Chương 123

Dịch: Phong BụiBên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ - Chương 123Bởi vì vở kịch hay mà Tào Quý Tu hứa hẹn, cơm tối không trở về trong trấn nữa, liền ghép bàn ăn tiệc lộ thiên ngay tại doanh trại, khoai sọ hầm thịt lừa với lửa lớn, mùi thơm bay ra thật xa. Trình Phượng Đài ăn đồ từ trước đến nay vẫn luôn là ít nhưng tinh tế, đi ra ngoài mặc dù không kén ăn, nhưng lượng cơm càng ít hơn, lúc này ngửi thấy mùi thịt, cũng cảm thấy rất thèm ăn. Trình Phượng Đài cùng Tào Quý Tu nếu như đã cộng mưu đại sự, cũng coi là tâm giao, hắn không cần khách sáo, dẫn lão Cát cùng hai người làm cùng ngồi bàn ăn.

Xa xa Tào Quý Tu mặt hung dữ, vừa mắng, vừa đi, bên cạnh một người trung niên đeo mắt kính, trông như tiên sinh dạy học, vẻ mặt cũng rất hung dữ, vừa cãi lại vừa đuổi theo. Đến gần dần dần nghe được lời bọn họ nói, Tào Quý Tu nói: “Ít nói những đạo lý đao to búa lớn kia đi! Lúc người Nhật ở Nam Kinh có để ý đến công ước không? Lúc đầu độc bằng đạn khí có để ý đến công ước không? Mới có mấy tên lính Nhật, chuyện bằng con muỗi, gϊếŧ rồi ném xác đi là xong, nói mãi không thôi! Quy củ là để một mình Tào Quý Tu ta tuân theo sao?”

Người trung niên nói: “Đánh giặc không phải báo thù! Chúng ta đang nói đến kỷ luật! Sư trưởng dẫn đầu không tuân thủ kỷ luật! Bảo tôi quản binh thế nào!”

Tào Quý Tu vung tay lên: “Quản thế nào là chuyện của ông! Ta hôm nay có khách! Ông chớ làm ta mất mặt!”

Người trung niên không biết nói thế nào cùng tên quân phiệt không nói lý này, phẫn hận quay đầu đi khỏi. Hướng về phía bóng lưng ông Tào Quý Tu cả giận nói: “Quay lại! Ăn cơm này!” Người trung niên nói: “Sư trưởng đãi khách đi! Tôi đi sắp hí!” Tào Quý Tu lầm bầm một câu gì đó, ôm cơn tức giận ngồi vào chỗ, ngửa cổ uống một ly rượu. Trình Phượng Đài hỏi: “Vị kia là ai ?” Tào Quý Tu bực bội nói: “Đó là ba ruột cháu!”

Trong một ngày này, Tào Quý Tu được cái cha mẹ song toàn. Trên bàn cơm ăn ăn uống uống, trò chuyện một hồi, Tào Quý Tu hơi bớt giận, liền gọi tới một anh lính quèn: “Múc một chậu thịt lừa, bưng cho lão Hạ, đừng để ông ta phân cho người khác ăn!” Xem ra vị ba này tôn tính là Hạ, hơn nữa phụ từ tử hiếu, Tào Quý Tu rất coi trọng ông ta. Tiếp đó trong lúc ăn cơm nói đến trận chiến ở Thượng Hải, Tào Quý Tu hỏi thăm Trình Phượng Đài tình hình Thượng Hải sau trận chiến. Trình Phượng Đài từ nhỏ theo cha đi nước ngoài ở tạm không ít nơi, sau đó đến Bắc Bình, ngoại trừ lạnh hơn một chút, phong cảnh cũng rất khiến người ta yêu thích, luôn cảm thấy không có quyến luyến đặc biệt gì đối với Thượng Hải. Đợi đến khi Thượng Hải thật sự xảy ra chuyện, mới biết lòng đau như cắt, nói với Tào Quý Tu: “Lựu đạn đánh vào nhà máy điện, chết không ít người, một nhà máy sợi của ta cũng bị nổ tung, một nhà máy khác bị người Nhật Bản trưng thu. Ta nghĩ không thể tặng không một đống tiền như vậy, nhờ quan hệ đổi thành người Nhật Bản góp cổ phần, ai ngờ, chuyện lại thành thương nhân thông đồng với Nhật.” Trình Phượng Đài lắc đầu cười khổ: “Ta cũng không biết nên làm người như thế nào!”

Tào Quý Tu nói: “Thế đạo này, chính là ép người ta không đen là phải trắng, đi con đường ở giữa là không thể được, dư luận không nói lời hay, đến cuối cùng bị cả hai bên đánh.”

Lời này tựa hồ là đang thăm dò Trình Phượng Đài, lại là đang củng cố quyết tâm của hắn. Trình Phượng Đài không lên tiếng, lão Cát nói: “Đại công tử, trời đất chứng giám, tôi là người làm công phía dưới không khỏi muốn kêu oan giúp Nhị gia! Thượng Hải vừa xảy ra chiến tranh, Nhị gia nhà chúng tôi cùng Cữu lão gia nhà Phạm gia cứu tế nhiều lắm! Ban đầu tiền kiếm ở nhà máy sợi bỏ vào không nói, ngay cả biệt thự nhà mình cũng mở cửa cho dân tị nạn ở. Đừng nói là một người làm buôn bán, cho dù là quan phụ mẫu của một vùng, làm đến mức này cũng đủ nhân nghĩa rồi!”

Tào Quý Tu nghe xong, rót rượu cho Trình Phượng Đài, giơ ly lên: “Cậu nhân nghĩa, cháu kính cậu một ly.”

Trình Phượng Đài sau đó nói cho anh ta bí quyết dùng đạn của quốc quân trong trận Thượng Hải, nói: “Ta khi còn bé, thường đi theo ông bác hàng xóm lên Xà Sơn săn thú, Xà Sơn có ông thợ săn, ông ấy vừa có chút thời gian nghỉ liền móc từ trong túi ra hai viên đạn mài lên trên da đầu, mài tróc đều lớp đồng bên ngoài, đầu đạn bắn ra chẳng khác gì tên lửa, dính máu liền nổ, tuyệt không có đường sống sót, chuyên mang theo người, bắn mãnh thú và kẻ thù.” Trình Phượng Đài cười nói: “Ta vẫn cho là đây là bí quyết trên giang hồ, không ngờ lần này Thượng Hải đánh giặc, lính của chúng ta dùng rất thuận tay.”

Tào Quý Tu nói: “Đánh giặc đấy, nào có nhiều thời gian từ từ mài da đầu như vậy.”

Trình Phượng Đài nói: “Cọ vào đế giày mấy cái cũng giống nhau thôi, chỉ là độ chính xác có chút lệch, cận chiến tạm được.”

Tào Quý Tu lập tức để đũa xuống, sai người làm thí nghiệm tại chỗ, kết quả thí nghiệm quả nhiên khác biệt hẳn. Xa xa lão Hạ nghe thấy tiếng súng, cho là Tào Quý Tu lại không để ý kỷ luật đang tư hình xử quyết gì đó, chùi chùi miệng dốc hết sức lực chạy tới xem, thấy không có chuyện gì, Tào Quý Tu nhìn ông ta chằm chằm: “Thịt lừa ăn no rồi?” Lão Hạ đỡ mắt kính một cái, nói: “Hí đã sắp xong, mời sư trưởng cùng các khách nhân dời bước.”

Sân khấu là một tấm bạt dựng trên đống đất xây phẳng, phía trên treo mấy bóng đèn, hí phục cùng trang điểm cũng không đáng nhắc tới, có gì dùng nấy mà thôi, nhưng cảm xúc trên dưới sân khấu đều rất cao. Trình Phượng Đài cùng Tào Quý Tu ngồi hàng trước, sau lưng tân binh nhung nhúc phủ kín chu vi hai mẫu đất, bọn họ lớn lên ở nông thôn, ngàn năm một thuở mới được xem hí, hôm nay chẳng khác nào Tết, nhưng bởi vì có trưởng quan ở đây, có vui mừng đến thế nào đi nữa cũng không ai dám ồn ào, âm thầm xôn xao, khiến cho Trình Phượng Đài nhớ đến mấy vở hí sau khi Thương Tế Nhụy bị điếc đó, dưới sân khấu cũng là kìm chế âm thầm không phát ra tiếng.

Lão Hạ một bước nhảy lên sân khấu, hắng giọng một cái, ghé vào trước ống nói nói: “Biết tối nay tất cả mọi người tới đây làm gì không?”

Phía dưới đồng loạt trả lời: “Xem hí!”

Lão Hạ hai tay đè xuống tiếng người tranh nhau nói kia, trên mặt toát ra một vẻ mặt gần như là từ ái: “Các cậu ấy à, mới chỉ nói đúng phân nửa, vở hí này, chúng ta phải xem, nhưng chúng ta xem không chỉ là hí! Càng phải xem đạo lý trong hí, phải học tập! Ta biết, mọi người rời quê hương đi bộ đội, không được học hành, có vài người không biết chữ, có vài người thậm chí ngay cả quốc ngữ cũng không biết nói, miệng toàn giọng quê, những điều này tạo thành chướng ngại rất lớn đối với cuộc sống bộ đội! Nhưng, có thể thông qua học tập từ từ…”

Trình Phượng Đài hỏi Tào Quý Tu: “Lão Hạ này, nghề nghiệp trước kia là thầy giáo phải không?”

Tào Quý Tu nhìn Trình Phượng Đài một cái: “Có thể nhìn ra sao?”

Trình Phượng Đài nghĩ trong lòng, thực sự vô cùng rõ ràng, lại hỏi: “Kiếm được từ chỗ nào thế? Trong quân đội để một người như vậy làm gì?”

Tào Quý Tu cười nói: “Tào tư lệnh dùng trang bị của một doanh trại đổi lấy châu báu cho phu nhân, cháu lôi ông ta một cái mạng nhỏ từ trong ngục ra, tốn cũng đến tám chiếc nhẫn kim cương lớn đấy!” Trình Phượng Đài lộ ra chút kinh ngạc, Tào Quý Tu nói tiếp: “Cậu không nên xem thường tú tài này! Dùng tốt lắm, có thể so với một đoàn kỵ binh của cháu đấy.”

Trình Phượng Đài cũng hỏi: “Tại sao?”

Tào Quý Tu chỉ lên sân khấu một cái, đạo lý cũng ở phía trên.

Trên sân khấu hí đã bắt đầu, tên lính trẻ báo tiết mục đi lên ôm bụng vang vọng đọc: “Phía dưới mời thưởng thức kịch nói kiểu mới 《 Hạ lão tam 》! Đây là một câu chuyện xảy ra ở vùng nông thôn Giang Nam…”

Nội dung kịch bản, không có gì có thể nói nhiều, đại khái là kể về ba người con trai một nhà nông, lão đại bị quân phiệt Lý tư lệnh động viên, chết trong nội chiến. Sau đó là năm đói kém, Hạ lão nhị vì hai người em trai em gái và mẹ già vào thành kiếm sống, ai ngờ bị gạt vào tay của tư bản ông chủ Trương, làm việc không biết ngày đêm, cuối cùng mệt mỏi đến mức bị bệnh phổi, ho ra máu chết, thù lao lẽ ra phải nhận được đều bị Ông chủ Trương tham lam nuốt hết, khiến cho em gái ở nhà đói bụng đào rau củ dại, ăn phải cỏ độc bỏ mạng. Trang phục và đồ dùng biểu diễn, kỹ thuật diễn, lời kịch của hai đoạn kịch, hết thảy không đáng nhắc tới, chẳng qua đều là lời nói trần thuật rõ nghĩa, gần gũi, thô lại náo nhiệt, để những người lính đều xem hiểu. Bọn họ sau khi xem hiểu, bàn luận sôi nổi, lau nước mắt theo người trên sân khấu, những gì anh em Hạ gia gặp phải đều là những chuyện thực sự xảy ra bên cạnh bọn họ, hoặc là nghe qua hoặc là nhìn thấy, hoặc là chính bản thân bọn họ. Về điểm này, Trình Phượng Đài và Tào Quý Tu dù thế nào cũng không thể hòa vào cảm xúc của vai diễn.

Trong thời gian đổi màn, lão Hạ lên sân khấu: “Haizz, không giấu gì mọi người, Hạ lão đại và Hạ lão nhị này, chính là hai người anh của tôi.” Lão Hạ nói đến chỗ này, không khỏi nước mắt lưng tròng. Phía dưới những người lính trẻ kêu ầm lên: “Vậy sau đó ông có tìm Lý tư lệnh cùng Ông chủ Trương báo thù cho anh trai hay không? !” Lão Hạ nói: “Sao có thể không chứ! Năm đó ta cũng trẻ tuổi nông nổi! Vào thành tìm được Ông chủ Trương, đánh cho một trận nhớ đời ngay ngoài đường! Nhưng Ông chủ Trương có tiền có thế, tống ta vào ngục…”

Đám lính trẻ giận đến mức giơ nắm đấm sắn tay áo, muốn giúp lão Hạ đánh chết kẻ ác. Trình Phượng Đài cảm thấy lão Hạ đánh Ông chủ Trương một trận nhớ đời ngoài đường, đại khái chưa chắc là thật, nghèo đấu với giàu bị thua thiệt nhiều là cái chắc. Lão Hạ nói: “Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút! Ta hiểu lòng yêu chính nghĩa của mọi người, chúng ta ấy à, người nghèo thương người nghèo khổ! Nhưng, đánh chết một Ông chủ Trương, còn có ông chủ Trần, ông chủ Vương; đánh chết một Lý tư lệnh, còn có Ngô tư lệnh Trịnh tư lệnh. Quân phiệt, tư bản trên đời hàng ngàn hàng vạn, chỉ có đập nát giai cấp, mới có thể hoàn toàn cứu dân chúng thoát khỏi khổ hải!”

Luận điệu đập nát giai cấp này, Trình Phượng Đài đã từng nghe thấy từ miệng Trá Trá, biểu thị cho sự khác biệt đầu tiên giữa anh em bọn họ, nhất thời trong lòng không thoải mái, nói với Tào Quý Tu: “Nếu bàn về tư bản, ta cũng là tư bản. Xem ý tứ đây là muốn đập nát ta?”

Sắc mặt Tào Quý Tu cũng không dễ coi, Tào gia chính là giàu mạnh từ quân phiệt, chuyện như kéo tráng đinh lãng phí nhân mạng làm không ít, gọi sĩ quan phụ tá tới dặn dò nói: “Bảo lão Hạ nói việc chính! Đừng nhắm vào đầu người mình!”

Sĩ quan phụ tá đi lên phía trước truyền đạt mệnh lệnh, lão Hạ nghiêng đầu nghe, quay trở lại đổi giọng: “Dĩ nhiên, chuyện phân nặng nhẹ, hoãn gấp, bây giờ kẻ thù chính của chúng ta là Nhật Bản, phải kết thành một chiến tuyến dân tộc cùng kháng Nhật, đoàn kết hết thảy lực lượng có thể đoàn kết, cho dù bọn họ có là quân phiệt và tư bản.”

Trình Phượng Đài nghe rõ rồi, thì ra là định đoàn kết hắn trước, rồi mới tiêu diệt hắn, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy thoải mái, cũng may màn hí tiếp theo đã mở màn, không để hắn lẩm bẩm nhiều nữa. Tình tiết kịch sau đó xuất sắc hơn so với hai đoạn trước nhiều, nhân vật chính Hạ lão tam báo thù cho anh trai, oan uổng rơi vào ngục. Nửa năm ở trong ngục, Hạ lão tam làm quen được một vị trí giả đầu óc đầy những tư tưởng mới, may mắn lắng nghe rất nhiều tri thức thực thụ, giống như một khối đá cứng được tiên nhân điểm đầu ngón tay, từ đó vỡ vạc. Dưới sự dẫn dắt của vị trí giả, Hạ lão tam sau khi ra ngục khổ tâm đi học, mang các kiến thức trong sách vở dạy cho mọi người, cho đến khi quân Nhật xâm lược Trung Quốc, vị trí giả chết trong khói lửa chiến tranh, Hạ lão tam mạo hiểm nhặt xác làm tang lễ cho ân công, sau đó bỏ nhà bỏ nghiệp bỏ giấy bút mà tham gia quân đội, hiến thân cho kháng chiến. Nhân vật mới mẻ rõ ràng, tình tiết kịch khúc chiết, lại có chút hơi hướng như ân oán Monte-Cristo, có thể nói là một vở kịch nói bậc nhất mà Trình Phượng Đài từng xem, vì vậy cũng quên mất tai họa ngầm rằng mình có thể bị tiêu diệt, nghị luận với Tào Quý Tu về câu chuyện rất náo nhiệt.

Tào Quý Tu đắc ý nói cả vở kịch đều là một mình lão Hạ biên, Trình Phượng Đài cười nói: “Đủ làm một biên kịch ở thành phố lớn rồi.” Tào Quý Tu không cho là đúng phản đối: “Biên kịch có thể có tiền đồ lớn đến mức nào chứ, ông ta ở chỗ cháu, tiền đồ lớn lắm!” Nhìn ra được uy tín của lão Hạ ở trong đội ngũ rất cao, phụ trách việc xây dựng tư tưởng, Trình Phượng Đài lại cảm thấy người này ngoài tài hoa ra, ngôn ngữ hết sức kỳ lạ, hắn có quen biết cùng “Bên kia”, từng lĩnh hội phong cách “Bên kia”, do dự một chút mới thấp giọng nói: “Có lời này, ta nói sai đại công tử chớ mắng ta.” Tào Quý Tu gật đầu: “Cậu mời nói.” Trình Phượng Đài nói: “Lão Hạ này, nhìn có chút…” Trình Phượng Đài chép miệng một cái, cười như có vẻ rất khó hình dung: “Có chút thiên hướng “Đỏ”!”

Tào Quý Tu tựa như rất vinh hạnh khi thân phận lão Hạ bị đoán ra, vẻ mặt càng thêm đắc ý, cười đến mức Trình Phượng Đài rợn cả tóc gáy. Tào Quý Tu vi phạm lệnh cha kháng Nhật, đã là một chuyện lớn, nếu như đi theo Cộng sản, vậy lại thêm một chuyện lớn nữa. Trình Phượng Đài lúc này liền ngồi không yên, Tào Quý Tu vội vàng đè tay hắn lại: “Cậu yên tâm! Chỉ là mượn ông ta nhem lửa tinh thần, tuyệt không cho phép ông ta ở trong đội ngũ làm ra hành động gì.” Lại cười nói: “Thời gian trước cháu đọc không ít sách của bọn họ, nếu bàn về cổ vũ sĩ khí, chúng ta kém xa, còn phải học hỏi người ta nhiều! Không chịu gian khổ, không có quyết tâm, không đánh giặc được. Người ta thực sự có thể chịu được gian khổ!”

Tại sao phong độ và sĩ khí của đội ngũ quốc quân kém xa so với phần tử “Đỏ”, Tào Quý Tu không ngẫm nghĩ sâu xa làm gì, chỉ thô bạo sao chép kiểu mẫu giáo hóa kia, có cao minh hay không không biết, nhưng nhìn về ngắn hạn, hiệu quả khá tốt. Trình Phượng Đài vừa không phải là nhà giáo dục, vừa không phải nhà quân sự, dặn dò mấy câu phải cẩn thận, cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi tan hí Trình Phượng Đài cùng thủ hạ trở về trong trấn ngủ lại không nhắc đến nữa, sáng sớm ngày thứ hai cáo từ lên đường, Tào Quý Tu qua đó cùng ăn một bữa điểm tâm, lão Hạ cũng đi theo, sau khi kiểm tra bài học của Tịch Nguyệt Hồng, hai tay đặt lên vai Tịch Nguyệt Hồng, đẩy cậu ta tới bên cạnh Tào Quý Tu, khích lệ nói: “Sư trưởng! Đây là một cây hạt giống tốt! Tôi từng nói một đêm nhận được mười chữ cũng đã là không dễ dàng, cậu ta lại nhận được hơn ba mươi chữ! Ngài nếu như nhìn không trúng cậu ta làm sĩ quan phụ tá dứt khoát liền điều cho tôi đi, chỗ tôi đang cần người giúp, đứa trẻ thông minh như vậy, cơ trí thế này, dạy một tháng là có thể làm việc!”

Tào Quý Tu giơ đũa xua xua tay: “Bớt có ý đồ với ta đi! Đám lính kia đều là óc heo chắc? Người của ta thơm như vậy sao?”

Trình Phượng Đài nghe câu này, liền biết tiền đồ Tịch Nguyệt Hồng có thể yên tâm rồi. Tào Quý Tu quả nhiên quay đầu nói: “Tịch Nguyệt Hồng cái tên này này quá phong trần, tên thật của ngươi là gì?” Tịch Nguyệt Hồng lắc lắc đầu, cậu là con nhà nghèo, từ nhỏ toàn gọi Miêu Nhi, Cẩu Nhi, họ gốc cũng quên mất.”Vậy cùng họ với ta đi.” Tào Quý Tu bẻ một miếng bánh bao, vừa ăn vừa nói: “Ngươi đến từ viện của Ông chủ Thương, đây lại là tháng Tư, liền gọi Tào Tứ Mai.” Tào Tứ Mai không cần người chỉ điểm, vui sướиɠ đồng ý.

Sau khi ăn xong thừa dịp còn sớm, Tào Quý Tu một mực tiễn Trình Phượng Đài ra ngoài trấn, hai người xác nhận đi xác nhận lại chi tiết chuyện đại sự trong tương lai kia. Trình Phượng Đài cười nói: “Nói không muốn xuất ngoại, ầm ĩ đến cuối cùng, vẫn là phải đi.” Tào Quý Tu nói: “Cũng không nhất định, Tào tư lệnh ngày nào đó thực sự phản quốc, người Nhật Bản đại khái phong cho cậu chức Hoàng thương làm chơi.” Trình Phượng Đài nói: “Tha cho ta đi, thật có ngày đó, ta lại càng phải đi!” Tào Quý Tu trầm mặc một lúc, thân thiện vỗ vỗ vai Trình Phượng Đài: “Bất kể chuyện thành hay bại, cháu cũng sẽ không làm liên lụy đến cậu.” Những lời này Trình Phượng Đài nghe qua cũng coi như có thể tin, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng. Ngồi vào trong xe chuẩn bị lên đường, Tào Tứ Mai cũng không nói tới cảm ơn Trình Phượng Đài tác thành từ bên trong, lúc từ biệt Trình Phượng Đài, hoàn toàn giống như không quen biết đứng ở sau lưng Tào Quý Tu, lập tức vào vai sĩ quan phụ tá, có thể thấy là một người vô tình qua cầu rút ván. Trình Phượng Đài vốn cũng không có gì để nói với Tào Tứ Mai, thấy dáng điệu này của cậu, liền gọi cậu ta tới thăm dò đôi câu, nói: “Nhóc hát hí này, cậu ở Thủy Vân lâu thật sự chưa từng học chữ? Ngày thường ở hậu đài là ai đọc báo cho Ông chủ Thương nghe?” Vẻ mặt Tào Tứ Mai quẫn bách, hốt hoảng liếc mắt nhìn về phía sau, sợ Tào Quý Tu nghe thấy. Trình Phượng Đài không nói lời thừa thãi, khẽ cười lạnh, liền bảo lão Cát lái xe đi.

Xe chạy ra khỏi ngoài huyện, một đường thuận lợi, nhưng hai tên người làm xì xào bàn tán, nhiều lần quay đầu, nhìn trộm về phía Trình Phượng Đài, như là có nỗi niềm khó nói. Trình Phượng Đài nhắm mắt dưỡng thần bình thản bất động: “Có gì cứ nói, sao phải lén la lén lút.”

“Nhị gia, có lẽ là chúng tôi nhìn lầm rồi, ngài chớ coi là thật.” Một tên người làm trong đó do dự nói: “Chúng tôi thấy trong quân doanh của Tào đại công tử có mấy tên lính, trông rất giống đám lính cướp hàng của chúng ta năm đó.”

Trình Phượng Đài đột nhiên mở mắt ra: “Nhìn kỹ chứ?”

Tên người làm nói: “Mấy tên lính đó thấy chúng tôi liền cúi đầu tránh đi, sau đó không thấy xuất hiện lại nữa.”

Trình Phượng Đài hô to một tiếng dừng xe, cân nhắc trước sau một chút, Tào Quý Tu nếu như muốn nắm bắt được lộ tuyến và thời gian đi hàng của Trình Phượng Đài, vậy chẳng tốn bao nhiêu sức lực, vì vậy câu kết với người ngoài ra tay với hắn, cũng rất dễ dàng. Khó trách Tào Quý Tu trước kia thái độ với hắn không thèm khách khí, nhưng từ sau hôn lễ của Tào Tam tiểu thư liền thay đổi thái độ, tại hôn lễ còn đứng nghiêm chào hắn! Đây là chào hắn sao, đây là đang chào tiền mà! Trình Phượng Đài nghĩ tới đây, giận đến ngứa răng, không phải là đau lòng vì mất tiền, là giận Tào Quý Tu không nên mưu tài lại hại mạng, đánh chết người làm đắc lực của hắn. Nhưng chuyện đã qua mấy năm rồi, bây giờ hai người lại là đồng minh, giờ quay đầu tìm xui xẻo, chẳng có ý nghĩa gì, bảo lão Cát tiếp tục lên đường, hời hợt nói với hai tên người làm: “Chuyện này ta biết, đội cướp hàng đó năm ngoái đã được đại công tử thu nạp.” Bọn người làm tin là thật, không truy hỏi. Ở trong xe Trình Phượng Đài tức tối thầm nghĩ, vốn đã nhìn ra Tào Tứ Mai không phải là một người an phận, sợ tìm cho Tào Quý Tu một người phiền toái ở bên cạnh, bây giờ nhìn lại, hai người này một lòng dạ ác độc một thủ đoạn tàn nhẫn, xứng đôi lắm! Sau này ai cắn ai, cũng là trừ hại giúp dân!

Trình Phượng Đài mang một bụng đại sự trên đường trở về, Thương Tế Nhụy ở Bắc Bình, cũng đang gặp phải một đại sự. Thương Long Thanh gọi em trai tới nhà ở ngõ La Cổ, chỉ có đơn độc anh em hai người trông một bình trà nói chuyện, thời tiết rơi chút mưa, trong phòng ngủ có tiếng ho khan của người đàn ông xa lạ và giọng nhỏ nhẹ nói chuyện của phụ nữ, Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm hạt mưa tí tách ngoài cửa, yên lặng một lúc lâu, ở đó không điếc giả bộ điếc. Tứ Hỷ rốt cuộc điên mà chết. Khi gã còn sống, ngành lê viên trợ giúp lúc có lúc không, chê trách gã tự làm tự chịu, là một cái động thủng không đáy. Đến khi gã chết, giới lê viên ngược lại đối đãi cực kỳ long trọng, muốn tổ chức ổn thỏa cho gã, còn về việc ai chủ trì tang sự này, đại khái bởi vì phải tiêu tiền, mọi người đều rất khiêm nhường. Ý Thương Long Thanh là muốn Thủy Vân lâu ra mặt. Thương Tế Nhụy không tiếp lời, y không chịu. Với những gì Tứ Hỷ từng làm, Thương Tế Nhụy chịu cho gã một cái bánh trong lúc gã gặp khó khăn, coi như đã hết tình hết nghĩa, còn lại chẳng có thêm một chút giao tình nào nữa.

Thương Long Thanh nói: “Anh biết, tính tình Tứ Hỷ như vậy, mấy năm này em ở Bắc Bình, không ít chịu thiệt thòi bởi gã.” Thương Tế Nhụy hít hít lỗ mũi, không nói. Thương Long Thanh nói: “Đây không phải là vì gã, là vì anh.” Thương Tế Nhụy nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Thương Long Thanh, Thương Long Thanh dạng chân chống tay, tư thế ngồi ngay thẳng, khí khái. Lúc này màn trúc trong phòng ngủ vén lên, một người phụ nữ ăn mặc thời trang, mặt phấn môi đỏ đi ra, trong tay người phụ nữ bưng một chậu đồng rửa mặt, khẽ gật đầu với Thương Tế Nhụy, đội mưa đem nước còn lại trong chậu hất xuống gốc cây mai. Thương Tế Nhụy lanh mắt phát hiện nước trong chậu kia không ngờ lại mang màu đỏ máu, đến khi người phụ nữ quay người lại, không khỏi để ý nhìn cô một cái. Thương Long Thanh lần này tới Bắc Bình, tới đầy kỳ hoặc, dường như là đang tiến hành hoạt động bí mật gì, gánh hát Thương Gia bị anh bỏ ở Thiên Tân, tiếng là nhờ cậy em trai để lưu diễn, nhưng rất ít lên sân khấu, cũng rất ít gặp mặt Thương Tế Nhụy. Một mình ở trong ngôi nhà trống ở ngõ nam La Cổ, tiêu xài hết số tiền lớn này đến số tiền lớn kia, thời gian trước Thương Tế Nhụy nghe trong phòng có giọng của phụ nữ, chắc hẳn chính là vị trước mắt này, mà bây giờ, trong phòng hẳn còn cất giấu một người bị thương nữa. Thương Tế Nhụy từng đi lại trên giang hồ, Thương Long Thanh không lừa được y.

Thương Long Thanh không định lừa gạt y, nói thẳng: “Có một người anh em phạm phải điều kiêng kỵ của người Nhật Bản, trốn ở chỗ anh đây. Anh muốn thừa dịp Tứ Hỷ làm tang sự, để anh ta lẫn trong đám người ra khỏi thành.”

Tấm lòng nghĩa hiệp của Thương Long Thanh đã được Lê viên công nhận, tình nguyện chịu mạo hiểm vì huynh đệ, đây không phải lần đầu. Môn phong của Thương gia như vậy, Thương Tế Nhụy cũng việc nhân nghĩa không nhường, im lặng suy nghĩ một chút, nói: “Em trước phải gặp mặt một chút.” Người trong phòng nghe lời này, không đợi hỏi, chủ động bảo cô gái trẻ vén màn trúc cung kính chờ đợi. Thương Tế Nhụy vén trường sam lên liền tiến vào, trên giường một người đàn ông đang bệnh tật nửa nằm, trước tiên chắp tay yếu ớt cười nói với y: “Chàng Thương, chúng ta đã lâu không gặp.”

Nghe giọng điệu này không ngờ là người từng quen biết, Thương Tế Nhụy không biết dùng lời nào để đáp lễ, bên cạnh y người tới lui quá nhiều, hiện tại hoàn toàn không nhớ được tên họ vị này. Người đàn ông này bởi vì bệnh tật, mặt mày nhợt nhạt gầy gò, giọng khàn khàn, có quen biết cũng không nhận ra được, nhưng trên người không che giấu được phong độ của người trí thức cùng phong thái của người làm quan, trầm ổn bình thản, tựa như mọi việc đều nằm trong dự tính. Thương Tế Nhụy không nhớ gương mặt này, nhưng đối với phong thái này ngược lại rất quen thuộc, bên người y từ trước đến nay vẫn có rất nhiều văn nhân và quan lại.

Thương Long Thanh không giải thích lai lịch của người này, chỉ nói: “Anh bảo anh ta giả thành cháu họ của Tứ Hỷ, tang sự em không cần quan tâm, mọi việc cứ để bọn anh sắp xếp, chỉ là mượn danh tiếng Thủy Vân lâu đè xuống. Đến lúc mang quan tài về quê, anh sẽ đi cùng anh ta.”

Thương Tế Nhụy không để tâm nhiều đến những việc thế tục, sau khi tai điếc, càng chẳng để tâm, biết rõ điểm khả nghi trùng trùng, y cũng lười truy cứu, gật đầu nói: “Đại ca sắp xếp là được rồi, người và tiền chỗ em đều sẽ lo đủ.” Trước khi đi, người trên giường kia chân thành cảm ơn chàng Thương, Thương Tế Nhụy vẫn cứ không nhớ ra được anh ta là ai.

Thủy Vân lâu đứng ra tổ chức tang sự cho Tứ Hỷ, quả nhiên kéo đến một đống lời ong tiếng ve, nói Thương Tế Nhụy rõ ràng quan hệ với Tứ Hỷ rất tệ, nhưng lại muốn lây tiếng thơm từ người chết, giả bộ tình sâu nghĩa nặng, hão danh. Thật ra thì đối với những kẻ tiểu nhân ưa lời ra tiếng vào này, muốn thu phục đám người này cũng rất dễ, chỉ là cho nhiều lợi ích một chút, đối đãi với đám người này đặc biệt khách khí một chút mà thôi. Thương Tế Nhụy cho người ta mượn tiền vô số, đối xử với người khác cũng không tỏ vẻ kệch cỡm, thế nhưng ở điểm này lại cực kỳ cứng đầu, không chịu để đám người này được lợi lộc gì, không chịu giả bộ khách khí. Đến ngày tổ chức tang lễ cho Tứ Hỷ , trời trong nắng ấm, cháu họ giả của Tứ Hỷ áo tang mũ tang mặc như thật, bệnh tật yếu ớt để Thương Long Thanh đỡ, hình dáng đau buồn muốn chết rất tự nhiên mà thành. Thương Tế Nhụy mặt nghiêm nghị, chẳng nói lời nào đi ở phía cuối, giống hệt như thân nhân chết, ai cũng không dám tiến lên hỏi chuyện y, duy chỉ có Khương gia nhao nhao muốn thử. Khương gia vốn cũng không có ý gánh vác việc phụ trách tang lễ, nhưng để Thủy Vân lâu vượt bối phận nhận mất, lão già Khương trong lòng cực kỳ không thoải mái, không thoải mái thì phải gây sự trút giận, từ trong kiệu thò đầu ra lớn tiếng gọi Thương Tế Nhụy, đòi thuốc đòi nước muốn gây sự. Nữu Bạch Văn tiến lên trước phục vụ: “Lão thái gia muốn gì, ngài cứ nói với tôi.” Ông già Khương gạt ông ta ra: “Cố ý mặc kệ không thèm để ý đến ta, có phải hay không?” Thương Tế Nhụy nghe được, vẫn cắm đầu đi về phía trước. Đại gia của Khương gia không nhìn nổi, tức giận tiến lên trước đẩy vai Thương Tế Nhụy một cái: “Ông chủ Thương, tỏ vẻ ta đây quá lắm! Trong mắt có còn trưởng bối không vậy!”

Thương Tế Nhụy nghiêng đầu chỉ chỉ lỗ tai, xua xua tay: “Đại gia! Ngài mắng không sai, tôi là một tên điếc!” Y giống như tất cả những người điếc, tiếng nói chuyện đặc biệt lớn, khiến đồng nghiệp chung quanh đồng loạt nhìn qua, đều cho là Khương Đại gia nhỏ mọn, ngay mặt vạch khuyết điểm làm khó Thương Tế Nhụy. Khương Đại gia gây huyên náo ngượng ngùng, ngây ra, Thương Tế Nhụy một người một ngựa liền đi về phía trước, đám nhóc đào kép Dương Bảo Lê đi qua bên người Khương Đại gia, nhẹ giọng cười đùa nói: “Mắng kẻ điếc đánh người câm, kéo tụt quần bà lão già!” Trong trường hợp này, Khương Đại gia dù thế nào cũng không tiện tính toán với tiểu bối trước mặt đông người, chỉ có thể tức giận giương mắt nhìn.

Đội ngũ đưa tiễn đi tới cửa thành, lính Nhật canh chừng vẫn trùng trùng từng lớp từng lớp như cũ. Nữu Bạch Văn tiến lên giao thiệp, lính Nhật dòm thấy mặt người nào người nấy đều ủ rủ khóc lóc, ngại xui, sau khi kiểm tra đại khái, chuẩn bị cho đi rồi, ai ngờ mấy con chó săn dắt trong tay kia sau khi vòng quanh quan tài gắng sức ngửi ngửi hai vòng, nhảy chồm chồm lên xuống sủa điên cuồng không ngừng, khiến lính Nhật nghi ngờ, không ngờ lại dùng báng súng đập đập nắp quan tài, nói muốn mở quan tài kiểm tra. Phiên dịch dịch lời này ra, ngành lê viên liền rộ lên. Người khi dễ người đến cùng cực, không gì ngoài hai chuyện là làm nhục vợ và quật mộ phần, hôm nay mặt đối mặt, ở bên trong tường thành thành Bắc Bình, không ngờ lại muốn cạy nắp quan tài của con em lê viên!

Thương Long Thanh vỗ bộp một cái, tay đè lên trên nắp quan tài của Tứ Hỷ, ánh mắt đằng đằng sát khí chuyển qua lính Nhật: “Ai dám càn rỡ!” Theo lời nói, mấy võ sinh vóc dáng cao tiến lên vây quanh, nhét vạt áo trường bào vào trong thắt lưng, nhìn chằm chằm dường như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ. Bọn họ người biểu diễn trên sân khấu, võ công thực tế như thế nào không nói, người lành nghề thì phải nói là khí thế bức người, chỉ riêng trợn mắt bày ra tư thế sẵn sàng đã đủ để khiến lính Nhật căng thẳng. Lính Nhật trong miệng hét lên, răng rắc lên nòng cho súng, mấy con chó săn kia cũng là chó cậy thế người, nhảy lên sủa điên cuồng, sủa đến bên cạnh Sở Quỳnh Hoa muốn nhảy bổ lên người anh ta. Sở Quỳnh Hoa kêu lên một tiếng, trốn thẳng đến sau lưng Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy cũng không tránh, từ từ cúi đầu xuống nhìn con chó, không biết trong mắt y mang theo khí thế đáng sợ gì mà con chó kia ẳng một tiếng nằm xuống không kêu nữa.

Người cháu giả đối với thế cục giương cung bạt kiếm trước mắt chẳng chút thay đổi vẻ mặt, ngược lại vẫn luôn trầm ngâm nhìn về phía Thương Tế Nhụy, thấy Thương Tế Nhụy dọa cho chó to sợ nằm rạp, anh ta cũng cười cười theo, sau đó tiến lên rỉ tai mấy câu với Thương Long Thanh. Thương Long Thanh liếc mắt nhìn Thương Tế Nhụy, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, không khỏi phải vì đại nghĩa, cuối cùng vẫn gọi Thương Tế Nhụy tới nói chuyện riêng. Dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời của Thương Tế Nhụy ở trước mặt anh thật khiến cho người ta đau lòng, bảo người làm anh như anh mở miệng thế nào được, anh đối với người ngoài vẫn luôn trọng nghĩa, hỗ trợ không nề hà, làm sao đến huynh đệ nhà mình lại thành ma đòi nợ? Nhịn hồi lâu, vẫn là câm lặng không nói. Người cháu họ giả từ sau lưng Thương Long Thanh quyết định rất nhanh, lên tiếng nói: “Chàng Thương xin hãy hỗ trợ, hôm nay không ra khỏi thành, sau này sợ càng không có cơ hội ra khỏi thành.”

Thương Tế Nhụy nói: “Tôi sẽ giúp anh nghĩ cách.”

Người cháu họ giả nhìn quan tài: “Cách tôi thì dễ thôi, đồ vật bên trong sợ là không dễ dàng.”

Thương Tế Nhụy nghe ra ý, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về Thương Long Thanh, hỏi: “Người trong quan tài không phải là Tứ Hỷ?”

Thương Long Thanh nói: “Không chỉ có Tứ Hỷ.”

Thương Tế Nhụy trợn to hai mắt đợi anh nói tiếp, lúc này, Thương Long Thanh cùng người cháu họ giả nhìn nhau một cái, chỉ có thể nói thật: “Bên trong còn có penicillin cùng morphine, quinine.”

Thương Tế Nhụy ở cùng Trình Phượng Đài lâu, chuyện đầu tiên nghĩ tới chính là buôn lậu, y từng nghe Trình Phượng Đài nói, bây giờ ở chợ đen penicillin đắt hơn vàng, còn nhanh giàu hơn cả buôn nha phiến. Nhưng Thương Tế Nhụy không tin Thương Long Thanh sẽ làm chuyện buôn bán này, người của Thương gia đều không quan tâm đến tiền tài là bao, tuyệt sẽ không làm những việc phiền phức, mạo hiểm đến mức này để kiếm tiền.

Thương Long Thanh nhìn thấu mối nghi ngờ của Thương Tế Nhụy, trong mắt đều là ngưng trọng: “Những thuốc này là chở đến tiền tuyến. Tam Nhi, chuyện này…”

Thương Tế Nhụy trong lòng đột nhiên căng thẳng, còi trong lỗ tai vang lên, lời Thương Long Thanh nói liền không nghe được. Y xoay người nhanh chóng đi tới cột tường thành, một tay chống tường thành, một tay bịt lỗ tai nghiêng đầu vỗ vỗ, giống như muốn vỗ ra tương hồ không tồn tại trong tai ra, dáng vẻ vô cùng nóng nảy và thống khổ. Thương Tế Nhụy trong lòng rối như tơ vò, cảm thấy kinh hoảng và sợ hãi, nếu như là buôn lậu ngược lại là tốt! Y phát động tất cả người quen biết cũ trong giới thượng lưu ở thành Bắc Bình, táng gia bại sản đại khái có thể giữ được một cái mạng của Thương Long Thanh. Nhưng nếu như bị người Nhật Bản tìm hiểu nguồn gốc tra ra thuốc là để vận chuyển đến tiền tuyến, đừng nói Thương Long Thanh đầu rơi xuống đất, toàn bộ ngành lê viên đều sẽ bị dính líu. Đại ca hồ đồ! Chuyện đại sự như vậy, sao có thể giấu y làm cơ chứ!

Xa xa Nữu Bạch Văn vỡ đầu sứt trán đi tới, xòe tay nói với anh em Thương gia: “Hai vị gia, đã là lúc nào rồi, đưa ra chủ ý đi chứ! Người Nhật Bản cứ nhất quyết đòi mở quan tài cho bằng được, vậy thì ra cái gì rồi chứ! Chúng ta người hát hí có rẻ mạt đến thế nào đi nữa, cũng chưa từng để người ta sỉ nhục như vậy bao giờ! Hϊếp người quá đáng!” Nữu Bạch Văn vốn là một người hiền hòa như vậy, cũng không nhịn được oán hận.

Thương Long Thanh nói: “Chuyển trở về trong miếu dừng linh cữu, chuyện hạ táng, sau này tiếp tục thương nghị.” Những lời này nói lớn tiếng, mang theo ý quyết định, để cho mọi người trong lê viên đều nghe được. Đám đào kép không có mối quan hệ tốt với Thương Tế Nhụy như Khương gia lộ ra nét cười nhạt, cười trên sự đau khổ của người khác, cười Thủy Vân lâu vô năng. Người cháu họ giả lúc này không còn vẻ bình thản nữa, cau mày liền muốn phản đối, Thương Long Thanh ngắt lời anh ta, chắp tay xin lỗi: “Thiếu gia, quan quách của lệnh đường thúc nhất định sẽ giúp ngài mang về quê trong thời gian gần nhất, hôm nay trông tình hình là không được rồi, ta cũng phải để tâm chút đến người sống, xin ngài hãy thông cảm!” Anh thà chuyện bị hỏng, cũng không chịu để Thương Tế Nhụy tiếp tục hy sinh, Thương Tế Nhụy đã quá đủ oan đủ khổ rồi. Người cháu họ giả thấy thái độ Thương Long Thanh kiên quyết như vậy, chỉ đành phải chịu. Nữu Bạch Văn gật đầu than thở: “Cũng chỉ có thể như vậy, uất ức thì uất ức, vẫn tốt hơn mạo phạm vong hồn. Tôi đi nói với bọn họ, tới bằng đường cũ thì trở về bằng đường cũ!” Bọn họ nghĩ đến nói với đồng nghiệp lê viên, nói với phiên dịch Nhật Bản, nói với những người rảnh rỗi xem náo nhiệt, duy chỉ quên phải nói với Thương Tế Nhụy. Thứ nhất là không để ý Thương Tế Nhụy đang điếc, căn bản không nghe được quyết định bọn họ vừa mới đưa ra. Thứ hai Thương Tế Nhụy chính là một người không lo việc, ngay cả lúc tai thính mắt sáng, thương lượng với y cũng uổng công. Vì vậy, Thương Tế Nhụy bị bọn họ quên mất rút kiếm mà lên: “Không cho phép mở quan tài! Ai cũng không được nhúc nhích!” Tiếp đó đẩy đám người ra, giành đi tới trước mặt phiên dịch, nói: “Ta muốn gặp Kujo Kazuma!”

Lời này vừa nói ra, lê viên xôn xao.