Dịch: Phong Bụi
Trong căn biệt thự nhỏ, Trình Phượng Đài đang ngồi vắt chân, hút thuốc suy nghĩ, vẻ mặt chẳng chút gấp gáp, nhìn thấy anh em nhà họ Thương, dập tắt điếu thuốc, nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói chuyện.” Trình Phượng Đài nhường Thương Long Thanh ghế chủ trên cùng, hắn và Thương Tế Nhụy ngồi đối diện nhau. Thương Tế Nhụy nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn. Trình Phượng Đài cảm thấy cần phải giải thích việc lỡ hẹn mấy ngày trước: “Phượng Ất mấy ngày nay bệnh, nhìn thấy người lạ liền khóc, không rời khỏi tôi được.” Thương Tế Nhụy nâng mông, hướng về phía trước: “Anh đang nói cái gì? Nói to chút! “
Trình Phượng Đài thở dài một hơi, bất đắc dĩ vươn người ra, nói to ở bên tai y: “Phượng Ất! Bệnh rồi!”
Thương Tế Nhụy thu đầu về: “Nhóc mập bệnh rồi?” Y ảo não đấm bàn: “Nhóc mập ở chỗ tôi khoẻ mạnh như vậy, mới bế đi mấy ngày liền bị bệnh! Vợ anh biết nuôi trẻ con hay không? Không biết nuôi thì mau trả về đây!” Lúc tai y lành lặn, Phượng Ất vừa khóc y liền ngại phiền. Sau đó tai điếc rồi, bình thường đi ra đi vào trong mắt không nhìn thấy đứa trẻ, liền hoàn toàn quên nhà còn có một đứa trẻ nhỏ tồn tại. Lúc này nhắc tới chuyện nuôi đứa trẻ, ngược lại nói đầy vẻ hùng hồn.
Thương Long Thanh dùng ánh mắt nghiêm nghị liếc y một cái, Thương Tế Nhụy ngồi im lặng, không còn phách lối nữa, vυ" Triệu và Tiểu Lai lần lượt bày đồ ăn lên bàn, Thương Tế Nhụy vì không nghe rõ, liền cũng không cách nào bàn luận viển vông, cúi đầu ăn nhiều mà thôi, rất nhanh và hết hai chén cơm. Trình Phượng Đài cùng Thương Long Thanh mở bình rượu tây ra, ăn một chút nói một chút, đều là những gì thấy trên giang hồ, liếc một cái về Thương Tế Nhụy cúi đầu ngồi đó, cổ treo một cánh tay bị thương, một tay kia cực nhàm chán uốn Lan Hoa Chỉ ở dưới bàn, miệng lẩm bẩm, chuyên tâm mà ngẩn người. Mọi người đều thích sự thông minh bướng bỉnh, phấn mực phong lưu của Thương Tế Nhụy, duy chỉ có Trình Phượng Đài, có khuynh hướng thích nhìn dáng vẻ ngây ngô của y, ánh mắt mang theo nét cười và sự cưng chiều, chốc chốc lại nhìn chòng chọc y một chút. Thương Long Thanh cũng đã cảm thấy, nghiêng đầu cũng nhìn em trai, không nhìn ra có gì khiến người ta yêu thích, giống như khi còn bé, sau lưng người khác liền hiện ra vẻ ngây ngô khờ dại, nếu cha bọn họ vẫn còn sống, hẳn lại bị đòn.
Lúc này, cửa có người gõ cửa. Vυ" Triệu vừa mở cửa ra, nghe có tiếng đàn ông nói: “Ai yo! Xin chào! Xin hỏi nơi này có phải là phủ của Trình Nhị gia?”
Trình Phượng Đài vẻ mặt nghiêm một chút, lên tiếng: “Phải rồi. Hai anh vào đi!” Hai người đàn ông bước vào một cao một thấp, tên cao mặt xanh tái, râu thưa thớt, sắc mặt lạnh lùng, sau lưng vác một bao tải lớn; Tên lùn có khuôn mặt đỏ bừng, tươi cười, trên vai khoác một cuộn thảm len dày màu xám đen. Vυ" Triệu, Tiểu Lai thấy có khách đến, liền dọn bát đĩa ra khỏi bàn. Trình Phượng Đài xua tay: “Lát nữa hãy dọn dẹp, hai người lên lầu, nghe thấy tiếng động cũng đừng xuống.” Tiểu Lai nghi hoặc nhìn hai người đàn ông, bao tải trên lưng người đàn ông cao lớn bỗng nhiên động đậy, giống như đang chứa một sinh vật sống, khiến cô giật mình run rẩy.
Vυ" Triệu cùng Tiểu Lai đi lên lầu. Tên lùn dời ghế, cuộn nửa tấm thảm lại để tạo khoảng trống, nhấc ngón chân lên, trải tấm thảm lông cừu từ đầu này sang đầu kia rồi kéo rèm các hướng trong phòng. Người đàn ông cao lớn bên kia đặt cái bao lớn lên tấm thảm lông cừu, nhìn sắc mặt Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài gật đầu, sau đó người đàn ông cao lớn bắt đầu cởi túi ra, lộ ra một người đàn ông đầy máu trong bao, miệng người đàn ông bị bịt miệng bằng vải, hai tay bị trói sau lưng, thở hổn hển như sắp chết.
Thương Tế Nhụy thậm chí còn không có chuẩn bị tinh thần, đột nhiên nhìn thấy một màn kinh khủng như vậy, giật mình đến mức tai y như bị đánh thức, tiếng kêu ríu rít dần dần tan đi, y nghe thấy Trình Phượng Đài chỉ vào cái người đầy máu đó nói với Thương Long Thanh: “Kẻ bắn ông chủ Thương không thể trốn thoát vì trong rạp có quá nhiều người, cửa bị chặn lại, bị đưa đến đồn cảnh sát giam vài ngày. Cảnh sát muốn làm theo luật nên tôi đã nộp tiền bảo lãnh.” Hắn quay sang cái hồ lô máu nói: “Làm theo luật vô dụng biết bao? Phải không? Chẳng mấy chốc mà ông chủ của mày cứu mày ra. Viên đạn tao phải chịu này chẳng phải vô ích rồi sao!”
Trình Phượng Đài gọi việc Thương Tế Nhụy bị bắn là “Viên đạn tao phải chịu này”, mọi người nghe vào trong tai, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nếu không phải đích thân hắn bị bắn, sao hắn có thể tức giận như vậy? Cặp anh em cao thấp này được Trình Phượng Đài đưa từ Thượng Hải về Bắc Kinh, bí mật nuôi hơn mười năm, chuyên làm những việc bẩn thỉu không hợp pháp và mờ ám cho Trình Phượng Đài, nếu không dưới trướng hắn có nhiều người giao hàng như vậy, mỗi người một miệng đã bán đứng hắn từ lâu, dựa vào tiền không thể lung lạc được lòng trung thành này. Tuy nhiên, vì Trình Phượng Đài sử dụng binh lính của Tào tư lệnh, tính tình cũng hiền hoà. Trong khoảng mười năm qua, số lần dùng đến hai người này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong số lần đếm trên đầu ngón tay này, hôm nay được sử dụng lần thứ hai cho Thương Tế Nhụy.
Tên người lùn cúi chào hết sức lễ phép với anh em nhà họ Thương, đầu gối hắn gần như không thể đứng thẳng khi đứng trước Trình Phượng Đài, nói, “Nhị gia, thằng nhãi này không giống với thằng viết sách lần trước, nó không phải là người văn hóa! Không sợ đánh! Vừa cứng đầu cứng cổ! Tôi sợ nếu chăm sóc nhiệt tình quá, toi luôn cái mạng nó, sẽ làm lỡ việc phải không ạ?”
Trình Phượng Đài nói, “Lấy cái khăn từ trong miệng nó ra.” Tên cao lớn giật mạnh cái khăn, cái hồ lô máu ói khô khốc một trận. Khi ngửa đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng từ trong máu nhìn chằm chằm về phía Trình Phượng Đài, đầy hận thù. Đầu gã di chuyển chậm rãi, sau đó lại nhìn về phía Thương Tế Nhuỵ và vết thương của Thương Tế Nhuỵ. Ánh nhìn lần này, ngoài sự hận thù, còn có chút ý cười khinh bỉ.
Khi gã tức giận nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài không sợ sệt nhìn thẳng vào gã, nhưng gã khıêυ khí©h Thương Tế Nhuỵ như thế, Trình Phượng Đài liền không để yên được, cảm thấy kẻ này lại dám ức hϊếp Thương Tế Nhuỵ trước mắt mình. Trình Phượng Đài tức giận không thể nói lên lời, với lấy gậy ba-toong đang đặt dựa bên cạnh bàn ăn, quay một vòng, đánh mạnh vào mặt gã. Phần đầu của cây gậy được chạm vàng, cú đánh này đến rất mạnh mẽ, kẻ kia phát ra tiếng kêu đồng thời từ miệng gã văng ra hai cái răng lớn. Dòng máu từ miệng nhỏ xuống trên tấm thảm lông cừu, nhanh chóng tan biến mất.
Tên lùn cúi xuống đuổi theo hai chiếc răng lớn vừa văng ra ngoài, lấy khăn tay ra và bọc lấy mấy chiếc răng đó rồi nhét vào túi quần. Sau đó, lại dùng tay áo để lau sạch vết máu bẩn trên sàn nhà, than thở chép miệng cười nói, “Nhị gia, đừng vậy chứ! Làm bẩn tay ngài! Bảo hai anh em chúng tôi là xong mà!”
Trình Phượng Đài nắm chặt lấy cây gậy, tựa hồ còn muốn cho một đòn nữa, chuyện này, thế nào cũng phải tự mình động thủ mới có thể hả giận. Thương Tế Nhụy từ phía sau đứng ra cầm chuôi gây, y nói: “Để em hỏi mấy câu.” Trình Phượng Đài buông tay ra, Thương Tế Nhụy xách gậy đi tới bên rìa tấm thảm lông cừu, vừa cúi đầu, liền nhìn thấy vết bẩn loang lổ tích lâu ngày trên tấm thảm kia đều là máu người. Thương Tế Nhụy đưa gậy chỉa vào trán tên kia, chống đầu gã lên, hỏi: “Ai xúi giục ngươi gϊếŧ ta?”
Tên kia nói: “Không cần ai xúi giục, cùng một guộc với người Nhật Bản đều đáng chết.”
Thương Tế Nhụy nói: “Ta bị oan uổng, ngươi gϊếŧ lầm rồi.”
Người nọ ánh mắt ác độc căm tức nhìn, hai người tầm mắt giao phong, cuối cùng không địch lại nổi tính khí thẳng thắn không lùi không nhường của Thương Tế Nhụy, ánh mắt gã chợt lóe: “Chàng Thương nổi danh Cửu châu, cho dù gϊếŧ lầm, cũng có thể cảnh tỉnh Hán gian toàn Trung quốc!” Gã nói nhấn mạnh từ chữ, còn rất có vẻ tràn đầy đại nghĩa.
Thương Tế Nhụy nghe được câu này, không còn gì để nói, y chọc ngã gã đó xuống đất, ném luôn gậy đi. Trình Phượng Đài tức giận đến mức không kiềm chế được, đã dâng lên ý định gϊếŧ người, nói với anh em cao lùn, “Đầu tiên, cắt đứt cái thứ tạo nghiệt của gã đi, đưa gã xuống tầng hầm nhiệt tình tra hỏi. Khi nào hỏi ra, thì khi đó tiễn gã đi.” Anh em cao lùn hiểu rõ ý nghĩa của “nhiệt tình” và “tiễn đi,” họ lại đóng gói gã hung thủ trở lại trong bao bố, nâng lên vai. Phía kia, họ gói gọn tấm thảm lông cừu lại và xếp ghế, nhanh nhẹn gọn gàng, có một tiết tấu rất quỷ dị và hoang đường. Tên lùn cúi người báo cáo xong công việc, sau đó nhặt lại cây gậy kẹp vào nách lau sạch sẽ, để gậy nằm gọn bên cạnh bàn ăn như ban đầu. Đôi mắt không ngừng nhìn vào chai rượu ngoại trên bàn, Trình Phượng Đài hất cằm, tên lùn liền ôm chai rượu vào lòng, hạnh phúc cảm ơn.
Thương Long Thanh nhìn ra lai lịch của cặp anh em này, cũng nhìn ra sát tâm của Trình Phượng Đài, chờ cho hai anh em cao thấp đi khỏi rồi, anh liền cáo từ về nhà, Trình Phượng Đài tiễn đi mấy bước, Thương Long Thanh nói: “Trình Nhị gia thương Tam nhi như vậy, là phúc của Tam nhi.”
Trình Phượng Đài nghe ra anh có lời muốn nói, Trình Phượng Đài không muốn nghe, cười nói: “Kẻ lần đó làm bị thương tai của Ông chủ Thương lẽ ra cũng phải xử phạt, cũng là bởi vì mềm lòng, trước đó dung thứ cho nắm đấm, sau liền có kẻ dám nổ súng. Lần này Ông chủ Thương mạng lớn, lần sau nếu là…” Trình Phượng Đài không dám nói lời không tốt nói ra khỏi miệng. Thương Long Thanh trầm mặc một lúc, nói: “Nhưng Tam nhi cuối cùng không có gì đáng ngại, coi như là không thành công, vì thế mà làm tổn hại đến mạng người thì hơi quá. Nhị gia cũng nên tích chút âm đức cho Tam nhi.”
Trình Phượng Đài qua loa lấy lệ nói: “Đại ca yên tâm, tôi hiểu rõ.” Thương Long Thanh thấy khuyên cũng vô dụng, thở dài một tiếng rồi đi khỏi.
Trình Phượng Đài hôm nay không về nhà, hắn phải chờ nhìn hung thủ chết như thế nào, thật ra thì quá khứ căn bản không phải như vậy, Trình Phượng Đài làm thiếu gia kiêu ngạo tự phụ mười mấy năm, bỗng nhiên bước vào giang hồ, rất không quen, bản tính vẫn luôn chán ghét những chuyện máu tanh này, mỗi một lần đều là vạn bất đắc dĩ bịt lỗ mũi làm, trong lòng cảm thấy rất tồi tệ. Nhưng lần này, hắn hạ quyết tâm rất sâu, không làm không được. Trình Phượng Đài mặc dù không dính chút máu nào, vẫn cứ rửa tay đi rửa tay lại như người bị bệnh ưa sạch sẽ, vòi nước mở vang rào rào rào rào, Thương Tế Nhụy tựa vào cửa phòng tắm dòm hắn, cảm thấy hôm nay Nhị gia có chút xa lạ. Thương Tế Nhụy vừa vặn ngược lại Trình Phượng Đài, ngày thường kêu đánh kêu gϊếŧ gớm ghê, đến lúc thật sự gặp chuyện, trong lòng lại sợ hãi, cũng không dám gánh mạng người hay dính kiện tụng. Trình Phượng Đài cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Đừng khuyên nhé? Tôi làm việc có chừng mực. Cái tên đầu sỏ viết tiểu thuyết bừa bãi đó, tội lỗi cũng coi là lớn phải không? Trăm sự cũng từ đó mà ra, hận đến tôi ngứa răng tôi cũng không làm gì gã phải không nào? Lần này không giống, đều đã hạ sát chiêu rồi, còn thả nữa, còn thả nữa mạng nhỏ kia của em sớm muộn gì cũng đi tong!”
Thương Tế Nhụy nói: “Quá khứ sao không phát hiện tay anh đen đến như vậy, gan lớn như vậy chứ? Em biết rồi, anh chính là chuyên âm thầm làm chuyện xấu.”
Trình Phượng Đài nghe vậy vặn chặt vòi nước lại, hai tay chống bên cạnh gàu nước, thật giống như bị đả kích bởi câu đánh giá này, Thương Tế Nhụy dự cảm không ổn, chậm rãi đứng thẳng người chuẩn bị rút lui, nhưng đã muộn, Trình Phượng Đài tay hất một cái, một chuỗi hạt nước lạnh một giọt cũng không lọt hất trọn vẹn lên mặt Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy giật mình, nghiêng đầu chạy đến trên giường trùm chăn, Trình Phượng Đài một bên vén chăn của y một bên tà ác cười nói: “Tôi tay đen là vì ai? Cũng giống như em vậy, chỉ biết ngang ngược với người thân! Em không phải biết dùng Thương gia côn sao? Mới vừa rồi sao lại lỏng tay?”
Hai người giằng co một trận, Thương Tế Nhụy ở trong chăn phát ra một tiếng kêu, Trình Phượng Đài sợ đè y bị thương, không dám la lối nữa. Không ngờ Thương Tế Nhụy mở chăn ra nhào lên, cuốn lấy Trình Phượng Đài cả người ở bên trong đè chặt. Thương Tế Nhụy toàn bộ mặt chôn ở trong chăn, nói: “Em cho tới bây giờ chưa từng gϊếŧ người, em không muốn gϊếŧ người.”
Trình Phượng Đài nói: “Không phải em gϊếŧ, là tôi gϊếŧ.”
Thương Tế Nhụy trầm mặc một lúc lâu, ngẩng mặt lên hỏi: “Anh nói xem, gϊếŧ em thật có thể hù dọa hán gian toàn Trung Quốc sao?”
Trình Phượng Đài nghiêm nghị đầy chính khí nói: “Đừng nghe cái lý lẽ chó má này! Những kẻ làm hán gian đều là những kẻ liều mạng không biết xấu hổ, em một người hát hí, danh tiếng có nổi cũng sao có thể dọa được bọn chúng? Bên người bọn chúng là cảnh vệ như thế nào? Huống chi, chờ một ngày chân tướng rõ ràng, mọi người biết em cùng người Nhật Bản thực tế không dây dưa, đây mới là cái cớ lớn cho hán gian thật toàn Trung Quốc, tạo dư luận lớn. Bọn chúng ai ai cũng có thể đem em ra làm ví dụ, nói bản thân vốn vẫn trung thành, bị oan uổng. Gϊếŧ lầm một người như em, hậu hoạ để lại vô cùng lớn!” Thương Tế Nhụy nghe như có điều suy nghĩ, Trình Phượng Đài còn nói: “Bây giờ sĩ quan Nhật Bản đầy thành, tên nào không đáng chết hơn so với em? Lui một bước nói, tôi có giao dịch súng ống đạn dược với Sakata, việc hán gian thế này, không nguy hại hơn so với em sao? Làm sao không dám động đến tôi? Chẳng qua là bị xúi giục, bắt nạt kẻ yếu, còn coi mình là anh hùng!” Trình Phượng Đài nói rồi nói, liền bực tức: “Tóm lại thứ người như vậy, còn sống cũng là thêm loạn. Em chớ xía vào, đi ngủ!”
Thương Tế Nhụy ồ một tiếng, lần nữa nhào lên người Trình Phượng Đài, cắn rái tai hắn. Trình Phượng Đài không dám động mạnh, cong đầu gối huých y: “Ngủ đi! Tàn phế rồi còn nháo.” Thương Tế Nhụy dưới eo ưỡn một cái, để cho Trình Phượng Đài cảm thụ được sự khỏe mạnh của mình: “Em không tàn phế, em vẫn khỏe!” Trình Phượng Đài mặt liền biến sắc: “Tôi nhớ tới chuyện này liền nổi giận, em chớ trêu chọc tôi!” Thương Tế Nhụy chậm lụt cực kỳ, không nhận ra sự nghiêm nghị của Trình Phượng Đài, vẫn còn ở đó đong đưa đầu nũng nịu lăn lộn khắp giường: “Anh không phải là không chịu sao! Không chịu anh đang yên đang lành muốn chuyện này làm gì? Trừ phi là nghiện rồi.” Nói xong còn rất đắc ý, còn cười. Trình Phượng Đài giận không chỗ phát tiết, xoay mình ngồi dậy muốn đi, không muốn ở cùng y. Thương Tế Nhụy vội vàng ôm hông Trình Phượng Đài kéo trở về trên giường, miệng nói: “Không chọc anh nữa không chọc anh nữa!” Vén chăn lên nhét Trình Phượng Đài vào, một tay thò vào trong tìm tòi, y cũng không cần nhìn, một tay liền cởi hết nút áo sơ mi, bản thân sau đó cũng chui vào chăn. Trình Phượng Đài cười nói: “Chỉ cởi đồ của tôi, em không cởi sao?” Thương Tế Nhụy không trả lời, vùi đầu liền lần mò, Trình Phượng Đài rất nhanh liền không ý kiến.
Rạng sáng hai giờ, Trình Phượng Đài mệt mỏi kiệt sức, chìm vào giấc ngủ say. Thương Tế Nhụy buồn ngủ chống người lên ngáp một cái, xoa xoa con mắt kéo phẳng y phục, xuống lầu từ trong tủ lấy ra một chai rượu Tây, lại đi xuống một tầng nữa, liền xuống tầng hầm. Tên lùn mặt ửng đỏ, xách chai rượu sắp hết đang tựa vào trên tường lim dim, tên cao dùng một cây gậy đánh hung thủ thật đau, đánh mười cái, hỏi gã một câu: “Ai sai khiến mày gϊếŧ người?” Không đáp liền tiếp tục đánh. Bọn họ có thủ đoạn xoa nắn người đặc biệt, đã nói là để Trình Nhị gia trời sáng đến xem, phải đánh đến trời sáng, tắt thở sớm một bước hoặc trễ một bước, đều không gọi là có bản lĩnh.
Tên lùn thấy người tới, gác lại chai rượu cúi người gật đầu: “Ông chủ Thương à, ngài làm sao lại đến nơi này, nơi này không được sạch sẽ cho lắm! Nhị gia đâu nhỉ?” Thương Tế Nhụy đưa chai rượu Tây cho gã, nói: “Ta có lời muốn nói với gã.” Vừa xiết chặt cổ áo, luôn cảm thấy trong cổ có gió lạnh lùa vào.
Mặt tên hung thủ kia sưng phù, hai tay treo cao cao ở trên trần nhà, ngón trỏ tay phải đã bị chém tận gốc, dưới người là tấm thảm lông cừu thấm máu gã, chỉ còn đầu ngón chân chạm nhẹ xuống đất. Người đó đau đớn đến nỗi cơ thể run lên từng cơn, miệng lẩm bẩm yêu cầu uống nước.
Thương Tế Nhuỵ cau mày, “Gã còn tỉnh táo chứ?” Tay nắm lấy chai rượu vừa mới mở, “Cho gã uống một ngụm.”
Tên lùn cười nhẹ một tiếng, vội đoạt chai rượu trở lại: “Lúc này mà cho một hớp rượu, liền toi mạng mất!” Vừa nói vừa dùng mắt ra hiệu với tên cao, tên cao tìm đúng huyệt vị bấm một cái, người nọ liền tỉnh lại. Tên lùn làm một động tác tay mời, cười nói: “Mời ngài cứ tự nhiên ạ!”
Thương Tế Nhụy chịu đựng mùi máu tanh, không dám nhìn nhiều vào người đó vì sợ mình sẽ ngất đi vì mùi máu, thong thả tới lui mấy bước nói: “Những gì ngươi vừa nói đều là lý lẽ chó má!” Sau đó, y trích dẫn những lời của Trình Phượng Đài một cách chính xác không lọt một từ, trầm bổng như đang đọc thoại, một hát ba thán, hai tên cao thấp đều nghe ngây người, cuối cùng tự mình thêm một câu: “Ngươi ngay cả ta có phải hán gian hay không cũng không cách nào phân biệt, còn nói cái gì mà hán gian toàn Trung Quốc! Ngươi cái này gọi là gì chứ! Nhà còn chưa quét sạch, làm sao quét được cả thiên hạ chứ!”
Trong căn phòng này thật sự không có người văn hóa, cả tên cao lẫn tên lùn liên tục gật đầu, cảm thấy Thương Tế Nhuỵ nói rất có lý và càng cảm thấy người kia thực sự không phải là người. Sau khi Thương Tế Nhuỵ kết thúc bài diễn thuyết, giải phóng sự bức bối trong lòng, y nhanh chóng nhìn về phía cái người đầy máu kia, chỉ một cái nhìn đã làm y buồn nôn hết sức, nói, “Gã hiểu rồi đó, tiễn gã đi thôi!”
Tên lùn nói: “Nhị gia nói, nói ra ai là người xúi giục phía sau, mới có thể tiễn đi ạ!”
Loại chó nuôi trong bóng tối để cắn người này, ngoài lời của chủ nhân thì không nghe theo ai. Thương Tế Nhuỵ nghĩ một lúc, hỏi to, “Nói đi, là ai đã sai khiến ngươi!’ Y bước về phía trước một bước, dũng cảm đưa tai gần miệng người đó, nhưng lại sợ bị cắn tai, nhanh chóng rụt về, “Được rồi, tôi biết là ai rồi.”
Tên cao và tên lùn nhìn nhau, tên cao rút ra một sợi dây thừng, sẵn sàng ra tay siết cổ. Thương Tế Nhuỵ ngăn gã lại: “Làm gì vậy chứ?”
Tên lùn nói: “Không phải tiễn gã đi sao?”
Thương Tế Nhụy trợn mắt: “Tiễn đi chính là tiễn đi! Tiễn ra cửa lớn! Các ngươi nghe không hiểu tiếng người! Ý của Nhị gia ta lại không biết sao?”
Tên lùn đã hiểu, đây là đến giả truyền thánh chỉ, xoa xoa chóp mũi, cười hi hi, trên mặt hiện ra một luồng khí âm u. Luồng khí âm u này xuất hiện ở trên khuôn mặt cười híp mắt, bởi vì không hài hoà, trông có vẻ cực kỳ kinh khủng, Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ hai người này giống như Hắc Bạch Vô Thường vậy. Tên lùn nói: “Ông chủ Thương đây là đang làm khó chúng tôi rồi, chúng tôi cũng rất khó xử!”
Kinh nghiệm giang hồ của Thương Tế Nhụy nói cho y biết, càn quấy dây dưa với hai người này không có tác dụng, chỉ có thể ngang ngược trực tiếp: “Ta có chút công phu trong người, chốc nữa đánh nhau cùng các ngươi, đến lúc trời sáng rồi, các ngươi nói thế nào với Nhị gia?”
Tên lùn trầm tư chốc lát, thần sắc chợt khẽ động, tên cao đột nhiên từ sau lưng Thương Tế Nhụy làm khó dễ, ý đồ chế ngự y tại chỗ. Thương Tế Nhụy quay người lại một lát liền tránh được, hơn nữa thúc cùi chỏ đánh vào mặt tên cao, ai cũng không làm đau ai, chỉ khiến bọn họ tin công phu của y.
Trên mặt tên lùn nhất thời mất đi vẻ âm u, ha ha cười nói: “Tôi cùng anh em từng nghe《 Nghê Hồng quan 》của Ông chủ Thương ở trong hí viện rồi! Có thể thấy công phu ở trên sân khấu của Ông chủ Thương cũng không phải là giả!” Ngón tay vung lên, sai sử tên cao đặt người nọ xuống. Lần này không cần bọc trong bao bố, trực tiếp khiêng đi. Tên lùn đuổi theo móc ra một tấm khăn tay mới bọc lại tay cho người nọ, nói: “Đi cho vững! Chớ lắc lư làm máu rơi dơ sàn nhà!” Thương Tế Nhụy không tin được bọn họ, một đường đi cùng tới cửa. Tên cao ném người ra bên ngoài một cái, Thương Tế Nhụy nói: “Mau cút đi! Gặp lại ngươi liền đánh chết!” Người nọ khó khăn đứng dậy, lảo đảo đi hai bước, quay đầu nhìn Thương Tế Nhụy một cái, thật sự đi khỏi.
“Cũng may là ban đêm, nếu như là ban ngày, bộ dáng này chắc chắn hù chết mấy người đi đường.” Tên lùn tâng bốc cười nói: “Ông chủ Thương, chờ Nhị gia tỉnh dậy hỏi, ngài phải bảo vệ hai anh em chúng tôi nhé.”
Thương Tế Nhụy gật đầu: “Yên tâm ta đảm bảo!”
Chờ Thương Tế Nhụy ngủ tiếp tỉnh dậy, Trình Phượng Đài đã sớm ở trong phòng ăn ăn điểm tâm, mặt không chút biểu cảm lật xem báo, uống cà phê. Hai anh em cao lùn xuôi tay đứng ở một bên cúi gằm mặt, bên người dựng cuộn thảm lông cừu, nhìn sang một cái, giống như là ba người từ cao tới thấp đang đứng. Thương Tế Nhụy thấy vậy, rất trượng nghĩa hét lớn một tiếng: “Người là tôi thả! Có gì nói thì nói tôi đây này!” Y một đường xuống cầu thang, ở bậc nghỉ thang đứng yên, Tiểu Lai tiến lên giúp y mặc quần áo cài nút áo. Trình Phượng Đài cười lạnh: “Ồ! Bồ Tát sống đến rồi! Không phải phiền Tiểu Lai cô nương nữa, để tự y luyện một chút, thả hổ về rừng mà, sau này ngày tháng gãy tay nhiều lắm!”
Thương Tế Nhụy ngửa đầu ngồi vào bên cạnh bàn bắt đầu ăn: “Anh bớt mỉa mai đi cho tôi!”
Trình Phượng Đài giũ báo một cái rào rào, mặt đầy vẻ tức giận đặt ly cà phê lên trên bàn, vương hết một nửa ra tấm trải bàn: “Em còn có biết tốt xấu gì nữa không?”
Thương Tế Nhụy cắn bánh mì, nói: “Tiểu tử kia chịu tội rồi, thế là được rồi.” Tên lùn đúng lúc trình lên một đoạn đầu ngón tay, hai cái răng bọc trong khăn tay, Trình Phượng Đài nhăn mặt hơi ngửa về sau, cắn răng nghiến lợi: “Mang đi!”
Thương Tế Nhụy ngừng miệng: “Em không muốn anh hại mạng người.” Nói xong tiếp tục ăn: “Dù sao em biết là ai sai khiến.”
Trình Phượng Đài nhìn y một cái: “Tôi cũng biết là ai sai khiến.”
Tên lùn vừa nghe, sửng sốt, cái đôi này chẳng phải là giỡn với người ta sao? Lãng phí cả đêm thức trắng! Thương Tế Nhụy cúi đầu tiếp tục ăn, Trình Phượng Đài hồi lâu không nói nửa lời, đợi bình tâm tĩnh khí rồi, đuổi hai tên anh em cao thấp đi, quả thật cũng không trách tội bọn họ.
Sau đó, Trình Phượng Đài hao tốn rất nhiều tiền vàng và nhờ vả chỗ quen biết đến chỗ Lưu Hán Vân lo liệu việc, Thương Tế Nhụy bản thân cũng rất có thể diện, khiến người khác chịu làm người hoà giải. Ninh Cửu Lang ở nước ngoài cũng bị kinh động, gọi điện đường dài với Cẩm sư phụ, nói những lời rất dễ nghe rất hòa khí. Lưu Hán Vân cùng Thương Tế Nhụy từng là cha con, nói cho cùng cũng có thù oán gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là lo nghĩ cho danh dự của mình, không muốn bị nhơ danh của Thương Tế Nhụy làm liên lụy. Đến bây giờ, súng cũng đã bắn rồi, danh cũng có rồi, người trong xã hội đều biết Lưu ủy viên ông ta trong mắt không dung thứ điều xấu xa, đại nghĩa diệt thân, mục đích đã đạt thành, Thương Tế Nhụy cuối cùng là sống hay chết, căn bản không thành vấn đề. Trình Phượng Đài chạy chọt xong chuyện này thì đã đến tháng Tư, Tào Quý Tu thúc giục nhiều lần đòi sách đòi sĩ quan phụ tá, Trình Phượng Đài trong lòng rất không yên tâm Thương Tế Nhụy, muốn sắp xếp hai anh em cao thấp âm thầm làm bảo tiêu. Thương Tế Nhụy nhất định không chịu, y vừa ăn một phát súng, vẫn còn ở đó khoe khoang mình võ công cao!
Ngoại trừ Thương Tế Nhụy bên này, Trình Phượng Đài còn có một mối lo lắng khác, chính là Trá Trá. Trá Trá từ sau buổi tối cãi nhau với hắn đó, ăn nói với hắn rất lạnh lùng, con bé này trời sinh tính tình lạnh lùng cô độc, hận Trình Mỹ Tâm, hơn mười năm có thể không nói một câu nào với Trình Mỹ Tâm, bây giờ nói không chừng liền hận cả Trình Phượng Đài rồi. Trình Phượng Đài trong lòng khó chịu, nhưng vô kế khả thi, chỉ dựa vào tầng quan hệ kia của Tào tư lệnh, hắn cùng Sakata cũng không thể cắt đứt qua lại, bất kể nhìn thế nào, sự thật là Trình gia thân Nhật đã thành định luận.
Ở trong chuyện Trá Trá, Mợ Hai chẳng những không khuyên giải an ủi Trình Phượng Đài, ngược lại oán trách hắn dung túng Trá Trá đi học, cho là Trá Trá ở trường học chịu ảnh hưởng xấu của người Tây, trở nên tuổi nhỏ mà cứ lo chuyện của người lớn, nhiều chủ ý như vậy. Mợ Hai đối với việc Trình Phượng Đài kết giao người Nhật Bản cũng rất không thuận mắt, sau lưng chế giễu không biết bao nhiêu lần, mắng Trình Phượng Đài không tiền đồ, không có cốt khí, nhưng, đây dẫu sao vẫn là sự nghiệp của đàn ông! Đàn bà con gái biết cái gì là đạo lý to lớn của đàn ông? Vợ mình còn không nhúng tay vào, một bà cô chưa chồng nhỏ tuổi lại muốn quản anh trai không cho phép làm cái này không cho phép làm cái kia, còn ra thể thống gì không cơ chứ? Chẳng ra làm sao! Vì vậy trông chứng Trá Trá rất nghiêm, ngoài gia sư và khuê nữ của lão Cát, từ bạn học đến người ngoài đều không cho phép gặp. Căng thẳng như vậy hơn một tháng, Trá Trá cũng không khôi phục sự nho nhã đoan trang của nữ nhi khuê các vốn có, ngược lại trở nên càng kích động, càng dở hơi. Vào sáng sớm hôm Trình Phượng Đài rời nhà, người lớn trẻ con đều tới tiễn hắn, duy chỉ có Trá Trá không đến.
Trình Phượng Đài trong lòng than thở, xoay người đang định đi, Trá Trá đứng ở trong sương mù buổi sớm, chắn cổng lớn dòm hắn, người gầy teo nhỏ bé mặc quần áo gấm màu thiên thanh, hai tay chắp ở sau lưng, giống như là dáng vẻ có lời muốn nói mà khó mở miệng. Người nhà thấy tình cảnh này, đoán là Trá Trá lưu luyến không muốn anh trai xa nhà, anh em có lời muốn nói, nói hết ra cũng là việc tốt! Cố ý lui ra xa một chút, để cho bọn họ nói chuyện với nhau.
Trình Phượng Đài trong lòng nóng lên, tiến lên cười nói: “Dậy sớm như vậy, tới tiễn anh trai sao?”
Trá Trá hỏi: “Anh Hai chuẩn bị đi đâu?”
Trình Phượng Đài nói: “Anh đi gặp đại công tử nhà anh rể, em còn nhớ không? Cái người mặc quân trang đi bốt đó. Em muốn đồ gì không? Anh mang về cho em.”
Trá Trá nói: “Anh, anh lại lừa em.” Cô nói: “Anh có phải là đi hàng cho người Nhật Bản không?”
Đây nếu là con mình, Trình Phượng Đài bế lên liền ném cho Mợ Hai sắp xếp, còn có thể nói nhiều như vậy, kiên nhẫn đến như vậy? Nhưng Trá Trá không giống, Trá Trá từng chịu khổ cùng hắn, là tim gan ruột thịt của hắn. Trình Phượng Đài đè nén sự tức giận, vẫn ôn nhu nói: “Thật sự không phải. Anh đi hàng đều là lặng lẽ, sao có thể rêu rao như vậy? Có đúng không nào? Nếu không em nhìn vali anh mang này, đều là sách Tào đại công tử cần.”
Vừa nói, lại thật sự định mở vali cho Trá Trá xem, Trá Trá mắt cũng không liếc một cái: “Không cần. Em không tin.”
Trình Phượng Đài động tác dừng lại, hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt liền giảm: “Chờ anh trở lại nói tỉ mỉ cùng em, bốn ngày, không, ba ngày.”
Trong hơn một tháng nay Trình Phượng Đài cũng không đưa ra lời giải thích hợp lý, Trá Trá căn bản không tin ba ngày này, Trình Phượng Đài bất kể cô có tin hay không, xốc lên vali vượt qua cô liền đi. Trá Trá nhìn bóng lưng anh trai, con mắt mở thật to, bên trong dâng trào nước mắt, khoảnh khắc liền rơi xuống, cô nức nở nói: “Anh! Em không thể nhìn anh phạm sai lầm!”
Trình Phượng Đài vành mắt cũng đỏ: “Anh có phạm sai lầm hay không, thời gian lâu dài em sẽ biết.”
Trá Trá ở sau lưng thê lương gào thét, gọi hắn anh, gọi tuyệt vọng đến như vậy. Trình Phượng Đài hạ quyết tâm đi không được mấy bước, liền nghe thấy sau lưng đám người Mợ Hai Bà Tư la thất thanh, hắn vừa quay đầu, trong tay Trá Trá cần một khẩu súng nhỏ hướng về phía mình, khẩu súng nhỏ này Trình Phượng Đài biết, loại mini điêu khắc ngà voi, Thương Tế Nhụy cũng có một cái, kỹ năng bắn súng của hai bọn họ còn là do hắn dạy.
Trá Trá khóc nói: “Anh! Anh quay lại đi! Làm hán gian, không có kết cục tốt đâu! Chúng ta nhất định sẽ thắng, bọn họ không lâu được đâu! Anh quay lại đi!”
Trình Phượng Đài cả giận nói: “Dẫn nó về! Không được nói lung tung!”
Trá Trá cứ nhất định muốn nói: “Quốc quân đang đánh người Nhật Bản, quân Cộng sản cũng đang đánh người Nhật Bản! Người Nhật Bản thắng không nổi toàn Trung Quốc! Anh! Anh tin em! Anh đừng đi!”
Mợ Hai bọn họ liền muốn tiến lên lôi Trá Trá đi, Trình Phượng Đài không đành lòng nhìn cô, mới vừa quay người, sau lưng nổ lên tiếng súng.
Mợ Hai hét lên, thân thể lảo đảo, gần như muốn ngất đi, được Bà Tư đỡ lấy. Mấy đứa trẻ bị doạ sợ khóc lớn, hoảng loạn nhốn nháo, hộ viện chỉ trong mấy giây liền chắn đến trước người Trình Phượng Đài, có người hạ súng của Trá Trá xuống, đạn bắn ra không biết bay đến nơi nào, chỉ có một tiếng đinh tai nhức óc đó.
Trình Phượng Đài chậm rãi đặt vali xuống dưới đất, nói: “Đưa súng cho nó.”
Hộ viện ngây ra không kịp phản ứng.
Trình Phượng Đài quát to: “Đưa súng cho nó!”
Hộ viện không dám đưa, Trá Trá cũng không dám nhận, phát súng kia không bắn trúng Trình Phượng Đài, nhưng đã bắn tim cô tan nát, cô không còn dũng khí nữa. Mợ Hai chảy nước mắt ôm Trá Trá: “Em Ba! Em Ba! Em không thể làm vậy với anh em! Anh em ruột có thù gì! Mà phải động đến súng hả em!”
Trá Trá trong sự vây quanh và đẩy đưa của mọi người đi vào nhà, để lại từng câu từng câu kêu gào đυ.c khoét trái tim Trình Phượng Đài.