🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Dịch: Phong Bụi
Buổi chiều gần tối, ánh mặt trời đã nghiêng nghiêng, đội ngũ đưa tang phân tán ở chung quanh cửa thành rảnh rỗi chờ. Dân chúng qua lại nhận ra những nghệ sĩ này, ngày thường trên sân khấu dưới sân khấu xa xa nhìn mặt một chút là phải tốn mấy đồng, hôm nay người nào người nấy mặt mộc đứng ở mặt đất, không nhìn đúng là lãng phí! Vì vậy tốp ba tốp năm, ở đó dòm bọn họ châu đầu kề tai nghị luận. Đám nghệ sĩ dù sao bị nhìn đã quen, ánh mắt người khác chuyên chú bình luận từ đầu đến chân, phất lên mặt bọn họ chẳng khác gì gió nhẹ, căn bản không chạm đến, mấy đào kép thiếu đoan chính trầm ổn thậm chí còn len lén liếc mắt đưa tình với đại cô nương. Thương Tế Nhụy xuống sân khấu, không thích bị người ta nhìn chằm chằm, y xoay người lại, đứng hướng mặt vào quan tài Tứ Hỷ, khí tức lạc lõng đơn độc kia ở giữa một đám đào kép ngược lại càng bắt mắt, khiến người ta chú ý nhìn về phía y.
Tứ Hỷ không mua nổi penicillin, khiến virus giang mai phát tác mà bỏ mạng. Bây giờ chết rồi, di hài lại nằm ở trong một đống penicillin muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, số mệnh trêu đùa con người, thật vậy. Thương Tế Nhụy ngây người, xa xa một chiếc xe hơi đang nhanh chóng chạy tới. Yukinojo bước xuống xe, anh hiếm thấy mặc quân trang của bên Nhật, cái màu sắc nâu vàng lẫn lộn đó đầy vẻ héo úa, ống quần phồng lên, nổi bật nửa người dưới ngắn ngủn của anh, giống một người Nhật rồi. Yukinojo cũng ý thức được bộ đồng phục không vừa người, đám đào kép mặc đồ tang thon dài tuấn tú, khí chất tiêu sái, so sánh càng thấy anh héo úa và thấp bé hơn, đám đào kép mỗi người một đôi mắt không chớp mắt nhìn anh chăm chăm, cũng khiến cho anh không ngóc đầu lên được. Yukinojo đè thấp vành mũ đi tới bên cạnh Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy vẫn đang điếc, gặp mặt, hai bên không nói lời nào nhìn nhau một lúc lâu. Thương Tế Nhụy thật sự không mặt mũi nào mở miệng, vô cùng xấu hổ, thời gian trước người đề nghị tuyệt giao chính là y, bây giờ đến lúc phải dùng tới người, chẳng lẽ lại đưa ra một thái độ khác. Thương Tế Nhụy không làm được, y chỉ lui về phía sau nửa bước, cúi người thật thấp trước Yukinojo một cái, điều phải nói đều đã ở bên trong. Yukinojo tựa như sợ hãi, nhất thời mặt nóng tim đập, vội vàng cũng lui về phía sau một bước, đáp lễ với Thương Tế Nhụy.
Người ngoài xem không hiểu hai người bọn họ đang chào hỏi cái gì, Đại gia Khương gia giễu cợt với mọi người nói: “Nhìn kìa, bái đường ở nơi này cơ đấy!” Người nghe cũng cười lạnh. Có Yukinojo giao thiệp với vệ binh thủ thành, dùng danh nghĩa nhà Kujo ký văn kiện ấn vân tay, đội ngũ đưa tang rất nhanh liền có thể lên đường. Do bệnh tai của Thương Tế Nhụy, Yukinojo không cách nào nói nhiều với y, trước ánh mắt bao người vội vã tới, vội vã đi, mang theo áy náy cùng ngưỡng mộ, một lòng chỉ vì muốn giúp Thương Tế Nhụy. Nhưng cho dù hai người không trò chuyện quá nhiều, từ giây phút Yukinojo lộ diện, cũng đã khẳng định lời đồn đại giữa Thương Tế Nhụy cùng sĩ quan Nhật Bản, một kẻ hát hí có địa vị xã hội gì, gặp phải phiền toái lại có thể sai khiến được một sĩ quan Nhật Bản, giao tình phía sau hai người đã có thể thấy rõ! Đồng ngành có thù oán với Thương Tế Nhụy không cần phải nói, thấy Thương Tế Nhụy tự đào mộ nhảy vào, thì đúng với mong muốn, đắc ý cực kỳ. Bạn bè thường ngày biện bạch giúp Thương Tế Nhụy, lúc này không khỏi âm thầm oán trách Thương Tế Nhụy không giữ thể diện, ngươi nếu thật sự có mờ ám, cũng đừng thể hiện ngay trước mắt mọi người chứ! Phụ sự tín nhiệm cùng ý tốt của bọn họ! Mọi người mỗi người một tâm tư, thống nhất cái nhìn với Thương Tế Nhụy, sau khi ra khỏi thành, lại không ai đồng hành cùng y. Thương Tế Nhụy đi một mình ở phía trước, phía sau kéo một đoạn trống thật dài, cũng do bước chân của bản thân y quá mau, tựa như đang bướng bỉnh đuổi theo mặt trời, Nữu Bạch Văn định đuổi qua, còn chưa lên tiếng, Thương Tế Nhụy ngón tay chỉ tai mình, bày tỏ không nghe được, không trò chuyện, tiếp đó liền bỏ rơi người ta. Y biết mọi người đang nói y thế nào, nhưng, y đã không giải thích được rõ ràng từ lâu rồi!
Thương Long Thanh yên lặng theo sau, đi cùng bên cạnh Thương Tế Nhụy một đoạn, Thương Tế Nhụy như thể không phát hiện, cũng không quay đầu lại. Rắc rối hôm nay do Thương Long Thanh mà ra, anh không nên giấu giếm Thương Tế Nhụy mạo hiểm, khiến cho Thương Tế Nhụy không chuẩn bị chút biện pháp đối phó gì, chỉ có thể tự bôi nhọ danh dự để vãn hồi tuyệt cảnh. Ngày thường trăm miệng một lời cho là Thương Tế Nhụy tự do phóng khoáng, tính khí trẻ con, không hiểu đối nhân xử thế, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện, người không nói hai lời liền gánh vác trách nhiệm cũng chính là đứa trẻ này! Thương Long Thanh nợ em trai, cả cuộc đời này cũng không trả hết, nhưng lại hay mang danh huynh trưởng ra trách phạt Thương Tế Nhụy, anh có mặt mũi gì trách phạt Thương Tế Nhụy? Nỗi hổ thẹn trong lòng Thương Long Thanh đau đớn ép anh hai mắt ửng đỏ, trong cổ họng tằng hắng một cái, cũng không để ý Thương Tế Nhụy có nghe thấy hay không, vẫn giọng trầm trầm nói: “Anh tư chất hí bình thường, không thể oán trách cha ra sức đào tạo lão Nhị. Năm ấy lão Nhị bị thương rất nặng, thầy lang xa gần đều nói không được nữa rồi. Lão Nhị không thành, mạch hí của Thương gia sẽ đứt đoạn, thế nhưng vừa khéo có em tới.”
Thương Tế Nhụy ánh mắt khẽ động, y không nhớ nổi mặt mũi ngũ quan Thương Nhị Lang như thế nào nữa, chỉ nhớ anh ta là một đứa nhỏ bị liệt, đi ị đi tiểu đều phải làm ở trên giường, hơn nữa tính khí rất tệ, thường thường kêu to hét to, huyên náo khiến toàn bộ gánh hát không được yên bình, lại thường thường khóc lóc, khóc giống như sói tru. Thương Tế Nhụy ở gánh hát không tới một tháng, Thương Nhị Lang đã chết rồi.
“Hồi em bị bán tới gánh hát đó, nhìn mới bốn năm tuổi, mở giọng khóc một cái, nửa con phố đều nghe thấy! Chẳng khác gì tiếng gà trống gáy! Đợi đến khi lau sạch mặt hỏi chuyện, da thịt thần khí đó, mồm miệng lời nói, hoàn toàn không phải trẻ con nhà dân bình thường, lại còn thuộc Luận ngữ và Đường thi! Có kỳ lạ không?” Rất kỳ lạ! Thương Tế Nhụy bây giờ một bài thơ cũng không đọc thuộc. Thương Long Thanh ra sức chớp chớp mắt, khiến nước mắt khô ở trong mắt: “Đứa trẻ còn chưa biết cầm đũa, lại có thể một hơi thuộc hai mươi bài Đường thi. Cha vui mừng cực kỳ, nói đứa trẻ trí nhớ tốt, giọng tốt, là người sinh ra để ăn cơm hí. Mua em, để em làm thế thân cho lão Nhị. Thế nhưng lão Nhị chết thế nào chứ? Lão Nhị là luyện công phu bị cha ép đến gãy eo! Đây là cha ruột đối với con đẻ! Em thay cho lão Nhị, cuộc sống ở gánh hát như thế nào, càng chẳng cần phải nói. Trong này có hơn một nửa tội là chịu thay anh, nếu anh có thể thành tài, lão Nhị không cần chết, em cũng không cần…” Thương Long Thanh nói đến chỗ này, nước mắt lã chã rơi xuống, hai giọt lệ của người đàn ông thép khiến Thương Tế Nhụy nhìn mà ngây cả người. Y biết Thương Long Thanh tự gánh trách nhiệm huynh trưởng, không nhìn nổi việc em trai chịu khổ hơn anh trai, đây vẫn luôn là nỗi trăn trở của Thương Long Thanh. Thương Tế Nhụy vẻ mặt nhu hòa lại, nhẹ giọng nói: “Phàm là người Thương gia, số mệnh đã định phải chịu chút khổ trong hí, em không oán trách.” Thương Long Thanh bật thốt lên: “Thế nhưng em không phải người Thương gia!” Anh dừng bước lại nhìn Thương Tế Nhụy: “Có một việc, cha trước khi chết ép anh thề, muốn anh cả đời dối gạt em, nhưng tình hình hiện tại không nói không được! Em chớ nhận định mình hí cốt bẩm sinh, đời đời kiếp kiếp phải vùi lấp ở nơi nhơ nhớp này, đây là số mệnh cha áp đặt cho em, không phải số mệnh vốn có của em!”
Thương Tế Nhụy dự cảm được Thương Long Thanh tiếp theo sắp nói ra bí mật động trời, y lại có chút sợ hãi, vội vàng xoay người cúi đầu muốn đi khỏi. Thương Long Thanh túm lấy cánh tay y một cái, ánh mắt sáng quắc trịnh trọng nói: “Thông minh từ nhỏ, có thể thuộc thơ, có thể thuộc văn, sao có thể không nhận ra gia thế nhà mình! Hồi mới tới đó, họ tên từng người trong nhà đều nói được rõ ràng! Mỗi lần nói, cha liền đánh em rất đau, đánh đến mức em sợ mà trở nên hồ đồ, cũng thật sự không nhớ nữa rồi. Bây giờ nói cho em nghe: Em vốn họ Dương, nhà ở huyện Cừ, Tứ Xuyên, tổ tiên đều là người làm quan. Năm ấy mẹ Vạn thị mang em cùng chị tới Bình Dương về nhà mẹ đẻ, đúng vào năm có ôn dịch, trên đường về để lạc mất em. Dương gia men theo đường tìm về Bình Dương, cha vì tư tâm muốn giữ em lại, mang toàn bộ gánh hát rời quê lánh đi năm năm.”
Thương Tế Nhụy thở ra một hơi mang theo sự run rẩy, lắc lắc đầu: “Không nhớ nữa, thật sự không nhớ nữa.”
Thương Long Thanh nói: “Em cho dù không nhớ Dương gia, Dương gia nhất định còn nhớ em. Nghe đại ca khuyên một câu, hiện tại thiên hạ thay hình đổi dạng, chính là thế đạo tiểu nhân tác quái. Tai em vì sao mà điếc, quyển sách kia xuất hiện như thế nào, từng chuyện từng việc, trong lòng em hiểu rõ! Hôm nay vì anh mà danh tiếng bị huỷ hoại, từ nay về sau bọn họ hại em sẽ càng trắng trợn hơn! Tam nhi, nghe anh, bỏ hí trở về Dương gia đi, em là nam đinh nhà quan, có lẽ cha mẹ vẫn còn tại thế, bọn họ không thể không nhận em.”
Thương Tế Nhụy chợt gạt tay Thương Long Thanh ra, đỏ mắt khẽ gầm nói: “Khổ cũng đã chịu rồi! Tội cũng đã chịu rồi! Bây giờ nói cho em biết không phải họ Thương! Em rời khỏi hí còn có thể làm gì? Còn biết làm gì? Đòi ai trả lại hai mươi năm mài gót trên sân khấu đây?” Nói xong bỏ lại Thương Long Thanh, một mình giận dữ đi về phía trước, trong lòng dâng lên hận ý ngút trời không cách nào hiểu được: “Đời này! Ta họ Thương không thay đổi!”
Mọi người nghe thấy giọng như sấm gầm của Thương Tế Nhụy, chỉ nói anh em bọn họ cãi vã, tránh càng xa hơn nữa. Vị cháu họ giả kia quan sát sắc mặt giọng nói, cho là Thương Tế Nhụy vì chuyện lén vận chuyển thuốc tây mà trở mặt với anh trai, trong lòng rất áy náy, ráng bước đuổi theo phía trước, ở sau lưng Thương Tế Nhụy cười nói: “Chàng Thương xin hãy chậm một chút, cho phép tôi được nói đôi câu.”
Thương Tế Nhụy nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, quả thật bước chậm lại. Cháu họ giả gật đầu một cái: “Chàng Thương hôm nay không tiếc vinh nhục cá nhân xuất thủ tương trợ, miễn trừ một trận đại nạn, tôi vô cùng cảm kích!”
Thương Tế Nhụy nói: “Là nguồn lực do anh tôi bỏ ra, nên cảm ơn anh tôi.” Nhưng theo ý vừa rồi của Thương Long Thanh, tựa hồ đã tách Thương Tế Nhụy ra khỏi họ, anh ta không còn là anh trai của y. Thương Tế Nhụy ngẩn người, cảm thấy ấm ức và khó chịu, vẻ mặt cô đơn rơi vào trong mắt người cháu họ giả, lại hiểu lầm: “Bất kể nói thế nào, chàng Thương vì chúng tôi, thực sự đã phải hy sinh danh dự. Chờ đến một ngày, sự nghiệp của chúng tôi thành công, thiên hạ thái bình, tôi nhất định ra mặt nói rõ chân tướng, trả lại danh dự cho chàng Thương.”
Giọng thề thốt chân thành như vậy, Thương Tế Nhụy không khỏi nghiêm túc nhìn về anh ta một cái, suy tư nói: “Tôi nhớ ra anh là ai rồi, năm ấy tại buổi hát tại gia của Tôn chủ nhiệm, anh là Hàn… của Duyên An.” Nhưng vẫn là quên mất tên đầy đủ của Hàn tiên sinh. Thương Tế Nhụy đối với cục diện chính trị mặc dù không biết chút gì, những người hiển quý tới lui đàm luận, khó tránh khỏi nghe một câu đôi câu, thế nên cũng theo các yếu nhân bên này gọi thế lực cách mạng là “Duyên An bên kia”, sau đó suy nghĩ lại chuyện hôm nay, y kinh ngạc nói: “Đại ca tôi nhập bọn rồi sao?”
Hàn tiên sinh cười nói: “Đại gia không nhập bọn cùng ai cả, Đại gia là vì đại nghĩa.”
Thương Tế Nhụy gật đầu: “Tôi cũng không phải là vì các anh, là vì đại nghĩa.” Hàn tiên sinh cũng cười rộ, ôm vết thương ở bụng, cùng Thương Tế Nhụy bước chậm trò chuyện. Vị Hàn tiên sinh này rất biết nói chuyện, nói thời cuộc, nói chính phủ, nói dân sinh, trong lời nói nhẹ nhàng ngầm chứa khí tượng lôi đình, khơi gợi Thương Tế Nhụy hào khí sôi sục. Duyên An chính phủ của Hàn tiên sinh rốt cuộc là cái tôn chỉ thế nào, Thương Tế Nhụy không quá rõ, cứu tế người nghèo và chống lại giặc Nhật, thì Thương Tế Nhụy nghe hiểu, tại chỗ hứa hẹn sẽ cấp cho Hàn tiên sinh một khoản tài trợ. Hàn tiên sinh ôm quyền cười nói: “Ý tốt của chàng Thương xin tâm lĩnh! Nói những điều này, không phải vì muốn xin tài trợ, chỉ mong chàng Thương thông cảm cho Đại gia, đừng vì vậy mà tổn thương hòa khí anh em.” Anh ta thở dài nói: “Địch mạnh ta yếu, ngày sau không biết phải trải qua bao nhiêu khổ chiến. Phàm là người Trung Quốc có cốt khí, tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đại gia cứu giúp bằng hữu giang hồ từ trước tới giờ không tiếc tính mạng, huống chi là việc quốc gia đại sự? Vậy càng là vào sinh ra tử rồi! Đầu tiên không nói cho chàng Thương biết, cũng là sợ cậu trẻ tuổi giấu không được chuyện, ngược lại lộ tẩy, chịu liên lụy.”
Thương Tế Nhụy cười nói: “Đại ca là người tốt.” Y hồi tưởng lại những ám toán mình gặp một năm nay, một số người đồng ngành đối với y vẫn luôn không thân thiện, nhưng chưa bao giờ ác độc đến như vậy, là người Nhật Bản đã mang tới thế đạo xấu xa thế này, ép người tốt thành kẻ ác, kẻ ác chỉ có càng ác hơn. Thương Tế Nhụy nói: “Tài trợ cho các anh không vì gì khác, quốc gia nếu thật sự bị Nhật Bản chiếm đoạt, khó đảm bảo, có khi sau này chỉ cho phép hát hí Nhật Bản. Hí Nhật Bản vừa khó coi, vừa khó nghe, tôi hát không nổi.” Hàn tiên sinh bật cười, Thương Tế Nhụy lại nói: “Sau ngày 7/7 (1), tôi đã từng quyên góp cho chính phủ một chiếc máy bay lớn! Bây giờ chính phủ đã giải tán, muốn quyên góp cũng không có chỗ mà quyên góp. Cùng là kháng Nhật, các anh cầm cũng giống nhau mà thôi.”
(1)
Sự kiện Lư Câu Kiều, hay Sự kiện mùng 7 tháng 7 xảy ra ngày 7 tháng 7 năm 1937, được xem là sự kiện mở đầu Chiến tranh Trung-Nhật.Hàn tiên sinh ôm quyền: “Đã là vậy, đa tạ chàng Thương!”
Thương Long Thanh cùng đám người Hàn tiên sinh đỡ linh cữu về quê, mọi người cũng đến lúc quay về. Hai anh em Thương gia lại lần nữa đối diện từ giã, dường như còn vô vàn lời muốn nói, cuối cùng vẫn không thể nói thành lời, chỉ nói với nhau một tiếng bảo trọng. Thương Tế Nhụy một mực đưa mắt tiễn anh đi xa, vừa quay người lại, ánh mắt phức tạp nghi ngờ mọi người nhìn về phía y không kịp thu hồi, hai bên trực tiếp đυ.ng ánh mắt. Người ngày thường thái độ hài hoà, lúc này lúng túng đưa mắt sang chỗ khác, người ngày thường thái độ sắc bén chút, ánh mắt nhìn về phía Thương Tế Nhụy không lùi mà tiến, tăng thêm ý khıêυ khí©h. Thương Tế Nhụy không sợ những ánh mắt đánh giá của bọn họ, ngẩng đầu rảo bước đi về phía trước, mọi người thoáng tránh ra, né cho y một con đường, không biết là ai nhổ nước miếng trên mặt đất y đi qua, Thương Tế Nhụy như thể không cảm thấy gì, dù sao y điếc đã quen.
Thương Long Thanh chân trước đi, Thương Tế Nhụy chân sau dọn ra khỏi tiểu biệt thự, cùng Tiểu Lai trở về ngõ La Cổ ở, sợ là chẳng may việc vận chuyển thuốc trên đường xảy ra chuyện, không muốn làm liên lụy Trình Phượng Đài. Miệng y rất kín, Tiểu Lai cùng vυ" Triệu dĩ nhiên duyên cớ thế nào cũng không biết, chỉ coi y muốn trở về tập luyện hí mới. Nhưng dọn đi đã mấy ngày, tính ngày, Trình Phượng Đài hẳn đã phải trở về Bắc Bình, không biết sao chẳng thấy bóng dáng, gọi điện thoại đi hỏi, vυ" Triệu cũng không có tin tức của Trình Phượng Đài.
Thương Tế Nhụy cuối cùng nghe được tình trạng gần đây của Trình gia ở Thuỷ Vân Lâu. Bọn họ nói cô em gái tóc vàng mắt vàng, vận may sờ bài rất tốt của Trình Nhị gia đó không thấy nữa, tám phần mười là bỏ trốn theo bạn học nam, cũng có thể là bị bắt cóc rồi, tóm lại một thiếu nữ không rõ tung tích, lại đúng vào thời điểm chiến tranh loạn lạc, không thể nào có kết cục tốt. Trình Phượng Đài đương nhiên là cuống muốn chết, treo giải thưởng rất cao tìm người, ngay cả người Nhật Bản cũng đang giúp hắn tìm, đến nay đã bảy tám ngày, nhưng vẫn không chút tin tức.
Ngày hôm đó chạng vạng tối, Trình Phượng Đài rốt cuộc đi tới Thương trạch ở ngõ La Cổ. Tiểu Lai tới mở cửa, thấy Trình Phượng Đài, trước là kinh ngạc, nhìn chằm chằm y gần như không nói ra lời. Trình Phượng Đài đưa tay cào cào tóc, nhìn vào bên trong, màn cửa trong phòng nửa vén, có thể trông thấy sườn xám và chân của đàn bà: “Ông chủ Thương có khách sao? Chớ kinh động y, tôi ngồi ở bên ngoài một lúc.” Nói xong ngồi ở trên ghế băng lạnh lẽo bên trong viện lẳng lặng xuất thần, ngoài tường hoa hòe bị gió thổi một cái, rơi xuống trên vai hắn một bông, hắn cũng không phát giác.
Thương Tế Nhụy lên tiếng nói: “Thôi sư tỷ đừng tốn công nữa, nha đầu này em không nhận.” Y dừng một chút, hết sức nhu hòa nói: “Bé con, đi ra ngoài tìm chị Tiểu Lai của em xin hoa quả ăn nhé, anh nói chuyện với mẹ em chút.” Một cô bé lên tiếng đáp lại chạy ra, bên hai đuôi sam, mặc áo vải giày vải màu tím đính hoa, hoạt bát như những đứa trẻ trên tranh. Thấy Trình Phượng Đài ngồi ở bên ngoài, cũng không sợ người lạ, thoải mái cười với hắn một cái. Trình Phượng Đài bây giờ không nhìn nổi nhất là các bé gái, hắn giống như Tường Lâm tẩu (2) vừa mất ruột thịt, thấy ai cũng đều là A Mao nhà mình, trong lúc vội vàng định đáp lại cô bé một cái mỉm cười, nhưng hắn đã rất lâu rồi không cười, da mặt đều đã cứng, cái mỉm cười còn chưa hoàn thành, cô bé đã chạy đi tìm Tiểu Lai.
(2) Tường Lâm tẩu, một nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn.
Bên trong nhà giọng của Thương Tế Nhụy: “Từ sau Nhị Nguyệt Hồng, em không còn nhận học trò nữ nữa.”
Thôi sư tỷ nói: “Chị nghe nói rồi, Thủy Vân lâu liên tiếp gả đi mấy khôn linh (đào hát nữ), tiền vi phạm khế ước chẳng bao nhiêu, uổng phí tâm huyết của em, chắc hẳn em lỗ vốn nhiều mà sợ. Có điều nha đầu này của chị có thể yên tâm…”
Thương Tế Nhụy ngắt lời cô: “Không, không hoàn toàn là bởi vì chuyện này.” Im lặng một hồi, mới nói tiếp: “Đào kép ngoài hát hí ra, là tình hình như thế nào, phải chịu cái tội gì, Thôi sư tỷ là người trong ngành, những lời không tiện mở miệng, em không nói, sư tỷ cũng đều biết.”
Thôi sư tỷ im lặng không lên tiếng hồi lâu: “Ngành này cho dù ngàn khó vạn hiểm, có em bảo vệ nó, chị tin được.”
Thương Tế Nhụy bật cười nói: “Em à? Em còn không tránh nổi người khác mắng em, đánh em, gϊếŧ em đây! Bên ngoài nói em phẩm hạnh không ra làm sao, hiếm thấy sư tỷ thiên vị coi trọng. Sư tỷ uống trà.”
Hai người ngừng một chút, uống trà, Thương Tế Nhụy nói: “Ông chủ Lý lúc trước khuyên em sớm ngày đóng rương mở ngành khác, làm chút mua bán nhỏ, em không nghe, nhưng cũng thấy được Ông chủ Lý không thích ngành lê viên biết bao.”
Thôi sư tỷ nói: “Nghe theo ý của hắn, mấy đứa nhỏ rất chịu khó học hành, chỉ cần bọn nó không chịu thua kém, học đến tiến sĩ chị cũng cắn răng nuôi! Nhưng mấy đứa con gái…” Thôi sư tỷ thở dài nói: “Còn có thể trông cậy nó đọc sách làm quan hay sao? Anh trai nó đọc sách cần tiền —— em đừng vội, chị biết em sẽ giúp đỡ, thời gian này đã tốn kém của em vô số rồi! Nhưng phải biết rằng cứu gấp không cứu nghèo, ngày dài tháng rộng, như thế nào cho phải chứ ?”
Thương Tế Nhụy cười nói: “Cùng là con gái ruột của chị! Nào có chuyện bán con gái nuôi con trai chứ! Thế cũng quá thiên vị! Nói thật, nếu hôm nay người đến đây là anh nó, em liền nhận!” Vừa nói giọng hạ thấp xuống một chút: “Con trai lòng rộng rãi sức lực lớn, có chút công phu trên người, gặp phải việc khó còn chịu đựng được. Con gái có đanh đá thế nào đi nữa, thật sự đến cái mức đó, cũng chỉ có nước bị khi dễ! Chúng ta đừng tạo nghiệt nữa. Tiền cứ bỏ ra trước đã, sinh kế sau này, để em nghĩ biện pháp giúp chị.”
Trình Phượng Đài bên ngoài nghe lời y nói, lòng tràn đầy chua xót. Thương Tế Nhụy từ trước một mực không chịu thừa nhận đào kép bị khi dễ, vẫn luôn ngang ngược, cố tỏ ra mạnh mẽ, trải qua những năm tháng này, y rốt cục đã ăn đủ khổ cay trong nhân thế, trong lời nói biết nhân tình, hiểu thế sự, ngược lại khiến người ta cảm thấy buồn bã.
Thôi sư tỷ bị uyển chuyển từ chối, gọi đứa bé lại cáo từ. Trình Phượng Đài đi vòng qua buồng sau, lánh tạm một chút, chờ Thương Tế Nhụy tiễn khách quay lại, hắn đã vào phòng ngủ gối chăn nằm ở trên giường, sắc mặt tiều tụy. Thương Tế Nhụy nói: “Vừa rồi em nhìn thấy anh rồi, Thôi sư tỷ không phải người ngoài, tránh cái gì?”
Trình Phượng Đài nói: “Trong lòng phiền muộn, không muốn gặp người, gặp rồi toàn lời khách sáo.”
Thương Tế Nhụy biết nỗi phiền muộn của hắn từ đâu tới, ngồi vào mép giường, một tay đặt lên đầu gối hắn: “Trá Trá vẫn không tìm thấy?” Trình Phượng Đài mắt mở chong chong nhìn nóc giường ngẩn người. Thương Tế Nhụy nói: “Hay là, để bằng hữu trên giang hồ của em nghe ngóng một chút?”
Trình Phượng Đài thở dài một tiếng: “Đúng là đòi nợ mà…”
Khi Trình Phượng Đài trở lại từ chỗ Tào Quý Tu, Trá Trá đã mất tích ba ngày, cô để lại thư tay nói không cùng tư tưởng không đi cùng đường, muốn cắt đứt với anh trai từ đây, người nhà không cần đến tìm. Mợ Hai cuống đến gần như ngất đi, canh cửa ở nội viện vẫn luôn rất nghiêm, Trá Trá lặng yên không một tiếng động trốn khỏi nhà, bên trong nhất định có một kẻ gian bên trong nội ứng ngoại hợp, tra tới tra lui, là khuê nữ của lão Cát yểm hộ, thầy giáo piano hỗ trợ bên ngoài. Mợ Hai cuống thì cuống, nhưng vẫn có một ý niệm kiên định tỉnh táo, không thể dao động, ra lệnh Phạm Liên âm thầm tra tìm, không cho phép gây ra phong thanh, bởi vì “Nếu như Trá Trá là bỏ trốn cùng đàn ông, hỏng danh tiếng, Mỹ Âm và Phượng Ất sau này làm sao gả đi được?”
Loại chuyện tìm người này, gióng trống khua chiêng chưa chắc tìm được, trong tối âm thầm tìm, càng không có hy vọng. Mạng lưới giao thiệp của Phạm Liên ở trong quân cảnh chính phủ phần lớn đã rút lui về Trùng Khánh, thế lực Phạm gia giảm nhiều, đồng thời lại phải tuân theo dặn dò của chị gái che giấu tai mắt người, kết quả cuối cùng, chẳng những chẳng mò được cái gì, còn bị Trình Phượng Đài sau khi trở lại chửi mắng một trận. Trình Phượng Đài trách Mợ Hai lại coi trọng thứ hư vô mờ mịt như danh tiết này hơn an nguy của Trá Trá, làm lỡ thời cơ tốt nhất tìm được em gái; Mợ Hai lại trách Trình Phượng Đài không nên giao thiệp với người Nhật Bản, người đứng đầu không chính trực làm bại hoại môn phong, khiến cho Trá Trá không muốn ở nhà. Hai vợ chồng oán trách lẫn nhau, khóc lóc cãi nhau một trận to, tranh cãi dữ hơn bất kỳ lúc nào hết, ồn ào xong nhớ tới lục soát đồ đạc của Trá Trá, xem xem có đầu mối gì không, lục soát một chút, lại lục soát ra rất nhiều sách và ghi chép liên quan đến phương diện cộng sản, mộng ban ngày viết đầy giấy. Trình Phượng Đài im lặng đọc ghi chép trong chốc lát, tìm được nguyên do mối quan hệ anh em quyết liệt, càng xem càng giận, tại chỗ chất đến trong sân cho một mồi lửa, xoay người, kiểm tra một lượt toàn bộ những ghi chép bằng tay của con trai và em Tư một lần, có chút hiềm nghi cũng đốt, hơn nữa hỏi kỹ Trá Trá ngày thường nói những gì với bọn chúng, trả lời không rõ đều bị mắng. Bọn nhỏ quả thật oan uổng, Trá Trá thật ra cũng không hay nói chuyện cùng bọn họ, chê bọn họ ngây thơ ngu xuẩn, tư tưởng của cô đã từng nói qua với Trình Phượng Đài, chỉ có điều khi đó, Trình Phượng Đài không để tâm.
Thương Tế Nhụy không biết an ủi người, nghe xong vỗ vỗ đùi Trình Phượng Đài, không nói một lời ngồi một hồi, sắc trời bên ngoài tối lại, hoa hòe từng bông từng bông, trời chiều như thể đêm tuyết bay tán loạn. Thương Tế Nhụy nói: “Em cũng biết Trá Trá đứa nhỏ này lòng dạ lạnh lùng.” Trình Phượng Đài không lên tiếng. Thương Tế Nhụy nói tiếp: “Mợ Hai nuôi nó từ nhỏ, trong thời gian nó đi ra ngoài, từ trước tới giờ chưa từng nói muốn về nhà thăm chị dâu.” Trình Phượng Đài nhắm mắt lại một chút, không muốn bàn tiếp: “Đi mở đèn lên đi.” Thương Tế Nhụy ngửa về sau một cái, tựa vào cánh tay Trình Phượng Đài: “Không đi, lười đi, tối đen như mực, chẳng may lại vướng té lộn mèo.” Trình Phượng Đài nói: “Ai bảo em chuyển từ tiểu biệt thự ra ngoài ? Chỗ này dùng nước dùng điện bất tiện biết bao nhiêu.”
Thương Tế Nhụy vốn muốn thổi phồng một chút sự nghiệp y trợ giúp vận chuyển thuốc cùng với ý định quyên máy bay cho Duyên An, bây giờ bởi vì Trá Trá nghiêng về cộng sản, Trình Phượng Đài thành kiến rất sâu đối với Duyên An bên kia, hình như tư tưởng cách mạng đã biến thành người —— hơn nữa còn là một thằng nhãi xấu xa, lừa em gái hắn đi mất. Thương Tế Nhụy không đi tìm xui xẻo, nói: “Tên râu quai nón cách vách ngày nào cũng dùng máy chụp hình chụp lén em, em sợ em còn không đi, có ngày sẽ không nhịn được đánh chết gã.” Nếu là trong quá khứ, Trình Phượng Đài nghe nhất định sẽ cười nhạo một tiếng, bây giờ hắn không cười nổi, nhưng thần sắc trở nên nhu hoà, cong cánh tay vuốt ve mặt Thương Tế Nhụy: “Em cũng không hỏi một chút xem anh có thật sự là Hán gian hay không.”
Thương Tế Nhụy không quay đầu qua liền nói: “Anh thật sự làm Hán gian rồi sao? Anh sẽ không.”
Trình Phượng Đài hỏi ngược lại: “Nếu anh thật sự là Hán gian, em sẽ nói thế nào?”
Thương Tế Nhụy nói: “Vậy còn gì để nói nữa, em liền đánh gãy hai chân chó của anh nhốt ở nhà, xem anh làm chuyện xấu thế nào được nữa.”
Trình Phượng Đài nói: “Không giống như trong hí các em hát hay sao, muốn cắt đứt quan hệ với anh, chỉ nhốt anh vào thôi sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Đâu chỉ thế, không phải còn phải đánh gãy chân chó của anh sao?”
Trình Phượng Đài cuối cùng cũng cười, gò má tựa vào trán Thương Tế Nhụy. Hai người cơm tối cũng không ăn, nói chuyện hết nửa đêm liền ngủ. Ngủ đến rạng sáng, Trình Phượng Đài giãy giụa nói mớ, gọi tên Trá Trá, Thương Tế Nhụy bị hắn động phải giật mình tỉnh lại, đưa tay sờ một cái, quần áo ngủ của Trình Phượng Đài đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, trán nóng bừng. Hắn là tâm lực tiều tụy mà thành bệnh. Thương Tế Nhụy chịu đựng cơn buồn ngủ, bò dậy thở hổn hển cởϊ qυầи áo ướt cho Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài mặc y táy máy, mắt vẫn nhắm chặt, đòi nước uống, Thương Tế Nhụy đút nước cho hắn, dùng chăn dày che kín thân thể trần của hắn, dường như cảm thấy vẫn không đủ, đặt một bên chân tay đè khoá chặt hắn.
Như vậy tiếp tục ngủ không bao lâu, trời còn mờ tối, lão Cát ở bên ngoài gõ cửa sổ: “Nhị gia, Nhị gia!” Trình Phượng Đài cả người tựa như rơi vào trong một cái giếng khô, giá rét và tê dại như vậy, mơ hồ đáp một tiếng. Lão Cát dùng tiếng Thượng Hải nói: “Nhật Bản bên kia điện thoại tới, trong chuyến xe lửa tới có mấy thiếu nữ, tóc và mắt rất giống Tam tiểu thư, mời ngài đi nhận một chút!” Hồi lâu không thấy đáp lại, lại gọi một tiếng: “Nhị gia!” Trình Phượng Đài khó chịu đến mức mắt không mở ra được, nói: “Biết rồi.” Lời ra khỏi miệng, cổ họng cũng là khàn khàn. Trăm ngàn vất vả tách chân tay Thương Tế Nhụy ra, cố sức đứng lên mặc quần áo rửa mặt. Thương Tế Nhụy mu bàn tay che đèn điện, miệng lầm bầm than phiền: “Anh đi làm gì? Anh đang sốt mà! Nằm xuống không được nhúc nhích!”
Trình Phượng Đài hắng giọng, nói: “Sợ là có tin tức của Trá Trá, tôi phải đi xem một chút.”
Thương Tế Nhụy người tỉnh, tai vẫn chưa tỉnh, bị quấy rầy giấc ngủ ngon, đầu óc liền kêu xì xì vang dội, chịu không nổi, nhưng y cũng thức dậy mặc quần áo theo. Trình Phượng Đài nói: “Em cứ ngủ, dậy làm chi? Không cần đến em!” Cầm cánh tay y nói nhiều lần, Thương Tế Nhụy không nghe được, không phản ứng. Y hoá trang ở hậu đài, huấn luyện ra được tác phong hành quân xuất chinh sấm rền gió cuốn, hai ba cái liền sửa soạn xong phần mình trước cả hắn, rũ mí mắt nói: “Đi thôi! Nhanh! Anh không phải muốn đi ra ngoài sao?” Trình Phượng Đài vẫn muốn đuổi y lên giường đi, y không nhịn được khẽ gầm: “Đừng làm kiêu nữa! Phải đi thì mau đi! Em bảo vệ anh!” Trình Phượng Đài liền cũng không có gì để nói nữa.
Hai người ngồi lên xe, trên mặt Trình Phượng Đài không mang theo hy vọng và kích động, ngược lại là lo lắng và uể oải. Thương Tế Nhụy tựa vào vai hắn, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể ngủ say, lòng không âu lo thật là có phúc. Lúc đến trạm xe lửa, sắc trời đã hơi hiện lên màu lam ảm đạm, làn gió sớm thổi vào mặt, len lỏi vào trong cổ, đặc biệt lạnh. Trình Phượng Đài không khỏi rùng mình một cái, Thương Tế Nhụy chỉ mặc phải một bộ y sam đơn bạc, đưa ra cánh tay ôm lấy vai hắn, trên người nóng hôi hổi, Trình Phượng Đài cảm nhận được luồng nhiệt kia, lại rùng mình một cái. Sớm đã có nhân viên bên Nhật kẹp một quyển văn kiện chờ hắn ở ga tàu, hai người đại khái là quen biết đã lâu, nếu ngôn ngữ vốn không thông, thì cũng không cần trò chuyện, gật đầu một cái coi như chào hỏi. Hôm nay thấy Trình Phượng Đài run rẩy bị một người đàn ông ôm, không khỏi lại nhìn hắn lâu hơn một chút, cái lâu hơn một chút này lập tức bị Thương Tế Nhụy nhận ra được, cánh tay hôm chặt, trừng mắt nhìn lại như chó đang bảo vệ đồ ăn. Thương Tế Nhụy không coi trọng người Nhật Bản, đối với bọn họ vô cùng cảnh giác, đừng nói là quan sát Trình Phượng Đài, cho dù là yên ổn đứng ở nơi đó, y cũng cảm thấy bọn họ đầy ý xấu.
Xe lửa kia chậm rãi dừng lại gần, Thương Tế Nhụy cảm thấy Trình Phượng Đài từ trong ngực y đứng thẳng người, hô hấp cũng kéo dài, tỏ ra căng thẳng. Cửa vừa mở ra, một tên sĩ quan cùng với bốn tên lính xuống, căn bản không cần lời thừa thãi, các binh lính lanh lẹ mở ra rương tôn, vừa thét to vừa lôi kéo, đuổi xuống một đám thiếu nữ chừng mười mấy tuổi. Các thiếu nữ ăn mặc rách rưới, dáng vẻ cũng lôi thôi, giống như là dân chúng lưu lạc trốn chiến tranh, rúc vào với nhau run lẩy bẩy, khóc sướt mướt. Vì để Trình Phượng Đài thấy rõ khuôn mặt, đám lính đẩy những thiếu nữ đang dính lấy nhau này thành một đội hàng ngang, ép các cô ngẩng đầu, các thiếu nữ càng thêm thét chói tai, khóc lóc. Thật ra Trình Phượng Đài chỉ hơi liếc một cái, cũng biết trong này không có Trá Trá của hắn, nhưng không cam lòng, thế nào cũng phải nhìn kỹ từng người một, rốt cuộc Trình Phượng Đài lắc lắc đầu. Sĩ quan Nhật Bản nói gì đó với Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài lại gật gật đầu, sĩ quan rút văn kiện kẹp dưới nách, bảo Trình Phượng Đài ký tên ở phía trên, sau đó vung tay lên ban bố một chỉ thị tiếng Nhật. Đám lính nhận được mệnh lệnh, giống như mấy con chó chăn cừu tàn bạo xúm lấy các thiếu nữ, muốn đuổi các cô quay lại rương hàng. Các thiếu nữ tựa như đoán được số mệnh tiếp đó, kêu khóc thê lương, dính lấy ga tàu không chịu đi, đám lính liền động thủ bắt người.
Thương Tế Nhụy nào có thể đứng nhìn, để Trình Phượng Đài sang một bên, đứng ra quát lên nói: “Muốn làm gì họ? Hả? Buông tay! Buông tay nghe thấy không!” Y thì điếc, Trình Phượng Đài thì khản giọng, lời nói đều bị chìm trong tiếng kêu khóc của đám trẻ con, sức lực cũng không kéo nổi y, đang chép miệng sốt ruột, một thiếu nữ lớn hơn một chút trong đó tựa như thấy một con đường sống, xông ra khỏi đám người chạy qua quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân Thương Tế Nhụy: “Đại ca mau cứu chúng em! Người Trung Quốc mau cứu người Trung Quốc! Người Nhật Bản muốn bắt chúng em làm quân kỹ! Chúng em là khuê nữ nhà đàng hoàng! Đại ca mau cứu mạng!”
Thương Tế Nhụy không biết cô bé này đang nói gì, bất kể nói gì, khi dễ người trước mặt y, vậy là không được, kéo cô bé đến sau lưng bảo vệ, vẫy tay với những cô bé khác, các cô bé kéo nhau tụ tập đến bên cạnh y.
Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm lính Nhật, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, hơi khẽ nghiêng đầu: “Trình Phượng Đài! Chuyện này anh có chiêu gì chưa?”
Trình Phượng Đài ho khan một tràng, đi lên kéo y: “Đừng gây náo loạn! Qua đây tôi nói cho em nghe.”
Thương Tế Nhụy nào nghe thấy, đang một lòng muốn đánh nhau với lính Nhật, y cũng không suy nghĩ một chút, công phu có giỏi, lại có thể thắng được đạn hay sao? Lính Nhật không để ý đến y, chỉ lo lôi kéo đám thiếu nữ, định tách bọn họ ra. Thương Tế Nhụy không phải đang dọa xuông, đột nhiên xuất thủ đánh một tên lính Nhật, mấy tên khác lập tức giơ súng lên nòng, Trình Phượng Đài cả giận nói: “Bỏ súng xuống!” Nghiêm mặt dùng sức kéo Thương Tế Nhụy: “Đã bảo em đừng ra ngoài! Tai đã điếc chỉ thêm loạn! Mau về nhà với tôi!”
Thương Tế Nhụy cũng dùng sức đẩy Trình Phượng Đài: “Tránh qua một bên!” Trình Phượng Đài bụng đói, trên người vừa nóng vừa lạnh, nào chịu nổi một cái đẩy của Thương Tế Nhụy, cả người ngã ra tại chỗ.