còn dài, sẽ còn gặp nhiều khó khăn! Con người mà! Bình tâm là trên hết!”
Mọi người đều cho rằng bệnh tai của Thương Tế Nhụy là do bị ngã trên sân khấu, nên chữa trị bằng cách hoạt huyết và tan máu tụ. Chỉ có lão thái y nói rằng bệnh của y nằm ở gan. Ông vào thư phòng lật tìm sách rất lâu, rồi viết ra một đơn thuốc và bảo họ mang về uống. Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy đều cảm thấy lần này gặp được thầy thuốc thật sự rồi, nên chân thành cảm ơn và để lại một thỏi vàng làm tiền khám. Trước khi rời đi, lão thái y nói: “Lần sau Nhị gia đến mang ít bánh giòn đến nhé, bánh ngọt dễ nghẹn quá.” Trình Phượng Đài mỉm cười đồng ý.
Trên đường về, Thương Tế Nhụy khá vui vẻ: “Lão già rụng hết răng rồi, còn muốn ăn đồ giòn, nhai nổi không?” Trình Phượng Đài tự nhủ: “Vào thành mua thuốc trước, sáng mai tôi sẽ đến nấu cho em.”
Quả nhiên vào thành, họ ghé qua tiệm thuốc Đồng Nhân Đường trước. Sáng hôm sau, khoảng hơn tám giờ, Trình Phượng Đài thật sự đến. Hắn xắn tay áo qua khuỷu tay, làm mẫu cho Tiểu Lai từng bước quy trình nấu thuốc, cái nào đun trước, cái nào cho sau, chuẩn xác đến từng giây theo đồng hồ. Sau đó, hắn đưa đồng hồ cho Tiểu Lai: “Giữ lấy, ngâm thuốc nửa giờ, cái cho sau đun thêm năm phút, không được sai thời gian.” Tiểu Lai không dám nhận món đồ quý giá như vậy, nhưng cũngkhông nói là cho cô, mà là để nấu thuốc cho Thương Tế Nhụy, chỉ đành nhận lấy.
Thương Tế Nhụy tựa vào cột hiên nhìn hắn như đang làm thí nghiệm hóa học, y hất cằm nói: “Khá là thành thạo đấy!” Trình Phượng Đài nghiêng bình đổ thuốc, mỉm cười: “Thuốc của Mợ Hai cũng là tôi dạy nha hoàn nấu. Tôi ấy à, số sinh ra để phục vụ người khác mà!” Thương Tế Nhụy không cười, đôi mắt đen nhìn hắn đăm đăm một lúc lâu, rồi nói: “Ngày nào đó tai em điếc hoàn toàn, mất sinh kế, chỉ còn cách sống dựa vào anh, chắc là lúc đó có thể theo anh được.”
Trình Phượng Đài tay khựng lại, thuốc tràn ra khỏi bình làm bẩn giày hắn, không ngẩng đầu lên: “Ồ, phải điếc phải tàn phế mới chịu theo tôi sao? Tôi không xứng với em chỗ nào? Không được người lành lặn, tôi không cần!” Hắn đổ ra một bát thuốc, ngửi thấy mùi rất đắng, đặt bát thuốc lên bàn đá để nguội, rồi kéo tay áo xuống, đội mũ, đeo kính râm, lập tức từ người phục vụ thuốc thang trở lại dáng vẻ công tử phong lưu. Hắn đưa ngón tay nâng cằm Thương Tế Nhụy lên: “Chữa tai cho tốt vào! Nhị gia còn đợi nghe em hát đấy!”
Thương Tế Nhụy nói: “Anh đi như thế này, sợ là không kịp xem vở diễn mới rồi.”
Trình Phượng Đài không nói, buộc lại tay áo. Thương Tế Nhụy nói: “Tối ngày kia, anh đến, em sẽ hát riêng cho anh một vở.”
Trình Phượng Đài gật đầu: “Được, tôi sẽ đến.”