Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài trước khi đi hàng, có rất nhiều công việc chuẩn bị phải làm, hắn tự mình đi Thiên Tân đếm hàng, ăn cơm cùng đám người làm, chuẩn bị hành trang, trong đó mục quan trọng nhất là làm quen với Sakata, trải lòng. Sakata cũng rất vui lòng chiêu đãi Trình Phượng Đài, ba ngày hai lần mời hắn ăn đồ ăn Nhật Bản, đi dạo kỹ viện Nhật Bản. Trình Phượng Đài đào tạo ra được một loại khí chất chân thành moi tim moi phổi ra với người khác ở trong trường làm ăn, sau khi uống ngà ngà, kể lể với Sakata rất nhiều nỗi khó xử, nói Tào tư lệnh bá đạo như thế nào, chị không nói phải trái ra sao, đại công tử lừa gạt hắn như thế nào. Sakata nghe hiểu được, chẳng qua chỉ là khóc nghèo đòi tiền mà thôi. Trình Phượng Đài cũng nói đạo lý rõ ràng, vận chuyển súng ống đạn dược cũng không phải là giao dịch làm ăn với người Nhật có tính chất bình thường, đây là Hán gian bán nước thuần chủng rồi, một khi làm, tình cảnh cả nhà già trẻ ở Trung Quốc sẽ rất nguy hiểm, cho nên bất kể cuộc chiến này cuối cùng đánh như thế nào, đến khi Sakata không cần hắn, hắn phải di dân cả nhà. Tha hương đi nước khác kiếm sống là cái giá như thế nào, Sakata không thể không thông cảm.
Đổi thành những người Trung Quốc khác dám can đảm há miệng hét giá, Sakata đã sớm một cái tát đánh vào trong tù rồi, thế nhưng đây lại là em vợ của Tào tư lệnh, không thể vì thế mà phá hỏng tình hữu nghị với Tào tư lệnh. Có điều Sakata ngược lại cũng cảm thấy an lòng, Trình Phượng Đài không có gì khác biệt so với những gì gã nghĩ, loại thương nhân thế tục chỉ nghĩ đến lợi ích này, chơi đào kép, nuôi con gái ngoài giá thú, phẩm đức bản thân cũng rất tồi, chỉ cần cho hắn đầy đủ uy hϊếp và tiền bạc, liền có thể phá nguyên tắc của hắn.
Liền có mấy ngày như vậy, Trình Phượng Đài uống đến mức mặt đỏ tim nóng, khắp người mùi rượu, Mợ Hai nhà hắn có thù oán với người Nhật Bản, trở về vặn hỏi, làm không khéo sẽ gây mâu thuẫn gia đình, liền say khướt trốn tới chỗ Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy mặc dù sẽ không khom người chăm sóc hắn, nhưng cũng sẽ không lắm mồm hỏi hắn chuyện gì, trừ thừa dịp hắn say rượu vẽ cái mặt hoa cho hắn thì không có tật xấu khác.
Trình Phượng Đài đã nhìn lầm người, vì vậy buông lỏng cảnh giác, cách xui xẻo không xa. Ngày hôm nay ban ngày liền uống nửa say, nằm ngang trên ghế sa lon hút thuốc uống trà, thần trí mơ hồ. Thương Tế Nhụy trong miệng nhai táo đỏ, ở bên cạnh dùng dầu hạt trà lau chùi bảo kiếm ba thước dùng để luyện công của y, ngang một lần dọc một lần, lau đến khi bảo kiếm kia bóng loáng sáng như tuyết, cong ngón tay bắn ra, leng keng vang dội, nghe vào trong tai, khiến bàng quang người ta căng lên.
Thân kiếm phản lại ánh mặt trời đâm vào mặt Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài cau mày một cái, gảy tro thuốc lá: “Ông chủ Thương, đừng múa đao đánh thương ở nhà, nguy hiểm lắm, may là không có lưỡi đấy.”
Thương Tế Nhụy thanh kiếm gác lên cổ hắn: “Không có lưỡi? Anh thử xem?”
Trình Phượng Đài lấy tay đẩy thân kiếm ra: “Chớ ẩu tả!” Trước mắt đột nhiên bạch quang chợt lóe, thuốc lá kẹp trong tay bị gọt xuống nửa đoạn, vết cắt phẳng như kéo cắt. Trình Phượng Đài cực kỳ kinh ngạc, vội vàng kiểm tra mình tay, may quá, da trên tay không có rách, nửa đoạn thuốc lá rơi xuống thì lại cháy đũng quần.
Trình Phượng Đài cực kỳ tức giận, đập rớt đầu mẩu thuốc đang muốn nổi giận, kiếm kia lại lần nữa trở về trên cổ hắn, mũi kiếm mảnh dán vào thịt, lạnh đến mức da thịt đau.
Thương Tế Nhụy đặc biệt nghiêm túc nói: “An bối lặc nhìn thấy anh ôm đàn bà Nhật Bản ở câu lạc bộ lục quân, có oan uổng anh không ?”
Trình Phượng Đài xương sống một trận tê dại, tỉnh rượu hoàn toàn!
Gã râu quai nón cách vách, gã người Bỉ từng làm bạn cùng Thương Tế Nhụy ba ngày liền chia tay, lúc này gác tròng kính trên sống mũi, ánh mắt đuổi theo đứa bé trai Trung Quốc thần bí đang nâng kiếm chém quý ông hàng xóm, một đuổi một chạy, náo loạn. Có đồng nghiệp nhìn thấy mà sợ hãi, muốn báo cảnh sát, bị gã râu quai nón đè xuống. Gã râu quai nón quyết định đi ra cửa tìm hiểu cho rõ ràng. Trình Phượng Đài thở hồng hộc, chạy đến mức quần áo xốc xếch, trong phòng khách đã bị đánh nát mấy món đồ gia dụng, Trình Phượng Đài vốn định không để ý đến tên đào kép điên này, chạy khỏi cho xong! Ai ngờ ở bên trong nhà ít nhất có đồ gia dụng có thể che chở, một khi đi ra bên ngoài cửa, chạy thì chạy không lại Thương Tế Nhụy, đánh cũng đánh không lại Thương Tế Nhụy, đơn giản là chó điên bắt thỏ, toàn sân khấu đều là đất diễn của Thương Tế Nhụy!
Trình Phượng Đài sức kiệt cổ họng rát, đi vòng qua phía sau một cây đại thụ: “Ông chủ Thương, chúng ta không lộn xộn nữa… Tôi là vạn bất đắc dĩ mà, không ôm đàn bà Nhật Bản một chút, làm sao có thể tiểu cùng một cái bô với người Nhật Bản?”
Nhìn lại Thương Tế Nhụy, mặt không đỏ không thở dốc, quanh thân tản ra một luồng sát khí lạnh lẽo: “Hả! Anh còn muốn đi tiểu ở bên ngoài!” Vừa nói kiếm hướng xuống hạ thân của hắn, Trình Phượng Đài bàn chân trượt một cái ngã xuống đất. Gã râu quai nón nhìn đến đây, không khỏi thán phục, tháo mũ của mình xuống chậm rãi đắp lên ngực, muốn giảm bớt hoảng sợ.
Thương Tế Nhụy quay đầu quát lên: “Nhìn cái gì mà nhìn! Tiểu gia đang sắp hí!” Gã râu quai nón biết rõ sự lợi hại của công phu Trung Quốc, đội mũ lên, quay đầu bước đi.
Trình Phượng Đài thấy đã mất mặt rồi, dứt khoát ngồi dưới đất không đứng lên nữa. Hắn bây giờ ngàn khó vạn hiểm, như đi trên băng mỏng, xoay sở với người Nhật Bản giống như một đặc công. Thương Tế Nhụy thì hay rồi, chẳng chút thông cảm với hắn, vẫn còn ở đó ghen bóng ghen gió, gây sự! Vừa hận An bối lặc làm chuyện xấu, nếu không dựa vào sự thiếu tinh tế của Thương Tế Nhụy, cho y ba trăm năm y cũng vẫn là một kẻ mù mở mắt! Trình Phượng Đài cảm thấy ủy khuất, duỗi cổ về phía trước một cái: “Đây đây đây, cứ chém vào đây này! Những ngày tháng xui xẻo thế này, tôi chán sống lắm rồi!”
Thương Tế Nhụy ngẩn người, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến vậy: “Anh cắm sừng tôi! Còn dám mặt dày với tôi sao? !” Một kiếm đâm về phía Trình Phượng Đài. Y dĩ nhiên không thể thật sự gϊếŧ Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài nghe bên tai rồng gầm, thanh kiếm của Thương Tế Nhụy thọt vào trong thân cây, chuôi kiếm vẫn đung đưa không dứt.
Thương Tế Nhụy từ trên cao nhìn xuống hắn, một bên sắn tay áo: “Tôi tay không, anh dùng kiếm! Đừng nói tôi khi dễ anh! Trình Phượng Đài! Hôm nay hai người chúng ta chỉ có thể sống một người!” Trình Phượng Đài chậm rãi ôm cây đứng lên. Thương Tế Nhụy cắn răng nghiến lợi lại nói: “Anh cái đồ khốn kiếp cháu con rùa đẻ ra! Nhìn thấy là ôm, không nhìn thấy thì không biết còn thế nào nữa! Vạn bất đắc dĩ? ! Cái rắm! Đàn ông nếu như trong lòng đã không muốn, còn có thể làm được? Anh coi tôi là mợ Hai mà lừa bịp như vậy à! Đừng hòng! Rút kiếm!”
Thương Tế Nhụy hùng hùng hổ hổ, Trình Phượng Đài rút kiếm từ thân cây, bởi vì mới vừa rồi hai tay chống đỡ trên đất dính nước tuyết, trơn trượt, rút một cái hai cái đều không rút ra được. Bên cạnh Thương Tế Nhụy toàn là đám đào kép giỏi giang tay chân lanh lợi công phu tốt, nhìn hắn dáng vẻ chẳng ra làm sao, vạn người không tìm ra được một hai, hận đến mức bụng dạ ngứa ngáy, không ngờ giận đến ngây dại, đứng đó trừng hai mắt ngây ra. Trình Phượng Đài nắm chắc cơ hội, nhấc lên một cái rổ đặt ngược dưới tàng cây chụp lên đầu Thương Tế Nhụy, xoạc chân chạy chối chết ra ngoài. Thương Tế Nhụy gầm thét một tiếng, cựa ra khỏi cái rổ hai bước đuổi kịp, chụp Trình Phượng Đài ngã nhào xuống đất, hai người ở trong tuyết lăn thành một đống, Trình Phượng Đài bị y xoa nắn đến mức không chịu nổi, liên tục cầu xin tha thứ.
Thương Tế Nhụy bóp cổ hắn hỏi hắn: “Nói! Nhận đánh hay là nhận phạt!” Dựa theo quy củ giang hồ, hảo hán hỏi ra những lời này, trả lời thường nên là nhận đánh như thế nào mà nhận phạt như thế nào, nhưng Trình Phượng Đài nào có gan nhận đòn của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy mà phát điên, Trình Phượng Đài liền nghĩ đến con gấu trong rừng phía bắc, bắt lấy người ôm vào trong lòng, xương sườn người liền vỡ, một chút nặng nhẹ cũng không có!
Trình Phượng Đài khó khăn nói: “Ông chủ Thương, ông chủ tốt, em phạt tôi đi.”
Thương Tế Nhụy liền dành ra một tay cởi thắt lưng của Trình Phượng Đài: “Được! Đây là anh nói đấy nhé!”
Trình Phượng Đài tránh né một chút, không biết chính xác Thương Tế Nhụy định làm gì, có chút xấu hổ: “Ông chủ Thương! Không thích hợp đâu!”
Thương Tế Nhụy cởi không thuận tay, trực tiếp nắm xuống dưới: “Làm sao không thích hợp! Con trai anh cũng có mấy đứa rồi! Có chim hay không cũng có vấn đề gì đâu!”
Thương Tế Nhụy vẻ mặt nghiêm nghị, gân xanh trên trán hiện lên, tuyệt không phải dáng vẻ đang đùa giỡn. Trình Phượng Đài thật sự sắp điên rồi. Hai người càng đánh càng coi là thật, dần dần cũng càng thêm tức giận, chính lúc không thể tách rời ra, bên cạnh truyền tới một tiếng kêu tan nát cõi lòng: “Ông chủ Thương, cậu mau dừng tay!”
Nữu Bạch Văn ánh mắt nhìn sang, Thương Tế Nhụy ban ngày ban ngày ở cửa nhà kéo quần đàn ông, cả người như điên như cuồng, nhìn gần một cái người đàn ông kia là Trình Phượng Đài, chuyện lại càng tỏ ra hạ lưu. Đi cùng Nữu Bạch Văn đến, còn có đại ca của Thương Tế Nhụy, Thương Long Thanh. Thương Long Thanh là một hán tử lặng lẽ thận trọng, khuôn mặt có góc có cạnh, thật giống như một bức tranh vẽ theo lối tỉ mỉ giấy trắng nét đen, nhìn một cái liền biết không cùng một ổ với Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy là một bức tranh sơn dầu. Thương Long Thanh lúc này ôm cánh tay, lông mày cũng không nhướn lên, trầm mặt nhìn tiểu đệ nổi điên. Lần trước anh em hai người gặp mặt vẫn là hơn một năm trước Thương Tế Nhụy đi Thiên Tân hát hí, hai anh em hát cặp 《 Toạ cung 》, lúc ấy nhìn Thương Tế Nhụy biết nói biết cười, thân thể và tâm lý đều rất khỏe mạnh, đối nhân xử thế hợp lý cực kỳ! Nhưng sau khi hát xong hí cũng không nói sẽ tụ tập cùng anh nhiều, ngựa không ngừng vó trở về, tựa như Bắc Bình có một con ma đang câu hồn của y. Thương Long Thanh luôn muốn tới Bắc Bình thăm một chút xem cuộc sống của tiểu đệ đẹp đến bao nhiêu, hôm nay nhìn một cái, thật là chẳng bằng không nhìn.
Nữu Bạch Văn giậm chân một cái, tiến lên nâng Trình Phượng Đài lên, phủi áo phủi quần, tìm nấc thang cho hai người nói: “Ông chủ Thương quá trẻ con rồi, trời lạnh như thế này, lại đùa giỡn ở nơi này với Nhị gia!”
Trình Phượng Đài thở đều rồi xoay người thắt lại quần, trong lòng khuất nhục khỏi phải nói, quá khứ thật là mắt bị mù, lại cảm thấy Thương Tế Nhụy thẹn thùng văn tĩnh, thành thật ngoan ngoãn! Đều bị cái tên hát hí này lừa mà! Quá đáng hận! Trừng mắt nhìn về phía Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy đã khôi phục dáng vẻ thành thật khi đối mặt với người ngoài, ngượng ngùng đứng nghiêm một bên, cúi đầu kêu một tiếng đại ca. Đối với người đại ca này, Thương Tế Nhụy rất nghe lời.
Thương Tế Nhụy cung kính nói: “Đại ca muốn tới Bắc Bình, sao không nói trước với em, em cho người đi đón anh!”
Nữu Bạch Văn cười nói: “Đại gia không biết Ông chủ Thương đổi chỗ ở, điện báo đánh tới cũng không nhận được, nên chẳng phải đã tìm đến chỗ tôi hay sao.”
Thương Long Thanh chỉ là trầm mặt nhìn em trai, giống như đang nung nấu một trận dạy dỗ. Trình Phượng Đài tạm thời không mặt mũi gặp người, chẳng chào hỏi ai, hậm hực cáo từ, đối diện từ sau lưng Thương Long Thanh xuất hiện một người nhỏ nhắn cường tráng, trời lạnh như thế này, người nhỏ nhắn đó cuốn ống quần, ngay ngực đẩy Trình Phượng Đài ra thẳng tắp đi tới trước mặt Thương Tế Nhụy, ôm quyền chắp tay nói: “Ông chủ Thương, tôi tới xin lãnh giáo Thương gia côn pháp của ngài.”
Trình Phượng Đài lập tức dừng chân. Thương Tế Nhụy hất cằm: “Không tên không họ, ngươi từ đâu tới? Há miệng liền muốn xem gia bảo gia truyền của người ta, có sư phụ dạy chưa?”
Người nhỏ nhắn đó là bằng hữu trên giang hồ của Thương Long Thanh, lần này Thương Long Thanh tới Bắc Bình, có một nửa là bị hắn nài nỉ. Thường Thương Long Thanh phó thác Thương Tế Nhụy làm chút chuyện gì, viết thư đánh điện báo thông báo một tiếng là được, nhưng Thương gia côn không truyền họ ngoài, cho dù là Thương Long Thanh nói chuyện cũng không có tác dụng, không thể không gặp mặt nói rõ.
Thương Long Thanh nói: “Tam Nhi, em luyện cho hắn một chút.”
Thương Tế Nhụy khó xử nhìn nhìn đại ca, im lặng. Thương Long Thanh nói: “Hắn nhìn biết được bao nhiêu thì bao.”
Thương Tế Nhụy đứng đó không động đậy. Thương Long Thanh lại nói: “Tam Nhi, coi như là diễn hí.”
Thương Tế Nhụy nói: “Anh, em diễn hí chỉ đánh chín đường côn.”
Bọn họ Thương gia côn ba mươi sáu đường côn pháp, lên sân khấu chỉ sử dụng chín đường trước, Thương Long Thanh học đến đường thứ mười tám, Thương Tế Nhụy ngược lại nhận được hết chân truyền. Nhưng Thương Tế Nhụy không nỡ mang ra bên ngoài, người nhỏ nhắn kia là một người có luyện võ, nếu võ công luyện đến mức nhất định rồi, nhất thông bách thông, nhìn qua một lần, liền cái gì cũng học được. Nhưng hắn ta là người Thương Long Thanh tự mình mang tới, Thương Tế Nhụy không tiện làm mất mặt anh mình, chần chừ rất không tình nguyện nhặt tề mi côn lên, nói: “Bây giờ đều có súng cả rồi, các ngươi liều sống liều chết luyện võ công còn có ý nghĩa gì! Công phu có tinh đi chăng nữa, có thể hơn được súng sao?”
Người nhỏ nhắn kia nói: “Học tinh công phu rồi, không cần súng, cũng có thể gϊếŧ người Nhật Bản.”
Một tiếng này không lớn không nhỏ, rơi vào tai tất cả mọi người, ai cũng đều giật mình. Nữu Bạch Văn vốn thấy Thương Tế Nhụy sắp biểu diễn gia truyền, để tránh hiềm nghi, đã đi rồi, nghe câu này, siết chặt cổ áo cúi đầu nhanh chóng đi, nhảy lên xe kéo rất nhanh đi khuất. Trình Phượng Đài thì không cần tránh, hắn là “người trong nhà” của Thương Tế Nhụy, nhưng rất căng thẳng đột nhiên nhìn vòng quanh, sợ đám chó của Sakata nghe thấy, cảm thấy vô cùng thêm loạn.
Thương Tế Nhụy trong tay dừng một chút, không nói lời nào, một tay cởi nút trường sam cởϊ áσ, ném về phía Trình Phượng Đài, vẻ mặt cũng không giống trước, trở nên hết sức nghiêm túc, tròng mắt đen lại. Trình Phượng Đài mới vừa đánh nhau với y, bây giờ bị xiêm y của y đắp đầy mặt và đầu, còn phải làm gã sai vặt làm cái móc áo cho y, bực mình không cơ chứ! Thương Tế Nhụy dựng cây côn trên đất, hít sâu một hơi, bắt đầu diễn luyện ba mươi sáu đường Thương gia côn pháp. Lúc này so với biểu diễn trên sân khấu, luyện công dưới sân khấu đều rất không giống nhau, đều là công phu thật sự, hoa cả mắt, Trình Phượng Đài cũng không nhìn ra cái gì đẹp mắt. Đợi đến sau khi sắp biểu diễn xong chín đường, người nhỏ nhắn kia hét lớn một tiếng: “Ông chủ Thương! Đắc tội!” Lại tay không đi đón cây côn của Thương Tế Nhụy, hai người cứ như vậy đánh nhau.
Người võ lâm quyền tay không đối đầu với đào kép cầm khí giới, đại khái cũng không thể coi là khi dễ người, nhưng lại khiến Trình Phượng Đài lo lắng, hoàn toàn quên mất chuyện vừa đánh nhau với Thương Tế Nhụy, dịch tới bên cạnh Thương Long Thanh, lân la muốn mở miệng.
Thương Long Thanh đưa ánh mắt chuyển qua người hắn, dừng lại một hồi. Cảm giác đầu tiên là, người trẻ tuổi này da thịt trắng noãn ánh mắt đa tình, cũng giống lê viên bọn họ, cùng em trai anh ta vừa vặn một đôi thiếu niên thanh xuân, ai cũng không có vẻ lợi dụng ai, trong lòng trước hết tin ba phần tình cảm của bọn họ, chắp tay một cái với Trình Phượng Đài: “Trình Nhị gia.”
Trình Phượng Đài đáp lễ anh ta, trên mặt cười rất cuống quýt, nói: “Tôi thấy bọn họ cũng kha khá rồi, đại ca đi khuyên chút.”
Thương Long Thanh nói: “Chờ một chút.”
Chờ không quá nửa phút, Trình Phượng Đài càng cuống quýt hơn: “Đại ca, Ông chủ Thương công phu không ổn, sắp thua thiệt rồi!”
Thương Long Thanh nói: “Thương gia trước khi vào lê viên, chính là người trong ngành võ.”
Ngơi được một chút, Trình Phượng Đài lại nói: “Đại ca…”
Thương Long Thanh cảm thấy người nhân tình này của em trai thật lằng nhằng.
Người nhỏ nhắn kia hóa chưởng thành câu, không ngừng đi câu côn của Thương Tế Nhụy, ép cho Thương Tế Nhụy phải tung hết ra chiêu thức giấu trong rương. Thương Tế Nhụy cơ sở vững chắc không phải giả, dở ở chỗ thiếu kinh nghiệm thực chiến, đánh càng về sau, trường côn trong tay bị người nhỏ nhắn kia một chưởng câu bay. Thương Long Thanh vươn tay một cái, ngay trên cao tiếp lấy cây côn. Đối với người đến cửa lãnh giáo công phu mà nói, một chiêu này của người nhỏ nhắn kia, hiển nhiên là thất lễ, nhưng Thương Tế Nhụy cũng không nổi giận, ngược lại chắp tay một cái với người nhỏ nhắn kia: “Người anh em, thật có công phu!”
Người nhỏ nhắn kia đầy sức lực nắm quyền, đáp lễ với Thương Tế Nhụy, sau đó làm như không thấy Thương Long Thanh, cọ vai mà qua, lại tự ý đi khỏi. Thương Long Thanh thấy việc lạ cũng coi như không, đi vào trong nhà cùng Thương Tế Nhụy Trình Phượng Đài. Đám đàn bà con gái trong nhà từ lúc hai người đánh nhau đó liền dán sát cửa sổ xem náo nhiệt, đến khi bọn họ thôi, trước khi Thương Long Thanh vào nhà, Tiểu Lai cắn cắn môi, là người đầu tiên chạy mất dạng. Mà Phượng Ất thấy bọn họ đều không đánh người nữa, ở trên lầu thất vọng khóc ầm lên. Thương Long Thanh vào nhà liền nghe thấy trẻ con khóc, động tác dừng lại, ánh mắt đảo qua trên lầu, vén áo choàng ngồi xuống ghế sa lon.
Ghế sa lon kiểu tây không chú trọng thứ tự chủ khách, Thương Long Thanh nghênh ngang chiếm ghế sa lon dài, Thương Tế Nhụy liền phải ngồi xuống một chỗ ngồi bên cạnh. Không ngờ Thương Long Thanh đột nhiên gây khó dễ, một gậy đánh trúng đầu vai Thương Tế Nhụy, vững vàng đánh cho y quỳ xuống!
Trình Phượng Đài đi theo phía sau mông hai anh em, còn chưa kịp bỏ tấm áo khoác của Thương Tế Nhụy từ trong tay xuống, đã thấy nhóc đào kép bị đánh! Mới vừa rồi tỷ thí võ công với người ta còn chưa bị đánh, ở nơi này bị quân mình bắn lén! Là anh trai cái kiểu gì thế chứ!
Nụ cười trên mặt Trình Phượng Đài hoàn toàn tắt ngấm, kéo kéo Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy trên vai gánh cây côn lớn, không dám động. Trình Phượng Đài nghiêm túc nói: “Thương đại ca, có lời gì không thể từ từ nói chứ ? Ông chủ Thương chút nữa còn phải lên sân khấu, không chịu nổi bị thương!”
Thương Long Thanh xua tay với hắn, ý bảo hắn chớ xen vào. Thương Long Thanh khác với cha Thương Cúc Trinh chính là, Thương Cúc Trinh không có việc gì liền thích đánh Thương Tế Nhụy chơi, đánh gãy vô số thanh gài cửa. Thương Long Thanh sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, nếu như không thể không đánh thì mức độ mạnh và điều làm sai cơ bản bằng nhau. Thương Tế Nhụy sờ chỗ đau trên vai, hiểu ra một kiểu thế tới hung hãn, bên ngoài mạnh bên trong yếu.
Thương Long Thanh một tay đè cây côn, một tay từ trong tay áo giũ ra một quyển sách ném đến trước mặt Thương Tế Nhụy, không ngờ là quyển《 Lê Viên xuân giám 》kia. Thương Tế Nhụy nhìn ngượng phát hoảng, bởi vì y nhớ rằng bên trong bịa chuyện y và Thương Long Thanh anh em bất luân, tin vịt nghe muốn ê răng, phải xuống mười tám tầng địa ngục. Nhưng người ta viết y thành một kẻ nhân tình khắp thiên hạ, y cũng là người bị hại, Thương Long Thanh tội gì tìm y hỏi tội chứ ?
Thương Long Thanh không phải là vì chuyện này, anh ta hỏi: “Bên ngoài đều đang đồn đãi, quan hệ giữa em cùng Kujo Kazuma là thế nào?”
Thương Tế Nhụy tựa như nghe thấy tên một động vật, nói: “Ai?”
(Kazuma tiếng Hán nghe giống hà mã)Thương Long Thanh cũng không cho y giả bộ, bảo y lật tới một trang có ảnh tự nhìn. Thương Tế Nhụy cười: “Đây là em cùng Đỗ Thất và Yukinojo, ở đâu ra hà mã!”
Thương Long Thanh không rõ tên họ người ngoại quốc, cây côn dán vào má Thương Tế Nhụy, đẩy khiến y phải quay đầu đi, chỉ hỏi một câu: “Anh mặc kệ gã tên gì, em chỉ cần nói có từng nói chuyện cùng người Nhật Bản hay không?”
Thương Tế Nhụy hô to oan uổng, cho dù quăng hận nước thù nhà sang một bên, Thương Tế Nhụy cũng rất không thích điệu bộ cùng tướng mạo của người Nhật Bản, cảm thấy bọn họ làm việc cứng nhắc, tay ngắn chân ngắn, nói chuyện với ai, cũng sẽ không bàn đến người Nhật Bản, tình chân ý thiết kêu oan một lúc lâu, chỉ thiếu nước đυ.ng đầu vào tấm bia! Thương Long Thanh suy nghĩ chí khí nam nhi em trai biểu hiện từ nhỏ, cũng không tin y sẽ chui vào cùng một cái chăn với người Nhật Bản, Thương gia côn của bọn họ vốn là được cải biến từ Dương gia thương!
Thương Long Thanh từ từ buông cây côn xuống, uống một hớp trà nóng: “Cha khi còn sống không kịp định một mối hôn sự cho em, khiến em buông thả mấy năm này, buông thả đến không ra cái dạng người! Hôm nay anh làm chủ, định mối Nhị nha đầu Hàn gia giúp em.”
Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy thật nhanh đưa mắt nhìn nhau một cái, Thương Tế Nhụy nói: “Em không muốn, em có rồi.”
Thương Long Thanh từ sau ly trà ngước mắt lên: “Em có ai rồi? Không danh không phận, người ta chịu em sao?”
Thương Tế Nhụy cười ngây ngô nói: “Em có Nhị nha đầu rồi. Vẫn tốt mà!”
Thương Long Thanh nghe y nói mớ, đứng lên nhặt lên cây côn liền đánh. Thương Tế Nhụy không tránh không né, cắn răng chịu đựng. Đánh mấy cái tựa như đập chăn, Thương Long Thanh hỏi: “Em có cưới hay không!”
Thương Tế Nhụy nói: “Không cưới!”
Thương Long Thanh nghe vậy lại đánh tiếp. Trình Phượng Đài cũng không chịu được loại hành hạ này nữa, cho dù anh ta có là Thiên vương lão tử cũng không được, Ông chủ Thương của hắn, hắn còn không nỡ đánh như vậy! Ném xiêm y trong tay một cái, trở mặt đi lên đoạt lấy trường côn: “Thương đại gia cũng không thể dạy dỗ em trai trong phủ của người khác! Ngài xin cứ tự nhiên đi!” Đẩy vai Thương Tế Nhụy liền lên lầu. Thương Long Thanh nhìn bọn họ đi xa, thản nhiên như thường ngồi xuống tiếp tục uống trà.
Hai người trở về trong phòng, Thương Tế Nhụy gật gù đắc ý, nghĩ đến câu diệu ngữ “Nhị nha đầu” này cảm thấy rất thú vị, trong lúc nhất thời quên luôn chuyện đại sự cần đánh đau Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cũng quên mất mới vừa rồi suýt chút nữa bị Thương Tế Nhụy cởϊ qυầи thiến, đau lòng đang chiếm hết cảm xúc của hắn: “Chỉ biết tỏ ra ghê gớm với tôi! Anh em đánh em, em làm sao không biết chạy, làm sao không dám trả chứ? Chỉ biết ngang ngược trong ổ!” Thương Tế Nhụy chốc muộn có hí, hiện giờ cả người mồ hôi hôi rình, cởi hết vắt một cái khăn lông nóng lau người. Trình Phượng Đài thấy đầu vai bên trái và cánh tay sau lưng y mấy vệt tím dài, hơi sưng lên, liền nhận lấy khăn lông nóng lau giúp y: “Thương gia nhà các em bị làm sao vậy? Tật xấu đánh người còn gia truyền? Hai anh em gặp mặt một cái, không nói hai lời đánh trước hỏi sau! Thật chưa từng thấy môn phong nào như vậy!”
Thương Tế Nhụy nói: “Nhị nha đầu, không được phép nói xấu đại bá của ngươi.”
Trình Phượng Đài bị y làm tức giận phát bật cười: “Còn nữa, Hàn gia Nhị nha đầu đó là ai ?”
Thương Tế Nhụy lắc đầu: “Không quen, ta chỉ biết một mình Nhị nha đầu ngươi.”
Trình Phượng Đài nói: “Đáng đời anh em đánh chết em.” Miệng hắn tuy nói như vậy, động tác trên tay nhưng lại cực kỳ khẽ khàng, lau đến chỗ vết thương, dùng khăn lông bọc đầu ngón tay vẽ ở chung quanh vết thương. Thương Tế Nhụy cảm thấy hắn ở sau lưng viết chữ to, không nhịn được nhún nhún vai: “Nhị nha đầu, ngươi làm mạnh lên chút coi!”
Trình Phượng Đài dùng khăn lông siết cổ y: “Nếu như không phải nhìn thấy em bị đánh, tôi bây giờ liền bù cho em một trận.”
Thương Tế Nhụy vào lúc này cực kỳ ngang ngược, nhướn lông mày: “Ái chà! Chỉ dựa vào ngươi! Ta đánh chết ngươi cũng chẳng đổ mồ hôi!” Vừa nói trong lòng y nổi giận, quay đầu lại chỉ mũi Trình Phượng Đài: “Siết cho chặt thắt lưng của anh đi! Nếu có lần sau mà để tôi biết, tôi liền thật sự đánh chết anh!”
Trình Phượng Đài xoay cổ y thẳng lại: “Được được được em bớt chút đi! Có bản lãnh như vậy tỏ ra oai phong với anh của em đi!”
Nói đến chỗ này, Thương Tế Nhụy cũng rất khó hiểu: “Anh của em từ xưa tới giờ không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, hôm nay coi như là trúng tà rồi!” Y nhớ tới quyển sách xui xẻo kia, mặc lại quần áo, quát bảo Trình Phượng Đài đọc tiếp nửa quyển sau. Thương Tế Nhụy không hiểu dụng tâm của Thương Long Thanh, Trình Phượng Đài trong lòng sáng tỏ, nhặt sách lên vừa lật giở, vừa nói: “Anh em ngoại trừ đánh người là không tốt, đối với em ngược lại không tệ.” Vì một Nhị nha đầu, Thương Long Thanh ngay trước mặt Trình Phượng Đài đánh em trai, Thương Tế Nhụy ngay trước mặt Trình Phượng Đài bị đánh vẫn trung trinh không thay đổi, Trình Phượng Đài còn có thể không cảm kích sao? Còn có thể so đo chuyện vạch quần với y sao?
Thương Tế Nhụy lười tỉ mỉ suy nghĩ những thứ này, nằm bò trên giường chỉ huy, nghe Trình Phượng Đài đọc sách. Tất cả đều lướt qua rồi, cho đến đoạn Yukinojo kia, trong sách nói Yukinojo là con trai nhà Kujo Nhật Bản, người thì nhỏ bé như gà con, lại có cái tên của động vật lớn, tên là Kujo Kazuma
(phiên âm Hán Việt: Cửu Điều Hòa Mã). Mà gia tộc Kujo, thì chính thức tham dự chiến tranh Nhật – Trung, Kujo Kazuma đảm nhiệm chức vụ quan văn không lớn không nhỏ ở quân đội. Thương Tế Nhụy trong sách này cùng Kujo Kazuma vốn có chút tình xưa, sau khi Tào tư lệnh rút lui khỏi Bắc Bình, vì để tìm chỗ dựa trong loạn thế, lập tức dụ dỗ Kujo Kazuma, hầu hạ người Nhật Bản hàng đêm sanh ca.
Thương Tế Nhụy nghe thấy những điều này, nhận định là viết bừa, không cần xem nữa. Rút sách ra khỏi tay Trình Phượng Đài, lại ném xuống sàn nhà, bò dậy mặc quần áo, trong miệng lầm bầm: “Kujo Kazuma, cái tên này chẳng chút ý nghĩa gì, sao không gọi là Kujo
Gà Choắt chứ? Góp hai bộ bài cho tôi!”
Trình Phượng Đài cảm thấy chuyện không đơn giản: “Yukinojo không phải là Đỗ Thất giới thiệu cho em sao? Bọn họ đã là bạn học cũ, không thể không biết lai lịch. Em hẹn Đỗ Thất đi ra cẩn thận hỏi một chút.” Cứng rắn thúc giục y gọi cho Đỗ Thất, tối nay gặp mặt.
Thương Tế Nhụy mặc chỉnh tề, không dám xuống lầu, trước gọi Tiểu Lai qua: “Đi xem một chút, đại ca hết giận chưa.”
Tiểu Lai chần chần chừ chừ không chịu, bị Thương Tế Nhụy đuổi đi, trở lại nói tâm tình khá tốt. Thương Tế Nhụy lúc này mới dắt Trình Phượng Đài, chuyện trò vui vẻ xuất hiện ở trước mặt anh, nhiệt tình muốn sắp xếp chỗ ở cho anh. Trình Phượng Đài mỉm cười không nói lời nào, không có ý lưu Thương Long Thanh ở tiểu biệt thự, chỉ sợ hắn không nhìn thấy một cái, nhóc đào kép lại bị đánh. Thương Long Thanh cũng không chịu ở lại chốn ân ái của hai người bọn họ, nói: “Anh đến nhà cũ ở.”
Thương Tế Nhụy nói: “Nhà cũ để cho bọn nhỏ Thủy Vân lâu ở rồi. Nhà ở ngõ La Cổ đang trống, điện nước đều có sẵn, ở đó thích hợp.” Nhà cũ là sản nghiệp Thương Cúc Trinh lưu lại, nhà đó cả phòng lẫn sân không hề nhỏ, Thương Tế Nhụy làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật chiếm luôn rồi, Thương Long Thanh cho dù là con trai trưởng ruột thịt, lại không hề bất mãn chút nào, có thể thấy tình cảm hai huynh đệ là thật sự thoải mái.
Thương Long Thanh gật gật đầu, Thương Tế Nhụy gọi Tiểu Lai: “Hí tối nay cô không cần đi theo, đi giúp đại ca dọn dẹp nhà.” Y không hề cân nhắc ý kiến Tiểu Lai, liền muốn đưa Thương Long Thanh đi đến ngõ La Cổ sắp xếp chỗ ở. Trình Phượng Đài lái xe, Thương Tế Nhụy liền ngồi ở ghế phó lái, Tiểu Lai cả người cứng đờ, ngồi sóng vai với Thương Long Thanh ở hàng sau.
Trên xe hai anh em nói chuyện phiếm rất hòa thuận, Trình Phượng Đài vốn hay nói nay khác hẳn ngày thường, không nói nhiều lời, hắn đối với ông anh hay đánh người này vẫn có chút bất mãn. Sắp đến nơi, Thương Long Thanh không hề cảnh báo trước mà nói: “Mấy năm này, Tưởng Mộng Bình cũng ở Bắc Bình?”
Thương Tế Nhụy hàm hồ một tiếng, sắc mặt có chút không tự nhiên lắm.
Thương Long Thanh nghiêm mặt: “Không cho phép em gây phiền toái cho cô ấy.”
Thương Tế Nhụy chột dạ ánh mắt đưa loạn. Trình Phượng Đài mím môi ở đó cười trộm.
Trình Phượng Đài cũng sắp phải đi hàng rồi, hai ngày này là cố ý ở bên Thương Tế Nhụy nhiều một chút. Đưa Thương Tế Nhụy đến rạp hát, ngồi ở khán đài nghe hí của y, đợi tan hí thì đi cùng y trở về hậu đài, liền nghe thấy Sở Quỳnh Hoa ở đó giọng nói mỗi lúc một cao mắng chửi người. 《 Lê Viên xuân giám 》 coi như đã truyền khắp, hậu đài cũng có đào kép đang nói. Sở Quỳnh Hoa cùng là người bị lời ong tiếng ve làm khổ không nhẹ, nghe được những lời bịa đặt không chút giới hạn nào như vậy liền lửa giận bốc ba trượng, ngày thường nghị luận anh ta, sự tức giận của anh ta là thẹn quá hoá giận, tóm lại mắng không có tiếng vang. Hôm nay nghị luận Thương Tế Nhụy, liền trúng với mong muốn của anh ta. Để báo đáp sự chiếu cố của Thương Tế Nhụy, cũng vì danh dự của mình, Sở Quỳnh Hoa dứt khoát kiên quyết cho mấy cái miệng vô liêm sỉ trong hậu đài kia một bài học, anh ta nói: “Tiểu Lê Tử! Khóa cửa lại! Đừng để cho chúng nó chạy mất! Làm người không thể thật sự không có lương tâm! Người khác truyền lời nói bậy thì thôi! Các ngươi mắt thấy y là người như vậy à? Ăn gạo cơm y kiếm được, còn không chận nổi cái miệng của các ngươi! Sau này nói khiến y sụp đổ rồi, các ngươi giữ lại răng tốt miệng tốt mà nhai trấu nhé!” “Các vị là những ông chủ lớn như vậy! Lão gia, thái thái ngủ cùng nhiều gấp tám lần y! Người ta là (trên chiến trường) kẻ lùi năm mươi bước cười người lùi trăm bước, các ngài giỏi rồi, bản thân chạy xa ba dặm, ngược lại còn mặt mũi quay đầu lại cười nhạo người khác!” “Bưng bít chặt chút chuyện xấu của mình đi! Chớ để người ta phơi hết ra ngoài! Chẳng thiếu chuyện khiến mấy người phải xấu hổ đâu!” “Đáng tiếc là danh tiếng không đủ lớn, thật có chuyện xấu cũng không người thèm viết ấy chứ!” Như vậy vân vân, tuy không chữ bẩn, đã thắng ở khí thế. Đám người Nguyên Lan cũng ở đây bênh vực, mắng càng về sau, Sở Quỳnh Hoa đập vỡ một cái ly.
Thương Tế Nhụy đối với chính trị gánh hát là mượn lực đả lực, cho nên gánh hát loạn mà không tán, mặc dù nội đấu rất ghê gớm, đối ngoại lại cũng rất có tính sát thương, mỗi một đào kép thả ra ngoài đều là một con chó điên. Sở Quỳnh Hoa vốn có mấy phần chua ngoa, bây giờ cũng là hoàn toàn được rèn luyện. Thương Tế Nhụy rúc vào phía sau rèm nghe một hồi, đuổi đi người hầu hầu hạ y, lặng lẽ nói với Trình Phượng Đài: “Để cho bọn họ đấu xong rồi chúng ta lại vào, chúng ta trước đi tìm Đỗ Thất!” Trình Phượng Đài cười nói: “Được, Ông chủ Sở tối nay trút giận đã đời rồi.”
Đỗ Thất ở trong phòng bao, không xem đến vở cuối cùng là tuyệt sẽ không nhích mông. Nhìn thấy Thương Tế Nhụy đi vào, lấy làm kinh hãi: “Ối giời! Không tẩy trang chạy khắp nơi! Dọa chết người!” Đối với Trình Phượng Đài, anh ta chỉ coi không nhìn thấy: “Anh từ chối một buổi đánh bài tới đây đấy, vội vã tìm anh chuyện gì?”
Thương Tế Nhụy liền hỏi về chuyện Yukinojo, Đỗ Thất nghiền tàn thuốc: “《 Lê Viên xuân giám 》, đúng không? Aizz, anh nói không để cho em biết, em không tránh được vẫn cứ biết rồi. Yukinojo ấy mà, là con trai nhà Kujo không sai —— em không nên cuống quýt, hai nước khai chiến, anh sẽ không giao nộp người bạn là sĩ quan nước địch, trong này có một duyên cớ. Yukinojo từ nhỏ liền được ông bố dượng là nhà côn trùng học nhận làm con thừa tự, bốn tuổi đi Châu Âu, và không có qua lại với gia đình cũ của cậu ta. Hiện giờ đánh nhau rồi, con trai nhà Kujo không đủ dùng, miễn cưỡng đem cậu ta chiêu mộ cho đủ số, cậu ta không muốn, còn bị anh trai bạt tai, điều này chúng ta cũng đã nhìn thấy rồi. Cho dù là bị bạt tai, cậu ta cũng không chịu đánh giặc! Trước đó đã chạy đi Nhiệt Hà tránh chuyện. Tế Nhụy, em nói xem, người như vậy, chẳng lẽ bởi vì quốc tịch của cậu ta, bởi vì chiến tranh, bởi vì sợ lời đồn đãi, chúng ta lại không thể làm bạn bè với cậu ta sao?”
Trình Phượng Đài nghe những lời này xong, đầu óc lùng bùng, từ từ hít một hơi, dựa vào ghế dựa nghiền ngẫm logic của Đỗ Thất. Hắn cho rằng Đỗ Thất đối nhân xử thế lão luyện như văn chương của anh ta, là một người thông minh, ai có thể ngờ được, có thể chơi cùng Thương Tế Nhụy, quả nhiên con mẹ nó giống hệt nhau! Trong xương Đỗ Thất, vẫn là phong cách văn nhân cổ đại mặc gió sương mưa đánh, ta tự không thẹn với lương tâm. Anh ta không suy nghĩ một chút, với thân phận danh tiếng của Thương Tế Nhụy, không có chuyện cũng thành có chuyện, chuyện có chút bóng dáng rồi, có thể nói rõ được sao? Huống chi hết lần này tới lần khác lại là cùng với người Nhật Bản! Ai sẽ tỉ mỉ tìm hiểu những ẩn tình này! Ai sẽ tin tưởng những ẩn tình này!
Đỗ Thất vẫn còn ở đó nói mát: “Cái người viết sách đó, anh sẽ không để cho gã sống dễ dàng. Em ấy à, cũng không cần để tâm những lời đồn đãi này, giống như trà nóng này, càng sờ càng phỏng tay, gác qua một lúc, tự nhiên sẽ nguội.”
Thương Tế Nhụy bị Đỗ Thất nói liên luỵ vào, trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng lại không nói ra được có gì không đúng. Đều là kẻ tung tin vịt sai, Đỗ Thất và Yukinojo, không có sai. Bảo y phải có một trăm cái lỗ tai một trăm con mắt, giống như một đại cô nương nói năng cẩn thận hành động cẩn trọng phòng ngừa lời đồn đãi, y không làm được, dù là sớm biết thân thế của Yukinojo trước một bước, y cũng sẽ không cự tuyệt người bạn mê hí này. Ngược lại không phải là nói y coi trọng Yukinojo đến mức nào, đấu với họa tin đồn gần nửa đời, luôn là ở vào tình cảnh bị trúng thương, trong lòng đã sớm nhịn một đống oán khí. Tránh né lời đồn đãi, thì chẳng khác nào cúi đầu trước lời đồn đãi, vừa cúi đầu như vậy, những oan uổng bực bội phải chịu trước kia liền càng thêm oan uổng, những quật cường trước kia đều trở thành uổng phí. Thương Tế Nhụy chỉ có thể ưỡn thẳng lưng, da mặt mài thật dày, chỉ có thể mặc cho người khác ô ngôn uế ngữ, làm bộ không quan tâm.
Thương Tế Nhụy phất tay, nói: “Ở trong ngành này hơn mười năm, chẳng thiếu cái chuyện này. Được, em đi tẩy trang, đợi một hồi chúng ta đi ăn đêm!” Y định đi, Trình Phượng Đài vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm Đỗ Thất, đi liền kéo kéo Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài đột ngột đứng lên, tựa hồ là muốn bóp lỗ mũi rót trà nóng vào cổ họng Đỗ Thất, nhưng giờ đã muộn rồi, lời đồn đãi đã thành, đành nghe theo ý trời mà thôi.
Đỗ Thất phát hiện ánh mắt Trình Phượng Đài, nhìn thẳng qua, trong mắt đầy vẻ vô tri không hề sợ sệt. Trình Phượng Đài bị Thương Tế Nhụy kéo đi, Đỗ Thất quay đầu nhìn sân khấu hí, lầm bầm một câu: “Thần kinh!”