Chương 119

Dịch: Phong Bụi

Sau đêm Giao thừa, Trình Phượng Đài không gặp Thương Tế Nhụy vì tức giận; còn Thương Tế Nhụy cũng không gặp Trình Phượng Đài vì cảm thấy chột dạ. Thực tế là Thương Tế Nhụy đang trốn tránh Trình Phượng Đài. Ban đầu không cảm thấy vậy, cho đến khi đến đêm lễ Nguyên tiêu, Tào Quý Tu đến đòi sách đòi người. Trình Phượng Đài nhờ Nữu Bạch Văn tìm người thay thế làm sĩ quan phụ tá, nhưng thời buổi này ai lại muốn đi nhập ngũ chứ, đặc biệt là những người hát hí, đam mê nghệ thuật chẳng liên quan gì đến có ý đồ tham gia quân đội. Nữu Bạch Văn tìm mãi nhưng không thấy ai phù hợp, rồi đột nhiên có một người tự nguyện đăng ký, đó chính là Tịch Nguyệt Hồng của Thủy Vân Lâu, khi nghe tin tức đã đến đăng ký.

Nếu như là trước kia, Trình Phượng Đài cũng không dám nghĩ tới việc cướp người của Thủy Vân Lâu, giờ không giống ngày xưa, lần này hắn nhất định phải gây sự với Thủy Vân Lâu, đồng ý ngay lập tức và đợi Thương Tế Nhụy đến tìm mình nói chuyện. Ai ngờ đợi mãi đợi mãi, không thấy bóng dáng Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài liền tranh thủ một ngày đến hậu đài, hậu đài sớm có người báo tin, từ xa nhìn thấy Trình Phượng Đài, chạy như bay đi vào báo cáo: “Ban chủ! Nhị gia tới!” Thương Tế Nhụy hoá trang còn chưa gỡ, nghe câu này, đứng lên lau đầu chạy vào phòng thay quần áo. Thập Cửu đang ở bên trong mặc quần áo, Thương Tế Nhụy lao vào, Thập Cửu mắng một trận đuổi y ra. Hẻm nhỏ sau cửa là một nơi liếc một cái là nhìn được trọn vẹn, không thể đi. Thương Tế Nhụy gấp đến độ giậm chân, cửa đã nghe thấy tiếng hàn huyên của Nhậm Lục cùng Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy nhìn chung quanh chẳng còn nơi nào để đi, khẽ cắn răng, lại người mặc hí phục lấp lánh châu ngọc, đạp lên bàn hóa trang nhảy lên xà ngang trên nóc phòng.

Tất cả Thủy Vân lâu đều kinh hãi, chỉ có Thương Long Thanh cùng Tiểu Lai đã quá quen với những chiêu trò từ nhỏ đến lớn của Thương Tế Nhụy, không cảm thấy lạ. Thương Long Thanh lặng lẽ thở dài nhắm mắt lại, Tiểu Lai chính là mặt đầy thẹn thùng, xoay người bỏ đi. Mọi người khác tất cả đều ngước cổ nhìn Thương Tế Nhụy trèo lên xà nhà, hi hi ha ha, Thương Tế Nhụy trợn mắt cắt cổ, chỉ vào họ một vòng: “Không cho phép nhìn ta! Cúi đầu! Cúi đầu!” Trình Phượng Đài theo lời nói đi vào, Thương Tế Nhụy lập tức ôm cây cột nín thở.

Trình Phượng Đài hướng mọi người lướt qua một cái, không có nhìn thấy Thương Tế Nhụy, nhưng phát hiện mọi người đều đang nhìn hắn. Đám đào kép bị Thương Tế Nhụy đe dọa, nhất thời ánh mắt không biết đặt vào đâu, chỉ có thể đặt lên người Trình Phượng Đài. Hai bên trợn mắt nhìn nhau như vậy một hồi, Dương Bảo Lê lắm mồm nói: “Ban chủ không ở đây!”

Trình Phượng Đài chau mày: “Ta không tìm y!” Gọi Tịch Nguyệt Hồng đến bên cạnh, cùng cậu ta thương lượng chuyện không lâu nữa đến chỗ Tào Quý Tu nhậm chức. Vì chuyện này, Tịch Nguyệt Hồng và Thương Tế Nhụy đang huyên náo rất căng, Thương Tế Nhụy lúc nào miệng cũng nói ra vào tự do, đến khi thật sự có đứa trẻ muốn thay đổi nghề nghiệp, y vẫn cứ đứng ra ngăn trở, không nỡ để nhân tài lê viên chạy mất, cũng là không nỡ để công sức bao lâu nay của mình uổng phí. Trình Phượng Đài ở dưới bàn chân Thương Tế Nhụy cạy góc tường của Thủy Vân lâu, Thương Tế Nhụy làm sao nuốt trôi cục tức này, y hung hãn trợn mắt nhìn Tịch Nguyệt Hồng. Tịch Nguyệt Hồng cảm nhận được ánh mắt sắc bén đến từ đỉnh đầu, trả lời có chút không yên lòng. Trình Phượng Đài cảm giác được, nói: “Mặc dù là sĩ quan phụ tá, không cần lên tiền tuyến xung phong, tóm lại vẫn là cuộc giao dịch đùa với mạng sống, quân lương cũng không cao hơn so với lúc cậu hát hí là bao. Cậu cứ suy nghĩ kỹ một chút, dù sao bên kia không phải cứ nhất định phải là cậu, Nữu Bạch Văn cũng đã cho tôi xem xét hai người khác…” Tịch Nguyệt Hồng nghe đến chỗ này, e sợ có người khác thay thế mình, vội vàng nói: “Tôi nhất định đi! Đã bàn bạc với ban chủ rồi! Ban chủ đồng ý cho tôi đi!”

Thương Tế Nhụy không nhìn nổi nhất là hạng mở mắt nói bừa! Y đồng ý cho đi lúc nào! Bất chấp bị Trình Phượng Đài phát hiện, Thương Tế Nhụy không thể nhịn được nữa tuôn ra một tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Ngươi trả lại học phí và tiền cơm gạo cho ta trước rồi nói!” Vừa nói vừa cởi giày thêu hát hí ném xuống mặt Tịch Nguyệt Hồng: “Dám nói bừa à! Cho là làm lính thì có tiền đồ à? Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa miệng đầy lời nói láo, đến chỗ nào cũng đều chỉ là hạng thấp kém mà thôi!”

Tịch Nguyệt Hồng nào biết y nghe thấy hết không sót một chữ nào! Không phải nói tai điếc sao! Nhận lấy hai chiếc giày thêu y ném tới đặt ở trên bàn, ngượng đỏ mặt tránh né chạy mất. Trình Phượng Đài ngửa đầu nhìn Thương Tế Nhụy trên xà nhà, cũng là cả kinh thất sắc, từng nhìn thấy chuột chạy trên xà nhà, chưa từng thấy đào kép chạy trên xà nhà! Đây là muốn treo cổ hay là thế nào? Sau đó lập tức liền hiểu ra, Thương Tế Nhụy là đang trốn hắn trốn lên tận xà nhà! Thật kỳ quái, bọn họ hai người rốt cuộc ai khi dễ ai? Tội phạm còn sợ người hơn cả nạn nhân?

Thương Tế Nhụy quả thật đang sợ Trình Phượng Đài, sống tới ngày nay, mới coi như đã hiểu đàn ông sợ vợ là chuyện như thế nào! Nỗi sợ này, là yêu kết hợp với hổ thẹn, còn có một chút thương tiếc. Nhớ lại chuyện xảy ra trong đêm giao thừa đó, chỉ cảm thấy bảy phần say ba phần to gan, Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, nuốt nguyên cả quả. Cái cảm giác không rõ ràng này ngược lại khiến cho đêm đó trở nên cực kỳ tuyệt vời, Trình Phượng Đài người lạnh, khí lại nóng, tóc mai phảng phất hương thuốc lá, ở bên tai y thật thấp nói một câu: “Nếu em dám! Tôi sẽ tính sổ với em!” Điều y muốn không phải là tính sổ với Trình Phượng Đài sao! Ngay cả có đao treo ở trên đầu, y cũng phải làm!

Thương Tế Nhụy hồi tưởng đến ký ức đẹp đẽ, cười cười với Trình Phượng Đài. Trong cái cười này rõ ràng có ý lấy lòng, Trình Phượng Đài không nhìn ra, chỉ Thương Tế Nhụy nói: “Đắc ý nhỉ! Xuống đây cho tôi!”

Thương Tế Nhụy ôm cây cột lắc lắc đầu, đôi mắt sau khi hoá trang hí đặc biệt lớn, đặc biệt truyền thần, thể hiện vẻ đáng thương rõ mồn một. Nhưng Trình Phượng Đài một chút cũng không bị làm mềm lòng, hắn cả giận nói: “Không xuống đúng không?” Hắn quét mắt nhìn xung quanh, nắm lấy một hũ sứ đặt trên bàn và ném thẳng vào Thương Tế Nhụy. Tuy nhiên, không ngờ hũ sứ đó chứa đầy phấn nước, khi ném, không chỉ không đánh trúng Thương Tế Nhụy, mà còn làm anh ta bị phấn trắng trùm đầy đầu và mặt.

Thương Tế Nhụy ở phía trên phát ra một tiếng cười, đào kép Thủy Vân lâu cũng cười, bọn họ nào từng nhìn thấy dáng vẻ mất thể diện của Trình Nhị gia? Nhưng cũng không dám cười ra tiếng, vội vàng giúp Trình Phượng Đài vỗ vỗ phủi phủi. Tiếng cười của Thương Tế Nhụy bị Trình Phượng Đài nghe thấy, như lời thách thức! Hắn không kiềm chế được cơn giận, nắm lấy một cái quạt bẻ gập và ném thẳng vào Thương Tế Nhụy. Lần này, quạt chính xác đánh trúng đầu gối của Thương Tế Nhụy, khiến y cảm thấy hơi đau. Thương Tế Nhụy bĩu môi nhìn Trình Phượng Đài, sau đó, y ở trên xà nhà thấp hẹp sử dụng kỹ năng người lùn của Võ Đại Lang, khom đầu gối từng bước dịch chuyển đến bên cửa sổ.

Trình Phượng Đài cả giận nói: “Thương Tế Nhụy! Ngươi dám! Ngươi dám chạy xem! Hai ta thực sự phải tính sổ rồi đấy!”

Lại là tính sổ! Thương Tế Nhụy không sợ tính sổ với hắn! Sâu xa nhìn hắn một cái, nhón chân một cái nhảy ra đi mất!

Trình Phượng Đài giận đến mắt nổ đom đóm, đẩy ra Dương Bảo Lê đang giúp hắn lau chùi bụi bặm, đoạt lấy khăn lông lau mặt một cái, vứt khăn lông xuống đất liền định đuổi theo. Lúc này Thương Long Thanh mở mắt ra, gọi một tiếng: “Trình Nhị gia!”

Trình Phượng Đài chỉ đành phải dừng bước. Thương Long Thanh thân hình rất cao đứng lên, ôm quyền với Trình Phượng Đài: “Tam nhi không hiểu chuyện, từ nhỏ chỉ lo học hát hí, khiến đức hạnh làm người trễ nải, nếu có chỗ nào đắc tội Nhị gia, tôi thay y xin lỗi, nhất định thay Nhị gia dạy dỗ y thật tốt.”

Trình Phượng Đài đáp lễ nói: “Đại gia nói quá lời rồi! Y không đắc tội tôi, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi.” Mấy đòn kia của Thương Long Thanh, Trình Phượng Đài đã từng lãnh giáo, nhất định phải đánh đau Thương Tế Nhụy ngay trước mặt Trình Phượng Đài, khiến cho Trình Phượng Đài hả giận. Điểm này cũng khiến người ta không cam lòng, cũng không phải là trẻ nít đánh nhau thua rồi đi tìm phụ huynh, hắn cùng Thương Tế Nhụy có mâu thuẫn gì không thể tự giải quyết mà cần anh em nhà mẹ nhúng tay vào? Trình Phượng Đài cùng Thương Long Thanh nói qua mấy câu, cũng không thể tiếp tục đuổi bắt Thương Tế Nhụy. Hắn chân trước vừa đi, chân sau Thương Tế Nhụy từ ngoài cửa sổ nhòm vào nhìn quanh: “Đi rồi?”

Thương Long Thanh chỉ dưới đất: “Lăn ra đây!”

Thương Tế Nhụy lăn xuống nhanh nhẹn giống như một mèo lớn sặc sỡ, hí phục dính nước tuyết ướt đẫm, Thương Tế Nhụy nhanh chóng lột y phục ra, đưa cho Nhậm Lục. Nhậm Lục nói: “Kỹ năng người lùn đó của Ban chủ học ở đâu thế? Rất chính tông nha!” Thương Tế Nhụy lườm hắn một cái.

Thương Long Thanh hắng giọng, mọi người tránh đi. Dựa vào tính khí của Thương Long Thanh, hoặc là không quan tâm đến chuyện của em trai, một khi muốn xen vào, chính là đánh trước hỏi sau. Nhưng lần này, Thương Long Thanh nhưng không chuẩn bị động thủ. Bất kể Thương Tế Nhụy đắc tội Trình Phượng Đài thế nào, Thương Tế Nhụy đã phát tiết ấm ức ở trên người Trình Phượng Đài, vì vậy tâm tình chuyển biến tốt, khôi phục mấy phần dáng vẻ hoạt bát ngày xưa. Anh nhìn thấy được điều này, không tránh được nổi lên tư tâm, không đành lòng trách cứ y.

Thương Long Thanh nói: “Không thể trốn tránh cả đời, có mâu thuẫn gì thì nên nhân lúc còn sớm giải quyết với người ta.” Thương Tế Nhụy cúi đầu không nói gì.

Thương Tế Nhụy lo sợ rằng trong cơn giận dữ, Trình Phượng Đài sẽ nói ra những lời độc ác làm tổn thương người khác. Y cũng nhận ra rằng hiện tại bản thân y không thể chịu đựng được sự kích động, vì vậy tránh né không gặp hắn. Trình Phượng Đài không còn đến căn nhà ở đường Đông Giao Dân, thay vào đó có mấy lần đến hậu đài với cớ là tìm Tịch Nguyệt Hồng. Mỗi lần hắn đến, hắn đều tỏ ra quyết liệt và lạnh lùng, làm cho Thương Tế Nhụy không dám lộ diện.

Lần này Thương Tế Nhụy thật không có ở đây. Việc Tịch Nguyệt Hồng sẽ nhập ngũ đã được xác định, những ngày gần đây ở Thủy Vân Lâu rất khó chịu. Thương Tế Nhụy dẫn đầu việc đối xử lạnh lùng với cậu ta, những người khác cũng không dám nói chuyện với cậu ta, cố ý không sắp xếp cho cậu ta diễn kịch, khiến cậu ta ngày ngày phải chịu khổ trong gánh hát, chỉ hy vọng Trình Phượng Đài nhanh chóng đưa cậu ta vào quân đội. Trình Phượng Đài thỉnh thoảng lại đến một lần, nói vài câu rồi đi, nhưng không có bất kỳ thông báo nào về việc lên đường. Trên thực tế, hắn chỉ đến để xem Thương Tế Nhụy, để xem con rùa rụt đầu này sẽ làm gì để kết thúc chuyện này. Trình Phượng Đài đã cảnh báo rằng đây là một lằn ranh không thể vượt qua, nhưng Thương Tế Nhụy lại cố ý, ôm mối ấm ức phải chịu từ bên ngoài đem hắn ra làm cái ống xả cơn tức giận! Khi xong việc rồi, chẳng nói lời nào, chỉ vất xuống đất, làm hắn lạnh cóng người cả nửa đêm! Hắn đã nợ Thương Tế Nhụy gì chứ? Tại sao phải chịu khổ như thế! Thật là uổng công thương y nhiều năm như vậy!

Tịch Nguyệt Hồng cùng Trình Phượng Đài nói chuyện xong, tiễn Trình Phượng Đài tới cửa. Cửa cũng có một chiếc xe hơi cùng hai người, là An bối lặc cùng Chu Hương Vân. An bối lặc sống chết muốn đem Chu Hương Vân kéo lên xe, đòi dẫn cậu đi “chơi” . Chu Hương Vân mấy năm này ăn đầy đủ, có chút sức lực, một tay bám lấy cột điện, nói gì cũng không chịu đi. Tịch Nguyệt Hồng nhìn thấy, cau cau mày, nhường ra con đường khác, nói: “Nhị gia đi bên này.” Chung quanh lui tới cũng có những đào kép khác của Thủy Vân lâu, cũng làm như không thấy. Vốn là không ai chịu vì một Chu Hương Vân mà đi đắc tội An bối lặc, sau đó có lời của Thương Tế Nhụy, nói không nhúng tay vào cuộc sống riêng của người dưới trướng, người ngoài liền càng không nhúng tay vào. Còn không bằng người mê hí vô can nhìn thấy, sẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn một chút.

Trình Phượng Đài bất cứ lúc nào cũng không nhìn nổi chuyện ức hϊếp nam nữ nhà lành, khi nhìn thấy đám đào kép dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, hắn càng tức giận hơn, nghĩ rằng đám người hát hí thật sự không có tim gan! Trình Phượng Đài bỏ lại Tịch Nguyệt Hồng bước đến gần An bối lặc, ngoài mặt cười trong không cười: ” An bối lặc, đang làm gì vậy? Trước mặt nhiều người như vậy không đẹp mắt tí nào!”

An bối lặc trợn mắt nhìn hắn: “Trình Nhị gia.” Tay không khỏi buông lỏng một chút, Chu Hương Vân thừa dịp một cái chớp mắt này, hất An bối lặc ra liền trốn sau lưng Trình Phượng Đài. An bối lặc nhìn qua lại ở giữa hai người, cười quái dị: “Tay Trình Nhị gia vươn dài ghê nhỉ! Sư phụ học trò hầm một nồi! Phong lưu! Nhỉ? Phong lưu thật!”

Trình Phượng Đài cùng hạng này không thể nói tiếng người, cười nói: “Bất kể một nồi hầm mấy người, trong nồi mà bị cưỡng ép, mùi vị liền sượng lắm.” An bối lặc bị chặn không nói được gì, Trình Phượng Đài chắp tay nói: “Đùa thôi! Đều là đùa thôi! Bối lặc gia, hôm nay có lỗi rồi, cái này thế nào cũng phải nhảy vào trong nồi của tôi, ngài xem xem.” Trình Phượng Đài cười một chuỗi, một tay khoác lên vai Chu Hương Vân, hai người lên xe hơi của Trình gia.

Chu Hương Vân một lần hai lần được Trình Phượng Đài cứu giúp, không đất dung thân vặn ngón tay. Cậu kém cỏi như vậy, khiến người ta nhạo báng, tất cả đều là đáng đời, Trình Phượng Đài đại khái cũng nghĩ như vậy, vì vậy một câu khuyên lơn cũng không nói, chỉ phát ra một tiếng thở dài, lái xe ở bên ngoài vòng một vòng, đưa Chu Hương Vân về đại tạp viện.

Trình Phượng Đài quên Thủy Vân lâu là nơi nào, hát hí lại là cái vòng gì, vụ việc nhỏ không đáng kể như thế này, vào ngày hôm sau đã bị biến tướng hoàn toàn. Thương Tế Nhụy tai điếc, nhưng lời ong tiếng ve lại một câu cũng không nghe sót, bên ngoài nói Trình Phượng Đài chê Thương Tế Nhụy tai điếc, càng chê Thương Tế Nhụy quyến rũ người Nhật Bản, nên đã bất hoà với Thương Tế Nhụy, nhưng dẫu sao cũng đã đi vào đường cong, trong lúc nhất thời không cách nào rút người ra khỏi sở thích thích đàn ông, liền phát triển tân tú Chu Hương Vân làm đối tượng. Còn chẳng phải sao, lại còn là đoạt người từ trong miệng của An bối lặc cơ mà! Thương Tế Nhụy nghe nói như vậy, trong cổ họng phát ra một tiếng cười, vỗ bàn một cái, đầu lắc lư. Tình cảm của Trình Phượng Đài đối với y sâu đến thế nào, y trong lòng rất rõ ràng, những lời này dĩ nhiên sẽ không tin, nhưng những lời này cũng không phải nói xuông, y tự có chỗ dùng! Đáng thương Chu Hương Vân nghe được lời đồn đãi tương đối bất an, tìm một thời điểm Thương Tế Nhụy lỗ tai tốt định giải thích rõ, Thương Tế Nhụy nghe cũng không muốn nghe. Những đào kép khác còn toàn hù dọa cậu, nói cậu cùng người đàn ông của ban chủ không sạch sẽ, sớm muộn phải bị ban chủ nổi điên đánh chết!

Chờ Trình Phượng Đài lần tới đến Thủy Vân lâu tìm Tịch Nguyệt Hồng nói chuyện vớ vẩn, Thương Tế Nhụy liền không tránh hắn nữa, xông lên đẩy Tịch Nguyệt Hồng ra, nói: “Anh còn có mặt mũi giận dỗi tôi à! Lén lút làm gì sau lưng tôi! Tưởng rằng tôi điếc không biết sao hả? Ai nha! Quá có lỗi với tôi rồi!” Rồi lại hét: “Tiểu Chu Tử! Tiện nhân! Mày ra đây! Xem tao có đánh chết mày không!” Chu Hương Vân cả người đứng đực ở đó, không dám tiến lên. Nhưng Trình Phượng Đài một cái liền nhìn thấu tâm cơ của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy cho là tìm một cái cớ tranh cãi vô lý, là có thể đem sai lầm của y triệt tiêu, không nhắc lại nữa. Y vẫn luôn như vậy, phạm vào cái sai lớn đến thế nào, càn quấy nũng nịu liền có thể được bỏ qua, cái đầu kia là đúc bằng vàng, không thể cúi đầu! Trình Phượng Đài vốn là đã bớt giận gần hết rồi, lần này lại lửa giận bốc cao ba trượng! Không nói câu nào, quay đầu liền đi khỏi.

Từ sau chuyện này, Trình Phượng Đài ngay cả Tịch Nguyệt Hồng cũng không tìm nữa, im hơi lặng tiếng mấy ngày, thực sự tức giận. Thương Tế Nhụy hoàn toàn bối rối, lại không dám hỏi ý kiến người khác, tự mình vòng vo suy nghĩ, lấy dũng khí gọi điện thoại cho Trình Phượng Đài, điện thoại truyền đến là Điền tiên sinh, Trình Phượng Đài nghe cũng không nghe, kế tiếp là Thương tiên sinh, Trình Phượng Đài càng không để ý tới.

Đến phiên có hí của Thương Tế Nhụy, nhóc đám đào kép liền tới báo cáo, nói Trình Nhị gia ở trong phòng bao xem. Thương Tế Nhụy vừa hát xong, còn chưa xuống sân khấu, Trình Phượng Đài liền đứng dậy đi khỏi, một phút cũng không trì hoãn. Thương Tế Nhụy trợn tròn mắt, người ngoài toàn cho là đào kép tự có một bộ thủ đoạn nịnh nọt người khác, nào biết Thương Tế Nhụy có thể so với thiếu gia được nâng niu trong l*иg kính, phương diện xã giao từ trước tới bây giờ đều rất được nâng đỡ, làm sai chuyện nói sai lời, tự có người bắc thang cho y, giúp y xử lý mọi việc từ bên trong. Gây ra chuyện không thể nói rõ với Trình Phượng Đài này, lại đúng lúc tai điếc, mọi thứ đều khiến Thương Tế Nhụy bó tay không biết làm thế nào, thật là rầu muốn chết.

Cứ như vậy một mực bế tắc đến tháng Ba, ngay tại ngày Kinh chập, Thương Tế Nhụy mang tai điếc lên sân khấu. Y hiện tại không thể lên lịch biểu diễn trước, chỉ khi tai hồi phục thì mới xuất hiện trên sân khấu. Khi lên sân khấu vẫn còn ổn, đang biểu diễn giữa chừng, nếu tai bất ngờ mất đi thính giác thì y dừng lại chờ cho đến khi tai hồi phục trở lại mới tiếp tục. Cũng có lúc trong một khoảng thời gian ngắn, tai không hồi phục được, y sẽ rời khỏi sân khấu. Những người hâm mộ rất thông cảm và thường mua vé Thủy Vân Lâu hàng ngày, hy vọng có thể chứng kiến màn biểu diễn của Thương Tế Nhụy. Hôm nay vào ngày Kinh chập, để tạo ra một màn trình diễn đặc biệt, gây tiếng vang, Thương Tế Nhụy sẽ biểu diễn dù có thể nghe hay không. Khi lên sân khấu, y mặc áo dài trắng, mặt mộc, phía sau Lê Xảo Tùng mang theo một chiếc ghế và một cây đàn, gài bên eo là một cây sáo. Cảnh trang và người đều đạm mạc và thanh khiết, mở miệng trước tiên là nói hai câu tâm sự, y nói: “Các vị đều biết tai tôi bị thương, may rằng các vị không chê, mưa gió lớn thế nào cũng tới ủng hộ. Cảm ơn mọi người!” Thương Tế Nhụy không quen với việc mặt mộc xuất hiện trước đám đông, như thể cởi mở bỏ áo giáp, y ngượng ngùng cúi chào khán giả phía dưới thật sâu: “Xin phép tôi được chia sẻ với các vị, từ sáng sớm hôm nay, tai tôi không thể hồi phục. Dây đàn nhiều quá làm tôi tâm loạn. Vì vậy, tôi không dám phô trương, không trang điểm. Thay vào đó, tôi sẽ thể hiện một cách khác để đưa các vị vào hí, dù là hay hay không hay, xin hãy coi như là một trải nghiệm mới, xin hãy thông cảm!”

Thương Tế Nhụy đây là muốn mặt mộc hát. Một giọng phối hợp với một đàn hoặc một sáo, ở những buổi tụ tập của văn nhân nhã sĩ, thường nói đến việc cắt bỏ phức tạp để đơn giản hóa, nhưng thực tế việc đó sẽ càng thử thách khả năng của họ. Tuy nhiên, văn nhân nhã sĩ tụ tập, họ tận hưởng sự tao nhã và tinh tế. Nhưng dân thường đến xem hí, họ muốn thưởng thức sự náo nhiệt và thanh sắc, chưa từng thấy trình diễn thanh nhạc mà có thể bán vé! Không cần phải nói, ngày hôm sau chắc chắn sẽ có đồng nghiệp chửi bới, chửi Thương Tế Nhụy tiết kiệm tiền bạc, một mình chống đỡ cả sân khấu, thật là tự cho mình là một người vĩ đại, kiếm tiền ác độc.

Phía dưới khán giả không vỗ tay, không khen hay, cũng không rời khỏi chỗ. Thương Tế Nhụy hướng Lê Xảo Tùng làm một động tác tay, trước là côn khúc, từng chữ từng chữ rủ rỉ hát, men theo tiếng sáo du dương, có một loại say lòng người lạ lùng. Trình Phượng Đài sinh ra ở Giang Nam, nhưng một câu cũng không hiểu, chỉ cảm thấy giọng thoải mái, lời hát câu từ cũng dễ nghe, là ý cảnh “Trăng sáng chiếu giữa rừng thông, nước suối trong chảy trên đá”. Nếu không nói, ai có thể nghe ra được là tai Thương Tế Nhụy không nghe được? Dù sao Trình Phượng Đài nghe không ra, chắc hẳn khán giả cũng nghe không ra, bởi vì tất cả mọi người đều ngồi yên ở đó nhập thần.

Dù tai không ổn định, nhưng Thương Tế Nhụy không để cho cổ họng của mình dễ chịu hơn. Giữa buổi diễn, y uống nước nhiều lần và nghỉ một chút, nhưng vẫn biểu diễn đầy đủ hai tiếng, và mời các đào kép nhí như Dương Bảo Lê, Chu Hương Vân… lên sân khấu hỗ trợ, chọn những bài hát phù hợp với sở trường từng người, giới thiệu về lai lịch và tài năng của từng người. Trình Phượng Đài ở trong phòng bao nhìn, hắn vẫn còn đang giận Thương Tế Nhụy, nhưng không biết trong mắt mình lộ ra thương tiếc như thế nào. Trình Phượng Đài nhìn ra, Thương Tế Nhụy đây là sợ bản thân không ổn, thấy kẽ hở cắm kim, lợi dụng danh tiếng mình để dìu dắt hậu bối! Chỉ có thực sự yêu thích một ngành nghề, người ta mới có thể vô tư như vậy, sẵn lòng để người khác đạp lên vai mình. Y thực sự có nhiều phẩm chất tốt mà mọi người không biết, mà mọi người đã hiểu nhầm. Khi nghĩ đến điều này, Trình Phượng Đài sắp quên mất cơn giận với Thương Tế Nhụy, hắn như mất hồn trong một lúc. Khi kết thúc buổi biểu diễn, Trình Phượng Đài cho tay vào túi quần và đi xuống tầng dưới, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ ở dưới sân khấu, không, không phải tiếng nổ của pháo hoa, đã nghe quá nhiều tiếng nổ trong dịp Tết lớn vừa qua, hắn mới tưởng là tiếng pháo hoa nổ.

Trình Phượng Đài đột nhiên quay đầu nhìn xuống, thấy Thương Tế Nhụy ngã về sau, dòng máu ngay lập tức ngấm sâu qua nửa chiếc áo bông của y, sau đó mọi người trốn chạy, kêu gào, và một nhóm người bao quanh Thương Tế Nhụy từ bốn phương tám hướng. Trình Phượng Đài lao xuống như điên, chạy qua đám đông đến bên cạnh Thương Tế Nhụy, ôm y vào lòng. Dòng máu chảy ra nhanh chóng, ngấm qua quần áo và làm ướt da của Trình Phượng Đài, đến cả tận trái tim hắn. Các thành viên từ phía sau sân khấu lao ra, kêu gọi bắt tên hung thủ, kêu cứu ban chủ, Trình Phượng Đài tai cũng giống đã điếc, hoàn toàn không nhận ra, hắn có chừng một lúc lâu không có ý thức, cho đến khi Nhậm Lục đến kéo hắn: “Nhị gia! Nhị gia hãy buông ban chủ ra! Chúng ta phải đưa y đi bệnh viện!” Kéo hai lần, Trình Phượng Đài mới giật mình thức tỉnh.

Nhậm Lục lại vỗ mặt Thương Tế Nhụy: “Ban chủ, ban chủ! Gắng gượng chút nhé! Cục tức này không thể nuốt xuống được!”

Thương Tế Nhụy mở mắt ra, thở ra một hơi, sắc mặt trắng bệch: “Mẹ kiếp… Chớ để gã chạy mất!”

Hung thủ trong một khắc tan hí kia, quang minh chính đại đứng ở trước mặt Thương Tế Nhụy, nổ một phát súng về phía Thương Tế Nhụy. May là đã hạ màn, hôm nay lại không hoá trang hí, Thương Tế Nhụy có sự cảnh giác cùng thân thủ như ngày thường, dựa vào trực giác trốn một chút, viên đạn chỉ cắn mất một miếng nhỏ cả xương và thịt. Nếu trong lúc biểu diễn, Thương Tế Nhụy đã trang điểm, hồn lìa khỏi xác, tập trung tinh thần vào diễn xuất, thì trước viên đạn đó chắc chắn sẽ không có cơ hội để sống sót.

Bác sĩ tiến hành phẫu thuật làm sạch vết thương, lấy ra từng mảnh xương vụn, đặt vào một đĩa sứ và mang ra để người thân nhìn một lần. Thực tế, chỉ là mảnh vụn nhỏ có kích thước của hạt gạo, nhưng khi Trình Phượng Đài nhìn vào đĩa sứ, toàn thân hắn căng cứng, hơi thở cứng đờ và vội vàng quay đầu. Thương Long Thanh và Tiểu Lai cũng nhìn vào, Thương Long Thanh nhăn mày không nói lời nào, còn Tiểu Lai đã khóc như mưa. Các đào kép của Thủy Vân lâu theo sau đến bệnh viện, lần lượt đi xem, phát ra tiếng thở dài tiếc nuối. Chốc sau, Thương Tế Nhụy được đẩy ra khỏi phòng mổ, thuốc tê vẫn chưa hết, y ngủ trông giống như một cái xác chết, khiến mọi người cảm thấy xót xa. Y tá xin gia đình ký tên, thanh toán chi phí và làm hồ sơ y tế, Trình Phượng Đài không thèm thương lượng với Thương Long Thanh một câu, tự mình đi làm những việc đó. Trình Long Thanh cũng không để ý đến điều đó. Với tính cách của Trình Phượng Đài, khi gặp bác sĩ, hắn luôn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, chẳng hạn như có dấu hiệu gì sau khi phẫu thuật, có những thứ gì không nên ăn sau phẫu thuật, và còn nhiều điều khác. Hắn chưa kịp hỏi xong, Thương Tế Nhụy đã tỉnh dậy.

Thương Tế Nhụy vừa tỉnh liền bắt đầu bốc phét, nói: “Tên đó chưa kịp rút súng, chỉ cần đứng trước mặt em, em đã cảm thấy có điều lạ lùng, lạ lùng thế nào ấy à, chính là sát khí. May mắn là em, nếu là một người bình thường, không có kinh nghiệm giang hồ nửa đời như em, hôm nay sẽ không thể thoát chết!”

Thương Tế Nhụy bị thuốc tê làm hôn mê một giờ, vừa nói, cổ họng đều là khàn khàn. Thương Long Thanh nói: “Em mới chỉ là một thằng nhóc? Ở đâu ra kinh nghiệm giang hồ nửa đời?” Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc trán Thương Tế Nhụy, anh hiếm hoi làm ra cử động thể hiện tình cảm như vậy: “Tiết kiệm sức lực dưỡng thương đi! Vốn đã điếc, lần này cánh tay hỏng nữa, xem em làm sao hát hí!”

Y tá trẻ ở bên cạnh đang rút nước thuốc từ trong ống tiêm, nghe nói như vậy liền cười: “Thì ra anh là người hát hí à! Tôi nói mà! Chưa bao giờ thấy người tỉnh dậy sau gây mê mà nói nhiều như vậy, công phu miệng lưỡi rất giỏi nha!” Lời cô nói khiến Thương Tế Nhụy cảm thấy xấu hổ, y nhận một mũi tiêm và không nói nữa. Các đào kép khác bèn cảm thấy bản thân thừa thãi, cáo từ, nói sẽ đến thăm vào một ngày khác, chỉ còn lại Tiểu Lai và Thương Long Thanh ngồi lặng thinh trong phòng, không khí vô cùng yên tĩnh. Khi Thương Tế Nhụy vừa nhắm mắt lại trong cơn buồn ngủ, Trình Phượng Đài đã trở lại.

Thương Tế Nhụy thấy Trình Phượng Đài từ cửa đi vào, hai dòng lệ trước tiên rơi xuống, sau đó “A” một tiếng, giống như lại bị trúng đạn, rêи ɾỉ nói: “Đau chết tôi! Đau chết tôi rồi Nhị gia à!”

Trên áo của Trình Phượng Đài vẫn còn đọng lại vết máu đã khô của Thương Tế Nhụy, khuôn mặt hắn trông mệt mỏi. Khi nghe tiếng than thở đau đớn này, Trình Phượng Đài thực sự sợ hãi và chạy như bay đến gần y chỉ trong hai bước. Thương Long Thanh cũng bị làm kinh ngạc, vội vàng đứng dậy để nhường chỗ cho Trình Phượng Đài, mới vừa rồi vẫn còn rất ổn, còn toàn bốc phét, sao giờ lại kêu thảm đến thế?

Trình Phượng Đài quỳ xuống trước giường sờ mặt Thương Tế Nhụy: “Đau à? Rất đau sao?”

Thương Tế Nhụy vừa rơi lệ vừa nói: “Đau chết tôi rồi!”

Vì vậy Trình Phượng Đài cũng đau chết theo, dí má vào trán Thương Tế Nhụy, vô cùng thống khổ lẩm bẩm nói: “Muốn cái mạng này mà…” Không muốn cái mạng của Thương Tế Nhụy, cũng muốn cái mạng của hắn, dáng vẻ như đứt từng khúc ruột gan.

Thương Long Thanh có vẻ như hiểu được một chút, quay đầu nhìn về phía Tiểu Lai. Tiểu Lai không cảm thấy lạ gì, mặt không chút biểu cảm. Thương Long Thanh nghĩ rằng hai người đã ở bên nhau trong suốt nhiều năm, sao vẫn còn dễ bị Thương Tế Nhụy lừa như vậy? Anh cảm thấy em trai quá không hiểu chuyện, cố ý hành hạ người khác như vậy, tổn âm đức, liền khuyên nhủ: “Thuốc tê vừa hết là sẽ có chút đau, đạn không găm vào trong thịt, không nghiêm trọng, Nhị gia không cần…”

Lời còn chưa dứt, Trình Phượng Đài vừa đau vừa oán giận ngẩng đầu một cái: “Xương cũng rơi vụn ra rồi! Sao có thể không nghiêm trọng!” Tiếp theo nuốt lại lời, tức giận nói: “Đại ca trở về nghỉ một lát đi! Tôi ở đây trông Ông chủ Thương là đủ rồi!”

Thương Long Thanh bị mắng, nhưng không tức giận chút nào. Nếu có người chịu hết lần này đến lần khác bị Thương Tế Nhụy lừa, bị lừa đến mức thật tình thật ý, chết vạn lần không chối từ, vậy còn lời gì nói được nữa, người làm anh chỉ có thể mừng cho y mà thôi.

Thương Long Thanh cùng Tiểu Lai rời đi. Thương Tế Nhụy khóc nhiều mất sức, trán một tầng mồ hôi, đỉnh đầu cọ vào Trình Phượng Đài, mồ hôi nước mắt toàn bộ cọ lên người người ta, thấp giọng hỏi: “Nhị gia, thấy tôi như vậy, anh hả giận chưa?”

Thương Tế Nhụy thực sự là một kẻ không có trái tim, lúc này nói ra câu này chẳng khác nào một con dao đâm thẳng vào thịt Trình Phượng Đài, nước mắt của Trình Phượng Đài kìm giữ bao lâu cuối cùng cũng tuôn xuống.