Dịch: Phong Bụi
Báo ứng tới thật mau, đến rạng sáng, thuốc tê tan sạch sẽ, vết thương bắt đầu đau thật. Đau thực sự, Thương Tế Nhụy không khóc cũng không gọi nữa, y nhắm hai mắt, cắn chặt hàm răng, trong cổ họng phát ra những tiếng thở dốc nặng nề, chậm rãi, giống như bước đi trên tuyết, từng bước một lún sâu, vô cùng khó khăn. Trình Phượng Đài nửa tựa vào giường bệnh ôm y, hơi thở y phun ra làm nóng cổ anh, Trình Phượng Đài sợ y sốt vết thương có thể bị nhiễm trùng, đứng lên muốn gọi bác sĩ, vạt áo lại bị Thương Tế Nhụy nắm chặt trong tay.
Trình Phượng Đài ở bên tai y nhẹ giọng nói: “Ông chủ Thương, Ông chủ Thương? Buông tay ra, tôi gọi bác sĩ tới xem một chút.” Nói rất nhiều lần, sợ y không nghe được, liền nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay y. Thương Tế Nhụy rốt cuộc cũng buông lỏng một chút, chỉ một chớp mắt kia, nhưng chỉ trong một thoáng, lại nắm chặt lấy và nói: “Đừng cho em dùng thuốc giảm đau.”
Trình Phượng Đài ngẩn người: “Đau đến như vậy rồi mà không cần thuốc?”
Thương Tế Nhụy trong miệng nói không rõ: “Thuốc giảm đau làm hại đầu óc, hát hí sẽ quên lời.”
Trình Phượng Đài chỉnh lại chăn cho y không nói gì. Thương Tế Nhụy có một sự ngu muội và cứng đầu của người mù chữ, ngay cả khi khỏe mạnh, nói với y, y cũng không hẳn đã hiểu rõ lý lẽ, Trình Phượng Đài tìm được bác sĩ, tiếp tục tiêm thuốc giảm đau cho y. Nếu không, y sẽ đau đớn đến không thể ngủ được, làm sao để dưỡng thương? Khi tiêm, Trương Tế Nhụy mở mắt một khe nhìn vào ống kim trong đó có thuốc trong suốt. Trình Phượng Đài nói: “Đây là mũi kháng viêm.” Thương Tế Nhụy an tâm nhắm mắt.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Lai đã sắp xếp đồ dùng hàng ngày của Thương Tế Nhụy và mang đến bệnh viện. Sau một giấc ngủ sâu, khí sắc của Thương Tế Nhụy đã cải thiện một chút so với hôm qua, tựa vào đầu giường để Trình Phượng Đài đút cho ăn cháo trắng và thịt băm. Trình Phượng Đài đã mọc râu mờ đen ở cằm, mắt đỏ, vẻ mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không còn vẻ hăm hở như ngày thường. Ngoài việc thức cùng bên giường suốt một đêm mà không nghỉ ngơi, có lẽ cũng do cảm xúc trong lòng đang trải qua biến động. Hắn liên tục sờ trán Trương Tế Nhụy để kiểm tra nhiệt độ, nhìn vào chai nước muối mà không dám chợp mắt. Cho đến buổi sáng tỉnh lại, Thương Tế Nhụy cũng không có dấu hiệu sốt, còn có thể ăn được cháo, Trình Phượng Đài mới yên tâm.
Thương Tế Nhụy ăn cháo trắng và lau mặt xong, muốn đi tiểu. Tiểu Lai mặc dù từ nhỏ hầu hạ y , dù sao cũng là một cô nương chưa lấy chồng, không thể phục vụ đến mức đó. Trình Phượng Đài liền cười nói: “Tiểu Lai cô nương trở về đi thôi, ở đây có tôi, có việc gì liền gọi điện cho cô liền.” Thương Tế Nhụy gật đầu nhẹ về phía Tiểu Lai: “Có ai tới thăm bệnh cũng trở về cả đi, năm mồm bảy miệng, đến thăm tôi cũng không nghe rõ.” Tiểu Lai đồng ý đi về. Cô đi rồi, Thương Tế Nhụy nhẹ nhàng đá một cái vào chân Trình Phượng Đài: “Nhanh! Không nhịn được nữa!”
Trình Phượng Đài tức giận nói: “Dù sao em cũng chỉ là bị thương vai chứ không phải mất cả tay, ngay cả nếu mất tay thì cũng còn tay kia mà?” Oán trách thì oán trách, vẫn móc chim bưng bô đi tiểu không chối từ. Thương Tế Nhụy một bên đi tiểu, một bên dòm Trình Phượng Đài, muốn hỏi hắn đã ở bệnh viện suốt đêm qua, hôm nay cũng không trở về nhà sao? Lại sợ một khi hỏi ra, ngược lại là nhắc nhở hắn, hắn liền bỏ mặc mình mà về nhà, dứt khoát vô tình vô nghĩa còn hơn!
Thương Tế Nhụy vẫn tiếp tục ăn uống, đại tiểu tiện và ngủ như vậy để dưỡng thương, ngay cả khi không thể nghe được, cũng phải khăng khăng yêu cầu Trình Phượng Đài kể những câu chuyện trên đường vận chuyển hàng hóa cho y nghe. Khi chìm vào giấc ngủ, trong tay nhất định phải siết chặt một vạt áo của Trình Phượng Đài, hoặc là ngón tay móc lấy dây đồng hồ đeo tay của hắn, cứ như vậy, liền siết chặt và móc lấy trái tim của Trình Phượng Đài. Đến ngày thứ ba, Thương Long Thanh và Tiểu Lai lại đến bệnh viện, đều kinh ngạc khi nhìn thấy Trình Phượng Đài vẫn mặc chiếc áo máu kia chưa thay. Hắn thật sự đã chăm sóc ở đây suốt ba ngày mà không thay quần áo!
Thương Long Thanh thật sự không thể nhìn nổi nữa, nói: “Tam nhi có khởi sắc nhiều rồi, Nhị gia mau trở về nhà thay quần áo và nghỉ ngơi một lát, tôi ở đây canh chừng y.” Còn không trở về nhà một chuyến, thì không ổn rồi, Mợ Hai chắc chắn sẽ lo lắng đến bệnh. Trình Phượng Đài đưa cho Thương Tế Nhụy một ánh mắt đáng thương, rút vạt áo mình từ trong tay y ra. Lúc này Thương Tế Nhụy đang nghe không rõ, nhìn ra Trình Phượng Đài muốn đi, nhổm dậy hốt hoảng. Nhưng ánh mắt của Thương Long Thanh dồn ép y mạnh mẽ, cuối cùng y không tự nguyện mân mê vạt áo Trình Phượng Đài, buông tay.
Trình Phượng Đài không nói chuyện với Thương Tế Nhụy, dù nói đi chăng nữa y cũng không nghe thấy, hai người đối nhìn nhau, Trình Phượng Đài làm một cử chỉ miệng: Ngày mai. Góc miệng của Thương Tế Nhụy xụ xuống, biểu lộ sự không vui. Trước mặt người ngoài, nếu quá rõ ràng, sẽ rất ngượng ngùng. Trình Phượng Đài nắm chặt tay Thương Tế Nhụy, nói lời tạm biệt với Thương Long Thanh.
Trong phòng bệnh đơn rất yên ắng, Thương Long Thanh cùng Tiểu Lai hai người lặng lẽ không nói chuyện, dòm Thương Tế Nhụy người điếc đang giương mắt nhìn. Hầu hết những người điếc đồng thời cũng đều mất hứng thú trong việc nói chuyện, ba người im lặng một lúc, Thương Tế Nhụy không thể chịu nổi nữa. Y tung chăn ra, đứng dậy xuống giường và bắt đầu vận động tay chân, trong quá trình vô tình đá mất một chiếc dép. Y không cần người khác lấy, tự mình nhảy nhảy trong tư thế gà vàng đứng một chân đi qua đó xỏ dép vào, rồi đẩy cửa sổ ra, nghiêng đầu ra ngoài hít thở không khí lạnh. Thương Long Thanh và Tiểu Lai lặng lẽ nhìn y nhảy nhót một hồi, Thương Tế Nhụy bất ngờ nói: “Này? Hai người nói chuyện đi, tai em dường như nghe được một chút rồi.”
Thương Long Thanh mở miệng nói: “Làm gì nhốt Trình Nhị gia trong bệnh viện? Hắn là người có gia thất, chỉ trông nom mỗi mình em, biết nói thế nào với nhà?”
Thương Tế Nhụy nhìn Thương Long Thanh một cái, ngoáy ngoáy tai: “Không được, vẫn là không nghe thấy.”
Thương Long Thanh nói: “Em cũng nên hiểu một chút đối nhân xử thế rồi.”
Thương Tế Nhụy quay đầu nói với Tiểu Lai: “Tối nay mua cho tôi một ít thịt và rau, uống cháo suốt ba ngày, ruột tôi trống rỗng rồi.”
Thương Long Thanh nghe xong, đột nhiên đứng lên. Thương Tế Nhụy nhanh chóng nhảy lên giường, kéo kín chăn, đầy cảnh giác. Y biết bản thân hiện tại không chịu được đòn của anh trai, lo sợ anh ta sẽ động thủ. Thương Long Thanh không thèm đánh y, anh ra ngoài một vòng, mua một ít thịt chân giò muối về để lên tủ đầu giường, không nói một lời lại đi tiếp.
Trình Phượng Đài lén lút trở về nhà như tên trộm, quần áo dính máu nửa đường cởi ném cho ăn mày, đối mặt với sự vặn hỏi của Mợ Hai, hắn cũng chuẩn bị xong lời giải thích. Ai ngờ về đến nhà, một phòng đầy những người vẻ mặt lo lắng. Mợ Hai ngồi mép giường vỗ dỗ Phượng Ất, bà vυ" đứng lau nước mắt, Bà Tư thấy Trình Phượng Đài thì tránh đi ra ngoài.
Trình Phượng Đài cúi người xem Phượng Ất: “Sao thế?” Phượng Ất khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, không hỏi cũng biết là bị bệnh. Thì ra bọn nhỏ Trình gia hết sức tò mò với sự xuất hiện đột ngột của Phượng Ất, bọn nó cũng chưa từng thấy bụng mẹ to, làm sao lại có em gái nhỏ, sau khi âm thầm họp mấy lần, tìm một ngày, kéo nhau đi thăm Phượng Ất. Đứa lớn nhất thì nói xa nói gần moi thông tin từ bà vυ", hỏi thăm lai lịch của Phượng Ất; đứa thứ hai thì rêu rao với người khác đây là đứa trẻ nhặt được, không thể coi là em gái của nó; đứa thứ ba quá nhỏ, không hiểu được những chuyện này, chỉ thích xoa nắn mặt của Phượng Ất chơi. Phượng Ất vừa mới đến thay đổi hoàn cảnh mới, chẳng biết ai ngoại trừ bà vυ", lại phải chịu sự vây xem quấy rầy của mọi người, giận đến hai mắt trợn lên một cái, đổ bệnh.
Mợ Hai là một người yêu thương con trai biết bao, thậm chí có thể nói là cưng chiều, lần này cũng không nhịn được lần lượt đánh ba đứa con trai từ lớn đến nhỏ. Đứa cả và đứa thứ ba chịu đánh mà không có gì để nói, còn đứa thứ hai, vốn có tính cứng đầu, không chấp nhận việc mẹ ruột vì nhặt được một xú nha đầu mà động can qua, khóc lớn gây ầm ĩ muốn tạo phản. Ngay lúc Trình Phượng Đài không biết chết ở cái xó xỉnh nào, vai trò cha mẹ đều để Mợ Hai một mình đảm nhiệm, khiến cô tâm lực tiều tụy, lửa giận đầy một bụng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Phượng Đài.
Trình Phượng Đài nhíu mày lại, thấp giọng nói: “Đi tìm bác sĩ chưa ? Tôi đi tìm bác sĩ nha?” Mấy ngày nay duyên phận giữa hắn với bác sĩ sâu, đến chỗ nào cũng đều không rời ra được.
Mợ Hai cao giọng nói: “Tới xem bệnh từ lâu rồi! Đến phiên anh tìm, đứa trẻ cũng lạnh toát rồi!” Trình Phượng Đài không dám cãi lại, chỉ đưa tay vuốt ve nhẹ mái tóc mỏng manh của Phượng Ất, cảm thấy rất đau lòng. Mợ Hai lại nói: “Cũng không biết đứa trẻ đã trải qua những khổ cực gì trong tay y! Cơ thể yếu đuối, vừa về nhà là bệnh!” Nói xong, cô lại rơi nước mắt thành dòng, dùng khăn tay lau, ngón tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phượng Ất: “Đứa trẻ mệnh khổ. Người cha thiếu đạo đức, đầu óc mê muội, lại để một đào kép đối xử như vậy với con gái mình.” Vì vẫn chưa rõ cha của Phượng Ất là ai, Trình Phượng Đài không vơ lời mắng này vào mình, không nói tiếng nào.
Lúc này, tiếng nói của đứa con trai cả vang lên từ phía ngoài màn cửa: “Mẹ ơi, em hai vẫn còn đang quỳ đấy, để em ấy đứng lên được không?”
Mợ Hai mắng: “Nó khi nào nhận em gái thì lúc đó để nó đứng lên!”
Trình Phượng Đài buông xuống Phượng Ất định đi tìm Nhị thiếu gia, Mợ Hai nói với theo: “Anh chớ nuông chiều bọn trẻ! Vai ác đều để một mình tôi đảm đương! Anh đã quản, thì anh phải quản đến cùng!”
Nhị thiếu gia quỳ trong từ đường. Từ đường của Trình phủ ở Bắc Bình để trống, Trình gia từ thời tổ tiên đã theo đạo Cơ Đốc, không sử dụng bàn thờ, chỉ vì vào thời kỳ Tề vương nơi này là từ đường, vẫn gọi như vậy cho đến nay. Đứng phía sau Nhị thiếu gia là bà vυ" của nó, bà vυ" của Đại thiếu gia, hai chị em Trá Trá, Mỹ Âm, Bà Tư cùng Tưởng Mộng Bình cũng ở đây, đang khuyên Nhị thiếu gia ăn một ít đồ. Tóm lại, người có thể tới đều tới rồi. Bốn phía gió lạnh thổi, Trình Phượng Đài trước hắt hơi một cái. Nhị thiếu gia quay đầu nhìn thấy cha, lập tức lại quay đầu qua một bên.
Trình Phượng Đài đi tới bên cạnh Nhị thiếu gia, xoa xoa lỗ mũi cúi đầu cười nói: “Sao thế, giận dỗi với mẹ sao?” Nhị thiếu gia không đáp lại. Trình Phượng Đài nói: “Trước hãy đứng lên đi, chuyện em gái con ta sẽ từ từ kể với con.”
Cái đầu nhỏ của Nhị thiếu gia vặn một cái: “Nó không phải em gái con! Con không có em gái!”
Trình Phượng Đài nói: “Có em gái hay không con cũng phải đứng lên, quỳ ở đây cóng bị bệnh rồi, cái mông để kim đâm thành cái sàng nhé!”
Nhị thiếu gia cứng đầu không động đậy, mũi chân Trình Phượng Đài đá đá nó: “Con nhẫn tâm để cho mợ đang mang bầu ở nơi này chịu gió lạnh sao?” Nhị thiếu gia quay đầu nhìn một chút Tưởng Mộng Bình mỏng manh, mềm lòng một chút, chỉ như vậy một chút, Trình Phượng Đài khom người nhấc nó lên, bế xốc vài cái, nói với Tưởng Mộng Bình: “Mợ mau đi nghỉ ngơi, trẻ con hay giận dỗi, vỗ hai cái liền không sao rồi.” Vừa nói vừa vỗ vỗ cái mông Nhị thiếu gia, vác lên vai đưa về phòng.
Nhị thiếu gia nằm ở đầu vai cha, vừa khóc vừa lầm bầm: “Em gái là ba mang về, không phải mẹ sinh.”
Mợ Hai ý đồ đánh con cho qua chuyện, nhưng Trình Phượng Đài biết, trẻ con tuổi này đã hiểu mọi thứ, không thể lừa dối được, cười nói: “Từ đâu tới chẳng phải cũng là em gái sao? Có em gái tốt biết bao. Đàn ông khác thành gia lập nghiệp mới có thể coi là một người đàn ông, có em gái để cho con che chở, con sẽ sớm trở thành một người đàn ông.”
Nhị thiếu gia nhẹ nhàng khóc thút thít ngủ mất, cũng không biết có nghe được hay không. Vừa nói như vậy, Trình Phượng Đài thấy đặc biệt nhớ Trá Trá, trong thời gian này có quá nhiều việc, anh em lâu rồi không nói chuyện với nhau. Đi ra từ trong phòng Nhị thiếu gia, liền trực tiếp chạy đến bên phòng Trá Trá. Trá Trá đang gục trên bàn đọc sách, thấy Trình Phượng Đài, trước nhét sách vào trong ngăn kéo, hỏi: “Nhóc hai ổn rồi?”
Trình Phượng Đài nói: “Cũng tàm tạm.”
Trá Trá mới nói: “Anh từ nay về sau ít đi ra ngoài thôi, chị dâu vừa phải trông con, còn phải quản gia đình, đủ mệt.”
Trình Phượng Đài xoa đầu cô: “Biết lải nhải anh em rồi đấy. Cô ấy chịu để cho anh nhúng tay sao?” Hắn nhìn quanh phòng, cố gắng tìm hiểu sở thích hiện tại của Trá Trá nhưng không phát hiện ra gì, trang trí trong phòng đều là phong cách của Mợ Hai: “Sao lại ở nhà thế, chị dâu lại cấm cản em đi học sao?”
Trá Trá nói: “Sau Tết, lớp em có rất nhiều học sinh nghỉ học, những người còn lại không đủ để gom thành một lớp học.” Trường của Trá Trá là một trường dòng Cơ đốc giáo, quy mô không lớn, chủ yếu là con gái của các gia đình quý tộc, quan lại, học chủ yếu về ngoại ngữ và nghệ thuật triết học. Sau khi Nhật Bản chiếm đóng Bắc Bình, họ không tránh đến Trùng Khánh hay Hồng Kông, thì cũng dứt khoát chuyển đến sống ở nước ngoài.
Trình Phượng Đài nói: “Trường học giải tán thì giải tán, Bắc Bình nào có trường nữ nào ra hồn. Chờ trở về Thượng Hải, đưa em vào trường nữ Trung Tây học.”
Trá Trá không đồng ý với những lời của hắn, lại nói: “Mọi người đều nói rằng người Nhật chỉ muốn đất đai của Trung Quốc, không muốn dân Trung Quốc. Dù hiện tại chúng đang trấn an nhân tâm, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ diệt sạch chúng ta.”
Khi Trá Trá nói những lời này, ánh mắt của cô mang theo tia khắc nghiệt nhìn Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài quá mệt mỏi, không nhận ra, hắn đùa bỡn một con lật đật trên bàn sách, mỏi mệt nói: “Đừng nghe những lời đó, chỉ là hù doạ trẻ con thôi! Từ thời nhà Nguyên đến nhà Thanh, đã bao nhiêu lần ngoại tộc xâm lược, dân Trung Quốc đã khi nào bị diệt vong? Hơn nữa, còn có anh bảo vệ em mà!”
Trá Trá với đôi mắt màu nâu nhạt, nhìn thẳng vào anh trai mình và nói: “Nhưng anh không thể chỉ bảo vệ chúng em, rồi từ bỏ những người khác chứ!”
Trình Phượng Đài không hiểu: “Anh từ bỏ ai?”
Trá Trá nói: “Họ nói, anh đang tiếp tay cho người Nhật trong việc vận chuyển hàng hóa.”
Trình Phượng Đài chẳng chút chuẩn bị tinh thần trước lời chất vấn của Trá Trá, những chuyện trong đó liên quan đến mạng người, ngay cả Mợ Hai cũng không biết, hắn làm sao dám tiết lộ với Trá Trá, chỉ có thể qua loa lấy lệ nói: “Anh sẽ không làm những việc vô liêm sỉ, em đừng tin những lời vô căn cứ từ bên ngoài, anh có lí do của riêng mình.” Nói rồi, hắn muốn nắm tay Trá Trá nhưng cô lạnh lùng không chút phản ứng: “Vậy là, anh thật sự vận chuyển hàng hóa cho người Nhật?”
Đôi mắt lạnh lẽo như pha lê của cô khiến Trình Phượng Đài, người chưa từng làm việc thẹn với lương tâm, cũng không thể tránh khỏi cảm giác rét run. Hắn buông tay xuống và cười khổ: “Con bé này, học đâu ra cái kiểu vặn hỏi này thế. Những việc anh làm, hãy để anh giải thích với em sau nhé, được không?”
Trá Trá nói: “Sau này là bao lâu?”
Trình Phượng Đài không cách nào trả lời câu hỏi này, Trình Phượng Đài cũng muốn tìm một ai đó hỏi, trận chiến này sẽ kéo dài đến khi nào, người Nhật khi nào sẽ cút về nước? Thấy hắn yên lặng, Trá Trá lóe ra một chút tức giận: “Anh coi em là đứa trẻ sao, cố lừa dối em? Em đã mười sáu tuổi rồi! Có chuyện gì không thể nói cho em biết? Trừ phi là đuối lý không có gì để nói!”
Hóa ra sự lạnh lùng của Trá Trá trong thời gian gần đây có lý do của riêng cô, cô đợi Trình Phượng Đài đến để thẩm vấn hắn! Trình Phượng Đài không muốn cãi cọ với cô, nhưng Trá Trá, đứa trẻ từng này tuổi lại tự cho mình là người có sức ép, thực sự làm người ta ghét. Trình Phượng Đài còn muốn tìm lời để dỗ dành cô, nhưng Trá Trá lại nói: “Là người Trung Quốc, bất kể vì lý do gì, cũng không thể làm việc cho người Nhật. Tôi không có anh trai làm hán gian!”
Câu nói này thực sự khiến người ta đau lòng, cô không biết Trình Phượng Đài năm đó đã hy sinh bao nhiêu vì cô. Trình Phượng Đài ngưng cười, đập mạnh một cái vào bàn viết, làm cho con lật đật lắc lư. Hắn biết mọi người ngoài kia nói hắn như thế nào, báo chí đã đăng rồi, Trình Phượng Đài, tấm gương của thế giới kinh doanh được quân đội Nhật Bản biểu dương, mọi người đều bàn tán sau lưng rằng Trình Phượng Đài đã trở thành tay sai của Nhật. Hắn có nỗi khổ không thể nói ra, nhưng địa vị của hắn không phải như các diễn viên hí nổi tiếng, không ai dám không nể mặt. Nhưng không ngờ, người đầu tiên đứng ra chỉ trỏ và trách móc hắn, lại là em gái ruột của mình, khiến người ta đau lòng khôn xiết. Trình Phượng Đài tức giận nói: “Câu này em nói muộn rồi! Nếu nói sớm vài năm trước, tôi cũng không phải gánh vác cái nhà này, chịu những mệt mỏi này!” Trá Trá rốt cuộc vẫn là một cô bé, khi Trình Phượng Đài nổi giận, cô liền dưng dưng nước mắt, run run không chịu chảy xuống. Trình Phượng Đài lại nói: “Em không có anh trai làm hán gian? Thật là chí khí! Đừng quên, mọi thứ em ăn, uống đều là nhờ tôi – tên hán gian này kiếm được! Có mặt mũi để kinh thường tôi à?”
Hai anh em đối diện nhau trong một khoảnh khắc, một người nước mắt lưng tròng, một người trợn mắt giận dữ. Nước mắt của Trá Trá ướt đẫm trên khuôn mặt, còn nước mắt của Trình Phượng Đài ẩn sâu trong lòng, chua chát căng đầy. Mợ Hai được các nha hoàn đỡ đến khuyên ngăn cãi cọ giữa hai người: “Về đến nhà là gây sự với em gái! Cô đã làm gì anh chứ? Hả? Ngay cả em gái ruột cũng không thuận mắt rồi à! Chỉ có tên đào kép đó mới là người thân của anh chứ gì!” Trình Phượng Đài thuận thế đi ra ngoài, đứng ở hành lang và hút thuốc suốt nửa đêm.
Trình gia nhỏ thì bệnh, lớn thì gây sự, không khí không hoà thuận. Trình Phượng Đài đã hứa vào ngày hôm sau sẽ đến thăm Thương Tế Nhụy, nhưng kết quả lại nuốt lời. Thương Tế Nhụy đã dự đoán trước được rằng Trình Phượng Đài quay lại nhà liền không chắc chắn lắm, vì vậy không thấy thất vọng bao nhiêu. Sau khi ở viện một tuần, vết thương của Thương Tế Nhụy vẫn chưa được gỡ bỏ dây, nhưng y nói gì cũng nhất định phải xuất viện và về nhà. Khi Trình Phượng Đài thoát được ra ngoài tìm Thương Tế Nhụy, Tiểu Lai nói rằng Thương Tế Nhụy đã cùng với đám nhóc đào kép của Thuỷ Vân Lâu lên Cảnh Sơn rồi. Trình Phượng Đài băn khoăn: “Vết thương chưa lành, sao lại đi Cảnh Sơn chơi?”
Thương Tế Nhụy mang đám nhóc đào kép lên Cảnh Sơn không phải để đi chơi. Mấy đứa trẻ như Chu Hương Vân, Dương Bảo Lê, Tiểu Ngọc Lâm, đều là những nhân tài hiếm có, sau khi đến Thủy Vân lâu mấy năm, y không thể nói là dạy không tận tâm, hiện nay tai đã phế một nửa, muốn chỉ điểm thêm cho đám nhóc đào kép, chỉ sợ là khó khăn. May mà bọn nhỏ vừa có thiên phú, cũng chịu khó học tập, hiện nay đã có thể biểu diễn toàn bộ vở hí, chống đỡ được sân khấu, chỉ chờ Thương Tế Nhụy vẽ rồng điểm mắt, là có thể ra nghề.
Từ Cảnh Sơn nhìn xuống, toàn bộ Tử cấm thành thu hết vào mắt, ngói lưu ly kim quang lấp lánh. Thương Tế Nhụy sau khi bị thương hơi gầy hơn trước, nhưng đứng dưới cơn gió vẫn rất thần thái, bởi vì đôi mày cặp mắt đẹp, ở trong gió chẳng những không tỏ ra chật vật, mà lại toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, bồng bềnh trong không gian vắng lặng. Hứng gió lạnh một lúc, y chỉ xuống Hoàng thành dưới chân, nói: “Chúng ta ngày thường luyện giọng đều là gần nước tốt nhất, hôm nay đổi trèo lên núi cao, bắt đầu đi.”
Bọn nhỏ nhìn nhau một cái, thẹn thùng cất tiếng, cảm giác âm thanh của họ như bị người toàn Bắc Bình nghe thấy, sân khấu quá cao, khung cảnh quá rộng lớn, ngay cả Dương Bảo Lê tính tình chua ngoa như vậy cũng không dám lên tiếng. Bọn nhỏ kêu xong một đợt, bản thân cũng biết không thể khiến người ta hài lòng, ngượng ngùng nhìn về phía Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy hôm nay giống như là đi chơi tiết thanh minh, một tay treo ở cổ dưỡng thương, một tay không cầm gì, không mang vật gì để đánh người, bọn nhỏ hơi chút yên tâm.
Thương Tế Nhụy nói: “Chớ dừng lại, tiếp tục hát, ngày thường luyện giọng thế nào, hôm nay cũng làm như thế.” Bọn nhỏ lần nữa nhặt lại lòng tin, hót lanh lảnh về phía Hoàng thành. Thương Tế Nhụy dồn đầy khí vào giọng nói, tiếng nói bay trên tiếng luyện giọng của bọn nhỏ: “Từ khi có ngành Kinh hí này, vai sinh vi tôn, vai đán vi khinh, vai đán luôn là vai làm nền, giống như vua tôi vợ chồng, làm thần thì phải cúi đầu khép tai, làm vợ thì phải đi theo sau từng bước. Người ta đều nói đó là đạo lý của càn khôn cương thường, đạo lý hiển nhiên. Nhưng Ninh Cửu Lang của Ninh Cầm Ngôn đã bằng một giọng hát nâng địa vị của vai đán lên cao, từ Nam Phủ đến đang Ất Từ, hát đến mức nổi tiếng trong ngoài! Người hát đán từ đó coi như được ngẩng đầu! Bao nhiêu lão sinh nổi tiếng đã mời hí của Ninh Cửu Lang! Đến Thủy Vân lâu ta, càng lợi hại hơn, hí vai đán có thể gánh rường cột, chống đỡ cả một gánh hát! Cho nên, sinh thì sao, đán thì thế nào; nam thì sao, nữ thì có vấn đề gì? Người nắm được lòng người thì nắm được thiên hạ, ai nắm được lòng người, người đó chính là vua của ngành này!”
Bọn nhỏ mặt hướng cung điện nguy nga, trong lỗ tai tràn đầy tiếng hí, nhưng lời nói của Thương Tế Nhụy lại nghe không lọt một chữ nào, khiến cho giọng của chúng càng cao càng sáng hơn, trong bụng tụ lại một luồng hơi nóng. Thương Tế Nhụy vẫn còn nói: “Thế nhân coi khinh đào kép, nói trong hí đều là giả, ta phải nói rằng, bên ngoài hí cũng không hẳn là thật. Lúc bọn họ xem hí như mê như say, nhìn thấy Tần Hương Liên muốn khóc, nhìn thấy Trần Thế Mỹ muốn mắng. Có người bởi vì Đỗ Lệ Nương mà đau lòng đến chết, có người từng xem Minh xử (sự phán xét của cõi âm), buổi tối đường đêm cũng không dám đi! Bọn họ phân biệt được rõ thật giả sao? Một khi lên sân khấu, các ngươi là vua, bọn họ là thần, các ngươi muốn người phía dưới khóc, bọn họ phải khóc; muốn người phía dưới cười, bọn họ phải cười. Trừ hoàng đế chân chính, thiên hạ nào còn có nghề gì có thể định đoạt lòng người hơn so với hát hí? Thật là tôn quý tuyệt đỉnh rồi! Hát! Hát lớn tiếng hơn nữa! Đừng sợ người ta nghe thấy! Bọn họ cầu xin, mong đợi các ngươi thưởng một tiếng hát cơ mà!”
Đám nhóc đào kép chưa từng nghe qua Thương Tế Nhụy một hơi nói ra những lời vừa dài vừa nhiều như vậy, bọn chúng càng nghe, tiếng hát trong cổ họng cất lên lại càng thêm vang dội đến cuối cùng liền không nghe được lời của Thương Tế Nhụy nữa, chỉ cảm thấy trong bụng hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, tựa như có thiên quân vạn mã muốn từ cổ họng lao ra, chấn tê rần tai chấn tê rần trái tim, kêu như mất mạng, như sấm cuồn cuộn, kinh động toàn bộ thành Bắc Bình.
Chu Hương Vân cùng Dương Bảo Lê mấy đứa không giải thích nổi, nước mắt giàn giụa trên mặt, cũng không buồn lau. Thương Tế Nhụy ở trong gió lộ ra nụ cười mỉm hài lòng, dùng sức kêu một tiếng tốt với bọn nó.
Thương Tế Nhụy cùng đám nhóc đào kép một lúc lâu sau mới trở về, Thương Long Thanh ở Thủy Vân lâu chờ y. Thương Long Thanh nhìn thấy đám nhóc đào kép sau lưng Thương Tế Nhụy một cái, ánh mắt khựng lại một chút, quan sát bọn chúng một phen từ đầu đến chân. Những đứa bé này Thương Long Thanh đều biết, đều là những hạt giống tốt ngàn vạn người mới có một, tương lai Thương Tế Nhụy lui về rồi, phải dựa vào bọn chúng chèo chống gánh hát, những gì nên học cũng đã học, bàn về giọng hát, bàn về dáng vẻ, bàn về hoá trang, đều giống nhau không bới móc được gì, đáng tiếc khởi đầu không tốt, lên sân khấu, xương vẫn mềm, tinh thần không đủ, đủ để lừa bịp người ngoài nghề, trong mắt nhìn của Thương Long Thanh, trông thế nào vẫn thiếu một chút gì đó, quá thông minh, nhưng vẫn thiếu một chút tự nhiên thoải mái và khí phách, vốn là mấu chốt nhất. Thương Tế Nhụy dĩ nhiên càng thấy rõ, y chẳng những thấy rõ, còn biết làm sao ra tay đắp vào.
Khán giả lão luyện nghe ba câu hát, liền biết được bản lãnh nông sâu của người trên sân khấu, mà trước mặt người trong ngành có kinh nghiệm phong phú, căn bản không cần mở miệng, chỉ cần chạm ánh mắt, lai lịch liền lộ hết. Thương Long Thanh không biết Thương Tế Nhụy dùng cách gì, tóm lại, trong một đêm, bọn nhỏ đều đã hóa rồng. Đây có lẽ là bí kíp độc môn nào đó, cho dù là hai anh em, cũng không tiện tùy tiện thăm dò. Thương Long Thanh gật gật đầu, sau khi xem từng đứa một, nói với Thương Tế Nhụy: “Đi với anh, Trình Nhị gia tìm đến nóng lòng.”