- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 118
Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
Chương 118
Dịch: Phong Bụi
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Trình Phượng Đài kéo Thương Tế Nhuỵ sang một bên để trò chuyện, hỏi về quá khứ của Ninh Cửu Lang và Tứ Hỷ. Thương Tế Nhụy vốn giỏi giả câm giả điếc, lúc này càng thêm giỏi, ở đó hơi chu môi tẩy trang. Trình Phượng Đài cũng không thực sự quan tâm đến Ninh Cửu Lang, chỉ đùa cợt để Thương Tế Nhuỵ mở miệng nói chuyện mà thôi, nói càng về sau Thương Tế Nhụy không giả bộ được, ho khan một chuỗi nói: “Nếu anh tiếp tục bịa đặt câu chuyện về Cửu Lang và Tứ Hỷ, tôi liền đánh chết anh! Tứ Hỷ có chỗ nào xứng với Cửu Lang!” Trình Phượng Đài cười và vỗ lưng y để giúp y ngưng ho: “Em coi thường lão đến thế, mà hôm nay lại nhân nhượng cho lão à?”
Thương Tế Nhuỵ nói nhỏ: “Em chỉ nghĩ rằng nếu một ngày nào đó em rơi vào hoàn cảnh bất hạnh, như Tứ Hỷ vậy, cũng có ai đó đồng ngành không tính toán sự hiểu lầm trước đây, cho em một bộ quần áo mặc, cho em một miếng bánh mỳ ăn, em sẽ rất biết ơn.”
Trình Phượng Đài ngừng cười, xụ mặt nói: “Nói nhăng cuội gì đó! Đến phiên người khác sao? Tôi có thể không quan tâm đến em sao? Trừ phi tôi chết!”
Vào dịp Tết lớn như vậy, nói như vậy liền không cát lợi. Hai người im lặng một lúc, Tiểu Lai mang nước nóng đến phục vụ Thương Tế Nhuỵ gỡ trang điểm, sau đó cả ba người lẻn ra khỏi hẻm nhỏ phía sau và lên ô tô. Ban đêm, tuyết nhỏ rơi từ trên trời, nền đất bao phủ dày đặc, đèn đường vàng vọt chiếu lên những cái bóng bay mờ mịt trong không gian. Trình Phượng Đài ôm lấy lưng Thương Tế Nhuỵ, một tay đi qua dưới cánh tay y, nói với Tiểu Lai: “Tiểu Lai, cô đi phía trước, tôi sẽ đỡ y, nếu có bước trượt, cô không đỡ nổi đâu.” Tiểu Lai gật đầu và đi phía trước. Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhuỵ chung một cái ô, dưới chân cọ xát với tuyết rơi vang lên tiếng kêu rít, cười nói: “Bây giờ thì tuyệt rồi, vừa điếc lại mù.” Thương Tế Nhuỵ không trả lời, không biết y nghe không rõ hay thực sự đang điếc. Không khí im lặng kéo dài giữa hai người tựa như thời điểm họ mới quen nhau cách đây vài năm, một sự êm đềm và tĩnh lặng không nói thành lời, rất tinh tế. Khi đã đi được nửa chặng đường, Thương Tế Nhuỵ đột nhiên nói: “Ngày mai là giao thừa rồi.”
Trình Phượng Đài nói: “Ừ, đêm giao thừa rồi. Năm nay không tốt, sau khi qua năm mới, đổi vận sẽ tốt hơn.”
Thương Tế Nhuỵ nói: “Ngày mai anh sẽ làm gì?” Y không chờ Trình Phượng Đài trả lời, tự mình tiếp tục: “Ngày mai em muốn ở bên anh.”
Trình Phượng Đài trở nên lặng người, rất khó trả lời. Thương Tế Nhuỵ hiện tại đã trải qua bao khó khăn, lẽ ra ngày hay đêm cũng đều không thể rời xa người thân thương. Một lúc trước, hắn còn thề thốt sẽ không rời bỏ Thương Tế Nhuỵ, nhưng bây giờ thậm chí cả đêm giao thừa cũng khó ở cùng nhau.
Trình Phượng Đài ôm Thương Tế Nhuỵ chặt hơn, nói nhẹ nhàng: “Năm nay anh trai em ở Bắc Kinh, anh em không đoàn tụ sao?”
Thương Tế Nhuỵ nói: “Anh trai bận rộn, chúng em không quan tâm đến những nghi thức tầm phào như vậy.”
Trình Phượng Đài nói: “Nhưng em cần ở nhà với Phượng Ất.”
Thương Tế Nhuỵ trợn mắt: “Dựa vào cái gì!”
Trình Phượng Đài nói: “Trong ngày Tết, quy tắc là người lớn trải qua ngày này cùng trẻ em, nếu không, em định trả Phượng Ất lại cho tôi sao?”
Thương Tế Nhuỵ không trả lời. Không phải vì có tình cảm với Phượng Ất, mà là không muốn bỏ đi những kinh phí đã bỏ ra để nuôi dưỡng nó. Trước và sau ngày Tết, Trình Phượng Đài tất nhiên không thể ở lại tiểu biệt thự. Khi trở về nhà, chỉ còn Thương Tế Nhuỵ một mình trông nom một nhà toàn đàn bà và trẻ con, bảo bà vυ" mang Phượng Ất lên để xem, dù lúc này cô bé chưa biết nói, nhưng đã nhận ra người, vỗ tay cười khi nhìn Thương Tế Nhuỵ. Thương Tế Nhuỵ đón Phượng Ất vào lòng và nghĩ trong lòng: Mọi người đều thích có một đứa trẻ, ngay cả khi phải làm việc vất vả như trâu như ngựa để nuôi nó cũng chịu, Nhị gia cũng không ngoại lệ, nhưng nói cho cùng, trẻ con thu hút người ta ở điểm nào?
Thương Tế Nhuỵ cứ suy nghĩ như vậy mà bế Phượng Ất, lật qua lật lại, đùa nghịch một hồi. Đứa bé này, thích khóc cũng thích cười, Thương Tế Nhuỵ không làm gì đặc biệt với cô bé, nhưng cô bé vui mừng cười đến không thở được trong lòng Thương Tế Nhuỵ. Bà vυ" nghĩ rằng cô bé đã cười một thời gian dài, chắc chắn đã khát nước, vì vậy bà đi lấy một ít nước ấm trong bình sữa. Nhưng trong chớp mắt, khi quay lại, bà hồn phi phách tán! Chỉ thấy Phượng Ất đứng lảo đảo trên lòng bàn tay của Thương Tế Nhuỵ, Thương Tế Nhuỵ thậm chí đỡ một cô bé còn chưa biết đi làm tạp kỹ!
Bà vυ" tim đập như sấm, không dám kinh động. Thương Tế Nhụy cảm thấy được chút thú vị của trẻ con rồi, mỉm cười khích lệ nói: “Tốt! Phi Yến đầu thai! Có chút tài năng! Không có uổng phí cơm gạo của ta!” Phượng Ất rốt cuộc xương đùi còn mềm, thân thể hơi chút nghiêng ngả duy trì thăng bằng, bà vυ" tim cũng nghiêng ngả theo nó, mạng như chỉ mành treo chuông. Nhưng mà Phượng Ất rốt cuộc đứng không vững, đầu to ngửa về sau một cái, bảo mẫu hét lên, tê liệt ngồi sụp xuống sàn, Phượng Ất đã được Thương Tế Nhụy đỡ lấy.
Phượng Ất vui vẻ cười khanh khách, nắm chặt tay áo của Thương Tế Nhuỵ không buông. Thương Tế Nhuỵ nói: “Tay ta cũng mỏi rồi, mai chúng ta tiếp tục chơi nhé, nhóc mập.” Bà vυ" nghĩ ngươi có ngày mai, thì ta không còn ngày kia rồi! Không chờ Thương Tế Nhuỵ bày tỏ, bà giằng ôm Phượng Ất vào lòng, ôm chặt, đi lên tầng trên.
Giao thừa, truyền thống là Thương Tế Nhuỵ cùng các diễn viên không có gia đình của Thuỷ Vân Lâu ăn giao thừa cùng nhau. Năm nay còn có anh trai của y, Thương Long Thanh, cũng tham gia. Bữa ăn giao thừa bắt đầu sớm, Thương Tế Nhuỵ ngồi yên không nói không cười giống như một Bồ Tát, chỉ vào tai và nói: “Tôi chỗ này không khỏe, các vị đều không phải người ngoài, tôi sẽ không xã giao gì nữa, thoải mái đi, thoải mái đi.” Tuy nhiên, mọi người không dám tự do uống rượu vui chơi, một phần sợ làm Thương Tế Nhuỵ buồn, phần khác là vì tối ngày mai mùng một phải biểu diễn, nên tự kiềm chế, chỉ kính một chén rượu cho Bồ Tát, ăn xong là tan về, chừng hơn bảy giờ. Thương Long Thanh hỏi em trai: ‘Hôm nay không có giới nghiêm, anh còn việc phải làm một chút. Em chốc nữa có kế hoạch gì?"”
Thương Tế Nhụy mắt nhìn anh, tựa như không nghe thấy.
Thương Long Thanh ra dấu tay nói lớn tiếng: “Hay là buổi tối em chờ anh, anh quay lại uống một ly với em!”
Thương Tế Nhụy cười: “Đại ca làm việc của anh đi! Không cần nhớ đến em! Em tìm Nhị gia ăn Tết!”
Thương Long Thanh sững sốt một hồi, thấp giọng hỏi: “Trình Nhị gia buổi tối năm mới sẽ đi ra ngoài với em sao?”
Thương Tế Nhụy uống một hớp rượu, mỉm cười nói: “Hắn một nhà vợ con kia, không ra được, em đến nhà hắn tìm hắn!”
Thương Long Thanh sửng sốt một chút, nghiền ngẫm biểu cảm của Thương Tế Nhụy, biến sắc nói: “Tam Nhi! Ta không thể làm như vậy!” Thương Tế Nhụy vẻ mặt bình tĩnh u mê, bảy phần ngây thơ ba phần điên cuồng. Thương Long Thanh biết rằng em trai từ lúc sinh ra đã có chút si, cuộc sống không như ý, lòng không thoải mái, phần si này càng thêm nghiêm trọng. Anh chỉ có thể kiên nhẫn và nhẹ nhàng giảng giải cho y: ‘Nếu em là một cô gái, hôm nay có thể đến nhà họ để xin một chút danh phận, anh làm anh sẽ đứng ra nói giúp em! Nhưng em là một chàng trai! Em muốn người ta làm gì với em? Đối với em, Nhị gia đã rất tận tâm, chúng ta không thể được voi đòi tiên làm khó người ta!”
Thương Tế Nhụy nói: “Em làm sao lại làm khó hắn, em chỉ là gặp hắn một chút.”
Thương Long Thanh nghiêm mặt giọng trầm xuống: “Gặp hắn? Em cũng phải hỏi hắn một chút có muốn gặp em hay không!”
Thương Tế Nhụy cũng đổi sắc mặt, cổ họng căng lên: “Hắn không phải người thân của em sao? Em hôm nay nhất định phải gặp hắn!”
Nhâm Ngũ, Nhâm Lục và Lê Xảo Tùng bọn họ đang ở bên ngoài, chưa đi. Khi họ nghe thấy Thương Long Thanh và Thương Tế Nhuỵ cãi nhau, không rõ nguyên nhân, liền đến can ngăn. Thương Long Thanh không giằng co với Thương Tế Nhuỵ nữa, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt, nắm lấy cổ áo của Thương Tế Nhuỵ và nhấc y lên từ ghế, đá một cú vào ngực khiến y lảo đảo vài bước. Nhâm Ngũ và Nhâm Lục lần đầu tiên chứng kiến ban chủ bị đánh, đều nhìn ngây người.
Thương Long Thanh nói: “Anh biết không thể đánh khiến em phục, anh chỉ hy vọng em đừng làm những việc hại người hại mình!” Thương Long Thanh thật sự có việc gấp cần phải làm, liên tục nhìn đồng hồ đeo tay mấy lần, khi không chờ được nữa, anh rời đi. Mọi người giúp Thương Tế Nhuỵ đứng dậy, y ho khẽ hai tiếng, xua xua tay và cũng rời đi.
Sau khi Thương Tế Nhuỵ trở về nhà, y không thay quần áo, không uống trà nóng, chỉ yêu cầu bà vυ" mang Phượng Ất đến, y kẹp đứa bé vào nách, đi luôn. Bà vυ" đuổi theo sau, kêu gào: “Ông chủ Thương! Cậu không thể bế đứa bé như thế này được! Cậu định đưa Phượng Ất đi đâu vậy?” Nhưng Thương Tế Nhuỵ không phản ứng gì. Bà vυ" vội gọi Tiểu Lai đến nói chuyện, Tiểu Lai ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể Thương Tế Nhuỵ, nhìn thấy ánh mắt mơ màng, cô biết không ổn và nhanh chóng nắm lấy cánh tay y nói: “Tế Nhuỵ, hãy để bà vυ" mặc thêm quần áo cho đứa bé, đứa bé sẽ lạnh cóng mất!” Thương Tế Nhuỵ cởi khăn quàng cổ của mình quấn cho Phượng Ất, rồi đi.
Bà vυ" cùng Tiểu Lai dưới bầu trời lạnh giá và phủ đầy tuyết đi theo Thương Tế Nhụy một đoạn đường, Tiểu Lai hét lên: “Cậu bế đứa bé đi cẩn thận một chút, chớ làm rớt!” Thương Tế Nhụy cũng không để ý. Bọn họ cuối cùng là không theo kịp bước chân của Thương Tế Nhụy, dần dần bị bỏ lại phía sau, mắt thấy Thương Tế Nhụy lên xe kéo. Bà vυ" hướng bóng lưng hai người vỗ đùi giậm chân khóc: “Chết mất thôi! Em bé sẽ bị giày vò chết mất thôi! Họ sẽ gϊếŧ tôi mất!!”
Tiểu Lai tuy cảm thấy Thương Tế Nhụy hành động cổ quái, càng cảm thấy bà vυ" chuyện bé xé ra to: “Tế Nhuỵ sẽ không hại Phượng Ất.”
Bà vυ" lòng nói một đại cô nương như cô thì hiểu gì về việc chăm sóc trẻ con! Quay người về nhà gọi điện cho Trình Phượng Đài, bà không biết các bà giúp việc của Mợ Hai nghiêm phòng tử thủ giao thiệp của Trình Phượng Đài, nghe đàn bà khóc sướt mướt gọi điện thoại tới, cố ý trì hoãn. Bà vυ" không còn cách nào khác, mặc quần áo cầm tiền đi ra cửa. Bà không tìm được Trình Phượng Đài, nhưng ngoài Trình Phượng Đài, cũng có người âm thầm quan tâm Phượng Ất, bà cùng Tiểu Lai thương lượng không được, không thể một người gánh trách nhiệm.
Thương Tế Nhụy đi tới cửa Trình gia, y đối với ngôi nhà này thuộc lòng như lòng bàn tay. Đi vòng qua phía sau gõ cửa nhỏ, ném cho người canh cửa hai đồng tiền: “Tìm Trình Phượng Đài.”
Người canh cửa nhận được tiền thưởng, lại nhìn thấy là một người đàn ông trẻ tuổi đang ôm đứa bé, vào dịp năm mới, tổ hợp này thực sự khó để đoán định, có lẽ đó là trận đầu, khi Nhị gia đến rồi, phía sau có thể lại có một người đàn bà xuất hiện đột ngột! Coi như cái chân này khỏi phải làm nữa rồi!
Người canh cửa nhìn về sau cho thật rõ, xác định là không có người đàn bà nào, lúc này mới dẫn Thương Tế Nhụy ngồi ở ghế hơ lửa trong phòng, cúi người cười hỏi: “Tiên sinh ngài họ gì? Xưng hô như thế nào? Tìm Nhị gia có chuyện gì quan trọng không?”
Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, nói: “Ta tên Điền Tam Tâm, mang cho hắn món đồ quan trọng, ngươi mau đi!”
Người canh cửa vâng lời đi.
Trình Phượng Đài vào lúc này chính là thời điểm náo nhiệt, ngoài vợ con em gái nhà mình, Trình Mỹ Tâm còn mang hai đứa bé trai cũng tới ăn cơm đêm giao thừa, cộng thêm Tưởng Mộng Bình bụng to, một em trai hai em gái nhà mẹ đẻ của Bà Tư tới nhờ cậy cô. Một nhà tiếng cười nói lanh lảnh như chuông như ngọc, cảnh tượng hạnh phúc và giàu sang không gì có thể so sánh bằng. Người trông cửa truyền tin bên tai, Trình Phượng Đài cũng không phản ứng kịp, cái gì mà Điền Tam Tâm bế đứa bé, chắc là kẻ hành khất moi tiền? Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hơn, mồ hôi lạnh rơi xuống. (细蕊Tế Nhụy: trong tên này có bộ Điền田 và 3 chữ Tâm 心)
Mợ Hai thấy thần sắc Trình Phượng Đài căng thẳng, đưa ánh mắt hỏi thăm. Trình Phượng Đài cười gượng nói: “Đại khái là chuyện làm ăn, họ đến xin ý kiến của tôi, tôi ra ngoài xem chút.” Ra khỏi phòng, gần như chạy đến ngay bên ngoài phòng trông coi. Quả nhiên là Thương Tế Nhụy bế Phượng Ất ngồi ở trước chậu than, Phượng Ất trước đó đã bị doạ bởi tiếng pháo khóc một hồi, nhưng bây giờ đang ngủ một cách ngon lành, Thương Tế Nhụy vẻ mặt tường hòa, cũng không phải dáng vẻ gặp rắc rối.
Trình Phượng Đài thở phào nhẹ nhõm: “Ông chủ Thương? Sao thế?”
Thương Tế Nhụy nói: “Không có gì đặc biệt, em dẫn con bé béo tới đây để mừng năm mới cùng anh!” Nói xong, y nhìn về phía Trình Phượng Đài với nét mặt có chút xấu hổ, cười cười. Trình Phượng Đài nhìn thấy y ngồi trong căn phòng đầy hương rượu, đồ ăn và mùi khói than, trong lòng ôm một đứa trẻ đang ngủ say, cúi đầu xuống xoè rộng năm ngón tay chuyên tâm hơ lửa, cả người ngoan ngoãn cực kỳ. Trái tim Trình Phượng Đài vừa chua xót vừa mềm mại đến phát đau, giống như cảm giác của một giọt giấm thấm vào trong nước đường.
Thương Tế Nhụy không biết cách bế trẻ con, đầu của Phượng Ất nằm trong vòng tay y, giống như đầu sắp rơi xuống vậy. Trình Phượng Đài nhận đứa bé và nói: “Em chờ một chút, tôi đặt đứa bé nằm ngang ngủ.” Hắn ra ngoài tìm một đại nha hoàn, nhắn nhủ: “Mang đứa bé vào phòng nằm và nói thầm với Mợ Hai, liền nói Phượng Ất đến rồi.” Đại nha hoàn bế Phượng Ất đi. Trình Phượng Đài quay lại căn phòng, đuổi người giúp việc đang trực đi và tráng nóng hai cốc sạch sẽ cùng Thương Tế Nhụy cắn lạc và uống rượu gạo, nói chuyện linh tinh một lúc, nhưng thấy đi khỏi bữa tiệc đã khá lâu rồi, nếu không quay lại sớm thì thật sự không ổn, bình thường ngủ ở bên ngoài cũng không sao, nhưng hôm nay tuyệt đối không thể.
Trình Phượng Đài đứng lên vỗ vỗ vỏ lạc trên người, giang hai cánh tay cười nói: “Ông chủ Thương, tới ôm một cái.”
Thương Tế Nhụy tiến tới gần, hai người ôm nhau rất chặt. Trình Phượng Đài hôn nhẹ mái tóc của Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy ôm chặt lưng Trình Phượng Đài, khảm hắn vào lòng mình, trong lòng nghĩ, rượu đêm nay sao lại say đến thế này.
Trình Phượng Đài nói: “Em trông mệt mỏi đến mức vành mắt đều thâm cả rồi, trở về ngủ sớm một chút, khi ngày mai mở mắt một cái, tôi liền tới rồi.” Hắn vừa ôn nhu nói chuyện, vừa hôn mặt Thương Tế Nhụy, dụ được Thương Tế Nhụy choáng váng vì rượu theo hắn ra cửa, Trình Phượng Đài vẫn còn nói: “Tôi cũng uống nhiều rượu, mệt rồi, giờ trở về ngủ đây. Ngày mai vừa mở mắt một cái liền tới tìm em, đưa em đến rạp hát. Nhé?” Thương Tế Nhụy ở trong không khí ôn nhu này còn có thể nói gì, chỉ có gật đầu đồng ý, không biết từ lúc nào đã đến đường lớn. Trình Phượng Đài mắt thấy bốn bề vắng lặng, ở khúc quanh hôn sâu Thương Tế Nhụy, hắn nói: “Ông chủ Thương tới hôm nay ăn Tết cùng tôi, tôi rất hạnh phúc.” Thương Tế Nhụy đắm chìm trong nụ hôn của người yêu như đang mơ, Trình Phượng Đài đã gọi xe kéo tới, dìu y ngồi lên rồi, báo địa chỉ đưa tiền, Trình Phượng Đài quấn lại khăn quàng cho Thương Tế Nhụy, đưa mắt nhìn y đi.
Ven đường bọn nhỏ đốt pháo, nổ khiến Thương Tế Nhụy ù tai không thôi, y mở mắt ra hỏi người kéo xe: “Đây là đâu?”
Người kéo xe cũng không quay đầu lại: “Vẫn chưa ra khỏi ngõ La Cổ!”
Thương Tế Nhụy không nghe thấy, tự ngây ra một hồi, phát hiện trong lòng vừa không có người lớn, cũng không có đứa nhỏ, tay không trống trơn, cái gì cũng không có, y vỗ lan can xe: “Dừng xe!”
Bên tai pháo nổ đùng đùng, người kéo xe căn bản không phản ứng kịp. Thương Tế Nhụy một tay chống tay vịn, xoay mình liền nhảy xuống xe.
Bên kia cửa lớn vừa đóng, người canh cửa đang dọn dẹp ly rượu của hai người vừa uống, trong nhà, ánh đèn, lửa than vẫn như cũ, nhưng người thì đã đi khỏi. Trái tim Trình Phượng Đài đau đớn tột cùng, đôi mắt ướt nước mắt. Mặc dù chỉ tạm biệt một ngày, ngày mai là có thể gặp lại nhau, nhưng đau đớn như là sinh ly tử biệt, đau lòng như vậy, nhớ nhung như vậy. Trình Phượng Đài đứng ở cửa một lúc, rồi dặn dò: “Dù có ai đến đây đêm nay, cũng đừng mở cửa.” Nói ra điều đó, lòng lại đau thêm một tầng. Toà đại trạch này có nhiều khúc quanh uốn lượn, Trình Phượng Đài đi một mạch, dần dần bình tĩnh lại tâm tình. Khi đi qua căn phòng ngắm hoa cạnh vườn, cổ Trình Phượng Đài bất ngờ bị siết chặt, một người từ phía sau lao ra, bịt miệng hắn lại ép kéo vào trong phòng ngắm hoa. Trình Phượng Đài nghĩ ngay đến kẻ thù trên đường đi hàng đến để trả thù! Một tay nắm chặt khẩu súng bỏ túi ở eo, lạch cạch lên nòng. Khoảng cách quá gần, chỉ cần một phát bắn đã đủ để gϊếŧ người.
Người đó lên tiếng, hơi thở nồng mùi rượu: “Trên thế gian này sao lại có một người tồi tệ như anh! Lừa gạt lấy mất nhóc mập, còn lừa gạt tôi!”
Hai cái lừa gạt lại hoàn toàn là hai ý trái ngược. Trình Phượng Đài ngạc nhiên nói: “Ông chủ Thương! Em vào bằng cách nào?”
Thương Tế Nhụy đến nhà hắn gõ cửa đi qua cửa, điều này thực sự đã là rất nể mặt, nhưng ai bảo Trình Phượng Đài nể mặt lại không biết điều, dám lừa y! Thương Tế Nhụy đi quanh bên tường vây, đạp vào chiếc giỏ rách úp ngược liền nhảy qua tường mà vào, nhưng y không thể nói với Trình Phượng Đài, y nhào đến bên cạnh Trình Phượng Đài ôm chặt lấy hắn. Trình Phượng Đài không chống đỡ nổi y, lùi lại vài bước, đυ.ng vào tường, Thương Tế Nhụy hôn mạnh, hai tay gỡ khóa thắt lưng của Trình Phượng Đài, sức mạnh không thể tin nổi. Trình Phượng Đài biết rằng hôm nay hắn không chạy nổi rồi, không còn cách nào khác ngoài việc phải tranh thủ thời gian ứng phó một chút, thỏa mãn y, hẳn là sẽ bình ổn lại.
Trình Phượng Đài đã lầm.
Trong tai của Thương Tế Nhụy vang lên tiếng động lớn, không thể phân biệt được đó là bệnh ở tai hay là trái tim của chính mình đập. Y thế nào cũng phải trừng phạt con người vô lương tâm này, kẻ đã dùng lời ngon tiếng ngọt lừa y tiền bạc, lừa y nuôi con, nuôi em gái, sống chung với nhau, danh tiếng toàn bộ đều công khai rồi. Bây giờ trở về nhà được thế, lại trở mặt không nhận người, coi y là bà bé bên ngoài mà dỗ dành cơ đấy! Trong lòng Thương Tế Nhụy yêu và hận dây dưa va chạm, pha trộn với sự oan ức bị đè nén đến cực điểm, biến thành một đốm lửa nóng bỏng nổ tung trong cơ thể. Y nắm chặt eo sau của Trình Phượng Đài, dán sát vào mình.
Trình Phượng Đài cả người chấn động, túm chặt cổ tay Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, không được phép làm bậy, em quên tôi nói với em thế nào rồi sao.”
Ý niệm vừa dâng, Thương Tế Nhụy chẳng nghe được gì nữa.
Khi bà vυ" vừa lau nước mắt vừa gõ cửa, người gác cửa nhìn không nhận ra bà ấy là ai, trong lòng nghĩ: Đến rồi đến rồi, kẻ đánh trận đầu vừa đi, đám đàn bà con gái quả nhiên đến rồi. Bà vυ" đã vào nhà Trình Phượng Đài vài lần, báo cáo với Mợ Hai. Lúc này thấy người gác cửa ấp úng cản trở bà, bà vυ" lập tức cởi khăn đầu mắng: “Mày muốn chết hả? Cản đường tao làm gì! Tao tìm Mợ Hai có việc gấp!” Người gác cổng nhìn thấy là mặt quen, nhanh chóng để bà vυ" vào trong. Bà vυ" đi theo nha hoàn thẳng vào sân trong. Bữa tiệc vẫn chưa tan, bà vυ" khóc trước mặt mọi người, liên tục xin lỗi. Mợ Hai nói: “Đứa trẻ tôi đang trông nom rồi, vẫn khoẻ. Cô vào xem nó một chút đi.” Mọi người thấy Mợ Hai có việc riêng, Trình Phượng Đài lại mãi vẫn chưa trở lại, không lâu sau, mọi người đều đi ra về.
Trình Mỹ Tâm cùng Mợ Hai đi vào phòng ngủ, thấy bà vυ" đang bế Phượng Ất, lắc lư cho nó bú. Mợ Hai nhíu mày, bà vυ" nhanh chóng giải thích: “Tôi đã vắt sữa ra hết rồi!” Thì ra phụ nữ tư duy cũ cho rằng sau khi đau lòng, sữa mẹ sẽ gây ra hăm da cho trẻ. Mợ Hai gật đầu và hỏi: “Chuyện gì vậy? Trời lạnh như thế này, sao lại bế đứa bé qua đây?”
Bà vυ" nhịn đầy một bụng lời, lúc này cắn răng nghiến lợi phun ra, bà muốn chứng minh đánh giá của hai vị phu nhân về Thương Tế Nhụy, kể cho họ biết Thương Tế Nhụy không phải là người, ngày thường ghét Phượng Ất làm phiền, mỗi khi nó khóc, y liền mắng. Thỉnh thoảng, y cũng ôm Phượng Ất trong lòng, nhưng chỉ để làm trò với đứa bé như con khỉ! Hơn nữa, Phượng Ất không phải con ruột của y, chênh lệch quá nhiều! Nếu Phượng Ất bị y mang về, sớm muộn cũng sẽ ngã gãy xương! Do đó, bà lớn gan xin hai vị phu nhân quyết định, để Phượng Ất ở lại đây! Nghe bà vυ" nói, Mợ Hai sợ đến tim đập nhanh, Trình Mỹ Tâm cũng nói: “Chị nói rồi mà! Y có thể thành tâm chăm sóc đứa bé sao? Đừng để y tạo nghiệt nữa!” Mợ Hai nói: “Hôm nay tên hát hí đó bế đứa bé đến đây sao, y mang đứa bé đến để làm gì?”
Mợ Hai và Trình Mỹ Tâm liếc nhau một cái. Trình Mỹ Tâm nói: “Chắc chắn là có ý định lừa gạt chút gì đây mà.” Cô nhìn về phía bà vυ" và tiếp tục nói: “Chẳng phải nói là bên ngoài Nhị gia đã tiêu mấy đồng tiền của y sao? Tiền của điếm tiêu dễ như vậy sao. Đó chắc chắn là mánh khoé mà y đã bày ra!”
Mợ Hai gọi Thu Phương đến: “Hãy đi hỏi người gác cửa xem Nhị gia đã đi ra ngoài chưa!”
Thu Phương trở về nói sau khi Nhị gia tiễn khách đi, không thấy ra ngoài nữa. Trong lúc đó, ba người đàn bà lại cùng bàn luận về Thương Tế Nhụy một hồi. Bà vυ" kể cho họ nghe Thương Tế Nhụy tụ tập và vui chơi thế nào, hát ca suốt đêm, còn nói rằng đã tận mắt nhìn thấy Thương Tế Nhụy đánh đập các đứa trẻ học hí hết sức tàn nhẫn. Mợ Hai tức giận than thở, nói với Trình Mỹ Tâm: “Ngày trước em chỉ mới phạt nha hoàn quỳ ở cầu thang thôi. Nhị gia nổi giận lôi đình, trách em thiếu nhân đạo. Bây giờ thì nên nói gì đây?” Thu Phương ngồi xổm bên dưới thêm than vào trong lò sưởi tay cho Mợ Hai, móng tay sắc nhọn của Mợ Hai đâm vào trán Thu Phương tạo thành một vết hình bán nguyệt: “Ngươi nghe xem y là loại người gì! Ngươi thậm chí còn không bằng y?”
Trình Mỹ Tâm bèn nói: “Em dâu không nên trách lầm Thu Phương. Đây là một đứa trẻ chưa trải sự đời, biết cái gì? Thương Tế Nhụy mười mấy tuổi đã lăn lộn giang hồ, già đời biết bao nhiêu! Thủ đoạn gì không có, Thu Phương lấy gì ra so với y?”
Bà vυ" ra vào qua nội viện mấy lần, chưa từng thấy qua người làm là nam. Hôm nay lại có một thiếu niên có thể đi vào phòng ngủ nghe sai sử, còn đang nghi hoặc, nghe nói như vậy, liền hiểu, không khỏi nhìn Thu Phương nhiều chút. Thu Phương lập tức không được tự nhiên, nói: “Con đi tìm Nhị gia xem.” Liền chạy ra ngoài. Bên ngoài tuyết ngừng rồi, cậu ta đi một mạch dọc theo hành lang, đi tới cái hồ nước ở vườn hoa, hôm nay vườn hoa được ánh đèn trang hoàng sáng sủa rực rỡ, nhưng mà không một bóng người, đều ngại bên ngoài lạnh và trơn trượt, chỉ chịu ở trong phòng. Thu Phương ở bên hồ nước, nhặt đá đánh nát vỏ băng kết trên mặt nước, trong lòng buồn rầu khó tả. Nếu không thể có được sự ưu ái của Trình Phượng Đài, cậu ở trong căn nhà này liền mất đi tác dụng, giống như chú cậu lui đến bên ngoài cửa làm việc nặng, cậu thật sự không muốn! Chợt nghe phía sau hoa đình truyền tới tiếng vang, Thu Phương đoán là bọn nha hoàn đang vây lò, đi tới muốn nói chuyện làm quen. Đẩy cửa một cái, cửa lại bị gài then, bên trong lại truyền tới tiếng động lạ, giống như là tiếng người, mà trên cửa sổ giấy cũng không ánh đèn. Thu Phương da đầu đều đã tê rần, sớm nghe chú cậu nói cái vườn này từng có một vị phúc tấn Tề vương nhảy xuống giếng, có lúc sẽ hiện hình dọa người. Cậu chưa thấy hiện hình, đã bị doạ sợ, bị doạ hai chân như nhũn ra, chạy cũng không chạy nổi.
Lúc này chỉ nghe bên trong truyền ra giọng của Trình Phượng Đài: “Bên ngoài là ai? Cút ra xa! Không có chuyện của ngươi!”
Thu Phương không dám lên tiếng, nhấc chân liền chạy, trở về liền nói cho Mợ Hai.
Trong phòng Trình Phượng Đài chặn miệng Thương Tế Nhụy, trên người vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh nhễ nhại. Thương Tế Nhụy cũng mồ hôi đầy đầu, là mồ hôi nóng, trời lạnh như vậy, mồ hôi lại có thể nhỏ thành giọt xuống đến trong cổ Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài tay che miệng Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy liền cắn một cái, không phải nũng nịu tán tỉnh, là cắn thật đổ máu. Trình Phượng Đài càng đau hơn, trong phổi đều là khí lạnh hít ngược vào. Hắn năm đó lần đầu tiên đi vận chuyển hàng hóa lên phía Bắc, những người làm thuê của đội đi hàng nói cho hắn biết rằng trong khu rừng có một con gấu đen khổng lồ. Gấu đen khi gặp người, chơi đùa, ôm và liếʍ người, sức mạnh của nó không ai chịu nổi, một cái ôm đã làm gãy xương sườn và liếʍ mất da mặt người.
Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài không phải đùa giỡn. Trong lòng Thương Tế Nhụy thật khó chịu, muốn nổi điên nhưng không nơi nào để trút. Trình Phượng Đài bản thân không tốt, mang quả bom ra đá bóng, đá một cú làm nổ tung nó, khổ thay lại ở trong nhà mình, không thể kêu lên hay la hét được. Trình Phượng Đài nghĩ trong lòng rằng chờ cho y nổi điên xong, chuyện đêm nay hẵn sẽ chẳng có kết thúc hạnh phúc gì. Hắn muốn lột da Thương Tế Nhụy, sau đó hắn liền chìm vào giấc ngủ sâu trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng khi tỉnh lại, hắn bị thức tỉnh bởi cảm giác lạnh và ngạt thở. Hắn nằm trên nền đất lạnh giá, cổ bị quấn bởi chiếc khăn quàng cổ của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy đã biến mất không còn bóng dáng.
Mợ Hai cùng Trình Mỹ Tâm nói chuyện đến nửa đêm, mới vừa ngủ đi không lâu, nghe Trình Phượng Đài trở lại tắm một cái. Cô nhổm người lên hỏi: “Bàn xong rồi sao? Phượng Ất nếu như đã tiêu tiền của y, chúng ta trả y gấp đôi là được.” Trình Phượng Đài không đáp lời. Mợ Hai nói: “Phượng Ất tôi khẳng định giữ lại rồi, bất kể đứa nhỏ này họ Trình hay là họ Phạm, dù sao cũng không thể mang họ Thương! Bảo tên hát hí dẹp ý niệm này đi!”
Trình Phượng Đài hắng giọng một cái, giọng điệu cổ quái nói: “Giữ đi, không liên quan gì đến y!”
Mợ Hai dòm sắc mặt Trình Phượng Đài, chắc là vì chuyện của Phượng Ất mà cãi nhau với tên hát hí ở sảnh ngắm hoa, cãi nhau đã một lúc lâu, đến nỗi mặt bị cóng trắng bệch. Tuy nhiên, cãi nhau cũng tốt, đúng là nên để tên hát hí hiểu rõ mình! Người ta thường nói mẹ ghẻ tâm hồn tàn độc, y còn lâu mới làm được mẹ ghẻ, nhưng đã biết hành hạ trẻ em rồi! Y mà cũng xứng sao!
Một đêm này ngủ bất an, Mợ Hai cảm thấy Trình Phượng Đài lật người rất nhiều lần. Sáng sớm cô thức dậy trang điểm qua, trong lúc vô tình nhìn về phía Trình Phượng Đài một chút, phát hiện mặt Trình Phượng Đài đỏ như vậy, sờ trán một cái, không ngờ sốt vì cảm lạnh. Có lẽ là tối hôm qua uống rượu, lại cãi nhau cùng tên hát hí hồi lâu, tức giận và lạnh lẽo đan xen, làm sao không bệnh? Mợ Hai không khỏi càng thêm oán hận Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài bị ốm kéo dài ba bốn ngày, việc đi chúc Tết và tham dự tiệc gặp mặt cùng người thân và bạn bè đều bị trì hoãn, chờ đến khi hết bệnh, hắn không nói xem xem Phượng Ất ở nhà mới có quen hay không, chuyện thứ nhất không ngờ lại là mang gia đinh hộ viện dắt chó săn lớn, dò xét một vòng bốn phía Trình trạch. Góc cửa sau có một cái rổ lớn đặt ở đó, Trình Phượng Đài nhìn nhìn cái rổ, rồi nhìn nhìn tường, sau khi tư duy một chút, hắn nâng gậy batoong đánh vào cái rổ nói: “Phố phường loạn lạc! Chỗ nào cũng có trộm cắp! Sau này xung quanh nhà không được phép có đồ vật linh tinh!”
Hộ viện cười nói: “Nhị gia suy nghĩ nhiều rồi! Tường Vương phủ cao như vậy, mèo cũng không vào được!”
Trình Phượng Đài một gậy đánh đổ cái rổ, hộ viện không dám nói cười nữa, sai người tiến lên dời đồ vật linh tinh đi. Trình Phượng Đài lại nhìn thấy hai con chó kia, gậy batoong chỉ vào mũi chó, nói: “Súc sinh này có tác dụng không? Thật sự có thể bắt trộm?”
Hộ viện sợ hắn một gậy cũng đánh đổ cả chó, dắt dắt chó ra sau lưng, nói: “Lợi hại lắm! Năm trước có một người mới tới ban đêm đi lại lung tung, bắp chân bị cắn rách cả miếng thịt!”
Trình Phượng Đài phát ra một tiếng khinh thường, đồng thời mơ hồ lại có chút vui mừng, vì chút vui mừng này, hắn trong lòng mắng mình một tiếng đê tiện.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 118