Dịch: Phong Bụi
Đến trước khi Trình Phượng Đài đi hàng mấy ngày, chuyện trong nhà đều đã sắp xếp xong. Mợ Hai trước sau như một vừa yêu vừa hận người chồng trẻ, hai vợ chồng mới vừa cãi nhau ở riêng một thời gian, Mợ Hai đã hoảng hồn, vạn sự đều tuỳ theo ý của Trình Phượng Đài. Cho nên Thương Tế Nhụy tiếp tục giữ Phượng Ất, Trá Trá tiếp tục đi học, hết thảy đại nghịch bất đạo như cũ, không thay đổi gì, chỉ là mượn mấy người lính từ bên Trình Mỹ Tâm tới hộ vệ gia trạch.
Trình Phượng Đài thời niên thiếu đi xa tha hương, nội tâm mặc dù lo sợ bất an, nhưng luôn có một suy nghĩ tươi mới, giống như phải đi đánh giang sơn. Bây giờ giang sơn đã định, người cũng trở nên lười nhác, lá gan cũng nhỏ đi, lóc nhóc một nhà toàn bộ đều là nợ kiếp trước của hắn, tuổi tác còn trẻ, trái tim đã là trái tim của người trung niên, sống không dám có chuyện rắc rối. Huống chi chuyến làm ăn này không phải làm ăn tốt, giống như hoàng đế ngự giá thân chinh, là binh lâm dưới thành, không có đường lui. Cái tâm tình này, tố khổ mấy câu cùng Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy liền khoác lác, nói y hồi xưa còn từng chạy đến bến cảng hát hí, mang gánh hát đi thẳng đến nước Mãn Châu, xa hơn so với Trình Phượng Đài nhiều, qua trạm gác của người Nhật Bản, rất dễ dàng bị gϊếŧ oan, toàn dựa vào cơ trí của y. Trình Phượng Đài chút nguy hiểm này không coi là gì, không cần đem ra tranh cãi không dứt. Trình Phượng Đài thấy y vẫn chưa hiểu nhân tình thế thái, cũng không muốn nói với y nữa.
Đến trước ngày đi, Mợ Hai lau nước mắt dắt đàn con tiễn hắn tới cửa nhà, Phạm Liên lái xe tới đón hắn, ra khỏi thành bỗng nhiên dừng xe lại, có một bóng đen đeo nón rộng vành nửa đường đón xe, lủi vào trong xe một cái, tháo mũ xuống, là Thương Tế Nhụy.
Thương Tế Nhụy hiển nhiên đã thông đồng cùng Phạm Liên, oán trách: “Liên Nhị gia, không biết đạp nhiều chân ga chút, để tôi đứng cóng nãy giờ.” Vừa nói hai tay trực tiếp cắm vào vạt áo Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài mặc áo choàng dài da chồn, y theo vạt áo từng tầng từng tầng dò vào trong, muốn dùng cái tay đang đông cứng sờ Trình Phượng Đài sưởi ấm, mò tới khẩu súng, vàng mỏng, muối ăn hắn buộc ở trên người. Trình Phượng Đài không tránh, cười nói: “Làm gì làm gì? Ngay trước mặt người khác em lại hổ đen móc tim, không cho phép đùa bỡn lưu manh.”
Phạm Liên trực ở đó cười: “Tế Nhụy, cậu cứ tự nhiên, đừng coi tôi là người!”
Thế là Thương Tế Nhụy đường đường chính chính đặt tay trên ngực Trình Phượng Đài, cằm gác trên vai hắn, nhắm mắt lại không nói một lời yên lặng nghỉ ngơi. Trình Phượng Đài ấn đùi y, dặn dò nói: “Ai tới làm quen với em cũng đừng phản ứng, lên sân khấu hát hí hát xong thì đi về, Thủy Vân lâu của em tất cả đều là cái miệng không dựa vào được, nhất là Đỗ Thất, đầu óc ngâm tương hồ! Cũng tránh xa anh của em một chút, tôi vừa đi, bị đòn cũng không còn ai cản cho nữa, sức lực kia của anh em, không đánh nát em mới là lạ…”
Trình Phượng Đài hận không thể đem Thương Tế Nhụy cũng buộc trên người mang đi cùng. Thương Tế Nhụy mở mắt ra, tay ra sức bấu đầu ti hắn một cái, Trình Phượng Đài đau đến mức hít một hơi, ngại không lên tiếng, liền kéo tay của y, kéo không nhúc nhích, tay Thương Tế Nhụy như thể mọc ở trên ngực hắn rồi.
Thương Tế Nhụy nói: “Anh nói nhảm nhiều thế! Giống như một khẩu súng máy rỗng, ba ba bắn một băng đạn! Chẳng có câu nói ý nghĩa nào! Nói khiến tôi cũng chóng cả mặt!”
Phạm Liên ha ha cười to: “Đúng là rất dài dòng! Xem xem đàn ông phương bắc chúng tôi này! Tôi đều không thèm nói anh ta!”
Trình Phượng Đài mắng anh ta: “Im miệng! Liên quan gì đến cậu?”
Phạm Liên cảm thấy hai người bọn họ rất thú vị, coi như là nhân tình đi, nhưng lại giống như hai kẻ tấu nói hơn: “Anh rể, Tế Nhuỵ không thích nghe những lời nói nhảm này, anh mau chóng nói cho người ta hai câu chân thực đi!”
Cứ như vậy, Thương Tế Nhụy cũng không nhịn được ngứa tay muốn đánh hắn. Trình Phượng Đài nói: “Tôi ngược lại muốn cho cậu hai câu chân thực, em vợ, chuyện trong ngoài nhà, tôi không nói nhiều cậu cũng sẽ hết lòng. Tôi muốn nhờ cậu một chuyện khác.”
Phạm Liên rửa tai lắng nghe, Trình Phượng Đài nói: “Tử Dạ thương chị hắn, nhờ tôi ở chỗ này xem xét giúp Tử Tình một đối tượng kết hôn, gia thế cao thấp không quan trọng, nhân phẩm là mấu chốt. Cậu cũng có một chút mắt nhìn người, giúp tôi để ý, trước thay mặt Tử Dạ cám ơn cậu.”
Phạm Liên lái xe không lên tiếng, qua một lúc lâu, nói: “Anh rể, anh thấy em thì thế nào?”
Trình Phượng Đài cảm thấy có chút ngạc nhiên, Thịnh Tử Tình sắc đẹp bình thường, không có chút diêm dúa lòe loẹt gì, không phải loại Phạm Liên thường thích kia: “Những thứ khác ngược lại là không có gì để chê, có điều cô ấy lớn hơn cậu mấy tuổi lận!”
Phạm Liên nói: “Cái này có gì. Chị em cũng lớn hơn anh mấy tuổi lận.” Anh ta lập tức còn nói: “Anh lớn hơn Tế Nhuỵ mấy tuổi lận.”
Trình Phượng Đài á khẩu không trả lời được vung tay lên: “Có bản lãnh thì đi theo đuổi cô ấy là được, có điều quy củ chút, dám giở trò gì, chờ tôi trở về sẽ cho cậu một bài học.”
Nói được một nửa, tay Thương Tế Nhụy từ ngực hắn mò tới cổ, xoay cằm hắn qua, ép hắn quay mặt đối mặt với mình. Con ngươi Thương Tế Nhụy đen láy, có một đốm sáng là bông tuyết trong đêm đen đông lại. Trình Phượng Đài nhìn một cái, cũng biết y muốn nói gì. Y muốn nói: Nhị gia, đừng để ý chuyện của người ta nữa, qua đây cùng em ngồi yên một hồi.
Trình Phượng Đài hạ thấp ánh mắt, trán đυ.ng trán y, khẽ mỉm cười. Thương Tế Nhụy nhắm mắt lại, tựa như hưởng thụ tựa như lẳng lặng hít thở hơi thở của Trình Phượng Đài. Hai người tuy không nói gì, lại càng khiến người ta ngượng hơn so với nói những lời tỏ tình đẹp đẽ nhất trên đời, Phạm Liên từ trong gương chiếu hậu quét qua bọn họ một cái, quay gương đi, đứng ngồi không yên.
Tiễn Người ngàn dặm, còn tiễn thêm nữa, liền lỡ đội đi hàng rồi. Trình Phượng Đài càng đi càng xa, Thương Tế Nhụy cũng không nhìn thêm, cũng không tiễn nhiều, nghiêng đầu liền cùng Phạm Liên lên xe. Phạm Liên hỏi y tiếp đi chỗ nào, y nhưng ngây ra, tiếp theo là một đoạn thời gian rất dài không được nhìn thấy Trình Phượng Đài, mấy ngày này còn chưa bắt đầu, y liền cảm thấy nhàm chán, quả thật không muốn tiếp tục trải qua nữa, nếu có thể giống như truyện tranh lật qua mấy trang mà mình không thích đọc thì tốt rồi. Nhưng có không hứng thú đến thế nào đi nữa, cũng không đến mức về nhà dỗ con, cuối cùng vẫn là đi Thủy Vân lâu. Thủy Vân lâu luôn rất náo nhiệt, cách ba ngày năm hôm lại gây gổ đánh nhau, chỉ chó mắng mèo. Phạm Liên đi theo nghe ké hí, đối với Thương Tế Nhụy cũng rất ân cần, một đường giúp y mở đường đẩy cửa. Hôm nay trong Thủy Vân lâu hết sức an tĩnh, tất cả mọi người đều đang vểnh tai lên, ở đó nín thở lắng nghe chút gì. Thương Tế Nhụy nhìn không hiểu, Nhâm Lục cười xấu xa, kề vào tai nói cho biết: “Có một chàng công tử tới, tìm Ông chủ Sở, hai người đang ở cửa sau nói chuyện!”
Chẳng qua là chút tin tức quan hệ bất chính, những chuyện này Thương Tế Nhụy nhìn cũng không cần nhìn. Dương Bảo Lê pha cho Thương Tế Nhụy quất hồng trà, lại hầu hạ Phạm Liên uống một ly. Chỉ nghe ngoài cửa ba một cái tiếng thịt dán vào thịt vang dội, sau đó Sở Quỳnh Hoa mở cửa rầm một cái, vẻ mặt cực kỳ tức giận xông vào, sau lưng còn một người đàn ông đi theo, chính là con rùa con năm đó cầm tù anh ta. Trên mặt con rùa con có một dấu bàn tay, cũng không để ý đến người khác, rưng rưng đau lòng nói: “Ngươi hãy đi theo ta đi! Nam Kinh không lâu nữa liền bị Nhật Bản chiếm rồi! Nửa Trung Quốc đều rơi vào trong hố lửa rồi! Ngươi đừng đem an nguy của mình giận dỗi với ta! Được không? Sau này ta sẽ không ép buộc ngươi nữa! Ta có tiền! Chúng ta có thể sống tốt!” Vừa nói lại đi ôm lấy Sở Quỳnh Hoa. Sở Quỳnh Hoa sợ hãi tức giận đan xen, Thương Tế Nhụy cũng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến như vậy, gọi một tiếng: “Tịch Nguyệt Hồng!” Tịch Nguyệt Hồng hiểu ý, tiến lên ba quyền hai cước đánh con rùa con nằm nhũn trên đất. Phạm Liên nhìn tới lúc này thì không thể nhìn tiếp nữa. Cha của con rùa con này dầu gì từng là nhân vật lớn một phương, tuy nói gia tộc suy vi, cũng là con nhà giàu, Phạm Liên là người cùng mệnh với gã, không thể nhìn gã bị một đám hát hí khi dễ, rầy Tịch Nguyệt Hồng: “Hồ đồ quá! Không nhìn xem xem hắn là ai! Đây là người có quan hàm đấy!” Người kia cũng là một kẻ si tình, ôm chỗ đau quay đầu bi thương nói: “Quỳnh Hoa, ngươi suy nghĩ kỹ đi… suy nghĩ kỹ đi… Ta thật lòng đối xử tốt với ngươi!”
Sở Quỳnh Hoa giận đến run lẩy bẩy, căn bản không nói ra lời. Thương Tế Nhụy mặc dù đã sớm tuyên bố không quan tâm đến nợ phong lưu của đám đào kép, nhưng ngay trước mặt y ức hϊếp nam nữ, là chuyện không chấp nhận được, đập ly trà ở trên bàn, cả giận nói: “Cút ngay đi! Còn dám bám lấy Ông chủ Sở, thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần! Có quan hàm thì càng dễ làm! Ta ngược lại muốn hỏi cha nuôi ta xem, ông ấy có quản thủ hạ làm bừa không!”
Phạm Liên không dám cãi nhau với Thương Tế Nhụy, hí cũng không xem nữa, khéo léo khuyên giải, kéo lôi người ta đi. Sở Quỳnh Hoa chỉ cảm thấy như ngồi bàn chông trước ánh mắt của hậu đài, cầm xiêm áo lên đi về trong hẻm nhỏ phía sau cửa hút thuốc. Thương Tế Nhụy hắng giọng đảo mắt nhìn chung quanh: “Quản tốt cái miệng của các ngươi, không cho phép nghị luận Ông chủ Sở!” Mọi người cúi đầu nói vâng, Thương Tế Nhụy quấn áo khoác ngoài cũng ra bên ngoài. Cửa đóng lại, mọi người liền tụ năm tụ ba nói cười.
Thương Tế Nhụy mấy phen bảo vệ Sở Quỳnh Hoa, cũng không phải bởi vì hai người có giao tình gì thâm sâu, toàn là bởi vì hí Sở Quỳnh Hoa giỏi, Thương Tế Nhụy yêu tài. Chỉ cần hí giỏi, ở Thương Tế Nhụy nơi này liền có thể muốn làm gì thì làm. Sở Quỳnh Hoa đứng ở đầu gió hút thuốc, khăn quàng trắng bay phần phật giống như dải lụa, lẳng lặng không nói, là một Đại Ngọc sống phiên bản đàn ông, xuống hí tẩy trang cũng đầy đủ sắc thái. Thương Tế Nhụy không thể không thừa nhận anh ta là người xinh đẹp nhất trong lê viên Bắc Bình, chọc tới loại chuyện phiền toái này căn bản không hiếm lạ.
Thương Tế Nhụy chưa nghĩ kỹ nên mở miệng như thế nào, Sở Quỳnh Hoa liền nói chuyện trước: “Ban chủ, bọn họ có phải nói tôi không biết điều hay không.”
Thương Tế Nhụy nói: “Tôi đã nói rồi, bọn họ không dám nghị luận anh.”
Sở Quỳnh Hoa khinh thường cười một tiếng, bị gió lạnh làm ho khan, anh ta sóng mắt nhẹ nhàng chuyển một cái, như nước chảy qua Thương Tế Nhụy: “Ban chủ, tôi cùng cậu không giống nhau, tôi là từ nhỏ hát đán, luyện cái điệu bộ cả người nam không ra nam nữ không ra nữ này, không đổi được. Người ngoài nhìn thì thấy là một thứ đồ chơi hiếm lạ, thể nhưng tự tôi rất chán ghét bản thân mình.”
Thương Tế Nhụy hơi lộ ra chút dáng vẻ trợn mắt hốc mồm, vô cùng không thể hiểu nổi, lại có người có thể chán ghét mà vứt bỏ thành tựu của mình, chán ghét mà vứt bỏ tài nghệ kiếm cơm của mình. Sở Quỳnh Hoa vẻ mặt hằn học, ném tàn thuốc, nói: “Tôi xuống sân khấu, muốn làm một người đàn ông đích thực. Tại sao lại không được? Ban chủ, cậu nói xem tại sao lại không được?” Vừa nói vừa tát cho mình mấy cái tát, Thương Tế Nhụy vội vàng cầm cổ tay anh ta giơ lên trời. Lúc Sở Quỳnh Hoa mới xuất đạo từng có lời đồn đãi, đồn rằng một vị tiểu thư giàu có nhìn trúng dung mạo xinh đẹp của anh ta, hẹn anh ta thuê phòng, Sở Quỳnh Hoa thực sự đã đến chỗ hẹn, nhưng đến khi cởi đồ, làm chính sự lại không làm được. Tiểu thư giàu có quay đầu khoe khoang chuyện đó ra ngoài, nói anh ta là bột mì sống trộn thuốc màu làm món ăn coi cho đẹp mắt, khiến cho anh ta trở thành trò cười một thời. Thương Tế Nhụy thầm nghĩ, Sở Quỳnh Hoa trên người không làm gì được đàn bà, trong lòng không thích đàn ông, trời sinh dáng vẻ đẹp đẽ như vậy, thật ra thì làm gì cũng không được, bớt đi rất nhiều việc thú vị của đời người. Không giống y, đối với đàn ông đàn bà đều rất được, như cá gặp nước, phương diện nào cũng đều thuận lợi, thật là được ông trời hậu ái. Nghĩ tới đây, từ từ buông tay Sở Quỳnh Hoa, an ủi anh ta nói: “Chuyện này cũng không vấn đề gì, anh kiếm nhiều tiền chút, sau này chọn một người con nuôi ở Thủy Vân lâu, tôi đứng ra sắp xếp giúp anh.” Sở Quỳnh Hoa lại buồn bã cười một tiếng, không đưa ra ý kiến.
Thủy Vân lâu nếu như còn có hai người hiểu biết chuyện đại sự, trừ tú tài Nhâm Ngũ, thì chính là Tịch Nguyệt Hồng. Thương Tế Nhụy đoán được bọn họ sẽ không yên miệng được, lặng lẽ đẩy cửa đi vào, muốn bắt mấy tên nhiều chuyện dạy dỗ một chút, ai ngờ bọn họ đã đổi đề tài, không còn đàm luận Sở Quỳnh Hoa nữa, đang nói Nam Kinh rút lui rồi, Trung Quốc có khi nào trở thành Nam Tống kế tiếp hay không. Đừng thấy Tịch Nguyệt Hồng chỉ là một đào kép, tiết mục của võ sinh tất cả đều có liên quan đến lịch sử, lại được nghe Đỗ Thất nói hí, cậu ta bây giờ cũng rất hiểu biết, nói: “Người Nhật Bản dã tâm lớn như vậy, tuyệt sẽ không cùng Trung Quốc nam bắc đồng trị. Chính phủ vào Tứ Xuyên rồi, lưu lại quân đội không phải dòng chính ở bên ngoài, sớm muộn gì cũng làm loạn. Ha ha, đây chính là thời điểm tốt tranh hùng thiên hạ!”
Thương Tế Nhụy rất thích nghe những cuộc bàn luận viễn vông, nghe có thể mở mang kiến thức. Nhưng y xem thường cao kiến mà đám nhóc đào kép dưới trướng phát biểu, không biết nghe được mấy lời đó ở đâu, đến hậu đài học nói, ranh con tỏ ra đắc ý, nâng cước đá vào mông Tịch Nguyệt Hồng: “Thỏ còn không đuổi nổi còn đòi tranh hùng! Cứ phải để ta dán tờ giấy, cấm bàn quốc sự sao? Mau cút đi trang điểm!” y đuổi Tịch Nguyệt Hồng đi, tiếp tục nghe các sư huynh đệ bàn chuyện, mọi người cũng đều cảm thấy thế cục càng lúc càng không tốt, nhưng mà vận nước rốt cục như thế nào, cũng không phải là chuyện mấy tên đào kép có thể biết được.
Chuyện này qua đi không được mấy ngày, Thôi sư tỷ ở Nam Kinh kéo đàn kéo đống tìm đến hậu đài Thủy Vân lâu. Thương Tế Nhụy nhận được tin tức, trước đến ngõ La Cổ đón Thương Long Thanh. Thương Long Thanh che che giấu giấu không cho phép y vào nhà, mà trong phòng lại có giọng nói đàn bà. Thương Long Thanh lần này tới Bắc Bình, vốn đã rất kỳ lạ, vô duyên vô cớ ở lại một thời gian, Thương Tế Nhụy bây giờ hoài nghi là vì đàn bà, không khỏi thở dài thay Tiểu Lai, biết điều ngồi ở trong sân không dám nhìn ngó lung tung. Một hồi Thương Long Thanh đi ra, vẻ mặt vội vàng, Thôi sư tỷ một mình mang con cái tới Bắc Bình, mọi người đều biết Lý Thiên Dao không ổn rồi.
Thôi sư tỷ tóc tai bù xù, mấy đứa bé trông chẳng khác gì đám trẻ ăn xin, là dáng vẻ chạy nạn. Cô một giọt nước mắt cũng không chảy, chỉ lầm bầm nói với người khác rằng thật không ngờ. Thật không ngờ, cô cùng Lý Thiên Dao giận dỗi nảy sinh ác độc mới kết hôn, trong mười mấy năm này cãi nhau ầm ĩ, chưa từng có một ngày thái bình. Nhưng ở trong lúc nguy cấp, Lý Thiên Dao lại có thể hy sinh mình bảo vệ cô.
Lý Thiên Dao chết rất oan uổng, cả nhà vốn là đã chạy ra khỏi Nam Kinh rồi, trên đường gặp phải một nhóm thương binh Nhật Bản. Lý Thiên Dao ỷ có công phu trong người, che chở vợ con chạy trốn, bản thân thì ngay cả xương sọ cũng đã bị đạn của người Nhật Bản bắn thủng. Thôi sư tỷ trên đường chịu vô số khổ sở, một đứa con gái nhỏ nhất chết yểu, may mắn nửa đường gặp được cầm sư bên cạnh Cẩm sư phụ, Kiều Lạc, tiện thể mang theo bọn họ đến kinh, mới tránh khỏi cảnh toàn quân chết sạch. Thôi sư tỷ nói càng về sau, vẫn là không nhịn được khóc lóc với anh em Thương gia. Thương Long Thanh từ nhỏ lớn lên cùng Thôi sư tỷ, lại đặc biệt tốt với Lý Thiên Dao, lúc này hán tử làm bằng sắt cũng không khỏi rơi lệ nóng. Thương Tế Nhụy mặt đỏ tới mang tai đứng bật lên: “Ông chủ Lý thật sự đã chết rồi? Sư tỷ chắc nhìn lầm rồi! Huynh ấy công phu tốt như vậy!” Vừa nói lại vẩy trường bào một cái: “Mấy người đi từ đường nào tới? Em đi tìm huynh ấy một chút!” Bị Thương Long Thanh níu lại: “Tam Nhi! Chớ làm chuyện thêm loạn!” Thương Tế Nhụy ánh mắt đỏ lên, giọng mang nức nở nói: “Dù sao cũng phải có người nhặt xác giúp huynh ấy chứ!” Mấy đứa con lớn hơn một chút của Lý Thiên Dao nghe nói như vậy, lớn tiếng khóc.
Thủy Vân lâu yên lặng hồi lâu, mọi người trong lòng đều cùng chung cảm xúc, không biết bạn cũ lưu lạc tại Nam Kinh sống chết thế nào. Nghe Thôi sư tỷ nói lính Nhật Bản ở trong thành Nam Kinh gϊếŧ người bừa bãi, cộng thêm thời tiết bây giờ cuối tháng mười hai, Nam Kinh tuy không lạnh bằng Bắc Bình như vậy, nhưng chiến tranh rồi thì thiếu ăn thiếu mặc, cũng sống không nổi, sợ là cửu tử nhất sinh. Thôi sư tỷ tìm được Thủy Vân lâu, chẳng khác gì trở lại nhà mẹ đẻ, đám đào kép Thủy Vân lâu ngày thường chanh chua ích kỷ, lúc này đối với cô cũng rất hữu ái, mang mấy mẹ con đi tắm rửa ăn cơm, chiếu cố hết sức ổn thỏa. Anh em Thương gia sắp xếp cho cô nhi quả mẫu, chuẩn bị hậu tạ Kiều Lạc vì đã hộ tống bọn họ. Kiều Lạc nói rằng nhìn Cẩm sư phụ cùng Lưu ủy viên hai người ở cùng nhau, cảm thấy rất ghét, cứ nhất định muốn một mình đi Trùng Khánh, thuận tiện tới Bắc Bình ăn căng bụng, gặp bạn bè. Ông vừa giận dỗi, trời xui đất khiến cứu được mấy cái mạng của mẹ con Thôi sư tỷ, công lao cực lớn, nhưng ông không những không muốn đền đáp, ngược lại còn cầm ra một quyển sách đưa tới, làm một người gửi lời: “Cẩm sư phụ của ngươi bảo ta nói với ngươi, năm nay thế đạo cực kỳ không tốt, tiểu tử ngươi nghỉ hí một chút, chỗ này là phí an trí cho Thủy Vân lâu. Nếu không muốn nghỉ hí, đây chính là lộ phí đi đường, chẳng bằng mang cả Thủy Vân lâu đến Trùng Khánh, một toà nhà rạp hát, Cẩm sư phụ bao cả rồi.”
Thương Tế Nhụy lần thứ ba nhìn thấy 《 Lê Viên Xuân giám 》, lần sau so với lần trước xuất hiện càng thêm không thể tưởng tượng nổi, Kiều Lạc hẳn là đã len lén xem qua, cảnh tình sắc bên trong miêu tả khiến người ta phải xấu hổ, thấy Thương Tế Nhụy mở sách, ông ta không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác. Cũng là ở trang chụp chung với Yukinojo kia, kẹp một tờ chi phiếu, đóng dấu Lưu ủy viên, số tiền không nhỏ, không tính là bạc đãi Thương Tế Nhụy. Thương Long Thanh cũng nhìn thấy, nhìn chăm chăm Thương Tế Nhụy một cái, không lên tiếng.
Thương Tế Nhụy khép sách lại trả lại: “Làm phiền ngài chuyển cáo Cẩm sư phụ, những gì viết trong sách đều là giả, tôi không làm những chuyện như vậy. Tôi không nghỉ hí, cũng không muốn đi Trùng Khánh.”
Kiều Lạc không chịu nhận sách, trên mặt lộ ra một chút thông cảm: “Thương tiểu tử, ta lăn lộn cả đời ở ngành lê viên, đã từng gặp nghệ sĩ khắp thiên hạ. Ngươi là dạng người thơm thối gì, lướt qua trước mắt ta, không cần mở miệng, ta trong lòng liền hiểu rõ. Những lời trong sách này chẳng những ta không tin, Cẩm sư phụ của ngươi cũng không tin. Nhưng chuyện cho tới bây giờ ấy à —— nói thực với ngươi, đây cũng không phải là ý của Cẩm Bạch Nhi, là vị lão đại nhân cha nuôi kia của ngươi, nghe nói bóng nói gió, không vui.” Ông quay đầu về phía Thương Long Thanh, thấp giọng nói: “Lời này truyền đi quá khó nghe, vốn là, tin tức về quan hệ bất chính không hiếm lạ, hỏng là hỏng ở chỗ dính tới người Nhật Bản, huyên náo đến mức hiện giờ ai ai cũng biết, nói là con nuôi của Lưu ủy viên nương nhờ người Nhật, chuyện này sao có thể được? Đây chẳng phải là đánh dập xương sườn của ông già đó rồi sao? Chẳng bằng đi Trùng Khánh cũng tốt, giữ được thanh danh cho ông già đó, bản thân Thương tiểu tử cũng tránh được chút lời ong tiếng ve. Qua ba đến năm năm chờ chiến tranh kết thúc, lại trở lại. Thương lão đại, ngài cũng khuyên huynh đệ ngài một chút, chuyện này không cần thiết phải cố chấp!”
Thương Tế Nhụy không đợi anh trai mở miệng khuyên giải, cứng rắn nhét quyển sách vào trong tay Kiều Lạc, nói: “Cám ơn ý tốt của ngài! Cha nuôi tôi đây là bị đám tung tin vịt khốn kiếp chọc tức mà hồ đồ rồi. Tôi cũng không phải là một nha đầu đẹp đẽ, có thể dụ dỗ người Nhật Bản nắm trong lòng bàn tay gì. Nha đầu đẹp đẽ cũng không yêu nghiệt như vậy, đó phải là hồ ly tinh rồi! Đợi thêm hai ngày nữa cha nuôi suy nghĩ rõ ràng rồi, nhất định sẽ bắt tôi trở lại từ Trùng Khánh, cần gì chứ, liền giúp ông ấy bớt chút chuyện đi!”
Kiều Lạc nhìn nhìn Thương Long Thanh, Thương Long Thanh không nói lời nào. Làm anh không nói lời nào, người ngoài còn khuyên làm sao, thật là lời nói tốt khó khuyên con ma đáng chết, Kiều Lạc cuộn cuốn sách lại, nhét vào trong tay áo, đầu lắc lư đi khỏi.
Sau khi ông ấy đi rồi, hai huynh đệ tìm một quán cơm ăn cơm. Trong bữa cơm Thương Long Thanh hâm nóng một chai rượu vàng, đột nhiên nói: “Đi Trùng Khánh cũng tốt.”
Thương Tế Nhụy cắm đầu ăn: “Em không đi.”
Thương Long Thanh không nói lời nào, đợi y giải thích.
Thương Tế Nhụy nói: “Em không chỉ không đi Trùng Khánh, em chỗ nào cũng đều không đi. Cái gốc của Kinh hí là ở Bắc Bình, đi chỗ khác, hí liền bị hoang phế. Nhìn xem Tiết Liên và Giang Hà Nguyệt, Lý Thiên Dao đã chết, những nghệ sĩ giỏi biết bao, sau khi rời khỏi Kinh đô hí như thế nào, còn chưa đủ rõ hay sao?”
Thương Long Thanh im lặng một lúc lâu, dốc chén rượu vàng nóng hổi vào cổ họng, rượu ôn nhu mềm mại, anh lại giống như bị cay mà cau mày nhắm mắt, sau đó lại rót đầy ly, giơ lên nói: “Ca không có tiền đồ lớn như em, hát hí cũng chỉ đến vậy, danh dự Thương gia đều đặt cả vào em, từ nhỏ học hí khổ sở, không phải cái khổ mà con người có thể chịu được! Em giúp cha nở mày nở mặt ở Bắc Bình, mang đến danh tiếng cho Thương gia ta, đại ca trong lòng rất kính em.”
Thương Tế Nhụy vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, gác đũa cùng Thương Long Thanh cụng uống một ly, trên mặt ăn đến mức đỏ phừng phừng. Thương Long Thanh nói tiếp: “Tam Nhi, cha đã qua đời biết bao năm. Thể diện mà ông muốn, em đã phấn đấu được rồi, hôm nay khắp Trung Quốc chẳng mấy người không biết Ông chủ Thương, đã đủ không phụ lòng cha! Những ngày tháng về sau, sống vì mình nhiều hơn đi, gánh nặng trên vai nên gỡ xuống rồi.”
Thương Long Thanh đặt tay lên bả vai Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy cầm tay anh: “Khi còn bé quả thật rất căm ghét hát hí, aizz! Đều trách cha động một chút là đánh em, người tốt cũng bị đánh đến phát phiền! Nhưng, đến khi trưởng thành, những gì em mặc những gì em ăn, danh dự địa vị, tất cả đều từ hí mà ra, hí chính là cha của em rồi! Xa hí, ba chữ Thương Tế Nhụy này, không đáng giá một đồng, người sống còn có ý nghĩa gì.” Y nói đến bản thân mình cũng bật cười: “Huống chi, hát hí rất vui. Anh à, em thực sự say mê sân khấu.”
Trí nhớ Thương Long Thanh vẫn còn dừng lại ở những ngày tháng Thương Tế Nhụy không chịu nổi trận đòn đau, trốn hí trốn nhà, tam đệ đã chịu khổ giúp người con trai trưởng không tiền đồ này, trong lòng cảm thấy nợ y, vì vậy vẫn luôn dung túng. Mặc kệ y ngủ với đàn ông cũng được, tự do phóng khoáng chuyên quyền cũng chẳng sao, Thương Long Thanh không nỡ nói nhiều một câu, đứa nhỏ này, mới chỉ vừa trải qua chút ít ngày tháng tốt đẹp mà thôi!
Sau khi Kiều Lạc chuyển lời, Cẩm sư phụ viết mấy phong thư tới, lời nói tương đối cứng rắn, nói Thương Tế Nhụy không biết điều, liên lụy danh tiếng cha nuôi, hối hận đã giới thiệu mối quan hệ này vân vân. Thương Tế Nhụy mở đầu còn ngon ngọt dỗ dành ông ta, không ngăn được Cẩm sư phụ ngày ngày tới mắng chửi, sau khi qua lại mấy phong thư, rốt cuộc không nhịn được bày tỏ nguyện ý thoát khỏi quan hệ cha con nuôi với Lưu Hán Vân. Phong thư này gửi đến, một thời gian rất lâu, Cẩm sư phụ không lên tiếng.
Đến Tết lịch tây, người đi làm và học sinh được nghỉ một ngày, phòng vé Thủy Vân lâu đã bán sạch từ lâu, để cướp được một tấm vé đứng, cũng sắp đánh nhau chảy máu đầu rồi. Trước khi hoá trang, Thương Tế Nhụy theo lệ tự mình đốt nhang cầu chúc, Lão Lang Thần ngồi ở trong hộp gỗ, cười tủm tỉm nhìn người. Thương Tế Nhụy nghĩ đến Trình Phượng Đài quá khứ cười nói hành động này của y gọi là Tam Lang lạy Tam Lang, y phản kích Trình Phượng Đài lạy Quan Công, chính là Nhị gia lạy Nhị gia. Không biết Trình Phượng Đài bây giờ thế nào, Thương Tế Nhụy hơi thất thần một chút, liền nhớ đến Trình Phượng Đài, một chút tin tức cũng không có, còn im ắng hơn so với đi ra nước ngoài, ngày mai phải tìm Phạm Liên hỏi một chút. Thương Tế Nhụy vừa nghĩ, vừa đốt ba cây hương, có lẽ là do không thành tâm, lúc cắm hương đầu nhang rơi xuống một chút rơi ở trên mu bàn tay trái y, lập tức nổi lên một mụn nước do bỏng.
Thương Tế Nhụy đau đến xuýt xoa, phủi phủi tay. Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, bị đầu nhang làm bỏng, đây là chuyện rất xui xẻo, ai cũng không chịu làm cái miệng quạ đen vạch trần chuyện kiêng kỵ đó ra, tất cả đều làm bộ không thấy. Tiểu Lai cũng không nói lời nào, chỉ chờ trước khi Thương Tế Nhụy lên sân khấu, nhanh chóng bôi một chút cao bạc hà trong suốt cho y bớt đau. Thương Tế Nhụy hát hí là quỷ thần nhập thân, vốn cũng sẽ không cảm thấy đau. Y lên sân khấu, đám đào kép Thủy Vân lâu toàn bộ xúm lại sau rèm xem, bọn họ muốn nhìn xem ban chủ bị tổ sư gia làm bỏng có phải lãnh phạt hay không.
Ngày nghỉ lễ rất đặc biệt, Thương Tế Nhụy ở trong viện cũ hát tiết mục cũ《 Ngọc Đường xuân 》, vở hí này y hát thuộc làu, ngay cả nói mớ cũng sẽ không xảy ra sơ suất, là một vở đảm bảo tiền thưởng nhất. Nhâm Lục diễn Sùng Công Đạo, bôi trắng sống mũi, dùng giọng tấu nói, so với những Sùng Công Đạo khác đều tức cười hơn một chút, vừa ra sân đã rất khiến người ta nhìn chăm chú. Thật ra thì ngày hôm nay ngay từ lúc bắt đầu liền có chút không bình thường, mấy khán giả nam trợn mắt nhìn trên sân khấu chằm chằm, hút thuốc, nhìn chằm chằm Sùng Công Đạo cũng không khen ngợi cũng không cười, người nào người nấy vẻ mặt sầm lại, thần sắc cũng không phải là dáng vẻ nghe hí nghiêm túc. Đến lúc Thương Tế Nhụy ra sân, chưa mở miệng hát câu nào, mấy tên đàn ông liền ở đó chửi bới ầm ĩ, cao giọng gào thét Thương Tế Nhụy mặc quần áo Nhật Bản hát hí Nhật Bản, ngủ cùng sĩ quan Nhật Bản, có phải là một thằng đàn ông hay không, vân vân. Bọn họ có chuẩn bị mà đến, có người phụ trách ngăn tiểu nhị của hí viện, có người phụ trách phát tán ảnh Thương Tế Nhụy diễn Vân Trung Tuyệt Gian Cơ, rêu rao nói: “Các lão gia thiếu gia đều tới đây mà xem! Xem xem chuyện xấu tên đào kép này đã làm! Chúng ta gặp tai ương! Y thì vẫn sống thoải mái! Không biết xấu hổ!”
Khán giả phía dưới xôn xao, đồng loạt cúi người đi nhặt. Ánh mắt Nhâm Lục nhìn thẳng xuống phía dưới, bước chân liền có chút dừng lại. Thương Tế Nhụy nhất định cũng đã nghe thấy, nhưng hành động, thoại, hát, không chịu ảnh hưởng chút nào, dần dần kéo Nhâm Lục trở về. Lê Xảo Tùng cúi đầu kéo đàn, cũng là không chút lung lay. Trong hậu đài, một vị sư huynh thò đầu nhìn ra phía ngoài, hút một hớp thuốc lá phả ra khói mù, trong miệng kinh ngạc kêu lên: “Ai u! Gì mà nhốn nháo thế này!” Nguyên Lan vừa quay đầu, ở trong hơi khói chán ghét cắn răng nói: “Ngài có thời gian đứng xem, còn không mau đi hỗ trợ một chút?” Vị sư huynh kia cười xòa nói: “Mấy cái chiêu vờ vịt kia của tôi, sư muội còn không biết sao, tôi nào làm được gì! Chẳng may chốc nữa lại bị đánh lệch cả mũi! Còn lên sân khấu thế nào được!” Bên kia Thập Cửu tự mình điểm tướng, chọn mấy người có võ công: “Tịch Nguyệt Hồng! Tiểu Ngọc Lâm! Đại Thánh! Các người mau cởi hí phục đi xuống! Đánh chết người cứ tính ta làm!”
Nhưng đã không kịp nữa, khán giả đã truyền rộng ảnh của Thương Tế Nhụy, người người chép miệng ra tiếng, người đi cùng bạn tại chỗ liền nghị luận cùng đồng bạn, người tuổi lớn cầm cái kính lên, tỉ mỉ nhận diện chàng Thương mặc kimono trong ảnh, càng xem càng cau mày, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp này, người mê hí tuyệt sẽ không nhận lầm! Chỉ thấy Thương Tế Nhụy trong ảnh khoác xiêm y Nhật Bản, cầm cây quạt Nhật Bản, ở bên trong căn phòng kiểu Nhật Bản ánh mắt quyến rũ như tơ, làm yêu làm kiều. Vật chứng trước mặt, ngược lại tin lời đám đàn ông kia đến tám phần mười.
Thương Tế Nhụy tự hát: Trời ơi, trời! Muốn Tô Tam ta, gặp phải oan uổng không cách nào biện bạch này, cho đến hôm nay sao!
Một tên đại hán vạch đám đông ra, hét lớn một tiếng: “Ha! Ngươi làm chuyện xấu này rồi, còn có mặt mũi kêu oan uổng!” Vừa nói không ngờ còn nhảy lên, nhảy lên sân khấu kéo tóc Thương Tế Nhụy xuống dưới sân khấu! Đại hán làm ra động tác này, mọi người trong gánh hát đã hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa. Hắt nước sôi ném bình trà đều đã từng thấy, nhổ nước miếng chê bai cũng thường có, lên sân khấu đánh người thì đúng là lần đầu mới thấy, thật khiến Thủy Vân lâu mở rộng tầm mắt! Chuyện này còn ra thể thống gì nữa!
Hai sư huynh hung hăng ném tàn thuốc xuống dưới đất: “Ái chà! Dám làm thật à! Con bà nó chứ!” Tiện tay nhặt lên một binh khí luyện công, cùng mấy nam đào kép khác chạy xuống sân khấu cứu giá.
Nếu như là những lúc bình thường, có một người đánh giáp lá cà với Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy căn bản không sợ, thiệt liền thiệt ở chỗ trên người Tô Tam mang cái gông cá, tuy là một mảnh gỗ đạo cụ rất mỏng, nhưng khoá gài vô cùng vững chắc, Thương Tế Nhụy liền chẳng khác nào bó tay chịu trói, nặng nề té xuống dưới sân khấu, đầu đập xuống đất trước, trước mắt nổ đom đóm. Đám khán giả vừa kêu vừa chạy, chạy tán loạn bốn phía, thanh âm bén nhọn phát ra rơi vào trong tai Thương Tế Nhụy, chính là Kim Ngọc Lâu sụp đổ, tháp Lưu Ly Thất Bảo vỡ vụn loảng xoảng văng đầy đất. Y cố gắng chống ngồi dậy, trên lưng lại bị đạp một cước rất mạnh, người Thủy Vân lâu cuống đến độ hô to ban chủ, nhưng một cước này đá y tỉnh khỏi giấc mộng Tô Tam, Thương Tế Nhụy hất hất đầu, hướng về phía chậu hoa bên dùng sức đánh vỡ gông cá, lảo đảo đứng lên.
Mấy đại hán kia nhất định không phải người lê viên, thậm chí cũng không phải người nghe hí. Bọn họ thấy Thương Tế Nhụy trên sân khấu yểu điệu tuấn tú, chẳng khác mấy so với một người đàn bà, dù là ném vào trong tay, cũng chỉ nặng và cao hơn đàn bà một chút, cũng là ném một cái là gục, không đáng nhắc tới. Cho nên nhìn thấy Thương Tế Nhụy đánh vỡ gông cá, vẫn không có hành động gì, khinh bạc như đối với một tiểu cô nương nói: “Ông chủ Thương, thức thời thì lui về đi, chúng ta không thù không oán, không nhất thiết phải đưa người vào chỗ chết.” Người của Thủy Vân lâu chạy tới hiện trường, giơ quyền vén tay áo muốn tới hỗ trợ. Thương Tế Nhụy không cho phép bọn họ nhúng tay, bản thân một cước ở phía trước một cước ở phía sau đứng vững vàng, nghiêng người hướng về phía người đằng trước. Mấy tên đại hán kia thấy tư thế này, không khỏi nhìn nhau, bọn họ những người thường đánh lộn tại đầu đường đều biết, ngoài nghề mới huênh hoang đưa chính diện ra, tư thế nghiêng người này là của người trong nghề, ít nhất cũng là một tay quen động quyền cước. Lại nhìn ánh mắt Thương Tế Nhụy, nào còn chút gì dáng vẻ người đàn bà đang chịu oan khuất.
Đám đại hán nuốt nước miếng một cái.
Tiểu Lai nghe thấy đám đàn ông Thủy Vân lâu ở đó khen ngợi, một hồi lại là tuần bộ ở đó thổi còi, cố hết sức vạch đám người ra, nhìn thấy mấy tên đại hán kia ngã xuống đất lăn lộn, Thương Tế Nhụy trên mặt lại thêm vết thương mới, thở hổn hển không ngừng. Tuần bộ đối với danh nhân xã hội vẫn luôn rất khách khí, ngay mặt hỏi mấy câu, liền đem bọn đại hán kéo lên mang đi. Mọi người đỡ Thương Tế Nhụy đến hậu đài kiểm tra cẩn thận một phen, đều là bị thương da thịt, chỉ có cánh tay trái bị thương nghiêm trọng, hơn nữa có lẽ do từ ngã từ trên sân khấu xuống gây ra chấn động não nhẹ, nói không tới hai câu liền xoay đầu nôn oẹ. Tiểu Lai khóc sướt mướt thay y phục cho y đi bệnh viện, hí phục kia dính máu, cánh tay bị thương cũng không dễ cởi, Nguyên Lan giậm chân một cái: “Cái con nha đầu này! Mau cầm kéo tới!” Thương Tế Nhụy lúc này đầu óc đã hiểu rõ: “Không được cắt! Tôi từ từ cởi!” Y từ từ cởi hí phục, lại đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Trên đường đi bệnh viện, Thương Tế Nhụy thấy tay mình vô lực lủng lẳng, đánh nhau làm vỡ cái mụn bỏng kia rồi, quá khứ mu bàn tay y cũng từng rách da, Trình Phượng Đài bôi thuốc cho y giống như làm phẫu thuật ngoại khoa vậy. Nếu hôm nay Trình Phượng Đài ở chỗ này, thấy y bị thương càng nghiêm trọng hơn, không biết sẽ đau lòng đến mức nào! Nói không chừng sẽ khóc lóc ở trước giường bệnh y!
Thương Tế Nhụy nghĩ như vậy, cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, thật là muốn giữ vết thương đến lúc Trình Phượng Đài trở lại mới chữa, y tiếc nuối than thở.