Chương 115

Dịch: Phong Bụi

Trình Phượng Đài nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng đưa ra một quyết định thật khó khăn, thật sự đúng hạn đưa hàng đến. Hàng tới nơi, Trình Phượng Đài để ý nhìn một cái, nơi này mặc dù là một hậu phương, nhưng đi lại vận hành đều đâu vào đấy, nào có chút dáng vẻ gì là chiến sự căng thẳng đâu. Kujo không có ra mặt, phái thân binh tiếp đãi bọn họ, các binh lính cúi người chào thu thập đưa ra cơm ngon thức ăn ngon, thái độ cũng không tệ lắm, nhưng trông chừng bọn họ rất nghiêm, không cho phép đi nhiều dù chỉ là một bước. Hai tên chuyên gia bản đồ Nhật Bản dưới trướng kia vừa tới nơi liền chạy mất dạng, cho đến rạng sáng ngày hôm sau mới trở về. Bọn họ lần nữa nhận nhiệm vụ từ Kujo, gấp đến mức không thể chờ đợi muốn trở về Bắc Bình phục mệnh Sakata. Trình Phượng Đài không ưa hai người bọn họ đầy bụng ý xấu, khăng khăng không hợp tác. Vốn là đi hàng đến nơi, giao hàng xong, xe ngựa nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lúc quay về vẫn luôn muốn mang theo ít nhân sâm, da thú…, đây cũng là cách Trình Phượng Đài chăm sóc người dưới trướng, để cho bọn họ nhân cơ hội kiếm thêm chút thu nhập, lần này vì để kéo dài thời gian, sắp đặt đặc biệt để ý. Đi ngang qua trong thành, Trình Phượng Đài tự mình chọn quà cho Mợ Hai, mua hai đôi giày thêu hắn phải chạy ba cửa tiệm, còn lề mề hơn cả đàn bà mua đồ. Mua nhân sâm mặc cả giá cả, càng không phải năm ba ngày là nói chuyện xong, sốt ruột đến độ hai chuyên gia bản đồ trực giậm chân.

Trình Phượng Đài nghĩ rằng chỉ cần trước Tết về đến nhà là được rồi, hắn quên rằng ngoài Mợ Hai ra, Thương Tế Nhụy cũng sẽ sốt ruột . Thương Tế Nhụy sốt ruột chính bản thân y, bản thân y thời gian này cảnh ngộ thật sự không tốt, nhớ lại mười mấy năm qua, kiện tụng oan uổng phải chịu không ít, nếu như một câu lời ong tiếng ve hóa thành một giọt nước, đủ lụt thành Bắc Bình ngập đỉnh ba lần. Duy chỉ có lời đồn đãi “ngủ cùng sĩ quan Nhật Bản” này không phải chuyện đùa, ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, vượt qua tất cả uy lực trong quá khứ. Trong khu thất thủ ăn đủ đau khổ từ người Nhật Bản, ngậm oan chịu ấm ức qua ngày, nỗi oán phẫn này không chỗ nào phát tiết, dân chúng vớ không được đại hán gian chân chính họa quốc hại dân, trút giận trên đầu đào kép một chút, vừa an toàn vừa rẻ mạt —— y dù sao cũng bị người ta nói quen rồi, huống chi cũng không phải rất oan uổng, dù sao cũng có hình làm chứng cơ mà!

Báo chí tỉnh ngoài ngày ngày thảo luận Thương Tế Nhụy có phải đổi gió thân Nhật rồi hay không, lời mắng y đã tương đối khó nghe, nhưng ai cũng không dám nói cho y biết. Thương Tế Nhụy sau khi từ trên đài té xuống, chấn động não và cánh tay dần dần hết bệnh, chỉ có ù tai vẫn luôn không khỏi, chốc chốc lại vang lên trong đầu tiếng còi chói tai, còi vừa vang lên, ngay cả người ở đối diện nói chuyện cũng không nghe rõ. Y là người hát hí, nếu như lên sân khấu tật ù tai phát tác, không nghe được tiếng đàn thì còn làm gì được nữa? Thương Tế Nhụy vì vậy lòng nóng như lửa đốt, đến bệnh viện Hiệp Hòa, thầy thuốc rửa cục máu đông lại trong tai của y ra, thấy màng nhĩ vẫn nguyên vẹn, liền kê cho y thuốc tiêu viêm, những thứ khác cũng không nói được là có vấn đề gì, đi mấy chuyến không thấy trị liệu có hiệu quả, thuốc thì uống cả rổ, liền không chịu đi nữa. Y dường như có một dự cảm không hay, cảm thấy lần này thương nhẹ gây bệnh nặng, hỏng đại sự, trong lòng càng sợ, càng không cho phép ai nhắc đến. Thủy Vân lâu chỉ cho là y tâm tình không tốt, không hẹn mà cùng ẩn núp y chút. Tiểu Lai lại là nhìn quen y dáng vẻ mặt chó lật một cái không tim không phổi, bình thường không đến gợi y nói chuyện. Kết quả lừa mình dối người chính là mọi người đều biết lỗ tai y bị thương, nhưng cũng không biết y rốt cuộc bị thương đến mức độ nào.

Cho dù vừa điếc lại vừa mù, Thương Tế Nhụy dần dần vẫn cứ phát hiện ra việc không bình thường. Đầu tiên là những người đồng ngành quá khứ ngàn cầu vạn cầu tìm y ghép hí trong một đêm chẳng thấy bóng dáng, những lời đuổi người bảo Tiểu Lai chuẩn bị sẵn một câu cũng không phải dùng đến, những người đồng ngành dường như là cố ý tránh công khai tiếp xúc với y. Sau đó trong lúc Thương Tế Nhụy dưỡng thương rãnh rỗi, đi quán mì Hồ Ký ăn canh hồ tiêu cay mì chiên tương, món ăn này y tới Bắc Bình đã bao nhiêu năm cũng không bỏ được, cách một thời gian lại đi ăn một chuyến, từ ông chủ đến tiểu nhị cũng đều quen biết y. Nhưng ngày hôm nay từ lúc vào trong tiệm, bầu không khí cũng đã không bình thường, ông chủ cùng tiểu nhị không còn nhiệt tình như trước kia, nhìn thấy y một cái lại có vẻ rất lấy làm kinh hãi, tỏ ra có chút hốt hoảng, giương mắt chốc chốc nhòm y, cũng không hét to Ông chủ Thương giá lâm, rất nhanh làm xong thức ăn cho y. Bọn họ sợ Thương Tế Nhụy bị nhận ra, mong y ăn mau đi mau, ít gây phiền toái, nhưng chưa ăn xong, Thương Tế Nhụy vẫn cứ bị nhận ra. Một thực khách mặc áo bông tối màu bưng chén mì của mình ngồi vào đối diện Thương Tế Nhụy, vừa ăn miếng to, vừa nhìn chằm chằm Thương Tế Nhụy; Thương Tế Nhụy cũng vừa ăn miếng to, vừa khó hiểu nhìn lại. Y thường phải xã giao với người xa lạ, đối với người bình thường không nhớ được mặt, các thực khách thỉnh thoảng nhìn thấy Thương Tế Nhụy, nhưng lại nhớ rất kỹ mặt mộc của y. Người thực khách này ăn xong buông chén đũa xuống lau miệng, thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài, tiếp hai tay chống trên đùi, còng lưng , hỏi: “Ông chủ Thương à…” Thương Tế Nhụy thấy hắn là dáng vẻ có lời muốn nói, liền gật gật đầu. Người thực khách này lại mặt đầy vẻ đau lòng nói: “Ông chủ Thương à, tôi cũng là người mê hí của cậu, từ lúc cậu ở Bắc Bình lần đầu tiên lộ mặt liền bắt đầu tụng cậu, cậu nói xem cậu, một người rất tốt, sao có thể thân thiết với đám quỷ Nhật Bản chứ! Thế này không phải là huỷ hoại mình sao?”

Thương Tế Nhụy trừng mắt: “Ai nói tôi thân thiết với người Nhật Bản!”

Thực khách vung tay lên: “Đầy kia kìa! Rất nhiều người đều nói như vậy!”

Thương Tế Nhụy nói: “Bọn họ nói láo!”

Lời mở ra một cái, mọi người đều xúm lại mồm năm miệng mười, nhưng dường như không phải đang chứng thực với Thương Tế Nhụy, mà là đã sớm định tội danh cho y, khuyên y cải tà quy chánh tới, nói: “Vậy tấm ảnh đó cũng không thể là giả chứ ? Ông chủ Thương, cậu nếu như gặp chuyện khó xử liền nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp đỡ hết mức, khó đến thế nào đi nữa cũng không thể dựa vào đám quỷ đó Ông chủ Thương ạ!”

Thương Tế Nhụy quá khứ đã quen khách khí với khán giả, nói khẽ cười duyên nói đùa cùng bọn họ, bọn họ chưa từng thấy mặt mũi thực của Thương Tế Nhụy, cho là tặng y chung tình, chính là sự nâng đỡ không có gì để chê rồi, chàng Thương nếu như có điều gì không hợp ý mọi người, chính là phụ lòng hậu ái, bọn họ rất có tư cách dẫn đầu khiển trách y. Bị ánh mắt bốn phương tám hướng nhìn chăm chú, ngôn ngữ giáp công, Thương Tế Nhụy đầu mặt nóng lên, trong lỗ tai vang lên chói tai, run run môi nói: “Không có! Không phải chuyện mà các người nghĩ kia!” Mọi người vẫn còn nói, Thương Tế Nhụy không nghe được nữa, đứng lên cao giọng nói: “Lời nào lời đó nói tụng ta nhiều năm như vậy! Tại sao khi xảy ra chuyện, ngược lại tin tưởng tin vịt không tin ta chứ? Đất nước chiến tranh đến mức vậy rồi, ta có hồ đồ đến mức nào đi nữa, cũng không hồ đồ với người Nhật Bản như vậy!”

Nói đến mức người thực khách đó trố mắt nhìn nhau với người chung quanh, Thương Tế Nhụy cắn răng nói: “Lời thừa thãi không nói nữa, các vị tin hay không thì tuỳ!” Vừa quấn khăn quàng cổ lên liền đi. Người trong quán mì vẫn còn lầm bầm lầu bầu: “Cũng đã nói y cái gì đâu! Liền cuống hết lên, ngươi xem!” Có người khác nói: “Nói trúng rồi còn chẳng không ngượng không hoảng!” “Trúng cái gì! Thật chẳng lẽ cùng người Nhật Bản?” Trong bọn họ vừa vặn có người mang theo hình, vì vậy tại chỗ gọi mọi người lại truyền duyệt biện chứng. Cũng có người là người hâm mộ cứng của Thương Tế Nhụy, nhìn thấy chàng Thương bị ấm ức tức giận bỏ chạy, không thể nhịn được nữa vỗ bàn, túm cổ áo người ta đánh nhau luôn.

Những chuyện này Thương Tế Nhụy không biết, y trong lòng trong tai đều có một quả chùy nhỏ, quả chùy nhỏ cắm vào trong thịt hơn ba tấc, cắm đến mức y bực tức đi mấy dặm, càng đi trên người càng nóng phừng phừng, hai tay lại lạnh như băng. Đi tới một chỗ sâu trong con hẻm rất vắng bóng người, Thương Tế Nhụy ngồi xổm xuống bốc một nắm tuyết vỗ lên mặt, sau đó từ từ ngửa mặt lên, hướng lên trời thở ra một ngụm hơi nóng chất chứa trong phế phủ.

Thương Tế Nhụy liên tiếp mấy ngày đều không cho xếp hí của mình, ở hậu đài giống như một đấng Phật gia chỉ ngồi không gây sự, đánh cả Dương Bảo Lê, khiến đám nhóc đào kép căng thẳng cực kỳ. Đỗ Thất hôm nay tới nói chuyện cùng y, coi như là cứu bọn nhỏ Thủy Vân lâu. Nửa hồi thay cảnh diễn, Thịnh Tử Vân cũng tới, cái thứ rất không có mắt nhìn này, nhắc tới cũng đã là một người lăn lộn xã hội, vẫn không chút tiến bộ, lại lảm nhảm nhắc tới chuyện tấm hình kia cùng Thương Tế Nhụy, trong ngôn ngữ hơi có chút ý khuyên nhủ.

Thương Tế Nhụy tay chỉ một cái ra cửa, trừng con ngươi lên nói: “Cút ra ngoài!” Thịnh Tử Vân đã lúc nào nhìn thấy dáng vẻ Thương Tế Nhụy ăn nói tàn khốc, bị doạ sợ ngây ra tại chỗ. Hậu đài cũng cũng không dám phát ra tiếng động. Thương Tế Nhụy thấy cậu ta bất động, tiến lên túm cổ áo lôi ra ngoài cửa: “Sau này không cho phép tới chỗ của ta!” Nói xong đóng cửa. Thịnh Tử Vân gia thế vô cùng lớn, Thương Tế Nhụy người đi ra mãi võ, theo lý mà nói sẽ không dễ dàng đắc tội cậu ta, ngay cả An bối lặc quá đáng như vậy, Thương Tế Nhụy cũng chưa từng thô lỗ.

Mọi người bây giờ đều biết tâm tình Thương Tế Nhụy ác liệt đến mức nào rồi, hậu đài yên lặng đến mức như không người, chỉ nghe trước đài chiêng trống đang đánh, đào kép đang hát, cất một giọng cao treo quả tim người ta lên giữa không trung. Đỗ Thất nhìn Thương Tế Nhụy, nói: “Anh hôm nay tới, đang muốn nói với em một chút về tấm hình kia, em cũng muốn đuổi anh đi phải không?”

Thương Tế Nhụy không nhìn anh, bản thân ngồi xuống trước gương, mặt không thay đổi thu dọn phấn mực màu dầu, ngọc thạch châu báu đầy bàn. Đỗ Thất không lên tiếng, đi ra ngoài gọi mấy cú điện thoại trở lại, tự tay giúp Thương Tế Nhụy mặc quần áo đội mũ: “Người đều đến đông đủ rồi, chúng ta tới sớm một chút đi!” Thương Tế Nhụy ngồi bất động, cứng rắn bị Đỗ Thất lôi kéo đi như dỗ trẻ con. Bọn họ đi đến viện thanh lâu gặp bạn bè, những danh nhân văn hóa còn ở lại Bắc Bình kia, yêu sâu sắc Thương Tế Nhụy, thấy y trong lòng không được thoải mái, ba ngày hai lượt thay phiên bày rượu, kiêm bày mưu tính kế. Tổ cố vấn mấy phen thảo luận kết quả cũng là đi Trùng Khánh hoặc là nghỉ hí tương đối tốt, đây không chỉ là cân nhắc đối với danh dự của Thương Tế Nhụy, cũng là lo lắng cho an toàn sức khoẻ tính mạng của y. Mỗi khi nói đến chỗ này, Thương Tế Nhụy liền im lặng, mọi người biết tâm ý của y, không dám khuyên quá mạnh. Chỉ có Đỗ Thất nói: “Lão Khương không cho em thể diện, em liền nghỉ hí; chết một Đổng cô nương, em cũng thẹn đến nghỉ hí. Mà sao đến lần này lại cứ cứng đầu như vậy! Ngừng một chút xem xem dư luận thế nào!”

Thương Tế Nhụy lắc đầu: “Không ngừng được.”

Đỗ Thất sụp xuống, rũ mi mắt ủ rủ nói: “Chỉ tại anh nhiều chuyện, giới thiệu em với Yukinojo, gây ra những thứ phiền toái này!” Anh nắm tay Thương Tế Nhụy: “Tài sản anh tích góp nuôi em và Thủy Vân lâu đủ rồi, ngừng một thời gian, nhé? Chuyện tiền em chớ bận tâm, Thất gia không ủy khuất em.”

Thương Tế Nhụy một tay đặt lại lên mu bàn tay anh, nói: “Không phải ý đó! Nương tựa vào người Nhật Bản cái tội danh này quá lớn, em không thể gánh cái oan uổng này. Nghỉ hí thì chẳng khác nào là chột dạ, em không thể cúi đầu!” Nói như vậy, cũng không phải là không có đạo lý. Thương Tế Nhụy lại nói: “Vả lại, không phải Yukinojo, cũng sẽ là người khác.” Y có mấy người chơi thân cũ hôm nay cũng làm đại hán gian số một số hai, tương lai nhất định sẽ bị viết vào sử sách, y dù thế nào cũng không trốn thoát được chậu nước dơ này, chỉ có dựa vào cái thân này cứng rắn chống đỡ.

Đảng Chàng Thương bỗng thảo luận bảy tám hồi vô ích, thảo luận không ra kết quả. Chàng Thương lại không thể chờ bọn họ nghĩ ra lương sách, vết thương lành rồi liền muốn lên diễn, nếu không càng gây hiểu lầm. Thương Tế Nhụy muốn cùng Sở Quỳnh Hoa hát 《 Hồng lâu Nhị Vưu 》. Treo bảng lên không mấy ngày, Thương Tế Nhụy không nhịn được hỏi thăm Nhậm Ngũ tình hình bán vé, ai mà ngờ được, sau khi xuất đạo, y cũng có ngày hỏi tới tình hình bán vé này. Nhưng mà trách thì trách ở chỗ này, danh tiếng Thương Tế Nhụy dần dần đi xuống, tình hình bán vé nhưng lại không giảm ngược lại tăng, trong ngày treo bảng đó đến chạng vạng tối liền bán sạch rồi. Thì ra người mê hí yêu mến y không đành lòng nhìn y bị oan khuất, muốn bày tỏ ủng hộ hơn bình thường, người bình thường cũng muốn tới xem xem Ông chủ Thương danh chấn tứ hải trước và sau khi nương tựa vào người Nhật Bản có cái gì khác nhau, mọc thêm sừng hay là mọc thêm đuôi, câu chuyện dưới sân khấu của y hay ho hơn nhiều so với trên sân khấu.

Chuyện tai Thương Tế Nhụy có bệnh, không mấy người biết, nhưng gạt trời gạt đất, không gạt được Lê Xảo Tùng. Lê Xảo Tùng thời điểm mấy ngày trước phục vụ y luyện giọng đã cảm thấy không bình thường rồi, sau lưng người khác khom người, hỏi nhỏ: “Ông chủ Thương, có phải thương thế trên người vẫn chưa khỏi?”

Tiếng đàn của Lê Xảo Tùng gợi ra tiếng còi trong tai Thương Tế Nhụy, vang thành hai luồng âm thanh. Thương Tế Nhụy dựa vào phán đoán hát, sao có thể không bị lỗi, càng vội càng mắc lỗi, cười gượng nói: “Đừng kể với người khác. Đến ngày lên sân khấu đó anh nâng đỡ tôi một chút.”

Lê Xảo Tùng nghe giọng của y vẫn còn rất cao vang, liền chỉ chỉ lỗ tai: “Nghe không đúng sao?” Thương Tế Nhụy gật gật đầu, không muốn nói nhiều về thương thế, do dự hỏi: “Kém rất nhiều sao?”

Lê Xảo Tùng nói thật: “Thỉnh thoảng một hai chữ âm cuối lên cao quá, ảnh hưởng không nhiều.” Anh ta suy nghĩ một chút: “Ngài là người che lỗ tai cũng có thể hát, nếu như cảm thấy trên người không ổn, không cần biết đàn của tôi thế nào, cứ hát theo ý ngài, tôi theo được!”

(Hồng lâu Nhị Vưu: Vưu Nhị Thư là em gái Vưu Thị và là chị gái Vưu Tam Thư, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hiền dịu nhưng dễ dãi lẳиɠ ɭơ, đã tư thông với cả anh rể Giả Trân, sau được Giả Liễn vụиɠ ŧяộʍ cưới về. Vương Hy Phượng biết được liền nghĩ kế hành hạ nàng khổ sở đến nỗi phải nuốt vàng sống tự vẫn. Vưu Tam Thư là em gái Vưu Thị và Vưu Nhị Thư. Nàng là một cô gái sắc nước hương trời, có phong tư lộng lẫy tình tứ làm điên đảo biết bao nhiêu đàn ông, tính tình vừa lẳиɠ ɭơ lại vừa cao ngạo kì quái. Vưu Tam Thư một lòng chờ đợi Liễu Tương Liên suốt năm năm trời nhưng không được đáp lại, cuối cùng vì hổ thẹn mà tự vẫn.)

Nói thì nói như vậy, khi thật sự đến ngày diễn, ánh mắt Lê Xảo Tùng trực nhìn chằm chằm trên sân khấu, cảnh giác mười hai phần. Vưu Tam Thư của Thương Tế Nhụy vẫn luôn rất tốt, hí này hát không được mấy câu, đọc thoại hẳn không thành vấn đề, Vưu Tam Thư nhìn Quan Nhã Lâu của Liễu Tương Liên, tâm trí hướng về, hỏi Giả Trân——

Vưu Tam Thư: Người hát hí tên là gì thế?

Giả Trân: Hắn tên là Liễu Tương Liên.

Vưu Tam Thư: Ồ! Liễu Tương Liên. Hát thật không tệ nha!

Giả Trân: Không tệ phải không.

Vưu Tam Thư: Hắn còn hát hay không?

Giả Trân: Hát xong rồi, không hát nữa.

Vưu Tam Thư: Hát xong rồi, không hát nữa…

Vưu bà: Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi về nhà đi.

Vưu Nhị Thư: Đúng vậy, chúng ta trở về đi thôi.

Hí tới chỗ này, Vưu Tam Thư nên theo mẹ và chị cùng đi xuống sân khấu. Nhưng Thương Tế Nhụy vẫn cứ đứng bất động ở nơi đó, cả người ngây ra như bị yểm bùa, ánh mắt cứ nhìn thẳng. Không biết trong lời thoại câu nào đã chạm vào lòng y, y lại ngây người ra ngay trên sân khấu, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra! Đứng như vậy một lúc, dưới sân khấu người xem cũng cảm thấy không đúng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Tế Nhụy, xì xào bàn tán lẫn nhau. Sở Quỳnh Hoa lòng thầm nói một tiếng không tốt, xoay người lại bắt lấy cổ tay Thương Tế Nhụy dùng sức kéo, cứng rắn kéo y lảo đảo xuống sân khấu.

Đi xuống hậu đài một cái, mọi người xúm lại quanh Thương Tế Nhụy: “Tổ tông! Cậu sao vậy?”

Hỏi mấy lần, Thương Tế Nhụy không phản ứng gì. Y vẫn còn đang nằm mơ, mắt nhìn một góc hí phục dệt gấm thêu hoa trên đất của y, lẩm bẩm nói: “Hát xong rồi, không hát nữa, chúng ta đi về nhà đi.”

Nguyên Lan cùng Tiểu Lai mấy người cũ bọn họ cùng đến từ Bình Dương nhất thời bị hù dọa không nhẹ, người nào người nấy cũng đều nhìn thấy thần sắc sợ hãi từ trên mặt đối phương. Người khác không biết, bọn họ thì đã đích thân trải qua! Năm đó Thương Tế Nhụy cùng Tưởng Mộng Bình huyên náo đến mức không thể dứt ra nổi, điên điên khùng khùng, cũng chính là bộ dáng hồn du thiên ngoại trước mắt này! Nguyên Lan túm bả vai Thương Tế Nhụy lay lay y: “Tế Nhuỵ! Nhóc Tế! Cậu còn nhận ra chị không?”

Thương Tế Nhụy nhìn cô: “Sư tỷ.”

Hai chữ này là lời nguyền rủa của cả Thủy Vân lâu, Nguyên Lan giữa tiết trời mùa đông cả người mồ hôi lạnh: “Chị là sư tỷ nào của cậu?”

Thương Tế Nhụy nhìn cô chỉ ngây người, ánh mắt cũng không nhìn thẳng. Mấy vị sư huynh đệ đã nổ tung: “Thế là thế nào? Bệnh điên không phải khỏi rồi sao? Lại phát bệnh vào lúc này! Chết rồi! Hí sau còn có y đấy!” Nguyên Lan quyết định thật nhanh đẩy Thương Tế Nhụy ra một bước, nhổ toẹt một cái vào lòng bàn tay, quay đầu tát cho y một cái! Tiếp tục truy hỏi: “Cậu nhìn xem chị là ai ?”

Thương Tế Nhụy không phải là bị đánh mà tỉnh, cái tát này đã khiến tiếng còi trong tai y vang lên, y là bị ồn quá mà tỉnh, lắc lư đầu, nói: “Nguyên Lan sư tỷ.”

Náo loạn một trận như vậy, đoạn tiếp theo lại là 《 Tư giá 》(mong được gả) lại là tiết mục của Vưu Tam Thư. Mọi người không có thời gian cân nhắc rút hí hay thay đổi người, chỉ đành phải đẩy Thương Tế Nhụy lên nghe theo số trời. Thương Tế Nhụy biết hát hí trước khi biết nói, Thủy Vân lâu mong đợi thiên phú của y cứu sân khấu. Thương Tế Nhụy lững thững hồn quay về chỗ cũ, tiếng còi trong tai át hết thảy tiếng vang, y biết mình phải hát cái gì, nhưng y đã không hát được nữa.

Trình Phượng Đài nửa tháng trước giao thừa trở lại Bắc Bình, mấy năm sống những ngày tháng lười nhác, chuyến này mệt đến ngất ngư, mặt cũng nứt đỏ râu cũng dài, cũng sắp thành một dã nhân. Hắn không vội cắt tóc rửa mặt, quần áo cũng không đổi, mặc tấm áo khoác da dê như bác nông dân, trong da lông vẫn còn con rận, liền dùng bộ mặt này mang hai tên chuyên gia bản đồ đi tìm Sakata. Sakata vừa vừa thấy hắn, thật sự không nhận ra hắn là ai, đợi đến sau khi nhận ra, hoài nghi Trình Phượng Đài là cố ý làm gã ghê tởm mà tới. Nhưng hai chuyên gia bản đồ Nhật Bản thích sạch sẽ kia cũng là dáng vẻ lôi thôi, không nhìn nổi. Các chuyên gia bản đồ cảm thấy chuyến núi đao biển lửa này, đi quá vất vả, bọn họ thân là bậc thầy đo lường, đi theo quân đội đánh trận nhiều lần, cũng không thấy bị hành hạ như lần này, dòm Sakata, trong mắt ngân ngấn lệ trong suốt, mũi cứ sụt sùi.

Sakata khen ngợi hết lời hai vị chuyên gia bản đồ, vào mật thất tính tiền cùng Trình Phượng Đài. Lính hậu cần đưa một đĩa điểm tâm kiểu tây phương cùng trà nóng lên, Trình Phượng Đài ăn vội vàng, ngay cả mứt dính trên ngón tay cũng mυ"ŧ, ngượng ngùng cười cười với Sakata: “Tôi không phải đói, tôi là thèm đồ ngọt, ở trên đường một miếng ngọt cũng không có mà ăn! Để Trung tá Sakata chê cười rồi!”

Sakata đáp lại nụ cười thông cảm, trong đầu gã nhớ lại dáng vẻ bảnh bao âu phục giầy da đồng hồ Thụy Sĩ của Trình Phượng Đài trước khi đi hàng, so sánh với dã nhân liếʍ ngón tay trước mắt, không nhịn được tin tưởng hắn ban đầu không chịu đi hàng, thật ra cũng là bởi vì sợ chịu khổ, sợ chịu khổ cho nên dùng mọi cách từ chối, sợ chịu khổ cho nên không tiếc đắc tội người Nhật Bản. Người Trung Quốc trong mắt Sakata đúng là như vậy, vì để không phải chịu khổ, vì để hưởng chút phúc, chết cũng chịu, không tiền đồ như vậy, diệt vong là đáng đời! Sakata nhận ra tính chất đặc trưng của người Trung Quốc trên người Trình Phượng Đài, vì vậy nắm chắc phần thắng, thân thiện hơn thường ngày, thêm trà nóng cho Trình Phượng Đài, nghe hắn nói về những mạo hiểm trên đường. Trình Phượng Đài những chuyện khác không được, khoác lác thì thành thạo bậc nhất, kể chẳng khác gì Tây Du ký khiến người ta nghe mà say mê. Cổ Đại Cày là Bạch Cốt Tinh, Tào Quý Tu chính là Tôn Ngộ Không, hắn chuyến này lấy kinh trở về, ngược lại muốn xem xem Sakata phong Phật gì cho hắn.

Sakata dĩ nhiên cũng biết chuyện năm đó Tào Quý Tu oanh tạc người Nhật Bản, bởi vì có mặt mũi Tào tư lệnh, cho nên một mực không cách nào biết được chí hướng của anh ta. Nghe thấy Tào Quý Tu đi sâu vào Bạch Cốt Động cứu Trình Phượng Đài, còn phái binh hộ tống, phỏng đoán anh ta phải chăng có dấu hiệu đổi hướng, trong lòng cảm thấy một tia mừng rỡ: “Tào sư trưởng biết mục tiêu chuyến này của Trình tiên sinh sao?”

Trình Phượng Đài uống một hớp trà nói: “Cũng đã phái binh cho tôi, sao có thể không biết?” Thấy Sakata rơi vào suy tư, liền cười nói: “Thằng cháu ngoại này của tôi bởi vì một số nguyên nhân riêng quan hệ với cha mình không tốt lắm. Có lúc, làm một số chuyện ngu xuẩn, thuần túy là để đối nghịch với cha nó, khiến cho cha nó khó chịu, tính khí người trẻ tuổi ấy mà!”

Sakata lộ ra một chút biểu cảm đã hiểu rõ: “Tôi biết Tào sư trưởng đã từng du học ở trường sĩ quan lục quân, người may mắn từng được lãnh hội văn hóa rực rỡ của Nhật Bản, không nên thù hận Nhật Bản.”

Trình Phượng Đài gật đầu: “Đúng là đạo lý này.” Con rận ở trên người hắn ở bên trong phòng ấm áp liền tỉnh lại, leo đến cổ hắn làm nhột. Trình Phượng Đài vặn vẹo cổ một cái, ngay trước mặt Sakata thản nhiên như thường bắt con rận ra dí chết, động tác tay tự nhiên lưu loát giống như đốt một điếu thuốc lá vậy, chắc hẳn đã từng thao tác vô số lần, cũng không hề trễ nải việc chuyện trò vui vẻ của hắn. Sakata thông qua uy hϊếp dụ dỗ ép buộc thân sĩ thành dã nhân, bây giờ không tiện trắng trợn chê tên dã nhân này, gã tỉnh bơ rời khỏi ghế sô pha, ngồi vào sau bàn gõ, kéo giãn khoảng cách với Trình Phượng Đài khá xa: “Lần này Trình tiên sinh lập được công lao rất lớn, tôi sẽ theo lời hứa trả nốt khoản tiền còn lại. Sự hy sinh của Trình tiên sinh vì đế quốc, cùng với tình hữu nghị của gia đình Tào tư lệnh, tôi cùng tướng quân Kujo sẽ ghi nhớ trong lòng.” Gã điền chi phiếu cho Trình Phượng Đài, dùng không ngờ là tài khoản cá nhân. Tào Quý Tu suy đoán lần vận chuyển súng ống đạn dược này là hành vi cá nhân của Sakata, chỉ đang mưu tính cho Kujo rút lui, Trình Phượng Đài lúc này đã tin mười phần mười.

Mợ Hai ở nhà mới hừng sáng nhận được tin báo, chuẩn bị thức ăn nước nóng quần áo mới, một mình chờ Trình Phượng Đài bãi giá hồi triều. Vừa vào cửa, Mợ Hai dắt bọn nhỏ chờ đã lâu, thấy hắn râu mọc um tùm, gương mặt gầy gò, vừa lau nước mắt vừa mắng người Nhật Bản, lại trách Trình Phượng Đài mềm yếu khuất phục, đáng đời chịu tội. Quá khứ Trình Phượng Đài trước và sau khi đi hàng, cô vẫn luôn khóc như vậy, oán trách một chút, nhưng đau lòng thì đau lòng, chê thì vẫn cứ chê. Trình Phượng Đài cứ nhất định muốn ôm đám trẻ con một chút, bọn nhỏ cười nhảy nhót tránh né lung tung, ngại hắn bẩn thúi, râu châm đau, hắn liền muốn đi ôm Trá Trá: “Em Ba tới cho ca ôm một cái, em vẫn luôn thân thiết với ca mà.” Ai ngờ Trá Trá không cười cũng không trốn, lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người đi. Trình Phượng Đài ngẩn người, Mợ Hai cũng không hiểu, chỉ nói: “Nhìn mình kìa! Đừng để rận nhảy vào đuôi sam của Trá Trá!” Cô cầm cái chổi lên che chở bọn nhỏ đuổi hắn đi, không cho phép hắn vào cửa thứ hai, trực tiếp đánh tới phòng phụ tắm rửa cắt tóc, quần áo và tất toàn bộ cầm ra sau bếp đốt.

Sau khi cười đùa chơi cùng vợ con xong, Trình Phượng Đài ngâm trong bồn tắm nhắm mắt lại, mặt đầy mệt mỏi. Vừa lắng xuống một chút trong đầu liền toàn là suy nghĩ, những ngày tháng này trải qua chẳng khác gì đánh cờ vậy, một bước cũng không thể đi sai, kẹp một con cờ lên, trong đầu phải tính toán trước hết mấy bước hậu chiêu. Lò lửa cháy rất nóng, Trình Phượng Đài dần dần ngủ thϊếp đi, một bàn tay đè trên bả vai hắn ôn nhu ấn một chút, có giọng nói cất lên: “Nhị gia tỉnh lại đi, ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh.”

Trình Phượng Đài mở mắt nhìn một chút, người vừa nói chính là một thiếu niên mày thanh mặt nhỏ nhắn, mười lăm mười sáu tuổi, khí chất và lối ăn mặc không thể nói ra được có gì khác với những người làm khác. Thiếu niên cúi đầu hơi cong khóe miệng, cười hiện ra một dáng vẻ môi đỏ răng trắng, cuốn một nửa tay áo lên giúp hắn chà lưng mặc quần áo, trong phòng hơi nước bốc lên mờ mịt, chẳng còn ai khác, Trình Phượng Đài càng nhìn cậu ta thấy kỳ quái: “Ngươi con cái nhà ai?”

Thiếu niên nói: “Nhị gia gọi em Thu Phương, em là cháu của lão La ở cửa sau.”

Trình Phượng Đài không hỏi nữa, nếu đổi lại là một nha đầu xinh đẹp, có lẽ còn có thể trêu chọc một chút, tiểu tử có tuấn tú thế nào đi nữa cũng chỉ là một tiểu tử, hắn không thích nhìn. Thu Phương này không nói một lời, phục vụ người ngược lại rất bài bản, ngón tay hoa lan cạo râu cạo tóc mai cho Trình Phượng Đài, tư thế tay rõ ràng trải qua huấn luyện, Trình Phượng Đài ngửi thấy mùi thơm sâu kín trên người cậu ta, một hồi lại chân sau quỵ xuống đất, bưng chân của Trình Phượng Đài vào trong ngực mang tất. Nhất cử nhất động không có chỗ nào là không quy củ, nhưng khắp nơi đều lộ ra sự không quy củ. Trình Phượng Đài là người bị Thương Tế Nhụy khai thông tư tưởng, mấy năm này ngâm nhiễm lê viên, thấy cũng đã nhiều, chân rút về, cũng không nhìn cậu ta, tự mình đi giày vào, đi khỏi.

Mợ Hai ở trong buồng gập một chân ngồi ở mép giường Trình Phượng Đài đốt tẩu thuốc đưa cho cô, vợ chồng gặp mặt, dù sao phải nói một chút những gì đã trải qua. Trình Phượng Đài nói chuyện với Thương Tế Nhụy đó là hoa bay đầy trời bốc phét không giới hạn, đối với Mợ Hai, chẳng khác gì con gái đối với cha mẹ, từ trước tới nay chỉ báo tin mừng không báo tin buồn. Những chuyện thú vị trên đường đi, nói cho Mợ Hai nghe chỉ có thiếu chút khổ. Mợ Hai trù hoạch mở tiệc tối tại nhà, gọi Trình Mỹ Tâm Phạm Liên cùng tới dùng cơm, tẩy trần cho Trình Phượng Đài. Vừa nói chuyện, Thu Phương đó lại tới, cách cửa thấp giọng nói: “Mợ Hai, đồ của gia rơi ở trước nhà.”

Mợ Hai nói: “Đưa vào đi.”

Thu Phương cầm cái ruột tượng cầm tay của Trình Phượng Đài, bên trong là giày thêu hoa sen vàng mang về cho Mợ Hai, Mợ Hai không tránh Thu Phương, đổ ra táy máy lật xem, giận trách: “Đồ của phía bắc có thể có hoa văn thêu đẹp sao? Đi xa như vậy còn mang thứ này trở lại!” Vẫn rất trân trọng cất đi, nói với Thu Phương: “Đi bóp bóp vai cho Nhị gia, không nhanh nhẹn gì cả!”

Thu Phương chẳng thể chạm được vào người Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài đặt mông ngồi vào bên mép giường của Mợ Hai, cười nói: “Trẻ con không có sức! Mình đấm tôi hai cái là xong rồi!”

Mợ Hai gác tẩu thuốc xuống, quỳ xuống sau lưng hắn đấm hắn: “Của nợ! Cứ về nhà là làm phiền tôi!”

Thu Phương chẳng có chuyện gì để làm, ngượng ngùng lui xuống, Trình Phượng Đài không hỏi cậu ta, nhưng Mợ Hai vẫn cảm thấy nên giải thích một chút: “Thu Phương đứa nhỏ này mệnh khổ. Từ nhỏ không có cha mẹ, rơi vào trong gánh hát, chịu đựng đến tuổi này hẳn là sắp ra nghề rồi, thế mà lại bị vỡ giọng, tuyệt đường hát hí. Lão La cầu tôi cho đứa trẻ này một miếng cơm ăn, tôi gọi lại xem một chút, đứa trẻ sạch sẽ, nhà nuôi, còn biết được không ít chữ, giữ lại giúp tôi xem xem sổ sách cũng không tệ.”

Cái gia đình này dưới sự cai quản của Mợ Hai, hoàn toàn tiếp nối phong cách của nhà giàu kiểu cũ. Hậu viện giống như là hậu cung của hoàng đế, ngoại trừ mấy vị hoàng tử, cũng chỉ có một người đàn ông sống là Trình Phượng Đài. Thu Phương một thằng nhóc mới lớn, không có sự cho phép của Mợ Hai, tuyệt không thể nào đi sâu vào nơi đây để đưa đồ. Hàm ý của Mợ Hai, cũng chẳng cần nói trắng ra nữa rồi. Hậu cung do cô quản lý có thể có Triệu Nguyên Trinh, có thể có Thu Phương, nhưng không thể có Thương Tế Nhụy. Bởi vì Triệu Nguyên Trinh và Thu Phương đều là “sạch sẽ, nhà nuôi”. Thương Tế Nhụy, danh tiếng quá dã.

Trình Phượng Đài bôn ba hơn một tháng, Mợ Hai liền ở nhà nương theo sở thích của hắn, nghĩ ra một chiêu như vậy, không biết cô là sắp đặt đã lâu, hay là bỗng nhiên nảy ra linh cảm. Trình Phượng Đài muốn nói hắn không thích đào kép, càng không thích nam đào kép, có giống đàn bà có xinh đẹp hơn nữa cũng không được. Hắn và Thương Tế Nhụy, từ trước đến nay vẫn không phải là mấy cái chuyện tướng mạo đẹp mắt lên giường cùng kia, sự hấp dẫn giữa tìиɧ ɖu͙© và tình yêu, sao có thể tùy tiện thay thế chứ ? Mợ Hai lải nhải bên tai hắn những cái tốt của Thu Phương, Trình Phượng Đài lời đến khóe miệng, nản lòng lại nuốt xuống.

Buổi tối người một nhà ăn cơm, đều là ruột thịt chí thân, không phân biệt trai gái ngồi hai bàn lớn. Phạm Liên cũng mang Thịnh Tử Tình theo tới ăn gia yến, điều này ý nghĩa vô cùng rõ ràng, chuyện giữa hai người đã xác định rồi. Vì vậy Mợ Hai đối với Thịnh Tử Tình vô cùng ân cần, Trình Phượng Đài cũng khen Phạm Liên: “Được! Có bản lãnh, ánh mắt Tử Tình rất cao, chứng tỏ em vợ mình cũng không phải quá kém.” Phạm Liên lườm hắn một cái: “Xem anh nói kìa. Em và Tử Tình cũng không biết đi được bao xa.” Trình Phượng Đài cầm lấy bầu rượu rót rượu, không cẩn thận đυ.ng rơi một đĩa nước chấm, Thu Phương đón lấy châm rượu cho hắn trước một bước, sau đó ngồi chồm hổm dưới đất lau ống quần hắn. Thu Phương ở giữa một đám hầu gái già trẻ trong bụi hoa vạn đỏ điểm một chút xanh, chỉ chuyên phục vụ Trình Phượng Đài. Phạm Liên ngửa cổ nuốt xuống một hớp rượu, con ngươi đảo loạn.

Sau khi ăn xong Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên tránh đi ra ngoài hút thuốc nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, nói một chút chuyện Sakata, Thu Phương đi vào chọc chậu than phục vụ trà. Cậu ta vừa đi, Trình Phượng Đài hất cằm về phía sau cậu ta, nói: “Chị cậu bây giờ không nhét cho tôi nha đầu nữa, đổi thành tiểu tử rồi. Tiểu tử thì tiểu tử, dù sao tôi cũng không ngủ, là gì cũng thế thôi. Cô ta tìm tới một tên nửa nam nửa nữ! Cong hai ngón tay hoa lan vắt khăn lau, có buồn cười không? Còn không thể nói rõ là không cần, nói thế tức là có lòng hướng ra bên ngoài, sau đó sẽ quay ra khó chịu với tôi, giận dỗi tôi.” Phạm Liên cười trực giậm chân, Trình Phượng Đài không ưa dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác của anh ta, dùng hạt thông bắn mặt anh ta, Phạm Liên vừa tránh, vừa nói: “Anh rể, thong thả chút! Quá khứ nhét cho anh đại cô nương, anh có thể đẩy ra. Mà nay đổi thành một thằng nhóc mới lớn, em thấy chút sức lực này của anh, nguy hiểm lắm!” Trình Phượng Đài bốc lấy một nắm hạt thông, vạch cổ áo Phạm Liên ra liền đổ vào.

Lời Phạm Liên nói với Trình Phượng Đài chỉ là đùa giỡn, ai ngờ Trình Phượng Đài thật sự để bụng, trước khi ngủ nhìn cho rõ người trên giường không bị đánh tráo, cửa đã đóng chặt rồi, mới dám cởϊ qυầи áo nằm xuống. Những ngày tháng này trải qua lại hoang đường buồn cười đến như vậy. Ngày hôm sau ngủ đủ thức dậy, Thu Phương vẫn cứ tới, Trình Phượng Đài không tiện ngay trước mặt làm ngược lại ý Mợ Hai, Mợ Hai không có ở bên cạnh, hắn đối xử với Thu Phương chẳng chút dễ chịu. Ra lệnh Thu Phương không được nói chuyện không được nhúc nhích, quay mặt đứng ở trong góc tường, bản thân thì rất nhanh mặc quần áo rửa mặt, thật giống như trễ một bước thôi sẽ bị làm buồn nôn, hắn không kịp chờ đợi muốn đi gặp mặt Thương Tế Nhụy, ôm ấp Phượng Ất. Thương Tế Nhụy không có ở tiểu biệt thự, nói là đi diễn hí rồi. Trình Phượng Đài chạy đến hí viện, thật hiếm có, hôm nay là《 Du viên kinh mộng 》của Thương Tế Nhụy, bởi vì là tiết mục hí kinh điển, ngược lại không tùy tiện lộ ra, một năm đến cuối nhiều lắm là diễn ba bốn lần. Hôm nay Trình Phượng Đài gặp đúng dịp, giống như là đang cố ý nghênh đón hắn.

Trên sân khấu đang đổi màn, hắn còn nhớ câu nói ngàn vàng khó mua chỗ ngồi bên cửa xuống sân khấu, lòng nghĩ nếu như Thương Tế Nhụy lên sân khấu khi ánh mắt liếc về phía khán giả một cái, nhìn thấy hắn ngồi ở trước mặt, sẽ ngạc nhiên mừng rỡ đến mức nào! Hắn thương lượng đổi vị trí cùng vị khách ngồi ở gần cửa xuống sân khấu, lời còn chưa nói biết, vị khách kia đã đặt ngón trỏ lên mép suỵt một tiếng, dùng giọng bực tức khiển trách: “Ngươi muốn làm gì? Làm gì cũng được! Không được ồn ào!” Dứt lời ngược lại sợ Trình Phượng Đài dây dưa tiếp, vội vàng nhường chỗ ngồi lại, xoay người chạy lên phòng bao nhỏ. Trình Phượng Đài sau khi ngồi vào chỗ, phát hiện hôm nay thật ra toàn bộ nơi này đều rất cổ quái. Nơi này không phải rạp hát Thanh Phong, nơi này là hí viện cổ xưa nhất, hí viện ồn ào đến mức nào, Trình Phượng Đài biết rõ. Nhưng bây giờ lại yên lặng như tờ! Nếu như nói yên lặng như tờ, có lẽ có chút khoa trương, trong không khí tĩnh lặng thỉnh thoảng có một hai tiếng ho khan, cùng với tiếng ghế ngồi kéo trên sàn nhà, vô cùng khắc chế, càng nổi bật sự tĩnh lặng mà mọi người đồng tâm hiệp lực tạo ra, tựa như sợ thức tỉnh Lệ Nương trong mộng, kinh động bay mất cò trắng trên mặt nước.

Trình Phượng Đài hỏi khán giả bên cạnh: “Sao thế? Không cho phép nói chuyện sao?”

Không ngờ khán giả kia cũng phản ứng y như vị khách vừa nãy, sắc mặt nghiêm nghị ngăn Trình Phượng Đài không được nói, trừng hai mắt như đang nhìn kẻ thù vậy. Dù sao bây giờ ai dám phát ra tiếng động ở trong viện của Thương Tế Nhụy, người đó chính là kẻ thù gϊếŧ cha của khán giả, làm trễ nải hí của chàng Thương, bọn họ thật sự có thể mỗi người một quyền đánh chết hắn!

Trình Phượng Đài ở trong bầu không khí quỷ dị này, dần dần cảm thấy một chút sợ hãi. Nghiêng đầu nhìn khán giả một chút, ai ai cũng một khuôn mặt mộng du, vừa có sự đói khát mong đợi mưa rơi từ trên trời xuống, lại có sự căng thẳng nhìn chằm chằm dây dẫn cháy đến cùng chuẩn bị nổ. Giống như trên đài có một con yêu tinh ăn tim người, đã ăn sạch tim gan của mọi người, mọi người đang chờ yêu tinh xuất hiện lần nữa, đại phát từ bi phun tim gan ra trả lại cho bọn họ. Trình Phượng Đài biết hí của Thương Tế Nhụy tốt, tốt đến mức bỏ bùa toàn bộ người trong hí viện, khiến cho mọi người đồng loạt ngẩn ngơ thế này, ngược lại là trước giờ chưa từng thấy.

Lên sân khấu trước là Lê Xảo Tùng.

Lê Xảo Tùng cầm một cây địch, ngồi vào vị trí cách trên sân khấu rất gần, chỉ nhìn một điểm này, cũng đã thấy rất kỳ quái. Tiếng địch vang lên, Đỗ Lệ Nương mang theo Xuân Hương vào vườn du lãm. Thương Tế Nhụy mặc hí phục màu hồng, diện mạo cùng trước khi Trình Phượng Đài đi hàng không có bất kỳ thay đổi gì. Nhưng khi y vừa ra sân, Trình Phượng Đài liền biết, trong thời gian mình rời khỏi Bắc Bình, trên người Thương Tế Nhụy đã xảy ra một chuyện vô cùng lớn! Chuyện này đã xay vụn máu thịt y, nghiền nát xương cốt y, khiến cho y không thể diễn dịch bất kỳ nhân vật nào nữa, đã chết từ đó, sau đó, Đỗ Lệ Nương u hồn đãng đãng, miệng môi khẽ mở, mượn thân sống lại!

Giữa Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy có một loại cảm ứng, không cần lên tiếng, hắn liền biết. Mỗi một chữ Thương Tế Nhụy hát, đều giống như một sợi dây mảnh quấn trên cổ Trình Phượng Đài, khiến hắn thở không ra hơi, khiến hắn căm ghét Đỗ Lệ Nương trên sân khấu một cách khó hiểu. Hắn gần như muốn móc súng ra bắn chết u linh đến từ ngàn năm kia, lại muốn đánh thức từng người ngồi đây một, nói cho bọn họ Ông chủ Thương đã bị Đỗ Lệ Nương ăn rồi, cái trên sân khấu đó là quỷ, các ngươi không nhìn ra, chỉ có ta nhìn ra.

Xuân quang tràn ngập trước mặt chỉ trong mười bước đã nhìn hết được toàn bộ, Đỗ Lệ Nương phải đi về rồi. Mọi người không nỡ để Đỗ Lệ Nương đi, bộc phát ra một trận khen ngợi rung trời. Giữa khán giả cùng Thương Tế Nhụy cũng có cảm ứng đặc biệt, trên sân khấu hát hí là người hay quỷ, bọn họ cũng là hỏa nhãn kim tình, tai thính mắt sáng. Nghe hí đến ngày hôm nay, mới biết chữ si viết như thế nào, chữ say viết như thế nào, thịnh cảnh lê viên, đến đây là chấm dứt. Phải, Thương Tế Nhụy có lẽ thật sự ngủ với người Nhật Bản, khom lưng hầu hạ địch, phải bị phỉ nhổ hàng ngày. Nhưng Đỗ Lệ Nương thì có tội tình gì? Đỗ Lệ Nương hết lần này tới lần khác nhập vào thi thể phong lưu này để hiện thân, hiện hình, ôm ấp một giọng xuân tình muốn ở trong mộng tìm Liễu Mộng Mai của cô. Ngàn trách vạn trách, không được trách Đỗ Lệ Nương!

Khán giả vừa khóc vừa kêu, chỉ cầu có thể giữ Đỗ Lệ Nương thật dài thật lâu ở nhân gian. Trình Phượng Đài nhắm mắt lại, cũng cảm thấy có nước mắt chảy xuống.