Dịch: Phong Bụi
Tác giả: Thủy Như Thiên Nhi
Hôm nay khán giả nói gì cũng không để cho Thương Tế Nhụy xuống sân khấu, sợ y đi một cái, liền mang cả Đỗ Lệ Nương đi. Thương Tế Nhụy hết lần này đến lần khác chào khán giả, khán giả vẫn mãi không buông tha, cuối cùng là Nhậm Ngũ cùng mấy sư huynh sư đệ cùng lên sân khấu hộ tống Thương Tế Nhụy đi xuống. Trong quá trình này, Thương Tế Nhụy một cái cũng không nhìn xuống phía dưới.
Trình Phượng Đài bị đám người mê hí bên cạnh kêu nhức đầu, lau lau lỗ mũi đứng dậy đi về phía hậu đài. Đứng ở cửa hậu đài, hắn lại do dự, lại có chút sợ thấy Thương Tế Nhụy trong cửa. Nhậm Lục bê một cái khay nhặt tiền thưởng trên sân khấu đi tới, thấy Trình Phượng Đài, hớn hở ra mặt nói: “Trình Nhị gia! Mong mãi rốt cục ngài cũng trở lại rồi! Mau mau mau! Mau vào! Hây ya! Ai cũng mong ngài sốt hết cả ruột!” Vừa đẩy cửa ra, vui vẻ lớn tiếng thét to: “Ban chủ! Ban chủ! Nhìn xem ai tới này!”
Trình Phượng Đài tới Thủy Vân lâu mấy trăm lần, lần đầu nhận được sự coi trọng như hôm nay. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, hành cái lễ nhìn chằm chằm với hắn, kiểu cách, cổ quái như Sở Quỳnh Hoa Lê Xảo Tùng, cũng đưa mắt nhìn hắn chăm chăm, khiến cho Trình Phượng Đài rất ngượng ngùng, chắp tay nói: “Tối nay người đủ! Các vị cực khổ rồi!” Hắn ở trong đám người tìm được Thương Tế Nhụy, cười nói: “Ông chủ Thương, hát tốt lắm!”
Thương Tế Nhụy không tẩy trang, ngồi ở trước gương hóa trang ngẩn người, nhìn thấy Trình Phượng Đài, chậm rãi đứng lên, hai dải thủy tụ tầng tầng lớp lớp rủ xuống chấm đất. Khi y mặc hí phục nữ trang vào, thân hình luôn có vẻ rất mỏng manh, có chút phiêu phất chập chờn. Người chung quanh không hẹn mà cùng dành ra lối đi rộng rãi giữa hai người, Trình Phượng Đài từng bước từng bước đến gần y, suy nghĩ có nên ôm y một cái hay không, lại sợ y xấu hổ ở trước mặt mọi người, còn chưa nghĩ xong chủ ý, Thương Tế Nhụy bên kia đã quơ tròn cánh tay, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm trầm thấp, cho Trình Phượng Đài một cái bạt tai to hết sức nặng nề!
Thủy Vân lâu đều sợ ngây người, tất cả mọi người đều đau quai hàm thay Trình Phượng Đài.
Thương Tế Nhụy thở hổn hển, bắt được cổ áo Trình Phượng Đài, kéo hắn về cửa hẻm nhỏ phía sau. Sức lực y là thế nào chứ, thiếu chút nữa đánh bay cả đầu Trình Phượng Đài rồi, một chút đường sống để kêu cứu cũng không có, chóng mặt liền bị kéo đi. Thật ra thì cho dù có kêu cứu, Thủy Vân lâu có ai dám cứu? Cửa sau ngã đến mức vang lớn một tiếng, đám đào kép giật mình tỉnh lại. Nhậm Lục vỗ đùi, thấp giọng nói: “Hây! Cái này gọi là vở gì chứ! Đỗ Lệ Nương quyền đả Liễu Mộng Mai!”
Thập Cửu lo lắng đè ngực: “Nhị gia sao lại chọc y vậy chứ! Không nói một câu nào, nói đánh là đánh, doạ tôi giật mình! Ban chủ thật sự ngay cả Nhị gia cũng đánh!” Đây nào có giống như đào kép cùng người tình, đây giống như hai vợ chồng thật rồi, thật khó mà tin nổi.
Nguyên Lan gọi Dương Bảo Lê lại: “Đi! Đi nhìn trộm đi! Tay ban chủ không biết nặng nhẹ là gì!”
Dương Bảo Lê trả lời một tiếng, khẽ khàng như đi ăn trộm đẩy cửa sau ra một kẽ hở, len lén nhìn bên ngoài một hồi, quay đầu cười trộm: “Đỗ Lệ Nương cùng Liễu Mộng Mai!” hai tay của nó ngón cái đối với ngón cái khom khom vào nhau, đó là một cái động tác tay rất không đứng đắn: “Đang hát 《 U cấu 》!”
Nghe vậy, Thủy Vân lâu mọi người thả lỏng, phát ra cười đùa. Nhậm Lục ngồi vào trước ghế sa lon, giúp Nhậm Ngũ bóc những bọc tiền thưởng như những cái kẹo lớn kia, rất không coi lời trẻ con nói là thật: “Cái thời tiết này! U cấu! Chim chẳng phải bị đông cứng luôn sao!”
Trình Thương hai người dĩ nhiên không thể không biết xấu hổ đến mức cách một cánh cửa hát u cấu. Thương Tế Nhụy ở dưới bóng đèn đường siết chặt Trình Phượng Đài, ôm Trình Phượng Đài, trên người y chỉ mặc mấy tấm hí phục, gió buốt tháng mười hai thổi một cái, người có làm bằng than cũng bị thổi lạnh, cả người y giống như đông cứng ở trên người Trình Phượng Đài, tư thế không thay đổi không xê dịch chút nào. Trình Phượng Đài bị ôm tàn khốc như vậy, cũng hiểu một cái tát mới vừa rồi kia từ đâu tới. Không thể trách Thương Tế Nhụy, y là thật sự chờ đợi đến nóng lòng, suy nghĩ một chút mình dọc đường đi cố ý kéo dài thời gian, trong lòng không khỏi rất áy náy, vuốt ve lưng Thương Tế Nhụy, nói ở bên tai y: “Được rồi được rồi, tôi không phải trở về rồi sao? Ông chủ Thương, chúng ta đi vào nói chuyện. Em tẩy trang thay quần áo, mang em đi ăn đồ ngon.”
Thương Tế Nhụy vẫn không nhúc nhích, Trình Phượng Đài nghi ngờ y phải chăng thật sự bị lạnh cóng, tay dò vào trong cổ áo y sờ cổ của y: “Vào nhà nói chuyện với tôi chút, một tháng nay Ông chủ Thương ăn tiên đan gì vậy, hát tốt như vậy, khiến người ta hận đến thế!” Thương Tế Nhụy vẫn cứ không buông tay, Trình Phượng Đài cười nói: “Em đi Vũ Hán Quảng Châu hát hí, đi một lần hết ba tháng, tôi không phải cũng chờ đợi như vậy sao? Có nũng nịu như em thế này không hả?” Hắn ở bên tai y nhỏ nhẹ nói chuyện, Thương Tế Nhụy cảm giác được hơi nóng thổi vào tai, buông lỏng Trình Phượng Đài ra một chút, đôi con ngươi đen run rẩy trong nước nước mắt: “Nhị gia, anh nói gì? Em không nghe thấy.”
Hai người mới tách ra một chút xíu khoảng cách, ngực liền bị gió thổi lạnh.
Tai Thương Tế Nhụy có bệnh, với thân phận của y, không gạt được người. Trong phường bàn luận chuyện này rất sôi nổi, có người nói là Thương Tế Nhụy dan díu cùng đàn bà có chồng, bị chồng người ta đánh điếc; cũng có người nói là bị đồng ngành ghen tị, nhằm lúc y sơ hở, bỏ thuốc độc hại y. Lời đồn ly kỳ nhất, không gì bằng truyền thuyết Thương Tế Nhụy khi còn bé gặp phải Đường Minh Hoàng hạ phàm khảy đàn, y tham nghe một vở hí hay, hôm nay nhĩ phúc đã trọn, ông trời phải thu hồi tai y. Thương Tế Nhụy bên này dĩ nhiên không đưa bất kỳ lời giải thích gì, bởi vì y cũng tra không ra được vấn đề nằm ở chỗ nào. Đỗ Thất hoài nghi y lúc ngã xuống từ trên sân khấu, đầu bị ngã tạo máu bầm, dẫn đến chèn ép thần kinh thính giác, mang y đi tìm bác sĩ ngoại quốc tốt nhất chụp X quang, kết quả chẳng có bệnh gì. Thương Long Thanh vì em trai chạy đến Thiên Tân tìm danh y, mỗi lần xem bệnh hết hai thỏi vàng, châm cứu thuốc đá đều làm cả, chẳng qua cũng chỉ là lãng phí tiền bạc một cách vô ích. Cứ như vậy, càng xem bệnh, càng khiến người ta nản chí và tuyệt vọng. Trình Phượng Đài trong lúc nóng lòng hỏi nhiều hai câu, Thương Tế Nhụy liền không nhịn được rống to: “Tôi làm sao biết được là chuyện gì! Không phải là không tra được chuyện gì xảy ra sao!” Y gào xong câu này, lỗ tai lập tức lại không nghe được, ôm lấy đầu ở đó choáng váng, Trình Phượng Đài cũng không dám thở mạnh ôm lấy y, qua nửa giờ, tiếng còi trong tai mới dừng lại.
Thương Tế Nhụy nhắm hai mắt, thuận lông mi nhỏ xuống hai giọt nước mắt, thấm xuống đầu vai Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài không sợ y điên, không sợ y gây sự, chỉ sợ y rơi nước mắt. Thương Tế Nhụy có chút cứng rắn như vậy, không tới mức thương tâm, tuyệt sẽ không rơi lệ, y nói: “Giọng hư có thể đi kéo đàn, tai hư có thể làm gì? Em đi khắp toàn bộ Trung Quốc, trải qua gió to sóng lớn. Không ngờ! Nhị gia! Lại ở trong cống ngầm lật thuyền!” Nói mà tim Trình Phượng Đài muốn vỡ tan. Nhưng đến khi hai người trở lại ngõ Đông Giao Dân, Thương Tế Nhụy lại giống như người không việc gì ăn to uống lớn, tựa như quên mất bệnh ở tai. Đêm nay ăn sủi cảo hấp, y miệng không ngừng ăn hết hai vỉ, hai má nhai sủi cảo phồng to, cũng không thèm nhìn Trình Phượng Đài, chỉ hỏi: “Tối nay ở lại không?”
Thương Tế Nhụy mặc dù biểu hiện rất thoải mái, Trình Phượng Đài cũng không thể không có ánh mắt, ăn cùng y một gắp đồ ăn khuya, nói: “Muộn quá rồi, tôi gọi mấy cuộc điện thoại dặn dò công chuyện, ngủ lại ở đây.” Thương Tế Nhụy nghe lời này, ngay trước mặt Tiểu Lai vυ" Triệu dĩ nhiên cũng không tiện nói gì, nhét đầy sủi cảo còn lại vào trong miệng, không nói một lời đi lên lầu. Y lên lầu chờ Trình Phượng Đài tới ngủ cùng. Trình Phượng Đài biết rất rõ, gặp lại sau khi tạm chia tay, một khi lên giường, liền giống như là đánh giặc. Phương diện này, Thương Tế Nhụy so với con trai nhà lành còn nguyên tắc hơn, trước khi quen Trình Phượng Đài, lão gia thái thái, đàn ông đàn bà. Có Trình Phượng Đài rồi, y liền không chạm vào ai hết. Trình Phượng Đài là chiến trường duy nhất của y, bất kể chờ bao lâu, y cũng tích góp để lại cho hắn.
Chiến dịch bỏ đã lâu kéo dài đến sau nửa đêm. Lực lượng của Thương Tế Nhụy vô cùng lớn, thuốc nổ vô cùng đầy đủ, khiến cho Trình Phượng Đài thương tích khắp người, không giống như là thân mật, ngược lại giống như là phát tiết tức giận. Trình Phượng Đài đi xa về, mệt đến lảo đảo, lên tinh thần đối đầu với Thương Tế Nhụy mấy cuộc, nhưng thân thể nào có tốt bằng Thương Tế Nhụy, làm càng về sau, một tay của hắn vuốt lên vuốt xuống trên tấm lưng ướt mồ hôi của Thương Tế Nhụy, người đã thiu thiu ngủ.
Thương Tế Nhụy vẫn không thấy đủ, thở hổn hển nằm gục ở trên hõm cổ Trình Phượng Đài một hồi, nói: “Anh nghỉ ngơi, để em lên!” Nói xong căn bản không chờ Trình Phượng Đài đồng ý, tay liền vươn xuống phía dưới táy máy. Trình Phượng Đài nhắm mắt lại nắm lấy cổ tay y đặt sát bên người, sau đó với cái chăn qua đắp lên cả hai người, nói mơ màng: “Không được, không được phép đòi cái này.”
Thương Tế Nhụy bất mãn: “Anh một lần cũng không chịu.”
Trình Phượng Đài buồn ngủ đến mức ừm một tiếng qua loa lấy lệ với y.
Thương Tế Nhụy xoay mặt hắn qua: “Em cũng biết làm! Đau anh đánh em!”
Trình Phượng Đài dây dưa không lại với y, mơ màng nói: “Không phải sợ đau. Một người đàn ông, bị làm như vậy rồi, sau này làm người thế nào được.”
Sau khi nghe được câu này, Thương Tế Nhụy nằm yên lặng một lúc lâu, cho nên Trình Phượng Đài cũng không phát giác lời này có chỗ nào không ổn, thật sự ngủ thϊếp đi. Thương Tế Nhụy trong cuộc sống chậm tiêu như vậy, nghe lời này của Trình Phượng Đài chỉ cảm thấy không lọt tai, lại suy nghĩ trong đầu một chút, mới phản ứng lại, nổi giận, một khi tức giận trong tai liền vang lên tiếng còi, còi vừa vang lên, liền càng tức giận hơn, chợt bắt được bả vai của Trình Phượng Đài lật người hắn lại, một tay kẹp cổ hắn, cả giận nói: “Khốn kiếp! Tôi không phải đàn ông sao? Tôi không làm người nữa sao?”
Trình Phượng Đài đầu mặt chìm ở trong gối, trên người nặng tựa ngàn vàng đè, tay quơ sang bên cạnh, đèn bàn đập xuống đất vỡ nát. Cách vách Phượng Ất nghe được tiếng vang, kêu gào khóc lớn. Tiểu Lai cùng vυ" Triệu cũng đều tỉnh dậy, không dám đi ra, rất sợ dính phải cái xui của Trình Phượng Đài, bọn họ hai người mặc dù thường động thủ, nhưng người thua vẫn luôn là một mình Trình Phượng Đài.
Quá khứ Tiểu Lai rất ghét Trình Phượng Đài, cho là hắn ngoài gia đình sự nghiệp ra thì rảnh rỗi quá sinh nhàm chán, coi Thương Tế Nhụy như trò chơi hiếm lạ tìm kiếm vui vẻ. Đến khi trải qua bốn năm năm, nhất là một năm nay ở trong tiểu biệt thự, quan điểm của Tiểu Lai dần dần thay đổi. Thương Tế Nhụy từ nhỏ ăn đòn đau lớn lên, tính tình đã sớm bị đánh hỏng, khi không có người ngoài tính khí nóng nảy dễ giận, không ngờ Trình Phượng Đài lại có thể nhịn được y, không phải là thật sự thích thì là cái gì, Thương Tế Nhụy còn có gì khác có thể giữ được chân người ta sao? Tiểu Lai trợn tròn mắt ngẩn người. Nghe phía ngoài, cửa đóng rầm một cái vang dội, có người chân không chạy ở trên hành lang. Chạy một nửa, lại dừng lại. Tiểu Lai không nhịn được khoác áo thức dậy muốn xem xem, nhìn một cái thì bị dọa cho giật mình, Trình Phượng Đài tóc rối tung, mặc áo ngủ ngồi dưới đất chụm chân, trên hành lang một chuỗi dài dấu chân mang máu, là do hắn lúc trốn khỏi từ trên giường không chú ý xỏ dép, chân đạp phải mảnh vụn đèn bàn.
Trình Phượng Đài hít một ngụm khí lạnh để rút một miếng thủy tinh ra khỏi lòng bàn chân, vén vạt áo ngủ để bịt lấy vết thương. Tiểu Lai thất thanh hô to: “Ông chủ Thương! Cậu mau ra đây!” Trình Phượng Đài cau mày nói: “Đừng gọi nữa, đang điếc!” Vết thương kia cũng không lớn, đè xuống một lát là máu liền ngừng, y nhón chân hai ba bước chạy xuống lầu, mặc áo choàng dài và giày da vào, bỗng nhiên quay đầu nói với Tiểu Lai: “Lên phòng ngủ quét sàn đi, đừng để y giẫm phải.” Tiểu Lai gật gật đầu. Trình Phượng Đài trên mặt không nhìn ra tức giận buồn vui, chỉ có mệt mỏi, nói xong câu này liền đội gió rét đi khỏi.
Tiểu Lai xiết chặt áo bông, pha một ly nước đường trắng bưng vào cho Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy cũng không ngủ, người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn trần nhà ngẩn người, thật ra thì những lời này của Trình Phượng Đài, nếu là ở ngày thường, y tuyệt sẽ không nổi giận, y đang tâm tình không tốt, đem Trình Phượng Đài ra làm nơi trút giận. Trình Phượng Đài cũng biết y tâm tình không tốt, đem mình ra làm nơi trút giận, cho nên không ồn ào không mắng mỏ, quay đầu liền trốn ra ngoài. Đèn xe chiếu cửa sổ sáng lên, Thương Tế Nhụy nhào tới trước cửa sổ, trơ mắt nhìn xe Trình Phượng Đài lái đi xa, trong lòng có chút hốt hoảng cùng chua xót, y vừa không khống chế được tính khí nóng giận với người thân thiết, lại cảm thấy tiếc không bỏ được Trình Phượng Đài, đứng ở trước cửa sổ khó chịu cắn răng nghiến lợi. Tiểu Lai ai nha một tiếng: “Trên sàn đều là mảnh thủy tinh, cậu mau đi giày vào!” Cô ngồi chồm hổm dưới đất hầu hạ Thương Tế Nhụy mang giày, Thương Tế Nhụy luyện công đến mức lòng bàn chân chai dày một tầng, giẫm phải thủy tinh cũng không trầy da.
Trình Phượng Đài không đi xa, đến nhà hàng Lục Quốc bên cạnh thuê một gian phòng, vùi đầu ngủ đến xế chiều ngày hôm sau, tắm nước nóng một chút, đi như thế nào thì về y như vậy. Trở lại nhìn thấy Thương Tế Nhụy như lão tăng ngồi thiền, giống như là đang ngủ mở mắt. Thương Tế Nhụy vốn là ngoài hát hí ra còn mấy mục tự giải khuây một mình được, hoặc là nghe đĩa hát, hoặc là xem tranh vẽ liên hoàn, mùa đông có lúc cắt mấy cân thịt dê ngon đốt một lò than, y có thể vừa nướng vừa ăn tiêu khiển cả ngày. Nhưng sau khi tai bị tật, ngoại trừ lên sân khấu hát hí, cũng chỉ còn tĩnh tọa ngẩn người, vì để quỷ trong hí nhập vào thân không gặp trở ngại, y phải giữ cho thân thể trống trải và yên lặng, quá khứ cảm thấy chuyện này rất thú vị, bây giờ không còn cảm thấy thú vị nữa, Trình Phượng Đài đi vào cửa, y cũng không phát hiện ra. Trình Phượng Đài ngón tay gõ gõ cửa một chút, khe khẽ nói vài câu: “Thay quần áo đi, mang em đi chụp X quang, hẹn thầy thuốc xem bệnh cho em rồi.”
Thương Tế Nhụy thấy giữa hai người hoàn toàn không chiến tranh lạnh giống như thường ngày, trong lòng liền cảm thấy vui mừng, cười híp mắt nhìn Trình Phượng Đài, ôn nhu nói: “Thầy thuốc ở Bắc Bình em đều khám cả rồi. Chúng ta không đi bệnh viện nữa, đi ăn cái gì ngon một chút.”
Trình Phượng Đài không để cho y ẩu tả, vừa thay quần áo, vừa nói: “Thương cân động cốt còn phải một trăm ngày, em lúc này mới bao lâu, đã lười trị rồi? Không cần biết Trung y Tây y, mới vừa uống thuốc được một tuần đã nói vô dụng, liền muốn đổi người, thần tiên cũng không trị khỏi cho em được!”
Thương Tế Nhụy ngày hôm qua mới vừa bóp cổ người ta, bây giờ đuối lý chột dạ, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng, nghe lời hắn thay quần áo đi xem bệnh, không dám già mồm. Trình Phượng Đài tự mình lái xe, trong xe không có người khác, Thương Tế Nhụy đưa ngón tay vào trong cổ áo hắn sờ cổ hắn, lại sờ gò má cùng môi hắn, đều là những nơi y đêm qua từng chiến đấu, bởi vì chưa thỏa mãn, cho nên mơ tưởng viễn vông. Trình Phượng Đài cười lạnh nói: “Móng vuốt chó đừng động vào tôi, sợ em cắn tôi.” Thương Tế Nhụy nói: “Chẳng những cắn anh, em còn muốn ăn anh cơ!” Trải qua mâu thuẫn đêm qua, chữ ăn này, đầy vẻ vi diệu. Trình Phượng Đài yên lặng một lúc lâu, nghiêm nghị nói: “Ông chủ Thương, tôi thế nào cũng được, duy chỉ có chuyện này, đừng nghĩ tới. Tôi nhìn trúng em, không phải nhìn trúng một người đàn ông. Em nếu như cảm thấy không công bằng, sau này hai ta không ai động vào ai.” Lời của Trình Phượng Đài, logic rất không thông. Nhưng Thương Tế Nhụy nhất thời không nghĩ ra nên phản bác như thế nào, trên tay rất lưu tình nện cho Trình Phượng Đài một quyền, hậm hực ngồi đó không phục. Mãi cho đến khi đến bệnh viện, y đã rất quen thuộc đối với lưu trình thăm khám Tây y kia, tự động nói rõ tiền nhân hậu quả, cũng đưa lỗ tai đến gần cho đèn khám soi vào trong. Chàng Thương thính lực có bệnh, không đến một tháng, cả nước đều biết. Những thầy lang nửa mùa Trung y Tây y trong thành Bắc Bình lại càng rục rịch, đều muốn thể hiện tài năng chữa bệnh cho y, mượn chuyện này đề cao tên tuổi. Người may mắn được chàng Thương tới xin chữa bệnh, thầy thuốc chữa cho y cũng rất tận tình. Về đến nhà, Trình Phượng Đài tự mình rót nước cho y nhìn chằm chằm y uống thuốc, Thương Tế Nhụy lại lắc đầu: “Em không uống.” Trình Phượng Đài giương mắt bưng ly nước: “Lại giở chứng phải không? Để tôi uổng công!” Thương Tế Nhụy không tiếp lời hắn, tự mình kêu: “Tiểu Lai! Cầm hết thuốc của tôi tới đây! Lọ thủy tinh ấy!”
Tiểu Lai trả lời một tiếng, sau đó bưng ra một rổ toàn những lọ thuốc nhỏ màu nâu. Thương Tế Nhụy mặc dù không đọc hiểu được tiếng Anh trên nhãn là ý gì, nhìn mẫu chữ và hình dáng thì vẫn nhận ra, cầm thuốc hôm nay được kê rồi tìm trong rổ, mỗi một loại có thể tìm ra hai ba lọ cùng màu cùng hình dáng.
Trình Phượng Đài đè y lại: “Được rồi được rồi, em đánh mạt chược tìm cờ cùng màu à! Có ý gì?”
Thương Tế Nhụy bĩu môi: “Thấy chưa? Đại phu tây bọn họ chỉ mấy phương thuốc đó, uống tới uống lui cũng chỉ mấy loại thuốc này. Uống xong ngủ gà ngủ gật, một khi ngủ là ngủ nguyên một ngày.” Thì ra thầy thuốc Tây y đều cho rằng bệnh của Thương Tế Nhụy là liên quan đến thần kinh, kê cho y tất cả đều là thuốc ổn định thần kinh.
Trình Phượng Đài hỏi: “Vậy thuốc hiệu nghiệm không?”
Thương Tế Nhụy kéo dài giọng nói: “Hiệu nghiệm chứ!” Trình Phượng Đài vừa muốn lộ ra một chút vui mừng, Thương Tế Nhụy nói tiếp: “Chẳng khác gì thuốc mê của Tôn Nhị Nương! Làm cho nó hôn mê choáng váng ngã nhào, muốn tỉnh cũng không tỉnh lại nổi, lỗ tai còn có thời gian mắc bệnh sao?”
Trình Phượng Đài chỉ còn nước giương mắt nhìn y.
Thương Tế Nhụy mặc dù nản chí đối với y dược, nhưng vẫn cứ chữa có còn hơn không. Thương Long Thanh bây giờ cứ cách ba ngày lại đến tiểu biệt thự một lần châm cứu cho Thương Tế Nhụy, nghe nói là chữa lỗ tai, tạm thời cũng không thấy hiệu quả, chỉ châm Thương Tế Nhụy thành một con nhím kim bạc đâm dày đặc, trông mà khiến người ta phải sợ hãi, Trình Phượng Đài không đành lòng nhìn. Cái cách làm như tra tấn này, nếu như đổi lại là Trình Phượng Đài động thủ, sau hai ba lần mà không thấy khá thì sẽ không có lần thứ tư nữa, Thương Tế Nhụy nhất định sẽ hô to kêu to, cự tuyệt hợp tác. Đối với người đại ca này, y thật đúng là phục tùng, tùy tiện Thương Long Thanh làm gì y thì làm, Thương Tế Nhụy không có đến một chữ không. Châm cứu chưa xong, Thương Tế Nhụy nói: “Đại ca chớ vội đi, ở lại ăn cơm đi, Thất công tử cũng sắp tới rồi.” Liền trong thời gian nói chuyện đó, Đỗ Thất đã đến rồi. Từ lúc Thương Tế Nhụy và Trình Phượng Đài ở chung ở tiểu biệt thự đến bây giờ, Đỗ Thất tuyệt đối ít tới cửa, hôm nay không biết gió gì thổi, lại mang hai ca kỹ thúc phụ anh ta nuôi cùng đi! Gò má đuôi mắt anh ta một tầng phấn đỏ, không nhìn ra là say rượu, hay là tàn trang chơi hí còn sót lại, dáng vẻ không chỉn chu, cả người mùi rượu, trong tay cầm một cây hồ cầm như kiểu cầm kiếm. Đám ca kỹ ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ trang sức đầy người, mỗi người một bên kẹp lấy anh ta, tỏ rõ dáng vẻ vô cùng hào sảng tiêu sái của Đỗ Thất, có mấy phần phong lưu của kiếm khách giang hồ. Anh ta chỉ chào hỏi một mình Thương Long Thanh, mắt say mông lung ôm quyền nói: “Đại ca! Đại ca ở nơi này vừa khéo, cùng nhau nghe một chút. Hí mới Tùng Pha tướng quân, không phải là đại ca không được!”
Đỗ Thất có tài văn chương, bên người có rượu ngon giai nhân làm bạn, không tới mấy ngày là có thể viết ra một bộ hí mới. Thương Long Thanh chắp tay qua loa lấy lệ đôi câu, lông mày nhọn cũng không động một cái, trước khom người theo thứ tự rút ngân châm trên đầu Thương Tế Nhụy, từng cây từng cây ung dung cất vào trong bao bố, một mực thu thập một lúc lâu mới ngồi xuống nghe, nhất cử nhất động kia, đầy vẻ ung dung không vội vã bước dài trên sân khấu kia. Xem ra không chỉ Thương Tế Nhụy phục tùng anh trai mình, uy tín của Thương Long Thanh ở chỗ Đỗ Thất cũng rất cao, Đỗ Thất giương mắt chờ Thương Long Thanh ngồi ổn định rồi, mới phân phó ca kỹ nói: “Làm một đoạn 《 Thanh Vân các 》, cho hai vị Ông chủ Thương nghe một chút!”
Ca kỹ vẫn còn chưa mở miệng, Trình Phượng Đài đã trở về phòng ngủ, dù sao nghe cũng nghe không hiểu, ngoại trừ Thương Tế Nhụy, đại đa số giọng đán giác vào trong tai hắn đều là âm thanh vặn cổ gà đạp đuôi mèo. Hắn vừa trở về phòng, bà vυ" len lén ôm Phượng Ất xuống xem náo nhiệt, đứng ở vị trí kín đáo trên khúc quanh cầu thang. Ai ngờ hồ cầm vừa vang lên, Phượng Ất hát trước cả ca kỹ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cao giọng phát ra tiếng thét chói tai, rõ ràng là học dáng vẻ Thương Tế Nhụy ngày thường luyện giọng, khiến đám ca kỹ cười đến mức hát không nổi. Thương Long Thanh và Đỗ Thất cũng cười, Đỗ Thất đặc biệt kéo một đoạn cho Phượng Ất: “Nha đầu giỏi đấy! Giọng tốt lắm!” Thương Tế Nhụy nghe tiếng thét chói tai của Phượng Ất rất giống tiếng còi trong tai y, trong lòng dâng lên một sự chán ghét: “Mau bế đi! Không cho phép kêu! Đứa trẻ xui xẻo!”
Đến khi Trình Phượng Đài tỉnh ngủ, dưới lầu đã đàn ngưng âm nghỉ, anh em Thương gia và Đỗ Thất cùng hai cô ca kỹ cụng ly đổi chén mở tiệc ăn uống. Trình Phượng Đài không muốn ngồi cùng bàn uống rượu với Đỗ Thất, liền lấy cớ nói nhức đầu, bảo vυ" Triệu trước pha ly trà nóng tới, một mình ngồi ở phòng khách bên cạnh hút thuốc xem báo.
Đỗ Thất mỗi lần viết xong hí mới, giống như đàn bà sinh hạ đứa trẻ, thư sinh thi đậu Trạng nguyên, nỗi mừng rỡ đắc ý cùng thỏa mãn kia không thể thể hiện được hết, hận không thể múa hát tưng bừng nhảy múa một phen, không thông qua cho phép đã uống hết rượu Tây Trình Phượng Đài nâng niu cất giấu, nói trước một bàn đầy gà mập vịt lớn: “Không có thức ăn ngon, chúng ta uống nhiều hai ly cũng giống vậy mà thôi.” Thương Tế Nhụy khuyên anh ta uống ít, anh ta chẳng những không nghe, ngược lại khuyến khích ca kỹ uống rượu giao bôi cùng Thương Tế Nhụy. Báo của Trình Phượng Đài run một cái, rào rào vang lên một tiếng giòn giã. Thương Long Thanh nói: “Rượu tới đây là đủ rồi, giữ lại chút tỉnh táo, hí còn chưa nói hết mà.”
Hí mới của Đỗ Thất nói về câu chuyện giữa Thái Ngạc cùng Tiểu Phượng Tiên, hí cận đại anh ta không phải lần đầu viết, Thương Tế Nhụy không phải lần đầu hát. Nhưng kịch bản lần này ước chừng là viết đặc biệt thuận lợi, bọn họ hí từ và giọng điệu, bình thường phải thương nghị hết mấy lần, mài giũa hơn tháng mới nên được hình hài ban sơ. Lần này không cần Thương Tế Nhụy xuất thủ, Đỗ Thất một mình liền làm rất tốt. Hát hí đến cái địa vị này của Thương Tế Nhụy, tình tiết trong hí có thể khiến người ta tâm đắc khen hay hay không đã không còn quan trọng, y hát gì khán giả cũng ưng, hát gì cũng đều là kinh điển. Người viết hí gặp phải nghệ sĩ có trình độ như vậy chính là tam sinh hữu hạnh, đầu bút tùy tâm mà đi, không cần dùng những tình tiết tục để nịnh nọt khán giả, trọn vẹn được cái quý khí kiêu ngạo của văn nhân thượng lưu. Đỗ Thất nói xong hí cho anh em Thương gia, chân tâm thật ý cầm tay Thương Tế Nhụy, cảm động nói: “Bọn họ đều nói chàng Thương tai bị điếc, là bình ngọc vỡ chuôi, lưu ly dễ vỡ. Anh không nói như vậy, anh nhất định phải nói rằng chàng Thương điếc thật tốt! Mười năm trước em vỡ giọng, liền có đệ nhất danh đán ngày hôm nay. Hiện tại em tai điếc, liền lại gặp được cơ duyên thiên địa tạo hóa! Ông trời ghen ghét với tài năng của em, để em chịu chút tội. Chịu tội đáng lắm Tế Nhuỵ! Từ xưa đến nay, thiên tài đều được sinh ra từ trong sự ghen ghét của ông trời, càng khổ, càng khó khăn, càng trổ mã kinh động thiên hạ! Anh vẫn cứ câu này, điếc thật tốt!”
Đỗ Thất si tâm một mảnh, nắm lấy tay Thương Tế Nhụy thỉnh thoảng lay lay. Thương Tế Nhụy yên lặng nghe, trên mặt mang một chút mỉm cười mờ mịt. Thương Long Thanh rũ mắt nhìn chằm chằm ly rượu, ngửa đầu uống một chung, không nói. Trình Phượng Đài không ngồi yên được nữa, đập báo xuống bàn uống trà, đi mở cửa ra: “Thất thiếu gia, xin trở về đi!”
Tất cả mọi người không phản ứng kịp. Trình Phượng Đài lúc này độc ác ngắn ngủi nói lại một lần: “Mau cút!”
Đỗ Thất say mờ mịt, sự bất kính đối với Trình Phượng Đài, trên mặt đều là vẻ xem thường. Trình Phượng Đài mở cửa còn không đuổi được người đi, tìm ở bốn phía, phát hiện một cây gậy ba-toong dựa ở cạnh cửa. Hắn nhặt lên gậy ba-toong không nói hai lời liền đánh về phía Đỗ Thất, đánh một chút vào trên ghế dựa. Đỗ Thất bị doạ co rụt một cái, trơ mắt dòm hắn rơi vào mơ hồ: “Ngươi làm cái gì vậy!”
Trình Phượng Đài cười nhạt nói: “Tôi nhìn Thất thiếu gia anh nhân tài lớn quá, không biết ông trời chuẩn bị tội gì cho anh? Tôi liền giúp ông trời một chút!” Nói xong, không ngờ lại giơ gậy ba-toong lên muốn đánh Đỗ Thất. Thương Tế Nhụy sao có thể để hắn vô cớ tổn thương người, dễ dàng đoạt lấy cây gậy ném xuống đất: “Anh điên rồi!”
Đỗ Thất bị dọa đến mức rượu xông lên, mặt kìm nén đến đỏ bừng, run ngón tay chỉ vào Trình Phượng Đài: “Ngươi! Ngươi dám…” Đỗ Thất càng giận ghê gớm, càng say ghê gớm, không nói ra câu trọn vẹn, phải nhờ Thương Long Thanh kẹp đi ra ngoài, đám ca kỹ câm như hến đi theo ở phía sau. Thương Long Thanh đưa Đỗ Thất đến trên xe hơi, trở về trong nhà mặc y phục cáo từ. Trình Phượng Đài sắc mặt tương đối bình tĩnh, căn bản không phải dáng vẻ mới vừa nổi giận, nói với Thương Long Thanh: “Mới vừa rồi nhất thời xung động, khiến đại ca khó chịu rồi.”
Thương Long Thanh trong mắt đều sáng tỏ, hơn nữa mang rất nhiều sự thông cảm cùng hòa khí: “Nói chi vậy.”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi ngày khác bồi tội với đại ca.”
Thương Long Thanh cài nút mũ gật gật đầu, nhìn sang Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy vẫn còn chưa hiểu, thấy Trình Phượng Đài vô duyên vô cớ đắc tội Đỗ Thất, trong lòng ba phần tức giận, bảy phần nghi ngờ, cực kỳ không hiểu nổi, đứng ở chính giữa nhà chớp chớp mắt. Cái thằng em trai ngu ngốc này, bây giờ cũng không đến lượt Thương Long Thanh dạy bảo nữa rồi, Thương Long Thanh đi không chút vướng bận.
Thương Tế Nhụy trợn mắt nhìn Trình Phượng Đài: “Anh mâu thuẫn gì với Đỗ Thất? Còn động thủ! Bị thần kinh sao!” Y ngồi xuống nắm lấy đũa kẹp một miếng thịt: “Huyên náo làm tôi ăn cũng không no!”
Trình Phượng Đài đứng ở sau lưng y, một tay đặt lêи đỉиɦ đầu y xoa đầu y: “Hắn nên ăn đòn một trận từ lâu rồi mới phải, tự cho là đúng!” Thương Tế Nhụy chỉ là không ngừng miệng ăn. Trình Phượng Đài từ từ cúi người xuống, đem cằm đặt ở đầu vai y, thấp giọng nói: “Tôi thà em không hát hí.”
Thương Tế Nhụy nói: “Điều đó là không thể.”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi thà em từ trước tới giờ đều không biết hát hí, tùy tiện làm một thợ mộc nho nhỏ, thợ da nho nhỏ, bán bánh ngọt, đánh xe. Chỉ cần người em nguyên vẹn lành lặn, lúc nào cũng vui vẻ.”
Thương Tế Nhụy bỗng nhiên rơi xuống hai giọt nước mắt, sợ để Trình Phượng Đài nhìn thấy, mu bàn tay đưa lên mặt lau một cái, vẫn không ngừng ăn: “Em rất vui vẻ, những người quá khứ phê bình em hôm nay nghe hí của em cũng không bới ra được lỗi nữa rồi, còn có thể không vui vẻ sao?”
Đỗ Thất nào biết được nỗi sợ hãi và thống khổ của Thương Tế Nhụy, tật ở tai càng nghiêm trọng hơn đối với Thương Tế Nhụy mà nói không khác gì là lăng trì tinh thần, y rèn luyện mười mấy năm, bản lãnh đắc ý nhất bị tàn phá hết. Người mê hí chỉ cần y hát hí, hát hí hay, giống như thể Thương Tế Nhụy con người này chỉ là vì hát hí mà sống, dù là lấy tàn phế làm cái giá phải trả cũng không tiếc, ngược lại trở thành một truyền kỳ. Truyền kỳ chẳng qua là truyền kỳ của người mê hí, Trình Phượng Đài nghe vào tai, căm hận vô cùng. Nhớ đến Thương Tế Nhụy từ rất lâu trước kia đã nói với hắn rằng: Cõi đời này chỉ có Nhị gia là thật sự yêu em, bọn họ không phải, bọn họ là tụng em. Lúc ấy Trình Phượng Đài không hiểu lắm sự khác nhau giữa yêu và tụng, cho là Thương Tế Nhụy khéo nói lời nịnh nọt. Bây giờ càng quan sát càng hiểu rõ, Thương Tế Nhụy cho dù trăm ngàn người vây quanh, ai ai cũng muốn sống muốn chết, táng gia bại sản vì y, người bọn họ yêu chẳng qua là chàng Thương trong hí, là có hí trước, mới có chàng Thương. Về điểm này, Thương Tế Nhụy thật sự không hồ đồ, y lòng như gương sáng, cho nên căn bản nghe không ra lời Đỗ Thất nói có chỗ nào đáng đau lòng. Đỗ Thất đối với y, vốn là như vậy mà thôi.
Thương Tế Nhụy nói: “Nếu em từ trước tới giờ đều không biết hát hí, chúng ta cũng sẽ không gặp được nhau rồi.”
Trình Phượng Đài nói: “Một người gặp được một người, là vận mệnh, người nên gặp trong vận mệnh thế nào cũng sẽ gặp được. Nếu em không phải là bị bán vào gánh hát, bây giờ đại khái là một trên trộm trong ổ trộm rồi, tôi đi dạo Thiên Kiều, em sờ bóp da của tôi, chúng ta liền gặp nhau rồi.” Trình Phượng Đài dùng ngón cái lau nước mắt Thương Tế Nhụy một chút: “Tôi vừa nhìn, cái tên móc túi này, dáng dấp thật xinh đẹp! Được rồi, cũng không đem em đến phòng tuần bộ nữa, về nhà cùng tôi là được!”
Thương Tế Nhụy nghe chợt buồn cười, phun nước mũi đầy tay Trình Phượng Đài.