Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Phong Bụi
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Thương Tế Nhụy cánh tay trái bị thương nặng, quấn một cái băng vải đeo trên cổ, trên mặt bầm đen hai khối lớn, mắt không thể hoàn toàn mở ra, cùng Thương Long Thanh vừa vặn tạo thành hiệu quả mắt to trừng mắt nhỏ. Thương Long Thanh nhìn chằm chằm y nhìn một hồi, ngữ khí cũng không phải đau lòng, cũng không phải trách cứ, vững vàng như thường nói: “Quá khứ cha dặn dò em thế nào? Người hát hí, mặt không thể bị thương. Tại sao cứ luôn không nhịn được tính khí muốn đánh nhau? Làm hỏng mặt thì làm thế nào?”

Thương Tế Nhụy cánh tay trái bị thương nặng, quấn một cái băng vải đeo trên cổ, trên mặt bầm đen hai khối lớn, mắt không thể hoàn toàn mở ra, cùng Thương Long Thanh vừa vặn tạo thành hiệu quả mắt to trừng mắt nhỏ. Thương Long Thanh nhìn chằm chằm y nhìn một hồi, ngữ khí cũng không phải đau lòng, cũng không phải trách cứ, vững vàng như thường nói: “Quá khứ cha dặn dò em thế nào? Người hát hí, mặt không thể bị thương. Tại sao cứ luôn không nhịn được tính khí muốn đánh nhau? Làm hỏng mặt thì làm thế nào?”

Thương Tế Nhụy rũ đầu. Thương Long Thanh đưa tay thuận theo cánh tay y đi xuống bóp, Thương Tế Nhụy đau cũng không dám kêu, biểu cảm co quắp đến mức quay đầu sang chỗ khác. Thương Long Thanh nói: “Gỡ băng vải ra, treo như vậy mười ngày nửa tháng, cánh tay tốt cũng sẽ phế!”

Thầy thuốc rõ ràng nói không được dính nước không được dịch chuyển, lời phản bác của Tiểu Lai suýt chút nữa buột ra khỏi miệng, Thương Tế Nhụy cho cô một ánh mắt, Tiểu Lai liền thu lời yên lặng gỡ băng vải. Bên kia Thương Long Thanh từ trong chai thuốc luôn dắt bên người móc ra một khối cao thuốc lớn, dùng đao nhỏ bôi lên phía trên một mảnh vải bố, đốt ngọn đèn dầu từ từ hong, nướng cho cao thuốc kia tan chảy, bộp một cái dán vào cánh tay Thương Tế Nhụy, nói với Tiểu Lai: “Phương thuốc cũ, đi bốc thuốc ở Đồng Nhân Đường, bốn lượng sài hồ (1) túi đơn, cho ban chủ các ngươi hạ hoả một chút.”

Sài hồ, tên khoa học: Bupleurum chinesnis DC., họ hoa tán (Apiaceae). Ngoài sài hồ bắc, người ta còn dùng rễ cây lức (gọi là hải sài hồ, sài hồ nam tên khoa học là Pluchea pteropoda – Hemsl), thường mọc ở bãi cát ven biển; có nơi dùng cả rễ cây cúc tần (Pluchea indica Less.) nên cần chú ý khi sử dụng. Bộ phận dùng là thân rễ phơi hay sấy khô. Theo Đông y, sài hồ vị đắng, tính mát; vào can, đởm. Có tác dụng tán nhiệt giải biểu, làm thông lợi gan, giảm đau, thăng cử dương khí và cắt cơn sốt rét. Dùng cho trường hợp sốt nóng, sốt rét, cảm cúm (hàn nhiệt vãng lai), đau vùng ngực bụng, kinh nguyệt không đều, trung khí hạ hãm (các loại thoát vị, sa dạ dày, ruột, tử ©υиɠ, sổ bụng), viêm gan mạn tính, sốt rét cơn.

Dư chấn chấn động não của Thương Tế Nhụy vẫn chưa hết, bị anh ta vỗ một cái như vậy, trong tai phát ra âm thanh bén nhọn, còn muốn ói, không dám già mồm cùng anh, chỉ nói thêm một câu: “Mang chút thịt dê luộc của quán Tô Châu về, tôi giữ đại ca ở lại ăn cơm, với mang một tờ báo về.” Thương Tế Nhụy cho dù là đánh một cái rắm vang trên sân khấu, ngày hôm sau cũng sẽ truyền khắp Bắc Kinh, Thiên Tân, Thượng Hải, ngày hôm qua hỗn loạn lớn như vậy, không tin trên báo không có động tĩnh. Xế trưa Tiểu Lai mang thịt dê cùng thuốc trị thương về, hỏi cô báo ở đâu, cô kiếm cớ là quên mất, Thương Tế Nhụy nhất thời sẵng giọng: “Cô trí nhớ thật tệ! Mau đi mua!” Thương Long Thanh nhìn một chút sắc mặt Tiểu Lai, trong lòng biết nhất định có nguyên do, đũa vỗ lên bàn một cái: “Mấy năm này, em vẫn luôn kêu la om sòm như vậy với cô ấy sao?”

Thương Tế Nhụy lập tức không lên tiếng nữa.

Sau khi ăn xong Thương Long Thanh trước khi đi lặng lẽ đi vòng qua hậu viện gặp Tiểu Lai, Tiểu Lai đốt lò nấu thuốc, lấy ra một tờ báo từ trong ngực, chỉ chỉ mấy chữ in chì mực đen nặng nề to đậm phía trên. Ánh mắt Thương Long Thanh đảo qua, trong cổ họng thở dài, bàn tay đè tờ báo xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng cho Tam nhi nhìn thấy.” Tiểu Lai phẫn hận gật gật đầu, cuộn tờ báo thành một cuộn nhỏ, nhét vào trong lò đốt cháy rụi. Nhưng dựa vào quan hệ xã hội của Thương Tế Nhụy, loại chuyện này sao có thể giấu được lâu dài, ngày hôm nay cũng đã không thể giấu được. Sau khi ăn xong cơm tối, Đỗ Thất cầm tờ báo xông tới, trực đâm tựa đề vào mặt Thương Tế Nhụy: “Xảy ra chuyện gì thế? Chán sống rồi à? Đánh người mê hí?”

Thương Tế Nhụy định thần nhìn lại mấy chữ kia, không ngờ lại là: 《 Chuyện lạ! Chàng Thương đánh người mê hí; Sai lầm! Lại bởi vì thẹn quá hoá giận》 đọc hết cả bài báo, chữ nào chữ nấy đâm vào tim, bài báo đem sự thật đổi trắng thay đen, nói thành Thương Tế Nhụy không có cách nào đối mặt với sự chất vấn của người mê hí, giận dữ huơ quyền đánh người, tự mình ngang ngược, cực kỳ bá đạo! Còn về cái sai của đối phương, chẳng những không đề cập tới một câu, ngược lại đưa ra một câu hỏi ngược lại: Mấy vị mê hí si tâm đã lâu kia, rốt cuộc đã nói ra chuyện riêng tư gì không thể để cho người khác biết của chàng Thương, mà tới nỗi phải chịu sự bạo hành này chứ?

Thương Tế Nhụy đọc một chút liền tức muốn choáng váng đầu óc, giống như rơi vào trong nước biển trôi theo ngọn sóng, vừa lạnh vừa mơ hồ, khom người một cái ói hết cơm tối cùng canh, thuốc. Đỗ Thất sợ hết hồn, vội vàng vỗ lưng cho Thương Tế Nhụy ngừng ói, nhưng chưa vỗ được hai cái, anh ta cảm thấy Thương Tế Nhụy ói có chút tởm, khiến anh ta cũng muốn ói, liền kêu Tiểu Lai thay mình, bản thân thì lui ra hai bước, lấy khăn tay che miệng mũi đau lòng nói: “Tế Nhụy sao thế? Ói thành như vậy?”

Cơn chấn động đầu óc của Thương Tế Nhụy triệt để khôi phục, phát ra ngoài, không còn sức lực giải thích cùng Đỗ Thất, đỡ đầu ngã ở trên ghế sa lon. Tiểu Lai đưa Đỗ Thất đi ra cửa, đem tình hình thực sự nói đại khái, Đỗ Thất nghe xong vỗ bàn tay một cái hối tiếc không thôi, luôn miệng nói bản thân lỗ mãng, ngày khác sẽ tới bồi tội với Tế Nhụy. Tiểu Lai giận đến mức vành mắt đỏ bừng, người ngoài thì thôi đi, Đỗ Thất là người mình liền tim liền phổi, lại còn nhất thời hồ đồ tin vào tin vịt, cũng trách Thương Tế Nhụy ngày thường cá tính vốn như vậy. Tiểu Lai dẫu sao không thể trách Đỗ Thất, khách khí tiễn anh ta đi, đóng cửa lại nói với vυ" Triệu: “Mấy ngày này trừ đại gia, ai cũng đừng cho vào!”

Thương Tế Nhụy ói sạch sẽ bụng dạ, ngây ngẩn nhìn trừng trừng, Tiểu Lai quỵ xuống đất ở sát bên y, không dám lay y: “Tế Nhụy, tôi đỡ cậu trở về phòng đi ngủ được không?” Thương Tế Nhụy không nghe rõ cô đang nói gì, trong lỗ tai tất cả đều là còi vang, khàn cổ họng nói: “Điện thoại cầm tới.” Tiểu Lai kéo dài dây điện đem điện thoại giao cho Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy lạch xạch lạch xạch muốn quay số, nhưng quay số cũng không rõ ràng, đầu ngón tay phát run, không chọc lọt bàn quay. Tiểu Lai nói: “Cậu muốn tìm ai, đây có danh bạ điện thoại, tôi quay số cho!” Thương Tế Nhụy nhìn cô sững sờ. Tiểu Lai lớn tiếng lập lại một lần, Thương Tế Nhụy nói: “Tìm Phạm Liên.”

Lúc này chỉ mới tám rưỡi tối, Phạm Liên không biết đang phóng đãng trong cái ổ nào, quản gia nghe điện thoại, hỏi thăm tôn tính đại danh liền cúp. Thương Tế Nhụy hơi nóng vọt tới cổ họng, cả người giống như vớt lên từ nước biển, lại bị ném đến trong sa mạc, khát khô khó chịu, trằn trọc trở mình, phát ra chỉ thị mới nhất với Tiểu Lai: “Cách mỗi một khắc đồng hồ… Không, mười phút gọi một cuộc. Khi nào tìm được mới ngưng!” Thương Tế Nhụy bình thường nhìn giống người tốt, một khi nổi cơn thần kinh lên thì thế không thể cản, nói mười phút liền mười phút, cầm cái đồng hồ đeo tay da lộn Trình Phượng Đài tặng y cho Tiểu Lai canh giờ. Tiểu Lai ngồi chồm hổm dưới đất, ngoan ngoãn đúng giờ quay bàn quay điện thoại, cô thường thường bị Thương Tế Nhụy chỉ huy làm loại chuyện không hợp lý lại không biết xấu hổ này, nội tâm đã tê liệt rồi: “Vâng, ông à, vẫn là cháu, cháu biết anh ấy chưa trở lại, không sao, cháu chốc nữa gọi lại.” Quản gia nào từng gặp phải kẻ thần kinh nào như thế này, nể Thương Tế Nhụy là người tâm phúc của lão thái thái, nhẫn nại nhận bảy tám cuộc điện thoại, sau đó nghe chuông điện thoại liền nhũn cả đầu gối, suy nghĩ Ông chủ Thương chẳng lẽ là uống rượu say đem người ta ra tiêu khiển, để ống nghe gác ở một bên không để ý đến y. Cũng đúng dịp, ống nghe mới vừa lấy ra, Phạm Liên liền tâm tình khó chịu trở lại, quản gia nói qua với anh ta một chút, Phạm Liên mệt mỏi không chịu nổi lắc đầu: “Tuyệt đối đừng đưa điện thoại cho tôi, y tìm tôi chẳng có chuyện gì khác, nhất định là muốn hỏi anh rể. Muốn tôi nói thế nào với y? Tôi cũng muốn biết Nhị gia của y ở nơi nào đây!” Quản gia xoè tay: “Mười phút một cuộc điện thoại chính xác như đặt báo thức, sợ là không tránh khỏi!” Phạm Liên vừa đi vừa nói: “Liền nói với y tôi chết ở bên ngoài rồi!”

Tiểu Lai không gọi được điện thoại, ngây người chờ chỉ thị của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy trong lỗ tai đều là tiếng còi vang, nhìn Tiểu Lai giơ điện thoại nhìn y, chỉ cho là đã nhận điện, đoạt lấy ống nghe hét vào bên trong: “Trình Phượng Đài đến chỗ nào rồi? Hả? Hắn đang ở chỗ nào thế?”

Trình Phượng Đài đang ở chỗ nào thế? Trình Phượng Đài giờ phút này đang ở trong ổ thổ phỉ Lạc Tử Lĩnh lau súng bôi dầu cho bọn thổ phỉ. Trong căn phòng nhỏ bốn vách trống trơn một ngọn đèn như hạt đậu này, trên bàn một bát canh vụn tạp đang bốc hơi nóng, hai cái bánh bao lạnh lẽo, bên cạnh một nhóc thổ phỉ. Nhóc thổ phỉ mày đen mắt to nhìn chăm chú súng trong tay Trình Phượng Đài, tựa như đang nhìn một cô gái đẹp cởϊ qυầи áo, say mê đến mức miệng cũng không khép vào được. Áo choàng dài da chồn của Trình Phượng Đài không thấy nữa, mặc áo khoác da dê của thôn dân núi rừng, đầu đội mũ đi tuyết, ngón tay mặc dù cóng đến rách da, tư thế tháo phụ tùng ra vẫn linh hoạt ưu nhã, giống như đang cởi xiêm y của người đẹp, cởi rất tinh tế, làm liền một mạch, khớp nối kim loại phát ra thanh âm va chạm khớp vào rất dễ nghe, khiến cho bất cứ người nào yêu thích binh khí cũng đều si mê.

Lau xong một khẩu súng, ném đến trước mặt nhóc thổ phỉ, đen nhánh mới tinh. Trình Phượng Đài nâng bát canh vụn tạp lên uống, bởi vì kỹ xảo nấu nướng kém, vị tanh nồng của canh thịt xông thẳng vào mũi, nhưng lông mày Trình Phượng Đài không nhăn chút nào, ngay cả cái bánh bao lạnh lẽo cũng ăn sạch một cách hết sức ngon lành. Nhóc thổ phỉ lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi làm kiểu gì vậy? Sao súng vào tay ngươi liền gỡ tung!”

Nhóc thổ phỉ loại này, ngoài trừ lắp đạn thì chẳng biết cái gì hết. Trình Phượng Đài cười nói: “Chưa từng thấy sao?”

Nhóc thổ phỉ thành khẩn gật đầu: “Chưa từng thấy vụn như vậy!”

Trình Phượng Đài ăn uống xong, dùng một tấm vải lau súng mới lau sạch tay, nói: “Đem súng lớn tới đây, Nhị gia cho ngươi mở rộng tầm mắt!”

Nhóc thổ phỉ rất vui vẻ mang tới một khẩu súng lớn, Trình Phượng Đài như đối đãi với bạn cũ vậy, vỗ vỗ trên người khẩu súng lớn, đây là một người bạn Thụy Điển, chỉ là quá cũ. Đang muốn động thủ, cửa rầm một cái bị người đẩy ra. Người vừa đến mặc áo choàng dài da chồn của Trình Phượng Đài, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thái cuồng ngạo, chính là nữ thổ phỉ đứng đầu nơi này, họ Cổ, khuê danh gọi là Đại Lê (cái cày lớn), là cháu gái bên ngoại của ông trùm ngày trước. Cổ Đại Lê mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng vừa phải, mắt to sống mũi cao, có mấy phần anh khí đẹp mắt. Nhưng hành động cử chỉ của cô toàn không giống đàn bà, đừng nói đàn bà, cô ngay cả người cũng không giống, cô giống như một con heo rừng.

Cổ Đại Lê ngồi đối diện với Trình Phượng Đài, há miệng, phun ra hơi thở đầy mùi hành tỏi, cô nói: “Này! Ngươi cái tên tiểu súc sinh! Ở đây còn vui vẻ đến thế à? Bà còn không trị được ngươi!”

Trình Phượng Đài bị hơi thở của cô xông không chịu nổi: “Em gái Đại Lê à, cho tôi một điếu thuốc hút.”

Cổ Đại Lê móc thuốc lá ra vứt cho hắn một điếu, bản thân cũng đốt một điếu. Hai người trông là một nam một nữ canh ba ngồi đối diện, ánh đèn lập loè, soi hai bên còn tuấn tú hơn so với ban ngày. Thực tế bầu không khí quỷ dị, lời nói hoàn toàn không phải chuyện như vậy.

Cổ Đại Lê hất đầu với hắn một cái, nói: “Sao, ta khiến ngươi không coi trọng ta đến thế sao? Ngươi nói xem, dựa vào tuổi tác này tướng mạo này của Cổ Đại Lê ta, còn có những huynh đệ này! Súng! Vàng! Ngủ ngươi một đêm ngươi có thể thiệt đến mức nào chứ? Tiểu súc sinh, làm bộ làm tịch!”

Cô vừa nói, Trình Phượng Đài liền cảm thấy tâm linh bị đả kích rất lớn: “Em gái Đại Lê à, loại chuyện này, không thể miễn cưỡng được. Tôi cùng cậu của em nhận nhau là huynh đệ, nếu như thân thiết với em rồi, vậy thành loại người gì chứ? Huống chi, tôi là người đã có vợ, nói thật với em, tôi còn không chỉ có vợ! Em là một cô gái trẻ, đi theo tôi thì quá thiệt thòi!”

Cổ Đại Lê nhổ vụn thuốc lá xuống đất: “Bớt đưa trò này ra lừa gạt bà đây! Ngươi có vợ hay không thì có vấn đề gì với ta chứ? Chẳng qua chỉ là thương lượng ngủ ngươi một đêm, còn ra vẻ nghiêm trọng! Muốn ta đi theo ngươi! Ngươi mà xứng sao!” Cô nói chuyện, sức mạnh ngôn ngữ hiển nhiên không đủ biểu đạt nỗi căm giận trong nội tâm cô, cô lại đẩy Trình Phượng Đài hết cái này đến cái khác: “Đừng có nể mặt rồi mà không biết trân trọng! Nếu không phải ngươi và ông cậu của ta có giao tình, có thể chứa ngươi tới hôm nay sao? Nhét vào chuồng heo bảo đám heo cắn ngươi một trận là ngoan ngoãn rồi!”

Nhóc thổ phỉ nghe lời bà trùm nói, quả thực tục không chịu được, đứng ở một bên xấu hổ cúi đầu xuống. Trình Phượng Đài cũng không thể nói gì được, dựa theo kế hoạch của hắn, trước khi lên đường sẽ để cho Phạm Liên âm thầm cùng thoả thuận với thổ phỉ Lạc Tử Lĩnh, để cho bọn thổ phỉ đánh mai phục, nửa đường giả vờ cướp hàng. Trình Phượng Đài buôn bán vũ khí quân đội luôn có một bí quyết như vậy, hắn gỡ súng thành hai phần để vận chuyển, một trước một sau đi, như vậy chẳng may gặp phải thổ phỉ cướp đi một phần, hoặc là khách hàng từ chối trả khoản tiền cuối, bọn họ cầm một nửa súng không có tác dụng gì, còn phải quay lại tìm Trình Phượng Đài, chỉ cần chịu quay đầu, sự việc liền có đường sống. Thổ phỉ cướp hàng, Trình Phượng Đài cầm một nửa súng cũng vô ích, phải đàm phán, phải gom tiền đi chuộc, một lần tới một lần đi dây dưa kéo dài, không mất mười mấy ngày không làm được. Khi đó Kujo ở tiền tuyến đại khái đã chết trận, ít nhất cũng tổn thất thảm trọng. Sakata thấy họa thổ phỉ khó xử lý, làm trễ nải việc, dù sao cũng phải lần nữa ước lượng lại giá trị của thương đạo này, một khi ước lượng, nói không chừng liền bỏ qua Trình Phượng Đài. Dẫu sao loại chuyện nửa đường chặn hàng này, Trình Phượng Đài hai năm trước cũng từng gặp, không phải gạt người. Thổ phỉ chính là thổ phỉ, thói quen khó sửa đổi, cho dù đã nộp tiền qua đường, cũng không thể đảm bảo chắc chắn.

Nhưng ông trời lại giở một trò đùa giỡn nho nhỏ với Trình Phượng Đài, Phạm Liên mới vừa thương lượng xong với Lạc Tử Lĩnh, bên kia cậu của Cổ Đại Lê liền chết. Lạc Tử Lĩnh không nhẫn nại được dã tâm, muốn phát tài trên người Cổ Đại Lê, ban đêm liền đánh lén cô. Ai ngờ Cổ Đại Lê anh hùng vô cùng, dẫn bọn thổ phỉ mặc đồ tang đánh một trận phòng ngự đẹp mắt, hơn nữa thừa dịp tinh thần chiến đấu dâng cao, chỉ huy tiến công, ngược lại chiếm luôn Lạc Tử Lĩnh. Chuyện này biết đi đâu mà nói phải trái chứ? Thật là không ngờ mà! Cô ngày hôm sau liền chôn sống ông trùm của Lạc Tử Lĩnh trong tuyết, long trọng lên ngôi.

Vì vậy khi Trình Phượng Đài đi ngang qua Lạc Tử Lĩnh, nhìn thấy bọn thổ phỉ diễn xuất ra sức như vậy, hắn lúc ấy còn rất khen ngợi. Đến khi phát hiện tình hình không đúng, thì đã là vào trại của Cổ Đại Lê, thành ba ba trong vại. Cổ Đại Lê không lấy tiền, cô muốn vũ khí cùng đàn ông đẹp. Trình Phượng Đài không muốn làm người đàn ông này. Hơn mười năm trước Trình Phượng Đài cùng cậu của Cổ Đại Lê uống rượu cười nói, Cổ Đại Lê vẫn chỉ là một cô bé lôi thôi trộm thức ăn, hôm nay cô bé trổ mã thành cái dạng gấu này, đừng nói nuốt xuống, Trình Phượng Đài liếc mắt nhìn cũng đau đầu.

Đối với việc này, đừng thấy Cổ Đại Lê nằng nặc xin Trình Phượng Đài ngủ, cô cũng có nổi khổ của mình. Mấy năm trước có một người coi bói mù coi bói cho cậu của Cổ Đại Lê, tính ra thọ niên của ông là bao nhiêu, kiểu chết như thế nào, sau lưng có biến cố gì, đến hôm nay cái nào cái nấy đều rất chính xác. Người coi bói mù đối với thiếu nữ Cổ Đại Lê cũng có lời bình như sau: Có khách tới từ phía nam, tất sinh con bất phàm. Cô còn nhớ sau khi cậu nghe vậy rất vui mừng, nói muốn kén một chàng rể từ phía nam cho cô, tương lai sinh một đứa con trai thổ phỉ tuyệt thế vô song thừa kế tổ nghiệp. Cổ Đại Lê ngồi giang sơn vững vàng rồi, bắt đầu suy nghĩ chế tạo một Thái tử theo tiên đoán. Trình Phượng Đài lần này tới rất khéo, hắn là người Thượng Hải, tiểu nhị đi hàng tuy cũng có quê quán phương nam, nhưng đều không có dáng vẻ tuấn tú như Trình Phượng Đài.

Trình Phượng Đài nói: “Em gái Đại Lê à…”

Cổ Đại Lê liếc xéo hắn: “Ngươi và cậu của ta không phải hai anh em sao? Lại gọi ta là em gái?”

Trình Phượng Đài nói: “Cháu ngoại à, ngươi cũng chưa từng nghĩ tới việc người miền nam đó không phải ta.”

Cổ Đại Lê trợn mắt: “Là một người miền nam không phải là được rồi sao! Còn chọn à? Ta hỏi thăm qua rồi, nhà ngươi có ba thằng con trai, ngươi có bản lãnh một phát ra con trai!”

Trình Phượng Đài nhận được sự khen ngợi này, thẹn không dám nhận.

Cổ Đại Lê lúc thì uy hϊếp muốn chôn sống hắn, lúc thì uy hϊếp muốn treo chết hắn, cũng chỉ là nói vậy mà thôi. Cổ Đại Lê không coi mạng người ra gì, ngược lại cũng không phải thích gϊếŧ chóc thành tính. Thái độ lòng không phục của Trình Phượng Đài tổn thương lòng tự trọng của người ta, dáng vẻ khẽ mỉm cười cung kính nghe nhục mạ của hắn cũng khiến người ta không nổi giận được. Nếu còn nhốt thêm, nhốt lâu người gầy, dự đoán cũng không sinh được đứa bé khoẻ mạnh. Cổ Đại Lê thấy khuyên bảo cuối cùng không có kết quả, dụi tàn thuốc nói: “Có làm hay không? Thật sự không làm? Thật sự không làm liền kéo xuống đi! Ta nhìn ngươi suốt mấy ngày cũng phát phiền! Nể mặt mũi cậu của ta, súng đạn ta giữ lại, ngươi dẫn theo thủ hạ cút!”

Trình Phượng Đài ngậm điếu thuốc đứng lên, mảnh vải lau súng xoay chuyển ở trong tay: “Ta không vội đi, ở thêm mấy ngày, giúp ngươi lau xong súng.” Nhóc thổ phỉ ở bên cạnh không ngừng gật đầu.

Cổ Đại Lê vỗ bàn một cái: “Ngươi sao còn không biết xấu hổ chứ ? Lừa cơm của ta phải không ? Thật sự nghĩ là ta không nỡ gϊếŧ ngươi sao!” Trình Phượng Đài không lên tiếng, Cổ Đại Lê níu lấy cổ áo hắn đè ở trên tường muốn tát. Trải qua sự bạo hành của Thương Tế Nhụy, khí lực của Cổ Đại Lê liền chẳng thấm vào đâu, Trình Phượng Đài bình tĩnh cười cười với cô: “Cháu ngoại à, bớt giận, ta không ăn quịt, không phải đang làm việc giúp ngươi hay sao?” Lời lẽ dịu dàng ấm áp của đàn ông anh tuấn, đối với đàn bà luôn rất có uy lực. Cổ Đại Lê quắc mắt trợn mắt đẩy hắn một cái, đi khỏi.

Trình Phượng Đài định mạo hiểm đợi ở trong ổ thổ phỉ, chờ Trình Mỹ Tâm huyên náo bắt Sakata tới chuộc người. Huyên náo đi! Huyên náo càng lớn càng tốt! Để cho Tào tư lệnh xem xem người Nhật Bản khi dễ em vợ gã thế nào!

Trình Phượng Đài ở Lạc Tử Lĩnh đến buổi tối ngày thứ sáu, toàn bộ súng trong ổ thổ phỉ không sai biệt lắm đều được lau qua một lầm trong tay hắn, chỉ tính riêng bùn đen được lau ra cân lên một chút đã có thể được một kg. Bên ngoài một trận hỗn loạn, mấy thổ phỉ đi vào bê súng đi, Trình Phượng Đài hỏi bọn họ cũng không đáp, chỉ nghe thấy súng pháo ầm ầm loạn xạ, tiếng người huyên náo, Trình Phượng Đài vội vàng thổi tắt đèn. Không tới nửa tiếng đồng hồ, tiếng pháo nổ dần yên, Cổ Đại Lê mời Trình Phượng Đài đến sảnh chính nói chuyện.

Sảnh chính Lạc Tử Lĩnh được gọi là sảnh Tụ Nghĩa, Trình Phượng Đài tới chỗ đó nhìn một chút, trong lòng liền cười. Một đội quân chính quy vây sảnh Tụ Nghĩa như thùng sắt vậy, bên ngoài chắc hẳn cũng là quang cảnh giống vậy. Cổ Đại Lê ngồi ở chủ vị, đánh giặc mất luôn cả mũ, lộ ra một cái bím tóc bóng nhẫy, ánh mắt vừa sáng vừa nóng, lườm một cái nhìn chăm chú vào Trình Phượng Đài: “Tới vì ngươi đấy! Có chút xíu bản lãnh! Cũng đáng phái binh tới cứu, cái mạng chó thật quý giá!”

Trình Phượng Đài nói: “Ngươi yên tâm, ngươi không hại đến tính mạng của bọn ta, ta sẽ giải thích giúp ngươi.”

Cổ Đại Lê từ trong lòng ngực móc ra khẩu súng chỉ đầu hắn: “Chỗ ta có người bỏ mạng vì ngươi rồi!”

Nói đến đây, các binh lính đột nhiên tại chỗ đứng nghiêm, gót chân đυ.ng vào nhau, chỉnh tề vang dội, tinh thần này đã đủ khiến bọn thổ phỉ tự ti mặc cảm. Cổ Đại Lê đánh Lạc Tử Lĩnh mất cả một đêm, quân chính quy lấy ít thắng nhiều bắt lại Lạc Tử Lĩnh, trước sau chỉ đánh ba tiếng rưỡi, không phục không được. Binh lính không ngờ làm ra tư thế cung nghênh thánh giá, chính chủ rất nhanh liền đến, cửa có người kêu quân lệnh, sau đó, một bóng người cao gầy áo khoác ngoài đội tuyết đi tới, là Tào Quý Tu.

Phạm Liên không liên lạc được với Trình Phượng Đài, chạy đông chạy tây cầu đến đầu Tào đại công tử, Tào đại công tử không tránh khỏi phải vất vả một chuyến vì ông cậu. Trận chiến này anh ta đánh không chú tâm lắm, mặc dù khinh địch là tối kỵ trên chiến trường, nhưng thổ phỉ hiển nhiên không đủ tư cách làm kẻ địch của anh ta. Tào Quý Tu bên ngoài quân trang khoác một tấm áo khoác ngoài, đầu vai và mũ rơi xuống một lớp hạt tuyết, khuôn mặt cóng đến trắng như tuyết, nhưng khí định thần nhàn, phong độ tuyệt vời. Anh ta đi đến giữa đại sảnh, hơi cúi đầu nói với Trình Phượng Đài: “Cậu, để cậu chịu kinh sợ rồi!”

Súng của Cổ Đại Lê không biết để xuống từ lúc nào. Trình Phượng Đài liếc mắt nhìn cô, cô nhìn chằm chằm Tào Quý Tu ở đó sững sờ, Trình Phượng Đài lại đánh giá Tào Quý Tu một lượt, hiểu mọi chuyện, cười nói: “Đại công tử, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi!” Vừa nói vưa vỗ vỗ lưng Cổ Đại Lê: “Đây là cháu gái ngoại nuôi của tôi! Cậu ruột của đứa trẻ này mất rồi, trong lòng buồn bã, giữ tôi ở lại mấy ngày.” Cổ Đại Lê giằng ra, kéo tay hắn ra.

Tào Quý Tu trong bụng cười thầm, ngoài mặt gật gật đầu: “Là tôi lỗ mãng!” Lại gật đầu với Cổ Đại Lê: “Cổ đương gia, đắc tội rồi.” Trình Phượng Đài không ngờ Tào Quý Tu hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, mà khi ánh mắt Tào Quý Tu chuyển tới trên người Cổ Đại Lê, Cổ Đại Lê tựa như bị điện giật, cả người khẽ run lên. Một trận hỏa hoạn cũng tạm thời làm lắng can qua, ba người cả đêm họp một cuộc họp nhỏ, Trình Phượng Đài làm người trung gian, hai bên đưa ra thoả thuận. Tào Quý Tu không có chút hứng thú gì đối với việc chiếm cứ Lạc Tử Lĩnh, Cổ Đại Lê chỉ cần trả vũ khí lại cho Trình Phượng Đài, thả người trả hàng, rồi Trình Phượng Đài bù cho Cổ Đại Lê một khoản tiền, chuyện coi như kết thúc. Còn về thổ phỉ chết bởi súng đạn, Tào Quý Tu một mực không chịu trách nhiệm bồi thường, anh ta nói: “Tôi cũng đã chết một sĩ quan phụ tá, tốt nghiệp đại học lục quân. Một mình hắn, đáng giá bằng mạng của cả trại các người.” Cổ Đại Lê nghe được câu này, không ngờ lại không giận dữ gầm lên.

Càng về đêm tuyết càng lớn, quân đội không tiện dạ hành. Tào Quý Tu ở trong trại một đêm, cởϊ áσ khoác ngoài ra, càng thấy rõ người như thân trúc, eo thon chân dài, rất cầu kỳ đòi nước nóng rửa mặt rửa chân. Cổ Đại Lê nghiêng người đứng ở ngoài cửa, không ngừng nhìn ngắm như muốn gặm sống anh ta, len lén kéo Trình Phượng Đài tới trong tối, nói: “Người cháu ngoại này của ngươi là người nơi nào?” Trình Phượng Đài nói: “Thiểm Tây.” Cổ Đại Lê vui vẻ: “Người miền nam à! Khó trách ngủ muốn rửa chân!” Trình Phượng Đài cười híp mắt nói: “Nói thật ra, từ tầm nhìn của ngươi, toàn bộ Trung Quốc đều là người miền nam.” Cổ Đại Lê mặt lạnh xuống. Hàng đem ra so với hàng tốt hơn thì chỉ có nước bị ném, cô bây giờ nhìn Trình Phượng Đài chính là một tiểu thư sinh bóng bảy tầm thường, dầm nát cho chó ăn cũng không đáng tiếc. Tào Quý Tu cường hãn xinh đẹp, khí chất thoát tục, làm cha của con cô đó mới gọi là xứng đáng.

Cổ Đại Lê móc súng ra chỉa vào eo Trình Phượng Đài: “Mang hắn tới cho ta!”

Trình Phượng Đài bây giờ sau lưng có Tào Quý Tu chống, căn bản không sợ nòng súng, nhìn tiểu cô nương cười nói: “Dữ như vậy à? Dữ như vậy ta liền mặc kệ. Ngoan ngoãn gọi ta một tiếng cậu, cậu giúp ngươi một chút.”

Cổ Đại Lê không bị lừa, nhổ xuống đất: “Không gϊếŧ được ngươi, ta gϊếŧ hai thằng quỷ Nhật Bản đó. Dưới trướng ngươi có hai tên tiểu quỷ phải không ? Không lừa nổi ta đâu! Làm thịt bọn chúng, binh lính còn phải cảm ơn ta!”

Trình Phượng Đài thu nụ cười lại cân nhắc, gạt đầu súng sau lưng ra, liếc nhìn về phía cửa phòng Tào Quý Tu một cái, nói với Cổ Đại Lê: “Tiền chuộc hàng giảm ta một nửa.”

Cổ Đại Lê trong lòng tính toán tổn thất hôm nay một lần, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Được! Giảm một nửa! Ngươi bù thêm cho ta hai ngàn phát đạn!”

Hai người vỗ tay đồng ý.

Trình Phượng Đài rầu rĩ làm sao hoá trang cho Cổ Đại Lê, không bột đố gột nên hồ, Cổ Đại Lê không có y phục của đàn bà, nghĩ đến lão đại cũ của Lạc Tử Lĩnh từng cướp một nhóm người bị bắt cóc nhốt ở sau núi, bên trong dường như có một tiểu thư nhà địa chủ, lập tức sai người lột quần áo tiểu thư ra đổi, lần nữa chải tóc. Sau đó lấy ra chút nước đỏ từ trong mực đóng dấu hoà cùng nước thành son phấn, bôi mặt bôi môi, cứ thế hoá trang cho một nha đầu dã man giống người hơn một chút.

Trình Phượng Đài lúc này sinh ra một chút cảm khái: “Ta giống như là thay Cổ lão đại tiễn ngươi xuất giá.”

Cổ Đại Lê không có cái cảm khái này của hắn, nhổ lá trà nhai nát trong miệng xuống đất: “Bớt nói nhảm! Mau đi!”

Trình Phượng Đài đưa ra một ngón tay, Cổ Đại Lê lập tức im hơi lặng tiếng. Trình Phượng Đài nói: “Vừa nói liền hiện ra nguyên hình của ngươi rồi, chuyện không thành thì đừng trách ta!” Nói cô chẳng khác gì heo rừng ngàn năm tinh tu thành hình người một đêm, chuẩn bị đi hái nguyên dương.

Tào Quý Tu ngâm nóng chân xong, bởi vì chê chăn nơi này bẩn không chịu dùng, bọc áo khoác ngoài của mình ngồi ở đầu giường đọc sách. Anh ta là sinh viên tốt nghiệp trường Tây chính tông, ở trong quân đội có thể tự mình tính ra khoảng cách của đạn pháo, có một sự cẩn trọng của nhân tài khoa học tự nhiên, hành quân đánh giặc cũng phải mang theo sách, trong thắt lưng của sĩ quan phụ tá lúc nào cũng dắt theo hai cuốn, để anh ta lúc rảnh rỗi xem sách nghiên cứu một phen. Nhìn thấy Trình Phượng Đài tiến vào, Tào Quý Tu gài đánh dấu sách rồi khép lại, đặt ở một bên. Trình Phượng Đài nhìn thấy mặt bìa, là một cuốn sách công cụ quân giới bằng tiếng Anh. Tào Quý Tu nói: “Cậu tới thật đúng lúc, chỗ cháu có một danh sách tên sách, phiền cậu nhờ người tìm một chút.” Trình Phượng Đài nhận lấy nhìn một cái, cười nói: “Những quyển sách chuyên nghiệp này không có bản tiếng Trung, in ra ít, sợ là không còn bán nữa rồi.” Tào Quý Tu nói: “Bất luận cũ mới, có thể đọc được là được.” Trình Phượng Đài đồng ý, ngồi vào bên lò lửa sưởi tay, Tào Quý Tu còn nói: “Còn phải phiền cậu thay cháu tìm một sĩ quan phụ tá.” Trình Phượng Đài liền không hiểu được, anh ta muốn tìm sĩ quan phụ tá, cất nhắc một người trong đội ngũ của mình không phải rất tiện sao, Trình Phượng Đài là làm mua bán, cũng không phải là buôn bán người, tìm đâu cho anh ta một sĩ quan đại học lục quân chứ ?

Tào Quý Tu trải chăn lên trên đất, giẫm chân trần lên, đứng ở đối diện Trình Phượng Đài hong mình: “Cậu làm mua bán binh khí, có câu nói là sông xuân nước ấm vịt biết trước, theo ý kiến của cậu, cuộc chiến này sẽ diễn ra trong bao lâu?”

Trình Phượng Đài chưa từng gần Tào Quý Tu nói chuyện như vậy, kẻ làm cha thì do dự không quyết, hắn không chắc chắn lập trường của kẻ làm con này, sợ nói hỏng chuyện, bảo thủ trả lời: “Nhật Bản đầu tiên nói trong vòng ba tháng sẽ tóm gọn được Trung quốc, bây giờ đã sáu tháng, trong thời gian tiếp theo, tiếp tế là một vấn đề khó khăn, xem ai hao tổn hơn ai thôi.”

(chiến tranh Trung – Nhật tham khảo Wiki)

Tào Quý Tu nói: “Cho nên cháu mới nói, Trung quốc cùng Nhật Bản khổ chiến, không có mười năm không ra được kết cục. Mười năm đấy! Cậu à!” Anh ta ngón tay chỉ vào đầu mình: “Tóc đều trắng cả rồi! Không có tiền, không có đàn bà, ngày ngày ở cùng đám binh lính này, cháu chán muốn chết! Cậu liền… liền tìm một người hát sinh tại gánh hát đi! Võ sinh lão sinh không câu nệ, hơn ba mươi thì khỏi! Chọn người nào đó cơ trí, biết nói chuyện.”

Tào đại công tử mỗi lần ra mặt đều là một hình tượng lãnh khốc ngạo mạn, bây giờ chân không đứng ở bên lò lửa, oán trách đánh giặc, muốn tiền muốn đàn bà, thật rất khiến người ta đau lòng. Trình Phượng Đài trầm giọng cười cười, nói: “Cái này dễ thôi, giao cho cậu đi, đến lúc đó sẽ mang cả sách lẫn sĩ quan phụ tá cho cháu, không những như vậy, cậu hôm nay còn phải tặng cho cháu một món quà.”

Trình Phượng Đài đi ra từ phòng của Tào Quý Tu, Cổ Đại Lê ngó dáo dác sốt ruột không chịu được. Trình Phượng Đài gật gật đầu với cô, cô vuốt đuôi sam kéo váy nhỏ chạy tới, Trình Phượng Đài lại đưa ra một ngón tay với cô, Cổ Đại Lê che miệng mình, gật gật đầu, đẩy cửa tiến vào.

Trình Phượng Đài ở ngoài cửa yên lặng một hồi, thấy trong phòng tắt đèn, liền cũng từ từ trở về đi ngủ, thật thú vị, hắn lại làm cái chuyện dắt mối này, trở về có chuyện phiếm để kể với Thương Tế Nhụy rồi.

Ngày hôm sau Trình Phượng Đài mang tiểu nhị cùng hàng theo quân đội xuống núi. Tào Quý Tu chậm chạp chưa thấy xuất hiện. Cổ Đại Lê đã khôi phục lối ăn mặc thổ phỉ thường ngày, son làm từ mực dấu trên gò má sớm đã cọ hết, nhưng sắc mặt vẫn cứ đỏ, toàn bộ là dáng vẻ xuân phong đắc ý, bảo đầu bếp rán cho Trình Phượng Đài rất nhiều bánh đường dầu để ăn trên đường. Nhìn dáng vẻ này, tình huống tối hôm qua hẳn rất tốt, liền len lén hỏi cô: “Thế nào?” Cổ Đại Lê đưa tay vòng một hình tròn to như bánh đường dầu: “Được, eo nhỏ chỉ nhỏ như thế này này! Thế mà rất có lực!” Trình Phượng Đài hối hận đã hỏi cô.

Tào Quý Tu còn không đi ra khỏi phòng, Trình Phượng Đài liền phải hoài nghi anh ta bị Cổ Đại Lê cày hỏng rồi, mà trên thực tế, anh ta đúng là đã bị thương. Tào Quý Tu thu thập xong xuôi đi ra từ trong phòng, áo khoác ngoài ủng lớn như cũ, thân hình thon dài như trúc, sắc mặt cũng không tốt lắm, siết chặt một quả đấm, không phải là dáng vẻ trải qua một đêm sảng khoái. Thấy mặt Cổ Đại Lê, hai người cũng làm như không quen biết đối phương, điểm tâm cũng không ăn, gật gật đầu liền cáo từ. Cho đến sau khi xuống núi, Tào Quý Tu mở quả đấm ra cho Trình Phượng Đài nhìn, trong lòng bàn tay là một cái răng lớn còn dính máu, đầu lưỡi anh ta đẩy quai hàm gồ lên một khối, vừa đau vừa mất mặt: “Nhìn món quà cậu tặng cháu này!”

Trình Phượng Đài bộ dạng sợ hãi: “Cô ta làm?”

Tào Quý Tu lẩm bẩm một tiếng: “Con đàn bà điên.” Hỏi: “Nha sĩ ngoại quốc ở Thượng Hải có thể khảm cái răng này lại không?”

Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút nói: “Không thể thì phải, không nghe nói có kỹ thuật này.”

Tào Quý Tu không nói hai lời vung cánh tay một cái ném cái răng đi.

Tào Quý Tu một mực tiễn Trình Phượng Đài mười dặm, trên đường hai bên đều đang dò xét lẫn nhau trong lúc chuyện trò vui vẻ. Trình Phượng Đài nhìn ra Tào Quý Tu quân kỷ nghiêm cẩn, chiến lược hùng vĩ, muốn ở trên người anh ta đặt cược lớn, tương lai nếu như làm lớn, cậu chính là công phò tá rồng, phát tài còn không dễ dàng sao? Tào Quý Tu cũng hỏi mấy vấn đề nhạy cảm liên quan tới buôn bán súng ống đạn dược, dường như là có tính toán riêng, Trình Phượng Đài không giấu giếm, nói thật với anh ta. Cậu cháu hai người trải qua chuyện vừa rồi, thân mật hơn nhiều so với ban đầu, phía trước núi non trùng điệp, đi theo chút nữa chính là Lưu Tiên động, bên trong động dẫu sao tương đối nhỏ hẹp, quân đội lần mò trong bóng tối để đi qua không quá thuận lợi. Trình Phượng Đài liền nói: “Đại công tử dừng bước thôi, đưa tới nơi này đã đủ tâm ý rồi, chúng ta còn có lúc gặp lại.”

Tào Quý Tu đưa mắt nhìn ra xa: “Nghe nói Lưu Tiên động của cậu là do thợ nước Đức xây dựng, cháu phải thăm quan một chút.” Lời anh ta nói khách khí, thật ra thì căn bản không chờ câu trả lời của Trình Phượng Đài, giục ngựa chạy lên phía trước, Trình Phượng Đài không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Trình Phượng Đài nhỏ giọng cười nói: “Đại công tử chậm một chút, dù sao còn có một lô hàng vẫn chưa chuộc ra từ trong tay Cổ Đại Lê, chúng ta không vội.”

Tào Quý Tu quay đầu dùng roi ngựa đẩy vành mũ: “Cái đó à, cháu đã chuộc giúp cậu rồi, trước chạng vạng tối là có thể đuổi kịp. Kujo bên kia một ngày cũng không thể trễ nải, nếu có thể đưa đến sớm thì tốt hơn!”

Trình Phượng Đài chau mày một cái, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra, cùng Tào Quý Tu song song mà đi một đoạn, đi xa khỏi đám thủ hạ. Tào Quý Tu loạt xoạt mở ra một tờ bản đồ bằng giấy dầu so sánh núi sông rộng lớn trước mắt, nói: “Cổ Đại Lê lục soát được từ trên người hai tên thủ hạ người Nhật Bản kia của cậu, cháu cho thủ hạ cả đêm vẽ lại. Cậu xem xem, vẽ tỉ mỉ biết bao, còn hiểu rõ hơn cả người Trung Quốc chúng ta, cuộc chiến này đánh có thể không khó khăn sao?” Roi ngựa của anh ta chỉ về phía trước: “Đây chính là Lưu Tiên động?”

Trên con đường tắt Trình Phượng Đài đi hàng này có hơn mười sơn động lớn nhỏ, cửa ải quan trọng nhất chính là Lưu Tiên động này. Nghe tên sơn động này, tên như ý nghĩa, có thể giữ cả thần tiên lại. Thời Minh thanh vẫn chỉ là một con đường núi, bắt đầu từ cuối nhà Thanh, bên trong động thường rơi xuống đá vụn đập chết người đi đường, khối lớn thậm chí có thể đập chết ngựa lớn, sơn dân địa phương mỗi lần trở về đều là liều chết đi qua nó. Trình Phượng Đài dùng một năm dọn dẹp sơn động, lại mời thợ củng cố, trước sau tốn không ít chi phí. Trước khi hắn hao tốn sức người sức của làm chuyện này, người người đều phản đối, đến khi hắn làm xong rồi, ai ai cũng ghen tỵ, không khỏi không thừa nhận tính nhẫn nại và tầm nhìn xa của Trình Phượng Đài. Tào Quý Tu cưỡi ngựa đi ở trong động, mắt thấy trên dưới bằng phẳng, trái phải rộng rãi, đầu vách đá chống mấy trăm cây cốt sắt mọc như rừng đan xen, gần như tiêu chuẩn công sự quân phòng, tán thưởng nói: “Được, đủ để một chi đội qua.”

Trình Phượng Đài đại khái hiểu được điều gì, cười nói: “Đại công tử ngày nào cần đi, chỉ là chuyện một câu nói, không cần chào hỏi ta trước.”

Tào Quý Tu nghiêng đầu nhìn hắn: “Cháu luôn muốn hỏi cậu một chút, một sơn động lớn như vậy lại mở rộng cửa, vừa không có người canh giữ cũng không có khóa, há chẳng phải là tất cả mọi người đều có thể đi được? Làm sao thương hội Bắc Bình cùng người Nhật Bản đều lo lắng đề phòng, thế nào cũng phải cậu gật đầu mới dám đi qua nơi này?”

Trình Phượng Đài yên lặng mỉm cười, trong nụ cười lộ ra chút đắc ý. Tào Quý Tu nói: “Bên ngoài đều truyền rằng trong sơn động này có cơ quan, cậu chỉ chỗ nào là sụp chỗ đó.”

Trình Phượng Đài hỏi một đằng đáp một nẻo, vỗ vỗ cốt sắt: “Tác phẩm của đại học Göttingen, tuyệt tác của khoa học đương thời mà!”

(Göttingen là một đô thị đại học thuộc trong bang Niedersachsen, Đức. Đô thị này có diện tích 117,27 km².)

Hai người ở trong sơn động dừng lại một hồi, đến khi đám thủ hạ theo kịp, hai người Nhật Bản theo đội cũng rất lưu ý sơn động, xuống ngựa đi rất chậm tụt lại ở phía sau, một tên bật đèn pin quan sát khắp nơi, một tên khác vẽ vẽ bản đồ, hai tên châu đầu ghé tai thương lượng chuyện xấu. Trình Phượng Đài không sợ bọn họ nhìn, nhìn nếu có thể nhìn hiểu, cho ông thợ người Đức bao nhiêu tiền như vậy liền lãng phí rồi.

Đi ra khỏi Lưu Tiên động, Tào Quý Tu cũng không tiễn tiếp nữa, gọi một đội lính cơ động tới, nói: “Trước kia đều là lính của phụ thân hộ tống cậu, hôm nay đổi là cháu biếu cậu. Sớm đi giao hàng sớm trở về, đỡ cho phu nhân và vợ cậu (mợ) lo lắng.”

Mấy năm trước Tào Quý Tu ở phía bắc giả làm giặc cỏ, chiến tích vang dội ba ngàn người đuổi hơn mười ngàn lính Nhật Bản còn sờ sờ ở trước mắt, người biết đều nói đại công tử cùng Tào tư lệnh không phải một lòng, bây giờ vật đổi sao dời, nhưng lại hết lần này đến lần khác thúc giục hắn lên đường, tựa như thật sự để ý an nguy của Kujo, chẳng lẽ người này đổi chủ ý. Trình Phượng Đài nắm lấy dây cương của Tào Quý Tu, kéo ngựa của anh ta dắt đến nơi khuất người, trầm mặt nói: “Đại công tử, ta nói cho cháu một lời rõ ràng, không sợ cháu nói cho Tào tư lệnh. Ta thà đi ổ thổ phỉ lau súng, cũng không muốn làm hán gian. Tào tư lệnh nửa đời làm người biết lợi hại, ở trước mặt ông ta ta không dám lắm mồm. Ngược lại là phải khuyên nhủ đại công tử, cháu còn nhỏ hơn ta mấy tuổi, đời còn dài lắm! Mười năm sau, chẳng may chúng ta đánh thắng, còn mặt mũi nào sống ở Trung Quốc! Đến lúc đó người Nhật Bản thật có thể lo cho cháu sao?”

Tào Quý Tu ánh mắt bất chính nhìn hắn cười: “Cậu cũng nói, chúng ta có thể đánh thắng là chuyện “chẳng may”!”

Lời này khiến Trình Phượng Đài nghẹn họng. Thật ra thì không riêng gì Trình Phượng Đài, lúc này phần lớn kẻ sĩ có tri thức của Trung Quốc đều không lạc quan đối với chiến cục, Trình Phượng Đài chỉ là thương nhân, chỉ có thể đưa ra phán đoán từ lực lượng quân sự của Trung – Nhật, không có tư duy cao minh hơn. Dưới kết luận bi quan này, không làm hán gian, ngược lại là một loại tâm lý ăn may, là một người Trung Quốc, tình cảm của hắn dù thế nào cũng không thể tiếp nhận vận mệnh mất nước trong tương lai.

Tào Quý Tu còn nói: “Cậu mấy năm này làm ăn được, giàu nứt đố đổ vách rồi. Không thể đắc tội người Nhật Bản. Đợi hàng đưa đến rồi, mang gia đình đi nước ngoài sống đi!”

Cái giọng này là đang khuyên Trình Phượng Đài làm hán gian rồi. Trình Phượng Đài ở trong gió mím mím đôi môi khô khốc, thổ lộ mấy câu thật lòng với Tào Quý Tu: “Chuyện đi ra nước ngoài, trong lòng ta từng suy nghĩ không dưới mấy trăm lần rồi! Mấy năm này nghĩ nhiều hơn, càng nghĩ càng cảm thấy không nhẹ nhàng như vậy! Đại công tử không biết chuyện bên ngoài, ta thì đã từng đi nước ngoài! Quốc gia khá một chút cấp bậc sâm nghiêm, người Trung quốc ở nơi đó, dù có tiền đi nữa cũng là loại hạ đẳng, là tên nhà quê, rất khó được tiếp nạp. Quốc gia kém hơn một chút, sợ rằng còn không an toàn bằng tô giới Thượng Hải.” Hắn than thở nói: “Người sống không phải toàn bộ dựa vào tiền là đủ, bọn nhỏ phải đi học, kết bạn, trưởng thành rồi còn phải kết hôn, phải sống có thể diện, được người ta tôn kính. Chút tiền này của ta, ở Trung quốc là đủ tiêu sái. Đến nước ngoài rồi, trông nom núi vàng bị xem thường, quanh đi quẩn lại cứ như vậy hai ba khuôn mặt Trung Quốc, ngoại trừ tiền, chẳng nhờ vả được ai, tìm văn phòng chính phủ làm việc cũng bị ức hϊếp. Đó là sống qua ngày sao? Đó là bị lưu đày! Không tới phút cuối cùng, ta không muốn đi, có thể lăn lộn liền lăn lộn, chẳng may thật sự có chẳng may thì sao? Dĩ nhiên những lời này, cháu là một người độc thân, cháu không thể hiểu được suy tính của người làm cha mẹ.”

Tào Quý Tu nhìn hắn không nói lời nào, hồi lâu, bỗng nhiên phát ra tiếng cười to sang sảng. Trình Phượng Đài sắc mặt không tốt mắt lạnh nhìn anh ta, bởi vì những lời này hắn nói cho Mợ Hai, Mợ Hai không hiểu, cô cả năm chẳng thấy được hai ba người nước ngoài, nào biết lông mày đỏ mắt xanh của người nước ngoài. Nói cho Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy liền cười nhạo hắn bụng dạ toàn mấy thứ vụn vặt, ở trong mắt Thương Tế Nhụy, có ăn có uống có hí hát chính là những ngày tháng tốt đẹp, băn khoăn của Trình Phượng Đài căn bản không tồn tại. Chỉ có Phạm Liên biết rõ cuộc sống ở nước khác không như ý, đến nay cũng không chuyển đi. Trình Phượng Đài nghĩ, nếu như Tào Quý Tu không thông cảm, hắn liền dứt khoát cùng Tào Quý Tu mỗi người một ngả cho xong. Dầu gì gọi hắn một tiếng cậu, mỗi người một ý chí, hẳn không đến nỗi làm khó hắn.

“Người Ông chủ Thương chọn trúng, suy nghĩ không tầm thường.” Tào Quý Tu quay đầu liếc mắt nhìn lính của mình, hàng của Trình Phượng Đài, còn có hai tên người Nhật Bản không có ý tốt kia, anh ta thấp giọng nói với Trình Phượng Đài: “Cậu cho là Sakata muốn con đường giao thương này chỉ là vì đi hàng? Cậu không hiểu chuyện đánh giặc của bọn cháu đâu! Kujo không tới mức cần cậu đi cứu nguy, cậu nghĩ người Nhật Bản ăn chay sao! Cậu trễ, gã cũng không chết được, ngược lại khiến cho Sakata nổi lên lòng nghi ngờ. Cậu phải đến đúng hạn, có thể đến sớm thì tốt hơn!”

Trình Phượng Đài nói: “Ý này, ta không biết.”

Tào Quý Tu cùng Trình Phượng Đài ngựa đứng chéo nhau, ghé người qua nói nhỏ vào tai: “Đoàn xe có thể đi, quân đội liền có thể đi. Cháu phỏng đoán, Sakata lôi kéo cậu, dò xét cậu, là để chuẩn bị cho Kujo rút lui.”

Trình Phượng Đài thất kinh, lập tức liền hiểu, kinh ngạc nhìn qua hai tên người Nhật Bản kia. Tào Quý Tu cười nói: “Bọn chúng sớm đã lần mò kỹ nơi này. Có điều nhiều người không dám đi, phải cần đại đội nhân mã của cậu đi một lần cho bọn họ nhìn một chút, cùng bọn họ lên cùng một chiếc thuyền, Sakata mới yên tâm.”

Trình Phượng Đài tựa như chấp nhận số phận thở ra một hơi dài, trên mặt không còn lộ ra chút gì dáng vẻ kinh ngạc nữa: “Nói rất có đạo lý, ta làm sao tin được đại công tử?”

Tào Quý Tu nói: “Chờ Kujo rút lui từ nơi này, cậu liền sẽ tin cháu.”

Trình Phượng Đài nói: “Nếu như chuyện không phải như cháu nghĩ như vậy, chuyến này ta đưa hàng đến đúng nơi, liền thật sự bị coi là hán gian rồi.”

Tào Quý Tu lắc lắc đầu: “Bất kể cậu có đến đúng nơi hay không, Kujo gã có cần dùng đến hay không, hàng đưa đến rồi, cậu chính là hán gian, trừ phi thật sự núp ở ổ thổ phỉ lau súng cả đời. Cháu chỉ cho cậu một con đường sáng, chẳng những có thể giúp cậu rửa sạch oan khuất, còn có thể làm một anh hùng dân tộc.”

Trình Phượng Đài kinh hồn bạt vía: “Đại công tử đừng nói, ta không muốn nghe.”

Tào Quý Tu thúc ngựa Trình Phượng Đài, hai người đi tới bên vách đá: “Cậu lời nào lời nấy đều là lời thật lòng, cháu cũng nói thật với cậu.” Tào Quý Tu chỉ vào sông núi nhật nguyệt nói: “Cháu đây không theo bất kỳ chủ nghĩa gì, cũng không có lòng trung quân ái quốc. Chỉ là một khi nghĩ tới người Nhật Bản chiếm đất của ta, trong lòng này, chẳng khác nào đao cắt, chỉ có bốn chữ: Vô cùng nhục nhã! Dựa vào cái gì! Chúng ta tự mình còn chưa phân Sở hà Hán giới cơ mà! Đã để cho người Nhật Bản chiếm?” Anh ta quay đầu nhìn Trình Phượng Đài: “Nói rõ với cậu câu này, Kujo phải chết, chết có dễ dàng hay không, thì phải xem tài của cậu rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »